Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Edit: Nhi Yến
Beta: Maria
–
3
Trong phòng tắm nhanh chóng truyền ra tiếng nước chảy.
Tôi vội thay bộ đồ ngủ cổ cao bảo thủ, ngoan ngoãn nằm bên trái giường.
Giường rộng hai mét, tôi và Lệ Hựu Đình mỗi người một nửa, giống như học sinh tiểu học vẽ vĩ tuyến 38 trên bàn vậy.
Rất nhanh, Lệ Hựu Đình bước ra từ phòng tắm.
Hình ảnh khiến tôi nhìn đến máu nóng sôi trào.
Không hổ là nam chính, thân dưới quấn khăn tắm, để lộ ra đường nét cơ thể hoàn mỹ, còn có cơ bụng tám múi khiến người ta muốn suy nghĩ vẩn vơ.
Đầu tóc chưa khô vẫn còn đang nhỏ nước, chảy dọc theo má của anh ấy, men theo các đường nét trên cơ thể cho đến hết.
Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ thể Lệ Hựu Đình, thật khiến tôi hơi thèm muốn.
Nếu không phải tôi yêu tiền hơn thì chắc chắn tôi sẽ như sói đói vồ mồi.
Lệ Hựu Đình đi đến trước mặt tôi.
“Đẹp không?”
Tôi chớp mắt: “Chồng à, trong lòng em anh lúc nào cũng đẹp cả!”
“Ha.”
Sao tôi cảm thấy Lệ Hựu Đình cười hơi giả dối nhỉ.
“Giấy thỏa thuận ly hôn em tưởng tượng ra có nội dung gì mà có thể làm em vui như vậy?”
“Chồng à, em không nhớ rõ nữa…”
“Không nhớ rõ?” Lệ Hựu Đình híp mắt: “Em vẫn nhớ bảo anh phải gửi tiền chu cấp cho em mà không nhớ nội dung giấy thỏa thuận ly hôn?”
Ánh mắt này hơi nguy hiểm.
Tôi suy đi nghĩ lại, quyết định thành thật sẽ được khoan hồng.
Dù sao loại tiểu thuyết như này thì nam chính mãi mãi là thần, ai chống lại họ thì sẽ không kết cục tốt đẹp.
“Cái đó… chồng à, anh rất tốt, anh cho em ba mươi triệu tệ, hai căn nhà, sau đó mỗi tháng gửi mười vạn tệ tiền chu cấp.”
Ánh mắt Lệ Hựu Đình đột nhiên trở nên nguy hiểm: “Chỉ có vậy? Vậy mà em đã vui như thế rồi?”
Tôi nghi ngờ tên tâm cơ này đang muốn bẫy tôi, muốn úp cho tôi tội danh không yêu anh ta, sau đó giảm một nửa tiền chu cấp của tôi.
Đồ chó, nằm mơ đi!
Thế là tôi gào khóc.
“Chồng à, anh hiểu lầm em rồi! Thật sự em rất đau lòng đó! Em đã khóc tận hai tiếng đồng hồ, khóc đến độ mắt đều sưng cả rồi đây này!”
Đột nhiên một bóng người đổ xuống trước mắt tôi.
Gương mặt đẹp trai của Lệ Hựu Đình đột nhiên phóng to trước mắt tôi.
“Ồ? Để anh xem mắt em sưng chỗ nào nào?”
Tiếng khóc của tôi im bặt.
Da dẻ tên đàn ông chó này đẹp thật đấy, gần như vậy mà không có tí mụn đầu đen nào.
4
Mới sáng sớm mà mẹ chồng đã thúc giục tôi, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Phí Tư Nguyệt, sao cô vẫn chưa dậy thế? Hôm trước tôi đã nói với cô rồi còn gì, hôm nay có hẹn trước với chuyên gia đấy, chín rưỡi rồi.”
“…”
Tối qua tôi hiểu nhầm là mình có thể cầm tiền rời đi nên quên luôn chuyện này.
Mười phút sau tôi đã sửa soạn xong, xuống tầng cười dịu dàng với mẹ chồng.
“Mẹ, con xin lỗi ạ, hôm qua con ngủ muộn.”
Mẹ chồng mặt mày khó chịu liếc nhìn Lệ Hựu Đình ở bàn ăn một cái.
Tôi cảm thấy hình như bà ấy muốn nói “Đều tại con gà mái không biết đẻ trứng này, con trai tôi cố gắng như vậy mà cũng không mang thai được”.
“Cô không cần ăn sáng, có thể sẽ phải xét nghiệm máu, chúng ta đến bệnh viện luôn.”
“Dạ, mẹ.”
Lệ Hựu Đình đặt báo trong tay xuống: “Mẹ, Nguyệt Nguyệt không khỏe chỗ nào?”
“…”
Trong tiểu thuyết không có tình tiết này mà?
Từ trước tới giờ nam chính vẫn luôn không quan tâm tới Phí Tư Nguyệt, trước một ngày anh ta đề nghị ly hôn, Phí Tư Nguyệt vẫn còn đang nghe theo sự sắp xếp của mẹ chồng đến bệnh viện làm kiểm tra.
Hiển nhiên là mẹ chồng cũng hơi bất ngờ, sau đó mới bực mình trả lời: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Phí Tư Nguyệt gả vào nhà họ Lệ đã hơn nửa năm rồi mà bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, chắc chắn là có bệnh gì rồi, mẹ dẫn nó đi khám thử.”
“Mẹ, không cần đâu, con dâu của mẹ rất khỏe mạnh.”
Tôi cảm thấy tôi có hơi không theo kịp nam chính.
Tôi thấy anh ấy cười nửa miệng với tôi.
“Là con trai mẹ làm tốt biện pháp an toàn.”
Mặt mẹ chồng hơi đỏ: “Con trai, con không thể cho mẹ sớm ngày ẵm cháu à?”
Lệ Hựu Đình gật đầu, nói “con sẽ cố gắng”, rồi lại vẫy tay với tôi: “Nguyệt Nguyệt, mau lại ăn sáng thôi.”
Tôi sợ hãi ngồi bên cạnh Lệ Hựu Đình, múc một bát cháo, cầm bánh bao thịt, cúi đầu ăn.
Lệ Hựu Đình ngồi bên cạnh đầy thờ ơ.
“Nguyệt Nguyệt mặc nhiều như vậy không nóng hử?”
“…Cảm ơn sự quan tâm của chồng, em thấy ổn.”
“Ồ, vậy à? Anh vẫn thích Nguyệt Nguyệt của tối qua hơn, mát mẻ.”
“…”
Ánh mắt mẹ chồng nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi!
Ấy mẹ chồng ơi, mẹ đừng hiểu lầm nha!
Beta: Maria
–
3
Trong phòng tắm nhanh chóng truyền ra tiếng nước chảy.
Tôi vội thay bộ đồ ngủ cổ cao bảo thủ, ngoan ngoãn nằm bên trái giường.
Giường rộng hai mét, tôi và Lệ Hựu Đình mỗi người một nửa, giống như học sinh tiểu học vẽ vĩ tuyến 38 trên bàn vậy.
Rất nhanh, Lệ Hựu Đình bước ra từ phòng tắm.
Hình ảnh khiến tôi nhìn đến máu nóng sôi trào.
Không hổ là nam chính, thân dưới quấn khăn tắm, để lộ ra đường nét cơ thể hoàn mỹ, còn có cơ bụng tám múi khiến người ta muốn suy nghĩ vẩn vơ.
Đầu tóc chưa khô vẫn còn đang nhỏ nước, chảy dọc theo má của anh ấy, men theo các đường nét trên cơ thể cho đến hết.
Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ thể Lệ Hựu Đình, thật khiến tôi hơi thèm muốn.
Nếu không phải tôi yêu tiền hơn thì chắc chắn tôi sẽ như sói đói vồ mồi.
Lệ Hựu Đình đi đến trước mặt tôi.
“Đẹp không?”
Tôi chớp mắt: “Chồng à, trong lòng em anh lúc nào cũng đẹp cả!”
“Ha.”
Sao tôi cảm thấy Lệ Hựu Đình cười hơi giả dối nhỉ.
“Giấy thỏa thuận ly hôn em tưởng tượng ra có nội dung gì mà có thể làm em vui như vậy?”
“Chồng à, em không nhớ rõ nữa…”
“Không nhớ rõ?” Lệ Hựu Đình híp mắt: “Em vẫn nhớ bảo anh phải gửi tiền chu cấp cho em mà không nhớ nội dung giấy thỏa thuận ly hôn?”
Ánh mắt này hơi nguy hiểm.
Tôi suy đi nghĩ lại, quyết định thành thật sẽ được khoan hồng.
Dù sao loại tiểu thuyết như này thì nam chính mãi mãi là thần, ai chống lại họ thì sẽ không kết cục tốt đẹp.
“Cái đó… chồng à, anh rất tốt, anh cho em ba mươi triệu tệ, hai căn nhà, sau đó mỗi tháng gửi mười vạn tệ tiền chu cấp.”
Ánh mắt Lệ Hựu Đình đột nhiên trở nên nguy hiểm: “Chỉ có vậy? Vậy mà em đã vui như thế rồi?”
Tôi nghi ngờ tên tâm cơ này đang muốn bẫy tôi, muốn úp cho tôi tội danh không yêu anh ta, sau đó giảm một nửa tiền chu cấp của tôi.
Đồ chó, nằm mơ đi!
Thế là tôi gào khóc.
“Chồng à, anh hiểu lầm em rồi! Thật sự em rất đau lòng đó! Em đã khóc tận hai tiếng đồng hồ, khóc đến độ mắt đều sưng cả rồi đây này!”
Đột nhiên một bóng người đổ xuống trước mắt tôi.
Gương mặt đẹp trai của Lệ Hựu Đình đột nhiên phóng to trước mắt tôi.
“Ồ? Để anh xem mắt em sưng chỗ nào nào?”
Tiếng khóc của tôi im bặt.
Da dẻ tên đàn ông chó này đẹp thật đấy, gần như vậy mà không có tí mụn đầu đen nào.
4
Mới sáng sớm mà mẹ chồng đã thúc giục tôi, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Phí Tư Nguyệt, sao cô vẫn chưa dậy thế? Hôm trước tôi đã nói với cô rồi còn gì, hôm nay có hẹn trước với chuyên gia đấy, chín rưỡi rồi.”
“…”
Tối qua tôi hiểu nhầm là mình có thể cầm tiền rời đi nên quên luôn chuyện này.
Mười phút sau tôi đã sửa soạn xong, xuống tầng cười dịu dàng với mẹ chồng.
“Mẹ, con xin lỗi ạ, hôm qua con ngủ muộn.”
Mẹ chồng mặt mày khó chịu liếc nhìn Lệ Hựu Đình ở bàn ăn một cái.
Tôi cảm thấy hình như bà ấy muốn nói “Đều tại con gà mái không biết đẻ trứng này, con trai tôi cố gắng như vậy mà cũng không mang thai được”.
“Cô không cần ăn sáng, có thể sẽ phải xét nghiệm máu, chúng ta đến bệnh viện luôn.”
“Dạ, mẹ.”
Lệ Hựu Đình đặt báo trong tay xuống: “Mẹ, Nguyệt Nguyệt không khỏe chỗ nào?”
“…”
Trong tiểu thuyết không có tình tiết này mà?
Từ trước tới giờ nam chính vẫn luôn không quan tâm tới Phí Tư Nguyệt, trước một ngày anh ta đề nghị ly hôn, Phí Tư Nguyệt vẫn còn đang nghe theo sự sắp xếp của mẹ chồng đến bệnh viện làm kiểm tra.
Hiển nhiên là mẹ chồng cũng hơi bất ngờ, sau đó mới bực mình trả lời: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Phí Tư Nguyệt gả vào nhà họ Lệ đã hơn nửa năm rồi mà bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, chắc chắn là có bệnh gì rồi, mẹ dẫn nó đi khám thử.”
“Mẹ, không cần đâu, con dâu của mẹ rất khỏe mạnh.”
Tôi cảm thấy tôi có hơi không theo kịp nam chính.
Tôi thấy anh ấy cười nửa miệng với tôi.
“Là con trai mẹ làm tốt biện pháp an toàn.”
Mặt mẹ chồng hơi đỏ: “Con trai, con không thể cho mẹ sớm ngày ẵm cháu à?”
Lệ Hựu Đình gật đầu, nói “con sẽ cố gắng”, rồi lại vẫy tay với tôi: “Nguyệt Nguyệt, mau lại ăn sáng thôi.”
Tôi sợ hãi ngồi bên cạnh Lệ Hựu Đình, múc một bát cháo, cầm bánh bao thịt, cúi đầu ăn.
Lệ Hựu Đình ngồi bên cạnh đầy thờ ơ.
“Nguyệt Nguyệt mặc nhiều như vậy không nóng hử?”
“…Cảm ơn sự quan tâm của chồng, em thấy ổn.”
“Ồ, vậy à? Anh vẫn thích Nguyệt Nguyệt của tối qua hơn, mát mẻ.”
“…”
Ánh mắt mẹ chồng nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi!
Ấy mẹ chồng ơi, mẹ đừng hiểu lầm nha!