Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Samoyed vui sướng rảo bước, kéo thân hình béo núc uốn éo chạy vào trong Starbucks, Cố Dã bước xuống xe sau nó căn bản không cách nào ngăn được.
Sau khi bước vào trong cửa tiệm, Khốc Tử liền nhỏ giọng sủa gâu gâu.
Nhan sắc của Khốc Tử so với mặt bằng chung của giống chó Samoyed cũng coi như thuộc vào hàng thượng đẳng, rất dễ lừa gạt tâm của mấy cô gái nhỏ. Còn may cửa tiệm mà Dung Huyên chọn có cho phép thú cưng đi vào, khách trong quán rất thích thú cưng, cũng không có sợ chó.
Khốc Tử ngẩng cao đầu, kiêu ngạo không thèm để ý đến những người khác, cho dù có mấy khách hàng nữ trong quán cảm thấy nó đáng yêu, muốn sờ sờ một chút nó cũng không cho. Mục tiêu của nó cực kỳ rõ ràng, chính là Dung Huyên đang ngồi ở bàn gần cửa sổ.
Trước đó nó đã từng cũng Dung Huyên chơi đùa cho nên rất dễ dàng liền có thể phát hiện ra mùi của Dung Huyên.
Cố Dã đuổi theo tiến vào liền nhìn thấy Khốc Tử nhà mình đang vui vẻ chạy tới chỗ một cô gái xa lạ. Cô gái nhỏ hơi cúi đầu, từ chỗ anh chỉ có nhìn thấy hàng mi dài dậm đang rủ xuống như cánh quạt của cô cùng với chiếc cằm nhỏ xinh trắng nõn.
Dáng người có chút quen mắt nhưng nhất thời Cố Dã cũng không có nghĩ nhiều.
Cố Dã một bên gọi Khốc Tử, một bên nhanh chóng quét mắt một vòng quanh quán.
Dung Huyên đâu rồi? Cô đang đi WC? Hay là có việc phải rời đi?
Cố Dã lại gọi vài tiếng 'Khốc Tử', nhưng kỳ lạ là mặc kệ anh có gọi như thế nào Khốc Tử cũng không nghe.
Đây là lần đầu tiên Khốc Tử không nghe lời anh, chỉ một lòng dính lấy cô gái kia, lấy lòng mà nhẹ kêu.
Đúng là 'nhan cẩu'[1]
[1] Nhan cẩu: chỉ những người u mê mấy người đẹp (nghĩa bóng) , còn ở đây Cố Dã muốn nói Khốc Tử đúng là con chó u mê sắc đẹp.
Mấy người xung quanh tò mò quay đầu nhìn anh.
Cố Dã nhanh chóng đi đến chỗ cô gái kia cùng Khốc Tử.
"Ngại quá, chó của tôi nó không chịu nghe lời ...."
Giây tiếp theo, giọng nói của Cố Dã liền biến mất.
Bởi vì cô gái kia chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt trời từ bên ngoài chiếu vào, rơi vào đáy mắt cô, dừng ở trước mặt cô, âu yếm đôi môi căng mọng như trái anh đào.
Nên hình dung tâm trạng hiện tại của anh như thế nào đây? Giống như thời gian đang thả chậm bước chân, muốn cho thời khắc này được giữ lâu một chút. Dường như tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất dùng trên người cô đều sẽ không có cảm giác khoa trương.
Đôi mắt cô tạo cho Cố Dã cảm giác cực kỳ quen thuộc nhưng khi đặt trên khuôn mặt kia, anh lại cảm thấy hoàn toàn xa lạ!
Lúc này, Cố Dã cũng không biết lấy trực giác từ đâu, trong miệng gọi một tiếng 'tiểu tức phụ'
Dung Huyên gật gật đầu, đứng lên, ở trên lòng bàn tay của mình viết "Bây , giờ, đi , luôn , sao?"
Chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út của cô dưới ánh mặt trời lóe sáng, là cùng một đôi với chiếc nhẫn trên tay anh.
Cố Dã sửng sốt một hồi, trả lời "Không vội, anh chỉ ...." Trước lại gần đây nhìn em.
Dung Huyên chớp chớp mắt, chỉ cái gì?
Cố Dã ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống chỗ đối diện Dung Huyên. Anh không ngờ chó nhà mình còn nhận ra Dung Huyên trước cả vị hôn phu là anh đây
Trách không được lần này mặc anh gọi thế nào Khốc Tử cũng không chịu nghe lời, thì ra là nó nhận ra người quen.
Dung Huyên lấy điện thoại ra, gõ chữ "Anh có muốn gọi một ly cà phê không?"
Cứ định ngồi không như vậy sao?
Cố Dã lắc đầu, anh vốn định lại đây tìm Dung Huyên, sau đó mang cô đến chỗ mấy người bạn của mình. Anh cũng là sau khi đến đây mới biết được cô cách mấy người Thịnh Thế Hào gần như vậy.
Có điều quán cà phê này tuy rằng so với tiệm net thì thanh tịnh, sạch sẽ hơn không ít nhưng dường như cũng không quá thích hợp với cô
"Không được, em...."
Lúc này, chuông điện thoại của Cố Dã vang lên, là Thịnh Thế Hào gọi điện đến.
Giọng Thịnh Thế Hào ở đầu bên kia nghe cực kỳ ủy khuất "Lão đại, mày đang ở đâu?"
Trong nhóm chat, Cố Dã chậm chạp không chịu trả lời tin nhắn, Thịnh Thế Hào còn tưởng bản thân đã chọc giận anh, cho nên chủ động gọi điện cầu hòa.
Cố Dã nhìn thoáng qua Dung Huyên ngồi ở phía đối diện "Tao đang ở Starbucks"
"Starbucks ở chỗ nào?"
"Chính là cái quán ở đối diện tiệm net chúng mày đang ngồi"
"Đã biết, lão đại, bọn tao lập tức đến đó"
Dứt lời, liền cúp điện thoại.
Cố Dã sau khi cúp điện thoại liền nói với Dung Huyên "Thịnh Thế Hào mấy người đang chuẩn bị đến đây"
Dung Huyên gật gật đầu sau đó cúi đầu chơi với Khốc Tử.
Khốc Tử đem móng vuốt đặt lên trên đùi cô, lè lưỡi ra không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Dung Huyên.
Cô vỗ vỗ đầu Khốc Tử, lại gãi gãi cằm nó.
Vẻ mặt Khốc Tử đầy hưởng thụ.
Cái bộ dạng ngốc nghếch này thực sự khiến Cố Dã nhìn không nổi.
Còn may anh sớm đã mang Khốc Tử đi tuyệt dục, cho nên, nghiêm khắc mà nói Khốc Tử cũng không được xem như là một sinh vật giống đực.
Chỉ có thể coi là một con chó mà thôi.
Tiệm net của Thịnh Thế Hào cách quán Starbucks rất gần, không đến vài phút sáu người liền rồng rắn đi vào trong tiệm.
Vừa bước vào bọn họ liền nhìn thấy lão đại nhà mình đang ngồi đối diện tiểu tiên nữ mà bọn họ nhìn thấy trước đó.
Thịnh Thế Hào ở trong lòng chửi thầm một tiếng. Lão đại không hổ là lão đại, khi bọn họ còn đang suy nghĩ có nên đi hỏi xin phương thức liên hệ của người ta hay không thì anh đã trực tiếp cùng người ta thông đồng, lại còn ngồi đối diện nữa chứ. Tốc độ này, không phục cũng không được.
Hách Cường cùng Ninh Tử Thần đều có chung suy nghĩ với Thịnh Thế Hào.
Ninh Tử Thần nhỏ giọng nói "Nhìn thấy không? Lão đại quả nhiên là tâm cơ boy, còn biết tận dụng nhan sắc của Khốc Tử "
Mấy cô gái nhỏ đều yêu thích mấy con động vật nhỏ lông xù, nếu như trong nhà có một con sủng vật giá trị nhan sắc cao, vậy liền có thể dùng để tăng hảo cảm của mấy cô gái nhỏ.
Hách Cường cảm thấy có chút kỳ quái "Lão đại không phải là không biết tiểu tiên nữ trong miệng chúng ta là ai sao?"
Thịnh Thế Hào xem thường nhìn anh "Trên thế giới này làm gì có nhiều tiểu tiên nữ như vậy? Nếu không mày lại tìm một tiểu tiên nữ đến đây cho tao xem?"
Hách Cường lúc này mới không nói nữa.
Lão J nghe bọn họ nói mà vẻ mặt mơ hồ nhưng cũng không ngại cùng mấy người kia thưởng thức nhan sắc của Dung Huyên.
Thịnh Thế Hào nhanh chóng đi đến bên người Cố Dã.
Anh hướng Cố Dã làm mặt quỷ, nhỏ giọng nói "Lão đại, mày đúng là khẩu thị tâm phi"
Cố Dã nhướng mày, câu nói này của Thịnh Thế Hào không đầu không cuối khiến anh chẳng thể nào hiểu nổi.
"Sao cơ?"
Thịnh Thế Hào hất cằm chỉ về phía Dung Huyên. Thời điểm trên nhóm chat anh nhắn nói có nhìn thấy một tiểu tiên nữ cực kỳ xinh đẹp, lão đại còn bày ra bộ dáng không có hứng thú, còn nói anh nhàm chán, nhưng hiện tại thì sao? Nhìn xem , nhìn xem, hiện tại đã ngồi xuống đối diện người ta rồi, còn cho cô gái nhỏ chơi đùa chó cưng của mình nữa chứ.
Đây không phải là khẩu thị tâm phi thì là cái gì?
Thịnh Thế Hào cười hắc hắc "Lão đại, mày đủ trâu bò!" Anh còn muốn tiếp tục trêu chọc, lúc này Hách Cường nhẹ đẩy anh một cái, thấp giọng nói "Mày im đi!"
Thịnh Thế Hào bất mãn quay đầu nhìn Hách Cường "Làm sao?"
Hách Cường ý bảo Thịnh Thế Hào nhìn tay của Dung Huyên.
Thịnh Thế Hào theo bản năng cúi đầu nhìn tay Dung Huyên.
Thật đúng là một bàn tay xinh đẹp.
Đôi bàn tay trời sinh thích hợp để đàn dương cầm, cũng không biết đôi tay này có thể đàn ra được những âm thanh âm tai hay không.
Nhưng lúc này, Thịnh Thế Hào cuối cùng cũng phát hiện chiếc nhẫn trên ngón tay Dung Huyên.
Ai da, đầu năm nay còn lưu hành xu hướng đeo nhẫn sao? Lại còn đeo ở ngón áp út nữa chứ?
Chẳng lẽ em gái này giống như lão đại, tuổi nhỏ đã đính hôn?
Khả năng này hình như không lớn.
Hách Cường nhìn Thịnh Thế Hào vẫn chưa GET được trọng điểm, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở "Nhẫn của cô ấy là một đôi với nhẫn của lão đại"
Thịnh Thế Hào nhỏ giọng chửi thề "Trùng hơp vậy sao? Vậy là nói, lão đại có hai vị hôn thê?" Trong nhà một người, bên ngoài một người?
Ninh Tử Thần thực sự phục mạch não của Thịnh Thế Hào.
Sao nghĩ mãi cũng không đi đến trọng điểm vậy? Chứng cứ rõ ràng như vậy mà cứ suy diễn đến tận đâu.
Thời điểm Thịnh Thế Hào điên cuồng não bổ , Ninh Tử Thần nhịn không được, lại một lần nữa nhỏ giọng nhắc nhở "Mày con mẹ nó có độc à? Em gái nhỏ này chính là vị hôn thê của lão đại!"
Thịnh Thế Hào bị mấy lời này kích thích, lập tức buột miệng nói "Là tiểu câm điếc Dung Huyên?"
Lời này vừa nói ra, Thịnh Thế Hào rốt cuộc cũng phản ứng lại bản thân vừa nói cái gì, vội vàng che miệng lại, nói xin lỗi "Ngại quá, tôi nói sai, nói sai rồi. Chuyện đó, tôi không có ý xấu đâu, thật sự xin lỗi"
Thịnh Thế Hào ít nhiều cũng đoán được Cố Dã không thích người khác gọi vị hôn thê của mình là tiểu câm điếc, có điều đặt mình vào hoàn cảnh của người khác một chút, cũng có thể hiểu được. Ai có thể vui vẻ khi nghe thấy vị hôn thê của mình bị nói là người câm cơ chứ?
Lần này anh cũng là vì quá kinh ngạc nên có chút không lựa lời.
Thật ra không riêng gì Thịnh Thế Hào, ngay cả Ninh Tử Thần, Hách Cường còn có Lão J lần trước tham gia tiệc đính hôn của Cố Dã cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Ai có thể nghĩ ra cô gái nhỏ lúc trước cố chấp mang khăn trùm đầu, nhất quyết không chịu lộ mặt thì ra lớn lên lại xinh đẹp như vậy chứ?
Này ai con mẹ nó có thể nghĩ đến? Không ai có thể ngờ a!
Thịnh Thế Hào trộm hướng Cố Dã dựng ngón tay cái, thật sự là không phục không được.
Cố Dã bị mấy đứa bạn làm phiền, quay đầu hỏi Dung Huyên "Tiểu tức phụ, có muốn đi ra ngoài một chút không?"
Dung Huyên nhìn thời gian, giờ đã là ba giờ chiều rồi, tùy tiện đi dạo một chút rồi đi đến địa điểm tổ chức bữa tiệc cũng không tồi.
Sau khi đám người Thịnh Thế Hào đi vào , Starbucks lập tức trở nên cực kỳ ồn áo, bọn họ cứ luôn miệng tán dóc, Dung Huyên cảm thấy đi ra ngoài một chút cũng được liền gật đầu đồng ý.
Hai người Dung Huyên cùng Cố Dã còn có Khốc Tử vừa rời đi, mấy người Thịnh Thế Hào liền nhịn không được mà chửi thành tiếng.
"Tiểu tiên nữ thì ra chính là Dung Huyên!"
"Tin tức lớn của thế kỷ a!"
"Đời ... có đôi khi so với tiểu thuyết còn muốn xuất sắc hơn!"
Không chỉ có bọn họ mà còn có mấy người nhân viên trong Starbucks cũng muốn chửi bậy.
"Xem ra người ta thật sự đã đính hôn, cho nên trên ngón tay mới đeo nhẫn"
"Vị hôn phu của cô ấy thật đẹp trai, hôm nay lại là một ngày ăn chanh![2]"
[2] Ăn chanh = chua = ăn giấm = ghen tỵ
"Chua xót quá!"
"Mối tình thầm mến của Tiểu Vương còn chưa có bắt đầu đã vội kết thúc" Tiểu Vương chính là nhân viên nam vừa rồi tự bỏ tiền túi mua bánh tặng Dung Huyên. Anh ta là sinh viên năm nhất, ngày thường đến Starbucks làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt.
Tiểu Vương rất nhanh liền bình ổn cảm xúc "Không sao, ít ra tôi còn cùng nói chuyện với cô ấy, cô ấy còn cười với tôi nữa!"
Những lời này của Tiểu Vương rất nhanh liền bị mấy đồng nghiệp xung quanh không chút lưu tình mà cười nhạo. Đứa nhỏ này, thật sự quá dễ thỏa mãn!
Tiểu Vương tốt tính mà cười một cái, tiếp tục cúi đầu bận rộn làm việc.
....
Bốn giờ chiều, mẹ con Kỷ Ngưng ăn mặc xinh đẹp chuẩn bị ra khỏi cửa.
Dung Di lần thứ n nhìn vào trong gương "Mẹ, mẹ xem con hôm nay có xinh đẹp không?"
Kỷ Ngưng đem tóc mái vén về sau tai, ung dung đoan trang nói "Đương nhiên, con gái ta là người con gái ưu tú nhất trên đời này"
Hai mẹ con họ vì muốn nổi bật đêm nay đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư.
Dung Di có chút ngượng ngùng nói "Vậy .... Cố Dã sẽ thích con chứ?"
"Con chỉ có chút tiền đồ như vậy!"
Dung Di cắn môi, cô ta đâu có cách nào khác, ai bảo cô ta thích Cố Dã cơ chứ
"Vậy đêm nay con nhớ biểu hiện tốt một chút"
Dung Di trên mặt tươi cười "Con nhất định sẽ cố gắng!"
Sau khi bước vào trong cửa tiệm, Khốc Tử liền nhỏ giọng sủa gâu gâu.
Nhan sắc của Khốc Tử so với mặt bằng chung của giống chó Samoyed cũng coi như thuộc vào hàng thượng đẳng, rất dễ lừa gạt tâm của mấy cô gái nhỏ. Còn may cửa tiệm mà Dung Huyên chọn có cho phép thú cưng đi vào, khách trong quán rất thích thú cưng, cũng không có sợ chó.
Khốc Tử ngẩng cao đầu, kiêu ngạo không thèm để ý đến những người khác, cho dù có mấy khách hàng nữ trong quán cảm thấy nó đáng yêu, muốn sờ sờ một chút nó cũng không cho. Mục tiêu của nó cực kỳ rõ ràng, chính là Dung Huyên đang ngồi ở bàn gần cửa sổ.
Trước đó nó đã từng cũng Dung Huyên chơi đùa cho nên rất dễ dàng liền có thể phát hiện ra mùi của Dung Huyên.
Cố Dã đuổi theo tiến vào liền nhìn thấy Khốc Tử nhà mình đang vui vẻ chạy tới chỗ một cô gái xa lạ. Cô gái nhỏ hơi cúi đầu, từ chỗ anh chỉ có nhìn thấy hàng mi dài dậm đang rủ xuống như cánh quạt của cô cùng với chiếc cằm nhỏ xinh trắng nõn.
Dáng người có chút quen mắt nhưng nhất thời Cố Dã cũng không có nghĩ nhiều.
Cố Dã một bên gọi Khốc Tử, một bên nhanh chóng quét mắt một vòng quanh quán.
Dung Huyên đâu rồi? Cô đang đi WC? Hay là có việc phải rời đi?
Cố Dã lại gọi vài tiếng 'Khốc Tử', nhưng kỳ lạ là mặc kệ anh có gọi như thế nào Khốc Tử cũng không nghe.
Đây là lần đầu tiên Khốc Tử không nghe lời anh, chỉ một lòng dính lấy cô gái kia, lấy lòng mà nhẹ kêu.
Đúng là 'nhan cẩu'[1]
[1] Nhan cẩu: chỉ những người u mê mấy người đẹp (nghĩa bóng) , còn ở đây Cố Dã muốn nói Khốc Tử đúng là con chó u mê sắc đẹp.
Mấy người xung quanh tò mò quay đầu nhìn anh.
Cố Dã nhanh chóng đi đến chỗ cô gái kia cùng Khốc Tử.
"Ngại quá, chó của tôi nó không chịu nghe lời ...."
Giây tiếp theo, giọng nói của Cố Dã liền biến mất.
Bởi vì cô gái kia chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt trời từ bên ngoài chiếu vào, rơi vào đáy mắt cô, dừng ở trước mặt cô, âu yếm đôi môi căng mọng như trái anh đào.
Nên hình dung tâm trạng hiện tại của anh như thế nào đây? Giống như thời gian đang thả chậm bước chân, muốn cho thời khắc này được giữ lâu một chút. Dường như tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất dùng trên người cô đều sẽ không có cảm giác khoa trương.
Đôi mắt cô tạo cho Cố Dã cảm giác cực kỳ quen thuộc nhưng khi đặt trên khuôn mặt kia, anh lại cảm thấy hoàn toàn xa lạ!
Lúc này, Cố Dã cũng không biết lấy trực giác từ đâu, trong miệng gọi một tiếng 'tiểu tức phụ'
Dung Huyên gật gật đầu, đứng lên, ở trên lòng bàn tay của mình viết "Bây , giờ, đi , luôn , sao?"
Chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út của cô dưới ánh mặt trời lóe sáng, là cùng một đôi với chiếc nhẫn trên tay anh.
Cố Dã sửng sốt một hồi, trả lời "Không vội, anh chỉ ...." Trước lại gần đây nhìn em.
Dung Huyên chớp chớp mắt, chỉ cái gì?
Cố Dã ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống chỗ đối diện Dung Huyên. Anh không ngờ chó nhà mình còn nhận ra Dung Huyên trước cả vị hôn phu là anh đây
Trách không được lần này mặc anh gọi thế nào Khốc Tử cũng không chịu nghe lời, thì ra là nó nhận ra người quen.
Dung Huyên lấy điện thoại ra, gõ chữ "Anh có muốn gọi một ly cà phê không?"
Cứ định ngồi không như vậy sao?
Cố Dã lắc đầu, anh vốn định lại đây tìm Dung Huyên, sau đó mang cô đến chỗ mấy người bạn của mình. Anh cũng là sau khi đến đây mới biết được cô cách mấy người Thịnh Thế Hào gần như vậy.
Có điều quán cà phê này tuy rằng so với tiệm net thì thanh tịnh, sạch sẽ hơn không ít nhưng dường như cũng không quá thích hợp với cô
"Không được, em...."
Lúc này, chuông điện thoại của Cố Dã vang lên, là Thịnh Thế Hào gọi điện đến.
Giọng Thịnh Thế Hào ở đầu bên kia nghe cực kỳ ủy khuất "Lão đại, mày đang ở đâu?"
Trong nhóm chat, Cố Dã chậm chạp không chịu trả lời tin nhắn, Thịnh Thế Hào còn tưởng bản thân đã chọc giận anh, cho nên chủ động gọi điện cầu hòa.
Cố Dã nhìn thoáng qua Dung Huyên ngồi ở phía đối diện "Tao đang ở Starbucks"
"Starbucks ở chỗ nào?"
"Chính là cái quán ở đối diện tiệm net chúng mày đang ngồi"
"Đã biết, lão đại, bọn tao lập tức đến đó"
Dứt lời, liền cúp điện thoại.
Cố Dã sau khi cúp điện thoại liền nói với Dung Huyên "Thịnh Thế Hào mấy người đang chuẩn bị đến đây"
Dung Huyên gật gật đầu sau đó cúi đầu chơi với Khốc Tử.
Khốc Tử đem móng vuốt đặt lên trên đùi cô, lè lưỡi ra không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Dung Huyên.
Cô vỗ vỗ đầu Khốc Tử, lại gãi gãi cằm nó.
Vẻ mặt Khốc Tử đầy hưởng thụ.
Cái bộ dạng ngốc nghếch này thực sự khiến Cố Dã nhìn không nổi.
Còn may anh sớm đã mang Khốc Tử đi tuyệt dục, cho nên, nghiêm khắc mà nói Khốc Tử cũng không được xem như là một sinh vật giống đực.
Chỉ có thể coi là một con chó mà thôi.
Tiệm net của Thịnh Thế Hào cách quán Starbucks rất gần, không đến vài phút sáu người liền rồng rắn đi vào trong tiệm.
Vừa bước vào bọn họ liền nhìn thấy lão đại nhà mình đang ngồi đối diện tiểu tiên nữ mà bọn họ nhìn thấy trước đó.
Thịnh Thế Hào ở trong lòng chửi thầm một tiếng. Lão đại không hổ là lão đại, khi bọn họ còn đang suy nghĩ có nên đi hỏi xin phương thức liên hệ của người ta hay không thì anh đã trực tiếp cùng người ta thông đồng, lại còn ngồi đối diện nữa chứ. Tốc độ này, không phục cũng không được.
Hách Cường cùng Ninh Tử Thần đều có chung suy nghĩ với Thịnh Thế Hào.
Ninh Tử Thần nhỏ giọng nói "Nhìn thấy không? Lão đại quả nhiên là tâm cơ boy, còn biết tận dụng nhan sắc của Khốc Tử "
Mấy cô gái nhỏ đều yêu thích mấy con động vật nhỏ lông xù, nếu như trong nhà có một con sủng vật giá trị nhan sắc cao, vậy liền có thể dùng để tăng hảo cảm của mấy cô gái nhỏ.
Hách Cường cảm thấy có chút kỳ quái "Lão đại không phải là không biết tiểu tiên nữ trong miệng chúng ta là ai sao?"
Thịnh Thế Hào xem thường nhìn anh "Trên thế giới này làm gì có nhiều tiểu tiên nữ như vậy? Nếu không mày lại tìm một tiểu tiên nữ đến đây cho tao xem?"
Hách Cường lúc này mới không nói nữa.
Lão J nghe bọn họ nói mà vẻ mặt mơ hồ nhưng cũng không ngại cùng mấy người kia thưởng thức nhan sắc của Dung Huyên.
Thịnh Thế Hào nhanh chóng đi đến bên người Cố Dã.
Anh hướng Cố Dã làm mặt quỷ, nhỏ giọng nói "Lão đại, mày đúng là khẩu thị tâm phi"
Cố Dã nhướng mày, câu nói này của Thịnh Thế Hào không đầu không cuối khiến anh chẳng thể nào hiểu nổi.
"Sao cơ?"
Thịnh Thế Hào hất cằm chỉ về phía Dung Huyên. Thời điểm trên nhóm chat anh nhắn nói có nhìn thấy một tiểu tiên nữ cực kỳ xinh đẹp, lão đại còn bày ra bộ dáng không có hứng thú, còn nói anh nhàm chán, nhưng hiện tại thì sao? Nhìn xem , nhìn xem, hiện tại đã ngồi xuống đối diện người ta rồi, còn cho cô gái nhỏ chơi đùa chó cưng của mình nữa chứ.
Đây không phải là khẩu thị tâm phi thì là cái gì?
Thịnh Thế Hào cười hắc hắc "Lão đại, mày đủ trâu bò!" Anh còn muốn tiếp tục trêu chọc, lúc này Hách Cường nhẹ đẩy anh một cái, thấp giọng nói "Mày im đi!"
Thịnh Thế Hào bất mãn quay đầu nhìn Hách Cường "Làm sao?"
Hách Cường ý bảo Thịnh Thế Hào nhìn tay của Dung Huyên.
Thịnh Thế Hào theo bản năng cúi đầu nhìn tay Dung Huyên.
Thật đúng là một bàn tay xinh đẹp.
Đôi bàn tay trời sinh thích hợp để đàn dương cầm, cũng không biết đôi tay này có thể đàn ra được những âm thanh âm tai hay không.
Nhưng lúc này, Thịnh Thế Hào cuối cùng cũng phát hiện chiếc nhẫn trên ngón tay Dung Huyên.
Ai da, đầu năm nay còn lưu hành xu hướng đeo nhẫn sao? Lại còn đeo ở ngón áp út nữa chứ?
Chẳng lẽ em gái này giống như lão đại, tuổi nhỏ đã đính hôn?
Khả năng này hình như không lớn.
Hách Cường nhìn Thịnh Thế Hào vẫn chưa GET được trọng điểm, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở "Nhẫn của cô ấy là một đôi với nhẫn của lão đại"
Thịnh Thế Hào nhỏ giọng chửi thề "Trùng hơp vậy sao? Vậy là nói, lão đại có hai vị hôn thê?" Trong nhà một người, bên ngoài một người?
Ninh Tử Thần thực sự phục mạch não của Thịnh Thế Hào.
Sao nghĩ mãi cũng không đi đến trọng điểm vậy? Chứng cứ rõ ràng như vậy mà cứ suy diễn đến tận đâu.
Thời điểm Thịnh Thế Hào điên cuồng não bổ , Ninh Tử Thần nhịn không được, lại một lần nữa nhỏ giọng nhắc nhở "Mày con mẹ nó có độc à? Em gái nhỏ này chính là vị hôn thê của lão đại!"
Thịnh Thế Hào bị mấy lời này kích thích, lập tức buột miệng nói "Là tiểu câm điếc Dung Huyên?"
Lời này vừa nói ra, Thịnh Thế Hào rốt cuộc cũng phản ứng lại bản thân vừa nói cái gì, vội vàng che miệng lại, nói xin lỗi "Ngại quá, tôi nói sai, nói sai rồi. Chuyện đó, tôi không có ý xấu đâu, thật sự xin lỗi"
Thịnh Thế Hào ít nhiều cũng đoán được Cố Dã không thích người khác gọi vị hôn thê của mình là tiểu câm điếc, có điều đặt mình vào hoàn cảnh của người khác một chút, cũng có thể hiểu được. Ai có thể vui vẻ khi nghe thấy vị hôn thê của mình bị nói là người câm cơ chứ?
Lần này anh cũng là vì quá kinh ngạc nên có chút không lựa lời.
Thật ra không riêng gì Thịnh Thế Hào, ngay cả Ninh Tử Thần, Hách Cường còn có Lão J lần trước tham gia tiệc đính hôn của Cố Dã cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Ai có thể nghĩ ra cô gái nhỏ lúc trước cố chấp mang khăn trùm đầu, nhất quyết không chịu lộ mặt thì ra lớn lên lại xinh đẹp như vậy chứ?
Này ai con mẹ nó có thể nghĩ đến? Không ai có thể ngờ a!
Thịnh Thế Hào trộm hướng Cố Dã dựng ngón tay cái, thật sự là không phục không được.
Cố Dã bị mấy đứa bạn làm phiền, quay đầu hỏi Dung Huyên "Tiểu tức phụ, có muốn đi ra ngoài một chút không?"
Dung Huyên nhìn thời gian, giờ đã là ba giờ chiều rồi, tùy tiện đi dạo một chút rồi đi đến địa điểm tổ chức bữa tiệc cũng không tồi.
Sau khi đám người Thịnh Thế Hào đi vào , Starbucks lập tức trở nên cực kỳ ồn áo, bọn họ cứ luôn miệng tán dóc, Dung Huyên cảm thấy đi ra ngoài một chút cũng được liền gật đầu đồng ý.
Hai người Dung Huyên cùng Cố Dã còn có Khốc Tử vừa rời đi, mấy người Thịnh Thế Hào liền nhịn không được mà chửi thành tiếng.
"Tiểu tiên nữ thì ra chính là Dung Huyên!"
"Tin tức lớn của thế kỷ a!"
"Đời ... có đôi khi so với tiểu thuyết còn muốn xuất sắc hơn!"
Không chỉ có bọn họ mà còn có mấy người nhân viên trong Starbucks cũng muốn chửi bậy.
"Xem ra người ta thật sự đã đính hôn, cho nên trên ngón tay mới đeo nhẫn"
"Vị hôn phu của cô ấy thật đẹp trai, hôm nay lại là một ngày ăn chanh![2]"
[2] Ăn chanh = chua = ăn giấm = ghen tỵ
"Chua xót quá!"
"Mối tình thầm mến của Tiểu Vương còn chưa có bắt đầu đã vội kết thúc" Tiểu Vương chính là nhân viên nam vừa rồi tự bỏ tiền túi mua bánh tặng Dung Huyên. Anh ta là sinh viên năm nhất, ngày thường đến Starbucks làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt.
Tiểu Vương rất nhanh liền bình ổn cảm xúc "Không sao, ít ra tôi còn cùng nói chuyện với cô ấy, cô ấy còn cười với tôi nữa!"
Những lời này của Tiểu Vương rất nhanh liền bị mấy đồng nghiệp xung quanh không chút lưu tình mà cười nhạo. Đứa nhỏ này, thật sự quá dễ thỏa mãn!
Tiểu Vương tốt tính mà cười một cái, tiếp tục cúi đầu bận rộn làm việc.
....
Bốn giờ chiều, mẹ con Kỷ Ngưng ăn mặc xinh đẹp chuẩn bị ra khỏi cửa.
Dung Di lần thứ n nhìn vào trong gương "Mẹ, mẹ xem con hôm nay có xinh đẹp không?"
Kỷ Ngưng đem tóc mái vén về sau tai, ung dung đoan trang nói "Đương nhiên, con gái ta là người con gái ưu tú nhất trên đời này"
Hai mẹ con họ vì muốn nổi bật đêm nay đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư.
Dung Di có chút ngượng ngùng nói "Vậy .... Cố Dã sẽ thích con chứ?"
"Con chỉ có chút tiền đồ như vậy!"
Dung Di cắn môi, cô ta đâu có cách nào khác, ai bảo cô ta thích Cố Dã cơ chứ
"Vậy đêm nay con nhớ biểu hiện tốt một chút"
Dung Di trên mặt tươi cười "Con nhất định sẽ cố gắng!"