Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Chương 345: Lê Mỹ Gia ghen
Hoàng Tử Hiên đổ mồ hôi, vội vàng nói: “Noãn Noãn, cha đây. Mấy ngày nay cha Hoàng Tử Hiên có hơi bận, đợi đến khi cha rảnh rồi sẽ đến thăm con có được không, con có uống thuốc đúng giờ, ngoan ngoãn nghe lời không đó?”
“Không chịu, cha Hoàng Tử Hiên là người xấu, có phải cha không muốn Noãn Noãn nữa không. Huhu, Noãn Noãn bị bệnh rồi, khó chịu quá khó chịu quá.” Giọng nói Noãn Noãn lập tức trở nên yếu ớt.
“Ôi, sao lại bị bệnh thế? Bị bệnh rồi thì đã đến bệnh viện chưa? Mẹ con đâu?” Hoàng Tử Hiên vừa nghe Noãn Noãn nói con bé bị bệnh thì vội vàng quan tâm hỏi.
“Mẹ nói con không cần đến bệnh viện, huhu, cha Hoàng Tử Hiên ơi, Noãn Noãn nhớ cha lắm, cha đến gặp Noãn Noãn được không ạ?” Noãn Noãn giả vờ đáng thương hỏi.
Hoàng Tử Hiên có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đáng thương của Noãn Noãn lúc này, trong lòng anh lập tức mềm nhũn, không chút nghĩ ngợi đã đồng ý ngay: “Được, cha Hoàng Tử Hiên sẽ đến gặp con ngay bây giờ, con cúp điện thoại ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi nhé, cha sẽ đến ngay đây.”
Giọng nói của Noãn Noãn lập tức trở nên vui vẻ, con bé gật đầu vâng vâng rồi cúp điện thoại.
“Lên chức cha khi nào đấy? Sao em lại không biết?” Sắc mặt Lê Mỹ Gia đen xì hỏi.
Hoàng Tử Hiên dở khóc dở cười giải thích: “Em đừng nóng giận mà, chẳng phải anh vẫn chưa có cơ hội nói chuyện này cho em sao?”
“Vậy anh nói xem, em rất muốn biết đứa con gái nhỏ bỗng nhiên nhô ra này là như thế nào đấy.” Giọng điệu của Lê Mỹ Gia rõ ràng là đang muốn làm rõ mọi chuyện với Hoàng Tử Hiên, nếu Hoàng Tử Hiên không cho cô một lời giải thích hợp tình hợp lý thì chuyện này sẽ không xong.
Hoàng Tử Hiên nào dám giấu giếm chuyện gì, anh vội vàng kể đầu đuôi mọi chuyện về Noãn Noãn cho Lê Mỹ Gia nghe. Đồng thời cũng luôn nhấn mạnh rằng anh nhận Noãn Noãn làm con gái nuôi hoàn toàn là vì Noãn Noãn quá đáng yêu khiến anh không đành lòng từ chối chứ anh không hề có chút quan hệ gì với Bạch Phi Nhi, mong Lê Mỹ Gia đừng hiểu lầm mình.
“Em có nói anh có cái gì với Bạch Phi Nhi sao, giấu đầu lòi đuôi.” Lê Mỹ Gia liếc anh một cái.
Hoàng Tử Hiên: “…”
Sao lại có loại Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải người như vậy chứ. Giải thích rồi thì Lê Mỹ Gia lại nói anh che giấu, không giả thích thì cô lại bảo anh lừa dối.
“Cha ruột của Noãn Noãn đâu?” Lê Mỹ Gia có vẻ cũng cảm thấy hứng thú với Noãn Noãn.
“Chuyện này thì không biết, anh cũng không tiện hỏi Bạch Phi Nhi về chuyện đó. Anh thấy có lẽ Noãn Noãn cũng không biết về cha ruột của nó.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói.
Lê Mỹ Gia ồ một tiếng rồi nói: “Hai mẹ con cô ấy cũng thật đáng thương, bơ vơ không nơi nương tựa, mắt của Noãn Noãn không thấy được, Bạch Phi Nhi lại phải một thân một mình nuôi Noãn Noãn, đúng là khó khăn.”
“Ừ, khó khăn thật. May là Noãn Noãn vẫn còn có một người mẹ nuôi luôn giúp đỡ Bạch Phi Nhi, trong lúc cô ấy làm việc vào buổi sáng, Noãn Noãn được đưa đến nhà cha mẹ Giang Y Y, đó chính là nhà cha mẹ của mẹ nuôi Noãn Noãn.” Hoàng Tử Hiên thuận miệng nói.
“Noãn Noãn còn có một người mẹ nuôi nữa sao?” Giọng nói của Lê Mỹ Gia có vẻ kỳ lạ, ánh mắt lại càng dò xét hơn.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật, âm thầm hối hận, đang êm đẹp mà anh lại nhắc đến Giang Y Y làm gì, đây chẳng phải là tự tìm phiền toái sao.
“Một người cha nuôi, một người mẹ nuôi, hai người cũng hợp đôi quá nhỉ.” Giọng điệu của Lê Mỹ Gia có chút âm dương quái khí nói.
Hoàng Tử Hiên nhắm mắt giải thích: “Cái này… Không thể nói như vậy được. Chỉ là cách gọi giống nhau mà thôi, không thể nói rõ gì cả. Anh cảm thấy với một người đàn ông như anh, tiêu chuẩn thấp nhất cũng phải là người đẹp như em. Những người phụ nữ khác làm sao mà xứng được.”
“Em là tiêu chuẩn thấp nhất hả.” Tay của Lê Mỹ Gia đã đưa tới ngang hông anh, giọng nói mang vẻ oán giận, cô hung hăng nhéo anh một cái.
Hoàng Tử Hiên kêu đau một tiếng, suýt chút nữa còn lái lệch đường xe, một tay anh vội vàng ổn định tay lái, tay còn lại đẩy bàn tay của Lê Mỹ Gia ra, lấy lòng nói: “Mỹ Gia, em nên tin vào bản thân mình chứ. Em là tiểu tiên nữ đẹp nhất tứ hải bát hoang, những người phụ nữ khác chỉ là phàm phu tục tử.”
Lê Mỹ Gia lườm anh: “Bớt nịnh đi, nhà anh có Porsche nhưng thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến việc bắt taxi đấy thôi. Đừng tưởng rằng em không biết đàn ông các anh gian xảo thế nào.”
Hoàng Tử Hiên kinh ngạc nhìn cô: “Em học câu này của ai vậy?”
“Tiểu Lệ đó, cô ấy nói như vậy.” Lê Mỹ Gia nói.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, chân thành khuyên nhủ: “Sau này bớt nói chuyện với cô ấy lại đi, chưa gì đã làm hư em rồi.”
“Em cứ nói đấy, em cảm thấy cô ấy nói rất có lý, hiệu nghiệm nhất là ở trên người anh.” Lê Mỹ Gia nói.
Hoàng Tử Hiên: “…”
Lê Mỹ Gia hừ một tiếng, không thảo luận những chuyện này với anh nữa mà cầm lấy tập văn kiện vẫn chưa xem xong kia lên đọc tiếp.
Chờ đến khi cô đã đọc xong tập văn kiện này, xe cũng đã dừng dưới nhà Bạch Phi Nhi. Hoàng Tử Hiên kéo Lê Mỹ Gia vẫn còn hơi tức giận xuống xe, dắt cô leo lên tầng bốn rồi gõ cửa nhà Bạch Phi Nhi.
Cộc cộc cộc…
Sau mấy tiếng gõ cửa, Bạch Phi Nhi mở cửa từ bên trong, vừa thấy Hoàng Tử Hiên tới, cô ấy vội vàng mở cửa chống trộm ra rồi hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Nói xong còn cố ý liếc nhìn Lê Mỹ Gia, có lẽ cô cũng không khỏi bất ngờ trước vẻ đẹp của Lê Mỹ Gia. Tuy nhiên khi nhìn thấy tay hai người đang đan xen vào nhau, ánh mắt cô ấy có chút ảm đạm.
“Noãn Noãn gọi điện thoại cho tôi nói rằng con bé bị bệnh, tôi đến xem chút thôi.” Hoàng Tử Hiên vừa nói vừa dắt Lê Mỹ Gia đi vào.
“Bị bệnh?” Sau khi sửng sốt một chút, Bạch Phi Nhi lập tức hô một tiếng vào trong phòng nghỉ: “Bạch Noãn Noãn, con đi ra cho mẹ.”
Theo tiếng kêu ấy, Noãn Noãn vừa mang dép chạy ra vừa la hét: “Có phải cha Hoàng Tử Hiên đến gặp con không?”
Lê Mỹ Gia chi thấy một cô bé bỗng xông vào tầm mắt, cô bé mặc váy màu hồng, vớ màu trắng, tóc cột thành một chùm đuôi ngựa, chiếc đuôi ngựa lắc lư qua lại trông vô cùng đáng yêu. Tuy bịt mắt đã che đi gần hết gương mặt của cô bé nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là cô bé trắng trẻo hồng hào.
Lê Mỹ Gia không thể chối cãi, vừa nhìn cô đã thích Noãn Noãn.
Mặc dù Noãn Noãn không nhìn thấy nhưng con bé vẫn rất quen thuộc với nhà mình, nó vui sướng chạy thẳng đến cửa, giang cánh tay hô: “Cha Hoàng Tử Hiên.”
Hoàng Tử Hiên bế con bé lên, Noãn Noãn vui vẻ cọ đầu vào cổ anh làm nũng.
“Bạch Noãn Noãn, con bước xuống cho mẹ. Bây giờ lá gan càng ngày càng lớn, biết nói dối luôn rồi đúng không. Con bị bệnh khi nào đấy? Sao mẹ lại không biết?” Bạch Phi Nhi trầm mặt dạy dỗ.
Cơ thể nhỏ bé của Noãn Noãn khẽ run lên, con bé rúc vào trong bệnh của Hoàng Tử Hiên, yếu ớt nói: “Tim của con bị bệnh.”
“Nói nhăng nói cuội cái gì đó, tim của con vẫn còn tốt.” Bạch Phi Nhi trợn mắt nhìn con bé.
“Con bị bệnh thật mà, trên ti vi nói rằng, nếu trong lòng nhớ đến một người, lúc ngủ cũng nghĩ đến người ấy thì đó chính là bệnh tương tư. Con nghĩ là con cũng mắc bệnh tương tư rồi, con rất muốn gặp cha Hoàng Tử Hiên, con đã không gặp cha mấy ngày liền rồi.” Noãn Noãn che tim, nghiêm túc nói.
Bạch Phi Nhi: “…”
Hoàng Tử Hiên: “…”
Phụt…
Lê Mỹ Gia không nhịn được cười khúc khích. Từ miệng một đứa trẻ như Noãn Noãn, lời nói sến sẩm như vậy nghe vô cùng buồn cười, nhất là khi Noãn Noãn còn nghiêm túc nói ra khiến Lê Mỹ Gia càng mắc cười hơn.
“Ôi, sao lại có thêm một người nữa vậy ạ?” Bởi vì không nhìn thấy, Noãn Noãn cũng không biết trong nhà còn có những người khác.
“Noãn Noãn, chào con. Cô tên là Lê Mỹ Gia, con có thể gọi cô là cô Lê nha.” Lê Mỹ Gia dịu dàng tự giới thiệu chính mình.
Noãn Noãn nhìn về phía Lê Mỹ Gia, ngọt ngào nói: “Cô Mỹ Gia, cô là bạn của cha Hoàng Tử Hiên ạ?”
“Đúng vậy, cô và anh ấy cùng đến gặp con. Vậy bây giờ bệnh tương tư của con đã đỡ hơn chưa?” Lê Mỹ Gia cười hỏi.
Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu: “Vừa nhìn thấy cha Hoàng Tử Hiên là con đã khỏe lên rồi, trên tivi nói rằng đây là tâm bệnh, phải dùng tâm dược mới chữa được, cha Hoàng Tử Hiên chính là tâm dược của con.”
Bạch Phi Nhi che mặt, nói năng lộn xộn gì thế này, lời này khiến cả người làm mẹ như cô cũng phải thấy xấu hổ.
Rốt cuộc Hoàng Tử Hiên không nhịn được cười haha, nhéo cái mũi nhỏ của con bé nói: “Nhóc con quậy phá này, đúng là hết cách với con.”
“Hứ, ai bảo cha không thèm tới gặp con, con không nói con bị bệnh thì cha chịu tới à.” Noãn Noãn chống nạnh nói.
“Được được được, là do cha sai.” Hoàng Tử Hiên thuận theo con bé, ôm nó đi vào phòng khách.
Bạch Phi Nhi cũng vội vàng mời Lê Mỹ Gia ngồi xuống rồi nhanh chóng vào phòng bếp châm trà.
Vừa ngồi xuống, Noãn Noãn đã tranh công muốn Hoàng Tử Hiên xem mình luyện chữ. Quả nhiên, ba chữ Hoàng Tử Hiên được viết nghiêm chỉnh, nhìn không hề giống với chữ viết của một đứa trẻ bốn tuổi tí nào.
Hoàng Tử Hiên đương nhiên rất tán dương thành quả của con bé, bèn khen nó thông minh giỏi giang. Noãn Noãn được khen lại càng vui vẻ hơn nữa. Con bé còn vòi quà Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên hứa lần sau sẽ mua cho nó.
Bạch Phi Nhi nghe thấy nên tiến hành giáo dục Noãn Noãn, không cho phép cô bé vòi quà người khác như vậy. Noãn Noãn có lý chẳng sợ phản bác, nói rằng Hoàng Tử Hiên không phải là người khác mà là cha nuôi của con bé. Bạch Phi Nhi câm nín, càng ngày càng không thể quản được Noãn Noãn.
“Không chịu, cha Hoàng Tử Hiên là người xấu, có phải cha không muốn Noãn Noãn nữa không. Huhu, Noãn Noãn bị bệnh rồi, khó chịu quá khó chịu quá.” Giọng nói Noãn Noãn lập tức trở nên yếu ớt.
“Ôi, sao lại bị bệnh thế? Bị bệnh rồi thì đã đến bệnh viện chưa? Mẹ con đâu?” Hoàng Tử Hiên vừa nghe Noãn Noãn nói con bé bị bệnh thì vội vàng quan tâm hỏi.
“Mẹ nói con không cần đến bệnh viện, huhu, cha Hoàng Tử Hiên ơi, Noãn Noãn nhớ cha lắm, cha đến gặp Noãn Noãn được không ạ?” Noãn Noãn giả vờ đáng thương hỏi.
Hoàng Tử Hiên có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đáng thương của Noãn Noãn lúc này, trong lòng anh lập tức mềm nhũn, không chút nghĩ ngợi đã đồng ý ngay: “Được, cha Hoàng Tử Hiên sẽ đến gặp con ngay bây giờ, con cúp điện thoại ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi nhé, cha sẽ đến ngay đây.”
Giọng nói của Noãn Noãn lập tức trở nên vui vẻ, con bé gật đầu vâng vâng rồi cúp điện thoại.
“Lên chức cha khi nào đấy? Sao em lại không biết?” Sắc mặt Lê Mỹ Gia đen xì hỏi.
Hoàng Tử Hiên dở khóc dở cười giải thích: “Em đừng nóng giận mà, chẳng phải anh vẫn chưa có cơ hội nói chuyện này cho em sao?”
“Vậy anh nói xem, em rất muốn biết đứa con gái nhỏ bỗng nhiên nhô ra này là như thế nào đấy.” Giọng điệu của Lê Mỹ Gia rõ ràng là đang muốn làm rõ mọi chuyện với Hoàng Tử Hiên, nếu Hoàng Tử Hiên không cho cô một lời giải thích hợp tình hợp lý thì chuyện này sẽ không xong.
Hoàng Tử Hiên nào dám giấu giếm chuyện gì, anh vội vàng kể đầu đuôi mọi chuyện về Noãn Noãn cho Lê Mỹ Gia nghe. Đồng thời cũng luôn nhấn mạnh rằng anh nhận Noãn Noãn làm con gái nuôi hoàn toàn là vì Noãn Noãn quá đáng yêu khiến anh không đành lòng từ chối chứ anh không hề có chút quan hệ gì với Bạch Phi Nhi, mong Lê Mỹ Gia đừng hiểu lầm mình.
“Em có nói anh có cái gì với Bạch Phi Nhi sao, giấu đầu lòi đuôi.” Lê Mỹ Gia liếc anh một cái.
Hoàng Tử Hiên: “…”
Sao lại có loại Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải người như vậy chứ. Giải thích rồi thì Lê Mỹ Gia lại nói anh che giấu, không giả thích thì cô lại bảo anh lừa dối.
“Cha ruột của Noãn Noãn đâu?” Lê Mỹ Gia có vẻ cũng cảm thấy hứng thú với Noãn Noãn.
“Chuyện này thì không biết, anh cũng không tiện hỏi Bạch Phi Nhi về chuyện đó. Anh thấy có lẽ Noãn Noãn cũng không biết về cha ruột của nó.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói.
Lê Mỹ Gia ồ một tiếng rồi nói: “Hai mẹ con cô ấy cũng thật đáng thương, bơ vơ không nơi nương tựa, mắt của Noãn Noãn không thấy được, Bạch Phi Nhi lại phải một thân một mình nuôi Noãn Noãn, đúng là khó khăn.”
“Ừ, khó khăn thật. May là Noãn Noãn vẫn còn có một người mẹ nuôi luôn giúp đỡ Bạch Phi Nhi, trong lúc cô ấy làm việc vào buổi sáng, Noãn Noãn được đưa đến nhà cha mẹ Giang Y Y, đó chính là nhà cha mẹ của mẹ nuôi Noãn Noãn.” Hoàng Tử Hiên thuận miệng nói.
“Noãn Noãn còn có một người mẹ nuôi nữa sao?” Giọng nói của Lê Mỹ Gia có vẻ kỳ lạ, ánh mắt lại càng dò xét hơn.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật, âm thầm hối hận, đang êm đẹp mà anh lại nhắc đến Giang Y Y làm gì, đây chẳng phải là tự tìm phiền toái sao.
“Một người cha nuôi, một người mẹ nuôi, hai người cũng hợp đôi quá nhỉ.” Giọng điệu của Lê Mỹ Gia có chút âm dương quái khí nói.
Hoàng Tử Hiên nhắm mắt giải thích: “Cái này… Không thể nói như vậy được. Chỉ là cách gọi giống nhau mà thôi, không thể nói rõ gì cả. Anh cảm thấy với một người đàn ông như anh, tiêu chuẩn thấp nhất cũng phải là người đẹp như em. Những người phụ nữ khác làm sao mà xứng được.”
“Em là tiêu chuẩn thấp nhất hả.” Tay của Lê Mỹ Gia đã đưa tới ngang hông anh, giọng nói mang vẻ oán giận, cô hung hăng nhéo anh một cái.
Hoàng Tử Hiên kêu đau một tiếng, suýt chút nữa còn lái lệch đường xe, một tay anh vội vàng ổn định tay lái, tay còn lại đẩy bàn tay của Lê Mỹ Gia ra, lấy lòng nói: “Mỹ Gia, em nên tin vào bản thân mình chứ. Em là tiểu tiên nữ đẹp nhất tứ hải bát hoang, những người phụ nữ khác chỉ là phàm phu tục tử.”
Lê Mỹ Gia lườm anh: “Bớt nịnh đi, nhà anh có Porsche nhưng thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến việc bắt taxi đấy thôi. Đừng tưởng rằng em không biết đàn ông các anh gian xảo thế nào.”
Hoàng Tử Hiên kinh ngạc nhìn cô: “Em học câu này của ai vậy?”
“Tiểu Lệ đó, cô ấy nói như vậy.” Lê Mỹ Gia nói.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, chân thành khuyên nhủ: “Sau này bớt nói chuyện với cô ấy lại đi, chưa gì đã làm hư em rồi.”
“Em cứ nói đấy, em cảm thấy cô ấy nói rất có lý, hiệu nghiệm nhất là ở trên người anh.” Lê Mỹ Gia nói.
Hoàng Tử Hiên: “…”
Lê Mỹ Gia hừ một tiếng, không thảo luận những chuyện này với anh nữa mà cầm lấy tập văn kiện vẫn chưa xem xong kia lên đọc tiếp.
Chờ đến khi cô đã đọc xong tập văn kiện này, xe cũng đã dừng dưới nhà Bạch Phi Nhi. Hoàng Tử Hiên kéo Lê Mỹ Gia vẫn còn hơi tức giận xuống xe, dắt cô leo lên tầng bốn rồi gõ cửa nhà Bạch Phi Nhi.
Cộc cộc cộc…
Sau mấy tiếng gõ cửa, Bạch Phi Nhi mở cửa từ bên trong, vừa thấy Hoàng Tử Hiên tới, cô ấy vội vàng mở cửa chống trộm ra rồi hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Nói xong còn cố ý liếc nhìn Lê Mỹ Gia, có lẽ cô cũng không khỏi bất ngờ trước vẻ đẹp của Lê Mỹ Gia. Tuy nhiên khi nhìn thấy tay hai người đang đan xen vào nhau, ánh mắt cô ấy có chút ảm đạm.
“Noãn Noãn gọi điện thoại cho tôi nói rằng con bé bị bệnh, tôi đến xem chút thôi.” Hoàng Tử Hiên vừa nói vừa dắt Lê Mỹ Gia đi vào.
“Bị bệnh?” Sau khi sửng sốt một chút, Bạch Phi Nhi lập tức hô một tiếng vào trong phòng nghỉ: “Bạch Noãn Noãn, con đi ra cho mẹ.”
Theo tiếng kêu ấy, Noãn Noãn vừa mang dép chạy ra vừa la hét: “Có phải cha Hoàng Tử Hiên đến gặp con không?”
Lê Mỹ Gia chi thấy một cô bé bỗng xông vào tầm mắt, cô bé mặc váy màu hồng, vớ màu trắng, tóc cột thành một chùm đuôi ngựa, chiếc đuôi ngựa lắc lư qua lại trông vô cùng đáng yêu. Tuy bịt mắt đã che đi gần hết gương mặt của cô bé nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là cô bé trắng trẻo hồng hào.
Lê Mỹ Gia không thể chối cãi, vừa nhìn cô đã thích Noãn Noãn.
Mặc dù Noãn Noãn không nhìn thấy nhưng con bé vẫn rất quen thuộc với nhà mình, nó vui sướng chạy thẳng đến cửa, giang cánh tay hô: “Cha Hoàng Tử Hiên.”
Hoàng Tử Hiên bế con bé lên, Noãn Noãn vui vẻ cọ đầu vào cổ anh làm nũng.
“Bạch Noãn Noãn, con bước xuống cho mẹ. Bây giờ lá gan càng ngày càng lớn, biết nói dối luôn rồi đúng không. Con bị bệnh khi nào đấy? Sao mẹ lại không biết?” Bạch Phi Nhi trầm mặt dạy dỗ.
Cơ thể nhỏ bé của Noãn Noãn khẽ run lên, con bé rúc vào trong bệnh của Hoàng Tử Hiên, yếu ớt nói: “Tim của con bị bệnh.”
“Nói nhăng nói cuội cái gì đó, tim của con vẫn còn tốt.” Bạch Phi Nhi trợn mắt nhìn con bé.
“Con bị bệnh thật mà, trên ti vi nói rằng, nếu trong lòng nhớ đến một người, lúc ngủ cũng nghĩ đến người ấy thì đó chính là bệnh tương tư. Con nghĩ là con cũng mắc bệnh tương tư rồi, con rất muốn gặp cha Hoàng Tử Hiên, con đã không gặp cha mấy ngày liền rồi.” Noãn Noãn che tim, nghiêm túc nói.
Bạch Phi Nhi: “…”
Hoàng Tử Hiên: “…”
Phụt…
Lê Mỹ Gia không nhịn được cười khúc khích. Từ miệng một đứa trẻ như Noãn Noãn, lời nói sến sẩm như vậy nghe vô cùng buồn cười, nhất là khi Noãn Noãn còn nghiêm túc nói ra khiến Lê Mỹ Gia càng mắc cười hơn.
“Ôi, sao lại có thêm một người nữa vậy ạ?” Bởi vì không nhìn thấy, Noãn Noãn cũng không biết trong nhà còn có những người khác.
“Noãn Noãn, chào con. Cô tên là Lê Mỹ Gia, con có thể gọi cô là cô Lê nha.” Lê Mỹ Gia dịu dàng tự giới thiệu chính mình.
Noãn Noãn nhìn về phía Lê Mỹ Gia, ngọt ngào nói: “Cô Mỹ Gia, cô là bạn của cha Hoàng Tử Hiên ạ?”
“Đúng vậy, cô và anh ấy cùng đến gặp con. Vậy bây giờ bệnh tương tư của con đã đỡ hơn chưa?” Lê Mỹ Gia cười hỏi.
Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu: “Vừa nhìn thấy cha Hoàng Tử Hiên là con đã khỏe lên rồi, trên tivi nói rằng đây là tâm bệnh, phải dùng tâm dược mới chữa được, cha Hoàng Tử Hiên chính là tâm dược của con.”
Bạch Phi Nhi che mặt, nói năng lộn xộn gì thế này, lời này khiến cả người làm mẹ như cô cũng phải thấy xấu hổ.
Rốt cuộc Hoàng Tử Hiên không nhịn được cười haha, nhéo cái mũi nhỏ của con bé nói: “Nhóc con quậy phá này, đúng là hết cách với con.”
“Hứ, ai bảo cha không thèm tới gặp con, con không nói con bị bệnh thì cha chịu tới à.” Noãn Noãn chống nạnh nói.
“Được được được, là do cha sai.” Hoàng Tử Hiên thuận theo con bé, ôm nó đi vào phòng khách.
Bạch Phi Nhi cũng vội vàng mời Lê Mỹ Gia ngồi xuống rồi nhanh chóng vào phòng bếp châm trà.
Vừa ngồi xuống, Noãn Noãn đã tranh công muốn Hoàng Tử Hiên xem mình luyện chữ. Quả nhiên, ba chữ Hoàng Tử Hiên được viết nghiêm chỉnh, nhìn không hề giống với chữ viết của một đứa trẻ bốn tuổi tí nào.
Hoàng Tử Hiên đương nhiên rất tán dương thành quả của con bé, bèn khen nó thông minh giỏi giang. Noãn Noãn được khen lại càng vui vẻ hơn nữa. Con bé còn vòi quà Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên hứa lần sau sẽ mua cho nó.
Bạch Phi Nhi nghe thấy nên tiến hành giáo dục Noãn Noãn, không cho phép cô bé vòi quà người khác như vậy. Noãn Noãn có lý chẳng sợ phản bác, nói rằng Hoàng Tử Hiên không phải là người khác mà là cha nuôi của con bé. Bạch Phi Nhi câm nín, càng ngày càng không thể quản được Noãn Noãn.