-
Chương 5: Công ty
Dịch: Minovan
Thời gian đầu tôi đến Bắc Kinh, việc làm đầu tiên là bán máy tính và kiêm cả chăm sóc khách hàng. Cả công ty tổng cộng chỉ có ba người. Sếp tổng, A Bảo nhận hoá đơn đặt hàng và tôi. Mặc dù là thời đại toàn cầu hoá, khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng không thể phủ nhận, nước tôi có sự chênh lệch giàu nghèo rất nghiêm trọng, các khu vực phát triển cũng không đều nhau, có lúc đang bán hàng còn có thể nhận được vài câu hỏi như, “Sao không tắt được máy tính”, “Sao không đăng nhập được QQ” rồi đủ các loại vấn đề. Nhưng tôi vẫn cực kỳ kiên nhẫn mà báo cho người kia biết “Tắt nguồn điện là phương pháp đơn giản và thông dụng nhất hiện nay.”, “QQ tới kì kinh nguyệt rồi, đình công một ngày một đêm.”. Mất đến nửa năm sau, tôi mới chợt nghĩ, người như Chu Lâm Lâm kia còn có thể thi đỗ Bắc Đại, vì sao tôi không thể dùng cái bằng tốt nghiệp loại ba của trường đại học loại hai, tới một công ty trâu bò X nào đó để phỏng vấn?
Vì vậy, tôi từ chức, tìm mấy công ty lớn tên tuổi như sấm dậy bên tai hay mấy đơn vị vang danh bốn bể, ngân hàng nhà nước hoặc ngành thuỷ điện để gửi hồ sơ lí lịch. Tiếc rằng chúng nó đều như đá chìm đáy biển, mỗi ngày tôi đều ở nhà chơi super mario, nhất thời quên luôn cả phương hướng ban đầu, trầm mê vào trong vai cô gái nhỏ cả ngày đi nhặt nấm, thiếu chút nữa đã quên đi việc chính là phải tìm việc. Lúc điện thoại bỗng nhiên reo vang báo cho tôi biết thời gian phỏng vấn của ngày hôm sau, trong lòng tôi vẫn còn chút ít không cam lòng tình nguyện cho lắm.
Bởi vì đi phỏng vấn là phải mặc mấy bộ đồ lịch sự, mà cả một thời gian dài vừa rồi tôi vẫn luôn ở trong trạng thái thất nghiệp nên dần dần đã trở thành kẻ nghèo tay không tấc đất. Vì vậy tối đó tôi ăn nốt gói mì ăn liền cuối cùng, sau đó chạy tới tầng trệt của một khu nhà đã được lệnh phải di dời cả năm nay, nhưng từ sáng đến tối vẫn có một cái biển quảng cáo cực to được treo, thu hút bao nhiêu ánh nhìn của những người đi làm, đó chính là cửa hàng bé nhỏ của Lệ Quyên. Nói đến sủi bọt mép, cuối cùng tôi cũng mua được một chiếc áo sơ mi trắng giá 35 đồng. Lệ Quyên còn đặc biệt nói, chỉ có lần này, lần sau không thể bán như vậy được nữa. Tôi lập tức nói không dám.
Hôm phỏng vấn, tôi len lén nhìn hồ sơ của người ngồi bên cạnh, thì mới biết được mình đi phỏng vấn ở công ty quảng cáo Hồng Phi, đây là một công ty nước ngoài có chút danh tiếng ở trong nước. Đối với mấy công ty nước ngoài, ấn tượng của tôi chỉ dừng lại ở lương cao, đãi ngộ tốt, nhân viên có thể nói TEA thì tuyệt đối không nói trà, còn hiểu biết của tôi đối với quảng cáo cũng chỉ dừng lại ở Não Bạch Kim, đối tác vàng hợp tác với đài truyền hình Hồ Nam, thật sự tôi cảm thấy tôi có chút không phù hợp cho lắm, cho nên tôi tới đây chắc cũng làm bia đỡ đạn, làm bàn đạp cho người ta mà thôi. Nhưng tôi cũng cảm thấy có chút vui vẻ khi mua được một chiếc áo sơ mi khá rẻ, nên cũng bình thản chịu đựng và bắt đầu nhớ đến em Mario kia.
Người phỏng vấn tôi là sếp tổng. Ông ta chỉ hỏi duy nhất một vấn đề là tôi có nói được lưu loát tiếng Nhật không. Tôi đành thành thật nói, ngoại trừ yamete với konichiwa, còn đâu tôi không hiểu cái gì hết. Sau đó ông ta bảo tôi quay về đợi thông báo. Tôi nghĩ thời gian lên sân khấu của tôi lần này thực sự quá ngắn, nếu diễn kịch, thì ngay cả một hộp cơm cũng không lấy được, bỏ ra 35 đồng mua cái áo sơ mi này thật quá lãng phí mà.
Không biết kiếp trước tôi ăn ở tích được phúc đức nhiều như thế nào nữa, thế mà tôi lại được tuyển vào công ty. Công việc của tôi chung quy chính là phục vụ cho ông sếp người Nhật 40 tuổi, nói tiếng Trung vô cùng lưu loát kia.
Sau này tôi cũng từng đoán, sở dĩ tôi trúng tuyển là bởi vì ngày đó đi phỏng vấn tôi mặc áo lót màu đen, mà chất của chiếc áo sơ mi giá rẻ kia cực kì mỏng, toàn bộ cuộc phỏng vấn giống như cảnh bắt đầu của một bộ phim A vậy, cô gái phục vụ quán bar mặc quần áo học sinh cùng với một người đàn ông, làm cho anh ta không tự chủ được mà bắt đầu muốn nhập vai. Từ sau khi phim Vua Hài Kịch có Trương Bá Chi đóng được công chiếu, thì hình tượng mấy cô phục vụ mặc kiểu quần áo nữ sinh thuần khiết đã đi sâu vào lòng khán giả, giống như sinh viên và phục vụ quán bar cao cấp đều giống nhau. Nhan sắc của tôi cũng được thừa hưởng từ mẹ, trang phục lại còn là đồ siêu mỏng tóm được ở chỗ bán đại hạ giá, cho nên lần này tôi đã PK thắng đối thủ cạnh tranh, toàn là mấy người tốt nghiệm từ đại học danh tiếng với những người có kinh nghiệm làm việc vô cùng phong phú.
Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày trình diện đầu tiên, tôi khiêm tốn nói với ông sếp người Nhật kia rằng tôi chưa từng làm qua mấy công việc nào như thế này, vẫn còn non nớt, xin chỉ giáo thêm. Biểu tình trên mặt ông ta lại giống y hệt con chó hoang động dục gần nhà tôi, ông ta nói, non nớt, non nớt cũng tốt.
Cái vị người Nhật kia vì muốn tìm kiếm idea quảng cáo nên đem luôn cả công cuộc sắc dục của Nhật Bản kéo đến Trung Quốc luôn, mỗi ngày đều giống như thanh sắc khuyển mã(1- thanh: chỉ múa hát, sắc: phụ nữ, cuộc sống xa hoa. Khuyển: chỉ mấy người giàu ăn chơi phóng đãng, mã: cưỡi ngựa, làm thú vui. Ám chỉ giai cấp thống trị thối nát trước đây sống một cuộc sống phóng túng, bừa bãi, dâm loạn, hưởng lạc.), ca múa mừng cảnh thái bình(6- mang cả nghĩa tốt và xấu, nhưng ở đây theo nghĩa là cảnh thái bình giả tạo, chỉ che đậy để hưởng cuộc sống truỵ lạc), cư xử với tôi cũng càng ngày càng không có quy tắc gì cả, lúc đầu thì vuốt tóc, sau thì sờ đùi, sờ chân, thậm chí còn bóng gió bảo tôi đi mướn phòng rồi ông ta có thể trả nửa giá.
Một tháng sau khi vào công ty này, tôi mới biết công ty này cũng không phải là của Nhật, nghĩa là nói cho cùng ông ta cũng chỉ là một kẻ làm công ăn lương, không làm tròn bổn phận, nên cuối cùng vẫn sẽ bị người ta kéo xuống. Thế nên mỗi tối trước khi đi ngủ tôi đều cầu nguyện quỷ môn quan chém đao xuống cho ông ta chết luôn đi.
Ông trời quả nhiên là không có phụ lòng người. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Ác giả ác báo, thiên đạo luân hồi. Không tin cứ nhìn mà xem, ông trời không bỏ qua cho người nào hết! Có người đã báo cáo lên tổng bộ, vạch trần những điều ác của ông ta, còn chúng tôi chờ ngày giải thoát.
Ngày giải phóng quân hôm ấy là một ngày bầu trời xanh thăm thẳm. Hôm sếp tổng mới đến nhận chức thì tất cả động vật giống cái đều kích động như nhau, đều vây xem ở một cự ly khá xa. Đặc biệt là sếp mới cực kì đối lập với ông người Nhật bỉ ổi kia, mà càng nhìn thì sếp mới này lại càng giống như người chỉ có ở trên trời, chưa từng có ở trên mặt đất. Làm tôi khi được anh ta mời vào phòng làm việc, để báo cáo lại những công việc quen thuộc gần đây thì tôi cực kì vô cùng hối hận vì sáng nay trước khi ra khỏi nhà đã không trang điểm. Đêm hôm đó, tôi, xuân tâm nhộn nhạo, ở trong phòng mình phơi phới gió xuân, ngồi viết tiêu đề cho blog “Kêu gào”, trong nội dung, tôi phân tích vô cùng logic, cực kì mạnh lạc, tôi muốn đánh lâu dài, trong vòng nửa năm phải bắt được, cho nên trước mắt không thể động thủ.
Ngày thứ hai, trong lúc vô tình anh ta đã bày ra cái kiểu vô cùng thất vọng nói cho tôi biết, lúc trước anh ta tưởng Trương Diệu Hoa là tên nam, cho nên mới không để ý căn dặn gì về chuyện anh ta muốn thư kí nam. Không nghĩ tới tôi lại là con gái.
Cứ chiếu theo việc hiểu biết của tôi về mấy anh chàng đẹp trai, mười người thì đến chín người GAY, ông trời thật là bất công. Cho nên, lời nói vừa rồi của anh ta làm cho tôi phải hoài nghi không biết anh ta có phải là GAY hay không nữa.
Là cô gái duy nhất trong công ty nắm rõ được lịch trình của anh ta, trong nháy mắt tôi nhận được rất nhiều sự ưu ái của mấy đồng nghiệp nữ. Mấy người ấy nói bóng nói gió, dương đông kích tây, vòng vo ngoằn nghèo chỉ để dò hỏi tôi về sở thích của Lâm đại nhân. Lúc đầu, tôi còn cảm thấy đắc ý vì cái vinh dự đặc biệt này, nhưng ngày ngày đều bị bọn họ quấn chặt như chết, rồi nhõng nhẽo, cứng rắn gạn hỏi, làm tôi không thể nào chịu nổi. Vì thế, tôi lén lút nói cho một người mà tôi cảm thấy là có sự tin tưởng cùng ngưỡng mộ kiên định nhất, người mà xuân ý đặc biệt dạt dào nhất, chính là chị Wendy, rằng Lâm Tử Tùng là đồng tính luyến ái, cũng bắt chị phải thề với trời, không được nói cho ai khác. Chị Wendy bị một đòn này giáng xuống, không thể nào chống đỡ được, xin nghỉ nửa ngày luôn. Ngày kế tiếp trên mặt tất cả phái nữ, ngay cả chị Sylvia đang mang thai 5 tháng, đều có chung một biểu tình rối loạn. Lúc đó, ngay lập tức tôi đã hiểu, sẽ vĩnh viễn không có bí mật nào giữa phụ nữ, chỉ có vĩnh viễn phản bội mà thôi.
Vào một buổi chiều ánh nắng tươi sáng, Lâm Tử Tùng gọi tôi vào trong phòng làm việc, cực kì nghiêm túc nói cho tôi biết, tuy rằng anh ta mong muốn mọi người trong công ty chú trọng làm việc, không nên quan tâm tới đời tư cá nhân của người khác, nhưng anh ta lại càng không hy vọng nghe được mấy lời đồn mang đầy tính khiêu khích như thế. Sau đó anh ta nói, giới tính của anh ta vô cùng bình thường, hơn nữa anh ta đã kết hôn, đã có một đứa con 7 tuổi. Mỗi ngày anh ta tan làm đúng giờ là để đón con về nhà.
Cái này cực kì giống sét đánh giữa trời quang. Chúng tôi vốn cũng đã quen nghĩ rằng anh ta là người đồng tình, bình thường chỉ là ngồi phỏng đoán xem rốt cuộc anh ta là nằm trên hay nằm dưới, từ một sắc nữ trở thành hủ nữ. Hơn nữa, dù sao bị người đàn ông khác cướp đi người trong lòng mình, từ cái góc độ này mà nói, theo thời gian chúng tôi hoàn toàn có thể quên đi, bình tĩnh hoà nhã mà tiếp nhận. Không nghĩ tới, anh ta đã có gia đình, lại còn có con nữa!
Vì thế, mọi người đều cực kỳ phẫn nộ, đều nghĩ Roger chắc chắn là bị một hồ ly tinh lẻo mép lừa gạt rồi, cuộc sống hiện tại chắc vô cùng khổ cực lầm than, lại huyễn tưởng một ngày nào đó mình có thể trở thành ánh sáng ban mai rọi chiếu cuộc đời u tối của anh ta, giải cứu anh ta thoát khỏi nước sôi lửa bỏng. Còn tôi mặc dù đã từng tuyên bố trên blog rằng trong vòng nửa năm nhất định phải bắt được anh ta, thế nhưng xét thấy anh ta chính là chủng loại hoa đã có chủ, nghiêm trọng làm hại đến nguyên tắc của tôi, cho nên cuối cùng tôi lên blog viết một bài “Quên đi kỷ niệm”, lần thứ 32 đưa tiễn cho tình cảm còn chưa có đâm chồi nảy lộc của mình mà đã chết yểu.
Bây giờ, giữa tôi và Roger đại nhân đã xảy ra tình một đêm mà bất cứ phái nữ nào trong công ty chúng tôi đều huyễn tưởng tới, nhưng tôi vẫn không phải là ánh sáng bình minh của anh ta.
Bởi vì đã có buổi gặp mặt ngày hôm qua, nên ngày hôm nay đi làm tôi cũng không thấy xấu hổ cho lắm. Tôi vẫn làm mấy việc giống như mọi ngày, chen chúc trên chiếc xe bus, rồi xuống xe giống hệt như Lưu Tường (4- vận động viên chạy), chạy thục mạng vượt vô số chướng ngại vật trên đường đến công ty, sau đó bỏ luôn qua thang máy, trực tiếp dùng tốc độ chạy nước rút, ba bước thành hai, chạy trên cầu thang, cuối cùng vào lúc 8 giờ 29 phút, ở trước máy quét thẻ tôi cũng nghe được hai tiếng tít tít.
Xuyên thấu qua tấm cửa thuỷ tinh, tôi đã thấy Lâm đại nhân bình thản đang ngồi làm việc trong phòng. Ngón tay vẫn đang đặt ở trên bàn, gõ từng nhịp có tiết tấu. Ánh sáng ban mai chiếu sáng cả căn phòng, làm cho toàn bộ mọi thứ trong đó đều có chút màu sắc ấm áp, làm cho người ta cảm thấy rất êm đềm, rất bình tĩnh.
Tôi nhón chân đi không tiếng động ngồi xuống chiếc bàn làm việc ở ngay bên ngoài tấm kính, còn chưa kịp cởi áo khoác, đã nghe thấy tiếng điện thoại nội tuyến vang lên. Tôi nhấn vào nút nghe, giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Lâm đại nhân liền truyền đến: Vào đây một lát. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, điện thoại đã kêu lên tiếng tút tút.
Đành điều chỉnh hô hấp, khẽ xoa hai bàn chân đang đau nhức, tôi gõ cửa phòng làm việc của Lâm đại nhân rồi mới đi vào.
Quan sát khuôn mặt anh ta một lát, hai hàng lông mày đang cau lại, môi đang mím chặt. Ngày hôm nay, tâm tình của anh ta có vẻ không được tốt cho lắm, vẫn nên cẩn trọng.
Phán đoán xong, tôi cẩn thận hỏi: Roger, anh tìm tôi?
Lâm đại nhân vẫn đang cúi đầu lật xem tư liệu, rầu rĩ nói: Ừ.
Tôi bị anh ta gạt sang một bên, bỗng thấy cực kì bứt rứt.Cái này giống như thời gian trước khi phát bài thi vậy, không biết là đề sẽ ra khó hay là dễ, nhưng dù bất kể thế nào, bạn đều không thể trốn tránh. Mà hiện tại, tiếng chuông báo hiệu bắt đầu thi đã vang lên, mà thầy giám khảo kia lại chậm chạp không chịu phát bài thi, cái này lại càng làm cho người ta thấy bất an.
Chờ Lâm đại nhân xem xong tư liệu, tôi đã sắp đứng thành tảng đá luôn ở đấy. Tuy rằng ánh nắng đầu đông có chút dễ chịu, thế nhưng chả hiểu sao tự nhiên phải đứng phơi nắng, thế nên tôi vẫn đang oán thầm trong lòng.
Lâm đại nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn tôi. Phải nói thế nào ấy nhỉ, không biết là do ánh nắng mặt trời hay do vấn đề góc độ, nhìn anh ta từ trên cao nhìn xuống, Lâm đại nhân vô cùng bình tĩnh ngồi ở trên ghế của mình, vừa mang chút gió xuân ấm áp vừa thành thục ổn trọng, giống như là vừa tham gia một buổi lễ trao giải, hoặc là từ trong poster đi ra vậy.
Hiện tại, ánh mắt anh ta trong suốt sáng rực nhìn tôi: Tuần này cô tăng ca, có tiền làm thêm giờ.
Ngày hôm nay vừa ra khỏi cửa, mí mắt đã nháy kinh khủng như vậy, đúng là không phải không có lí do. Mê tín cổ xưa đúng là không lừa người! Tuy rằng thời gian cuối tuần của tôi 80% là ở trên giường, 20% là trôi qua với cái máy tính, trong đó cũng bao gồm thời gian ở trên giường chơi máy tính, trước máy tính nằm sấp chơi, thế nhưng đây cũng là việc rất có ý nghĩa so với việc làm đó!
Tôi cười như xuân về hoa nở nói: Tăng ca cả hai ngày sao? Ngày hôm qua không phải tôi đã nói với anh, tôi và mối tình đầu tái hợp sao. Vốn định cuối tuần này đến gặp gia đình hai bên, thời gian cũng đều đã hẹn xong rồi. Nhưng mà nếu công ty có chuyện gấp, tôi sẽ nói lại với mọi người, chắc bọn họ cũng có thể thông cảm cho tôi.
Tôi nghĩ mấy lời này của tôi nói ra cũng đủ thấu, vừa biểu lộ tôi nguyện ý vì công ty mà lao động vất vả, không tiếc hi sinh hạnh phúc cá nhân, cực kì trung thành, lại vừa biểu lộ nếu như công ty muốn tăng ca thật, đó chính là bóc lột thời gian vui vẻ của nhân viên, lấy hạnh phúc cả đời của nhân viên để đổi lấy lợi nhuận cho tư bản chủ nghĩa.
Lâm đại nhân nhấc tay xoa nhẹ sống mũi, sau đó lười biếng khép tay đặt bên miệng nói: Cuối tuần này phải đi công tác ở Đại Liên, tất cả chi phí đều do công ty chi trả, tăng ca cuối tuần này còn được gấp đôi tiền lương với phí làm thêm giờ. Tôi còn tưởng cô muốn đi…..
Tôi muốn đi! Không đợi Lâm đại nhân nói xong, tôi đã anh dũng ghi danh.
Khoé môi Lâm đại nhân bất giác cong lên một chút, không dễ gì phát giác được. Tôi tự nhiên ngửi thấy được mùi của âm mưu. Thế nhưng, anyway, để nhìn được thấy nụ cười của Mao chủ tịch trên tờ nhân dân tệ, tôi sẽ đi một lần xem.
Thời gian đầu tôi đến Bắc Kinh, việc làm đầu tiên là bán máy tính và kiêm cả chăm sóc khách hàng. Cả công ty tổng cộng chỉ có ba người. Sếp tổng, A Bảo nhận hoá đơn đặt hàng và tôi. Mặc dù là thời đại toàn cầu hoá, khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng không thể phủ nhận, nước tôi có sự chênh lệch giàu nghèo rất nghiêm trọng, các khu vực phát triển cũng không đều nhau, có lúc đang bán hàng còn có thể nhận được vài câu hỏi như, “Sao không tắt được máy tính”, “Sao không đăng nhập được QQ” rồi đủ các loại vấn đề. Nhưng tôi vẫn cực kỳ kiên nhẫn mà báo cho người kia biết “Tắt nguồn điện là phương pháp đơn giản và thông dụng nhất hiện nay.”, “QQ tới kì kinh nguyệt rồi, đình công một ngày một đêm.”. Mất đến nửa năm sau, tôi mới chợt nghĩ, người như Chu Lâm Lâm kia còn có thể thi đỗ Bắc Đại, vì sao tôi không thể dùng cái bằng tốt nghiệp loại ba của trường đại học loại hai, tới một công ty trâu bò X nào đó để phỏng vấn?
Vì vậy, tôi từ chức, tìm mấy công ty lớn tên tuổi như sấm dậy bên tai hay mấy đơn vị vang danh bốn bể, ngân hàng nhà nước hoặc ngành thuỷ điện để gửi hồ sơ lí lịch. Tiếc rằng chúng nó đều như đá chìm đáy biển, mỗi ngày tôi đều ở nhà chơi super mario, nhất thời quên luôn cả phương hướng ban đầu, trầm mê vào trong vai cô gái nhỏ cả ngày đi nhặt nấm, thiếu chút nữa đã quên đi việc chính là phải tìm việc. Lúc điện thoại bỗng nhiên reo vang báo cho tôi biết thời gian phỏng vấn của ngày hôm sau, trong lòng tôi vẫn còn chút ít không cam lòng tình nguyện cho lắm.
Bởi vì đi phỏng vấn là phải mặc mấy bộ đồ lịch sự, mà cả một thời gian dài vừa rồi tôi vẫn luôn ở trong trạng thái thất nghiệp nên dần dần đã trở thành kẻ nghèo tay không tấc đất. Vì vậy tối đó tôi ăn nốt gói mì ăn liền cuối cùng, sau đó chạy tới tầng trệt của một khu nhà đã được lệnh phải di dời cả năm nay, nhưng từ sáng đến tối vẫn có một cái biển quảng cáo cực to được treo, thu hút bao nhiêu ánh nhìn của những người đi làm, đó chính là cửa hàng bé nhỏ của Lệ Quyên. Nói đến sủi bọt mép, cuối cùng tôi cũng mua được một chiếc áo sơ mi trắng giá 35 đồng. Lệ Quyên còn đặc biệt nói, chỉ có lần này, lần sau không thể bán như vậy được nữa. Tôi lập tức nói không dám.
Hôm phỏng vấn, tôi len lén nhìn hồ sơ của người ngồi bên cạnh, thì mới biết được mình đi phỏng vấn ở công ty quảng cáo Hồng Phi, đây là một công ty nước ngoài có chút danh tiếng ở trong nước. Đối với mấy công ty nước ngoài, ấn tượng của tôi chỉ dừng lại ở lương cao, đãi ngộ tốt, nhân viên có thể nói TEA thì tuyệt đối không nói trà, còn hiểu biết của tôi đối với quảng cáo cũng chỉ dừng lại ở Não Bạch Kim, đối tác vàng hợp tác với đài truyền hình Hồ Nam, thật sự tôi cảm thấy tôi có chút không phù hợp cho lắm, cho nên tôi tới đây chắc cũng làm bia đỡ đạn, làm bàn đạp cho người ta mà thôi. Nhưng tôi cũng cảm thấy có chút vui vẻ khi mua được một chiếc áo sơ mi khá rẻ, nên cũng bình thản chịu đựng và bắt đầu nhớ đến em Mario kia.
Người phỏng vấn tôi là sếp tổng. Ông ta chỉ hỏi duy nhất một vấn đề là tôi có nói được lưu loát tiếng Nhật không. Tôi đành thành thật nói, ngoại trừ yamete với konichiwa, còn đâu tôi không hiểu cái gì hết. Sau đó ông ta bảo tôi quay về đợi thông báo. Tôi nghĩ thời gian lên sân khấu của tôi lần này thực sự quá ngắn, nếu diễn kịch, thì ngay cả một hộp cơm cũng không lấy được, bỏ ra 35 đồng mua cái áo sơ mi này thật quá lãng phí mà.
Không biết kiếp trước tôi ăn ở tích được phúc đức nhiều như thế nào nữa, thế mà tôi lại được tuyển vào công ty. Công việc của tôi chung quy chính là phục vụ cho ông sếp người Nhật 40 tuổi, nói tiếng Trung vô cùng lưu loát kia.
Sau này tôi cũng từng đoán, sở dĩ tôi trúng tuyển là bởi vì ngày đó đi phỏng vấn tôi mặc áo lót màu đen, mà chất của chiếc áo sơ mi giá rẻ kia cực kì mỏng, toàn bộ cuộc phỏng vấn giống như cảnh bắt đầu của một bộ phim A vậy, cô gái phục vụ quán bar mặc quần áo học sinh cùng với một người đàn ông, làm cho anh ta không tự chủ được mà bắt đầu muốn nhập vai. Từ sau khi phim Vua Hài Kịch có Trương Bá Chi đóng được công chiếu, thì hình tượng mấy cô phục vụ mặc kiểu quần áo nữ sinh thuần khiết đã đi sâu vào lòng khán giả, giống như sinh viên và phục vụ quán bar cao cấp đều giống nhau. Nhan sắc của tôi cũng được thừa hưởng từ mẹ, trang phục lại còn là đồ siêu mỏng tóm được ở chỗ bán đại hạ giá, cho nên lần này tôi đã PK thắng đối thủ cạnh tranh, toàn là mấy người tốt nghiệm từ đại học danh tiếng với những người có kinh nghiệm làm việc vô cùng phong phú.
Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày trình diện đầu tiên, tôi khiêm tốn nói với ông sếp người Nhật kia rằng tôi chưa từng làm qua mấy công việc nào như thế này, vẫn còn non nớt, xin chỉ giáo thêm. Biểu tình trên mặt ông ta lại giống y hệt con chó hoang động dục gần nhà tôi, ông ta nói, non nớt, non nớt cũng tốt.
Cái vị người Nhật kia vì muốn tìm kiếm idea quảng cáo nên đem luôn cả công cuộc sắc dục của Nhật Bản kéo đến Trung Quốc luôn, mỗi ngày đều giống như thanh sắc khuyển mã(1- thanh: chỉ múa hát, sắc: phụ nữ, cuộc sống xa hoa. Khuyển: chỉ mấy người giàu ăn chơi phóng đãng, mã: cưỡi ngựa, làm thú vui. Ám chỉ giai cấp thống trị thối nát trước đây sống một cuộc sống phóng túng, bừa bãi, dâm loạn, hưởng lạc.), ca múa mừng cảnh thái bình(6- mang cả nghĩa tốt và xấu, nhưng ở đây theo nghĩa là cảnh thái bình giả tạo, chỉ che đậy để hưởng cuộc sống truỵ lạc), cư xử với tôi cũng càng ngày càng không có quy tắc gì cả, lúc đầu thì vuốt tóc, sau thì sờ đùi, sờ chân, thậm chí còn bóng gió bảo tôi đi mướn phòng rồi ông ta có thể trả nửa giá.
Một tháng sau khi vào công ty này, tôi mới biết công ty này cũng không phải là của Nhật, nghĩa là nói cho cùng ông ta cũng chỉ là một kẻ làm công ăn lương, không làm tròn bổn phận, nên cuối cùng vẫn sẽ bị người ta kéo xuống. Thế nên mỗi tối trước khi đi ngủ tôi đều cầu nguyện quỷ môn quan chém đao xuống cho ông ta chết luôn đi.
Ông trời quả nhiên là không có phụ lòng người. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Ác giả ác báo, thiên đạo luân hồi. Không tin cứ nhìn mà xem, ông trời không bỏ qua cho người nào hết! Có người đã báo cáo lên tổng bộ, vạch trần những điều ác của ông ta, còn chúng tôi chờ ngày giải thoát.
Ngày giải phóng quân hôm ấy là một ngày bầu trời xanh thăm thẳm. Hôm sếp tổng mới đến nhận chức thì tất cả động vật giống cái đều kích động như nhau, đều vây xem ở một cự ly khá xa. Đặc biệt là sếp mới cực kì đối lập với ông người Nhật bỉ ổi kia, mà càng nhìn thì sếp mới này lại càng giống như người chỉ có ở trên trời, chưa từng có ở trên mặt đất. Làm tôi khi được anh ta mời vào phòng làm việc, để báo cáo lại những công việc quen thuộc gần đây thì tôi cực kì vô cùng hối hận vì sáng nay trước khi ra khỏi nhà đã không trang điểm. Đêm hôm đó, tôi, xuân tâm nhộn nhạo, ở trong phòng mình phơi phới gió xuân, ngồi viết tiêu đề cho blog “Kêu gào”, trong nội dung, tôi phân tích vô cùng logic, cực kì mạnh lạc, tôi muốn đánh lâu dài, trong vòng nửa năm phải bắt được, cho nên trước mắt không thể động thủ.
Ngày thứ hai, trong lúc vô tình anh ta đã bày ra cái kiểu vô cùng thất vọng nói cho tôi biết, lúc trước anh ta tưởng Trương Diệu Hoa là tên nam, cho nên mới không để ý căn dặn gì về chuyện anh ta muốn thư kí nam. Không nghĩ tới tôi lại là con gái.
Cứ chiếu theo việc hiểu biết của tôi về mấy anh chàng đẹp trai, mười người thì đến chín người GAY, ông trời thật là bất công. Cho nên, lời nói vừa rồi của anh ta làm cho tôi phải hoài nghi không biết anh ta có phải là GAY hay không nữa.
Là cô gái duy nhất trong công ty nắm rõ được lịch trình của anh ta, trong nháy mắt tôi nhận được rất nhiều sự ưu ái của mấy đồng nghiệp nữ. Mấy người ấy nói bóng nói gió, dương đông kích tây, vòng vo ngoằn nghèo chỉ để dò hỏi tôi về sở thích của Lâm đại nhân. Lúc đầu, tôi còn cảm thấy đắc ý vì cái vinh dự đặc biệt này, nhưng ngày ngày đều bị bọn họ quấn chặt như chết, rồi nhõng nhẽo, cứng rắn gạn hỏi, làm tôi không thể nào chịu nổi. Vì thế, tôi lén lút nói cho một người mà tôi cảm thấy là có sự tin tưởng cùng ngưỡng mộ kiên định nhất, người mà xuân ý đặc biệt dạt dào nhất, chính là chị Wendy, rằng Lâm Tử Tùng là đồng tính luyến ái, cũng bắt chị phải thề với trời, không được nói cho ai khác. Chị Wendy bị một đòn này giáng xuống, không thể nào chống đỡ được, xin nghỉ nửa ngày luôn. Ngày kế tiếp trên mặt tất cả phái nữ, ngay cả chị Sylvia đang mang thai 5 tháng, đều có chung một biểu tình rối loạn. Lúc đó, ngay lập tức tôi đã hiểu, sẽ vĩnh viễn không có bí mật nào giữa phụ nữ, chỉ có vĩnh viễn phản bội mà thôi.
Vào một buổi chiều ánh nắng tươi sáng, Lâm Tử Tùng gọi tôi vào trong phòng làm việc, cực kì nghiêm túc nói cho tôi biết, tuy rằng anh ta mong muốn mọi người trong công ty chú trọng làm việc, không nên quan tâm tới đời tư cá nhân của người khác, nhưng anh ta lại càng không hy vọng nghe được mấy lời đồn mang đầy tính khiêu khích như thế. Sau đó anh ta nói, giới tính của anh ta vô cùng bình thường, hơn nữa anh ta đã kết hôn, đã có một đứa con 7 tuổi. Mỗi ngày anh ta tan làm đúng giờ là để đón con về nhà.
Cái này cực kì giống sét đánh giữa trời quang. Chúng tôi vốn cũng đã quen nghĩ rằng anh ta là người đồng tình, bình thường chỉ là ngồi phỏng đoán xem rốt cuộc anh ta là nằm trên hay nằm dưới, từ một sắc nữ trở thành hủ nữ. Hơn nữa, dù sao bị người đàn ông khác cướp đi người trong lòng mình, từ cái góc độ này mà nói, theo thời gian chúng tôi hoàn toàn có thể quên đi, bình tĩnh hoà nhã mà tiếp nhận. Không nghĩ tới, anh ta đã có gia đình, lại còn có con nữa!
Vì thế, mọi người đều cực kỳ phẫn nộ, đều nghĩ Roger chắc chắn là bị một hồ ly tinh lẻo mép lừa gạt rồi, cuộc sống hiện tại chắc vô cùng khổ cực lầm than, lại huyễn tưởng một ngày nào đó mình có thể trở thành ánh sáng ban mai rọi chiếu cuộc đời u tối của anh ta, giải cứu anh ta thoát khỏi nước sôi lửa bỏng. Còn tôi mặc dù đã từng tuyên bố trên blog rằng trong vòng nửa năm nhất định phải bắt được anh ta, thế nhưng xét thấy anh ta chính là chủng loại hoa đã có chủ, nghiêm trọng làm hại đến nguyên tắc của tôi, cho nên cuối cùng tôi lên blog viết một bài “Quên đi kỷ niệm”, lần thứ 32 đưa tiễn cho tình cảm còn chưa có đâm chồi nảy lộc của mình mà đã chết yểu.
Bây giờ, giữa tôi và Roger đại nhân đã xảy ra tình một đêm mà bất cứ phái nữ nào trong công ty chúng tôi đều huyễn tưởng tới, nhưng tôi vẫn không phải là ánh sáng bình minh của anh ta.
Bởi vì đã có buổi gặp mặt ngày hôm qua, nên ngày hôm nay đi làm tôi cũng không thấy xấu hổ cho lắm. Tôi vẫn làm mấy việc giống như mọi ngày, chen chúc trên chiếc xe bus, rồi xuống xe giống hệt như Lưu Tường (4- vận động viên chạy), chạy thục mạng vượt vô số chướng ngại vật trên đường đến công ty, sau đó bỏ luôn qua thang máy, trực tiếp dùng tốc độ chạy nước rút, ba bước thành hai, chạy trên cầu thang, cuối cùng vào lúc 8 giờ 29 phút, ở trước máy quét thẻ tôi cũng nghe được hai tiếng tít tít.
Xuyên thấu qua tấm cửa thuỷ tinh, tôi đã thấy Lâm đại nhân bình thản đang ngồi làm việc trong phòng. Ngón tay vẫn đang đặt ở trên bàn, gõ từng nhịp có tiết tấu. Ánh sáng ban mai chiếu sáng cả căn phòng, làm cho toàn bộ mọi thứ trong đó đều có chút màu sắc ấm áp, làm cho người ta cảm thấy rất êm đềm, rất bình tĩnh.
Tôi nhón chân đi không tiếng động ngồi xuống chiếc bàn làm việc ở ngay bên ngoài tấm kính, còn chưa kịp cởi áo khoác, đã nghe thấy tiếng điện thoại nội tuyến vang lên. Tôi nhấn vào nút nghe, giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Lâm đại nhân liền truyền đến: Vào đây một lát. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, điện thoại đã kêu lên tiếng tút tút.
Đành điều chỉnh hô hấp, khẽ xoa hai bàn chân đang đau nhức, tôi gõ cửa phòng làm việc của Lâm đại nhân rồi mới đi vào.
Quan sát khuôn mặt anh ta một lát, hai hàng lông mày đang cau lại, môi đang mím chặt. Ngày hôm nay, tâm tình của anh ta có vẻ không được tốt cho lắm, vẫn nên cẩn trọng.
Phán đoán xong, tôi cẩn thận hỏi: Roger, anh tìm tôi?
Lâm đại nhân vẫn đang cúi đầu lật xem tư liệu, rầu rĩ nói: Ừ.
Tôi bị anh ta gạt sang một bên, bỗng thấy cực kì bứt rứt.Cái này giống như thời gian trước khi phát bài thi vậy, không biết là đề sẽ ra khó hay là dễ, nhưng dù bất kể thế nào, bạn đều không thể trốn tránh. Mà hiện tại, tiếng chuông báo hiệu bắt đầu thi đã vang lên, mà thầy giám khảo kia lại chậm chạp không chịu phát bài thi, cái này lại càng làm cho người ta thấy bất an.
Chờ Lâm đại nhân xem xong tư liệu, tôi đã sắp đứng thành tảng đá luôn ở đấy. Tuy rằng ánh nắng đầu đông có chút dễ chịu, thế nhưng chả hiểu sao tự nhiên phải đứng phơi nắng, thế nên tôi vẫn đang oán thầm trong lòng.
Lâm đại nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn tôi. Phải nói thế nào ấy nhỉ, không biết là do ánh nắng mặt trời hay do vấn đề góc độ, nhìn anh ta từ trên cao nhìn xuống, Lâm đại nhân vô cùng bình tĩnh ngồi ở trên ghế của mình, vừa mang chút gió xuân ấm áp vừa thành thục ổn trọng, giống như là vừa tham gia một buổi lễ trao giải, hoặc là từ trong poster đi ra vậy.
Hiện tại, ánh mắt anh ta trong suốt sáng rực nhìn tôi: Tuần này cô tăng ca, có tiền làm thêm giờ.
Ngày hôm nay vừa ra khỏi cửa, mí mắt đã nháy kinh khủng như vậy, đúng là không phải không có lí do. Mê tín cổ xưa đúng là không lừa người! Tuy rằng thời gian cuối tuần của tôi 80% là ở trên giường, 20% là trôi qua với cái máy tính, trong đó cũng bao gồm thời gian ở trên giường chơi máy tính, trước máy tính nằm sấp chơi, thế nhưng đây cũng là việc rất có ý nghĩa so với việc làm đó!
Tôi cười như xuân về hoa nở nói: Tăng ca cả hai ngày sao? Ngày hôm qua không phải tôi đã nói với anh, tôi và mối tình đầu tái hợp sao. Vốn định cuối tuần này đến gặp gia đình hai bên, thời gian cũng đều đã hẹn xong rồi. Nhưng mà nếu công ty có chuyện gấp, tôi sẽ nói lại với mọi người, chắc bọn họ cũng có thể thông cảm cho tôi.
Tôi nghĩ mấy lời này của tôi nói ra cũng đủ thấu, vừa biểu lộ tôi nguyện ý vì công ty mà lao động vất vả, không tiếc hi sinh hạnh phúc cá nhân, cực kì trung thành, lại vừa biểu lộ nếu như công ty muốn tăng ca thật, đó chính là bóc lột thời gian vui vẻ của nhân viên, lấy hạnh phúc cả đời của nhân viên để đổi lấy lợi nhuận cho tư bản chủ nghĩa.
Lâm đại nhân nhấc tay xoa nhẹ sống mũi, sau đó lười biếng khép tay đặt bên miệng nói: Cuối tuần này phải đi công tác ở Đại Liên, tất cả chi phí đều do công ty chi trả, tăng ca cuối tuần này còn được gấp đôi tiền lương với phí làm thêm giờ. Tôi còn tưởng cô muốn đi…..
Tôi muốn đi! Không đợi Lâm đại nhân nói xong, tôi đã anh dũng ghi danh.
Khoé môi Lâm đại nhân bất giác cong lên một chút, không dễ gì phát giác được. Tôi tự nhiên ngửi thấy được mùi của âm mưu. Thế nhưng, anyway, để nhìn được thấy nụ cười của Mao chủ tịch trên tờ nhân dân tệ, tôi sẽ đi một lần xem.