• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Tôi vẫn ngỡ em ở đây (1 Viewer)

Edana

Quy ẩn giang hồ
Tôi vẫn ngỡ em ở đây
Người viết: Edana

10462670_1650213751888139_398489321051278723_n.jpg

1.

Yến Như kém tôi một tuổi, em là hàng xóm từ bé của tôi. Tôi và ba mẹ em thường gọi em bằng đủ loại biệt danh, mặc dù tên của em chẳng đến nỗi nào. Tôi thường trìu mến gọi em là Đầu Trọc hoặc bé Hư, bởi vì thuở bé tóc em mọc không nhiều lắm, chỉ loe hoe vài sợi phất phơ. Còn biệt danh bé Hư là do tôi khi ấy nói chuyện còn ngọng nghịu, em tên Như, tôi biết em tên Như nhưng do giọng nói chưa rõ ràng nên tôi gọi chệch em thành bé Hư. Lâu dần rồi quen, em cũng không còn cãi lại tôi về cách xưng hô nữa.Tuy vậy mỗi lần đi học trường mầm non về em hay lật sổ đưa cho tôi xem phiếu bé ngoan, em bảo em ngoan nhất trên đời.

Mà em thì cũng quái lắm. Tôi tên Lâm, tên cúng cơm là Liếm, biết vậy nên em gọi tôi là anh Tố Liêm. Tôi suy nghĩ chốc lát thì mới nhận ra rằng, nếu đọc ngược cụm từ Tố Liêm lại sẽ thành Liếm Tô. Em còn bé mà đã chơi chữ với tôi, hay nhỉ?!

Hè năm ấy trời nắng, tôi và em cùng một chị nhà bên rủ nhau trèo cây ổi. Thân cây tuy hơi gầy guộc nhưng vẫn đủ sức chứa bọn chúng tôi. Cây ổi mọc ở địa điểm khá độc đáo, nó vô cùng tươi tốt bên cái mương đen ngòm. Dưới mương là nước bùn, cành khô, lá khô, vài loại rác rưởi nằm đủ thứ. Nhưng môi trường vẫn không làm ảnh hưởng đến chất lượng của quả ổi, vì nó vẫn ngọt lành như thường. Tôi hăng hái trèo cây, và tôi cũng không nhớ rõ tại sao tôi cãi nhau với chị gái nhà bên, sau đó chúng tôi choảng nhau trên không trung. Đột nhiên cành ổi bị gãy, có thể là do tôi và chị ấy dày vò nó quá mức. Một chuyện mà tôi không ngờ tới đó là tôi bay nhào từ trên cành xuống mương, mà chị ấy cũng được tôi nắm tay kéo theo cùng. Mùi nước bùn khó ngửi, thân mình tôi bị những nhành cây khô đâm vào đau điếng, cả hai lấm lem đến kinh người.

Còn Yến Như thì cười khoái chí trên cây, lúc đó tôi thật muốn kéo chân em xuống. Rõ mất mặt!


2.

Tôi nhớ Tết năm ấy – cái Tết đã trôi xa lắm. Em mười ba tuổi, ra dáng một cô nữ sinh cấp hai. Em càng lớn càng xinh xắn mới chết tôi chứ! Em kỳ kèo tôi đèo em đi mua truyện tranh ở tiệm sách cũ vì em có nhiều tiền lì xì. Tất nhiên là em mua chứ tôi đời thuở nào đụng đến loại truyện tình yêu tình báo dành cho con gái đọc. Thời đó không được chiếc Martin 207, mà là xe cổ tròn màu hồng phấn của em, nhìn dị chết được. Em bảo tôi đèo em đi, tôi liền lắc đầu đáp: “Anh là con trai, anh là người đẹp trai, anh không biết chạy xe đạp, anh không quen chạy xe người khác. Em đèo anh thì anh sẽ suy nghĩ lại.”

Em mím chặt đôi môi: “Sao mà em ghét anh quá!”

Tôi đèo em bao nhiêu năm rồi, nay mới có một lần phá lệ mà em đã bảo ghét bỏ tôi, đúng là đồ… con gái. Em đạp xe thật khủng khiếp. Gió ngược, em đạp xiêu xiêu vẹo vẹo, rồi em nhăn mặt nói: “Anh Lâm, cát nhiều quá, em sẽ ngã mất.” Vì khi ấy chúng tôi đi ngang con đường đang xây dở nên ngoài đường đổ một đụn cát to đùng. Tôi kiên quyết bắt em chạy xe, cuối cùng em lủi vào đống cát rồi chúng tôi ngã xuống đụn cát. Gió thổi mạnh, thổi cát bay vào miệng, vào mắt. Tôi và em vừa dụi mắt vừa ắt xì cho cát bay ra ngoài. Tôi cạch luôn từ dạo ấy, thà rằng tôi đèo em còn hơn.

Hai chúng tôi mua một bộ truyện tranh 34 quyển có tựa đề là “Ô mai chua.” Em hớn hở mua, còn tôi thì đứng bên cạnh mặc cả với chú bán sách. Sau khi nghiền ngẫm truyện vài ngày thì em tức giận chạy sang nhà tôi, còn đùng đùng gào vào mặt tôi: “Anh Tố Liêm, ông chú kia lừa gạt trẻ em. Truyện này còn thiếu tập cuối!!! Em ghét anh quá!!!”

Tôi thì liên quan gì? Tôi có tội tình gì? Rõ là em… giận cá chém thớt! Ấy vậy mà tôi vẫn phải đưa em đi xơi kem ly để làm vơi bớt cơn tức giận của em. Trong chiến tranh, người vô tội vẫn là người hứng chịu đau thương mất mát nhiều nhất. Tôi hình như cũng thế.

Tôi nhớ những ngày mưa ngâu, từng đợt mưa ào ào như trút nước. Bầu trời xám xịt, không gian ngập tràn bởi màn mưa trắng xóa, tôi và em cùng nhau tắm mưa. Dòng nước mát lạnh xối lên mặt tôi, lên người tôi, cảm giác rét buốt của cơn gió thổi ngang qua khiến chúng tôi co rúm lại. Ngay lúc đó, em đưa tay nắm lấy tay tôi. Bàn tay bé nhỏ của em thật mềm mại và… trong trẻo. Tôi không biết dùng từ gì để hình dung sự va chạm say đắm ấy, nhưng nó khiến lòng tôi lâng lâng. Hơi ấm của chúng tôi truyền sang cho nhau, mười ngón tay quấn quít đan lấy nhau không rời, tôi khẽ siết chặt tay em. Yến Như nghiêng đầu nhìn tôi mỉm cười, nụ cười thuần khiết như sương mai kia khiến tim tôi đập trật một nhịp. Giọt mưa ngọt lành vươn trên bờ mi cong cong của em, trông em xinh xắn tựa thiên sứ nhỏ.

Bỗng sấm chớp lóe lên bất chợt và nổ đùng một tiếng, em giật mình trước âm thanh chát chúa ấy, em vội trốn ra sau lưng tôi. Em níu lấy cánh tay tôi, gương mặt hơi áp vào người tôi. Em lí nhí: “Sợ chết đi được.”

Tôi học theo phong thái của các chàng nam chính trong phim truyền hình, nhẹ nhàng vuốt tóc em và bảo: “Đừng sợ, có anh ở đây!” Mặc dù tôi… cũng sợ sấm chớp chẳng kém gì em, tôi cũng muốn la hét vì hoảng sợ nhưng chính em, chính người con gái tôi thích đã khiến tôi nuốt sự sợ sệt ấy xuống cổ họng, và chở che em. Sau khi cơn sấm dữ dội đi qua, tôi và em lại tiếp tục vùng vẫy trong cơn mưa nặng hạt. Trên dòng nước, chiếc lá thấm ướt mưa lững lờ trôi, em hái lá một lá môn thật to đưa cho tôi rồi nhoẻn miệng cười: “Anh nhìn giọt nước tròn trịa trên này này, nó đẹp như pha lê, anh nhỉ?”

Vì là con gái, nên em cũng chú ý những thứ… rất là con gái. Tôi gật đầu đồng ý với em, nhưng trong lòng thầm nghĩ, em cứ hái lá môn liên tục như vậy, bà hàng xóm bất thình lình nhìn thấy cảnh tượng em giày xéo vườn hoa nhà bà thì tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.

Hoặc là một buổi chiều đầy nắng – mùa thả diều, tôi cùng em hớn hở xách con diều đi thả. Diều này tôi tự tay làm cho em, vì em bảo diều mua sẽ bị “đụng hàng”, và em khen diều của anh Lâm mới là oách. Con bé thật biết cách dỗ ngọt người khác. Hai chúng tôi ngồi trên một bãi cỏ xanh mướt, ngửa cổ nhìn con diều bay tít tắp tận trời cao. Dây diều căng, gió giật mạnh, trông em ghì nó lại bằng bộ mặt nghiêm túc thì tôi buồn cười quá, biểu cảm của em giống như đang chiến đấu với kẻ thù vậy.

Tất cả hồi ức đẹp trong tôi đều tồn tại một phần của em, nó đã sớm ăn sâu vào máu thịt, vào tâm khảm tôi. Em là mối tình đầu tuyệt đẹp của tôi, em biết không?


3.

Đó là số ít trong những kỷ niệm đẹp mà tôi vừa kể. Tôi đã từng ngỡ rằng mình và Yến Như sẽ mãi mãi không xa rời, nhưng hóa ra quá khứ tốt đẹp không đồng nghĩa tương lai cũng êm đềm.

Em đã yêu người con trai khác, không phải tôi.

Tôi cứ tưởng là tôi suy diễn quá nhiều, nhưng từ dạo mà em không còn hay sang nhà tôi, không còn tìm tôi sẻ chia những chuyện vui buồn thì tôi đâm ra ngờ vực. Ngờ vực với mối quan hệ hiện tại giữa chúng tôi. Có những lúc, khi ngồi bên tôi, em vô tình cười một mình, rồi ngẩn người nghĩ ngợi điều gì đó. Ánh mắt em trở nên mông lung hơn, tôi không thể biết trong đôi mắt em đang chứa đựng cái gì, nhưng tôi biết, trong ánh mắt ấy đã không còn hình bóng của tôi. Gần kề với em, thế mà tôi cảm giác em cách xa tôi, xa nhiều lắm. Bỗng một ngày, em bối rối kéo áo tôi: “Này, thích một người là sao hả anh Lâm?”

Tôi chợt bồn chồn trong dạ. Em hỏi tôi về chuyện tình cảm ư? Trước giờ em chẳng bao giờ quan tâm đến nó.

“Thích một người là em luôn để ý đến họ, luôn muốn ở cạnh họ. Khi ở cạnh họ, em hay tưởng tượng ra tương lai của hai người, hoặc tim đập nhanh, hoặc cảm thấy họ rất đáng yêu.”

Nghe xong, Yến Như ngượng ngùng gãi đầu: “Chết em rồi anh ơi…”

“Em đã… thích ai đó… rồi à?” Tôi ngập ngừng hỏi lại.

Tôi vô cùng kỳ vọng câu trả lời của em về người mà em đang thích. Tôi kỳ vọng kẻ đó là tôi. Chỉ mỗi tôi thôi. Nhưng chuyện đời thường không như mong đợi, một câu nói tiếp theo của em đã đạp tôi xuống vực thẳm: “Em thích một cậu bạn cùng lớp, cái cậu bạn cười có răng khểnh và thường hay trêu em, ngày nào em cũng đại chiến với cậu ta…”

Vì sao tôi cần phải biết những điều ấy? Gã có răng khểnh thì mặc xác gã, nhưng gã trêu em, em đùa giỡn với gã, em có biết tôi ghen tỵ khi nghe những lời này không?

“Em biết anh thích em không?” Tôi chua chát hỏi.

Yến Như tròn mắt nhìn tôi, lúc sau em mới phì cười rồi đấm nhẹ vào ngực trái tôi: “Anh lại trêu em đấy à?”

Tôi thẩn thờ một lát.

“Anh nói nghiêm túc.”

“Thôi, anh đừng đùa nữa, chẳng vui chút nào. Em xem anh là người anh trai, hì hì.”

Tôi đưa tay siết nhẹ lồng ngực. Một cảm giác nhoi nhói len lỏi trong tim. Tâm hồn tôi buồn rũ rượi. Em từ chối tôi nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, nhưng đủ làm tôi gục ngã. Hàng chân mày tôi khẽ chau lại. Em thấy tôi như vậy thì em cuống cuồng lên: “Em chỉ đấm anh một cái, đau đến thế à? Em xin lỗi nhé!”

“Không, không phải do cú đấm…” Tôi mỉm cười nhợt nhạt và bỏ lửng câu nói. Rốt cuộc em cũng chẳng biết vì sao tôi đau.

Tôi vẫn cố gắng cư xử bình thường. Mùa ổi đến, tôi rủ em đi hái ổi, vì lúc này nhiều quả đã chín vàng lủng lẳng và có hương thơm ngọt ngào. Em lắc đầu bảo: “Anh hái đi, chiều nay em phải học nhóm cùng với bạn em rồi.”

Tôi thấy cổ họng mình khô khốc.

Hoặc là đi thả diều, em cũng đi với bạn em, người em gọi đơn thuần là bạn lại không phải là bạn. Là gã trai mà em đem lòng yêu mến. Em cũng chẳng còn thích con diều do tôi làm, thay vào đó, em cảm thấy những cánh diều đầy sắc màu, đủ loại hình thù mới là thứ đẹp hơn. Và người ấy tặng em một cánh diều bươm bướm. Em mang về nhà và không khoe với tôi, nhưng tôi đã vô tình bắt gặp.

Vì đã là người lớn rồi nên chúng tôi không còn cùng nhau tắm mưa, không còn đuổi bắt nhau đến khi đôi chân rệu rã. Tất cả đã không còn nữa, tình đầu của tôi đã vỡ tan.

Em bảo em xem tôi như anh trai, cái lý lẽ tuy cũ rích nhưng dường như luôn là một lời từ chối hữu hiệu. Chỉ có tôi ngộ nhận thôi, đúng không em?

Cuối cùng, em và gã ta đã thành một đôi.

Tôi có thấy gã ta, vì gã thường xuyên đưa em về nhà mỗi khi tan trường. Tim tôi như quặn thắt lại. Gã cao ráo, điển trai, và còn đối xử rất tốt với em. Giá như gã đừng đối xử tốt với em thì tôi đã có cơ hội để chen vào, và giành em về phía mình. Nhưng tại sao chứ? Tại sao em bên gã em lại tươi cười rạng rỡ đến vậy, em hay nhắc đến gã, mỗi lần như thế ánh mắt em đều ngời sáng tựa sao trời. Em yêu gã ta thật rồi, cô gái nhỏ bé mà tôi vẫn hằng thương mến đã yêu gã ta thật rồi.

Tôi chỉ còn biết đứng từ xa nhìn em.

Nhưng vẫn có lúc em tìm đến tôi, bằng vẻ mặt rầu rĩ. Nếu kẻ khác biết tôi và em đã trò chuyện với nhau về vấn đề gì, thì chắc là họ sẽ mắng tôi ngu xuẩn. Mà tôi đúng là ngu xuẩn thật. Người tôi yêu kể cho tôi nghe việc cô ấy và người cô ấy yêu giận nhau, và kẻ khờ dại đáng thương là tôi phải ngồi tìm cách gỡ bỏ những khúc mắc giữa người tôi yêu và người cô ấy yêu. Tôi an ủi em, tìm cách chọc em cười, vì nụ cười ấm áp kia là điều mà tôi luôn muốn nhìn thấy. Em xúc động cảm ơn tôi. Tôi rơi vào hụt hẫng, khoảng cách của tôi và em đã ngày càng xa xôi. Có lẽ em quên rằng chúng tôi từ thuở bé chưa bao giờ phải khách sáo với nhau, nhưng bây giờ…


4.

Rồi tôi cũng quen bạn gái. Cô bạn học cùng lớp, vẻ ngoài đáng yêu và tính tình ôn hòa dễ mến. Là cô ấy ngỏ lời với tôi trước. Phía sau phòng học là một hành lang đầy nắng, từng vệt nắng giòn tan vàng rực khẽ rơi trên mái tóc dài của cô ấy, trông cô ấy càng thêm xinh đẹp. Cô ngập ngừng nói rằng: “Lâm, mình thích bạn.”

Tôi nên trả lời thế nào đây? Tuy tôi có thiện cảm, nhưng cô ấy chẳng phải người tôi yêu. Chấp nhận hoặc không, điều này chưa từng làm tôi phân vân nghĩ ngợi. Nếu tôi là tôi của những tháng ngày đã cũ, tôi sẽ mỉm cười đáp lại: “Xin lỗi, tôi không thể thích bạn.”

Đó là vì em. Đôi khi tôi tự mắng mình khốn kiếp, bởi lẽ tôi cứ phải dày vò bản thân mình, không một phút để nó được nhẹ nhõm. Tôi bị bóng ma tâm lý đè nặng lên đôi vai chẳng cách nào thoát khỏi được. Tôi từng nghe ai đó bảo rằng: “Cho người khác cơ hội cũng là cho mình một cơ hội.” Tôi trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Thích mình vậy thì làm bạn gái của mình đi.”

Cô ấy từ ngạc nhiên đến vui mừng thảng thốt, cảm xúc tựa như bất giác vỡ òa. Tôi cố gắng nghĩ đến cô ấy, yêu thương cô ấy, ở cạnh cô ấy, điều đó duy trì suốt một khoảng thời gian. Bọn bạn tôi thấy có gì đó không đúng thì kéo áo tôi hỏi: “Ê Lâm, đây có phải là giấc mơ không?”

“Mơ gì?” Tôi vô tội nhìn nó.

“Tao cứ tưởng mày với em Như mới là một đôi, thế quái nào lại là Dung chứ?” Nó tặc lưỡi lầm bầm, “mày có biết…”

“Biết gì?”

“Biết là tao thích Dung không?” Nó túm cổ áo tôi, giọng ão não.

“Thì sao? Dung tỏ tình với tao mà.”

“Vậy mày thật sự thích Dung chứ?”

Đến câu hỏi này, tôi không cách nào trả lời theo phản xạ được nữa. Tôi hình như… chưa từng thích Dung. Tôi quen Dung chỉ để… ừ, là để cho bản thân một cơ hội bắt đầu, nhưng chính tôi biết rõ đó không phải cơ hội mà đó là hành động trốn tránh hiện thực đau lòng, đó là sự dối trá mà tôi tự lừa bản thân. Rốt cuộc, tôi có thể dối người, dối đời, nhưng vẫn không dối được trái tim tôi. Đôi lần đi cà phê với Dung, tôi chẳng biết nói năng gì, đa phần là do Dung gợi chuyện, còn tôi chỉ trả lời cho qua. Tôi không tìm thấy sự nhiệt huyết nồng nàn giữa chúng tôi, tất nhiên Dung đã rất cố gắng, và tôi chính là đứa đạp bỏ. Tôi bị làm sao vậy?

Trong ánh mắt tôi không hề có Dung, cũng giống như trong ánh mắt em không hề có tôi. Quá chua chát!

Rồi Dung nói lời chia tay. Tôi đồng ý. Cả hai dường như được giải thoát. Giải thoát khỏi mối quan hệ mập mờ và sẵn sàng đổ vỡ bất cứ lúc nào. Tôi thấy bờ vai Dung khẽ run rẩy, trông cô ấy lạc lõng và có chút suy sụp. Tôi dõi theo bóng lưng của Dung, tôi chợt nhận ra rằng tôi đã làm tổn thương một người con gái…

Và cuộc đời tôi lại tiếp tục cô độc.

5.

Ngày bảy tháng bảy chợt đến, tôi ngửa cổ ngắm bầu trời về đêm. Không gian mênh mông đến vô tận. Cả ngày trời không mưa. Tôi cứ nghĩ Thất Tịch nhằm ngày mười lăm tháng bảy, nếu không có người nhắc, tôi cũng chẳng nhớ Thất Tịch là ngày nào. Mười lăm tháng bảy là ngày Vu Lan báo hiếu. Ngưu Lang Chức Nữ phạm phải tội gì để mỗi năm chỉ gặp nhau một lần, tôi cũng đã quên lâu rồi. Có nghe cũng không nhớ nổi. Cũng chẳng quan trọng để nhớ.

Cả ngày nắng cháy, mưa ngâu không kéo về, thế có tính là bọn họ được gặp nhau không?

Tôi như con mèo trên mái nhà, ngồi nhìn ngày tháng đổi thay. Cho đến khi tôi chợt nhận ra tôi yêu em, thì em đã không còn bên đời tôi. Ngày ấy đã vỡ nát, cho dù có cố gắng cách mấy, chúng tôi cũng chẳng thể trở lại lúc trước. Tôi đã không còn là người luôn che chở em, mà em thì đã không còn dựa dẫm vào tôi như ngày xưa nữa. Tôi có cảm giác như mình vừa trượt chân xuống vực sâu vậy.

Rơi tự do.

Em không biết, khi không còn gì để níu kéo, thì người ta rất dễ từ bỏ. Nhiều năm rồi, em nghĩ tôi sống có tốt không? Không có em bên cạnh, trái đất vẫn quay, thế giới vẫn chưa một lần vì em mà lỡ nhịp. Nhưng tim tôi thì đã lỡ làn. Biển người đông như vậy, cớ sao tôi chỉ thấy mỗi em? Tựa như thứ ảo ảnh đẹp đẽ trên sa mạc hoang vu, tôi là người lữ hành quay cuồng trong bão cát, tôi tìm em. Rốt cuộc mộng tàn tôi mới biết, trên sa mạc chỉ có tôi lạc lối mà thôi, còn em đã rời xa tự bao giờ.

Có lẽ chỉ cần biết em và tôi đang cùng tồn tại song song dưới bầu trời rộng lớn là đủ rồi. Tôi không đủ sức lực để níu kéo mối tình đầu vụn dại này, nó chỉ là một nỗi đau rỉ máu để rồi ngày ngày cứa vào tim tôi những vệt dài loang lổ. Tình đầu mỏng manh và chua chát, tựa như bong bóng xà phòng, đẹp đẽ là thế nhưng đưa tay chạm vào thì bong bóng sẽ vỡ tan. Hóa ra, tình đầu chỉ là một mối tình để nhớ, một mối tình khắc khoải với những tổn thương chồng chéo giày vò.

Em vẫn là người con gái tôi yêu, với tình yêu vĩnh cửu.

Đôi khi tôi vẫn ngỡ em ở đây.

Mặc dù hôm nay là ngày cưới em, là ngày đáng vui nhất, nhưng tôi không thể nào vui nổi. Tôi lặng lẽ ngồi một góc ngắm em xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, nụ cười rạng rỡ trên môi em tựa như nắng sớm ban mai. Nhìn em như vậy, tôi đau, em biết không?

Tôi gửi cho em một bó hoa hồng rực sắc đỏ, sau đó quay lưng rời đi. Tôi cố kìm nén không cho bản thân mình khóc. Vì đàn ông khóc trông thật yếu đuối, và mất mặt. Mất mặt như việc tôi ngã xuống mương thuở còn thơ bé.
“Anh Lâm!” Em gọi tên tôi, theo sau đó là chạy đến chỗ tôi.

Ra vẻ bình thản, tôi ngoảnh mặt nhìn em, đôi môi hơi nhếch lên một chút, miễn cưỡng xem như một nụ cười: “Sao thế nhóc?”

“Anh định đi đâu, ở lại chung vui với chúng em đã!” Yến Như kéo tay tôi. Hành động này trong tiềm thức vốn đã là một thói quen khó bỏ của em, và nó khiến lòng tôi chơi vơi.

“À, bạn gái anh,” tôi gãi đầu vờ khó xử, “cô ấy bảo cô ấy đói.”

“Đói à? Sao cô ấy không tìm gì để ăn chứ?” Em tròn mắt.

“Ừ thì, anh phải về nấu cho cô ấy ăn, dù đã hơn hai mươi lăm tuổi nhưng cô ấy vẫn nũng nịu thế đấy.”

Em che miệng phì cười: “Cô ấy đáng yêu, anh nhỉ?”

Tôi gật đầu, rồi quay bước bỏ đi.

Tìm đến một góc phố vắng vẻ, tôi đã dừng lại và khóc một lát. Người mà tôi yêu thương hóa ra vẫn là em, còn cô bạn gái mà tôi nói, cô ấy chỉ là bạn bè đơn thuần. Làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ để em tin rằng tôi ổn, mặc dù từ lúc em rời xa tôi, tôi đã không hề ổn chút nào.

Mong em hạnh phúc.


 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom