Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Sát thủ bi thảm
Bước chân của người đàn ông khựng lại, nhìn dáng vẻ yếu ớt của Hoàng Tử Hiên, anh ta lạnh lùng cười: "Chỉ dựa vào mày?"
"Dựa vào tôi." Hoàng Tử Hiên gật đầu.
"Đúng là muốn chết!" Người đàn ông kia không nói hai lời, duỗi cánh tay vốn đang chấp sau người ra, tung mạnh quả đấm vào đầu của Hoàng Tử Hiên.
Lê Mỹ Gia trừng to đôi mắt hạnh, khẩn trương đến đứng thẳng thân thể, Hoàng Tử Hiên vừa gầy lại mỏng, có khi nào bị một quyền này đập nát cả đầu luôn không?
Hoàng Tử Hiên cũng không xảy ra chuyện như Lê Mỹ Gia đang lo lắng, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào quả đấm nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt mình. Trong khoảnh khắc nắm đấm của đối phương giáng xuống, đầu anh hơi nghiêng qua, chân nhanh chóng bước về phía trước một bước, nửa người bên trái hơi lách qua một bên, vai trái đẩy về phía trước, một luồng sức mạnh thật lớn thuận thế mà ra, nhẹ nhàng hất người đàn ông kia ra ngoài.
Bịch bịch bịch!
Người đàn ông liên tục lùi lại ba bước, khi nhìn lại Hoàng Tử Hiên thì ánh mắt đã thay đổi: "Thái Cực!"
"Võ thuật không quan tâm xuất xứ, nhưng ánh mắt anh cũng rất tốt đấy." Hoàng Tử Hiên cười ha ha, giọng điệu châm chọc đến tột cùng: "Người của Trường Quyền Môn đổi nghề làm sát thủ khi nào vậy?"
Sắc mặt của người đàn ông hơi trầm xuống, đối phương không chỉ biết võ thuật, còn biết Trường Quyền Môn, vừa nghe là biết thuộc về giới tu võ.
"Xin hỏi người anh em này thuộc môn phái nào?" Lo lắng đối phương là người của giới tu võ, người đàn ông kia không thể không hỏi rõ ràng trước, tránh gây nên chuyện gà nhà đánh nhau.
"Không môn không phái." Hoàng Tử Hiên khoát tay chặn anh ta lại: "Anh đi đi, có tôi ở đây thì hôm nay anh không động được vào nửa cọng tóc của người này đâu."
Không môn không phái!
Ánh mắt của người đàn ông trầm xuống, một khi đã vậy, anh ta cũng không có gì phải kiêng dè nữa, lập tức cười lạnh: "Thái Cực đúng là thay đổi liên tục, nhưng e là mày cũng không luyện đến nơi đến chốn. Hôm nay để mày kiến thức được sự lợi hại của Trường Quyền."
Lời còn chưa dứt, anh ta đã duỗi cánh tay dài ra, hai chân một trước một sau nhảy dựng về phía trước, trong nháy mắt đã đến trước người Hoàng Tử Hiên, đồng thời lại tung ra thế công.
Điểm lợi hại của Trường Quyền nằm ở chỗ nắm tay dài, động tác nhanh, thường có thể ra quyền ba năm lần trong nháy mắt, làm người ta khó lòng phòng bị. Nếu như người khác gặp phải anh ta, e là không giành được lợi thế gì.
Nhưng cố tình là Hoàng Tử Hiên không phải người nào khác, mà Thái Cực lại là võ thuật lấy nhu thắng cương, lấy chậm thắng nhanh. Mặc kệ tốc độ của anh ta nhanh đến mấy, đụng phải Hoàng Tử Hiên thì sẽ bị hóa giải ngay.
"Dã Mã Phân Tông!"
Rầm!
"Bạch Hạc Lưỡng Sí!"
Rầm!
Mỗi lần Hoàng Tử Hiên đánh ra một động tác, tránh đi quả đấm của đối phương, đồng thời cũng có thể đẩy đối phương đi ra xa vài bước.
Sau một lúc như thế, người đàn ông kia đã rơi vào thế bất lợi.
Lê Mỹ Gia ngơ ngác mà nhìn Hoàng Tử Hiên, giờ phút này cả người anh cứ như được hào quang bao phủ, rõ ràng từng chiêu từng thức đều chậm như một bà cụ, chỉ khi nào đụng vào đối thủ, sức mạnh cứ như có thế ngàn cân. Người đàn ông hung hãn này hoàn toàn không đến gần được người của anh.
Lê Mỹ Gia cũng không hiểu võ thuật, nhưng cô cũng không xa lạ gì đối với chiêu thức Hoàng Tử Hiên tung ra. Gần như ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy một loạt những ông cụ bà cụ đánh Thái Cực trong công viên, từng chiêu từng thức đều giống như đúc động tác hiện giờ mà Hoàng Tử Hiên đánh ra.
Nhưng mặc dù chiêu thức giống nhau, hiệu quả lại hoàn toàn bất đồng. Lê Mỹ Gia vẫn cho là Thái Cực chỉ là vận động để các cụ rèn luyện sức khỏe, cứ như đám học sinh ngày nào cũng phải tập thể dục buổi sáng. Nhưng Hoàng Tử Hiên đã đổi mới nhận thức của cô, nhìn thấy người đàn ông cao lớn thô kệch dần dần thất thế, thậm chí cô cảm thấy Hoàng Tử Hiên có thể sử dụng Thái Cực để giết người!
"Thập Tự Thủ!"
Hoàng Tử Hiên quát lạnh một tiếng, bắt chéo tay rồi đẩy về phía trước.
Sức nặng ngàn cân đánh lên ngực của người đàn ông, anh ta lập tức ngã văng ra ngoài.
Rầm!
Người đàn ông ngã oạch xuống đầu một chiếc xe, không nghi ngờ gì nữa, mui xe đã bị lún sâu xuống, gần như khảm người đàn ông này vào lá sắt.
Lê Mỹ Gia hít mạnh một hơi, vội vàng hỏi: "Anh ta đã chết rồi sao?"
"Đâu có, chỉ gãy mấy khúc xương sườn, tạm thời không động đậy được mà thôi." Hoàng Tử Hiên thu tay về rồi nhếch miệng cười với Lê Mỹ Gia: "Cô chủ, sao cô không nói sớm hả? Nếu sớm nói cho tôi biết làm tài xế cho cô nguy hiểm như vậy, có cho nhiều tiền hơn tôi cũng không làm đâu."
Lê Mỹ Gia há miệng thở dốc, siết nắm tay lại rồi nói: "Thật xin lỗi, tôi cũng không ngờ lá gan của bọn họ lớn như vậy, dám nghĩ đến chuyện giết tôi. Ngày mai tôi sẽ tìm một tài xế khác, hợp đồng lao động giữa chúng ta đến đây thì chấm dứt."
Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì lập tức trợn mắt lên, không vui nói: "Tôi là một tài xế có đạo đức nghề nghiệp, nếu đã nhận tiền lương dự chi của cô, dù thế nào tôi cũng phải làm hết một tháng."
"Anh có thể trả tiền lại cho tôi mà." Lê Mỹ Gia nói.
Hoàng Tử Hiên nghe vậy lại càng không vui: "Loại người keo kiệt bủn xỉn như tôi, từ trước đến nay chỉ có vào chứ không có ra, muốn tôi móc tiền từ trong túi ra à? Không có cửa đâu, cửa sổ càng không có."
Phì...
Lê Mỹ Gia đột nhiên bị chọc cười. Tuy Hoàng Tử Hiên luôn nói bậy nói bạ, nhưng cô biết, anh chỉ lo lại có người đến giết cô. Giờ khắc này, ấn tượng dành cho Hoàng Tử Hiên trong lòng cô lại tăng lên một chút.
Hú hú hú hú hú hú hú...
Tiếng còi cảnh sát từ xa xa truyền đến, không bao lâu sau thì xe cảnh sát và xe cứu thương đã cùng tới hiện trường tai nạn.
Là một trong những đầu sỏ gây nên vụ tai nạn lần này, tất nhiên Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia là người đầu tiên bị cảnh sát lấy lời khai, sau khi biết được đại khái nguyên nhân sự cố, hai người họ và những tên còn có thể động đậy bên đối phương đều cùng bị mang về đồn cảnh sát.
Sau khi đến đồn cảnh sát, Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia và người của đối phương đều bị tách ra đưa vào từng phòng khác nhau. Hoàng Tử Hiên ngồi một mình trong phòng thật lâu cũng không thấy có cảnh sát tiến vào, anh nhàm chán mà chép chép miệng, sau đó lấy ra một điếu thuốc từ trong túi để hút.
Hút được nửa điếu thuốc thì rốt cục cũng nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Tiếp theo thì cửa phòng được đẩy ra, một đôi chân bước vào. Tầm mắt của Hoàng Tử Hiên lập tức bị hấp dẫn, nhìn lên từ cặp chân dài kia, đó là một gương mặt không kém cạnh gì Lê Mỹ Gia.
Là nữ cảnh sát.
Trong lòng Hoàng Tử Hiên thầm vui vẻ, vận số của mình cũng không tệ lắm, đỡ hơn là gặp một lão già xấu xí.
Trong lòng Trương Tiểu Lệ lại không vui vẻ như Hoàng Tử Hiên, ngược lại, cô thật tức giận. Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, cô được điều đến phân cục này. Đã qua hết một năm, kỳ thực tập sớm đã trôi qua, nhưng cấp trên lại trì hoãn không chịu chuyển chính thức cho cô. Không những không ký hợp đồng chính thức cho cô, mà chuyện gì cũng bắt cô làm.
Cô vừa dán hóa đơn phạt trở về xong, còn chưa uống ngụm nước thì lại bảo cô đến lấy khẩu cung. Trương Tiểu Lệ mang theo lửa giận vừa tiến vào đã thấy Hoàng Tử Hiên đang hút thuốc lá, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào ngực của mình, cô lại lập tức nổi trận lôi đình.
Bịch bịch bịch!
Trương Tiểu Lệ giẫm lên giày cảnh sát đi lên phía trước, nổi giận đùng đùng giật điếu thuốc khỏi miệng Hoàng Tử Hiên rồi nhấn một cái lên bàn.
"Muốn hút thuốc thì hút thuốc, anh coi nơi này là chỗ nào. Có thể tự giác của tội phạm hay không!" Rầm một tiếng, Trương Tiểu Lệ vứt quyển vở xuống, trừng mắt cảnh cáo Hoàng Tử Hiên một cái.
Tính khí thật là hung hăng!
Hoàng Tử Hiên vô tội lại oan ức mà hỏi: "Người đẹp cảnh sát, không phải cô đến kỳ đó chứ?"
Trương Tiểu Lệ vừa nghe anh còn dám đùa giỡn mình, lập tức lại phát cáu, rầm một quyền đập lên trên bàn, chỉ nghe răng rắc một tiếng, một góc bàn gỗ trực tiếp vỡ vụn.
Hoàng Tử Hiên kinh ngạc há miệng thở dốc, thật không nhìn ra, cô nàng này còn biết võ thuật, khó trách tính tình nóng nảy như vậy.
"Nói thêm một câu nhảm nhí nữa thì giống như cái bàn này!" Trương Tiểu Lệ trừng mắt cảnh cáo.
Hoàng Tử Hiên liên tục gật đầu, dáng vẻ anh như cô vợ đáng thương.
Trương Tiểu Lệ hừ một tiếng rồi ngồi xuống, mở bản tư liệu mà đồng nghiệp vừa đưa cho cô ra rồi xem xét, sau đó nhướng mày: "Họ tên là Hoàng Tử Hiên?"
"Đúng vậy." Hoàng Tử Hiên gật đầu.
"Hai mươi lăm tuổi?"
"Đúng."
"Giới tính nam?"
Hoàng Tử Hiên im lặng.
"Giới tính nam?"
Hoàng Tử Hiên vẫn không nói tiếng nào.
"Tôi hỏi anh có phải nam hay không? Không nghe thấy hay sao?" Tính nóng nảy của Trương Tiểu Lệ lại dâng lên.
"Có nghe." Hoàng Tử Hiên rốt cục cũng nói chuyện.
"Có nghe tại sao không trả lời." Trương Tiểu Lệ nhìn anh chằm chằm.
Hoàng Tử Hiên oan ức mà nói: "Báo cáo đồng chí, tôi cảm thấy vấn đề này thật là nhảm nhí. Không phải cô không cho tôi nói lời nhảm nhí sao? Chẳng lẽ tôi có phải nam hay không, cô không nhìn ra được à?"
"Dựa vào tôi." Hoàng Tử Hiên gật đầu.
"Đúng là muốn chết!" Người đàn ông kia không nói hai lời, duỗi cánh tay vốn đang chấp sau người ra, tung mạnh quả đấm vào đầu của Hoàng Tử Hiên.
Lê Mỹ Gia trừng to đôi mắt hạnh, khẩn trương đến đứng thẳng thân thể, Hoàng Tử Hiên vừa gầy lại mỏng, có khi nào bị một quyền này đập nát cả đầu luôn không?
Hoàng Tử Hiên cũng không xảy ra chuyện như Lê Mỹ Gia đang lo lắng, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào quả đấm nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt mình. Trong khoảnh khắc nắm đấm của đối phương giáng xuống, đầu anh hơi nghiêng qua, chân nhanh chóng bước về phía trước một bước, nửa người bên trái hơi lách qua một bên, vai trái đẩy về phía trước, một luồng sức mạnh thật lớn thuận thế mà ra, nhẹ nhàng hất người đàn ông kia ra ngoài.
Bịch bịch bịch!
Người đàn ông liên tục lùi lại ba bước, khi nhìn lại Hoàng Tử Hiên thì ánh mắt đã thay đổi: "Thái Cực!"
"Võ thuật không quan tâm xuất xứ, nhưng ánh mắt anh cũng rất tốt đấy." Hoàng Tử Hiên cười ha ha, giọng điệu châm chọc đến tột cùng: "Người của Trường Quyền Môn đổi nghề làm sát thủ khi nào vậy?"
Sắc mặt của người đàn ông hơi trầm xuống, đối phương không chỉ biết võ thuật, còn biết Trường Quyền Môn, vừa nghe là biết thuộc về giới tu võ.
"Xin hỏi người anh em này thuộc môn phái nào?" Lo lắng đối phương là người của giới tu võ, người đàn ông kia không thể không hỏi rõ ràng trước, tránh gây nên chuyện gà nhà đánh nhau.
"Không môn không phái." Hoàng Tử Hiên khoát tay chặn anh ta lại: "Anh đi đi, có tôi ở đây thì hôm nay anh không động được vào nửa cọng tóc của người này đâu."
Không môn không phái!
Ánh mắt của người đàn ông trầm xuống, một khi đã vậy, anh ta cũng không có gì phải kiêng dè nữa, lập tức cười lạnh: "Thái Cực đúng là thay đổi liên tục, nhưng e là mày cũng không luyện đến nơi đến chốn. Hôm nay để mày kiến thức được sự lợi hại của Trường Quyền."
Lời còn chưa dứt, anh ta đã duỗi cánh tay dài ra, hai chân một trước một sau nhảy dựng về phía trước, trong nháy mắt đã đến trước người Hoàng Tử Hiên, đồng thời lại tung ra thế công.
Điểm lợi hại của Trường Quyền nằm ở chỗ nắm tay dài, động tác nhanh, thường có thể ra quyền ba năm lần trong nháy mắt, làm người ta khó lòng phòng bị. Nếu như người khác gặp phải anh ta, e là không giành được lợi thế gì.
Nhưng cố tình là Hoàng Tử Hiên không phải người nào khác, mà Thái Cực lại là võ thuật lấy nhu thắng cương, lấy chậm thắng nhanh. Mặc kệ tốc độ của anh ta nhanh đến mấy, đụng phải Hoàng Tử Hiên thì sẽ bị hóa giải ngay.
"Dã Mã Phân Tông!"
Rầm!
"Bạch Hạc Lưỡng Sí!"
Rầm!
Mỗi lần Hoàng Tử Hiên đánh ra một động tác, tránh đi quả đấm của đối phương, đồng thời cũng có thể đẩy đối phương đi ra xa vài bước.
Sau một lúc như thế, người đàn ông kia đã rơi vào thế bất lợi.
Lê Mỹ Gia ngơ ngác mà nhìn Hoàng Tử Hiên, giờ phút này cả người anh cứ như được hào quang bao phủ, rõ ràng từng chiêu từng thức đều chậm như một bà cụ, chỉ khi nào đụng vào đối thủ, sức mạnh cứ như có thế ngàn cân. Người đàn ông hung hãn này hoàn toàn không đến gần được người của anh.
Lê Mỹ Gia cũng không hiểu võ thuật, nhưng cô cũng không xa lạ gì đối với chiêu thức Hoàng Tử Hiên tung ra. Gần như ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy một loạt những ông cụ bà cụ đánh Thái Cực trong công viên, từng chiêu từng thức đều giống như đúc động tác hiện giờ mà Hoàng Tử Hiên đánh ra.
Nhưng mặc dù chiêu thức giống nhau, hiệu quả lại hoàn toàn bất đồng. Lê Mỹ Gia vẫn cho là Thái Cực chỉ là vận động để các cụ rèn luyện sức khỏe, cứ như đám học sinh ngày nào cũng phải tập thể dục buổi sáng. Nhưng Hoàng Tử Hiên đã đổi mới nhận thức của cô, nhìn thấy người đàn ông cao lớn thô kệch dần dần thất thế, thậm chí cô cảm thấy Hoàng Tử Hiên có thể sử dụng Thái Cực để giết người!
"Thập Tự Thủ!"
Hoàng Tử Hiên quát lạnh một tiếng, bắt chéo tay rồi đẩy về phía trước.
Sức nặng ngàn cân đánh lên ngực của người đàn ông, anh ta lập tức ngã văng ra ngoài.
Rầm!
Người đàn ông ngã oạch xuống đầu một chiếc xe, không nghi ngờ gì nữa, mui xe đã bị lún sâu xuống, gần như khảm người đàn ông này vào lá sắt.
Lê Mỹ Gia hít mạnh một hơi, vội vàng hỏi: "Anh ta đã chết rồi sao?"
"Đâu có, chỉ gãy mấy khúc xương sườn, tạm thời không động đậy được mà thôi." Hoàng Tử Hiên thu tay về rồi nhếch miệng cười với Lê Mỹ Gia: "Cô chủ, sao cô không nói sớm hả? Nếu sớm nói cho tôi biết làm tài xế cho cô nguy hiểm như vậy, có cho nhiều tiền hơn tôi cũng không làm đâu."
Lê Mỹ Gia há miệng thở dốc, siết nắm tay lại rồi nói: "Thật xin lỗi, tôi cũng không ngờ lá gan của bọn họ lớn như vậy, dám nghĩ đến chuyện giết tôi. Ngày mai tôi sẽ tìm một tài xế khác, hợp đồng lao động giữa chúng ta đến đây thì chấm dứt."
Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì lập tức trợn mắt lên, không vui nói: "Tôi là một tài xế có đạo đức nghề nghiệp, nếu đã nhận tiền lương dự chi của cô, dù thế nào tôi cũng phải làm hết một tháng."
"Anh có thể trả tiền lại cho tôi mà." Lê Mỹ Gia nói.
Hoàng Tử Hiên nghe vậy lại càng không vui: "Loại người keo kiệt bủn xỉn như tôi, từ trước đến nay chỉ có vào chứ không có ra, muốn tôi móc tiền từ trong túi ra à? Không có cửa đâu, cửa sổ càng không có."
Phì...
Lê Mỹ Gia đột nhiên bị chọc cười. Tuy Hoàng Tử Hiên luôn nói bậy nói bạ, nhưng cô biết, anh chỉ lo lại có người đến giết cô. Giờ khắc này, ấn tượng dành cho Hoàng Tử Hiên trong lòng cô lại tăng lên một chút.
Hú hú hú hú hú hú hú...
Tiếng còi cảnh sát từ xa xa truyền đến, không bao lâu sau thì xe cảnh sát và xe cứu thương đã cùng tới hiện trường tai nạn.
Là một trong những đầu sỏ gây nên vụ tai nạn lần này, tất nhiên Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia là người đầu tiên bị cảnh sát lấy lời khai, sau khi biết được đại khái nguyên nhân sự cố, hai người họ và những tên còn có thể động đậy bên đối phương đều cùng bị mang về đồn cảnh sát.
Sau khi đến đồn cảnh sát, Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia và người của đối phương đều bị tách ra đưa vào từng phòng khác nhau. Hoàng Tử Hiên ngồi một mình trong phòng thật lâu cũng không thấy có cảnh sát tiến vào, anh nhàm chán mà chép chép miệng, sau đó lấy ra một điếu thuốc từ trong túi để hút.
Hút được nửa điếu thuốc thì rốt cục cũng nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Tiếp theo thì cửa phòng được đẩy ra, một đôi chân bước vào. Tầm mắt của Hoàng Tử Hiên lập tức bị hấp dẫn, nhìn lên từ cặp chân dài kia, đó là một gương mặt không kém cạnh gì Lê Mỹ Gia.
Là nữ cảnh sát.
Trong lòng Hoàng Tử Hiên thầm vui vẻ, vận số của mình cũng không tệ lắm, đỡ hơn là gặp một lão già xấu xí.
Trong lòng Trương Tiểu Lệ lại không vui vẻ như Hoàng Tử Hiên, ngược lại, cô thật tức giận. Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, cô được điều đến phân cục này. Đã qua hết một năm, kỳ thực tập sớm đã trôi qua, nhưng cấp trên lại trì hoãn không chịu chuyển chính thức cho cô. Không những không ký hợp đồng chính thức cho cô, mà chuyện gì cũng bắt cô làm.
Cô vừa dán hóa đơn phạt trở về xong, còn chưa uống ngụm nước thì lại bảo cô đến lấy khẩu cung. Trương Tiểu Lệ mang theo lửa giận vừa tiến vào đã thấy Hoàng Tử Hiên đang hút thuốc lá, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào ngực của mình, cô lại lập tức nổi trận lôi đình.
Bịch bịch bịch!
Trương Tiểu Lệ giẫm lên giày cảnh sát đi lên phía trước, nổi giận đùng đùng giật điếu thuốc khỏi miệng Hoàng Tử Hiên rồi nhấn một cái lên bàn.
"Muốn hút thuốc thì hút thuốc, anh coi nơi này là chỗ nào. Có thể tự giác của tội phạm hay không!" Rầm một tiếng, Trương Tiểu Lệ vứt quyển vở xuống, trừng mắt cảnh cáo Hoàng Tử Hiên một cái.
Tính khí thật là hung hăng!
Hoàng Tử Hiên vô tội lại oan ức mà hỏi: "Người đẹp cảnh sát, không phải cô đến kỳ đó chứ?"
Trương Tiểu Lệ vừa nghe anh còn dám đùa giỡn mình, lập tức lại phát cáu, rầm một quyền đập lên trên bàn, chỉ nghe răng rắc một tiếng, một góc bàn gỗ trực tiếp vỡ vụn.
Hoàng Tử Hiên kinh ngạc há miệng thở dốc, thật không nhìn ra, cô nàng này còn biết võ thuật, khó trách tính tình nóng nảy như vậy.
"Nói thêm một câu nhảm nhí nữa thì giống như cái bàn này!" Trương Tiểu Lệ trừng mắt cảnh cáo.
Hoàng Tử Hiên liên tục gật đầu, dáng vẻ anh như cô vợ đáng thương.
Trương Tiểu Lệ hừ một tiếng rồi ngồi xuống, mở bản tư liệu mà đồng nghiệp vừa đưa cho cô ra rồi xem xét, sau đó nhướng mày: "Họ tên là Hoàng Tử Hiên?"
"Đúng vậy." Hoàng Tử Hiên gật đầu.
"Hai mươi lăm tuổi?"
"Đúng."
"Giới tính nam?"
Hoàng Tử Hiên im lặng.
"Giới tính nam?"
Hoàng Tử Hiên vẫn không nói tiếng nào.
"Tôi hỏi anh có phải nam hay không? Không nghe thấy hay sao?" Tính nóng nảy của Trương Tiểu Lệ lại dâng lên.
"Có nghe." Hoàng Tử Hiên rốt cục cũng nói chuyện.
"Có nghe tại sao không trả lời." Trương Tiểu Lệ nhìn anh chằm chằm.
Hoàng Tử Hiên oan ức mà nói: "Báo cáo đồng chí, tôi cảm thấy vấn đề này thật là nhảm nhí. Không phải cô không cho tôi nói lời nhảm nhí sao? Chẳng lẽ tôi có phải nam hay không, cô không nhìn ra được à?"