Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Sau khi Cố Hoài ngủ say tỉnh lại, hai mắt nó đầu tiên nhìn thấy một thân thể toàn lông của một con ấu tể khác.
“Pi.” Con ấu tể màu đen tỉnh ngủ liền phát ra âm thanh.
Từ khi ngủ tới tỉnh ngủ, chúng nó đều rúc vào nhau không có xa rời.
Phát hiện được điều này, lúc này con ấu tể màu đen không tự giác chuyện động cái đuôi nhỏ toàn lông mềm phía sau của nó, ánh mắt tròn màu vàng giống như vụt sáng.
Bời vì cảm giác yên tâm, cũng bởi vì con ấu tể này cũng đã xác định rồi, nó xác thật có thể dựa vào Alvis.
Alvis sẽ không không để ý tới nó, Alvis là người canh giữ của nó, lúc này Cố Hoài càng ý thức rõ điều này hơn.
Alvis không có động, bảo trì tư thế dựa sát vào con ấu tể màu đen quay đầu trả lời: “Pi pi.”
Thời gian này, nơi chúng nó đang ở đã từ đêm chuyển sang ngày.
Ban ngày thì không khí so với ban đêm tốt hơn một chút, lúc này hai con ấu tể còn rúc vào nhau, con ấu tể màu đen kia sợ lạnh cũng có một chút cảm giác ấm áp dễ chịu.
Ánh mắt trời ấm áp như vậy thật thoải mái, khiến cho Cố Hoài không muốn rời khỏi Alvis, thế là rõ ràng đã tỉnh, con ấu tể màu đen mở ra đôi mắt màu vàng vẫn cứ tiếp tục dựa vào trên người một con ấu tể khác.
Bị ỷ lại Alvis không có từ chối, nó đối với hành vi của con ấu tể này rất là bao dung, mà cái đuôi nhỏ mềm mại phía sau cũng thủy chung đặt lên người con ấu tể màu đen này.
Nếu Cố Hoài không chủ động rời khỏi, Alvis vẫn cứ sưởi ấm cho Cố Hoài.
Thế nhưng Cố Hoài để ý môi trường xung quanh hơn một chút, nếu không khí ban ngày đã tăng lên, nó không dựa vào Alvis thì cũng không đến nỗi cảm thấy lạnh, cuối cùng Cố Hoài vẫn nhịn không được mà di chuyển, muốn thăm dò thế giới mà nó chưa biết.
Đối với một con ấu tể vừa mới phá vỏ sinh ra mà nói, tất cả về thế giới này đều không biết gì, bởi vậy Cố Hoài cái gì cũng tò mò.
Con ấu tể màu đen không co lại thân thể nữa, nó đứng dậy nhìn xung quanh, đôi mắt màu vàng tròn như thủy tinh đang tò mò nhìn thế giới này, rồi nó mới nâng lên chân trước, bắt đầu muốn đi thăm dò nơi này.
Sau khi phá vỏ, Cố Hoài cũng không có đi qua, nó vừa sinh ra liền theo bản năng đi ăn vỏ trứng, sau khi ăn xong thì cảm thấy buồn ngủ, hiện giờ cũng chỉ vừa mới tỉnh ngủ mà thôi.
Đi đường là năng lực trời sinh có thể nắm bắt, nhưng con ấu tể màu đen chuẩn bị đi thăm dò môi trường xung quanh vừa mới bắt đầu đi đường, có thể nhìn ra còn chưa thành thạo.
Vừa bước ra ngoài một bước, con ấu tể toàn thân là lông này liền ngã sang bên cạnh.
Thế nhưng Cố Hoài không có ngã xuống mặt đất lạnh như băng của hang động, Alvis đã kịp thời tới bên cạnh nó, dùng thân làm điểm tựa cho nó.
“Pi pi.” Con ấu tể màu đen đang bị nghiêng thân thể cũng không có gì sợ hãi, ánh mắt màu vàng rất là sáng ngời.
Cũng là ấu tể, Alvis cho dù là thể chất hay là năng lực cũng tốt hơn Cố Hoài, hơn nữa rất rõ ràng không chỉ là tốt hơn một chút.
Chỉ dựa vào chuyện đi đường, Alvis vừa phá vỏ sinh ra là có thể hoạt động nhanh nhẹn, nó thậm chí còn có năng lực chiến đấu nhất định.
Móng vuốt của nó tương đối sắc bén, mà Cố Hoài không giống như vậy.
Khi Cố Hoài phá vỏ sinh ra cũng không dễ dàng, hiện giờ lại nhỏ yếu giống như một ấu tể bình thường, cho nên nó cần Alvis bảo vệ và chăm sóc.
Cố Hoài muốn thăm dò xung quanh, Alvis đương nhiên sẽ đi cùng với nó, tránh cho Cố Hoài lại ngã xuống, Alvis luôn dùng đuôi của nó để điều chỉnh thăng bằng cho Cố Hoài.
Nếu không kịp điều chỉnh, cũng sẽ để cho con ấu tể màu đen đang thăm dò xung quanh này ngã lên người nó.
Hang động này rất lớn, đối với ấu tể chỉ có thân thể nho nhỏ mà nói, muốn thăm dò hết hang động này cần phải một ít thời gian.
Ban ngày hang động cũng mờ tối, ở gần cửa hang động thì có nhiều ánh sáng hơn một chút.
Khi con ấu tể màu đen tới gần cửa hang, tò mò muốn đi nhìn bên ngoài, nó bị Alvis ngăn cản.
“Pi.” Alvis không cho Cố Hoài đi ra ngoài.
Mặc dù trong lòng tò mò, nhưng lúc này Cố Hoài cũng rất nghe lời, nó đang ở gần cửa hang liền lùi về sau.
Cố Hoài nhìn Alvis: “Pi pi.”
Alvis đầu tiên là dùng dựng đồng màu vàng nhạt liếc mắt nhìn cửa hang, rồi mới nghiêng thân mình qua liếm liếm sừng nhỏ trên đầu con ấu tể màu đen.
Alvis làm như thế là vì an ủi Cố Hoài.
Cố Hoài không biết thế giới bên ngoài là như thế nào, mà Alvis đã nhạy cảm cho rằng có nguy hiểm.
Vì thức ăn, Alvis biết rằng sẽ phải chủ động đối mặt với nguy hiểm ở bên ngoài, nhưng nó sẽ không để cho Cố Hoài chịu nguy hiểm này.
Trước khi ăn xong vỏ trứng, phạm vi hoạt động của hai con ấu tể cũng chỉ ở trong hang động này.
Vỏ trứng cũng đi ăn trong nửa tháng, hiểu được vỏ trứng là thực phẩm dinh dưỡng nhất, Alvis đem một phần vỏ trứng của nó cho Cố Hoài.
“Pi?” ấu tể màu đen phát ra thanh âm thể hiện ý nghi vấn.
Alvis vốn so với nó sinh sớm hơn vài ngày, đem vỏ trứng cuối cùng cho nó, vậy Alvis liền không có để ăn.
Cố Hoài muốn đem vỏ trứng Alvis cho nó đẩy trở về, Alvis ngăn cản nó.
Alvis cho Cố Hoài biết nó muốn ra ngoài tìm thức ăn trở về, kêu Cố Hoài ở trong hang động.
Tách khỏi Alvis, Cố Hoài theo bản năng không muốn: “Pi, pi pi…..”
ấu tể màu đen ở một bên kêu, vừa đem thân thể toàn lông tơ màu đen của nó dựa vào bên cạnh Alvis.
Từ khi phá vỏ sinh ra đều được Alvis chăm sóc và bảo vệ, Cố Hoài đối với Alvis đương nhiên sẽ có ỷ lại.
Không muốn Alvis rời khỏi nó, đây cũng là một biểu hiện ỷ lại.
Cố Hoài đi theo Alvis tới gần cửa hang, nó được Alvis liếm lông dỗ, cuối cùng vẫn nghe lời ở lại trong hang động.
“pi pi.”
Phải nhanh trở về, hai mắt màu vàng tròn của ấu tể màu đen không nghi ngờ là muốn thể hiện ý tứ này.
Chờ Alvis đã rời đi thật xa, hoàn toàn không nhìn thấy, con ấu tể màu đen ở trong hang động mới không nhìn bên ngoài, nó đợi Alvis trở về.
ở trong trùng tộc, sẽ không có ấu tể nào đem vỏ trứng của mình cho ấu tể khác ăn, cho dù không biết chuyện này, Cố Hoài cũng hiểu được Alvis đối với nó rất rất tốt.
rời khỏi Cố Hoài, sau khi Alvis từ trong hang động đi ra, đối mặt với cảnh tượng hoang vu nghèo nàn bên ngoài, nó cũng không có biểu hiện ngây thơ hay mờ mịt gì.
Là cao đẳng trùng tộc giai cấp alpha, Alvis sinh ra liền đã được định sẵn là kẻ mạnh, mặc dù hiện giờ nó chỉ là một con ấu tể vừa mới sinh ra chưa được nửa tháng, cái đuôi toàn lông mềm mại cũng không có năng lực công kích gì, nhưng nó trời sinh hiểu được phải sinh tồn như thế nào.
Tất cả khả năng chiến đấu bây giờ đều dựa vào móng vuốt của nó, phải lợi dụng để chiến đấu như thế nào, đối với Alvis mà nói cũng là vừa sinh ra đã có.
Nhóm dân chúng sinh sống trên tinh cầu này rất hung dữ, thế nhưng nếu chỉ đối phó một, Alvis không tính là sẽ dư sức giải quyết, nhưng vẫn có thể không thương tích gì mà giải quyết.
Alvis không định mang thức ăn có máu về hang động, điều này có thể khiến cho kẻ thù có khứu giác linh mẫn nhận ra vị trí của hang động, kỳ thật Cố Hoài ăn vỏ trứng, vốn cũng không cần ăn những món ăn khác, nhưng lần này Alvis ra ngoài vẫn mang về cho Cố Hoài một loại trái cây.
Sau khi Alvis trở lại trong hang động, con ấu tể màu đen chờ đợi trong hang động liền kêu một tiếng rồi chạy tới bên người nó, dựng đồng tràn đầy toàn là vui vẻ.
Alvis đẩy quả to mà nó mang về cho Cố Hoài.
Quả này mặc dù bên ngoài tối như mực, cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng trước khi Alvis hái quả này về, có chọc thủng một quả giống như vậy uống thử một miếng, nó cảm thấy Cố Hoài sẽ thích.
“Pi pi.” Con ấu tể màu đen chớp chớp đôi mắt màu vàng, Cố Hoài nhìn quả kia, đương nhiên biết là thức ăn.
Quả này phải ăn như thế nào, ấu tể đối với thức ăn đương nhiên là trực tiếp cho vào miệng cắn, Cố Hoài cũng xác thật làm như thế.
Nhưng Cố Hoài cắn không ra.
Bên ngoài quả này tối như mực vỏ ngoài của nó đối với Cố Hoài mà nói rất là cứng, Cố Hoài dùng sức cắn, trên vỏ không hề có một chút vết nứt nào, ngược lại khiến răng của nó hơi đau.
Đồ ăn muốn ăn lại không cắn được, đối chiến với quả màu đen thật bại ấu tể màu đen phản ứng rất trực tiếp, ánh mắt màu vàng tròn xòe trong một giây không nói đạo lý mà ướt át, ánh mắt ướt át như vậy, gần như là nước mắt lưng tròng đi tìm Alvis.
“Pi pi!” không chỉ là nước mắt lưng tròng, tiếng kêu cũng thực rõ ràng không giống với bình thường.
Thanh âm này là đang cần giúp đỡ, giống như buổi tối Cố Hoài thấy lạnh, nó cũng phát ra thanh âm như vậy với Alvis.
Alvis đối với sinh vật ở bên ngoài hang động có thể nói là rất tàn khốc, cho dù là ấu tể, thiên tính của trùng tộc cũng khiến nó trong chiến đấu không hề có thương xót.
Nhưng mà Cố Hoài mang ánh mắt ướt át đi tìm nó, Alvis chỉ biết thỏa mãn nguyện vọng của đối phương.
Alvis xem xét quả mà Cố Hoài cắn không nhúc nhích, nó đem móng vuốt vươn ra, rồi mới nâng lên chân trước rạch một cái lên quả này.
Thoạt nhìn Alvis chỉ nhẹ nhàng rạch một cái, quả lúc nãy Cố Hoài cắn thế nào cũng không ra lúc này liền nhẹ nhàng bị mở ra, những phần nhọn ở trên quả cũng bị Alvis cắt đi, cuối cùng quả đặt trước mặt Cố Hoài quả thật đã được mở tốt.
Bên trong quả cứng có đầy nước ngọt, con ấu tể màu đen tới gần quả đã mở ra, bắt đầu từng ngụm từng ngụm uống vào.
Cố Hoài thật sự thích quả này, mà quả này là Alvis hái về cho nó, thế là sau khi ăn xong, Cố Hoài tựa vào bên cạnh Alvis, dùng lông tơ mềm mại trên người nó cọ cọ đối phương.
“Pi.” Sau khi cọ xong, Cố Hoài học động tác Alvis đã làm, liếm thuận một nhúm lông bị nhếch lên trên người Alvis.
Alvis thích được Cố Hoài gần gũi, biết Cố Hoài ăn xong sẽ dễ dàng buồn ngủ, Alvis cũng không chuyển động, để cho con ấu tể màu đen dựa vào nó đi vào giấc ngủ.
Vào ban ngày, Cố Hoài không cần dựa sát vào Alvis, đến ban đêm khi không khí trở lạnh, nó phải có Alvis dựa vào mới không bị đông lạnh, bởi vậy Alvis cũng không đi ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm.
Trong nửa tháng Cố Hoài cuối cùng cũng ăn xong vỏ trứng, đến lúc này, trên người nó cũng không có gì thay đổi, mà lớp lông trên cái đuôi phía sau Alvis đã biến thành một cái đuôi màu xám bạc cứng rắn và lạnh như băng.
Cố Hoài rất tò mò với cái đuôi màu xám bạc này của Alvis, biết rõ cái đuôi này lạnh như băng, không nên chạm vào, thậm chí còn dùng răng cắn qua, đương nhiên chỉ cắn nhẹ một cái, có một lần còn đem thân thể đè lên trên nằm ngủ.
Alvis kéo đuôi của nó ra khỏi người Cố Hoài, thực tế cho dù Cố Hoài dùng sức cắn, đuôi của nó cũng không có bị thương, ngược lại nó lo lắng răng Cố Hoài sẽ bị đau.
ở khoảng thời gian này, Alvis ra ngoài kiếm thức ăn, liền mang về cho Cố Hoài mấy cái lông chim thật lớn mềm mại, là lấy từ trên một loại chim nào đó trên tinh cầu này.
Xếp chồng những chiếc lông vũ lên nhau có thể làm thành một cái ổ mềm mại cho Cố Hoài, như vậy mỗi ngày Cố Hoài đi ngủ đều có thể thoải mái hơn một chút.
Sau khi ăn xong vỏ trứng, Alvis vẫn không để cho Cố Hoài ra ngoài, hiện giờ mỗi ngày nó đều mang thịt về cho Cố Hoài, là loại nướng chín.
Có một nơi đặc biệt ở phía bắc của hang động, đá ở nơi này rất kì lạ, bên ngoài cực kỳ nóng. Alvis sẽ đem những miếng thịt dính máu ném lên trên, chờ khi mùi máu biến mất, sau khi miếng thịt chín thì mới mang về hang động.
Con ấu tể màu đen trong hang động mỗi ngày đều được Alvis nuôi như thế, rõ ràng hoàn cảnh sinh tồn trên tinh cầu bỏ đi này rất kém, nhưng Cố Hoài cũng có thể nói là được chiều chuộng.
Cố Hoài ý thức được bên ngoài hang động nguy hiểm, Alvis không để nó ra ngoài, mặc dù không nói nguyên nhân, nhưng Cố Hoài vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Bời vì Cố Hoài biết nó không có năng lực chiến đấu, nên không nên theo đi ra ngoài, sẽ khiến cho Alvis phải chăm sóc nó mà bất tiện.
Nhưng có một ngày Alvis chậm trễ không trở về, Cố Hoài ở trong hang động chờ lại chờ, cuối cùng nhịn không được đi ra ngoài tìm đối phương.
Ra khỏi hang động ấu tể màu đen lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bên ngoài, nó không nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp gì, mà chỉ nhìn thấy mọi nơi đều hoang vu.
Thế giới bên ngoài so với trong hang động thì lớn hơn rất nhiều, trong thế giới rộng lớn như vậy phải tìm kiếm Alvis như thế nào, ấu tể chỉ có thể ngửi ngửi trong không khí, cố gắng ngửi thấy hơi thở của Alvis để lại bên đường.
Nhưng đương nhiên không có khả năng ngửi ra, Cố Hoài chỉ có thể theo trực giác chọn một con đường đi tìm.
Cứ đi cứ đi, ấu tể đi tới một nơi giống như cánh rừng nhỏ.
Cố Hoài dọc theo đường đi không phát ra tiếng kêu gì, nó bản năng biết phát ra thanh âm sẽ thu hút kẻ thù.
Điều này xác thật là đúng, nhưng cho dù nó không phát ra tiếng kêu, nhưng khi nó di chuyển phát ra thanh âm cũng khiến cho thú dữ phát hiện.
Một con thú dữ trốn sau một cái cây bỗng nhiên nhảy ra trước mặt Cố Hoài, kích thước của con dã thú này vô cùng lớn so với Cố Hoài, Cố Hoài cũng chỉ lớn bằng móng vuốt của con thú này, thoạt nhìn không phải nhỏ bình thường.
“Pi…..!” Bị con thú này nhìn chằm chằm ấu tể màu đen bị dọa sợ, ánh mắt tròn màu vàng trợn lên càng tròn, con ngươi cũng hơi hơi co lại.
Không chỉ là con nhỏ, lại yếu, đối với sinh vật nhỏ bé như thế, con dã thú này cũng không để ở trong mắt.
Đối mặt với kẻ thù có cơ thể lớn như vậy, con ấu tể màu đen bị con dã thú này nhìn chằm chằm liền co lại thân thể.
“Pi, pi pi—-“ bởi vì sợ hãi, con mắt màu vàng của con ấu tể này thật dễ dàng ướt át, bản năng muốn gọi Alvis.
Dưới bản năng như vậy, Cố Hoài lần đầu tiên thành lập liên kết tinh thần trong phạm vi nhỏ.
Ngay khi Cố Hoài thành lập liên kết tinh thần, Cố Hoài chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng nhỏ nhảy ra, rồi thân mình dã thú thật lớn trước mặt nó đột nhiên ngã xuống.
Là Alvis nhảy tới, cái đuôi màu xám bạc ở phía sau quất mạnh lên đầu dã thú.
Alvis nhìn chằm chằm con dã thú đã chết, con ấu tể màu đen lệ nóng doanh tròng đi tới gần nó, cho tới khi đụng vào, Cố Hoài mới chính thức yên tâm lại.
Sau khi yên tâm, Cố Hoài rất nhanh chú ý trong miệng Alvis ngậm một đóa hoa nhỏ.
Chờ mang theo Cố Hoài về trong hang động, Alvis mới nhả đóa hoa ở trong miệng tới bên cạnh Cố Hoài.
Đây chính là nguyên nhân mà hôm nay nó trở về chậm, bởi vì nhìn thấy một đóa hoa, muốn hái đóa hoa xuống rồi mang về hang động tặng cho Cố Hoài, vì thế mà Alvis phí chút thời gian.
“Pi.” Đây là quà, Alvis biểu đạt ý tứ này với con ấu tể màu đen trước mắt.
“Pi pi!” Cố Hoài rất nhanh trả lời một thanh âm đồng dạng, ánh mắt cũng dần dần sáng lên.
Nhìn thấy phản ứng của Cố Hoài, Alvis dùng cái đuôi màu xám bạc của nó chạm nhẹ vào cái đuôi lông mao mềm mại của ấu tể màu đen, qua một lúc liền nhẹ nhàng vòng lại.
Kỳ thật Alvis cũng không hiểu được ý nghĩa của động tác này, nhưng nó bản năng cảm nhận được động tác này rất trịnh trọng.
Làm ra động tác như vậy, nó tương đương với một lời hứa sẽ bảo vệ đối phương mãi mãi.
Trải qua lần ra ngoài này, cuối cùng Cố Hoài cũng biết được thế giới bên ngoài hoang vu và nguy hiểm, lần đầu tiên Cố Hoài ý thức được thế giới bên ngoài thật tàn khốc.
Cố Hoài ăn cơm xong liền nhanh chóng nằm lên đống lông chim mềm mại kia ngủ, trong lúc đó nó dựa vào Alvis đi vào giấc ngủ, ở trên tinh cầu này có hơn mười con Tucker trùng tộc sinh sống bởi vì nhận được liên kết tinh thần, đều gập gáp chạy tới gần hang động.
Lúc trước Cố Hoài bị dọa sợ nên đã thành lập liên kết tinh thần trong phạm vi nhỏ, liên kết tinh thần này đủ để bao trùm toàn bộ tinh cầu này, những Tucker trùng tộc nhận được liên kết tinh thần lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
Đàn Tucker trùng tộc này nhiều năm trước ngoài ý muốn mà rơi xuống tinh cầu bỏ đi này, chúng nó vẫn sinh hoạt ở một nửa tinh cầu còn lại.
Thế giới bên ngoài rất tàn khốc, nhưng trời sinh đứng trên đỉnh kim tự tháp của trùng tộc vương không cần trải qua những chuyện này.
Chờ con ấu tể màu đen nằm trong tổ lông chim tỉnh lại, bên người nó có rất nhiều trưởng bối yêu thương và bảo vệ nó.
“Pi.” Con ấu tể màu đen tỉnh ngủ liền phát ra âm thanh.
Từ khi ngủ tới tỉnh ngủ, chúng nó đều rúc vào nhau không có xa rời.
Phát hiện được điều này, lúc này con ấu tể màu đen không tự giác chuyện động cái đuôi nhỏ toàn lông mềm phía sau của nó, ánh mắt tròn màu vàng giống như vụt sáng.
Bời vì cảm giác yên tâm, cũng bởi vì con ấu tể này cũng đã xác định rồi, nó xác thật có thể dựa vào Alvis.
Alvis sẽ không không để ý tới nó, Alvis là người canh giữ của nó, lúc này Cố Hoài càng ý thức rõ điều này hơn.
Alvis không có động, bảo trì tư thế dựa sát vào con ấu tể màu đen quay đầu trả lời: “Pi pi.”
Thời gian này, nơi chúng nó đang ở đã từ đêm chuyển sang ngày.
Ban ngày thì không khí so với ban đêm tốt hơn một chút, lúc này hai con ấu tể còn rúc vào nhau, con ấu tể màu đen kia sợ lạnh cũng có một chút cảm giác ấm áp dễ chịu.
Ánh mắt trời ấm áp như vậy thật thoải mái, khiến cho Cố Hoài không muốn rời khỏi Alvis, thế là rõ ràng đã tỉnh, con ấu tể màu đen mở ra đôi mắt màu vàng vẫn cứ tiếp tục dựa vào trên người một con ấu tể khác.
Bị ỷ lại Alvis không có từ chối, nó đối với hành vi của con ấu tể này rất là bao dung, mà cái đuôi nhỏ mềm mại phía sau cũng thủy chung đặt lên người con ấu tể màu đen này.
Nếu Cố Hoài không chủ động rời khỏi, Alvis vẫn cứ sưởi ấm cho Cố Hoài.
Thế nhưng Cố Hoài để ý môi trường xung quanh hơn một chút, nếu không khí ban ngày đã tăng lên, nó không dựa vào Alvis thì cũng không đến nỗi cảm thấy lạnh, cuối cùng Cố Hoài vẫn nhịn không được mà di chuyển, muốn thăm dò thế giới mà nó chưa biết.
Đối với một con ấu tể vừa mới phá vỏ sinh ra mà nói, tất cả về thế giới này đều không biết gì, bởi vậy Cố Hoài cái gì cũng tò mò.
Con ấu tể màu đen không co lại thân thể nữa, nó đứng dậy nhìn xung quanh, đôi mắt màu vàng tròn như thủy tinh đang tò mò nhìn thế giới này, rồi nó mới nâng lên chân trước, bắt đầu muốn đi thăm dò nơi này.
Sau khi phá vỏ, Cố Hoài cũng không có đi qua, nó vừa sinh ra liền theo bản năng đi ăn vỏ trứng, sau khi ăn xong thì cảm thấy buồn ngủ, hiện giờ cũng chỉ vừa mới tỉnh ngủ mà thôi.
Đi đường là năng lực trời sinh có thể nắm bắt, nhưng con ấu tể màu đen chuẩn bị đi thăm dò môi trường xung quanh vừa mới bắt đầu đi đường, có thể nhìn ra còn chưa thành thạo.
Vừa bước ra ngoài một bước, con ấu tể toàn thân là lông này liền ngã sang bên cạnh.
Thế nhưng Cố Hoài không có ngã xuống mặt đất lạnh như băng của hang động, Alvis đã kịp thời tới bên cạnh nó, dùng thân làm điểm tựa cho nó.
“Pi pi.” Con ấu tể màu đen đang bị nghiêng thân thể cũng không có gì sợ hãi, ánh mắt màu vàng rất là sáng ngời.
Cũng là ấu tể, Alvis cho dù là thể chất hay là năng lực cũng tốt hơn Cố Hoài, hơn nữa rất rõ ràng không chỉ là tốt hơn một chút.
Chỉ dựa vào chuyện đi đường, Alvis vừa phá vỏ sinh ra là có thể hoạt động nhanh nhẹn, nó thậm chí còn có năng lực chiến đấu nhất định.
Móng vuốt của nó tương đối sắc bén, mà Cố Hoài không giống như vậy.
Khi Cố Hoài phá vỏ sinh ra cũng không dễ dàng, hiện giờ lại nhỏ yếu giống như một ấu tể bình thường, cho nên nó cần Alvis bảo vệ và chăm sóc.
Cố Hoài muốn thăm dò xung quanh, Alvis đương nhiên sẽ đi cùng với nó, tránh cho Cố Hoài lại ngã xuống, Alvis luôn dùng đuôi của nó để điều chỉnh thăng bằng cho Cố Hoài.
Nếu không kịp điều chỉnh, cũng sẽ để cho con ấu tể màu đen đang thăm dò xung quanh này ngã lên người nó.
Hang động này rất lớn, đối với ấu tể chỉ có thân thể nho nhỏ mà nói, muốn thăm dò hết hang động này cần phải một ít thời gian.
Ban ngày hang động cũng mờ tối, ở gần cửa hang động thì có nhiều ánh sáng hơn một chút.
Khi con ấu tể màu đen tới gần cửa hang, tò mò muốn đi nhìn bên ngoài, nó bị Alvis ngăn cản.
“Pi.” Alvis không cho Cố Hoài đi ra ngoài.
Mặc dù trong lòng tò mò, nhưng lúc này Cố Hoài cũng rất nghe lời, nó đang ở gần cửa hang liền lùi về sau.
Cố Hoài nhìn Alvis: “Pi pi.”
Alvis đầu tiên là dùng dựng đồng màu vàng nhạt liếc mắt nhìn cửa hang, rồi mới nghiêng thân mình qua liếm liếm sừng nhỏ trên đầu con ấu tể màu đen.
Alvis làm như thế là vì an ủi Cố Hoài.
Cố Hoài không biết thế giới bên ngoài là như thế nào, mà Alvis đã nhạy cảm cho rằng có nguy hiểm.
Vì thức ăn, Alvis biết rằng sẽ phải chủ động đối mặt với nguy hiểm ở bên ngoài, nhưng nó sẽ không để cho Cố Hoài chịu nguy hiểm này.
Trước khi ăn xong vỏ trứng, phạm vi hoạt động của hai con ấu tể cũng chỉ ở trong hang động này.
Vỏ trứng cũng đi ăn trong nửa tháng, hiểu được vỏ trứng là thực phẩm dinh dưỡng nhất, Alvis đem một phần vỏ trứng của nó cho Cố Hoài.
“Pi?” ấu tể màu đen phát ra thanh âm thể hiện ý nghi vấn.
Alvis vốn so với nó sinh sớm hơn vài ngày, đem vỏ trứng cuối cùng cho nó, vậy Alvis liền không có để ăn.
Cố Hoài muốn đem vỏ trứng Alvis cho nó đẩy trở về, Alvis ngăn cản nó.
Alvis cho Cố Hoài biết nó muốn ra ngoài tìm thức ăn trở về, kêu Cố Hoài ở trong hang động.
Tách khỏi Alvis, Cố Hoài theo bản năng không muốn: “Pi, pi pi…..”
ấu tể màu đen ở một bên kêu, vừa đem thân thể toàn lông tơ màu đen của nó dựa vào bên cạnh Alvis.
Từ khi phá vỏ sinh ra đều được Alvis chăm sóc và bảo vệ, Cố Hoài đối với Alvis đương nhiên sẽ có ỷ lại.
Không muốn Alvis rời khỏi nó, đây cũng là một biểu hiện ỷ lại.
Cố Hoài đi theo Alvis tới gần cửa hang, nó được Alvis liếm lông dỗ, cuối cùng vẫn nghe lời ở lại trong hang động.
“pi pi.”
Phải nhanh trở về, hai mắt màu vàng tròn của ấu tể màu đen không nghi ngờ là muốn thể hiện ý tứ này.
Chờ Alvis đã rời đi thật xa, hoàn toàn không nhìn thấy, con ấu tể màu đen ở trong hang động mới không nhìn bên ngoài, nó đợi Alvis trở về.
ở trong trùng tộc, sẽ không có ấu tể nào đem vỏ trứng của mình cho ấu tể khác ăn, cho dù không biết chuyện này, Cố Hoài cũng hiểu được Alvis đối với nó rất rất tốt.
rời khỏi Cố Hoài, sau khi Alvis từ trong hang động đi ra, đối mặt với cảnh tượng hoang vu nghèo nàn bên ngoài, nó cũng không có biểu hiện ngây thơ hay mờ mịt gì.
Là cao đẳng trùng tộc giai cấp alpha, Alvis sinh ra liền đã được định sẵn là kẻ mạnh, mặc dù hiện giờ nó chỉ là một con ấu tể vừa mới sinh ra chưa được nửa tháng, cái đuôi toàn lông mềm mại cũng không có năng lực công kích gì, nhưng nó trời sinh hiểu được phải sinh tồn như thế nào.
Tất cả khả năng chiến đấu bây giờ đều dựa vào móng vuốt của nó, phải lợi dụng để chiến đấu như thế nào, đối với Alvis mà nói cũng là vừa sinh ra đã có.
Nhóm dân chúng sinh sống trên tinh cầu này rất hung dữ, thế nhưng nếu chỉ đối phó một, Alvis không tính là sẽ dư sức giải quyết, nhưng vẫn có thể không thương tích gì mà giải quyết.
Alvis không định mang thức ăn có máu về hang động, điều này có thể khiến cho kẻ thù có khứu giác linh mẫn nhận ra vị trí của hang động, kỳ thật Cố Hoài ăn vỏ trứng, vốn cũng không cần ăn những món ăn khác, nhưng lần này Alvis ra ngoài vẫn mang về cho Cố Hoài một loại trái cây.
Sau khi Alvis trở lại trong hang động, con ấu tể màu đen chờ đợi trong hang động liền kêu một tiếng rồi chạy tới bên người nó, dựng đồng tràn đầy toàn là vui vẻ.
Alvis đẩy quả to mà nó mang về cho Cố Hoài.
Quả này mặc dù bên ngoài tối như mực, cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng trước khi Alvis hái quả này về, có chọc thủng một quả giống như vậy uống thử một miếng, nó cảm thấy Cố Hoài sẽ thích.
“Pi pi.” Con ấu tể màu đen chớp chớp đôi mắt màu vàng, Cố Hoài nhìn quả kia, đương nhiên biết là thức ăn.
Quả này phải ăn như thế nào, ấu tể đối với thức ăn đương nhiên là trực tiếp cho vào miệng cắn, Cố Hoài cũng xác thật làm như thế.
Nhưng Cố Hoài cắn không ra.
Bên ngoài quả này tối như mực vỏ ngoài của nó đối với Cố Hoài mà nói rất là cứng, Cố Hoài dùng sức cắn, trên vỏ không hề có một chút vết nứt nào, ngược lại khiến răng của nó hơi đau.
Đồ ăn muốn ăn lại không cắn được, đối chiến với quả màu đen thật bại ấu tể màu đen phản ứng rất trực tiếp, ánh mắt màu vàng tròn xòe trong một giây không nói đạo lý mà ướt át, ánh mắt ướt át như vậy, gần như là nước mắt lưng tròng đi tìm Alvis.
“Pi pi!” không chỉ là nước mắt lưng tròng, tiếng kêu cũng thực rõ ràng không giống với bình thường.
Thanh âm này là đang cần giúp đỡ, giống như buổi tối Cố Hoài thấy lạnh, nó cũng phát ra thanh âm như vậy với Alvis.
Alvis đối với sinh vật ở bên ngoài hang động có thể nói là rất tàn khốc, cho dù là ấu tể, thiên tính của trùng tộc cũng khiến nó trong chiến đấu không hề có thương xót.
Nhưng mà Cố Hoài mang ánh mắt ướt át đi tìm nó, Alvis chỉ biết thỏa mãn nguyện vọng của đối phương.
Alvis xem xét quả mà Cố Hoài cắn không nhúc nhích, nó đem móng vuốt vươn ra, rồi mới nâng lên chân trước rạch một cái lên quả này.
Thoạt nhìn Alvis chỉ nhẹ nhàng rạch một cái, quả lúc nãy Cố Hoài cắn thế nào cũng không ra lúc này liền nhẹ nhàng bị mở ra, những phần nhọn ở trên quả cũng bị Alvis cắt đi, cuối cùng quả đặt trước mặt Cố Hoài quả thật đã được mở tốt.
Bên trong quả cứng có đầy nước ngọt, con ấu tể màu đen tới gần quả đã mở ra, bắt đầu từng ngụm từng ngụm uống vào.
Cố Hoài thật sự thích quả này, mà quả này là Alvis hái về cho nó, thế là sau khi ăn xong, Cố Hoài tựa vào bên cạnh Alvis, dùng lông tơ mềm mại trên người nó cọ cọ đối phương.
“Pi.” Sau khi cọ xong, Cố Hoài học động tác Alvis đã làm, liếm thuận một nhúm lông bị nhếch lên trên người Alvis.
Alvis thích được Cố Hoài gần gũi, biết Cố Hoài ăn xong sẽ dễ dàng buồn ngủ, Alvis cũng không chuyển động, để cho con ấu tể màu đen dựa vào nó đi vào giấc ngủ.
Vào ban ngày, Cố Hoài không cần dựa sát vào Alvis, đến ban đêm khi không khí trở lạnh, nó phải có Alvis dựa vào mới không bị đông lạnh, bởi vậy Alvis cũng không đi ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm.
Trong nửa tháng Cố Hoài cuối cùng cũng ăn xong vỏ trứng, đến lúc này, trên người nó cũng không có gì thay đổi, mà lớp lông trên cái đuôi phía sau Alvis đã biến thành một cái đuôi màu xám bạc cứng rắn và lạnh như băng.
Cố Hoài rất tò mò với cái đuôi màu xám bạc này của Alvis, biết rõ cái đuôi này lạnh như băng, không nên chạm vào, thậm chí còn dùng răng cắn qua, đương nhiên chỉ cắn nhẹ một cái, có một lần còn đem thân thể đè lên trên nằm ngủ.
Alvis kéo đuôi của nó ra khỏi người Cố Hoài, thực tế cho dù Cố Hoài dùng sức cắn, đuôi của nó cũng không có bị thương, ngược lại nó lo lắng răng Cố Hoài sẽ bị đau.
ở khoảng thời gian này, Alvis ra ngoài kiếm thức ăn, liền mang về cho Cố Hoài mấy cái lông chim thật lớn mềm mại, là lấy từ trên một loại chim nào đó trên tinh cầu này.
Xếp chồng những chiếc lông vũ lên nhau có thể làm thành một cái ổ mềm mại cho Cố Hoài, như vậy mỗi ngày Cố Hoài đi ngủ đều có thể thoải mái hơn một chút.
Sau khi ăn xong vỏ trứng, Alvis vẫn không để cho Cố Hoài ra ngoài, hiện giờ mỗi ngày nó đều mang thịt về cho Cố Hoài, là loại nướng chín.
Có một nơi đặc biệt ở phía bắc của hang động, đá ở nơi này rất kì lạ, bên ngoài cực kỳ nóng. Alvis sẽ đem những miếng thịt dính máu ném lên trên, chờ khi mùi máu biến mất, sau khi miếng thịt chín thì mới mang về hang động.
Con ấu tể màu đen trong hang động mỗi ngày đều được Alvis nuôi như thế, rõ ràng hoàn cảnh sinh tồn trên tinh cầu bỏ đi này rất kém, nhưng Cố Hoài cũng có thể nói là được chiều chuộng.
Cố Hoài ý thức được bên ngoài hang động nguy hiểm, Alvis không để nó ra ngoài, mặc dù không nói nguyên nhân, nhưng Cố Hoài vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Bời vì Cố Hoài biết nó không có năng lực chiến đấu, nên không nên theo đi ra ngoài, sẽ khiến cho Alvis phải chăm sóc nó mà bất tiện.
Nhưng có một ngày Alvis chậm trễ không trở về, Cố Hoài ở trong hang động chờ lại chờ, cuối cùng nhịn không được đi ra ngoài tìm đối phương.
Ra khỏi hang động ấu tể màu đen lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bên ngoài, nó không nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp gì, mà chỉ nhìn thấy mọi nơi đều hoang vu.
Thế giới bên ngoài so với trong hang động thì lớn hơn rất nhiều, trong thế giới rộng lớn như vậy phải tìm kiếm Alvis như thế nào, ấu tể chỉ có thể ngửi ngửi trong không khí, cố gắng ngửi thấy hơi thở của Alvis để lại bên đường.
Nhưng đương nhiên không có khả năng ngửi ra, Cố Hoài chỉ có thể theo trực giác chọn một con đường đi tìm.
Cứ đi cứ đi, ấu tể đi tới một nơi giống như cánh rừng nhỏ.
Cố Hoài dọc theo đường đi không phát ra tiếng kêu gì, nó bản năng biết phát ra thanh âm sẽ thu hút kẻ thù.
Điều này xác thật là đúng, nhưng cho dù nó không phát ra tiếng kêu, nhưng khi nó di chuyển phát ra thanh âm cũng khiến cho thú dữ phát hiện.
Một con thú dữ trốn sau một cái cây bỗng nhiên nhảy ra trước mặt Cố Hoài, kích thước của con dã thú này vô cùng lớn so với Cố Hoài, Cố Hoài cũng chỉ lớn bằng móng vuốt của con thú này, thoạt nhìn không phải nhỏ bình thường.
“Pi…..!” Bị con thú này nhìn chằm chằm ấu tể màu đen bị dọa sợ, ánh mắt tròn màu vàng trợn lên càng tròn, con ngươi cũng hơi hơi co lại.
Không chỉ là con nhỏ, lại yếu, đối với sinh vật nhỏ bé như thế, con dã thú này cũng không để ở trong mắt.
Đối mặt với kẻ thù có cơ thể lớn như vậy, con ấu tể màu đen bị con dã thú này nhìn chằm chằm liền co lại thân thể.
“Pi, pi pi—-“ bởi vì sợ hãi, con mắt màu vàng của con ấu tể này thật dễ dàng ướt át, bản năng muốn gọi Alvis.
Dưới bản năng như vậy, Cố Hoài lần đầu tiên thành lập liên kết tinh thần trong phạm vi nhỏ.
Ngay khi Cố Hoài thành lập liên kết tinh thần, Cố Hoài chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng nhỏ nhảy ra, rồi thân mình dã thú thật lớn trước mặt nó đột nhiên ngã xuống.
Là Alvis nhảy tới, cái đuôi màu xám bạc ở phía sau quất mạnh lên đầu dã thú.
Alvis nhìn chằm chằm con dã thú đã chết, con ấu tể màu đen lệ nóng doanh tròng đi tới gần nó, cho tới khi đụng vào, Cố Hoài mới chính thức yên tâm lại.
Sau khi yên tâm, Cố Hoài rất nhanh chú ý trong miệng Alvis ngậm một đóa hoa nhỏ.
Chờ mang theo Cố Hoài về trong hang động, Alvis mới nhả đóa hoa ở trong miệng tới bên cạnh Cố Hoài.
Đây chính là nguyên nhân mà hôm nay nó trở về chậm, bởi vì nhìn thấy một đóa hoa, muốn hái đóa hoa xuống rồi mang về hang động tặng cho Cố Hoài, vì thế mà Alvis phí chút thời gian.
“Pi.” Đây là quà, Alvis biểu đạt ý tứ này với con ấu tể màu đen trước mắt.
“Pi pi!” Cố Hoài rất nhanh trả lời một thanh âm đồng dạng, ánh mắt cũng dần dần sáng lên.
Nhìn thấy phản ứng của Cố Hoài, Alvis dùng cái đuôi màu xám bạc của nó chạm nhẹ vào cái đuôi lông mao mềm mại của ấu tể màu đen, qua một lúc liền nhẹ nhàng vòng lại.
Kỳ thật Alvis cũng không hiểu được ý nghĩa của động tác này, nhưng nó bản năng cảm nhận được động tác này rất trịnh trọng.
Làm ra động tác như vậy, nó tương đương với một lời hứa sẽ bảo vệ đối phương mãi mãi.
Trải qua lần ra ngoài này, cuối cùng Cố Hoài cũng biết được thế giới bên ngoài hoang vu và nguy hiểm, lần đầu tiên Cố Hoài ý thức được thế giới bên ngoài thật tàn khốc.
Cố Hoài ăn cơm xong liền nhanh chóng nằm lên đống lông chim mềm mại kia ngủ, trong lúc đó nó dựa vào Alvis đi vào giấc ngủ, ở trên tinh cầu này có hơn mười con Tucker trùng tộc sinh sống bởi vì nhận được liên kết tinh thần, đều gập gáp chạy tới gần hang động.
Lúc trước Cố Hoài bị dọa sợ nên đã thành lập liên kết tinh thần trong phạm vi nhỏ, liên kết tinh thần này đủ để bao trùm toàn bộ tinh cầu này, những Tucker trùng tộc nhận được liên kết tinh thần lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
Đàn Tucker trùng tộc này nhiều năm trước ngoài ý muốn mà rơi xuống tinh cầu bỏ đi này, chúng nó vẫn sinh hoạt ở một nửa tinh cầu còn lại.
Thế giới bên ngoài rất tàn khốc, nhưng trời sinh đứng trên đỉnh kim tự tháp của trùng tộc vương không cần trải qua những chuyện này.
Chờ con ấu tể màu đen nằm trong tổ lông chim tỉnh lại, bên người nó có rất nhiều trưởng bối yêu thương và bảo vệ nó.
Bình luận facebook