-
Tôi Được Tổng Tài Sủng Nịnh!! - Chương 26: Bắt cóc
Sau khi rồi rời khỏi văn phòng của Doãn Đình Nghiêm, Du Nhiên bắt taxi tính đi thẳng về toà soạn. Ngồi trên xe, Du Nhiên vừa nghĩ lại mọi chuyện vừa khóc, tại sao mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng này chứ, rõ ràng tất cả đều do một mình cô chuốc lấy nhưng mà giờ đây nhìn lại cô lại không dám đối mặt…
Đúng lúc này, điện thoại hiển thị hai tiếng Tiểu Văn, vừa nhấc máy nghe, cô liền nghe được giọng nói trách cứ của cô ấy:
_ Chị gái ơi? Cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi! Tiền thưởng tháng này sắp mọc cánh mà bay rồi đó.
_ Tớ biết rồi, tớ đến công ty ngay đây.
_ Nhanh lên đó biết không? Lúc nãy tớ còn bịa chuyện cậu bị táo bón trong nhà vệ sinh cơ, cậu mau chóng đến đây đi!
Cúp máy! Cô thở dài!
Vì mải nói chuyện với Tiểu Văn mà cô giờ mới để ý đến đoạn đường mà cô đang đi, nó không phải là đường đi đến toà soạn của cô.
_ Bác tài, tôi không có ấn tượng với đường này, có phải anh đi sai đường rồi không?
_ Đường kia đang sửa, chúng ta đi đường tắt!
_ Hôm qua tôi vừa đi đường đó, anh nói dối.
Lúc này, tên tài xế biết không thể lừa gạt cô thêm nữa đành ngửa bài, hắn nói có người trả tiền cho hắn để bắt cô, chính vì thế mặc cho cô có kêu gào như thế nào hắn ta vẫn một mực không thả cô. Trong phút chốc, cô liền nghĩ đến ngay lập tức gọi điện cho Tiểu Văn nhưng chưa kịp động vào điện thoại, hắn ta đã nhanh hơn cô một bước, dùng khăn tay đã tẩm thuốc mê bịt miệng cô mà đưa đi. Du Nhiên rơi vào hôn mê!
Ở toà soạn, một lúc lâu Tiểu Văn vẫn chưa thấy Du Nhiên đến liền sinh ra lo lắng, sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, gọi điện thì không ai bắt máy, nhắn tin thì không thấy phản hồi, không lẽ Du Nhiên ở cùng giám đốc Doãn. Nghĩ vậy, Tiểu Văn liều mình một phen đi thẳng đến Doãn thị.
Đứng dưới sảnh nói chuyện qua lại với tiếp tân, vì không có hẹn trước nên tiếp tân không thể cho cô lên được. Đúng lúc này, Doãn Nhất bất ngờ đi đến, biết rằng cô không ở cùng Doãn Đình Nghiêm, tiểu Văn đột nhiên có cảm giác chẳng lành, cô đành kể lại toàn bộ sự việc trước đó cho Doãn Nhất, mong rằng anh sẽ kịp thời hỗ trợ tìm ra Du Nhiên.
_ Cô Giang sao cô lại ở đây?
_ Tôi không liên lạc được với Du Nhiên, đến giờ cậu ấy vẫn chưa đi làm, có phải cậu ấy đang ở dùng tổng giám đốc Doãn không?
_ Không có, tổng giám đốc Doãn vừa mới họp xong!
_ Sao lại như vậy? Vậy Du Nhiên đã đi đâu chứ?
_ Cô về trước đi, tôi sẽ nói chuyện này với tổng giám đốc Doãn!
Ngay sau đó, Doãn Nhất liền đi vào phòng làm việc của Doãn Đình Nghiêm thông báo về việc của Du Nhiên. Mặc dù ngoài mặt luôn làm ra vẻ không quan tâm, nhưng sâu trong lòng anh lại nổi lên một cỗ lo lắng mãnh liệt.
_ Tổng giám đốc Doãn.
_ Có chuyện gì?
_ Cô Giang, bạn của cô Lục vừa báo rằng không liên lạc được với cô ấy, anh xem…
_ Làm việc của cậu đi.
_ Nhưng cô Lục…
_ Ra ngoài!
_________
*Tại thùng xe bỏ phế khu vực phía Đông
Hình ảnh hai con người đứng trước mặt một Du Nhiên đang mê man vô định… Người đàn ông thì không có biểu cảm, nhưng người phụ nữ thì nhìn cô bằng một ánh mắt căm ghét tột độ!
*Phòng làm việc của Doãn Đình Nghiêm.
Doãn Đình Nghiêm đã cố gắng gọi vào số máy của cô nhưng đáp lại cũng chỉ là tiếng tút dài cùng với câu nói quen thuộc của tổng đài: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”.
Lúc này, Doãn Đình Nghiêm mới nhận ra sự việc càng lúc càng nghiêm trọng ngoài tầm kiểm soát, anh yêu cầu Doãn Nhất nhanh chóng điều tra xem vị trí hiện tại của Du Nhiên hiện đang ở đâu trong vòng 20 phút nữa.
*20 phút sau
Doãn Nhất lật đậy chạy vào thông báo tình hình đã tìm thấy tung tích của Du Nhiên.
_ Sáng nay khoảng 7h, cô Lục có bắt một chiếc taxi ở trước cửa công ty chúng ta, sau đó thì mất tích. Tôi đã tra ra bảng số xe, xem camera trên đường thì thấy xe bij bỏ lại trên đường quốc lộ ngoại ô phía đông.
_ Điều tra! Trong vòng 1 tiếng tôi muốn thấy người!
_ Vâng.
_________
Ở phía bên Du Nhiên, hai người khi nãy nói đến không ai khác chính là tên đại ca đầu trọc và Triệu Tâm Di. Vì thấy Du Nhiên mãi vẫn chưa tỉnh, cô ta liền sai người làm mọi cách để bắt cô tỉnh lại.
_ Tiểu Tam, mau đi lấy gáo nước lạnh đến đây!
Du Nhiên bị tạt nước lạnh vào người, cô bất giác rung mình tỉnh dậy, thấy trước mặt mình là một đám côn đồ bặm trợn cùng với một người phụ nữ, cô khá bất ngờ khi người phụ nữ đó là Triệu Tâm Di. Cô ta thấy cô tỉnh liền giở giọng cay nghiệt:
_ Lục Du Nhiên, mày có biết tao phải đợi ngày này vất vả như nào không hả?
_ Triệu Tâm Di… sao chị lại ở đây? Chẳng lẽ chị…
_ Lục Du Nhiên, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay.
_ Triệu Tâm Di, rốt cuộc chị muốn làm gì?
_ Mày nói xem! Tất nhiên là xử đẹp mày. Cho mày nếm trải những đau khổ mà tao phải chịu!
_ Chị nói gì? Tôi không hiểu.
_ Lục Du Nhiên, nếu không phải do mày, gia đình tao làm sao mà bị phá sản chứ. Bố tao sẽ không phải đi vay nặng lãi, tao cũng không phải đi bán thân trả nợ! Tất cả đều do mày!
_ Triệu Tâm Di, gia đình chị phá sản thì liên quan gì đến tôi. Du Nhiên nhăn nhó mặt mày nói khi bị cô ta nắm tóc xốc lên.
_ Chỉ vì tao tát mày môt cái mà mày dám bảo Doãn Đình Nghiêm huỷ hoại gia đình tao! Hại tao trở thành thế này, mày còn dám nói không liên quan đến mày?
(P/s: Ủa sai nha má, hai cái tát nha má.. ở đâu ra kiểu trốn tội vậy )
Triệu Tâm Di không muốn nhiều lời với Du Nhiên, liền đứng dậy đạp thẳng vào bụng dưới của cô đi kèm cùng lời nói đe doạ: “Lục Du Nhiên, mọi đau khổ mà tao phải chịu, sẽ cho mày nếm thử từng chút một! Lục Du Nhiên à… cuối cùng mày cũng có ngày này!”.
Từng cứ đạp mạnh của Triệu Tâm Di khiến cho cơ thể của Du Nhiên chịu đả kích cực lớn, cô không thể chịu đựng thêm nữa, bất lực ho sặc sụa ra máu, gục xuống sàn đất lạnh leo. Tên đầu trọc đứng bên cạnh thấy vậy, liền lên tiếng can ngăn:
_ Cô chơi kiểu này, e rằng tý nữa người ta chết luôn.
_ Sống chết của cô ta đều phụ thuộc vào tâm trạng của tôi, không cần anh lo.
_ Chúng tôi xong chuyện rồi, cô nên thanh toán nốt phần còn lại đi chứ?
_ Anh giúp tôi làm thêm một chuyện, tôi sẽ đưa thêm anh 300 ngàn.
_ Cô Triệu cứ căn dặn.
Du Nhiên lúc này mắt lờ đờ, nhìn vô định, cô nên làm gì để thoát khỏi tình cảnh này đây.
_________
*Hai tiếng sau - văn phòng Doãn Đình Nghiêm.
Hiện tại, Doãn Đình Nghiêm đang rất mất bình tĩnh, anh hiện giờ chỉ muốn biết Du Nhiên đang ở đâu mà thôi.
_ Nói đi! Người đang ở đâu?
_ Tổng giám đốc Doãn, đối phương cảnh giác rất cao, không hề để lại manh mối nào có ích, tôi…
_ Đã lâu vậy rồi mà vẫn không có chút tin tức nào? Cậu làm việc kiểu gì vậy? Doãn Đình Nghiêm tức giận mất khống chế hất thẳng tất cả tài liệu có trên bàn làm chúng tung toé rới xuống đất.
Doãn Nhất đang vô cùn lo lắng cho sự an nguy của bản thân khi đứng trước cỗ tức giận của Doãn Đình Nghiêm. Đúng lúc này, Ella gõ cửa đi vào phòng báo cáo:
_ Tổng giám đốc Doãn, việc cô Lục mất tích có thể liên quan đến Triệu Tâm Di. Nghe nói mấy hôm trước, cô ta đã liên hệ với tên đầu trọc - đại ca xã hội đen khu phía Đông, bỏ ra số tiền lớn để hắn bắt cóc một cô gái.
Ôi cuộc đời Doãn Nhất dường như được Ella cứu một mạng, vị cứu tinh của anh đây rồi. Anh thoáng nhìn thấy nụ cười nhạt Ella hướng về phía mình. Không để giám đốc Doãn phải chờ lâu, Ella đã trực tiếp báo cáo sự việc:
_ Tổng giám đốc, theo như tôi phân tích phạm vi hoạt động của tên đầu trọc, bước đầu bây giờ xác định được hắn đang ở thùng xe bỏ phế khu phía đông, có lẽ cô Lục đang bị nhốt ở đó.
_ Lập tức đi đến khu phía Đông!
Đúng lúc này, điện thoại hiển thị hai tiếng Tiểu Văn, vừa nhấc máy nghe, cô liền nghe được giọng nói trách cứ của cô ấy:
_ Chị gái ơi? Cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi! Tiền thưởng tháng này sắp mọc cánh mà bay rồi đó.
_ Tớ biết rồi, tớ đến công ty ngay đây.
_ Nhanh lên đó biết không? Lúc nãy tớ còn bịa chuyện cậu bị táo bón trong nhà vệ sinh cơ, cậu mau chóng đến đây đi!
Cúp máy! Cô thở dài!
Vì mải nói chuyện với Tiểu Văn mà cô giờ mới để ý đến đoạn đường mà cô đang đi, nó không phải là đường đi đến toà soạn của cô.
_ Bác tài, tôi không có ấn tượng với đường này, có phải anh đi sai đường rồi không?
_ Đường kia đang sửa, chúng ta đi đường tắt!
_ Hôm qua tôi vừa đi đường đó, anh nói dối.
Lúc này, tên tài xế biết không thể lừa gạt cô thêm nữa đành ngửa bài, hắn nói có người trả tiền cho hắn để bắt cô, chính vì thế mặc cho cô có kêu gào như thế nào hắn ta vẫn một mực không thả cô. Trong phút chốc, cô liền nghĩ đến ngay lập tức gọi điện cho Tiểu Văn nhưng chưa kịp động vào điện thoại, hắn ta đã nhanh hơn cô một bước, dùng khăn tay đã tẩm thuốc mê bịt miệng cô mà đưa đi. Du Nhiên rơi vào hôn mê!
Ở toà soạn, một lúc lâu Tiểu Văn vẫn chưa thấy Du Nhiên đến liền sinh ra lo lắng, sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, gọi điện thì không ai bắt máy, nhắn tin thì không thấy phản hồi, không lẽ Du Nhiên ở cùng giám đốc Doãn. Nghĩ vậy, Tiểu Văn liều mình một phen đi thẳng đến Doãn thị.
Đứng dưới sảnh nói chuyện qua lại với tiếp tân, vì không có hẹn trước nên tiếp tân không thể cho cô lên được. Đúng lúc này, Doãn Nhất bất ngờ đi đến, biết rằng cô không ở cùng Doãn Đình Nghiêm, tiểu Văn đột nhiên có cảm giác chẳng lành, cô đành kể lại toàn bộ sự việc trước đó cho Doãn Nhất, mong rằng anh sẽ kịp thời hỗ trợ tìm ra Du Nhiên.
_ Cô Giang sao cô lại ở đây?
_ Tôi không liên lạc được với Du Nhiên, đến giờ cậu ấy vẫn chưa đi làm, có phải cậu ấy đang ở dùng tổng giám đốc Doãn không?
_ Không có, tổng giám đốc Doãn vừa mới họp xong!
_ Sao lại như vậy? Vậy Du Nhiên đã đi đâu chứ?
_ Cô về trước đi, tôi sẽ nói chuyện này với tổng giám đốc Doãn!
Ngay sau đó, Doãn Nhất liền đi vào phòng làm việc của Doãn Đình Nghiêm thông báo về việc của Du Nhiên. Mặc dù ngoài mặt luôn làm ra vẻ không quan tâm, nhưng sâu trong lòng anh lại nổi lên một cỗ lo lắng mãnh liệt.
_ Tổng giám đốc Doãn.
_ Có chuyện gì?
_ Cô Giang, bạn của cô Lục vừa báo rằng không liên lạc được với cô ấy, anh xem…
_ Làm việc của cậu đi.
_ Nhưng cô Lục…
_ Ra ngoài!
_________
*Tại thùng xe bỏ phế khu vực phía Đông
Hình ảnh hai con người đứng trước mặt một Du Nhiên đang mê man vô định… Người đàn ông thì không có biểu cảm, nhưng người phụ nữ thì nhìn cô bằng một ánh mắt căm ghét tột độ!
*Phòng làm việc của Doãn Đình Nghiêm.
Doãn Đình Nghiêm đã cố gắng gọi vào số máy của cô nhưng đáp lại cũng chỉ là tiếng tút dài cùng với câu nói quen thuộc của tổng đài: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”.
Lúc này, Doãn Đình Nghiêm mới nhận ra sự việc càng lúc càng nghiêm trọng ngoài tầm kiểm soát, anh yêu cầu Doãn Nhất nhanh chóng điều tra xem vị trí hiện tại của Du Nhiên hiện đang ở đâu trong vòng 20 phút nữa.
*20 phút sau
Doãn Nhất lật đậy chạy vào thông báo tình hình đã tìm thấy tung tích của Du Nhiên.
_ Sáng nay khoảng 7h, cô Lục có bắt một chiếc taxi ở trước cửa công ty chúng ta, sau đó thì mất tích. Tôi đã tra ra bảng số xe, xem camera trên đường thì thấy xe bij bỏ lại trên đường quốc lộ ngoại ô phía đông.
_ Điều tra! Trong vòng 1 tiếng tôi muốn thấy người!
_ Vâng.
_________
Ở phía bên Du Nhiên, hai người khi nãy nói đến không ai khác chính là tên đại ca đầu trọc và Triệu Tâm Di. Vì thấy Du Nhiên mãi vẫn chưa tỉnh, cô ta liền sai người làm mọi cách để bắt cô tỉnh lại.
_ Tiểu Tam, mau đi lấy gáo nước lạnh đến đây!
Du Nhiên bị tạt nước lạnh vào người, cô bất giác rung mình tỉnh dậy, thấy trước mặt mình là một đám côn đồ bặm trợn cùng với một người phụ nữ, cô khá bất ngờ khi người phụ nữ đó là Triệu Tâm Di. Cô ta thấy cô tỉnh liền giở giọng cay nghiệt:
_ Lục Du Nhiên, mày có biết tao phải đợi ngày này vất vả như nào không hả?
_ Triệu Tâm Di… sao chị lại ở đây? Chẳng lẽ chị…
_ Lục Du Nhiên, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay.
_ Triệu Tâm Di, rốt cuộc chị muốn làm gì?
_ Mày nói xem! Tất nhiên là xử đẹp mày. Cho mày nếm trải những đau khổ mà tao phải chịu!
_ Chị nói gì? Tôi không hiểu.
_ Lục Du Nhiên, nếu không phải do mày, gia đình tao làm sao mà bị phá sản chứ. Bố tao sẽ không phải đi vay nặng lãi, tao cũng không phải đi bán thân trả nợ! Tất cả đều do mày!
_ Triệu Tâm Di, gia đình chị phá sản thì liên quan gì đến tôi. Du Nhiên nhăn nhó mặt mày nói khi bị cô ta nắm tóc xốc lên.
_ Chỉ vì tao tát mày môt cái mà mày dám bảo Doãn Đình Nghiêm huỷ hoại gia đình tao! Hại tao trở thành thế này, mày còn dám nói không liên quan đến mày?
(P/s: Ủa sai nha má, hai cái tát nha má.. ở đâu ra kiểu trốn tội vậy )
Triệu Tâm Di không muốn nhiều lời với Du Nhiên, liền đứng dậy đạp thẳng vào bụng dưới của cô đi kèm cùng lời nói đe doạ: “Lục Du Nhiên, mọi đau khổ mà tao phải chịu, sẽ cho mày nếm thử từng chút một! Lục Du Nhiên à… cuối cùng mày cũng có ngày này!”.
Từng cứ đạp mạnh của Triệu Tâm Di khiến cho cơ thể của Du Nhiên chịu đả kích cực lớn, cô không thể chịu đựng thêm nữa, bất lực ho sặc sụa ra máu, gục xuống sàn đất lạnh leo. Tên đầu trọc đứng bên cạnh thấy vậy, liền lên tiếng can ngăn:
_ Cô chơi kiểu này, e rằng tý nữa người ta chết luôn.
_ Sống chết của cô ta đều phụ thuộc vào tâm trạng của tôi, không cần anh lo.
_ Chúng tôi xong chuyện rồi, cô nên thanh toán nốt phần còn lại đi chứ?
_ Anh giúp tôi làm thêm một chuyện, tôi sẽ đưa thêm anh 300 ngàn.
_ Cô Triệu cứ căn dặn.
Du Nhiên lúc này mắt lờ đờ, nhìn vô định, cô nên làm gì để thoát khỏi tình cảnh này đây.
_________
*Hai tiếng sau - văn phòng Doãn Đình Nghiêm.
Hiện tại, Doãn Đình Nghiêm đang rất mất bình tĩnh, anh hiện giờ chỉ muốn biết Du Nhiên đang ở đâu mà thôi.
_ Nói đi! Người đang ở đâu?
_ Tổng giám đốc Doãn, đối phương cảnh giác rất cao, không hề để lại manh mối nào có ích, tôi…
_ Đã lâu vậy rồi mà vẫn không có chút tin tức nào? Cậu làm việc kiểu gì vậy? Doãn Đình Nghiêm tức giận mất khống chế hất thẳng tất cả tài liệu có trên bàn làm chúng tung toé rới xuống đất.
Doãn Nhất đang vô cùn lo lắng cho sự an nguy của bản thân khi đứng trước cỗ tức giận của Doãn Đình Nghiêm. Đúng lúc này, Ella gõ cửa đi vào phòng báo cáo:
_ Tổng giám đốc Doãn, việc cô Lục mất tích có thể liên quan đến Triệu Tâm Di. Nghe nói mấy hôm trước, cô ta đã liên hệ với tên đầu trọc - đại ca xã hội đen khu phía Đông, bỏ ra số tiền lớn để hắn bắt cóc một cô gái.
Ôi cuộc đời Doãn Nhất dường như được Ella cứu một mạng, vị cứu tinh của anh đây rồi. Anh thoáng nhìn thấy nụ cười nhạt Ella hướng về phía mình. Không để giám đốc Doãn phải chờ lâu, Ella đã trực tiếp báo cáo sự việc:
_ Tổng giám đốc, theo như tôi phân tích phạm vi hoạt động của tên đầu trọc, bước đầu bây giờ xác định được hắn đang ở thùng xe bỏ phế khu phía đông, có lẽ cô Lục đang bị nhốt ở đó.
_ Lập tức đi đến khu phía Đông!