-
Chương 66: Chơi đùa
Hạ Ngưng Âm mông lung tỉnh lại, gian phòng không biết lúc nào xuất hiện thêm cái bàn, Tư Khảm Hàn ngồi đưa lưng về phía cô, loáng thoáng nghe được âm thanh gõ bàn, anh ngồi ngược ánh sáng, thắt lưng thẳng tắp, tia sáng chiếu vào khuôn mặt góc cạnh mê hoặc của Tư Khảm Hàn giữa ngũ quan tuấn mỹ là đôi mắt chim ưng sắc bén.
Hạ Ngưng Âm liếc nhìn Tư Khảm Hàn, trong mắt xem thường người đàn ông chết tiệt này không biết vì sao lại có mặt ở đây? Ngại cô bị thương chưa đủ sao? Đừng tưởng rằng làm kim chủ của cô liền có thể mặc sống chết của cô, tùy tiện đối xử với cô, thật quá đáng!
Nhìn thấy anh, lửa giận trong Hạ Ngưng Âm lập tức nổi lên giống như núi lửa phun trào, đôi đồng tử mở to muốn ăn tươi nuốt sống Tư Khảm Hàn.
Mắt hình viên đạn hướng đến Tư Khảm Hàn, lạnh giọng: "Anh tới đây làm gì?"
Bởi vì nằm lỳ ở trên giường, thanh âm Hạ Ngưng Âm rất yếu, nhưng vẫn nghe ra giọng điệu không hoan nghênh.
Tư Khảm Hàn hạ mí mắt tới chỗ phát ra âm thanh, động tác trên tay vẫn như cũ, không nói gì, không hoan nghênh anh à? Không muốn nhìn thấy anh à? Anh chính là muốn phật ý cô đó.
Cô thế nào đần như vậy a, anh tới đây là muốn nhìn cô..., chậc, người phụ nữ này không phải bị thương sao? Kích động như thế làm gì? Cứ tiếp tục, vết thương có thể bị rách ra, người đau cũng chính là cô, mặc dù anh chẳng quan tâm cô có đau đớn hay không, nhưng anh đang tính cho cô xuất viện, vì kịch hay đang đợi cô về diễn.
"Này, nghe không hiểu tiếng người à? Anh đi ra ngoài cho tôi!" Hạ Ngưng Âm thấy anh liền nổi cơn thịnh nộ.
Còn ở đó giận dỗi? Anh sẽ không nói xin lỗi với cô, dù anh sai hay đúng thì người nhận lỗi vẫn là cô, đầu đuôi câu chuyện đều do cô mà ra, vô duyên vô cớ động đến đồ của anh, hơn nữa khí thế của cô rất kiêu, nhưng anh rất thích, thỏa mãn hơn khi tưởng tượng cảnh cô đau đớn còn nhe răng trợn mắt biểu tình, đó mới là tác phẩm nghệ thuật a.
Đừng trách anh lòng dạ xấu xa, ai kêu cô năm lần bảy lượt cợt nhã với đàn ông khác trước mặt anh, nhiều lần cảnh cáo cô đều bỏ ngoài tay, anh cũng nên có biện pháp?
Quả nhiên, anh quyết định tới nơi này là đúng, xem đi bị cô quát tháo thế mà tâm tình vẫn thoải mái? Ưmh, sau này hễ không vui đi kiếm cô chơi đùa nhiều hơn, bởi vì anh phát hiện, cô rất thích hợp làm Tiểu Sửu* cho anh.
*Tiểu Sửu theo trans dịch là vai hề trò cười cho người khác.
Trên màn hình vi tính hiện lên bản đồ thị trường lên xuống dày đặt, khóe miệng Tư Khảm Hàn nhếch nhẹ, trong đầu chứa đầy tư tưởng trêu chọc Hạ Ngưng Âm.
Nhấn lưu trữ dữ liệu rồi tắt máy tính, bộ dạng lười biếng đứng dậy, tay chỉnh chu tây trang, tay đút vào túi quần thong thả đi về phía cô.
Hạ Ngưng Âm bậm môi, xoay mặt không ngó ngàng anh, đáng chết, người đàn ông này rốt cuộc có thời điểm khó coi hay không a.
Tư Khảm Hàn từ trên cao nhìn xuống liếc cô, không cảm xúc, nhíu mày nói: "Rất dữ dội , còn hơi sức chửi mắng người, xem ra bị thương chưa đủ nặng."
Hạ Ngưng Âm không tức giận trước lời châm chọc đó, đem cô thành bộ dạng này còn lên mặt nạt người ta, cuối cùng lương tâm anh để chỗ nào? Hay anh vốn không có lương tâm?
Cô không tâm tình để ý tới loại người không tim không phổi như anh, mở mắt trừng anh, lặp lại lần nữa: "Đi ra ngoài!"
"Đói bụng chưa?" Tư Khảm Hàn vô tay này lọt tay kia..., đặt mông ngồi ở mép giường múc chén cháo đưa cho cô.
Hạ Ngưng Âm nghe tới hai chữ đó liền có phản ứng, bụng đánh trống liên hồi, nhưng cô tình nguyện đói bụng cũng không cần tấm lòng giả tạo của anh, nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tư Khảm Hàn, tiếp tục nằm ngủ, căn bản không thèm để ý anh, cố chấp cùng anh, người thua thiệt chỉ là cô mà thôi, huống chi cô không lạ gì giả nhân giả nghĩa của anh.
Đuổi anh không đi, vậy cô coi anh như không khí.
Hạ Ngưng Âm liếc nhìn Tư Khảm Hàn, trong mắt xem thường người đàn ông chết tiệt này không biết vì sao lại có mặt ở đây? Ngại cô bị thương chưa đủ sao? Đừng tưởng rằng làm kim chủ của cô liền có thể mặc sống chết của cô, tùy tiện đối xử với cô, thật quá đáng!
Nhìn thấy anh, lửa giận trong Hạ Ngưng Âm lập tức nổi lên giống như núi lửa phun trào, đôi đồng tử mở to muốn ăn tươi nuốt sống Tư Khảm Hàn.
Mắt hình viên đạn hướng đến Tư Khảm Hàn, lạnh giọng: "Anh tới đây làm gì?"
Bởi vì nằm lỳ ở trên giường, thanh âm Hạ Ngưng Âm rất yếu, nhưng vẫn nghe ra giọng điệu không hoan nghênh.
Tư Khảm Hàn hạ mí mắt tới chỗ phát ra âm thanh, động tác trên tay vẫn như cũ, không nói gì, không hoan nghênh anh à? Không muốn nhìn thấy anh à? Anh chính là muốn phật ý cô đó.
Cô thế nào đần như vậy a, anh tới đây là muốn nhìn cô..., chậc, người phụ nữ này không phải bị thương sao? Kích động như thế làm gì? Cứ tiếp tục, vết thương có thể bị rách ra, người đau cũng chính là cô, mặc dù anh chẳng quan tâm cô có đau đớn hay không, nhưng anh đang tính cho cô xuất viện, vì kịch hay đang đợi cô về diễn.
"Này, nghe không hiểu tiếng người à? Anh đi ra ngoài cho tôi!" Hạ Ngưng Âm thấy anh liền nổi cơn thịnh nộ.
Còn ở đó giận dỗi? Anh sẽ không nói xin lỗi với cô, dù anh sai hay đúng thì người nhận lỗi vẫn là cô, đầu đuôi câu chuyện đều do cô mà ra, vô duyên vô cớ động đến đồ của anh, hơn nữa khí thế của cô rất kiêu, nhưng anh rất thích, thỏa mãn hơn khi tưởng tượng cảnh cô đau đớn còn nhe răng trợn mắt biểu tình, đó mới là tác phẩm nghệ thuật a.
Đừng trách anh lòng dạ xấu xa, ai kêu cô năm lần bảy lượt cợt nhã với đàn ông khác trước mặt anh, nhiều lần cảnh cáo cô đều bỏ ngoài tay, anh cũng nên có biện pháp?
Quả nhiên, anh quyết định tới nơi này là đúng, xem đi bị cô quát tháo thế mà tâm tình vẫn thoải mái? Ưmh, sau này hễ không vui đi kiếm cô chơi đùa nhiều hơn, bởi vì anh phát hiện, cô rất thích hợp làm Tiểu Sửu* cho anh.
*Tiểu Sửu theo trans dịch là vai hề trò cười cho người khác.
Trên màn hình vi tính hiện lên bản đồ thị trường lên xuống dày đặt, khóe miệng Tư Khảm Hàn nhếch nhẹ, trong đầu chứa đầy tư tưởng trêu chọc Hạ Ngưng Âm.
Nhấn lưu trữ dữ liệu rồi tắt máy tính, bộ dạng lười biếng đứng dậy, tay chỉnh chu tây trang, tay đút vào túi quần thong thả đi về phía cô.
Hạ Ngưng Âm bậm môi, xoay mặt không ngó ngàng anh, đáng chết, người đàn ông này rốt cuộc có thời điểm khó coi hay không a.
Tư Khảm Hàn từ trên cao nhìn xuống liếc cô, không cảm xúc, nhíu mày nói: "Rất dữ dội , còn hơi sức chửi mắng người, xem ra bị thương chưa đủ nặng."
Hạ Ngưng Âm không tức giận trước lời châm chọc đó, đem cô thành bộ dạng này còn lên mặt nạt người ta, cuối cùng lương tâm anh để chỗ nào? Hay anh vốn không có lương tâm?
Cô không tâm tình để ý tới loại người không tim không phổi như anh, mở mắt trừng anh, lặp lại lần nữa: "Đi ra ngoài!"
"Đói bụng chưa?" Tư Khảm Hàn vô tay này lọt tay kia..., đặt mông ngồi ở mép giường múc chén cháo đưa cho cô.
Hạ Ngưng Âm nghe tới hai chữ đó liền có phản ứng, bụng đánh trống liên hồi, nhưng cô tình nguyện đói bụng cũng không cần tấm lòng giả tạo của anh, nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tư Khảm Hàn, tiếp tục nằm ngủ, căn bản không thèm để ý anh, cố chấp cùng anh, người thua thiệt chỉ là cô mà thôi, huống chi cô không lạ gì giả nhân giả nghĩa của anh.
Đuổi anh không đi, vậy cô coi anh như không khí.