Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 5:
5
"Cả đêm đó cô ở cùng Giang Thần à."
"Đoán thử xem, nếu Giang Thần biết tất cả những chuyện này là do cô làm, liệu mai cô còn sống để nhìn thấy mặt trời không?"
Sau khi Hứa Gia Minh gửi hai tin nhắn này, tôi cũng đã thu dọn xong hành lý.
Tạm biệt mẹ yêu, đêm nay con phải đi xa rồi.
Không ai hiểu rõ nhân vật phản diện hơn tôi, nếu không rời đi, có khi sẽ mất một thi hai mạng đó.
Sảnh chờ sân bay lạnh lẽo, rời quê hương lúc nửa đêm cũng không có mấy người.
Lúc chuẩn bị mua vé.
Cách đó không xa, một bóng người đầu tóc rối bù, quần áo xốc xếch chạy về phía tôi.
“Ninh Ninh, chạy nhanh đi!”
Mẹ của Giang Thần là một quý bà sành điệu nhất Thành phố C, mỗi lần ra ngoài đều ăn mặc sang trọng quý phái, tôi chưa bao giờ thấy bà ấy chật vật và hoảng hốt đến như vậy.
"Mẹ nuôi? Có chuyện gì vậy mẹ?"
Mẹ Giang Thần vừa kinh vừa sợ, nước mắt rưng rưng, ngón tay run rẩy, cố hết sức đẩy tôi về phía cửa kiểm tra an ninh.
“Ninh Ninh, Giang Thần… Giang Thần nó!”
“Tóm lại, con đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ để nó tìm thấy!”
Cho đến lúc máy bay cất cánh, tôi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sao câu chuyện lại đột nhiên phát triển theo hướng kịch tính thế này?
Tôi sống tạm tại một thành phố nhỏ xinh đẹp, trong tay vốn có tiền, hơn nữa Hứa Gia Minh còn bồi thường cho tôi một khoản tiền rất lớn do vi phạm luật lao động. Tôi thuê một người giúp việc tên Mary, mỗi ngày trôi qua cũng không tệ lắm . .
Tôi không phải là người chỉ chú trọng đến lợi ích của mình, mặc dù hiện tại sống khá là thoải mái, nhưng tôi cũng rất quan tâm đến các sự kiện lớn trong và ngoài nước.
Nghe nói gần đây nam chính rất thảm, vì xảy ra tranh chấp lao động mà hình ảnh công ty không tốt lắm, tại đại hội cổ đông Hứa Gia Minh bị phê bình đến mức không dám ngẩng đầu.
Chỉ cần anh ta khó chịu thì sẽ tìm người để trút giận. Đương nhiên đối tượng xui xẻo lúc này chính là tôi, nửa đêm anh ta gửi tin nhắn WeChat cho tôi.
“Bây giờ Giang Thần đang tìm cô khắp hang cùng ngõ hẻm rồi, tôi không tin cô có thể trốn cả đời.”
“Cô nhất định không biết, lúc tôi nói cho Giang Thần biết cô mang thai con của hắn, phản ứng của hắn ta lúc đó thế nào đâu. "
Nhàm chán!
Tôi trực tiếp tiễn vong tên thích lảm nhảm này vào danh sách đen.
Giang Thần có thể có phản ứng thế nào đây?
Đơn giản là: Nữ nhân, dưới đây là một số cách để chết, cô chọn một đi.
Tôi sờ sờ cái bụng càng lúc càng tròn của mình, không khỏi cảm thán: “Nhóc con, cha con chính là một tên biến thái, con nhất định phải thừa hưởng sự lương thiện, xinh đẹp, thông minh và rộng lượng của mẹ con đó.”
Đúng vậy, tôi không phá thai.
Trải qua một loạt các xét nghiệm, bác sĩ nói thể chất của tôi quá kém, phá thai rất nguy hiểm, trời xui đất khiến thế nào mà đứa bé không mong muốn cuối cùng đã được giữ lại.
Từ đó trở đi, việc đọc thầm mười lần các giá trị cốt lõi của hai mươi bốn ký tự thai giáo đã trở thành thói quen mỗi đêm.
Nhóc con này rất ngoan, không bao giờ làm ầm ĩ, nhưng ít nhiều nó cũng ảnh hưởng đến vận đào hoa của tôi rồi.
Ví dụ, như anh chàng đẹp trai lai tây sống bên cạnh nhà tôi toát lên vẻ nam tính không tương thích với thành phố đổ nát này.
Mỗi lần nhìn thấy mặt tôi đều sẽ đỏ mặt, nhưng khi ánh mắt lướt xuống bụng tôi thì lại trở nên ảm đạm.
Hôm đó khi tôi đi khám thai về, anh chàng lai tây đẹp trai đang đứng dưới lầu với vẻ mặt đầy ngại ngùng, còn chủ nhà là dì Hoàng đứng bên cạnh.
Dì Hoàng nhiệt tình nắm lấy tay tôi.
“Cháu còn trẻ như vậy, không định tìm cho đứa nhỏ này một người cha khác sao?”
Anh chàng soái ca dùng vốn từ vựng tiếng Trung ít ỏi của mình, đỏ mặt nói:
“Cách đây không lâu, cô Ôn có dạy kèm tiếng Trung cho cháu, rồi cháu đã bị thu hút bởi vẻ đẹp và sự chân thành của cô ấy từ lúc nào chẳng hay.”
Tôi chợt nhớ ra, với mục đích kiếm sữa bột cho con, quả thật tôi đã dạy kèm tiếng Trung cho anh ấy trong vòng nửa tháng, nhưng mà anh chàng đẹp trai này ngốc chết đi được.
Một từ đơn giản mà anh ta cứ hỏi đi hỏi lại mấy lần, tôi phiền, nên bảo Marry không cho anh ta vào nữa.
"Cô Ôn, cô có thể cho tôi một cơ hội để chăm sóc cô... và con của cô không?"
Giọng nói của anh chàng đẹp trai này vừa vang lên, nhóc con trong bụng tôi đột nhiên đạp vài cái.
Có thêm một người cha, xem nó mừng chưa kìa.
Dì Hoàng kéo tôi sang một bên, xì xà xì xầm vào tai tôi:
“Tiểu Tống có vài trang viên ở nước ngoài, nhiều tiền lắm đó, hơn nữa ta nghe nói phương diện kia của đàn ông nước ngoài rất lợi hại .”
Dì Hoàng vừa nháy nháy mắt vừa cười với tôi.
Làm tôi gần như không nói nên lời, phải mất một lúc tôi mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Thôi dì ơi, tên đàn ông ma quỷ của cháu khi còn sống rất keo kiệt, nếu anh ấy biết cháu tìm được tình mới nhanh như vậy, bò cũng phải bò lên bóp chết tình mới của cháu mới vừa lòng quá."
Sự mất mát hiện rõ trên mặt của anh chàng đẹp trai kia: "Vậy để tôi mời cô Ôn một bữa đi, lần này có thể đừng từ chối tôi nữa được không?"
Tôi nhất thời không đành lòng nên liền đồng ý.
Biết tôi có thai không thể uống rượu, anh chàng đẹp trai còn đặc biệt chuẩn bị nước trái cây cho tôi.
Còn rất tri kỷ, tôi vỗ vỗ bụng.
“Nhóc con đừng đá mẹ, chờ con ra đời mẹ sẽ tìm cha cho con ngay mà.”
Tôi lắc lắc cái ly, không biết nước trái cây vị gì mà uống cũng ngon ghê.
“À, thuốc mê vị nước chanh.”
Anh chàng đẹp trai cười rạng rỡ, anh ta nói tiếng Trung còn chuẩn hơn so với một người Trung Quốc đích thực là tôi đây.
Mẹ nó, tôi bị đánh thuốc mê rồi.
"Cả đêm đó cô ở cùng Giang Thần à."
"Đoán thử xem, nếu Giang Thần biết tất cả những chuyện này là do cô làm, liệu mai cô còn sống để nhìn thấy mặt trời không?"
Sau khi Hứa Gia Minh gửi hai tin nhắn này, tôi cũng đã thu dọn xong hành lý.
Tạm biệt mẹ yêu, đêm nay con phải đi xa rồi.
Không ai hiểu rõ nhân vật phản diện hơn tôi, nếu không rời đi, có khi sẽ mất một thi hai mạng đó.
Sảnh chờ sân bay lạnh lẽo, rời quê hương lúc nửa đêm cũng không có mấy người.
Lúc chuẩn bị mua vé.
Cách đó không xa, một bóng người đầu tóc rối bù, quần áo xốc xếch chạy về phía tôi.
“Ninh Ninh, chạy nhanh đi!”
Mẹ của Giang Thần là một quý bà sành điệu nhất Thành phố C, mỗi lần ra ngoài đều ăn mặc sang trọng quý phái, tôi chưa bao giờ thấy bà ấy chật vật và hoảng hốt đến như vậy.
"Mẹ nuôi? Có chuyện gì vậy mẹ?"
Mẹ Giang Thần vừa kinh vừa sợ, nước mắt rưng rưng, ngón tay run rẩy, cố hết sức đẩy tôi về phía cửa kiểm tra an ninh.
“Ninh Ninh, Giang Thần… Giang Thần nó!”
“Tóm lại, con đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ để nó tìm thấy!”
Cho đến lúc máy bay cất cánh, tôi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sao câu chuyện lại đột nhiên phát triển theo hướng kịch tính thế này?
Tôi sống tạm tại một thành phố nhỏ xinh đẹp, trong tay vốn có tiền, hơn nữa Hứa Gia Minh còn bồi thường cho tôi một khoản tiền rất lớn do vi phạm luật lao động. Tôi thuê một người giúp việc tên Mary, mỗi ngày trôi qua cũng không tệ lắm . .
Tôi không phải là người chỉ chú trọng đến lợi ích của mình, mặc dù hiện tại sống khá là thoải mái, nhưng tôi cũng rất quan tâm đến các sự kiện lớn trong và ngoài nước.
Nghe nói gần đây nam chính rất thảm, vì xảy ra tranh chấp lao động mà hình ảnh công ty không tốt lắm, tại đại hội cổ đông Hứa Gia Minh bị phê bình đến mức không dám ngẩng đầu.
Chỉ cần anh ta khó chịu thì sẽ tìm người để trút giận. Đương nhiên đối tượng xui xẻo lúc này chính là tôi, nửa đêm anh ta gửi tin nhắn WeChat cho tôi.
“Bây giờ Giang Thần đang tìm cô khắp hang cùng ngõ hẻm rồi, tôi không tin cô có thể trốn cả đời.”
“Cô nhất định không biết, lúc tôi nói cho Giang Thần biết cô mang thai con của hắn, phản ứng của hắn ta lúc đó thế nào đâu. "
Nhàm chán!
Tôi trực tiếp tiễn vong tên thích lảm nhảm này vào danh sách đen.
Giang Thần có thể có phản ứng thế nào đây?
Đơn giản là: Nữ nhân, dưới đây là một số cách để chết, cô chọn một đi.
Tôi sờ sờ cái bụng càng lúc càng tròn của mình, không khỏi cảm thán: “Nhóc con, cha con chính là một tên biến thái, con nhất định phải thừa hưởng sự lương thiện, xinh đẹp, thông minh và rộng lượng của mẹ con đó.”
Đúng vậy, tôi không phá thai.
Trải qua một loạt các xét nghiệm, bác sĩ nói thể chất của tôi quá kém, phá thai rất nguy hiểm, trời xui đất khiến thế nào mà đứa bé không mong muốn cuối cùng đã được giữ lại.
Từ đó trở đi, việc đọc thầm mười lần các giá trị cốt lõi của hai mươi bốn ký tự thai giáo đã trở thành thói quen mỗi đêm.
Nhóc con này rất ngoan, không bao giờ làm ầm ĩ, nhưng ít nhiều nó cũng ảnh hưởng đến vận đào hoa của tôi rồi.
Ví dụ, như anh chàng đẹp trai lai tây sống bên cạnh nhà tôi toát lên vẻ nam tính không tương thích với thành phố đổ nát này.
Mỗi lần nhìn thấy mặt tôi đều sẽ đỏ mặt, nhưng khi ánh mắt lướt xuống bụng tôi thì lại trở nên ảm đạm.
Hôm đó khi tôi đi khám thai về, anh chàng lai tây đẹp trai đang đứng dưới lầu với vẻ mặt đầy ngại ngùng, còn chủ nhà là dì Hoàng đứng bên cạnh.
Dì Hoàng nhiệt tình nắm lấy tay tôi.
“Cháu còn trẻ như vậy, không định tìm cho đứa nhỏ này một người cha khác sao?”
Anh chàng soái ca dùng vốn từ vựng tiếng Trung ít ỏi của mình, đỏ mặt nói:
“Cách đây không lâu, cô Ôn có dạy kèm tiếng Trung cho cháu, rồi cháu đã bị thu hút bởi vẻ đẹp và sự chân thành của cô ấy từ lúc nào chẳng hay.”
Tôi chợt nhớ ra, với mục đích kiếm sữa bột cho con, quả thật tôi đã dạy kèm tiếng Trung cho anh ấy trong vòng nửa tháng, nhưng mà anh chàng đẹp trai này ngốc chết đi được.
Một từ đơn giản mà anh ta cứ hỏi đi hỏi lại mấy lần, tôi phiền, nên bảo Marry không cho anh ta vào nữa.
"Cô Ôn, cô có thể cho tôi một cơ hội để chăm sóc cô... và con của cô không?"
Giọng nói của anh chàng đẹp trai này vừa vang lên, nhóc con trong bụng tôi đột nhiên đạp vài cái.
Có thêm một người cha, xem nó mừng chưa kìa.
Dì Hoàng kéo tôi sang một bên, xì xà xì xầm vào tai tôi:
“Tiểu Tống có vài trang viên ở nước ngoài, nhiều tiền lắm đó, hơn nữa ta nghe nói phương diện kia của đàn ông nước ngoài rất lợi hại .”
Dì Hoàng vừa nháy nháy mắt vừa cười với tôi.
Làm tôi gần như không nói nên lời, phải mất một lúc tôi mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Thôi dì ơi, tên đàn ông ma quỷ của cháu khi còn sống rất keo kiệt, nếu anh ấy biết cháu tìm được tình mới nhanh như vậy, bò cũng phải bò lên bóp chết tình mới của cháu mới vừa lòng quá."
Sự mất mát hiện rõ trên mặt của anh chàng đẹp trai kia: "Vậy để tôi mời cô Ôn một bữa đi, lần này có thể đừng từ chối tôi nữa được không?"
Tôi nhất thời không đành lòng nên liền đồng ý.
Biết tôi có thai không thể uống rượu, anh chàng đẹp trai còn đặc biệt chuẩn bị nước trái cây cho tôi.
Còn rất tri kỷ, tôi vỗ vỗ bụng.
“Nhóc con đừng đá mẹ, chờ con ra đời mẹ sẽ tìm cha cho con ngay mà.”
Tôi lắc lắc cái ly, không biết nước trái cây vị gì mà uống cũng ngon ghê.
“À, thuốc mê vị nước chanh.”
Anh chàng đẹp trai cười rạng rỡ, anh ta nói tiếng Trung còn chuẩn hơn so với một người Trung Quốc đích thực là tôi đây.
Mẹ nó, tôi bị đánh thuốc mê rồi.