Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Không có gì?
An Hạ chạy về phòng, đóng sầm cửa phòng lại, tim không thể bình ổn cứ đập thình thịch đến mức lùng bùng hai lỗ tai. Gương mặt cô đỏ bừng lên, hai bàn tay cuộn chặt thành quả đấm ngấu nghiến siết chặt.
Cô biết, biết anh và chị sẽ như vậy, đã sớm chuẩn bị tâm lý, đã vô số lần nghĩ đến chuyện đó, nhưng đến khi thật sự tận mắt nhìn thấy. Trái tim non dại nhỏ bé của cô không tài nào chống đỡ được, đau đớn hơn cô tưởng tượng. Tay giữ chặt lại, giống như cách An Hạ kiềm nén trái tim, cả gương mặt đỏ bừng, trên đôi mắt trực trào ngấn ra lớp nước trong suốt, hai ba giọt rơi xuống chạy trên gò má.
Cô thở mạnh một hơi, hít vào lại run rẩy, cánh môi mím chặt vào nhau, cảm giác không khí không thông, liên tục hít thở không khí nhưng lại giống như, cô đang bị nhấn chìm xuống đất cát không có một chút khí oxi nào.
An Hạ không thở được, bàn tay cuộn tròn thành quả đấm vỗ vỗ vào lồng ngực, cố gắng hít thở đến ho sặc sụa, cổ họng hoàn toàn khô cứng. Bước chân chao đi đến giường, cơ thể cô đổ gục xuống giường, đôi mắt đỏ hoe trừng to vào giường đệm màu trắng.
Giống hệt như một kẻ dị tật không đi được lê lết đến tủ đầu giường lấy lọ thuốc, đôi tay cô run rẩy, đôi tay của cô gái đôi mươi lại tưởng chừng như của bà lão già lẩm cẩm, hít vào một hơi thuốc.
Không khí mới bắt đầu truyền vào mũi An Hạ, tay cô thả lỏng buông lọ thuốc lăn trên giường đệm. Hơi thở vội đã bình ổn lại, trên đôi mi thẫn thờ nhìn vào hư vô, giọt lệ ứa trên mi mắt tràn xuống làn da, chạy lăn tăng trên gò má.
Cảm giác bất lực làm sao, cảm giác đau khổ làm sao, cô không nghĩ rằng yêu thích một người lại đau khổ đến như thế.
Hơn nữa... Cô ghét cơ thể này.
Một chút gió lạnh cũng không chịu được, một chút kích thích đến tâm lý cũng liền không chịu được, một chút vận động nhiều cũng không được. Cái gì cũng không được! Cô yêu thú cưng, nhưng đừng nói đến chạm vào chúng, chỉ việc ở cùng một chỗ với chúng cũng không được.
Cô là con gái, cô cũng như bao cô gái khác, cô thích hoa nhưng cả đời này cũng đừng nghĩ đến sẽ chạm vào một bông hoa nào cả.
Hen suyễn kéo theo bao nhiêu thứ, lông thú động vật hay phấn hoa cũng không chịu được, An Hạ... Thật sự ghét cơ thể này.
Cô không hiểu vì sao nữa, rõ ràng là song sinh, chị lại hoàn toàn lành lặn, chỉ mỗi một mình cô có bệnh. Chị còn tài giỏi, thông minh, phương diện nào cũng tốt, cô chỉ biết cầm bút thêu dệt trên giấy.
Cô giống như phiên bản lỗi của chị, thế nên cha mới thương chị... Đến cả người ngoài nhìn vào, lần đầu tiên gặp mặt cũng thích chị hơn, giống như anh vậy.
Tức nghẹn ở trong ngực, An Hạ không hiểu vì sao lại như thế nữa, rõ ràng đã nói không thèm tranh nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn mong mỏi một tia hi vọng cho mình.
Một tia ích kỷ, thật đáng chê cười đối với một kẻ không xứng đáng, ai cũng nói rằng cô không xứng đáng.
Khoảnh khắc chị giấu mình vào lòng anh, được anh bao bọc đó cũng nói lên rằng, cô đã sớm không xứng đáng. Anh thích chị, chị thích anh, cô nghĩ cái gì mà muốn xen vào chứ?!
Đêm đã xuống, An Hạ chìm trong những tổn uất phiền muộn, cô không biết mình đã vượt qua đêm nay bằng cách nào nữa, suy nghĩ đến đầu óc đau điếng lên, suy nghĩ đến ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay biết.
Chuyến đi này, có thể hay không mau mau kết thúc đi! Cô muốn nhanh nhanh trở về nhà, biết rõ anh và chị sẽ ở bên nhau và cô cũng không có nhu cầu phải kiểm tra tận mắt nữa.
Sáng hôm sau, ngày thứ ba của chuyến đi, lịch trình là đi đến đồng đồng hoa cẩm tú, sau đó sẽ dùng bữa dê nướng ở nhà hàng chỉ có trên đỉnh núi.
Cánh đồng cẩm tú cầu bảy màu xinh đẹp, màu nào cũng có, với không khí lạnh lẽo chúng phát triển cực kì tốt. Mọi người đều bị thu hút bởi sự xinh đẹp của nơi này, chỉ riêng An Hạ, ở nơi cỏ hoa xinh đẹp trong lòng lại không hề vui vẻ.
Lâu lâu cô lại nhìn về phía chị, lâu lâu lại lén nhìn La Thành Dương, chắc hẳn bọn họ đã có một đêm vui vẻ.
Cớ sao vẫn mãi suy nghĩ về chuyện này, thật là nhu nhược!
Đến lú dùng bữa, dê nướng chỉ có duy nhất ở nhà hàng trên đỉnh núi này, An Hạ lại hoàn toàn trầm mặc đi, không có lấy một tia hoan hỉ, im lặng dùng bữa. Mọi khi An Hạ chắc chắn sẽ chí choé khen ngợi thức ăn, tìm đủ thứ chuyện để nói với La phu nhân và dì Diệp, bây giờ cô lại im lặng hẳn.
Khiến cho La lão gia phải ngạc nhiên, lo lắng hỏi "An Hạ sao vậy? Hôm nay không được vui sao?"
Câu hỏi của La lão lôi kéo An Hạ trở về thực tại, cô hướng La lão một nụ cười tươi tắn đáp trả.
"Con không thích hợp với khí trời lạnh, cho nên có chút không khoẻ" Tay cầm đôi đũa gỗ tiếp tục tập trung dùng bữa, dáng vẻ nghiêm mặt của An Hạ.
La phu nhân liền tận dụng cơ hội khen thưởng, vì con trai bảo rằng thích vẻ đẹp trưởng thành, An Hạ cũng có vẻ đẹp trưởng thành.
"Nhìn xem, An Hạ mà nghiêm lại có khác nào Bối Nghi đâu, cũng chững chạc trưởng thành đó thôi" La phu nhân muốn khen ngợi.
Đôi đua gỗ trên tay An Hạ ngừng lại một giây, chậm chạp bỏ xuống, cô hướng La phu nhân một nụ cười hoàn toàn gượng gạo.
"Không đâu, con trẻ con lắm" Cười đáp, làm ơn đừng gọi cô như thế, cô không muốn bị nói rằng mình giống Bối Nghi nữa, cô không muốn làm bản sao của bất kỳ ai cả.
La phu nhân có ý tốt chỉ tiếc nó không đúng thời điểm, An Hạ tiếp tục dùng bữa, toàn chuyến tham quan cảnh đến dùng bữa, An Hạ chỉ lén nhìn chị và anh. Không có một cái nhìn chính thức nào, mới chỉ nhìn thấy anh và chị như thế mà đã khó xử như thế này, chị cũng không có nhìn An Hạ nữa. Trời đã định hai người phụ nữ không thể kẹp giữa một người đàn ông, huống chi cả hai còn là chị em ruột thịt.
La Thành Dương hoàn toàn nhìn ra cô đang tránh mặt, anh liên tục nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh nhìn gắt gao như thể muốn xuyên qua cơ thể An Hạ, cô nhận thấy anh nhưng chẳng bao giờ đáp lại ánh mắt anh cả, cúi đầu rồi xoay đi cứ thế cho qua anh.
Anh nhìn cô như thế làm gì, không cần phải cảm thấy áy náy vì đã cho cô nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng. Cô cũng không phải là chưa từng nhìn thấy nam nữ hôn nhau, học hội hoạ mỹ thuật cô còn nhìn cả nam nữ thoả thân kia kìa.
Trở về căn nhà dã ngoại, An Hạ thẳng thừng đi lên phòng, muốn mau chóng kết thúc ngày thứ ba bằng cách đi ngủ.
Đến nửa đêm khuya vắng, cửa phòng phát ra ba âm cốc cốc cốc, An Hạ vừa thiếp đi, mơ màng nghe âm thanh gõ cửa. An Hạ lạp tức bật dậy, gương mặt bơ phờ hiện ra ánh sáng mừng rỡ.
Là chị! Chắc hẳn là chị đến để giải toả ngượng ngùng hôm qua, hai chị em sẽ lại hoà thuận như chưa có chuyện gì.
An Hạ nhảy xuống giường, hí hửng đến mức không thèm khoác thêm áo, vốn nghĩ là chị thì cần gì phải mặc thêm áo, mang cả bộ dạng mới bật dậy, váy ngủ ngắn ngủn mà La phu nhân đã chuẩn bị.
Mở cửa phòng ra với gương mặt tươi cười cực kì chào đón, đến khi xuất hiện phía sau cánh cửa không phải là Ngô Bối Nghi, nụ cười của An Hạ dập tắt ngay lập tức. Nhìn thấy La Thành Dương, An Hạ phát hoảng vội muốn đóng sập lại cánh cửa.
Anh nắm lại cánh cửa không để cô đóng lại.
"Nói chuyện với anh một chút."
"Em không có chuyện gì cần nói hết" Cô dùng sức muốn khép lại cánh cửa, La Thành Dương cũng dùng sức chặn lại cánh cửa, hai người giằng co lên cánh cửa.
"Em không có nhưng anh có" La Thành Dương cố gắng tìm cơ hội để nói chuyện, An Hạ hận không thể đạp vào cánh cửa để nó đóng sập lại, nếu như vậy chắc chắn mấy ngón tay của anh sẽ bị cô làm gãy.
Cô không thể ăn mặc như thế này mà nói chuyện, váy ngủ mỏng chỉ vừa vặn phủ qua mông, cô còn không có mặc đồ trong, làm sao có thể tiếp chuyện được.
"Có chuyện gì sáng hãy nói" Cố gắng khép lại cánh cửa, giấu đi bản thân phía sau cửa, La Thành Dương chỉ muốn đẩy cửa ra, anh cương quyết muốn đi vào. Hai bên giằng co cánh cửa, đơn nhiên lực của An Hạ yếu hơn La Thành Dương, cánh cửa bị đẩy ra càng một lớn.
An Hạ xấu hổ đến mặt mài đỏ bừng, cố gắng nép mình vào cánh cửa giấu đi cơ thể không gọn gàng, khó chịu đến bực bội gắt gỏng "Em bây giờ không tiện nói chuyện!"
La Thành Dương nghe vậy, ngừng lại lực đẩy cánh cửa, nhìn thiếu nữ đỏ mặt trốn trốn sau cánh cửa, càng không nhịn được muốn nhìn thấy. Tay dùng lực đẩy mạnh, cánh cửa mở ra một khoảng lớn.
"Ơ này!"
An Hạ không kịp cản, anh đã luồng vào khoảng trống đi vào trong phòng của An Hạ, cô hốt hoảng đến tay chân bối rối, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đến giá treo áo khoác túm lấy chiếc áo mặc vào. Áo khoác chỉ có thể che lại đẩy đà phía trước, áo khoác còn ngắn hơn cả váy ngủ nên chẳng thể che lấp được phần nào phía dưới.
An Hạ chị có thể bảo bọc được phía trên, tay kéo kéo gấu váy như muốn nó dài ra thêm một chút, gương mặt vừa thẹn vừa giận đỏ bừng như quả lựu đỏ chính mùi. Nếu lỡ đã vào rồi, thì phải nhanh chóng lên, vội vội vàng vàng muốn kết thúc vấn đề.
"Có chuyện gì?"
La Thành Dương chiêm ngưỡng mỹ nhân trong mắt, chỉ vừa nhìn thấy cơ thể đã nóng rực lên, lạy chúa rằng ba ngày qua anh toàn bị trêu ngươi lên hứng, lúc này càng rõ rệt đến đũng quần chưa gì đã căng trướng. Nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt khao khát đến lạ, giọng anh trở nên trầm xuống.
"Anh muốn giải thích chuyện hôm qua."
"Giải thích làm gì? Em biết rồi, anh và chị như vậy cũng là chuyện sớm muộn thôi" An Hạ cười vội, tay xua xua nhanh "Nếu anh muốn xin lỗi vì đã cho em xem cảnh tình cảm nóng bỏng thì không phải lo, em học mỹ thuật còn nhìn thấy cả đàn ông thoả thân."
Gương mặt cô phiếm hồng, vừa nói vừa cười, bộ điệu càng bao che lại càng sơ hở, bàn tay nhỏ túm chặt gấu váy kéo trì nó xuống muốn che chắn thêm da thịt. Hai chiếc đùi trần trắng ngọc khép chặt vào nhau, mắt chỉ vừa lia tới đến đùi ngọc non mềm kia đã cảm thấy một cổ nhiệt nóng rực.
Anh vội nói, bản thân cũng không hiểu vì sao lại cố gắng giải thích với cô nữa "Không phải, anh và chị em không hoàn toàn như vậy, hoàn toàn không có gì."
Không hoàn toàn? Lại còn không có gì? An Hạ nghe thấy liền chau mày, từ e thẹn hoá thành nghiêm ngặt chau mày "Anh đã như vậy với chị còn bảo không có gì?"
Cô nghe nói, lối sống bên tây thoáng lắm, chuyên hôn hít hay quan hệ là rất đỗi bình thường, có phải hay không, anh cũng biến chị thành loại người như vậy?
Còn tiếp...
(P/s Không hiểu vì sao lại phải cố gắng giải thích với cô như vậy? Là tại thích bà chị nên sợ bà chị hiểu lầm nên mới cố gắng giải thích đó, có nhiêu đó cũng không hiểu, đầu óc chỉ được cái giỏi kinh doanh.)
_ThanhDii
Cô biết, biết anh và chị sẽ như vậy, đã sớm chuẩn bị tâm lý, đã vô số lần nghĩ đến chuyện đó, nhưng đến khi thật sự tận mắt nhìn thấy. Trái tim non dại nhỏ bé của cô không tài nào chống đỡ được, đau đớn hơn cô tưởng tượng. Tay giữ chặt lại, giống như cách An Hạ kiềm nén trái tim, cả gương mặt đỏ bừng, trên đôi mắt trực trào ngấn ra lớp nước trong suốt, hai ba giọt rơi xuống chạy trên gò má.
Cô thở mạnh một hơi, hít vào lại run rẩy, cánh môi mím chặt vào nhau, cảm giác không khí không thông, liên tục hít thở không khí nhưng lại giống như, cô đang bị nhấn chìm xuống đất cát không có một chút khí oxi nào.
An Hạ không thở được, bàn tay cuộn tròn thành quả đấm vỗ vỗ vào lồng ngực, cố gắng hít thở đến ho sặc sụa, cổ họng hoàn toàn khô cứng. Bước chân chao đi đến giường, cơ thể cô đổ gục xuống giường, đôi mắt đỏ hoe trừng to vào giường đệm màu trắng.
Giống hệt như một kẻ dị tật không đi được lê lết đến tủ đầu giường lấy lọ thuốc, đôi tay cô run rẩy, đôi tay của cô gái đôi mươi lại tưởng chừng như của bà lão già lẩm cẩm, hít vào một hơi thuốc.
Không khí mới bắt đầu truyền vào mũi An Hạ, tay cô thả lỏng buông lọ thuốc lăn trên giường đệm. Hơi thở vội đã bình ổn lại, trên đôi mi thẫn thờ nhìn vào hư vô, giọt lệ ứa trên mi mắt tràn xuống làn da, chạy lăn tăng trên gò má.
Cảm giác bất lực làm sao, cảm giác đau khổ làm sao, cô không nghĩ rằng yêu thích một người lại đau khổ đến như thế.
Hơn nữa... Cô ghét cơ thể này.
Một chút gió lạnh cũng không chịu được, một chút kích thích đến tâm lý cũng liền không chịu được, một chút vận động nhiều cũng không được. Cái gì cũng không được! Cô yêu thú cưng, nhưng đừng nói đến chạm vào chúng, chỉ việc ở cùng một chỗ với chúng cũng không được.
Cô là con gái, cô cũng như bao cô gái khác, cô thích hoa nhưng cả đời này cũng đừng nghĩ đến sẽ chạm vào một bông hoa nào cả.
Hen suyễn kéo theo bao nhiêu thứ, lông thú động vật hay phấn hoa cũng không chịu được, An Hạ... Thật sự ghét cơ thể này.
Cô không hiểu vì sao nữa, rõ ràng là song sinh, chị lại hoàn toàn lành lặn, chỉ mỗi một mình cô có bệnh. Chị còn tài giỏi, thông minh, phương diện nào cũng tốt, cô chỉ biết cầm bút thêu dệt trên giấy.
Cô giống như phiên bản lỗi của chị, thế nên cha mới thương chị... Đến cả người ngoài nhìn vào, lần đầu tiên gặp mặt cũng thích chị hơn, giống như anh vậy.
Tức nghẹn ở trong ngực, An Hạ không hiểu vì sao lại như thế nữa, rõ ràng đã nói không thèm tranh nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn mong mỏi một tia hi vọng cho mình.
Một tia ích kỷ, thật đáng chê cười đối với một kẻ không xứng đáng, ai cũng nói rằng cô không xứng đáng.
Khoảnh khắc chị giấu mình vào lòng anh, được anh bao bọc đó cũng nói lên rằng, cô đã sớm không xứng đáng. Anh thích chị, chị thích anh, cô nghĩ cái gì mà muốn xen vào chứ?!
Đêm đã xuống, An Hạ chìm trong những tổn uất phiền muộn, cô không biết mình đã vượt qua đêm nay bằng cách nào nữa, suy nghĩ đến đầu óc đau điếng lên, suy nghĩ đến ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay biết.
Chuyến đi này, có thể hay không mau mau kết thúc đi! Cô muốn nhanh nhanh trở về nhà, biết rõ anh và chị sẽ ở bên nhau và cô cũng không có nhu cầu phải kiểm tra tận mắt nữa.
Sáng hôm sau, ngày thứ ba của chuyến đi, lịch trình là đi đến đồng đồng hoa cẩm tú, sau đó sẽ dùng bữa dê nướng ở nhà hàng chỉ có trên đỉnh núi.
Cánh đồng cẩm tú cầu bảy màu xinh đẹp, màu nào cũng có, với không khí lạnh lẽo chúng phát triển cực kì tốt. Mọi người đều bị thu hút bởi sự xinh đẹp của nơi này, chỉ riêng An Hạ, ở nơi cỏ hoa xinh đẹp trong lòng lại không hề vui vẻ.
Lâu lâu cô lại nhìn về phía chị, lâu lâu lại lén nhìn La Thành Dương, chắc hẳn bọn họ đã có một đêm vui vẻ.
Cớ sao vẫn mãi suy nghĩ về chuyện này, thật là nhu nhược!
Đến lú dùng bữa, dê nướng chỉ có duy nhất ở nhà hàng trên đỉnh núi này, An Hạ lại hoàn toàn trầm mặc đi, không có lấy một tia hoan hỉ, im lặng dùng bữa. Mọi khi An Hạ chắc chắn sẽ chí choé khen ngợi thức ăn, tìm đủ thứ chuyện để nói với La phu nhân và dì Diệp, bây giờ cô lại im lặng hẳn.
Khiến cho La lão gia phải ngạc nhiên, lo lắng hỏi "An Hạ sao vậy? Hôm nay không được vui sao?"
Câu hỏi của La lão lôi kéo An Hạ trở về thực tại, cô hướng La lão một nụ cười tươi tắn đáp trả.
"Con không thích hợp với khí trời lạnh, cho nên có chút không khoẻ" Tay cầm đôi đũa gỗ tiếp tục tập trung dùng bữa, dáng vẻ nghiêm mặt của An Hạ.
La phu nhân liền tận dụng cơ hội khen thưởng, vì con trai bảo rằng thích vẻ đẹp trưởng thành, An Hạ cũng có vẻ đẹp trưởng thành.
"Nhìn xem, An Hạ mà nghiêm lại có khác nào Bối Nghi đâu, cũng chững chạc trưởng thành đó thôi" La phu nhân muốn khen ngợi.
Đôi đua gỗ trên tay An Hạ ngừng lại một giây, chậm chạp bỏ xuống, cô hướng La phu nhân một nụ cười hoàn toàn gượng gạo.
"Không đâu, con trẻ con lắm" Cười đáp, làm ơn đừng gọi cô như thế, cô không muốn bị nói rằng mình giống Bối Nghi nữa, cô không muốn làm bản sao của bất kỳ ai cả.
La phu nhân có ý tốt chỉ tiếc nó không đúng thời điểm, An Hạ tiếp tục dùng bữa, toàn chuyến tham quan cảnh đến dùng bữa, An Hạ chỉ lén nhìn chị và anh. Không có một cái nhìn chính thức nào, mới chỉ nhìn thấy anh và chị như thế mà đã khó xử như thế này, chị cũng không có nhìn An Hạ nữa. Trời đã định hai người phụ nữ không thể kẹp giữa một người đàn ông, huống chi cả hai còn là chị em ruột thịt.
La Thành Dương hoàn toàn nhìn ra cô đang tránh mặt, anh liên tục nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh nhìn gắt gao như thể muốn xuyên qua cơ thể An Hạ, cô nhận thấy anh nhưng chẳng bao giờ đáp lại ánh mắt anh cả, cúi đầu rồi xoay đi cứ thế cho qua anh.
Anh nhìn cô như thế làm gì, không cần phải cảm thấy áy náy vì đã cho cô nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng. Cô cũng không phải là chưa từng nhìn thấy nam nữ hôn nhau, học hội hoạ mỹ thuật cô còn nhìn cả nam nữ thoả thân kia kìa.
Trở về căn nhà dã ngoại, An Hạ thẳng thừng đi lên phòng, muốn mau chóng kết thúc ngày thứ ba bằng cách đi ngủ.
Đến nửa đêm khuya vắng, cửa phòng phát ra ba âm cốc cốc cốc, An Hạ vừa thiếp đi, mơ màng nghe âm thanh gõ cửa. An Hạ lạp tức bật dậy, gương mặt bơ phờ hiện ra ánh sáng mừng rỡ.
Là chị! Chắc hẳn là chị đến để giải toả ngượng ngùng hôm qua, hai chị em sẽ lại hoà thuận như chưa có chuyện gì.
An Hạ nhảy xuống giường, hí hửng đến mức không thèm khoác thêm áo, vốn nghĩ là chị thì cần gì phải mặc thêm áo, mang cả bộ dạng mới bật dậy, váy ngủ ngắn ngủn mà La phu nhân đã chuẩn bị.
Mở cửa phòng ra với gương mặt tươi cười cực kì chào đón, đến khi xuất hiện phía sau cánh cửa không phải là Ngô Bối Nghi, nụ cười của An Hạ dập tắt ngay lập tức. Nhìn thấy La Thành Dương, An Hạ phát hoảng vội muốn đóng sập lại cánh cửa.
Anh nắm lại cánh cửa không để cô đóng lại.
"Nói chuyện với anh một chút."
"Em không có chuyện gì cần nói hết" Cô dùng sức muốn khép lại cánh cửa, La Thành Dương cũng dùng sức chặn lại cánh cửa, hai người giằng co lên cánh cửa.
"Em không có nhưng anh có" La Thành Dương cố gắng tìm cơ hội để nói chuyện, An Hạ hận không thể đạp vào cánh cửa để nó đóng sập lại, nếu như vậy chắc chắn mấy ngón tay của anh sẽ bị cô làm gãy.
Cô không thể ăn mặc như thế này mà nói chuyện, váy ngủ mỏng chỉ vừa vặn phủ qua mông, cô còn không có mặc đồ trong, làm sao có thể tiếp chuyện được.
"Có chuyện gì sáng hãy nói" Cố gắng khép lại cánh cửa, giấu đi bản thân phía sau cửa, La Thành Dương chỉ muốn đẩy cửa ra, anh cương quyết muốn đi vào. Hai bên giằng co cánh cửa, đơn nhiên lực của An Hạ yếu hơn La Thành Dương, cánh cửa bị đẩy ra càng một lớn.
An Hạ xấu hổ đến mặt mài đỏ bừng, cố gắng nép mình vào cánh cửa giấu đi cơ thể không gọn gàng, khó chịu đến bực bội gắt gỏng "Em bây giờ không tiện nói chuyện!"
La Thành Dương nghe vậy, ngừng lại lực đẩy cánh cửa, nhìn thiếu nữ đỏ mặt trốn trốn sau cánh cửa, càng không nhịn được muốn nhìn thấy. Tay dùng lực đẩy mạnh, cánh cửa mở ra một khoảng lớn.
"Ơ này!"
An Hạ không kịp cản, anh đã luồng vào khoảng trống đi vào trong phòng của An Hạ, cô hốt hoảng đến tay chân bối rối, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đến giá treo áo khoác túm lấy chiếc áo mặc vào. Áo khoác chỉ có thể che lại đẩy đà phía trước, áo khoác còn ngắn hơn cả váy ngủ nên chẳng thể che lấp được phần nào phía dưới.
An Hạ chị có thể bảo bọc được phía trên, tay kéo kéo gấu váy như muốn nó dài ra thêm một chút, gương mặt vừa thẹn vừa giận đỏ bừng như quả lựu đỏ chính mùi. Nếu lỡ đã vào rồi, thì phải nhanh chóng lên, vội vội vàng vàng muốn kết thúc vấn đề.
"Có chuyện gì?"
La Thành Dương chiêm ngưỡng mỹ nhân trong mắt, chỉ vừa nhìn thấy cơ thể đã nóng rực lên, lạy chúa rằng ba ngày qua anh toàn bị trêu ngươi lên hứng, lúc này càng rõ rệt đến đũng quần chưa gì đã căng trướng. Nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt khao khát đến lạ, giọng anh trở nên trầm xuống.
"Anh muốn giải thích chuyện hôm qua."
"Giải thích làm gì? Em biết rồi, anh và chị như vậy cũng là chuyện sớm muộn thôi" An Hạ cười vội, tay xua xua nhanh "Nếu anh muốn xin lỗi vì đã cho em xem cảnh tình cảm nóng bỏng thì không phải lo, em học mỹ thuật còn nhìn thấy cả đàn ông thoả thân."
Gương mặt cô phiếm hồng, vừa nói vừa cười, bộ điệu càng bao che lại càng sơ hở, bàn tay nhỏ túm chặt gấu váy kéo trì nó xuống muốn che chắn thêm da thịt. Hai chiếc đùi trần trắng ngọc khép chặt vào nhau, mắt chỉ vừa lia tới đến đùi ngọc non mềm kia đã cảm thấy một cổ nhiệt nóng rực.
Anh vội nói, bản thân cũng không hiểu vì sao lại cố gắng giải thích với cô nữa "Không phải, anh và chị em không hoàn toàn như vậy, hoàn toàn không có gì."
Không hoàn toàn? Lại còn không có gì? An Hạ nghe thấy liền chau mày, từ e thẹn hoá thành nghiêm ngặt chau mày "Anh đã như vậy với chị còn bảo không có gì?"
Cô nghe nói, lối sống bên tây thoáng lắm, chuyên hôn hít hay quan hệ là rất đỗi bình thường, có phải hay không, anh cũng biến chị thành loại người như vậy?
Còn tiếp...
(P/s Không hiểu vì sao lại phải cố gắng giải thích với cô như vậy? Là tại thích bà chị nên sợ bà chị hiểu lầm nên mới cố gắng giải thích đó, có nhiêu đó cũng không hiểu, đầu óc chỉ được cái giỏi kinh doanh.)
_ThanhDii