-
Chương 9+10
Chương 9: Ở chung [3]
Sáng sớm hôm sau, Ôn Thừa Tường tỉ mỉ chuẩn bị bửa sáng, nhưng trái chờ phải đợi thế nào cũng không thấy người xuống. Suy xét một chút, có lẽ là Long tiểu thư còn mệt, chưa có rời giường, liền tùy ý ăn một chút bữa sáng đã nguội, rồi dọn đi, sau lại bắt đầu chuẩn bị cái mới, bọc trong màng giữ tươi thành tùy thời có thể hâm nóng, mong là Long tiểu thư không rời giường quá muộn.
A, đúng rồi, không thể gọi là Long tiểu thư, ngày hôm qua cô nghe anh gọi như thế tựa hồ không vừa lòng, chính là gọi tên cô, làm cho anh thấy có chút khó khăn, gọi tên của cô … Tư Nghị … Tư Nghị … Haiz, mỗi lần gọi tên của cô, tim anh liền đập chậm nửa nhịp … (Akako: Chậc chậc, tiếp tục như thế anh sẽ chết sớm vì mắc bệnh tim cấp tính thôi).
Mang theo tâm tình chờ đợi, Ôn Thừa Tường bắt đầu thu dọn nhà cửa, chẳng qua hết chờ lại đợi, cho đến khi anh đã làm xong tất cả gia sự, vẫn không thấy bóng Long Tư Nghị đâu.
Nhìn nhìn đồng hồ, sắp đến giữa trưa, cô vẫn chưa rời giường sao?
Do dự không biết có nên lên xem thử hay không, nếu đi, tựa hồ không tốt lắm, dù gì đối phương cũng là nữ nhân, nhưng nếu không đi, anh lại có chút lo lắng. Ngay lúc anh còn đang mâu thuẫn, có tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống.
Nhẹ nhõm thở ra một hơi, Ôn Thừa Tường lập tức nghênh đón, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng của đối phương rồi, liền ngạc nhiên mở to hai mắt, sau định thần lại liền nhanh chóng dời đi tầm mắt.
“Thực xin lỗi, tôi … tôi … ” Ôn Thừa Tường xấu hổ lắp bắp không biết nên nói gì cho phải.
Trời ạ, anh vừa nhìn thấy cái gì, làn da mịn màng phấn hồng, mái tóc còn vương những giọt nước, bộ dạng lười nhác … Nuốt nước miếng, Ôn Thừa Tường cảm thấy mình thật giống sắc lang.
“Có gì ăn không? Tôi đói bụng” Long Tư Nghị không để ý Ôn Thừa Tường đang xấu hổ, vừa hỏi vừa bước xuống cầu thang, thân thể vừa mới tắm xong tản ra mùi thơm nhè nhẹ, khi đi ngang qua Ôn Thừa Tường khiến anh sửng sốt, liều sau đó anh xấu hổ phát hiện, cơ thể anh cư nhiên lại có phản ứng! (Akako: Mới có mùi hương anh đã *dựng đứng* rồi …)
Đáng chết!
“Sao vậy?” Không thấy có tiếng trả lời, Long Tư Nghị xoay người hỏi lại, liền giật mình phát hiện Ôn Thừa Tường anh đang cật lực che giấu phản ứng của thân thể.
Nhất thời không khí có chút trầm mặc.
“Thực xin lỗi, tôi … ” Chính mình cư nhiên có phản ứng khiến Ôn Thừa Tường xấu hổ muốn chết, anh muốn giải thích rằng mình không cố ý, nhưng như thế nào cũng không nói ra được, ấp úng được vài chữ, liền trực tiếp xông lên lầu, trở về phòng.
Xối lên người dòng nước lạnh như băng, dục vọng không nên có đã dần bình ổn lại, nhưng không cách nào áp chế được cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chết tiệt, anh thế nhưng lại có phản ứng, anh nên làm cái gì bây giờ? Tư Nghị sẽ nghĩ thế nào về anh? Có thể hay không cho rằng anh là một kẻ háo sắc, có thể hay không sẽ khinh thường ang, ghét bỏ anh, có thể hay không … đuổi anh đi? Ôn Thừa Tường vò đầu bứt tai suy nghĩ đủ loại khả năng.
‘Cốc cốc cốc’
Tiếng gõ cửa vang lên, thân thể Ôn Thừa Tường cứng đờ, sau hoảng loạn mở cửa phòng tắm, ra mở chốt cửa phòng, thấy Long Tư Nghị mặc chiếc áo khoác tắm đang đứng ngoài cửa, không mặt bình thản không nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào.
“Tôi rất đói bụng, tắm rửa xong anh liều nấu cơm trưa được chứ?” Cô thực sự rất đói, nếu không giờ này cô vẫn còn đang trên giường cơ.
“A, được!” Ôn Thừa Tường một thân chật vật, quần áo ướt sũng dính sát vào người, để lộ dáng người khá chuẩn, nếu không nhìn đến biểu cảm trên người chủ nhân, thậm chí còn có hương vị khiêu gợi, nhưng đích xác cộng thêm biểu cảm vào mà nói …
Nghe anh trả lời, Long Tư Nghị xoay người rời đi, ở góc khuất nở nụ cười, ánh mắt lóe lên một chút giảo hoạt, biểu cảm của anh, ha ha ha, đáng yêu quá đi~
Ngày hôm qua hoàn thành xong nhiệm vụ, được nghỉ phép ba ngày, tuy rằng không thể không ngó tới công việc, nhưng có thể xử lý tại nhà. Sau khi tỉnh lại liền đi tắm, cảm thấy rất đói bụng, liền tùy ý mặc áo khoác tắm xuống lầu, tuy rằng trong nhà có một nam nhân nhưng cô không nghĩ mình ăn mặc lộ liễu tới độ khiến người khác hiểu lầm, không ngờ anh lại trực tiếp có phản ứng nguyên thủy như vậy.
Dục vọng, nam nhân kia đối với mình có dục vọng, cô nhủ thầm. Cô cũng không thấy thực phản cảm, này cũng chẳng phải ý nói luôn những kẻ khác, nếu là nam nhân khác, cô liền trực tiếp cho hắn một cước đoạn tử tuyệt tôn, nhưng là đối với tên Ôn Thừa Tường cô không chút phản cảm, ngược lại thấy có chút đáng yêu, nhìn anh bộ dáng lúng túng muốn giải thích, rồi lại hoảng loạn chạy trốn, còn một bộ chật vật ướt sũng, Long Tư Nghị thấy tâm trạng mình đặc biệt tốt …
Xem ra, cô đối với nam nhân này có chút bất đồng, về phần có bao nhiêu bất đồng thì cô không rõ, có lẽ cô cần chút thời gian tìm hiểu về nam nhân này, một nam nhân đáng yêu.

Chương 10: Ở chung [4]
Nhìn Long Tư Nghị rời đi, dường như không có gì bất thường, không có một câu trách cứ, cũng không tức giận mắng chửi như trong tưởng tượng, Ôn Thừa Tường nhất thời không biết đây là tư vị gì, khi cao khi thấp, có chút không dám tin.
Đột nhiên cảm thấy lành lạnh, thế anh mới biết bản thân mình ướt đẫm từ trên xuống dưới, lập tức nghĩ đến lời Long Tư Nghị, vội vàng thay quần áo chạy xuống phòng bếp, lấy ra nguyên liệu đã sớm chuẩn bị bắt đầu nấu cơm, tuy rằng vẫn còn suy nghĩ miên man, nhưng rất nhanh một bàn cơm trưa mỹ vị liền hoàn thành.
Đứng trước cửa phòng Long Tư Nghị, Ôn Thừa Tường có chút do dự, không biết có nên gõ cửa hay không, cơm trưa đã chuẩn bị tốt. Nếu gõ cửa thì sợ cô nhớ tới chuyện xấu hổ hồi sáng, không gõ thì lại sợ cô đói bụng, tay giơ lên muốn gõ lại thôi …
Ngay tại lúc đó, cửa đột nhiên mở ra, Long Tư Nghị đã thay áo khoác tắm, tóc cũng đã lau khô, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, có chút ý cười xoẹt qua.
“Cứ giữ như thế sao?” Nhìn Ôn Thừa Tường tay vẫn giơ lên như cũ, Long Tư Nghị mở miệng hỏi, cũng không đợi anh trả lời liền vòng qua người anh xuống dưới lầu ăn cơm.
Ôn Thừa Tường ngẩn người, nhanh chóng thu tay lại, trong lòng mắng mình thực mất mặt, lắc lắc đầu, cũng theo Long Tư Nghị xuống lầu.
Thấy thức ăn đã sắp sẵn trên bàn, Long Tư Nghị cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống bắt đầu ăn, Ôn Thừa Tường cũng ngồi một bên, ăn cơm nhưng không biết chút mùi vị, lâu lâu lại liếc mắt sang Long Tư Nghị đang ăn say sưa, chỉ sợ cô sẽ đột nhiên nói ra điều gì.
***o0o***
Long Tư Nghị không phải người nói nhiều, hiển nhiên Ôn Thừa Tường cũng thế, nhất là tại thời điểm không khí có chút xấu hổ như thế, nên gian phòng thực an tĩnh.
Sau bữa cơm, Ôn Thừa Tường lo dọn dẹp, Long Tư Nghị ngồi ở phòng khách lẳng lặng xem tạp chí, ngẫu nhiên sẽ có tiếng va chạm của bát dĩa, còn lại chỉ có tiếng nước ào ào.
Cô hẳn là không để ý, dù sao nhìn cô tựa hồ cũng không có tức giận, nhưng mà, vì sao cô lại không để ý?
Suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra, cuối cùng đành bất đắc dĩ bỏ qua, này cũng coi như là một kết quả tốt, dù sao mình cũng sẽ không phải nan khan cái gì, hay là cô cũng nghĩ như vậy, vì để mình khỏi phải xấu hổ nên mới lựa chọn bỏ qua?
Kỳ thực, Ôn Thừa Tường nghĩ như vậy chính là nhìn Long Tư Nghị quá mức thiện lương, trừ bỏ đám bạn và người thân ra cô chưa bao giờ để ý cảm thụ của bất kỳ ai, ít nhất cũng sẽ không miễn cưỡng chính mình mà quan tâm người khác. Cô sẽ không bao giờ vì người khác mà ủy khuất chính mình, đó là một loại ngu xuẩn, thế nhân quan điểm nhiều lắm, nếu cứ răm rắp nghe theo sẽ chẳng thể sinh tồn.
‘Reng reng reng’
Tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh vỡ bầu không khí an tĩnh trong phòng.
Ôn Thừa Tường nhìn nhìn Long Tư Nghị, thấy cô đứng dậy tiến đến nơi đặt điện thoại, nhấc ống nghe lên.
“Long Tư Nghị”
” Chào thủ trưởng, tôi là đội trưởng tiểu đội đặc chủng thứ ba Thái Hạo Văn, Cát binh lính – thân vệ của ngài vừa bị thương do một vụ trộm cướp, hiện đã được an bài ở bệnh viện quân khu thứ tư, bác sĩ kiểm tra nói rằng cần an dưỡng khoảng hai tháng, lãnh đạo thượng cấp lệnh cho tôi vì ngài chọn một thân vệ khác, không biết ngài có yêu cầu gì không?” Một giọng nam vang lên đầy hữu lực và mang chút kính sợ, nếu nghe cẩn thận sẽ phát hiện tựa hồ còn pha chút cảm xúc hưng phấn.
“Tùy cậu an bài”
” … Vâng!” Nghe Long Tư Nghị trả lời một cách đạm mạc, Thái Hạo Văn có chút thất vọng, thật vất vả mới có cơ hội tiếp xúc với nữ quân thần trong lòng hắn, lại chỉ ngắn ngủi như thế.
Gác điện thoại, lại nghĩ nghĩ, Long Tư Nghị nhấc điện thoại bấm một dãy số, phân phó vài câu rồi gác máy, cầm tạp chí lên tiếp tục đọc.
Thân vệ của mình bị thương cũng không mấy ảnh hưởng đến Long Tư Nghị, cảm giác duy nhất là có chút phiền phức, nhưng chuyện nên làm cô cũng không quên, vừa rồi cô đã gọi cho bệnh viện đó, phải chiếu cố tốt hắn là được.
Một lát sau, Ôn Thừa Tường từ phòng bếp đi ra, do dự đôi chút liền xoay người rời khỏi đó. Long Tư Nghị cũng không biết anh muốn làm gì, cũng không để ý, vẫn như cũ ngồi đọc tạp chí, nhưng tự dưng cái cảm giác an tĩnh mang theo ấm áp biến mất vì thiếu một người, làm cho cô có chút không vui nhăn mày.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Thừa Tường tỉ mỉ chuẩn bị bửa sáng, nhưng trái chờ phải đợi thế nào cũng không thấy người xuống. Suy xét một chút, có lẽ là Long tiểu thư còn mệt, chưa có rời giường, liền tùy ý ăn một chút bữa sáng đã nguội, rồi dọn đi, sau lại bắt đầu chuẩn bị cái mới, bọc trong màng giữ tươi thành tùy thời có thể hâm nóng, mong là Long tiểu thư không rời giường quá muộn.
A, đúng rồi, không thể gọi là Long tiểu thư, ngày hôm qua cô nghe anh gọi như thế tựa hồ không vừa lòng, chính là gọi tên cô, làm cho anh thấy có chút khó khăn, gọi tên của cô … Tư Nghị … Tư Nghị … Haiz, mỗi lần gọi tên của cô, tim anh liền đập chậm nửa nhịp … (Akako: Chậc chậc, tiếp tục như thế anh sẽ chết sớm vì mắc bệnh tim cấp tính thôi).
Mang theo tâm tình chờ đợi, Ôn Thừa Tường bắt đầu thu dọn nhà cửa, chẳng qua hết chờ lại đợi, cho đến khi anh đã làm xong tất cả gia sự, vẫn không thấy bóng Long Tư Nghị đâu.
Nhìn nhìn đồng hồ, sắp đến giữa trưa, cô vẫn chưa rời giường sao?
Do dự không biết có nên lên xem thử hay không, nếu đi, tựa hồ không tốt lắm, dù gì đối phương cũng là nữ nhân, nhưng nếu không đi, anh lại có chút lo lắng. Ngay lúc anh còn đang mâu thuẫn, có tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống.
Nhẹ nhõm thở ra một hơi, Ôn Thừa Tường lập tức nghênh đón, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng của đối phương rồi, liền ngạc nhiên mở to hai mắt, sau định thần lại liền nhanh chóng dời đi tầm mắt.
“Thực xin lỗi, tôi … tôi … ” Ôn Thừa Tường xấu hổ lắp bắp không biết nên nói gì cho phải.
Trời ạ, anh vừa nhìn thấy cái gì, làn da mịn màng phấn hồng, mái tóc còn vương những giọt nước, bộ dạng lười nhác … Nuốt nước miếng, Ôn Thừa Tường cảm thấy mình thật giống sắc lang.
“Có gì ăn không? Tôi đói bụng” Long Tư Nghị không để ý Ôn Thừa Tường đang xấu hổ, vừa hỏi vừa bước xuống cầu thang, thân thể vừa mới tắm xong tản ra mùi thơm nhè nhẹ, khi đi ngang qua Ôn Thừa Tường khiến anh sửng sốt, liều sau đó anh xấu hổ phát hiện, cơ thể anh cư nhiên lại có phản ứng! (Akako: Mới có mùi hương anh đã *dựng đứng* rồi …)
Đáng chết!
“Sao vậy?” Không thấy có tiếng trả lời, Long Tư Nghị xoay người hỏi lại, liền giật mình phát hiện Ôn Thừa Tường anh đang cật lực che giấu phản ứng của thân thể.
Nhất thời không khí có chút trầm mặc.
“Thực xin lỗi, tôi … ” Chính mình cư nhiên có phản ứng khiến Ôn Thừa Tường xấu hổ muốn chết, anh muốn giải thích rằng mình không cố ý, nhưng như thế nào cũng không nói ra được, ấp úng được vài chữ, liền trực tiếp xông lên lầu, trở về phòng.
Xối lên người dòng nước lạnh như băng, dục vọng không nên có đã dần bình ổn lại, nhưng không cách nào áp chế được cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chết tiệt, anh thế nhưng lại có phản ứng, anh nên làm cái gì bây giờ? Tư Nghị sẽ nghĩ thế nào về anh? Có thể hay không cho rằng anh là một kẻ háo sắc, có thể hay không sẽ khinh thường ang, ghét bỏ anh, có thể hay không … đuổi anh đi? Ôn Thừa Tường vò đầu bứt tai suy nghĩ đủ loại khả năng.
‘Cốc cốc cốc’
Tiếng gõ cửa vang lên, thân thể Ôn Thừa Tường cứng đờ, sau hoảng loạn mở cửa phòng tắm, ra mở chốt cửa phòng, thấy Long Tư Nghị mặc chiếc áo khoác tắm đang đứng ngoài cửa, không mặt bình thản không nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào.
“Tôi rất đói bụng, tắm rửa xong anh liều nấu cơm trưa được chứ?” Cô thực sự rất đói, nếu không giờ này cô vẫn còn đang trên giường cơ.
“A, được!” Ôn Thừa Tường một thân chật vật, quần áo ướt sũng dính sát vào người, để lộ dáng người khá chuẩn, nếu không nhìn đến biểu cảm trên người chủ nhân, thậm chí còn có hương vị khiêu gợi, nhưng đích xác cộng thêm biểu cảm vào mà nói …
Nghe anh trả lời, Long Tư Nghị xoay người rời đi, ở góc khuất nở nụ cười, ánh mắt lóe lên một chút giảo hoạt, biểu cảm của anh, ha ha ha, đáng yêu quá đi~
Ngày hôm qua hoàn thành xong nhiệm vụ, được nghỉ phép ba ngày, tuy rằng không thể không ngó tới công việc, nhưng có thể xử lý tại nhà. Sau khi tỉnh lại liền đi tắm, cảm thấy rất đói bụng, liền tùy ý mặc áo khoác tắm xuống lầu, tuy rằng trong nhà có một nam nhân nhưng cô không nghĩ mình ăn mặc lộ liễu tới độ khiến người khác hiểu lầm, không ngờ anh lại trực tiếp có phản ứng nguyên thủy như vậy.
Dục vọng, nam nhân kia đối với mình có dục vọng, cô nhủ thầm. Cô cũng không thấy thực phản cảm, này cũng chẳng phải ý nói luôn những kẻ khác, nếu là nam nhân khác, cô liền trực tiếp cho hắn một cước đoạn tử tuyệt tôn, nhưng là đối với tên Ôn Thừa Tường cô không chút phản cảm, ngược lại thấy có chút đáng yêu, nhìn anh bộ dáng lúng túng muốn giải thích, rồi lại hoảng loạn chạy trốn, còn một bộ chật vật ướt sũng, Long Tư Nghị thấy tâm trạng mình đặc biệt tốt …
Xem ra, cô đối với nam nhân này có chút bất đồng, về phần có bao nhiêu bất đồng thì cô không rõ, có lẽ cô cần chút thời gian tìm hiểu về nam nhân này, một nam nhân đáng yêu.

Chương 10: Ở chung [4]
Nhìn Long Tư Nghị rời đi, dường như không có gì bất thường, không có một câu trách cứ, cũng không tức giận mắng chửi như trong tưởng tượng, Ôn Thừa Tường nhất thời không biết đây là tư vị gì, khi cao khi thấp, có chút không dám tin.
Đột nhiên cảm thấy lành lạnh, thế anh mới biết bản thân mình ướt đẫm từ trên xuống dưới, lập tức nghĩ đến lời Long Tư Nghị, vội vàng thay quần áo chạy xuống phòng bếp, lấy ra nguyên liệu đã sớm chuẩn bị bắt đầu nấu cơm, tuy rằng vẫn còn suy nghĩ miên man, nhưng rất nhanh một bàn cơm trưa mỹ vị liền hoàn thành.
Đứng trước cửa phòng Long Tư Nghị, Ôn Thừa Tường có chút do dự, không biết có nên gõ cửa hay không, cơm trưa đã chuẩn bị tốt. Nếu gõ cửa thì sợ cô nhớ tới chuyện xấu hổ hồi sáng, không gõ thì lại sợ cô đói bụng, tay giơ lên muốn gõ lại thôi …
Ngay tại lúc đó, cửa đột nhiên mở ra, Long Tư Nghị đã thay áo khoác tắm, tóc cũng đã lau khô, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, có chút ý cười xoẹt qua.
“Cứ giữ như thế sao?” Nhìn Ôn Thừa Tường tay vẫn giơ lên như cũ, Long Tư Nghị mở miệng hỏi, cũng không đợi anh trả lời liền vòng qua người anh xuống dưới lầu ăn cơm.
Ôn Thừa Tường ngẩn người, nhanh chóng thu tay lại, trong lòng mắng mình thực mất mặt, lắc lắc đầu, cũng theo Long Tư Nghị xuống lầu.
Thấy thức ăn đã sắp sẵn trên bàn, Long Tư Nghị cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống bắt đầu ăn, Ôn Thừa Tường cũng ngồi một bên, ăn cơm nhưng không biết chút mùi vị, lâu lâu lại liếc mắt sang Long Tư Nghị đang ăn say sưa, chỉ sợ cô sẽ đột nhiên nói ra điều gì.
***o0o***
Long Tư Nghị không phải người nói nhiều, hiển nhiên Ôn Thừa Tường cũng thế, nhất là tại thời điểm không khí có chút xấu hổ như thế, nên gian phòng thực an tĩnh.
Sau bữa cơm, Ôn Thừa Tường lo dọn dẹp, Long Tư Nghị ngồi ở phòng khách lẳng lặng xem tạp chí, ngẫu nhiên sẽ có tiếng va chạm của bát dĩa, còn lại chỉ có tiếng nước ào ào.
Cô hẳn là không để ý, dù sao nhìn cô tựa hồ cũng không có tức giận, nhưng mà, vì sao cô lại không để ý?
Suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra, cuối cùng đành bất đắc dĩ bỏ qua, này cũng coi như là một kết quả tốt, dù sao mình cũng sẽ không phải nan khan cái gì, hay là cô cũng nghĩ như vậy, vì để mình khỏi phải xấu hổ nên mới lựa chọn bỏ qua?
Kỳ thực, Ôn Thừa Tường nghĩ như vậy chính là nhìn Long Tư Nghị quá mức thiện lương, trừ bỏ đám bạn và người thân ra cô chưa bao giờ để ý cảm thụ của bất kỳ ai, ít nhất cũng sẽ không miễn cưỡng chính mình mà quan tâm người khác. Cô sẽ không bao giờ vì người khác mà ủy khuất chính mình, đó là một loại ngu xuẩn, thế nhân quan điểm nhiều lắm, nếu cứ răm rắp nghe theo sẽ chẳng thể sinh tồn.
‘Reng reng reng’
Tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh vỡ bầu không khí an tĩnh trong phòng.
Ôn Thừa Tường nhìn nhìn Long Tư Nghị, thấy cô đứng dậy tiến đến nơi đặt điện thoại, nhấc ống nghe lên.
“Long Tư Nghị”
” Chào thủ trưởng, tôi là đội trưởng tiểu đội đặc chủng thứ ba Thái Hạo Văn, Cát binh lính – thân vệ của ngài vừa bị thương do một vụ trộm cướp, hiện đã được an bài ở bệnh viện quân khu thứ tư, bác sĩ kiểm tra nói rằng cần an dưỡng khoảng hai tháng, lãnh đạo thượng cấp lệnh cho tôi vì ngài chọn một thân vệ khác, không biết ngài có yêu cầu gì không?” Một giọng nam vang lên đầy hữu lực và mang chút kính sợ, nếu nghe cẩn thận sẽ phát hiện tựa hồ còn pha chút cảm xúc hưng phấn.
“Tùy cậu an bài”
” … Vâng!” Nghe Long Tư Nghị trả lời một cách đạm mạc, Thái Hạo Văn có chút thất vọng, thật vất vả mới có cơ hội tiếp xúc với nữ quân thần trong lòng hắn, lại chỉ ngắn ngủi như thế.
Gác điện thoại, lại nghĩ nghĩ, Long Tư Nghị nhấc điện thoại bấm một dãy số, phân phó vài câu rồi gác máy, cầm tạp chí lên tiếp tục đọc.
Thân vệ của mình bị thương cũng không mấy ảnh hưởng đến Long Tư Nghị, cảm giác duy nhất là có chút phiền phức, nhưng chuyện nên làm cô cũng không quên, vừa rồi cô đã gọi cho bệnh viện đó, phải chiếu cố tốt hắn là được.
Một lát sau, Ôn Thừa Tường từ phòng bếp đi ra, do dự đôi chút liền xoay người rời khỏi đó. Long Tư Nghị cũng không biết anh muốn làm gì, cũng không để ý, vẫn như cũ ngồi đọc tạp chí, nhưng tự dưng cái cảm giác an tĩnh mang theo ấm áp biến mất vì thiếu một người, làm cho cô có chút không vui nhăn mày.