Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Chương 66
Chu Tử không tin nói: “Không phải anh đang khoác lác chứ, người chúng tôi muốn anh điều tra đã qua đời rồi.”
“Sống hay chết đều như nhau cả, ở chỗ của tôi không có chuyện gì không tra ra được.” Kim Kỵ Dung xua tay nói.
“Nhưng mà chuyện này không phải ở Uy Hải.” Chu Tử tốt bụng nhắc nhở.
“Không ở Uy Hải?” Kim Kỵ Dung sửng sốt hỏi: “Vậy thì ở đâu?”
“Long Thành.” Chu Tử nói: “Chúng tôi tới đây từ Long Thành, bởi vì không muốn tìm văn phòng thám tử bản địa, tránh rút dây động rừng mới cố ý tìm ở Uy Hải.”
“Long Thành à.” Kim Kỵ Dung do dự.
Thấy anh ta do dự, Lê Mỹ Gia nói thêm: “Nếu anh cảm thấy không đủ khả năng, vậy thì thôi, chúng tôi sẽ tìm người khác.”
Nói xong, cô đứng dậy định ra về, ngay lập tức Chu Tử cũng đứng dậy theo.
“Ai nói tôi không đủ khả năng, chỉ là tôi đang suy xét nên thu phí thế nào với trường hợp điều tra ngoài khu vực thôi.” Kim Kỵ Dung vội vàng mở miệng nói.
“Tiền không phải vấn đề, chỉ cần anh có thể điều tra ra chân tướng sự việc giúp chúng tôi, bao nhiêu tiền chúng tôi đều sẵn lòng bỏ ra.” Chu Tử thấy không phải vấn đề bản lĩnh, lập tức nói.
Lúc này, trong lòng Kim Kỵ Dung đã cười nở hoa, nghe giọng điệu của cô ta hình như là người rất có tiền đó. Anh ta lập tức nói: “Nếu đã như vậy, các cô nói sơ qua tình hình trước đi, tôi sẽ dựa vào tình hình để thu phí.”
Nghe thấy anh ta nói thế, Lê Mỹ Gia và Chu Tử lại lần nữa ngồi xuống. Lê Mỹ Gia nháy mắt ra hiệu cho Chu Tử, Chu Tử hiểu ý, bắt đầu kể rõ chuyện về mẹ Lê Mỹ Gia mười bốn năm trước cho Kim Kỵ Dung.
Kim Kỵ Dung cũng thu lại sắc mặt vui đùa, nghiêm túc nghe Chu Tử tự thuật, mỗi khi nhận ra điểm quan trọng, anh ta đều ghi lại trong lòng, khi có nghi vấn cũng không cắt ngang lời Chu Tử.
Lê Mỹ Gia thấy dáng vẻ lúc anh ta nghiêm túc, cũng rất chuyên nghiệp, dần dần cũng có chút yên tâm.
Cứ như vậy, một người nói, một người ghi nhớ, đợi đến khi Chu Tử nói xong, thời gian đã qua một tiếng đồng hồ. Chu Tử cảm thấy khát khô cả cổ, cô ta hỏi: “Có thể cho tôi một chén nước không?”
“Không phải cô nói uống nữa sẽ phun ra sao?” Kim Kỵ Dung hỏi ngược lại.
Chu Tử lườm anh ta một cái: “Anh thử nói một giờ liền xem có muốn uống nước không?”
Kim Kỵ Dung cười hì hì nói: “Cũng đúng, cũng đúng, để tôi đi lấy nước cho cô, cô uống trà gì?”
“Không cần trà, nước sôi để nguội là được rồi.” Khi khát nước, Chu Tử chỉ thích uống nước sôi để nguội, vậy mới đã khát.
Kim Kỵ Dung gật đầu, đứng dậy đi rót hai cốc nước sôi để nguội cho hai người.
Chu Tử cầm lấy cốc của mình uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cầm lấy cốc của Lê Mỹ Gia, một hơi cạn thêm cốc nữa.
“Ấy… Hay là tôi lấy cái gáo, múc cho cô một gáo nước nhé?” Kim Kỵ Dung thấy vậy cười hỏi.
“Anh coi tôi là trâu à, không uống nữa.” Chu Tử bỏ cốc xuống trừng anh ta một cái: “Chuyện tôi vừa kể, anh đã hiểu rõ chưa? Có làm được hay không?”
“Đừng hỏi đàn ông có làm được hay không, bắt buộc phải được.” Kim Kỵ Dung vỗ ngực bảo đảm: “Tôi đi sắp xếp một chút, ngày mai sẽ đến Long Thành bắt đầu điều tra.”
“Nếu vậy thì tốt quá.” Chu Tử vui sướng hỏi: “Tình hình là như vậy, anh thu phí thế nào?”
Kim Kỵ Dung à một tiếng, tính toán một chút rồi nói: “Ai, chuyện của hai người phải đến nơi khác điều tra, vấn đề ăn ngủ nghỉ tôi đều phải bỏ tiền…”
“Bao nhiêu tiền cứ việc nói thẳng.” Lê Mỹ Gia lạnh lùng cắt lời anh ta.
“Hì hì, tôi rất thích làm việc với những người thẳng thắn như hai cô đấy, vậy tôi nói thẳng luôn nhé, đúng giá một trăm nghìn tệ, đặt cọc trước năm mươi nghìn, năm mươi nghìn còn lại sau khi xong việc thì trả sau.” Kim Kỵ Dung lộ ra vẻ mặt tham tiền nói.
Chu Tử có chút choáng váng: “Không phải anh nói anh là người có tiền, chỉ làm cho vui thôi à? Sao bây giờ lại tham tiền như thế?”
“Có tiền nhưng vẫn thích tiền, đó mới gọi là làm vì đam mê.” Kim Kỵ Dung thản nhiên nói.
Chu Tử cạn lời, đúng là trong cánh rừng lớn, loại chim nào cũng có.
Nếu như vào khoảng thời gian trước, mười vạn đối với Lê Mỹ Gia mà nói, khả năng còn có chút khó giải quyết, nhưng hôm qua ngân hàng Hoa Hạ vừa chuyển đến năm triệu tệ, đã trả hết các khoản nợ, tài chính của Lê Mỹ Gia cũng bắt đầu dư giả rồi. Vì vậy dù là một triệu tệ cô cũng lấy ra được, vừa nghe thấy đối phương hét giá trăm nghìn tệ, cô không thèm trả giá, trực tiếp viết cho Kim Kỵ Dung một tờ chi phiếu.
“Đây là năm mươi nghìn, tôi còn một yêu cầu nữa.” Lê Mỹ Gia đưa chi phiếu cho Kim Kỵ Dung.
Kim Kỵ Dung mang vẻ mặt tham tiền nhận lấy nói: “Mười yêu cầu cũng được, cô nói đi.”
“Chúng ta phải ký hai bản hợp đồng, một bản ghi rõ anh đã nhận tiền đặt cọc của tôi, đồng ý điều tra giúp tôi việc này, cho đến khi tra ra chân tướng mới thôi. Một bản khác là hợp đồng bảo mật, anh phải nghiêm khắc bảo mật giúp tôi việc này, ngoài ba chúng ta ra không được để người thứ tư biết. Nếu anh không làm được hai điểm này, tôi có thể tiến hành khởi tố anh.” Lê Mỹ Gia lạnh lùng nói.
Bị ánh mắt lạnh như băng của Lê Mỹ Gia nhìn chằm chằm, Kim Kỵ Dung sởn cả gai ốc, âm thầm kinh ngạc cảm thán, mẹ kiếp, cô nàng này, tốt nhất mình vẫn không nên theo đuổi, quá lạnh lùng, theo đuổi được cũng không dám ôm. Anh ta là người rất sợ lạnh.
So sánh như vậy, càng nhìn anh ta càng cảm thấy Chu Tử đáng yêu. Đầu tiên anh ta cười hì hì với Chu Tử, sau đó gật đầu nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chỗ tôi có máy tính, các cô soạn hợp đồng đi, điều khoản do các cô định ra.”
Lê Mỹ Gia gật đầu, nói với Chu Tử: “Soạn thảo dựa theo hợp đồng bình thường, thêm vào vài yêu cầu quan trọng mình vừa nói.”
“Được.” Chu Tử đứng dậy hỏi: “Máy tính ở đâu?”
Lúc này Kim Kỵ Dung đã nhìn ra được chút manh mối rồi, cô gái họ Lê này nhất định là người làm ăn, cách làm việc vừa khôn khéo vừa cẩn thận, còn cô Chu này khả năng là cấp dưới.
Đoán được quan hệ giữa hai người, Kim Kỵ Dung cười đứng dậy dẫn Chu Tử vào trong văn phòng soạn thảo hợp đồng.
Việc soạn thảo hợp đồng là thế mạnh của Chu Tử, chỉ là việc nhỏ dễ như trở bàn tay. Cô ta bật máy tính lên, mở một tập tài liệu mới, bắt đầu gõ chữ.
Chưa đến ba phút, máy in đã bắt đầu làm việc, tiếng lạch cạch vang lên, bốn tờ giấy chạy ra. Kim Kỵ Dung thuận tay cầm một tờ lên xem thử, phần lớn các điều khoản thông thường anh ta đều xem lướt qua, chỉ nhìn kỹ vào các điều khoản đặc biệt. Khi nhìn thấy khoản tiền bồi thường là năm triệu tệ, anh ta không nhịn được dậm chân: “Năm triệu tệ! Tôi chỉ thu có một trăm nghìn mà thôi. Có cần tàn nhẫn như thế không?”
“Hợp đồng đặc biệt đương nhiên phải áp dụng tỷ lệ bồi thường đặc biệt, nếu như anh dám làm trái với một điều khoản trong hai bản hợp đồng này, anh đều phải bồi thường cho chúng tôi số tiền gấp năm mươi lần.” Chu Tử nở nụ cười tiêu chuẩn.
Kim Kỵ Dung cạn lời, cắn răng nói: “Năm mươi lần thì năm mươi lần, dù sao tôi cũng không có ý định vi phạm hợp đồng.”
“Được thế thì tốt nhất rồi, vậy thì ký tên đi.” Chu Tử chỉ tay vào bản hợp đồng nói.
“Ký thì ký.” Kim Kỵ Dung nói xong thì cầm lấy một chiếc bút.
Chu Tử vội vàng ngăn cản: “Khoan đã, dùng bút của tôi để ký. Ai biết bút của anh có vấn đề gì không.”
“Ai u, không phải chứ, cô cũng thông minh quá nhỉ.” Kim Kỵ Dung bỏ bút của mình xuống, nhận lấy bút cô ta đưa cho.
Chu Tử hừ một tiếng: “Anh cho rằng phụ nữ đều dễ lừa sao? Vậy thì anh thật sự nhìn lầm chúng tôi rồi.”
“Bây giờ tôi đã nhìn ra, hai người các cô đúng là một đôi tinh ranh, tôi có cảm giác mình lên nhầm thuyền giặc rồi.” Kim Kỵ Dung gật đầu tán đồng.
“Ha ha, muộn rồi.” Chu Tử cầm hợp đồng anh ta đã ký xong, vừa cười vừa nói.
Ở sau lưng cô ta, Kim Kỵ Dung nở một nụ cười “Cáo già xảo quyệt”, lén lút vứt cây bút trong tay vào thùng rác. Ngay khi Chu Tử đưa bút cho anh ta, anh ta đã thay xà đổi cột. Cô nhóc này đúng là thông minh thật, nhưng mà chọn bút quá bình thường, nếu đổi thành loại bút đặc biệt, thì còn lâu mình mới lấy giả tráo thật được.
Chu Tử cầm hợp đồng ra đưa cho Lê Mỹ Gia, Lê Mỹ Gia rất yên tâm về cô ta, nên không xem lại nội dung, nhận lấy ký tên mình lên luôn.
Sau khi trao hợp đồng đã ký tên cho nhau, đôi bên để lại phương thức liên hệ, sau đó Lê Mỹ Gia và Chu Tử rời khỏi văn phòng thám tử.
“Mỹ Gia, hay là chúng ta đi dạo một vòng ở Uy Hải đi. Bận rộn hơn một tháng, cậu cũng cần nghỉ ngơi một chút chứ.” Ra khỏi hẻm Tam Nguyên, Chu Tử đề nghị.
Thật ra Lê Mỹ Gia cảm thấy nghỉ ngơi hay không cũng không có gì khác nhau, nhưng mà nghĩ đến việc Chu Tử vất vả cùng mình lâu như vậy, khả năng cần thả lỏng một chút, cô lập tức đồng ý: “Vậy thì đi dạo đi. Thích cái gì mua cái đó, mình trả tiền.”
“Ui da, cảm ơn bà chủ xinh đẹp của mình.” Chu Tử kéo tay Lê Mỹ Gia vui mừng nói.
Lê Mỹ Gia khẽ mỉm cười, mấy năm qua cô chỉ có một người bạn tốt là Chu Tử, rất nhiều chuyện nếu như không được cô ấy giúp đỡ, thật sự cô không thể lo liệu hết được.
Lúc này Kim Kỵ Dung đang ngồi một mình trong văn phòng trinh thám Hắc Miêu, chân vắt chéo trên mặt bàn, thoải mái ngâm nga khúc hát, cầm di động tìm kiếm thông tin về Lê Mỹ Gia.
Anh ta nhập tên Lê Mỹ Gia vào ô tìm kiếm, trên trang web lập tức hiện lên rất nhiều tin tức. Dựa vào ánh mắt chuyên nghiệp của mình, rất nhanh Kim Kỵ Dung đã đoán ra được đâu là Lê Mỹ Gia mà anh ta muốn tìm.
“Sống hay chết đều như nhau cả, ở chỗ của tôi không có chuyện gì không tra ra được.” Kim Kỵ Dung xua tay nói.
“Nhưng mà chuyện này không phải ở Uy Hải.” Chu Tử tốt bụng nhắc nhở.
“Không ở Uy Hải?” Kim Kỵ Dung sửng sốt hỏi: “Vậy thì ở đâu?”
“Long Thành.” Chu Tử nói: “Chúng tôi tới đây từ Long Thành, bởi vì không muốn tìm văn phòng thám tử bản địa, tránh rút dây động rừng mới cố ý tìm ở Uy Hải.”
“Long Thành à.” Kim Kỵ Dung do dự.
Thấy anh ta do dự, Lê Mỹ Gia nói thêm: “Nếu anh cảm thấy không đủ khả năng, vậy thì thôi, chúng tôi sẽ tìm người khác.”
Nói xong, cô đứng dậy định ra về, ngay lập tức Chu Tử cũng đứng dậy theo.
“Ai nói tôi không đủ khả năng, chỉ là tôi đang suy xét nên thu phí thế nào với trường hợp điều tra ngoài khu vực thôi.” Kim Kỵ Dung vội vàng mở miệng nói.
“Tiền không phải vấn đề, chỉ cần anh có thể điều tra ra chân tướng sự việc giúp chúng tôi, bao nhiêu tiền chúng tôi đều sẵn lòng bỏ ra.” Chu Tử thấy không phải vấn đề bản lĩnh, lập tức nói.
Lúc này, trong lòng Kim Kỵ Dung đã cười nở hoa, nghe giọng điệu của cô ta hình như là người rất có tiền đó. Anh ta lập tức nói: “Nếu đã như vậy, các cô nói sơ qua tình hình trước đi, tôi sẽ dựa vào tình hình để thu phí.”
Nghe thấy anh ta nói thế, Lê Mỹ Gia và Chu Tử lại lần nữa ngồi xuống. Lê Mỹ Gia nháy mắt ra hiệu cho Chu Tử, Chu Tử hiểu ý, bắt đầu kể rõ chuyện về mẹ Lê Mỹ Gia mười bốn năm trước cho Kim Kỵ Dung.
Kim Kỵ Dung cũng thu lại sắc mặt vui đùa, nghiêm túc nghe Chu Tử tự thuật, mỗi khi nhận ra điểm quan trọng, anh ta đều ghi lại trong lòng, khi có nghi vấn cũng không cắt ngang lời Chu Tử.
Lê Mỹ Gia thấy dáng vẻ lúc anh ta nghiêm túc, cũng rất chuyên nghiệp, dần dần cũng có chút yên tâm.
Cứ như vậy, một người nói, một người ghi nhớ, đợi đến khi Chu Tử nói xong, thời gian đã qua một tiếng đồng hồ. Chu Tử cảm thấy khát khô cả cổ, cô ta hỏi: “Có thể cho tôi một chén nước không?”
“Không phải cô nói uống nữa sẽ phun ra sao?” Kim Kỵ Dung hỏi ngược lại.
Chu Tử lườm anh ta một cái: “Anh thử nói một giờ liền xem có muốn uống nước không?”
Kim Kỵ Dung cười hì hì nói: “Cũng đúng, cũng đúng, để tôi đi lấy nước cho cô, cô uống trà gì?”
“Không cần trà, nước sôi để nguội là được rồi.” Khi khát nước, Chu Tử chỉ thích uống nước sôi để nguội, vậy mới đã khát.
Kim Kỵ Dung gật đầu, đứng dậy đi rót hai cốc nước sôi để nguội cho hai người.
Chu Tử cầm lấy cốc của mình uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cầm lấy cốc của Lê Mỹ Gia, một hơi cạn thêm cốc nữa.
“Ấy… Hay là tôi lấy cái gáo, múc cho cô một gáo nước nhé?” Kim Kỵ Dung thấy vậy cười hỏi.
“Anh coi tôi là trâu à, không uống nữa.” Chu Tử bỏ cốc xuống trừng anh ta một cái: “Chuyện tôi vừa kể, anh đã hiểu rõ chưa? Có làm được hay không?”
“Đừng hỏi đàn ông có làm được hay không, bắt buộc phải được.” Kim Kỵ Dung vỗ ngực bảo đảm: “Tôi đi sắp xếp một chút, ngày mai sẽ đến Long Thành bắt đầu điều tra.”
“Nếu vậy thì tốt quá.” Chu Tử vui sướng hỏi: “Tình hình là như vậy, anh thu phí thế nào?”
Kim Kỵ Dung à một tiếng, tính toán một chút rồi nói: “Ai, chuyện của hai người phải đến nơi khác điều tra, vấn đề ăn ngủ nghỉ tôi đều phải bỏ tiền…”
“Bao nhiêu tiền cứ việc nói thẳng.” Lê Mỹ Gia lạnh lùng cắt lời anh ta.
“Hì hì, tôi rất thích làm việc với những người thẳng thắn như hai cô đấy, vậy tôi nói thẳng luôn nhé, đúng giá một trăm nghìn tệ, đặt cọc trước năm mươi nghìn, năm mươi nghìn còn lại sau khi xong việc thì trả sau.” Kim Kỵ Dung lộ ra vẻ mặt tham tiền nói.
Chu Tử có chút choáng váng: “Không phải anh nói anh là người có tiền, chỉ làm cho vui thôi à? Sao bây giờ lại tham tiền như thế?”
“Có tiền nhưng vẫn thích tiền, đó mới gọi là làm vì đam mê.” Kim Kỵ Dung thản nhiên nói.
Chu Tử cạn lời, đúng là trong cánh rừng lớn, loại chim nào cũng có.
Nếu như vào khoảng thời gian trước, mười vạn đối với Lê Mỹ Gia mà nói, khả năng còn có chút khó giải quyết, nhưng hôm qua ngân hàng Hoa Hạ vừa chuyển đến năm triệu tệ, đã trả hết các khoản nợ, tài chính của Lê Mỹ Gia cũng bắt đầu dư giả rồi. Vì vậy dù là một triệu tệ cô cũng lấy ra được, vừa nghe thấy đối phương hét giá trăm nghìn tệ, cô không thèm trả giá, trực tiếp viết cho Kim Kỵ Dung một tờ chi phiếu.
“Đây là năm mươi nghìn, tôi còn một yêu cầu nữa.” Lê Mỹ Gia đưa chi phiếu cho Kim Kỵ Dung.
Kim Kỵ Dung mang vẻ mặt tham tiền nhận lấy nói: “Mười yêu cầu cũng được, cô nói đi.”
“Chúng ta phải ký hai bản hợp đồng, một bản ghi rõ anh đã nhận tiền đặt cọc của tôi, đồng ý điều tra giúp tôi việc này, cho đến khi tra ra chân tướng mới thôi. Một bản khác là hợp đồng bảo mật, anh phải nghiêm khắc bảo mật giúp tôi việc này, ngoài ba chúng ta ra không được để người thứ tư biết. Nếu anh không làm được hai điểm này, tôi có thể tiến hành khởi tố anh.” Lê Mỹ Gia lạnh lùng nói.
Bị ánh mắt lạnh như băng của Lê Mỹ Gia nhìn chằm chằm, Kim Kỵ Dung sởn cả gai ốc, âm thầm kinh ngạc cảm thán, mẹ kiếp, cô nàng này, tốt nhất mình vẫn không nên theo đuổi, quá lạnh lùng, theo đuổi được cũng không dám ôm. Anh ta là người rất sợ lạnh.
So sánh như vậy, càng nhìn anh ta càng cảm thấy Chu Tử đáng yêu. Đầu tiên anh ta cười hì hì với Chu Tử, sau đó gật đầu nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chỗ tôi có máy tính, các cô soạn hợp đồng đi, điều khoản do các cô định ra.”
Lê Mỹ Gia gật đầu, nói với Chu Tử: “Soạn thảo dựa theo hợp đồng bình thường, thêm vào vài yêu cầu quan trọng mình vừa nói.”
“Được.” Chu Tử đứng dậy hỏi: “Máy tính ở đâu?”
Lúc này Kim Kỵ Dung đã nhìn ra được chút manh mối rồi, cô gái họ Lê này nhất định là người làm ăn, cách làm việc vừa khôn khéo vừa cẩn thận, còn cô Chu này khả năng là cấp dưới.
Đoán được quan hệ giữa hai người, Kim Kỵ Dung cười đứng dậy dẫn Chu Tử vào trong văn phòng soạn thảo hợp đồng.
Việc soạn thảo hợp đồng là thế mạnh của Chu Tử, chỉ là việc nhỏ dễ như trở bàn tay. Cô ta bật máy tính lên, mở một tập tài liệu mới, bắt đầu gõ chữ.
Chưa đến ba phút, máy in đã bắt đầu làm việc, tiếng lạch cạch vang lên, bốn tờ giấy chạy ra. Kim Kỵ Dung thuận tay cầm một tờ lên xem thử, phần lớn các điều khoản thông thường anh ta đều xem lướt qua, chỉ nhìn kỹ vào các điều khoản đặc biệt. Khi nhìn thấy khoản tiền bồi thường là năm triệu tệ, anh ta không nhịn được dậm chân: “Năm triệu tệ! Tôi chỉ thu có một trăm nghìn mà thôi. Có cần tàn nhẫn như thế không?”
“Hợp đồng đặc biệt đương nhiên phải áp dụng tỷ lệ bồi thường đặc biệt, nếu như anh dám làm trái với một điều khoản trong hai bản hợp đồng này, anh đều phải bồi thường cho chúng tôi số tiền gấp năm mươi lần.” Chu Tử nở nụ cười tiêu chuẩn.
Kim Kỵ Dung cạn lời, cắn răng nói: “Năm mươi lần thì năm mươi lần, dù sao tôi cũng không có ý định vi phạm hợp đồng.”
“Được thế thì tốt nhất rồi, vậy thì ký tên đi.” Chu Tử chỉ tay vào bản hợp đồng nói.
“Ký thì ký.” Kim Kỵ Dung nói xong thì cầm lấy một chiếc bút.
Chu Tử vội vàng ngăn cản: “Khoan đã, dùng bút của tôi để ký. Ai biết bút của anh có vấn đề gì không.”
“Ai u, không phải chứ, cô cũng thông minh quá nhỉ.” Kim Kỵ Dung bỏ bút của mình xuống, nhận lấy bút cô ta đưa cho.
Chu Tử hừ một tiếng: “Anh cho rằng phụ nữ đều dễ lừa sao? Vậy thì anh thật sự nhìn lầm chúng tôi rồi.”
“Bây giờ tôi đã nhìn ra, hai người các cô đúng là một đôi tinh ranh, tôi có cảm giác mình lên nhầm thuyền giặc rồi.” Kim Kỵ Dung gật đầu tán đồng.
“Ha ha, muộn rồi.” Chu Tử cầm hợp đồng anh ta đã ký xong, vừa cười vừa nói.
Ở sau lưng cô ta, Kim Kỵ Dung nở một nụ cười “Cáo già xảo quyệt”, lén lút vứt cây bút trong tay vào thùng rác. Ngay khi Chu Tử đưa bút cho anh ta, anh ta đã thay xà đổi cột. Cô nhóc này đúng là thông minh thật, nhưng mà chọn bút quá bình thường, nếu đổi thành loại bút đặc biệt, thì còn lâu mình mới lấy giả tráo thật được.
Chu Tử cầm hợp đồng ra đưa cho Lê Mỹ Gia, Lê Mỹ Gia rất yên tâm về cô ta, nên không xem lại nội dung, nhận lấy ký tên mình lên luôn.
Sau khi trao hợp đồng đã ký tên cho nhau, đôi bên để lại phương thức liên hệ, sau đó Lê Mỹ Gia và Chu Tử rời khỏi văn phòng thám tử.
“Mỹ Gia, hay là chúng ta đi dạo một vòng ở Uy Hải đi. Bận rộn hơn một tháng, cậu cũng cần nghỉ ngơi một chút chứ.” Ra khỏi hẻm Tam Nguyên, Chu Tử đề nghị.
Thật ra Lê Mỹ Gia cảm thấy nghỉ ngơi hay không cũng không có gì khác nhau, nhưng mà nghĩ đến việc Chu Tử vất vả cùng mình lâu như vậy, khả năng cần thả lỏng một chút, cô lập tức đồng ý: “Vậy thì đi dạo đi. Thích cái gì mua cái đó, mình trả tiền.”
“Ui da, cảm ơn bà chủ xinh đẹp của mình.” Chu Tử kéo tay Lê Mỹ Gia vui mừng nói.
Lê Mỹ Gia khẽ mỉm cười, mấy năm qua cô chỉ có một người bạn tốt là Chu Tử, rất nhiều chuyện nếu như không được cô ấy giúp đỡ, thật sự cô không thể lo liệu hết được.
Lúc này Kim Kỵ Dung đang ngồi một mình trong văn phòng trinh thám Hắc Miêu, chân vắt chéo trên mặt bàn, thoải mái ngâm nga khúc hát, cầm di động tìm kiếm thông tin về Lê Mỹ Gia.
Anh ta nhập tên Lê Mỹ Gia vào ô tìm kiếm, trên trang web lập tức hiện lên rất nhiều tin tức. Dựa vào ánh mắt chuyên nghiệp của mình, rất nhanh Kim Kỵ Dung đã đoán ra được đâu là Lê Mỹ Gia mà anh ta muốn tìm.