Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: Bản sao thay thế
Ngô Bối Nghi tỉnh lại là lúc bầu trời chìm vào màn đêm, cô thẩn thờ nhìn trần nhà màu trắng, những suy nghĩ ngập tràn dần dần giết chết cô, lật đật ngồi dậy bước xuống giường.
Nghĩ lại thì cô chưa từng bước ra khỏi căn phòng này, từ ngày cô tỉnh lại ở căn phòng này, cô chưa từng đi ra ngoài kia. Ngô Bối Nghi chậm chạp tiến đến cửa phòng, nhẹ nhàng mở ra cánh cửa đi ra bên ngoài. Đây là một căn nhà với trang trí màu trắng, bước đi trên hành lang dài đến một căn phòng. Ngô Bối Nghi nhẹ chạm lên chốt cửa vặn nhẹ, cánh cửa không khoá mở ra.
Bước vào bên trong phòng tối màu dần dần xuất hiện, đây là một phòng ngủ, giường lớn màu vàng, bàn làm việc gỗ, sofa nhỏ, một căn phòng nhỏ gọn. Ngô Bối Nghi đi vào trong, cô tiến đến bên cạnh bàn làm việc, không hiểu vì sao có một cảm giác thôi thúc cô đi vào căn phòng này.
Đi đến bàn làm việc, nhìn giấy tờ đang dở dang trên bàn, Bối Nghi có thể suy đoán căn phòng này là của người đàn ông kia, cô hay gọi anh ta là bác sĩ Lý.
Lý Hoành Nghiêm.
Một người vô tình cứu mạng cô, vô tình thay đổi cả gương mặt của cô.
Bên cạnh giấy tờ trên bàn, có một khung ảnh lật úp, Ngô Bối Nghi tò mò cầm lên bức ảnh xem, không gian tối trong phòng chỉ có ánh sáng mặt trăng chiếu rọi, khung ảnh trong bóng tối loé sáng hai gương mặt tươi cười.
Ngô Bối Nghi thẫn thờ một giây, cô nhanh chóng đi đến gần cửa sổ, tận dụng ánh sáng từ bên ngoài để nhìn rõ bức ảnh.
Trong ảnh là Lý Hoành Nghiêm và một cô gái cười vui vẻ, trên gương mặt hai người đều hiện lên sự hạnh phúc, nụ cười thoả mãn. Điểm đặc biệt khiến Bối Nghi chú ý, chính là gương mặt cô gái tring ảnh, gương mặt của cô ấy giống hệt cô lúc này.
Ngô Bối Nghi cảm thấy lạ, một cơn lo lắng đổ ập đến.
Vì sao gương mặt cô ấy lại giống với cô như thế? Hay... Hay cô nên nói gương mặt hiện tại của cô là bắt nguồn từ cô ấy.
Cô... Chính là bản sao của cô ấy, anh cố tình biến khuôn mặt của cô thành cô ấy sao?
Ngô Bối Nghi hít thở vội, cố gắng bình ổn lại nhịp tim, ngón tay run rẩy của Bối Nghi chạm vào khung ảnh, chạm vào gương mặt tươi cười của cô ấy.
Ai đó hãy nói với cô đây chỉ là một sự hiểu lầm, hoặc là cô vẫn còn mắc kẹt trong cơn ác mộng chưa tỉnh giấc, làm sao có thể...
Bỗng tiếng mở cửa phát ra, Ngô Bối Nghi hoảng hốt làm rơi khung hình.
Xoảng.
Khung hình bằng kính rơi vỡ, Lý Hoành Nghiêm đi vào căn phòng, bật lên công tác điện.
Ngô Bối Nghi đứng ở bên cửa sổ, dưới chân cô là bức hình của anh. Lý Hoành Nghiêm bước đến một bước chân, Ngô Bối Nghi lập tức bám vào bức tường, lần mò theo bức tường với gương mặt trắng bệch, đôi mắt kinh hãi nhìn về anh.
Khung ảnh đã vỡ kia, cô đã biết mọi chuyện, Lý Hoành Nghiêm lãnh đạm bước đến chỗ khung ảnh cũ, Bối Nghi bám vào bước tường lui đến phía trong góc, cô nhìn anh với con mắt kinh hoảng.
Anh nhặt lên ảnh cũ, nếu cô đã thấy, anh cũng không giấu diếm nữa, cầm lên tấm ảnh, ánh mắt anh nâng niu nhìn nụ cười cô gái trong ảnh.
"Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, qua đời vì một tai nạn."
Bối Nghi nuốt xuống một ngụm lo sợ, trừng mắt nhưng giọng nói vẫn phát ra điểm run "Thế thì có liên quan gì đến tôi, sao anh lại biến tôi thành cô ấy?"
Lý Hoành Nghiêm ngưng lại ánh mắt dịu dàng, ngẩn đầu nhìn về cô gái đứng ở phía trong góc tường, anh tùy tay đặt bức ảnh lên bàn làm việc, hướng nhìn về cô với nụ cười tà.
"Mạng sống của em là tôi cho em, gương mặt xinh đẹp hiện tại của em cũng là tôi tạo ra, em căn bản phải thuộc về tôi."
"Anh có bị điên không?" Ngô Bối Nghi mắng lớn, hai bàn tay sợ hãi đến run rẩy, cố gắng cuộn thành một quả đấm tự trấn an chính mình. Mắt liếc đến phía cửa phòng, cô đang ở góc tường, muốn đi ra cửa chỉ có hai lối, một là hướng anh đang đứng, hai là băng qua giường lớn chạy ra cửa.
Ngô Bối Nghi chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai, cô muốn chạy, hắn ta là một gã bác sĩ điên, một tên biến thái, hắn biến cô thành người hắn thương nhớ, hắn chắc chắn sẽ không tha cho cô.
"Điên? Sao lại nói như thế? Dù sao tôi cũng đã cứu em một mạng, không có tôi thì em đã thành mồi cho cá rồi" Lý Hoành Nghiêm nhếch lên bạc môi kiêu hãnh, chậm rãi tiến về phía Ngô Bối Nghi, cô lập tức giơ ra bàn tay ngăn chặn.
"Không! Anh đừng qua đây" Cô hoảng, đưa ra bàn tay ngăn cấm, anh ta vẫn tiến đến, Ngô Bối Nghi lập tức xoay người chạy, nhảy lên giường muốn chạy qua phía bên kia giường để ra ngoài.
Chỉ tiếc cô chỉ mới phóng lên giường, còn chưa đi qua mép bên kia giường đã bị kéo ngược lại, anh ta nhấn cô xuống giường mềm, nhanh chóng ngồi lên người cô trị vị không cho cô thoát.
"Tôi chờ đợi em đã lâu rồi, em chỉ có thể ở nơi này, em là sản phẩm của tôi" Lý Hoành Nghiêm nhếch lên nụ cười tự mãn, đối với người vợ đầy nhung nhớ, gương mặt cô ấy hiện hữu ngay trước mắt khiến anh cực kì thoả mãn nỗi nhung nhớ, chỉ khác trên gương mặt người vợ này đối với anh chỉ có sợ hãi đến mặt mài trắng bệch. Còn lại đều rất giống, gương mặt giống hệt khiến anh cực kì ưng ý, còn cả vóc dáng đầy đặn chỗ cần nhô rất nhô, chỗ cần thon rất thon, hoàn hảo đến từng đường nét, có thể nói còn hoàn mỹ hơn bản gốc.
Ngô Bối Nghi bị đè xuống, sợ hãi run rẩy cố gắng ngăn cản "Anh buông tôi ra... Tôi không phải vợ anh..."
"Bây giờ không phải, sau này cũng sẽ thôi" Hoành Nghiêm giương ra nụ cười tà đạo, vung lên bàn tay túm lấy váy ngủ tốc lên, Ngô Bối Nghi vung ra nắm đấm, hai chân đạp loạn, nước mắt bắt đầu lưu tiếc.
"Không! Không! Anh buông ra."
Đối mặt với sợ sệt của cô, Lý Hoành Nghiêm chỉ cười, hắn haha cười lớn, nắm lấy vải vóc trên người của cô xé toạc, hắn đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Một cô vợ nhân tạo, hoàn toàn giống hệt vợ của hắn, người hắn nhung ngớ đến phát điên phát dại.
Đêm đó, Ngô Bối Nghi bị hắn cưỡng bức đến thê lương, bao nhiêu nhung nhớ của hắn về người vợ dấu yêu, hắn đổ lên người cô.
Đêm đó chỉ có tiếng khóc nấc trong hoảng sợ, thảm thiết cầu xin đến khi cô ấy ngất liệm trên giường lớn.
Còn tiếp...
(P/s Cặp đôi phúc hắc Bối Nghi Hoành Nghiêm *Chấm nước mắt*)
_ThanhDii
Nghĩ lại thì cô chưa từng bước ra khỏi căn phòng này, từ ngày cô tỉnh lại ở căn phòng này, cô chưa từng đi ra ngoài kia. Ngô Bối Nghi chậm chạp tiến đến cửa phòng, nhẹ nhàng mở ra cánh cửa đi ra bên ngoài. Đây là một căn nhà với trang trí màu trắng, bước đi trên hành lang dài đến một căn phòng. Ngô Bối Nghi nhẹ chạm lên chốt cửa vặn nhẹ, cánh cửa không khoá mở ra.
Bước vào bên trong phòng tối màu dần dần xuất hiện, đây là một phòng ngủ, giường lớn màu vàng, bàn làm việc gỗ, sofa nhỏ, một căn phòng nhỏ gọn. Ngô Bối Nghi đi vào trong, cô tiến đến bên cạnh bàn làm việc, không hiểu vì sao có một cảm giác thôi thúc cô đi vào căn phòng này.
Đi đến bàn làm việc, nhìn giấy tờ đang dở dang trên bàn, Bối Nghi có thể suy đoán căn phòng này là của người đàn ông kia, cô hay gọi anh ta là bác sĩ Lý.
Lý Hoành Nghiêm.
Một người vô tình cứu mạng cô, vô tình thay đổi cả gương mặt của cô.
Bên cạnh giấy tờ trên bàn, có một khung ảnh lật úp, Ngô Bối Nghi tò mò cầm lên bức ảnh xem, không gian tối trong phòng chỉ có ánh sáng mặt trăng chiếu rọi, khung ảnh trong bóng tối loé sáng hai gương mặt tươi cười.
Ngô Bối Nghi thẫn thờ một giây, cô nhanh chóng đi đến gần cửa sổ, tận dụng ánh sáng từ bên ngoài để nhìn rõ bức ảnh.
Trong ảnh là Lý Hoành Nghiêm và một cô gái cười vui vẻ, trên gương mặt hai người đều hiện lên sự hạnh phúc, nụ cười thoả mãn. Điểm đặc biệt khiến Bối Nghi chú ý, chính là gương mặt cô gái tring ảnh, gương mặt của cô ấy giống hệt cô lúc này.
Ngô Bối Nghi cảm thấy lạ, một cơn lo lắng đổ ập đến.
Vì sao gương mặt cô ấy lại giống với cô như thế? Hay... Hay cô nên nói gương mặt hiện tại của cô là bắt nguồn từ cô ấy.
Cô... Chính là bản sao của cô ấy, anh cố tình biến khuôn mặt của cô thành cô ấy sao?
Ngô Bối Nghi hít thở vội, cố gắng bình ổn lại nhịp tim, ngón tay run rẩy của Bối Nghi chạm vào khung ảnh, chạm vào gương mặt tươi cười của cô ấy.
Ai đó hãy nói với cô đây chỉ là một sự hiểu lầm, hoặc là cô vẫn còn mắc kẹt trong cơn ác mộng chưa tỉnh giấc, làm sao có thể...
Bỗng tiếng mở cửa phát ra, Ngô Bối Nghi hoảng hốt làm rơi khung hình.
Xoảng.
Khung hình bằng kính rơi vỡ, Lý Hoành Nghiêm đi vào căn phòng, bật lên công tác điện.
Ngô Bối Nghi đứng ở bên cửa sổ, dưới chân cô là bức hình của anh. Lý Hoành Nghiêm bước đến một bước chân, Ngô Bối Nghi lập tức bám vào bức tường, lần mò theo bức tường với gương mặt trắng bệch, đôi mắt kinh hãi nhìn về anh.
Khung ảnh đã vỡ kia, cô đã biết mọi chuyện, Lý Hoành Nghiêm lãnh đạm bước đến chỗ khung ảnh cũ, Bối Nghi bám vào bước tường lui đến phía trong góc, cô nhìn anh với con mắt kinh hoảng.
Anh nhặt lên ảnh cũ, nếu cô đã thấy, anh cũng không giấu diếm nữa, cầm lên tấm ảnh, ánh mắt anh nâng niu nhìn nụ cười cô gái trong ảnh.
"Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, qua đời vì một tai nạn."
Bối Nghi nuốt xuống một ngụm lo sợ, trừng mắt nhưng giọng nói vẫn phát ra điểm run "Thế thì có liên quan gì đến tôi, sao anh lại biến tôi thành cô ấy?"
Lý Hoành Nghiêm ngưng lại ánh mắt dịu dàng, ngẩn đầu nhìn về cô gái đứng ở phía trong góc tường, anh tùy tay đặt bức ảnh lên bàn làm việc, hướng nhìn về cô với nụ cười tà.
"Mạng sống của em là tôi cho em, gương mặt xinh đẹp hiện tại của em cũng là tôi tạo ra, em căn bản phải thuộc về tôi."
"Anh có bị điên không?" Ngô Bối Nghi mắng lớn, hai bàn tay sợ hãi đến run rẩy, cố gắng cuộn thành một quả đấm tự trấn an chính mình. Mắt liếc đến phía cửa phòng, cô đang ở góc tường, muốn đi ra cửa chỉ có hai lối, một là hướng anh đang đứng, hai là băng qua giường lớn chạy ra cửa.
Ngô Bối Nghi chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai, cô muốn chạy, hắn ta là một gã bác sĩ điên, một tên biến thái, hắn biến cô thành người hắn thương nhớ, hắn chắc chắn sẽ không tha cho cô.
"Điên? Sao lại nói như thế? Dù sao tôi cũng đã cứu em một mạng, không có tôi thì em đã thành mồi cho cá rồi" Lý Hoành Nghiêm nhếch lên bạc môi kiêu hãnh, chậm rãi tiến về phía Ngô Bối Nghi, cô lập tức giơ ra bàn tay ngăn chặn.
"Không! Anh đừng qua đây" Cô hoảng, đưa ra bàn tay ngăn cấm, anh ta vẫn tiến đến, Ngô Bối Nghi lập tức xoay người chạy, nhảy lên giường muốn chạy qua phía bên kia giường để ra ngoài.
Chỉ tiếc cô chỉ mới phóng lên giường, còn chưa đi qua mép bên kia giường đã bị kéo ngược lại, anh ta nhấn cô xuống giường mềm, nhanh chóng ngồi lên người cô trị vị không cho cô thoát.
"Tôi chờ đợi em đã lâu rồi, em chỉ có thể ở nơi này, em là sản phẩm của tôi" Lý Hoành Nghiêm nhếch lên nụ cười tự mãn, đối với người vợ đầy nhung nhớ, gương mặt cô ấy hiện hữu ngay trước mắt khiến anh cực kì thoả mãn nỗi nhung nhớ, chỉ khác trên gương mặt người vợ này đối với anh chỉ có sợ hãi đến mặt mài trắng bệch. Còn lại đều rất giống, gương mặt giống hệt khiến anh cực kì ưng ý, còn cả vóc dáng đầy đặn chỗ cần nhô rất nhô, chỗ cần thon rất thon, hoàn hảo đến từng đường nét, có thể nói còn hoàn mỹ hơn bản gốc.
Ngô Bối Nghi bị đè xuống, sợ hãi run rẩy cố gắng ngăn cản "Anh buông tôi ra... Tôi không phải vợ anh..."
"Bây giờ không phải, sau này cũng sẽ thôi" Hoành Nghiêm giương ra nụ cười tà đạo, vung lên bàn tay túm lấy váy ngủ tốc lên, Ngô Bối Nghi vung ra nắm đấm, hai chân đạp loạn, nước mắt bắt đầu lưu tiếc.
"Không! Không! Anh buông ra."
Đối mặt với sợ sệt của cô, Lý Hoành Nghiêm chỉ cười, hắn haha cười lớn, nắm lấy vải vóc trên người của cô xé toạc, hắn đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Một cô vợ nhân tạo, hoàn toàn giống hệt vợ của hắn, người hắn nhung ngớ đến phát điên phát dại.
Đêm đó, Ngô Bối Nghi bị hắn cưỡng bức đến thê lương, bao nhiêu nhung nhớ của hắn về người vợ dấu yêu, hắn đổ lên người cô.
Đêm đó chỉ có tiếng khóc nấc trong hoảng sợ, thảm thiết cầu xin đến khi cô ấy ngất liệm trên giường lớn.
Còn tiếp...
(P/s Cặp đôi phúc hắc Bối Nghi Hoành Nghiêm *Chấm nước mắt*)
_ThanhDii