Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 317: Cổ trùng
Giáo sư Vương không hiểu nổi nên hỏi chúng tôi: "Chính xác thì cô cậu đã chữa trị như thế nào? Cơ thể của ông cụ không có thay đổi gì, bên trong vẫn vô cùng hỗn độn".
"Còn nữa, vết thương trên cánh tay của ông cụ là sao?"
Mạc Vũ liếc nhìn giáo sư Vương một cái: "Ông cũng là bác sĩ. Sau khi chữa trị cho bệnh nhân, cơ thể có thể lập tức hồi phục sao?”
"Lẽ nào không có quá trình hồi phục à?"
"Ông cho rằng chúng tôi là thần?"
Tôi nhìn giáo sư Vương đầy khiêu khích, nói mà bật cười: "Giáo sư Vương, có phải ông lại muốn cá cược với tôi một lần nữa không?"
Giáo sư Vương có chút xấu hổ, nói: "Là tôi sơ suất, tôi tin cô cậu. Tôi đã từng chứng kiến y thuật của Trương Sơn Thành, vô cùng lợi hại".
"Cô cậu điều trị như thế nào, tôi không phải hỏi, nhưng cô cậu cũng phải nói cho tôi biết ông cụ bị bệnh gì chứ?"
Tôi nói: "Giáo sư Vương, ông không nên hỏi những chuyện này. Ông hỏi nhiều sẽ không có lợi cho ông đâu".
"Chúng tôi và ông chủ Trang vẫn còn một số vấn đề quan trọng cần giải quyết. Nếu không còn việc gì nữa, ông có thể rời đi".
Những chuyện này tốt nhất là không công khai.
Tôi không thể nói với người thường về những vấn đề liên quan đến giới tu luyện.
Sắc mặt giáo sư Vương có chút khó coi, đây rõ ràng là đuổi ông ta đi mà, không giữ chút thể diện nào cả.
Nhưng giáo sư Vương lần này không nổi giận, đã lấy nhân sâm của chúng tôi, ông ta dám nổi giận sao? Hơn nữa, đến Đàm Quý Dương chúng tôi còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ một giáo sư cỏn con như ông ta sao?
Giáo sư Vương lúng túng cười: "Là tôi mạo muội".
Sau đó giáo sư Vương quay người, nói với ông chủ Trang: "Ông chủ Trang, Trương Sơn Thành nói rằng bệnh của bố ông đã được chữa khỏi, vậy hẳn là không có vấn đề gì".
"Còn về số nhân sâm đó... Tôi cầm đi trước. Bệnh tình của bố ông cần nhân sâm thì liên hệ với tôi, tôi sẽ lại dùng nhân sâm chế thuốc cho bố ông".
Ông chủ Trang khẽ gật đầu nói: "Cảm ơn giáo sư Vương".
Ông chủ Trang tiễn giáo sư Vương rời đi.
Bốn người chúng tôi vào phòng khách, mẹ của ông chủ Trang rót trà cho chúng tôi rồi đi chăm sóc ông cụ.
Lúc này chúng tôi mới nói ra chuyện cổ trùng.
“Cổ trùng?”, ông chủ Trang vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy từ này.
“Đúng vậy”, Mạc Vũ nói: “Cơ thể của bố ông đã bị người nào đó đầu độc. Cổ trùng sẽ từ từ hút tinh huyết của bố ông. Người thường căn bản không thể phát hiện được. Cuối cùng, bố ông sẽ chết vì các cơ quan trong cơ thể bị kiệt quệ".
"Đến lúc đó, ông sẽ tưởng rằng bố ông bị bệnh mà chết, ông sẽ không nghi ngờ bất kì ai cả".
Có người muốn giết bố của ông chủ Trang bằng thủ đoạn bí mật, quá hèn hạ.
Sắc mặt của ông chủ Trang trở nên u ám, ông ta đang nghĩ xem rốt cuộc là ai làm.
Mộc Dịch nói: "Ông chủ Trang, chắc chắn bố của ông đã đắc tội ai đó. Chỉ có pháp sư tà ác mới có thể dùng cổ trùng để hại người. Họ sử dụng thuật Vu Cổ, đây đều là những người tâm thuật bất chính".
Ông chủ Trang nặng nề gật đầu: “Chúng tôi làm ngành này đôi khi sẽ làm mất lòng một số người. Tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này".
Mộc Dịch lại nói: "Sau này, ông phải cẩn thận hơn. Nếu có manh mối gì, ông có thể báo cáo vụ việc cho người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí. Đừng tự mình hành động. Ông đã có tiền án ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí của chúng tôi. Nếu ông còn gây ra rắc rối gì nữa, đến tôi cũng không giúp ông được ”.
Ông chủ Trang cười khổ, bất lực: "Hầu hết các giao dịch kinh doanh của chúng tôi đều là hàng lậu. Nếu có vấn đề gì xảy ra, chúng tôi không dám báo cáo".
"Tôi sẽ lo liệu những chuyện này, cảm ơn cảnh sát Mộc đã có lòng tốt".
Nói xong, ông chủ Trang tháo chiếc nhẫn trên tay, đưa cho chúng tôi và nói: “Chiếc nhẫn này do ông nội tôi truyền lại cho tới tôi”.
"Tôi thật sự không đành lòng giao cho cô cậu".
"Nhưng vì bệnh tình của bố tôi, tôi sẽ giữ lời hứa, chỉ có thể giao lại cho cô cậu thôi".
"Lần này, cảm ơn cô cậu rất nhiều".
Gương mặt ông chủ Trang chất chứa vẻ cay đắng.
Tôi cũng không muốn cướp đi thứ yêu thích của người ta, nhưng không có cách nào, đây là lời hứa và thỏa thuận giữa chúng tôi, tôi phải cứu Lâm Ngọc Lam.
Mạc Vũ nhận chiếc nhẫn và cảm ơn ông chủ Trang.
Vậy là cả ba chúng tôi rời đi, ông chủ Trang tiễn chúng tôi lên tận xe.
Khi ra về, tôi nói với ông chủ Trang: "Mọi người quen biết nhau rồi, sau này có khó khăn gì thì có thể tìm tôi".
Ông chủ Trang cảm ơn chúng tôi lần nữa.
Sau khi lên xe, tôi gọi cho Âu Dương Bác, chúng tôi hẹn gặp nhau tại một khách sạn gần đó.
Lúc này trời đã xế chiều, mặt trời lặn phía chân trời như dát một lớp vàng lên toàn bộ thành phố.
Mộc Dịch lái xe chở tôi đi. Trên đường đi, Mộc Dịch hỏi tôi: "Trương Sơn Thành, tôi rất tò mò, sao anh lại quen biết một doanh nhân thành đạt như Âu Dương Bác?"
"Hồi trước ở bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Dương, tôi nghe nói có rất nhiều doanh nhân thành đạt, đều là người anh tìm đến?"
Tôi nói: "Tôi gặp Âu Dương Bác một cách tình cờ, quan hệ của chúng tôi rất tốt. Có vấn đề gì không?"
“Không có vấn đề gì cả”, Mộc Dịch liếc tôi một cái: “Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tôi hỏi anh, tại sao anh lại tha cho Đàm Quý Dương? Lẽ nào anh sợ ông ta sao?”
"Hôm nay tôi đã giúp anh hết mình. Những người này có giàu có, quyền thế cỡ nào, tôi cũng không sợ bọn họ. Hai mươi tỷ tệ à, tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Thế mà ngay phút chót, anh lại bỏ qua cho họ".
"Tôi không nghĩ anh là người dễ dàng nhượng bộ như vậy".
Mạc Vũ cũng nói: "Hôm nay lỗ to rồi, nhân sâm nghìn năm núi Trường Bạch, đó là thứ mà nhiều người tu luyện mơ ước, là thứ không thể đo được bằng tiền".
"Cho dù Đàm Quý Dương không mất tiền đền, nhưng cũng phải bắt họ trả giá đắt mới đúng. Trương Sơn Thành, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào vậy?"
Hai cô gái vẫn có chút không hài lòng với việc hôm nay tôi đã thỏa hiệp ngay phút chót, thậm chí họ còn cho rằng tôi đã làm sai.
Tôi suy nghĩ một chút nói: "Mộc Dịch, tôi không phải cô, tôi cũng không phải là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, phía sau tôi cũng không có bối cảnh lớn mạnh nào cả".
"Mạc Vũ, tôi không phải yêu quái, cô không sợ bất cứ thứ gì cả".
"Tôi chỉ là một trưởng thôn nhỏ nhoi, và hầu hết những người xung quanh tôi là những người bình thường".
"Một Lữ Vô Thiện thôi đã bắt người phụ nữ của tôi và ép buộc tôi đến mức không làm gì được. Tại sao tôi phải đắc tội Đàm Quý Dương, một người lợi hại hơn Âu Dương Bác?"
"Tôi đẩy ông ta vào bước đường cùng thì có ích gì cho tôi?"
"Thêm một kẻ thù không bằng thêm một người bạn. Rồi có ngày, khi thực lực của tôi hoàn toàn có thể tranh đấu được với những người này, khi không phải lo lắng gì cả, tôi sẽ không nhân nhượng như xưa”.
"Mộc Dịch, cô rất lợi hại, lại có bối cảnh, nhưng cô sẽ rời đi sau khi điều tra rõ ràng sự việc trong thôn của tôi. Không phải lúc nào cô cũng có thể ở bên cạnh giúp đỡ tôi".
"Còn Mạc Vũ, từ đầu đến giờ, cô vẫn luôn muốn rời đi, đúng không?"
Nếu hai người đã hiểu, thì tôi cũng hiểu hai người họ cho rằng giá trị của nhân sâm quá cao, họ nghĩ rằng tôi đang thua thiệt, nên họ không thể nuốt trôi cục tức này.
Mạc Vũ gật đầu nói: "Sơn Thành nói đúng. Cậu rất biết nhìn xa trông rộng, tên ngốc này, được đấy, tôi đánh giá cao cậu".
"Còn nữa, vết thương trên cánh tay của ông cụ là sao?"
Mạc Vũ liếc nhìn giáo sư Vương một cái: "Ông cũng là bác sĩ. Sau khi chữa trị cho bệnh nhân, cơ thể có thể lập tức hồi phục sao?”
"Lẽ nào không có quá trình hồi phục à?"
"Ông cho rằng chúng tôi là thần?"
Tôi nhìn giáo sư Vương đầy khiêu khích, nói mà bật cười: "Giáo sư Vương, có phải ông lại muốn cá cược với tôi một lần nữa không?"
Giáo sư Vương có chút xấu hổ, nói: "Là tôi sơ suất, tôi tin cô cậu. Tôi đã từng chứng kiến y thuật của Trương Sơn Thành, vô cùng lợi hại".
"Cô cậu điều trị như thế nào, tôi không phải hỏi, nhưng cô cậu cũng phải nói cho tôi biết ông cụ bị bệnh gì chứ?"
Tôi nói: "Giáo sư Vương, ông không nên hỏi những chuyện này. Ông hỏi nhiều sẽ không có lợi cho ông đâu".
"Chúng tôi và ông chủ Trang vẫn còn một số vấn đề quan trọng cần giải quyết. Nếu không còn việc gì nữa, ông có thể rời đi".
Những chuyện này tốt nhất là không công khai.
Tôi không thể nói với người thường về những vấn đề liên quan đến giới tu luyện.
Sắc mặt giáo sư Vương có chút khó coi, đây rõ ràng là đuổi ông ta đi mà, không giữ chút thể diện nào cả.
Nhưng giáo sư Vương lần này không nổi giận, đã lấy nhân sâm của chúng tôi, ông ta dám nổi giận sao? Hơn nữa, đến Đàm Quý Dương chúng tôi còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ một giáo sư cỏn con như ông ta sao?
Giáo sư Vương lúng túng cười: "Là tôi mạo muội".
Sau đó giáo sư Vương quay người, nói với ông chủ Trang: "Ông chủ Trang, Trương Sơn Thành nói rằng bệnh của bố ông đã được chữa khỏi, vậy hẳn là không có vấn đề gì".
"Còn về số nhân sâm đó... Tôi cầm đi trước. Bệnh tình của bố ông cần nhân sâm thì liên hệ với tôi, tôi sẽ lại dùng nhân sâm chế thuốc cho bố ông".
Ông chủ Trang khẽ gật đầu nói: "Cảm ơn giáo sư Vương".
Ông chủ Trang tiễn giáo sư Vương rời đi.
Bốn người chúng tôi vào phòng khách, mẹ của ông chủ Trang rót trà cho chúng tôi rồi đi chăm sóc ông cụ.
Lúc này chúng tôi mới nói ra chuyện cổ trùng.
“Cổ trùng?”, ông chủ Trang vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy từ này.
“Đúng vậy”, Mạc Vũ nói: “Cơ thể của bố ông đã bị người nào đó đầu độc. Cổ trùng sẽ từ từ hút tinh huyết của bố ông. Người thường căn bản không thể phát hiện được. Cuối cùng, bố ông sẽ chết vì các cơ quan trong cơ thể bị kiệt quệ".
"Đến lúc đó, ông sẽ tưởng rằng bố ông bị bệnh mà chết, ông sẽ không nghi ngờ bất kì ai cả".
Có người muốn giết bố của ông chủ Trang bằng thủ đoạn bí mật, quá hèn hạ.
Sắc mặt của ông chủ Trang trở nên u ám, ông ta đang nghĩ xem rốt cuộc là ai làm.
Mộc Dịch nói: "Ông chủ Trang, chắc chắn bố của ông đã đắc tội ai đó. Chỉ có pháp sư tà ác mới có thể dùng cổ trùng để hại người. Họ sử dụng thuật Vu Cổ, đây đều là những người tâm thuật bất chính".
Ông chủ Trang nặng nề gật đầu: “Chúng tôi làm ngành này đôi khi sẽ làm mất lòng một số người. Tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này".
Mộc Dịch lại nói: "Sau này, ông phải cẩn thận hơn. Nếu có manh mối gì, ông có thể báo cáo vụ việc cho người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí. Đừng tự mình hành động. Ông đã có tiền án ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí của chúng tôi. Nếu ông còn gây ra rắc rối gì nữa, đến tôi cũng không giúp ông được ”.
Ông chủ Trang cười khổ, bất lực: "Hầu hết các giao dịch kinh doanh của chúng tôi đều là hàng lậu. Nếu có vấn đề gì xảy ra, chúng tôi không dám báo cáo".
"Tôi sẽ lo liệu những chuyện này, cảm ơn cảnh sát Mộc đã có lòng tốt".
Nói xong, ông chủ Trang tháo chiếc nhẫn trên tay, đưa cho chúng tôi và nói: “Chiếc nhẫn này do ông nội tôi truyền lại cho tới tôi”.
"Tôi thật sự không đành lòng giao cho cô cậu".
"Nhưng vì bệnh tình của bố tôi, tôi sẽ giữ lời hứa, chỉ có thể giao lại cho cô cậu thôi".
"Lần này, cảm ơn cô cậu rất nhiều".
Gương mặt ông chủ Trang chất chứa vẻ cay đắng.
Tôi cũng không muốn cướp đi thứ yêu thích của người ta, nhưng không có cách nào, đây là lời hứa và thỏa thuận giữa chúng tôi, tôi phải cứu Lâm Ngọc Lam.
Mạc Vũ nhận chiếc nhẫn và cảm ơn ông chủ Trang.
Vậy là cả ba chúng tôi rời đi, ông chủ Trang tiễn chúng tôi lên tận xe.
Khi ra về, tôi nói với ông chủ Trang: "Mọi người quen biết nhau rồi, sau này có khó khăn gì thì có thể tìm tôi".
Ông chủ Trang cảm ơn chúng tôi lần nữa.
Sau khi lên xe, tôi gọi cho Âu Dương Bác, chúng tôi hẹn gặp nhau tại một khách sạn gần đó.
Lúc này trời đã xế chiều, mặt trời lặn phía chân trời như dát một lớp vàng lên toàn bộ thành phố.
Mộc Dịch lái xe chở tôi đi. Trên đường đi, Mộc Dịch hỏi tôi: "Trương Sơn Thành, tôi rất tò mò, sao anh lại quen biết một doanh nhân thành đạt như Âu Dương Bác?"
"Hồi trước ở bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Dương, tôi nghe nói có rất nhiều doanh nhân thành đạt, đều là người anh tìm đến?"
Tôi nói: "Tôi gặp Âu Dương Bác một cách tình cờ, quan hệ của chúng tôi rất tốt. Có vấn đề gì không?"
“Không có vấn đề gì cả”, Mộc Dịch liếc tôi một cái: “Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tôi hỏi anh, tại sao anh lại tha cho Đàm Quý Dương? Lẽ nào anh sợ ông ta sao?”
"Hôm nay tôi đã giúp anh hết mình. Những người này có giàu có, quyền thế cỡ nào, tôi cũng không sợ bọn họ. Hai mươi tỷ tệ à, tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Thế mà ngay phút chót, anh lại bỏ qua cho họ".
"Tôi không nghĩ anh là người dễ dàng nhượng bộ như vậy".
Mạc Vũ cũng nói: "Hôm nay lỗ to rồi, nhân sâm nghìn năm núi Trường Bạch, đó là thứ mà nhiều người tu luyện mơ ước, là thứ không thể đo được bằng tiền".
"Cho dù Đàm Quý Dương không mất tiền đền, nhưng cũng phải bắt họ trả giá đắt mới đúng. Trương Sơn Thành, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào vậy?"
Hai cô gái vẫn có chút không hài lòng với việc hôm nay tôi đã thỏa hiệp ngay phút chót, thậm chí họ còn cho rằng tôi đã làm sai.
Tôi suy nghĩ một chút nói: "Mộc Dịch, tôi không phải cô, tôi cũng không phải là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, phía sau tôi cũng không có bối cảnh lớn mạnh nào cả".
"Mạc Vũ, tôi không phải yêu quái, cô không sợ bất cứ thứ gì cả".
"Tôi chỉ là một trưởng thôn nhỏ nhoi, và hầu hết những người xung quanh tôi là những người bình thường".
"Một Lữ Vô Thiện thôi đã bắt người phụ nữ của tôi và ép buộc tôi đến mức không làm gì được. Tại sao tôi phải đắc tội Đàm Quý Dương, một người lợi hại hơn Âu Dương Bác?"
"Tôi đẩy ông ta vào bước đường cùng thì có ích gì cho tôi?"
"Thêm một kẻ thù không bằng thêm một người bạn. Rồi có ngày, khi thực lực của tôi hoàn toàn có thể tranh đấu được với những người này, khi không phải lo lắng gì cả, tôi sẽ không nhân nhượng như xưa”.
"Mộc Dịch, cô rất lợi hại, lại có bối cảnh, nhưng cô sẽ rời đi sau khi điều tra rõ ràng sự việc trong thôn của tôi. Không phải lúc nào cô cũng có thể ở bên cạnh giúp đỡ tôi".
"Còn Mạc Vũ, từ đầu đến giờ, cô vẫn luôn muốn rời đi, đúng không?"
Nếu hai người đã hiểu, thì tôi cũng hiểu hai người họ cho rằng giá trị của nhân sâm quá cao, họ nghĩ rằng tôi đang thua thiệt, nên họ không thể nuốt trôi cục tức này.
Mạc Vũ gật đầu nói: "Sơn Thành nói đúng. Cậu rất biết nhìn xa trông rộng, tên ngốc này, được đấy, tôi đánh giá cao cậu".