Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-3
Chương 3 - Chờ đứa bé được sinh ra sẽ biết
Tiêu Linh không thể chống cự được vì người của bà ta quá đông, cô chỉ có thể ngoan ngoãn bị đưa lên xe. Khi ngồi xuống, họ còn đặc biệt giúp cô cài dây an toàn. Đến đây, cô mới biết hình như họ không có ý định làm hại đứa nhỏ trong bụng cô.
Cô len lén nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, áo choàng đắt tiền, quần áo hào nhoáng, giày cao gót hàng hiệu, vừa nhìn đã biết thuộc diện giàu có.
Xe chạy một lúc lâu, khi Tiêu Linh đang dần buồn nôn sắp chịu hết nổi thì nghe tài xế nói:
“Đến nơi rồi thưa phu nhân.”
“Ừ.”
Người phụ nữ đang ngồi bên cạnh đáp, có người mở cửa xe cho bà bước xuống. Tiêu Linh thấy bà ta liếc mình thì vội vàng theo sau, cô rất lo sợ, tay luôn đặt trước bụng để che chắn.
Hai người một trước một sau đi giữa đám vệ sĩ tiến vào một căn biệt thự to lớn, Tiêu Linh co rúm lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vào phòng khách, Tiêu Linh lập tức bị những thứ xa hoa bên trong dọa mất hồn. Đây cũng quá xa xỉ rồi! Thủy tinh, phỉ thuy, hồng ngọc, các loại đồ cổ, tranh vẽ nổi tiếng mà có tiền đều khó mua được treo đầy nhà! Cô nghèo, nhưng từng có cơ hội tìm hiểu một chút về những thứ mà giới thượng lưu thích dùng, bây giờ mới được nhìn trực tiếp.
Thấy cô cứ quan sát khắp nơi, người phụ nữ phía trước không vui khẽ nhíu mày. Tiêu Linh vừa phát hiện bà ấy nhìn mình thì thôi không dòm ngó xung quanh nữa.
Ngồi xuống sofa mềm mịn ở giữa phòng, Tiêu Linh bắt đầu run rẩy khe khẽ. Sợ quá...
“Sao không hỏi tôi đưa cô về đây làm gì?” Người phụ nữ nhấp một ngụm trà rồi nói.
“Cháu không dám.” Tiêu Linh thành thật đáp, nắm tay siết chặt vào nhau.
Bà không nói chuyện mà lại tiếp tục uống trà, lúc ấy, từ sau lưng bà có một người đàn ông đi lên, cúi người nói:
“Phu nhân, Hoắc thiếu gia vừa về tới.”
“Gọi nó ra đây.” Hoắc phu nhân gật đầu.
Những câu nói của quản gia làm Tiêu Linh hiểu ra đây là nhà họ Hoắc, mà người phụ nữ trước mắt là mẹ của Hoắc Tư Thần. Cô… sẽ không bị họ làm thịt chứ? Cô như một chú chim nhỏ sợ hãi co rút vào trong góc sofa, đặc biệt là khi Hoắc Tư Thần bước chân vào trong phòng khách, cô càng hận không thể biến mất.
Ngồi xuống bên cạnh Tiêu Linh, Hoắc Tư Thần lạnh nhạt hỏi:
“Mẹ gọi con về có chuyện gì không?”
Hoắc phu nhân nhìn về phía Tiêu Linh, chỉ vậy cũng đủ khiến anh hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh cười nói:
“Mẹ tin cô ta?”
“Không tin cũng phải tin. Chờ đứa bé được sinh ra không phải sẽ biết sao?” Hoắc phu nhân tỏ vẻ rất bình tĩnh. “Con cũng biết tình hình của bản thân.”
Tình hình gì? Tiêu Linh nghe mà không khỏi tò mò, chỉ là Hoắc Tư Thần không nói, Hoắc phu nhân cũng im lặng. Lát sau, anh mới tiếp:
“Bởi vì biết, nên mới không có chuyện cô ta mang thai con của con.”
Câu nói chắc nịch ấy khiến Tiêu Linh không vui, cô chỉ lỡ dại vào đêm đó cùng anh ta mà thôi, nếu không phải con anh ta thì cô tự thụ tinh chắc? Tiêu Linh rốt cuộc tức giận:
“Anh nói vậy là ý gì? Đêm đó ở quán bar, không phải anh là người chủ động tiến tới chỗ tôi sao?”
Phải, nếu cô nhớ không lầm thì Hoắc Tư Thần đã kéo cô đi. Mà bởi vì đang say, cô cũng chẳng nhớ rõ chuyện sau đó. Chỉ biết buổi sáng tỉnh giấc, hai người họ đã ở trên giường, quần áo không có, còn cả vết máu ở dưới thân cô nữa.
Hoắc Tư Thần nghe cô nói thì cười khinh thường:
“Đêm nào?”
Anh ngủ với không ít phụ nữ, không nhớ có một cô gái quê mùa lại chẳng có chút hương vị nữ nhân nào như cô.
Tiêu Linh cắn chặt răng, cũng chẳng chú ý đến Hoắc phu nhân mà là lớn tiếng chất vấn Hoắc Tư Thần:
“Ngày ba tháng tám, anh nói xem là đêm nào?”
“...”
Đến lúc này, Hoắc Tư Thần đã im lặng. Anh bắt đầu nhớ đến cái ngày bị bỏ thuốc vào hai tháng trước, nhưng, chỉ chưa đầy một phút sau đã bác bỏ lời Tiêu Linh:
"Dù là vậy thì nó cũng không phải con tôi.”
Đúng lúc ấy, Hoắc phu nhân lên tiếng:
“Mẹ nói rồi, phải hay không chờ đến khi sinh ra là biết ngay.”
Bà quay sang nói với Tiêu Linh:
“Từ giờ, cái thai trong bụng của cô sẽ do Hoắc gia phụ trách. Cô phải ở đây ngoan ngoãn dưỡng thai, chờ đến khi đứa trẻ ra đời, cô sẽ có một trong hai kết cục. Nếu đứa trẻ thật sự là máu mủ của Hoắc gia thì tôi sẽ đáp ứng cô bất kỳ điều kiện gì trong khả năng của tôi. Ngược lại, đứa trẻ mà là con hoang, cô cố tình đến đây khua môi múa mép, vậy thì cô chỉ có thể…”
“Chết.” Hoắc Tư Thần ở bên cạnh lạnh băng buông ra một chữ.
Tiêu Linh nghe xong không tự chủ được hơi run, nhưng rồi cô cắn răng không để bản thân tỏ vẻ yếu kém trước khí thế của hai người họ. Cô không tin thời đại này họ dám giết người, hơn nữa, cô dám chắc 100% trong bụng cô đang mang thai con của Hoắc Tư Thần.
Tiêu Linh không thể chống cự được vì người của bà ta quá đông, cô chỉ có thể ngoan ngoãn bị đưa lên xe. Khi ngồi xuống, họ còn đặc biệt giúp cô cài dây an toàn. Đến đây, cô mới biết hình như họ không có ý định làm hại đứa nhỏ trong bụng cô.
Cô len lén nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, áo choàng đắt tiền, quần áo hào nhoáng, giày cao gót hàng hiệu, vừa nhìn đã biết thuộc diện giàu có.
Xe chạy một lúc lâu, khi Tiêu Linh đang dần buồn nôn sắp chịu hết nổi thì nghe tài xế nói:
“Đến nơi rồi thưa phu nhân.”
“Ừ.”
Người phụ nữ đang ngồi bên cạnh đáp, có người mở cửa xe cho bà bước xuống. Tiêu Linh thấy bà ta liếc mình thì vội vàng theo sau, cô rất lo sợ, tay luôn đặt trước bụng để che chắn.
Hai người một trước một sau đi giữa đám vệ sĩ tiến vào một căn biệt thự to lớn, Tiêu Linh co rúm lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vào phòng khách, Tiêu Linh lập tức bị những thứ xa hoa bên trong dọa mất hồn. Đây cũng quá xa xỉ rồi! Thủy tinh, phỉ thuy, hồng ngọc, các loại đồ cổ, tranh vẽ nổi tiếng mà có tiền đều khó mua được treo đầy nhà! Cô nghèo, nhưng từng có cơ hội tìm hiểu một chút về những thứ mà giới thượng lưu thích dùng, bây giờ mới được nhìn trực tiếp.
Thấy cô cứ quan sát khắp nơi, người phụ nữ phía trước không vui khẽ nhíu mày. Tiêu Linh vừa phát hiện bà ấy nhìn mình thì thôi không dòm ngó xung quanh nữa.
Ngồi xuống sofa mềm mịn ở giữa phòng, Tiêu Linh bắt đầu run rẩy khe khẽ. Sợ quá...
“Sao không hỏi tôi đưa cô về đây làm gì?” Người phụ nữ nhấp một ngụm trà rồi nói.
“Cháu không dám.” Tiêu Linh thành thật đáp, nắm tay siết chặt vào nhau.
Bà không nói chuyện mà lại tiếp tục uống trà, lúc ấy, từ sau lưng bà có một người đàn ông đi lên, cúi người nói:
“Phu nhân, Hoắc thiếu gia vừa về tới.”
“Gọi nó ra đây.” Hoắc phu nhân gật đầu.
Những câu nói của quản gia làm Tiêu Linh hiểu ra đây là nhà họ Hoắc, mà người phụ nữ trước mắt là mẹ của Hoắc Tư Thần. Cô… sẽ không bị họ làm thịt chứ? Cô như một chú chim nhỏ sợ hãi co rút vào trong góc sofa, đặc biệt là khi Hoắc Tư Thần bước chân vào trong phòng khách, cô càng hận không thể biến mất.
Ngồi xuống bên cạnh Tiêu Linh, Hoắc Tư Thần lạnh nhạt hỏi:
“Mẹ gọi con về có chuyện gì không?”
Hoắc phu nhân nhìn về phía Tiêu Linh, chỉ vậy cũng đủ khiến anh hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh cười nói:
“Mẹ tin cô ta?”
“Không tin cũng phải tin. Chờ đứa bé được sinh ra không phải sẽ biết sao?” Hoắc phu nhân tỏ vẻ rất bình tĩnh. “Con cũng biết tình hình của bản thân.”
Tình hình gì? Tiêu Linh nghe mà không khỏi tò mò, chỉ là Hoắc Tư Thần không nói, Hoắc phu nhân cũng im lặng. Lát sau, anh mới tiếp:
“Bởi vì biết, nên mới không có chuyện cô ta mang thai con của con.”
Câu nói chắc nịch ấy khiến Tiêu Linh không vui, cô chỉ lỡ dại vào đêm đó cùng anh ta mà thôi, nếu không phải con anh ta thì cô tự thụ tinh chắc? Tiêu Linh rốt cuộc tức giận:
“Anh nói vậy là ý gì? Đêm đó ở quán bar, không phải anh là người chủ động tiến tới chỗ tôi sao?”
Phải, nếu cô nhớ không lầm thì Hoắc Tư Thần đã kéo cô đi. Mà bởi vì đang say, cô cũng chẳng nhớ rõ chuyện sau đó. Chỉ biết buổi sáng tỉnh giấc, hai người họ đã ở trên giường, quần áo không có, còn cả vết máu ở dưới thân cô nữa.
Hoắc Tư Thần nghe cô nói thì cười khinh thường:
“Đêm nào?”
Anh ngủ với không ít phụ nữ, không nhớ có một cô gái quê mùa lại chẳng có chút hương vị nữ nhân nào như cô.
Tiêu Linh cắn chặt răng, cũng chẳng chú ý đến Hoắc phu nhân mà là lớn tiếng chất vấn Hoắc Tư Thần:
“Ngày ba tháng tám, anh nói xem là đêm nào?”
“...”
Đến lúc này, Hoắc Tư Thần đã im lặng. Anh bắt đầu nhớ đến cái ngày bị bỏ thuốc vào hai tháng trước, nhưng, chỉ chưa đầy một phút sau đã bác bỏ lời Tiêu Linh:
"Dù là vậy thì nó cũng không phải con tôi.”
Đúng lúc ấy, Hoắc phu nhân lên tiếng:
“Mẹ nói rồi, phải hay không chờ đến khi sinh ra là biết ngay.”
Bà quay sang nói với Tiêu Linh:
“Từ giờ, cái thai trong bụng của cô sẽ do Hoắc gia phụ trách. Cô phải ở đây ngoan ngoãn dưỡng thai, chờ đến khi đứa trẻ ra đời, cô sẽ có một trong hai kết cục. Nếu đứa trẻ thật sự là máu mủ của Hoắc gia thì tôi sẽ đáp ứng cô bất kỳ điều kiện gì trong khả năng của tôi. Ngược lại, đứa trẻ mà là con hoang, cô cố tình đến đây khua môi múa mép, vậy thì cô chỉ có thể…”
“Chết.” Hoắc Tư Thần ở bên cạnh lạnh băng buông ra một chữ.
Tiêu Linh nghe xong không tự chủ được hơi run, nhưng rồi cô cắn răng không để bản thân tỏ vẻ yếu kém trước khí thế của hai người họ. Cô không tin thời đại này họ dám giết người, hơn nữa, cô dám chắc 100% trong bụng cô đang mang thai con của Hoắc Tư Thần.