-
Tôi Được Tổng Tài Sủng Nịnh!! - Chương 47: Có thai
Tại biệt thự của Lục Thiên
Du Nhiên đang ở đây với Lục Thiên, cuộc sống rất sung túc, thoải mái. Nhưng dạo gần đây cô cảm thấy ăn không ngon, ngủ thì lại rất nhiều và đặc biệt là cô đã chậm kinh mất 1 tháng rồi.
Du Nhiên lén lút ra hiệu thuốc mua que thử thai về thử, cầm trên tay que thử thai mà cô cứ run rẩy không thôi, cô nhắm chặt mắt lại trấn tĩnh tinh thần một lần cuối rồi nhìn lên que thử thai thì cô bất ngờ với hai vạch đỏ chót, Du Nhiên không ngờ cô và Doãn Đình Nghiêm chỉ mới quan hệ có một lần mà lần đó phần lớn là do thuốc kích thích nhưng tại sao lại dính cơ chứ? Cô đã tự nhủ thầm là sẽ không muốn dính dáng đến Doãn Đình Nghiêm bất cứ thứ gì cơ mà, tại sao mọi chuyện lại đến nhanh như vậy chứ?
Thấy Du Nhiên lên phòng đã lâu, Lục Thiên liền đi lên muốn gọi cô xuống ăn tối, nghe tiếng gọi bên ngoài cửa mà Du Nhiên giặt bắn người, cô ấp úng chưa biết trả lời ra sao nên đã bất cẩn đụng trúng đồ đạc làm rơi rớt lung tung, que thử thai cũng bất ngờ rơi ra.
Đúng lúc này, Lục Thiên lo lắng mở cửa ra, đập vào mắt anh là chiếc que thử thai hai vạch đỏ chót. Anh kinh ngạc:
_ Du Nhiên… em có thai rồi?
Hai người ngồi bình tĩnh ở ghế, không gian bỗng rơi vào khoảng không tĩnh mịch, lúc sau Lục Thiên bắt đầu dò hỏi Du Nhiên.
_ Du Nhiên, đứa bé này, em định thế nào?
_ Em… cũng không biết.
_ Em muốn sinh đứa bé này ra thì cứ sinh đi, chỉ là một đứa bé thôi mà, nhà họ Lục chúng ta nuôi được.
_ Anh… em không muốn giữ nó, đứa bé đến không đúng lúc, em không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh, sinh nó ra thì nó lại phải chịu khổ.
_ Được rồi, dù em quyết định ra sao thì anh vẫn ủng hộ em.
_ Vâng, đợi em ổn định cảm xúc rồi anh đưa em đến bệnh viện bỏ nó nhé! . truyện teen hay
_ Được, em nghỉ ngơi đi.
____________
Ba tháng sau
Nói là khi nào ổn định cảm xúc thì cô sẽ nhờ Lục Thiên đưa cô đến bệnh viện để phá thai nhưng kết quả… lại là ba tháng sau Du Nhiên mới có can đảm đến bệnh viện.
Ngồi ở khoa sản chờ đọc tên, Du Nhiên hồi hộp không thôi, khi nghe thấy y tá gọi đến tên, tim cô đập thình thích không thôi.
_ Số tiếp theo, cô Lục Du Nhiên.
_ Là tôi.
Cô cố gắng lấy dũng khí bước chầm chậm vào phòng khám, sau khi siêu âm xong, bác sĩ chỉ bảo tận tình cho cô biết hiện giờ tim thai em bé đang ở đâu, tình trạng như thế nào. Du Nhiên chính mắt mình nhìn thấy hình ảnh siêu âm ổ bụng của mình, nhìn thấy đứa bé từng giờ từng phút phát triển mạnh mẽ hơn mà ôm bụng không nỡ. Dù sao cũng đã ba tháng rồi…
_ Thai nhi phát triển rất tốt, tim thai cũng bình thường. Cô nhìn xem này, đầu của nó đã phát triển rồi này, cũng có thể cảm nhận được một mức nhất định của thế giới bên ngoài. Cô suy nghĩ kĩ chưa? Cô thật sự muốn bỏ nó sao?
_ Vậy nó có đau không?
_ Có
Nghe tiếng khẳng định chắc nịch của bác sĩ mà mặt cô biến sắc, sự sợ hãi bủa vây lấy cơ thể cô, dường như lúc này tình mẫu tử thiêng liêng đang cuộn trào lên trong lòng cô, cô không dám nhẫn tâm bỏ đứa con này. Cô cầm giấy tờ siêu âm quay ngoắt người đi ra khỏi phòng khám.
_ Vậy tôi không bỏ nó nữa. Làm phiền bác sĩ rồi. Tôi về trước đây.
Ra đến ngoài cửa, nghe tiếng gọi lo lắng của Lục Thiên mà Du Nhiên như bừng tỉnh.
_ Du Nhiên, em muốn đi đâu thế?
_ Anh… chúng ta về thôi, em muốn giữ lại đứa bé.
Du Nhiên đưa tay xoa xoa bụng, không có bố thì sao chứ, cô sẽ toàn tâm toàn ý vừa làm mẹ vừa làm bố. Tình yêu của mẹ dành cho nó cũng sẽ không thua kém của bố đâu.
_ Nghe em hết, dù sao anh cũng nuôi được hai mẹ con. Chỉ cần em vui là được!
_ Cảm ơn anh. Anh là tốt nhất.
Lúc này, điện thoại của Lục Thiên rung chuông, anh đi ra chỗ kín đáo để nghe tránh Du Nhiên lại lo lắng, ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.
_ Thưa ngài, Lục Ôn Đình bên kia hành động rồi!
_ Tin chính xác không?
_ Chính xác, ngày mai ông ta sẽ bay đến nước Y, còn nghe nói lần này ông ta không đi một mình.
_ Tôi biết rồi. Cậu đến bệnh viện đón tôi trước đã.
Lục Thiên thở dài, biểu cảm trên mặt cũng giãn ra quay sang dặn dò Du Nhiên.
_ Du Nhiên, lát nữa anh sẽ bảo tài xế đưa em về trước. Thời gian gần đây em nhớ ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi đâu hết, anh có công chuyện cần làm, sẽ về sớm với hai mẹ con em.
_ Có nguy hiểm không?
_ Ngốc, không nguy hiểm đâu, em đừng lo.
_ Nhớ phải đưa cô chủ về nhà an toàn, biết chưa?
_ Cậu chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô chủ về nhà an toàn.
Nhìn thấy chiếc xe đưa Du Nhiên đã đi xa, Lục Thiên liền nói với người thân cận nhất của anh.
_ Cậu sắp xếp vài vệ sĩ canh giữ gần nhà, phải bảo đảm người của Lục Ôn Đình không điều tra ra được Du Nhiên đang ở đây.
_ Vâng thưa cậu chủ.
Du Nhiên đang ở đây với Lục Thiên, cuộc sống rất sung túc, thoải mái. Nhưng dạo gần đây cô cảm thấy ăn không ngon, ngủ thì lại rất nhiều và đặc biệt là cô đã chậm kinh mất 1 tháng rồi.
Du Nhiên lén lút ra hiệu thuốc mua que thử thai về thử, cầm trên tay que thử thai mà cô cứ run rẩy không thôi, cô nhắm chặt mắt lại trấn tĩnh tinh thần một lần cuối rồi nhìn lên que thử thai thì cô bất ngờ với hai vạch đỏ chót, Du Nhiên không ngờ cô và Doãn Đình Nghiêm chỉ mới quan hệ có một lần mà lần đó phần lớn là do thuốc kích thích nhưng tại sao lại dính cơ chứ? Cô đã tự nhủ thầm là sẽ không muốn dính dáng đến Doãn Đình Nghiêm bất cứ thứ gì cơ mà, tại sao mọi chuyện lại đến nhanh như vậy chứ?
Thấy Du Nhiên lên phòng đã lâu, Lục Thiên liền đi lên muốn gọi cô xuống ăn tối, nghe tiếng gọi bên ngoài cửa mà Du Nhiên giặt bắn người, cô ấp úng chưa biết trả lời ra sao nên đã bất cẩn đụng trúng đồ đạc làm rơi rớt lung tung, que thử thai cũng bất ngờ rơi ra.
Đúng lúc này, Lục Thiên lo lắng mở cửa ra, đập vào mắt anh là chiếc que thử thai hai vạch đỏ chót. Anh kinh ngạc:
_ Du Nhiên… em có thai rồi?
Hai người ngồi bình tĩnh ở ghế, không gian bỗng rơi vào khoảng không tĩnh mịch, lúc sau Lục Thiên bắt đầu dò hỏi Du Nhiên.
_ Du Nhiên, đứa bé này, em định thế nào?
_ Em… cũng không biết.
_ Em muốn sinh đứa bé này ra thì cứ sinh đi, chỉ là một đứa bé thôi mà, nhà họ Lục chúng ta nuôi được.
_ Anh… em không muốn giữ nó, đứa bé đến không đúng lúc, em không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh, sinh nó ra thì nó lại phải chịu khổ.
_ Được rồi, dù em quyết định ra sao thì anh vẫn ủng hộ em.
_ Vâng, đợi em ổn định cảm xúc rồi anh đưa em đến bệnh viện bỏ nó nhé! . truyện teen hay
_ Được, em nghỉ ngơi đi.
____________
Ba tháng sau
Nói là khi nào ổn định cảm xúc thì cô sẽ nhờ Lục Thiên đưa cô đến bệnh viện để phá thai nhưng kết quả… lại là ba tháng sau Du Nhiên mới có can đảm đến bệnh viện.
Ngồi ở khoa sản chờ đọc tên, Du Nhiên hồi hộp không thôi, khi nghe thấy y tá gọi đến tên, tim cô đập thình thích không thôi.
_ Số tiếp theo, cô Lục Du Nhiên.
_ Là tôi.
Cô cố gắng lấy dũng khí bước chầm chậm vào phòng khám, sau khi siêu âm xong, bác sĩ chỉ bảo tận tình cho cô biết hiện giờ tim thai em bé đang ở đâu, tình trạng như thế nào. Du Nhiên chính mắt mình nhìn thấy hình ảnh siêu âm ổ bụng của mình, nhìn thấy đứa bé từng giờ từng phút phát triển mạnh mẽ hơn mà ôm bụng không nỡ. Dù sao cũng đã ba tháng rồi…
_ Thai nhi phát triển rất tốt, tim thai cũng bình thường. Cô nhìn xem này, đầu của nó đã phát triển rồi này, cũng có thể cảm nhận được một mức nhất định của thế giới bên ngoài. Cô suy nghĩ kĩ chưa? Cô thật sự muốn bỏ nó sao?
_ Vậy nó có đau không?
_ Có
Nghe tiếng khẳng định chắc nịch của bác sĩ mà mặt cô biến sắc, sự sợ hãi bủa vây lấy cơ thể cô, dường như lúc này tình mẫu tử thiêng liêng đang cuộn trào lên trong lòng cô, cô không dám nhẫn tâm bỏ đứa con này. Cô cầm giấy tờ siêu âm quay ngoắt người đi ra khỏi phòng khám.
_ Vậy tôi không bỏ nó nữa. Làm phiền bác sĩ rồi. Tôi về trước đây.
Ra đến ngoài cửa, nghe tiếng gọi lo lắng của Lục Thiên mà Du Nhiên như bừng tỉnh.
_ Du Nhiên, em muốn đi đâu thế?
_ Anh… chúng ta về thôi, em muốn giữ lại đứa bé.
Du Nhiên đưa tay xoa xoa bụng, không có bố thì sao chứ, cô sẽ toàn tâm toàn ý vừa làm mẹ vừa làm bố. Tình yêu của mẹ dành cho nó cũng sẽ không thua kém của bố đâu.
_ Nghe em hết, dù sao anh cũng nuôi được hai mẹ con. Chỉ cần em vui là được!
_ Cảm ơn anh. Anh là tốt nhất.
Lúc này, điện thoại của Lục Thiên rung chuông, anh đi ra chỗ kín đáo để nghe tránh Du Nhiên lại lo lắng, ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.
_ Thưa ngài, Lục Ôn Đình bên kia hành động rồi!
_ Tin chính xác không?
_ Chính xác, ngày mai ông ta sẽ bay đến nước Y, còn nghe nói lần này ông ta không đi một mình.
_ Tôi biết rồi. Cậu đến bệnh viện đón tôi trước đã.
Lục Thiên thở dài, biểu cảm trên mặt cũng giãn ra quay sang dặn dò Du Nhiên.
_ Du Nhiên, lát nữa anh sẽ bảo tài xế đưa em về trước. Thời gian gần đây em nhớ ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi đâu hết, anh có công chuyện cần làm, sẽ về sớm với hai mẹ con em.
_ Có nguy hiểm không?
_ Ngốc, không nguy hiểm đâu, em đừng lo.
_ Nhớ phải đưa cô chủ về nhà an toàn, biết chưa?
_ Cậu chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô chủ về nhà an toàn.
Nhìn thấy chiếc xe đưa Du Nhiên đã đi xa, Lục Thiên liền nói với người thân cận nhất của anh.
_ Cậu sắp xếp vài vệ sĩ canh giữ gần nhà, phải bảo đảm người của Lục Ôn Đình không điều tra ra được Du Nhiên đang ở đây.
_ Vâng thưa cậu chủ.