-
Chương 1291-1295
Chương 1291 Khôi lỗi chi trì (1)
Đột nhiên...
Vù!
Diệp Huyền cảm giác Huyền Hải trong cơ thể mình, như phát sinh một loại đột biến kịch liệt nào đó, loại đột biến này không phải cảnh giới nhỏ trước đây phát sinh bành trướng, mà là một loại lột xác từ trong ra ngoài, tuyệt nhiên không giống.
Rào!
Trong Huyền Hải, lượng lớn Huyền Nguyên điên cuồng phun trào, xuất phát về phía tầng thứ mới, đây là một loại thay đổi phát sinh từ kết cấu cùng bản chất.
- Thành công.
Trên mặt Diệp Huyền lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, hắn biết mình thành công đột phá về phía cảnh giới Vũ Hoàng.
Trong Linh Tủy Trì, nước ao tinh khiết kịch liệt dập dờn.
Hai con mắt Diệp Huyền đóng chặt, khoanh chân ở trong ao, mà ở trên đỉnh đầu của hắn, một vòng xoáy Huyền Nguyên bảy màu đột nhiên xuất hiện, bắt đầu điên cuồng hấp thu thiên địa Huyền khí, truyền vào thân thể của hắn.
Diệp Huyền biết, đây là đột phá Vũ Hoàng thì sản sinh vòng xoáy Huyền Nguyên.
Vũ Vương bước vào Vũ Hoàng, là một chuyển biến to lớn, cần thiên địa Huyền khí, là một số lượng kinh người.
Trong tình huống bình thường, một tên Vũ Vương bước vào Vũ Hoàng thì cần thiên địa Huyền khí, đủ để lấy sạch thiên địa Huyền khí tất trong phạm vi mấy chục dặm.
Nhưng mà để Diệp Huyền ngơ ngác chính là, mặc cho vòng xoáy bảy màu của hắn làm sao hấp thu, thiên địa Huyền khí tràn vào trong cơ thể hắn cũng cực kỳ ít ỏi, căn bản không đủ để chống đỡ hắn bước vào cảnh giới Vũ Hoàng.
Trong lòng Diệp Huyền cả kinh, hắn lập tức hiểu được, nơi này là Linh Tủy Trì, xung quanh thiên địa Huyền khí cực kỳ ít ỏi, căn bản không có cách để hắn đột phá.
Một khi hấp thu không được đầy đủ thiên địa Huyền khí, tất nhiên sẽ dẫn đến hắn đột phá thất bại, đến lúc đó không chỉ cảnh giới rơi xuống, càng sẽ làm mất đi cơ hội bước vào Vũ Hoàng.
Đây đối với một võ giả mà nói, là một sự tình cực kỳ nghiêm trọng.
Có điều tuy trong lòng Diệp Huyền kinh hãi, nhưng không hoang mang, hắn khoát tay, một khối Huyền Thạch cực phẩm bị hắn thả vào trong nước xoáy bảy màu.
Răng rắc răng rắc!
Huyền Thạch cực phẩm ở trong vòng xoáy lập tức nát tan ra, một loại thiên địa Huyền khí giống như chất lỏng màu nhũ bạch tinh khiết, ngay lập tức tràn vào trong thân thể Diệp Huyền.
Huyền Thạch cực phẩm, chính là một loại nghịch thiên nhất trong Huyền Thạch, thiên địa Huyền khí tinh khiết ẩn chứa trong đó, ngay cả Cửu Thiên Vũ Đế cũng có thể hấp thu, cho dù là một khối Huyền Thạch cực phẩm nhỏ, cũng có thể nói là chí bảo, càng không cần phải nói to bằng đầu người.
Có thiên địa Huyền khí bổ sung, Huyền Nguyên trong huyền mạch của Diệp Huyền cấp tốc hình thành, một loại cảm giác vô cùng mạnh mẽ ở trong lòng hắn sản sinh.
Đồng thời, một luồng lực lượng không gian không tên, ở trong thiên địa hiện lên, từng tia từng sợi, màu sắc sặc sỡ, như thác nước từ trên trời giáng xuống, giáng lâm đến trên người Diệp Huyền, không gian quanh thân Diệp Huyền, đều trở nên hơi bắt đầu mông lung.
Diệp Huyền biết, đây là đột phá Vũ Hoàng thì lực lượng không gian vào thể, ẩn chứa quy tắc không gian cực hạn, chỉ cần cảm ngộ đến một tia, đối với sau này đột phá cũng có trợ giúp rất lớn.
Diệp Huyền nín thở ngưng thần, toàn tâm vùi vào cảm ngộ lực lượng không gian.
Đại đa số Vũ Hoàng ở thời điểm vừa đột phá, bởi vì đối với lực lượng không gian không biết chút nào, bởi vậy thường thường chỉ có thể cảm ngộ đến một tia trong đó, chế tạo vực giới, sau đó chậm rãi tìm tòi.
Nhưng kiếp trước Diệp Huyền vốn là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, hắn có thanh danh Tiêu Dao Vũ Hoàng, đối với phương diện không gian, trình độ vượt xa cường giả cùng cấp bậc, có cơ hội lần nữa cảm ngộ lực lượng không gian hoàn chỉnh, Diệp Huyền nhất thời triệt để hòa vào trong đó.
Các loại quy tắc không gian huyền diệu, ở trong đầu của hắn hiện lên, một ít địa phương kiếp trước hắn không thể làm rõ, giờ khắc này ở dưới lực lượng không gian tắm rửa, nhất thời như “thể hồ quán đỉnh” rõ ràng lên.
Cỗ không gian rung động này vẫn kéo dài một phút, lúc này mới hoàn toàn biến mất, mà vòng xoáy Huyền Nguyên bảy màu trên đỉnh đầu Diệp Huyền, cũng tiêu tán theo.
Bạch!
Diệp Huyền khoanh chân ở trong Linh Tủy Trì, đột nhiên mở hai mắt ra, một đạo ánh sáng như tia chớp, trong nháy mắt hắn xẹt qua chân trời.
- Ha ha, đột phá, rốt cục đột phá.
Diệp Huyền bay người lên, trong miệng thét dài, kích động đến nước mắt cũng suýt chút nữa chảy xuống.
Sau khi sống lại, qua nhiều năm như vậy, hắn rốt cục lần nữa trở lại cảnh giới Vũ Hoàng, tuy chỉ là bát giai nhất trọng, nhưng đột phá đến Vũ Hoàng, dĩ nhiên đại biểu hắn bước vào một độ cao mới
Ào ào ào!
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, từng đạo từng đạo pháp tắc không gian rõ ràng, như sóng gợn ở bên người hiện lên.
Những sóng gợn này, rõ ràng trong suốt, huyền diệu tối nghĩa, đại biểu lực lượng không gian hoàn chỉnh, so với những Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong kia còn muốn thấu triệt cùng đáng sợ hơn.
- Hả?
Sau khi đột phá, toàn bộ Linh Tủy Trì ở dưới cảm ứng của Diệp Huyền, ngay lập tức trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, nhưng hắn chợt cảm giác được một tia không đúng.
Trong ao này, tựa hồ ẩn chứa một loại lực lượng thần bí, đang thong thả xâm nhập thân thể của hắn, ăn mòn cơ thể hắn.
Nguồn lực lượng này, cực kỳ mịt mờ cùng nhỏ bé, trước đó thời điểm hắn hấp thu, căn bản không phát hiện được, mãi đến khi hắn đột phá đến Vũ Hoàng, Huyền Thức, thần thức đều bước vào bát phẩm, mới phát hiện dị dạng.
- Đây là lực lượng gì?
Diệp Huyền kinh hãi, Huyền Thức cùng thần thức cấp tốc quét hình, nhất thời ngơ ngác phát hiện trong thân thể của hắn, đã hoàn toàn bị nguồn lực lượng này tràn ngập, huyền mạch, Huyền Nguyên thậm chí trong Huyền Hải, đều tràn ngập lực lượng này, như có như không.
Nếu cẩn thận nhận biết, Diệp Huyền lập tức từ trong nguồn lực lượng này, cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng tà ác.
Đồng thời nguồn lực lượng này còn đang không ngừng lan tràn, từ từ rót vào đầu óc của hắn, muốn cùng linh hồn của hắn dung hợp.
Tuyệt đối không thể để cho nguồn lực lượng này chiếm cứ linh hồn của mình, trong lòng Diệp Huyền lập tức kinh hãi, vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết nỗ lực bức nguồn lực lượng này ra ngoài.
Ở dưới Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết vận chuyển, nguồn lực lượng kia rõ ràng hiện ra, hóa thành một luồng khí lưu màu đen, trải rộng thân thể của hắn, ở khắp mọi nơi.
Chỉ là mặc cho Diệp Huyền làm sao thôi thúc Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, nhưng chỉ có thể để nguồn lực lượng này hiện hình, mà không cách nào bức ra.
Mà tựa hồ cảm giác được cử động của Diệp Huyền, lực lượng kia nguyên bản ngủ đông lập tức điên cuồng phun trào, hóa thành một con rắn độc ăn mòn về phía đầu óc của hắn.
Chương 1292 Khôi lỗi chi trì (2)
Từng tia hắc vân hiện lên ở trên mặt Diệp Huyền, ngay cả hai con mắt của hắn cũng biến thành màu đen yêu dị.
Đầu óc của Diệp Huyền dần dần mơ hồ lên, mờ mịt, trong lòng lướt trên một luồng cảm giác bạo ngược thích giết chóc, cả người sung sướng đê mê, phảng phất như linh hồn muốn xuất khiếu bay đi.
- Không được!
Diệp Huyền cật lực để cho mình tỉnh táo lại, tuy hắn không biết nguồn lực lượng này đến tột cùng là cái gì, nhưng hắc khí tà ác này hiển nhiên là muốn chiếm cứ linh hồn của hắn, một khi bị nó chiếm cứ, vậy mình tất nhiên sẽ mất đi lý trí, trở thành khôi lỗi của cỗ lực lượng màu đen này.
Diệp Huyền không chút do dự, vội vã vận chuyển Tử Thương Viêm cùng Vô Tận Dung Hỏa thiêu đốt nguồn lực lượng này.
Nhưng mà để hắn giật mình chính là, đối mặt lực lượng màu đen này, Tử Thương Viêm thân là Địa Hỏa một chút tác dụng cũng không có, mà Vô Tận Dung Hỏa tuy thân là Thiên Hỏa, nhưng dù sao không phải hoàn toàn thể, tuy đốt lực lượng màu đen này không ngừng vặn vẹo, nhưng không cách nào triệt để tiêu diệt.
Lúc này nguy cơ, thậm chí so với lần trước Chiến Thương đoạt xá hắn còn muốn nguy hiểm.
Lần trước Chiến Thương, Diệp Huyền vốn nằm ở trong phòng bị, bởi vậy căn bản không để Chiến Thương chiếm lấy đầu óc của mình, nhưng lần này, lực lượng màu đen nương theo Linh Tủy Dịch hòa vào trong cơ thể mình, bất tri bất giác, đã có một phần cùng linh hồn của mình dung hợp.
Diệp Huyền cảm giác tư duy của mình dần dần trì độn, đầu óc từ từ mơ hồ, có một loại cảm giác buồn ngủ.
- Không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ, Thôn Phệ Võ Hồn, thôn phệ cho ta.
Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền cắn chặt hàm răng, ở thời khắc sống còn thôi thúc lên Thôn Phệ Võ Hồn, đột nhiên cắn nuốt về phía hắc khí.
Một màn để Diệp Huyền kinh hỉ phát sinh, lực lượng màu đen ngay cả Vô Tận Dung Hỏa cũng không thể thiêu đốt kia, lại bị Thôn Phệ Võ Hồn chầm chậm hấp thu.
Tuy tốc độ vô cùng chậm, nhưng lực lượng màu đen trong thân thể vẫn đang chầm chậm giảm thiểu.
Theo khí lưu màu đen giảm thiểu, đầu óc của Diệp Huyền cũng càng ngày càng thanh minh lên, tốc độ hấp thu cũng càng lúc càng nhanh, rốt cục ở sau một nén nhang, khí lưu màu đen trong thân thể Diệp Huyền đã bị Thôn Phệ Võ Hồn hoàn toàn hấp thu hầu như không còn, hóa thành hư vô.
- Nguy hiểm thật.
Diệp Huyền thở dài một hơi, cả người ngâm đầy mồ hôi lạnh, kém một chút, chỉ thiếu một chút, nếu như không phải hắn đột phá Vũ Hoàng, phát hiện những khí lưu màu đen này tồn tại, nói không chắc hắn đã bị những khí lưu màu đen này chiếm cứ đầu óc, trở thành một khôi lỗi vô ý thức.
Trong lòng Diệp Huyền vạn phần cảnh giác, tế đàn này đến tột cùng là ai làm ra, còn có những Linh Tủy Trì kia, nhìn như là một cơ duyên, khiến người ta dùng để tu luyện đột phá, trên thực tế trong đó ẩn chứa nguy cơ lớn lao, một khi ở bên trong tu luyện, sẽ bị khí lưu màu đen kia xâm nhập cơ thể.
Hơn nữa những khí lưu màu đen này phảng phất như có ý thức, ngươi không phát hiện nó còn tốt, nó chỉ sẽ không ngừng rót vào thân thể của ngươi, chầm chậm chiếm cứ linh hồn cùng ý thức của ngươi, một khi ngươi phát hiện sự tồn tại của bọn nó, chúng nó sẽ lấy tốc độ nhanh nhất, chiếm lấy đầu óc cùng linh hồn của ngươi, để ngươi trở thành một khôi lỗi.
Lúc này Diệp Huyền cuối cùng cũng đã rõ ràng, chẳng trách Cửu Thiên Vũ Đế ở bên ngoài cấm chế căn bản không mở ra, bởi vì Cửu Thiên Vũ Đế nhận biết vô cùng nhạy cảm, rất dễ dàng nhận ra được những khí lưu màu đen này tồn tại, vì lẽ đó người kiến tạo Linh Tủy Trì cùng cấm chế này, căn bản không muốn để cho Cửu Thiên Vũ Đế tiến vào.
Thật là độc ác.
Trong con ngươi Diệp Huyền phóng ra một tia lửa giận, không chút do dự thả ra Tử Thương Viêm.
Ầm!
Hỏa diễm mông lung ở trong Linh Tủy Trì cấp tốc thiêu đốt, hắn muốn hoàn toàn đốt cháy Linh Tủy Dịch này, không thể để cho nó dùng để hại người.
Tử Thương Viêm kịch liệt thiêu đốt, Linh Tủy Dịch trong Linh Tủy Trì kịch liệt giảm xuống, đồng thời sương trắng phía trên Linh Tủy Trì cũng tiêu tan ra.
Lúc này Diệp Huyền mới nhìn rõ ràng tình huống thật trong tế đàn, trên vách tường, điêu khắc từng đạo từng đạo ma văn quỷ dị, hình thành một trận pháp to lớn, từng Linh Ma tộc giương nanh múa vuốt trông rất sống động, tràn ngập mùi vị mê hoặc.
- Những ma văn này...
Bây giờ Diệp Huyền đã không phải mới vào không gian bí này ẩn, đối với cấm chế cùng trận văn nơi này cũng có hiểu rõ tương đối, liếc mắt đã nhìn ra, bốn phía điêu khắc ma văn vô cùng quỷ dị, có thể mê hoặc lòng người, áp chế võ giả nhận biết, cùng khí lưu màu đen trong Linh Tủy Trì bổ sung lẫn nhau, thuộc về một loại trận pháp phong ấn.
Nơi này không phải Linh Tủy Trì gì, vốn là một khôi lỗi chi trì.
Linh Tủy Trì kịch liệt thiêu đốt, từng tia khí lưu màu đen bắt đầu bay lên, điên cuồng dâng tới Diệp Huyền, lại bị Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền thôn phệ.
Dần dần, nước ao giảm xuống, Diệp Huyền đột nhiên phát hiện một nữ tử ngọc thể hoành lộ từ trong ao nước xông ra.
Đây là một nữ tử phiêu linh như lá rụng, tiếu nhan như bạch liên, thanh lệ thoát tục, kỳ ảo như tiên, như hoa lan trong cốc vắng, thanh tân thanh lịch, khiến cho lòng người tinh khiết.
Quần áo của nàng hơi trễ xuống, lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn, như dương chi óng ánh long lanh, càng bị chất lỏng của Linh Tủy Trì thấm ướt, đường cong uyển chuyển triển lộ, tràn ngập mê hoặc.
Mà ở trên người, đạo đạo hào quang trắng nõn như Hạo Nguyệt bắn ra, tỏa ra phương hoa thần bí, phảng phất như tiên tử từ Cửu Thiên hạ xuống, khiến cho người không dám khinh nhờn.
Chỉ là trong hào quang, giờ khắc này hai con mắt của nàng đóng lại, lông mày nhíu chặt, khoanh chân ở trong Linh Tủy Trì, tựa hồ rơi vào trong thống khổ.
Đạo đạo khí lưu màu đen, lan tràn trên cổ hồng hào trắng nõn của nàng, môi anh đào khẽ mím, giữa hai lông mày toát ra một tia đau đớn, khiến cho người thấy mà sinh thương.
- Nguyệt Thần Thể!
Trên mặt Diệp Huyền lộ ra vẻ động dung, chỉ trong nháy mắt, hắn cũng đã đoán ra lai lịch của cô gái này, đệ tử Nguyệt Thần cung Công Chủ Thanh.
Trên người nữ tử này tản mát ra ánh sáng, thuần khiết cuồn cuộn, có một loại oai lực khó lường, thần bí tuyệt đại, chính là Nguyệt Thần Thể trong truyền thuyết mới có thể thả ra Nguyệt Thần quang.
Mà Nguyệt Thần Thể, chính là thể chất đặc biệt các đời Thánh Nữ của Nguyệt Thần cung nắm giữ.
- Nữ tử này quả nhiên là đệ tử Nguyệt Thần cung.
Chương 1293 Nguyệt Thần Thể (1)
Diệp Huyền vốn cho rằng Công Chủ Thanh kia đã không ở trong Linh Tủy Trì, lúc này mới phát hiện, nguyên lai Công Chủ Thanh vẫn ở trong Linh Tủy Trì, rơi vào một loại trạng thái đặc thù nào đó, thần trí không cách nào thanh tỉnh.
- Nhìn dáng dấp của nàng, tựa hồ là bởi vì ở trong Linh Tủy Trì này tu luyện, kết quả bị Ma khí ăn mòn ý chí, có điều nàng người mang Nguyệt Thần Thể, làm cho Ma khí không cách nào trong thời gian ngắn chiếm cứ cơ thể nàng, bởi vậy nằm ở trong trạng thái giằng co.
- Có điều Nguyệt Thần Thể tuy mạnh, nhưng Nguyệt Thần Thể của nữ tử này tựa hồ vẻn vẹn ở tầng thứ ba, nên còn không cách nào chống đối Ma khí ăn mòn, một khi ý chí không cách nào thủ vững, tất nhiên sẽ bị Ma khí xâm lấn linh hồn, cuối cùng trở thành một khôi lỗi.
Diệp Huyền ngăn ngắn chốc lát, liền phân tích rõ ràng tình huống của Công Chủ Thanh.
- Phải cứu nàng.
Coi như là một võ giả bình thường, Diệp Huyền cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan, huống chi nữ tử này là Nguyệt Thần cung Thánh Nữ.
Có điều Diệp Huyền biết, muốn cứu Công Chủ Thanh cũng không phải chuyện đơn giản, phải nghĩ kế sách vẹn toàn.
Nhưng vừa lúc đó...
- A!
Một âm thanh thống khổ đột nhiên từ trong miệng Công Chủ Thanh truyền ra, Công Chủ Thanh nguyên bản nhắm mắt lập tức mở hai mắt ra, hai mắt của nàng đen kịt, đạo đạo hoa văn bò lên trên khuôn mặt trắng nõn, cả người có vẻ cực kỳ âm lạnh cùng tà ý.
- Không được, Nguyệt Thần quang trên người nàng không ngăn được.
Diệp Huyền giật nảy cả mình, không chờ hắn có bất luận động tác gì, Công Chủ Thanh đã đột nhiên đập tới, cánh tay ngọc điểm ra, một luồng Huyền Nguyên khủng bố tịch cuốn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền không dám thất lễ, Tài Quyết Chi Kiếm vung ra, hóa thành một tia sét cùng Huyền Nguyên bão táp va chạm, chỉ nghe phịch một tiếng, một nguồn lực lượng truyền đến, thân hình Diệp Huyền không tự chủ được rút lui.
Lực lượng thật đáng sợ, trong lòng Diệp Huyền thầm giật mình, sau khi hắn đột phá Vũ Hoàng, thực lực tăng lên đâu chỉ mấy lần, Vũ Hoàng tam trọng phổ thông căn bản không có cách đẩy lui hắn, nhưng một đòn của Công Chủ Thanh này, lại làm hắn không tự chủ được bay ngược ra ngoài, đã hoàn toàn vượt lên Vũ Hoàng tam trọng phổ thông.
- Nữ tử này có thể đánh phá cấm chế, tiến vào tế đàn trung tâm, có thể thấy được tu vi của nàng, vốn là vượt lên Vũ Hoàng tam trọng bình thường, tuyệt đối không thể khinh thường.
Rầm rầm rầm!
Một đòn không trúng, Công Chủ Thanh điên cuồng ra tay, mái tóc của nàng bay múa đầy trời, đôi mắt như mực đen kịt, hơn nữa khuôn mặt trải rộng hoa văn cùng với quần dài bồng bềnh, cả người có một loại mị lực tà ý tỏa ra.
Ầm ầm ầm.
Song phương đụng nhau mấy chiêu, dĩ nhiên thế lực ngang nhau.
Đặc biệt Nguyệt Thần quang trên người nàng, nhìn như mềm nhẹ, kì thực vô kiên bất tồi, mang đến cho Diệp Huyền phiền phức rất lớn.
Ở trong khi giao thủ, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được, hoa văn trên mặt Công Chủ Thanh càng ngày càng nhiều, khí tức tà ý trên người cũng càng ngày càng nồng đậm.
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, biết không thể lại tiếp tục như thế nữa, trực tiếp thả ra kết giới của mình.
Vù!
Một luồng lực lượng không gian kinh người, ở trong mật thất này tản mát ra, bao phủ Công Chủ Thanh, khiến cho hành động của nàng nhất thời trở nên gian nan.
- Thần Linh Đồng Thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn!
Một luồng thần thức khủng bố như một mũi nhọn, đi vào đầu óc của Công Chủ Thanh.
Thân thể mềm mại của nàng lập tức run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, nhưng rất nhanh ánh mắt của nàng lại trở nên tà ý.
- Không được, người này đã bị khí lưu màu đen xâm lấn linh hồn, Huyễn Cấm Chi Nhãn căn bản không có cách áp chế lại cỗ Ma khí kia.
- Tinh Diễn Thần Quyết... Minh Thai Thanh Tĩnh!
Sắc mặt của Diệp Huyền nghiêm túc, Tinh Diễn Thần Quyết toàn lực triển khai, trong đầu hắn, hồn lực khủng bố hóa thành vũ trụ mênh mông, vô số đại tinh xoay tròn mông lung, hình thành một luồng hồn lực kinh người, trấn áp ở trên thân thể Công Chủ Thanh.
Cỗ hồn lực này tiến vào thân thể của Công Chủ Thanh, cũng không phải áp chế tu vi của nàng, mà trục xuất khí lưu màu đen trong cơ thể nàng, đồng thời tỉnh lại linh hồn của nàng, càng ở trong bóng tối thôi thúc Võ Hồn của nàng.
Vù!
Một con thỏ trắng nõn xuất hiện ở trên đỉnh đầu Công Chủ Thanh, con thỏ trắng này thần thánh, tám đạo tinh hoàn ở xung quanh quanh quẩn, rung động, tỏa ra đạo đạo khí tức Võ Hồn mông lung tinh khiết, kết hợp Nguyệt Thần Thể Nguyệt Thần quang của nàng, khiến cho cả người nàng như trở thành một vầng minh nguyệt, ánh sáng ngàn vạn.
Trong lòng Diệp Huyền thầm giật mình, Võ Hồn của Công Chủ Thanh này dĩ nhiên là Nguyệt Thố Võ Hồn, chẳng trách nàng có thể kế thừa Nguyệt Thần cung Nguyệt Thần Thể, trở thành một đời Thánh Nữ.
Ở dưới Nguyệt Thố Võ Hồn gia trì, hai mắt yêu dị của Công Chủ Thanh lập tức trở nên thanh minh một chút, cả người giật cả mình.
- Ngươi là...
Một thanh âm điềm tĩnh tự nhiên như nữ sinh, từ trong miệng mê man của Công Chủ Thanh nói ra, âm thanh kỳ ảo dễ nghe, cực kỳ êm tai.
Đột nhiên, nàng như rõ ràng cái gì, gấp gáp hỏi:
- Ngươi là võ giả tiến vào tế đàn này chuẩn bị ở trong Linh Tủy Trì tu luyện? Cẩn thận, trong Linh Tủy Trì này có gì đó quái lạ, ngươi nhanh đi ra ngoài, nói cho tất cả mọi người, tuyệt đối không thể ở trong Linh Tủy Trì này tu luyện.
Ngữ khí của nàng lo lắng, trên mặt hoa văn vặn vẹo, trong mắt lần thứ hai lộ ra một tia thống khổ, hiển nhiên đang cùng Ma khí màu đen kia tranh đấu.
Thân thể của nàng run rẩy, sau chốc lát mới khẽ cắn môi anh đào, thống khổ gằn từng chữ:
- Còn có, sau khi ngươi rời khỏi đây, nếu có cơ hội nhìn thấy người Nguyệt Thần cung ta, xin ngươi nói cho các nàng biết, đệ tử Công Chủ Thanh bất hiếu, không thể báo đáp chư vị sư tỷ sư muội trong cung.
- Ngươi không cần nói chuyện.
Lúc này Diệp Huyền đi tới trước mặt Công Chủ Thanh, chỉ điểm mi tâm của nàng.
- Ngươi làm gì?
Công Chủ Thanh cảnh giác hét lớn một tiếng, thân hình chợt lui về phía sau, nhưng bởi vì thống khổ, sắc mặt lại vặn vẹo lên.
Diệp Huyền cau mày trầm giọng nói:
- Ngươi không nên cử động, tuy hiện tại ngươi đã bị Ma khí xâm lấn thân thể, nhưng thần trí vẫn chưa hoàn toàn đánh mất, ta sẽ giúp ngươi loại trừ Ma khí trong thân thể, nhưng nhất định phải có ngươi phối hợp.
- Ngươi muốn giúp ta trục xuất Ma khí trong thân thể? Ngươi coi mình là ai, lấy tu vi Vũ Hoàng nhất trọng của ngươi, đừng trái lại bị Ma khí này xâm lấn thân thể, mau chóng rời đi...
Chương 1294 Nguyệt Thần Thể (2)
Công Chủ Thanh cau mày nói, nhưng như nghĩ tới điều gì, trên mặt của nàng nhất thời lộ ra một tia khiếp sợ.
- Ngươi một Vũ Hoàng nhất trọng, làm sao phá tan cấm chế bên ngoài tế đàn này?
- A!
Đột nhiên, đạo đạo Ma khí màu đen lần thứ hai từ trên mặt của nàng bò lên, cả người nàng thống khổ khẽ nói một tiếng, thân thể không tự chủ được co giật.
- Ngươi cái gì cũng đừng nói, nhớ toàn lực vận chuyển Nguyệt Thần Thể, thôi thúc Nguyệt Thần quang, nhất định phải bảo trì đầu óc của mình thanh minh.
Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, chợt mặc kệ Công Chủ Thanh có nguyện ý hay không, bàn tay đột nhiên khắc ở trên mi tâm của nàng.
Xúc cảm nhẵn nhụi truyền đến, Diệp Huyền thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn, lực cắn nuốt tràn ngập đến trong thân thể Công Chủ Thanh, hấp thu Ma khí trong cơ thể nàng.
Ma khí kia tựa hồ cảm ứng được nguy hiểm giáng lâm, lập tức tán loạn ở chung quanh thân thể Công Chủ Thanh, đồng thời điên cuồng tràn vào đầu óc của nàng, nỗ lực cùng linh hồn nàng triệt để dung hợp.
Mà thân thể của Công Chủ Thanh ở dưới Ma khí khống chế cũng đung đưa kịch liệt, muốn tránh thoát bàn tay của Diệp Huyền.
- Đừng nhúc nhích.
Sắc mặt Diệp Huyền nghiêm túc, trong tay lập tức xuất hiện một dây thừng màu xám, dây thừng kia như một đạo hôi xà, tầng tầng ràng buộc dáng người uyển chuyển của Công Chủ Thanh.
Diệp Huyền dính sát vào Công Chủ Thanh, tay trái kéo eo thon của nàng, không cho nàng có chút làm bừa, tay phải chống đỡ mi tâm của nàng, Thôn Phệ Võ Hồn toàn lực triển khai, lực cắn nuốt to lớn ở trong cơ thể Công Chủ Thanh cấp tốc hấp thu Ma khí.
Ở dưới Thôn Phệ Võ Hồn hấp thu, hoa văn trên mặt Công Chủ Thanh cấp tốc biến mất, hai con mắt của nàng cũng dần dần trở nên thanh minh.
Trong lòng nàng tràn ngập khiếp sợ, ở trong cảm nhận của nàng, Ma khí trong cơ thể mình đang thông qua mi tâm, bị Diệp Huyền không ngừng hấp thu đi, thân thể của nàng dần dần khôi phục quyền tự chủ.
Chuyện này làm sao có thể?
Công Chủ Thanh đối với Ma khí này uy lực quá rõ ràng, lấy tu vi bát giai tam trọng của nàng, cộng thêm Nguyệt Thần Thể cũng khó chống đối, Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy, lại có thể trục xuất Ma khí trong cơ thể nàng, để nàng làm sao cũng không thể tin được con mắt của mình.
Thế nhưng trong thân thể truyền đến nhận biết, lại làm nàng không thể không tin tưởng, Ma khí trong cơ thể mình, xác thực là ở dưới thiếu niên này hấp thu, cấp tốc biến mất.
Ước chừng nửa nén hương sau, Ma khí trong cơ thể Công Chủ Thanh rốt cục hoàn toàn biến mất hầu như không còn.
- Cuối cùng cũng coi như hấp thu hầu như không còn.
Diệp Huyền thở dài một hơi, vừa nãy thời điểm hấp thu, hắn rõ ràng cảm nhận được, Ma khí kia đã chiếm cứ một nửa đầu óc của Công Chủ Thanh, nếu như hắn chậm một chút nữa, một khi chờ Ma khí kia cùng đầu óc của Công Chủ Thanh triệt để dung hợp, coi như là Thôn Phệ Võ Hồn mạnh hơn, e sợ cũng không cách nào giải cứu.
- Ngươi có thể thả ra ta không?
Thời điểm Diệp Huyền thầm cảm thán, một thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị đột nhiên ở bên tai hắn vang lên, chỉ thấy sắc mặt của Công Chủ Thanh tái xanh, âm trầm như nước cắn răng nói.
Giờ khắc này thân thể của nàng đang bị dây thừng màu xám ràng buộc, vòng eo bị Diệp Huyền ôm vào lòng, hai người dính đến rất gần, một luồng khí tức nam tử mãnh liệt không ngừng truyền vào xoang mũi của Công Chủ Thanh, khiến cho cả người nàng toả nhiệt, sắc mặt đỏ lên.
- Là ta mạo muội.
Diệp Huyền cũng cảm thấy cái tư thế này tựa hồ có gì đó không đúng lắm, vội vàng buông tay ra, đồng thời thu hồi dây thừng màu xám, có chút lúng túng sờ mũi.
- Không có chuyện gì, đa tạ ân cứu mạng của các hạ.
Công Chủ Thanh cắn môi anh đào, sắc mặt dần dần trở nên lành lạnh.
Thân là Thiên thần cung Thánh Nữ, nàng vẫn là lần thứ nhất cùng một nam tử tiếp xúc thân mật như vậy, trong lòng vừa thẹn vừa giận, nhưng Diệp Huyền lại là vì cứu nàng, làm cho nàng cũng không tốt nói thêm cái gì.
- Đúng rồi, các hạ ngươi đến từ Nguyệt Thần cung, không biết Dao Nguyệt Vũ Đế giờ có khỏe không?
Tuy bầu không khí có chút lúng túng, nhưng Diệp Huyền vẫn là không thể chờ đợi được nữa hỏi ra tự mình nghĩ hỏi vấn đề.
- Dao Nguyệt cung chủ?
Công Chủ Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, cau mày nói:
- Ngươi hỏi Dao Nguyệt cung chủ làm cái gì?
- Cái này...
Diệp Huyền do dự một chút, nói:
- Ta nghe nói trong Huyền Vực, Nguyệt Thần cung Dao Nguyệt cung chủ là Huyền Vực đệ nhất mỹ nữ, vì lẽ đó chỉ là muốn hỏi một chút.
Diệp Huyền vừa nói, Công Chủ Thanh nguyên bản đối với Diệp Huyền khá cảm kích lập tức rơi xuống tới đáy vực, trong mắt lộ ra một tia căm ghét, nàng không nghĩ tới, Diệp Huyền dĩ nhiên là một người như vậy.
- Dao Nguyệt cung chủ nàng sớm không phải là cung chủ của Nguyệt Thần cung ta.
Công Chủ Thanh lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Trong lòng Diệp Huyền cả kinh, Dao Nguyệt không phải Nguyệt Thần cung cung chủ? Sao có thể có chuyện đó? Nguyệt Thần cung chính là Dao Nguyệt Vũ Đế một tay sáng lập, những người khác không ở Nguyệt Thần cung không có gì, nhưng Dao Nguyệt Vũ Đế là không thể lui ra Nguyệt Thần cung.
Diệp Huyền không chờ Công Chủ Thanh mở miệng, ngay lập tức trầm giọng hỏi:
- Dao Nguyệt nàng làm sao sẽ không phải Nguyệt Thần cung cung chủ? Nguyệt Thần cung chính là nàng sáng lập, còn có ai có thể cướp đi vị trí cung chủ của nàng? Còn có nàng hiện tại người ở đâu?
Lúc này Công Chủ Thanh từ vẻ mặt vội vã của Diệp Huyền cũng nhìn ra, Diệp Huyền tựa hồ cũng không phải đối với Dao Nguyệt Vũ Đế ái mộ đơn giản như vậy.
Nàng đối với Diệp Huyền căm ghét dịu đi một chút, nói:
- Dao Nguyệt cung chủ xác thực không phải Nguyệt Thần cung cung chủ, hơn nữa vị trí cung chủ của nàng cũng không phải ai cướp đi, là bản thân nàng từ chức.
- Từ chức?
Công Chủ Thanh gật gù nói:
- Ta đây cũng là nghe các phó cung chủ nói, có người nói ở gần trăm năm trước, Dao Nguyệt cung chủ liền từ chức Nguyệt Thần cung cung chủ, đồng thời rời Nguyệt Thần cung, tựa hồ là đi điều tra cái gì đó, từ đó về sau tung tích không rõ.
- Tung tích không rõ, cái gì gọi là tung tích không rõ?
Diệp Huyền áp chế lại nóng nảy trong lòng hỏi.
- Tung tích không rõ, ý tứ chính là ai cũng chưa từng thấy nàng.
- Làm sao sẽ như vậy? Vậy đương nhiệm cung chủ của Nguyệt Thần cung các ngươi là ai, lẽ nào cũng chưa từng thấy nàng?
Chương 1295 Dao Nguyệt tung tích
- Hiện tại Nguyệt Thần cung chúng ta không có cung chủ, chỉ có hai vị phó cung chủ, tuy năm đó Dao Nguyệt cung chủ từ chức, thế nhưng hai vị phó cung chủ không có kế nhiệm làm tân cung chủ, bởi vì các nàng nói Nguyệt Thần cung chúng ta, cung chủ vĩnh viễn chỉ có một, là Dao Nguyệt cung chủ, chỉ cần Dao Nguyệt cung chủ còn sống một ngày, Nguyệt Thần cung sẽ không có tân cung chủ. Có điều từ khi Dao Nguyệt cung chủ rời đi, nàng chưa từng trở lại, bởi vậy hai vị phó cung chủ cũng không có gặp nàng, còn ta, liền càng không cần phải nói.
Nói tới chỗ này, trên mặt Công Chủ Thanh không khỏi lộ ra một tia ngờ vực:
- Ngươi mới vừa nói ngươi nghe danh Dao Nguyệt cung chủ là Huyền Vực đệ nhất mỹ nữ, ngươi đến tột cùng là từ nơi nào nghe được? Dao Nguyệt cung chủ trăm năm qua không có xuất hiện ở Huyền Vực, hiện tại ngoại trừ Nguyệt Thần cung ta, đã sớm không ai nhắc qua nàng.
Trăm năm không có xuất hiện ở Huyền Vực? Trong lòng Diệp Huyền đột nhiên trầm xuống, một Vũ Đế nghịch thiên của Huyền Vực, làm sao sẽ trăm năm không xuất hiện ở Huyền Vực, hơn nữa không trở về tông môn của mình một lần?
Này chỉ có một khả năng duy nhất, chính là Dao Nguyệt Vũ Đế vẫn lạc.
Bằng không, nàng làm sao sẽ trăm năm không trở về Huyền Vực, cũng không đi tông môn của mình, cho dù là vì điều tra cái chết của mình năm đó, cũng tuyệt đối sẽ không như vậy.
Diệp Huyền có chút hồn bay phách lạc lùi về sau vài bước, chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt.
Hắn một lòng muốn trở lại đỉnh phong, tìm Dao Nguyệt Vũ Đế, không nghĩ tới nghe được là một cái tin như thế.
- Ngươi không sao chứ?
Công Chủ Thanh nghi hoặc liếc nhìn Diệp Huyền, từ trên người Diệp Huyền, nàng đột nhiên cảm nhận được một luồng cảm giác tang thương, phảng phất như một lão giả xế chiều, bị năm tháng vô tình vứt bỏ, những cảm giác kia làm tâm nàng có chút khó chịu.
- Ngươi vẫn đừng nghĩ nhiều như thế, việc cấp bách của chúng ta, là làm sao rời đi nơi này.
Công Chủ Thanh dứt bỏ cái cảm giác này, ánh mắt quan sát toàn bộ cung điện, sau khi nàng phá tan cấm chế đi vào, chính là một không gian đóng kín, xung quanh căn bản không có lối ra.
- Không đúng.
Lúc này Diệp Huyền đột nhiên hét lớn một tiếng, một phát bắt được Công Chủ Thanh, trong ánh mắt toát ra kích động:
- Ngươi mới vừa nói hai vị phó cung chủ của Nguyệt Thần cung nói cái gì?
- Cái gì?
Công Chủ Thanh bị cử động của Diệp Huyền sợ hết hồn.
- Ngươi nói hai vị phó cung chủ của Nguyệt Thần cung các ngươi đã nói, chỉ cần Dao Nguyệt cung chủ còn sống một ngày, Nguyệt Thần cung sẽ không có tân cung chủ.
- Đúng, hai vị phó cung chủ là nói như vậy.
- Vậy hai vị phó cung chủ của Nguyệt Thần cung các ngươi nhiều năm như vậy có lập tân cung chủ không?
Ánh mắt của Diệp Huyền nóng rực hỏi, đôi mắt phảng phất như liệt nhật, để Công Chủ Thanh có chút khó có thể nhìn gần.
- Này thật không có.
- Ha ha, được, ta liền biết Dao Nguyệt nàng sẽ không ngã xuống, lấy tu vi của nàng làm sao sẽ ngã xuống, nàng nhất định bị vây ở nơi nào, hoặc đi tới địa phương thần bí nào đó.
Diệp Huyền không nhịn được cười to lên.
Diệp Huyền rất rõ ràng, năm đó thời điểm Dao Nguyệt sáng lập Nguyệt Thần cung, từng ở Nguyệt Thần cung lưu lại một viên hồn giản, chỉ cần nàng bất tử, như thế hồn giản sẽ không phá nát.
Hiện tại đã nhiều năm như vậy, Nguyệt Thần cung vẫn không có tân cung chủ, này rất hiển nhiên nói rõ hồn giản của Dao Nguyệt Vũ Đế không có nát.
- Ha ha.
Diệp Huyền ở trong Linh Tủy Trì kích động cười to lên.
- Cái tên này...
Công Chủ Thanh lạnh lùng liếc nhìn Diệp Huyền, nếu như không phải vừa nãy Diệp Huyền đã cứu nàng, nàng sợ là sẽ cho rằng Diệp Huyền bị bệnh thần kinh.
Diệp Huyền cũng nhìn ra Công Chủ Thanh xem thường, có điều hắn không có để ở trong lòng, so với cái nhìn của người khác, Diệp Huyền chỉ cần biết Dao Nguyệt còn sống là đã đủ rồi.
- Nơi này tựa hồ không có lối ra gì a?
Lúc này Diệp Huyền mới quan sát toàn bộ Linh Tủy Trì, nghe nói như thế, Công Chủ Thanh lại không nhịn được khinh thường.
Nàng không hiểu gia hỏa phản ứng trì độn này là làm sao phá cấm chế bên ngoài, tiến vào trong Linh Tủy Trì này, hơn nữa còn thanh trừ Ma khí trong cơ thể nàng.
Chỉ là không chờ ý nghĩ của nàng hạ xuống, chỉ thấy Diệp Huyền đột nhiên lấy ra một Huyền bảo giống như núi nhỏ, đột nhiên oanh tới đỉnh chóp của Linh Tủy Trì.
Đùng!
Toàn bộ Linh Tủy Trì đột nhiên lay động, ma văn trên vách tường lộ ra từng tia rạn nứt, đồng thời có từng khối từng khối đá vụn rớt xuống.
- Ngươi đang làm gì?
Công Chủ Thanh sợ hết hồn, tức giận nói.
- Nếu không có lối ra, vậy thì đánh ra a, lẽ nào ngươi còn muốn đợi ở chỗ này?
Diệp Huyền bĩu môi, dứt tiếng, hắn khống chế Trấn Nguyên Thạch không ngừng oanh kích vách đá, tùng tùng tùng, toàn bộ Linh Tủy Trì lay động kịch liệt, vô số đá vụn ào ào ào rơi xuống.
Công Chủ Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy Diệp Huyền nói cũng có đạo lý, trong tay lập tức xuất hiện một cổ chung to mấy trượng, cổ chung chấn động mạnh một cái, ầm, một luồng sóng âm đinh tai nhức óc lan ra, toàn bộ Linh Tủy Trì đung đưa kịch liệt, ma văn tầng tầng vỡ vụn, chấn động thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống.
Cổ chung thật là đáng sợ, Diệp Huyền lấy làm kinh hãi, Công Chủ Thanh hiển nhiên đã khống chế cổ chung, tận lực không cho sóng trùng kích của cổ chung lan đến gần hắn, nhưng cỗ xung kích kịch liệt này vẫn chấn động đến mức Huyền Nguyên trong cơ thể Diệp Huyền kích đãng, khí huyết sôi trào.
Không hổ là Thánh Nữ của Nguyệt Thần cung, nếu như dùng để đối địch, cổ chung này nhẹ nhàng chấn động, Vũ Hoàng nhất trọng, nhị trọng phổ thông tuyệt đối trong nháy mắt sẽ bị chấn thành bột mịn.
Ở dưới Diệp Huyền cùng Công Chủ Thanh luân phiên ra tay, toàn bộ Linh Tủy Trì không ngừng lay động, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ nát.
Lúc này các Vũ Hoàng ở ngoài tế đàn kia đang phá giải cấm chế, cũng cảm giác được không đúng, trên tế đàn bọn họ đứng, dĩ nhiên đung đưa kịch liệt lên, thậm chí từ bên trong mơ hồ truyền tới một trận tiếng chuông.
Kèn kẹt!
Từng vết rạn nứt hiện lên ở trên tế đàn, những Vũ Hoàng này tất cả đều sợ đến bay ra ngoài, kinh dị không thôi nhìn tế đàn, trong tế đàn này sẽ không phát sinh dị biến gì chứ?
Trong tế đàn, Diệp Huyền cùng Công Chủ Thanh còn đang không ngừng ra tay.
Thời điểm xuất thủ, Diệp Huyền cũng không ngừng tế luyện Trấn Nguyên Thạch của mình, bởi vì cấp bậc của Trấn Nguyên Thạch cực cao, Diệp Huyền từ thời điểm cấp bảy vẫn chưa thể hoàn toàn tế luyện thành công, bây giờ đột phá bát giai, tu vi tăng mạnh, tự nhiên có thể mở ra càng nhiều cấm chế bên trong.
Đột nhiên...
Vù!
Diệp Huyền cảm giác Huyền Hải trong cơ thể mình, như phát sinh một loại đột biến kịch liệt nào đó, loại đột biến này không phải cảnh giới nhỏ trước đây phát sinh bành trướng, mà là một loại lột xác từ trong ra ngoài, tuyệt nhiên không giống.
Rào!
Trong Huyền Hải, lượng lớn Huyền Nguyên điên cuồng phun trào, xuất phát về phía tầng thứ mới, đây là một loại thay đổi phát sinh từ kết cấu cùng bản chất.
- Thành công.
Trên mặt Diệp Huyền lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, hắn biết mình thành công đột phá về phía cảnh giới Vũ Hoàng.
Trong Linh Tủy Trì, nước ao tinh khiết kịch liệt dập dờn.
Hai con mắt Diệp Huyền đóng chặt, khoanh chân ở trong ao, mà ở trên đỉnh đầu của hắn, một vòng xoáy Huyền Nguyên bảy màu đột nhiên xuất hiện, bắt đầu điên cuồng hấp thu thiên địa Huyền khí, truyền vào thân thể của hắn.
Diệp Huyền biết, đây là đột phá Vũ Hoàng thì sản sinh vòng xoáy Huyền Nguyên.
Vũ Vương bước vào Vũ Hoàng, là một chuyển biến to lớn, cần thiên địa Huyền khí, là một số lượng kinh người.
Trong tình huống bình thường, một tên Vũ Vương bước vào Vũ Hoàng thì cần thiên địa Huyền khí, đủ để lấy sạch thiên địa Huyền khí tất trong phạm vi mấy chục dặm.
Nhưng mà để Diệp Huyền ngơ ngác chính là, mặc cho vòng xoáy bảy màu của hắn làm sao hấp thu, thiên địa Huyền khí tràn vào trong cơ thể hắn cũng cực kỳ ít ỏi, căn bản không đủ để chống đỡ hắn bước vào cảnh giới Vũ Hoàng.
Trong lòng Diệp Huyền cả kinh, hắn lập tức hiểu được, nơi này là Linh Tủy Trì, xung quanh thiên địa Huyền khí cực kỳ ít ỏi, căn bản không có cách để hắn đột phá.
Một khi hấp thu không được đầy đủ thiên địa Huyền khí, tất nhiên sẽ dẫn đến hắn đột phá thất bại, đến lúc đó không chỉ cảnh giới rơi xuống, càng sẽ làm mất đi cơ hội bước vào Vũ Hoàng.
Đây đối với một võ giả mà nói, là một sự tình cực kỳ nghiêm trọng.
Có điều tuy trong lòng Diệp Huyền kinh hãi, nhưng không hoang mang, hắn khoát tay, một khối Huyền Thạch cực phẩm bị hắn thả vào trong nước xoáy bảy màu.
Răng rắc răng rắc!
Huyền Thạch cực phẩm ở trong vòng xoáy lập tức nát tan ra, một loại thiên địa Huyền khí giống như chất lỏng màu nhũ bạch tinh khiết, ngay lập tức tràn vào trong thân thể Diệp Huyền.
Huyền Thạch cực phẩm, chính là một loại nghịch thiên nhất trong Huyền Thạch, thiên địa Huyền khí tinh khiết ẩn chứa trong đó, ngay cả Cửu Thiên Vũ Đế cũng có thể hấp thu, cho dù là một khối Huyền Thạch cực phẩm nhỏ, cũng có thể nói là chí bảo, càng không cần phải nói to bằng đầu người.
Có thiên địa Huyền khí bổ sung, Huyền Nguyên trong huyền mạch của Diệp Huyền cấp tốc hình thành, một loại cảm giác vô cùng mạnh mẽ ở trong lòng hắn sản sinh.
Đồng thời, một luồng lực lượng không gian không tên, ở trong thiên địa hiện lên, từng tia từng sợi, màu sắc sặc sỡ, như thác nước từ trên trời giáng xuống, giáng lâm đến trên người Diệp Huyền, không gian quanh thân Diệp Huyền, đều trở nên hơi bắt đầu mông lung.
Diệp Huyền biết, đây là đột phá Vũ Hoàng thì lực lượng không gian vào thể, ẩn chứa quy tắc không gian cực hạn, chỉ cần cảm ngộ đến một tia, đối với sau này đột phá cũng có trợ giúp rất lớn.
Diệp Huyền nín thở ngưng thần, toàn tâm vùi vào cảm ngộ lực lượng không gian.
Đại đa số Vũ Hoàng ở thời điểm vừa đột phá, bởi vì đối với lực lượng không gian không biết chút nào, bởi vậy thường thường chỉ có thể cảm ngộ đến một tia trong đó, chế tạo vực giới, sau đó chậm rãi tìm tòi.
Nhưng kiếp trước Diệp Huyền vốn là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, hắn có thanh danh Tiêu Dao Vũ Hoàng, đối với phương diện không gian, trình độ vượt xa cường giả cùng cấp bậc, có cơ hội lần nữa cảm ngộ lực lượng không gian hoàn chỉnh, Diệp Huyền nhất thời triệt để hòa vào trong đó.
Các loại quy tắc không gian huyền diệu, ở trong đầu của hắn hiện lên, một ít địa phương kiếp trước hắn không thể làm rõ, giờ khắc này ở dưới lực lượng không gian tắm rửa, nhất thời như “thể hồ quán đỉnh” rõ ràng lên.
Cỗ không gian rung động này vẫn kéo dài một phút, lúc này mới hoàn toàn biến mất, mà vòng xoáy Huyền Nguyên bảy màu trên đỉnh đầu Diệp Huyền, cũng tiêu tán theo.
Bạch!
Diệp Huyền khoanh chân ở trong Linh Tủy Trì, đột nhiên mở hai mắt ra, một đạo ánh sáng như tia chớp, trong nháy mắt hắn xẹt qua chân trời.
- Ha ha, đột phá, rốt cục đột phá.
Diệp Huyền bay người lên, trong miệng thét dài, kích động đến nước mắt cũng suýt chút nữa chảy xuống.
Sau khi sống lại, qua nhiều năm như vậy, hắn rốt cục lần nữa trở lại cảnh giới Vũ Hoàng, tuy chỉ là bát giai nhất trọng, nhưng đột phá đến Vũ Hoàng, dĩ nhiên đại biểu hắn bước vào một độ cao mới
Ào ào ào!
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, từng đạo từng đạo pháp tắc không gian rõ ràng, như sóng gợn ở bên người hiện lên.
Những sóng gợn này, rõ ràng trong suốt, huyền diệu tối nghĩa, đại biểu lực lượng không gian hoàn chỉnh, so với những Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong kia còn muốn thấu triệt cùng đáng sợ hơn.
- Hả?
Sau khi đột phá, toàn bộ Linh Tủy Trì ở dưới cảm ứng của Diệp Huyền, ngay lập tức trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, nhưng hắn chợt cảm giác được một tia không đúng.
Trong ao này, tựa hồ ẩn chứa một loại lực lượng thần bí, đang thong thả xâm nhập thân thể của hắn, ăn mòn cơ thể hắn.
Nguồn lực lượng này, cực kỳ mịt mờ cùng nhỏ bé, trước đó thời điểm hắn hấp thu, căn bản không phát hiện được, mãi đến khi hắn đột phá đến Vũ Hoàng, Huyền Thức, thần thức đều bước vào bát phẩm, mới phát hiện dị dạng.
- Đây là lực lượng gì?
Diệp Huyền kinh hãi, Huyền Thức cùng thần thức cấp tốc quét hình, nhất thời ngơ ngác phát hiện trong thân thể của hắn, đã hoàn toàn bị nguồn lực lượng này tràn ngập, huyền mạch, Huyền Nguyên thậm chí trong Huyền Hải, đều tràn ngập lực lượng này, như có như không.
Nếu cẩn thận nhận biết, Diệp Huyền lập tức từ trong nguồn lực lượng này, cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng tà ác.
Đồng thời nguồn lực lượng này còn đang không ngừng lan tràn, từ từ rót vào đầu óc của hắn, muốn cùng linh hồn của hắn dung hợp.
Tuyệt đối không thể để cho nguồn lực lượng này chiếm cứ linh hồn của mình, trong lòng Diệp Huyền lập tức kinh hãi, vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết nỗ lực bức nguồn lực lượng này ra ngoài.
Ở dưới Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết vận chuyển, nguồn lực lượng kia rõ ràng hiện ra, hóa thành một luồng khí lưu màu đen, trải rộng thân thể của hắn, ở khắp mọi nơi.
Chỉ là mặc cho Diệp Huyền làm sao thôi thúc Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, nhưng chỉ có thể để nguồn lực lượng này hiện hình, mà không cách nào bức ra.
Mà tựa hồ cảm giác được cử động của Diệp Huyền, lực lượng kia nguyên bản ngủ đông lập tức điên cuồng phun trào, hóa thành một con rắn độc ăn mòn về phía đầu óc của hắn.
Chương 1292 Khôi lỗi chi trì (2)
Từng tia hắc vân hiện lên ở trên mặt Diệp Huyền, ngay cả hai con mắt của hắn cũng biến thành màu đen yêu dị.
Đầu óc của Diệp Huyền dần dần mơ hồ lên, mờ mịt, trong lòng lướt trên một luồng cảm giác bạo ngược thích giết chóc, cả người sung sướng đê mê, phảng phất như linh hồn muốn xuất khiếu bay đi.
- Không được!
Diệp Huyền cật lực để cho mình tỉnh táo lại, tuy hắn không biết nguồn lực lượng này đến tột cùng là cái gì, nhưng hắc khí tà ác này hiển nhiên là muốn chiếm cứ linh hồn của hắn, một khi bị nó chiếm cứ, vậy mình tất nhiên sẽ mất đi lý trí, trở thành khôi lỗi của cỗ lực lượng màu đen này.
Diệp Huyền không chút do dự, vội vã vận chuyển Tử Thương Viêm cùng Vô Tận Dung Hỏa thiêu đốt nguồn lực lượng này.
Nhưng mà để hắn giật mình chính là, đối mặt lực lượng màu đen này, Tử Thương Viêm thân là Địa Hỏa một chút tác dụng cũng không có, mà Vô Tận Dung Hỏa tuy thân là Thiên Hỏa, nhưng dù sao không phải hoàn toàn thể, tuy đốt lực lượng màu đen này không ngừng vặn vẹo, nhưng không cách nào triệt để tiêu diệt.
Lúc này nguy cơ, thậm chí so với lần trước Chiến Thương đoạt xá hắn còn muốn nguy hiểm.
Lần trước Chiến Thương, Diệp Huyền vốn nằm ở trong phòng bị, bởi vậy căn bản không để Chiến Thương chiếm lấy đầu óc của mình, nhưng lần này, lực lượng màu đen nương theo Linh Tủy Dịch hòa vào trong cơ thể mình, bất tri bất giác, đã có một phần cùng linh hồn của mình dung hợp.
Diệp Huyền cảm giác tư duy của mình dần dần trì độn, đầu óc từ từ mơ hồ, có một loại cảm giác buồn ngủ.
- Không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ, Thôn Phệ Võ Hồn, thôn phệ cho ta.
Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền cắn chặt hàm răng, ở thời khắc sống còn thôi thúc lên Thôn Phệ Võ Hồn, đột nhiên cắn nuốt về phía hắc khí.
Một màn để Diệp Huyền kinh hỉ phát sinh, lực lượng màu đen ngay cả Vô Tận Dung Hỏa cũng không thể thiêu đốt kia, lại bị Thôn Phệ Võ Hồn chầm chậm hấp thu.
Tuy tốc độ vô cùng chậm, nhưng lực lượng màu đen trong thân thể vẫn đang chầm chậm giảm thiểu.
Theo khí lưu màu đen giảm thiểu, đầu óc của Diệp Huyền cũng càng ngày càng thanh minh lên, tốc độ hấp thu cũng càng lúc càng nhanh, rốt cục ở sau một nén nhang, khí lưu màu đen trong thân thể Diệp Huyền đã bị Thôn Phệ Võ Hồn hoàn toàn hấp thu hầu như không còn, hóa thành hư vô.
- Nguy hiểm thật.
Diệp Huyền thở dài một hơi, cả người ngâm đầy mồ hôi lạnh, kém một chút, chỉ thiếu một chút, nếu như không phải hắn đột phá Vũ Hoàng, phát hiện những khí lưu màu đen này tồn tại, nói không chắc hắn đã bị những khí lưu màu đen này chiếm cứ đầu óc, trở thành một khôi lỗi vô ý thức.
Trong lòng Diệp Huyền vạn phần cảnh giác, tế đàn này đến tột cùng là ai làm ra, còn có những Linh Tủy Trì kia, nhìn như là một cơ duyên, khiến người ta dùng để tu luyện đột phá, trên thực tế trong đó ẩn chứa nguy cơ lớn lao, một khi ở bên trong tu luyện, sẽ bị khí lưu màu đen kia xâm nhập cơ thể.
Hơn nữa những khí lưu màu đen này phảng phất như có ý thức, ngươi không phát hiện nó còn tốt, nó chỉ sẽ không ngừng rót vào thân thể của ngươi, chầm chậm chiếm cứ linh hồn cùng ý thức của ngươi, một khi ngươi phát hiện sự tồn tại của bọn nó, chúng nó sẽ lấy tốc độ nhanh nhất, chiếm lấy đầu óc cùng linh hồn của ngươi, để ngươi trở thành một khôi lỗi.
Lúc này Diệp Huyền cuối cùng cũng đã rõ ràng, chẳng trách Cửu Thiên Vũ Đế ở bên ngoài cấm chế căn bản không mở ra, bởi vì Cửu Thiên Vũ Đế nhận biết vô cùng nhạy cảm, rất dễ dàng nhận ra được những khí lưu màu đen này tồn tại, vì lẽ đó người kiến tạo Linh Tủy Trì cùng cấm chế này, căn bản không muốn để cho Cửu Thiên Vũ Đế tiến vào.
Thật là độc ác.
Trong con ngươi Diệp Huyền phóng ra một tia lửa giận, không chút do dự thả ra Tử Thương Viêm.
Ầm!
Hỏa diễm mông lung ở trong Linh Tủy Trì cấp tốc thiêu đốt, hắn muốn hoàn toàn đốt cháy Linh Tủy Dịch này, không thể để cho nó dùng để hại người.
Tử Thương Viêm kịch liệt thiêu đốt, Linh Tủy Dịch trong Linh Tủy Trì kịch liệt giảm xuống, đồng thời sương trắng phía trên Linh Tủy Trì cũng tiêu tan ra.
Lúc này Diệp Huyền mới nhìn rõ ràng tình huống thật trong tế đàn, trên vách tường, điêu khắc từng đạo từng đạo ma văn quỷ dị, hình thành một trận pháp to lớn, từng Linh Ma tộc giương nanh múa vuốt trông rất sống động, tràn ngập mùi vị mê hoặc.
- Những ma văn này...
Bây giờ Diệp Huyền đã không phải mới vào không gian bí này ẩn, đối với cấm chế cùng trận văn nơi này cũng có hiểu rõ tương đối, liếc mắt đã nhìn ra, bốn phía điêu khắc ma văn vô cùng quỷ dị, có thể mê hoặc lòng người, áp chế võ giả nhận biết, cùng khí lưu màu đen trong Linh Tủy Trì bổ sung lẫn nhau, thuộc về một loại trận pháp phong ấn.
Nơi này không phải Linh Tủy Trì gì, vốn là một khôi lỗi chi trì.
Linh Tủy Trì kịch liệt thiêu đốt, từng tia khí lưu màu đen bắt đầu bay lên, điên cuồng dâng tới Diệp Huyền, lại bị Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền thôn phệ.
Dần dần, nước ao giảm xuống, Diệp Huyền đột nhiên phát hiện một nữ tử ngọc thể hoành lộ từ trong ao nước xông ra.
Đây là một nữ tử phiêu linh như lá rụng, tiếu nhan như bạch liên, thanh lệ thoát tục, kỳ ảo như tiên, như hoa lan trong cốc vắng, thanh tân thanh lịch, khiến cho lòng người tinh khiết.
Quần áo của nàng hơi trễ xuống, lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn, như dương chi óng ánh long lanh, càng bị chất lỏng của Linh Tủy Trì thấm ướt, đường cong uyển chuyển triển lộ, tràn ngập mê hoặc.
Mà ở trên người, đạo đạo hào quang trắng nõn như Hạo Nguyệt bắn ra, tỏa ra phương hoa thần bí, phảng phất như tiên tử từ Cửu Thiên hạ xuống, khiến cho người không dám khinh nhờn.
Chỉ là trong hào quang, giờ khắc này hai con mắt của nàng đóng lại, lông mày nhíu chặt, khoanh chân ở trong Linh Tủy Trì, tựa hồ rơi vào trong thống khổ.
Đạo đạo khí lưu màu đen, lan tràn trên cổ hồng hào trắng nõn của nàng, môi anh đào khẽ mím, giữa hai lông mày toát ra một tia đau đớn, khiến cho người thấy mà sinh thương.
- Nguyệt Thần Thể!
Trên mặt Diệp Huyền lộ ra vẻ động dung, chỉ trong nháy mắt, hắn cũng đã đoán ra lai lịch của cô gái này, đệ tử Nguyệt Thần cung Công Chủ Thanh.
Trên người nữ tử này tản mát ra ánh sáng, thuần khiết cuồn cuộn, có một loại oai lực khó lường, thần bí tuyệt đại, chính là Nguyệt Thần Thể trong truyền thuyết mới có thể thả ra Nguyệt Thần quang.
Mà Nguyệt Thần Thể, chính là thể chất đặc biệt các đời Thánh Nữ của Nguyệt Thần cung nắm giữ.
- Nữ tử này quả nhiên là đệ tử Nguyệt Thần cung.
Chương 1293 Nguyệt Thần Thể (1)
Diệp Huyền vốn cho rằng Công Chủ Thanh kia đã không ở trong Linh Tủy Trì, lúc này mới phát hiện, nguyên lai Công Chủ Thanh vẫn ở trong Linh Tủy Trì, rơi vào một loại trạng thái đặc thù nào đó, thần trí không cách nào thanh tỉnh.
- Nhìn dáng dấp của nàng, tựa hồ là bởi vì ở trong Linh Tủy Trì này tu luyện, kết quả bị Ma khí ăn mòn ý chí, có điều nàng người mang Nguyệt Thần Thể, làm cho Ma khí không cách nào trong thời gian ngắn chiếm cứ cơ thể nàng, bởi vậy nằm ở trong trạng thái giằng co.
- Có điều Nguyệt Thần Thể tuy mạnh, nhưng Nguyệt Thần Thể của nữ tử này tựa hồ vẻn vẹn ở tầng thứ ba, nên còn không cách nào chống đối Ma khí ăn mòn, một khi ý chí không cách nào thủ vững, tất nhiên sẽ bị Ma khí xâm lấn linh hồn, cuối cùng trở thành một khôi lỗi.
Diệp Huyền ngăn ngắn chốc lát, liền phân tích rõ ràng tình huống của Công Chủ Thanh.
- Phải cứu nàng.
Coi như là một võ giả bình thường, Diệp Huyền cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan, huống chi nữ tử này là Nguyệt Thần cung Thánh Nữ.
Có điều Diệp Huyền biết, muốn cứu Công Chủ Thanh cũng không phải chuyện đơn giản, phải nghĩ kế sách vẹn toàn.
Nhưng vừa lúc đó...
- A!
Một âm thanh thống khổ đột nhiên từ trong miệng Công Chủ Thanh truyền ra, Công Chủ Thanh nguyên bản nhắm mắt lập tức mở hai mắt ra, hai mắt của nàng đen kịt, đạo đạo hoa văn bò lên trên khuôn mặt trắng nõn, cả người có vẻ cực kỳ âm lạnh cùng tà ý.
- Không được, Nguyệt Thần quang trên người nàng không ngăn được.
Diệp Huyền giật nảy cả mình, không chờ hắn có bất luận động tác gì, Công Chủ Thanh đã đột nhiên đập tới, cánh tay ngọc điểm ra, một luồng Huyền Nguyên khủng bố tịch cuốn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền không dám thất lễ, Tài Quyết Chi Kiếm vung ra, hóa thành một tia sét cùng Huyền Nguyên bão táp va chạm, chỉ nghe phịch một tiếng, một nguồn lực lượng truyền đến, thân hình Diệp Huyền không tự chủ được rút lui.
Lực lượng thật đáng sợ, trong lòng Diệp Huyền thầm giật mình, sau khi hắn đột phá Vũ Hoàng, thực lực tăng lên đâu chỉ mấy lần, Vũ Hoàng tam trọng phổ thông căn bản không có cách đẩy lui hắn, nhưng một đòn của Công Chủ Thanh này, lại làm hắn không tự chủ được bay ngược ra ngoài, đã hoàn toàn vượt lên Vũ Hoàng tam trọng phổ thông.
- Nữ tử này có thể đánh phá cấm chế, tiến vào tế đàn trung tâm, có thể thấy được tu vi của nàng, vốn là vượt lên Vũ Hoàng tam trọng bình thường, tuyệt đối không thể khinh thường.
Rầm rầm rầm!
Một đòn không trúng, Công Chủ Thanh điên cuồng ra tay, mái tóc của nàng bay múa đầy trời, đôi mắt như mực đen kịt, hơn nữa khuôn mặt trải rộng hoa văn cùng với quần dài bồng bềnh, cả người có một loại mị lực tà ý tỏa ra.
Ầm ầm ầm.
Song phương đụng nhau mấy chiêu, dĩ nhiên thế lực ngang nhau.
Đặc biệt Nguyệt Thần quang trên người nàng, nhìn như mềm nhẹ, kì thực vô kiên bất tồi, mang đến cho Diệp Huyền phiền phức rất lớn.
Ở trong khi giao thủ, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được, hoa văn trên mặt Công Chủ Thanh càng ngày càng nhiều, khí tức tà ý trên người cũng càng ngày càng nồng đậm.
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, biết không thể lại tiếp tục như thế nữa, trực tiếp thả ra kết giới của mình.
Vù!
Một luồng lực lượng không gian kinh người, ở trong mật thất này tản mát ra, bao phủ Công Chủ Thanh, khiến cho hành động của nàng nhất thời trở nên gian nan.
- Thần Linh Đồng Thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn!
Một luồng thần thức khủng bố như một mũi nhọn, đi vào đầu óc của Công Chủ Thanh.
Thân thể mềm mại của nàng lập tức run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, nhưng rất nhanh ánh mắt của nàng lại trở nên tà ý.
- Không được, người này đã bị khí lưu màu đen xâm lấn linh hồn, Huyễn Cấm Chi Nhãn căn bản không có cách áp chế lại cỗ Ma khí kia.
- Tinh Diễn Thần Quyết... Minh Thai Thanh Tĩnh!
Sắc mặt của Diệp Huyền nghiêm túc, Tinh Diễn Thần Quyết toàn lực triển khai, trong đầu hắn, hồn lực khủng bố hóa thành vũ trụ mênh mông, vô số đại tinh xoay tròn mông lung, hình thành một luồng hồn lực kinh người, trấn áp ở trên thân thể Công Chủ Thanh.
Cỗ hồn lực này tiến vào thân thể của Công Chủ Thanh, cũng không phải áp chế tu vi của nàng, mà trục xuất khí lưu màu đen trong cơ thể nàng, đồng thời tỉnh lại linh hồn của nàng, càng ở trong bóng tối thôi thúc Võ Hồn của nàng.
Vù!
Một con thỏ trắng nõn xuất hiện ở trên đỉnh đầu Công Chủ Thanh, con thỏ trắng này thần thánh, tám đạo tinh hoàn ở xung quanh quanh quẩn, rung động, tỏa ra đạo đạo khí tức Võ Hồn mông lung tinh khiết, kết hợp Nguyệt Thần Thể Nguyệt Thần quang của nàng, khiến cho cả người nàng như trở thành một vầng minh nguyệt, ánh sáng ngàn vạn.
Trong lòng Diệp Huyền thầm giật mình, Võ Hồn của Công Chủ Thanh này dĩ nhiên là Nguyệt Thố Võ Hồn, chẳng trách nàng có thể kế thừa Nguyệt Thần cung Nguyệt Thần Thể, trở thành một đời Thánh Nữ.
Ở dưới Nguyệt Thố Võ Hồn gia trì, hai mắt yêu dị của Công Chủ Thanh lập tức trở nên thanh minh một chút, cả người giật cả mình.
- Ngươi là...
Một thanh âm điềm tĩnh tự nhiên như nữ sinh, từ trong miệng mê man của Công Chủ Thanh nói ra, âm thanh kỳ ảo dễ nghe, cực kỳ êm tai.
Đột nhiên, nàng như rõ ràng cái gì, gấp gáp hỏi:
- Ngươi là võ giả tiến vào tế đàn này chuẩn bị ở trong Linh Tủy Trì tu luyện? Cẩn thận, trong Linh Tủy Trì này có gì đó quái lạ, ngươi nhanh đi ra ngoài, nói cho tất cả mọi người, tuyệt đối không thể ở trong Linh Tủy Trì này tu luyện.
Ngữ khí của nàng lo lắng, trên mặt hoa văn vặn vẹo, trong mắt lần thứ hai lộ ra một tia thống khổ, hiển nhiên đang cùng Ma khí màu đen kia tranh đấu.
Thân thể của nàng run rẩy, sau chốc lát mới khẽ cắn môi anh đào, thống khổ gằn từng chữ:
- Còn có, sau khi ngươi rời khỏi đây, nếu có cơ hội nhìn thấy người Nguyệt Thần cung ta, xin ngươi nói cho các nàng biết, đệ tử Công Chủ Thanh bất hiếu, không thể báo đáp chư vị sư tỷ sư muội trong cung.
- Ngươi không cần nói chuyện.
Lúc này Diệp Huyền đi tới trước mặt Công Chủ Thanh, chỉ điểm mi tâm của nàng.
- Ngươi làm gì?
Công Chủ Thanh cảnh giác hét lớn một tiếng, thân hình chợt lui về phía sau, nhưng bởi vì thống khổ, sắc mặt lại vặn vẹo lên.
Diệp Huyền cau mày trầm giọng nói:
- Ngươi không nên cử động, tuy hiện tại ngươi đã bị Ma khí xâm lấn thân thể, nhưng thần trí vẫn chưa hoàn toàn đánh mất, ta sẽ giúp ngươi loại trừ Ma khí trong thân thể, nhưng nhất định phải có ngươi phối hợp.
- Ngươi muốn giúp ta trục xuất Ma khí trong thân thể? Ngươi coi mình là ai, lấy tu vi Vũ Hoàng nhất trọng của ngươi, đừng trái lại bị Ma khí này xâm lấn thân thể, mau chóng rời đi...
Chương 1294 Nguyệt Thần Thể (2)
Công Chủ Thanh cau mày nói, nhưng như nghĩ tới điều gì, trên mặt của nàng nhất thời lộ ra một tia khiếp sợ.
- Ngươi một Vũ Hoàng nhất trọng, làm sao phá tan cấm chế bên ngoài tế đàn này?
- A!
Đột nhiên, đạo đạo Ma khí màu đen lần thứ hai từ trên mặt của nàng bò lên, cả người nàng thống khổ khẽ nói một tiếng, thân thể không tự chủ được co giật.
- Ngươi cái gì cũng đừng nói, nhớ toàn lực vận chuyển Nguyệt Thần Thể, thôi thúc Nguyệt Thần quang, nhất định phải bảo trì đầu óc của mình thanh minh.
Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, chợt mặc kệ Công Chủ Thanh có nguyện ý hay không, bàn tay đột nhiên khắc ở trên mi tâm của nàng.
Xúc cảm nhẵn nhụi truyền đến, Diệp Huyền thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn, lực cắn nuốt tràn ngập đến trong thân thể Công Chủ Thanh, hấp thu Ma khí trong cơ thể nàng.
Ma khí kia tựa hồ cảm ứng được nguy hiểm giáng lâm, lập tức tán loạn ở chung quanh thân thể Công Chủ Thanh, đồng thời điên cuồng tràn vào đầu óc của nàng, nỗ lực cùng linh hồn nàng triệt để dung hợp.
Mà thân thể của Công Chủ Thanh ở dưới Ma khí khống chế cũng đung đưa kịch liệt, muốn tránh thoát bàn tay của Diệp Huyền.
- Đừng nhúc nhích.
Sắc mặt Diệp Huyền nghiêm túc, trong tay lập tức xuất hiện một dây thừng màu xám, dây thừng kia như một đạo hôi xà, tầng tầng ràng buộc dáng người uyển chuyển của Công Chủ Thanh.
Diệp Huyền dính sát vào Công Chủ Thanh, tay trái kéo eo thon của nàng, không cho nàng có chút làm bừa, tay phải chống đỡ mi tâm của nàng, Thôn Phệ Võ Hồn toàn lực triển khai, lực cắn nuốt to lớn ở trong cơ thể Công Chủ Thanh cấp tốc hấp thu Ma khí.
Ở dưới Thôn Phệ Võ Hồn hấp thu, hoa văn trên mặt Công Chủ Thanh cấp tốc biến mất, hai con mắt của nàng cũng dần dần trở nên thanh minh.
Trong lòng nàng tràn ngập khiếp sợ, ở trong cảm nhận của nàng, Ma khí trong cơ thể mình đang thông qua mi tâm, bị Diệp Huyền không ngừng hấp thu đi, thân thể của nàng dần dần khôi phục quyền tự chủ.
Chuyện này làm sao có thể?
Công Chủ Thanh đối với Ma khí này uy lực quá rõ ràng, lấy tu vi bát giai tam trọng của nàng, cộng thêm Nguyệt Thần Thể cũng khó chống đối, Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy, lại có thể trục xuất Ma khí trong cơ thể nàng, để nàng làm sao cũng không thể tin được con mắt của mình.
Thế nhưng trong thân thể truyền đến nhận biết, lại làm nàng không thể không tin tưởng, Ma khí trong cơ thể mình, xác thực là ở dưới thiếu niên này hấp thu, cấp tốc biến mất.
Ước chừng nửa nén hương sau, Ma khí trong cơ thể Công Chủ Thanh rốt cục hoàn toàn biến mất hầu như không còn.
- Cuối cùng cũng coi như hấp thu hầu như không còn.
Diệp Huyền thở dài một hơi, vừa nãy thời điểm hấp thu, hắn rõ ràng cảm nhận được, Ma khí kia đã chiếm cứ một nửa đầu óc của Công Chủ Thanh, nếu như hắn chậm một chút nữa, một khi chờ Ma khí kia cùng đầu óc của Công Chủ Thanh triệt để dung hợp, coi như là Thôn Phệ Võ Hồn mạnh hơn, e sợ cũng không cách nào giải cứu.
- Ngươi có thể thả ra ta không?
Thời điểm Diệp Huyền thầm cảm thán, một thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị đột nhiên ở bên tai hắn vang lên, chỉ thấy sắc mặt của Công Chủ Thanh tái xanh, âm trầm như nước cắn răng nói.
Giờ khắc này thân thể của nàng đang bị dây thừng màu xám ràng buộc, vòng eo bị Diệp Huyền ôm vào lòng, hai người dính đến rất gần, một luồng khí tức nam tử mãnh liệt không ngừng truyền vào xoang mũi của Công Chủ Thanh, khiến cho cả người nàng toả nhiệt, sắc mặt đỏ lên.
- Là ta mạo muội.
Diệp Huyền cũng cảm thấy cái tư thế này tựa hồ có gì đó không đúng lắm, vội vàng buông tay ra, đồng thời thu hồi dây thừng màu xám, có chút lúng túng sờ mũi.
- Không có chuyện gì, đa tạ ân cứu mạng của các hạ.
Công Chủ Thanh cắn môi anh đào, sắc mặt dần dần trở nên lành lạnh.
Thân là Thiên thần cung Thánh Nữ, nàng vẫn là lần thứ nhất cùng một nam tử tiếp xúc thân mật như vậy, trong lòng vừa thẹn vừa giận, nhưng Diệp Huyền lại là vì cứu nàng, làm cho nàng cũng không tốt nói thêm cái gì.
- Đúng rồi, các hạ ngươi đến từ Nguyệt Thần cung, không biết Dao Nguyệt Vũ Đế giờ có khỏe không?
Tuy bầu không khí có chút lúng túng, nhưng Diệp Huyền vẫn là không thể chờ đợi được nữa hỏi ra tự mình nghĩ hỏi vấn đề.
- Dao Nguyệt cung chủ?
Công Chủ Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, cau mày nói:
- Ngươi hỏi Dao Nguyệt cung chủ làm cái gì?
- Cái này...
Diệp Huyền do dự một chút, nói:
- Ta nghe nói trong Huyền Vực, Nguyệt Thần cung Dao Nguyệt cung chủ là Huyền Vực đệ nhất mỹ nữ, vì lẽ đó chỉ là muốn hỏi một chút.
Diệp Huyền vừa nói, Công Chủ Thanh nguyên bản đối với Diệp Huyền khá cảm kích lập tức rơi xuống tới đáy vực, trong mắt lộ ra một tia căm ghét, nàng không nghĩ tới, Diệp Huyền dĩ nhiên là một người như vậy.
- Dao Nguyệt cung chủ nàng sớm không phải là cung chủ của Nguyệt Thần cung ta.
Công Chủ Thanh lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Trong lòng Diệp Huyền cả kinh, Dao Nguyệt không phải Nguyệt Thần cung cung chủ? Sao có thể có chuyện đó? Nguyệt Thần cung chính là Dao Nguyệt Vũ Đế một tay sáng lập, những người khác không ở Nguyệt Thần cung không có gì, nhưng Dao Nguyệt Vũ Đế là không thể lui ra Nguyệt Thần cung.
Diệp Huyền không chờ Công Chủ Thanh mở miệng, ngay lập tức trầm giọng hỏi:
- Dao Nguyệt nàng làm sao sẽ không phải Nguyệt Thần cung cung chủ? Nguyệt Thần cung chính là nàng sáng lập, còn có ai có thể cướp đi vị trí cung chủ của nàng? Còn có nàng hiện tại người ở đâu?
Lúc này Công Chủ Thanh từ vẻ mặt vội vã của Diệp Huyền cũng nhìn ra, Diệp Huyền tựa hồ cũng không phải đối với Dao Nguyệt Vũ Đế ái mộ đơn giản như vậy.
Nàng đối với Diệp Huyền căm ghét dịu đi một chút, nói:
- Dao Nguyệt cung chủ xác thực không phải Nguyệt Thần cung cung chủ, hơn nữa vị trí cung chủ của nàng cũng không phải ai cướp đi, là bản thân nàng từ chức.
- Từ chức?
Công Chủ Thanh gật gù nói:
- Ta đây cũng là nghe các phó cung chủ nói, có người nói ở gần trăm năm trước, Dao Nguyệt cung chủ liền từ chức Nguyệt Thần cung cung chủ, đồng thời rời Nguyệt Thần cung, tựa hồ là đi điều tra cái gì đó, từ đó về sau tung tích không rõ.
- Tung tích không rõ, cái gì gọi là tung tích không rõ?
Diệp Huyền áp chế lại nóng nảy trong lòng hỏi.
- Tung tích không rõ, ý tứ chính là ai cũng chưa từng thấy nàng.
- Làm sao sẽ như vậy? Vậy đương nhiệm cung chủ của Nguyệt Thần cung các ngươi là ai, lẽ nào cũng chưa từng thấy nàng?
Chương 1295 Dao Nguyệt tung tích
- Hiện tại Nguyệt Thần cung chúng ta không có cung chủ, chỉ có hai vị phó cung chủ, tuy năm đó Dao Nguyệt cung chủ từ chức, thế nhưng hai vị phó cung chủ không có kế nhiệm làm tân cung chủ, bởi vì các nàng nói Nguyệt Thần cung chúng ta, cung chủ vĩnh viễn chỉ có một, là Dao Nguyệt cung chủ, chỉ cần Dao Nguyệt cung chủ còn sống một ngày, Nguyệt Thần cung sẽ không có tân cung chủ. Có điều từ khi Dao Nguyệt cung chủ rời đi, nàng chưa từng trở lại, bởi vậy hai vị phó cung chủ cũng không có gặp nàng, còn ta, liền càng không cần phải nói.
Nói tới chỗ này, trên mặt Công Chủ Thanh không khỏi lộ ra một tia ngờ vực:
- Ngươi mới vừa nói ngươi nghe danh Dao Nguyệt cung chủ là Huyền Vực đệ nhất mỹ nữ, ngươi đến tột cùng là từ nơi nào nghe được? Dao Nguyệt cung chủ trăm năm qua không có xuất hiện ở Huyền Vực, hiện tại ngoại trừ Nguyệt Thần cung ta, đã sớm không ai nhắc qua nàng.
Trăm năm không có xuất hiện ở Huyền Vực? Trong lòng Diệp Huyền đột nhiên trầm xuống, một Vũ Đế nghịch thiên của Huyền Vực, làm sao sẽ trăm năm không xuất hiện ở Huyền Vực, hơn nữa không trở về tông môn của mình một lần?
Này chỉ có một khả năng duy nhất, chính là Dao Nguyệt Vũ Đế vẫn lạc.
Bằng không, nàng làm sao sẽ trăm năm không trở về Huyền Vực, cũng không đi tông môn của mình, cho dù là vì điều tra cái chết của mình năm đó, cũng tuyệt đối sẽ không như vậy.
Diệp Huyền có chút hồn bay phách lạc lùi về sau vài bước, chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt.
Hắn một lòng muốn trở lại đỉnh phong, tìm Dao Nguyệt Vũ Đế, không nghĩ tới nghe được là một cái tin như thế.
- Ngươi không sao chứ?
Công Chủ Thanh nghi hoặc liếc nhìn Diệp Huyền, từ trên người Diệp Huyền, nàng đột nhiên cảm nhận được một luồng cảm giác tang thương, phảng phất như một lão giả xế chiều, bị năm tháng vô tình vứt bỏ, những cảm giác kia làm tâm nàng có chút khó chịu.
- Ngươi vẫn đừng nghĩ nhiều như thế, việc cấp bách của chúng ta, là làm sao rời đi nơi này.
Công Chủ Thanh dứt bỏ cái cảm giác này, ánh mắt quan sát toàn bộ cung điện, sau khi nàng phá tan cấm chế đi vào, chính là một không gian đóng kín, xung quanh căn bản không có lối ra.
- Không đúng.
Lúc này Diệp Huyền đột nhiên hét lớn một tiếng, một phát bắt được Công Chủ Thanh, trong ánh mắt toát ra kích động:
- Ngươi mới vừa nói hai vị phó cung chủ của Nguyệt Thần cung nói cái gì?
- Cái gì?
Công Chủ Thanh bị cử động của Diệp Huyền sợ hết hồn.
- Ngươi nói hai vị phó cung chủ của Nguyệt Thần cung các ngươi đã nói, chỉ cần Dao Nguyệt cung chủ còn sống một ngày, Nguyệt Thần cung sẽ không có tân cung chủ.
- Đúng, hai vị phó cung chủ là nói như vậy.
- Vậy hai vị phó cung chủ của Nguyệt Thần cung các ngươi nhiều năm như vậy có lập tân cung chủ không?
Ánh mắt của Diệp Huyền nóng rực hỏi, đôi mắt phảng phất như liệt nhật, để Công Chủ Thanh có chút khó có thể nhìn gần.
- Này thật không có.
- Ha ha, được, ta liền biết Dao Nguyệt nàng sẽ không ngã xuống, lấy tu vi của nàng làm sao sẽ ngã xuống, nàng nhất định bị vây ở nơi nào, hoặc đi tới địa phương thần bí nào đó.
Diệp Huyền không nhịn được cười to lên.
Diệp Huyền rất rõ ràng, năm đó thời điểm Dao Nguyệt sáng lập Nguyệt Thần cung, từng ở Nguyệt Thần cung lưu lại một viên hồn giản, chỉ cần nàng bất tử, như thế hồn giản sẽ không phá nát.
Hiện tại đã nhiều năm như vậy, Nguyệt Thần cung vẫn không có tân cung chủ, này rất hiển nhiên nói rõ hồn giản của Dao Nguyệt Vũ Đế không có nát.
- Ha ha.
Diệp Huyền ở trong Linh Tủy Trì kích động cười to lên.
- Cái tên này...
Công Chủ Thanh lạnh lùng liếc nhìn Diệp Huyền, nếu như không phải vừa nãy Diệp Huyền đã cứu nàng, nàng sợ là sẽ cho rằng Diệp Huyền bị bệnh thần kinh.
Diệp Huyền cũng nhìn ra Công Chủ Thanh xem thường, có điều hắn không có để ở trong lòng, so với cái nhìn của người khác, Diệp Huyền chỉ cần biết Dao Nguyệt còn sống là đã đủ rồi.
- Nơi này tựa hồ không có lối ra gì a?
Lúc này Diệp Huyền mới quan sát toàn bộ Linh Tủy Trì, nghe nói như thế, Công Chủ Thanh lại không nhịn được khinh thường.
Nàng không hiểu gia hỏa phản ứng trì độn này là làm sao phá cấm chế bên ngoài, tiến vào trong Linh Tủy Trì này, hơn nữa còn thanh trừ Ma khí trong cơ thể nàng.
Chỉ là không chờ ý nghĩ của nàng hạ xuống, chỉ thấy Diệp Huyền đột nhiên lấy ra một Huyền bảo giống như núi nhỏ, đột nhiên oanh tới đỉnh chóp của Linh Tủy Trì.
Đùng!
Toàn bộ Linh Tủy Trì đột nhiên lay động, ma văn trên vách tường lộ ra từng tia rạn nứt, đồng thời có từng khối từng khối đá vụn rớt xuống.
- Ngươi đang làm gì?
Công Chủ Thanh sợ hết hồn, tức giận nói.
- Nếu không có lối ra, vậy thì đánh ra a, lẽ nào ngươi còn muốn đợi ở chỗ này?
Diệp Huyền bĩu môi, dứt tiếng, hắn khống chế Trấn Nguyên Thạch không ngừng oanh kích vách đá, tùng tùng tùng, toàn bộ Linh Tủy Trì lay động kịch liệt, vô số đá vụn ào ào ào rơi xuống.
Công Chủ Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy Diệp Huyền nói cũng có đạo lý, trong tay lập tức xuất hiện một cổ chung to mấy trượng, cổ chung chấn động mạnh một cái, ầm, một luồng sóng âm đinh tai nhức óc lan ra, toàn bộ Linh Tủy Trì đung đưa kịch liệt, ma văn tầng tầng vỡ vụn, chấn động thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống.
Cổ chung thật là đáng sợ, Diệp Huyền lấy làm kinh hãi, Công Chủ Thanh hiển nhiên đã khống chế cổ chung, tận lực không cho sóng trùng kích của cổ chung lan đến gần hắn, nhưng cỗ xung kích kịch liệt này vẫn chấn động đến mức Huyền Nguyên trong cơ thể Diệp Huyền kích đãng, khí huyết sôi trào.
Không hổ là Thánh Nữ của Nguyệt Thần cung, nếu như dùng để đối địch, cổ chung này nhẹ nhàng chấn động, Vũ Hoàng nhất trọng, nhị trọng phổ thông tuyệt đối trong nháy mắt sẽ bị chấn thành bột mịn.
Ở dưới Diệp Huyền cùng Công Chủ Thanh luân phiên ra tay, toàn bộ Linh Tủy Trì không ngừng lay động, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ nát.
Lúc này các Vũ Hoàng ở ngoài tế đàn kia đang phá giải cấm chế, cũng cảm giác được không đúng, trên tế đàn bọn họ đứng, dĩ nhiên đung đưa kịch liệt lên, thậm chí từ bên trong mơ hồ truyền tới một trận tiếng chuông.
Kèn kẹt!
Từng vết rạn nứt hiện lên ở trên tế đàn, những Vũ Hoàng này tất cả đều sợ đến bay ra ngoài, kinh dị không thôi nhìn tế đàn, trong tế đàn này sẽ không phát sinh dị biến gì chứ?
Trong tế đàn, Diệp Huyền cùng Công Chủ Thanh còn đang không ngừng ra tay.
Thời điểm xuất thủ, Diệp Huyền cũng không ngừng tế luyện Trấn Nguyên Thạch của mình, bởi vì cấp bậc của Trấn Nguyên Thạch cực cao, Diệp Huyền từ thời điểm cấp bảy vẫn chưa thể hoàn toàn tế luyện thành công, bây giờ đột phá bát giai, tu vi tăng mạnh, tự nhiên có thể mở ra càng nhiều cấm chế bên trong.