Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Yêu em Bối Nghi
Lấy được tấm bằng có thể nói đã xoá đi nghi ngờ về cô, ngày hôm sau An Hạ phải tiếp tục quay trở lại với vị trí trợ quản ở công ty. Ngày đầu trở lại công việc, dưới cơ thư ký Hồ là một chuyện rất đổi mệt mỏi, vừa trở lại thư ký Hồ đã giao cho cô một chồng lớn văn kiện yêu cầu cô kiểm tra chi tiết.
Ngày qua ngày theo anh đến công ty, tiếp nhận đủ thứ loại công việc, từ những việc dễ dàng đến những việc không thể nào khó hơn, làm nhiều việc, trình độ của An Hạ tăng cao thấy rõ. Nhưng không phải lúc nào cũng hoàn mỹ, cô cũng có lúc mắc phải những sai lầm, và như một nhân viên bình thường, mắc lỗi sai chắc chắn sẽ bị trách móc.
Mà người trách móc An Hạ chỉ có thư ký Hồ, có vẻ như cô ấy không được mấy thiện cảm với An Hạ. Nhận thức được việc thư ký Hồ không mấy vui vẻ với mình, An Hạ cũng rất cố gắng hết mình để hạn chế những sai phạm.
Trôi qua thêm ba tháng, ba tháng dí thân ở La thị, Ngô An Hạ đã trang bị trong đầu rất nhiều kinh nghiệm về việc quản lý thu nhập thuế, tăng trưởng cổ tức, kiểm tra hợp đồng, chỉnh sửa văn kiện, thông kê tài liệu và các báo cáo tài chính. Có thể nói cô đã được bồi dưỡng đến một trình độ nhất định, không thua kém thư ký Hồ là bao.
Giờ đây đầu óc An Hạ không còn là một cô gái tầm thường chỉ biết hoạ bút vẽ hoa hoè nữa, mà nên gọi là cái đầu của một người làm việc kinh doanh. Phải nói rằng, khi nằm trong tình thế bắt đắt dĩ, con người ta phát huy thật nhiều khả năng, nếu không phải giả mạo chị, An Hạ không nghĩ đến bản thân có thể nghị lực đến như vậy.
Mọi việc đang trở nên rất, nghi ngờ về cô của anh hầu như đã hoàn toàn biến mất, anh chẳng còn nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi nữa. Thậm chí, anh đối với cô còn rất yêu thương cưng chiều, ở công ty không thể hiện ra mặt nhưng chỉ cần về đến nhà, anh sẽ dính sát vào cô cưng chiều gọi.
"Bối Nghi, Bối Nghi."
Tình cảm của anh và cô phát sinh cũng rất tốt, rất hoà hợp.
Chỉ là... Càng lâu về sau, An Hạ giống như đang đánh mất chính mình, mọi chuyện càng tốt đẹp lại càng chứng tỏ rằng, bản thân An Hạ đang dần dần chết đi, nếu khi xưa cô đắm mình vào bút vẽ đã thoả mãn tâm trí và đam mê, thì giờ đây cô bó buộc cuộc đời mình vào một cái lồng sắt toàn những văn kiện mà cô từng ghét chết ghét sống. Cô hoàn toàn biến thành một Ngô Bối Nghi, sống trong thân thế của chị, sống dưới lớp mặt nạ của chị quá đỗi hoàn hảo, đến mức quên mất chính mình là ai.
Đã bao lâu rồi cô không chạm vào bút vẽ? Bút vẽ từ bao giờ lại thay thế bằng bút mực kia. Đã bao lâu rồi không được thả mình hoạ giấy nữa?
Bộn bề trong vai diễn của chị, An Hạ chẳng nhớ về chính mình nữa.
Hôm nay, giống như một ngày rất thường lệ, anh có buổi xã giao bên ngoài, đến khi anh trở về cũng là tối muộn. Người anh nồng nặc mùi rượu, dìu anh vào giường ngủ, tháo gỡ ra cà vạt giúp anh thoải mái hơn một chút. Cởi ra ba chiếc khuy áo, lồng ngực rắn chắc lộ ra, cởi đến khuy áo thứ tư, bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay nhỏ, giọng anh âm trầm khàn khàn nồng hơi rượu.
"Bối Nghi..."
An Hạ ngừng lại động tác, cảm giác bàn tay anh chạm làm cho trái tim cô rung động, đưa đôi mắt tròn nhìn anh, ánh mắt thâm tình trong màn đêm âm thầm chỉ có một mình cô biết.
"Ừm..." Cô khẽ đáp trả.
La Thành Dương trong cơn say, hôm nay tiếp rượu nhiều nên lúc này đã sớm say mèm, nghe thấy thiên hạ đáp trả, trong cơn say sẩm cảm thấy vô cùng thoải mái, nắm chặt bàn tay nhỏ mang cho anh cảm giác dịu êm, cảm giác giống như là nhà, bao nhiêu mệt mỏi đều có thể một nháy mắt xua tan.
Đúng vậy, cô là nhà của anh.
"Yêu em..."
Anh thì thầm, bàn tay vấn vươn xoa xoa tay cô, đặt tay cô trên lòng ngực nắm lấy, để anh cảm giác tay cô nằm trên lòng ngực cũng để cô cảm giác được nhịp đập cùng hơi thở của anh, An Hạ chậm chạp nhìn hành động của anh, tiếng yêu của anh nói ra làm cho tim cô xao xuyến. Trái tim rộn ràng như hàng ngàn pháo hoa đang nỡ rộ, làm cho gương mặt hạnh phúc vui mừng nhoe ra nụ cười mỹ mãn.
Đôi mắt tròn ánh lên nụ cười nhìn anh mê man, người ta nói những lời đàn ông nói ra khi say chính là những lời thật lòng, cô hoàn toàn có thể tin tưởng lời này. Không nhịn được cánh môi hồng nâng lên nụ cười chúm chím, má đỏ má hồng, tinh nghịch muốn nghe lại một lần.
"Anh nói gì cơ, nghe không rõ?"
Chăm chú nhìn gương mặt đẹp trai kia, cô không giấu được hạnh phúc trong đôi mắt phấn hoa.
"Ừ..." La Thành Dương thở ra một hơi nồng mùi rượu, mơ màng nghe câu hỏi, cơn say làm cho đầu anh thực nóng, hôm nay anh có phần quá chén, giờ phút này đã hoàn toàn mất đi kiểm soát, hoàn toàn bị men say khốn chế, thành thực trả lời theo câu hỏi.
"Yêu em..." Anh đáp khẽ, giọng trầm trầm êm êm.
An Hạ vẽ lên nụ cười đến tít đôi mắt, không khỏi bồi hồi quả tim đập mạnh.
"Yêu em Bối Nghi..."
Bỗng nhiên cái tên chị phát lên trong đầu, cái tên ấy thức tỉnh cô, trái tim nóng hổi bị dội gáo nước lạnh, nhịp đập vội vàng dừng lại ngay lập tức. Giống như bị đình chỉ, hạnh phúc trong đôi mắt biến thành một mớ hỗn độn, An Hạ rút tay ra khỏi tay anh. Cơ thể giống như bị điện giật vội vàng đứng bật dậy, bước chân thục lùi đi một bước.
Niềm vui trong đôi mắt lúc này chỉ còn sự sợ hãi, giọng nói trầm trầm của anh lần nữa phát lên trong đầu.
"Yêu em Bối Nghi."
"Bối Nghi..." Cô thốt lên cái tên đó một cách vô thần, nhanh chóng xoay đầu đi vào bên trong phòng tắm, đóng cánh cửa lại, lưng tựa vào cánh cửa hướng đôi mắt đi một nơi xa xăm nào đó.
"Bối Nghi..." Lại một lần nữa thì thầm cái tên ấy, trái tim hạnh phúc trầm mặc rơi vào một bề thổn thức "Không phải..."
Thì thầm với chính mình, khoé mi cô bỗng nhiên nóng quá, lớp phù sương chưa gì đã phủ đầy trên đôi mắt cô, chậm chạm liếc mắt muốn nhìn đi nơi khác. Bàn tay nhỏ nâng lên nắm lấy ngực áo, cảm giác trái tim đau đớn không đập của bản thân, thời gian qua... Cô hoàn toàn đắm mình vào vai diễn, cô quên mất mình là ai.
Thậm chí cô sắp hoà mình vào Ngô Bối Nghi ấy, ngày hôm nay, anh nói yêu cô, nhưng là yêu cô dưới cái tên ấy. Khoảnh khắc anh gọi tên ấy, khiến cho cô tỉnh ngộ, một ráo nước lạnh lẽo tạt vào tâm thất cô, khiến cho cô nhận ra bản thân mình là ai.
Cảm giác không được là bản thân mấy tháng qua đột ngột ùa đến, khiến cô bức bối đến không thở được.
Vô tình liếc nhìn đến chính mình phản chiếu qua tấm gương lớn, đôi mắt cô đỏ hoe, gương mặt trở nên trắng bệch. Cảm giác trái tim đau quá, vì sao lại đau như thế này? Khó chịu quá, đến mức xé toạc lòng ngực, bàn tay nhỏ nắm chặt ngực áo, siết vải vóc trước ngực đến nhăn nheo.
Như thế này... Không đúng.
Giọng cô trở nên run rẩy, bởi vì trái tim chân thành bị rỉ máu, phù sương trên mi mắt chất chứa thật đầy đến tràn, hai hàng nước mắt trong suốt như hạt ngọc tinh khiết.
"Em không phải Bối Nghi..."
Còn tiếp...
(P/s U là tròi, muốn viết ngược, tức ghê á, lẹ lẹ ngọt hai chập nữa rồi mình ngược lào *Hắc hắc hắc*)
_ThanhDii
Ngày qua ngày theo anh đến công ty, tiếp nhận đủ thứ loại công việc, từ những việc dễ dàng đến những việc không thể nào khó hơn, làm nhiều việc, trình độ của An Hạ tăng cao thấy rõ. Nhưng không phải lúc nào cũng hoàn mỹ, cô cũng có lúc mắc phải những sai lầm, và như một nhân viên bình thường, mắc lỗi sai chắc chắn sẽ bị trách móc.
Mà người trách móc An Hạ chỉ có thư ký Hồ, có vẻ như cô ấy không được mấy thiện cảm với An Hạ. Nhận thức được việc thư ký Hồ không mấy vui vẻ với mình, An Hạ cũng rất cố gắng hết mình để hạn chế những sai phạm.
Trôi qua thêm ba tháng, ba tháng dí thân ở La thị, Ngô An Hạ đã trang bị trong đầu rất nhiều kinh nghiệm về việc quản lý thu nhập thuế, tăng trưởng cổ tức, kiểm tra hợp đồng, chỉnh sửa văn kiện, thông kê tài liệu và các báo cáo tài chính. Có thể nói cô đã được bồi dưỡng đến một trình độ nhất định, không thua kém thư ký Hồ là bao.
Giờ đây đầu óc An Hạ không còn là một cô gái tầm thường chỉ biết hoạ bút vẽ hoa hoè nữa, mà nên gọi là cái đầu của một người làm việc kinh doanh. Phải nói rằng, khi nằm trong tình thế bắt đắt dĩ, con người ta phát huy thật nhiều khả năng, nếu không phải giả mạo chị, An Hạ không nghĩ đến bản thân có thể nghị lực đến như vậy.
Mọi việc đang trở nên rất, nghi ngờ về cô của anh hầu như đã hoàn toàn biến mất, anh chẳng còn nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi nữa. Thậm chí, anh đối với cô còn rất yêu thương cưng chiều, ở công ty không thể hiện ra mặt nhưng chỉ cần về đến nhà, anh sẽ dính sát vào cô cưng chiều gọi.
"Bối Nghi, Bối Nghi."
Tình cảm của anh và cô phát sinh cũng rất tốt, rất hoà hợp.
Chỉ là... Càng lâu về sau, An Hạ giống như đang đánh mất chính mình, mọi chuyện càng tốt đẹp lại càng chứng tỏ rằng, bản thân An Hạ đang dần dần chết đi, nếu khi xưa cô đắm mình vào bút vẽ đã thoả mãn tâm trí và đam mê, thì giờ đây cô bó buộc cuộc đời mình vào một cái lồng sắt toàn những văn kiện mà cô từng ghét chết ghét sống. Cô hoàn toàn biến thành một Ngô Bối Nghi, sống trong thân thế của chị, sống dưới lớp mặt nạ của chị quá đỗi hoàn hảo, đến mức quên mất chính mình là ai.
Đã bao lâu rồi cô không chạm vào bút vẽ? Bút vẽ từ bao giờ lại thay thế bằng bút mực kia. Đã bao lâu rồi không được thả mình hoạ giấy nữa?
Bộn bề trong vai diễn của chị, An Hạ chẳng nhớ về chính mình nữa.
Hôm nay, giống như một ngày rất thường lệ, anh có buổi xã giao bên ngoài, đến khi anh trở về cũng là tối muộn. Người anh nồng nặc mùi rượu, dìu anh vào giường ngủ, tháo gỡ ra cà vạt giúp anh thoải mái hơn một chút. Cởi ra ba chiếc khuy áo, lồng ngực rắn chắc lộ ra, cởi đến khuy áo thứ tư, bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay nhỏ, giọng anh âm trầm khàn khàn nồng hơi rượu.
"Bối Nghi..."
An Hạ ngừng lại động tác, cảm giác bàn tay anh chạm làm cho trái tim cô rung động, đưa đôi mắt tròn nhìn anh, ánh mắt thâm tình trong màn đêm âm thầm chỉ có một mình cô biết.
"Ừm..." Cô khẽ đáp trả.
La Thành Dương trong cơn say, hôm nay tiếp rượu nhiều nên lúc này đã sớm say mèm, nghe thấy thiên hạ đáp trả, trong cơn say sẩm cảm thấy vô cùng thoải mái, nắm chặt bàn tay nhỏ mang cho anh cảm giác dịu êm, cảm giác giống như là nhà, bao nhiêu mệt mỏi đều có thể một nháy mắt xua tan.
Đúng vậy, cô là nhà của anh.
"Yêu em..."
Anh thì thầm, bàn tay vấn vươn xoa xoa tay cô, đặt tay cô trên lòng ngực nắm lấy, để anh cảm giác tay cô nằm trên lòng ngực cũng để cô cảm giác được nhịp đập cùng hơi thở của anh, An Hạ chậm chạp nhìn hành động của anh, tiếng yêu của anh nói ra làm cho tim cô xao xuyến. Trái tim rộn ràng như hàng ngàn pháo hoa đang nỡ rộ, làm cho gương mặt hạnh phúc vui mừng nhoe ra nụ cười mỹ mãn.
Đôi mắt tròn ánh lên nụ cười nhìn anh mê man, người ta nói những lời đàn ông nói ra khi say chính là những lời thật lòng, cô hoàn toàn có thể tin tưởng lời này. Không nhịn được cánh môi hồng nâng lên nụ cười chúm chím, má đỏ má hồng, tinh nghịch muốn nghe lại một lần.
"Anh nói gì cơ, nghe không rõ?"
Chăm chú nhìn gương mặt đẹp trai kia, cô không giấu được hạnh phúc trong đôi mắt phấn hoa.
"Ừ..." La Thành Dương thở ra một hơi nồng mùi rượu, mơ màng nghe câu hỏi, cơn say làm cho đầu anh thực nóng, hôm nay anh có phần quá chén, giờ phút này đã hoàn toàn mất đi kiểm soát, hoàn toàn bị men say khốn chế, thành thực trả lời theo câu hỏi.
"Yêu em..." Anh đáp khẽ, giọng trầm trầm êm êm.
An Hạ vẽ lên nụ cười đến tít đôi mắt, không khỏi bồi hồi quả tim đập mạnh.
"Yêu em Bối Nghi..."
Bỗng nhiên cái tên chị phát lên trong đầu, cái tên ấy thức tỉnh cô, trái tim nóng hổi bị dội gáo nước lạnh, nhịp đập vội vàng dừng lại ngay lập tức. Giống như bị đình chỉ, hạnh phúc trong đôi mắt biến thành một mớ hỗn độn, An Hạ rút tay ra khỏi tay anh. Cơ thể giống như bị điện giật vội vàng đứng bật dậy, bước chân thục lùi đi một bước.
Niềm vui trong đôi mắt lúc này chỉ còn sự sợ hãi, giọng nói trầm trầm của anh lần nữa phát lên trong đầu.
"Yêu em Bối Nghi."
"Bối Nghi..." Cô thốt lên cái tên đó một cách vô thần, nhanh chóng xoay đầu đi vào bên trong phòng tắm, đóng cánh cửa lại, lưng tựa vào cánh cửa hướng đôi mắt đi một nơi xa xăm nào đó.
"Bối Nghi..." Lại một lần nữa thì thầm cái tên ấy, trái tim hạnh phúc trầm mặc rơi vào một bề thổn thức "Không phải..."
Thì thầm với chính mình, khoé mi cô bỗng nhiên nóng quá, lớp phù sương chưa gì đã phủ đầy trên đôi mắt cô, chậm chạm liếc mắt muốn nhìn đi nơi khác. Bàn tay nhỏ nâng lên nắm lấy ngực áo, cảm giác trái tim đau đớn không đập của bản thân, thời gian qua... Cô hoàn toàn đắm mình vào vai diễn, cô quên mất mình là ai.
Thậm chí cô sắp hoà mình vào Ngô Bối Nghi ấy, ngày hôm nay, anh nói yêu cô, nhưng là yêu cô dưới cái tên ấy. Khoảnh khắc anh gọi tên ấy, khiến cho cô tỉnh ngộ, một ráo nước lạnh lẽo tạt vào tâm thất cô, khiến cho cô nhận ra bản thân mình là ai.
Cảm giác không được là bản thân mấy tháng qua đột ngột ùa đến, khiến cô bức bối đến không thở được.
Vô tình liếc nhìn đến chính mình phản chiếu qua tấm gương lớn, đôi mắt cô đỏ hoe, gương mặt trở nên trắng bệch. Cảm giác trái tim đau quá, vì sao lại đau như thế này? Khó chịu quá, đến mức xé toạc lòng ngực, bàn tay nhỏ nắm chặt ngực áo, siết vải vóc trước ngực đến nhăn nheo.
Như thế này... Không đúng.
Giọng cô trở nên run rẩy, bởi vì trái tim chân thành bị rỉ máu, phù sương trên mi mắt chất chứa thật đầy đến tràn, hai hàng nước mắt trong suốt như hạt ngọc tinh khiết.
"Em không phải Bối Nghi..."
Còn tiếp...
(P/s U là tròi, muốn viết ngược, tức ghê á, lẹ lẹ ngọt hai chập nữa rồi mình ngược lào *Hắc hắc hắc*)
_ThanhDii