Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 6:
Khi tỉnh dậy, tôi đã bị trói thành đòn bánh tét, trong miệng nhét một miếng vải bẩn.
Xung quanh tối tăm lạnh lẽo, nhưng sao trông có vẻ quen quen nhỉ.
Đây chẳng phải là tầng hầm trong nhà tôi sao?
Kiêu ngạo dữ vậy.
“U, tỉnh rồi à?”
Tống Thụy phe phẩy điếu thuốc trong tay, nghiêng đầu nhìn tôi, cười ngả ngớn, khác một trời một vực với vẻ ngây ngô ngượng ngùng của anh chàng đẹp trai lai tây trước đó.
Diễn xuất cừ khôi thật.
Tôi lắc đầu, ê a kêu lên.
Anh ta giật miếng vải ra, thô lỗ nâng cằm tôi:
“Có gì muốn nói?”
“Dập thuốc đi, hút trước mặt phụ nữ mang thai, anh còn có lương tâm không?”
Hiển nhiên, giáo dục công dân không có tác dụng với một kẻ bắt cóc.
Tống Thụy nhéo nhéo mặt tôi, híp mắt cười tủm tỉm:
“Cô mang thai con tôi chắc?”
“Thế là đủ rồi, còn phải dựa vào cô ta để lấy tiền chuộc.”
Ở chỗ tối, một tên đồng loã lên tiếng.
Tống Thụy miễn cưỡng dập điếu thuốc, nhìn tôi một cách kỳ lạ.
“Tôi rất khâm phục sự dũng cảm của cô Ôn khi đối mặt với nguy hiểm, vậy cô Ôn đây thử ngẫm xem trong mắt Giang Thận cô đáng giá bao nhiêu?”.
Anh ta dùng mũi giày chỉ vào bụng tôi, ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm:
“Không biết, cái này đối với Giang Thận đáng giá bao nhiêu?”
Thì ra là tống tiền Giang Thận.
“Vậy thì anh tính sai rồi.”
Tôi cố gắng bỏ qua cơn đau từ bụng dưới, giả vờ thoải mái nói:
“Giang Thận hận không thể gi.ết tôi cho hả giận, anh lại lợi dụng tôi để tống tiền hắn ta, anh tính sai rồi."
Bọn bắt cóc không thèm để ý tôi, ba người họ đang xảy ra mâu thuẫn nội bộ khi quyết định nên đòi Giang Thận bao nhiêu tiền.
"Gọi trước đi rồi tính."
Tống Thụy ra lệnh. Sau một lúc.
"Không ai bắt máy."
Tống Thụy nhướng mày:
"Gọi lại lần nữa xem! Tên họ Giang đã sắp xếp nhiều người ở bên bảo vệ cô ta như vậy, tao không tin hắn ta lại nỡ lòng nhìn người phụ nữ mình yêu đau khổ."
Nghe xong tôi thấy không hiểu cho lắm, người phụ nữ Giang Thận yêu, đang nói tôi á?
Một lúc sau, vẻ mặt kẻ bắt cóc hơi tái.
"Còn chưa có người bắt máy?" Tống Thụy nghiến răng nghiến lợi.
"Không, hình như tao nghe họ nói Giang Thận... sắp chết."
"..."
"Tin tức có đáng tin không? Vậy tìm ai đòi tiền chuộc đây? Con đàn bà này phải làm sao bây giờ?"
“Hoảng cái gì!”
Tống Thụy nhếch mép cười lạnh: "Dù Giang Thận có ch.ết thì hắn cũng không bỏ mặc bảo bối của hắn đâu, tình nghĩa thanh mai trúc mã cũng đủ để nhà họ Giang giao ra một trăm triệu rồi."
Tôi kinh ngạc:
“Anh biết nhiều ghê.”
Chuyện tôi và Giang Thận là thanh mai trúc mã cũng điều tra ra được à, đúng là rất có trách nhiệm nghề nghiệp.
Tống Thụy cười lớn, dùng ngón tay lạnh ngắt nhéo cổ tôi rồi từ từ siết chặt, giống như rắn độc ngủ đông lâu ngày đang nhe răng nanh ra.
“Cô nhìn kỹ mặt tôi một chút, có quen không?” Tôi cố chịu đau mở mắt ra nhìn.
Cắt mí mắt, độn mũi, hạ gò má, vài vết sẹo do phẫu thuật thẩm mỹ được che dưới lớp trang điểm dày cộm.
Một khuôn mặt đập đi xây lại thực sự không mang lại bất kỳ ký ức nào cho tôi.
“Cô Ôn mau quên thật.”
Tống Thụy đang muốn nói chuyện, cửa hầm sắt đột nhiên vang lên một tiếng gõ nhẹ.
Là Mary của tôi!
Tôi trơ mắt nhìn cô ấy nịnh nọt bưng đồ ăn vào cho nhóm Tống Thụy.
Tống Thụy nhẹ giọng chế giễu
"Ch.ết đến nơi còn mong người hầu tới cứu cô?"
Mary cảm nhận được ánh mắt của tôi, đứng nép sau lưng Tống Thụy, áy náy nói:
"Xin lỗi, nhưng bọn họ thật sự cho tôi rất nhiều tiền."
Dưới ánh mắt đau khổ của tôi, bọn bắt cóc ăn ngon hơn.
Tống Thụy lau miệng, đang định cười nhạo tôi mấy câu.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, đã trợn mắt ngất đi trên mặt đất.
Hai tên đồng phạm phía sau cũng ngã theo.
Mary huýt sáo, ba người đàn ông lực lưỡng từ trong bóng tối đi ra, trói chặt Tống Thụy và mấy tên đồng loã.
“Thực xin lỗi phu nhân, để ngài chịu khổ rồi,” Mary vừa giải thích vừa đỡ tôi đứng dậy.
Tôi giơ ngón tay cái lên.
“Chiêu gián điệp trong gián điệp này thật sự rất tuyệt, các vị đại ca này cũng là cô kêu tới giúp đỡ à?”
Mary im lặng một lúc.
“Thật ra chúng tôi đều là người của Giang tiên sinh.”
Tôi cũng im lặng.
Thì ra là gián điệp trong gián điệp trong gián điệp.
Mary sờ mũi: “Giang tiên sinh vẫn luôn bí mật sắp xếp người để bảo vệ phu nhân, ngài ấy yêu cầu chúng tôi cần phải khiến bà cảm thấy thư thái và an tâm trong thời gian mang thai.”
Cả người tôi đều đã tê rần.
Giang Thận đã sớm biết tôi mang thai con của hắn?
Chạy trốn lâu như vậy, hóa ra là đang làm điều vô nghĩa.
Xung quanh tối tăm lạnh lẽo, nhưng sao trông có vẻ quen quen nhỉ.
Đây chẳng phải là tầng hầm trong nhà tôi sao?
Kiêu ngạo dữ vậy.
“U, tỉnh rồi à?”
Tống Thụy phe phẩy điếu thuốc trong tay, nghiêng đầu nhìn tôi, cười ngả ngớn, khác một trời một vực với vẻ ngây ngô ngượng ngùng của anh chàng đẹp trai lai tây trước đó.
Diễn xuất cừ khôi thật.
Tôi lắc đầu, ê a kêu lên.
Anh ta giật miếng vải ra, thô lỗ nâng cằm tôi:
“Có gì muốn nói?”
“Dập thuốc đi, hút trước mặt phụ nữ mang thai, anh còn có lương tâm không?”
Hiển nhiên, giáo dục công dân không có tác dụng với một kẻ bắt cóc.
Tống Thụy nhéo nhéo mặt tôi, híp mắt cười tủm tỉm:
“Cô mang thai con tôi chắc?”
“Thế là đủ rồi, còn phải dựa vào cô ta để lấy tiền chuộc.”
Ở chỗ tối, một tên đồng loã lên tiếng.
Tống Thụy miễn cưỡng dập điếu thuốc, nhìn tôi một cách kỳ lạ.
“Tôi rất khâm phục sự dũng cảm của cô Ôn khi đối mặt với nguy hiểm, vậy cô Ôn đây thử ngẫm xem trong mắt Giang Thận cô đáng giá bao nhiêu?”.
Anh ta dùng mũi giày chỉ vào bụng tôi, ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm:
“Không biết, cái này đối với Giang Thận đáng giá bao nhiêu?”
Thì ra là tống tiền Giang Thận.
“Vậy thì anh tính sai rồi.”
Tôi cố gắng bỏ qua cơn đau từ bụng dưới, giả vờ thoải mái nói:
“Giang Thận hận không thể gi.ết tôi cho hả giận, anh lại lợi dụng tôi để tống tiền hắn ta, anh tính sai rồi."
Bọn bắt cóc không thèm để ý tôi, ba người họ đang xảy ra mâu thuẫn nội bộ khi quyết định nên đòi Giang Thận bao nhiêu tiền.
"Gọi trước đi rồi tính."
Tống Thụy ra lệnh. Sau một lúc.
"Không ai bắt máy."
Tống Thụy nhướng mày:
"Gọi lại lần nữa xem! Tên họ Giang đã sắp xếp nhiều người ở bên bảo vệ cô ta như vậy, tao không tin hắn ta lại nỡ lòng nhìn người phụ nữ mình yêu đau khổ."
Nghe xong tôi thấy không hiểu cho lắm, người phụ nữ Giang Thận yêu, đang nói tôi á?
Một lúc sau, vẻ mặt kẻ bắt cóc hơi tái.
"Còn chưa có người bắt máy?" Tống Thụy nghiến răng nghiến lợi.
"Không, hình như tao nghe họ nói Giang Thận... sắp chết."
"..."
"Tin tức có đáng tin không? Vậy tìm ai đòi tiền chuộc đây? Con đàn bà này phải làm sao bây giờ?"
“Hoảng cái gì!”
Tống Thụy nhếch mép cười lạnh: "Dù Giang Thận có ch.ết thì hắn cũng không bỏ mặc bảo bối của hắn đâu, tình nghĩa thanh mai trúc mã cũng đủ để nhà họ Giang giao ra một trăm triệu rồi."
Tôi kinh ngạc:
“Anh biết nhiều ghê.”
Chuyện tôi và Giang Thận là thanh mai trúc mã cũng điều tra ra được à, đúng là rất có trách nhiệm nghề nghiệp.
Tống Thụy cười lớn, dùng ngón tay lạnh ngắt nhéo cổ tôi rồi từ từ siết chặt, giống như rắn độc ngủ đông lâu ngày đang nhe răng nanh ra.
“Cô nhìn kỹ mặt tôi một chút, có quen không?” Tôi cố chịu đau mở mắt ra nhìn.
Cắt mí mắt, độn mũi, hạ gò má, vài vết sẹo do phẫu thuật thẩm mỹ được che dưới lớp trang điểm dày cộm.
Một khuôn mặt đập đi xây lại thực sự không mang lại bất kỳ ký ức nào cho tôi.
“Cô Ôn mau quên thật.”
Tống Thụy đang muốn nói chuyện, cửa hầm sắt đột nhiên vang lên một tiếng gõ nhẹ.
Là Mary của tôi!
Tôi trơ mắt nhìn cô ấy nịnh nọt bưng đồ ăn vào cho nhóm Tống Thụy.
Tống Thụy nhẹ giọng chế giễu
"Ch.ết đến nơi còn mong người hầu tới cứu cô?"
Mary cảm nhận được ánh mắt của tôi, đứng nép sau lưng Tống Thụy, áy náy nói:
"Xin lỗi, nhưng bọn họ thật sự cho tôi rất nhiều tiền."
Dưới ánh mắt đau khổ của tôi, bọn bắt cóc ăn ngon hơn.
Tống Thụy lau miệng, đang định cười nhạo tôi mấy câu.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, đã trợn mắt ngất đi trên mặt đất.
Hai tên đồng phạm phía sau cũng ngã theo.
Mary huýt sáo, ba người đàn ông lực lưỡng từ trong bóng tối đi ra, trói chặt Tống Thụy và mấy tên đồng loã.
“Thực xin lỗi phu nhân, để ngài chịu khổ rồi,” Mary vừa giải thích vừa đỡ tôi đứng dậy.
Tôi giơ ngón tay cái lên.
“Chiêu gián điệp trong gián điệp này thật sự rất tuyệt, các vị đại ca này cũng là cô kêu tới giúp đỡ à?”
Mary im lặng một lúc.
“Thật ra chúng tôi đều là người của Giang tiên sinh.”
Tôi cũng im lặng.
Thì ra là gián điệp trong gián điệp trong gián điệp.
Mary sờ mũi: “Giang tiên sinh vẫn luôn bí mật sắp xếp người để bảo vệ phu nhân, ngài ấy yêu cầu chúng tôi cần phải khiến bà cảm thấy thư thái và an tâm trong thời gian mang thai.”
Cả người tôi đều đã tê rần.
Giang Thận đã sớm biết tôi mang thai con của hắn?
Chạy trốn lâu như vậy, hóa ra là đang làm điều vô nghĩa.