Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
– Ninh Ninh này.
Đồng nghiệp Tiểu Trương đầy vẻ thần bí nói với Ninh Ninh,
– Cậu thiếu tiền không?
Việc gia đình Ninh Ninh rất nghèo là một bí mật nửa công khai, cô vừa rửa bát đ ĩa vừa thản nhiên thừa nhận:
– Tôi lúc nào cũng thiếu tiền hết.
Tiểu Trương nhìn chung quanh, tiếp tục thần bí nói:
– Chỗ tôi có cơ hội kiếm được rất nhiều tiền đó.
Ninh Ninh:
– Phạm pháp không?
Tiểu Trương:
– Dĩ nhiên không rồi.
– Không phạm pháp thế sao cậu lại cứ như đang nói đến làm việc ở đảng ngầm vậy, có gì nói thẳng luôn đi. – Ninh Ninh nói.
– Là thế này….
Có vẻ như khó mở miệng, Tiểu Trương do dự một lát mới nói,
– Có một tay nhà giàu bị người nhà ép kết hôn, nhưng mà anh ta thì lại không muốn kết hôn mà chỉ muốn thuê người tạm thời đóng giả bạn gái của mình thôi…
Ồ dế, đây chẳng phải là kiểu thuê bạn gái về nhà ăn tết à? Không ngờ ở thời này vẫn có chuyện như vậy, cũng rất trào lưu đấy.
– Đây đúng là một cơ hội kiếm được nhiều tiền, cơ mà hình như không liên quan gì tới tôi? – Ninh Ninh nghĩ nghĩ, nói, – Anh ta không thể mang hai bạn gái về nhà ăn tết chứ.
– Chưa chắc anh ta đã chọn tôi, biết đâu chọn cậu thì sao?
Tiểu Trương kéo cô, làm nũng,
– Dù sao cuối cùng người nào được chọn thì cũng phải mời người kia ăn cơm đấy.
Ninh Ninh:
– Cơm thì miễn đi, cậu đưa tiền mời cơm cho tôi là được.
Tiểu Trương:
- …Ờ.
Hết giờ làm, hai người cùng đi vào một tòa nhà văn phòng.
Anh sếp nhà giàu nhiều tiền này vì tìm bạn gái thuê mà đăng cả thông báo y như thông báo tuyển dụng, ấy vậy mà còn thực hiện phỏng vấn nữa. Tiểu Trương đi vào trước, Ninh Ninh ngồi bên ngoài chờ, cô cứ cảm thấy có chỗ nào rất kỳ lạ, nhưng cụ thể là kỳ lạ ở đâu thì lại không nghĩ ra.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, một người đàn ông đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
– Hình như anh từng gặp em rồi thì phải? – Bùi Huyền cười nhìn cô.
Ninh Ninh nhìn anh ta, lại cúi đầu xuống.
– Nghĩ ra rồi, chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện.
Bùi Huyền ra vẻ bừng tỉnh ngộ,
– Mẹ em đã khỏe chưa?
Ninh Ninh khẽ lắc đầu.
– Nhà anh cũng có người bị bệnh.
Bùi Huyền thở dài, dáng vẻ đồng cảm như là bản thân mình bị vậy, – Xảy ra tai nạn ô tô, tuổi còn trẻ mà đã biến thành người thực vật, em thì sao?
- ….Mẹ em cũng giống vậy. – Ninh Ninh trả lời rất nhỏ, – Bị tủ đổ xuống đè vào người, thành người thực vật.
– Thế thì tiền chữa bệnh rất tốn rồi. – Bùi Huyền liếc tay cô, – Em đang làm gì?
– Em làm việc ở quán cơm.
Ninh Ninh cuộn ngón tay lại, thời tiết càng ngày càng lạnh, rửa bát đ ĩa càng ngày càng nhiều, tay cô bị nứt toác hết rồi.
– Nhìn em còn nhỏ, đang học cấp ba phải không? – Bùi Huyền thương hại nói, – Tuổi này đã phải đi làm thêm rồi, đúng là không dễ dàng, trong nhà không còn bạn bè thân thích nào hả em?
– Không ạ. – Ninh Ninh trả lời rất cẩn thận, tuy rằng Bùi Huyền có vẻ như đang nói chuyện phiếm việc nhà với cô, nhưng thực ra đang bẫy cô.
Mỗi một hành động, mỗi một câu nói của người này đều có mục đích, cô không tin anh ta sẽ lãng phí thời gian của mình trên một người qua đường. Tại sao? Vì sao anh ta tìm cô?
Đúng lúc này cửa phòng đối diện mở ra, Tiểu Trương mặt mày hớn hở đi ra, chạy tới túm tay Ninh Ninh:
– Đi, tớ mời cậu ăn cơm.
– Cậu thông qua phỏng vấn rồi à? – Ninh Ninh hỏi.
– Đúng vậy.
Giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng Tiểu Trương,
– Đừng đi ăn cơm vội, đi cùng tôi ra ngân hàng ở đối diện rút tiền đã, tôi trả một khoản trước cho em.
Ánh mắt Ninh Ninh chuyển lên trên mặt đối phương.
Đó là một người đàn ông tóc húi cua thân hình cơ bắp, trên cổ đeo một dây chuyền vàng chóe, tay đeo một chiếc đồng hồ vàng, nhìn đúng là một tay nhà giàu mới nổi.
Mí mắt Ninh Ninh nảy lên, cô đã gặp người này rồi.
Lúc trước ở bệnh viện, lúc cửa thang máy mở ra, mấy người đàn ông đứng ở sau chiếc xe lăn trống, trong đó một người là Bùi Huyền, còn một người là anh ta.
Người đàn ông tóc húi cua dẫn mấy người cùng đến ngân hàng ở đối diện, rút 288 khối đưa cho Tiểu Trương. Khi Tiểu Trương đang hết sức phấn khởi đi theo mấy người kia, Bùi Huyền đã đến bên nói bên tai Ninh Ninh:
– Anh thuê em được không?
– Hả? – Ninh Ninh quay đầu lại nhìn anh ta.
– Anh cũng đang cần thuê một người.
Bùi Huyền rũ mắt nhìn cô cười,
– Giúp anh đóng giả một người.
– …Bạn gái ạ? – Ninh Ninh ngoài miệng hỏi, trong bụng cũng đã moi hết cõi lòng để tìm mười mấy lý do chuẩn bị cự tuyệt anh ta. Nực cười! Loại người này căn bản không cần bạn gái, thứ anh ta muốn chỉ là mồi câu để câu vé thôi!
Nhưng ngoài dự đoán của Ninh Ninh, anh ta lắc đầu, nói:
– Không phải.
– Thế là gì? – Ninh Ninh hỏi.
Bùi Huyền đang muốn nói, Tiểu Trương lại từ đối diện chạy về kích động kêu:
– Ninh Ninh, tớ lấy được tiền rồi. Đi đi đi, tớ mời cậu ăn cơm.
Ninh Ninh bị Tiểu Trương kéo ra ngoài, lúc đi không ngừng quay đầu lại, cô cho rằng Bùi Huyền sẽ đuổi theo, nhưng anh ta không có, anh ta chỉ cười cười, đứng ở tại chỗ, cho đến khi bóng dáng của Ninh Ninh cùng Tiểu Trương biến mất sau cánh cửa, người đàn ông tóc húi cua đi tới bên anh ta, có chút không hiểu hỏi:
– Đưa thẳng tiền mời cô ta không phải là được ạ, vì sao cứ phải mời đồng nghiệp cô ta?
– Một người thua kém mày về mọi mặt, vì một chuyện đột nhiên phát tài, mày sẽ nghĩ sao?
Bùi Huyền cười trả lời,
– Liệu mày có cảm thấy mất thăng bằng không?
Vài ngày sau, tin tức về việc Tiểu Trương phát tài lan truyền khắp quán cơm.
Không phải Ninh Ninh nói ra mà là do Tiểu Trương tự khoe ra.
Dẫu sao thì không có ai muốn mình im hơi lặng tiếng, Tiểu Trương lại là một người không có tâm cơ, cô ấy hầu như gặp ai cũng kể lể:
– Tớ còn tưởng là rất khó chứ, thì ra chỉ đi theo anh nhà giàu kia gặp mẹ anh ta ngồi hai giờ, chỉ hai giờ thôi mà đã cho tớ 800 khối rồi. Mẹ anh ta còn tặng tớ một cái vòng tay, cậu xem đẹp không này? Tớ còn muốn trả lại, nhưng anh sếp nhà giàu lại vung tay lên nói không cần trả hì hì……
– Anh nhà giàu kia mắt bị mù rồi. – Có người hâm mộ đố kỵ, lén lút nói với Ninh Ninh,
– Nghe nói hôm đó con đó đi với em à, sao anh nhà giàu kia không chọn em, rõ ràng em xinh hơn nó nhiều.
– Có lẽ anh nhà giàu kia thích kiểu như cậu ấy. – Ninh Ninh cười trả lời.
– Thật không? Nó trông rõ quê mùa, còn nói nhiều, mồm cứ quang quác, chả khác gái quê, anh nhà giàu thích kiểu như vậy à?
Nữ đầu bếp mập mạp nhìn xung quanh một chút, đột nhiên thấp giọng nói với Ninh Ninh.
– Em thấy chị thế nào? Hai mươi năm trước chị cũng là hoa khôi của thôn chị đấy, em giới thiệu chị với anh nhà giàu được không? Anh ta có thể nhìn trúng Tiểu Trương, biết đâu cũng nhìn trúng chị thì sao.
Tiền tài động lòng người, quan trọng nhất chính là tiền tài này đến quá dễ dàng, như là chỉ cần tốn chút thời gian và sức lực là có thể có được khoản tiền rất lớn, vì thể ngoài chị đầu bếp mập ra, cũng có mấy nữ đồng nghiệp khác đều có mong muốn đó, hoặc là công khai hoặc là âm thầm ám chỉ với Ninh Ninh, hoặc là nhờ thẳng cô giới thiệu một chút, nhờ cô bắc cầu nối với anh nhà giàu kia cho họ.
Xét đến cùng, đó chỉ là trong lòng mất cân bằng mà thôi.
Ninh Ninh nhìn ra điểm này, sau đó tự hỏi:
– Đây là…cố ý diễn cho mình xem à?
Nếu như cô thật sự là Mộc Nhĩ, lên cấp ba thì bỏ học, không có kinh nghiệm, một tháng trước còn bị nam sinh trong trường tôn thành hoa khôi của khóa, một tháng sau ở trong quán ăn rửa bát đ ĩa đến nứt toác cả bàn tay, nói không chừng cô sẽ thật sự bị Tiểu Trương làm cho hâm mộ ghen tị, trong lòng cũng mất cân bằng.
Sau đó, nói không chừng đi tìm đối phương để thử.
Nhưng đối phương là Bùi Huyền.
Vì thế Ninh Ninh chỉ có thể giả ngu.
Nhưng thế giới này càng không cho cô cơ hội giả ngu.
Ngày hôm sau là thứ sáu, cô đến trường học họp phụ huynh, phụ huynh họp xong thì sẽ được giáo viên chủ nhiệm giữ lại để nói chuyện.
– Gì ạ? – Ninh Ninh lặng người đi, – Mộc Qua không đi học ạ? Em ấy …em ấy sáng nào cũng 6 giờ đi học mà.
– Nhưng em ấy không tới trường.
Chủ nhiệm lớp lo lắng sốt ruột nói,
– Em trai em gần đây có kết bạn bên ngoài với ai không? Em nên chú ý hơn, đừng để em ấy lầm đường lạc lối, thành tích em ấy tốt như thế, nếu vẫn tiếp tục duy trì là có thể vào được Thanh Hoa.
– Em sẽ nói với em ấy ạ. – Ninh Ninh nói, lòng nặng trĩu.
Những gì tiếp theo là một cuộc đàm phán gia đình căng thẳng.
– Nói đi!
Ninh Ninh nổi giận đùng đùng chắn ở cửa, không cho Mộc Qua vào nhà,
– Dạo gần đây em đã đi đâu?
Ngoài cửa trời tối đen như mực, đã tám giờ rồi, nhóc mập mạp…Ồ, bây giờ thì không thể gọi cậu là nhóc mập mạp nữa rồi, Mộc Qua không biết đã về từ lúc nào đứng ở cửa, thản nhiên đẩy Ninh Ninh sang một bên, sau đó đi thẳng vào nhà, ngồi trước bàn ăn lót giấy báo, cầm bát cơm Ninh Ninh chưa ăn xong bắt đầu lùa lấy lùa để.
– Nói đi! – Ninh Ninh bước trở vào.
Mộc Qua phớt lờ cô, đưa lưng về phía cô lùa cơm.
– Có phải em giấu chị đi tìm việc làm không? – Ninh Ninh nhíu mày.
Mộc Qua tiếp tục lùa cơm.
– Ai bảo em đi tìm việc làm? – Ninh Ninh cao giọng hơn, – Làm việc gì?
Cộp một tiếng, Mộc Qua đột ngột đập bộp đôi đũa xuống bàn, quay sang hét với cô:
– Chị nói nhất định phải có một người từ bỏ ước mơ, vì sao không thể là em?
Cả một bụng đầy tức giận của cô bởi vì câu nói của cậu mà tan thành mây khói, Ninh Ninh ngơ ngác nhìn cậu.
Cậu mở cặp sách ra, lấy ra một lọ kem dưỡng da tay đưa cho cô, nhìn tay của cô đầy vết nứt vẻ, buồn bực nói:
– Tay của nữ diễn viên sao có thể như này được, chị phải dưỡng tốt vào.
Nói xong, lại tiếp tục quay qua lùa cơm, ăn xong thì nhanh chóng thu dọn mang vào bếp để rửa, sau đó đi rửa mặt mũi chân tay, chui vào trong chăn nói:
– Em ngủ đây, ngày mai em còn phải đi làm…Em… em sẽ kiếm rất nhiều tiền, sẽ không để tay chị phải bị nứt nẻ vào mùa đông nữa.
Cậu có vẻ như rất mệt, vừa nằm xuống chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng ngáy.
Ninh Ninh cầm lọ kem dưỡng da tay, đứng ở mép giường, nhìn cậu rất lâu.
Buổi chiều ngày hôm sau, Ninh Ninh đến quán cơm làm việc.
Ninh Ninh bưng một đ ĩa cá sóc đi vào ghế lô, vừa mới đặt đ ĩa lên bàn đã nghe được giọng nói quen thuộc.
– Mộc tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Ninh Ninh quay sang, nhìn gương mặt mang nụ cười của Bùi Huyền, biết mà cố hỏi:
– Chuyện gì ạ?
– Về đề nghị của anh. – Bùi Huyền nhìn cô, – Em suy nghĩ chưa?
Ninh Ninh nhìn anh ta, lạnh lùng nói:
– Tiền lương bao nhiêu?
– Em ngồi đi.
Chỉ có một mình anh ta trong ghế lô, Bùi Huyền cười đứng dậy, kéo ra một cái ghế cho cô, cực kỳ lịch sự nói:
– Bàn ăn này là chọn cho em, chúng ta ăn xong rồi nói.
Ăn cơm xong, tài xế lái xe đưa hai người họ đến một căn biệt thự nhỏ.
Nhìn căn biệt thự nhỏ trước mặt, trong lòng Ninh Ninh như có bóng ma. Anh ta có vẻ thích thiết kế biệt thự kiểu phương Tây với mái đỏ và tường trắng, căn nhà tân hôn của anh ta và Yến Tình thoạt nhìn cũng giống như thế, không biết bên trong thì thế nào? Có tiếp tục treo đầy khung ảnh của người phụ nữ nào đó không? Đằng sau khung ảnh có phải lại cất giấu từng con mắt mèo không?
Nếu không phải trước khi tới đây cô đã nói rõ với ông chủ cùng với đồng nghiệp của mình nơi mình sẽ đi, hơn nữa còn dặn dò mấy người có quan hệ thân thiết với mình, rằng nếu ngày hôm sau mình chưa về nhà thì lập tức báo cảnh sát thì Ninh Ninh thật sự không dám đơn độc đi cùng Bùi Huyền
Cửa mở, nghênh đón bọn họ chính là một hầu gái.
Thiết kế bên trong rất giống biệt thự của Yến Tình trước đây, nhưng may mắn thay, bức tường lần này không treo đầy khung ảnh.
Bùi Huyền bảo người hầu gái dẫn Ninh Ninh đi thay đổi bộ quần áo, áo sơ mi màu trắng, váy màu đỏ rực, tóc búi cao sau đầu, thắt một chiếc nơ đỏ trên đầu vừa giản dị vừa phóng khoáng, khiến cô bỗng chốc từ một hoa hậu làng trở thành tiểu thư con nhà giàu.
Sau khi cô ngồi xuống sô pha, Bùi Huyền ở đối diện đưa một bản hợp đồng đến.
– Em xem chút đi.
Ninh Ninh nhận lấy xem, thấy đó là hợp đồng diễn viên chính thức, giờ làm việc từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối, như Bùi Huyền đã hứa trước đó, tiền lương rất tốt, gấp hai mươi lần công việc hiện tại.
Tuy nhiên, đi kèm với nó cũng có nhiều ràng buộc.
– Một khi nhận công việc này, em không thể bỏ dở giữa chừng phải không ạ? – Ninh Ninh nhìn Bùi Huyền, – Cũng không được cho người khác biết công việc của em là gì phải không?
– Đương nhiên.
Bùi Huyền cười nói,
– Đồng nghiệp của em là người miệng rộng, anh không chắc em có phải như thế không. Anh không muốn để mọi người biết vấn đề riêng tư về người bạn của anh.
Ninh Ninh đáp một tiếng, tiếp tục xem hợp đồng.
– Phải nghe theo sắp xếp của anh, nhận sự huấn luyện của anh, cho đến khi anh vừa lòng mới thôi.
Ninh Ninh liếc anh ta,
– Nếu đến cuối cùng anh không hài lòng thì sao?
– Xem điều khoản bên dưới đi. – Bùi Huyền nói, – Nếu anh không hài lòng, anh sẽ sa thải em, nhưng vẫn chi trả tiền lương cho em. Em ở đây bao nhiêu ngày thì trả lương em bấy nhiêu.
Ninh Ninh xem tiếp, bên dưới quả nhiên là có điều khoản này.
Vì nghi ngờ có gian lận trong hợp đồng nên cô đã rất nghiêm túc và đọc hợp đồng nhiều lần, nhưng Bùi Huyền dường như không lập bẫy trong hợp đồng, Ninh Ninh không biết mình nên vui hay nên buồn, bởi vì có hai khả năng: Thứ nhất, anh ta còn chưa bắt đầu đặt bẫy. Thứ hai, anh ta đã đặt bẫy rồi nhưng cô không phát hiện ra được.
– Thế nào? – Bùi Huyền hỏi, – Còn chỗ nào còn thắc mắc không?
– Một vấn đề cuối cùng. – Ninh Ninh nhìn anh ta, – Em phải sắm vai ai? Hợp đồng không thấy nói.
– Đừng vội.
Bùi Huyền ngả lưng vào sô pha, kẹp xì gà trên ngón tay, thảnh thơi nói,
– Vốn dĩ anh có một diễn viên rất tốt, nhưng nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới tìm em thay thế. Nhưng yêu cầu thay thế của anh cũng rất cao…Ồ, em đổi kem dưỡng da tay rồi à? Nhãn hiệu này được đấy.
Ngón tay trên đầu gối Ninh Ninh cuộn lại.
Cô có bôi kem dưỡng da tay, mùi hoa hồng, loại nhập khẩu.
Loại kem dưỡng da tay rất đắt, không phải thứ mà trẻ con như Mộc Qua có thể mua nổi, công việc gì đột nhiên sẽ tìm cậu nhóc? Công việc gì khiến cậu nhóc kiếm được nhiều tiền như vậy? Người nào đã biến từng người từng người bên cạnh cô thành mồi nhử, dụ cô cắn câu?
Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
– Ồ, người tới rồi.
Bùi Huyền nghiêng mặt, sau đó cười với Ninh Ninh,
– Từ bây giờ, nhân vật mà em sắm vai chính là – nữ chủ nhân.
Nói xong, anh ta buông xì gà, đứng dậy đi đến phía sau Ninh Ninh, cung kính giống như một người quản gia.
Cửa mở, hầu gái dẫn một người đi tới, người kia mặc đồng phục học sinh – cậu không có quần áo nào khác để mặc, bởi vì quần áo khác của cậu đã bị hỏa hoạn đốt rụi hết rồi. Tuy rằng nom cậu hơi mập, nhưng không đến mức quá mập, cộng thêm ngũ quan xuất chúng với những đường nét trên khuôn mặt nổi bật, có thể xứng được gọi là mỹ thiếu niên, còn là một niến niên đẹp trai cứng cỏi, khí chất trên người rất cổ quái, có những nét bốc đồng ngây thơ thuộc về những người trẻ tuổi, lại có ý thức trách nhiệm nặng nề của người trưởng thành.
Cậu đi theo vào, ánh mắt đảo khắp nơi, người trẻ tuổi luôn là như vậy, tràn ngập tò mò đối với những thứ mới mẻ, những nơi mới mẻ, nhưng ngay khi nhìn thấy Ninh Ninh, cậu sững sờ, ánh mắt chỉ nhìn cô.
– Chị? – Cậu kêu lên.
Ninh Ninh nhìn cậu.
Mộc Qua, quả nhiên cậu ở đây.
Hết chương 80
Đồng nghiệp Tiểu Trương đầy vẻ thần bí nói với Ninh Ninh,
– Cậu thiếu tiền không?
Việc gia đình Ninh Ninh rất nghèo là một bí mật nửa công khai, cô vừa rửa bát đ ĩa vừa thản nhiên thừa nhận:
– Tôi lúc nào cũng thiếu tiền hết.
Tiểu Trương nhìn chung quanh, tiếp tục thần bí nói:
– Chỗ tôi có cơ hội kiếm được rất nhiều tiền đó.
Ninh Ninh:
– Phạm pháp không?
Tiểu Trương:
– Dĩ nhiên không rồi.
– Không phạm pháp thế sao cậu lại cứ như đang nói đến làm việc ở đảng ngầm vậy, có gì nói thẳng luôn đi. – Ninh Ninh nói.
– Là thế này….
Có vẻ như khó mở miệng, Tiểu Trương do dự một lát mới nói,
– Có một tay nhà giàu bị người nhà ép kết hôn, nhưng mà anh ta thì lại không muốn kết hôn mà chỉ muốn thuê người tạm thời đóng giả bạn gái của mình thôi…
Ồ dế, đây chẳng phải là kiểu thuê bạn gái về nhà ăn tết à? Không ngờ ở thời này vẫn có chuyện như vậy, cũng rất trào lưu đấy.
– Đây đúng là một cơ hội kiếm được nhiều tiền, cơ mà hình như không liên quan gì tới tôi? – Ninh Ninh nghĩ nghĩ, nói, – Anh ta không thể mang hai bạn gái về nhà ăn tết chứ.
– Chưa chắc anh ta đã chọn tôi, biết đâu chọn cậu thì sao?
Tiểu Trương kéo cô, làm nũng,
– Dù sao cuối cùng người nào được chọn thì cũng phải mời người kia ăn cơm đấy.
Ninh Ninh:
– Cơm thì miễn đi, cậu đưa tiền mời cơm cho tôi là được.
Tiểu Trương:
- …Ờ.
Hết giờ làm, hai người cùng đi vào một tòa nhà văn phòng.
Anh sếp nhà giàu nhiều tiền này vì tìm bạn gái thuê mà đăng cả thông báo y như thông báo tuyển dụng, ấy vậy mà còn thực hiện phỏng vấn nữa. Tiểu Trương đi vào trước, Ninh Ninh ngồi bên ngoài chờ, cô cứ cảm thấy có chỗ nào rất kỳ lạ, nhưng cụ thể là kỳ lạ ở đâu thì lại không nghĩ ra.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, một người đàn ông đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
– Hình như anh từng gặp em rồi thì phải? – Bùi Huyền cười nhìn cô.
Ninh Ninh nhìn anh ta, lại cúi đầu xuống.
– Nghĩ ra rồi, chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện.
Bùi Huyền ra vẻ bừng tỉnh ngộ,
– Mẹ em đã khỏe chưa?
Ninh Ninh khẽ lắc đầu.
– Nhà anh cũng có người bị bệnh.
Bùi Huyền thở dài, dáng vẻ đồng cảm như là bản thân mình bị vậy, – Xảy ra tai nạn ô tô, tuổi còn trẻ mà đã biến thành người thực vật, em thì sao?
- ….Mẹ em cũng giống vậy. – Ninh Ninh trả lời rất nhỏ, – Bị tủ đổ xuống đè vào người, thành người thực vật.
– Thế thì tiền chữa bệnh rất tốn rồi. – Bùi Huyền liếc tay cô, – Em đang làm gì?
– Em làm việc ở quán cơm.
Ninh Ninh cuộn ngón tay lại, thời tiết càng ngày càng lạnh, rửa bát đ ĩa càng ngày càng nhiều, tay cô bị nứt toác hết rồi.
– Nhìn em còn nhỏ, đang học cấp ba phải không? – Bùi Huyền thương hại nói, – Tuổi này đã phải đi làm thêm rồi, đúng là không dễ dàng, trong nhà không còn bạn bè thân thích nào hả em?
– Không ạ. – Ninh Ninh trả lời rất cẩn thận, tuy rằng Bùi Huyền có vẻ như đang nói chuyện phiếm việc nhà với cô, nhưng thực ra đang bẫy cô.
Mỗi một hành động, mỗi một câu nói của người này đều có mục đích, cô không tin anh ta sẽ lãng phí thời gian của mình trên một người qua đường. Tại sao? Vì sao anh ta tìm cô?
Đúng lúc này cửa phòng đối diện mở ra, Tiểu Trương mặt mày hớn hở đi ra, chạy tới túm tay Ninh Ninh:
– Đi, tớ mời cậu ăn cơm.
– Cậu thông qua phỏng vấn rồi à? – Ninh Ninh hỏi.
– Đúng vậy.
Giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng Tiểu Trương,
– Đừng đi ăn cơm vội, đi cùng tôi ra ngân hàng ở đối diện rút tiền đã, tôi trả một khoản trước cho em.
Ánh mắt Ninh Ninh chuyển lên trên mặt đối phương.
Đó là một người đàn ông tóc húi cua thân hình cơ bắp, trên cổ đeo một dây chuyền vàng chóe, tay đeo một chiếc đồng hồ vàng, nhìn đúng là một tay nhà giàu mới nổi.
Mí mắt Ninh Ninh nảy lên, cô đã gặp người này rồi.
Lúc trước ở bệnh viện, lúc cửa thang máy mở ra, mấy người đàn ông đứng ở sau chiếc xe lăn trống, trong đó một người là Bùi Huyền, còn một người là anh ta.
Người đàn ông tóc húi cua dẫn mấy người cùng đến ngân hàng ở đối diện, rút 288 khối đưa cho Tiểu Trương. Khi Tiểu Trương đang hết sức phấn khởi đi theo mấy người kia, Bùi Huyền đã đến bên nói bên tai Ninh Ninh:
– Anh thuê em được không?
– Hả? – Ninh Ninh quay đầu lại nhìn anh ta.
– Anh cũng đang cần thuê một người.
Bùi Huyền rũ mắt nhìn cô cười,
– Giúp anh đóng giả một người.
– …Bạn gái ạ? – Ninh Ninh ngoài miệng hỏi, trong bụng cũng đã moi hết cõi lòng để tìm mười mấy lý do chuẩn bị cự tuyệt anh ta. Nực cười! Loại người này căn bản không cần bạn gái, thứ anh ta muốn chỉ là mồi câu để câu vé thôi!
Nhưng ngoài dự đoán của Ninh Ninh, anh ta lắc đầu, nói:
– Không phải.
– Thế là gì? – Ninh Ninh hỏi.
Bùi Huyền đang muốn nói, Tiểu Trương lại từ đối diện chạy về kích động kêu:
– Ninh Ninh, tớ lấy được tiền rồi. Đi đi đi, tớ mời cậu ăn cơm.
Ninh Ninh bị Tiểu Trương kéo ra ngoài, lúc đi không ngừng quay đầu lại, cô cho rằng Bùi Huyền sẽ đuổi theo, nhưng anh ta không có, anh ta chỉ cười cười, đứng ở tại chỗ, cho đến khi bóng dáng của Ninh Ninh cùng Tiểu Trương biến mất sau cánh cửa, người đàn ông tóc húi cua đi tới bên anh ta, có chút không hiểu hỏi:
– Đưa thẳng tiền mời cô ta không phải là được ạ, vì sao cứ phải mời đồng nghiệp cô ta?
– Một người thua kém mày về mọi mặt, vì một chuyện đột nhiên phát tài, mày sẽ nghĩ sao?
Bùi Huyền cười trả lời,
– Liệu mày có cảm thấy mất thăng bằng không?
Vài ngày sau, tin tức về việc Tiểu Trương phát tài lan truyền khắp quán cơm.
Không phải Ninh Ninh nói ra mà là do Tiểu Trương tự khoe ra.
Dẫu sao thì không có ai muốn mình im hơi lặng tiếng, Tiểu Trương lại là một người không có tâm cơ, cô ấy hầu như gặp ai cũng kể lể:
– Tớ còn tưởng là rất khó chứ, thì ra chỉ đi theo anh nhà giàu kia gặp mẹ anh ta ngồi hai giờ, chỉ hai giờ thôi mà đã cho tớ 800 khối rồi. Mẹ anh ta còn tặng tớ một cái vòng tay, cậu xem đẹp không này? Tớ còn muốn trả lại, nhưng anh sếp nhà giàu lại vung tay lên nói không cần trả hì hì……
– Anh nhà giàu kia mắt bị mù rồi. – Có người hâm mộ đố kỵ, lén lút nói với Ninh Ninh,
– Nghe nói hôm đó con đó đi với em à, sao anh nhà giàu kia không chọn em, rõ ràng em xinh hơn nó nhiều.
– Có lẽ anh nhà giàu kia thích kiểu như cậu ấy. – Ninh Ninh cười trả lời.
– Thật không? Nó trông rõ quê mùa, còn nói nhiều, mồm cứ quang quác, chả khác gái quê, anh nhà giàu thích kiểu như vậy à?
Nữ đầu bếp mập mạp nhìn xung quanh một chút, đột nhiên thấp giọng nói với Ninh Ninh.
– Em thấy chị thế nào? Hai mươi năm trước chị cũng là hoa khôi của thôn chị đấy, em giới thiệu chị với anh nhà giàu được không? Anh ta có thể nhìn trúng Tiểu Trương, biết đâu cũng nhìn trúng chị thì sao.
Tiền tài động lòng người, quan trọng nhất chính là tiền tài này đến quá dễ dàng, như là chỉ cần tốn chút thời gian và sức lực là có thể có được khoản tiền rất lớn, vì thể ngoài chị đầu bếp mập ra, cũng có mấy nữ đồng nghiệp khác đều có mong muốn đó, hoặc là công khai hoặc là âm thầm ám chỉ với Ninh Ninh, hoặc là nhờ thẳng cô giới thiệu một chút, nhờ cô bắc cầu nối với anh nhà giàu kia cho họ.
Xét đến cùng, đó chỉ là trong lòng mất cân bằng mà thôi.
Ninh Ninh nhìn ra điểm này, sau đó tự hỏi:
– Đây là…cố ý diễn cho mình xem à?
Nếu như cô thật sự là Mộc Nhĩ, lên cấp ba thì bỏ học, không có kinh nghiệm, một tháng trước còn bị nam sinh trong trường tôn thành hoa khôi của khóa, một tháng sau ở trong quán ăn rửa bát đ ĩa đến nứt toác cả bàn tay, nói không chừng cô sẽ thật sự bị Tiểu Trương làm cho hâm mộ ghen tị, trong lòng cũng mất cân bằng.
Sau đó, nói không chừng đi tìm đối phương để thử.
Nhưng đối phương là Bùi Huyền.
Vì thế Ninh Ninh chỉ có thể giả ngu.
Nhưng thế giới này càng không cho cô cơ hội giả ngu.
Ngày hôm sau là thứ sáu, cô đến trường học họp phụ huynh, phụ huynh họp xong thì sẽ được giáo viên chủ nhiệm giữ lại để nói chuyện.
– Gì ạ? – Ninh Ninh lặng người đi, – Mộc Qua không đi học ạ? Em ấy …em ấy sáng nào cũng 6 giờ đi học mà.
– Nhưng em ấy không tới trường.
Chủ nhiệm lớp lo lắng sốt ruột nói,
– Em trai em gần đây có kết bạn bên ngoài với ai không? Em nên chú ý hơn, đừng để em ấy lầm đường lạc lối, thành tích em ấy tốt như thế, nếu vẫn tiếp tục duy trì là có thể vào được Thanh Hoa.
– Em sẽ nói với em ấy ạ. – Ninh Ninh nói, lòng nặng trĩu.
Những gì tiếp theo là một cuộc đàm phán gia đình căng thẳng.
– Nói đi!
Ninh Ninh nổi giận đùng đùng chắn ở cửa, không cho Mộc Qua vào nhà,
– Dạo gần đây em đã đi đâu?
Ngoài cửa trời tối đen như mực, đã tám giờ rồi, nhóc mập mạp…Ồ, bây giờ thì không thể gọi cậu là nhóc mập mạp nữa rồi, Mộc Qua không biết đã về từ lúc nào đứng ở cửa, thản nhiên đẩy Ninh Ninh sang một bên, sau đó đi thẳng vào nhà, ngồi trước bàn ăn lót giấy báo, cầm bát cơm Ninh Ninh chưa ăn xong bắt đầu lùa lấy lùa để.
– Nói đi! – Ninh Ninh bước trở vào.
Mộc Qua phớt lờ cô, đưa lưng về phía cô lùa cơm.
– Có phải em giấu chị đi tìm việc làm không? – Ninh Ninh nhíu mày.
Mộc Qua tiếp tục lùa cơm.
– Ai bảo em đi tìm việc làm? – Ninh Ninh cao giọng hơn, – Làm việc gì?
Cộp một tiếng, Mộc Qua đột ngột đập bộp đôi đũa xuống bàn, quay sang hét với cô:
– Chị nói nhất định phải có một người từ bỏ ước mơ, vì sao không thể là em?
Cả một bụng đầy tức giận của cô bởi vì câu nói của cậu mà tan thành mây khói, Ninh Ninh ngơ ngác nhìn cậu.
Cậu mở cặp sách ra, lấy ra một lọ kem dưỡng da tay đưa cho cô, nhìn tay của cô đầy vết nứt vẻ, buồn bực nói:
– Tay của nữ diễn viên sao có thể như này được, chị phải dưỡng tốt vào.
Nói xong, lại tiếp tục quay qua lùa cơm, ăn xong thì nhanh chóng thu dọn mang vào bếp để rửa, sau đó đi rửa mặt mũi chân tay, chui vào trong chăn nói:
– Em ngủ đây, ngày mai em còn phải đi làm…Em… em sẽ kiếm rất nhiều tiền, sẽ không để tay chị phải bị nứt nẻ vào mùa đông nữa.
Cậu có vẻ như rất mệt, vừa nằm xuống chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng ngáy.
Ninh Ninh cầm lọ kem dưỡng da tay, đứng ở mép giường, nhìn cậu rất lâu.
Buổi chiều ngày hôm sau, Ninh Ninh đến quán cơm làm việc.
Ninh Ninh bưng một đ ĩa cá sóc đi vào ghế lô, vừa mới đặt đ ĩa lên bàn đã nghe được giọng nói quen thuộc.
– Mộc tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Ninh Ninh quay sang, nhìn gương mặt mang nụ cười của Bùi Huyền, biết mà cố hỏi:
– Chuyện gì ạ?
– Về đề nghị của anh. – Bùi Huyền nhìn cô, – Em suy nghĩ chưa?
Ninh Ninh nhìn anh ta, lạnh lùng nói:
– Tiền lương bao nhiêu?
– Em ngồi đi.
Chỉ có một mình anh ta trong ghế lô, Bùi Huyền cười đứng dậy, kéo ra một cái ghế cho cô, cực kỳ lịch sự nói:
– Bàn ăn này là chọn cho em, chúng ta ăn xong rồi nói.
Ăn cơm xong, tài xế lái xe đưa hai người họ đến một căn biệt thự nhỏ.
Nhìn căn biệt thự nhỏ trước mặt, trong lòng Ninh Ninh như có bóng ma. Anh ta có vẻ thích thiết kế biệt thự kiểu phương Tây với mái đỏ và tường trắng, căn nhà tân hôn của anh ta và Yến Tình thoạt nhìn cũng giống như thế, không biết bên trong thì thế nào? Có tiếp tục treo đầy khung ảnh của người phụ nữ nào đó không? Đằng sau khung ảnh có phải lại cất giấu từng con mắt mèo không?
Nếu không phải trước khi tới đây cô đã nói rõ với ông chủ cùng với đồng nghiệp của mình nơi mình sẽ đi, hơn nữa còn dặn dò mấy người có quan hệ thân thiết với mình, rằng nếu ngày hôm sau mình chưa về nhà thì lập tức báo cảnh sát thì Ninh Ninh thật sự không dám đơn độc đi cùng Bùi Huyền
Cửa mở, nghênh đón bọn họ chính là một hầu gái.
Thiết kế bên trong rất giống biệt thự của Yến Tình trước đây, nhưng may mắn thay, bức tường lần này không treo đầy khung ảnh.
Bùi Huyền bảo người hầu gái dẫn Ninh Ninh đi thay đổi bộ quần áo, áo sơ mi màu trắng, váy màu đỏ rực, tóc búi cao sau đầu, thắt một chiếc nơ đỏ trên đầu vừa giản dị vừa phóng khoáng, khiến cô bỗng chốc từ một hoa hậu làng trở thành tiểu thư con nhà giàu.
Sau khi cô ngồi xuống sô pha, Bùi Huyền ở đối diện đưa một bản hợp đồng đến.
– Em xem chút đi.
Ninh Ninh nhận lấy xem, thấy đó là hợp đồng diễn viên chính thức, giờ làm việc từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối, như Bùi Huyền đã hứa trước đó, tiền lương rất tốt, gấp hai mươi lần công việc hiện tại.
Tuy nhiên, đi kèm với nó cũng có nhiều ràng buộc.
– Một khi nhận công việc này, em không thể bỏ dở giữa chừng phải không ạ? – Ninh Ninh nhìn Bùi Huyền, – Cũng không được cho người khác biết công việc của em là gì phải không?
– Đương nhiên.
Bùi Huyền cười nói,
– Đồng nghiệp của em là người miệng rộng, anh không chắc em có phải như thế không. Anh không muốn để mọi người biết vấn đề riêng tư về người bạn của anh.
Ninh Ninh đáp một tiếng, tiếp tục xem hợp đồng.
– Phải nghe theo sắp xếp của anh, nhận sự huấn luyện của anh, cho đến khi anh vừa lòng mới thôi.
Ninh Ninh liếc anh ta,
– Nếu đến cuối cùng anh không hài lòng thì sao?
– Xem điều khoản bên dưới đi. – Bùi Huyền nói, – Nếu anh không hài lòng, anh sẽ sa thải em, nhưng vẫn chi trả tiền lương cho em. Em ở đây bao nhiêu ngày thì trả lương em bấy nhiêu.
Ninh Ninh xem tiếp, bên dưới quả nhiên là có điều khoản này.
Vì nghi ngờ có gian lận trong hợp đồng nên cô đã rất nghiêm túc và đọc hợp đồng nhiều lần, nhưng Bùi Huyền dường như không lập bẫy trong hợp đồng, Ninh Ninh không biết mình nên vui hay nên buồn, bởi vì có hai khả năng: Thứ nhất, anh ta còn chưa bắt đầu đặt bẫy. Thứ hai, anh ta đã đặt bẫy rồi nhưng cô không phát hiện ra được.
– Thế nào? – Bùi Huyền hỏi, – Còn chỗ nào còn thắc mắc không?
– Một vấn đề cuối cùng. – Ninh Ninh nhìn anh ta, – Em phải sắm vai ai? Hợp đồng không thấy nói.
– Đừng vội.
Bùi Huyền ngả lưng vào sô pha, kẹp xì gà trên ngón tay, thảnh thơi nói,
– Vốn dĩ anh có một diễn viên rất tốt, nhưng nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới tìm em thay thế. Nhưng yêu cầu thay thế của anh cũng rất cao…Ồ, em đổi kem dưỡng da tay rồi à? Nhãn hiệu này được đấy.
Ngón tay trên đầu gối Ninh Ninh cuộn lại.
Cô có bôi kem dưỡng da tay, mùi hoa hồng, loại nhập khẩu.
Loại kem dưỡng da tay rất đắt, không phải thứ mà trẻ con như Mộc Qua có thể mua nổi, công việc gì đột nhiên sẽ tìm cậu nhóc? Công việc gì khiến cậu nhóc kiếm được nhiều tiền như vậy? Người nào đã biến từng người từng người bên cạnh cô thành mồi nhử, dụ cô cắn câu?
Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
– Ồ, người tới rồi.
Bùi Huyền nghiêng mặt, sau đó cười với Ninh Ninh,
– Từ bây giờ, nhân vật mà em sắm vai chính là – nữ chủ nhân.
Nói xong, anh ta buông xì gà, đứng dậy đi đến phía sau Ninh Ninh, cung kính giống như một người quản gia.
Cửa mở, hầu gái dẫn một người đi tới, người kia mặc đồng phục học sinh – cậu không có quần áo nào khác để mặc, bởi vì quần áo khác của cậu đã bị hỏa hoạn đốt rụi hết rồi. Tuy rằng nom cậu hơi mập, nhưng không đến mức quá mập, cộng thêm ngũ quan xuất chúng với những đường nét trên khuôn mặt nổi bật, có thể xứng được gọi là mỹ thiếu niên, còn là một niến niên đẹp trai cứng cỏi, khí chất trên người rất cổ quái, có những nét bốc đồng ngây thơ thuộc về những người trẻ tuổi, lại có ý thức trách nhiệm nặng nề của người trưởng thành.
Cậu đi theo vào, ánh mắt đảo khắp nơi, người trẻ tuổi luôn là như vậy, tràn ngập tò mò đối với những thứ mới mẻ, những nơi mới mẻ, nhưng ngay khi nhìn thấy Ninh Ninh, cậu sững sờ, ánh mắt chỉ nhìn cô.
– Chị? – Cậu kêu lên.
Ninh Ninh nhìn cậu.
Mộc Qua, quả nhiên cậu ở đây.
Hết chương 80