-
Chương 1311-1315
Chương 1311 Khó thoát khỏi cái chết (1)
Ầm!
Hai bóng người ở trong thông đạo nhanh chóng giao thủ, mỗi một kích đều nổ vang kịch liệt, Huyền Nguyên đáng sợ kích đãng, đủ để đánh tan từng toà núi lớn.
Mà ở trong thông đạo kiên cố, mặc dù không cách nào tạo thành phá hoại bao lớn, nhưng lực lượng đáng sợ bởi vì không cách nào phát tiết, càng không ngừng tụ tập, chấn động đến mức toàn bộ đường nối đều lay động lên.
Ầm ầm ầm!
Lực lượng ở trong đường hầm qua lại kích đãng, kinh thiên động địa.
- Ha ha ha, thoải mái, quá thoải mái, Úy Trì Bất Công, ngươi chỉ có chút sức chiến đấu ấy sao? Thật là làm cho ta xem thường a!
Hai người tốc độ cực nhanh, thời gian trong chớp mắt liền giao thủ hơn trăm chiêu, mỗi một kích như thiên thạch truy địa, kinh thiên động địa.
Đã bao lâu, Diệp Huyền không tưởng tượng ra được đã bao lâu, mình không có tùy ý chiến đấu qua như thế.
Trước đây cấp bậc của hắn ở dưới đáy, hoặc là gặp phải đối thủ so với mình kém quá nhiều, hoặc chính là gặp phải cường giả mình không cách nào ngang hàng, căn bản không có cách ở cùng một cấp bậc tiến hành giao chiến.
Coi như tình cờ gặp phải một ít không khác mình là mấy, cũng là lấy tu vi cực thấp, đối chiến tầng thứ càng cao hơn.
Loại giao chiến không cách nào thoải mái tràn trề kia, để trong lòng Diệp Huyền vẫn tràn ngập uất ức.
Mà bây giờ, hắn đột phá Vũ Hoàng, tuy cách tu vi kiếp trước càng gần hơn tầng chút, nhưng ở cấp độ Vũ Hoàng, tồn tại có thể giao thủ với hắn đã ít lại càng ít, còn Cửu Thiên Vũ Đế, Diệp Huyền rất rõ ràng, cho dù tu vi của mình cao đến đâu, lấy Vũ Hoàng nhất trọng, là làm sao cũng không thể giao chiến với Vũ Đế.
Giờ khắc này Úy Trì Bất Công dùng Bạo Huyết đan, lại trở thành đối tượng bồi luyện tốt nhất của Diệp Huyền.
- Đáng chết, thực lực của tiểu tử này làm sao đáng sợ như thế, hắn đúng là Vũ Hoàng nhất trọng sao, đến tột cùng là biến thái nơi nào đến? Đáng ghét a.
Diệp Huyền hưng phấn, nhưng trong lòng Úy Trì Bất Công lại vừa kinh vừa sợ.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, sau khi mình uống Bạo Huyết đan, còn không cách nào giết được Diệp Huyền.
- Không được, lại tiếp tục như thế, sinh mệnh lực của ta sẽ nhanh chóng tiêu hao hết, đến thời điểm đó tất nhiên sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn.
- Thiên Phủ Chiến Pháp, chết đi!
Úy Trì Bất Công không lo được sinh mệnh lực trong cơ thể trôi qua, gia tăng thôi thúc Bạo Huyết đan.
Phủ ảnh ngập trời, lít nha lít nhít vây quanh Diệp Huyền, một loại khí tức ngột ngạt trầm trọng ở trong lòng Diệp Huyền bay lên, trên thân hình bao trùm áo giáp nham thạch của hắn, dĩ nhiên có một loại hàn ý giống như châm đâm bay lên.
- Tinh Thần Kiếm Pháp... Nhất Kiếm Tinh Hà!
Diệp Huyền không dám khinh thường, liền sử dụng tới Tinh Thần Kiếm Pháp mạnh nhất của mình.
Lúc trước thời điểm hắn ở cấp bảy nhị trọng đỉnh phong, liền lợi dụng chiêu này đẩy lùi Vũ Hoàng tam trọng tóc nâu nắm giữ Định Không Châu, bây giờ hắn đã đột phá đến Vũ Hoàng, chiêu kiếm này bổ ra, kiếm ý doạ người bốc lên, trong đầu Úy Trì Bất Công nhất thời hiện lên cảnh tượng vũ trụ tinh không.
Trong tinh không, vô số tinh thần xoay chuyển, hóa thành dòng lũ Ngân hà bao phủ tới, hủy thiên diệt địa.
- Kiếm ý thật đáng sợ, Huyền Diệp này rõ ràng vừa đột phá Vũ Hoàng, làm sao sẽ có kiếm ý đáng sợ như thế, kiếm ý bực này, e là Cửu Thiên Vũ Đế cũng chưa chắc nắm giữ.
Úy Trì Bất Công tê cả da đầu, trong lòng tức giận đan xen, hắn biết không ổn, toàn lực thiêu đốt tinh huyết trong cơ thể.
- Ầm!
Bên ngoài thân của hắn, có Huyền Nguyên hỏa diễm nóng rực thiêu đốt, trên chiến phủ phóng ra đạo đạo hồng mang, thôn phệ từng tia kiếm khí.
Ầm ầm!
Tiếng đinh tai nhức óc vang lên ầm ầm, chiến phủ cùng trọng kiếm hung hãn giao chiến, sản sinh sóng trùng kích năng lượng khổng lồ.
Phốc!
Diệp Huyền phun ra một ngụm máu tươi, nham thạch áo giáp bên ngoài thân vỡ vụn, cả người rên lên một tiếng, bay ngược ra ngoài, một mặt trắng xám.
Mà Úy Trì Bất Công càng thêm thê thảm, áo bào trên người hắn triệt để nát tan, giáp bảo vệ bên trong ở dưới ánh kiếm thủng trăm ngàn lỗ, há mồm ho ra máu tươi.
- Sau khi Úy Trì Bất Công dùng Bạo Huyết đan, sức chiến đấu hầu như đạt đến cực hạn mà Vũ Hoàng có thể chịu đựng, luận lực chiến đấu chân chính, ta so với hắn vẫn là kém một chút.
Sắc mặt của Diệp Huyền vui sướng, trong lòng hắn rất rõ ràng, tuy thương thế của hắn nhẹ hơn Úy Trì Bất Công, nhưng đó là bởi vì hắn tu luyện Cửu Chuyển Thánh Thể, nhục thân phòng ngự liền tiếp cận Cửu Thiên Vũ Đế, hơn nữa còn nắm giữ Đại Địa Võ Hồn.
Mà Úy Trì Bất Công tuy ở dưới Bạo Huyết đan tăng cường, nhưng phòng ngự tuyệt đối không có đạt đến mức độ Cửu Thiên Vũ Đế, đây là một nguyên nhân, thứ hai, bản thân Úy Trì Bất Công thì có thương tích, tự nhiên phòng ngự không bằng hắn.
Có điều, coi như biết sức chiến đấu của mình so với Úy Trì Bất Công dùng Bạo Huyết đan còn kém một chút, nhưng Diệp Huyền cũng đã hết sức hài lòng.
Dù sao hắn bây giờ mới Vũ Hoàng nhất trọng, hơn nữa, hắn dựa vào hoàn toàn là võ kỹ, công pháp, lĩnh ngộ của bản thân, còn có Thiên Hỏa, Thôn Phệ Võ Hồn… căn bản là chưa sử dụng.
Một khi dùng đến, đối với chiến cuộc tất nhiên là kết quả khác.
Mà thời điểm ở Diệp Huyền âm thầm phân tích, Úy Trì Bất Công lại khiếp sợ tột đỉnh.
- Không thể, ta thiêu đốt sinh mệnh lực cùng tinh huyết một đòn toàn lực, không những không chém giết tiểu tử này, ngay cả trọng thương hắn cũng không có, cái này không thể nào.
Úy Trì Bất Công phẫn nộ đến sắp nổi khùng.
Hắn đánh bạc một đòn toàn lực, tạo thành kết quả vẻn vẹn là để áo giáp nham thạch của Diệp Huyền phá nát, sau đó ói ra ngụm máu, loại thương thế hời hợt này, trực tiếp đánh tan chiến ý của Úy Trì Bất Công.
Hắn cuối cùng đã rõ ràng, Diệp Huyền đã trưởng thành đến mức độ hắn không cách nào với tới, nếu hắn tiếp tục giao thủ, chết tuyệt đối là hắn.
- Trốn!
Thời khắc này, một ý nghĩ ở trong đầu Úy Trì Bất Công bay lên, thân hình của hắn loáng một cái, hóa thành một đạo lưu quang màu máu, đột nhiên bay vút đi.
- Dĩ nhiên chạy trốn?
Diệp Huyền ngạc nhiên.
Nhưng hắn làm sao sẽ thật sự để Úy Trì Bất Công chạy thoát, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, thân hình Diệp Huyền đột nhiên mê huyễn lên.
Luận tốc độ, hắn mới bát giai nhất trọng, là căn bản không sánh được Úy Trì Bất Công đạt đến bát giai cực hạn.
Nhưng kiếp trước Diệp Huyền bí danh là gì?
Tiêu Diêu Hồn Hoàng, Tiêu Dao Vũ Hoàng!
Cái Tiêu Dao này, vừa chỉ tính cách tiêu do, càng bởi vì hắn tu luyện tuyệt cường võ kỹ... Tiêu Dao Du!
Chương 1312 Khó thoát khỏi cái chết (2)
Mà trong Tiêu Dao Du, cường đại nhất chính là thân pháp.
- Tiêu Dao thân pháp... Lăng Hư Huyễn Ảnh!
Thời khắc này, thân thể Diệp Huyền như một đạo huyễn ảnh mông lung, ở trong hư không không ngừng lấp loé, dĩ nhiên nhìn chòng chọc vào bóng người của Úy Trì Bất Công, một bước cũng không nhường, trái lại có xu thế truy đuổi mà trên.
- Úy Trì Bất Công, ngươi trốn không thoát.
Thanh âm của Diệp Huyền lạnh lùng, ở sau lưng Úy Trì Bất Công vang lên.
- Đáng ghét.
Úy Trì Bất Công tức giận đến sắp phát điên, cái tên này quả thực cũng quá biến thái đi, thực lực mạnh, phòng ngự cao thì thôi, thân pháp tốc độ lại cũng nhanh như vậy.
Úy Trì Bất Công chưa từng nghĩ tới, hắn dùng Bạo Huyết đan, ở chạy trốn cũng không sánh được Vũ Hoàng nhất trọng.
- Tiểu tử, nếu ngươi lại dám truy ta, có tin lão phu triệu hoán lão tổ Cửu Thiên Vũ Đế của Úy Trì gia ta, tại chỗ trấn áp ngươi hay không.
Úy Trì Bất Công tức đến nổ phổi, phẫn nộ rống to.
- Ngươi có gan liền triệu hoán đi.
Diệp Huyền xì cười một tiếng.
Úy Trì Bất Công này lừa ai đó, căn cứ tình báo Diệp Huyền biết đến, Úy Trì gia lão tổ tiến vào vực sâu, mà trong vực sâu Cửu Thiên Vũ Đế đối mặt một hồi tai nạn khổng lồ, cửu tử nhất sinh, ngay cả bản thân cũng khó bảo đảm, rất có thể Úy Trì gia lão tổ, đã sớm chết ở trong vực sâu, nếu như thật có thể triệu hoán lão tổ, Úy Trì Bất Công sao lại đợi đến hiện tại?
- Đáng ghét.
Úy Trì Bất Công phẫn nộ đan xen, Diệp Huyền khó chơi, để hắn không có biện pháp nào.
Chính như Diệp Huyền suy đoán, Úy Trì Bất Công sớm lúc trước cũng đã triệu hoán qua Úy Trì Hóa Đức, chỉ là Úy Trì Hóa Đức ở thời điểm tế đàn chủ động tiêu tan, hiện tại mặc cho Úy Trì Bất Công triệu hoán như thế nào, cũng không đáp lại, bằng không Úy Trì Bất Công căn bản sẽ không bí quá hóa liều dùng Bạo Huyết đan.
- Kế sách hiện nay, chỉ có tiến vào vực sâu, ta liền không tin, tên này cũng dám theo vào.
Cảm thụ sinh mệnh lực trong cơ thể sắp tiêu hao hầu như không còn, trong lòng Úy Trì Bất Công tuyệt vọng, trong nháy mắt lao ra đường nối liền phi vút tới vực sâu.
- Hừ, muốn tiến vào vực sâu đào mạng? Không có cơ hội đâu!
Ở trong nháy mắt Úy Trì Bất Công lao ra đường nối, Diệp Huyền rốt cục đi tới phạm vi công kích của mình.
- Thần Linh Đồng Thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn!
Một luồng hồn lực gợn sóng tuyệt cường, bỗng dưng đi vào trong thân thể Úy Trì Bất Công.
Vì lưu lại Úy Trì Bất Công, Diệp Huyền thôi thúc hồn lực đến cực hạn, hồn lực bát phẩm trung kỳ ở dưới bí pháp gia trì, trong nháy mắt đánh vào trong đầu Úy Trì Bất Công.
Úy Trì Bất Công chỉ cảm thấy một luồng cảm giác mê muội từ đầu óc truyền đến, thân thể của hắn đột nhiên đọng lại, trong tròng mắt mê man, sản sinh thất thần ngắn ngủi.
- Chết!
Nắm lấy cơ hội, Tài Quyết Chi Kiếm của Diệp Huyền như lôi đình vẫn lạc, trong nháy mắt đi vào thân thể của Úy Trì Bất Công.
Thân thể của Úy Trì Bất Công đột nhiên chấn động, rốt cục ở trong nháy mắt thân kiếm vào thể khôi phục lại thanh minh, trong ánh mắt lộ ra tuyệt vọng.
- Ta chết, ngươi cũng không dễ chịu!
Thời khắc sống còn, Úy Trì Bất Công ở dưới Bạo Huyết đan kích phát bùng nổ ra lực lượng trước nay chưa từng có, tầng tầng đánh vào ngực của Diệp Huyền, mà thân thể của hắn ở dưới Tài Quyết Chi Kiếm oanh kích, chia năm xẻ bảy, rơi vào vực sâu.
Ầm!
Nham thạch áo giáp trong nháy mắt nổ tung, dưới cự lực, giáp bảo vệ ở ngực của Diệp Huyền nát tan, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thân hình của hắn không lùi mà tiến tới, thời khắc mấu chốt đoạt không gian giới chỉ của Úy Trì Bất Công tới.
- Khặc khặc!
Diệp Huyền lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn không gian giới chỉ trong tay, khẽ mỉm cười.
Dùng bị thương đổi về không gian giới chỉ của Úy Trì Bất Công, không thiệt thòi.
Diệp Huyền rất rõ ràng, Úy Trì gia tộc ở không gian bí ẩn được bảo vật, tất nhiên là ở trong không gian giới chỉ của Úy Trì Bất Công.
Đồng thời Diệp Huyền thôi thúc Sinh Mệnh Võ Hồn, bắt đầu chữa trị thương thế trên người.
Xì xì!
Lực lượng sinh mệnh nồng nặc lưu chuyển, thương thế trên người Diệp Huyền bằng tốc độ kinh người khép lại.
- Hống!
Nhưng vào lúc này, một tiếng gào đinh tai nhức óc từ dưới đáy vực sâu vang lên, sóng âm mãnh liệt tấn công tới, Diệp Huyền chỉ cảm giác đầu óc của mình say xe, suýt chút nữa rơi vào trong vực sâu.
- Tiếng gào thật đáng sợ, đến tột cùng là quái vật gì?
Diệp Huyền mặt lộ vẻ kinh sợ, không dám ở lâu, xoay người định trở lại trong đường nối.
Vèo!
Lúc này một đạo lưu quang đột nhiên từ trong vực sâu bay lượn ra, tốc độ nhanh chóng, kinh người đến cực điểm.
- Xúi quẩy, thực sự là xúi quẩy, bị một đám khôi lỗi Linh Ma tộc dây dưa, hại Bổn tôn chủ suýt chút nữa mất đi mệnh, mụ nội nó, đi nhanh a.
Lưu quang kia một bên bay lượn, một bên hùng hùng hổ hổ, vừa vặn cùng Diệp Huyền hai mắt đối diện nhau.
- Là ngươi?
Diệp Huyền cùng đối phương đồng thời kinh kêu thành tiếng.
Lưu quang từ vực sâu bay ra kia, dĩ nhiên là Chiến Thương.
Giờ khắc này trên người hắn Ma Sát Khí chảy xuôi, uy thế kinh người, ngăn ngắn mười mấy ngày không thấy, một thân tu vi dĩ nhiên từ bát giai nhị trọng đỉnh phong đột phá đến bát giai tam trọng đỉnh phong, có một loại khí tức thâm trầm đáng sợ hiển lộ, làm cho người kinh hãi không ngớt.
- Những ngày qua ngươi vẫn ở trong vực sâu.
Diệp Huyền mặt lộ vẻ ngơ ngác.
Vực sâu này có bao nhiêu đáng sợ, từ Song Tử Vũ Đế trốn ra liền có thể nhìn ra một chút, nhưng Chiến Thương này vẻn vẹn là Vũ Hoàng, dĩ nhiên không mất một sợi tóc, để trong lòng Diệp Huyền âm thầm khiếp sợ.
- Khà khà, tiểu tử, xem ra đây là ông trời muốn ta giết ngươi a.
Sau khi Chiến Thương kinh hô, trên mặt lập tức hiện ra một tia tà ý cùng cười gằn, toát ra vẻ tham lam.
Những ngày qua hắn ở trong vực sâu thu hoạch khá dồi dào, thực lực được tăng lên, bây giờ nhìn thấy Diệp Huyền, nghĩ đến sỉ nhục trước kia, tự nhiên không thể chờ đợi được nữa muốn chém giết Diệp Huyền, để giải mối hận trong lòng.
- Chỉ bằng ngươi?
Giật mình qua đi, Diệp Huyền rất nhanh liền bình tĩnh lại.
- Ngươi cho rằng ngươi đột phá Vũ Hoàng tam trọng, liền có thể uy hiếp đến thiếu gia ta? Nhớ kỹ thân phận của ngươi, ngươi là tôi tớ của ta a!
Khóe miệng Diệp Huyền ngậm lấy cười gằn, không có một tia sợ hãi.
Ầm!
Trong thân thể của hắn, uy thế doạ người phóng thích, áo nghĩa không gian cấp bậc Vũ Hoàng kết hợp Thôn Phệ Võ Hồn cùng Thiên Hỏa phóng ra khí tức, hình thành một đạo khí tràng khủng bố, bao phủ bát phương.
Chương 1313 Gắp lửa bỏ tay người (1)
Tuy Chiến Thương vừa đột phá bát giai tam trọng không bao lâu, nhưng Diệp Huyền rất rõ ràng, người này tuyệt đối là một đối thủ khủng bố, so với Úy Trì Bất Công lúc trước dùng Bạo Huyết đan còn đáng sợ hơn nhiều lắm.
Lúc này Chiến Thương mới chú ý tới tu vi của Diệp Huyền, nhất thời giật nảy cả mình:
- Hả? Ngươi lại đột phá đến Vũ Hoàng!
Cảm nhận được khí tức trên người Diệp Huyền, trong con mắt của hắn lướt qua một tia kiêng dè.
Hắn vốn nghĩ mình ở Cổ Ma Chi Địa này được chỗ tốt cực lớn, thực lực tăng nhanh như gió, chuẩn bị dương vũ diệu uy với Diệp Huyền một hồi, ai ngờ tiểu tử này cũng may mắn như vậy, dĩ nhiên từ Vũ Vương nhị trọng đột phá đến Vũ Hoàng nhất trọng.
Luận tu vi, hắn nhiều nhất chỉ là tăng lên một tiểu cấp, mà Diệp Huyền, không chỉ tăng lên một tiểu cấp, càng tăng lên một đại cấp.
Một đôi so với, Chiến Thương tức giận đến suýt chút nữa chửi ầm lên, mụ nội nó, ông trời là đùa hắn sao?
Nghĩ đến Diệp Huyền trước lấy tu vi cấp bảy nhị trọng, liền có thể cùng hắn bát giai nhị trọng tranh tài, hiện tại tuy hắn đột phá đến Vũ Hoàng tam trọng, nhưng đối phương cũng bước vào cảnh giới Vũ Hoàng, không hẳn kém hắn bao nhiêu.
- Tiểu tử, ngươi đừng càn rỡ, Bổn tôn chủ mới vừa từ dưới đáy vực đi ra, hiện tại không có tâm tình cùng ngươi đánh nhau, ngươi cút sang một bên cho ta.
Chiến Thương thở phì phò nói, hắn đã mất đi hứng thú cùng Diệp Huyền giao thủ.
- Tiểu tử này, tu vi nghịch thiên, công pháp thần bí, còn có Thiên Hỏa cùng Võ Hồn quái lạ, trước khi không có thực lực nghiền ép, Bổn tôn chủ trước tiên tha hắn một lần, chờ sau này lại cẩn thận giáo huấn.
Ý niệm trong lòng Chiến Thương lấp loé.
Tu vi của Diệp Huyền tăng lên, nhanh đến làm hắn cũng líu lưỡi, sau khi hắn đoạt xá sống lại, lợi dụng bí pháp tu luyện của Phệ Hồn Tộc, tu vi tuyệt đối là tiến triển cực nhanh.
Thế nhưng Diệp Huyền này, dĩ nhiên một tấc cũng không rời, mỗi lần đều có thể theo sát bước tiến của hắn, khiến cho trong lòng hắn khá sợ hãi.
- Bạch!
Chỉ là không chờ Chiến Thương rời đi, thân hình Diệp Huyền loáng một cái, chủ động ngăn cản Chiến Thương.
- Tiểu tử ngươi muốn làm gì?
Chiến Thương cực kỳ cảnh giác nói.
- Ngươi liền muốn đi như thế, nào có chuyện dễ dầng như vậy?
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Vậy ngươi muốn làm cái gì?
Ánh mắt của Chiến Thương lạnh lẽo, giễu cợt nói:
- Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng Bổn tôn chủ sợ ngươi? Hiện tại sở dĩ Bổn tôn chủ không xuống tay với ngươi, chỉ là bởi vì khôi lỗi Linh Ma tộc thức tỉnh, muốn xông ra vực sâu, Bổn tôn chủ không có tâm tình cùng ngươi đánh nhau mà thôi, nhưng ngươi còn dám càn rỡ một hồi, có tin Bổn tôn chủ rút gân luyện huyết, luyện ngươi thành oan hồn hay không.
Chiến Thương vừa nói, một bên Ma Sát Khí lưu chuyển, lực tức hồn khí kinh người, ép linh hồn của Diệp Huyền một trận trầm trọng.
- Khôi lỗi Linh Ma tộc?
Trong lòng Diệp Huyền hơi động, lạnh lùng nói:
- Hiện tại thiếu gia ta cũng không có tâm tình cùng ngươi phí lời, nói cho ta, dưới đáy vực đến cùng phát sinh cái gì? Những Vũ Đế kia thế nào rồi?
- Há, nguyên lai ngươi là vì cái này, khà khà.
Chiến Thương tà tà nở nụ cười:
- Nếu muốn biết, tại sao không tự mình đi xuống xem một chút, muốn từ trong miệng Bổn tôn chủ được tình báo, đó là...
- Hống!
Chiến Thương còn chưa kịp nói xong, dưới đáy lại truyền đến tiếng rít gào, phảng phất như cái gì nhúc nhích, một luồng sóng trùng kích vô hình bao phủ tới.
Trong nháy mắt, Diệp Huyền liền cảm giác mình thật giống như một thuyền buồm bị sóng biển đánh, cực kỳ nhỏ bé, cảm giác áp lực cùng buồn nôn từ trong lòng hắn sản sinh, sắc mặt hắn trắng bệch, đầu óc cũng mê muội.
- Xem ra nơi này là không thể ở lâu.
Trong lòng Diệp Huyền thất kinh, dưới đáy vực sâu truyền tới uy thế càng ngày càng mãnh liệt, hắn tiếp tục chờ đợi, sớm muộn cũng sẽ không chống đỡ nổi.
Đồng thời hắn cũng nhìn thấy, thân hình Chiến Thương cũng ở dưới trùng kích lay động một cái, Ma Sát Khí trên người kịch liệt đung đưa, có một loại cảm giác áp chế không nổi.
Trong lòng Diệp Huyền hơi động, xem ra Chiến Thương cũng giống như hắn, cũng bị xung kích ảnh hưởng, nghĩ tới đây, Diệp Huyền đang chuẩn bị lại từ chỗ Chiến Thương hỏi thăm được một ít tình báo, đột nhiên một tiếng gào thét phẫn nộ từ vực sâu phía dưới truyền ra.
Theo tiếng rống giận dữ truyền đến, còn có một luồng lĩnh vực độc nhất của Vũ Đế.
Sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên thay đổi, vừa mới chuẩn bị hỏi vấn đề cũng vội vàng thu về, sau đó không chút do dự liền một kiếm bổ tới Chiến Thương, đồng thời giận dữ hét:
- Chiến Thương, ngươi dĩ nhiên dùng Luyện Hồn quỷ trượng giết Úy Trì gia chủ, người của Úy Trì gia tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi.
Kiếm ý ẩn chứa ánh chớp, bao phủ hư không ở bên cạnh Chiến Thương, hình thành một lôi vực đặc biệt.
Chiến Thương sửng sốt, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền lại đột nhiên động thủ với hắn, hơn nữa trước động thủ còn gọi một câu không hiểu ra sao như thế, cái gì Úy Trì Bất Công, danh tự này hắn căn bản là chưa từng nghe nói.
Có điều Diệp Huyền lại dám trước tiên động thủ với hắn, điều này làm cho trong lòng Chiến Thương làm sao có thể nhịn được.
- Tiểu tử, nếu ngươi muốn chết, vậy Bổn tôn chủ tác thành ngươi.
Cốt trượng trong nháy mắt dâng lên một luồng Ma khí khủng bố, những Ma khí này cấp tốc ngưng tụ, hóa thành một màn trời cực lớn, trong màn trời, từng mặt quỷ dữ tợn vặn vẹo hiện lên, những quỷ diện này lẫn nhau ngưng tụ, cuối cùng hình thành một đầu lâu cực lớn.
Bùm bùm.
Những kiếm khí lôi quang kia bị màn trời trấn áp, dĩ nhiên trong nháy mắt liền chia năm xẻ bảy, mà Diệp Huyền sau khi vung ra một chiêu kiếm, cả người trong nháy mắt hóa thành vệt sáng, trong nháy mắt đi vào trong thông đạo.
Chiến Thương sửng sốt, Diệp Huyền dĩ nhiên chạy trốn, hơn nữa vừa nãy vung ra chiêu kiếm đó, uy lực vốn phổ thông đến cực điểm, hoàn toàn không có cách nào mang đến cho hắn thương tổn, vậy mục đích hắn vung ra chiêu kiếm này là cái gì?
Chiến Thương rất không hiểu, chỉ do dự một cái hô hấp, nhưng vào lúc này, một lão giả cả người máu tươi, mang theo khí tức bạo ngược từ trong vực sâu đột nhiên vọt ra.
Lão giả này cả người máu me đầm đìa, vô cùng chật vật, trong tay còn ôm một thân thể tàn tạ, nhưng khí thế trên người hắn lại đáng sợ đến kinh người.
Trong mắt hắn tràn ngập phẫn nộ, vừa ra, ánh mắt liền rơi vào trên người Chiến Thương, tràn ngập sát cơ nồng nặc.
- Là ngươi, giết cường giả của Úy Trì gia ta, bổn Đế phải chém ngươi thành muôn mảnh.
Chương 1314 Gắp lửa bỏ tay người (2)
Lão giả rít gào, một chưởng bao phủ về phía Chiến Thương, oanh ca một tiếng, toàn bộ hư không phảng phất như bị một nguồn lực lượng vô hình khống chế, hình thành một lĩnh vực đặc biệt, lực lượng lĩnh vực này tầng tam trọngo vây Chiến Thương, nghiêm trọng ràng buộc hành vi của hắn.
Mà giữa lĩnh vực, một Huyền Nguyên Thủ Chưởng ẩn chứa uy thế ngập trời ầm ầm nghiền ép đến, ở biên giới bàn tay, hư không dập dờn sóng gợn, uy lực kinh người.
- Cửu Thiên Vũ Đế của Nhân tộc.
Nhìn thấy lão giả này, trong lòng Chiến Thương phiền muộn muốn thổ huyết, hắn cuối cùng cũng coi như rõ ràng vì sao Diệp Huyền lại đột nhiên ra tay với hắn, hơn nữa sau khi ra tay liền xoay người bỏ chạy, đồng thời còn gọi một câu không hiểu ra sao như vậy.
Đầu óc căn bản không cần nghĩ, Chiến Thương liền biết tàn thi mà Cửu Thiên Vũ Đế kia ôm nhất định chính là Úy Trì Bất Công mà vừa nãy Diệp Huyền nói, mà lão giả này, nhất định chính là Vũ Đế của Úy Trì gia tộc.
Có điều vào lúc này, Chiến Thương cũng quản không được nhiều như vậy, trên quyền trượng đột nhiên dâng lên vô số Ma khí, những Ma khí này kết hợp biến thành màn trời bảo vệ.
Oanh ầm!
Huyền Nguyên Thủ Chưởng khủng bố đập trúng lồng ánh sáng, toàn bộ lồng ánh sáng cọt kẹt vang vọng, cấp tốc hiện ra từng vết nứt, cuối cùng ầm ầm nổ nát, một luồng lực lượng kinh khủng đi vào trong cơ thể Chiến Thương, đánh bay hắn ra ngoài, phun ra một ngụm máu đen.
- Ngươi là ngu si sao? Bổn tôn chủ không giết người của ngươi gia tộc, ngươi cái gia hỏa không có não này.
Chiến Thương tức giận đến chửi ầm lên.
- Hả?
Úy Trì Hóa Đức nhíu mày, Chiến Thương chỉ là Vũ Hoàng tam trọng, ở dưới một chưởng của hắn, dĩ nhiên chỉ bị thương nhẹ, mà không có vẫn lạc.
Có điều vào lúc này Úy Trì Hóa Đức cũng phát hiện không đúng, hắn có thể cảm nhận được, khí tức trên người Chiến Thương vô cùng âm lạnh, cùng không gian bí ẩn này có chút tương tự, mà người đánh giết Úy Trì Bất Công, nên có thuộc tính lôi nhất định.
Huống chi thời điểm hắn chật vật lao ra vực sâu, cũng nhìn thấy một tia sét tựa hồ biến mất ở trong thông đạo, rất có thể người kia mới là kẻ cầm đầu giết chết Úy Trì Bất Công.
- Hừ, không phải ngươi giết thì lại làm sao? Dám nhục mạ bổn Đế, chết đi cho ta.
Mặc dù biết Chiến Thương không phải hung thủ đánh giết Úy Trì Bất Công, nhưng Chiến Thương lại làm cho sắc mặt của Úy Trì Vũ Đế tái xanh, lần thứ hai vỗ ra một chưởng.
Lĩnh vực Vũ Đế đáng sợ lần thứ hai bao phủ hắn lại.
- Cái tên này, thật sự coi Bổn tôn chủ sợ ngươi sao? Chỉ là một Vũ Đế bị thương, Bổn tôn chủ... quên đi, Bổn tôn chủ vẫn là chạy a...
Ánh mắt của Chiến Thương oán độc, trong lòng nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng, nhưng cuối cùng vẫn không dám phản kháng, thân thể trong nháy mắt hóa thành vụ hình, lập tức tránh thoát lĩnh vực của Úy Trì Hóa Đức.
Cửu Thiên Vũ Đế dù sao cũng là Cửu Thiên Vũ Đế, coi như hắn đột phá đến Vũ Hoàng tam trọng, cũng không dám nói có thể cùng Cửu Thiên Vũ Đế đối kháng.
Úy Trì Hóa Đức hơi kinh hãi, không ngờ tới Chiến Thương có thể lao ra phạm vi lĩnh vực của hắn, có điều trên mặt của hắn lại lộ ra một tia lạnh lùng nghiêm nghị.
Tránh thoát thì có thể làm sao, chẳng lẽ còn có thể chạy trốn hắn truy sát hay sao?
Chỉ là không chờ Úy Trì Hóa Đức lần thứ hai ra tay, oanh, toàn bộ vực sâu đột nhiên chấn động, một luồng khí tức càng khủng bố từ dưới nền đất vọt lên, lực lượng doạ người kia khiến cho Úy Trì Hóa Đức hoàn toàn biến sắc.
- Đáng chết, những tên kia sẽ không thật sự tránh thoát ràng buộc đi lên chứ.
Trên mặt của hắn lộ ra vẻ hoảng sợ vẻ, mà lúc này, toàn bộ vực sâu kịch liệt đung đưa lên, trong vực sâu, vô số Ma Sát Khí bao phủ, hóa thành một nộ long cực lớn, muốn xông ra vực sâu này.
Cỗ khí tức kinh khủng này, ép tới Úy Trì Hóa Đức khó có thể nhúc nhích.
Coong coong coong coong!
Ngay lúc này, hai bên vực sâu đột nhiên phóng ra từng đạo từng đạo thất thải hà quang mông lung.
Những hào quang này, như sóng nước lưu động, trong khoảnh khắc bao vây lấy toàn bộ vực sâu, không chỉ vực sâu, từ bầu trời của không gian bí ẩn nhìn xuống, liền có thể nhìn thấy cả không gian bí ẩn đều bị hào quang bao vây.
Một luồng lực lượng không gian kinh người, tùy theo dập dờn ra.
Ở dưới nguồn lực lượng này trấn áp, sương mù màu đen trong vực sâu không ngừng bị áp chế.
Ma Sát Khí dĩ nhiên biến ảo ra một khuôn mặt cực lớn, chỉ là có cực kỳ dữ tợn, vừa nhìn liền biết không phải là khuôn mặt nhân loại có khả năng nắm giữ.
- Không cam lòng, không cam lòng, không cam lòng, bị trấn áp nhiều năm như vậy, còn muốn trấn áp chúng ta sao, vô dụng, bây giờ Phong Ma ấn đã vỡ tan, Linh Ma tộc ta, không bao lâu nữa sẽ lần thứ hai xuất thế, tàn sát thiên hạ, cái phong ấn này cầm cố không được ta bao lâu, a!
Khuôn mặt khổng lồ phát sinh rít gào phẫn nộ, trong tiếng gầm gừ ẩn chứa sát ý vô tận, sau đó đang không ngừng chảy xuôi thất thải hà quang, ầm ầm nát tan, chìm vào dưới đáy vực sâu.
Một đạo lực lượng không gian xán lạn, tràn ngập qua toàn bộ Cổ Ma Chi Địa.
Vù!
Thân hình đám người Úy Trì Hóa Đức cùng Chiến Thương… bị cỗ lực lượng không gian này phất quá, dĩ nhiên trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Trong thông đạo.
Diệp Huyền đang hăng hái bay lượn, cũng nghe được tiếng rống to ẩn chứa oán khí vô biên, trên mặt kinh ngạc, đột nhiên một luồng lực lượng không gian kéo tới, thân hình của hắn cũng đột nhiên biến mất.
Trên ngoại vi tế đàn.
Mười mấy tên võ giả nhân loại bị truy sát, mà truy giết bọn họ chính là những cường giả Vũ Hoàng bị Ma khí trong tế đàn đoạt xá.
Trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, từng người từng người không ngừng vẫn lạc, tinh huyết của bọn họ bị những Ma nhân đoạt xá kia thu thập, hóa thành từng hạt châu màu đỏ ngòm, ẩn chứa sát khí vô biên.
Một tên Vũ Hoàng trên mặt trải rộng ma văn, một chưởng vỗ nát đầu lâu của một tên Vũ Hoàng nhị trọng, trong tròng mắt không mang theo chút cảm tình.
Mà một Vũ Hoàng bị đoạt xá khác, thì hướng một Vũ Hoàng khác vung ra nắm đấm, ẩn chứa Ma khí vô biên bao phủ ra, để Vũ Hoàng kia tuyệt vọng.
- Không!
Vũ Hoàng kia kêu thảm thiết đau đớn, trong lòng tràn ngập hối hận, nếu như có một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn tiến vào không gian bí ẩn này, càng sẽ không ở đây tìm mỏ quặng.
Nhưng vào lúc này...
Vù!
Đại địa hiện lên hào quang óng ánh, một đạo không gian rung động vô hình tràn ngập qua bọn họ.&
Chương 1315 Ma địa phong bế
Phốc!
Ma khí ngập trời bao phủ mà qua, ở trên mặt đất nổ ra một hố sâu cực lớn, mà Vũ Hoàng vẻ mặt tuyệt vọng kia đã biến mất không còn tăm hơi.
Không chỉ hắn, thời khắc này chỉ cần là võ giả nhân loại ở trên Cổ Ma Chi Địa, chỉ cần bị cỗ lực lượng không gian bao phủ qua toàn bộ Cổ Ma Chi Địa này lan đến gần, sẽ biến mất không còn tăm hơi, rời đi Cổ Ma Chi Địa.
Huyền Vực tam trọng!
Thiên Âm Cốc bí cảnh!
Xoạt xoạt xoạt!
Ba bóng người đang ở trong Thiên Âm Cốc hăng hái bay lượn.
Ba người này ngoại trừ đầu lĩnh là một tên Vũ Hoàng nhị trọng ra, hai người khác lại chỉ là Vũ Vương tam trọng.
- Sư phụ, Thiên Âm Cốc hàng năm chỉ có ba tháng có thể tiến vào, lần này mở ra đã qua hơn hai tháng, hiện tại chúng ta tiến vào không gian bí ẩn kia còn kịp sao?
Một tên Vũ Vương tam trọng đang bay lượn nghi hoặc hỏi.
Vũ Hoàng nhị trọng mặt lộ vẻ đau lòng nói:
- Lần này là sư phụ sơ sẩy, không nghĩ tới rời Huyền Vực một chuyến, Thiên Âm Cốc bí cảnh dĩ nhiên xuất hiện một khối bảo địa như thế, nghe nói trong không gian bí ẩn này bảo vật đông đảo, cho dù chỉ có thể đi vào mấy ngày, cũng không thể lãng phí.
- Vâng, có điều sư phụ, đến thời điểm đó ta cùng sư huynh vẫn theo ngươi sao?
- Không cần, sư phụ nghe nói trong không gian bí ẩn này bảo vật nhiều nhất là ở vực sâu hạch tâm, có điều bên trong nguy hiểm cũng nhiều nhất, đến thời điểm đó hai người các ngươi ở ngoại vi không gian bí ẩn tầm bảo, sư phụ một người tiến vào hạch tâm là được. Nhớ kỹ, vừa qua thời gian Thiên Âm Cốc mở ra, các ngươi liền rời khỏi nơi này trước.
Trên mặt Vũ Hoàng nhị trọng, mơ hồ mang theo vẻ kích động.
Ba người này, vẻn vẹn là một chi không đáng chú ý lướt về phía không gian bí ẩn, ở những nơi còn lại của Thiên Âm Cốc, cũng có từng cường giả vẫn hăng hái lao về phía Thiên Âm Cốc.
Bởi vì Cổ Ma Chi Địa đột nhiên nối tiếp, khiến cho cường giả trong Huyền Vực tam trọng ở mấy tháng này chen chúc đến, dù đến hiện tại, còn có một chút Vũ Hoàng đến từ địa vực khác, cũng dồn dập tụ tập ở trong Thiên Âm Cốc.
Trong đó yếu nhất cũng là Vũ Vương.
Mà cường đại, thì có cả cường giả Cửu Thiên Vũ Đế.
Không ai không bị không gian bí ẩn kia hấp dẫn.
Ầm ầm ầm!
Nhưng vào lúc này...
Phảng phất như trời quang phích lịch, một tiếng nổ vang cực lớn vang vọng toàn bộ Thiên Âm Cốc, những cường giả hăng hái lướt về phía không gian bí ẩn kia, dồn dập ngẩng đầu lên.
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy một màn làm bọn họ kinh hãi.
Nơi sâu xa của Thiên Âm Cốc, đại địa thần bí cùng Thiên Âm Cốc giáp giới kia, dĩ nhiên đung đưa kịch liệt lên, từng đạo từng đạo hào quang óng ánh từ bên trong tỏa ra, khối đại lục đột nhiên hiển hiện này, dĩ nhiên như một phi thuyền di động, từ từ rời đi Thiên Âm Cốc.
- Chuyện gì thế này?
- Đến cùng phát sinh cái gì?
Hết thảy võ giả ở trong Thiên Âm Cốc đều kinh hãi ngẩng đầu, trơ mắt nhìn không gian bí ẩn ở hơn hai tháng trước đột nhiên xuất hiện, từ từ trôi nổi mà lên, sau đó chậm rãi biến mất ở cuối tầm mắt.
Cuối cùng ở dưới một đạo không gian rung động kịch liệt, đột nhiên biến mất, không gặp bất kỳ hình bóng.
- Không còn.
- Không gian bí ẩn biến mất rồi.
- Lão phu còn chưa tiến vào, làm sao liền không còn.
Hết thảy cường giả đều vẻ mặt ngạc nhiên, có tiếc nuối, có nghĩ mà sợ, có kinh hãi, đủ kiểu nét mặt.
Ở đây đại đa số người nhìn thấy không gian bí ẩn biến mất, ý niệm đầu tiên là hận mình không có thể bắt được cơ duyên này, tiến vào không gian bí ẩn thu bảo vật.
Nhưng cũng có một chút người sáng suốt kinh hãi, ngay lập tức nghĩ đến những võ giả ở trong không gian bí ẩn kia.
Hơn hai tháng nay, cường giả tiến vào không gian bí ẩn đếm không xuể a.
Cường giả Cửu Thiên Vũ Đế liền không dưới mười mấy người, càng không cần phải nói Vũ Hoàng cùng Vũ Vương.
Bây giờ không gian bí ẩn biến mất, bọn họ là chết rồi? Hay trốn ra được?
Đội ngũ do một tên Vũ Hoàng nhị trọng cùng hai Vũ Vương tam trọng tạo thành cũng sững sờ tại chỗ, trong đầu bốc lên một ý niệm như vậy.
Oành!
Oành!
Đột nhiên không gian phía trước ba động, chợt bọn họ liền nhìn thấy, hai bóng người từ trong hư không phía trước đột nhiên xuất hiện, sau đó phân biệt rơi xuống ở trên mặt đất, hai người cách nhau cũng chỉ có mấy chục mét.
- Sư phụ, hai người này nơi nào đến, tu vi của bọn họ ta lại nhìn không thấu, sẽ không phải là Cửu Thiên Vũ Đế chứ.
Một tên Vũ Vương tam trọng trong đó kêu lên sợ hãi, một mặt ngơ ngác.
Hai người này từ trong hư không đột nhiên xuất hiện, giống hư không qua lại trong truyền thuyết, nhưng hư không qua lại chỉ Cửu Thiên Vũ Đế cao cấp mới có thể khống chế, lẽ nào hai người này đều là Cửu Thiên Vũ Đế cao cấp?
Nhưng mà một người trong đó rõ ràng tuổi còn trẻ, so với hắn cũng nhỏ hơn ít nhất mười tuổi, tại sao có thể có Cửu Thiên Vũ Đế trẻ tuổi như vậy?
- Không nên nói chuyện lung tung.
Vũ Hoàng nhị trọng sắc mặt nghiêm nghị, thấp giọng truyền âm nói.
- Hai người này lớn tuổi là Vũ Hoàng nhị trọng, một cái khác là Vũ Hoàng nhất trọng, trên người bọn họ đều có một luồng tà khí nồng nặc của Thiên Âm Cốc, rất có thể là từ không gian bí ẩn kia đi ra.
- Hai người các ngươi đợi ở chỗ này, để sư phụ đi tới hỏi thăm một chút, nhớ đừng lỗ mãng, khí tức trên người Vũ Hoàng nhị trọng kia so với sư phụ còn đáng sợ hơn rất nhiều, tu vi rất có thể còn ở trên sư phụ.
Vũ Hoàng nhị trọng thấp giọng nhắc nhở đồ nhi của mình, sau đó đi lên phía trước nói:
- Hai vị, tại hạ Thiết Kiếm Hoàng, không biết hai vị có phải từ trong không gian bí ẩn đi ra hay không?
Để Thiết Kiếm Hoàng giật mình chính là, trong hai người này lại là thiếu niên kia trước tiên phục hồi tinh thần lại.
- Nơi này là? Ân, tựa hồ là Thiên Âm Cốc.
Diệp Huyền hơi nghi hoặc một chút đánh giá bốn phía, vừa nãy hắn đang bay lượn ở trong đường hầm, liền bị một luồng lực lượng không gian vô hình bao phủ, sau một khắc hắn liền xuất hiện ở nơi này.
Chợt hắn liền nhận ra, nơi này tựa hồ cùng Thiên Âm Cốc trong Huyền Vực tam trọng vô cùng tương tự.
Tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong kia cũng tỉnh táo lại, liếc nhìn bốn phía, ngay lập tức vui vẻ nói:
- Lão phu dĩ nhiên trở lại Thiên Âm Cốc, được, quá tốt rồi, rốt cục rời đi địa phương quỷ quái kia.
Người này hiển nhiên là vô cùng kích động, âm thanh có chút run rẩy, mà trên người hắn còn có một vệt máu, hiển nhiên là chịu một chút thương tích, nói không chắc lúc hắn truyền tống ra, đang đứng ở trong chém giết.
Ầm!
Hai bóng người ở trong thông đạo nhanh chóng giao thủ, mỗi một kích đều nổ vang kịch liệt, Huyền Nguyên đáng sợ kích đãng, đủ để đánh tan từng toà núi lớn.
Mà ở trong thông đạo kiên cố, mặc dù không cách nào tạo thành phá hoại bao lớn, nhưng lực lượng đáng sợ bởi vì không cách nào phát tiết, càng không ngừng tụ tập, chấn động đến mức toàn bộ đường nối đều lay động lên.
Ầm ầm ầm!
Lực lượng ở trong đường hầm qua lại kích đãng, kinh thiên động địa.
- Ha ha ha, thoải mái, quá thoải mái, Úy Trì Bất Công, ngươi chỉ có chút sức chiến đấu ấy sao? Thật là làm cho ta xem thường a!
Hai người tốc độ cực nhanh, thời gian trong chớp mắt liền giao thủ hơn trăm chiêu, mỗi một kích như thiên thạch truy địa, kinh thiên động địa.
Đã bao lâu, Diệp Huyền không tưởng tượng ra được đã bao lâu, mình không có tùy ý chiến đấu qua như thế.
Trước đây cấp bậc của hắn ở dưới đáy, hoặc là gặp phải đối thủ so với mình kém quá nhiều, hoặc chính là gặp phải cường giả mình không cách nào ngang hàng, căn bản không có cách ở cùng một cấp bậc tiến hành giao chiến.
Coi như tình cờ gặp phải một ít không khác mình là mấy, cũng là lấy tu vi cực thấp, đối chiến tầng thứ càng cao hơn.
Loại giao chiến không cách nào thoải mái tràn trề kia, để trong lòng Diệp Huyền vẫn tràn ngập uất ức.
Mà bây giờ, hắn đột phá Vũ Hoàng, tuy cách tu vi kiếp trước càng gần hơn tầng chút, nhưng ở cấp độ Vũ Hoàng, tồn tại có thể giao thủ với hắn đã ít lại càng ít, còn Cửu Thiên Vũ Đế, Diệp Huyền rất rõ ràng, cho dù tu vi của mình cao đến đâu, lấy Vũ Hoàng nhất trọng, là làm sao cũng không thể giao chiến với Vũ Đế.
Giờ khắc này Úy Trì Bất Công dùng Bạo Huyết đan, lại trở thành đối tượng bồi luyện tốt nhất của Diệp Huyền.
- Đáng chết, thực lực của tiểu tử này làm sao đáng sợ như thế, hắn đúng là Vũ Hoàng nhất trọng sao, đến tột cùng là biến thái nơi nào đến? Đáng ghét a.
Diệp Huyền hưng phấn, nhưng trong lòng Úy Trì Bất Công lại vừa kinh vừa sợ.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, sau khi mình uống Bạo Huyết đan, còn không cách nào giết được Diệp Huyền.
- Không được, lại tiếp tục như thế, sinh mệnh lực của ta sẽ nhanh chóng tiêu hao hết, đến thời điểm đó tất nhiên sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn.
- Thiên Phủ Chiến Pháp, chết đi!
Úy Trì Bất Công không lo được sinh mệnh lực trong cơ thể trôi qua, gia tăng thôi thúc Bạo Huyết đan.
Phủ ảnh ngập trời, lít nha lít nhít vây quanh Diệp Huyền, một loại khí tức ngột ngạt trầm trọng ở trong lòng Diệp Huyền bay lên, trên thân hình bao trùm áo giáp nham thạch của hắn, dĩ nhiên có một loại hàn ý giống như châm đâm bay lên.
- Tinh Thần Kiếm Pháp... Nhất Kiếm Tinh Hà!
Diệp Huyền không dám khinh thường, liền sử dụng tới Tinh Thần Kiếm Pháp mạnh nhất của mình.
Lúc trước thời điểm hắn ở cấp bảy nhị trọng đỉnh phong, liền lợi dụng chiêu này đẩy lùi Vũ Hoàng tam trọng tóc nâu nắm giữ Định Không Châu, bây giờ hắn đã đột phá đến Vũ Hoàng, chiêu kiếm này bổ ra, kiếm ý doạ người bốc lên, trong đầu Úy Trì Bất Công nhất thời hiện lên cảnh tượng vũ trụ tinh không.
Trong tinh không, vô số tinh thần xoay chuyển, hóa thành dòng lũ Ngân hà bao phủ tới, hủy thiên diệt địa.
- Kiếm ý thật đáng sợ, Huyền Diệp này rõ ràng vừa đột phá Vũ Hoàng, làm sao sẽ có kiếm ý đáng sợ như thế, kiếm ý bực này, e là Cửu Thiên Vũ Đế cũng chưa chắc nắm giữ.
Úy Trì Bất Công tê cả da đầu, trong lòng tức giận đan xen, hắn biết không ổn, toàn lực thiêu đốt tinh huyết trong cơ thể.
- Ầm!
Bên ngoài thân của hắn, có Huyền Nguyên hỏa diễm nóng rực thiêu đốt, trên chiến phủ phóng ra đạo đạo hồng mang, thôn phệ từng tia kiếm khí.
Ầm ầm!
Tiếng đinh tai nhức óc vang lên ầm ầm, chiến phủ cùng trọng kiếm hung hãn giao chiến, sản sinh sóng trùng kích năng lượng khổng lồ.
Phốc!
Diệp Huyền phun ra một ngụm máu tươi, nham thạch áo giáp bên ngoài thân vỡ vụn, cả người rên lên một tiếng, bay ngược ra ngoài, một mặt trắng xám.
Mà Úy Trì Bất Công càng thêm thê thảm, áo bào trên người hắn triệt để nát tan, giáp bảo vệ bên trong ở dưới ánh kiếm thủng trăm ngàn lỗ, há mồm ho ra máu tươi.
- Sau khi Úy Trì Bất Công dùng Bạo Huyết đan, sức chiến đấu hầu như đạt đến cực hạn mà Vũ Hoàng có thể chịu đựng, luận lực chiến đấu chân chính, ta so với hắn vẫn là kém một chút.
Sắc mặt của Diệp Huyền vui sướng, trong lòng hắn rất rõ ràng, tuy thương thế của hắn nhẹ hơn Úy Trì Bất Công, nhưng đó là bởi vì hắn tu luyện Cửu Chuyển Thánh Thể, nhục thân phòng ngự liền tiếp cận Cửu Thiên Vũ Đế, hơn nữa còn nắm giữ Đại Địa Võ Hồn.
Mà Úy Trì Bất Công tuy ở dưới Bạo Huyết đan tăng cường, nhưng phòng ngự tuyệt đối không có đạt đến mức độ Cửu Thiên Vũ Đế, đây là một nguyên nhân, thứ hai, bản thân Úy Trì Bất Công thì có thương tích, tự nhiên phòng ngự không bằng hắn.
Có điều, coi như biết sức chiến đấu của mình so với Úy Trì Bất Công dùng Bạo Huyết đan còn kém một chút, nhưng Diệp Huyền cũng đã hết sức hài lòng.
Dù sao hắn bây giờ mới Vũ Hoàng nhất trọng, hơn nữa, hắn dựa vào hoàn toàn là võ kỹ, công pháp, lĩnh ngộ của bản thân, còn có Thiên Hỏa, Thôn Phệ Võ Hồn… căn bản là chưa sử dụng.
Một khi dùng đến, đối với chiến cuộc tất nhiên là kết quả khác.
Mà thời điểm ở Diệp Huyền âm thầm phân tích, Úy Trì Bất Công lại khiếp sợ tột đỉnh.
- Không thể, ta thiêu đốt sinh mệnh lực cùng tinh huyết một đòn toàn lực, không những không chém giết tiểu tử này, ngay cả trọng thương hắn cũng không có, cái này không thể nào.
Úy Trì Bất Công phẫn nộ đến sắp nổi khùng.
Hắn đánh bạc một đòn toàn lực, tạo thành kết quả vẻn vẹn là để áo giáp nham thạch của Diệp Huyền phá nát, sau đó ói ra ngụm máu, loại thương thế hời hợt này, trực tiếp đánh tan chiến ý của Úy Trì Bất Công.
Hắn cuối cùng đã rõ ràng, Diệp Huyền đã trưởng thành đến mức độ hắn không cách nào với tới, nếu hắn tiếp tục giao thủ, chết tuyệt đối là hắn.
- Trốn!
Thời khắc này, một ý nghĩ ở trong đầu Úy Trì Bất Công bay lên, thân hình của hắn loáng một cái, hóa thành một đạo lưu quang màu máu, đột nhiên bay vút đi.
- Dĩ nhiên chạy trốn?
Diệp Huyền ngạc nhiên.
Nhưng hắn làm sao sẽ thật sự để Úy Trì Bất Công chạy thoát, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, thân hình Diệp Huyền đột nhiên mê huyễn lên.
Luận tốc độ, hắn mới bát giai nhất trọng, là căn bản không sánh được Úy Trì Bất Công đạt đến bát giai cực hạn.
Nhưng kiếp trước Diệp Huyền bí danh là gì?
Tiêu Diêu Hồn Hoàng, Tiêu Dao Vũ Hoàng!
Cái Tiêu Dao này, vừa chỉ tính cách tiêu do, càng bởi vì hắn tu luyện tuyệt cường võ kỹ... Tiêu Dao Du!
Chương 1312 Khó thoát khỏi cái chết (2)
Mà trong Tiêu Dao Du, cường đại nhất chính là thân pháp.
- Tiêu Dao thân pháp... Lăng Hư Huyễn Ảnh!
Thời khắc này, thân thể Diệp Huyền như một đạo huyễn ảnh mông lung, ở trong hư không không ngừng lấp loé, dĩ nhiên nhìn chòng chọc vào bóng người của Úy Trì Bất Công, một bước cũng không nhường, trái lại có xu thế truy đuổi mà trên.
- Úy Trì Bất Công, ngươi trốn không thoát.
Thanh âm của Diệp Huyền lạnh lùng, ở sau lưng Úy Trì Bất Công vang lên.
- Đáng ghét.
Úy Trì Bất Công tức giận đến sắp phát điên, cái tên này quả thực cũng quá biến thái đi, thực lực mạnh, phòng ngự cao thì thôi, thân pháp tốc độ lại cũng nhanh như vậy.
Úy Trì Bất Công chưa từng nghĩ tới, hắn dùng Bạo Huyết đan, ở chạy trốn cũng không sánh được Vũ Hoàng nhất trọng.
- Tiểu tử, nếu ngươi lại dám truy ta, có tin lão phu triệu hoán lão tổ Cửu Thiên Vũ Đế của Úy Trì gia ta, tại chỗ trấn áp ngươi hay không.
Úy Trì Bất Công tức đến nổ phổi, phẫn nộ rống to.
- Ngươi có gan liền triệu hoán đi.
Diệp Huyền xì cười một tiếng.
Úy Trì Bất Công này lừa ai đó, căn cứ tình báo Diệp Huyền biết đến, Úy Trì gia lão tổ tiến vào vực sâu, mà trong vực sâu Cửu Thiên Vũ Đế đối mặt một hồi tai nạn khổng lồ, cửu tử nhất sinh, ngay cả bản thân cũng khó bảo đảm, rất có thể Úy Trì gia lão tổ, đã sớm chết ở trong vực sâu, nếu như thật có thể triệu hoán lão tổ, Úy Trì Bất Công sao lại đợi đến hiện tại?
- Đáng ghét.
Úy Trì Bất Công phẫn nộ đan xen, Diệp Huyền khó chơi, để hắn không có biện pháp nào.
Chính như Diệp Huyền suy đoán, Úy Trì Bất Công sớm lúc trước cũng đã triệu hoán qua Úy Trì Hóa Đức, chỉ là Úy Trì Hóa Đức ở thời điểm tế đàn chủ động tiêu tan, hiện tại mặc cho Úy Trì Bất Công triệu hoán như thế nào, cũng không đáp lại, bằng không Úy Trì Bất Công căn bản sẽ không bí quá hóa liều dùng Bạo Huyết đan.
- Kế sách hiện nay, chỉ có tiến vào vực sâu, ta liền không tin, tên này cũng dám theo vào.
Cảm thụ sinh mệnh lực trong cơ thể sắp tiêu hao hầu như không còn, trong lòng Úy Trì Bất Công tuyệt vọng, trong nháy mắt lao ra đường nối liền phi vút tới vực sâu.
- Hừ, muốn tiến vào vực sâu đào mạng? Không có cơ hội đâu!
Ở trong nháy mắt Úy Trì Bất Công lao ra đường nối, Diệp Huyền rốt cục đi tới phạm vi công kích của mình.
- Thần Linh Đồng Thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn!
Một luồng hồn lực gợn sóng tuyệt cường, bỗng dưng đi vào trong thân thể Úy Trì Bất Công.
Vì lưu lại Úy Trì Bất Công, Diệp Huyền thôi thúc hồn lực đến cực hạn, hồn lực bát phẩm trung kỳ ở dưới bí pháp gia trì, trong nháy mắt đánh vào trong đầu Úy Trì Bất Công.
Úy Trì Bất Công chỉ cảm thấy một luồng cảm giác mê muội từ đầu óc truyền đến, thân thể của hắn đột nhiên đọng lại, trong tròng mắt mê man, sản sinh thất thần ngắn ngủi.
- Chết!
Nắm lấy cơ hội, Tài Quyết Chi Kiếm của Diệp Huyền như lôi đình vẫn lạc, trong nháy mắt đi vào thân thể của Úy Trì Bất Công.
Thân thể của Úy Trì Bất Công đột nhiên chấn động, rốt cục ở trong nháy mắt thân kiếm vào thể khôi phục lại thanh minh, trong ánh mắt lộ ra tuyệt vọng.
- Ta chết, ngươi cũng không dễ chịu!
Thời khắc sống còn, Úy Trì Bất Công ở dưới Bạo Huyết đan kích phát bùng nổ ra lực lượng trước nay chưa từng có, tầng tầng đánh vào ngực của Diệp Huyền, mà thân thể của hắn ở dưới Tài Quyết Chi Kiếm oanh kích, chia năm xẻ bảy, rơi vào vực sâu.
Ầm!
Nham thạch áo giáp trong nháy mắt nổ tung, dưới cự lực, giáp bảo vệ ở ngực của Diệp Huyền nát tan, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thân hình của hắn không lùi mà tiến tới, thời khắc mấu chốt đoạt không gian giới chỉ của Úy Trì Bất Công tới.
- Khặc khặc!
Diệp Huyền lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn không gian giới chỉ trong tay, khẽ mỉm cười.
Dùng bị thương đổi về không gian giới chỉ của Úy Trì Bất Công, không thiệt thòi.
Diệp Huyền rất rõ ràng, Úy Trì gia tộc ở không gian bí ẩn được bảo vật, tất nhiên là ở trong không gian giới chỉ của Úy Trì Bất Công.
Đồng thời Diệp Huyền thôi thúc Sinh Mệnh Võ Hồn, bắt đầu chữa trị thương thế trên người.
Xì xì!
Lực lượng sinh mệnh nồng nặc lưu chuyển, thương thế trên người Diệp Huyền bằng tốc độ kinh người khép lại.
- Hống!
Nhưng vào lúc này, một tiếng gào đinh tai nhức óc từ dưới đáy vực sâu vang lên, sóng âm mãnh liệt tấn công tới, Diệp Huyền chỉ cảm giác đầu óc của mình say xe, suýt chút nữa rơi vào trong vực sâu.
- Tiếng gào thật đáng sợ, đến tột cùng là quái vật gì?
Diệp Huyền mặt lộ vẻ kinh sợ, không dám ở lâu, xoay người định trở lại trong đường nối.
Vèo!
Lúc này một đạo lưu quang đột nhiên từ trong vực sâu bay lượn ra, tốc độ nhanh chóng, kinh người đến cực điểm.
- Xúi quẩy, thực sự là xúi quẩy, bị một đám khôi lỗi Linh Ma tộc dây dưa, hại Bổn tôn chủ suýt chút nữa mất đi mệnh, mụ nội nó, đi nhanh a.
Lưu quang kia một bên bay lượn, một bên hùng hùng hổ hổ, vừa vặn cùng Diệp Huyền hai mắt đối diện nhau.
- Là ngươi?
Diệp Huyền cùng đối phương đồng thời kinh kêu thành tiếng.
Lưu quang từ vực sâu bay ra kia, dĩ nhiên là Chiến Thương.
Giờ khắc này trên người hắn Ma Sát Khí chảy xuôi, uy thế kinh người, ngăn ngắn mười mấy ngày không thấy, một thân tu vi dĩ nhiên từ bát giai nhị trọng đỉnh phong đột phá đến bát giai tam trọng đỉnh phong, có một loại khí tức thâm trầm đáng sợ hiển lộ, làm cho người kinh hãi không ngớt.
- Những ngày qua ngươi vẫn ở trong vực sâu.
Diệp Huyền mặt lộ vẻ ngơ ngác.
Vực sâu này có bao nhiêu đáng sợ, từ Song Tử Vũ Đế trốn ra liền có thể nhìn ra một chút, nhưng Chiến Thương này vẻn vẹn là Vũ Hoàng, dĩ nhiên không mất một sợi tóc, để trong lòng Diệp Huyền âm thầm khiếp sợ.
- Khà khà, tiểu tử, xem ra đây là ông trời muốn ta giết ngươi a.
Sau khi Chiến Thương kinh hô, trên mặt lập tức hiện ra một tia tà ý cùng cười gằn, toát ra vẻ tham lam.
Những ngày qua hắn ở trong vực sâu thu hoạch khá dồi dào, thực lực được tăng lên, bây giờ nhìn thấy Diệp Huyền, nghĩ đến sỉ nhục trước kia, tự nhiên không thể chờ đợi được nữa muốn chém giết Diệp Huyền, để giải mối hận trong lòng.
- Chỉ bằng ngươi?
Giật mình qua đi, Diệp Huyền rất nhanh liền bình tĩnh lại.
- Ngươi cho rằng ngươi đột phá Vũ Hoàng tam trọng, liền có thể uy hiếp đến thiếu gia ta? Nhớ kỹ thân phận của ngươi, ngươi là tôi tớ của ta a!
Khóe miệng Diệp Huyền ngậm lấy cười gằn, không có một tia sợ hãi.
Ầm!
Trong thân thể của hắn, uy thế doạ người phóng thích, áo nghĩa không gian cấp bậc Vũ Hoàng kết hợp Thôn Phệ Võ Hồn cùng Thiên Hỏa phóng ra khí tức, hình thành một đạo khí tràng khủng bố, bao phủ bát phương.
Chương 1313 Gắp lửa bỏ tay người (1)
Tuy Chiến Thương vừa đột phá bát giai tam trọng không bao lâu, nhưng Diệp Huyền rất rõ ràng, người này tuyệt đối là một đối thủ khủng bố, so với Úy Trì Bất Công lúc trước dùng Bạo Huyết đan còn đáng sợ hơn nhiều lắm.
Lúc này Chiến Thương mới chú ý tới tu vi của Diệp Huyền, nhất thời giật nảy cả mình:
- Hả? Ngươi lại đột phá đến Vũ Hoàng!
Cảm nhận được khí tức trên người Diệp Huyền, trong con mắt của hắn lướt qua một tia kiêng dè.
Hắn vốn nghĩ mình ở Cổ Ma Chi Địa này được chỗ tốt cực lớn, thực lực tăng nhanh như gió, chuẩn bị dương vũ diệu uy với Diệp Huyền một hồi, ai ngờ tiểu tử này cũng may mắn như vậy, dĩ nhiên từ Vũ Vương nhị trọng đột phá đến Vũ Hoàng nhất trọng.
Luận tu vi, hắn nhiều nhất chỉ là tăng lên một tiểu cấp, mà Diệp Huyền, không chỉ tăng lên một tiểu cấp, càng tăng lên một đại cấp.
Một đôi so với, Chiến Thương tức giận đến suýt chút nữa chửi ầm lên, mụ nội nó, ông trời là đùa hắn sao?
Nghĩ đến Diệp Huyền trước lấy tu vi cấp bảy nhị trọng, liền có thể cùng hắn bát giai nhị trọng tranh tài, hiện tại tuy hắn đột phá đến Vũ Hoàng tam trọng, nhưng đối phương cũng bước vào cảnh giới Vũ Hoàng, không hẳn kém hắn bao nhiêu.
- Tiểu tử, ngươi đừng càn rỡ, Bổn tôn chủ mới vừa từ dưới đáy vực đi ra, hiện tại không có tâm tình cùng ngươi đánh nhau, ngươi cút sang một bên cho ta.
Chiến Thương thở phì phò nói, hắn đã mất đi hứng thú cùng Diệp Huyền giao thủ.
- Tiểu tử này, tu vi nghịch thiên, công pháp thần bí, còn có Thiên Hỏa cùng Võ Hồn quái lạ, trước khi không có thực lực nghiền ép, Bổn tôn chủ trước tiên tha hắn một lần, chờ sau này lại cẩn thận giáo huấn.
Ý niệm trong lòng Chiến Thương lấp loé.
Tu vi của Diệp Huyền tăng lên, nhanh đến làm hắn cũng líu lưỡi, sau khi hắn đoạt xá sống lại, lợi dụng bí pháp tu luyện của Phệ Hồn Tộc, tu vi tuyệt đối là tiến triển cực nhanh.
Thế nhưng Diệp Huyền này, dĩ nhiên một tấc cũng không rời, mỗi lần đều có thể theo sát bước tiến của hắn, khiến cho trong lòng hắn khá sợ hãi.
- Bạch!
Chỉ là không chờ Chiến Thương rời đi, thân hình Diệp Huyền loáng một cái, chủ động ngăn cản Chiến Thương.
- Tiểu tử ngươi muốn làm gì?
Chiến Thương cực kỳ cảnh giác nói.
- Ngươi liền muốn đi như thế, nào có chuyện dễ dầng như vậy?
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Vậy ngươi muốn làm cái gì?
Ánh mắt của Chiến Thương lạnh lẽo, giễu cợt nói:
- Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng Bổn tôn chủ sợ ngươi? Hiện tại sở dĩ Bổn tôn chủ không xuống tay với ngươi, chỉ là bởi vì khôi lỗi Linh Ma tộc thức tỉnh, muốn xông ra vực sâu, Bổn tôn chủ không có tâm tình cùng ngươi đánh nhau mà thôi, nhưng ngươi còn dám càn rỡ một hồi, có tin Bổn tôn chủ rút gân luyện huyết, luyện ngươi thành oan hồn hay không.
Chiến Thương vừa nói, một bên Ma Sát Khí lưu chuyển, lực tức hồn khí kinh người, ép linh hồn của Diệp Huyền một trận trầm trọng.
- Khôi lỗi Linh Ma tộc?
Trong lòng Diệp Huyền hơi động, lạnh lùng nói:
- Hiện tại thiếu gia ta cũng không có tâm tình cùng ngươi phí lời, nói cho ta, dưới đáy vực đến cùng phát sinh cái gì? Những Vũ Đế kia thế nào rồi?
- Há, nguyên lai ngươi là vì cái này, khà khà.
Chiến Thương tà tà nở nụ cười:
- Nếu muốn biết, tại sao không tự mình đi xuống xem một chút, muốn từ trong miệng Bổn tôn chủ được tình báo, đó là...
- Hống!
Chiến Thương còn chưa kịp nói xong, dưới đáy lại truyền đến tiếng rít gào, phảng phất như cái gì nhúc nhích, một luồng sóng trùng kích vô hình bao phủ tới.
Trong nháy mắt, Diệp Huyền liền cảm giác mình thật giống như một thuyền buồm bị sóng biển đánh, cực kỳ nhỏ bé, cảm giác áp lực cùng buồn nôn từ trong lòng hắn sản sinh, sắc mặt hắn trắng bệch, đầu óc cũng mê muội.
- Xem ra nơi này là không thể ở lâu.
Trong lòng Diệp Huyền thất kinh, dưới đáy vực sâu truyền tới uy thế càng ngày càng mãnh liệt, hắn tiếp tục chờ đợi, sớm muộn cũng sẽ không chống đỡ nổi.
Đồng thời hắn cũng nhìn thấy, thân hình Chiến Thương cũng ở dưới trùng kích lay động một cái, Ma Sát Khí trên người kịch liệt đung đưa, có một loại cảm giác áp chế không nổi.
Trong lòng Diệp Huyền hơi động, xem ra Chiến Thương cũng giống như hắn, cũng bị xung kích ảnh hưởng, nghĩ tới đây, Diệp Huyền đang chuẩn bị lại từ chỗ Chiến Thương hỏi thăm được một ít tình báo, đột nhiên một tiếng gào thét phẫn nộ từ vực sâu phía dưới truyền ra.
Theo tiếng rống giận dữ truyền đến, còn có một luồng lĩnh vực độc nhất của Vũ Đế.
Sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên thay đổi, vừa mới chuẩn bị hỏi vấn đề cũng vội vàng thu về, sau đó không chút do dự liền một kiếm bổ tới Chiến Thương, đồng thời giận dữ hét:
- Chiến Thương, ngươi dĩ nhiên dùng Luyện Hồn quỷ trượng giết Úy Trì gia chủ, người của Úy Trì gia tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi.
Kiếm ý ẩn chứa ánh chớp, bao phủ hư không ở bên cạnh Chiến Thương, hình thành một lôi vực đặc biệt.
Chiến Thương sửng sốt, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền lại đột nhiên động thủ với hắn, hơn nữa trước động thủ còn gọi một câu không hiểu ra sao như thế, cái gì Úy Trì Bất Công, danh tự này hắn căn bản là chưa từng nghe nói.
Có điều Diệp Huyền lại dám trước tiên động thủ với hắn, điều này làm cho trong lòng Chiến Thương làm sao có thể nhịn được.
- Tiểu tử, nếu ngươi muốn chết, vậy Bổn tôn chủ tác thành ngươi.
Cốt trượng trong nháy mắt dâng lên một luồng Ma khí khủng bố, những Ma khí này cấp tốc ngưng tụ, hóa thành một màn trời cực lớn, trong màn trời, từng mặt quỷ dữ tợn vặn vẹo hiện lên, những quỷ diện này lẫn nhau ngưng tụ, cuối cùng hình thành một đầu lâu cực lớn.
Bùm bùm.
Những kiếm khí lôi quang kia bị màn trời trấn áp, dĩ nhiên trong nháy mắt liền chia năm xẻ bảy, mà Diệp Huyền sau khi vung ra một chiêu kiếm, cả người trong nháy mắt hóa thành vệt sáng, trong nháy mắt đi vào trong thông đạo.
Chiến Thương sửng sốt, Diệp Huyền dĩ nhiên chạy trốn, hơn nữa vừa nãy vung ra chiêu kiếm đó, uy lực vốn phổ thông đến cực điểm, hoàn toàn không có cách nào mang đến cho hắn thương tổn, vậy mục đích hắn vung ra chiêu kiếm này là cái gì?
Chiến Thương rất không hiểu, chỉ do dự một cái hô hấp, nhưng vào lúc này, một lão giả cả người máu tươi, mang theo khí tức bạo ngược từ trong vực sâu đột nhiên vọt ra.
Lão giả này cả người máu me đầm đìa, vô cùng chật vật, trong tay còn ôm một thân thể tàn tạ, nhưng khí thế trên người hắn lại đáng sợ đến kinh người.
Trong mắt hắn tràn ngập phẫn nộ, vừa ra, ánh mắt liền rơi vào trên người Chiến Thương, tràn ngập sát cơ nồng nặc.
- Là ngươi, giết cường giả của Úy Trì gia ta, bổn Đế phải chém ngươi thành muôn mảnh.
Chương 1314 Gắp lửa bỏ tay người (2)
Lão giả rít gào, một chưởng bao phủ về phía Chiến Thương, oanh ca một tiếng, toàn bộ hư không phảng phất như bị một nguồn lực lượng vô hình khống chế, hình thành một lĩnh vực đặc biệt, lực lượng lĩnh vực này tầng tam trọngo vây Chiến Thương, nghiêm trọng ràng buộc hành vi của hắn.
Mà giữa lĩnh vực, một Huyền Nguyên Thủ Chưởng ẩn chứa uy thế ngập trời ầm ầm nghiền ép đến, ở biên giới bàn tay, hư không dập dờn sóng gợn, uy lực kinh người.
- Cửu Thiên Vũ Đế của Nhân tộc.
Nhìn thấy lão giả này, trong lòng Chiến Thương phiền muộn muốn thổ huyết, hắn cuối cùng cũng coi như rõ ràng vì sao Diệp Huyền lại đột nhiên ra tay với hắn, hơn nữa sau khi ra tay liền xoay người bỏ chạy, đồng thời còn gọi một câu không hiểu ra sao như vậy.
Đầu óc căn bản không cần nghĩ, Chiến Thương liền biết tàn thi mà Cửu Thiên Vũ Đế kia ôm nhất định chính là Úy Trì Bất Công mà vừa nãy Diệp Huyền nói, mà lão giả này, nhất định chính là Vũ Đế của Úy Trì gia tộc.
Có điều vào lúc này, Chiến Thương cũng quản không được nhiều như vậy, trên quyền trượng đột nhiên dâng lên vô số Ma khí, những Ma khí này kết hợp biến thành màn trời bảo vệ.
Oanh ầm!
Huyền Nguyên Thủ Chưởng khủng bố đập trúng lồng ánh sáng, toàn bộ lồng ánh sáng cọt kẹt vang vọng, cấp tốc hiện ra từng vết nứt, cuối cùng ầm ầm nổ nát, một luồng lực lượng kinh khủng đi vào trong cơ thể Chiến Thương, đánh bay hắn ra ngoài, phun ra một ngụm máu đen.
- Ngươi là ngu si sao? Bổn tôn chủ không giết người của ngươi gia tộc, ngươi cái gia hỏa không có não này.
Chiến Thương tức giận đến chửi ầm lên.
- Hả?
Úy Trì Hóa Đức nhíu mày, Chiến Thương chỉ là Vũ Hoàng tam trọng, ở dưới một chưởng của hắn, dĩ nhiên chỉ bị thương nhẹ, mà không có vẫn lạc.
Có điều vào lúc này Úy Trì Hóa Đức cũng phát hiện không đúng, hắn có thể cảm nhận được, khí tức trên người Chiến Thương vô cùng âm lạnh, cùng không gian bí ẩn này có chút tương tự, mà người đánh giết Úy Trì Bất Công, nên có thuộc tính lôi nhất định.
Huống chi thời điểm hắn chật vật lao ra vực sâu, cũng nhìn thấy một tia sét tựa hồ biến mất ở trong thông đạo, rất có thể người kia mới là kẻ cầm đầu giết chết Úy Trì Bất Công.
- Hừ, không phải ngươi giết thì lại làm sao? Dám nhục mạ bổn Đế, chết đi cho ta.
Mặc dù biết Chiến Thương không phải hung thủ đánh giết Úy Trì Bất Công, nhưng Chiến Thương lại làm cho sắc mặt của Úy Trì Vũ Đế tái xanh, lần thứ hai vỗ ra một chưởng.
Lĩnh vực Vũ Đế đáng sợ lần thứ hai bao phủ hắn lại.
- Cái tên này, thật sự coi Bổn tôn chủ sợ ngươi sao? Chỉ là một Vũ Đế bị thương, Bổn tôn chủ... quên đi, Bổn tôn chủ vẫn là chạy a...
Ánh mắt của Chiến Thương oán độc, trong lòng nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng, nhưng cuối cùng vẫn không dám phản kháng, thân thể trong nháy mắt hóa thành vụ hình, lập tức tránh thoát lĩnh vực của Úy Trì Hóa Đức.
Cửu Thiên Vũ Đế dù sao cũng là Cửu Thiên Vũ Đế, coi như hắn đột phá đến Vũ Hoàng tam trọng, cũng không dám nói có thể cùng Cửu Thiên Vũ Đế đối kháng.
Úy Trì Hóa Đức hơi kinh hãi, không ngờ tới Chiến Thương có thể lao ra phạm vi lĩnh vực của hắn, có điều trên mặt của hắn lại lộ ra một tia lạnh lùng nghiêm nghị.
Tránh thoát thì có thể làm sao, chẳng lẽ còn có thể chạy trốn hắn truy sát hay sao?
Chỉ là không chờ Úy Trì Hóa Đức lần thứ hai ra tay, oanh, toàn bộ vực sâu đột nhiên chấn động, một luồng khí tức càng khủng bố từ dưới nền đất vọt lên, lực lượng doạ người kia khiến cho Úy Trì Hóa Đức hoàn toàn biến sắc.
- Đáng chết, những tên kia sẽ không thật sự tránh thoát ràng buộc đi lên chứ.
Trên mặt của hắn lộ ra vẻ hoảng sợ vẻ, mà lúc này, toàn bộ vực sâu kịch liệt đung đưa lên, trong vực sâu, vô số Ma Sát Khí bao phủ, hóa thành một nộ long cực lớn, muốn xông ra vực sâu này.
Cỗ khí tức kinh khủng này, ép tới Úy Trì Hóa Đức khó có thể nhúc nhích.
Coong coong coong coong!
Ngay lúc này, hai bên vực sâu đột nhiên phóng ra từng đạo từng đạo thất thải hà quang mông lung.
Những hào quang này, như sóng nước lưu động, trong khoảnh khắc bao vây lấy toàn bộ vực sâu, không chỉ vực sâu, từ bầu trời của không gian bí ẩn nhìn xuống, liền có thể nhìn thấy cả không gian bí ẩn đều bị hào quang bao vây.
Một luồng lực lượng không gian kinh người, tùy theo dập dờn ra.
Ở dưới nguồn lực lượng này trấn áp, sương mù màu đen trong vực sâu không ngừng bị áp chế.
Ma Sát Khí dĩ nhiên biến ảo ra một khuôn mặt cực lớn, chỉ là có cực kỳ dữ tợn, vừa nhìn liền biết không phải là khuôn mặt nhân loại có khả năng nắm giữ.
- Không cam lòng, không cam lòng, không cam lòng, bị trấn áp nhiều năm như vậy, còn muốn trấn áp chúng ta sao, vô dụng, bây giờ Phong Ma ấn đã vỡ tan, Linh Ma tộc ta, không bao lâu nữa sẽ lần thứ hai xuất thế, tàn sát thiên hạ, cái phong ấn này cầm cố không được ta bao lâu, a!
Khuôn mặt khổng lồ phát sinh rít gào phẫn nộ, trong tiếng gầm gừ ẩn chứa sát ý vô tận, sau đó đang không ngừng chảy xuôi thất thải hà quang, ầm ầm nát tan, chìm vào dưới đáy vực sâu.
Một đạo lực lượng không gian xán lạn, tràn ngập qua toàn bộ Cổ Ma Chi Địa.
Vù!
Thân hình đám người Úy Trì Hóa Đức cùng Chiến Thương… bị cỗ lực lượng không gian này phất quá, dĩ nhiên trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Trong thông đạo.
Diệp Huyền đang hăng hái bay lượn, cũng nghe được tiếng rống to ẩn chứa oán khí vô biên, trên mặt kinh ngạc, đột nhiên một luồng lực lượng không gian kéo tới, thân hình của hắn cũng đột nhiên biến mất.
Trên ngoại vi tế đàn.
Mười mấy tên võ giả nhân loại bị truy sát, mà truy giết bọn họ chính là những cường giả Vũ Hoàng bị Ma khí trong tế đàn đoạt xá.
Trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, từng người từng người không ngừng vẫn lạc, tinh huyết của bọn họ bị những Ma nhân đoạt xá kia thu thập, hóa thành từng hạt châu màu đỏ ngòm, ẩn chứa sát khí vô biên.
Một tên Vũ Hoàng trên mặt trải rộng ma văn, một chưởng vỗ nát đầu lâu của một tên Vũ Hoàng nhị trọng, trong tròng mắt không mang theo chút cảm tình.
Mà một Vũ Hoàng bị đoạt xá khác, thì hướng một Vũ Hoàng khác vung ra nắm đấm, ẩn chứa Ma khí vô biên bao phủ ra, để Vũ Hoàng kia tuyệt vọng.
- Không!
Vũ Hoàng kia kêu thảm thiết đau đớn, trong lòng tràn ngập hối hận, nếu như có một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn tiến vào không gian bí ẩn này, càng sẽ không ở đây tìm mỏ quặng.
Nhưng vào lúc này...
Vù!
Đại địa hiện lên hào quang óng ánh, một đạo không gian rung động vô hình tràn ngập qua bọn họ.&
Chương 1315 Ma địa phong bế
Phốc!
Ma khí ngập trời bao phủ mà qua, ở trên mặt đất nổ ra một hố sâu cực lớn, mà Vũ Hoàng vẻ mặt tuyệt vọng kia đã biến mất không còn tăm hơi.
Không chỉ hắn, thời khắc này chỉ cần là võ giả nhân loại ở trên Cổ Ma Chi Địa, chỉ cần bị cỗ lực lượng không gian bao phủ qua toàn bộ Cổ Ma Chi Địa này lan đến gần, sẽ biến mất không còn tăm hơi, rời đi Cổ Ma Chi Địa.
Huyền Vực tam trọng!
Thiên Âm Cốc bí cảnh!
Xoạt xoạt xoạt!
Ba bóng người đang ở trong Thiên Âm Cốc hăng hái bay lượn.
Ba người này ngoại trừ đầu lĩnh là một tên Vũ Hoàng nhị trọng ra, hai người khác lại chỉ là Vũ Vương tam trọng.
- Sư phụ, Thiên Âm Cốc hàng năm chỉ có ba tháng có thể tiến vào, lần này mở ra đã qua hơn hai tháng, hiện tại chúng ta tiến vào không gian bí ẩn kia còn kịp sao?
Một tên Vũ Vương tam trọng đang bay lượn nghi hoặc hỏi.
Vũ Hoàng nhị trọng mặt lộ vẻ đau lòng nói:
- Lần này là sư phụ sơ sẩy, không nghĩ tới rời Huyền Vực một chuyến, Thiên Âm Cốc bí cảnh dĩ nhiên xuất hiện một khối bảo địa như thế, nghe nói trong không gian bí ẩn này bảo vật đông đảo, cho dù chỉ có thể đi vào mấy ngày, cũng không thể lãng phí.
- Vâng, có điều sư phụ, đến thời điểm đó ta cùng sư huynh vẫn theo ngươi sao?
- Không cần, sư phụ nghe nói trong không gian bí ẩn này bảo vật nhiều nhất là ở vực sâu hạch tâm, có điều bên trong nguy hiểm cũng nhiều nhất, đến thời điểm đó hai người các ngươi ở ngoại vi không gian bí ẩn tầm bảo, sư phụ một người tiến vào hạch tâm là được. Nhớ kỹ, vừa qua thời gian Thiên Âm Cốc mở ra, các ngươi liền rời khỏi nơi này trước.
Trên mặt Vũ Hoàng nhị trọng, mơ hồ mang theo vẻ kích động.
Ba người này, vẻn vẹn là một chi không đáng chú ý lướt về phía không gian bí ẩn, ở những nơi còn lại của Thiên Âm Cốc, cũng có từng cường giả vẫn hăng hái lao về phía Thiên Âm Cốc.
Bởi vì Cổ Ma Chi Địa đột nhiên nối tiếp, khiến cho cường giả trong Huyền Vực tam trọng ở mấy tháng này chen chúc đến, dù đến hiện tại, còn có một chút Vũ Hoàng đến từ địa vực khác, cũng dồn dập tụ tập ở trong Thiên Âm Cốc.
Trong đó yếu nhất cũng là Vũ Vương.
Mà cường đại, thì có cả cường giả Cửu Thiên Vũ Đế.
Không ai không bị không gian bí ẩn kia hấp dẫn.
Ầm ầm ầm!
Nhưng vào lúc này...
Phảng phất như trời quang phích lịch, một tiếng nổ vang cực lớn vang vọng toàn bộ Thiên Âm Cốc, những cường giả hăng hái lướt về phía không gian bí ẩn kia, dồn dập ngẩng đầu lên.
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy một màn làm bọn họ kinh hãi.
Nơi sâu xa của Thiên Âm Cốc, đại địa thần bí cùng Thiên Âm Cốc giáp giới kia, dĩ nhiên đung đưa kịch liệt lên, từng đạo từng đạo hào quang óng ánh từ bên trong tỏa ra, khối đại lục đột nhiên hiển hiện này, dĩ nhiên như một phi thuyền di động, từ từ rời đi Thiên Âm Cốc.
- Chuyện gì thế này?
- Đến cùng phát sinh cái gì?
Hết thảy võ giả ở trong Thiên Âm Cốc đều kinh hãi ngẩng đầu, trơ mắt nhìn không gian bí ẩn ở hơn hai tháng trước đột nhiên xuất hiện, từ từ trôi nổi mà lên, sau đó chậm rãi biến mất ở cuối tầm mắt.
Cuối cùng ở dưới một đạo không gian rung động kịch liệt, đột nhiên biến mất, không gặp bất kỳ hình bóng.
- Không còn.
- Không gian bí ẩn biến mất rồi.
- Lão phu còn chưa tiến vào, làm sao liền không còn.
Hết thảy cường giả đều vẻ mặt ngạc nhiên, có tiếc nuối, có nghĩ mà sợ, có kinh hãi, đủ kiểu nét mặt.
Ở đây đại đa số người nhìn thấy không gian bí ẩn biến mất, ý niệm đầu tiên là hận mình không có thể bắt được cơ duyên này, tiến vào không gian bí ẩn thu bảo vật.
Nhưng cũng có một chút người sáng suốt kinh hãi, ngay lập tức nghĩ đến những võ giả ở trong không gian bí ẩn kia.
Hơn hai tháng nay, cường giả tiến vào không gian bí ẩn đếm không xuể a.
Cường giả Cửu Thiên Vũ Đế liền không dưới mười mấy người, càng không cần phải nói Vũ Hoàng cùng Vũ Vương.
Bây giờ không gian bí ẩn biến mất, bọn họ là chết rồi? Hay trốn ra được?
Đội ngũ do một tên Vũ Hoàng nhị trọng cùng hai Vũ Vương tam trọng tạo thành cũng sững sờ tại chỗ, trong đầu bốc lên một ý niệm như vậy.
Oành!
Oành!
Đột nhiên không gian phía trước ba động, chợt bọn họ liền nhìn thấy, hai bóng người từ trong hư không phía trước đột nhiên xuất hiện, sau đó phân biệt rơi xuống ở trên mặt đất, hai người cách nhau cũng chỉ có mấy chục mét.
- Sư phụ, hai người này nơi nào đến, tu vi của bọn họ ta lại nhìn không thấu, sẽ không phải là Cửu Thiên Vũ Đế chứ.
Một tên Vũ Vương tam trọng trong đó kêu lên sợ hãi, một mặt ngơ ngác.
Hai người này từ trong hư không đột nhiên xuất hiện, giống hư không qua lại trong truyền thuyết, nhưng hư không qua lại chỉ Cửu Thiên Vũ Đế cao cấp mới có thể khống chế, lẽ nào hai người này đều là Cửu Thiên Vũ Đế cao cấp?
Nhưng mà một người trong đó rõ ràng tuổi còn trẻ, so với hắn cũng nhỏ hơn ít nhất mười tuổi, tại sao có thể có Cửu Thiên Vũ Đế trẻ tuổi như vậy?
- Không nên nói chuyện lung tung.
Vũ Hoàng nhị trọng sắc mặt nghiêm nghị, thấp giọng truyền âm nói.
- Hai người này lớn tuổi là Vũ Hoàng nhị trọng, một cái khác là Vũ Hoàng nhất trọng, trên người bọn họ đều có một luồng tà khí nồng nặc của Thiên Âm Cốc, rất có thể là từ không gian bí ẩn kia đi ra.
- Hai người các ngươi đợi ở chỗ này, để sư phụ đi tới hỏi thăm một chút, nhớ đừng lỗ mãng, khí tức trên người Vũ Hoàng nhị trọng kia so với sư phụ còn đáng sợ hơn rất nhiều, tu vi rất có thể còn ở trên sư phụ.
Vũ Hoàng nhị trọng thấp giọng nhắc nhở đồ nhi của mình, sau đó đi lên phía trước nói:
- Hai vị, tại hạ Thiết Kiếm Hoàng, không biết hai vị có phải từ trong không gian bí ẩn đi ra hay không?
Để Thiết Kiếm Hoàng giật mình chính là, trong hai người này lại là thiếu niên kia trước tiên phục hồi tinh thần lại.
- Nơi này là? Ân, tựa hồ là Thiên Âm Cốc.
Diệp Huyền hơi nghi hoặc một chút đánh giá bốn phía, vừa nãy hắn đang bay lượn ở trong đường hầm, liền bị một luồng lực lượng không gian vô hình bao phủ, sau một khắc hắn liền xuất hiện ở nơi này.
Chợt hắn liền nhận ra, nơi này tựa hồ cùng Thiên Âm Cốc trong Huyền Vực tam trọng vô cùng tương tự.
Tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong kia cũng tỉnh táo lại, liếc nhìn bốn phía, ngay lập tức vui vẻ nói:
- Lão phu dĩ nhiên trở lại Thiên Âm Cốc, được, quá tốt rồi, rốt cục rời đi địa phương quỷ quái kia.
Người này hiển nhiên là vô cùng kích động, âm thanh có chút run rẩy, mà trên người hắn còn có một vệt máu, hiển nhiên là chịu một chút thương tích, nói không chắc lúc hắn truyền tống ra, đang đứng ở trong chém giết.