-
Chương 69
Tư Khảm Hàn giả vờ bỏ lơ lời cô nói, ánh mắt liếc về phía ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại ký ức, thân thể đứng yên trên đất, bờ môi mang theo nụ cười khổ sở, bất thình lình dùng sức nắm tay cô, như muốn bóp nát bàn tay đó, ánh mắt dấy lên sự chán ghét lạ thường, "Tôi đối với cô ôn hòa ba phần, cô cũng nên biết chừng mực vài phần, đừng quên bổn phận của mình."
Hạ Ngưng Âm không trả lời, coi như đã chấp nhận, ánh mắt đăm chiều vào anh, mới một lát cứ như bị ai đó kích thích, ánh mắt anh chợt thay đổi, tựa như sư tử thịnh nộ ngày một mất khống chế, trở nên cuồng dã muốn hủy diệt tất cả
Ngay lúc này, Hạ Ngưng Âm chỉ có một ý niệm, đó chính là muốn đánh thức anh tỉnh, thay vì nói ánh mắt anh quá đáng sợ chi bằng nói nó quá rùng rợn, làm cô có ý nghĩa muốn bật khóc.
Cổ họng Hạ Ngưng Âm nghẹn lời, cô miễn cưỡng trấn định bản thân, mở miệng nói: "Tư tổng, thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
"Nhớ kỹ lời của tôi! Cô chỉ là người được Tư Khảm Hàn tôi nhất thời cao hứng mua về làm công cụ ấm giường, đừng quá coi trọng chính mình." Tư Khảm Hàn nói ngày một chướng tai, cảm giác anh đang phát tiết cơn bực lên người Hạ Ngưng Âm.
Anh hồi phục tinh thần, buông lỏng tay ra có phần kinh ngạc, chỉ là anh không rõ mình đang nói cô nghe hay đang nhắc nhở bản thân.
Không phải vì vô tình nhìn thấy ánh mắt sợ hãi đau lòng của cô, anh sợ rằng đã sớm giết chết cô, lại một lần nữa mất lý trí, từ lần trước đến nay đã là bao lâu? Dường như đã ba năm. . . . . .
Bất quá hơi đau lòng? Tư Khảm Hàn hừ lạnh một tiếng, xứng đáng sao? (Đang nhớ đến Nhã Tư thì phải?)
Lúc thoát khỏi tay anh, Hạ Ngưng Âm ho mấy cái, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, trái tim co thắt lại, tay xiếc chặt mền, mí mắt rủ xuống che đậy sự ủy khuất, không thể phản bác, lời anh khó nghe nhưng cũng là sự thật.
Tư Khảm Hàn đâu muốn nói lời khó nghe như thế, nhưng đáy lòng cất chứa nhiều khổ sở đã lâu nay cũng nên tìm được chỗ giải tỏa, hạ thể có chút run run bất giác đứng dậy đi ra ngoài, ngay cả văn kiện cũng chưa kịp dọn dẹp.
Hạ Ngưng Âm dõi theo cánh cửa đóng lại, thật lâu mới lấy lại bình tĩnh.
Tư Khảm Hàn ra khỏi phòng bệnh đi thẳng đến tầng hầm, đạp chân ga phóng xe đi thật nhanh, giống như con báo đen lao khỏi màn đêm, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng con đường phía trước, hồi ức tám năm trước như thước phim ùa về, lấp đầy cả trí óc anh, Tư Khảm Hàn mất lý trí tăng tốc độ xe nhiều lần mém tong vào người khác.
Phanh xe gấp dừng lại bên đường, nơi đây ít người lui tới, thỉnh thoảng có vài chiếc xe qua lại rất yên tĩnh.
Tư Khảm Hàn ngơ ngác ngồi trong xe không nói lời nào, tay nắm chặt vô lăng hiện rõ các đường gân xanh.
Đem đầu tựa vào ghế lái, thời gian một giây, hai giây, chậm rãi trôi qua, anh vẫn lẳng lặng nằm bất động, đến khi chuông di động vang lên, Tư Khảm Hàn mới hồi hồn nhận phím nghe.
"Hàn? Anh đang ở đâu?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của cô gái rất dễ nghe, êm tai.
"Nhã Tư." Tư Khảm Hàn khẽ gọi tên cô gái, giọng nói có chút cô đơn, không trả lời câu hỏi của cô.
Hạ Ngưng Âm không trả lời, coi như đã chấp nhận, ánh mắt đăm chiều vào anh, mới một lát cứ như bị ai đó kích thích, ánh mắt anh chợt thay đổi, tựa như sư tử thịnh nộ ngày một mất khống chế, trở nên cuồng dã muốn hủy diệt tất cả
Ngay lúc này, Hạ Ngưng Âm chỉ có một ý niệm, đó chính là muốn đánh thức anh tỉnh, thay vì nói ánh mắt anh quá đáng sợ chi bằng nói nó quá rùng rợn, làm cô có ý nghĩa muốn bật khóc.
Cổ họng Hạ Ngưng Âm nghẹn lời, cô miễn cưỡng trấn định bản thân, mở miệng nói: "Tư tổng, thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
"Nhớ kỹ lời của tôi! Cô chỉ là người được Tư Khảm Hàn tôi nhất thời cao hứng mua về làm công cụ ấm giường, đừng quá coi trọng chính mình." Tư Khảm Hàn nói ngày một chướng tai, cảm giác anh đang phát tiết cơn bực lên người Hạ Ngưng Âm.
Anh hồi phục tinh thần, buông lỏng tay ra có phần kinh ngạc, chỉ là anh không rõ mình đang nói cô nghe hay đang nhắc nhở bản thân.
Không phải vì vô tình nhìn thấy ánh mắt sợ hãi đau lòng của cô, anh sợ rằng đã sớm giết chết cô, lại một lần nữa mất lý trí, từ lần trước đến nay đã là bao lâu? Dường như đã ba năm. . . . . .
Bất quá hơi đau lòng? Tư Khảm Hàn hừ lạnh một tiếng, xứng đáng sao? (Đang nhớ đến Nhã Tư thì phải?)
Lúc thoát khỏi tay anh, Hạ Ngưng Âm ho mấy cái, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, trái tim co thắt lại, tay xiếc chặt mền, mí mắt rủ xuống che đậy sự ủy khuất, không thể phản bác, lời anh khó nghe nhưng cũng là sự thật.
Tư Khảm Hàn đâu muốn nói lời khó nghe như thế, nhưng đáy lòng cất chứa nhiều khổ sở đã lâu nay cũng nên tìm được chỗ giải tỏa, hạ thể có chút run run bất giác đứng dậy đi ra ngoài, ngay cả văn kiện cũng chưa kịp dọn dẹp.
Hạ Ngưng Âm dõi theo cánh cửa đóng lại, thật lâu mới lấy lại bình tĩnh.
Tư Khảm Hàn ra khỏi phòng bệnh đi thẳng đến tầng hầm, đạp chân ga phóng xe đi thật nhanh, giống như con báo đen lao khỏi màn đêm, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng con đường phía trước, hồi ức tám năm trước như thước phim ùa về, lấp đầy cả trí óc anh, Tư Khảm Hàn mất lý trí tăng tốc độ xe nhiều lần mém tong vào người khác.
Phanh xe gấp dừng lại bên đường, nơi đây ít người lui tới, thỉnh thoảng có vài chiếc xe qua lại rất yên tĩnh.
Tư Khảm Hàn ngơ ngác ngồi trong xe không nói lời nào, tay nắm chặt vô lăng hiện rõ các đường gân xanh.
Đem đầu tựa vào ghế lái, thời gian một giây, hai giây, chậm rãi trôi qua, anh vẫn lẳng lặng nằm bất động, đến khi chuông di động vang lên, Tư Khảm Hàn mới hồi hồn nhận phím nghe.
"Hàn? Anh đang ở đâu?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của cô gái rất dễ nghe, êm tai.
"Nhã Tư." Tư Khảm Hàn khẽ gọi tên cô gái, giọng nói có chút cô đơn, không trả lời câu hỏi của cô.