-
Phần 3
9.
Trong phòng im ắng như chết lặng, sắc mặt Thẩm Yến Thanh lạnh lùng đến đáng sợ.
Anh cầm tay Tiêu Phù đặt lên bàn, ánh mắt nhìn tôi không chút ấm áp.
“Tôi có vợ rồi, vợ tôi là Tiêu Phù, cô ấy là tình yêu duy nhất của tôi, mong cô đừng nói nhảm!"
Tôi nhìn theo bàn tay nắm chặt của họ và nhìn Tiêu Phù.
Khuôn mặt người phụ nữ yếu ớt tái nhợt, cô ấy nhìn tôi thất thần.
Tôi đã tự hỏi nếu cô ấy cũng đau, nhưng tại sao cô ấy lại phải đau?
Lợi dụng việc Thẩm Yến Thanh mất trí nhớ mà xuất hiện, chiếm lấy anh ấy và lấy anh ấy làm chồng, chính là lấy đi mọi thứ của tôi.
Mẹ Thẩm muốn kéo tôi, nhưng tôi hất tay bà ra.
Tôi dường như nhìn thấy sự chán nản thoáng qua trong mắt Thẩm Yến Thanh.
Tôi bật dậy, kìm nén ý muốn lật đổ bàn và phá hoại mọi thứ.
Tôi không nhịn được cười.
“Anh không tin?”
Tôi cong khóe miệng chỉ vào mẹ Thẩm: “Vậy anh có thể hỏi bà ấy.”
"Hỏi bà ấy tôi có từng ở bên cạnh anh không, hỏi bà ấy chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm, hỏi bà ấy tôi có tư cách gì khi tham dự tang lễ của anh khi anh qua đời!"
“Đủ rồi!” - Thẩm Yến Thanh lớn tiếng đập bàn.
Anh ta đứng dậy và nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt anh ta dữ tợn.
Đó là một khía cạnh mà tôi chưa từng thấy.
Tôi cảm thấy khuôn mặt anh dần trở nên mơ hồ, nhưng trong nháy mắt lại rõ ràng trở lại.
Tôi ghét sự rõ ràng này.
Trong một khoảnh khắc tôi nghĩ, anh ấy không phải là Thẩm Yến Thanh.
Thẩm Yến Thanh sẽ không đối xử với tôi như thế này.
Nhưng Thẩm Yến Thanh vừa kéo Tiêu Phù đứng dậy, anh ấy ôm cô ta đến trước mặt tôi, hôn cô ta để an ủi cô ta, sau đó chuyển sang giọng điệu lạnh lùng cảnh cáo tôi.
"Tôi không muốn biết cô là ai, tôi cũng không muốn biết chúng ta đã có quá khứ như thế nào.”
“Nhưng đó không phải là tôi, đó là Thẩm Yến Thanh đã chết. Vì vậy, đừng đến đây để phá hủy mối quan hệ giữa tôi và vợ tôi!
"Tôi chỉ có một người vợ, chính là Tiêu Phù.”
Anh nắm lấy tay Tiêu Phù và đan các ngón tay vào nhau.
Tay to boa lấy tay nhỏ, nhẫn trên hai bàn tay sáng chói mắt.
Thẩm Yến Thanh quay mặt lại và cho tôi xem chiếc nhẫn cưới của họ.
“Cô ấy là người vợ duy nhất trong đời tôi."
10.
Tôi chợt nhớ lại vào kỳ nghỉ hè năm cấp hai, trong buổi họp lớp cấp hai, có một bạn nữ đã phải lòng Thẩm Yến Thanh từ lâu.
Tại bữa tiệc, cô ấy chế nhạo tôi và đẩy tôi ra ngoài.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, cũng không được coi trọng ở nhà chú tôi, vì vậy tôi thường bị các bạn cùng lớp cho ra rìa vào các ngày trong tuần.
Họ cười tôi vì người tôi có mùi hôi, quanh năm chỉ mặc đồng phục học sinh và đi đôi giày cũ như dán keo.
Diệp Thi Thi là một trong số họ.
Cô ta kiêu ngạo và có thành kiến với tôi, tất nhiên, cô ta không thèm bắt nạt và sỉ nhục tôi trước mặt tôi, cô ta chỉ nhắm mắt làm ngơ trước sự ức hiếp của người khác và thờ ơ trước tôi.
Nhưng không ai ngờ rằng một con người kiêu ngạo và tự cao như vậy lại đi làm tôi bẽ mặt trước đám đông trong một buổi họp lớp.
Cô ta lợi dụng trò chơi để hỏi tôi rằng tôi thích Thẩm Yến Thanh hay chỉ muốn lấy anh ấy làm bàn đạp.
Cô ta khinh thường chế nhạo tôi, với gia cảnh và năng lực của tôi, tôi có thể mang cho Thẩm Yến Thanh cái gì, gánh nặng và kéo chân sao?
Tôi nhớ rằng hoàn cảnh gia đình của Diệp Thi Thi rất tốt, bố cô ta hình như đang làm ở văn phòng tỉnh.
Những ngón tay tôi cuộn lại trong vô thức.
Trong thâm tâm tôi biết rằng điều cô ta muốn hỏi là tại sao tôi lại ở bên Thẩm Yến Thanh.
Tôi chết lặng khi được hỏi vậy, mặc dù lúc đó tôi đã tự tin hơn nhưng tôi vẫn quá lo lắng để nói ra dưới bao nhiêu con mắt của người khác.
Thẩm Yến Thanh là người kéo tay tôi lên, ánh mắt anh nặng trĩu, anh giúp tôi chặn tất cả ác ý hướng về tôi.
“Không cần cô phiền lòng, Noãn Noãn rất giỏi. Cô ấy đã được nhận vào một trường đại học nổi tiếng nhờ sự chăm chỉ và cố gắng của bản thân. Cô ấy hàng năm đều nhận được học bổng. Công ty nơi cô ấy sắp thực tập cũng là một trong một trăm công ty hàng đầu trong nước. Cô ấy không phải là gánh nặng hay vật cản của tôi."
"Mặt khác, nếu tôi muốn dựa vào vợ tôi để đi lên, thì tôi quá vô dụng."
Thẩm Yến Thanh quay đầu nhìn tôi, trên mặt nở nụ cười, đó là sự dịu dàng vô tận mà tôi cả đời này chỉ thấy ở anh.
"Noãn Noãn yêu tôi, và tôi cũng yêu Noãn Noãn. Cô ấy sẽ là vợ tôi, là tình yêu duy nhất trong cuộc đời tôi. Tôi hy vọng mọi người có thể chúc phúc cho chúng tôi, nếu không, thì hãy im lặng đi.”
Anh ta nói câu cuối cùng với Diệp Thi Thi, đôi mắt anh không hề có chút thiện cảm nào.
Trước kia anh ấy cũng từng là một Thẩm Yến Thanh như vậy, nhưng bây giờ, anh ấy lại đang nắm tay một người phụ nữ khác và nói với tôi như vậy.
"Vợ tôi là Tiêu Phù, cô ấy là tình yêu duy nhất của tôi.”
“Tôi chỉ có một người vợ, Tiêu Phù.”
"Cô ấy là người vợ duy nhất trong cuộc đời tôi."
Vì vậy Thẩm Yến Thanh, cuối cùng vẫn là anh lừa tôi.
Anh sẽ không quay lại cưới tôi, anh còn không biết tôi là ai nữa.
Trong mắt anh ta, tôi chỉ là một kẻ xấu muốn phá hoại gia đình anh ta và phá hủy hôn nhân của anh ta.
Một nhân vật phản diện không không cam tâm, từ chối chấp nhận số phận của mình.
11.
Mẹ Thẩm đưa tôi đến phòng ngủ dành cho khách, bà đứng ở cửa rất lâu.
Tôi bám vào tường, nhưng vẫn trượt khuỵu xuống đất một cách yếu ớt.
Nhiều ký ức trước kia cố tình đè nén lại hiện về.
Những nụ cười giữa mùa hạ, những nụ hôn trong đêm tối, những cái nắm tay thật chặt không muốn buông xuyên suốt xuân hạ thu đông.
Do kỷ luật của học viện cảnh sát, Thẩm Yến Thanh vẫn phải gặp tôi hàng ngày qua hàng rào; Thẩm Yến Thanh, người đã cùng tôi đến lớp trong kỳ nghỉ đông khắc nghiệt, lấy ra những củ khoai lang nướng bốc khói từ trong tay anh ấy; Thẩm Yến Thanh, người đã cùng tôi đến viếng mộ cha mẹ tôi và hứa với họ rằng họ sẽ yêu thương và bảo vệ tôi mãi mãi.
Không còn nữa, không còn nữa.
Thẩm Yến Thanh của tôi sẽ không bao giờ quay lại.
Anh ấy thực sự đã chết trong nhiệm vụ đó rồi.
Tôi khóc cho đến khi cuộn tròn lại, đén lúc các cơ quan nội tạng của tôi xoắn lại với nhau trong đau đớn.
Cảm giác sắp nghẹt thở khiến tôi đau đến mức chỉ biết liên tục đấm ngực, cố gắng làm cho mình cảm thấy dễ chịu hơn.
Thậm chí chỉ một chút thôi cũng được.
Mẹ Thẩm vội chạy tới đỡ tôi dậy, ôm tôi vào lòng, lặp đi lặp lại: “Noãn Noãn, xin lỗi cháu, đều là lỗi của cô, đều là lỗi của cô…”
Hai tay tôi mềm nhũn rơi xuống đất, toàn thân mệt mỏi đến mức thở cũng thấy mệt.
Mẹ Thẩm vẫn lặp đi lặp lại lời xin lỗi.
Tôi chộp lấy bà ấy một cách khó khăn.
Ánh sáng từ phòng khách không thể chiếu vào phòng, và hình như có một người đứng ngoài cánh cửa khép hờ, có thể là tôi nhìn nhầm.
Không thể là Thẩm Yến Thanh, nếu là anh ấy, lẽ ra lúc này anh ấy phải xông vào ôm tôi an ủi mới đúng.
Tôi túm lấy quần áo trên lưng mẹ Thẩm và kéo chặt bà.
Tâm trí tôi nặng trĩu, và tầm nhìn của tôi tối đen như mực.
Tôi mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mẹ Thẩm khóc không kiểm soát sau khi tôi nói xong.
Tôi chôn mặt mình vào cổ bà ấy, thấp giọng lặp lại.
“Cô, cháu không muốn lời xin lỗi, cháu muốn Thẩm Yến Thanh."
Trả lại Thẩm Yến Thanh ngày xưa cho tôi, được không?
Cứ coi như thương hại tôi đi cũng được.
12.
Tôi ở nhà họ Thẩm, và chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày dự sinh của Tiêu Phù, vì vậy Thẩm Yến Thanh đề phòng tôi như sói, sợ tôi sẽ làm gì Tiêu Phù.
Nhưng tôi chỉ lặng lẽ nhìn họ âu yếm nhau, nhìn họ yêu nhau, nhìn họ cùng nhau mong chờ đứa con sắp chào đời.
Đôi khi tôi đang ở trong phòng ngủ dành cho khách, tôi nghe thấy họ thảo luận xem đó là con trai hay con gái với những vị khách đến chơi.
Trong cơn mơ, tôi nhớ lại chuyện đó đã lâu lắm rồi, hình như cách đây không lâu đã có người cùng tôi thảo luận về chủ đề này.
Giọng nói trong ký ức nói rằng đứa bé rất tốt, đứa bé có thể cùng anh bảo vệ tôi.
Nếu là con gái, anh sẽ ngày đêm lo lắng không biết nó có bị bắt nạt hay tủi thân không.
Tôi ngồi bên cửa sổ, mở cửa sổ và lắng nghe tiếng xe cộ đi lại.
Cũng không quá ồn ào.
Trong nháy mắt, tôi ở nhà họ Thẩm gần một tháng, và Tiêu Phù đã đến mức phải khám thai mỗi tuần một lần.
Mỗi ngày, Thẩm Yến Thanh luôn gạt bỏ mọi thứ sang một bên để ở bên cạnh cô ta.
Mẹ Thẩm phải nhận một nhiệm vụ khác, đó là ngày đêm trông chừng tôi.
Để mắt đến tôi để tôi không đến quá gần Tiêu Phù.
Không ngờ, Tiêu Phù lại là người điềm tĩnh nhất trong cả gia đình họ Thẩm.
Không có một cuộc cãi vã nào xảy ra như tôi tưởng tượng, không có thêm bất kì câu hỏi nào dành cho tôi, cô ta chỉ chấp nhận sự xuất hiện và tồn tại của tôi như một lẽ đương nhiên.
Nhìn tôi với một ánh mắt vừa bao dung vừa khinh ghét, như thể đang thương hại tôi, trong âm thầm quan sát tôi.
Cô ta luôn cho tôi một cảm giác rằng bản thân có điều gì đó muốn nói với tôi.
Khi đến lúc, cô ấy chắc chắn có rất nhiều điều để nói với tôi.
Là chuyện liên quan đến cô ta và Thẩm Yến Thanh - từ đầu đến cuối.