Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-39
Chương 39 - Mối quan hệ giữa hai nhà
Hoắc Tư Thần ngồi một chỗ nắm tay Tiêu Linh, không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì trước tình cảnh này. Anh đưa tay sờ vào phần bụng đang nhô lên của cô, cách một lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve đứa trẻ của họ. Hoặc là nói, của Tiêu Linh. Anh chỉ vừa tin tưởng cô chưa lâu thì nghe vài tin xấu từ người tên Ánh Vân kia, sự tin tưởng mới hình thành ấy đã nứt vỡ.
Lúc này chợt có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, là người của Hoắc Tư Thần đến tìm. Anh đưa tay kéo chăn mỏng đắp lên cho cô rồi mới ra ngoài, việc đầu tiên anh làm là hỏi:
“Sao bây giờ mới đến?”
Gọi họ qua là để cưỡng chế đưa Tiêu Linh về, nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên không cần nữa, nhưng anh ghét việc phải chờ đợi. Nếu đám người này vì chậm trễ mà lỡ việc của anh thì ai chịu trách nhiệm? Thái độ làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy không thể khiến anh hài lòng, anh cứng rắn nắn ép bọn họ vào khuôn khổ nhưng cũng đã đưa ra một cái giá cao, còn hỗ trợ họ rất nhiều thứ khác.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên dày dặn kinh nghiệm, thấy tâm trạng Hoắc Tư Thần không tốt liền nói nhanh:
“Xin lỗi Hoắc tổng, trên đường đến đây xảy ra chút xung đột với người khác nên mới chậm trễ, sẽ không có lần sau!”
Người này là tay sai thân cận của Hoắc Tư Thần, thấy ông nhận lỗi anh liền nheo mắt nhìn ông:
“Được rồi, hiện tại tôi cần điều tra một người tên Vương Ân, cậu ta vừa ở bệnh viện, có vẻ là đến thăm người thân. Tra cặn kẽ vào.”
“Vâng, tôi đi ngay.” Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó báo tin: “Mười phút trước Hàn phu nhân và Hàn Tuyết tiểu thư vừa đến Hoắc gia tìm ngài, ngài xem…”
Nói đến đây, ông dừng lại một lát để quan sát sắc mặt của Hoắc Tư Thần.
Hàn Tuyết tìm anh làm gì? Hoắc Tư Thần nghĩ đến một khả năng là cô ta đã phát hiện ra sự tồn tại của cái thai trong bụng Tiêu Linh, nhưng mặc kệ biết hay không, dù sao hôn sự của họ cũng phải hủy.
Anh nhìn cửa phòng bệnh rồi dặn dò:
“Để vài người ở lại bảo vệ an toàn cho Tiêu Linh, tôi phải về một chuyến.”
“Vâng.”
Hoắc Tư Thần nói phải về nhà, nhưng trước khi đi vẫn vào phòng nhìn Tiêu Linh thêm một lần nữa. Bấy giờ cô ngủ rất yên ổn, tóc trước trán hơi loạn, giống như một bé mèo con đáng yêu lấm lem làm người khác phải xiêu lòng.
Anh đưa tay sờ lên mặt cô, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh.
“Tốt nhất em không nên lừa dối tôi, khi nổi điên, tôi không biết mình sẽ làm gì em đâu.”
Đó là một lời cảnh cáo cho Tiêu Linh, cũng để cảnh tỉnh chính bản thân anh không nên quá chìm sâu vào trong lưới tình.
Hoắc Tư Thần để cô ở lại bệnh viện, dặn dò bác sĩ Lương chú ý tình huống của cô, sau đó mang theo vài người trở về Hoắc gia. Anh thật ra rất mong chờ việc Hàn Tuyết đến tìm mình, kéo theo cả Hàn phu nhân thì càng tốt hơn nữa. Màn kịch mà mẹ con anh đóng mấy năm qua cũng sắp đến lúc kéo màn rồi.
***
Hoắc gia chìm trong bầu không khí quá mức căng thẳng, toàn bộ người làm đều trốn đi hết, chỉ để lại quản gia đứng bên cạnh Hoắc phu nhân tiếp đón hai vị khách quý.
Bà Tịnh Nhã - mẹ của Hoắc Tư Thần thừa biết lý do họ tìm đến đây là gì, hẳn là phát hiện chuyện Tiêu Linh có thai rồi?
“Ngồi uống trà cũng lâu rồi, sao hai người không nói gì?”
Hàn Tuyết hít sâu một hơi, nói:
“Bác gái, cháu… vẫn nên nói thật đi. Chuyện giữa cháu và anh Tư Thần ai cũng biết, bọn cháu sắp đính hôn rồi, vậy mà anh ấy nháo nhào lật tung cả công ty và những khu vực xung quanh lên để đi tìm cô “bạn gái” kia, mặt mũi Hàn gia để ở đâu?”
“Ồ? Nghiêm trọng như thế?” Bà Tịnh Nhã đến giờ mới biết còn có chuyện này, bà cũng chỉ vừa từ nơi khác trở lại không lâu, chưa kịp nhận được tin tức ấy đã phải ra đón hai người này.
Bà thật sự không biết, nhưng hai người đối diện lại nghĩ rằng bà đang cố ý tránh né. Hàn phu nhân không vui chất vấn:
“Hôn ước còn đó, tôi thật ra không muốn quản chuyện của Tư Thần, từ trước đến nay nó có cặp kè với bao nhiêu người tôi cũng không quan tâm, lần này không giống nữa.”
“Nói tiếp đi.” Bà Tịnh Nhã vẫn ung dung uống trà, hoàn toàn không gấp gáp.
Ngược lại, Hàn phu nhân và Hàn Tuyết rất tức giận. Bọn họ có cảm giác mình đến đây cò kè mặc cả với người ta vậy.
“Cháu hy vọng chuyện đính hôn sẽ được diễn ra đúng dự định, không thể dời lại được nữa.”
“Hàn Tuyết đã không còn nhỏ nữa, nếu tiếp tục thế này chỉ sợ mối quan hệ giữa hai nhà rạn nứt. Hiểu ý tôi chứ?” Hàn phu nhân nói. “Chỉ cần tổ chức tiệc đính hôn, tôi sẽ nói Hàn Tuân hỗ trợ MR.”
“Hàn phu nhân, tập đoàn MR không thiếu tiền.” Bà Tịnh Nhã nhẹ nhàng lên tiếng. Ý tứ đe dọa từ trong lời của Hàn phu nhân khiến bà cảm thấy không thoải mái.
“Nói vậy là các người muốn tiếp tục đẩy lùi lễ đính hôn? Không cần cái hôn ước này nữa phải không?” Hàn phu nhân mất bình tĩnh.
Thái độ của bà Tịnh Nhã khiến Hàn Tuyết thấy kỳ lạ, trước kia quan hệ giữa hai nhà vẫn rất tốt, sao đột nhiên lại thế này? Sợ mẹ mình càng nói càng khó kiểm soát, Hàn Tuyết cười gượng:
“Bác gái, bác xem cháu thật sự không còn nhỏ nữa, nếu không đính hôn bây giờ, khi nào mới có thể cưới nhau được?”
Hàn phu nhân chen vào: “Đừng để tôi phải hủy hôn, như vậy mất mặt chỉ sợ chính là Hoắc gia các người.”
Hàn Tuyết nghe xong cũng thầm mắng một tiếng mẹ mình không biết cách ăn nói.
Câu nói kia khiến bà Tịnh Nhã triệt để nổi giận, còn chưa nói gì, Hàn Tuyết đã nhanh nhẹn cười làm lành:
“Xin lỗi bác gái, hôm nay nhà cháu còn có việc, nếu không thì để hôm khác chúng ta lại bàn. Cháu xin phép.”
Nói xong, Hàn Tuyết lẳng lặng giật góc áo của mẹ mình, để bà từng tiếp tục đôi co.
Bà Tịnh Nhã gật đầu: “Khi khác lại nói.”
Hai người hùng hổ đến Hoắc gia, sau đó bị thái độ không mặn không nhạt của bà Tịnh Nhã làm cho xám xịt rời đi. Ra đến cửa, trong mắt Hàn Tuyết lóe lên một tia âm độc. Bởi vì yêu Hoắc Tư Thần nên cô mới hạ mình như thế, muốn tìm Hoắc phu nhân để nói chuyện, nhưng xem ra đây không phải cách hay, vẫn nên ra tay xử lý Tiêu Linh kia thì hơn.
Hoắc Tư Thần ngồi một chỗ nắm tay Tiêu Linh, không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì trước tình cảnh này. Anh đưa tay sờ vào phần bụng đang nhô lên của cô, cách một lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve đứa trẻ của họ. Hoặc là nói, của Tiêu Linh. Anh chỉ vừa tin tưởng cô chưa lâu thì nghe vài tin xấu từ người tên Ánh Vân kia, sự tin tưởng mới hình thành ấy đã nứt vỡ.
Lúc này chợt có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, là người của Hoắc Tư Thần đến tìm. Anh đưa tay kéo chăn mỏng đắp lên cho cô rồi mới ra ngoài, việc đầu tiên anh làm là hỏi:
“Sao bây giờ mới đến?”
Gọi họ qua là để cưỡng chế đưa Tiêu Linh về, nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên không cần nữa, nhưng anh ghét việc phải chờ đợi. Nếu đám người này vì chậm trễ mà lỡ việc của anh thì ai chịu trách nhiệm? Thái độ làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy không thể khiến anh hài lòng, anh cứng rắn nắn ép bọn họ vào khuôn khổ nhưng cũng đã đưa ra một cái giá cao, còn hỗ trợ họ rất nhiều thứ khác.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên dày dặn kinh nghiệm, thấy tâm trạng Hoắc Tư Thần không tốt liền nói nhanh:
“Xin lỗi Hoắc tổng, trên đường đến đây xảy ra chút xung đột với người khác nên mới chậm trễ, sẽ không có lần sau!”
Người này là tay sai thân cận của Hoắc Tư Thần, thấy ông nhận lỗi anh liền nheo mắt nhìn ông:
“Được rồi, hiện tại tôi cần điều tra một người tên Vương Ân, cậu ta vừa ở bệnh viện, có vẻ là đến thăm người thân. Tra cặn kẽ vào.”
“Vâng, tôi đi ngay.” Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó báo tin: “Mười phút trước Hàn phu nhân và Hàn Tuyết tiểu thư vừa đến Hoắc gia tìm ngài, ngài xem…”
Nói đến đây, ông dừng lại một lát để quan sát sắc mặt của Hoắc Tư Thần.
Hàn Tuyết tìm anh làm gì? Hoắc Tư Thần nghĩ đến một khả năng là cô ta đã phát hiện ra sự tồn tại của cái thai trong bụng Tiêu Linh, nhưng mặc kệ biết hay không, dù sao hôn sự của họ cũng phải hủy.
Anh nhìn cửa phòng bệnh rồi dặn dò:
“Để vài người ở lại bảo vệ an toàn cho Tiêu Linh, tôi phải về một chuyến.”
“Vâng.”
Hoắc Tư Thần nói phải về nhà, nhưng trước khi đi vẫn vào phòng nhìn Tiêu Linh thêm một lần nữa. Bấy giờ cô ngủ rất yên ổn, tóc trước trán hơi loạn, giống như một bé mèo con đáng yêu lấm lem làm người khác phải xiêu lòng.
Anh đưa tay sờ lên mặt cô, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh.
“Tốt nhất em không nên lừa dối tôi, khi nổi điên, tôi không biết mình sẽ làm gì em đâu.”
Đó là một lời cảnh cáo cho Tiêu Linh, cũng để cảnh tỉnh chính bản thân anh không nên quá chìm sâu vào trong lưới tình.
Hoắc Tư Thần để cô ở lại bệnh viện, dặn dò bác sĩ Lương chú ý tình huống của cô, sau đó mang theo vài người trở về Hoắc gia. Anh thật ra rất mong chờ việc Hàn Tuyết đến tìm mình, kéo theo cả Hàn phu nhân thì càng tốt hơn nữa. Màn kịch mà mẹ con anh đóng mấy năm qua cũng sắp đến lúc kéo màn rồi.
***
Hoắc gia chìm trong bầu không khí quá mức căng thẳng, toàn bộ người làm đều trốn đi hết, chỉ để lại quản gia đứng bên cạnh Hoắc phu nhân tiếp đón hai vị khách quý.
Bà Tịnh Nhã - mẹ của Hoắc Tư Thần thừa biết lý do họ tìm đến đây là gì, hẳn là phát hiện chuyện Tiêu Linh có thai rồi?
“Ngồi uống trà cũng lâu rồi, sao hai người không nói gì?”
Hàn Tuyết hít sâu một hơi, nói:
“Bác gái, cháu… vẫn nên nói thật đi. Chuyện giữa cháu và anh Tư Thần ai cũng biết, bọn cháu sắp đính hôn rồi, vậy mà anh ấy nháo nhào lật tung cả công ty và những khu vực xung quanh lên để đi tìm cô “bạn gái” kia, mặt mũi Hàn gia để ở đâu?”
“Ồ? Nghiêm trọng như thế?” Bà Tịnh Nhã đến giờ mới biết còn có chuyện này, bà cũng chỉ vừa từ nơi khác trở lại không lâu, chưa kịp nhận được tin tức ấy đã phải ra đón hai người này.
Bà thật sự không biết, nhưng hai người đối diện lại nghĩ rằng bà đang cố ý tránh né. Hàn phu nhân không vui chất vấn:
“Hôn ước còn đó, tôi thật ra không muốn quản chuyện của Tư Thần, từ trước đến nay nó có cặp kè với bao nhiêu người tôi cũng không quan tâm, lần này không giống nữa.”
“Nói tiếp đi.” Bà Tịnh Nhã vẫn ung dung uống trà, hoàn toàn không gấp gáp.
Ngược lại, Hàn phu nhân và Hàn Tuyết rất tức giận. Bọn họ có cảm giác mình đến đây cò kè mặc cả với người ta vậy.
“Cháu hy vọng chuyện đính hôn sẽ được diễn ra đúng dự định, không thể dời lại được nữa.”
“Hàn Tuyết đã không còn nhỏ nữa, nếu tiếp tục thế này chỉ sợ mối quan hệ giữa hai nhà rạn nứt. Hiểu ý tôi chứ?” Hàn phu nhân nói. “Chỉ cần tổ chức tiệc đính hôn, tôi sẽ nói Hàn Tuân hỗ trợ MR.”
“Hàn phu nhân, tập đoàn MR không thiếu tiền.” Bà Tịnh Nhã nhẹ nhàng lên tiếng. Ý tứ đe dọa từ trong lời của Hàn phu nhân khiến bà cảm thấy không thoải mái.
“Nói vậy là các người muốn tiếp tục đẩy lùi lễ đính hôn? Không cần cái hôn ước này nữa phải không?” Hàn phu nhân mất bình tĩnh.
Thái độ của bà Tịnh Nhã khiến Hàn Tuyết thấy kỳ lạ, trước kia quan hệ giữa hai nhà vẫn rất tốt, sao đột nhiên lại thế này? Sợ mẹ mình càng nói càng khó kiểm soát, Hàn Tuyết cười gượng:
“Bác gái, bác xem cháu thật sự không còn nhỏ nữa, nếu không đính hôn bây giờ, khi nào mới có thể cưới nhau được?”
Hàn phu nhân chen vào: “Đừng để tôi phải hủy hôn, như vậy mất mặt chỉ sợ chính là Hoắc gia các người.”
Hàn Tuyết nghe xong cũng thầm mắng một tiếng mẹ mình không biết cách ăn nói.
Câu nói kia khiến bà Tịnh Nhã triệt để nổi giận, còn chưa nói gì, Hàn Tuyết đã nhanh nhẹn cười làm lành:
“Xin lỗi bác gái, hôm nay nhà cháu còn có việc, nếu không thì để hôm khác chúng ta lại bàn. Cháu xin phép.”
Nói xong, Hàn Tuyết lẳng lặng giật góc áo của mẹ mình, để bà từng tiếp tục đôi co.
Bà Tịnh Nhã gật đầu: “Khi khác lại nói.”
Hai người hùng hổ đến Hoắc gia, sau đó bị thái độ không mặn không nhạt của bà Tịnh Nhã làm cho xám xịt rời đi. Ra đến cửa, trong mắt Hàn Tuyết lóe lên một tia âm độc. Bởi vì yêu Hoắc Tư Thần nên cô mới hạ mình như thế, muốn tìm Hoắc phu nhân để nói chuyện, nhưng xem ra đây không phải cách hay, vẫn nên ra tay xử lý Tiêu Linh kia thì hơn.