Tôi và cô bạn gái 4k3 MMR - CHAP 10
Mình lại trễ làm lần nữa sau buổi tối ngồi bay rank với Trân :tryhard: . Thức dậy là mình phóng thẳng lên công ty với hai đôi mắt thâm quầng và mái tóc bù xù. Chắc chắn là chẳng ai để ý đến điều đó, vì thật ra mình thường xuyên lên công ty với cái điệu bộ thảm hại như thế này. Và đúng là như vậy thật, chẳng ai để ý đến điều đó... ngoại trừ Trâm Anh.
- Tối qua “làm việc” khuya quá hả? – Em hỏi khi đang rót cà phê
- Anh là người chăm chỉ mà – Mình đùa :manup:
- Khờ khạo và chăm chỉ !
- Còn đỡ hơn ...
- Đỡ hơn ai ? – Em lườm mình
- Thôi không nói nữa
=))
Em huýt mình một cái dài cả thước rồi quay về phòng giám đốc, còn mình thì quay lại phòng làm việc. Đó là một ngày khá rãnh rỗi, vì dự án đã hoàn thành rồi, chỉ còn vài thứ lặt vặt cần chỉnh sửa. Chừng một tiếng đồng hồ là xong hết việc, mình đăng nhập facebook và nhắn tin cho Trân.
- Em đang làm gì đó
?
- Em đang học, nc sau nhé
Haizz, chán thật! Ngồi không một hồi chẳng có gì để làm, mình bắt đầu cảm thấy bức rức khó chịu. Lại thêm cơn buồn ngủ và mệt mỏi kéo đến khiến mình muốn hút một điếu thuốc ghê gớm. Thường thì nếu có cảm giác như thế này, mình sẽ trốn lên sân thượng và làm một điếu (nơi mình làm việc là tầng cao nhất, phía trên là sân thượng, chỉ cần đi lên cầu thang ở gần WC là có thể lên sân thượng rồi). Phân vân một hồi, mình rón rén trốn ra ngoài rồi phóng lên sân thượng...
Nếu bạn là một người nghiện thuốc lá, bạn mới hiểu được cái cảm giác hút điếu thuốc đầu tiên trong ngày nó sung sướng như thế nào. Làn khói ập đầy vào khí quản rồi đi xuống phổi, một cảm giác nào đó ập lên não khiến cho nó trở nên chậm lại và tê buốt. Mình nổi cả da gà, cơ thể lâng lâng, thật tuyệt vời. Mình vừa đắm chìm vào cảm giác đó, vừa ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng. Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau, khiến mình giật cả mình, ho sặc sụa vì khói thuốc vẫn còn trong phổi.
- Bắt gặp rồi nhé !
- Em... làm cái gì ở đây? – Mình vừa ho khụ khụ vừa hỏi
- Em thấy có người len lén như ăn trộm, biết ngay là có việc gì đó đáng ngờ mà – Em cười nham hiểm – Hóa ra là có người trốn việc lên đây hút thuốc
- Hút thuốc thôi mà ! – Mình đưa điếu thuốc lên miệng và hít một hơi nữa
- Cái gì mà “hút thuốc thôi” , anh có biết là hút thuốc vừa hại cho sức khỏe lại vừa gây ô nhiễm cho môi trường không? – Em chống tay hai bên hông rồi nói tiếp – Lại còn bất lịch sự với người khác nữa.
- Ai kêu em đi theo anh lên đây ! – Mình lườm
- Thật ra thì... – Em ngập ngừng một lúc rồi hỏi – Anh còn điếu nào không?
Mình trợn mắt nhìn em rồi hỏi :
- Em biết hút thuốc hả ?
Em gật đầu rồi cười nham nhở. Mình lấy bao thuốc ra rồi đưa cho em một điếu. Em cầm điếu thuốc trên tay rồi hỏi:
- Jet hả?
- Anh không hút thuốc nhẹ...
- Không sao, chắc là em hút được !
Rồi mình lấy bật lửa ra và châm cho Trâm Anh. Em cũng rít một hơi khá dài, coi bộ cũng biết hút thật chứ không phải đùa. Nhưng hút được một hơi thì em nhăn mặt:
- Nặng quá !
- Thì có ai nói là thuốc này nhẹ đâu...
Em mỉm cười chẳng nói gì rồi tiến lại phía bên cạnh mình, dựa vào ban công. Mình đã từng nhìn thấy những cô gái khác hút thuốc, và thú thật là mình cảm thấy hơi “sợ” những cô gái phì phèo điếu thuốc trên môi. Nhưng đối với Trâm Anh thì không, mình lại cảm thấy điều đó làm nổi bật cái cá tính của em. Chắc mình điên lên mất rồi !
- Anh có thấy con gái hút thuốc là xấu không ? – Em hỏi
- Nam nữ bình đẳng mà – Mình mỉm cười :dốilòngvl:
- Em không nghiện thuốc đâu, chỉ là đôi lúc em hút thôi ! – Em nói rồi đưa điếu thuốc cho mình – Anh hút đi !
Mình nhận điếu thuốc có màu son môi của em rồi đưa lên miệng :benhhoanvl: . Em quay sang, nhìn thẳng vào mắt mình, rồi hỏi:
- Anh thấy em có đẹp không ?
Mình đỏ mặt, điếng người, không biết đáp như thế nào. Tim mình bắt đầu đập mạnh đến mức muốn vỡ tung ra. Phải làm sao đây? Phải nói gì đây? WTF????????????
Em không buông tha mình:
- Em đang hỏi anh đó ?
- Đ... Đẹp ! – Mình ngập ngừng đáp
- Vậy anh có thích em không? – Em hỏi một cách bình tĩnh, tiếp tục gây áp lực lên trái tim của mình.
- Anh... không... biết – Mình đáp lí nhí như thằng học sinh tiểu học
- Không biết là sao? – Em tròn mắt nhìn mình
Mình im lặng, đớ họng ra. Chưa bao giờ mình gặp phải một trường hợp kì lạ như thế này. ”Đó là Trâm Anh, không phải bảo Trân !”, mình nhủ thầm. Nhưng khuôn mặt em, mái tóc em, dáng đứng và cả giọng nói nữa tất cả đều giống hệt với người mình thích. Mình không thể kiểm soát cái ý tưởng rằng hãy nói “đồng ý đi, mình không cần Bảo Trân, Trâm Anh cũng đủ rồi”.
Bỗng điều gì đó khiến, mình nhớ lại những buổi Skype thâu đêm, những lần cùng nhau trashtalk, những đêm dài thức khuya đánh rank hay lần đầu tiên Bảo Trân được rampage. Đó mới thật sự là người mình thích, không phải cô gái đang đứng trước mặt mình.
Trâm Anh nở một nụ cười cay đắng, như đã hiểu câu trả lời của mình, em quay đi bước về phía cửa cầu thang. Lúc này thì mọi suy nghĩ của mình lại một lần nữa đảo lộn. Mình đang làm gì vậy? Liệu đó có phải là cô gái mà mình tìm kiếm hay không? Mình đang bỏ lỡ cơ hội đó sao? Liệu mình có nên đánh liều không?
Mình bỗng chạy theo, rồi đưa tay nắm lấy một bàn tay của Trâm Anh, ngập ngừng nói:
“Anh... thích em ! ”
Mình lại trễ làm lần nữa sau buổi tối ngồi bay rank với Trân :tryhard: . Thức dậy là mình phóng thẳng lên công ty với hai đôi mắt thâm quầng và mái tóc bù xù. Chắc chắn là chẳng ai để ý đến điều đó, vì thật ra mình thường xuyên lên công ty với cái điệu bộ thảm hại như thế này. Và đúng là như vậy thật, chẳng ai để ý đến điều đó... ngoại trừ Trâm Anh.
- Tối qua “làm việc” khuya quá hả? – Em hỏi khi đang rót cà phê
- Anh là người chăm chỉ mà – Mình đùa :manup:
- Khờ khạo và chăm chỉ !
- Còn đỡ hơn ...
- Đỡ hơn ai ? – Em lườm mình
- Thôi không nói nữa
Em huýt mình một cái dài cả thước rồi quay về phòng giám đốc, còn mình thì quay lại phòng làm việc. Đó là một ngày khá rãnh rỗi, vì dự án đã hoàn thành rồi, chỉ còn vài thứ lặt vặt cần chỉnh sửa. Chừng một tiếng đồng hồ là xong hết việc, mình đăng nhập facebook và nhắn tin cho Trân.
- Em đang làm gì đó
- Em đang học, nc sau nhé
Haizz, chán thật! Ngồi không một hồi chẳng có gì để làm, mình bắt đầu cảm thấy bức rức khó chịu. Lại thêm cơn buồn ngủ và mệt mỏi kéo đến khiến mình muốn hút một điếu thuốc ghê gớm. Thường thì nếu có cảm giác như thế này, mình sẽ trốn lên sân thượng và làm một điếu (nơi mình làm việc là tầng cao nhất, phía trên là sân thượng, chỉ cần đi lên cầu thang ở gần WC là có thể lên sân thượng rồi). Phân vân một hồi, mình rón rén trốn ra ngoài rồi phóng lên sân thượng...
Nếu bạn là một người nghiện thuốc lá, bạn mới hiểu được cái cảm giác hút điếu thuốc đầu tiên trong ngày nó sung sướng như thế nào. Làn khói ập đầy vào khí quản rồi đi xuống phổi, một cảm giác nào đó ập lên não khiến cho nó trở nên chậm lại và tê buốt. Mình nổi cả da gà, cơ thể lâng lâng, thật tuyệt vời. Mình vừa đắm chìm vào cảm giác đó, vừa ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng. Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau, khiến mình giật cả mình, ho sặc sụa vì khói thuốc vẫn còn trong phổi.
- Bắt gặp rồi nhé !
- Em... làm cái gì ở đây? – Mình vừa ho khụ khụ vừa hỏi
- Em thấy có người len lén như ăn trộm, biết ngay là có việc gì đó đáng ngờ mà – Em cười nham hiểm – Hóa ra là có người trốn việc lên đây hút thuốc
- Hút thuốc thôi mà ! – Mình đưa điếu thuốc lên miệng và hít một hơi nữa
- Cái gì mà “hút thuốc thôi” , anh có biết là hút thuốc vừa hại cho sức khỏe lại vừa gây ô nhiễm cho môi trường không? – Em chống tay hai bên hông rồi nói tiếp – Lại còn bất lịch sự với người khác nữa.
- Ai kêu em đi theo anh lên đây ! – Mình lườm
- Thật ra thì... – Em ngập ngừng một lúc rồi hỏi – Anh còn điếu nào không?
Mình trợn mắt nhìn em rồi hỏi :
- Em biết hút thuốc hả ?
Em gật đầu rồi cười nham nhở. Mình lấy bao thuốc ra rồi đưa cho em một điếu. Em cầm điếu thuốc trên tay rồi hỏi:
- Jet hả?
- Anh không hút thuốc nhẹ...
- Không sao, chắc là em hút được !
Rồi mình lấy bật lửa ra và châm cho Trâm Anh. Em cũng rít một hơi khá dài, coi bộ cũng biết hút thật chứ không phải đùa. Nhưng hút được một hơi thì em nhăn mặt:
- Nặng quá !
- Thì có ai nói là thuốc này nhẹ đâu...
Em mỉm cười chẳng nói gì rồi tiến lại phía bên cạnh mình, dựa vào ban công. Mình đã từng nhìn thấy những cô gái khác hút thuốc, và thú thật là mình cảm thấy hơi “sợ” những cô gái phì phèo điếu thuốc trên môi. Nhưng đối với Trâm Anh thì không, mình lại cảm thấy điều đó làm nổi bật cái cá tính của em. Chắc mình điên lên mất rồi !
- Anh có thấy con gái hút thuốc là xấu không ? – Em hỏi
- Nam nữ bình đẳng mà – Mình mỉm cười :dốilòngvl:
- Em không nghiện thuốc đâu, chỉ là đôi lúc em hút thôi ! – Em nói rồi đưa điếu thuốc cho mình – Anh hút đi !
Mình nhận điếu thuốc có màu son môi của em rồi đưa lên miệng :benhhoanvl: . Em quay sang, nhìn thẳng vào mắt mình, rồi hỏi:
- Anh thấy em có đẹp không ?
Mình đỏ mặt, điếng người, không biết đáp như thế nào. Tim mình bắt đầu đập mạnh đến mức muốn vỡ tung ra. Phải làm sao đây? Phải nói gì đây? WTF????????????
Em không buông tha mình:
- Em đang hỏi anh đó ?
- Đ... Đẹp ! – Mình ngập ngừng đáp
- Vậy anh có thích em không? – Em hỏi một cách bình tĩnh, tiếp tục gây áp lực lên trái tim của mình.
- Anh... không... biết – Mình đáp lí nhí như thằng học sinh tiểu học
- Không biết là sao? – Em tròn mắt nhìn mình
Mình im lặng, đớ họng ra. Chưa bao giờ mình gặp phải một trường hợp kì lạ như thế này. ”Đó là Trâm Anh, không phải bảo Trân !”, mình nhủ thầm. Nhưng khuôn mặt em, mái tóc em, dáng đứng và cả giọng nói nữa tất cả đều giống hệt với người mình thích. Mình không thể kiểm soát cái ý tưởng rằng hãy nói “đồng ý đi, mình không cần Bảo Trân, Trâm Anh cũng đủ rồi”.
Bỗng điều gì đó khiến, mình nhớ lại những buổi Skype thâu đêm, những lần cùng nhau trashtalk, những đêm dài thức khuya đánh rank hay lần đầu tiên Bảo Trân được rampage. Đó mới thật sự là người mình thích, không phải cô gái đang đứng trước mặt mình.
Trâm Anh nở một nụ cười cay đắng, như đã hiểu câu trả lời của mình, em quay đi bước về phía cửa cầu thang. Lúc này thì mọi suy nghĩ của mình lại một lần nữa đảo lộn. Mình đang làm gì vậy? Liệu đó có phải là cô gái mà mình tìm kiếm hay không? Mình đang bỏ lỡ cơ hội đó sao? Liệu mình có nên đánh liều không?
Mình bỗng chạy theo, rồi đưa tay nắm lấy một bàn tay của Trâm Anh, ngập ngừng nói:
“Anh... thích em ! ”