-
Phần 2
5.
Đợi đến khi tới nơi, Lý Ngũ nhìn thấy cửa xe bị ph.á hỏng, còn thùng xe thì trống rỗng liền nổi kh.ùng.
Hắn tiến lên bó.p cổ tôi, chửi lớn "con đi.ếm thối".
Tôi ghét bỏ đ.á hắn một cước, cảm giác như mũi giày đã bị dính phải bụi đất.
"Anh không đưa tiền cho tôi và Tiểu An, những đứa trẻ này coi như anh trả n.ợ đi."
"Mau đi thôi, tên béo đáng ch.ế.t, đừng có nằm đấy như heo ch.ế.t nữa."
Tôi phủi tay, dắt Tiểu An nghênh ngang đi vào câu lạc bộ.
Lý Ngũ cũng không đánh lại được, chỉ có thể hùng hùng hổ hổ dẫn tôi đến trước mặt một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm đậm, nói là: "Chị Hoa, mặc dù hàng lần này chỉ có hai người nhưng chất lượng rất tốt."
Chị Hoa hài lòng quan sát tôi từ trên xuống dưới một lượt.
Lý Ngũ nịnh hót nói: "Đặc biệt là người này, ngoại hình giống như tiên nữ, chỉ là có hơi đanh đá, chắc chắn nhân vật lớn kia sẽ thích."
Tôi cũng không biết nhân vật lớn trong miệng bọn họ là người như nào đã bị bọn họ dẫn đi.
Chị Hoa để tôi và Tiểu An tắm rửa, sau đó đưa cho hai chúng tôi hai bộ quần áo.
Tiểu An là váy lụa trắng không tỳ vết, còn tôi lại là chân váy da màu đen.
Tôi nhíu mày.
Bộ của tôi còn được, nhưng bộ váy lụa của Tiểu An có hơi xuyên thấu.
Tôi kéo lấy chị Hoa, nhìn về phía Tiểu An bĩu môi nói: "Đổi bộ khác cho cô ấy đi."
Chị Hoa khinh thường xùy một tiếng, hất tay tôi ra lớn tiếng nói: "Con nhỏ này, chỗ này không có phần nói chuyện của mày."
"Hơn nữa, mày cho rằng bọn mày đến đây là được dỗ dành như tổ tông à?"
"Nhìn kĩ hiện thực đi, chúng mày chẳng qua chỉ là đồ chơi tới hầu hạ nhân vật lớn mà thôi."
"Dáng người nó quắt queo như này, không mặc hở một chút thì sao có thể bán được giá tốt chứ?"
Hừ, nắm đấm của tôi lại cứng rồi.
Tôi nhìn chòng chọc vào chị Hoa, nói: "Tôi đã sớm hỏi rõ rồi, tên thật của chị là Vương Thúy Hoa đúng không?"
"Vương Thúy Hoa, không quá nửa tiếng nữa, chị sẽ ch.ế.t ở trên giường nhân vật lớn nào đó."
Lý Ngũ chỉ vào mặt tôi chửi lớn: "Con nhỏ thối tha, còn dám nguyền rủa chị Hoa, xem ra là mày chán sống rồi!"
Hắn vừa chửi, vừa chỉ huy đám đàn em của chị Hoa đá.nh tôi: "Chúng mày daỵ dỗ con nhỏ này hẳn hoi cho tao, để nó biết cái gì gọi là quy tắc!"
Chị Hoa giơ tay, ngăn cản đám đàn em, sau đó đi lên bóp cằm tôi: "Nhóc à, bà đây sinh ra đã mệnh cứng, người dám chống đối tao thì không có kết cục tốt gì đâu..."
Chị ta còn chưa nói xong, một cô gái mình đầy vế.t thư.ơng quần áo rách rưới đã xông vào trong, lên tiếng: "Chị Hoa, vị đại ca em hầu hạ đang mượn rư.ợu làm càn, đã b.ắn ch.ế.t mấy cô gái rồi, chị mau đi xem sao!"
Chị Hoa thả tôi ra, chỉ để lại một câu "lát chỉnh mày sau" rồi vội vàng dẫn người rời đi.
Chưa đến nửa tiếng sau, cả câu lạc bộ đều hoảng sợ.
Bởi vì chị Hoa, thật sự đã chế..t trên giường của vị đại ca đó!
6.
Không bao lâu sau, đã có một cô gái đưa tới một chiếc váy lụa màu trắng.
Chỉ sợ ở nhiều thêm một giây nên sau khi cô ấy đặt xuống đã thất tha thất thểu chạy đi.
Những người khác đi qua phòng của chúng tôi, có người không cẩn thận bắt gặp ánh mắt của tôi thì giống như thấy quỷ mà rời tầm mắt đi ngay lập tức.
Tôi đi qua, hài lòng nhìn chiếc váy có chất vải bình thường hơn nhiều này, đưa đến trước Tiểu An ướm chút rồi nói: “Khá hợp với cô đấy.”
Tiểu An lo lắng nhìn tôi, hỏi: "Chúng ta thật sự sẽ bị bán cho nhân vật lớn kia sao?"
Tôi nắm lấy tay cô ấy, an ủi: "Cô yên tâm, có tôi ở đây sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu."
Hơn nữa, tôi còn rất mong đợi nữa cơ.
Nhân vật lớn của miền bắc Myanmar, oá.n n.ợ cõng trên người chắc hẳn rất lớn nhỉ?
Vậy linh hồn của bọn họ, chắc chắn cũng rất ngon.
-------
Tất cả mọi người đều sợ tôi như sợ yêu quái, chỉ có tên ngốc Lý Ngũ là vẫn gào thét ở trước mặt tôi.
Ngày hội đấu giá, hắn sai khiến đàn em nhét chúng tôi vào hai thùng thủy tinh trong suốt, chia ra đặt ở hai bục triển lãm, cùng với ánh sáng làm bầu không khí rất đầy đủ.
Tiểu An giống như một thiên sứ thuần khiết không tì vết.
Còn biểu cảm như cười như không ẩn hiện trong bóng tối của tôi thì giống một ác quỷ rình mò bọn họ.
"Các vị nhìn xem, lần này hàng chúng tôi trưng bày mặc dù chỉ có hai người nhưng đều là cực phẩm cả."
Người phía dưới nhìn thấy Tiểu An, vẻ mặt vừa hư.ng ph.ấn vừa kí.ch độ.ng, xen lẫn cả ha.m m.uốn h.ủy di.ệt không thể chờ đợi thêm nữa.
Đợi đến khi tôi được trưng ra, hiện trường ồn ào vừa rồi ngay lập tức trở nên im lặng.
Có người bắt đầu nhỏ tiếng thì thầm:
"Trang phục này... quả thực là dựa theo sở thích của vị kia."
"Người này ai dám đấu giá, ai dám cư.ớp người với vị đó chứ, vẫn cần mạng lắm."
"Lý Ngũ này thật là biết nịnh hót, ý đồ cũng sắp lòi ra khỏi bụng rồi."
"Đáng tiếc, ngoại hình giống như tiên nữ, rơi vào trong tay người kia không biết có thể sống qua một đêm không..."
Tôi lười biếng ngồi trong thùng thủy tinh, tất cả lời nói thầm của bọn họ đều bị tôi nghe thấy.
"Người kia" trong miệng bọn họ nghe có vẻ là một nhân vật rất thú vị.
Không để tôi nghĩ thêm, một luồng sáng đã chiếu vào thùng thủy tinh của tôi, Lý Ngũ bắt đầu đấu giá.
Không ai dám ra giá.
Khi cả hội trường an tĩnh thì nụ cười trên mặt Lý Ngũ càng lúc càng lớn hơn.
Mãi cho đến khi một tiếng "tôi muốn người này" vang lên, thì biểu cảm trên mặt Lý Ngũ càng nịnh hót.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra.
Trong đám người vang lên tiếng chào liên tiếp: "Lão đại Tiêu."
Tôi hứng thú nhìn người đàn ông cao lớn đang từng bước đi về phía tôi.
Không giống như linh hồn đen tối của những người khác, linh hồn của người đàn ông này đã mờ nhạt đến nỗi gần như sắp tan biến.
Điều này nói rõ, nhân tính trên người hắn cũng sắp biến mất.
Tôi từ từ đứng dậy khỏi thùng thủy tinh, vươn người nhảy lên, vững vàng rơi vào trong vòng tay hắn.
Hắn nhìn tôi, lộ ra một nụ cười vui vẻ, hắn nói: "Có chút thú vị."
Tôi khẽ cười một tiếng tiếp lời: "Anh đợi xem đi, tôi thú vị lắm đấy."
Vậy tôi, sẽ thông qua người này, tới tà.n ph.á miền bắc Myanmar thôi.
Tôi muốn đòi lại công lý cho những vong hồn trên mảnh đất này.
7.
Lão đại Tiêu bế tôi xoay người định đi, nhưng tôi lại kéo lấy tay áo hắn.
Tôi chỉ vào Tiểu An, nói nhỏ với hắn: "Tôi muốn cô ấy cũng đi theo."
Lão đại Tiêu thăm dò nhìn Tiểu An, quay đầu dịu dàng cười với tôi: "Được, đều theo em."
Ngữ khí nói chuyện của hắn giống như là đang trêu đùa một con mèo tinh nghịch.
Trong lòng tôi thầm chế giễu, ai là chủ nhân còn chưa chắc đâu.
Tôi co vào lòng lão đại Tiêu, khóe môi hơi cong lên, khẽ nói: "Lý Ngũ, 20 phút sau, bị đồ sắc bén c.ắt đ.ứt cổ họng mà ch.ế.t."
Lão đại Tiêu cúi đầu nhìn tôi, hỏi: "Bé cưng, em đang tự thì thầm gì thế?"
Tôi ngẩng đầu, vô tội mỉm cười với lão đại Tiêu, trả lời: "Không có gì, cảm thấy cơ ngực của anh luyện tốt quá."
Lời này hiển nhiên đã khiến hắn vui, bàn tay bế tôi của hắn lại chặt hơn.
"Xem ra là tôi thật sự nhặt được một kho báu rồi."
-----
Lão đại Tiêu tạm thời có việc nên dặn đàn em đưa tôi và Tiểu An về.
Tiểu An nắm chặt cánh tay tôi, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Cô ấy giả vờ hoảng loạn ôm chầm lấy tôi, nhân tiện ghé vào tai tôi, ép thấp giọng nói để người khác không nghe thấy, nói với tôi là:
"Hải Lạp, cô nhất định phải cẩn thận với người họ Tiêu này."
"Bất kể là người thân cận bao nhiêu cũng không biết tên thật của hắn là gì, hắn từ đâu đến."
"Hắn nắm trong tay hơn nửa mạch m.áu của miền bắc Myanmar, tâm tư kỳ quái, thủ đoạn cực kỳ tà.n nh.ẫn độ.c á.c."
"Lỡ không cẩn thận thì hai chúng ta có thể không toàn thây được đâu."
Tôi vỗ lưng cô ấy, tỏ ý tôi đã biết.
Sau đó chúng tôi lặng lẽ ngồi vào trong xe, không nói gì nữa.
Đã đến nơi, đó là một boong ke vừa cổ xưa lại vừa hoa lệ.
Cửa đều làm từ vàng và đồng thau.
Tôi vuốt mái ngói phía trên, nhìn thấy huyết lệ của vô số oan hồn lưu lại.
Trong tay đàn em của lão đại Tiêu cầm hai ki.m ti.êm, nhìn thấy tôi và Tiểu An thì ác ý cười, nói: "Lão đại dặn dò, bất kể là người nào, trước khi vào trong đều phải ti.êm thu.ốc trước."
Tôi vô cùng thoải mái, hắn ta còn chưa nói hết tôi đã vô cùng hào hứng cầm lấy ti.êm cho mình.
Tôi quay đầu, nhìn thấy Tiểu An đang tỏ ra chống đối bèn an ủi cô ấy: "Yên tâm, tôi ti.êm cho cô, sẽ không có chuyện gì đâu."
Tôi lợi dụng góc ch.ế.t, dùng ngón tay lót lên cánh tay của Tiểu An, thuốc kia đều tiêm vào ngón tay tôi hết.
Đàn em không nhìn ra gì khác thường nên cho chúng tôi vào trong.
Vừa đi đến góc quẹo, Tiểu An đã giữ chặt tôi ngay lập tức, kiểm tra cơ thể tôi một lượt, hỏi: "Hải Lạp, có chuyện gì không?"
Tôi trả lời: "Cô yên tâm đi, tôi không sao?"
Lần đầu tiên Tiểu An lộ ra vẻ hung dữ với tôi, cô ấy quát: "Cô biết thứ kia là gì không mà đã ti.êm rồi?"
Tôi xoa tay đáp: "Tôi không biết, dù sao thể chất tôi cũng đặc biệt, những đồ này không hấp thu được. Vừa rồi khi ở ngoài cửa nói chuyện với mấy tên đó đã phun hết thuốc ra ngoài rồi."
Lúc này Tiểu An mới yên tâm, tức giận lườm tôi một cái.