-
Chương 30
Sau khi xác định quan hệ, Tạ Yển Xuyên hào phóng đăng ảnh nắm tay Chu Phỉ lên vòng bạn bè của mình.
Khó tránh khỏi một lần dung tục, kèm theo mùi vị chua thối của tình yêu, để lại một câu: [Nắm lấy tay người cùng nhau đầu bạc.]
Còn viết chữ phồn thể.
Tạ Yển Xuyên nói, khi còn bé ông nội dạy anh đọc sách tập viết đều là dùng phồn thể.
Anh còn nói câu nói này lúc nhỏ anh cũng từng dừng bút lông viết, luôn cảm thấy nên dùng chữ phồn thể để viết, mới có thể bày tỏ ý nghĩ của anh chính xác nhất.
Chu Phỉ hỏi Tạ Yển Xuyên rốt cuộc là ý gì, Tạ Yển Xuyên kéo tay cô nhẹ nhàng hôn một cái: "Ý là đời này em đừng hòng trốn thoát, hiểu không?"
Thật ra anh cũng không phải là người thường đăng tin lên vòng bạn bè, vòng bạn bè cũng không cài đặt có thể nhìn thấy trong vòng nửa năm hay có thể nhìn thấy trong vòng ba ngày, tin đăng lên gần đây nhất là vào mùa thu năm ngoái, ở trạm tàu cao tốc thành phố C.
Ngày đó Tạ Yển Xuyên chụp một bức ảnh dòng người lướt qua trong sảnh chờ ở trạm tàu cao tốc, viết bốn chữ: [Biển người mênh mông.]
Chờ đến lúc Chu Phỉ lại đọc tới bài đăng này trên vòng bạn bè của Tạ Yển Xuyên, ngoài ý muốn phát hiện, trong biển người mênh mông này thế mà lại có bóng lưng của cô.
Hỏi Tạ Yển Xuyên, anh cười mờ ám: "Em mới phát hiện à?"
Người bình thường ai sẽ chú ý loại chi tiết này, cũng là Chu Phỉ tâm huyết dâng trào nhìn bức ảnh này nhiều vài lần, lúc này mới phát hiện hình bóng của bản thân.
Lúc ấy cô mặc một cái áo khoác lông vũ màu trắng, búi một búi tóc tròn, thứ mang tính tiêu chí nhất chính là cái ba lô con thỏ bông màu hồng kia của cô.
Chu Phỉ: "Cho nên, anh thật sự có mưu đồ đã lâu với em à?"
Tạ Yển Xuyên nói: "Anh không bao giờ làm chuyện chưa chuẩn bị, Chu Phỉ, anh đã xác định là em, cho dù hiện tại không nói chuyện yêu đương thì một năm hai năm thậm chí nhiều năm sau, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau."
Chu Phỉ: "Thế lỡ như đến lúc đó em có bạn trai thì sao?"
Tạ Yển Xuyên: “Anh sẽ không để chuyện này xảy ra."
Chu Phỉ: "Anh lấy tự tin từ đâu chứ? Lỡ như người đó còn tốt hơn anh thì sao?"
Tạ Yển Xuyên cười: "Vậy thì anh ắt tốt hơn người đó một chút."
Vừa yêu đương, lời gì trong mắt nhau cũng đều ngọt ngào.
Chu Phỉ lại kể lại những lời này cho bà tám Bách Dung Dung nghe, chỉ thấy Bách Dung Dung xoa xoa cánh tay mình rồi nói: "Chết mất! Hai người nói chuyện yêu đương có cần phải sến súa vậy không! Bà đây nổi da gà rơi đầy đất này!"
Đương nhiên Chu Phỉ sẽ không cảm thấy vậy, mỗi ngày cô đều như ngâm trong vại mật, chỉ kém mỗi insulin.
Bách Dung Dung: "Quả nhiên, đồ ngọt sẽ tiết ra một lượng lớn dopamine.
Chẳng qua Chu Phỉ cũng lý trí: "Yên tâm, mình cũng không vì yêu đương mà bỏ bê chuyện quan trọng, nên đọc sách thì đọc sách, nên đăng tác phẩm thì đăng tác phẩm."
Bách Dung Dung: "Vậy thì được, mình còn sợ cậu sẽ đi đào rau dại.”
Còn chưa nói hết, đối với Chu Phỉ mà nói thì mối tình đầu này quá tốt đẹp.
Tạ Yển Xuyên gần như thoả mãn tất cả ảo tưởng của Chu Phỉ đối với người khác phái, đồng thời anh thật sự tồn tại.
Ngoại hình của anh vừa đẹp trai vừa ngầu, tính cách dịu dàng, làm việc trầm ổn.
Có người nói, một đoạn cảm tình tốt đẹp sẽ khiến cho cả hai cùng nhau tiến bộ, hiện tại cảm thụ chân thật nhất của Chu Phỉ chính là mình càng ngày càng thong dong tự tin.
Cho dù là Bách Dung Dung duyệt qua vô số người cũng phải giơ ngón tay cái lên với Tạ Yển Xuyên.
Nên nói nói Tạ Yển Xuyên tốt cỡ nào đây? Tỉ như hai ngày trước Chu Phỉ càu nhàu than thở với Tạ Yển Xuyên vì chuyện học hành, sau khi nói xong Chu Phỉ nhận ra cả nười mình tràn đầy năng lượng tiêu cực mà có hơi băn khoăn.
Nhưng Tạ Yển Xuyên lại nói: "Em có năng lượng tiêu cực không nói với anh? Là định tự mình tiêu hoá hết à? Thế thì người bạn trai là anh đây là gì với em chứ?"
Chu Phỉ lắc đầu: "Đâu phải, yêu đương thì phải thật vui vẻ nha."
Tạ Yển Xuyên: "Không ai quy định yêu đương thì nhất định phải thật vui vẻ.
Trong chuyện học tập anh có thể là bạn học của em, trong cuộc sống anh cũng có thể là bạn bè của em, chúng ta sẽ có cãi lộn tranh chấp không thoải mái, đây đều là qan hệ tình cảm chân thật nhất giữa người với người."
Vẻ mặt Chu Phỉ ủ rũ: "Nhưng em rất ghét tranh chấp và cãi vã."
Tạ Yển Xuyên: Vậy thì chúng ta mãi mãi không cãi nhau."
Chu Phỉ: "Anh nói mãi mãi thì có thể mãi mãi à? Trên thế giới này có rất nhiều chuyện sự không chắc chắn đó..."
Tạ Yển Xuyên đứng dậy hôn lên môi Chu Phỉ, lấp kín lời nói của cô.
Một nụ hôn, khiến Chu Phỉ thất điên bát đảo, quên việc bản thân vừa chui rúc vào sừng trâu.
Kết thúc, Tạ Yển Xuyên dùng mũi cọ lên mũi Chu Phỉ, nhẹ nhàng cười: "Muốn không cãi vã cũng rất đơn giản, không đúng à?"
Chu Phỉ đỏ mặt cắn nhẹ một cái lên môi Tạ Yển Xuyên.
Lúc ấy Tạ Yển Xuyên đang làm gì đâu?
À, anh đang trồng dâu tây, trồng dâu tây trên mặt chữ.
Xới đất trong sân, chuyên môn rành một mảnh đất dựng lều nhỏ bằng nylon, gieo hạt giống dâu tây.
Tạ Yển Xuyên nói với Chu Phỉ: "Hạt giống dâu tây là do đàn anh Lâm Tư Dật cho, nghe nói là loại sản phẩm mới do bọn họ đào tạo, hương vị đặc biệt thơm ngọt.
Bây giờ gieo xuống, lục tục chờ đến nửa cuối năm và sau này đều có dâu tây để ăn."
Sau một thời gian Chu Phỉ kết giao với Tạ Yển Xuyên, cô phát hiện vòng xã giao của anh vô cùng rộng, người quen đều vô cùng ưu tú.
Tỉ như vị đàn anh Lâm Tư Dật kia, nghe nói là tiến sĩ song học vị nông nghiệp và thương mại, từng phát biểu rất nhiều luận văn quyền uy.
Chu Phỉ từng may mắn được gặp vị đàn anh Lâm Tư Dật kia một lần, lần nữa kinh ngạc.
Biết ngay mà, học bá chỉ chơi với học bá.
Trai đẹp chỉ chơi với trai đẹp.
Tạ Yển Xuyên không để Chu Phỉ động tay, nói mặt đất bẩn, bảo cô đứng chơi bên cạnh là được.
Cuối tháng sáu đầu tháng bảy, thành phố C đã vào mùa mặc áo ngắn tay.
Cuối buổi chiều, mặt trời sắp xuống núi, ánh mặt trời màu vàng vẩy lên người Tạ Yển Xuyên, mạ lên người anh một lớp ánh sáng vàng lóng lánh.
Là một chàng trai biết phát sáng đó nha!
Nụ hôn đó khiến Chu Phỉ tâm viên ý mã, hai tay cô vòng lên cổ Tạ Yển Xuyên, nói mình cũng muốn trồng dâu tây.
Hai tay Tạ Yển Xuyên bẩn, dùng cánh tay hơi hơi ôm lấy eo Chu Phỉ: "Cũng không phải không được."
Hai mắt Chu Phỉ toả sáng, kích động, muốn buông Tạ Yển Xuyên ra chuẩn bị động thủ cầm cuốc.
Ai ngờ Tạ Yển Xuyên lại thu hai tay lại, dùng sức siết chặt lấy cô, giữ lấy cô.
Tạ Yển Xuyên: "Cũng không phải chỉ có thể trồng dâu tây trong đất."
Mặt Chu Phỉ mặt mũi đầy đơn thuần vô hại: "Há? Thế có thể trồng được ở đâu nữa?"
Tạ Yển Xuyên dùng trán đẩy Chu Phỉ một cái: "Đồ ngốc, trồng trên người anh."
Giữa ban ngày ban mặt!
Chu Phỉ đỏ mặt, đè thấp giọng: "Bà nội ở đây đó!"
Tạ Yển Xuyên ôm Chu Phỉ lên: "Bà đang ngủ."
Chu Phỉ kêu lên vì kinh ngạc, vô ý thức vòng lấy cổ anh lần nữa: "Mau thả em xuống đi, bị bà nội nhìn thấy thì ngại lắm."
Tạ Yển Xuyên: "Không thả, ai bảo em quyến rũ anh."
Chu Phỉ: "Em có đâu?"
Tạ Yển Xuyên: "Cứ lướt qua lướt lại trước mặt anh, không phải quyến rũ?"
Chu Phỉ gọi trời trời không biết, chỉ cầu nguyện bà nội đang ngủ đừng ra khỏi cửa.
Nhưng chẳng như ước nguyện, đúng lúc bà nội ngủ trưa dậy."
Vừa hay đụng phải.
Chu Phỉ xem như hoàn toàn không ngóc đầu lên được, dứt khoát vùi mặt lên hõm vai Tạ Yển Xuyên giả làm xác chết.
Bà cụ cười tủm tỉm nhìn cặp đôi nhỏ này: "A Xuyên, cháu ôm cẩn thận tý, đừng làm Phỉ Nhi ngã."
Tạ Yển Xuyên ôm Chu Phỉ lên lầu, nói mình có chừng mực, lại bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, cơm tối cũng không xuống lầu ăn, không rảnh."
Bà cụ che miệng cười: "Biết rồi biết rồi!"
Số muối bà cụ người ta nếm còn nhiều hơn số cơm mấy thanh niên cô cậu từng ăn đấy!
Ai chưa từng tuổi trẻ chứ.
Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, còn quá bảo thủ.
Mặt trời chiều ngã về tây, Trần Đại Thanh đi ra vườn, nhìn hoa khắp vườn, trong đầu nhớ tới hình bóng cao lớn của một người.
Trong đầu bà còn nhớ như in, ông từng trồng cả vườn hoa hồng vì bà, chỉ nở rộ vì một mình bà.
Thế nhưng mà.
Ông già thối, đi sớm như thế, thật thiếu suy nghĩ mà.
*
Trên trang web nào đó có cư dân mạng đặt câu hỏi ẩn danh: [Xin hỏi cảm giác lần đầu doi là thế nào?]
Bên dưới có vô số câu trả lời.
[Bình thường thôi, không có cảm giác gì, chỉ có đau.]
[Bạn trai và tôi đều là lần đầu tiên, cũng không dễ chịu.]
[Đừng nói nữa.]
[Dù sao trong tiểu thuyết toàn là gạt người.]
...!
Chu Phỉ cũng đang điên cuồng gõ bàn phím: [Căn bản là không đau nha, ví dụ như tôi là không đau này.
Tôi đoán ngoại trừ sự bất đồng giữa mỗi người ra thì vẫn phải nhìn kỹ xảo của nhà trai nhỉ? Bạn trai tôi với tôi đều là lần đầu tiên, anh ấy rất tri kỷ, đoạn đầu dùng thời gian rất lâu.
Để người đọc qua vô số sách vàng* như tôi nói thì có thể chắc chắn là, trên sách thật sự không gạt người! Là thật sự có thể một đêm bảy lần, cũng sẽ phun...]
Sau khi gõ một đóng, Chu Phỉ cảm thấy không thích hợp, có hơi xấu hổ, còn giống như đang làm màu.
Thế là lại xoá từng chữ một.
Ngày kỷ niệm quen nhau với Tạ Yển Xuyên từ kỷ niệm một trăm ngày đến ngày kỷ niệm ba trăm sáu mươi lăm ngày, thấm thoát đã suốt một năm.
Chu Phỉ không dám bàn chuyện sau này, nhưng cô có thể xác định là, đoạn tình cảm này khiến cô có cảm giác mình có nơi để thuộc về.
Thời gian một năm này, giữa cô và Tạ Yển Xuyên chưa từng có cãi vã.
Tạ Yển Xuyên là một người cảm xúc vô cùng ổn định, anh cũng không tức giận vô cớ, trừ phi thuộc về vấn đề nguyên tắc.
Ví dụ như có người hút thuốc trong thang máy, Tạ Yển Xuyên sẽ không nể tình mà nghiêm túc chỉ ra và yêu cầu đối phương dập tắt thuốc trước mặt mọi người.
Nhưng điều này cũng không tính tức giận, chẳng qua chỉ là nhìn anh khá nghiêm túc thôi.
Vì Tạ Yển Xuyên, Chu Phỉ thường xuyên cảm thấy may mắn, yêu đương là một chuyện quá tốt đẹp.
Sau thời gian dài tiếp xúc, Chu Phỉ phát hiện Tạ Yển Xuyên là một người rất có kế hoạch, trong tương lai của anh có cô.
Buổi tối bọn họ cùng nhau l4m tình phóng túng, buổi chiều tắm nắng, buổi sáng nằm ỳ trên giường không dậy.
Thông thường người thích nằm ỳ trên giường vào cuối tuần đều là Chu Phỉ.
Tựa như lời ca trong bài hát:
"Wake me up with a kiss on the cheek
Em bị lạc trong nụ hôn nhẹ nhàng gọi dậy trên gương mặt
on sunday morning
Sáng sớm chủ nhật
let s stay in the sheets
Chúng ta vẫn nằm trên giường chứ
doing nothing with you here
Cùng anh tiêu xài thời gian
means everything to me
Ý nghĩa phi phàm...!
with our tv shows & breakfast in bed
Xem TV ăn sáng trên giường..."
Tất nhiên cũng không quên làm chuyện cần làm, lúc nên học tập thì học tập, lúc nên đọc sách thì đọc sách.
Vào lúc này bọn họ sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, cùng ở trong một không gian, ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy lẫn nhau.
Chu Phỉ tập trung biên tập video, trang điểm, búi tóc củ tỏi, trên sống mũi đeo một cặp mắt kính gọng trong, khuôn mặt cô vốn nhỏ, lại bị kính mắt che bớt, đáng yêu không chịu nổi.
Ting ting ting, tin nhắn trong nhóm Wechat trên điện thoại nhảy liên tục.
Oliver Jeanette: [Ài, thấm thoát Chu Phỉ đã thoát FA lâu vậy rồi, thế mà mình còn chưa bắt đầu mùa xuân thứ hai.]
BLACKPINK Thành Phố C: [Cần mình giới thiệu cho cậu không?]
Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Có giới thiệu kiểu giống Tạ Yển Xuyên không? Mình cũng cần.]
BLACKPINK Thành Phố C: [Thế thì hơi làm khó mình rồi.
Bề ngoài đẹp trai như anh ta thì không tốt tình như anh ta, tốt tính như anh ta thì không đẹp trai như anh ta.]
Chu Phỉ không tránh được làm màu một trận: [Huhuhu, nói thật, Tạ Yển Xuyên thật sự rất tốt.
Đầu tuần mình về nhà một chuyến, nhắn một câu nhớ anh trên Wechat, không nghĩ tới chờ mấy tiếng, anh ấy đã xuất hiện trước cửa nhà rồi, thật sự hù chết mình.]
Oliver Jeanette: [Gửi cho bạn một cặp mắt khinh thường.jpg]
BLACKPINK Thành Phố C: [Gửi cho bạn một đống shit.jpg]
Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Từ chối tin nhắn của bạn và block.jpg]
Chu Phỉ oe oe oe, chạy đến bên cạnh bạn trai tìm kiếm quan tâm.
Đi đâu nói lý đây.
Từ sau khi yêu đương, cô càng ngày càng trở nên nũng nịu*.
*Nguyên văn 嘤嘤怪: 嘤嘤 là từ tượng thanh chỉ tiếng khóc hoặc tiếng chim, thường để chỉ tiếng khóc của trẻ con hoặc những người lớn nhưng thích ra vẻ ngây thơ đáng yêu (mang nghĩa châm biếm), 嘤嘤怪 là chỉ người thích ra vẻ làm nũng làm mình làm mẩy cho người khác dỗ dành.
Cô cũng có muốn đâu.
Nhưng mà cảm giác có bạn trai ôm ấp hôn hít nâng cao cao tốt quá mà.
Tạ Yển Xuyên đang viết luận văn, dáng vẻ nghiêm túc đẹp trai khỏi bàn.
Chu Phỉ chui vào trong lòng anh, ngồi trên người anh.
Tạ Yển Xuyên cười dùng cằm cọ l3n đỉnh đầu cô, hỏi cô: "Cắt xong video rồi à?"
Chu Phỉ lắc đầu, cô lần tay xuống dưới vạt áo Tạ Yển Xuyên, không nói không rằng sờ loạn một trận trước., Có một người bạn trai dáng người đẹp, không tuỳ thời tuỳ chỗ sờ một cái thì quả là quá phung phí của trời mà!
Tạ Yển Xuyên sợ nhột.
Nhẹ nhàng cắn lên vành tai Chu Phỉ.
bảo cô đừng lộn xộn.
Chu Phỉ nổi lên hứng thú, một bên mổ hôn hầu kết gợi cảm nhô ra của Tạ Yển Xuyên: "Anh làm việc của anh đi, không cần quản em."
Tạ Yển Xuyên không muốn quản Chu Phỉ, anh còn một nội dung chưa viết xong.
Nhưng mà bởi vì cô, đầu ngón tay của anh dừng lại trên bàn phím, rất lâu cũng không thể gõ xuống một chữ.
Chu Phỉ lúc nào cũng tìm đường chết, không ngừng khiêu chiến hạn cuối của Tạ Yển Xuyên, nhưng sau nhiều lần khiêu chiến cô phát hiện ra Tạ Yển Xuyên căn bản chẳng có tý hạn cuối nào với cô.
Đối với bất cứ yêu cầu vô lý gì của Chu Phỉ, chỉ cần không chạm đến pháp luật, Tạ Yển Xuyên gần như cầu gì cho đó.
Chu Phỉ giơ tay ôm cổ Tạ Yển Xuyên, ngửa đầu nhìn anh, vặn vẹo trên người anh: "Tạ Yển Xuyên, mau thừa nhận đi! Anh mắc câu rồi!"
Tạ Yển Xuyên nhẹ nhàng gảy vành tai mẫn cảm của Chu Phỉ, giọng nói lười biếng trầm thấp: "Em cho rằng em câu được anh thật hả?"
Chu Phỉ không cam lòng yếu thế, đẩy ngã người nào đó: "Bớt nói nhảm, tới làm một vố lớn."
Tạ Yển Xuyên: "Bé yêu, có thể cho anh viết nốt luận văn trước không?"
Chu Phỉ: "Không thể không thể không thể!"
Tạ Yển Xuyên: "Xác nhận là ai làm ai trước đã?"
Chu Phỉ: "Đương nhiên là em làm anh rồi! Tiếp chiêu đi."
Tạ Yển Xuyên: "Hừ, có người thích nhất là nhúc nhích, đồ lười biếng."
Chu Phỉ: "Làm gì? Xem thường người ta à?"
Tạ Yển Xuyên: "Em nói đó, đợi lát nữa đừng có hối hận."
Chu Phỉ: "Hức hức hức...!hiện tại em đã hơi hối hận rồi..."
Tạ Yển Xuyên: "Muộn rồi."
Chu Phỉ: "Yển Yển."
Tạ Yển Xuyên: "Đừng làm nũng."
...!.
Đam Mỹ Trọng Sinh
Tạ Yển Xuyên: "Hình như em chưa từng nói em yêu anh?"
Chu Phỉ: "Nói mấy lời sáo rỗng này làm gì chứ?"
Tạ Yển Xuyên: "Nếu như anh muốn nghe thì sao?"
Chu Phỉ: "Buồn ngủ quá à, ngày mai rồi nói tiếp đi."
Tạ Yển Xuyên: "Anh có cách khiến em không buồn ngủ."
Chu Phỉ: "...Ưm, đừng..."
Tạ Yển Xuyên: "Còn mệt không?"
Chu Phỉ: "Anh...!gian lận..."
Tạ Yển Xuyên: "Cho nên biểu hiện của anh có thể được mấy điểm?"
Chu Phỉ: "Không điểm! Không điểm!"
Tạ Yển Xuyên: "Xem ra anh phải dùng thêm tý sức."
Chu Phỉ: "Một trăm...!Một trăm điểm."
Tạ Yển Xuyên: "Câu anh muốn nghe không phải câu này."
Chu Phỉ: "Em, yêu, anh!"
Tạ Yển Xuyên: "Bé yêu, anh cũng yêu em."
Còn yêu em hơn những gì em tưởng.
Tương lai còn dài, dù sao thời gian cũng sẽ từ từ khiến em hiểu..
Khó tránh khỏi một lần dung tục, kèm theo mùi vị chua thối của tình yêu, để lại một câu: [Nắm lấy tay người cùng nhau đầu bạc.]
Còn viết chữ phồn thể.
Tạ Yển Xuyên nói, khi còn bé ông nội dạy anh đọc sách tập viết đều là dùng phồn thể.
Anh còn nói câu nói này lúc nhỏ anh cũng từng dừng bút lông viết, luôn cảm thấy nên dùng chữ phồn thể để viết, mới có thể bày tỏ ý nghĩ của anh chính xác nhất.
Chu Phỉ hỏi Tạ Yển Xuyên rốt cuộc là ý gì, Tạ Yển Xuyên kéo tay cô nhẹ nhàng hôn một cái: "Ý là đời này em đừng hòng trốn thoát, hiểu không?"
Thật ra anh cũng không phải là người thường đăng tin lên vòng bạn bè, vòng bạn bè cũng không cài đặt có thể nhìn thấy trong vòng nửa năm hay có thể nhìn thấy trong vòng ba ngày, tin đăng lên gần đây nhất là vào mùa thu năm ngoái, ở trạm tàu cao tốc thành phố C.
Ngày đó Tạ Yển Xuyên chụp một bức ảnh dòng người lướt qua trong sảnh chờ ở trạm tàu cao tốc, viết bốn chữ: [Biển người mênh mông.]
Chờ đến lúc Chu Phỉ lại đọc tới bài đăng này trên vòng bạn bè của Tạ Yển Xuyên, ngoài ý muốn phát hiện, trong biển người mênh mông này thế mà lại có bóng lưng của cô.
Hỏi Tạ Yển Xuyên, anh cười mờ ám: "Em mới phát hiện à?"
Người bình thường ai sẽ chú ý loại chi tiết này, cũng là Chu Phỉ tâm huyết dâng trào nhìn bức ảnh này nhiều vài lần, lúc này mới phát hiện hình bóng của bản thân.
Lúc ấy cô mặc một cái áo khoác lông vũ màu trắng, búi một búi tóc tròn, thứ mang tính tiêu chí nhất chính là cái ba lô con thỏ bông màu hồng kia của cô.
Chu Phỉ: "Cho nên, anh thật sự có mưu đồ đã lâu với em à?"
Tạ Yển Xuyên nói: "Anh không bao giờ làm chuyện chưa chuẩn bị, Chu Phỉ, anh đã xác định là em, cho dù hiện tại không nói chuyện yêu đương thì một năm hai năm thậm chí nhiều năm sau, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau."
Chu Phỉ: "Thế lỡ như đến lúc đó em có bạn trai thì sao?"
Tạ Yển Xuyên: “Anh sẽ không để chuyện này xảy ra."
Chu Phỉ: "Anh lấy tự tin từ đâu chứ? Lỡ như người đó còn tốt hơn anh thì sao?"
Tạ Yển Xuyên cười: "Vậy thì anh ắt tốt hơn người đó một chút."
Vừa yêu đương, lời gì trong mắt nhau cũng đều ngọt ngào.
Chu Phỉ lại kể lại những lời này cho bà tám Bách Dung Dung nghe, chỉ thấy Bách Dung Dung xoa xoa cánh tay mình rồi nói: "Chết mất! Hai người nói chuyện yêu đương có cần phải sến súa vậy không! Bà đây nổi da gà rơi đầy đất này!"
Đương nhiên Chu Phỉ sẽ không cảm thấy vậy, mỗi ngày cô đều như ngâm trong vại mật, chỉ kém mỗi insulin.
Bách Dung Dung: "Quả nhiên, đồ ngọt sẽ tiết ra một lượng lớn dopamine.
Chẳng qua Chu Phỉ cũng lý trí: "Yên tâm, mình cũng không vì yêu đương mà bỏ bê chuyện quan trọng, nên đọc sách thì đọc sách, nên đăng tác phẩm thì đăng tác phẩm."
Bách Dung Dung: "Vậy thì được, mình còn sợ cậu sẽ đi đào rau dại.”
Còn chưa nói hết, đối với Chu Phỉ mà nói thì mối tình đầu này quá tốt đẹp.
Tạ Yển Xuyên gần như thoả mãn tất cả ảo tưởng của Chu Phỉ đối với người khác phái, đồng thời anh thật sự tồn tại.
Ngoại hình của anh vừa đẹp trai vừa ngầu, tính cách dịu dàng, làm việc trầm ổn.
Có người nói, một đoạn cảm tình tốt đẹp sẽ khiến cho cả hai cùng nhau tiến bộ, hiện tại cảm thụ chân thật nhất của Chu Phỉ chính là mình càng ngày càng thong dong tự tin.
Cho dù là Bách Dung Dung duyệt qua vô số người cũng phải giơ ngón tay cái lên với Tạ Yển Xuyên.
Nên nói nói Tạ Yển Xuyên tốt cỡ nào đây? Tỉ như hai ngày trước Chu Phỉ càu nhàu than thở với Tạ Yển Xuyên vì chuyện học hành, sau khi nói xong Chu Phỉ nhận ra cả nười mình tràn đầy năng lượng tiêu cực mà có hơi băn khoăn.
Nhưng Tạ Yển Xuyên lại nói: "Em có năng lượng tiêu cực không nói với anh? Là định tự mình tiêu hoá hết à? Thế thì người bạn trai là anh đây là gì với em chứ?"
Chu Phỉ lắc đầu: "Đâu phải, yêu đương thì phải thật vui vẻ nha."
Tạ Yển Xuyên: "Không ai quy định yêu đương thì nhất định phải thật vui vẻ.
Trong chuyện học tập anh có thể là bạn học của em, trong cuộc sống anh cũng có thể là bạn bè của em, chúng ta sẽ có cãi lộn tranh chấp không thoải mái, đây đều là qan hệ tình cảm chân thật nhất giữa người với người."
Vẻ mặt Chu Phỉ ủ rũ: "Nhưng em rất ghét tranh chấp và cãi vã."
Tạ Yển Xuyên: Vậy thì chúng ta mãi mãi không cãi nhau."
Chu Phỉ: "Anh nói mãi mãi thì có thể mãi mãi à? Trên thế giới này có rất nhiều chuyện sự không chắc chắn đó..."
Tạ Yển Xuyên đứng dậy hôn lên môi Chu Phỉ, lấp kín lời nói của cô.
Một nụ hôn, khiến Chu Phỉ thất điên bát đảo, quên việc bản thân vừa chui rúc vào sừng trâu.
Kết thúc, Tạ Yển Xuyên dùng mũi cọ lên mũi Chu Phỉ, nhẹ nhàng cười: "Muốn không cãi vã cũng rất đơn giản, không đúng à?"
Chu Phỉ đỏ mặt cắn nhẹ một cái lên môi Tạ Yển Xuyên.
Lúc ấy Tạ Yển Xuyên đang làm gì đâu?
À, anh đang trồng dâu tây, trồng dâu tây trên mặt chữ.
Xới đất trong sân, chuyên môn rành một mảnh đất dựng lều nhỏ bằng nylon, gieo hạt giống dâu tây.
Tạ Yển Xuyên nói với Chu Phỉ: "Hạt giống dâu tây là do đàn anh Lâm Tư Dật cho, nghe nói là loại sản phẩm mới do bọn họ đào tạo, hương vị đặc biệt thơm ngọt.
Bây giờ gieo xuống, lục tục chờ đến nửa cuối năm và sau này đều có dâu tây để ăn."
Sau một thời gian Chu Phỉ kết giao với Tạ Yển Xuyên, cô phát hiện vòng xã giao của anh vô cùng rộng, người quen đều vô cùng ưu tú.
Tỉ như vị đàn anh Lâm Tư Dật kia, nghe nói là tiến sĩ song học vị nông nghiệp và thương mại, từng phát biểu rất nhiều luận văn quyền uy.
Chu Phỉ từng may mắn được gặp vị đàn anh Lâm Tư Dật kia một lần, lần nữa kinh ngạc.
Biết ngay mà, học bá chỉ chơi với học bá.
Trai đẹp chỉ chơi với trai đẹp.
Tạ Yển Xuyên không để Chu Phỉ động tay, nói mặt đất bẩn, bảo cô đứng chơi bên cạnh là được.
Cuối tháng sáu đầu tháng bảy, thành phố C đã vào mùa mặc áo ngắn tay.
Cuối buổi chiều, mặt trời sắp xuống núi, ánh mặt trời màu vàng vẩy lên người Tạ Yển Xuyên, mạ lên người anh một lớp ánh sáng vàng lóng lánh.
Là một chàng trai biết phát sáng đó nha!
Nụ hôn đó khiến Chu Phỉ tâm viên ý mã, hai tay cô vòng lên cổ Tạ Yển Xuyên, nói mình cũng muốn trồng dâu tây.
Hai tay Tạ Yển Xuyên bẩn, dùng cánh tay hơi hơi ôm lấy eo Chu Phỉ: "Cũng không phải không được."
Hai mắt Chu Phỉ toả sáng, kích động, muốn buông Tạ Yển Xuyên ra chuẩn bị động thủ cầm cuốc.
Ai ngờ Tạ Yển Xuyên lại thu hai tay lại, dùng sức siết chặt lấy cô, giữ lấy cô.
Tạ Yển Xuyên: "Cũng không phải chỉ có thể trồng dâu tây trong đất."
Mặt Chu Phỉ mặt mũi đầy đơn thuần vô hại: "Há? Thế có thể trồng được ở đâu nữa?"
Tạ Yển Xuyên dùng trán đẩy Chu Phỉ một cái: "Đồ ngốc, trồng trên người anh."
Giữa ban ngày ban mặt!
Chu Phỉ đỏ mặt, đè thấp giọng: "Bà nội ở đây đó!"
Tạ Yển Xuyên ôm Chu Phỉ lên: "Bà đang ngủ."
Chu Phỉ kêu lên vì kinh ngạc, vô ý thức vòng lấy cổ anh lần nữa: "Mau thả em xuống đi, bị bà nội nhìn thấy thì ngại lắm."
Tạ Yển Xuyên: "Không thả, ai bảo em quyến rũ anh."
Chu Phỉ: "Em có đâu?"
Tạ Yển Xuyên: "Cứ lướt qua lướt lại trước mặt anh, không phải quyến rũ?"
Chu Phỉ gọi trời trời không biết, chỉ cầu nguyện bà nội đang ngủ đừng ra khỏi cửa.
Nhưng chẳng như ước nguyện, đúng lúc bà nội ngủ trưa dậy."
Vừa hay đụng phải.
Chu Phỉ xem như hoàn toàn không ngóc đầu lên được, dứt khoát vùi mặt lên hõm vai Tạ Yển Xuyên giả làm xác chết.
Bà cụ cười tủm tỉm nhìn cặp đôi nhỏ này: "A Xuyên, cháu ôm cẩn thận tý, đừng làm Phỉ Nhi ngã."
Tạ Yển Xuyên ôm Chu Phỉ lên lầu, nói mình có chừng mực, lại bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, cơm tối cũng không xuống lầu ăn, không rảnh."
Bà cụ che miệng cười: "Biết rồi biết rồi!"
Số muối bà cụ người ta nếm còn nhiều hơn số cơm mấy thanh niên cô cậu từng ăn đấy!
Ai chưa từng tuổi trẻ chứ.
Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, còn quá bảo thủ.
Mặt trời chiều ngã về tây, Trần Đại Thanh đi ra vườn, nhìn hoa khắp vườn, trong đầu nhớ tới hình bóng cao lớn của một người.
Trong đầu bà còn nhớ như in, ông từng trồng cả vườn hoa hồng vì bà, chỉ nở rộ vì một mình bà.
Thế nhưng mà.
Ông già thối, đi sớm như thế, thật thiếu suy nghĩ mà.
*
Trên trang web nào đó có cư dân mạng đặt câu hỏi ẩn danh: [Xin hỏi cảm giác lần đầu doi là thế nào?]
Bên dưới có vô số câu trả lời.
[Bình thường thôi, không có cảm giác gì, chỉ có đau.]
[Bạn trai và tôi đều là lần đầu tiên, cũng không dễ chịu.]
[Đừng nói nữa.]
[Dù sao trong tiểu thuyết toàn là gạt người.]
...!
Chu Phỉ cũng đang điên cuồng gõ bàn phím: [Căn bản là không đau nha, ví dụ như tôi là không đau này.
Tôi đoán ngoại trừ sự bất đồng giữa mỗi người ra thì vẫn phải nhìn kỹ xảo của nhà trai nhỉ? Bạn trai tôi với tôi đều là lần đầu tiên, anh ấy rất tri kỷ, đoạn đầu dùng thời gian rất lâu.
Để người đọc qua vô số sách vàng* như tôi nói thì có thể chắc chắn là, trên sách thật sự không gạt người! Là thật sự có thể một đêm bảy lần, cũng sẽ phun...]
Sau khi gõ một đóng, Chu Phỉ cảm thấy không thích hợp, có hơi xấu hổ, còn giống như đang làm màu.
Thế là lại xoá từng chữ một.
Ngày kỷ niệm quen nhau với Tạ Yển Xuyên từ kỷ niệm một trăm ngày đến ngày kỷ niệm ba trăm sáu mươi lăm ngày, thấm thoát đã suốt một năm.
Chu Phỉ không dám bàn chuyện sau này, nhưng cô có thể xác định là, đoạn tình cảm này khiến cô có cảm giác mình có nơi để thuộc về.
Thời gian một năm này, giữa cô và Tạ Yển Xuyên chưa từng có cãi vã.
Tạ Yển Xuyên là một người cảm xúc vô cùng ổn định, anh cũng không tức giận vô cớ, trừ phi thuộc về vấn đề nguyên tắc.
Ví dụ như có người hút thuốc trong thang máy, Tạ Yển Xuyên sẽ không nể tình mà nghiêm túc chỉ ra và yêu cầu đối phương dập tắt thuốc trước mặt mọi người.
Nhưng điều này cũng không tính tức giận, chẳng qua chỉ là nhìn anh khá nghiêm túc thôi.
Vì Tạ Yển Xuyên, Chu Phỉ thường xuyên cảm thấy may mắn, yêu đương là một chuyện quá tốt đẹp.
Sau thời gian dài tiếp xúc, Chu Phỉ phát hiện Tạ Yển Xuyên là một người rất có kế hoạch, trong tương lai của anh có cô.
Buổi tối bọn họ cùng nhau l4m tình phóng túng, buổi chiều tắm nắng, buổi sáng nằm ỳ trên giường không dậy.
Thông thường người thích nằm ỳ trên giường vào cuối tuần đều là Chu Phỉ.
Tựa như lời ca trong bài hát:
"Wake me up with a kiss on the cheek
Em bị lạc trong nụ hôn nhẹ nhàng gọi dậy trên gương mặt
on sunday morning
Sáng sớm chủ nhật
let s stay in the sheets
Chúng ta vẫn nằm trên giường chứ
doing nothing with you here
Cùng anh tiêu xài thời gian
means everything to me
Ý nghĩa phi phàm...!
with our tv shows & breakfast in bed
Xem TV ăn sáng trên giường..."
Tất nhiên cũng không quên làm chuyện cần làm, lúc nên học tập thì học tập, lúc nên đọc sách thì đọc sách.
Vào lúc này bọn họ sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, cùng ở trong một không gian, ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy lẫn nhau.
Chu Phỉ tập trung biên tập video, trang điểm, búi tóc củ tỏi, trên sống mũi đeo một cặp mắt kính gọng trong, khuôn mặt cô vốn nhỏ, lại bị kính mắt che bớt, đáng yêu không chịu nổi.
Ting ting ting, tin nhắn trong nhóm Wechat trên điện thoại nhảy liên tục.
Oliver Jeanette: [Ài, thấm thoát Chu Phỉ đã thoát FA lâu vậy rồi, thế mà mình còn chưa bắt đầu mùa xuân thứ hai.]
BLACKPINK Thành Phố C: [Cần mình giới thiệu cho cậu không?]
Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Có giới thiệu kiểu giống Tạ Yển Xuyên không? Mình cũng cần.]
BLACKPINK Thành Phố C: [Thế thì hơi làm khó mình rồi.
Bề ngoài đẹp trai như anh ta thì không tốt tình như anh ta, tốt tính như anh ta thì không đẹp trai như anh ta.]
Chu Phỉ không tránh được làm màu một trận: [Huhuhu, nói thật, Tạ Yển Xuyên thật sự rất tốt.
Đầu tuần mình về nhà một chuyến, nhắn một câu nhớ anh trên Wechat, không nghĩ tới chờ mấy tiếng, anh ấy đã xuất hiện trước cửa nhà rồi, thật sự hù chết mình.]
Oliver Jeanette: [Gửi cho bạn một cặp mắt khinh thường.jpg]
BLACKPINK Thành Phố C: [Gửi cho bạn một đống shit.jpg]
Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Từ chối tin nhắn của bạn và block.jpg]
Chu Phỉ oe oe oe, chạy đến bên cạnh bạn trai tìm kiếm quan tâm.
Đi đâu nói lý đây.
Từ sau khi yêu đương, cô càng ngày càng trở nên nũng nịu*.
*Nguyên văn 嘤嘤怪: 嘤嘤 là từ tượng thanh chỉ tiếng khóc hoặc tiếng chim, thường để chỉ tiếng khóc của trẻ con hoặc những người lớn nhưng thích ra vẻ ngây thơ đáng yêu (mang nghĩa châm biếm), 嘤嘤怪 là chỉ người thích ra vẻ làm nũng làm mình làm mẩy cho người khác dỗ dành.
Cô cũng có muốn đâu.
Nhưng mà cảm giác có bạn trai ôm ấp hôn hít nâng cao cao tốt quá mà.
Tạ Yển Xuyên đang viết luận văn, dáng vẻ nghiêm túc đẹp trai khỏi bàn.
Chu Phỉ chui vào trong lòng anh, ngồi trên người anh.
Tạ Yển Xuyên cười dùng cằm cọ l3n đỉnh đầu cô, hỏi cô: "Cắt xong video rồi à?"
Chu Phỉ lắc đầu, cô lần tay xuống dưới vạt áo Tạ Yển Xuyên, không nói không rằng sờ loạn một trận trước., Có một người bạn trai dáng người đẹp, không tuỳ thời tuỳ chỗ sờ một cái thì quả là quá phung phí của trời mà!
Tạ Yển Xuyên sợ nhột.
Nhẹ nhàng cắn lên vành tai Chu Phỉ.
bảo cô đừng lộn xộn.
Chu Phỉ nổi lên hứng thú, một bên mổ hôn hầu kết gợi cảm nhô ra của Tạ Yển Xuyên: "Anh làm việc của anh đi, không cần quản em."
Tạ Yển Xuyên không muốn quản Chu Phỉ, anh còn một nội dung chưa viết xong.
Nhưng mà bởi vì cô, đầu ngón tay của anh dừng lại trên bàn phím, rất lâu cũng không thể gõ xuống một chữ.
Chu Phỉ lúc nào cũng tìm đường chết, không ngừng khiêu chiến hạn cuối của Tạ Yển Xuyên, nhưng sau nhiều lần khiêu chiến cô phát hiện ra Tạ Yển Xuyên căn bản chẳng có tý hạn cuối nào với cô.
Đối với bất cứ yêu cầu vô lý gì của Chu Phỉ, chỉ cần không chạm đến pháp luật, Tạ Yển Xuyên gần như cầu gì cho đó.
Chu Phỉ giơ tay ôm cổ Tạ Yển Xuyên, ngửa đầu nhìn anh, vặn vẹo trên người anh: "Tạ Yển Xuyên, mau thừa nhận đi! Anh mắc câu rồi!"
Tạ Yển Xuyên nhẹ nhàng gảy vành tai mẫn cảm của Chu Phỉ, giọng nói lười biếng trầm thấp: "Em cho rằng em câu được anh thật hả?"
Chu Phỉ không cam lòng yếu thế, đẩy ngã người nào đó: "Bớt nói nhảm, tới làm một vố lớn."
Tạ Yển Xuyên: "Bé yêu, có thể cho anh viết nốt luận văn trước không?"
Chu Phỉ: "Không thể không thể không thể!"
Tạ Yển Xuyên: "Xác nhận là ai làm ai trước đã?"
Chu Phỉ: "Đương nhiên là em làm anh rồi! Tiếp chiêu đi."
Tạ Yển Xuyên: "Hừ, có người thích nhất là nhúc nhích, đồ lười biếng."
Chu Phỉ: "Làm gì? Xem thường người ta à?"
Tạ Yển Xuyên: "Em nói đó, đợi lát nữa đừng có hối hận."
Chu Phỉ: "Hức hức hức...!hiện tại em đã hơi hối hận rồi..."
Tạ Yển Xuyên: "Muộn rồi."
Chu Phỉ: "Yển Yển."
Tạ Yển Xuyên: "Đừng làm nũng."
...!.
Đam Mỹ Trọng Sinh
Tạ Yển Xuyên: "Hình như em chưa từng nói em yêu anh?"
Chu Phỉ: "Nói mấy lời sáo rỗng này làm gì chứ?"
Tạ Yển Xuyên: "Nếu như anh muốn nghe thì sao?"
Chu Phỉ: "Buồn ngủ quá à, ngày mai rồi nói tiếp đi."
Tạ Yển Xuyên: "Anh có cách khiến em không buồn ngủ."
Chu Phỉ: "...Ưm, đừng..."
Tạ Yển Xuyên: "Còn mệt không?"
Chu Phỉ: "Anh...!gian lận..."
Tạ Yển Xuyên: "Cho nên biểu hiện của anh có thể được mấy điểm?"
Chu Phỉ: "Không điểm! Không điểm!"
Tạ Yển Xuyên: "Xem ra anh phải dùng thêm tý sức."
Chu Phỉ: "Một trăm...!Một trăm điểm."
Tạ Yển Xuyên: "Câu anh muốn nghe không phải câu này."
Chu Phỉ: "Em, yêu, anh!"
Tạ Yển Xuyên: "Bé yêu, anh cũng yêu em."
Còn yêu em hơn những gì em tưởng.
Tương lai còn dài, dù sao thời gian cũng sẽ từ từ khiến em hiểu..