Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9
Chương 9
Edit: Mai
Núi Lạc Anh.
Đây là ngọn núi gần thành phố B, bởi vì trên núi có đủ loại hoa anh đào, nên mỗi khi hoa anh đào nở, khắp nơi trên núi đều có cánh hoa đào bay xuống, hoa rơi rực rỡ nhìn vô cùng đẹp mắt.
Bởi vậy mới được gọi là núi Lạc Anh*.
*Lạc: 落, có nghĩa là rơi
Anh: 英, có nghĩa là hoa. Gộp hai từ này lại thành hoa rơi, nhưng khi gọi tên thì gọi theo Hán Việt nên thành Lạc Anh.
Trên núi Lạc Anh không có người ở, chỉ có một ngôi miếu, hương khói cũng không thịnh, chỉ có ngày nghỉ thì du khách mới tới nhiều một chút, bình thường thì rất ít.
Hơn nữa đường lên núi Lạc Anh gấp khúc phức tạp, dần dần nơi đây biến thành thiên đường đua xe số một.
Đời trước Kỷ Nhiễm có nghe tên núi Lạc Anh, đặc biệt sau đó còn có câu lạc bộ thông dụng phổ biến Siêu Bão, những tên con nhà giàu kia mua xe thể thao mấy trăm vạn sao có thể cam tâm chỉ chạy bình thường được.
Người đua xe ở núi Lạc Anh cực kỳ nhiều, cảnh sát cũng đã bắt nhiều lần.
Nhưng cũng không bắt được.
Kỷ Nhiễm ngồi phía sau xe Thẩm Chấp, lúc chạy xe cậu hơi chồm lưng về phía trước, bởi vì không đội mũ bảo hiểm, mái tóc đen của cậu bị gió thổi tung.
Cô không ôm eo Thẩm Chấp, chỉ giữ chặt khung xe phía sau.
Tốc độ xe máy chạy quá nhanh, mỗi lần tim cô thiếu chút nữa đã ngừng đập.
May mà họ từ quốc lộ chạy qua, chỉ có tốc độ xe quá nhanh còn mặt đường thì bằng phẳng, Kỷ Nhiễm liều chết nắm chặt khung xe phía sau, cho dù cực kỳ sợ cũng chỉ cắn môi, không nói câu nào.
Mãi tới khi Thẩm Chấp đột nhiên ngừng xe lại, xe máy thắng theo quán tính, làm cơ thể cô không tự chủ được đập về phía trước.
Trước ngực Kỷ Nhiễm đập thẳng lên phía sau lưng Thẩm Chấp.
Bây giờ vẫn đang là mùa hè, thời tiết nóng bức, thiếu nữ mặc bộ đồng phục áo sơ mi xanh trắng, sự mềm mại trước ngực của thiếu nữ đập lên lưng Thẩm Chấp.
Theo lý thuyết, phía sau cũng không có mẫn cảm như vậy.
Nhưng khi Thẩm Chấp cảm giác được ngực cô đè lên lưng mình, cả người liền cứng đờ, cậu dùng một chân chống xe, mắt nhìn chằm chằm phía trước, cho dù Kỷ Nhiễm ngồi phía sau đã nhanh chóng ổn định khoảng cách, cảm xúc mềm mại vẫn còn sót lại trong lòng cậu như cũ.
Mẹ nó cũng quá mềm rồi.
Kỷ Nhiễm xấu hổ cắn môi, đáng lẽ chuyện này cũng không có gì đáng nói, không phải cô chỉ không cẩn thận đụng trúng ngực thôi sao…
Cô nghĩ đến chuyện ngực mình đụng phải Thẩm Chấp, tên đàn ông xung khắc như nước với lửa mười năm với cô.
Cảm giác phức tạp cứ quanh quẩn trong lòng.
Thẩm Chấp quay đầu nhìn cái mũ lớn trên đầu thiếu nữ, rồi cậu đưa tay nâng kính phía trước mũ lên, thấy đôi mắt đen nhanh của cô đang chớp chớp, vừa sáng ngời lại còn hơi ướt át nữa.
“Nếu sợ, sao không ôm eo tớ?” Thẩm Chấp nhíu mày.
Lúc cậu lái xe, cô gái phía sau rất yên tĩnh, nếu không phải thỉnh thoảng chân cô chạm vào đùi cậu, thì cậu gần như không cảm nhận được phía sau mình đang ngồi một người sống.
Cô gái này sao lại ngang bướng như vậy chứ, sợ đến thế rồi mà cũng không ôm mình.
Thẩm Chấp nhíu mày.
Kỷ Nhiễm lắc đầu: “Tớ không sao.”
Thẩm Chấp nghe cô cứng rắn cãi lại, cười lạnh một tiếng, được thôi, cô cứ tiếp tục ngang ngược như vậy đi. Cậu quay đầu chuẩn bị chạy tiếp, nhưng một giây sau cậu lại quay đầu nhíu mày nhìn cô: “Cậu cứ muốn phân rõ giới hạn với tớ như vậy à?”
Ngay cả chạm vào cũng không muốn chạm.
Cũng không phải Thẩm Chấp chưa từng nhìn thấy người khác lái xe motor chở theo một cô gái, cô gái ngồi phía sau nào cũng sẽ ôm eo tên con trai phía trước.
Kỷ Nhiễm cũng không biết sao cậu lại lên cơn tức giận như vậy, cô yên lặng nhìn cậu một lát, rốt cục mở miệng kêu: “Thẩm Chấp.”
Cậu nhìn cô, lại thấy cô gái này không nhanh không chậm nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, giáo viên cũng đã từng nói rồi mà.”
Vốn dĩ Thẩm Chấp còn đang tức giận nghe thấy vậy liền bật cười, quả nhiên cô gái này cũng không phải hiền lành nhu thuận như bên ngoài, cô đang lấy lời cậu đã nói khi lần đầu tiên cậu đưa cô về nhà, dùng lời cậu từng nói qua để chế nhạo cậu.
Nhưng giọng điệu nói chuyện của thiếu nữ lại cứ mềm mại, Thẩm Chấp lại bị ngữ điệu mềm như tơ của cô vỗ về, giống như cơn gió xuân lướt qua trong lòng.
Thật sự không nổi giận được.
Thẩm Chấp bắt lấy cổ tay cô, Kỷ Nhiễm rụt lại theo bản năng, nhưng Thẩm Chấp nhanh chóng giữ chặt lại, cậu giễu cợt nói: “Không chạm vào cậu.”
Một tay cậu cầm tay cô, một tay lấy vạt áo của mình nhét vào lòng bàn tay cô.
“Không ôm tớ cũng được, nắm quần áo chắc được nhỉ.” Thẩm Chấp thấy lần này cô ngoan ngoãn nghe lời, nắm lấy vạt áo cậu, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Nhưng trước khi quay đầu lại, cậu nhìn Kỷ Nhiễm, lạnh giọng nói: “Cậu nghĩ rằng ai cũng ngồi lên xe máy của tớ được à?”
Vẻ mặt Kỷ Nhiễm vô tội, cho nên cô phải mang ơn sao, cảm ơn cậu đã ban cho cô vinh hạnh này à?
Cô cũng không muốn ngồi, là chính cậu mạnh mẽ lôi kéo cô mà.
Thẩm Chấp nhìn đôi mắt đen tuyền to như hạt châu của cô đảo quanh, đoán được sự châm chọc trong lòng cô, vừa bực mình vừa buồn cười.
Cậu nổ máy xe lần nữa, lần này bàn tay nhỏ của Kỷ Nhiễm nắm chặt vạt áo cậu.
Chưa từng buông ra.
*
Hai người chạy tới mảnh đất trống gần núi Lạc Anh, chỗ này không có bãi đỗ xe, chỉ đậu lung tung thôi. Nhóm Hạ Giang Minh đã tới từ sớm, nhưng mấy người bình thường luôn luôn cợt nhả bây giờ vẻ mặt cũng không đẹp lắm.
Mãi tới khi Thẩm Chấp đến, họ vội vã chạy tới đón.
Nhưng khi Thẩm Chấp dừng xe lại, mấy người nhìn thấy có cô gái ngồi sau cậu thì đều sửng sốt.
Kỷ Nhiễm ngồi phía sau đeo túi ngoan ngoãn từ trên xe nhảy xuống, cô cũng không gỡ mũ bảo hiểm xuống, nhưng một cô gái lại mặc quần áo như thế này tới đây thật sự không hợp lắm.
Thiếu nữ đang mặc đồng phục học sinh, vóc dáng nhỏ gầy.
Qủa nhiên đối phương cười khà khà, giọng châm biếm: “Mẹ nó, sao lại mang một con mọt sách tới rồi.”
“Còn mặc đồng phục để chơi, kiểu tình thú gì thế?”
Đám đối diện đều là người lăn lộn trong xã hội, không biết đồng phục của Tứ Trung, vừa thấy người mặc đồng phục, trong ấn tượng rập khuôn thì chính là nữ sinh có bộ dáng ngơ ngác quê mùa.
Từ Nhất Hàng: “Anh Chấp, anh mang ai tới thế?”
Bởi vì Kỷ Nhiễm còn chưa cởi nón xuống, Từ Nhất Hàng chỉ có thể khẳng định đây là nữ sinh trường họ.
Trái lại Hạ Giang Minh lại khẽ nói: “Anh Chấp, sao anh lại đưa chị dâu nhỏ tới đây?”
Bây giờ Thẩm Chấp đang đứng trước mặt Kỷ Nhiễm, khẽ nói: “Đừng nhúc nhích.”
Kỷ Nhiễm đang cởi mũ, nghe anh nói vậy thì ngoan ngoãn đứng im, cách lớp kính trên nón cô nhìn Thẩm Chấp đứng trước mắt, cậu đưa hai tay nhẹ nhàng cởi nút quai nón, sau đó từ từ tháo nón bảo hiểm xuống.
Trong nháy mắt tháo nón xuống, Kỷ Nhiễm hít sâu một hơi.
Mặc dù đội nón cũng không ảnh hưởng tới chuyển hít thở, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi ngộp.
Chỉ là từ lúc cô cởi nón bảo hiểm trên đầu xuống, trong nháy mắt xung quanh đều yên tĩnh, tiếng cười châm biếm cũng biến mất.
Bây giờ đang lúc hoàng hôn, cả núi Lạc Anh được một vầng sáng ấm áp vàng bao quanh, kể cả khu đất trống ở chân núi này.
Người đối diện vốn đang lớn tiếng cười nhạo, bây giờ đều dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn qua bên này.
Trong chớp mắt thiếu nữ cởi nón xuống, khuôn mặt cô hiện ra trước mọi người.
Khuôn mặt cô xinh đẹp tinh tế, đôi mắt to thanh nhuận sáng ngời chớp chớp nhìn xung quanh, cuối cùng chớp hàng mi dài, trên khóe miệng có một đồng tiền nhỏ, không sâu, nhưng khẽ mím môi thì sẽ lộ ra.
Nhất là loại khí chất thanh thuần nhu hòa trên người cô.
Người vừa rồi còn cười nhạo cô quê mùa mặc đồng phục đi ra ngoài, lúc này lại nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, bộ dáng cô gái này xinh đẹp đến mức khiến người ta đui mù.
Bạn gái mà đám đối diện đưa theo cũng thuộc kiểu đã lăn lộn trong xã hội từ lâu, cho dù tuổi không lớn, nhưng mặc quần áo quá trưởng thành. Không phải uốn tóc gợn sóng, thì cũng là son môi đỏ thẫm.
Vốn dĩ đang cảm thấy chính mình có thể hơn con nhóc này, nhưng mà hiện tại lại đột nhiên cảm thấy dung tục không chịu nổi.
Thẩm Chấp nhìn thoáng qua nhóm đối diện, phát hiện ánh mắt họ đều không nháy nhìn chằm chằm Kỷ Nhiễm, cậu nhíu mày, không nhịn được nắm chặt cổ tay Kỷ Nhiễm, “Cậu đứng sau lưng tớ.”
Hoàn toàn không biết cậu muốn làm gì, nên Kỷ Nhiễm chỉ có thể nghe lời đứng sau lưng cậu, bị thân người cao lớn của cậu che chắn chặt chẽ.
Kết quả ánh mắt đối phương vẫn không ngừng lại.
Thẩm Chấp cười lạnh, nếu không phải hôm nay có chuyện phải làm thì cậu đã móc hết mắt đám đối diện rồi, cậu xoay người đội nón bảo hiểm lên cho Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm mới giải thoát khỏi mũ bảo hiểm, còn chưa kịp hít thở không khí mát mẻ hai hơi, lập tức nói: “Thẩm Chấp, cậu làm gì thế?”
Cô có chút căm tức, vì là mũ của Thẩm Chấp nên không vừa với cái đầu nhỏ của cô, quá nặng.
Ai ngờ thiếu niên trước mặt lại thản nhiên nói: “Xấu.”
Ánh mắt mấy tên kia quá xấu.
Nhưng cậu mới nói ra một chữ này, Kỷ Nhiễm há miệng, còn tưởng rằng cậu đang nói chính mình, tức đến bật cười.
Cậu mới xấu, cả nhà cậu đều xấu.
Nhóm Từ Nhất Hàng đứng bên cạnh cũng đưa mắt nhìn nhau.
Kỷ Nhiễm xấu? Anh Chấp điên rồi à, chẳng qua cũng không ai dám nói câu này.
May mà đối phương thấy Thẩm Chấp đã đến, lập tức có một người đàn ông mặc sơ mi hoa bước ra, người đàn ông này cũng chỉ trong vòng hai mươi tuổi, trước ngực và cánh tay gã ta đều đầy hình xăm, “Cậu Chấp nhỉ.”
Danh tiếng Thẩm Chấp rất lớn, không chỉ ở trung học, mà cũng bởi vì bối cảnh nhà cậu.
Đều nói Tứ Trung có một phú nhị đại, đánh nhau ác độc liều chết, hơn nữa còn đua xe rất lợi hại.
“Trước đây nghe qua tên của cậu Chấp, đây là lần đầu tiên gặp mặt.” Tên mặc áo sơ mi hoa rất khách khí.
Thẩm Chấp miễn cưỡng nhìn thoáng qua gã ta: “Nói thẳng chuyện chính đi.”
“Mẹ, thằng này quá kiêu ngạo rồi đó anh Mã.”
“Phú nhị đại thì mẹ nó giỏi lắm à, ông đây chuyên trị phú nhị đại.”
Trái lại Mã Hạo vẫn rất bình thản, nhìn Hạ Giang Minh, cười nói: “Thật ra chuyện này không liên quan tới cậu Chấp, là tôi với cậu anh em Tiểu Minh này đã lâu không gặp, vốn muốn ôn chuyện, kết quả mấy người lại biến thành trận lớn như vậy.”
Hạ Giang Minh nghe đối phương nói tới cậu ta, cả người đều run lên.
Ba năm trung học, ước chừng cả thời gian ba năm đó cậu ta đều bị đối phương uy hiếp chấn lột tiền, rồi lên phổ thông cậu ta thi vào Tứ Trung, biết nhóm Thẩm Chấp, không còn ai dám bắt nạt cậu ta, vũ nhục cậu ta nữa.
Kết quả tuần trước cậu ta đang chơi trong thành phố lại gặp lại đối phương. Nếu không có nhóm Từ Nhất Hàng, chỉ sợ Hạ Giang Minh đã chịu thiệt rồi.
Sau khi Thẩm Chấp biết chuyện này, kêu Hạ Giang Minh hẹn đối phương ra gặp trực tiếp.
Mã Hạo có chút tiếc hận nhìn Hạ Giang Minh, con dê béo này nuôi gã ta ba năm, đừng nhìn còn nhỏ tuổi, nhưng quả thật trong nhà có tiền. Mỗi lần tình hình kinh tế của Mã Hạo eo hẹp. Kêu cậu ta lấy tám trăm một ngàn cũng không thành vấn đề.
Có một lần nhiều nhất, gã ta lấy được từ Hạ Giang Minh những tám ngàn.
“Ôn chuyện?” Trên mặt Thẩm Chấp hiện lên sự chấm biếm, “Vì thiếu tiền nữa thôi.”
Giọng anh lành lạnh, nhưng ý tứ châm biếm quá rõ, đối phương bị nói cho nỏng nảy.
Mã Hạo lạnh mặt xuống, gã ta nói: “Vốn dĩ Hạ Giang Minh là người của tôi, cậu Chấp muốn đưa cậu ta đi thì tối thiểu phải nói với tôi một tiếng chứ.”
“Tao bỏ ra mười vạn, người thắng được lấy tiền.” Thẩm Chấp cắt ngang lời gã ta nói, thản nhiên mở miệng.
Tất cả mọi người ở đây đều ngừng thở, đặc biệt bên đối diện. Những người này lăn lộn ở xã hội, hoàn toàn không có bản lĩnh kiếm tiền, nhiều lắm là bắt nạt học sinh cao trung, trên con đường không đứng đắn thỉnh thoảng lấy được ít tiền.
Mười vạn, đối với tất cả bọn họ mà nói là một con số lớn.
Ngược lại Kỷ Nhiễm vẫn yên lặng nhìn Thẩm Chấp một cái, vốn cô còn cho rằng Thẩm Chấp đưa cô đến đây để đua xe chơi với một đám phú nhị đại, ai ngờ cậu lại ra mặt cho Hạ Giang Minh.
Hiển nhiên cậu còn chưa nói hết, vì thế tất cả mọi người đều chờ cậu nói xong.
“Thua, mày quỳ xuống xin lỗi với Hạ Giang Minh.”
Edit: Mai
Núi Lạc Anh.
Đây là ngọn núi gần thành phố B, bởi vì trên núi có đủ loại hoa anh đào, nên mỗi khi hoa anh đào nở, khắp nơi trên núi đều có cánh hoa đào bay xuống, hoa rơi rực rỡ nhìn vô cùng đẹp mắt.
Bởi vậy mới được gọi là núi Lạc Anh*.
*Lạc: 落, có nghĩa là rơi
Anh: 英, có nghĩa là hoa. Gộp hai từ này lại thành hoa rơi, nhưng khi gọi tên thì gọi theo Hán Việt nên thành Lạc Anh.
Trên núi Lạc Anh không có người ở, chỉ có một ngôi miếu, hương khói cũng không thịnh, chỉ có ngày nghỉ thì du khách mới tới nhiều một chút, bình thường thì rất ít.
Hơn nữa đường lên núi Lạc Anh gấp khúc phức tạp, dần dần nơi đây biến thành thiên đường đua xe số một.
Đời trước Kỷ Nhiễm có nghe tên núi Lạc Anh, đặc biệt sau đó còn có câu lạc bộ thông dụng phổ biến Siêu Bão, những tên con nhà giàu kia mua xe thể thao mấy trăm vạn sao có thể cam tâm chỉ chạy bình thường được.
Người đua xe ở núi Lạc Anh cực kỳ nhiều, cảnh sát cũng đã bắt nhiều lần.
Nhưng cũng không bắt được.
Kỷ Nhiễm ngồi phía sau xe Thẩm Chấp, lúc chạy xe cậu hơi chồm lưng về phía trước, bởi vì không đội mũ bảo hiểm, mái tóc đen của cậu bị gió thổi tung.
Cô không ôm eo Thẩm Chấp, chỉ giữ chặt khung xe phía sau.
Tốc độ xe máy chạy quá nhanh, mỗi lần tim cô thiếu chút nữa đã ngừng đập.
May mà họ từ quốc lộ chạy qua, chỉ có tốc độ xe quá nhanh còn mặt đường thì bằng phẳng, Kỷ Nhiễm liều chết nắm chặt khung xe phía sau, cho dù cực kỳ sợ cũng chỉ cắn môi, không nói câu nào.
Mãi tới khi Thẩm Chấp đột nhiên ngừng xe lại, xe máy thắng theo quán tính, làm cơ thể cô không tự chủ được đập về phía trước.
Trước ngực Kỷ Nhiễm đập thẳng lên phía sau lưng Thẩm Chấp.
Bây giờ vẫn đang là mùa hè, thời tiết nóng bức, thiếu nữ mặc bộ đồng phục áo sơ mi xanh trắng, sự mềm mại trước ngực của thiếu nữ đập lên lưng Thẩm Chấp.
Theo lý thuyết, phía sau cũng không có mẫn cảm như vậy.
Nhưng khi Thẩm Chấp cảm giác được ngực cô đè lên lưng mình, cả người liền cứng đờ, cậu dùng một chân chống xe, mắt nhìn chằm chằm phía trước, cho dù Kỷ Nhiễm ngồi phía sau đã nhanh chóng ổn định khoảng cách, cảm xúc mềm mại vẫn còn sót lại trong lòng cậu như cũ.
Mẹ nó cũng quá mềm rồi.
Kỷ Nhiễm xấu hổ cắn môi, đáng lẽ chuyện này cũng không có gì đáng nói, không phải cô chỉ không cẩn thận đụng trúng ngực thôi sao…
Cô nghĩ đến chuyện ngực mình đụng phải Thẩm Chấp, tên đàn ông xung khắc như nước với lửa mười năm với cô.
Cảm giác phức tạp cứ quanh quẩn trong lòng.
Thẩm Chấp quay đầu nhìn cái mũ lớn trên đầu thiếu nữ, rồi cậu đưa tay nâng kính phía trước mũ lên, thấy đôi mắt đen nhanh của cô đang chớp chớp, vừa sáng ngời lại còn hơi ướt át nữa.
“Nếu sợ, sao không ôm eo tớ?” Thẩm Chấp nhíu mày.
Lúc cậu lái xe, cô gái phía sau rất yên tĩnh, nếu không phải thỉnh thoảng chân cô chạm vào đùi cậu, thì cậu gần như không cảm nhận được phía sau mình đang ngồi một người sống.
Cô gái này sao lại ngang bướng như vậy chứ, sợ đến thế rồi mà cũng không ôm mình.
Thẩm Chấp nhíu mày.
Kỷ Nhiễm lắc đầu: “Tớ không sao.”
Thẩm Chấp nghe cô cứng rắn cãi lại, cười lạnh một tiếng, được thôi, cô cứ tiếp tục ngang ngược như vậy đi. Cậu quay đầu chuẩn bị chạy tiếp, nhưng một giây sau cậu lại quay đầu nhíu mày nhìn cô: “Cậu cứ muốn phân rõ giới hạn với tớ như vậy à?”
Ngay cả chạm vào cũng không muốn chạm.
Cũng không phải Thẩm Chấp chưa từng nhìn thấy người khác lái xe motor chở theo một cô gái, cô gái ngồi phía sau nào cũng sẽ ôm eo tên con trai phía trước.
Kỷ Nhiễm cũng không biết sao cậu lại lên cơn tức giận như vậy, cô yên lặng nhìn cậu một lát, rốt cục mở miệng kêu: “Thẩm Chấp.”
Cậu nhìn cô, lại thấy cô gái này không nhanh không chậm nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, giáo viên cũng đã từng nói rồi mà.”
Vốn dĩ Thẩm Chấp còn đang tức giận nghe thấy vậy liền bật cười, quả nhiên cô gái này cũng không phải hiền lành nhu thuận như bên ngoài, cô đang lấy lời cậu đã nói khi lần đầu tiên cậu đưa cô về nhà, dùng lời cậu từng nói qua để chế nhạo cậu.
Nhưng giọng điệu nói chuyện của thiếu nữ lại cứ mềm mại, Thẩm Chấp lại bị ngữ điệu mềm như tơ của cô vỗ về, giống như cơn gió xuân lướt qua trong lòng.
Thật sự không nổi giận được.
Thẩm Chấp bắt lấy cổ tay cô, Kỷ Nhiễm rụt lại theo bản năng, nhưng Thẩm Chấp nhanh chóng giữ chặt lại, cậu giễu cợt nói: “Không chạm vào cậu.”
Một tay cậu cầm tay cô, một tay lấy vạt áo của mình nhét vào lòng bàn tay cô.
“Không ôm tớ cũng được, nắm quần áo chắc được nhỉ.” Thẩm Chấp thấy lần này cô ngoan ngoãn nghe lời, nắm lấy vạt áo cậu, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Nhưng trước khi quay đầu lại, cậu nhìn Kỷ Nhiễm, lạnh giọng nói: “Cậu nghĩ rằng ai cũng ngồi lên xe máy của tớ được à?”
Vẻ mặt Kỷ Nhiễm vô tội, cho nên cô phải mang ơn sao, cảm ơn cậu đã ban cho cô vinh hạnh này à?
Cô cũng không muốn ngồi, là chính cậu mạnh mẽ lôi kéo cô mà.
Thẩm Chấp nhìn đôi mắt đen tuyền to như hạt châu của cô đảo quanh, đoán được sự châm chọc trong lòng cô, vừa bực mình vừa buồn cười.
Cậu nổ máy xe lần nữa, lần này bàn tay nhỏ của Kỷ Nhiễm nắm chặt vạt áo cậu.
Chưa từng buông ra.
*
Hai người chạy tới mảnh đất trống gần núi Lạc Anh, chỗ này không có bãi đỗ xe, chỉ đậu lung tung thôi. Nhóm Hạ Giang Minh đã tới từ sớm, nhưng mấy người bình thường luôn luôn cợt nhả bây giờ vẻ mặt cũng không đẹp lắm.
Mãi tới khi Thẩm Chấp đến, họ vội vã chạy tới đón.
Nhưng khi Thẩm Chấp dừng xe lại, mấy người nhìn thấy có cô gái ngồi sau cậu thì đều sửng sốt.
Kỷ Nhiễm ngồi phía sau đeo túi ngoan ngoãn từ trên xe nhảy xuống, cô cũng không gỡ mũ bảo hiểm xuống, nhưng một cô gái lại mặc quần áo như thế này tới đây thật sự không hợp lắm.
Thiếu nữ đang mặc đồng phục học sinh, vóc dáng nhỏ gầy.
Qủa nhiên đối phương cười khà khà, giọng châm biếm: “Mẹ nó, sao lại mang một con mọt sách tới rồi.”
“Còn mặc đồng phục để chơi, kiểu tình thú gì thế?”
Đám đối diện đều là người lăn lộn trong xã hội, không biết đồng phục của Tứ Trung, vừa thấy người mặc đồng phục, trong ấn tượng rập khuôn thì chính là nữ sinh có bộ dáng ngơ ngác quê mùa.
Từ Nhất Hàng: “Anh Chấp, anh mang ai tới thế?”
Bởi vì Kỷ Nhiễm còn chưa cởi nón xuống, Từ Nhất Hàng chỉ có thể khẳng định đây là nữ sinh trường họ.
Trái lại Hạ Giang Minh lại khẽ nói: “Anh Chấp, sao anh lại đưa chị dâu nhỏ tới đây?”
Bây giờ Thẩm Chấp đang đứng trước mặt Kỷ Nhiễm, khẽ nói: “Đừng nhúc nhích.”
Kỷ Nhiễm đang cởi mũ, nghe anh nói vậy thì ngoan ngoãn đứng im, cách lớp kính trên nón cô nhìn Thẩm Chấp đứng trước mắt, cậu đưa hai tay nhẹ nhàng cởi nút quai nón, sau đó từ từ tháo nón bảo hiểm xuống.
Trong nháy mắt tháo nón xuống, Kỷ Nhiễm hít sâu một hơi.
Mặc dù đội nón cũng không ảnh hưởng tới chuyển hít thở, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi ngộp.
Chỉ là từ lúc cô cởi nón bảo hiểm trên đầu xuống, trong nháy mắt xung quanh đều yên tĩnh, tiếng cười châm biếm cũng biến mất.
Bây giờ đang lúc hoàng hôn, cả núi Lạc Anh được một vầng sáng ấm áp vàng bao quanh, kể cả khu đất trống ở chân núi này.
Người đối diện vốn đang lớn tiếng cười nhạo, bây giờ đều dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn qua bên này.
Trong chớp mắt thiếu nữ cởi nón xuống, khuôn mặt cô hiện ra trước mọi người.
Khuôn mặt cô xinh đẹp tinh tế, đôi mắt to thanh nhuận sáng ngời chớp chớp nhìn xung quanh, cuối cùng chớp hàng mi dài, trên khóe miệng có một đồng tiền nhỏ, không sâu, nhưng khẽ mím môi thì sẽ lộ ra.
Nhất là loại khí chất thanh thuần nhu hòa trên người cô.
Người vừa rồi còn cười nhạo cô quê mùa mặc đồng phục đi ra ngoài, lúc này lại nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, bộ dáng cô gái này xinh đẹp đến mức khiến người ta đui mù.
Bạn gái mà đám đối diện đưa theo cũng thuộc kiểu đã lăn lộn trong xã hội từ lâu, cho dù tuổi không lớn, nhưng mặc quần áo quá trưởng thành. Không phải uốn tóc gợn sóng, thì cũng là son môi đỏ thẫm.
Vốn dĩ đang cảm thấy chính mình có thể hơn con nhóc này, nhưng mà hiện tại lại đột nhiên cảm thấy dung tục không chịu nổi.
Thẩm Chấp nhìn thoáng qua nhóm đối diện, phát hiện ánh mắt họ đều không nháy nhìn chằm chằm Kỷ Nhiễm, cậu nhíu mày, không nhịn được nắm chặt cổ tay Kỷ Nhiễm, “Cậu đứng sau lưng tớ.”
Hoàn toàn không biết cậu muốn làm gì, nên Kỷ Nhiễm chỉ có thể nghe lời đứng sau lưng cậu, bị thân người cao lớn của cậu che chắn chặt chẽ.
Kết quả ánh mắt đối phương vẫn không ngừng lại.
Thẩm Chấp cười lạnh, nếu không phải hôm nay có chuyện phải làm thì cậu đã móc hết mắt đám đối diện rồi, cậu xoay người đội nón bảo hiểm lên cho Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm mới giải thoát khỏi mũ bảo hiểm, còn chưa kịp hít thở không khí mát mẻ hai hơi, lập tức nói: “Thẩm Chấp, cậu làm gì thế?”
Cô có chút căm tức, vì là mũ của Thẩm Chấp nên không vừa với cái đầu nhỏ của cô, quá nặng.
Ai ngờ thiếu niên trước mặt lại thản nhiên nói: “Xấu.”
Ánh mắt mấy tên kia quá xấu.
Nhưng cậu mới nói ra một chữ này, Kỷ Nhiễm há miệng, còn tưởng rằng cậu đang nói chính mình, tức đến bật cười.
Cậu mới xấu, cả nhà cậu đều xấu.
Nhóm Từ Nhất Hàng đứng bên cạnh cũng đưa mắt nhìn nhau.
Kỷ Nhiễm xấu? Anh Chấp điên rồi à, chẳng qua cũng không ai dám nói câu này.
May mà đối phương thấy Thẩm Chấp đã đến, lập tức có một người đàn ông mặc sơ mi hoa bước ra, người đàn ông này cũng chỉ trong vòng hai mươi tuổi, trước ngực và cánh tay gã ta đều đầy hình xăm, “Cậu Chấp nhỉ.”
Danh tiếng Thẩm Chấp rất lớn, không chỉ ở trung học, mà cũng bởi vì bối cảnh nhà cậu.
Đều nói Tứ Trung có một phú nhị đại, đánh nhau ác độc liều chết, hơn nữa còn đua xe rất lợi hại.
“Trước đây nghe qua tên của cậu Chấp, đây là lần đầu tiên gặp mặt.” Tên mặc áo sơ mi hoa rất khách khí.
Thẩm Chấp miễn cưỡng nhìn thoáng qua gã ta: “Nói thẳng chuyện chính đi.”
“Mẹ, thằng này quá kiêu ngạo rồi đó anh Mã.”
“Phú nhị đại thì mẹ nó giỏi lắm à, ông đây chuyên trị phú nhị đại.”
Trái lại Mã Hạo vẫn rất bình thản, nhìn Hạ Giang Minh, cười nói: “Thật ra chuyện này không liên quan tới cậu Chấp, là tôi với cậu anh em Tiểu Minh này đã lâu không gặp, vốn muốn ôn chuyện, kết quả mấy người lại biến thành trận lớn như vậy.”
Hạ Giang Minh nghe đối phương nói tới cậu ta, cả người đều run lên.
Ba năm trung học, ước chừng cả thời gian ba năm đó cậu ta đều bị đối phương uy hiếp chấn lột tiền, rồi lên phổ thông cậu ta thi vào Tứ Trung, biết nhóm Thẩm Chấp, không còn ai dám bắt nạt cậu ta, vũ nhục cậu ta nữa.
Kết quả tuần trước cậu ta đang chơi trong thành phố lại gặp lại đối phương. Nếu không có nhóm Từ Nhất Hàng, chỉ sợ Hạ Giang Minh đã chịu thiệt rồi.
Sau khi Thẩm Chấp biết chuyện này, kêu Hạ Giang Minh hẹn đối phương ra gặp trực tiếp.
Mã Hạo có chút tiếc hận nhìn Hạ Giang Minh, con dê béo này nuôi gã ta ba năm, đừng nhìn còn nhỏ tuổi, nhưng quả thật trong nhà có tiền. Mỗi lần tình hình kinh tế của Mã Hạo eo hẹp. Kêu cậu ta lấy tám trăm một ngàn cũng không thành vấn đề.
Có một lần nhiều nhất, gã ta lấy được từ Hạ Giang Minh những tám ngàn.
“Ôn chuyện?” Trên mặt Thẩm Chấp hiện lên sự chấm biếm, “Vì thiếu tiền nữa thôi.”
Giọng anh lành lạnh, nhưng ý tứ châm biếm quá rõ, đối phương bị nói cho nỏng nảy.
Mã Hạo lạnh mặt xuống, gã ta nói: “Vốn dĩ Hạ Giang Minh là người của tôi, cậu Chấp muốn đưa cậu ta đi thì tối thiểu phải nói với tôi một tiếng chứ.”
“Tao bỏ ra mười vạn, người thắng được lấy tiền.” Thẩm Chấp cắt ngang lời gã ta nói, thản nhiên mở miệng.
Tất cả mọi người ở đây đều ngừng thở, đặc biệt bên đối diện. Những người này lăn lộn ở xã hội, hoàn toàn không có bản lĩnh kiếm tiền, nhiều lắm là bắt nạt học sinh cao trung, trên con đường không đứng đắn thỉnh thoảng lấy được ít tiền.
Mười vạn, đối với tất cả bọn họ mà nói là một con số lớn.
Ngược lại Kỷ Nhiễm vẫn yên lặng nhìn Thẩm Chấp một cái, vốn cô còn cho rằng Thẩm Chấp đưa cô đến đây để đua xe chơi với một đám phú nhị đại, ai ngờ cậu lại ra mặt cho Hạ Giang Minh.
Hiển nhiên cậu còn chưa nói hết, vì thế tất cả mọi người đều chờ cậu nói xong.
“Thua, mày quỳ xuống xin lỗi với Hạ Giang Minh.”