UTác giả: Mie.
Tôi bước chậm trên con đường nhỏ hẹp. Làn gió heo may khẽ thổi nhè nhẹ, gợi lên một cái gì đó miên man và rung động trong tâm hồn. Xóm Xếp bình dị, luống rau của bà Ban vẫn xanh tốt, bãi đất trống ngày nào giờ đã thay bằng một quán cơm xinh xắn với cô chủ quán nhanh nhảu và lịch sự.
- Hiền, cháu về đấy à? – Tiếng Cô Liên bán bún gọi to
- Vâng ạ. – Tôi ngoảnh đầu lại cười
- Gần 10 năm không gặp, cháu lớn thật đấy! Tự về một mình, không có ai đưa đón à?
- Dạ không. Cháu đi xe đạp.
- Ghé quán cô ăn không? Mở hàng cho cô cái nào!
Tôi chỉ cười, lắc đầu nhè nhẹ, đôi chân tiếp tục rảo bước.
Soạt!
Tôi cúi xuống nhặt lên, ồ, là một chiếc lá! Lá vàng đầu tiên của mùa thu. Lá của cây bàng gần nhà đây mà. Nó cũng bắt đầu thay áo mới rồi sao! Một vài tia nắng nhảy nhót trên mặt đất. Tôi ngẩng đầu lên. Cành lá rung rinh như đang chào đón:”Cô bé, rốt cuộc cô cũng về rồi.”
Trái tim phập phồng, bước tới, tôi chạm lên thân cây ram ráp, xù xì, như cảm nhận được chút gì đó hương vị của tuổi thơ. Bất giác, tôi ôm lấy nó, ôm cái thân cây cứng ngắc năm nào mình từng leo trèo. Ngày ấy…
o0o
- Hiền ơi, nhìn tao này! - Ngồi vắt vẻo trên thân cây, chị tôi gọi xuống – Mày leo lên đi. Chỗ này thoải mái lắm!
- Mẹ bảo không được leo mà! – Tôi vùng vằng – Cao lắm!
- Còn lâu mẹ mới về. Mày không lên là phí một đời. Trèo đi, tao đỡ cho.
Tôi đứng bần thần, tay mân mê hai gấu áo. Lên hay không đây?Ngước nhìn lên, thấy chị Mai đang ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích, thật là….được, trèo thì trèo! Bám lấy cái cành thấp nhất, tôi cố gắng leo lên.
- Đưa tay đây. Được rồi, lênnnnn ……oái, mày làm trò gì thế hả??!!!Tính kéo tao ngã hả? oái.!!!
- Ấ á, cứu em, em tuột…tuột chân!
- Đồ vô tích sự! Đừng có giãy đành đạch như thế! Rồi, đúng rồi, đặt chân vào đó. Đấy! Cứ thế mà trèo lên, khổ quá! Đừng có bám áo tao! Mày nặng thế!
- Chị ơi! Cái lá này đẹp ghê cơ! Ối, oái!
- Giờ này mà mày còn tâm trí ngắm lá hả? Có mỗi trèo cây mà không xong! Đó, rồi! Đưa tay đây tao kéo lên! Hựựựự…..Xong!!!!
- Phù!
- Mệt quá! Mày ăn gì nặng thế hả Hiền? – Chị Mai ngồi trên cành thở hổn hển. – Tao cúi xuống kéo mày mà máu dồn hết lên não.
- Em cũng mệt!
- Bỏ đi. Mát không? Gió thổi đã quá! – Chị đứng lên, một tay bám vào cành, tay còn lại giang ra.
- Sướng ghê!
- Tao đã bảo rồi….Ý! Hình như có tiếng xe máy…Mẹ về đấy, leo xuống đi!
- Á á, đỡ em xuống với!
- Khổ giời! Lần sau tao không đỡ đâu, tự trèo đó!
- Ú! Oái oái oái!
- Thôi mày ngồi yên đó, lá lòa xòa mẹ không nhìn thấy đâu! Tao vào nhà lấy thang cho mày, giời ơi là giời!
- Cảm ơn chị yêu! Em yêu chị nhất!
- Ghê quá đấy!
…
o0o
Ngắt một chiếc lá, nhựa cây nhè nhẹ chảy ra lòng bàn tay tôi. Ngày xưa đã có lần tôi làm đổ sữa khi ngồi chơi trên cây, chất nước ngọt lịm vương đầy những ngón tay. Nhớ những lần mút tay vì tiếc, tôi không khỏi bật cười. Nhiều năm trôi đi, mọi thứ đã là quá khứ, chị Mai quay cuồng với kì thi Đại học, tôi cũng đã biết đến cái gọi là "xấu hổ" từ rất lâu rồi.
Rẽ qua khúc quanh, cuối phố, một ngôi nhà nhỏ dần hiện ra. Giàn lá mơ bám lên bức tường sơn trắng đã bạc phếch màu thời gian, vấn vít vào nhau , leo lên tận mái nhà. Ngày nhỏ tôi rất thích chạm vào mặt ram ráp mà mềm mịn của chúng, những chiếc lông tơ xinh xắn làm sao.
Lạch cạch!
Kẹt…
Tra chìa khóa vào ổ, đẩy cánh cổng đã rỉ sét và đổi sang màu đồng đỏ nghe rin rít, tôi đặt chân vào khoảnh sân nho nhỏ. Vài chỗ trên đất đã rạn nứt. Sau nhiều năm, Chiếc chum nhỏ đựng đầy nước mưa, bọ gậy ngọ nguậy. Tôi không nhớ cái chum ngày xưa dùng để làm gì, nhưng nó cũng đã nằm yên trong góc tường ít nhất chín năm rồi.
Sau khi gia đình chuyển lên nhà mới, bỏ lại một vài thứ đồ. Và cái tủ chén cũng chịu chung số phận. Bao năm tháng dừng lại nơi đây, lớp bụi đã phủ một tấc dày lên tấm kính và khung gỗ. Hoa văn trên khung đã mờ dần. Trong đó vẫn còn cất một chiếc đĩa rất đẹp. Hồi bố mẹ kết hôn còn nghèo lắm, chiếc đĩa đó rất đắt và quý, chỉ dùng trong ngày Tết. Mẹ không cho chị em tôi ăn kẹo vì sợ sâu răng. Vậy là một ngày mồng Một, hai đứa lập kết hoạch "cướp" đĩa kẹo. Khi mẹ mang chúng ra mời khách, chị tôi "tiên phong" lao xuống "vồ lấy vồ để" kẹo bánh, còn nói to:" Hiền ơi, nhanh lên kẻo mẹ không cho ăn đâu!" làm bố mẹ phải giải thích. Bất giác, tôi mỉm cười. Áp đĩa vào ngực, một điều gì đó dịu ngọt len lỏi trong trái tim. Tuy không còn nhớ gì về những ngày xa xưa ấy, nhưng tôi vẫn có cảm giác thật hoài niệm…
Luồn tay qua mắt mèo, sau một tiếng “cạch”, cánh cửa gổ bật mở. Tôi bước vào…
(Còn nữa)
Tôi bước chậm trên con đường nhỏ hẹp. Làn gió heo may khẽ thổi nhè nhẹ, gợi lên một cái gì đó miên man và rung động trong tâm hồn. Xóm Xếp bình dị, luống rau của bà Ban vẫn xanh tốt, bãi đất trống ngày nào giờ đã thay bằng một quán cơm xinh xắn với cô chủ quán nhanh nhảu và lịch sự.
- Hiền, cháu về đấy à? – Tiếng Cô Liên bán bún gọi to
- Vâng ạ. – Tôi ngoảnh đầu lại cười
- Gần 10 năm không gặp, cháu lớn thật đấy! Tự về một mình, không có ai đưa đón à?
- Dạ không. Cháu đi xe đạp.
- Ghé quán cô ăn không? Mở hàng cho cô cái nào!
Tôi chỉ cười, lắc đầu nhè nhẹ, đôi chân tiếp tục rảo bước.
Soạt!
Tôi cúi xuống nhặt lên, ồ, là một chiếc lá! Lá vàng đầu tiên của mùa thu. Lá của cây bàng gần nhà đây mà. Nó cũng bắt đầu thay áo mới rồi sao! Một vài tia nắng nhảy nhót trên mặt đất. Tôi ngẩng đầu lên. Cành lá rung rinh như đang chào đón:”Cô bé, rốt cuộc cô cũng về rồi.”
Trái tim phập phồng, bước tới, tôi chạm lên thân cây ram ráp, xù xì, như cảm nhận được chút gì đó hương vị của tuổi thơ. Bất giác, tôi ôm lấy nó, ôm cái thân cây cứng ngắc năm nào mình từng leo trèo. Ngày ấy…
o0o
- Hiền ơi, nhìn tao này! - Ngồi vắt vẻo trên thân cây, chị tôi gọi xuống – Mày leo lên đi. Chỗ này thoải mái lắm!
- Mẹ bảo không được leo mà! – Tôi vùng vằng – Cao lắm!
- Còn lâu mẹ mới về. Mày không lên là phí một đời. Trèo đi, tao đỡ cho.
Tôi đứng bần thần, tay mân mê hai gấu áo. Lên hay không đây?Ngước nhìn lên, thấy chị Mai đang ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích, thật là….được, trèo thì trèo! Bám lấy cái cành thấp nhất, tôi cố gắng leo lên.
- Đưa tay đây. Được rồi, lênnnnn ……oái, mày làm trò gì thế hả??!!!Tính kéo tao ngã hả? oái.!!!
- Ấ á, cứu em, em tuột…tuột chân!
- Đồ vô tích sự! Đừng có giãy đành đạch như thế! Rồi, đúng rồi, đặt chân vào đó. Đấy! Cứ thế mà trèo lên, khổ quá! Đừng có bám áo tao! Mày nặng thế!
- Chị ơi! Cái lá này đẹp ghê cơ! Ối, oái!
- Giờ này mà mày còn tâm trí ngắm lá hả? Có mỗi trèo cây mà không xong! Đó, rồi! Đưa tay đây tao kéo lên! Hựựựự…..Xong!!!!
- Phù!
- Mệt quá! Mày ăn gì nặng thế hả Hiền? – Chị Mai ngồi trên cành thở hổn hển. – Tao cúi xuống kéo mày mà máu dồn hết lên não.
- Em cũng mệt!
- Bỏ đi. Mát không? Gió thổi đã quá! – Chị đứng lên, một tay bám vào cành, tay còn lại giang ra.
- Sướng ghê!
- Tao đã bảo rồi….Ý! Hình như có tiếng xe máy…Mẹ về đấy, leo xuống đi!
- Á á, đỡ em xuống với!
- Khổ giời! Lần sau tao không đỡ đâu, tự trèo đó!
- Ú! Oái oái oái!
- Thôi mày ngồi yên đó, lá lòa xòa mẹ không nhìn thấy đâu! Tao vào nhà lấy thang cho mày, giời ơi là giời!
- Cảm ơn chị yêu! Em yêu chị nhất!
- Ghê quá đấy!
…
o0o
Ngắt một chiếc lá, nhựa cây nhè nhẹ chảy ra lòng bàn tay tôi. Ngày xưa đã có lần tôi làm đổ sữa khi ngồi chơi trên cây, chất nước ngọt lịm vương đầy những ngón tay. Nhớ những lần mút tay vì tiếc, tôi không khỏi bật cười. Nhiều năm trôi đi, mọi thứ đã là quá khứ, chị Mai quay cuồng với kì thi Đại học, tôi cũng đã biết đến cái gọi là "xấu hổ" từ rất lâu rồi.
Rẽ qua khúc quanh, cuối phố, một ngôi nhà nhỏ dần hiện ra. Giàn lá mơ bám lên bức tường sơn trắng đã bạc phếch màu thời gian, vấn vít vào nhau , leo lên tận mái nhà. Ngày nhỏ tôi rất thích chạm vào mặt ram ráp mà mềm mịn của chúng, những chiếc lông tơ xinh xắn làm sao.
Lạch cạch!
Kẹt…
Tra chìa khóa vào ổ, đẩy cánh cổng đã rỉ sét và đổi sang màu đồng đỏ nghe rin rít, tôi đặt chân vào khoảnh sân nho nhỏ. Vài chỗ trên đất đã rạn nứt. Sau nhiều năm, Chiếc chum nhỏ đựng đầy nước mưa, bọ gậy ngọ nguậy. Tôi không nhớ cái chum ngày xưa dùng để làm gì, nhưng nó cũng đã nằm yên trong góc tường ít nhất chín năm rồi.
Sau khi gia đình chuyển lên nhà mới, bỏ lại một vài thứ đồ. Và cái tủ chén cũng chịu chung số phận. Bao năm tháng dừng lại nơi đây, lớp bụi đã phủ một tấc dày lên tấm kính và khung gỗ. Hoa văn trên khung đã mờ dần. Trong đó vẫn còn cất một chiếc đĩa rất đẹp. Hồi bố mẹ kết hôn còn nghèo lắm, chiếc đĩa đó rất đắt và quý, chỉ dùng trong ngày Tết. Mẹ không cho chị em tôi ăn kẹo vì sợ sâu răng. Vậy là một ngày mồng Một, hai đứa lập kết hoạch "cướp" đĩa kẹo. Khi mẹ mang chúng ra mời khách, chị tôi "tiên phong" lao xuống "vồ lấy vồ để" kẹo bánh, còn nói to:" Hiền ơi, nhanh lên kẻo mẹ không cho ăn đâu!" làm bố mẹ phải giải thích. Bất giác, tôi mỉm cười. Áp đĩa vào ngực, một điều gì đó dịu ngọt len lỏi trong trái tim. Tuy không còn nhớ gì về những ngày xa xưa ấy, nhưng tôi vẫn có cảm giác thật hoài niệm…
Luồn tay qua mắt mèo, sau một tiếng “cạch”, cánh cửa gổ bật mở. Tôi bước vào…
(Còn nữa)
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook