-
Phần 5
24.
Ánh trăng mang theo ánh sáng diệu nhẹ từ từ leo lên trên mái hiên cửa sổ. Cốt truyện ở trong quyển sách đã có sự thay đổi hướng đi, tại một thời điểm nào đó. Tôi không thể nào hiểu được. Tôi ngồi một mình trong khuê phòng, nghĩ đến việc sáng nay đã gặp Tiêu Tích Ngọc, không khỏi một mình lẩm bẩm “Tướng quân, là tướng quân…” Vừa dứt lời, phía sau tôi vang lên tiếng bước chân, không nhanh không chậm.
Nhịp tim tôi tăng dần.
Tôi nín thở và quay lại nhìn, toàn thân trở nên bất động không thể làm gì được. Chàng trai của tôi đang từ từ tiến đến, mái tóc đen buộc cao, mặc áo choàng màu đen tuyền, trên tay áo còn có hình mũi tên, khuôn mặt quen thuộc thoắt ẩn thoắt hiện theo ánh sáng le lói của ngọn nến. Tiếng ủng gấm của anh chạm vào đất, truyền đến tai tôi rất rõ ràng.
Trái tim tôi lúc này đang đập loạn xạ cả lên, hết lần này đến lần khác.
“Kiều Kiều.”
Giọng anh ấy trầm khàn và lạnh như băng gọi tên tôi. Hơi thở của tôi như dừng lại trong phút chốc, tôi bất giác theo phản xạ lùi về phía sau một bước, nhưng không ngờ lưng của tôi lại va vào bàn.
Anh ấy đã đến trước mặt tôi. Bàn tay lạnh lẽo của anh ấy khẽ chạm vào đầu ngón tay của tôi, không dừng lại ở đó tiếp tục di chuyển lên cánh tay tôi, cuối cùng dừng lại ở cổ tôi, anh chậm rãi vuốt ve như đang nâng niu thứ gì đó rất quý giá vậy.
Tôi có hơi run rẩy.
“Muội sợ ta sao?”
Tiêu Tích Ngọc cụp mắt xuống, ánh mắt anh ấy tối tăm đến đáng sợ. Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì, ngón tay anh ấy chợt dùng một lực nhỏ, giữa tôi và anh bây giờ đã không còn khoảng cách.
“Muội đã đi đâu?” Lực trên tay anh ấy càng lúc càng mạnh, cảm giác khó chịu nơi cổ họng khiến tôi không khỏi giơ tay tóm lấy cổ tay của anh. Những hạt ngọc trắng ở chuỗi hạt trên tay tôi va chạm phát ra tiếng leng keng, những chiếc tua rua trên chiếc vòng nhẹ nhàng xoay tròn giữa tôi và anh ấy. Đôi mắt anh ấy chớp chớp, nét mặt đã giãn ra một chút.
“Kiều Kiều. Còn kẹp tóc đâu.” Anh ấy thì thầm vào tai tôi.
“Huynh…” Tôi cố gắng trả lời nhưng đã bị hành động của Tiêu Tích Ngọc cắt ngang, anh ấy đưa mũi ngửi lấy cổ tôi, hơi thở ấm nóng của anh ấy phả vào mặt tôi, có chút mê hoặc.
“Muội đã cất nó trong hộp rồi khóa nó lại rồi.”
“Thật sao?”
Giọng anh run run, tôi cảm thấy trong giọng nói tràn đầy niềm vui không thể giải thích nên lời. Tôi cảm thấy có chút sợ hãi, liền đưa tay ấn vào ngực anh ấy, nhưng thân thể anh bây giờ rất cường tráng, tôi không thể đẩy anh ấy nhích ra được một chút nào.
Anh cười khúc khích, nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve những hạt ngọc trên chuỗi hạt rồi vặn nhẹ. Hạt ngọc được mài giũa cẩn thận ép chặt vào phần thịt mềm mại trên cổ tay.
“Nếu biết trước ta đã nhốt muội lại, để muội không thể rời xa ta dù chỉ một bước.”
Anh ấy nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi, giống như đang nói với tôi, cũng dường như đang tự nói với chính bản thân anh ấy vậy. Hơi thở của anh ấy ngày một nhanh hơn, cơ thể của anh cũng bất giác run rẩy như anh rất vui mừng khi gặp lại tôi vậy. Nhìn chàng trai ấy đang trong tình trạng không ổn như vậy, tôi liền thở dài.
“Tiêu Tích Ngọc.” Tay tôi bị anh nắm chặt, tôi chỉ có thể áp mặt vào cổ anh thì thầm “Ngày hôm đó, ta đã tắm bằng những cánh hoa hải đường để lưu giữ hương thơm, búi tóc thật đẹp bằng chiếc kẹp gỗ mà huynh tặng, đeo chuỗi ngọc trắng mà huynh đưa rồi đi đến chùa Đại Chiêu.”
“Đoán xem, muội đã nhìn thấy gì?”
Cả người Tiêu Tích Ngọc như đông cứng lại, cuối cùng anh ấy cũng bình tĩnh nhớ lại, tôi bắt gặp ánh mắt có phần bối rối của anh ấy rồi lại nói “Muội nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp như hoa đào, trên chiếc đèn lồng nàng ấy cầm còn phản chiếu dáng vẻ đầy thẹn thùng, những bông hoa lê rơi xuống cả hai, chàng thiếu niên đẹp trai cùng nữ nhân kiều diễm trong một khung cảnh tươi đẹp như thế…”
“Cả hai người họ trò chuyện rất hợp với nhau, nhìn trông giống những người đang yêu nhau vậy, cũng chính ngày hôm đó, lần đầu tiên trong cái tiết trời đang ấm dần lên của mùa xuân, ta không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả người đến rét run.”
Nghe tôi nói đến đây, Tiêu Tích Ngọc mở miệng ra như muốn nói điều gì đó, nhưng tôi đã nhẹ nhàng ngắt lời anh ấy.
“Muội đã đi đến Giang Nam, muội đã nhận ra bản thân thật sự đang rất sợ hãi, hèn nhát.”
“Muội đã rất sợ hãi rằng tình yêu đã đặt nhầm chỗ, sau đó tự bản thân chuốc lấy thất bại thảm hại.”
Vì tôi không thể nói ra sự thật với Tiêu Tích Ngọc cốt truyện trong quyển sách mà tôi đã từng xem, đành phải nói “ Ta chỉ sợ, bản thân chỉ là một ánh trăng sáng bé nhỏ, trải qua mọi chuyện, cuối cùng cũng không thể nào sánh được với nốt chu sa trong lòng chàng mà thôi.”
Sau khi nói xong, nhìn thấy Tiêu Tích Ngọc đang ngơ ngác nhìn tôi, tôi không khỏi cảm thấy có chút hụt hẫng. Sau một lúc, cuối cùng chàng ấy cũng có phản ứng lại.
“Nữ nhân mà huynh trò chuyện cùng đêm hôm đó chính là Thất công chúa, nàng ấy chỉ đến để hỏi ta xem có chịu đứng cùng một phe với Thất ca ca không mà thôi.”
Anh đưa tay ra vuốt ve lấy gương mặt tôi, sau đó cúi xuống hôn tôi.
“Kiều Kiều.” Anh trầm giọng nói “ Ánh trăng sáng của ta chính là nàng, nốt chu sa của ta cũng chỉ là nàng mà thôi.”
“Nỗi ám ảnh và lo lắng của ta từ đầu đến cuối cũng chỉ có duy nhất một mình nàng mà thôi.”
Tuyết lạnh lẽo đang rơi không ngừng bên ngoài cửa sổ, nhưng nhiệt độ trong phòng lại tăng cao. Tôi cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Tiêu Tích Ngọc mới chịu buông tôi ra, tôi vô thức hé mở môi và hít thở thật sâu. Trán anh khẽ chạm vào trán tôi, đôi mắt của anh tối sầm lại.
“Nàng đừng rời xa ta nữa, đừng như trước đây, rời đi không nói một lời.”
25.
Sau ngày hôm đó, Tiêu Tích Ngọc ngày càng đeo bám tôi hơn trước. Mỗi lần phụ thân tôi vào cung, anh ấy liền xuất hiện trong sân của tôi đúng giờ, gần như không bao giờ rời xa tôi. Nhưng khi yến tiệc đêm giao thừa đến gần, có vẻ như anh ấy ngày càng bận rộn và ít xuất hiện hơn.
Hôm nay, tuyết cuối cùng cũng đã rơi giảm đi một chút. Tôi ngồi trên chiếc ghế trong sân, dùng chân đá loạn xạ lớp tuyết phủ trên mặt đất.
“Kiều Kiều.” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Tiêu Tích Ngọc bước qua mái vòm trong sân, anh ấy đã thay sang đồ thường phục, trên cánh tay áo có hình mũi tên trên, mặc một áo choàng gấm màu đen, thắt lưng màu trắng, trên cổ tay áo có thêu hoa văn sẫm màu màu bạc, đôi môi đỏ và răng trắng, trông rất tuấn tú và giàu có. Anh ấy cũng không còn dáng vẻ gầy yếu như 2 năm trước nữa, giờ đây anh ấy đã rất cường tráng mạnh mẽ, ở địa vị cao và phẩm giá vô song.
Trong lúc tôi còn đang thất thần, Trân Châu đang ngồi bên cạnh tôi đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào rồi. Tiêu Tích Ngọc ngồi xuống bên cạnh tôi, ngón tay mảnh khảnh hơi cong cong, gõ nhẹ lên mặt bàn bằng đá, động tác không có chủ ý cho lắm nhưng vô tình lại để lộ một phần cánh tay. Trên cánh tay anh ấy có một vài vết đỏ dài, nó đặc biệt hiện rõ ràng trên làn da trắng của anh ấy.
Mi mắt tôi giật giật, trực tiếp vén áo anh ấy lên, ngoài một vài vết đỏ vẫn còn mới, trên tay còn có rất nhiều vết sẹo cũ chằng chịt cùng những vết bầm tím lan khắp cánh tay. Tôi lập tức cau mày, nhìn chằm chằm vào những vết sẹo cũ mới khủng khiếp này, giọng tôi trở nên lạnh hơn “Huynh lại bị người khác bắt nạt à?”
Chàng thiếu niên ngồi trước mặt tôi lại chỉ im lặng không nói gì, điều đó càng làm cho tôi tức giận hơn, khi tôi ngước mắt lên nhìn, lại bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của chàng ấy. Tôi chợt sửng sốt nhận ra vấn đề, sau đó đẩy cánh tay của chàng ấy ra, hừ nhẹ “Ta ngốc thật, huynh đã làm tướng quân, làm gì có ai dám khi dễ bắt nạt Tướng quân cơ chứ.”
Tiêu Tích Ngọc lại càng không biết xấu hổ, đưa cánh tay đến trước mặt tôi, lẩm bẩm “Đau, đau lắm đó.”
Anh hạ mi xuống, những vết sẹo in lên làn da trắng trẻo, dáng vẻ chàng ấy hiện giờ trông rất ngoan ngoãn, giống hệt như trước đây. Tôi lại không kiềm được mà mềm lòng rồi. Tôi bảo Trân Châu đem đến một ít thuốc mỡ, sau đó cẩn thận bôi từng chút một lên những vết thương của chàng ấy. Vừa bôi vừa cẩn thận quan sát, nhưng tôi vẫn không nhịn được hỏi “ Những vết thương này là sao? Xảy ra chuyện gì thế?”
Tiêu Tích Ngọc mím môi, ngoan ngoãn trả lời “ Lúc luyện võ ở sân tập bất cẩn bị thương.”
“Ở đó không có đại phu à?” Tôi thắc mắc hỏi.
Chàng ấy lại lần nữa im lặng. Mãi đến khi ngước mắt lên lần nữa, lông mi chàng ta lại chớp chớp “Đau….”. Đến mức này rồi, tôi làm sao không biết được rằng chàng ấy đang giả vờ ra vẻ đáng thương trước mặt tôi? Tôi liền đóng lọ thuốc lại, đặt vào tay Tiêu Tích Ngọc “Huynh tự bôi đi.”
Tiêu Tích Ngọc mỉm cười cầm lấy lọ thuốc, sau đó kéo tay áo xuống, cũng không bôi thêm thuốc nữa.
“Tiêu Tích Ngọc” Tôi nhẹ nhàng cất tiếng.
“Có huynh đây”
“Huynh…” Tôi ngừng nói, sau đó ghé vào tai chàng thì thầm “Huynh thật sự không muốn vị trí ngai vàng sao?”
Tiêu Tích Ngọc liền lắc đầu.
“Tại sao?” Tôi không hiểu, hỏi lại.
“Trên con đường đấu đá tranh giành quyền lực, tất nhiên sẽ phải đánh đổi rất nhiều” Tiêu Tích Ngọc ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt vô cùng sâu thẳm và đầy yêu thương “ Điều ta sợ nhất trên đời này, chính là mất đi nàng.”
Mặt tôi bị nhìn có chút nóng ran “Huynh không hối hận sao?”
Lông mày chàng ấy nhíu lại thật sâu, gương mặt vô cùng nghiêm túc đáp “Sẽ không hối hận, ngai vàng, giang sơn đối với ta mà nói không có ý nghĩa gì nếu như không có nàng ở bên cạnh.”
Tôi đang định ngồi xuống ghế đá thì chàng ấy chợt vòng tay qua eo tôi, bế tôi ngồi lên trên bàn đá, tôi đặt tay lên hai bên lưng chàng ấy, tự hỏi chàng ta đang muốn làm gì. Những ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Tích Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve thái dương tôi, có chút ngoan cố hỏi “Kẹp tóc đó muội để ở đâu.”
Nghĩ đến cách đối xử của chàng với tôi vào đêm hôm đó, tôi chớp mắt, khóe môi cong lên, cố tình trêu chọc chàng ấy “Muội làm mất nó rồi.”
Tiêu Tích Ngọc nét mặt vẫn không thay đổi, chàng ấy gật đầu chậm rãi đến gần tai tôi, cắn nhẹ một cái “Vậy ta sẽ khắc cho nàng một cái khác.”
Chàng ấy ấn nhẹ vào gáy tôi rồi bất ngờ hôn tôi, một cơn gió lạnh bỗng nhiên thổi qua, những bông hoa tuyết trắng muốt rơi xuống, có chút cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo.
26.
Cuối năm, quốc yến diễn ra ở kinh thành như đã định trước. Tiêu Tích Ngọc bây giờ đã trở thành một vị Tướng quân tài ba và có dinh phủ riêng. Ngay từ mấy ngày trước, chàng ấy đã hẹn tôi cùng nhau đến kinh thành. Tôi mở khóa hộp trang điểm bằng gỗ, lấy ra chiếc kẹp bằng gỗ đàn hương ra rồi cẩn thận cài nó lên tóc.
Tôi ngồi trên xe ngựa, tựa người vào cửa sổ và lặng lẽ chờ đợi, ánh trăng sáng đã từ từ lên cao nhưng vẫn chưa thấy cỗ xe ngựa nào từ phủ tướng quân đi qua. Sau vài nén hương trôi qua, tiếng vó ngựa ngày một tiến đến gần, tôi vô thức nâng cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một đám đàn ông lạ mặt đang đỗ xe ngựa ở bên cạnh.
Người đó quay lại và xuống ngựa, quỳ một gối chào tôi, đưa cho tôi xem một tấm lệnh bài của phủ Tướng quân, rồi lại đứng dậy tiến về phía xe ngựa và đưa một lá thư qua rèm cửa cho tôi.
Trên phong thư có nét chữ rất đẹp và tao nhã, trên đó chỉ ghi vỏn vẹn dòng chữ “Hôn phu của Thẩm Nam Kiều.” Chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng đã khiến tôi trở nên hoảng hốt, đầu ngón tay tôi run run cầm lấy phong bì.
“Quốc yến sắp bắt đầu rồi, Tiêu tướng quân chỉ thị thuộc hạ đưa quận chúa bình an đến Hoàng thành.”
Người đó vừa nói xong liền lên lưng ngựa cho xe chạy đi, chậm rãi tiến về phía hoàng thành. Tôi liền mở phong thư ra, vuốt thẳng lại tờ giấy.
“Kiều Kiều, giờ đây nàng nhìn thấy nét chữ cũng như nhìn thấy gương mặt của ta. Bình Châu bất ngờ xảy ra bạo loạn, trong cung có tin tức khẩn cấp nên đã lệnh cho ta dẫn một vạn binh sĩ đi trấn áp. Kiều Kiều, ta yêu nàng rất nhiều, khi ta trở về, chúng ta cùng lựa ra ngày lành tháng tốt rồi thành thân nhé. Nếu như ta không thể trở về nữa, chỉ xin nàng cuộc đời này đừng quên ta.”
Bình Châu, bạo loạn rồi. Nhưng tại sao hoàng đế ông ấy chỉ cử một vị tướng quân đi đến đó. Vạn mã binh làm sao có đủ sức để trấn áp toàn bộ Bình Châu rộng lớn cơ chứ?
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng hít thở thật sâu để bình tĩnh lại nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác chua chát nghẹn ở trong cổ họng. Hoàng thành Kim Lăng đêm nay đặc biệt náo nhiệt, khắp nơi có hàng nghìn chiếc đèn lồng được thắp sáng, dòng người đến đây để vui chơi, náo nhiệt rất đông, khắp nơi đều có cây và hoa, tỏa sáng như ban ngày.
Sau vài lần hít thở sâu, tôi mở mắt và lấy ra đồ vật để trong phong thư. Đó chính là một chiếc kẹp tóc bạch ngọc lưu vân, nó trông gần giống như chiếc kẹp tóc trên mái tóc của tôi. Những cảm xúc mà tôi cố gắng kìm nén từ nãy đến giờ cuối cùng cùng lúc bộc phát, mười ngón tay của tôi dường như mất đi sức lực và run rẩy không ngừng.
Nước mắt khẽ rơi trên bàn tay, từng giọt, từng giọt, nóng hổi.
“Quận chúa, chúng ta đã đến hoàng thành rồi.”
Bên tai tôi vang lên tiếng của lụa là và tre trúc, hơi thở của tôi tràn ngập hương thơm ngọt ngào của những món ngon được phục vụ trong quốc yến. Tôi cố kìm nén tiếng khóc của mình rồi nói xin chào mọi người có mặt ở đây.