Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Editor: Siro
Sáng sớm, trợ lý Cao vội vàng báo “tin tốt” này cho sếp thì chợt phát hiện, khi anh ta nói xong, người đối diện một mực im lặng.
...Một sự im lặng rợn cả tóc gáy.
Ngay khi anh ta không kiềm được chuẩn bị nói tiếp thì người đối diện đáp: “Ừ, nói rõ chi tiết.”
Giọng anh rất bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc.
Nhưng chẳng hiểu sao một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng trợ lý Cao, cánh tay anh ta bắt đầu nổi da gà như thể gió rét đang bất ngờ ập từ bên ngoài vào, khiến anh ta cứng đờ.
Vì vậy, giọng anh ta cũng hơi mất tự nhiên: “...Là một cô gái trẻ gọi điện thoại tới, cô ấy xuất ngoại nên đã gửi con Chow Chow nhờ người ta nuôi hộ, sau đó họ làm lạc mất nó.”
Chow Chow...
Trái tim Hạ Vân Trù thắt lại, anh thản nhiên hỏi: “Cũng từng hoá trang cho con Chow Chow đó thành gấu trúc à?”
...Đúng là khá hiếm thấy.
Trợ lý Cao: “Vâng.”
Lại chìm vào tĩnh lặng.
Trợ lý Cao hỏi dò: “Vậy... có cần từ chối khéo không ạ?”
Hạ Vân Trù lãnh đạm đáp: “Tại sao phải từ chối khéo? Nếu cô ta là chủ nhân của con chó kia thì để cô ta mang con chó đó đi thôi. Cậu bảo cô ta tới nhận nó đi.”
Hiếm khi anh nói một câu khá dài như vậy, giọng điệu không tỏ vẻ tức giận, nhưng trợ lý Cao nghe vẫn cảm thấy sởn gai ốc.
Không thèm gọi Chi Chi nữa, mà gọi thành... con chó đó rồi.
“Được, tôi sẽ liên lạc với cô ấy ạ.”
Nói xong, hai người cúp điện thoại.
Sau khi để điện thoại di động xuống, Hạ Vân Trù nhìn về phía chó con trắng đen đang xem TV với ánh mắt phức tạp. Trong tivi đang chiếu “Tây Du Ký”, cô nằm trên ghế sofa, nghiêng đầu xem rất say sưa.
Chó cũng biết xem tivi à?
Cô có thể hiểu sao?
Trong đầu Hạ Vân Trù chợt thoáng qua ý nghĩ này, ngay sau đó anh lại nhớ đến chuyện “chủ nhân” của cô tìm tới và muốn đưa cô đi...
Bất giác, trong lòng anh không mấy dễ chịu, chân mày cũng cau chặt vào nhau.
...Cô thật sự rất phiền phức.
...Nhưng hai ngày nay, dường như anh đã quen rồi.
Cũng... rất đáng yêu.
-
Vì “chủ chó” còn ở nước ngoài, nên qua thoả thuận, họ đồng ý gọi video với nhau.
Sau khi kết nối video, màn hình đối diện là một cô gái trẻ đeo mắt kính, có lẽ khoảng đầu hai mươi, rõ là mới tốt nghiệp không lâu.
Hiển nhiên, người bên kia không ngờ người trong video lại trẻ tuổi, đẹp trai và có khí thế mạnh mẽ như thế, dẫn đến mắt cô ấy ánh lên tia kinh ngạc.
Hồi lâu sau, cô ấy mới đỏ mặt, luống cuống nói: “Chào, chào anh. Tôi, tôi tôi tên là Lý Như.”
“Ừ.” Hạ Vân Trù gật đầu. Chau mày, anh đi thẳng vào vấn đề: “Cô nói con Chow Chow kia do cô nuôi?”
“Đúng vậy. Đầu năm ngoái mới đón về nhà, tôi còn có hình...” Lý Như hơi căng thẳng, hốt hoảng muốn lục tìm ảnh chụp.
Hạ Vân Trù cắt lời cô ta: “Tại sao nó mất? Mất bao lâu rồi?”
“Nó đi lạc khoảng mười ngày, vì phải xuất ngoại nên tôi không tiện mang chó theo. Mỗi ngày tôi bỏ ra bốn mươi đồng gửi nhờ nó ở nhà người khác, nhưng khoảng thời gian trước người nhà đó không trông nom kĩ đã để nó chạy mất, mà họ không chịu báo với tôi, tôi cũng vừa mới biết thôi.” Lý Như giải thích.
Mắt Hạ Vân Trù sắc bén: “Lạc mười ngày cô mới biết, dù nhà kia không báo cho cô nhưng mỗi ngày cô không thèm xem video, không quan tâm đến tình hình của chó mình sao? Hay là... Thật ra trong khoảng thời gian qua cô cũng hoàn toàn không ngó ngàng đến chó của mình!”
Lý Như vẫn đang chìm đắm trong vẻ khôi ngô của anh, nghe anh nghiêm khắc chất vấn, cô ấy lập tức lắp bắp: “Tôi, tôi quá bận rộn... nên mới...”
“Nếu vậy, thì cô Lý à, tôi có thể phán đoán rằng cô không thích hợp nuôi chó đúng chứ?” Mắt Hạ Vân Trù vẫn sắc bén, giọng điệu lạnh lùng.
Lý Như hoảng hốt đến mức mặt mũi trắng bệch.
Có lẽ cảm thấy mình khá mất mặt trước mặt người đàn ông này, cô ấy cứng cổ nhắm mắt nói: “Vâng, là lỗi của tôi, nhưng anh nhặt được chó của tôi, là tôi tốn tiền mua được, anh nên trả lại cho tôi chứ.”
Hạ Vân Trù lạnh lùng: “Xin lỗi, xin cô chú ý ngôn từ, bây giờ chưa thể kết luận chó tôi nhặt được có phải của cô làm lạc mất hay không, dù sao địa điểm tôi nhặt được cách nhà người mà cô nhờ nuôi hộ tới tận hơn hai mươi cây số đấy.”
Lý Như hé miệng, không nói thành lời.
Hạ Vân Trù cũng nhìn chằm chằm cô ấy không nói gì với đôi mắt sắc bén.
Hồi lâu, Lý Như lắp bắp: “Anh, anh đăng tin tìm chủ nhân của thú nuôi đi lạc. Tôi, tôi tới tìm chó của mình, mà anh lại tỏ thái độ lạnh lùng vậy, có phải anh, anh không muốn trả tôi đúng không?”
Hạ Vân Trù hơi khựng lại.
Anh mím môi, đáp: “Nếu là chó của cô, dĩ nhiên tôi sẽ trả lại cho cô, nhưng trước tiên cần xác nhận lại đã.”
“Vậy không phải đơn giản rồi sao, anh ôm con chó kia tới để tôi nhìn thử, tôi có thể nhận ra chó mà mình nuôi!” Lý Như khẳng định.
Hạ Vân Trù im lặng.
Anh lại mím môi, trả lời: “Không loại trừ trường hợp cô có thể nói dối.”
“Chó nhà tôi sẽ biết tôi, anh cho nó nhìn tôi thử đi, nó sẽ nhận ra, chắc chắn sẽ không sai đi đâu được!” Lý Như tiếp tục phản bác.
Hạ Vân Trù hoàn toàn không thể nói tiếp.
“Thưa anh,” Lý Như hỏi vặn: “Có phải anh không muốn trả không?”
“Két...” Tiếng ghế ma sát, Hạ Vân Trù đứng lên, sắc mặt tối tăm khó nhận ra.
Một lát sau, anh nghiêng đầu gọi: “Chi Chi.”
Lý Như đợi khoảng nửa phút. Một con chó khá giống gấu trúc chạy tới, bước chân nhẹ nhàng, tung tẩy đuôi, hiển nhiên tâm trạng nó đang khá tốt.
Mạc Linh Chi: “Chít!” Làm gì vậy, ti vi đang hay mà!
Tôn Ngộ Không sắp bắt yêu quái rồi!
Cô vội vàng hỏi dò anh định làm gì.
“Cổn Cổn! Là Cổn Cổn phải không?” Giọng Lý Như vang lên từ màn ảnh.
Mạc Linh Chi nghi ngờ quay đầu lại, nhìn vào màn hình.
Có người nữa hả?
Người đó là ai vậy?
Mặt cô đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Lý Như thấy ngay vành mắt bị sơn đen bất quy tắc vừa buồn cười vừa đáng yêu của cô. Cô nghiêng đầu, trông càng thêm ngây ngô và dễ thương.
Hạ Vân Trù mím chặt môi.
Lý Như: “...Nó không phải Cổn Cổn.” Giọng cô ấy hơi thất vọng.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, không cần phải xác nhận tiếp nữa, cô ấy đã có đáp án.
Hạ Vân Trù khựng lại, nhìn về phía cô ấy rồi hỏi: “Chắc chứ?”
“Ừm...” Lý Như cúi đầu: “Chắc chắn không phải Cổn Cổn, nó khác xa Cổn Cổn, bề ngoài không giống, nhìn hình hơi giống nhưng nhìn kĩ thì hoàn toàn khác. Con này hơi nhỏ, hơn nữa còn... dễ thương hơn, rất khác.”
Có lẽ cảm thấy thái độ vừa rồi của mình hơi cứng rắn, Lý Như xấu hổ: “Thành thật xin lỗi anh, đã gây thêm phiền phức cho anh rồi, do tôi tìm nhầm.”
Hạ Vân Trù khẽ nhướng môi, giọng không còn sắc bén và nghiêm nghị như ban nãy, mà bình tĩnh lạ thường: “Không sao, chúc cô sớm ngày tìm được Cổn Cổn.”
Dứt lời, anh trực tiếp ngắt video.
Lý Như: “???”
Lúc cô ấy đi nhận chó thì anh cố sức thoái thác, thái độ “ác liệt”. Phát hiện cô ấy tìm nhầm, lẽ ra anh nên tức giận nhưng anh lại chẳng mảy may bực bội???
Người này làm sao vậy nhỉ!
Hạ Vân Trù cũng mặc kệ phản ứng của Lý Như khi bị cúp video ngang. Anh một tay ôm Mạc Linh Chi lên đầu gối mình, nhẹ nhàng vu0t ve.
Ngay sau đó, anh nhắn voice chat cho trợ lý Cao...
“Người ta tìm nhầm, sau này đừng lãng phí thời gian cho thêm phiền, xé hết tất cả giấy dán thông báo mời đến nhận chó lạc đi, tôi không rảnh đến thế đâu.”
Trợ lý Cao: “???”
Anh ta không hiểu gì cả. Sau khi nhìn đi nhìn lại câu này những mười lần, anh ta bèn nhắn tin cho thư ký Đàm...
[Đại ca Đàm! Gấp nè!]
Sau đó, anh ta đơn giản thuật lại chuyện đã xảy ra.
Là thư ký của sếp lớn, là người sếp tín nhiệm nhất, thư ký Đàm chỉ điềm tĩnh đáp...
[Phiền phức? Có phiền như chăm sóc thú cưng không hả?]
Trợ lý Cao: “!!!”
Má, hoá ra Hạ tổng vừa mắt chó con nên không nỡ bỏ à!!
Hức hức hức, hoá ra người máy Hạ tổng cũng biết coi trọng thú cưng.
So với thư ký Đàm, quả nhiên anh ta vẫn còn non và xanh lắm, thế mà không nhìn ra!
Trợ lý Cao âm thầm đau thương, trong khi Hạ Vân Trù đang ôm chó con khẽ mỉm cười.
“Áu...” Mạc Linh Chi giãy giụa.
Ôm gì mà ôm!
Cô muốn xem ti vi mà!!
Dường như Hạ Vân Trù biết cô đang nghĩ gì, anh đứng lên, ôm cô vào phòng khách, giọng nói đượm ý cười: “Nhóc quá phiền phức, nóng tính nữa, đoán chừng sẽ không tìm được người nhận nuôi nhóc đâu.”
Mạc Linh Chi: “Áu!” Nói bậy, cô tốt tính lắm nhá. Cô là gấu trúc quốc bảo, có vô số người muốn nuôi cô đó nha!
Hạ Vân Trù: “Nhóc đi lạc lâu vậy mà chủ nhóc còn chưa đến tìm, nên thôi nhóc đừng tìm thêm chủ khác nữa.”
Mạc Linh Chi: “Áu!” Người nhận nuôi tôi không phải là anh sao??
Hạ Vân Trù đột nhiên nghiêm túc cúi đầu nhìn cô, cất giọng chân thành...
“Vì vậy, sau này anh sẽ nuôi nhóc nhé, được không?”
Giờ khắc này, anh đã quyết tâm.
Còn Mạc Linh Chi...
Vừa vào phòng khách, cô đã dán mắt vào tivi rồi, hoàn toàn không chú ý nghe xem anh đang nói gì.
Hạ Vân Trù bật cười, giơ tay lên xoa nhẹ đầu lông xù của cô.
Mạc Linh Chi xem ti vi, không màng tới anh, chỉ có điều tai hơi run lên, hiển nhiên cô không kiên nhẫn.
Hạ Vân Trù lại mỉm cười.
-
Sau khi quyết định nuôi chó, Hạ Vân Trù đã chuẩn bị sẵn rất nhiều thứ tại nhà.
Trước tiên anh sắp xếp lại vô số thứ, mua cực nhiều đồ chơi, và tìm người xây dựng một sân chơi nhỏ cho chó ở sân trước.
Sau đó, tất cả đồ dùng dành cho chó đều được lắp đặt bên chái nhà.
Kiểm tra, cấp phép, anh làm đủ hết tất cả mọi thứ.
Là sếp của một công ty điện ảnh và truyền hình, chỉ cần anh sẵn lòng thì sẽ có rất nhiều thời gian tự do, dù làm việc ở nhà cũng được. Nhưng vì là một nhân viên mẫu mực nên anh mới tỏ ra bản thân vô cùng bận rộn.
Gần đây anh toàn làm việc tại nhà.
Mạc Linh Chi chơi muốn điên rồi!
...Lúc này, cô mới thật sự cảm nhận được hạnh phúc ở xã hội loài người.
Một ngày ba bữa, bữa nào cũng vậy, bữa nào cũng ngon miệng, muốn chơi có thể ra ngoài chơi đủ loại trò chơi, không muốn chơi thì về nhà xem ti vi, cùng với các món ăn vặt ngon lành và đa dạng. Cô chỉ cần năn nỉ vài lần thì sẽ có bánh kem ăn, buổi tối người nhận nuôi sẽ tắm và sấy lông cho cô, còn gãi ngứa cho cô nữa...
Hạnh phúc quá đi mất!
Cô vui mừng khôn xiết, quả nhiên làm gấu trúc quốc bảo là tốt nhất.
Ăn cơm xong, cô đi chơi cầu trượt một lát, rồi quay lại để Hạ Vân Trù lau sạch chân cho cô. Sau đó, cô nhảy lên ghế sofa tiếp tục xem Tây Du Ký mà cô ưa thích nhất.
Bên cạnh, Hạ Vân Trù ôm laptop làm việc, thỉnh thoảng sẽ nhìn qua cô.
Giờ phút này, chó con trắng đen kia đang nằm trên ghế sofa tập trung xem ti vi. Thấy cảnh nào đặc sắc, mắt cô sẽ trợn tròn, đuôi khẽ đung đưa, mắt chỉ chứa đủ mỗi ti vi.
Thậm chí cô quên ăn cả quả hạch và đồ ăn vặt ở bên cạnh.
Một chú chó thích ăn đồ ăn vặt...
Nghĩ vậy, khoé miệng Hạ Vân Trù hơi co rút, nhưng sâu trong mắt lại chất chứa ý cười.
“Rè...” điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hạ Vân Trù nhìn chó con, rồi bắt máy. Đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói dồn dập...
“Hạ tổng! Trương Diệu Vi đã xảy ra chuyện rồi!”
-
#Trương Diệu Vi#
#Trương Diệu Vi tát Bạch Ngọc#
#Thông tin đen của Trương Diệu Vi#
#Bạch Ngọc oan ức#
Một đoạn video Trương Diệu Vi đánh Bạch Ngọc được đăng tải lên mạng. Ngay sau đó, đột nhiên vô số thông tin đen của Trương Diệu Vi bị lan truyền trên mạng, chẳng hạn như trước đây từng quy tắc ngầm, gái giang hồ, giở trò với những cây đa cây đề trong giới, ăn nói th0 tục, kẻ thứ ba vân vân. Thông tin thật giả lẫn lộn bỗng chốc đốt sáng các trang mạng.
Trương Diệu Vi hiện đang là tiểu hoa thế hệ trẻ được Hoa Minh lăng xê, độ nổi tiếng cao hơn Bạch Ngọc đôi chút, có thể xem như đây là thế hệ nữ minh tinh trẻ tuổi đầu tiên.
Bỗng dưng bị tuồn ra bê bối, đương nhiên cô ta mau chóng lên hot search.
Hoa Minh lập tức triệu tập hội nghị.
Sự kiện Trương Diệu Vi không chỉ liên quan đến một mình cô ta, mà còn ảnh hưởng đến tất cả các hợp đồng, công ty Hoa Minh và chương trình tạp kĩ “Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng” sắp sửa được ghi hình,… của cô ta.
Dính líu rộng rãi đến mức Hoa Minh phải tổ chức họp để giải quyết vấn đề này.
“Sếp sẽ tới chứ?”
“Đang trên đường đến đó.”
“Trước đây sếp luôn ở công ty, bây giờ đột nhiên không ở đây nên tôi chưa quen lắm...”
“Đúng là lạ, không biết sao người máy nhân viên gương mẫu tự dưng lại thay đổi vậy nhỉ...”
...
Quản lý cấp cao của Hoa Minh xì xào trao đổi.
Lúc này, bên ngoài phòng họp chợt vọng lại tiếng bước chân, trợ lý Cao mở cửa ra.
Mọi người lập tức nghiêm túc, không nói tiếng nào.
...Hôm nay, chắc chắn tâm trạng sếp không tốt đâu, đừng dại gì chọc tới anh ấy nhé!
Trong bầu không khí căng thẳng, Hạ Vân Trù sải bước đi vào. Âu phục, giày da, khí thế vẫn mạnh mẽ như mọi ngày.
Chỉ có điều...
Khoan đã!
Sếp đang ôm cái gì trong lòng thế?!
Gấu trúc?!
Ủa? Không đúng, hình như là chó mà...
- -------------------
Sáng sớm, trợ lý Cao vội vàng báo “tin tốt” này cho sếp thì chợt phát hiện, khi anh ta nói xong, người đối diện một mực im lặng.
...Một sự im lặng rợn cả tóc gáy.
Ngay khi anh ta không kiềm được chuẩn bị nói tiếp thì người đối diện đáp: “Ừ, nói rõ chi tiết.”
Giọng anh rất bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc.
Nhưng chẳng hiểu sao một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng trợ lý Cao, cánh tay anh ta bắt đầu nổi da gà như thể gió rét đang bất ngờ ập từ bên ngoài vào, khiến anh ta cứng đờ.
Vì vậy, giọng anh ta cũng hơi mất tự nhiên: “...Là một cô gái trẻ gọi điện thoại tới, cô ấy xuất ngoại nên đã gửi con Chow Chow nhờ người ta nuôi hộ, sau đó họ làm lạc mất nó.”
Chow Chow...
Trái tim Hạ Vân Trù thắt lại, anh thản nhiên hỏi: “Cũng từng hoá trang cho con Chow Chow đó thành gấu trúc à?”
...Đúng là khá hiếm thấy.
Trợ lý Cao: “Vâng.”
Lại chìm vào tĩnh lặng.
Trợ lý Cao hỏi dò: “Vậy... có cần từ chối khéo không ạ?”
Hạ Vân Trù lãnh đạm đáp: “Tại sao phải từ chối khéo? Nếu cô ta là chủ nhân của con chó kia thì để cô ta mang con chó đó đi thôi. Cậu bảo cô ta tới nhận nó đi.”
Hiếm khi anh nói một câu khá dài như vậy, giọng điệu không tỏ vẻ tức giận, nhưng trợ lý Cao nghe vẫn cảm thấy sởn gai ốc.
Không thèm gọi Chi Chi nữa, mà gọi thành... con chó đó rồi.
“Được, tôi sẽ liên lạc với cô ấy ạ.”
Nói xong, hai người cúp điện thoại.
Sau khi để điện thoại di động xuống, Hạ Vân Trù nhìn về phía chó con trắng đen đang xem TV với ánh mắt phức tạp. Trong tivi đang chiếu “Tây Du Ký”, cô nằm trên ghế sofa, nghiêng đầu xem rất say sưa.
Chó cũng biết xem tivi à?
Cô có thể hiểu sao?
Trong đầu Hạ Vân Trù chợt thoáng qua ý nghĩ này, ngay sau đó anh lại nhớ đến chuyện “chủ nhân” của cô tìm tới và muốn đưa cô đi...
Bất giác, trong lòng anh không mấy dễ chịu, chân mày cũng cau chặt vào nhau.
...Cô thật sự rất phiền phức.
...Nhưng hai ngày nay, dường như anh đã quen rồi.
Cũng... rất đáng yêu.
-
Vì “chủ chó” còn ở nước ngoài, nên qua thoả thuận, họ đồng ý gọi video với nhau.
Sau khi kết nối video, màn hình đối diện là một cô gái trẻ đeo mắt kính, có lẽ khoảng đầu hai mươi, rõ là mới tốt nghiệp không lâu.
Hiển nhiên, người bên kia không ngờ người trong video lại trẻ tuổi, đẹp trai và có khí thế mạnh mẽ như thế, dẫn đến mắt cô ấy ánh lên tia kinh ngạc.
Hồi lâu sau, cô ấy mới đỏ mặt, luống cuống nói: “Chào, chào anh. Tôi, tôi tôi tên là Lý Như.”
“Ừ.” Hạ Vân Trù gật đầu. Chau mày, anh đi thẳng vào vấn đề: “Cô nói con Chow Chow kia do cô nuôi?”
“Đúng vậy. Đầu năm ngoái mới đón về nhà, tôi còn có hình...” Lý Như hơi căng thẳng, hốt hoảng muốn lục tìm ảnh chụp.
Hạ Vân Trù cắt lời cô ta: “Tại sao nó mất? Mất bao lâu rồi?”
“Nó đi lạc khoảng mười ngày, vì phải xuất ngoại nên tôi không tiện mang chó theo. Mỗi ngày tôi bỏ ra bốn mươi đồng gửi nhờ nó ở nhà người khác, nhưng khoảng thời gian trước người nhà đó không trông nom kĩ đã để nó chạy mất, mà họ không chịu báo với tôi, tôi cũng vừa mới biết thôi.” Lý Như giải thích.
Mắt Hạ Vân Trù sắc bén: “Lạc mười ngày cô mới biết, dù nhà kia không báo cho cô nhưng mỗi ngày cô không thèm xem video, không quan tâm đến tình hình của chó mình sao? Hay là... Thật ra trong khoảng thời gian qua cô cũng hoàn toàn không ngó ngàng đến chó của mình!”
Lý Như vẫn đang chìm đắm trong vẻ khôi ngô của anh, nghe anh nghiêm khắc chất vấn, cô ấy lập tức lắp bắp: “Tôi, tôi quá bận rộn... nên mới...”
“Nếu vậy, thì cô Lý à, tôi có thể phán đoán rằng cô không thích hợp nuôi chó đúng chứ?” Mắt Hạ Vân Trù vẫn sắc bén, giọng điệu lạnh lùng.
Lý Như hoảng hốt đến mức mặt mũi trắng bệch.
Có lẽ cảm thấy mình khá mất mặt trước mặt người đàn ông này, cô ấy cứng cổ nhắm mắt nói: “Vâng, là lỗi của tôi, nhưng anh nhặt được chó của tôi, là tôi tốn tiền mua được, anh nên trả lại cho tôi chứ.”
Hạ Vân Trù lạnh lùng: “Xin lỗi, xin cô chú ý ngôn từ, bây giờ chưa thể kết luận chó tôi nhặt được có phải của cô làm lạc mất hay không, dù sao địa điểm tôi nhặt được cách nhà người mà cô nhờ nuôi hộ tới tận hơn hai mươi cây số đấy.”
Lý Như hé miệng, không nói thành lời.
Hạ Vân Trù cũng nhìn chằm chằm cô ấy không nói gì với đôi mắt sắc bén.
Hồi lâu, Lý Như lắp bắp: “Anh, anh đăng tin tìm chủ nhân của thú nuôi đi lạc. Tôi, tôi tới tìm chó của mình, mà anh lại tỏ thái độ lạnh lùng vậy, có phải anh, anh không muốn trả tôi đúng không?”
Hạ Vân Trù hơi khựng lại.
Anh mím môi, đáp: “Nếu là chó của cô, dĩ nhiên tôi sẽ trả lại cho cô, nhưng trước tiên cần xác nhận lại đã.”
“Vậy không phải đơn giản rồi sao, anh ôm con chó kia tới để tôi nhìn thử, tôi có thể nhận ra chó mà mình nuôi!” Lý Như khẳng định.
Hạ Vân Trù im lặng.
Anh lại mím môi, trả lời: “Không loại trừ trường hợp cô có thể nói dối.”
“Chó nhà tôi sẽ biết tôi, anh cho nó nhìn tôi thử đi, nó sẽ nhận ra, chắc chắn sẽ không sai đi đâu được!” Lý Như tiếp tục phản bác.
Hạ Vân Trù hoàn toàn không thể nói tiếp.
“Thưa anh,” Lý Như hỏi vặn: “Có phải anh không muốn trả không?”
“Két...” Tiếng ghế ma sát, Hạ Vân Trù đứng lên, sắc mặt tối tăm khó nhận ra.
Một lát sau, anh nghiêng đầu gọi: “Chi Chi.”
Lý Như đợi khoảng nửa phút. Một con chó khá giống gấu trúc chạy tới, bước chân nhẹ nhàng, tung tẩy đuôi, hiển nhiên tâm trạng nó đang khá tốt.
Mạc Linh Chi: “Chít!” Làm gì vậy, ti vi đang hay mà!
Tôn Ngộ Không sắp bắt yêu quái rồi!
Cô vội vàng hỏi dò anh định làm gì.
“Cổn Cổn! Là Cổn Cổn phải không?” Giọng Lý Như vang lên từ màn ảnh.
Mạc Linh Chi nghi ngờ quay đầu lại, nhìn vào màn hình.
Có người nữa hả?
Người đó là ai vậy?
Mặt cô đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Lý Như thấy ngay vành mắt bị sơn đen bất quy tắc vừa buồn cười vừa đáng yêu của cô. Cô nghiêng đầu, trông càng thêm ngây ngô và dễ thương.
Hạ Vân Trù mím chặt môi.
Lý Như: “...Nó không phải Cổn Cổn.” Giọng cô ấy hơi thất vọng.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, không cần phải xác nhận tiếp nữa, cô ấy đã có đáp án.
Hạ Vân Trù khựng lại, nhìn về phía cô ấy rồi hỏi: “Chắc chứ?”
“Ừm...” Lý Như cúi đầu: “Chắc chắn không phải Cổn Cổn, nó khác xa Cổn Cổn, bề ngoài không giống, nhìn hình hơi giống nhưng nhìn kĩ thì hoàn toàn khác. Con này hơi nhỏ, hơn nữa còn... dễ thương hơn, rất khác.”
Có lẽ cảm thấy thái độ vừa rồi của mình hơi cứng rắn, Lý Như xấu hổ: “Thành thật xin lỗi anh, đã gây thêm phiền phức cho anh rồi, do tôi tìm nhầm.”
Hạ Vân Trù khẽ nhướng môi, giọng không còn sắc bén và nghiêm nghị như ban nãy, mà bình tĩnh lạ thường: “Không sao, chúc cô sớm ngày tìm được Cổn Cổn.”
Dứt lời, anh trực tiếp ngắt video.
Lý Như: “???”
Lúc cô ấy đi nhận chó thì anh cố sức thoái thác, thái độ “ác liệt”. Phát hiện cô ấy tìm nhầm, lẽ ra anh nên tức giận nhưng anh lại chẳng mảy may bực bội???
Người này làm sao vậy nhỉ!
Hạ Vân Trù cũng mặc kệ phản ứng của Lý Như khi bị cúp video ngang. Anh một tay ôm Mạc Linh Chi lên đầu gối mình, nhẹ nhàng vu0t ve.
Ngay sau đó, anh nhắn voice chat cho trợ lý Cao...
“Người ta tìm nhầm, sau này đừng lãng phí thời gian cho thêm phiền, xé hết tất cả giấy dán thông báo mời đến nhận chó lạc đi, tôi không rảnh đến thế đâu.”
Trợ lý Cao: “???”
Anh ta không hiểu gì cả. Sau khi nhìn đi nhìn lại câu này những mười lần, anh ta bèn nhắn tin cho thư ký Đàm...
[Đại ca Đàm! Gấp nè!]
Sau đó, anh ta đơn giản thuật lại chuyện đã xảy ra.
Là thư ký của sếp lớn, là người sếp tín nhiệm nhất, thư ký Đàm chỉ điềm tĩnh đáp...
[Phiền phức? Có phiền như chăm sóc thú cưng không hả?]
Trợ lý Cao: “!!!”
Má, hoá ra Hạ tổng vừa mắt chó con nên không nỡ bỏ à!!
Hức hức hức, hoá ra người máy Hạ tổng cũng biết coi trọng thú cưng.
So với thư ký Đàm, quả nhiên anh ta vẫn còn non và xanh lắm, thế mà không nhìn ra!
Trợ lý Cao âm thầm đau thương, trong khi Hạ Vân Trù đang ôm chó con khẽ mỉm cười.
“Áu...” Mạc Linh Chi giãy giụa.
Ôm gì mà ôm!
Cô muốn xem ti vi mà!!
Dường như Hạ Vân Trù biết cô đang nghĩ gì, anh đứng lên, ôm cô vào phòng khách, giọng nói đượm ý cười: “Nhóc quá phiền phức, nóng tính nữa, đoán chừng sẽ không tìm được người nhận nuôi nhóc đâu.”
Mạc Linh Chi: “Áu!” Nói bậy, cô tốt tính lắm nhá. Cô là gấu trúc quốc bảo, có vô số người muốn nuôi cô đó nha!
Hạ Vân Trù: “Nhóc đi lạc lâu vậy mà chủ nhóc còn chưa đến tìm, nên thôi nhóc đừng tìm thêm chủ khác nữa.”
Mạc Linh Chi: “Áu!” Người nhận nuôi tôi không phải là anh sao??
Hạ Vân Trù đột nhiên nghiêm túc cúi đầu nhìn cô, cất giọng chân thành...
“Vì vậy, sau này anh sẽ nuôi nhóc nhé, được không?”
Giờ khắc này, anh đã quyết tâm.
Còn Mạc Linh Chi...
Vừa vào phòng khách, cô đã dán mắt vào tivi rồi, hoàn toàn không chú ý nghe xem anh đang nói gì.
Hạ Vân Trù bật cười, giơ tay lên xoa nhẹ đầu lông xù của cô.
Mạc Linh Chi xem ti vi, không màng tới anh, chỉ có điều tai hơi run lên, hiển nhiên cô không kiên nhẫn.
Hạ Vân Trù lại mỉm cười.
-
Sau khi quyết định nuôi chó, Hạ Vân Trù đã chuẩn bị sẵn rất nhiều thứ tại nhà.
Trước tiên anh sắp xếp lại vô số thứ, mua cực nhiều đồ chơi, và tìm người xây dựng một sân chơi nhỏ cho chó ở sân trước.
Sau đó, tất cả đồ dùng dành cho chó đều được lắp đặt bên chái nhà.
Kiểm tra, cấp phép, anh làm đủ hết tất cả mọi thứ.
Là sếp của một công ty điện ảnh và truyền hình, chỉ cần anh sẵn lòng thì sẽ có rất nhiều thời gian tự do, dù làm việc ở nhà cũng được. Nhưng vì là một nhân viên mẫu mực nên anh mới tỏ ra bản thân vô cùng bận rộn.
Gần đây anh toàn làm việc tại nhà.
Mạc Linh Chi chơi muốn điên rồi!
...Lúc này, cô mới thật sự cảm nhận được hạnh phúc ở xã hội loài người.
Một ngày ba bữa, bữa nào cũng vậy, bữa nào cũng ngon miệng, muốn chơi có thể ra ngoài chơi đủ loại trò chơi, không muốn chơi thì về nhà xem ti vi, cùng với các món ăn vặt ngon lành và đa dạng. Cô chỉ cần năn nỉ vài lần thì sẽ có bánh kem ăn, buổi tối người nhận nuôi sẽ tắm và sấy lông cho cô, còn gãi ngứa cho cô nữa...
Hạnh phúc quá đi mất!
Cô vui mừng khôn xiết, quả nhiên làm gấu trúc quốc bảo là tốt nhất.
Ăn cơm xong, cô đi chơi cầu trượt một lát, rồi quay lại để Hạ Vân Trù lau sạch chân cho cô. Sau đó, cô nhảy lên ghế sofa tiếp tục xem Tây Du Ký mà cô ưa thích nhất.
Bên cạnh, Hạ Vân Trù ôm laptop làm việc, thỉnh thoảng sẽ nhìn qua cô.
Giờ phút này, chó con trắng đen kia đang nằm trên ghế sofa tập trung xem ti vi. Thấy cảnh nào đặc sắc, mắt cô sẽ trợn tròn, đuôi khẽ đung đưa, mắt chỉ chứa đủ mỗi ti vi.
Thậm chí cô quên ăn cả quả hạch và đồ ăn vặt ở bên cạnh.
Một chú chó thích ăn đồ ăn vặt...
Nghĩ vậy, khoé miệng Hạ Vân Trù hơi co rút, nhưng sâu trong mắt lại chất chứa ý cười.
“Rè...” điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hạ Vân Trù nhìn chó con, rồi bắt máy. Đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói dồn dập...
“Hạ tổng! Trương Diệu Vi đã xảy ra chuyện rồi!”
-
#Trương Diệu Vi#
#Trương Diệu Vi tát Bạch Ngọc#
#Thông tin đen của Trương Diệu Vi#
#Bạch Ngọc oan ức#
Một đoạn video Trương Diệu Vi đánh Bạch Ngọc được đăng tải lên mạng. Ngay sau đó, đột nhiên vô số thông tin đen của Trương Diệu Vi bị lan truyền trên mạng, chẳng hạn như trước đây từng quy tắc ngầm, gái giang hồ, giở trò với những cây đa cây đề trong giới, ăn nói th0 tục, kẻ thứ ba vân vân. Thông tin thật giả lẫn lộn bỗng chốc đốt sáng các trang mạng.
Trương Diệu Vi hiện đang là tiểu hoa thế hệ trẻ được Hoa Minh lăng xê, độ nổi tiếng cao hơn Bạch Ngọc đôi chút, có thể xem như đây là thế hệ nữ minh tinh trẻ tuổi đầu tiên.
Bỗng dưng bị tuồn ra bê bối, đương nhiên cô ta mau chóng lên hot search.
Hoa Minh lập tức triệu tập hội nghị.
Sự kiện Trương Diệu Vi không chỉ liên quan đến một mình cô ta, mà còn ảnh hưởng đến tất cả các hợp đồng, công ty Hoa Minh và chương trình tạp kĩ “Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng” sắp sửa được ghi hình,… của cô ta.
Dính líu rộng rãi đến mức Hoa Minh phải tổ chức họp để giải quyết vấn đề này.
“Sếp sẽ tới chứ?”
“Đang trên đường đến đó.”
“Trước đây sếp luôn ở công ty, bây giờ đột nhiên không ở đây nên tôi chưa quen lắm...”
“Đúng là lạ, không biết sao người máy nhân viên gương mẫu tự dưng lại thay đổi vậy nhỉ...”
...
Quản lý cấp cao của Hoa Minh xì xào trao đổi.
Lúc này, bên ngoài phòng họp chợt vọng lại tiếng bước chân, trợ lý Cao mở cửa ra.
Mọi người lập tức nghiêm túc, không nói tiếng nào.
...Hôm nay, chắc chắn tâm trạng sếp không tốt đâu, đừng dại gì chọc tới anh ấy nhé!
Trong bầu không khí căng thẳng, Hạ Vân Trù sải bước đi vào. Âu phục, giày da, khí thế vẫn mạnh mẽ như mọi ngày.
Chỉ có điều...
Khoan đã!
Sếp đang ôm cái gì trong lòng thế?!
Gấu trúc?!
Ủa? Không đúng, hình như là chó mà...
- -------------------