Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 511-520
Chương 511: Bào thai quỷ biến thành người
Một số hào quang màu đen mờ nhạt bắt đầu xuất hiện trên bề mặt cơ thể Lữ Tuệ San, những hào quang này nhanh chóng tan đi theo động tác mạnh của chúng tôi.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Lữ Tuệ San nửa người nửa quỷ, âm khí trong cơ thể cô ta cực kỳ thịnh. Bây giờ, sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương đang hoá giải âm khí trong cơ thể Lữ Tuệ San, một khi toàn bộ âm khí được hoá giải, Lữ Tuệ San sẽ hoàn toàn trở thành người..."
Ngoài khí đen ra, còn có thứ gì đó đen kịt và bẩn thỉu bắt đầu xuất hiện trên bề mặt cơ thể Lữ Tuệ San, nhiệt độ cơ thể cô ta đang dần tăng lên.
Lữ Tuệ San cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, vô cùng hưng phấn, cô ta bắt đầu tấn công điên cuồng, ra tay mạnh hơn trước...
Cuối cùng, sau hơn ba giờ, tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi rằng sức mạnh của cả hai chúng tôi đã sung mãn, cơ thể của Lữ Tuệ San đã được tôi hoàn toàn biến đổi, hoàn toàn thành hình.
Ngay khi tiên nữ Thanh Thủy vừa dứt lời, Lữ Tuệ San nói: "Trương Sơn Thành, tôi không chịu được nữa, tôi sắp nổ tung rồi, tôi cảm thấy âm khí trong đan điền của tôi không còn nữa rồi..."
"Tôi... Tôi đã trở thành con người rồi..."
Lúc này, tôi và Lữ Tuệ San cùng lên đỉnh.
Một loại khoái cảm khó tả ập đến toàn cơ thể, toàn trí óc chúng tôi, mười giây sau hai người chúng tôi như ngã quỵ xuống, mềm nhũn trên giường.
Lữ Tuệ San thở hồng hộc, nhìn thứ màu đen ô uế khắp nơi trên người, vội vàng xuống giường vận dụng công lực, trên mặt cơ thể xuất hiện một luồng sức mạnh màu lam nhàn nhạt, nhanh chóng làm sạch cơ thể cô ta.
Nhân tiện, cơ thể tôi cũng đã được làm sạch.
Thật kỳ diệu!
Tiên nữ Thanh Thủy kinh ngạc nói: "Lữ Tuệ San hóa ra là pháp sư cấp bốn, đây là sức mạnh thuộc tính nước".
Hóa ra là một pháp sư cấp bốn? Tôi cũng rất ngạc nhiên.
Tôi hỏi tiên nữ Thanh Thủy: "Bào thai quỷ cũng có thể tu luyện thành pháp sư sao?"
"Đúng vậy”, tiên nữ Thanh Thủy nói: "Bào thai quỷ nửa người nửa quỷ, sức mạnh tu luyện có thể trấn áp âm khí trong cơ thể và kéo dài tuổi thọ, nhưng việc này cũng rất nguy hiểm và đau đớn".
“Ban ngày dương khí vô cùng thịnh, Lữ Tuệ San cũng giống như những người khác, một khi đến ban đêm, âm khí trong cơ thể hoạt động. Sau mười hai giờ mỗi đêm, Lữ Tuệ San sẽ phải chịu cực hình".
Lữ Tuệ San bắt đầu mặc quần áo vào, tôi cũng vội vàng sửa sang lại quần áo.
Mặc quần áo xong, vẻ mặt Lữ Tuệ San đầy cảm kích: "Trương Sơn Thành, cảm ơn cậu".
"Cuối cùng tôi đã hoàn thành tâm nguyện của bố tôi, trở thành một con người".
Tôi thấy Lữ Tuệ San không có nhiều vui mừng, phấn khởi, chỉ là cảm kích tôi.
Tôi nói: "Sao thế, cô đã trở thành người rồi, cô không vui sao?"
Giọng nói của Lữ Tuệ San lãnh đạm: "Nếu vì cơ thể của mình, vì bệnh tật của mình mà cứ mãi hại người khác, mãi làm những chuyện xấu thì liệu cậu có vui nổi không?"
"Bao nhiêu năm nay, tôi chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng của bố tôi. Từ khi sinh ra tôi, bố đã vì tôi mà hi sinh tất cả. Tôi không muốn bố thêm đau buồn".
"Bây giờ cơ thể của tôi đã hồi phục, tôi sẽ sống một cuộc sống bình thường với bố tôi, bầu bạn với ông ấy, chăm sóc ông ấy tới già".
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Có phải Lữ Tuệ San vẫn không muốn chữa bệnh, chỉ vì bố cô ta?
Tôi không hỏi về những chuyện này, mà tôi cũng không nên hỏi, bây giờ vấn đề đã được giải quyết, không liên quan gì đến tôi.
Chúng tôi mở cửa và đi ra ngoài cùng nhau.
Lữ Vô Thiện và Trần Quân vẫn đợi chúng tôi bên ngoài, họ vội vã chạy đến khi thấy chúng tôi đi ra.
Lữ Vô Thiện ấn mạch môn của con gái mình, cẩn thận kiểm tra.
Lữ Tuệ San và tôi đã làm tình bên trong, cả hai đã đợi chúng tôi ở cửa, vậy là... họ đã nghe thấy thứ tiếng đó.
Ngay cả khi họ không ở cửa, tai của người tu luyện rất thính, họ đều có thể nghe thấy...
Tôi đột nhiên thấy rất ngại.
“Ha ha, thành công rồi!”, Lữ Vô Thiện kiểm tra xong, trong lòng vô cùng vui mừng và phấn khởi, ông ta cười phá lên: “Được rồi, thật sự là thành công rồi, con gái của tôi đã ổn rồi, thành người rồi!
"Hơn ba mươi năm!"
"Hơn ba mươi năm, rốt cuộc cũng thành người!"
Lữ Vô Thiện đã làm mọi cách để cứu con gái mình, mất ba mươi bốn năm, cuối cùng con gái đã bình phục rồi.
Cảm xúc Lữ Vô Thiện vô cùng kích động, sắc mặt đỏ bừng vì quá vui mừng.
Trần Quân cũng vô cùng phấn khích: "Chủ tịch Lữ, chúc mừng ông, cuối cùng Tuệ San cũng giống như chúng ta".
"Quá tốt rồi".
Lữ Vô Thiện và Trần Quân rất biết ơn tôi.
"Sơn Thành...", Lữ Vô Thiện nói rất nghiêm túc: "Cậu đã cứu con gái tôi. Hiện tại trong cơ thể con bé không còn âm khí nữa, cũng không có tác dụng phụ nào cả".
"Sau này, tôi sẽ không bao giờ hại người nữa, tôi sẽ không bao giờ làm điều gì xấu, tôi sẽ không bao giờ giết bất cứ ai nữa, tôi muốn sống một cuộc sống bình thường với con gái của tôi".
Trần Quân có chút bất lực, nói: "Nếu sớm biết Sơn Thành có năng lực như vậy, chúng ta cần gì phải làm nhiều điều sai trái như vậy chứ?"
"Nếu sớm quen biết Sơn Thành, nói cho Sơn Thành mọi chuyện, nhờ cậu ấy giúp đỡ thì mọi vấn đề đã được giải quyết".
Lữ Vô Thiện cũng thở dài: "Bây giờ gặp được Sơn Thành cũng không muộn, bằng không, nếu chúng ta thật sự chữa trị cho Lữ Tuệ San bằng loại tà thuật tà ác hơn, chắc chắn sẽ có nhiều tác dụng phụ, có lẽ còn làm nhiều chuyện xấu hơn".
"Nói không chừng, chúng ta sẽ bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí bắt đi".
"Tóm lại, Sơn Thành là ngôi sao may mắn của chúng ta, lần này toàn bộ công lao đều là của Sơn Thành".
Lúc này, Lữ Vô Thiện nắm lấy tay tôi, nói: "Sơn Thành, tài sản của tôi, tất cả những gì tôi có, tôi sẽ tặng cho cậu để cảm ơn cậu đã cứu Tuệ San".
Lữ Vô Thiện muốn cho tôi toàn bộ tài sản? Tài sản của Lữ Vô Thiện gấp mấy lần Âu Dương Bác, tài sản của Lư Thần Dương cũng không nhiều bằng Lữ Vô Thiện.
Nhưng tôi từ chối, tôi nói: “Tôi không cần tài sản của ông, miễn là sau này gia đình ông sống tốt, vậy là được”.
Lữ Vô Thiện thấy thái độ của tôi kiên quyết, nói: "Nếu cậu không muốn, thì tôi sẽ quyên góp hết cho quỹ từ thiện, để lại một phần nhỏ, để chúng tôi đủ sống là được".
“Tôi còn có một số báu vật trong giới tu luyện, chẳng hạn như đá Ngũ Hành lấy được trước đây, cùng một số linh thạch… Tất cả đều nhằm mục đích chữa bệnh cho Tuệ San, bây giờ... chúng đều vô dụng rồi".
"Sơn Thành, những thứ này cậu có thể dùng được".
Có vẻ như Lữ Vô Thiện căn bản không phải là người xấu, mục tiêu của ông ta đã đạt được, ông ta sẽ không bao giờ làm điều ác nữa, sẽ không làm chuyện xấu nữa, ông ta thực sự muốn sống một cuộc sống bình thường với con gái của mình.
Tôi nói: "Ông cứ giữ báu vật lại mà dùng đi. Tôi không cần. Ông có thể để dành cho người có ích, hoặc trực tiếp trao cho quốc gia".
Tiên nữ Thanh Thủy có chút kinh ngạc: "Lữ Vô Thiện hẳn là thu thập rất nhiều báu vật, tại sao ngươi không lấy?"
"Tôi không muốn...", tôi đáp lại tiên nữ Thanh Thủy: "Bởi vì... tôi cũng mệt mỏi rồi..."
Tôi thực sự quá mệt mỏi với cuộc sống trong giới tu luyện, nhìn kết quả cuối cùng của một kẻ độc ác như Lữ Vô Thiện cũng muốn sống một cuộc sống bình dị với con gái mình, bỗng nhiên tôi cũng muốn như vậy.
Chương 512: Báo cáo Cục điều tra hiện tượng huyền bí
Lữ Vô Thiện thấy tôi không nhận tiền bạc và báu vật của ông ta, liền nói: "Sơn Thành, cậu không ghi thù cũ, đã giúp tôi nhiều như vậy, rốt cuộc cậu cần gì?"
"Tôi không thích mang ơn người khác. Cậu không cần tất cả tài sản và báu vật của tôi... Trong lòng tôi cảm thấy rất ngại".
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Nếu ngươi không cần báu vật, thì thành đôi với Lữ Tuệ San đi, để cô ta làm người phụ nữ của ngươi. Điều đó sẽ rất có lợi cho ngươi sau này".
Lần này, tôi không nghe theo tiên nữ Thanh Thuỷ, bố con họ đã chọn sống ẩn dật, tôi sẽ không làm khó họ.
Tôi nói: "Tôi không muốn bất cứ thứ gì, mọi chuyện kết thúc tại đây, tôi cũng chúc bố con ông có một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai".
Tôi nói thật lòng, dù là Lữ Vô Thiện hay Lữ Tuệ San, họ đã phải chịu đựng quá nhiều trong ba mươi mấy năm qua. Tôi hy vọng họ có thể sống tốt hơn trong tương lai.
Lữ Vô Thiện nghe vậy lập tức cúi người cảm ơn tôi: "Xin hãy nhận của tôi một lạy!"
Tôi vội vàng đỡ Lữ Vô Thiện dậy nói: "Tôi giúp ông, cũng là giúp những người vô tội kia".
Trần Quân cười nói: “Chủ tịch Lữ, Sơn Thành giống như ông khi còn trẻ, đều có ý tốt, rất lương thiện. Có những người như Sơn Thành trong giới tu luyện, cũng là một điều may mắn đối với giới tu luyện".
Ông ta đang nịnh tôi đấy à?
Lúc này, Lữ Tuệ San nói: "Nếu muốn nói chuyện thì rời khỏi đây trước đã. Chuyện của con đã được giải quyết xong. Nơi đây là một bể máu, hấp thu rất nhiều vận khí, những thứ khác đều hủy hết đi".
Lữ Vô Thiện gật đầu: "Chuyện ở đây bố sẽ giao cho Âu Dương Bác lo liệu. Bây giờ, chúng ta rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nghỉ ngơi thật tốt. Tối mai, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn mừng vì Tuệ San".
Chúng tôi cùng nhau bước ra ngoài, chuyện của Lữ Tuệ San đã kết thúc, tất cả mọi chuyện ở đây đã kết thúc.
Đây cũng là kết quả tốt nhất.
Khi đến trước cấm chế ở lối ra, Trần Quân ấn tay phải vào cửa gỗ, sức mạnh từ cửa gỗ tản ra.
Đột nhiên, cánh cửa gỗ bị một sức mạnh đập vỡ!
Bỗng có hai người lao ra khỏi hành lang!
Một người là Mộc Dịch, và người kia là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, nhìn chúng tôi với vẻ mặt u ám.
Chuyện gì thế này?
Mộc Dịch cầm trên tay một cây gậy bằng bạc, còn thanh niên thì cầm súng trên tay, giống hệt khẩu súng mà Mộc Dịch đưa cho tôi lần trước.
Khẩu súng của thanh niên đang chĩa vào Lữ Vô Thiện.
Cả hai cảm nhận được mùi máu trong không khí, họ bàng hoàng khi nhìn thấy bể máu ở đằng xa.
Mộc Dịch kêu lên: "Sư huynh, đó... đó là máu người!"
Sư huynh? Có vẻ như thanh niên này là sư huynh Giang Dương của Mộc Dịch.
Mộc Dịch và Giang Dương sao lại xuất hiện ở đây? Không phải tôi đã bảo Mộc Dịch đưa Triệu Vũ về nhà sao?
Ánh mắt lạnh lùng của Giang Dương quét qua chúng tôi, anh ta hét to: "Lữ Siêu, Trần Quân, hai người bị bắt vì bị tình nghi có liên quan đến việc nuôi bào thai quỷ và giết người!"
Nói xong, thanh niên lấy ra hai chiếc vòng tay từ trong túi xách của mình bằng tay trái, những chiếc vòng này là còng tay của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, dùng để đeo vào cổ tay của người tu luyện, khóa toàn bộ sức mạnh trong cơ thể.
Lữ Vô Thiện và Trần Quân có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, Lữ Vô Thiện nói: "Hai cô cậu này, tôi không muốn làm khó hai người, lập tức lùi lại đi".
Tôi cũng nói: "Mộc Dịch, không có chuyện gì xảy ra ở đây cả, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm".
“Hiểu lầm?”, Mộc Dịch khó hiểu nhìn tôi.
Giang Dương lạnh lùng nói: "Lữ Siêu, Trần Quân, tôi đã biết hai người đang làm gì rồi. Đại đội của Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ sớm tới đây, tốt hơn hết là các ông nên hợp tác, còng tay đưa đi".
Đại đội? Chuyện gì thế này?
Sắc mặt Lữ Vô Thiện vô cùng lạnh lùng: "Hai người đã báo cáo sự tình ở đây cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí?"
“Đúng vậy!”, Mộc Dịch nói: “Các người đúng là táng tận lương tâm, còn dùng người thường để nuôi bào thai quỷ, tội không thể tha!
Ý định giết người hiện rõ trên khuôn mặt của Lữ Vô Thiện và Trần Quân.
Linh khí mạnh mẽ xuất hiện từ trong tay phải của Trần Quân, ngón trỏ của Giang Dương cũng đặt vào cò súng!
Tôi vội vàng lao vào giữa hai bên và nói: “Mọi người đừng bốc đồng mà!”
"Mộc Dịch, mọi chuyện ở đây chỉ là hiểu lầm. Bây giờ sự việc đã được giải quyết, xin cô hãy giải thích với Cục điều tra hiện tượng huyền bí rằng không có chuyện gì xảy ra ở đây".
Mộc Dịch lạnh lùng nói: "Trương Sơn Thành, anh uống nhầm thuốc rồi à? Hay là anh bị bọn họ uy hiếp?"
"Không", tôi vô cùng gấp gáp nói: "Chuyện này rất phức tạp nhưng đã kết thúc rồi. Đừng để những người từ Cục điều tra hiện tượng huyền bí đến, để họ đi đi".
"Thả họ rời đi!"
Sắc mặt Mộc Dịch vô cùng khó coi: "Sơn Thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại xin cho những người này?"
Tôi nói: "Tôi sẽ từ từ giải thích cho cô, để họ đi đi".
Giang Dương lạnh lùng nói: "Trương Sơn Thành, tránh ra! Nếu anh không tránh ra, tôi giết luôn cả anh đấy!"
Súng của Giang Dương chĩa vào tôi.
“Đúng là ‘điếc không sợ súng’!”, bỗng nhiên, Lữ Vô Thiện không báo trước mà ra tay, bóng người lóe lên trước mắt Giang Dương.
Giang Dương trực tiếp bắn một phát súng!
Đùng!
Một lớp năng lượng màu vàng kim đột nhiên xuất hiện trước mặt Lữ Vô Thiện, ngăn cản viên đạn.
Pằng pằng...
Thanh niên bắn liên tiếp mấy phát, đạn đều bị chặn!
Giang Dương hét lên: "Mộc Dịch, em đi đi, ông ta là người khu ma!"
Người khu ma?
Lữ Vô Thiện là người khu ma?
Trời ơi, sao có thể chứ?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Sức mạnh kim loại tạo thành một vỏ bọc phòng ngự. Đây là sức mạnh mà chỉ người khu ma mới có được, Lữ Vô Thiện quả thực là một người khu ma. Hèn gì ta không cảm nhận được sức mạnh của ông ta".
Tôi kinh hãi, nếu như ngay từ đầu Lữ Vô Thiện đã tự mình xử lý tôi, cho dù có trăm người, tôi cũng không phải là đối thủ của ông ta!
Giang Dương ngay sau đó không nói được lời nào, súng trong tay Giang Dương đã bay ra, Lữ Vô Thiện bóp cổ Giang Dương, nhấc anh ta lên cao.
“Buông sư huynh của tôi ra!”, Mộc Dịch lao tới, tôi vội vàng nắm lấy cánh tay Mộc Dịch: “Đừng bốc đồng”.
Giang Dương giãy giụa trong tay Lữ Vô Thiện, tôi vội vàng nói: "Chủ tịch Lữ, thả anh ta ra đi, các ông có thể rời đi rồi".
"Chuyện ở đây giao cho tôi đi".
Lữ Vô Thiện hung hăng nện xuống, Giang Dương ngã xuống đất cách đó năm mét.
Lữ Vô Thiện hung hăng nhìn chằm chằm Giang Dương: "Tôi đã hứa với Trương Sơn Thành sẽ không giết người nữa, nếu không, hai người đã là hai cái xác chết rồi!"
"Nói cho các người biết, nếu người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí muốn gây khó dễ cho tôi, có bao nhiêu người tới, tôi giết bấy nhiêu người!"
"Chúng ta đi!"
Ba người Lữ Vô Thiện, Trần Quân và Lữ Tuệ San đi ra ngoài.
Giang Dương đứng dậy từ dưới đất, nhặt súng trên đất, đột nhiên chĩa súng vào tôi, tràn đầy tức giận.
"Trương Sơn Thành! Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào! Mộc Dịch nói với tôi rằng anh vẫn đang điều tra chuyện này, mà bây giờ, anh và đám người Lữ Vô Thiện lại cùng một giuộc?"
“Sư huynh, anh đừng sốt ruột quá”, Mộc Dịch nắm lấy cánh tay Giang Dương: “Sơn Thành hẳn là có chuyện không nói ra được, chúng ta cùng nghe Sơn Thành giải thích”.
Giang Dương cả giận nói: "Mộc Dịch, chúng ta không có thời gian nghe anh ta giải thích, em trông chừng Trương Sơn Thành, anh đuổi theo đám người Lữ Siêu".
Dứt lời, Giang Dương xông ra ngoài.
“Sư huynh, anh đừng đi, đối phương là người khu ma đấy!”, Mộc Dịch đuổi theo, tôi cũng theo ra ngoài.
Chương 513: Quay đầu
Lúc này trong quán bar không có ai, chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo, cảnh sát ở bên ngoài cũng đã sớm rời đi.
Mộc Dịch kéo cánh tay Giang Dương, nói: "Sư huynh, Lữ Siêu là người khu ma, ông ta còn mạnh hơn pháp sư cấp năm".
"Cho dù chúng ta kéo nhiều người tới đây, cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Chuyện này đã không còn là chuyện chúng ta có thể giải quyết được nữa!"
"Nếu anh đi theo sẽ rất phiền phức, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Giang Dương lạnh lùng nói: "Sư muội, chuyện lớn thế này mà em giấu anh lâu như vậy!"
"Nếu em báo cáo cho anh sớm hơn, chắc chắn mọi chuyện sẽ không biến thành thế này".
"Cho dù có người khu ma thì sao? Cục điều tra hiện tượng huyền bí chúng ta không phải cũng có người khu ma sao? Đừng quên, phía trên chúng ta là Đạo Hội, có rất nhiều người khu ma!"
"Mộc Dịch, em đừng quan tâm đến chuyện này nữa, anh sẽ toàn quyền xử lý".
"Nhiệm vụ của em vẫn là giám sát Trương Sơn Thành".
Nói xong, Giang Dương rời đi, không cho Mộc Dịch đi theo.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Những vụ án có liên quan đến người khu ma đều là những vụ án lớn. Rõ ràng Giang Dương muốn kết án vụ này, đến lúc đó anh ta sẽ lập được công lớn”.
Thì ra là vậy
Vì Giang Dương không để cho Mộc Dịch can thiệp nên tôi cũng không cần phải can thiệp nữa, chuyện giữa tôi và Lữ Vô Thiện đã được giải quyết, tôi cũng hy vọng lần này Lữ Vô Thiện có thể rời đi, sống ẩn dật cùng con gái.
Tôi nói: "Mộc Dịch, đi thôi, ở đây không còn việc của chúng ta nữa".
Tôi đi về phía trước, Mộc Dịch vội vàng đi theo tôi, hỏi: "Trương Sơn Thành, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Tôi nói: "Cô thì có chuyện gì vậy? Chuyện này đã nói là không báo cáo lên Cục điều tra hiện tượng huyền bí, sao lại đột nhiên báo cáo vậy?"
“Còn không phải vì anh à!”, Mộc Dịch tức giận nói: “Sau khi đưa Triệu Vũ về, tôi không tài nào ngủ được liền gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại của anh lại không liên lạc được”.
"Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là anh xảy ra chuyện rồi!"
"Tôi liền ra ngoài tìm anh, đến quán bar này. Ngay khi tôi vừa bước vào, tôi đã đụng độ với hai người, một trong hai người đó là pháp sư cấp ba. Tôi nhanh chóng lẻn vào trong sàn nhảy đầy hỗn loạn, nhờ những người ở sàn nhảy, tôi mới thoát ra được”.
"Lúc đó, tôi lập tức gọi cảnh sát. Cảnh sát bao vây quán bar, những người tu luyện bên trong cũng bỏ trốn. Tôi phát hiện một hang động trong nhà vệ sinh của một phòng bao riêng. Qua camera theo dõi quán bar, tôi cũng nhìn thấy anh đã đến phòng riêng này".
"Tôi đi vào dọc theo hành lang rồi tìm thấy cánh cửa bí mật ở đây. Sức mạnh tôi không thể mở được cánh cửa bí mật, vì vậy tôi lập tức liên lạc với sư huynh của tôi".
"Sau khi sư huynh tôi đến, cũng không phá vỡ được cấm chế. Tôi chỉ có thể nói với sư huynh của tôi những chuyện xảy ra gần đây. Sư huynh đã mắng tôi một trận, anh ấy trách tôi vì đã giữ bí mật với anh ấy".
"Sư huynh đã suy nghĩ một hồi, nhận thấy chuyện này rất quan trọng, vì vậy đã báo cáo lên cấp trên".
Thì ra Mộc Dịch báo cáo lên Cục điều tra hiện tượng huyền bí là vì lo lắng cho tôi.
Tôi cảm thấy thật sự bất lực, đúng là chuyện gì cũng xảy ra được.
Tôi kể toàn bộ chuyện của Lữ Vô Thiện, ông ta gặp phải chuyện gì, rồi chuyện ông ta những năm qua đã vì con gái mình mà làm tất cả...
Mộc Dịch nghe xong thở dài một hơi: "Người đáng thương tất có chỗ đáng giận".
"Lữ Vô Thiện đáng ra không nên sinh con gái ông ta ra”.
"Sơn Thành, anh quá tốt bụng, anh có biết vì một mình Lữ Tuệ San mà Lữ Vô Thiện đã giết hại bao nhiêu người không?"
“Tôi biết”, tôi nói: “Nhưng vợ và con gái của Lữ Vô Thiện vốn dĩ có thể sống và lớn lên khỏe mạnh bình thường, nhưng những người qua đường thờ ơ đó lại không giúp đỡ vợ của Lữ Vô Thiện”.
"Lữ Vô Thiện đúng là có sai, nhưng chung quy người sai là tên hung thủ đó, là những người qua đường thờ ơ đó".
"Vợ của Lữ Vô Thiện đã xây dựng một bệnh viện ở khu ổ chuột để giúp đỡ người dân ở đó, nhưng cuối cùng lại chết trong khu ổ chuột, trong sự thờ ơ của những người qua đường..."
Mộc Dịch nói: "Anh nói không sai. Con gái của Lữ Vô Thiện bây giờ đã ổn. Nếu mọi chuyện kết thúc hoàn toàn là tốt nhất".
"Nhưng... bây giờ sự việc đã được báo cáo cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí rồi. Sau khi Cục điều tra hiện tượng huyền bí biết những chuyện này, chắc chắn sẽ tiến hành điều tra toàn bộ, mà bể máu là bằng chứng có lợi nhất".
"Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ không bao giờ buông tha cho Lữ Vô Thiện. Lữ Vô Thiện lại còn là một người khu ma, một kẻ ác mạnh như vậy Cục điều tra hiện tượng huyền bí càng không buông tha, ngược lại sẽ truy nã ông ta".
Trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng tôi lại không thể trách Mộc Dịch, lúc ấy, Mộc Dịch tưởng là tôi xảy ra chuyện...
Tôi và Mộc Dịch trở về nhà, tôi nằm trên giường, kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ngày xưa, tôi rất ghét Lữ Vô Thiện, luôn muốn xé xác ông ta thành nghìn mảnh, bây giờ tôi đã giảng hòa với Lữ Vô Thiện, nhưng ông ta lại gặp rắc rối.
Những chuyện này không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi không cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, ngược lại còn… mệt mỏi hơn.
Tôi tính, đã nửa năm kể từ khi tôi làm thầy khai quang, trong nửa năm này, đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều hơn cả số chuyện trong mười tám năm của tôi.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói rằng tôi sẽ mất một trăm năm, hoặc một nghìn năm để trở thành một kẻ mạnh tuyệt thế và phá vỡ phong ấn dưới đáy hồ.
Vậy bao nhiêu chuyện sẽ xảy ra và bao nhiêu mối nguy hiểm tôi sẽ phải đương đầu trong ngần ấy năm chứ?
Tôi không dám tưởng tượng nữa!
Hơn nữa, trong trí nhớ kiếp trước của tôi, tôi từng bước trưởng thành, trở nên mạnh mẽ, tu luyện, chiến đấu với yêu quái trong tám năm...
Những kí ức này cũng giống như trải nghiệm của cá nhân tôi, chỉ tám năm đã xảy ra quá nhiều chuyện, quá đáng sợ rồi!
Một cảm giác chán ghét dâng lên từ đáy lòng, tôi bỗng muốn trốn tránh, muốn bỏ lại tất cả những chuyện này, muốn sống một cuộc sống bình yên.
Nhưng tôi... tôi có thể quay lại không?
Tiên nữ Thanh Thuỷ kết nối ý thức với tôi, cô ấy đã biết tôi nghĩ gì, nói: "Ngươi không thể quay lại nữa. Kể từ khi ký khế ước với ta, ngươi không thể quay lại cuộc sống trước đây nữa rồi".
Tôi nói: "Nếu tôi cứ muốn quay lại thì sao?"
Tiên nữ Thanh Thuỷ đương nhiên có thể cảm nhận được tôi rất nghiêm túc, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Thì ta sẽ lấy đi tất cả sức mạnh và tất cả mọi thứ của ngươi, sau đó tìm một người thích hợp để giúp ta hoàn thành việc của mình".
"Ngươi đồng ý không?"
Mất đi sức mạnh của mình, tôi sợ tôi sẽ mất tất cả những gì tôi có bây giờ... Tôi sẽ trở thành Trương Sơn Thành bình thường một lần nữa.
Tới lúc đó, kẻ thù của tôi sẽ giết tôi mà không tốn chút sức lực nào...
Lòng tôi rối như tơ vò, chuyện gì cũng có thể lựa chọn, sức mạnh to lớn đã mang đến cho tôi vô vàn nguy hiểm, nhưng sau khi mất đi sức mạnh, tôi sợ mình sẽ không còn gì.
Liệu lúc đó những người phụ nữ của tôi có rời bỏ tôi? Liệu mối quan hệ của tôi với Âu Dương Bác, với những người bạn của tôi có thay đổi không?
Tôi không biết...
Hơn nữa, Lâm Ngọc Lam đã gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, Mạc Vũ và tôi có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, Lý Giai Dao bị người của Bạch Long Sơn bắt đi, tôi chưa báo được thù cho bố mẹ Lý Giai Dao, và tôi cũng chưa tra ra được thân thế của mình...
Nghĩ đến đó, tôi thấy vô cùng khó chịu.
Tôi mất ngủ cả đêm.
Chương 514: Giúp đỡ
Mấy ngày nay tôi ở nhà nghỉ ngơi, không đi đâu cả.
Âu Dương Bác có đến đây một lần, tôi nói với ông ấy rằng mọi việc đã được giải quyết, Âu Dương Bác rất biết ơn tôi.
Nhóm Trần Kế Tần và những người phụ nữ của tôi cũng đã lên khỏi vách núi, mọi người đang ở trong thị trấn.
Mộc Dịch luôn ở bên tôi những ngày này.
Mộc Dịch đã liên lạc với Giang Dương, Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã cử một số lượng lớn người và thậm chí cả những người khu ma, họ kiểm tra bể máu dưới tòa nhà Long Đằng, cũng phán đoán dòng lưu chuyển vận khí của tòa nhà Long Đằng.
Các lãnh đạo cấp cao của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng đến gặp tôi và Mộc Dịch, tìm hiểu một số sự việc, đồng thời đã xác nhận được Lữ Vô Thiện đang luyện bào thai quỷ.
Nhưng tôi không nói với họ Lữ Siêu chính là Lữ Vô Thiện, cũng không cho họ biết danh tính con gái của Lữ Vô Thiện, tôi đã nói tất cả những gì nên nói, tôi không nói một lời về những gì không nên nói.
Đương nhiên, chuyện Lữ Siêu là Lữ Vô Thiện, tôi vẫn nói với Mộc Dịch, bởi vì tôi tin tưởng Mộc Dịch, cô ta là bạn của tôi.
Tôi không trách Mộc Dịch chuyện Lữ Vô Thiện bị Cục điều tra hiện tượng huyền bí truy nã, bởi lúc đó Mộc Dịch báo cáo với Cục điều tra hiện tượng huyền bí là vì tôi, cô ta nghĩ tôi đã xảy ra chuyện nên mới làm như vậy.
Vào đêm thứ năm, tôi nhận được một cuộc gọi số ẩn, đó là một cuộc gọi từ Lữ Vô Thiện.
"Sơn Thành, tôi gặp phải chút chuyện, xin cậu hãy giúp tôi, chăm sóc con gái tôi".
Chuyện gì thế này? Trong lòng tôi có dự cảm không lành, tôi nói: "Hai người vẫn chưa rời thành phố sao?"
"Chưa", Lữ Vô Thiện nói: "Lần này Cục điều tra hiện tượng huyền bí cử ba người khu ma cùng một lượng lớn người tới, bọn họ phong tỏa tất cả lối ra khỏi thành phố, đồng thời lục soát vô cùng kĩ, tôi cũng có đàn em ẩn dật trong thành phố, nhưng họ đều đã bị giết".
"Bây giờ, tôi với Trần Quân, Tuệ San và cả Lý Ngọc Liên, bốn chúng tôi đang ở cùng nhau".
"Nếu cứ ở lại đây, sớm muộn gì cũng bị phát hiện".
"Toàn bộ chuyện này, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí không biết con gái tôi là ai, chỉ có cậu biết, tôi tin tưởng cậu, cậu sẽ không phản bội tôi, cho nên tôi giao con gái của tôi cho cậu chăm sóc".
"Sơn Thành, làm ơn, tôi không thể để con gái tôi chết được".
Thực lòng mà nói, tôi không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Lữ Vô Thiện nữa, chuyện gì nên giúp thì giúp, không nên giúp thì tôi không giúp được.
Lần này, Cục điều tra hiện tượng huyền bí rất coi trọng sự việc này, họ đã cử ba người khu ma tới, nếu tôi bị dính vào sự việc này, nếu xảy ra chuyện là tôi đi đời nhà ma!
Nhưng tôi nghe thấy ông ta nói Lý Ngọc Liên đang ở cùng họ, tôi phải giúp đỡ họ.
Tôi đã hứa với Lý Ngọc Liên rằng tôi sẽ không để chị ấy thất vọng, tôi không thể để Lý Ngọc Liên đi theo Lữ Vô Thiện rồi xảy ra chuyện.
Tôi nói: "Lẽ nào ông không có cách nào thoát ra sao?"
"Ba người khu ma của Cục điều tra hiện tượng huyền bí. Thành phố lớn như vậy, có sáu lối ra. Với thực lực của ông, trốn thoát không khó chứ?"
Lữ Vô Thiện nói: "Không đơn giản như vậy đâu. Ở khắp nơi trong khu đô thị đều có camera giám sát. Mà hệ thống giám sát và hệ thống Skynet của Cục điều tra hiện tượng huyền bí không phải chuyện đùa đâu. Hơn nữa, tất cả các lối ra đều bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí phục kích sẵn, họ đã đặt xong trận pháp, có thể phát hiện ra người tu luyện".
"Trước mắt, tôi chỉ biết rằng có ba người khu ma, còn chính xác là bao nhiêu thì tôi không rõ".
"Cục điều tra hiện tượng huyền bí là cơ quan của Chính phủ. Cho dù tôi thực sự trốn thoát, bất kể tôi trốn đi đâu, tôi cũng sẽ bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí truy nã. Không có nơi nào để trốn, dù có trốn ra nước ngoài, tôi cũng sẽ bị truy nã".
"Nếu tôi đưa con gái tôi trốn cùng, điều đó sẽ chỉ khiến con gái tôi bị lộ, khiến con bé gặp nguy hiểm lớn hơn".
"Vì vậy, tôi quyết định giao con gái của tôi cho cậu. Còn tôi, trốn được thì trốn, trốn không được thì chết trận".
Tôi cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, Lữ Vô Thiện sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ vì sự an toàn của con gái mình.
“Được rồi, tôi đồng ý”, Tôi nói: “Tuy nhiên, tôi có một điều kiện. Tôi muốn Lý Ngọc Liên cũng rời khỏi ông. Dù gì thì Lý Ngọc Liên cũng là người của thôn chúng tôi, quan hệ giữa chị ấy và tôi cũng rất tốt”.
Lữ Vô Thiện nói: "Lý Ngọc Liên là một cô gái tốt. Kể từ khi xảy ra chuyện, Trần Quân đã để con bé và Lôi Dương rời đi. Vì Lý Ngọc Liên và Lôi Dương không hề tham gia vào những chuyện này".
"Lôi Dương đã rời đi, nhưng Lý Ngọc Liên lại không đi, sư phụ đang gặp nguy hiểm, làm sao con bé có thể bỏ rơi sư phụ được".
"Căn bản không thể thuyết phục đứa trẻ này rời đi được. Chúng tôi định đánh ngất con bé rồi bí mật rời đi, nhưng con bé nói rằng nếu có chuyện gì xảy ra với sư phụ, con bé quyết không sống nữa".
Tôi không ngờ rằng Lý Ngọc Liên lại nghĩ như vậy, có vẻ như Trần Quân đối xử với Lý Ngọc Liên rất tốt, ông ta đã dạy chị ấy cách tu luyện, cho chị ấy một cuộc sống mới. Bây giờ Trần Quân xảy ra chuyện, Lý Ngọc Liên đã chọn ở lại.
Tôi hít một hơi thật sâu: "Con gái ông thì sao? Cô ta có đồng ý với kế hoạch của ông không?"
Lữ Vô Thiện nói: "Con bé cũng không muốn rời đi. Tôi đã đánh ngất nó, tới lúc đó, tôi cũng sẽ đánh ngất Lý Ngọc Liên, rồi cậu tới đón hai người họ".
"Bất kể tôi và Trần Quân có xảy ra chuyện hay không, cậu đều phải nói với hai đứa nó rằng chúng tôi đã trốn thoát suôn sẻ".
Lữ Vô Thiện đã suy nghĩ chu đáo, ông ta lo khi con gái mình và Lý Ngọc Liên biết ông ta và Trần Quân xảy ra chuyện sẽ không thể chấp nhận được, do đó mà hành động liều lĩnh, bỏ mạng.
Tôi đồng ý với ông ta, nói: "Bây giờ mọi người đang ở đâu?"
“Quán bar”, Lữ Vô Thiện nói: “Chúng tôi đang ở quán bar lúc trước cậu từng đến”.
“Cái gì?”, tôi sửng sốt vô cùng: “Các ông đang ở quán bar đó à?”
Lữ Vô Thiện nói: "Sau khi sự việc xảy ra, quán bar bị phong tỏa và đóng cửa, bể máu bên trong cũng đã được xử lý”.
"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ không bao giờ nghĩ tới chúng tôi đang trốn trong quán bar".
“Nhưng ẩn náu ở đây không phải là giải pháp lâu dài. Theo thời gian, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí chắc chắn sẽ tìm tới đây".
Tôi đã bàn bạc xong xuôi với Lữ Vô Thiện, chúng tôi sẽ hành động vào lúc hai giờ đêm nay.
Tôi cứ nghĩ mãi, rốt cuộc tôi có nên nói với Mộc Dịch không?
Nếu nói cho Mộc Dịch, cô ta sẽ lại nói với sư huynh của cô ta thì sao?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Ngươi vẫn nên nói với Mộc Dịch, ngươi và Mộc Dịch đang sống cùng nhau, làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Mộc Dịch?"
"Vả lại, ngươi không nói cho cô ta biết, nếu bị phát hiện mới xảy ra chuyện ấy. Hơn nữa, nếu ngươi cứu hai cô gái, bọn họ chắc chắn phải sống cùng ngươi".
"Bây giờ các lối ra lớn trong thành phố đều bị phong tỏa. Đừng quên, Giang Dương đã từng gặp Lữ Tuệ San, bây giờ ngươi đưa Lữ Tuệ San đang hôn mê ra khỏi thành phố, ngươi nghĩ ngươi có thể ra ngoài được sao?"
Phân tích của tiên nữ Thanh Thuỷ rất có lý, vì vậy tôi đến gõ cửa phòng Mộc Dịch, chúng tôi ngồi trong phòng khách, tôi nói sự việc ban nãy với Mộc Dịch.
Mộc Dịch rất kinh ngạc: "Tại sao anh lại xen vào những chuyện này? Anh có thể mặc kệ không tham gia mà".
Tôi nói: "Quan trọng là tôi muốn cứu Lý Ngọc Liên".
"Lý Ngọc Liên? Người phụ nữ trong thôn của anh?", Mộc Dịch nói.
“Ừ”, tôi gật đầu: “Tôi phải cứu chị ấy”.
Mộc Dịch cau mày: "Anh vì cứu người dân trong thôn của anh mà đương đầu với nguy hiểm lớn như vậy sao? Anh có biết nếu người nào đó trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí phát hiện ra thì... không ai có thể cứu được anh!"
"Chẳng lẽ... Lý Ngọc Liên... là người phụ nữ của anh?"
Chương 515: Phản bội
Mộc Dịch đã đoán được nên tôi không cần phải giấu giếm nữa: "Đúng vậy, Lý Ngọc Liên là người phụ nữ của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn chị ấy bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí bắt đi".
Mộc Dịch cau mày: "Nên nói anh là loại người si tình, hay nên nói anh bội bạc, vô trách nhiệm? Tôi thật sự không biết anh có quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ nữa. Cứ vài ba ngày lại lòi ra một người".
"Tôi quen biết anh nửa năm mà số người phụ nữ của anh đếm không nổi. Sau này anh phải kiềm chế một chút, nợ tình càng nhiều thì sau này anh phải trả đủ".
"Anh chịu trách nhiệm với mỗi người phụ nữ rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện không tốt? Anh có từng nghĩ chuyện này có thể kéo dài được bao lâu không? Kết hôn với tất cả những người phụ nữ này? Sinh ra một đàn con?"
"Mối quan hệ giữa người với người rất tinh tế. Mọi phụ nữ đều có tính ghen tuông mạnh mẽ. Những người phụ nữ của anh bây giờ là những người bình thường, anh có thể kiểm soát mọi thứ bằng sức mạnh và nguồn lực tài chính của mình".
"Nhưng nếu họ bước vào giới tu luyện và tiếp xúc với nhiều thứ hơn, họ sẽ không thiếu tiền bạc, cũng không thiếu sức mạnh. Khi anh không thể chăm sóc họ nữa, khi anh không có thời gian đồng hành cùng họ, hơn nữa còn đi tìm thêm nhiều người phụ nữ khác..."
"Anh sẽ không thể kiểm soát mối quan hệ của mình và cuối cùng sẽ phải chia tay thôi".
"Đừng trêu chọc thêm người phụ nữ nào nữa, nợ tình có khi cả đời không trả được, có khi lại lôi kéo hận thù, vậy thì không hay rồi".
Mộc Dịch nói có lý. Trong nửa năm qua tôi có rất nhiều phụ nữ. Nếu tôi cứ tiếp tục tu luyện nhờ việc hút âm khí, tôi sẽ cần nhiều phụ nữ hơn. Tôi không thể chăm sóc mọi phụ nữ và tất cả bọn họ cũng không thể xử lý tốt các mối quan hệ.
Nếu có bảy, tám người phụ nữ, có lẽ tôi có thể xử lý tốt, nhưng nếu có hàng chục thì sao?
Tiên nữ Thanh Thuỷ yêu cầu tôi nuôi những người phụ nữ này thành hậu cung của mình. Nhưng tôi đâu phải là hoàng đế, tôi sợ năng lực của mình có hạn, căn bản không thể làm được.
Mà cùng với việc tôi tu luyện, sức mạnh của tôi được nâng cao, đủ các loại chuyện sẽ xảy ra và cả những nguy hiểm cũng ngày một nhiều, tôi cũng không thể ở bên bọn họ mọi lúc mọi nơi được.
Lấy những người phụ nữ hiện tại của tôi làm ví dụ. Tôi không có thời gian để ở bên họ, tôi dành quá ít thời gian ở riêng với từng người, cũng dành quá ít tình yêu cho họ.
Khi tất cả đã bước vào giới tu luyện, sau khi họ có được tiền bạc và thế lực, tới lúc đó, họ sẽ gặp những người tốt hơn, có thời gian đồng hành cùng họ, liệu họ có còn sống chết đòi đi theo tôi không?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Đừng lo lắng, thuật hút khí âm có sức hút chí mạng đối với phụ nữ. Họ sẽ chỉ theo ngươi thôi, chỉ những người có tâm tính cao mới có thể rời đi. Tóm lại, ngươi không phải lo lắng về những điều này".
Trước đây, tôi nghĩ rằng tôi có nhiều phụ nữ, tôi sẽ rất vui, hào hứng, nhưng bây giờ, tôi chả nghĩ gì nữa, vì tôi mệt rồi...
Tôi và Mộc Dịch lại nói về chuyện lần này.
Mộc Dịch nói: "Anh cứu Lý Ngọc Liên, tôi có thể hiểu được, nhưng tại sao anh lại hứa với Lữ Vô Thiện sẽ cứu con gái của ông ta?"
Tôi nói: "Lữ Vô Thiện quá đáng thương. Cả đời này, ông ta chỉ muốn cứu con gái. Giờ ông ta xảy ra chuyện, con gái vừa mới bình phục. Ông ta cầu xin tôi giúp đỡ, làm sao tôi có thể từ chối được?"
“Tôi nghĩ anh không nên làm như thế”, Mộc Dịch nói: “Dù thế nào đi nữa, đám người Lữ Vô Thiện đã phạm phải những tội ác khủng khiếp, Lữ Tuệ San chắc chắn cũng đã làm hại nhiều người”.
“Những người này đáng chết, những kẻ xấu xa này, làm chuyện xấu hơn ba mươi năm, anh thật sự cho rằng bọn họ sẽ cải tà quy chính sao?"
“Tôi tin họ”, tôi thực sự tin tưởng, tôi đã nhìn thấy tình yêu của Lữ Vô Thiện dành cho Lữ Tuệ San.
Trên đời, có một số cảm xúc không thể ngụy trang được.
"Chín đời tổ tiên của Lữ Vô Thiện làm việc thiện, họ đều là lương y, là những người tốt bụng, nếu không phải vợ ông ta xảy ra chuyện, nếu không phải ông ta có thù phải báo, ông ta chắc chắn sẽ không trở thành kẻ ác".
"Bây giờ, ông ta có thể không thoát ra được, ông ta sẽ chết. Tôi hy vọng có thể cứu con gái ông ta, để cô ta sống sót".
"Như thế, Lữ Vô Thiện cũng yên tâm mà chết. Nếu con gái của ông ta xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ chết không nhắm mắt".
"Dù họ có hại nhiều người trong những năm qua, đều có lý do cả. Chín đời nhà họ Lữ là người tốt, họ đã cứu rất nhiều người, công lao tội lỗi bù cho nhau, cũng nên cho họ một con đường sống chứ".
Mộc Dịch khẽ lắc đầu: "Sơn Thành, anh còn trải qua quá ít chuyện, gặp quá ít người xấu. Bây giờ anh hoàn toàn bị Lữ Vô Thiện lừa gạt rồi".
“Những kẻ xấu này, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”.
"Chúng ta có thể làm người tốt, nhưng chúng ta chỉ tốt với người tốt chứ không bao giờ cúi đầu trước kẻ ác".
"Mỗi một lời nói của Lữ Vô Thiện, mỗi một câu chuyện của ông ta đã hoàn toàn thuyết phục anh".
"Thử nghĩ xem, ban đầu Lữ Vô Thiện tìm tổ chức sát thủ ám sát anh nhiều lần, bắt cóc Lâm Ngọc Lam, suýt chút nữa giết chết anh và Lâm Ngọc Lam".
"Anh từng rất hận Lữ Vô Thiện. Anh đã quên những chuyện này rồi sao?"
Đương nhiên, tôi không quên những chuyện này, tuy rằng lần trước khi đấu với Lữ Vô Thiện tôi đã thua, nhưng cũng không tổn thất gì nhiều, cuối cùng Lữ Vô Thiện cũng không giết bất cứ ai bên cạnh tôi.
Luật pháp rất tàn nhẫn, định nghĩa tội phạm trên đời này là cứu trăm người có công rất lớn, nhưng nếu giết một người liền phạm tội ác không gì có thể bù đắp được.
Luật pháp tàn nhẫn, nhưng con người vẫn có lòng trắc ẩn, tôi không phải loại người vô tình vô nghĩa đó.
Có lẽ những người bị giết bởi Lữ Vô Thiện đều vô tội, nhưng bây giờ tôi không nghĩ được nhiều đến thế.
“Buông đao thành Phật”, tôi tin rằng Lữ Vô Thiện sẽ không làm điều ác nữa.
Vẻ mặt tôi đầy kiên quyết nói: "Mộc Dịch, đừng thuyết phục tôi nữa, tôi đã quyết định rồi, tôi đã hứa với Lữ Vô Thiện, tôi sẽ làm được".
“Sơn Thành… suy nghĩ kỹ đi, đừng phạm sai lầm nữa”, vẻ mặt của Mộc Dịch trở nên khó coi: “Nếu những chuyện này bị Cục điều tra hiện tượng huyền bí phát hiện, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí… sẽ giết anh!”
"Lần này những người được cử đến từ Cục điều tra hiện tượng huyền bí quá mạnh, có một số còn là người khu ma, Sơn Thành, đừng mạo hiểm".
Tôi biết Cục điều tra hiện tượng huyền bí rất đáng sợ, cũng biết Đạo Hội rất khủng bố. Trong trí nhớ kiếp trước của tôi, thế lực của Đạo Hội giống như mây trên trời, trong những kẻ mạnh của Đạo Hội, người khu ma cấp bốn cũng đông như kiến.
Mặc kệ Mộc Dịch nói gì, tôi đã quyết định, có lẽ... bởi vì trái tim tôi thực sự quá mềm yếu.
Tiên nữ Thanh Thủy thở dài: "Ngươi không sai, Mộc Dịch cũng không sai..."
"Mọi thứ đều vô thường mà..."
Mộc Dịch thở dài, lạnh mặt nói: "Trương Sơn Thành, anh tự mình xem mà làm!"
Nói xong, Mộc Dịch trở về phòng, chuyện này cô ta sẽ không giúp tôi.
Mộc Dịch không giúp tôi, tôi cần một chiếc xe, vì vậy tôi phải gọi điện cho Trần Kế Tần, bảo anh ta đến đây.
Hai giờ sáng, tôi nhận được điện thoại của Lữ Vô Thiện, tôi và Trần Kế Tần ra ngoài, tranh thủ buổi tối đến quán bar.
Chiếc xe dừng ở một điểm mù cách quán bar không xa, một phút sau, Lữ Vô Thiện và Trần Quân bước ra ngoài, mang theo hai người phụ nữ.
Hai người phụ nữ bị đánh bất tỉnh, nhét vào ghế sau.
Lữ Vô Thiện nắm lấy tay tôi, vẻ mặt cảm kích, nói: "Sơn Thành, cảm ơn cậu, tấm ân tình của cậu, tôi sẽ không bao giờ quên!"
"Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, xin hãy chăm sóc cho con gái tôi!"
Tôi đồng ý với ông ta, Trần Quân cũng gửi lời cảm ơn và nhờ tôi chăm sóc cho Lý Ngọc Liên.
Chương 516: Lửa giận
"Sơn Thành, đây là tiền tiết kiệm tôi gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ", Lữ Vô Thiện đưa cho tôi một tấm thẻ: "Phía sau thẻ có mật mã và thông tin, chỉ cần có thẻ là cậu có thể rút tiền và lấy được đồ vật cất giữ trong ngân hàng”.
"Sau này đợi mọi chuyện lắng xuống, cậu tìm một cơ hội thích hợp đưa tấm thẻ này cho con gái tôi”.
Tôi nhận lấy tấm thẻ và đồng ý.
Lữ Vô Thiện đã sắp xếp xong tất cả, công ty của ông ta, mọi thứ của ông ta đã giao phó cho luật sư quyên tặng tổ chức từ thiện vào ngày thứ hai xảy ra chuyện.
Tôi nhận ra Lữ Vô Thiện và Trần Quân biết lần này khó tránh kiếp nạn, bọn họ biết mình sẽ chết...
"Bảo trọng!"
Chúng tôi từ biệt nhau, tôi đang định lên xe thì đột nhiên...
Bịch bịch...
Mười mấy người lao ra từ một ngõ hẻm cách đó không xa, cầm súng nã đạn về phía này!
"Cậu bán đứng tôi!", Lữ Vô Thiện đột nhiên nắm lấy cổ tôi, nét mặt đầy sát ý: "Trương Sơn Thành!"
"Không phải!", tôi hét lớn: "Sao tôi có thể bán đứng ông!"
"Nếu tôi bán đứng ông, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã tới từ lâu rồi, sao phải đợi đến bây giờ, sao tôi còn xuất hiện!"
Lữ Vô Thiện buông tôi ra, tôi nhìn mười mấy người từ bên kia xông tới, trong đó tôi nhận ra một bóng dáng quen thuộc...
Đó là Mộc Dịch!
Chuyện gì vậy?
Sao lại là Mộc Dịch?
Trong lòng tôi chợt thấy rất khó chịu, không dám tin vào sự thật trước mắt!
Sao Mộc Dịch lại xuất hiện ở đây...
"Đi mau!", Lữ Vô Thiện hét lên với tôi: "Đưa họ đi mau!"
Tôi lập tức lên xe, Trần Kế Tần điên cuồng đạp chân ga quay đầu xe.
Đoàng đoàng...
Từng viên đạn liên tiếp bắn về phía chúng tôi, đạn bắn trúng lốp xe, chiếc xe chao đảo liên hồi trên đường rồi buộc phải dừng lại.
Lữ Vô Thiện và Trần Quân lao tới trước mũi xe chắn đạn cho chúng tôi.
Mười mấy người cầm súng bao vây chiếc xe, ngoại trừ Mộc Dịch những người khác đều mặc Âu phục và đeo kính râm, dĩ nhiên đây không phải kính râm thông thường mà là kính nhìn ban đêm.
Tiên nữ Thanh Thủy không cảm nhận được bốn phía có mai phục, chứng tỏ trên cơ thể những người này có pháp khí ẩn thân!
Hai người trung niên cầm đầu, sắc mặt họ lạnh lùng, ánh mắt trừng trừng nhìn Lữ Vô Thiện và Trần Quân.
"Tại sao?", tôi xuống xe rồi xông lên phía trước hét lớn: "Sao lại bán đứng tôi?"
Lửa giận sôi trào trong lòng tôi!
Soạt soạt soạt, mười mấy khẩu súng lục chĩa thẳng vào tôi.
Sắc mặt Mộc Dịch trắng bệch: "Bởi vì tôi là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, đám người Lữ Vô Thiện đã hại vô số người, bọn họ phải đền tội!"
"Tôi không thể để anh mắc sai lầm nối tiếp sai lầm!"
"Trương Sơn Thành, anh có thể đưa Lý Ngọc Liên rời khỏi đây ngay bây giờ, những chuyện này không liên quan gì đến anh”.
Tôi luôn cho rằng Mộc Dịch là bạn tôi, trước kia cô ta đã giúp đỡ tôi nhiều lần, chúng tôi cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí đã cứu mạng nhau.
Nhưng bây giờ Mộc Dịch lại bán đứng tôi!
Tôi không dám tin...
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Mỗi người đều có nguyên tắc và giới hạn của riêng mình. Dù gì Mộc Dịch cũng là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, chuyện của thôn các ngươi lần trước cô ta đã vi phạm quy định để giúp chúng ta rồi”.
"Lần này chẳng phải cũng là do cô ta lo lắng ngươi xảy ra chuyện nên mới nói chuyện này cho sư huynh, báo cáo lên Cục hay sao?"
"Dù sao thì Lữ Vô Thiện cũng đã giết nhiều người như vậy, Mộc Dịch lại là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nên phải giải quyết những chuyện này, có lẽ cô ta... cũng lo ngươi sẽ dính vào rắc rối”.
"Có lẽ... Mộc Dịch làm mọi thứ cũng đều vì ngươi..."
"Ngươi nên hiểu cho Mộc Dịch, cô ta cũng là một cô gái lương thiện, các ngươi đã cùng nhau trải qua rất nhiều thứ”.
"Buổi tối khi ngươi nói cho cô ta chuyện này, cô ta đã ra sức khuyên ngươi nhưng không thuyết phục được nên mới tiết lộ bí mật cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Trong lòng tôi vô cùng đau khổ!
Cho dù Mộc Dịch làm như vậy vì lí do gì, lúc này tôi cũng rất hận cô ta!
Người trung niên phía bên trái cười nói: "Trương Sơn Thành, cảm ơn cậu đã cung cấp thông tin chúng tôi mới có thể tìm thấy những kẻ sát nhân này. Chúng tôi đã tìm suốt năm ngày, lật tung cả thành phố, không ngờ bọn họ lại trốn ở đây”.
"Nghe Mộc Dịch nói đám người này đã bắt người phụ nữ của cậu để uy hiếp cậu. Cậu có thể đưa người phụ nữ của mình đi, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi giải quyết”.
Tôi nghiến răng: "Tôi không đi đâu hết!"
"Mộc Dịch, hoặc là cô giết tôi, hoặc là cô thả tất cả chúng tôi đi!"
"Sơn Thành", Mộc Dịch khẩn cầu nhìn tôi: "Anh phải đi, nếu anh không đi anh sẽ chết ở đây!"
"Loại người như Lữ Vô Thiện không đáng để anh làm vậy!"
"Anh hãy nghĩ đến những người anh quan tâm, cả Lâm Ngọc Lam của anh nữa, bây giờ cô ấy cũng là người của chúng tôi!"
Nét mặt tôi ngập tràn giận dữ, tôi hét lớn: "Mộc Dịch, cô có nói gì cũng vô ích thôi!"
"Tôi không đi!"
Thấy tôi không đi, Mộc Dịch nhìn chằm chằm vào Trần Kế Tần đang ngồi trên ghế lái, hét lớn: "Trần Kế Tần, anh lập tức xuống xe đưa Lý Ngọc Liên đi”.
"Nhanh lên!"
Mộc Dịch đột nhiên nổ một phát súng về phía trên nóc xe.
Trần Kế Tần sợ hãi vội vàng chui từ trong xe ra bước tới bên cạnh tôi, nét mặt kinh hoàng: "Đại ca..."
"Không phải anh nói đến đón hai người hay sao..."
"Bây giờ... có chuyện gì vậy..."
Tôi nói: "Anh đưa Lý Ngọc Liên đi trước đi, không cần bận tâm chuyện ở đây”.
Xem ra Mộc Dịch đã nói cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí tất cả mọi chuyện, biết được Lữ Tuệ San là con gái Lữ Vô Thiện nên chỉ cho phép Trần Kế Tần đưa Lý Ngọc Liên đi.
Gương mặt Trần Kế Tần xám xịt như đưa đám: "Đại ca, anh... anh đi cùng tôi, chúng ta cùng đi được không?"
"Tôi không đi", tôi nói: "Chuyện tôi đã nhận lời với người khác thì nhất định phải làm bằng được”.
Trần Kế Tần nghe vậy thì nghiến chặt răng: "Mẹ kiếp! Đại ca, anh không đi, tôi cũng không đi!"
Nhìn vẻ mặt đầy kiên quyết của Trần Kế Tần, trong lòng tôi vô cùng cảm động, quả là không uổng công kết bạn với người anh em này.
Tôi quát: "Cút! Anh chĩa mũi vào chuyện này làm quái gì?"
"Cút mau lên!"
"Đưa Lý Ngọc Liên về nhà, một lát nữa tôi sẽ về”.
Trần Kế Tần nhìn đám người Cục điều tra hiện tượng huyền bí ai ai cũng cầm súng chĩa vào chúng tôi: "Đại ca..."
Tôi ngắt lời Trần Kế Tần và đạp một cước vào người anh ta, giận dữ hét lên: "Mau cút đi cho tôi!"
Trần Kế Tần liếc nhìn tôi vài lần, anh ta hiểu với tình thế bây giờ nếu anh ta ở lại đây sẽ bị người khác nổ một phát súng bắn chết, nói cách khác anh ta sẽ gây phiền phức cho tôi.
Vì vậy anh ta cõng Lý Ngọc Liên từ trên xe xuống rồi chạy đi thật xa.
Mộc Dịch hét lớn: "Trương Sơn Thành, anh thật sự không đi sao?"
Tôi lạnh lùng nói: "Tôi không đi!"
"Mộc Dịch, tôi tin tưởng cô đến vậy, trong lòng tôi cô chính là người mà tôi tin tưởng nhất, tôi đã nói tất cả mọi chuyện cho cô, vậy mà cô lại bán đứng tôi!"
"Nếu tôi bỏ đi thì sao tôi có thể xứng làm bạn Lữ Vô Thiện, tôi biết ăn nói thế nào với ông ta!"
"Các cô muốn giết đám người Lữ Vô Thiện thì hãy giết cả tôi luôn đi!"
Trong lòng tôi bừng bừng lửa giận, cực kỳ khó chịu.
Chương 517: Bất lực
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Ngươi không đi thì sẽ chết ở đây, hai người cầm đầu này chắc chắn là người khu ma, còn những người khác đoán chừng có cả pháp sư cấp năm”.
"Chúng ta không có phần thắng nào, ngay cả một chiêu của bọn họ ngươi cũng không đỡ nổi!"
Tôi biết sức mạnh của người khu ma đã vượt qua cảnh giới pháp sư, bất cứ pháp sư nào cũng không phải là đối thủ của người khu ma, thực lực hai bên một trời một vực.
Tôi chẳng qua chỉ là pháp sư cấp ba mà thôi, kém người khu ma tận ba tầng cảnh giới!
Tôi đáp: "Chết thì chết! Tôi không sợ chết!"
Không ai là không sợ chết, nhưng tôi chưa hoàn thành chuyện tôi đã hứa với người khác thì nhất định tôi phải ở lại, phải cho Lữ Vô Thiện một câu trả lời chính đáng.
Tôi cũng có nguyên tắc sống của riêng mình!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Nếu ngươi chết ở đây thì sẽ hi sinh vô ích, không có giá trị gì, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?"
"Cách duy nhất là ngươi đi trước rồi sau này muốn báo thù cũng được!"
"Tôi không đi!", thái độ của tôi rất kiên quyết: "Tôi phải nghĩ cách đưa Lữ Tuệ San đi!"
Lữ Vô Thiện nặng nề than thở: "Sơn Thành, chuyện này không trách cậu, xem ra đây là số mệnh của tôi, cậu đi đi, tôi không muốn liên lụy đến cậu”.
Tôi vẫn không chịu: "Tôi không đi, bất kỳ người nào trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí muốn giết tôi thì cứ tới mà giết đi!"
Trần Quân cũng nói: "Sơn Thành, cậu ở lại thì chỉ chết uổng ở đây thôi, đi đi!"
Tôi không thể đi, sự giận dữ và cảm giác khó chịu trào dâng trong cơ thể khiến tôi muốn bùng nổ, muốn chiến đấu. Cho dù thế nào tôi cũng phải bảo vệ tính mạng Lữ Tuệ San, cho dù không làm được cũng phải làm!
Ai khuyên can cũng vô ích.
Người trung niên bên phải hét lớn: "Thật là cố chấp!"
Ánh mắt Lữ Vô Thiện quét qua đám người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí: "Mọi người, cả đời tôi tội ác tày trời, đã giết rất nhiều người thường, tôi đáng chết, tôi nhận tội, tôi đền tội!"
"Xin mọi người thương tình tha cho con gái tôi”.
"Con gái tôi vô tội, từ trước đến nay con bé chưa từng giết người”.
Trần Quân cũng nói: "Trăm nghìn tội lỗi đều là lỗi của tôi và ông Lữ, tôi và ông Lữ chịu trách nhiệm trước tất cả mọi việc, chúng tôi sẽ khoanh tay chịu trói”.
"Xin mọi người thả Tuệ San đi, Tuệ San vô tội”.
"Vô tội? Ha ha...", người trung niên bên trái nói: "Lữ Tuệ San mới là kẻ đầu sỏ!"
"Cô ta không nên sống trên thế giới này, nuôi bào thai quỷ là điều cấm kỵ của giới tu luyện, còn các người đã hại chết bao nhiêu người thường! Những năm gần đây các người đã giết biết bao nhiêu người!"
"Bây giờ các người lập tức khoanh tay chịu trói, tiếp nhận sự xét xử của tòa án của Cục điều tra hiện tượng huyền bí!"
Xét xử? Còn phải bắt giữ để xét xử sao?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí làm việc rất có nguyên tắc, dĩ nhiên bọn họ sẽ bắt giữ tội phạm để xét xử giống cảnh sát. Những vụ án lớn sẽ thông báo cho giới tu luyện nhằm giết gà dọa khỉ”.
"Nếu đối phương liều mạng phản kháng chắc chắn sẽ bị giết chết”.
Lữ Vô Thiện đột nhiên quỳ phịch xuống đất, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua: "Tôi cầu xin các người, xin các người tha cho con gái tôi. Các người chém tôi thành trăm nghìn mảnh cũng được, chỉ cần thả con gái tôi ra thì thế nào tôi cũng chấp nhận”.
Trần Quân cũng quỳ xuống đất khẩu cầu người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí thả Lữ Tuệ San.
Lữ Vô Thiện và Trần Quân biết hôm nay bọn họ khó thoát khỏi kiếp nạn nên đã tìm mọi cách, thậm chí buông bỏ lòng tự tôn để quỳ xuống cầu xin.
Bi thương tràn ngập trong không khí, lòng tôi bứt rứt khó chịu.
Mộc Dịch cao giọng nói: "Lữ Vô Thiện, ông yêu con gái mình nhưng lại hại chết nhiều người phụ nữ khác như vậy, ông đã bao giờ nghĩ tới bố mẹ họ mất đi con gái sẽ cảm thấy thế nào hay chưa?"
"Phạm sai lầm ắt phải bị trừng phạt”.
Người trung niên bên phải lấy ra ba chiếc còng tay ném xuống trước mặt ba người chúng tôi: "Tự còng tay mình vào rồi đi theo chúng tôi”.
Lữ Vô Thiện ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người trung niên, ánh mắt rực đỏ: "Nói như vậy nghĩa là không có bất kỳ con đường thương lượng nào khác?"
Nét mặt người trung niên lạnh lùng: "Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng. Các người đã giết hại nhiều người như vậy, ông nói xem có con đường thương lượng nào khác không?"
"Sao chúng tôi có thể để một bào thai quỷ sống trên thế giới hãm hại người khác!"
Bầu không khí chợt lạnh xuống.
Lữ Vô Thiện và Trần Quân cùng đứng dậy, tay phải Lữ Vô Thiện giơ cây gậy rồi đột ngột kéo mạnh một cái, bên trong cây gậy là một thanh trường kiếm sắc bén!
Thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lùng dưới ánh trăng.
Tay phải Trần Quân xuất hiện một con dao găm, chuẩn bị liều mạng.
Đám người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng đằng đằng sát khí!
Người trung niên bên trái nói: "Nếu các người đã có ý kháng cự thì..."
"Bắt lấy bọn họ!"
Người trung niên vừa dứt lời, từng viên đạn liên tục bắn về phía chúng tôi, Lữ Vô Thiện múa kiếm tạo nên một lớp năng lượng màu vàng nhạt ngăn cản tất cả viên đạn.
Đạn bắn trúng lớp năng lượng bảo vệ, tất cả đều rơi xuống đất.
Lữ Vô Thiện lạnh lùng nói: "Cục điều tra hiện tượng huyền bí các người đều một lũ ngu xuẩn hay sao? Những viên đạn rác rưởi này sao có thể chống lại người khu ma?"
Lữ Vô Thiện nhấc thanh kiếm lên, khí thế toàn thân tăng vọt, một chiếc vòng ánh sáng màu vàng xuất hiện, bao quanh hông ông ta như thể đang đeo một chiếc thắt lưng màu vàng.
Đây quả thực là biểu tượng của người khu ma!
Năng lượng màu vàng đó chính là sức mạnh thuộc tính kim trong sức mạnh ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Tôi đứng bên cạnh Lữ Vô Thiện, từng luồng khí thế mạnh mẽ của ông ta khiến khí huyết tôi sôi sục, tôi không chịu được phải lùi lại mấy bước liền. Tôi không thể chống lại khí thế của người khu ma!
Người trung niên bên trái nói: "Người khu ma... có sức mạnh kinh khủng đến vậy, cho dù đi đến đâu cũng là một kẻ đáng gờm. Vậy mà lại làm ra những chuyện hại người ác độc, khác nào tự chôn vùi sức mạnh của chính mình!"
"Thật đáng buồn!"
Lữ Vô Thiện hét lớn: "Tôi chỉ làm những chuyện tôi nên làm mà thôi!"
"Tôi không hề làm gì sai!"
"Trần Quân, Trương Sơn Thành, đưa con gái tôi đi, tôi sẽ ngăn cản những người này!"
Thanh kiếm trong tay Lữ Vô Thiện lóe lên ánh sáng dữ dội lao tới hai người trung niên đang đứng đối diện.
Hai người trung niên không chịu yếu thế, trong tay họ xuất hiện hai cây gậy màu bạc giống hệt cây gậy Mộc Dịch cầm.
Trên cơ thể người trung niên bên trái cũng hiện lên luồng năng lượng màu vàng, còn người trung niên bên phải lại là năng lượng màu đỏ!
Đây là sức mạnh thuộc tính kim và sức mạnh thuộc tính hỏa!
Trong nháy mắt ba người lao vào nhau cùng chém giết!
Rầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sức mạnh của ba người va vào nhau, dường như cả không gian đang run rẩy. Những người xung quanh vội vã lùi lại, Trần Quân kéo tôi nấp sau xe ô tô.
Trên mặt đất xuất hiện những vết nứt chằng chịt, năng lượng phóng ra bốn phía khiến những tòa nhà trong vòng bảy, tám mét quanh đây đều hư hỏng nặng nề!
Sức mạnh của người khu ma quá khủng khiếp!
Sau khi đấu một chiêu, ba người tách nhau ra, ai nấy đều lùi lại năm sáu bước. Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lữ Vô Thiện lại mạnh như vậy.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Lữ Vô Thiện đang liều mạng chiến đấu, ông ta không phải đối thủ của hai người khu ma kia, không chống đỡ được bao lâu đâu. Sơn Thành, mau đi đi..."
Trần Quân lập tức nhảy vọt vào trong xe đỡ Lữ Tuệ San rồi nói với tôi: "Sơn Thành, chúng ta đi!"
"Các người chạy đi đâu!"
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, bảy tám người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cùng xông tới. Bọn họ không dùng súng mà cầm cây gậy màu bạc, phía trên cây gậy hiện ra linh khí vô hình đánh về phía chúng tôi.
Chương 518: Đuổi cùng giết tận
Pháp sư cấp bốn!
Linh khí phóng ra ngoài, tất cả đều là pháp sư cấp bốn!
Trần Quân vác theo Lữ Tuệ San lao tới, bị ba người bao vây tấn công, linh khí của ba người bao quanh Trần Quân…
Ầm!
Ba người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí kết hợp với nhau, sức mạnh không có kẽ hở, xem ra ba người họ thường xuyên hợp tác. Trần Quân đến một chiêu cũng không đỡ được, bị đánh bay xa năm mét.
Lữ Tuệ San trên vai Trần Quân cũng đập mình xuống đất.
Tiếp đó, hai người kia bổ nhào về phía tôi. Tôi nghiến chặt răng, nắm đấm ngưng tụ sức mạnh huyết mạch đánh tới.
Linh khí trên gậy của hai người đó nhẹ nhàng phá vỡ sức mạnh huyết mạch của tôi, đánh tôi ngã xuống đất.
Lồng ngực tôi xuất hiện một vết thương, đầm đìa máu. Tôi còn chưa đứng dậy thì đã bị một người khống chế, còng tay, áp chế hoàn toàn sức mạnh của tôi.
Mạnh quá!
Sức mạnh huyết mạch của tôi có thể đánh bại pháp sư cấp ba, nhưng gặp phải pháp sư cấp bốn lại không làm gì được.
Một chiêu cũng không đỡ nổi!
Đây là sự áp chế về tu vi và thực lực, giống như người lớn đối phó với một đứa trẻ vậy.
Trần Quân cũng bị hai người họ chế ngự, còng tay, phong ấn sức mạnh.
Đối diện với kẻ mạnh thật sự, chúng tôi không có khả năng đánh trả.
Tay bị còng, chúng tôi không sử dụng được chút sức mạnh nào, chẳng khác gì người bình thường.
Hai người họ đi về phía Lữ Tuệ San đang hôn mê. Lữ Tuệ San bỗng nhiên trở người dậy, một con dao găm lướt qua cổ hai người họ.
Máu tuôn trào, hai người họ chưa kịp có cơ hội kêu thảm đã ngã xuống nằm trong vũng máu…
Vừa rồi Lữ Tuệ San bị ngã xuống đất đã tỉnh lại rồi, nhưng cô ta vẫn giả vờ hôn mê, chớp thời cơ đánh lén giết chết hai pháp sư cấp bốn.
Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí kinh hãi, sáu người cầm gậy bạc nhào tới.
Năng lượng từ sáu hướng bao vây lấy Lữ Tuệ San.
Lữ Tuệ San mắt đỏ lừ, cắn răng, đánh bay hai người ở gần cô ta nhất, ra tay vô cùng tàn nhẫn. Hai người kia ngã xuống đất, không bò dậy được nữa.
“Cô ta là pháp sư cấp bốn!”
“Lên!”
Mấy người còn lại tung ra hết những đòn chết người, tốc độ rất nhanh, khiến tôi hoa cả mắt. Toàn bộ sức mạnh của họ đánh lên người Lữ Tuệ San.
Lữ Tuệ San bay về phía xa giống như con diều đứt dây, miệng phun máu, đập mạnh lên chiếc xe lúc trước.
Tôi đang bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí khống chế, không làm được gì cả.
“Đừng hòng làm con gái tôi bị thương!”
Một giọng hét vang lên ở nơi xa, một ông già máu me khắp người ép hai người khu ma lui xuống một bước, lập tức phóng tới bên này.
Năng lượng màu vàng trên người bùng nổ, những nơi ông ta đi qua, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí lần lượt ngã xuống trong ánh sáng vàng.
Tốc độ của người khu ma quá nhanh, bóng người chớp nhoáng, lướt qua bên cạnh mấy người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, những người đó đều bị bay đầu…
Trời ơi…
Lữ Vô Thiện đến trước mặt Lữ Tuệ San, đỡ con gái dậy, mặt đầy sát ý. Tôi hung hăng nhìn chằm chằm hai người khu ma đang đuổi tới.
Lữ Vô Thiện có bốn, năm vết thương trên người, máu tươi thấm đẫm lồng ngực, trào máu không ngừng, còn hai người khu ma của Cục điều tra hiện tượng huyền bí chỉ bị thương nhẹ, hơi thở có chút hỗn loạn.
“Giết!”
Một người khu ma ra lệnh: “Giết hết tất cả tội phạm!”
Rất nhiều người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã hi sinh khiến hai người khu ma kia nổi giận hoàn toàn.
Tôi và Trần Quân bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí khống chế, một con dao găm nhắm thẳng vào cổ của Trần Quân, tàn nhẫn cắt ngang qua…
“Ông Lữ, tôi đi trước một bước…”
Giây lát sau, máu tươi phun ra từ cổ Trần Quân, ông ta ngã xuống vũng máu…
“Trần Quân!!”, Lữ Vô Thiện đỏ bừng hai mắt, nghiến chặt răng: “Tôi sẽ giết hết tất cả các người!!”
Khắp người Lữ Vô Thiện bùng lên ánh sáng màu máu, lao về phía người đã giết Trần Quân.
Hai người khu ma đồng thời ra tay, phóng về phía Lữ Vô Thiện.
Sức mạnh của ba người đối chọi nhau lần nữa. Trong sức mạnh của Lữ Vô Thiện xen lẫn một ít ánh sáng đỏ máu. Những tia sáng đỏ máu này có thể giúp sức mạnh bản thân tăng vọt.
Nhưng hai người khu ma kia cũng không chịu thua kém, trên gậy bạc tỏa ra sức mạnh màu trắng thuần. Những luồng sức mạnh đó cực kì đáng sợ, khiến đêm đen sáng như ban ngày.
Ánh sáng máu mạnh mẽ của Lữ Vô Thiện bị sức mạnh màu trắng áp chế hoàn toàn. Qua mười mấy chiêu, cuối cùng Lữ Vô Thiện cũng bị đánh ngã xuống đất, sáu luồng ánh sáng trắng đâm xuyên qua người của Lữ Vô Thiện.
Lữ Vô Thiện ngã xuống đất, liên tục nôn ra máu, không bò dậy nổi.
“Bố…”, trên mặt Lữ Tuệ San toàn là nước mắt và lửa giận, nhưng cô ta bị người của Đạo Hội vây vào giữa, không làm được gì.
“Ha ha…”, Lữ Vô Thiện nỗ lực dùng cánh tay chống người dậy, cười một cách điên cuồng, trong tiếng cười chứa đầy sự đau khổ và tuyệt vọng.
“Chín đời nhà họ Lữ chúng tôi làm nghề y, chúng tôi cứu giúp vô số người… Chúng tôi đã làm sai điều gì?”
“Tôi chỉ muốn con gái được sống tiếp, dù cho thế nào, chỉ cần sống thôi là đủ!”
“Tôi đã giết không ít người chỉ để cứu con gái tôi, tôi sẽ không vô duyên vô cớ giết bất cứ ai!”
“Nhưng các người… Lũ các người… Vì sao lại không cho tôi cơ hội!”
“Vì sao?!”
Người khu ma đứng bên trái nói: “Chúng tôi rất lấy làm tiếc cho cái chết của vợ ông năm xưa, tôi hứa với ông, nhất định sẽ tìm ra hung thủ đã giết hại vợ ông. Cho dù kẻ đó có chạy đến chân trời góc biển, chúng tôi cũng sẽ bắt hắn về quy án!”
Lữ Vô Thiện hét lớn: “Bây giờ mới nhắc tới chuyện bắt hung thủ? Có muộn quá không?”
“Năm xưa vợ tôi bị người ta giết hại, đã nhiều năm trôi qua tôi không bắt được hung thủ, cảnh sát cũng không điều tra được gì, tôi báo cáo lên Cục điều tra hiện tượng huyền bí nhờ các người giúp đỡ”.
“Thế nhưng các người…”
“Các người còn không màng quan tâm!”
“Các người nói đó chỉ là một vụ án giết người bình thường, chuyện không liên quan đến người tu luyện các người sẽ không điều tra!”
“Tính mạng của vợ tôi, tính mạng của con gái tôi ở trong mắt các người chẳng là cái gì cả!”
“Lúc đó, Đạo Hội các người có muôn vàn báu vật, tôi muốn mượn để chữa trị cho con gái tôi, nhưng các người… Các người không những không giúp, mà còn yêu cầu tôi giết con gái tôi, nếu không các người sẽ đích thân ra tay!”
“Tôi đưa con gái đi, mai danh ẩn tính, mọi chuyện tôi làm đều là vì cứu con gái!”
“Nếu năm đó người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí các người giúp tôi sớm hơn một chút thì đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay!!”
“Sự thờ ơ của người qua đường, sự dửng dưng của các người… Đám người vô tình vô nghĩa, các người đều đáng chết!!”
Người khu ma không để lộ chút cảm xúc nào, nói: “Tôi rất đồng cảm với những gì ông gặp phải, nhưng ông đã đi con đường cực đoan”.
“Cục điều tra hiện tượng huyền bí chúng tôi làm việc tất nhiên có nguyên tắc và chuẩn mực của chúng tôi, bất cứ ai cũng không thể làm trái”.
“Ông làm sai thì tất nhiên phải trả giá”.
Tôi không nhịn được quát lớn: “Lẽ nào không thể khoan dung một chút, cho bố con họ một cơ hội hay sao?”
“Cứu chữa Lữ Tuệ San là tâm nguyện cả đời của Lữ Vô Thiện! Bây giờ cơ thể của con gái ông ta đã hồi phục hoàn toàn, bọn họ sẽ không giết người nữa, bọn họ sẽ không làm điều ác nữa!”
“Vì sao cứ phải đuổi cùng giết tận?”
Chương 519: Sức mạnh của đá Nữ Oa
“Khoan hồng một chút?”, sắc mặt của người khu ma lạnh băng: “Nếu không bắt bố con Lữ Vô Thiện chịu trừng phạt, chúng tôi làm sao ăn nói với gia đình của người đã chết? Làm sao xứng đáng với chức trách của chúng tôi?”
“Mạng con gái Lữ Vô Thiện là mạng người, ông ta giết nhiều người như vậy không phải là mạng người sao?”
“Trương Sơn Thành, nếu Lữ Vô Thiện giết người phụ nữ của cậu để cứu chữa cho con gái ông ta, cậu sẽ làm thế nào? Cậu sẽ giúp đỡ ông ta? Cậu không trả thù?”
“Cậu làm vậy không phải là lương thiện, mà là ngu xuẩn!”
Không phải là lương thiện? Mà là ngu xuẩn?
Tôi hét to: “Khi vợ của Lữ Vô Thiện chưa xảy ra chuyện, ông ta là một người rất lương thiện, chín đời nhà ông ta làm nghề y, đặt tên là Thiện!”
“Bởi sự dửng dưng của người đời, sự vô tình của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, chính tất cả những thứ đó đã tạo thành kết cục như bây giờ!”
“Người sai không phải Lữ Vô Thiện!”
“Lữ Vô Thiện đã quay đầu, vì sao không cho ông ta một cơ hội?”
“Đạo Phật có câu buông đao đồ tể, lập tức thành Phật, bây giờ bố con Lữ Vô Thiện đã buông đao xuống, vì sao cứ phải giết họ cho bằng được?”
Người khu ma đó lạnh lùng nói: “Còn một câu khác là diệt cỏ tận gốc, loại bỏ mầm họa, thiện ác của ông ta không do Trương Sơn Thành cậu phán xét”.
“Giết bố con họ đi!”, người khu ma ra lệnh.
Một người cầm dao găm chuẩn bị cắt qua cổ Lữ Tuệ San.
“Đừng!!”
Lữ Vô Thiện hét lớn một tiếng, hai chân đạp mặt đất, người phóng đi như đạn pháo…
Ánh sáng máu vô tận bùng lên từ trên người ông ta, phá hỏng luôn chiếc còng đeo trên cổ tay. Lữ Vô Thiện lao đến trước mặt con gái, đấm mạnh vào ngực của người kia.
Người kia kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Trong tay Lữ Vô Thiện lóe lên sức mạnh ngũ sắc, chính sức mạnh ấy đã phá hỏng còng tay.
Ông ta lấy sức mạnh từ đâu ra?
Lữ Vô Thiện cũng trả giá nghiêm trọng, liên tục phun ra hai ngụm máu.
“Bố…”, Lữ Tuệ San nước mắt giàn giụa, nhào vào lòng Lữ Vô Thiện, đau khổ không thôi.
Người khu ma bên trái nói: “Không tệ, phản công trước khi chết à? Không ngờ ông vẫn còn lực bộc phát mạnh như vậy”.
“Lữ Vô Thiện, ông đã kiệt sức rồi, để tôi tiễn ông đi một đoạn”.
Tôi tiến tới phía trước, hét lớn: “Các người không thể khoan dung thả họ đi sao!”
Tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy, chưa bao giờ trải qua sự việc nào phức tạp đến vậy, cũng chưa bao giờ trải qua những trận chém giết thế này, tôi không thể mở to mắt nhìn Lữ Vô Thiện và Lữ Tuệ San bị giết…
Người khu ma lạnh lùng nói: “Trương Sơn Thành, cậu đúng là không chịu tỉnh ngộ, cậu còn không tránh ra, tôi sẽ giết luôn cả cậu!”
Mộc Dịch đi tới, vội nói: “Sơn Thành, anh mau tránh ra, chuyện ở đây anh đừng can thiệp vào, anh cũng không thể can thiệp được đâu”.
Tôi không tránh, người khu ma kia thuận tay đánh một gậy về phía tôi.
Tôi bị đánh lùi về sau ba, bốn bước, va vào chiếc xe ở đằng sau, máu lập tức trào lên, ọc ra miệng.
Mộc Dịch sốt sắng nói: “Tiền bối, đừng làm Sơn Thành bị thương”.
Người khu ma lạnh lùng nói: “Cho cậu ta cơ hội nhiều rồi, thế mà cậu ta vẫn không chịu tỉnh ngộ, còn muốn chúng ta tha cho thứ bào thai quỷ này!”
“Tôi muốn xem xem cậu ta có năng lực gì!”
Tôi lau vết máu bên khóe miệng, nói: “Tôi không có năng lực gì, tôi biết quy tắc của Cục điều tra hiện tượng huyền bí các người, các người không thể thả Lữ Tuệ San ra sao?”
“Lẽ nào chuyện năm đó Cục điều tra hiện tượng huyền bí các người không có trách nhiệm?”
“Nếu các người giúp Lữ Vô Thiện, ông ta sẽ đi khắp nơi giết người để cứu con gái hay sao?”
Người khu ma kia khinh thường nhìn tôi: “Trương Sơn Thành, mấy lần tôi không giết cậu là vì tôi biết cậu đã cứu những người phụ nữ kia, cậu là người tốt, người lương thiện”.
“Nếu cậu cứ khiêu chiến giới hạn của tôi, tôi chỉ đành… tiễn cậu về trời!”
Chốc lát sau, người khu ma ép sát tôi từng bước một, sát ý dâng tràn khắp người.
Mộc Dịch vội vàng đi tới trước mặt tôi, ngăn cản người khu ma: “Tiền bối Lục, Sơn Thành không phải người xấu, anh ta cũng chỉ nhất thời bị Lữ Vô Thiện mê hoặc mà thôi, nhất định là anh ta đã trúng tà thuật”.
Người khu ma nói: “Tên nhóc này vô cùng tỉnh táo, vốn dĩ không bị trúng tà thuật gì hết”.
Lúc này Lữ Tuệ San mới mở miệng: “Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí là một đám ngụy quân tử máu lạnh, mất nhân tính. Trương Sơn Thành, cậu đã tận tình tận nghĩa với tôi rồi, tôi vô cùng cảm ơn cậu”.
“Cậu đi đi, đừng quan tâm đến chúng tôi nữa”.
Lữ Vô Thiện nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị: “Sơn Thành, cậu yên tâm, có tôi ở đây, hôm nay tôi có phải liều cái mạng già này cũng sẽ giúp cậu và Tuệ San rời đi an toàn!”
Lẽ nào Lữ Vô Thiện còn con bài gì đó?
Người khu ma bên trái cười lạnh: “Ồ? Lữ Vô Thiện, ông chỉ còn lại nửa cái mạng, ông có năng lực gì mà chống lại chúng tôi?”
“Anh sẽ biết nhanh thôi!”
Trong tay phải của Lữ Vô Thiện xuất hiện một viên đá ngũ sắc, tỏa ra sức mạnh ngũ sắc vô cùng mạnh mẽ.
Vừa rồi, chính sức mạnh của viên đá quý này đã phá hỏng còng tay của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, tôi cảm thấy sức mạnh ấy có vẻ quen quen.
“Sức mạnh đó…”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Sức mạnh ngũ hành đó là từ viên đá Ngũ Hành mà ngươi đã giao dịch với Lữ Vô Thiện. Lữ Vô Thiện đã kích hoạt sức mạnh của đá Ngũ Hành”.
“Lữ Vô Thiện đang liều mạng, thực lực của ông ta không đủ để kích hoạt toàn bộ sức mạnh của đá Ngũ Hành… Trừ khi là tiêu hao máu của bản thân và lực tinh thần rất lớn…”
“Kết cục sẽ là thần hồn tan vỡ, hóa thành mây khói, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng không có, cuối cùng sẽ tan biến hoàn toàn...”
Lữ Vô Thiện làm như vậy thì khi ông ta chết sẽ tan biến hoàn toàn, ngay cả linh hồn cũng sẽ vỡ tan.
Ông ta thật sự đang liều mạng, không để lại bất cứ đường lui nào cho mình!
Cả người Lữ Vô Thiện được ánh sáng máu bao bọc, khí thế ngút trời, sức ép mạnh mẽ khiến tất mọi người ở đây đều khiếp sợ.
Lữ Vô Thiện hét lớn: “Các người muốn giết tôi, tôi sẽ kéo tất cả các người chết chung!”
“Sức mạnh ngũ hành!”, người khu ma bên trái kinh hãi thốt lên: “Đây… đây không phải sức mạnh ngũ hành bình thường, sức mạnh Thánh Quang trong cơ thể tôi đang dao động…”
Người khu ma bên phải cũng khiếp sợ không thôi: “Tôi cũng vậy, máu trong cơ thể tôi cũng đang vận chuyển nhanh chóng, Thánh Quang như muốn lao ra khỏi cơ thể, không thể khống chế…”
“Lẽ nào…”
Hai người khu ma đột nhiên tỏ ra phấn khởi, người khu ma bên trái hét lớn: “Lữ Vô Thiện, sức mạnh của ông ở đâu ra? Đá Ngũ Hành trên người ông có được từ đâu?”
Tình huống gì đây?
Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên lên tiếng: “Hỏng rồi, sức mạnh này phát ra từ đá Ngũ Hành do Mạc Vũ dùng thánh vật của Bạch Long Sơn là đá Nữ Oa cải tạo nên, bên trong có chứa sức mạnh của thánh vật Bạch Long Sơn”.
“Người khác đương nhiên không nhận ra sức mạnh của đá Ngũ Hành này liên quan đến thánh vật của Bạch Long Sơn, nhưng người của Đạo Hội, những người thuộc cảnh giới người khu ma trở lên đều đã tu luyện công pháp riêng của Đạo Hội… Thánh Quang”.
“Sức mạnh của Thánh Quang và sức mạnh của đá Nữ Oa hô ứng với nhau, là sức mạnh ngũ hành chuyển hóa thành sức mạnh âm dương, có quan hệ vô cùng phức tạp. Bây giờ bọn họ đã cảm nhận được!”
Tôi lập tức cảm thấy chuyện không ổn.
Chương 520: Chạy trốn
Tôi hỏi: "Làm sao công pháp tu luyện của Đạo Hội có thể liên quan đến thánh vật của Bạch Long Sơn được?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Công pháp mà người của Bạch Long Sơn tu luyện cũng liên quan đến thánh vật của Đạo Hội. Bằng không, người của Bạch Long Sơn tại sao lại luôn muốn có được ngọc bội Cửu Âm và ngọc bội Cửu Dương của Đạo Hội chứ?"
"Đạo Hội và Bạch Long Sơn, một bên là sức mạnh chính phủ, một bên là đế vương của giới tu luyện, thánh vật của hai bên kiềm chế lẫn nhau, nhằm mục đích duy trì sự cân bằng. Trên thực tế, hai bên cũng không ngừng âm thầm đối chọi với nhau như kẻ thù".
"Cả hai bên đều nghiên cứu về công pháp tu luyện và kiềm chế sức mạnh của đối phương. Vì vậy, Thánh Quang do người của Đạo Hội luyện ra có thể cảm nhận được sức mạnh của đá Nữ Oa".
Tôi hiểu rằng những nam nữ thanh niên ám sát tôi trước đây đều là người của Bạch Long Sơn, nhiều năm trước họ đã mua lại miếng ngọc bội Cửu Dương từ ông chủ Trang, vậy nên sau khi ra tay họ mới giết chết tất cả những người biết đến chuyện ngọc bội Cửu Âm để diệt khẩu.
Bạch Long Sơn đã lấy được thánh vật của Đạo Hội, đương nhiên sẽ không trả lại cho Đạo Hội.
Người khu ma bên trái nhìn chằm chằm vào viên đá ngũ hành trong tay trái của Lữ Vô Thiện, quát lớn: "Lữ Vô Thiện, nói mau, viên đá ngũ hành trong tay ông kia lấy ở đâu ra?"
Người khu ma bên phải nói: "Viên đá ngũ hành trong tay Lữ Vô Thiện chắc chắn là được cải tạo từ sức mạnh của thứ mà chúng ta đang tìm kiếm!"
"Nói mau, ông lấy viên đá ngũ hành đó ở đâu ra?"
Hai người khu ma kia không hề nhắc tới đá Nữ Oa, rõ ràng là không muốn người khác biết.
Lữ Vô Thiện thấy hai người khu ma đột nhiên trở nên như vậy, họ cũng không ra tay mà rất hứng thú với viên đá ngũ hành trong tay Lữ Vô Thiện, ông ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. Sau đó, Lữ Vô Thiện nhanh chóng thu hồi sức mạnh, viên đá ngũ hành trong tay ông ta dường như đã biến thành một viên đá bình thường.
Sắc mặt Lữ Vô Thiện tái nhợt, xem ra việc kích động sức mạnh của viên đá Ngũ Hành đã khiến ông ta bị thương rất nặng, ông ta nói: "Xem ra hai anh rất có hứng thú với viên đá trong tay tôi nhỉ?"
Người khu ma bên trái nói: "Đúng vậy, ông lấy viên đá đó ở đâu ra?"
Lữ Vô Thiện lạnh lùng nói: "Anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh biết sao?"
Người khu ma bên phải nói: "Anh Lục, đừng nói nhảm với ông ta nữa, bắt tất cả chúng nó lại, đưa đến địa bàn của chúng ta, từ từ thẩm vấn".
Lữ Vô Thiện hung hăng nói: "Tôi không sợ chết, các người bắt tôi thì có ích lợi gì?"
"Bí mật này chỉ có một mình tôi biết. Nếu các người giết tôi và con gái tôi, bí mật này ... cũng sẽ chôn theo tôi mãi mãi!"
"Hãy để con gái tôi đi, khi con gái tôi an toàn đi khỏi đây, tôi sẽ nói với các anh tất cả mọi chuyện".
Lữ Vô Thiện thấy đối phương rất có hứng thú với đá ngũ hành nên đã lập tức nắm lấy cơ hội này.
Người khu ma bên trái nói: "Lữ Vô Thiện, ông cho rằng ông có quyền ra giá ở đây sao?"
"Nói cho tôi biết nguồn gốc của viên đá ngũ hành trong tay ông, tôi có thể đồng ý cho ông và con gái được chết một cách đàng hoàng, thậm chí có thể chôn cất hai người".
"Còn nếu ông không nói cho tôi biết, ông sẽ chết rất thê thảm, hơn nữa chúng tôi sẽ thông báo cho toàn bộ giới tu luyện biết về chuyện nuôi dưỡng bào thai quỷ của ông, để tất cả đều biết con người xấu xa của ông, ông sẽ bị tiếng xấu muôn đời!"
Người khu ma bên phải nói: "Đúng vậy, nếu ông không hợp tác với chúng tôi, nhà họ Lữ đời đời kiếp kiếp sẽ phải xấu hổ vì ông!"
Hai người này quá tàn ác, họ dám xúc phạm người đã khuất, lấy tổ tiên nhà họ Lữ ra để uy hiếp.
Lữ Vô Thiện nghiến răng nghiến lợi: "Các anh quá độc ác! Nếu đã như vậy, chúng ta phân thắng bại một phen!"
"Cùng lắm thì tôi sẽ đưa các anh cũng đến âm phủ!"
Lữ Vô Thiện không nói ra viên đá Ngũ Hành là của tôi, là thứ bị phong ấn dưới nền ngôi đền thờ của thôn chúng tôi.
Lữ Vô Thiện ném thẳng viên đá Ngũ Hành vào trong miệng, kích thích toàn bộ sức mạnh của viên đá, toàn thân bùng lên uy lực của ngũ hành!
Lữ Vô Thiện xoay người nắm lấy cổ tay của tôi và Lữ Tuệ San, siết thật mạnh, vòng tay trên tay tôi vỡ nát, sức mạnh của tôi và Lữ Tuệ San đã được khôi phục.
“Chết tiệt!”, hai người khu ma cực kỳ hoảng sợ.
Lữ Vô Thiện dồn hết sức mạnh của ngũ hành quét về phía hai người khu ma.
Năm luồng ánh hào quang xanh biếc xông lên, cả không gian trập trờn như ảo mộng. Hai người khu ma lập tức kết hợp lại, hai tay bọn họ làm ra những động tác phức tạp, từng tia sáng trắng bắn về phía sức mạnh ngũ hành.
Bùm bùm bùm...
Xung quanh vang lên tiếng nổ, trung tâm của tiếng nổ xuất hiện một cái hố rất sâu, trông cực kỳ đáng sợ!
Hai người khu ma đã bị đánh lùi bởi sức mạnh của Lữ Vô Thiện!
Trận đấu của những kẻ mạnh ở cấp độ cao như vậy thật sự quá kinh khủng!
Lữ Vô Thiện gào to về phía tôi và Lữ Tuệ San: "Đi mau!"
“Bố, con không đi đâu cả, con sẽ không để bố ở lại một mình đâu!”, khuôn mặt Lữ Tuệ San giàn giụa nước mắt.
Tôi nắm lấy tay Lữ Tuệ San: "Chạy mau!"
Lữ Vô Thiện đánh lui hai người khu ma kia và lập tức yểm trợ để chúng tôi chạy trốn.
Hai người khu ma và bảy người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí lao tới, Lữ Vô Thiện gầm lên một tiếng, sức mạnh ngũ hành vô tận quấn lấy bảy người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Trong nháy mắt, thân thể bảy người đó bị một tia sáng bảy sắc cầu vồng xuyên qua tạo thành hàng nghìn lỗ thủng, sau đó họ ngã xuống đất và chết ngay tại chỗ!
Trời ơi... quá mạnh!
Ngay sau đó Lữ Vô Thiện xông về phía hai người khu ma kia, tôi nắm tay Lữ Tuệ San điên cuồng chạy trốn!
“Trương Sơn Thành, anh không thể đưa cô ta đi!”, Mộc Dịch từ phía sau đuổi tới.
Tôi phớt lờ Mộc Dịch và cố gắng chạy với tốc độ nhanh nhất, Mộc Dịch không thể đuổi kịp chúng tôi.
Chúng tôi chạy một mạch đến một quảng trường, vừa hay thấy một chiếc xe ô tô đang lao như bay tới, tôi kéo theo Lữ Tuệ San chạy ra giữa đường.
Xe phanh gấp, lái xe mở cửa sổ xe, một thanh niên thò đầu ra gào lên: “Đồ thần kinh, muốn chết à?"
Tôi lao thẳng lên, giật mạnh cửa xe, lôi người thanh niên đó xuống xe rồi ném anh ta xuống phần đường không có xe qua lại cách đó bảy tám mét, người thanh niên đã hôn mê bất tỉnh.
Tôi nói với Lữ Tuệ San: "Cô biết lái xe không?"
Lữ Tuệ San gật đầu.
Hai chúng tôi lập tức lên xe, xe phóng nhanh về phía con đường phía bắc.
Lữ Tuệ San hai mắt đỏ bừng, sưng húp.
Cô ta cũng biết rằng kiếp nạn đêm nay bố cô ta khó mà thoát được.
Vài phút sau, điện thoại của tôi đổ chuông, là Mộc Dịch gọi.
Tôi nghe điện thoại, giận dữ nói: "Cô còn muốn làm gì nữa?"
Mộc Dịch cũng tức giận nói: "Anh quay lại ngay cho tôi!"
"Nếu anh không quay lại, tôi sẽ nói hết mọi chuyện về thôn của anh, chuyện của Mạc Vũ và chuyện về đá Ngũ Hành cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí!"
Cô ta còn uy hiếp tôi, tôi hét lên: "Mộc Dịch, tôi không đối xử tệ bạc với cô!"
"Cô nhất quyết phải làm đến mức tuyệt tình như vậy sao?"
Mộc Dịch nói: "Tất cả các lối ra trong thành phố đều đã bị chặn, hai người trốn không thoát đâu!"
"Những gì tôi làm đều vì muốn tốt cho anh, không để cho anh lạc lối!"
"Không phải tôi phản bội anh, Sơn Thành, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã nghe lén và theo dõi tôi, phòng của tôi có camera. Tôi cũng không biết chuyện này. Cuộc nói chuyện của chúng ta ... họ đều biết hết rồi".
"Không phải tôi phản bội anh ... anh cũng hiểu tôi và hiểu cho sự khó xử của tôi..."
"Anh phải tin tôi, đừng nghi ngờ tôi!"
Mộc Dịch đã bị giám sát ư? Lúc trước những chuyện tôi và Mộc Dịch cùng nhau bàn bạc đều bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nghe thấy hết rồi sao?
Một số hào quang màu đen mờ nhạt bắt đầu xuất hiện trên bề mặt cơ thể Lữ Tuệ San, những hào quang này nhanh chóng tan đi theo động tác mạnh của chúng tôi.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Lữ Tuệ San nửa người nửa quỷ, âm khí trong cơ thể cô ta cực kỳ thịnh. Bây giờ, sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương đang hoá giải âm khí trong cơ thể Lữ Tuệ San, một khi toàn bộ âm khí được hoá giải, Lữ Tuệ San sẽ hoàn toàn trở thành người..."
Ngoài khí đen ra, còn có thứ gì đó đen kịt và bẩn thỉu bắt đầu xuất hiện trên bề mặt cơ thể Lữ Tuệ San, nhiệt độ cơ thể cô ta đang dần tăng lên.
Lữ Tuệ San cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, vô cùng hưng phấn, cô ta bắt đầu tấn công điên cuồng, ra tay mạnh hơn trước...
Cuối cùng, sau hơn ba giờ, tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi rằng sức mạnh của cả hai chúng tôi đã sung mãn, cơ thể của Lữ Tuệ San đã được tôi hoàn toàn biến đổi, hoàn toàn thành hình.
Ngay khi tiên nữ Thanh Thủy vừa dứt lời, Lữ Tuệ San nói: "Trương Sơn Thành, tôi không chịu được nữa, tôi sắp nổ tung rồi, tôi cảm thấy âm khí trong đan điền của tôi không còn nữa rồi..."
"Tôi... Tôi đã trở thành con người rồi..."
Lúc này, tôi và Lữ Tuệ San cùng lên đỉnh.
Một loại khoái cảm khó tả ập đến toàn cơ thể, toàn trí óc chúng tôi, mười giây sau hai người chúng tôi như ngã quỵ xuống, mềm nhũn trên giường.
Lữ Tuệ San thở hồng hộc, nhìn thứ màu đen ô uế khắp nơi trên người, vội vàng xuống giường vận dụng công lực, trên mặt cơ thể xuất hiện một luồng sức mạnh màu lam nhàn nhạt, nhanh chóng làm sạch cơ thể cô ta.
Nhân tiện, cơ thể tôi cũng đã được làm sạch.
Thật kỳ diệu!
Tiên nữ Thanh Thủy kinh ngạc nói: "Lữ Tuệ San hóa ra là pháp sư cấp bốn, đây là sức mạnh thuộc tính nước".
Hóa ra là một pháp sư cấp bốn? Tôi cũng rất ngạc nhiên.
Tôi hỏi tiên nữ Thanh Thủy: "Bào thai quỷ cũng có thể tu luyện thành pháp sư sao?"
"Đúng vậy”, tiên nữ Thanh Thủy nói: "Bào thai quỷ nửa người nửa quỷ, sức mạnh tu luyện có thể trấn áp âm khí trong cơ thể và kéo dài tuổi thọ, nhưng việc này cũng rất nguy hiểm và đau đớn".
“Ban ngày dương khí vô cùng thịnh, Lữ Tuệ San cũng giống như những người khác, một khi đến ban đêm, âm khí trong cơ thể hoạt động. Sau mười hai giờ mỗi đêm, Lữ Tuệ San sẽ phải chịu cực hình".
Lữ Tuệ San bắt đầu mặc quần áo vào, tôi cũng vội vàng sửa sang lại quần áo.
Mặc quần áo xong, vẻ mặt Lữ Tuệ San đầy cảm kích: "Trương Sơn Thành, cảm ơn cậu".
"Cuối cùng tôi đã hoàn thành tâm nguyện của bố tôi, trở thành một con người".
Tôi thấy Lữ Tuệ San không có nhiều vui mừng, phấn khởi, chỉ là cảm kích tôi.
Tôi nói: "Sao thế, cô đã trở thành người rồi, cô không vui sao?"
Giọng nói của Lữ Tuệ San lãnh đạm: "Nếu vì cơ thể của mình, vì bệnh tật của mình mà cứ mãi hại người khác, mãi làm những chuyện xấu thì liệu cậu có vui nổi không?"
"Bao nhiêu năm nay, tôi chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng của bố tôi. Từ khi sinh ra tôi, bố đã vì tôi mà hi sinh tất cả. Tôi không muốn bố thêm đau buồn".
"Bây giờ cơ thể của tôi đã hồi phục, tôi sẽ sống một cuộc sống bình thường với bố tôi, bầu bạn với ông ấy, chăm sóc ông ấy tới già".
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Có phải Lữ Tuệ San vẫn không muốn chữa bệnh, chỉ vì bố cô ta?
Tôi không hỏi về những chuyện này, mà tôi cũng không nên hỏi, bây giờ vấn đề đã được giải quyết, không liên quan gì đến tôi.
Chúng tôi mở cửa và đi ra ngoài cùng nhau.
Lữ Vô Thiện và Trần Quân vẫn đợi chúng tôi bên ngoài, họ vội vã chạy đến khi thấy chúng tôi đi ra.
Lữ Vô Thiện ấn mạch môn của con gái mình, cẩn thận kiểm tra.
Lữ Tuệ San và tôi đã làm tình bên trong, cả hai đã đợi chúng tôi ở cửa, vậy là... họ đã nghe thấy thứ tiếng đó.
Ngay cả khi họ không ở cửa, tai của người tu luyện rất thính, họ đều có thể nghe thấy...
Tôi đột nhiên thấy rất ngại.
“Ha ha, thành công rồi!”, Lữ Vô Thiện kiểm tra xong, trong lòng vô cùng vui mừng và phấn khởi, ông ta cười phá lên: “Được rồi, thật sự là thành công rồi, con gái của tôi đã ổn rồi, thành người rồi!
"Hơn ba mươi năm!"
"Hơn ba mươi năm, rốt cuộc cũng thành người!"
Lữ Vô Thiện đã làm mọi cách để cứu con gái mình, mất ba mươi bốn năm, cuối cùng con gái đã bình phục rồi.
Cảm xúc Lữ Vô Thiện vô cùng kích động, sắc mặt đỏ bừng vì quá vui mừng.
Trần Quân cũng vô cùng phấn khích: "Chủ tịch Lữ, chúc mừng ông, cuối cùng Tuệ San cũng giống như chúng ta".
"Quá tốt rồi".
Lữ Vô Thiện và Trần Quân rất biết ơn tôi.
"Sơn Thành...", Lữ Vô Thiện nói rất nghiêm túc: "Cậu đã cứu con gái tôi. Hiện tại trong cơ thể con bé không còn âm khí nữa, cũng không có tác dụng phụ nào cả".
"Sau này, tôi sẽ không bao giờ hại người nữa, tôi sẽ không bao giờ làm điều gì xấu, tôi sẽ không bao giờ giết bất cứ ai nữa, tôi muốn sống một cuộc sống bình thường với con gái của tôi".
Trần Quân có chút bất lực, nói: "Nếu sớm biết Sơn Thành có năng lực như vậy, chúng ta cần gì phải làm nhiều điều sai trái như vậy chứ?"
"Nếu sớm quen biết Sơn Thành, nói cho Sơn Thành mọi chuyện, nhờ cậu ấy giúp đỡ thì mọi vấn đề đã được giải quyết".
Lữ Vô Thiện cũng thở dài: "Bây giờ gặp được Sơn Thành cũng không muộn, bằng không, nếu chúng ta thật sự chữa trị cho Lữ Tuệ San bằng loại tà thuật tà ác hơn, chắc chắn sẽ có nhiều tác dụng phụ, có lẽ còn làm nhiều chuyện xấu hơn".
"Nói không chừng, chúng ta sẽ bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí bắt đi".
"Tóm lại, Sơn Thành là ngôi sao may mắn của chúng ta, lần này toàn bộ công lao đều là của Sơn Thành".
Lúc này, Lữ Vô Thiện nắm lấy tay tôi, nói: "Sơn Thành, tài sản của tôi, tất cả những gì tôi có, tôi sẽ tặng cho cậu để cảm ơn cậu đã cứu Tuệ San".
Lữ Vô Thiện muốn cho tôi toàn bộ tài sản? Tài sản của Lữ Vô Thiện gấp mấy lần Âu Dương Bác, tài sản của Lư Thần Dương cũng không nhiều bằng Lữ Vô Thiện.
Nhưng tôi từ chối, tôi nói: “Tôi không cần tài sản của ông, miễn là sau này gia đình ông sống tốt, vậy là được”.
Lữ Vô Thiện thấy thái độ của tôi kiên quyết, nói: "Nếu cậu không muốn, thì tôi sẽ quyên góp hết cho quỹ từ thiện, để lại một phần nhỏ, để chúng tôi đủ sống là được".
“Tôi còn có một số báu vật trong giới tu luyện, chẳng hạn như đá Ngũ Hành lấy được trước đây, cùng một số linh thạch… Tất cả đều nhằm mục đích chữa bệnh cho Tuệ San, bây giờ... chúng đều vô dụng rồi".
"Sơn Thành, những thứ này cậu có thể dùng được".
Có vẻ như Lữ Vô Thiện căn bản không phải là người xấu, mục tiêu của ông ta đã đạt được, ông ta sẽ không bao giờ làm điều ác nữa, sẽ không làm chuyện xấu nữa, ông ta thực sự muốn sống một cuộc sống bình thường với con gái của mình.
Tôi nói: "Ông cứ giữ báu vật lại mà dùng đi. Tôi không cần. Ông có thể để dành cho người có ích, hoặc trực tiếp trao cho quốc gia".
Tiên nữ Thanh Thủy có chút kinh ngạc: "Lữ Vô Thiện hẳn là thu thập rất nhiều báu vật, tại sao ngươi không lấy?"
"Tôi không muốn...", tôi đáp lại tiên nữ Thanh Thủy: "Bởi vì... tôi cũng mệt mỏi rồi..."
Tôi thực sự quá mệt mỏi với cuộc sống trong giới tu luyện, nhìn kết quả cuối cùng của một kẻ độc ác như Lữ Vô Thiện cũng muốn sống một cuộc sống bình dị với con gái mình, bỗng nhiên tôi cũng muốn như vậy.
Chương 512: Báo cáo Cục điều tra hiện tượng huyền bí
Lữ Vô Thiện thấy tôi không nhận tiền bạc và báu vật của ông ta, liền nói: "Sơn Thành, cậu không ghi thù cũ, đã giúp tôi nhiều như vậy, rốt cuộc cậu cần gì?"
"Tôi không thích mang ơn người khác. Cậu không cần tất cả tài sản và báu vật của tôi... Trong lòng tôi cảm thấy rất ngại".
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Nếu ngươi không cần báu vật, thì thành đôi với Lữ Tuệ San đi, để cô ta làm người phụ nữ của ngươi. Điều đó sẽ rất có lợi cho ngươi sau này".
Lần này, tôi không nghe theo tiên nữ Thanh Thuỷ, bố con họ đã chọn sống ẩn dật, tôi sẽ không làm khó họ.
Tôi nói: "Tôi không muốn bất cứ thứ gì, mọi chuyện kết thúc tại đây, tôi cũng chúc bố con ông có một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai".
Tôi nói thật lòng, dù là Lữ Vô Thiện hay Lữ Tuệ San, họ đã phải chịu đựng quá nhiều trong ba mươi mấy năm qua. Tôi hy vọng họ có thể sống tốt hơn trong tương lai.
Lữ Vô Thiện nghe vậy lập tức cúi người cảm ơn tôi: "Xin hãy nhận của tôi một lạy!"
Tôi vội vàng đỡ Lữ Vô Thiện dậy nói: "Tôi giúp ông, cũng là giúp những người vô tội kia".
Trần Quân cười nói: “Chủ tịch Lữ, Sơn Thành giống như ông khi còn trẻ, đều có ý tốt, rất lương thiện. Có những người như Sơn Thành trong giới tu luyện, cũng là một điều may mắn đối với giới tu luyện".
Ông ta đang nịnh tôi đấy à?
Lúc này, Lữ Tuệ San nói: "Nếu muốn nói chuyện thì rời khỏi đây trước đã. Chuyện của con đã được giải quyết xong. Nơi đây là một bể máu, hấp thu rất nhiều vận khí, những thứ khác đều hủy hết đi".
Lữ Vô Thiện gật đầu: "Chuyện ở đây bố sẽ giao cho Âu Dương Bác lo liệu. Bây giờ, chúng ta rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nghỉ ngơi thật tốt. Tối mai, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn mừng vì Tuệ San".
Chúng tôi cùng nhau bước ra ngoài, chuyện của Lữ Tuệ San đã kết thúc, tất cả mọi chuyện ở đây đã kết thúc.
Đây cũng là kết quả tốt nhất.
Khi đến trước cấm chế ở lối ra, Trần Quân ấn tay phải vào cửa gỗ, sức mạnh từ cửa gỗ tản ra.
Đột nhiên, cánh cửa gỗ bị một sức mạnh đập vỡ!
Bỗng có hai người lao ra khỏi hành lang!
Một người là Mộc Dịch, và người kia là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, nhìn chúng tôi với vẻ mặt u ám.
Chuyện gì thế này?
Mộc Dịch cầm trên tay một cây gậy bằng bạc, còn thanh niên thì cầm súng trên tay, giống hệt khẩu súng mà Mộc Dịch đưa cho tôi lần trước.
Khẩu súng của thanh niên đang chĩa vào Lữ Vô Thiện.
Cả hai cảm nhận được mùi máu trong không khí, họ bàng hoàng khi nhìn thấy bể máu ở đằng xa.
Mộc Dịch kêu lên: "Sư huynh, đó... đó là máu người!"
Sư huynh? Có vẻ như thanh niên này là sư huynh Giang Dương của Mộc Dịch.
Mộc Dịch và Giang Dương sao lại xuất hiện ở đây? Không phải tôi đã bảo Mộc Dịch đưa Triệu Vũ về nhà sao?
Ánh mắt lạnh lùng của Giang Dương quét qua chúng tôi, anh ta hét to: "Lữ Siêu, Trần Quân, hai người bị bắt vì bị tình nghi có liên quan đến việc nuôi bào thai quỷ và giết người!"
Nói xong, thanh niên lấy ra hai chiếc vòng tay từ trong túi xách của mình bằng tay trái, những chiếc vòng này là còng tay của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, dùng để đeo vào cổ tay của người tu luyện, khóa toàn bộ sức mạnh trong cơ thể.
Lữ Vô Thiện và Trần Quân có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, Lữ Vô Thiện nói: "Hai cô cậu này, tôi không muốn làm khó hai người, lập tức lùi lại đi".
Tôi cũng nói: "Mộc Dịch, không có chuyện gì xảy ra ở đây cả, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm".
“Hiểu lầm?”, Mộc Dịch khó hiểu nhìn tôi.
Giang Dương lạnh lùng nói: "Lữ Siêu, Trần Quân, tôi đã biết hai người đang làm gì rồi. Đại đội của Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ sớm tới đây, tốt hơn hết là các ông nên hợp tác, còng tay đưa đi".
Đại đội? Chuyện gì thế này?
Sắc mặt Lữ Vô Thiện vô cùng lạnh lùng: "Hai người đã báo cáo sự tình ở đây cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí?"
“Đúng vậy!”, Mộc Dịch nói: “Các người đúng là táng tận lương tâm, còn dùng người thường để nuôi bào thai quỷ, tội không thể tha!
Ý định giết người hiện rõ trên khuôn mặt của Lữ Vô Thiện và Trần Quân.
Linh khí mạnh mẽ xuất hiện từ trong tay phải của Trần Quân, ngón trỏ của Giang Dương cũng đặt vào cò súng!
Tôi vội vàng lao vào giữa hai bên và nói: “Mọi người đừng bốc đồng mà!”
"Mộc Dịch, mọi chuyện ở đây chỉ là hiểu lầm. Bây giờ sự việc đã được giải quyết, xin cô hãy giải thích với Cục điều tra hiện tượng huyền bí rằng không có chuyện gì xảy ra ở đây".
Mộc Dịch lạnh lùng nói: "Trương Sơn Thành, anh uống nhầm thuốc rồi à? Hay là anh bị bọn họ uy hiếp?"
"Không", tôi vô cùng gấp gáp nói: "Chuyện này rất phức tạp nhưng đã kết thúc rồi. Đừng để những người từ Cục điều tra hiện tượng huyền bí đến, để họ đi đi".
"Thả họ rời đi!"
Sắc mặt Mộc Dịch vô cùng khó coi: "Sơn Thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại xin cho những người này?"
Tôi nói: "Tôi sẽ từ từ giải thích cho cô, để họ đi đi".
Giang Dương lạnh lùng nói: "Trương Sơn Thành, tránh ra! Nếu anh không tránh ra, tôi giết luôn cả anh đấy!"
Súng của Giang Dương chĩa vào tôi.
“Đúng là ‘điếc không sợ súng’!”, bỗng nhiên, Lữ Vô Thiện không báo trước mà ra tay, bóng người lóe lên trước mắt Giang Dương.
Giang Dương trực tiếp bắn một phát súng!
Đùng!
Một lớp năng lượng màu vàng kim đột nhiên xuất hiện trước mặt Lữ Vô Thiện, ngăn cản viên đạn.
Pằng pằng...
Thanh niên bắn liên tiếp mấy phát, đạn đều bị chặn!
Giang Dương hét lên: "Mộc Dịch, em đi đi, ông ta là người khu ma!"
Người khu ma?
Lữ Vô Thiện là người khu ma?
Trời ơi, sao có thể chứ?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Sức mạnh kim loại tạo thành một vỏ bọc phòng ngự. Đây là sức mạnh mà chỉ người khu ma mới có được, Lữ Vô Thiện quả thực là một người khu ma. Hèn gì ta không cảm nhận được sức mạnh của ông ta".
Tôi kinh hãi, nếu như ngay từ đầu Lữ Vô Thiện đã tự mình xử lý tôi, cho dù có trăm người, tôi cũng không phải là đối thủ của ông ta!
Giang Dương ngay sau đó không nói được lời nào, súng trong tay Giang Dương đã bay ra, Lữ Vô Thiện bóp cổ Giang Dương, nhấc anh ta lên cao.
“Buông sư huynh của tôi ra!”, Mộc Dịch lao tới, tôi vội vàng nắm lấy cánh tay Mộc Dịch: “Đừng bốc đồng”.
Giang Dương giãy giụa trong tay Lữ Vô Thiện, tôi vội vàng nói: "Chủ tịch Lữ, thả anh ta ra đi, các ông có thể rời đi rồi".
"Chuyện ở đây giao cho tôi đi".
Lữ Vô Thiện hung hăng nện xuống, Giang Dương ngã xuống đất cách đó năm mét.
Lữ Vô Thiện hung hăng nhìn chằm chằm Giang Dương: "Tôi đã hứa với Trương Sơn Thành sẽ không giết người nữa, nếu không, hai người đã là hai cái xác chết rồi!"
"Nói cho các người biết, nếu người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí muốn gây khó dễ cho tôi, có bao nhiêu người tới, tôi giết bấy nhiêu người!"
"Chúng ta đi!"
Ba người Lữ Vô Thiện, Trần Quân và Lữ Tuệ San đi ra ngoài.
Giang Dương đứng dậy từ dưới đất, nhặt súng trên đất, đột nhiên chĩa súng vào tôi, tràn đầy tức giận.
"Trương Sơn Thành! Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào! Mộc Dịch nói với tôi rằng anh vẫn đang điều tra chuyện này, mà bây giờ, anh và đám người Lữ Vô Thiện lại cùng một giuộc?"
“Sư huynh, anh đừng sốt ruột quá”, Mộc Dịch nắm lấy cánh tay Giang Dương: “Sơn Thành hẳn là có chuyện không nói ra được, chúng ta cùng nghe Sơn Thành giải thích”.
Giang Dương cả giận nói: "Mộc Dịch, chúng ta không có thời gian nghe anh ta giải thích, em trông chừng Trương Sơn Thành, anh đuổi theo đám người Lữ Siêu".
Dứt lời, Giang Dương xông ra ngoài.
“Sư huynh, anh đừng đi, đối phương là người khu ma đấy!”, Mộc Dịch đuổi theo, tôi cũng theo ra ngoài.
Chương 513: Quay đầu
Lúc này trong quán bar không có ai, chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo, cảnh sát ở bên ngoài cũng đã sớm rời đi.
Mộc Dịch kéo cánh tay Giang Dương, nói: "Sư huynh, Lữ Siêu là người khu ma, ông ta còn mạnh hơn pháp sư cấp năm".
"Cho dù chúng ta kéo nhiều người tới đây, cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Chuyện này đã không còn là chuyện chúng ta có thể giải quyết được nữa!"
"Nếu anh đi theo sẽ rất phiền phức, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Giang Dương lạnh lùng nói: "Sư muội, chuyện lớn thế này mà em giấu anh lâu như vậy!"
"Nếu em báo cáo cho anh sớm hơn, chắc chắn mọi chuyện sẽ không biến thành thế này".
"Cho dù có người khu ma thì sao? Cục điều tra hiện tượng huyền bí chúng ta không phải cũng có người khu ma sao? Đừng quên, phía trên chúng ta là Đạo Hội, có rất nhiều người khu ma!"
"Mộc Dịch, em đừng quan tâm đến chuyện này nữa, anh sẽ toàn quyền xử lý".
"Nhiệm vụ của em vẫn là giám sát Trương Sơn Thành".
Nói xong, Giang Dương rời đi, không cho Mộc Dịch đi theo.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Những vụ án có liên quan đến người khu ma đều là những vụ án lớn. Rõ ràng Giang Dương muốn kết án vụ này, đến lúc đó anh ta sẽ lập được công lớn”.
Thì ra là vậy
Vì Giang Dương không để cho Mộc Dịch can thiệp nên tôi cũng không cần phải can thiệp nữa, chuyện giữa tôi và Lữ Vô Thiện đã được giải quyết, tôi cũng hy vọng lần này Lữ Vô Thiện có thể rời đi, sống ẩn dật cùng con gái.
Tôi nói: "Mộc Dịch, đi thôi, ở đây không còn việc của chúng ta nữa".
Tôi đi về phía trước, Mộc Dịch vội vàng đi theo tôi, hỏi: "Trương Sơn Thành, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Tôi nói: "Cô thì có chuyện gì vậy? Chuyện này đã nói là không báo cáo lên Cục điều tra hiện tượng huyền bí, sao lại đột nhiên báo cáo vậy?"
“Còn không phải vì anh à!”, Mộc Dịch tức giận nói: “Sau khi đưa Triệu Vũ về, tôi không tài nào ngủ được liền gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại của anh lại không liên lạc được”.
"Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là anh xảy ra chuyện rồi!"
"Tôi liền ra ngoài tìm anh, đến quán bar này. Ngay khi tôi vừa bước vào, tôi đã đụng độ với hai người, một trong hai người đó là pháp sư cấp ba. Tôi nhanh chóng lẻn vào trong sàn nhảy đầy hỗn loạn, nhờ những người ở sàn nhảy, tôi mới thoát ra được”.
"Lúc đó, tôi lập tức gọi cảnh sát. Cảnh sát bao vây quán bar, những người tu luyện bên trong cũng bỏ trốn. Tôi phát hiện một hang động trong nhà vệ sinh của một phòng bao riêng. Qua camera theo dõi quán bar, tôi cũng nhìn thấy anh đã đến phòng riêng này".
"Tôi đi vào dọc theo hành lang rồi tìm thấy cánh cửa bí mật ở đây. Sức mạnh tôi không thể mở được cánh cửa bí mật, vì vậy tôi lập tức liên lạc với sư huynh của tôi".
"Sau khi sư huynh tôi đến, cũng không phá vỡ được cấm chế. Tôi chỉ có thể nói với sư huynh của tôi những chuyện xảy ra gần đây. Sư huynh đã mắng tôi một trận, anh ấy trách tôi vì đã giữ bí mật với anh ấy".
"Sư huynh đã suy nghĩ một hồi, nhận thấy chuyện này rất quan trọng, vì vậy đã báo cáo lên cấp trên".
Thì ra Mộc Dịch báo cáo lên Cục điều tra hiện tượng huyền bí là vì lo lắng cho tôi.
Tôi cảm thấy thật sự bất lực, đúng là chuyện gì cũng xảy ra được.
Tôi kể toàn bộ chuyện của Lữ Vô Thiện, ông ta gặp phải chuyện gì, rồi chuyện ông ta những năm qua đã vì con gái mình mà làm tất cả...
Mộc Dịch nghe xong thở dài một hơi: "Người đáng thương tất có chỗ đáng giận".
"Lữ Vô Thiện đáng ra không nên sinh con gái ông ta ra”.
"Sơn Thành, anh quá tốt bụng, anh có biết vì một mình Lữ Tuệ San mà Lữ Vô Thiện đã giết hại bao nhiêu người không?"
“Tôi biết”, tôi nói: “Nhưng vợ và con gái của Lữ Vô Thiện vốn dĩ có thể sống và lớn lên khỏe mạnh bình thường, nhưng những người qua đường thờ ơ đó lại không giúp đỡ vợ của Lữ Vô Thiện”.
"Lữ Vô Thiện đúng là có sai, nhưng chung quy người sai là tên hung thủ đó, là những người qua đường thờ ơ đó".
"Vợ của Lữ Vô Thiện đã xây dựng một bệnh viện ở khu ổ chuột để giúp đỡ người dân ở đó, nhưng cuối cùng lại chết trong khu ổ chuột, trong sự thờ ơ của những người qua đường..."
Mộc Dịch nói: "Anh nói không sai. Con gái của Lữ Vô Thiện bây giờ đã ổn. Nếu mọi chuyện kết thúc hoàn toàn là tốt nhất".
"Nhưng... bây giờ sự việc đã được báo cáo cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí rồi. Sau khi Cục điều tra hiện tượng huyền bí biết những chuyện này, chắc chắn sẽ tiến hành điều tra toàn bộ, mà bể máu là bằng chứng có lợi nhất".
"Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ không bao giờ buông tha cho Lữ Vô Thiện. Lữ Vô Thiện lại còn là một người khu ma, một kẻ ác mạnh như vậy Cục điều tra hiện tượng huyền bí càng không buông tha, ngược lại sẽ truy nã ông ta".
Trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng tôi lại không thể trách Mộc Dịch, lúc ấy, Mộc Dịch tưởng là tôi xảy ra chuyện...
Tôi và Mộc Dịch trở về nhà, tôi nằm trên giường, kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ngày xưa, tôi rất ghét Lữ Vô Thiện, luôn muốn xé xác ông ta thành nghìn mảnh, bây giờ tôi đã giảng hòa với Lữ Vô Thiện, nhưng ông ta lại gặp rắc rối.
Những chuyện này không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi không cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, ngược lại còn… mệt mỏi hơn.
Tôi tính, đã nửa năm kể từ khi tôi làm thầy khai quang, trong nửa năm này, đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều hơn cả số chuyện trong mười tám năm của tôi.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói rằng tôi sẽ mất một trăm năm, hoặc một nghìn năm để trở thành một kẻ mạnh tuyệt thế và phá vỡ phong ấn dưới đáy hồ.
Vậy bao nhiêu chuyện sẽ xảy ra và bao nhiêu mối nguy hiểm tôi sẽ phải đương đầu trong ngần ấy năm chứ?
Tôi không dám tưởng tượng nữa!
Hơn nữa, trong trí nhớ kiếp trước của tôi, tôi từng bước trưởng thành, trở nên mạnh mẽ, tu luyện, chiến đấu với yêu quái trong tám năm...
Những kí ức này cũng giống như trải nghiệm của cá nhân tôi, chỉ tám năm đã xảy ra quá nhiều chuyện, quá đáng sợ rồi!
Một cảm giác chán ghét dâng lên từ đáy lòng, tôi bỗng muốn trốn tránh, muốn bỏ lại tất cả những chuyện này, muốn sống một cuộc sống bình yên.
Nhưng tôi... tôi có thể quay lại không?
Tiên nữ Thanh Thuỷ kết nối ý thức với tôi, cô ấy đã biết tôi nghĩ gì, nói: "Ngươi không thể quay lại nữa. Kể từ khi ký khế ước với ta, ngươi không thể quay lại cuộc sống trước đây nữa rồi".
Tôi nói: "Nếu tôi cứ muốn quay lại thì sao?"
Tiên nữ Thanh Thuỷ đương nhiên có thể cảm nhận được tôi rất nghiêm túc, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Thì ta sẽ lấy đi tất cả sức mạnh và tất cả mọi thứ của ngươi, sau đó tìm một người thích hợp để giúp ta hoàn thành việc của mình".
"Ngươi đồng ý không?"
Mất đi sức mạnh của mình, tôi sợ tôi sẽ mất tất cả những gì tôi có bây giờ... Tôi sẽ trở thành Trương Sơn Thành bình thường một lần nữa.
Tới lúc đó, kẻ thù của tôi sẽ giết tôi mà không tốn chút sức lực nào...
Lòng tôi rối như tơ vò, chuyện gì cũng có thể lựa chọn, sức mạnh to lớn đã mang đến cho tôi vô vàn nguy hiểm, nhưng sau khi mất đi sức mạnh, tôi sợ mình sẽ không còn gì.
Liệu lúc đó những người phụ nữ của tôi có rời bỏ tôi? Liệu mối quan hệ của tôi với Âu Dương Bác, với những người bạn của tôi có thay đổi không?
Tôi không biết...
Hơn nữa, Lâm Ngọc Lam đã gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, Mạc Vũ và tôi có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, Lý Giai Dao bị người của Bạch Long Sơn bắt đi, tôi chưa báo được thù cho bố mẹ Lý Giai Dao, và tôi cũng chưa tra ra được thân thế của mình...
Nghĩ đến đó, tôi thấy vô cùng khó chịu.
Tôi mất ngủ cả đêm.
Chương 514: Giúp đỡ
Mấy ngày nay tôi ở nhà nghỉ ngơi, không đi đâu cả.
Âu Dương Bác có đến đây một lần, tôi nói với ông ấy rằng mọi việc đã được giải quyết, Âu Dương Bác rất biết ơn tôi.
Nhóm Trần Kế Tần và những người phụ nữ của tôi cũng đã lên khỏi vách núi, mọi người đang ở trong thị trấn.
Mộc Dịch luôn ở bên tôi những ngày này.
Mộc Dịch đã liên lạc với Giang Dương, Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã cử một số lượng lớn người và thậm chí cả những người khu ma, họ kiểm tra bể máu dưới tòa nhà Long Đằng, cũng phán đoán dòng lưu chuyển vận khí của tòa nhà Long Đằng.
Các lãnh đạo cấp cao của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng đến gặp tôi và Mộc Dịch, tìm hiểu một số sự việc, đồng thời đã xác nhận được Lữ Vô Thiện đang luyện bào thai quỷ.
Nhưng tôi không nói với họ Lữ Siêu chính là Lữ Vô Thiện, cũng không cho họ biết danh tính con gái của Lữ Vô Thiện, tôi đã nói tất cả những gì nên nói, tôi không nói một lời về những gì không nên nói.
Đương nhiên, chuyện Lữ Siêu là Lữ Vô Thiện, tôi vẫn nói với Mộc Dịch, bởi vì tôi tin tưởng Mộc Dịch, cô ta là bạn của tôi.
Tôi không trách Mộc Dịch chuyện Lữ Vô Thiện bị Cục điều tra hiện tượng huyền bí truy nã, bởi lúc đó Mộc Dịch báo cáo với Cục điều tra hiện tượng huyền bí là vì tôi, cô ta nghĩ tôi đã xảy ra chuyện nên mới làm như vậy.
Vào đêm thứ năm, tôi nhận được một cuộc gọi số ẩn, đó là một cuộc gọi từ Lữ Vô Thiện.
"Sơn Thành, tôi gặp phải chút chuyện, xin cậu hãy giúp tôi, chăm sóc con gái tôi".
Chuyện gì thế này? Trong lòng tôi có dự cảm không lành, tôi nói: "Hai người vẫn chưa rời thành phố sao?"
"Chưa", Lữ Vô Thiện nói: "Lần này Cục điều tra hiện tượng huyền bí cử ba người khu ma cùng một lượng lớn người tới, bọn họ phong tỏa tất cả lối ra khỏi thành phố, đồng thời lục soát vô cùng kĩ, tôi cũng có đàn em ẩn dật trong thành phố, nhưng họ đều đã bị giết".
"Bây giờ, tôi với Trần Quân, Tuệ San và cả Lý Ngọc Liên, bốn chúng tôi đang ở cùng nhau".
"Nếu cứ ở lại đây, sớm muộn gì cũng bị phát hiện".
"Toàn bộ chuyện này, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí không biết con gái tôi là ai, chỉ có cậu biết, tôi tin tưởng cậu, cậu sẽ không phản bội tôi, cho nên tôi giao con gái của tôi cho cậu chăm sóc".
"Sơn Thành, làm ơn, tôi không thể để con gái tôi chết được".
Thực lòng mà nói, tôi không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Lữ Vô Thiện nữa, chuyện gì nên giúp thì giúp, không nên giúp thì tôi không giúp được.
Lần này, Cục điều tra hiện tượng huyền bí rất coi trọng sự việc này, họ đã cử ba người khu ma tới, nếu tôi bị dính vào sự việc này, nếu xảy ra chuyện là tôi đi đời nhà ma!
Nhưng tôi nghe thấy ông ta nói Lý Ngọc Liên đang ở cùng họ, tôi phải giúp đỡ họ.
Tôi đã hứa với Lý Ngọc Liên rằng tôi sẽ không để chị ấy thất vọng, tôi không thể để Lý Ngọc Liên đi theo Lữ Vô Thiện rồi xảy ra chuyện.
Tôi nói: "Lẽ nào ông không có cách nào thoát ra sao?"
"Ba người khu ma của Cục điều tra hiện tượng huyền bí. Thành phố lớn như vậy, có sáu lối ra. Với thực lực của ông, trốn thoát không khó chứ?"
Lữ Vô Thiện nói: "Không đơn giản như vậy đâu. Ở khắp nơi trong khu đô thị đều có camera giám sát. Mà hệ thống giám sát và hệ thống Skynet của Cục điều tra hiện tượng huyền bí không phải chuyện đùa đâu. Hơn nữa, tất cả các lối ra đều bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí phục kích sẵn, họ đã đặt xong trận pháp, có thể phát hiện ra người tu luyện".
"Trước mắt, tôi chỉ biết rằng có ba người khu ma, còn chính xác là bao nhiêu thì tôi không rõ".
"Cục điều tra hiện tượng huyền bí là cơ quan của Chính phủ. Cho dù tôi thực sự trốn thoát, bất kể tôi trốn đi đâu, tôi cũng sẽ bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí truy nã. Không có nơi nào để trốn, dù có trốn ra nước ngoài, tôi cũng sẽ bị truy nã".
"Nếu tôi đưa con gái tôi trốn cùng, điều đó sẽ chỉ khiến con gái tôi bị lộ, khiến con bé gặp nguy hiểm lớn hơn".
"Vì vậy, tôi quyết định giao con gái của tôi cho cậu. Còn tôi, trốn được thì trốn, trốn không được thì chết trận".
Tôi cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, Lữ Vô Thiện sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ vì sự an toàn của con gái mình.
“Được rồi, tôi đồng ý”, Tôi nói: “Tuy nhiên, tôi có một điều kiện. Tôi muốn Lý Ngọc Liên cũng rời khỏi ông. Dù gì thì Lý Ngọc Liên cũng là người của thôn chúng tôi, quan hệ giữa chị ấy và tôi cũng rất tốt”.
Lữ Vô Thiện nói: "Lý Ngọc Liên là một cô gái tốt. Kể từ khi xảy ra chuyện, Trần Quân đã để con bé và Lôi Dương rời đi. Vì Lý Ngọc Liên và Lôi Dương không hề tham gia vào những chuyện này".
"Lôi Dương đã rời đi, nhưng Lý Ngọc Liên lại không đi, sư phụ đang gặp nguy hiểm, làm sao con bé có thể bỏ rơi sư phụ được".
"Căn bản không thể thuyết phục đứa trẻ này rời đi được. Chúng tôi định đánh ngất con bé rồi bí mật rời đi, nhưng con bé nói rằng nếu có chuyện gì xảy ra với sư phụ, con bé quyết không sống nữa".
Tôi không ngờ rằng Lý Ngọc Liên lại nghĩ như vậy, có vẻ như Trần Quân đối xử với Lý Ngọc Liên rất tốt, ông ta đã dạy chị ấy cách tu luyện, cho chị ấy một cuộc sống mới. Bây giờ Trần Quân xảy ra chuyện, Lý Ngọc Liên đã chọn ở lại.
Tôi hít một hơi thật sâu: "Con gái ông thì sao? Cô ta có đồng ý với kế hoạch của ông không?"
Lữ Vô Thiện nói: "Con bé cũng không muốn rời đi. Tôi đã đánh ngất nó, tới lúc đó, tôi cũng sẽ đánh ngất Lý Ngọc Liên, rồi cậu tới đón hai người họ".
"Bất kể tôi và Trần Quân có xảy ra chuyện hay không, cậu đều phải nói với hai đứa nó rằng chúng tôi đã trốn thoát suôn sẻ".
Lữ Vô Thiện đã suy nghĩ chu đáo, ông ta lo khi con gái mình và Lý Ngọc Liên biết ông ta và Trần Quân xảy ra chuyện sẽ không thể chấp nhận được, do đó mà hành động liều lĩnh, bỏ mạng.
Tôi đồng ý với ông ta, nói: "Bây giờ mọi người đang ở đâu?"
“Quán bar”, Lữ Vô Thiện nói: “Chúng tôi đang ở quán bar lúc trước cậu từng đến”.
“Cái gì?”, tôi sửng sốt vô cùng: “Các ông đang ở quán bar đó à?”
Lữ Vô Thiện nói: "Sau khi sự việc xảy ra, quán bar bị phong tỏa và đóng cửa, bể máu bên trong cũng đã được xử lý”.
"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ không bao giờ nghĩ tới chúng tôi đang trốn trong quán bar".
“Nhưng ẩn náu ở đây không phải là giải pháp lâu dài. Theo thời gian, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí chắc chắn sẽ tìm tới đây".
Tôi đã bàn bạc xong xuôi với Lữ Vô Thiện, chúng tôi sẽ hành động vào lúc hai giờ đêm nay.
Tôi cứ nghĩ mãi, rốt cuộc tôi có nên nói với Mộc Dịch không?
Nếu nói cho Mộc Dịch, cô ta sẽ lại nói với sư huynh của cô ta thì sao?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Ngươi vẫn nên nói với Mộc Dịch, ngươi và Mộc Dịch đang sống cùng nhau, làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Mộc Dịch?"
"Vả lại, ngươi không nói cho cô ta biết, nếu bị phát hiện mới xảy ra chuyện ấy. Hơn nữa, nếu ngươi cứu hai cô gái, bọn họ chắc chắn phải sống cùng ngươi".
"Bây giờ các lối ra lớn trong thành phố đều bị phong tỏa. Đừng quên, Giang Dương đã từng gặp Lữ Tuệ San, bây giờ ngươi đưa Lữ Tuệ San đang hôn mê ra khỏi thành phố, ngươi nghĩ ngươi có thể ra ngoài được sao?"
Phân tích của tiên nữ Thanh Thuỷ rất có lý, vì vậy tôi đến gõ cửa phòng Mộc Dịch, chúng tôi ngồi trong phòng khách, tôi nói sự việc ban nãy với Mộc Dịch.
Mộc Dịch rất kinh ngạc: "Tại sao anh lại xen vào những chuyện này? Anh có thể mặc kệ không tham gia mà".
Tôi nói: "Quan trọng là tôi muốn cứu Lý Ngọc Liên".
"Lý Ngọc Liên? Người phụ nữ trong thôn của anh?", Mộc Dịch nói.
“Ừ”, tôi gật đầu: “Tôi phải cứu chị ấy”.
Mộc Dịch cau mày: "Anh vì cứu người dân trong thôn của anh mà đương đầu với nguy hiểm lớn như vậy sao? Anh có biết nếu người nào đó trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí phát hiện ra thì... không ai có thể cứu được anh!"
"Chẳng lẽ... Lý Ngọc Liên... là người phụ nữ của anh?"
Chương 515: Phản bội
Mộc Dịch đã đoán được nên tôi không cần phải giấu giếm nữa: "Đúng vậy, Lý Ngọc Liên là người phụ nữ của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn chị ấy bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí bắt đi".
Mộc Dịch cau mày: "Nên nói anh là loại người si tình, hay nên nói anh bội bạc, vô trách nhiệm? Tôi thật sự không biết anh có quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ nữa. Cứ vài ba ngày lại lòi ra một người".
"Tôi quen biết anh nửa năm mà số người phụ nữ của anh đếm không nổi. Sau này anh phải kiềm chế một chút, nợ tình càng nhiều thì sau này anh phải trả đủ".
"Anh chịu trách nhiệm với mỗi người phụ nữ rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện không tốt? Anh có từng nghĩ chuyện này có thể kéo dài được bao lâu không? Kết hôn với tất cả những người phụ nữ này? Sinh ra một đàn con?"
"Mối quan hệ giữa người với người rất tinh tế. Mọi phụ nữ đều có tính ghen tuông mạnh mẽ. Những người phụ nữ của anh bây giờ là những người bình thường, anh có thể kiểm soát mọi thứ bằng sức mạnh và nguồn lực tài chính của mình".
"Nhưng nếu họ bước vào giới tu luyện và tiếp xúc với nhiều thứ hơn, họ sẽ không thiếu tiền bạc, cũng không thiếu sức mạnh. Khi anh không thể chăm sóc họ nữa, khi anh không có thời gian đồng hành cùng họ, hơn nữa còn đi tìm thêm nhiều người phụ nữ khác..."
"Anh sẽ không thể kiểm soát mối quan hệ của mình và cuối cùng sẽ phải chia tay thôi".
"Đừng trêu chọc thêm người phụ nữ nào nữa, nợ tình có khi cả đời không trả được, có khi lại lôi kéo hận thù, vậy thì không hay rồi".
Mộc Dịch nói có lý. Trong nửa năm qua tôi có rất nhiều phụ nữ. Nếu tôi cứ tiếp tục tu luyện nhờ việc hút âm khí, tôi sẽ cần nhiều phụ nữ hơn. Tôi không thể chăm sóc mọi phụ nữ và tất cả bọn họ cũng không thể xử lý tốt các mối quan hệ.
Nếu có bảy, tám người phụ nữ, có lẽ tôi có thể xử lý tốt, nhưng nếu có hàng chục thì sao?
Tiên nữ Thanh Thuỷ yêu cầu tôi nuôi những người phụ nữ này thành hậu cung của mình. Nhưng tôi đâu phải là hoàng đế, tôi sợ năng lực của mình có hạn, căn bản không thể làm được.
Mà cùng với việc tôi tu luyện, sức mạnh của tôi được nâng cao, đủ các loại chuyện sẽ xảy ra và cả những nguy hiểm cũng ngày một nhiều, tôi cũng không thể ở bên bọn họ mọi lúc mọi nơi được.
Lấy những người phụ nữ hiện tại của tôi làm ví dụ. Tôi không có thời gian để ở bên họ, tôi dành quá ít thời gian ở riêng với từng người, cũng dành quá ít tình yêu cho họ.
Khi tất cả đã bước vào giới tu luyện, sau khi họ có được tiền bạc và thế lực, tới lúc đó, họ sẽ gặp những người tốt hơn, có thời gian đồng hành cùng họ, liệu họ có còn sống chết đòi đi theo tôi không?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Đừng lo lắng, thuật hút khí âm có sức hút chí mạng đối với phụ nữ. Họ sẽ chỉ theo ngươi thôi, chỉ những người có tâm tính cao mới có thể rời đi. Tóm lại, ngươi không phải lo lắng về những điều này".
Trước đây, tôi nghĩ rằng tôi có nhiều phụ nữ, tôi sẽ rất vui, hào hứng, nhưng bây giờ, tôi chả nghĩ gì nữa, vì tôi mệt rồi...
Tôi và Mộc Dịch lại nói về chuyện lần này.
Mộc Dịch nói: "Anh cứu Lý Ngọc Liên, tôi có thể hiểu được, nhưng tại sao anh lại hứa với Lữ Vô Thiện sẽ cứu con gái của ông ta?"
Tôi nói: "Lữ Vô Thiện quá đáng thương. Cả đời này, ông ta chỉ muốn cứu con gái. Giờ ông ta xảy ra chuyện, con gái vừa mới bình phục. Ông ta cầu xin tôi giúp đỡ, làm sao tôi có thể từ chối được?"
“Tôi nghĩ anh không nên làm như thế”, Mộc Dịch nói: “Dù thế nào đi nữa, đám người Lữ Vô Thiện đã phạm phải những tội ác khủng khiếp, Lữ Tuệ San chắc chắn cũng đã làm hại nhiều người”.
“Những người này đáng chết, những kẻ xấu xa này, làm chuyện xấu hơn ba mươi năm, anh thật sự cho rằng bọn họ sẽ cải tà quy chính sao?"
“Tôi tin họ”, tôi thực sự tin tưởng, tôi đã nhìn thấy tình yêu của Lữ Vô Thiện dành cho Lữ Tuệ San.
Trên đời, có một số cảm xúc không thể ngụy trang được.
"Chín đời tổ tiên của Lữ Vô Thiện làm việc thiện, họ đều là lương y, là những người tốt bụng, nếu không phải vợ ông ta xảy ra chuyện, nếu không phải ông ta có thù phải báo, ông ta chắc chắn sẽ không trở thành kẻ ác".
"Bây giờ, ông ta có thể không thoát ra được, ông ta sẽ chết. Tôi hy vọng có thể cứu con gái ông ta, để cô ta sống sót".
"Như thế, Lữ Vô Thiện cũng yên tâm mà chết. Nếu con gái của ông ta xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ chết không nhắm mắt".
"Dù họ có hại nhiều người trong những năm qua, đều có lý do cả. Chín đời nhà họ Lữ là người tốt, họ đã cứu rất nhiều người, công lao tội lỗi bù cho nhau, cũng nên cho họ một con đường sống chứ".
Mộc Dịch khẽ lắc đầu: "Sơn Thành, anh còn trải qua quá ít chuyện, gặp quá ít người xấu. Bây giờ anh hoàn toàn bị Lữ Vô Thiện lừa gạt rồi".
“Những kẻ xấu này, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”.
"Chúng ta có thể làm người tốt, nhưng chúng ta chỉ tốt với người tốt chứ không bao giờ cúi đầu trước kẻ ác".
"Mỗi một lời nói của Lữ Vô Thiện, mỗi một câu chuyện của ông ta đã hoàn toàn thuyết phục anh".
"Thử nghĩ xem, ban đầu Lữ Vô Thiện tìm tổ chức sát thủ ám sát anh nhiều lần, bắt cóc Lâm Ngọc Lam, suýt chút nữa giết chết anh và Lâm Ngọc Lam".
"Anh từng rất hận Lữ Vô Thiện. Anh đã quên những chuyện này rồi sao?"
Đương nhiên, tôi không quên những chuyện này, tuy rằng lần trước khi đấu với Lữ Vô Thiện tôi đã thua, nhưng cũng không tổn thất gì nhiều, cuối cùng Lữ Vô Thiện cũng không giết bất cứ ai bên cạnh tôi.
Luật pháp rất tàn nhẫn, định nghĩa tội phạm trên đời này là cứu trăm người có công rất lớn, nhưng nếu giết một người liền phạm tội ác không gì có thể bù đắp được.
Luật pháp tàn nhẫn, nhưng con người vẫn có lòng trắc ẩn, tôi không phải loại người vô tình vô nghĩa đó.
Có lẽ những người bị giết bởi Lữ Vô Thiện đều vô tội, nhưng bây giờ tôi không nghĩ được nhiều đến thế.
“Buông đao thành Phật”, tôi tin rằng Lữ Vô Thiện sẽ không làm điều ác nữa.
Vẻ mặt tôi đầy kiên quyết nói: "Mộc Dịch, đừng thuyết phục tôi nữa, tôi đã quyết định rồi, tôi đã hứa với Lữ Vô Thiện, tôi sẽ làm được".
“Sơn Thành… suy nghĩ kỹ đi, đừng phạm sai lầm nữa”, vẻ mặt của Mộc Dịch trở nên khó coi: “Nếu những chuyện này bị Cục điều tra hiện tượng huyền bí phát hiện, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí… sẽ giết anh!”
"Lần này những người được cử đến từ Cục điều tra hiện tượng huyền bí quá mạnh, có một số còn là người khu ma, Sơn Thành, đừng mạo hiểm".
Tôi biết Cục điều tra hiện tượng huyền bí rất đáng sợ, cũng biết Đạo Hội rất khủng bố. Trong trí nhớ kiếp trước của tôi, thế lực của Đạo Hội giống như mây trên trời, trong những kẻ mạnh của Đạo Hội, người khu ma cấp bốn cũng đông như kiến.
Mặc kệ Mộc Dịch nói gì, tôi đã quyết định, có lẽ... bởi vì trái tim tôi thực sự quá mềm yếu.
Tiên nữ Thanh Thủy thở dài: "Ngươi không sai, Mộc Dịch cũng không sai..."
"Mọi thứ đều vô thường mà..."
Mộc Dịch thở dài, lạnh mặt nói: "Trương Sơn Thành, anh tự mình xem mà làm!"
Nói xong, Mộc Dịch trở về phòng, chuyện này cô ta sẽ không giúp tôi.
Mộc Dịch không giúp tôi, tôi cần một chiếc xe, vì vậy tôi phải gọi điện cho Trần Kế Tần, bảo anh ta đến đây.
Hai giờ sáng, tôi nhận được điện thoại của Lữ Vô Thiện, tôi và Trần Kế Tần ra ngoài, tranh thủ buổi tối đến quán bar.
Chiếc xe dừng ở một điểm mù cách quán bar không xa, một phút sau, Lữ Vô Thiện và Trần Quân bước ra ngoài, mang theo hai người phụ nữ.
Hai người phụ nữ bị đánh bất tỉnh, nhét vào ghế sau.
Lữ Vô Thiện nắm lấy tay tôi, vẻ mặt cảm kích, nói: "Sơn Thành, cảm ơn cậu, tấm ân tình của cậu, tôi sẽ không bao giờ quên!"
"Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, xin hãy chăm sóc cho con gái tôi!"
Tôi đồng ý với ông ta, Trần Quân cũng gửi lời cảm ơn và nhờ tôi chăm sóc cho Lý Ngọc Liên.
Chương 516: Lửa giận
"Sơn Thành, đây là tiền tiết kiệm tôi gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ", Lữ Vô Thiện đưa cho tôi một tấm thẻ: "Phía sau thẻ có mật mã và thông tin, chỉ cần có thẻ là cậu có thể rút tiền và lấy được đồ vật cất giữ trong ngân hàng”.
"Sau này đợi mọi chuyện lắng xuống, cậu tìm một cơ hội thích hợp đưa tấm thẻ này cho con gái tôi”.
Tôi nhận lấy tấm thẻ và đồng ý.
Lữ Vô Thiện đã sắp xếp xong tất cả, công ty của ông ta, mọi thứ của ông ta đã giao phó cho luật sư quyên tặng tổ chức từ thiện vào ngày thứ hai xảy ra chuyện.
Tôi nhận ra Lữ Vô Thiện và Trần Quân biết lần này khó tránh kiếp nạn, bọn họ biết mình sẽ chết...
"Bảo trọng!"
Chúng tôi từ biệt nhau, tôi đang định lên xe thì đột nhiên...
Bịch bịch...
Mười mấy người lao ra từ một ngõ hẻm cách đó không xa, cầm súng nã đạn về phía này!
"Cậu bán đứng tôi!", Lữ Vô Thiện đột nhiên nắm lấy cổ tôi, nét mặt đầy sát ý: "Trương Sơn Thành!"
"Không phải!", tôi hét lớn: "Sao tôi có thể bán đứng ông!"
"Nếu tôi bán đứng ông, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã tới từ lâu rồi, sao phải đợi đến bây giờ, sao tôi còn xuất hiện!"
Lữ Vô Thiện buông tôi ra, tôi nhìn mười mấy người từ bên kia xông tới, trong đó tôi nhận ra một bóng dáng quen thuộc...
Đó là Mộc Dịch!
Chuyện gì vậy?
Sao lại là Mộc Dịch?
Trong lòng tôi chợt thấy rất khó chịu, không dám tin vào sự thật trước mắt!
Sao Mộc Dịch lại xuất hiện ở đây...
"Đi mau!", Lữ Vô Thiện hét lên với tôi: "Đưa họ đi mau!"
Tôi lập tức lên xe, Trần Kế Tần điên cuồng đạp chân ga quay đầu xe.
Đoàng đoàng...
Từng viên đạn liên tiếp bắn về phía chúng tôi, đạn bắn trúng lốp xe, chiếc xe chao đảo liên hồi trên đường rồi buộc phải dừng lại.
Lữ Vô Thiện và Trần Quân lao tới trước mũi xe chắn đạn cho chúng tôi.
Mười mấy người cầm súng bao vây chiếc xe, ngoại trừ Mộc Dịch những người khác đều mặc Âu phục và đeo kính râm, dĩ nhiên đây không phải kính râm thông thường mà là kính nhìn ban đêm.
Tiên nữ Thanh Thủy không cảm nhận được bốn phía có mai phục, chứng tỏ trên cơ thể những người này có pháp khí ẩn thân!
Hai người trung niên cầm đầu, sắc mặt họ lạnh lùng, ánh mắt trừng trừng nhìn Lữ Vô Thiện và Trần Quân.
"Tại sao?", tôi xuống xe rồi xông lên phía trước hét lớn: "Sao lại bán đứng tôi?"
Lửa giận sôi trào trong lòng tôi!
Soạt soạt soạt, mười mấy khẩu súng lục chĩa thẳng vào tôi.
Sắc mặt Mộc Dịch trắng bệch: "Bởi vì tôi là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, đám người Lữ Vô Thiện đã hại vô số người, bọn họ phải đền tội!"
"Tôi không thể để anh mắc sai lầm nối tiếp sai lầm!"
"Trương Sơn Thành, anh có thể đưa Lý Ngọc Liên rời khỏi đây ngay bây giờ, những chuyện này không liên quan gì đến anh”.
Tôi luôn cho rằng Mộc Dịch là bạn tôi, trước kia cô ta đã giúp đỡ tôi nhiều lần, chúng tôi cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí đã cứu mạng nhau.
Nhưng bây giờ Mộc Dịch lại bán đứng tôi!
Tôi không dám tin...
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Mỗi người đều có nguyên tắc và giới hạn của riêng mình. Dù gì Mộc Dịch cũng là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, chuyện của thôn các ngươi lần trước cô ta đã vi phạm quy định để giúp chúng ta rồi”.
"Lần này chẳng phải cũng là do cô ta lo lắng ngươi xảy ra chuyện nên mới nói chuyện này cho sư huynh, báo cáo lên Cục hay sao?"
"Dù sao thì Lữ Vô Thiện cũng đã giết nhiều người như vậy, Mộc Dịch lại là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nên phải giải quyết những chuyện này, có lẽ cô ta... cũng lo ngươi sẽ dính vào rắc rối”.
"Có lẽ... Mộc Dịch làm mọi thứ cũng đều vì ngươi..."
"Ngươi nên hiểu cho Mộc Dịch, cô ta cũng là một cô gái lương thiện, các ngươi đã cùng nhau trải qua rất nhiều thứ”.
"Buổi tối khi ngươi nói cho cô ta chuyện này, cô ta đã ra sức khuyên ngươi nhưng không thuyết phục được nên mới tiết lộ bí mật cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Trong lòng tôi vô cùng đau khổ!
Cho dù Mộc Dịch làm như vậy vì lí do gì, lúc này tôi cũng rất hận cô ta!
Người trung niên phía bên trái cười nói: "Trương Sơn Thành, cảm ơn cậu đã cung cấp thông tin chúng tôi mới có thể tìm thấy những kẻ sát nhân này. Chúng tôi đã tìm suốt năm ngày, lật tung cả thành phố, không ngờ bọn họ lại trốn ở đây”.
"Nghe Mộc Dịch nói đám người này đã bắt người phụ nữ của cậu để uy hiếp cậu. Cậu có thể đưa người phụ nữ của mình đi, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi giải quyết”.
Tôi nghiến răng: "Tôi không đi đâu hết!"
"Mộc Dịch, hoặc là cô giết tôi, hoặc là cô thả tất cả chúng tôi đi!"
"Sơn Thành", Mộc Dịch khẩn cầu nhìn tôi: "Anh phải đi, nếu anh không đi anh sẽ chết ở đây!"
"Loại người như Lữ Vô Thiện không đáng để anh làm vậy!"
"Anh hãy nghĩ đến những người anh quan tâm, cả Lâm Ngọc Lam của anh nữa, bây giờ cô ấy cũng là người của chúng tôi!"
Nét mặt tôi ngập tràn giận dữ, tôi hét lớn: "Mộc Dịch, cô có nói gì cũng vô ích thôi!"
"Tôi không đi!"
Thấy tôi không đi, Mộc Dịch nhìn chằm chằm vào Trần Kế Tần đang ngồi trên ghế lái, hét lớn: "Trần Kế Tần, anh lập tức xuống xe đưa Lý Ngọc Liên đi”.
"Nhanh lên!"
Mộc Dịch đột nhiên nổ một phát súng về phía trên nóc xe.
Trần Kế Tần sợ hãi vội vàng chui từ trong xe ra bước tới bên cạnh tôi, nét mặt kinh hoàng: "Đại ca..."
"Không phải anh nói đến đón hai người hay sao..."
"Bây giờ... có chuyện gì vậy..."
Tôi nói: "Anh đưa Lý Ngọc Liên đi trước đi, không cần bận tâm chuyện ở đây”.
Xem ra Mộc Dịch đã nói cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí tất cả mọi chuyện, biết được Lữ Tuệ San là con gái Lữ Vô Thiện nên chỉ cho phép Trần Kế Tần đưa Lý Ngọc Liên đi.
Gương mặt Trần Kế Tần xám xịt như đưa đám: "Đại ca, anh... anh đi cùng tôi, chúng ta cùng đi được không?"
"Tôi không đi", tôi nói: "Chuyện tôi đã nhận lời với người khác thì nhất định phải làm bằng được”.
Trần Kế Tần nghe vậy thì nghiến chặt răng: "Mẹ kiếp! Đại ca, anh không đi, tôi cũng không đi!"
Nhìn vẻ mặt đầy kiên quyết của Trần Kế Tần, trong lòng tôi vô cùng cảm động, quả là không uổng công kết bạn với người anh em này.
Tôi quát: "Cút! Anh chĩa mũi vào chuyện này làm quái gì?"
"Cút mau lên!"
"Đưa Lý Ngọc Liên về nhà, một lát nữa tôi sẽ về”.
Trần Kế Tần nhìn đám người Cục điều tra hiện tượng huyền bí ai ai cũng cầm súng chĩa vào chúng tôi: "Đại ca..."
Tôi ngắt lời Trần Kế Tần và đạp một cước vào người anh ta, giận dữ hét lên: "Mau cút đi cho tôi!"
Trần Kế Tần liếc nhìn tôi vài lần, anh ta hiểu với tình thế bây giờ nếu anh ta ở lại đây sẽ bị người khác nổ một phát súng bắn chết, nói cách khác anh ta sẽ gây phiền phức cho tôi.
Vì vậy anh ta cõng Lý Ngọc Liên từ trên xe xuống rồi chạy đi thật xa.
Mộc Dịch hét lớn: "Trương Sơn Thành, anh thật sự không đi sao?"
Tôi lạnh lùng nói: "Tôi không đi!"
"Mộc Dịch, tôi tin tưởng cô đến vậy, trong lòng tôi cô chính là người mà tôi tin tưởng nhất, tôi đã nói tất cả mọi chuyện cho cô, vậy mà cô lại bán đứng tôi!"
"Nếu tôi bỏ đi thì sao tôi có thể xứng làm bạn Lữ Vô Thiện, tôi biết ăn nói thế nào với ông ta!"
"Các cô muốn giết đám người Lữ Vô Thiện thì hãy giết cả tôi luôn đi!"
Trong lòng tôi bừng bừng lửa giận, cực kỳ khó chịu.
Chương 517: Bất lực
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Ngươi không đi thì sẽ chết ở đây, hai người cầm đầu này chắc chắn là người khu ma, còn những người khác đoán chừng có cả pháp sư cấp năm”.
"Chúng ta không có phần thắng nào, ngay cả một chiêu của bọn họ ngươi cũng không đỡ nổi!"
Tôi biết sức mạnh của người khu ma đã vượt qua cảnh giới pháp sư, bất cứ pháp sư nào cũng không phải là đối thủ của người khu ma, thực lực hai bên một trời một vực.
Tôi chẳng qua chỉ là pháp sư cấp ba mà thôi, kém người khu ma tận ba tầng cảnh giới!
Tôi đáp: "Chết thì chết! Tôi không sợ chết!"
Không ai là không sợ chết, nhưng tôi chưa hoàn thành chuyện tôi đã hứa với người khác thì nhất định tôi phải ở lại, phải cho Lữ Vô Thiện một câu trả lời chính đáng.
Tôi cũng có nguyên tắc sống của riêng mình!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Nếu ngươi chết ở đây thì sẽ hi sinh vô ích, không có giá trị gì, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?"
"Cách duy nhất là ngươi đi trước rồi sau này muốn báo thù cũng được!"
"Tôi không đi!", thái độ của tôi rất kiên quyết: "Tôi phải nghĩ cách đưa Lữ Tuệ San đi!"
Lữ Vô Thiện nặng nề than thở: "Sơn Thành, chuyện này không trách cậu, xem ra đây là số mệnh của tôi, cậu đi đi, tôi không muốn liên lụy đến cậu”.
Tôi vẫn không chịu: "Tôi không đi, bất kỳ người nào trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí muốn giết tôi thì cứ tới mà giết đi!"
Trần Quân cũng nói: "Sơn Thành, cậu ở lại thì chỉ chết uổng ở đây thôi, đi đi!"
Tôi không thể đi, sự giận dữ và cảm giác khó chịu trào dâng trong cơ thể khiến tôi muốn bùng nổ, muốn chiến đấu. Cho dù thế nào tôi cũng phải bảo vệ tính mạng Lữ Tuệ San, cho dù không làm được cũng phải làm!
Ai khuyên can cũng vô ích.
Người trung niên bên phải hét lớn: "Thật là cố chấp!"
Ánh mắt Lữ Vô Thiện quét qua đám người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí: "Mọi người, cả đời tôi tội ác tày trời, đã giết rất nhiều người thường, tôi đáng chết, tôi nhận tội, tôi đền tội!"
"Xin mọi người thương tình tha cho con gái tôi”.
"Con gái tôi vô tội, từ trước đến nay con bé chưa từng giết người”.
Trần Quân cũng nói: "Trăm nghìn tội lỗi đều là lỗi của tôi và ông Lữ, tôi và ông Lữ chịu trách nhiệm trước tất cả mọi việc, chúng tôi sẽ khoanh tay chịu trói”.
"Xin mọi người thả Tuệ San đi, Tuệ San vô tội”.
"Vô tội? Ha ha...", người trung niên bên trái nói: "Lữ Tuệ San mới là kẻ đầu sỏ!"
"Cô ta không nên sống trên thế giới này, nuôi bào thai quỷ là điều cấm kỵ của giới tu luyện, còn các người đã hại chết bao nhiêu người thường! Những năm gần đây các người đã giết biết bao nhiêu người!"
"Bây giờ các người lập tức khoanh tay chịu trói, tiếp nhận sự xét xử của tòa án của Cục điều tra hiện tượng huyền bí!"
Xét xử? Còn phải bắt giữ để xét xử sao?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí làm việc rất có nguyên tắc, dĩ nhiên bọn họ sẽ bắt giữ tội phạm để xét xử giống cảnh sát. Những vụ án lớn sẽ thông báo cho giới tu luyện nhằm giết gà dọa khỉ”.
"Nếu đối phương liều mạng phản kháng chắc chắn sẽ bị giết chết”.
Lữ Vô Thiện đột nhiên quỳ phịch xuống đất, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua: "Tôi cầu xin các người, xin các người tha cho con gái tôi. Các người chém tôi thành trăm nghìn mảnh cũng được, chỉ cần thả con gái tôi ra thì thế nào tôi cũng chấp nhận”.
Trần Quân cũng quỳ xuống đất khẩu cầu người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí thả Lữ Tuệ San.
Lữ Vô Thiện và Trần Quân biết hôm nay bọn họ khó thoát khỏi kiếp nạn nên đã tìm mọi cách, thậm chí buông bỏ lòng tự tôn để quỳ xuống cầu xin.
Bi thương tràn ngập trong không khí, lòng tôi bứt rứt khó chịu.
Mộc Dịch cao giọng nói: "Lữ Vô Thiện, ông yêu con gái mình nhưng lại hại chết nhiều người phụ nữ khác như vậy, ông đã bao giờ nghĩ tới bố mẹ họ mất đi con gái sẽ cảm thấy thế nào hay chưa?"
"Phạm sai lầm ắt phải bị trừng phạt”.
Người trung niên bên phải lấy ra ba chiếc còng tay ném xuống trước mặt ba người chúng tôi: "Tự còng tay mình vào rồi đi theo chúng tôi”.
Lữ Vô Thiện ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người trung niên, ánh mắt rực đỏ: "Nói như vậy nghĩa là không có bất kỳ con đường thương lượng nào khác?"
Nét mặt người trung niên lạnh lùng: "Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng. Các người đã giết hại nhiều người như vậy, ông nói xem có con đường thương lượng nào khác không?"
"Sao chúng tôi có thể để một bào thai quỷ sống trên thế giới hãm hại người khác!"
Bầu không khí chợt lạnh xuống.
Lữ Vô Thiện và Trần Quân cùng đứng dậy, tay phải Lữ Vô Thiện giơ cây gậy rồi đột ngột kéo mạnh một cái, bên trong cây gậy là một thanh trường kiếm sắc bén!
Thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lùng dưới ánh trăng.
Tay phải Trần Quân xuất hiện một con dao găm, chuẩn bị liều mạng.
Đám người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng đằng đằng sát khí!
Người trung niên bên trái nói: "Nếu các người đã có ý kháng cự thì..."
"Bắt lấy bọn họ!"
Người trung niên vừa dứt lời, từng viên đạn liên tục bắn về phía chúng tôi, Lữ Vô Thiện múa kiếm tạo nên một lớp năng lượng màu vàng nhạt ngăn cản tất cả viên đạn.
Đạn bắn trúng lớp năng lượng bảo vệ, tất cả đều rơi xuống đất.
Lữ Vô Thiện lạnh lùng nói: "Cục điều tra hiện tượng huyền bí các người đều một lũ ngu xuẩn hay sao? Những viên đạn rác rưởi này sao có thể chống lại người khu ma?"
Lữ Vô Thiện nhấc thanh kiếm lên, khí thế toàn thân tăng vọt, một chiếc vòng ánh sáng màu vàng xuất hiện, bao quanh hông ông ta như thể đang đeo một chiếc thắt lưng màu vàng.
Đây quả thực là biểu tượng của người khu ma!
Năng lượng màu vàng đó chính là sức mạnh thuộc tính kim trong sức mạnh ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Tôi đứng bên cạnh Lữ Vô Thiện, từng luồng khí thế mạnh mẽ của ông ta khiến khí huyết tôi sôi sục, tôi không chịu được phải lùi lại mấy bước liền. Tôi không thể chống lại khí thế của người khu ma!
Người trung niên bên trái nói: "Người khu ma... có sức mạnh kinh khủng đến vậy, cho dù đi đến đâu cũng là một kẻ đáng gờm. Vậy mà lại làm ra những chuyện hại người ác độc, khác nào tự chôn vùi sức mạnh của chính mình!"
"Thật đáng buồn!"
Lữ Vô Thiện hét lớn: "Tôi chỉ làm những chuyện tôi nên làm mà thôi!"
"Tôi không hề làm gì sai!"
"Trần Quân, Trương Sơn Thành, đưa con gái tôi đi, tôi sẽ ngăn cản những người này!"
Thanh kiếm trong tay Lữ Vô Thiện lóe lên ánh sáng dữ dội lao tới hai người trung niên đang đứng đối diện.
Hai người trung niên không chịu yếu thế, trong tay họ xuất hiện hai cây gậy màu bạc giống hệt cây gậy Mộc Dịch cầm.
Trên cơ thể người trung niên bên trái cũng hiện lên luồng năng lượng màu vàng, còn người trung niên bên phải lại là năng lượng màu đỏ!
Đây là sức mạnh thuộc tính kim và sức mạnh thuộc tính hỏa!
Trong nháy mắt ba người lao vào nhau cùng chém giết!
Rầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sức mạnh của ba người va vào nhau, dường như cả không gian đang run rẩy. Những người xung quanh vội vã lùi lại, Trần Quân kéo tôi nấp sau xe ô tô.
Trên mặt đất xuất hiện những vết nứt chằng chịt, năng lượng phóng ra bốn phía khiến những tòa nhà trong vòng bảy, tám mét quanh đây đều hư hỏng nặng nề!
Sức mạnh của người khu ma quá khủng khiếp!
Sau khi đấu một chiêu, ba người tách nhau ra, ai nấy đều lùi lại năm sáu bước. Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lữ Vô Thiện lại mạnh như vậy.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Lữ Vô Thiện đang liều mạng chiến đấu, ông ta không phải đối thủ của hai người khu ma kia, không chống đỡ được bao lâu đâu. Sơn Thành, mau đi đi..."
Trần Quân lập tức nhảy vọt vào trong xe đỡ Lữ Tuệ San rồi nói với tôi: "Sơn Thành, chúng ta đi!"
"Các người chạy đi đâu!"
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, bảy tám người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cùng xông tới. Bọn họ không dùng súng mà cầm cây gậy màu bạc, phía trên cây gậy hiện ra linh khí vô hình đánh về phía chúng tôi.
Chương 518: Đuổi cùng giết tận
Pháp sư cấp bốn!
Linh khí phóng ra ngoài, tất cả đều là pháp sư cấp bốn!
Trần Quân vác theo Lữ Tuệ San lao tới, bị ba người bao vây tấn công, linh khí của ba người bao quanh Trần Quân…
Ầm!
Ba người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí kết hợp với nhau, sức mạnh không có kẽ hở, xem ra ba người họ thường xuyên hợp tác. Trần Quân đến một chiêu cũng không đỡ được, bị đánh bay xa năm mét.
Lữ Tuệ San trên vai Trần Quân cũng đập mình xuống đất.
Tiếp đó, hai người kia bổ nhào về phía tôi. Tôi nghiến chặt răng, nắm đấm ngưng tụ sức mạnh huyết mạch đánh tới.
Linh khí trên gậy của hai người đó nhẹ nhàng phá vỡ sức mạnh huyết mạch của tôi, đánh tôi ngã xuống đất.
Lồng ngực tôi xuất hiện một vết thương, đầm đìa máu. Tôi còn chưa đứng dậy thì đã bị một người khống chế, còng tay, áp chế hoàn toàn sức mạnh của tôi.
Mạnh quá!
Sức mạnh huyết mạch của tôi có thể đánh bại pháp sư cấp ba, nhưng gặp phải pháp sư cấp bốn lại không làm gì được.
Một chiêu cũng không đỡ nổi!
Đây là sự áp chế về tu vi và thực lực, giống như người lớn đối phó với một đứa trẻ vậy.
Trần Quân cũng bị hai người họ chế ngự, còng tay, phong ấn sức mạnh.
Đối diện với kẻ mạnh thật sự, chúng tôi không có khả năng đánh trả.
Tay bị còng, chúng tôi không sử dụng được chút sức mạnh nào, chẳng khác gì người bình thường.
Hai người họ đi về phía Lữ Tuệ San đang hôn mê. Lữ Tuệ San bỗng nhiên trở người dậy, một con dao găm lướt qua cổ hai người họ.
Máu tuôn trào, hai người họ chưa kịp có cơ hội kêu thảm đã ngã xuống nằm trong vũng máu…
Vừa rồi Lữ Tuệ San bị ngã xuống đất đã tỉnh lại rồi, nhưng cô ta vẫn giả vờ hôn mê, chớp thời cơ đánh lén giết chết hai pháp sư cấp bốn.
Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí kinh hãi, sáu người cầm gậy bạc nhào tới.
Năng lượng từ sáu hướng bao vây lấy Lữ Tuệ San.
Lữ Tuệ San mắt đỏ lừ, cắn răng, đánh bay hai người ở gần cô ta nhất, ra tay vô cùng tàn nhẫn. Hai người kia ngã xuống đất, không bò dậy được nữa.
“Cô ta là pháp sư cấp bốn!”
“Lên!”
Mấy người còn lại tung ra hết những đòn chết người, tốc độ rất nhanh, khiến tôi hoa cả mắt. Toàn bộ sức mạnh của họ đánh lên người Lữ Tuệ San.
Lữ Tuệ San bay về phía xa giống như con diều đứt dây, miệng phun máu, đập mạnh lên chiếc xe lúc trước.
Tôi đang bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí khống chế, không làm được gì cả.
“Đừng hòng làm con gái tôi bị thương!”
Một giọng hét vang lên ở nơi xa, một ông già máu me khắp người ép hai người khu ma lui xuống một bước, lập tức phóng tới bên này.
Năng lượng màu vàng trên người bùng nổ, những nơi ông ta đi qua, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí lần lượt ngã xuống trong ánh sáng vàng.
Tốc độ của người khu ma quá nhanh, bóng người chớp nhoáng, lướt qua bên cạnh mấy người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, những người đó đều bị bay đầu…
Trời ơi…
Lữ Vô Thiện đến trước mặt Lữ Tuệ San, đỡ con gái dậy, mặt đầy sát ý. Tôi hung hăng nhìn chằm chằm hai người khu ma đang đuổi tới.
Lữ Vô Thiện có bốn, năm vết thương trên người, máu tươi thấm đẫm lồng ngực, trào máu không ngừng, còn hai người khu ma của Cục điều tra hiện tượng huyền bí chỉ bị thương nhẹ, hơi thở có chút hỗn loạn.
“Giết!”
Một người khu ma ra lệnh: “Giết hết tất cả tội phạm!”
Rất nhiều người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã hi sinh khiến hai người khu ma kia nổi giận hoàn toàn.
Tôi và Trần Quân bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí khống chế, một con dao găm nhắm thẳng vào cổ của Trần Quân, tàn nhẫn cắt ngang qua…
“Ông Lữ, tôi đi trước một bước…”
Giây lát sau, máu tươi phun ra từ cổ Trần Quân, ông ta ngã xuống vũng máu…
“Trần Quân!!”, Lữ Vô Thiện đỏ bừng hai mắt, nghiến chặt răng: “Tôi sẽ giết hết tất cả các người!!”
Khắp người Lữ Vô Thiện bùng lên ánh sáng màu máu, lao về phía người đã giết Trần Quân.
Hai người khu ma đồng thời ra tay, phóng về phía Lữ Vô Thiện.
Sức mạnh của ba người đối chọi nhau lần nữa. Trong sức mạnh của Lữ Vô Thiện xen lẫn một ít ánh sáng đỏ máu. Những tia sáng đỏ máu này có thể giúp sức mạnh bản thân tăng vọt.
Nhưng hai người khu ma kia cũng không chịu thua kém, trên gậy bạc tỏa ra sức mạnh màu trắng thuần. Những luồng sức mạnh đó cực kì đáng sợ, khiến đêm đen sáng như ban ngày.
Ánh sáng máu mạnh mẽ của Lữ Vô Thiện bị sức mạnh màu trắng áp chế hoàn toàn. Qua mười mấy chiêu, cuối cùng Lữ Vô Thiện cũng bị đánh ngã xuống đất, sáu luồng ánh sáng trắng đâm xuyên qua người của Lữ Vô Thiện.
Lữ Vô Thiện ngã xuống đất, liên tục nôn ra máu, không bò dậy nổi.
“Bố…”, trên mặt Lữ Tuệ San toàn là nước mắt và lửa giận, nhưng cô ta bị người của Đạo Hội vây vào giữa, không làm được gì.
“Ha ha…”, Lữ Vô Thiện nỗ lực dùng cánh tay chống người dậy, cười một cách điên cuồng, trong tiếng cười chứa đầy sự đau khổ và tuyệt vọng.
“Chín đời nhà họ Lữ chúng tôi làm nghề y, chúng tôi cứu giúp vô số người… Chúng tôi đã làm sai điều gì?”
“Tôi chỉ muốn con gái được sống tiếp, dù cho thế nào, chỉ cần sống thôi là đủ!”
“Tôi đã giết không ít người chỉ để cứu con gái tôi, tôi sẽ không vô duyên vô cớ giết bất cứ ai!”
“Nhưng các người… Lũ các người… Vì sao lại không cho tôi cơ hội!”
“Vì sao?!”
Người khu ma đứng bên trái nói: “Chúng tôi rất lấy làm tiếc cho cái chết của vợ ông năm xưa, tôi hứa với ông, nhất định sẽ tìm ra hung thủ đã giết hại vợ ông. Cho dù kẻ đó có chạy đến chân trời góc biển, chúng tôi cũng sẽ bắt hắn về quy án!”
Lữ Vô Thiện hét lớn: “Bây giờ mới nhắc tới chuyện bắt hung thủ? Có muộn quá không?”
“Năm xưa vợ tôi bị người ta giết hại, đã nhiều năm trôi qua tôi không bắt được hung thủ, cảnh sát cũng không điều tra được gì, tôi báo cáo lên Cục điều tra hiện tượng huyền bí nhờ các người giúp đỡ”.
“Thế nhưng các người…”
“Các người còn không màng quan tâm!”
“Các người nói đó chỉ là một vụ án giết người bình thường, chuyện không liên quan đến người tu luyện các người sẽ không điều tra!”
“Tính mạng của vợ tôi, tính mạng của con gái tôi ở trong mắt các người chẳng là cái gì cả!”
“Lúc đó, Đạo Hội các người có muôn vàn báu vật, tôi muốn mượn để chữa trị cho con gái tôi, nhưng các người… Các người không những không giúp, mà còn yêu cầu tôi giết con gái tôi, nếu không các người sẽ đích thân ra tay!”
“Tôi đưa con gái đi, mai danh ẩn tính, mọi chuyện tôi làm đều là vì cứu con gái!”
“Nếu năm đó người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí các người giúp tôi sớm hơn một chút thì đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay!!”
“Sự thờ ơ của người qua đường, sự dửng dưng của các người… Đám người vô tình vô nghĩa, các người đều đáng chết!!”
Người khu ma không để lộ chút cảm xúc nào, nói: “Tôi rất đồng cảm với những gì ông gặp phải, nhưng ông đã đi con đường cực đoan”.
“Cục điều tra hiện tượng huyền bí chúng tôi làm việc tất nhiên có nguyên tắc và chuẩn mực của chúng tôi, bất cứ ai cũng không thể làm trái”.
“Ông làm sai thì tất nhiên phải trả giá”.
Tôi không nhịn được quát lớn: “Lẽ nào không thể khoan dung một chút, cho bố con họ một cơ hội hay sao?”
“Cứu chữa Lữ Tuệ San là tâm nguyện cả đời của Lữ Vô Thiện! Bây giờ cơ thể của con gái ông ta đã hồi phục hoàn toàn, bọn họ sẽ không giết người nữa, bọn họ sẽ không làm điều ác nữa!”
“Vì sao cứ phải đuổi cùng giết tận?”
Chương 519: Sức mạnh của đá Nữ Oa
“Khoan hồng một chút?”, sắc mặt của người khu ma lạnh băng: “Nếu không bắt bố con Lữ Vô Thiện chịu trừng phạt, chúng tôi làm sao ăn nói với gia đình của người đã chết? Làm sao xứng đáng với chức trách của chúng tôi?”
“Mạng con gái Lữ Vô Thiện là mạng người, ông ta giết nhiều người như vậy không phải là mạng người sao?”
“Trương Sơn Thành, nếu Lữ Vô Thiện giết người phụ nữ của cậu để cứu chữa cho con gái ông ta, cậu sẽ làm thế nào? Cậu sẽ giúp đỡ ông ta? Cậu không trả thù?”
“Cậu làm vậy không phải là lương thiện, mà là ngu xuẩn!”
Không phải là lương thiện? Mà là ngu xuẩn?
Tôi hét to: “Khi vợ của Lữ Vô Thiện chưa xảy ra chuyện, ông ta là một người rất lương thiện, chín đời nhà ông ta làm nghề y, đặt tên là Thiện!”
“Bởi sự dửng dưng của người đời, sự vô tình của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, chính tất cả những thứ đó đã tạo thành kết cục như bây giờ!”
“Người sai không phải Lữ Vô Thiện!”
“Lữ Vô Thiện đã quay đầu, vì sao không cho ông ta một cơ hội?”
“Đạo Phật có câu buông đao đồ tể, lập tức thành Phật, bây giờ bố con Lữ Vô Thiện đã buông đao xuống, vì sao cứ phải giết họ cho bằng được?”
Người khu ma đó lạnh lùng nói: “Còn một câu khác là diệt cỏ tận gốc, loại bỏ mầm họa, thiện ác của ông ta không do Trương Sơn Thành cậu phán xét”.
“Giết bố con họ đi!”, người khu ma ra lệnh.
Một người cầm dao găm chuẩn bị cắt qua cổ Lữ Tuệ San.
“Đừng!!”
Lữ Vô Thiện hét lớn một tiếng, hai chân đạp mặt đất, người phóng đi như đạn pháo…
Ánh sáng máu vô tận bùng lên từ trên người ông ta, phá hỏng luôn chiếc còng đeo trên cổ tay. Lữ Vô Thiện lao đến trước mặt con gái, đấm mạnh vào ngực của người kia.
Người kia kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Trong tay Lữ Vô Thiện lóe lên sức mạnh ngũ sắc, chính sức mạnh ấy đã phá hỏng còng tay.
Ông ta lấy sức mạnh từ đâu ra?
Lữ Vô Thiện cũng trả giá nghiêm trọng, liên tục phun ra hai ngụm máu.
“Bố…”, Lữ Tuệ San nước mắt giàn giụa, nhào vào lòng Lữ Vô Thiện, đau khổ không thôi.
Người khu ma bên trái nói: “Không tệ, phản công trước khi chết à? Không ngờ ông vẫn còn lực bộc phát mạnh như vậy”.
“Lữ Vô Thiện, ông đã kiệt sức rồi, để tôi tiễn ông đi một đoạn”.
Tôi tiến tới phía trước, hét lớn: “Các người không thể khoan dung thả họ đi sao!”
Tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy, chưa bao giờ trải qua sự việc nào phức tạp đến vậy, cũng chưa bao giờ trải qua những trận chém giết thế này, tôi không thể mở to mắt nhìn Lữ Vô Thiện và Lữ Tuệ San bị giết…
Người khu ma lạnh lùng nói: “Trương Sơn Thành, cậu đúng là không chịu tỉnh ngộ, cậu còn không tránh ra, tôi sẽ giết luôn cả cậu!”
Mộc Dịch đi tới, vội nói: “Sơn Thành, anh mau tránh ra, chuyện ở đây anh đừng can thiệp vào, anh cũng không thể can thiệp được đâu”.
Tôi không tránh, người khu ma kia thuận tay đánh một gậy về phía tôi.
Tôi bị đánh lùi về sau ba, bốn bước, va vào chiếc xe ở đằng sau, máu lập tức trào lên, ọc ra miệng.
Mộc Dịch sốt sắng nói: “Tiền bối, đừng làm Sơn Thành bị thương”.
Người khu ma lạnh lùng nói: “Cho cậu ta cơ hội nhiều rồi, thế mà cậu ta vẫn không chịu tỉnh ngộ, còn muốn chúng ta tha cho thứ bào thai quỷ này!”
“Tôi muốn xem xem cậu ta có năng lực gì!”
Tôi lau vết máu bên khóe miệng, nói: “Tôi không có năng lực gì, tôi biết quy tắc của Cục điều tra hiện tượng huyền bí các người, các người không thể thả Lữ Tuệ San ra sao?”
“Lẽ nào chuyện năm đó Cục điều tra hiện tượng huyền bí các người không có trách nhiệm?”
“Nếu các người giúp Lữ Vô Thiện, ông ta sẽ đi khắp nơi giết người để cứu con gái hay sao?”
Người khu ma kia khinh thường nhìn tôi: “Trương Sơn Thành, mấy lần tôi không giết cậu là vì tôi biết cậu đã cứu những người phụ nữ kia, cậu là người tốt, người lương thiện”.
“Nếu cậu cứ khiêu chiến giới hạn của tôi, tôi chỉ đành… tiễn cậu về trời!”
Chốc lát sau, người khu ma ép sát tôi từng bước một, sát ý dâng tràn khắp người.
Mộc Dịch vội vàng đi tới trước mặt tôi, ngăn cản người khu ma: “Tiền bối Lục, Sơn Thành không phải người xấu, anh ta cũng chỉ nhất thời bị Lữ Vô Thiện mê hoặc mà thôi, nhất định là anh ta đã trúng tà thuật”.
Người khu ma nói: “Tên nhóc này vô cùng tỉnh táo, vốn dĩ không bị trúng tà thuật gì hết”.
Lúc này Lữ Tuệ San mới mở miệng: “Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí là một đám ngụy quân tử máu lạnh, mất nhân tính. Trương Sơn Thành, cậu đã tận tình tận nghĩa với tôi rồi, tôi vô cùng cảm ơn cậu”.
“Cậu đi đi, đừng quan tâm đến chúng tôi nữa”.
Lữ Vô Thiện nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị: “Sơn Thành, cậu yên tâm, có tôi ở đây, hôm nay tôi có phải liều cái mạng già này cũng sẽ giúp cậu và Tuệ San rời đi an toàn!”
Lẽ nào Lữ Vô Thiện còn con bài gì đó?
Người khu ma bên trái cười lạnh: “Ồ? Lữ Vô Thiện, ông chỉ còn lại nửa cái mạng, ông có năng lực gì mà chống lại chúng tôi?”
“Anh sẽ biết nhanh thôi!”
Trong tay phải của Lữ Vô Thiện xuất hiện một viên đá ngũ sắc, tỏa ra sức mạnh ngũ sắc vô cùng mạnh mẽ.
Vừa rồi, chính sức mạnh của viên đá quý này đã phá hỏng còng tay của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, tôi cảm thấy sức mạnh ấy có vẻ quen quen.
“Sức mạnh đó…”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Sức mạnh ngũ hành đó là từ viên đá Ngũ Hành mà ngươi đã giao dịch với Lữ Vô Thiện. Lữ Vô Thiện đã kích hoạt sức mạnh của đá Ngũ Hành”.
“Lữ Vô Thiện đang liều mạng, thực lực của ông ta không đủ để kích hoạt toàn bộ sức mạnh của đá Ngũ Hành… Trừ khi là tiêu hao máu của bản thân và lực tinh thần rất lớn…”
“Kết cục sẽ là thần hồn tan vỡ, hóa thành mây khói, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng không có, cuối cùng sẽ tan biến hoàn toàn...”
Lữ Vô Thiện làm như vậy thì khi ông ta chết sẽ tan biến hoàn toàn, ngay cả linh hồn cũng sẽ vỡ tan.
Ông ta thật sự đang liều mạng, không để lại bất cứ đường lui nào cho mình!
Cả người Lữ Vô Thiện được ánh sáng máu bao bọc, khí thế ngút trời, sức ép mạnh mẽ khiến tất mọi người ở đây đều khiếp sợ.
Lữ Vô Thiện hét lớn: “Các người muốn giết tôi, tôi sẽ kéo tất cả các người chết chung!”
“Sức mạnh ngũ hành!”, người khu ma bên trái kinh hãi thốt lên: “Đây… đây không phải sức mạnh ngũ hành bình thường, sức mạnh Thánh Quang trong cơ thể tôi đang dao động…”
Người khu ma bên phải cũng khiếp sợ không thôi: “Tôi cũng vậy, máu trong cơ thể tôi cũng đang vận chuyển nhanh chóng, Thánh Quang như muốn lao ra khỏi cơ thể, không thể khống chế…”
“Lẽ nào…”
Hai người khu ma đột nhiên tỏ ra phấn khởi, người khu ma bên trái hét lớn: “Lữ Vô Thiện, sức mạnh của ông ở đâu ra? Đá Ngũ Hành trên người ông có được từ đâu?”
Tình huống gì đây?
Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên lên tiếng: “Hỏng rồi, sức mạnh này phát ra từ đá Ngũ Hành do Mạc Vũ dùng thánh vật của Bạch Long Sơn là đá Nữ Oa cải tạo nên, bên trong có chứa sức mạnh của thánh vật Bạch Long Sơn”.
“Người khác đương nhiên không nhận ra sức mạnh của đá Ngũ Hành này liên quan đến thánh vật của Bạch Long Sơn, nhưng người của Đạo Hội, những người thuộc cảnh giới người khu ma trở lên đều đã tu luyện công pháp riêng của Đạo Hội… Thánh Quang”.
“Sức mạnh của Thánh Quang và sức mạnh của đá Nữ Oa hô ứng với nhau, là sức mạnh ngũ hành chuyển hóa thành sức mạnh âm dương, có quan hệ vô cùng phức tạp. Bây giờ bọn họ đã cảm nhận được!”
Tôi lập tức cảm thấy chuyện không ổn.
Chương 520: Chạy trốn
Tôi hỏi: "Làm sao công pháp tu luyện của Đạo Hội có thể liên quan đến thánh vật của Bạch Long Sơn được?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Công pháp mà người của Bạch Long Sơn tu luyện cũng liên quan đến thánh vật của Đạo Hội. Bằng không, người của Bạch Long Sơn tại sao lại luôn muốn có được ngọc bội Cửu Âm và ngọc bội Cửu Dương của Đạo Hội chứ?"
"Đạo Hội và Bạch Long Sơn, một bên là sức mạnh chính phủ, một bên là đế vương của giới tu luyện, thánh vật của hai bên kiềm chế lẫn nhau, nhằm mục đích duy trì sự cân bằng. Trên thực tế, hai bên cũng không ngừng âm thầm đối chọi với nhau như kẻ thù".
"Cả hai bên đều nghiên cứu về công pháp tu luyện và kiềm chế sức mạnh của đối phương. Vì vậy, Thánh Quang do người của Đạo Hội luyện ra có thể cảm nhận được sức mạnh của đá Nữ Oa".
Tôi hiểu rằng những nam nữ thanh niên ám sát tôi trước đây đều là người của Bạch Long Sơn, nhiều năm trước họ đã mua lại miếng ngọc bội Cửu Dương từ ông chủ Trang, vậy nên sau khi ra tay họ mới giết chết tất cả những người biết đến chuyện ngọc bội Cửu Âm để diệt khẩu.
Bạch Long Sơn đã lấy được thánh vật của Đạo Hội, đương nhiên sẽ không trả lại cho Đạo Hội.
Người khu ma bên trái nhìn chằm chằm vào viên đá ngũ hành trong tay trái của Lữ Vô Thiện, quát lớn: "Lữ Vô Thiện, nói mau, viên đá ngũ hành trong tay ông kia lấy ở đâu ra?"
Người khu ma bên phải nói: "Viên đá ngũ hành trong tay Lữ Vô Thiện chắc chắn là được cải tạo từ sức mạnh của thứ mà chúng ta đang tìm kiếm!"
"Nói mau, ông lấy viên đá ngũ hành đó ở đâu ra?"
Hai người khu ma kia không hề nhắc tới đá Nữ Oa, rõ ràng là không muốn người khác biết.
Lữ Vô Thiện thấy hai người khu ma đột nhiên trở nên như vậy, họ cũng không ra tay mà rất hứng thú với viên đá ngũ hành trong tay Lữ Vô Thiện, ông ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. Sau đó, Lữ Vô Thiện nhanh chóng thu hồi sức mạnh, viên đá ngũ hành trong tay ông ta dường như đã biến thành một viên đá bình thường.
Sắc mặt Lữ Vô Thiện tái nhợt, xem ra việc kích động sức mạnh của viên đá Ngũ Hành đã khiến ông ta bị thương rất nặng, ông ta nói: "Xem ra hai anh rất có hứng thú với viên đá trong tay tôi nhỉ?"
Người khu ma bên trái nói: "Đúng vậy, ông lấy viên đá đó ở đâu ra?"
Lữ Vô Thiện lạnh lùng nói: "Anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh biết sao?"
Người khu ma bên phải nói: "Anh Lục, đừng nói nhảm với ông ta nữa, bắt tất cả chúng nó lại, đưa đến địa bàn của chúng ta, từ từ thẩm vấn".
Lữ Vô Thiện hung hăng nói: "Tôi không sợ chết, các người bắt tôi thì có ích lợi gì?"
"Bí mật này chỉ có một mình tôi biết. Nếu các người giết tôi và con gái tôi, bí mật này ... cũng sẽ chôn theo tôi mãi mãi!"
"Hãy để con gái tôi đi, khi con gái tôi an toàn đi khỏi đây, tôi sẽ nói với các anh tất cả mọi chuyện".
Lữ Vô Thiện thấy đối phương rất có hứng thú với đá ngũ hành nên đã lập tức nắm lấy cơ hội này.
Người khu ma bên trái nói: "Lữ Vô Thiện, ông cho rằng ông có quyền ra giá ở đây sao?"
"Nói cho tôi biết nguồn gốc của viên đá ngũ hành trong tay ông, tôi có thể đồng ý cho ông và con gái được chết một cách đàng hoàng, thậm chí có thể chôn cất hai người".
"Còn nếu ông không nói cho tôi biết, ông sẽ chết rất thê thảm, hơn nữa chúng tôi sẽ thông báo cho toàn bộ giới tu luyện biết về chuyện nuôi dưỡng bào thai quỷ của ông, để tất cả đều biết con người xấu xa của ông, ông sẽ bị tiếng xấu muôn đời!"
Người khu ma bên phải nói: "Đúng vậy, nếu ông không hợp tác với chúng tôi, nhà họ Lữ đời đời kiếp kiếp sẽ phải xấu hổ vì ông!"
Hai người này quá tàn ác, họ dám xúc phạm người đã khuất, lấy tổ tiên nhà họ Lữ ra để uy hiếp.
Lữ Vô Thiện nghiến răng nghiến lợi: "Các anh quá độc ác! Nếu đã như vậy, chúng ta phân thắng bại một phen!"
"Cùng lắm thì tôi sẽ đưa các anh cũng đến âm phủ!"
Lữ Vô Thiện không nói ra viên đá Ngũ Hành là của tôi, là thứ bị phong ấn dưới nền ngôi đền thờ của thôn chúng tôi.
Lữ Vô Thiện ném thẳng viên đá Ngũ Hành vào trong miệng, kích thích toàn bộ sức mạnh của viên đá, toàn thân bùng lên uy lực của ngũ hành!
Lữ Vô Thiện xoay người nắm lấy cổ tay của tôi và Lữ Tuệ San, siết thật mạnh, vòng tay trên tay tôi vỡ nát, sức mạnh của tôi và Lữ Tuệ San đã được khôi phục.
“Chết tiệt!”, hai người khu ma cực kỳ hoảng sợ.
Lữ Vô Thiện dồn hết sức mạnh của ngũ hành quét về phía hai người khu ma.
Năm luồng ánh hào quang xanh biếc xông lên, cả không gian trập trờn như ảo mộng. Hai người khu ma lập tức kết hợp lại, hai tay bọn họ làm ra những động tác phức tạp, từng tia sáng trắng bắn về phía sức mạnh ngũ hành.
Bùm bùm bùm...
Xung quanh vang lên tiếng nổ, trung tâm của tiếng nổ xuất hiện một cái hố rất sâu, trông cực kỳ đáng sợ!
Hai người khu ma đã bị đánh lùi bởi sức mạnh của Lữ Vô Thiện!
Trận đấu của những kẻ mạnh ở cấp độ cao như vậy thật sự quá kinh khủng!
Lữ Vô Thiện gào to về phía tôi và Lữ Tuệ San: "Đi mau!"
“Bố, con không đi đâu cả, con sẽ không để bố ở lại một mình đâu!”, khuôn mặt Lữ Tuệ San giàn giụa nước mắt.
Tôi nắm lấy tay Lữ Tuệ San: "Chạy mau!"
Lữ Vô Thiện đánh lui hai người khu ma kia và lập tức yểm trợ để chúng tôi chạy trốn.
Hai người khu ma và bảy người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí lao tới, Lữ Vô Thiện gầm lên một tiếng, sức mạnh ngũ hành vô tận quấn lấy bảy người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Trong nháy mắt, thân thể bảy người đó bị một tia sáng bảy sắc cầu vồng xuyên qua tạo thành hàng nghìn lỗ thủng, sau đó họ ngã xuống đất và chết ngay tại chỗ!
Trời ơi... quá mạnh!
Ngay sau đó Lữ Vô Thiện xông về phía hai người khu ma kia, tôi nắm tay Lữ Tuệ San điên cuồng chạy trốn!
“Trương Sơn Thành, anh không thể đưa cô ta đi!”, Mộc Dịch từ phía sau đuổi tới.
Tôi phớt lờ Mộc Dịch và cố gắng chạy với tốc độ nhanh nhất, Mộc Dịch không thể đuổi kịp chúng tôi.
Chúng tôi chạy một mạch đến một quảng trường, vừa hay thấy một chiếc xe ô tô đang lao như bay tới, tôi kéo theo Lữ Tuệ San chạy ra giữa đường.
Xe phanh gấp, lái xe mở cửa sổ xe, một thanh niên thò đầu ra gào lên: “Đồ thần kinh, muốn chết à?"
Tôi lao thẳng lên, giật mạnh cửa xe, lôi người thanh niên đó xuống xe rồi ném anh ta xuống phần đường không có xe qua lại cách đó bảy tám mét, người thanh niên đã hôn mê bất tỉnh.
Tôi nói với Lữ Tuệ San: "Cô biết lái xe không?"
Lữ Tuệ San gật đầu.
Hai chúng tôi lập tức lên xe, xe phóng nhanh về phía con đường phía bắc.
Lữ Tuệ San hai mắt đỏ bừng, sưng húp.
Cô ta cũng biết rằng kiếp nạn đêm nay bố cô ta khó mà thoát được.
Vài phút sau, điện thoại của tôi đổ chuông, là Mộc Dịch gọi.
Tôi nghe điện thoại, giận dữ nói: "Cô còn muốn làm gì nữa?"
Mộc Dịch cũng tức giận nói: "Anh quay lại ngay cho tôi!"
"Nếu anh không quay lại, tôi sẽ nói hết mọi chuyện về thôn của anh, chuyện của Mạc Vũ và chuyện về đá Ngũ Hành cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí!"
Cô ta còn uy hiếp tôi, tôi hét lên: "Mộc Dịch, tôi không đối xử tệ bạc với cô!"
"Cô nhất quyết phải làm đến mức tuyệt tình như vậy sao?"
Mộc Dịch nói: "Tất cả các lối ra trong thành phố đều đã bị chặn, hai người trốn không thoát đâu!"
"Những gì tôi làm đều vì muốn tốt cho anh, không để cho anh lạc lối!"
"Không phải tôi phản bội anh, Sơn Thành, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã nghe lén và theo dõi tôi, phòng của tôi có camera. Tôi cũng không biết chuyện này. Cuộc nói chuyện của chúng ta ... họ đều biết hết rồi".
"Không phải tôi phản bội anh ... anh cũng hiểu tôi và hiểu cho sự khó xử của tôi..."
"Anh phải tin tôi, đừng nghi ngờ tôi!"
Mộc Dịch đã bị giám sát ư? Lúc trước những chuyện tôi và Mộc Dịch cùng nhau bàn bạc đều bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nghe thấy hết rồi sao?