Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Trans: Mướp Đắng
Hơn nữa, còn cần cô quyết định một chuyện lớn!
Vừa nghĩ đến đây, Mạc Linh Chi vô thức ngẩng cao đầu, mở lớn đôi mắt to đen, đuôi và tai dựng đứng, cả người đều trở nên khác lạ!
Khán giả: “...” Phụt!
Bọn họ nhịn cười.
Vừa nãy quản lý của sở thú Bắc Kinh và sở thú tỉnh S đều cảm thấy khó chịu khi để một con chó quyết định một việc lớn như vậy, giờ khắc này đều mỉm cười, khóe miệng cong lên, vẻ mặt bất đắc dĩ.
— Được thôi, đây thực sự là một chú chó khiến người khác không thể không cười.
Lúc đối mặt với cô, mọi người luôn dễ dàng để lộ nụ cười yêu thích.
Hai quản lý sở thú, cùng với những nhân viên sở thú khác ở đang ngồi phía sau, tất cả đều dồn ánh mắt lên người cô.
“Chi Chi, để Đen đến sở thú của chúng tôi nhé, nhóc không muốn thường xuyên gặp nó hay sao?”
“Chi Chi, để Đen đến sở thú của chúng tôi đi, nhóc muốn gặp nó, chúng tôi sẽ mua vé cho nhóc!”
“Chi Chi Chi Chi, nhóc xem, đây là điều kiện môi trường chỗ chúng tôi!”
“Chi Chi…”
…
Bọn họ vô cùng thích Mạc Linh Chi, hơn nữa, bọn họ đều hy vọng cô không phải là chó, mà là gấu trúc.
Bởi vì, nếu cô là gấu trúc, vậy thì mấy cái sở thú của bọn họ sẽ có cơ hội có được cô rồi!
Đáng tiếc, cô thực sự là chó, thuộc sở hữu của Hạ Vân Trù.
Mạc Linh Chi bị gọi muốn nổ não, mạnh mẽ lùi về sau mấy bước, trốn phía sau Hạ Vân Trù.
Nhưng mà lúc này Hạ Vân Trù cũng không cứu cô, mà còn nói: “Chi Chi, nhóc quyết định giúp Đen đi.”
Đây là lần đầu tiên Mạc Linh Chi nhậm chức, nghĩ một lát, biểu cảm ngây ngất của cô trở nên nghiêm túc hơn, bộ dáng chính trực: “Áu!”
Mọi người: “???” Nó nói gì?
Hạ Vân Trù dịch lại: “Nhóc nói nhóc phải hỏi ý kiến đương sự gấu rồi mới ra quyết định.”
Đương sự gấu…
Mọi người: …
Cư dân mạng xem livestream…
“Ha ha ha!!!”
“Cười muốn điên luôn, nhà ngoại giao Chi Chi này, nếu không có nhà phiên dịch Hạ Vân Trù thì cũng không dễ làm nha!”
“Đúng rồi, tôi thực sự bái phục Hạ Vân Trù, thế mà có thể lĩnh hội được ý của Chi Chi,”
“Tình cảm hai người thật tốt mà, Hạ Vân Trù đối với Chi Chi, đó thực sự không phải tình nghĩa bình thường.”
“Chi Chi cũng rất nghiêm túc với công việc đó, cũng không biết sau này nhóc thể làm gì với công việc này!”
“Làm gì? Đây là một cái danh hão mà thôi…”
…
Cả thế giới đều biết “nhà ngoại giao động vật” chỉ là một cái danh hão, nhưng Mạc Linh Chi không biết.
Cô chỉ biết rằng bản thân làm “quan” rồi, có công việc rồi, cô nhất định phải giống như Hạ Vân Trù, làm việc thật tốt, không phụ sự tin tưởng của loài người!
Hơn nữa…
Cô nhất định phải nhanh chóng thể hiện thực lực!
Nhưng mà, cho đến hiện tại, bọn họ vẫn chưa đề cập gì đến đãi ngộ lương thưởng.
Có thể là vẫn đang quan sát cô phải không?
Nghĩ đến đây, biểu tình của Mạc Linh Chi lại càng thêm trang trọng, vẻ mặt nghiêm túc.
Cô nhất định phải phô diễn năng lực của bản thân, để loài người cho cô một mức lương xứng đáng.
Nhưng mà…
Giống loài khác nhau, cô nghiêm túc như vậy, thái độ chính trực như thế, mà người bên cạnh chỉ muốn cười.
Ai biểu một cục bông tròn vo đen trắng, còn muốn bày ra thái độ nghiêm túc làm chi?
Bọn người Mạc Linh Chi và Hạ Vân Trù chuẩn bị lên núi.
Gấu đen sẽ được vận chuyển trực tiếp từ trên núi bằng đường hàng không, bộ Lâm nghiệp đã cử đến một chiếc trực thăng, dưới sự quan sát của toàn thế giới, thái độ của bộ Lâm nghiệp vô cùng hào phóng.
Thực sự có hơi khó khăn khi đưa Đen ra khỏi núi, chỉ có trực thăng mới có thể trực tiếp hạ cánh trên đỉnh núi.
Một con gấu đen to cứ như vậy ngây ngốc trên núi hai ngày đợi loài người tới, bọn họ sao có thể nhẫn tâm không mang nó đi chứ?
Mạc Linh Chi và Hạ Vân Trù cũng rời khỏi bằng trực thăng, vậy nên bây giờ đang chào tạm biệt người dân trong thôn.
Lưu Mậu đứng cạnh Mạc Linh Chi, hai mắt rưng rưng.
Lão Lưu nắm tay anh, gương mặt đầy nếp nhăn mỉm cười: “Chi Chi, Hạ tiên sinh, cảm ơn mọi người, ba mẹ Lưu Mậu đều xem tivi rồi, tụi nó đợi tới lúc thằng bé nghỉ hè sẽ xin nghỉ phép về thăm thằng bé.”
Người làm công đều không dễ dàng gì, đặc biệt là dân nghèo, vé xe đường dài cũng là một khoản chi phí không hề nhỏ, không thể muốn về lúc nào cũng được.
Hạ Vân Trù lắc đầu: “Cũng rất cảm ơn sự chăm sóc của mọi người mấy ngày nay.”
Nụ cười lão Lưu càng sáng lạn: “Không không, vẫn là nên cám ơn mọi người, đây là một ít đặc sản mà tôi chuẩn bị, không có gì đáng giá cả, Hạ tiên sinh cậu đừng chê cười, cầm lấy đi.”
Hạ Vân Trù muốn từ chối, lão Lưu trực tiếp nhét cho anh: “Sau này thôn của chúng tôi có thể nuôi gà rồi, chúng tôi cũng sẽ có thu nhập, một chút đặc sản mà thôi, không thể nào so được với sự giúp đỡ của mọi người dành cho chúng tôi.”
Hạ Vân Trù nghĩ một lát, nhận lấy, chỉ nói một câu: “Đợi thôn phát triển hơn, có thể kêu cha mẹ Lưu Mậu quay về, mọi người mở một quán ăn, một già một nhỏ vẫn nên có người trẻ tuổi ở bên cạnh mới tốt.”
Lão Lưu vẫy vẫy tay, không quá để ý.
Đi ra ngoài mở quán ăn thì quá tốn kém, mà mở quán ăn trong thôn Tuyết Sơn thì lại không có khách.
Mấy người này đi rồi, thôn Tuyết Sơn lại quay về dáng vẻ yên bình vốn có của trước đây.
Đừng nói là mở quán cơm, một ít đặc sản còn không thể bán được.
Trưởng thôn cũng bước lên, nhét cho Hạ Vân Trù một túi đầy đặc sản, anh vẫn từ chối.
Trưởng thôn: “Đây không phải là cho cậu, là cho Chi Chi đó, cảm ơn Chi Chi đã quảng cáo gà ta bản địa của thôn Tuyết Sơn, năm mươi triệu chúng tôi không có, nhưng sau này nếu Chi Chi muốn ăn gà, chúng tôi sẽ tặng Chi Chi!”
Ngừng một lúc, ông ta bổ sung thêm một câu: “Ầy, chỉ là đường quá xa, không thể tặng gà sống được.”
Cho Chi Chi…
Như vậy khiến Hạ Vân Trù không có cách nào từ chối nữa.
Trên thực tế, Hạ Vân Trù không thể từ chối những người thôn dân chất phác này.
Bọn họ tìm đủ mọi lý do để nhét đặc sản vào tay Hạ Vân Trù, có nấm rừng khô, có thịt khô, có trứng gà, có sợi củ cải, thậm chí còn có đông trùng hạ thảo… Lý do khiến người ta không thể từ chối, có người không tìm được lý do, nhét đồ cho anh xong liền chạy mất.
Hạ Vân Trù: “...”
Vì thế, đợi đến lúc lên núi, xung quanh đều là đặc sản của thôn dân tặng Hạ Vân Trù và Chi Chi, đầy một vali lớn.
Ê-kip sẽ giúp họ mang về Bắc Kinh.
Hạ Vân Trù ôm Mạc Linh Chi, cùng với đạo diễn Chương, nhân viên công tác, người của các sở thú với bộ Lâm nghiệp, và các khách mời đi lên núi.
Các khách mời không rời đi bằng trực thăng, nhưng họ muốn xem Đen!
Một con gấu trúc luôn khao khát được loài người nuôi, sao có thể khiến người ta không hiếu kỳ cho được?
Hơn nữa cũng đã đến rồi, lên hình nhiều hơn không tốt sao?
Một đám đông rầm rầm rộ rộ kéo nhau đi lên núi.
Đây là lần cuối cùng livestream, dù là mới sáng sớm, nhưng vẫn có rất nhiều khán giả đang theo dõi.
“Trời ơi, mấy người thôn dân này thật là chất phác mà!!”
“Thật sự rất tốt, rõ ràng đã nghèo như vậy rồi, mà còn cho đồ Hạ Vân Trù và Chi Chi.”
“...Nói thật, có phải là Hạ Vân Trù có hơi “làm giàu bất nhân” không? Anh ta và Chi Chi mỗi bữa đều là món ngon vật lạ, sao không cho người trong thôn ít tiền chứ?
“Người phía trên là đang áp đặt đạo đức à?”
“Sao lại nói là áp đặt đạo đức? Người dân trong thôn đối với anh ta tốt như vậy, anh ta giàu có lẽ nào lại không nên giúp đỡ bọn họ sao?”
“Sao lại không giúp đỡ? Quảng cáo miễn phí của Chi Chi đó mấy người mù hết rồi hả?”
"He he, cái quảng cáo trị giá năm mươi triệu đó không phải là rất tốt cho người dân sao? Chính là tìm cho người dân một con đường nuôi gà, nhưng mà bọn họ nuôi rồi, lại không chắc bán được đâu!”
“Đồng ý, thôn Tuyết Sơn quá hẻo lánh, còn chưa có đường, nuôi gà cũng chưa chắc sẽ bán được!”
“Chúa tôi, sao mọi người lại cứ muốn Hạ Vân Trù bắt buộc phải quyên góp tiền cho thôn dân vậy, còn nói một cách đương nhiên như vậy nữa?”
…
Trên livestream đang không ngừng tranh luận về đề tài tại sao Hạ Vân Trù lại không quyên góp tiền bạc cho người dân thôn Tuyết Sơn, thậm chí còn cãi lên tới hotsearch, độ hot đứng thứ hai, chỉ đứng sau vị trí thứ nhất là #Nhà ngoại giao Chi Chi#.
Rất nhiều người cảm thấy bọn người Hạ Vân Trù không có nghĩa vụ phải quyên góp tiền bạc cho thôn Tuyết Sơn, mà quảng cáo năm mươi triệu của Mạc Linh Chi lại thành công cốc rồi, còn dẫn đến rất nhiều người hâm mộ, tạo ra nguồn thu nhập cho họ.
Đương nhiên, bọn họ cảm thấy có khả năng Hạ Vân Trù chưa nghĩ tới, đợi bọn họ quay lại Bắc Kinh sẽ sắp xếp quyên góp sau.
Nhưng mà, anh cũng không quan tâm đến năm mươi triệu.
Lại có rất nhiều người cảm thấy Hạ Vân Trù là kẻ gian thương, có chứng cứ xác thực.
“Hạ Vân Trù thật sự không có đạo đức! Lúc bắt đầu lần đầu tiên gặp thôn dân, anh ta đã tính kê lão Lưu, để lão Lưu nấu cơm rồi lại cho đồ ăn! Quảng cáo năm mươi triệu của Chi Chi, vốn dĩ không hề có ích lợi gì với thôn dân, bọn họ không cần cái quảng cáo năm mươi triệu đó! Các người sẽ chạy tới thôn Tuyết Sơn chỉ để mua một con gà sao? Nếu không thể, giá trị quảng cáo kia vốn dĩ không lớn!”
“Hạ Vân Trù thực sự rất gian thương, lão Lưu nghèo như vậy, cũng đã có nhiều đồ như vậy mà anh ta không cho người ta cái gì cả! Đề nghị mở quán ăn? Ha ha, mở quán ăn ở thôn Tuyết Sơn, vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được! Chó của Hạ Vân Trù ăn ngon như vậy, lấy tiền mua đồ ăn cho chó một ngày ra cho lão Lưu không được sao?!”
“Hạ Vân Trù, rác rưởi, không phải chỉ là nuôi một con chó đỉnh lưu thôi sao? Đề nghị mọi người đừng cấp nhiệt cho anh ta nữa! Dù anh ta kiếm được tiền thì cũng đều không được sử dụng đúng chỗ!!”
Những lời này vừa phát ra, lập tức có vô số người đồng tình, cũng có vô số người phản đối.
Nhưng không còn nghi ngờ gì, về vấn đề liên quan đến nhân phẩm của Hạ Vân Trù, cho dù những người nói đỡ cho anh, cũng sẽ cảm thấy kỳ thực lần này có chút không đúng, dù sao cũng nên… quyên góp chút tiền cho người dân trong thôn chứ?”
Lẽ nào anh thực sự quên mất?
Lúc cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi, người phụ trách bên phía Hoa Minh đăng một tin tức…
[Xét thấy có người hiểu lầm Hạ tổng, Hoa Minh bắt buộc phải thanh minh lại một lần nữa, Hạ tổng tuyệt đối không phải gian thương, Hạ tổng lập ra một quỹ từ thiện do nhân viên chuyên môn quản lý, ngân sách hằng năm quỹ từ thiện sử dụng để hỗ trợ trẻ em nghèo và các gia đình bị sa thải thất nghiệp đã lên tới sáu mươi triệu.]
[Đối với thôn Tuyết Sơn, bản dự thảo về “kế hoạch thi công khu nghỉ dưỡng Tuyết Sơn” đã được hoàn thành vào tối hôm qua, cho dù Hạ tổng đề nghị “mở quán ăn” hay “nuôi gà” đều không phải là lời nói suông, cho người ta con cá không bằng cho họ cần câu, Hạ tổng của chúng tôi tuyệt đối không phải là kẻ trục lợi như mọi người nhắc tới!]
Sửa đường, xây dựng khu nghỉ dưỡng, hồi sinh cả thôn Tuyết Sơn, thôn dân sao có thể không kiếm được tiền chứ?
Từ việc sửa đường cho đến việc xây dựng, người dân trong thôn đều có thể tìm được việc làm.
Sau khi xây dựng xong, thôn Tuyết Sơn trở thành khu nghỉ dưỡng, bọn họ sẽ có thêm nhiều nguồn thu nhập, con người chính là tiền bạc.
Mà Hạ Vân Trù đã sớm nghĩ xong từ lúc bắt đầu rồi.
Đề nghị lão Lưu mở quán ăn, ngày đầu tiên đã đề cập tới rồi!
Cư dân mạng kinh ngạc.
“Đậu xanh rau má, xin lỗi, tôi xin lỗi Hạ Vân Trù, anh ta làm như vậy còn tốn nhiều tiền hơn là quyên góp đó! Chắc chắn là một khoản đầu tư lớn nha!!”
“Đồng ý, hơn nữa cái này còn tốt cho thôn dân hơn là quyên góp tiền bạc!!”
“Chỉ cần làm một con đường, đã đủ để cuộc sống trong thôn trở nên tốt hơn rồi.”
“Ôi mẹ ơi, đợi khu nghỉ dưỡng Tuyết Sơn xây xong, tôi nhất định phải đến đó chơi!!”
“Tôi cũng vậy!! Tôi vô cùng thích cái suối nước nóng đó!”
“Chắc chắn là Hạ Vân Trù muốn kiếm tiền từ hạng mục này!”
“Đương nhiên là phải kiếm tiền rồi, anh ấy kiếm được tiền, thôn Tuyết Sơn trở nên tốt hơn, có gì không tốt? Khiến anh ấy phá sản rồi, tổ chức từ thiện của anh ấy sao hỗ trợ người khác được nữa? Người dân thôn Tuyết Sơn sao giàu lên được?”
“Đồng ý!! Thương nhân đều giống như Hạ Vân Trù, tôi rất vui vẻ khi anh ta kiếm được tiền!!”
“Cái gì cũng không nói nữa, tôi thấy Hoa Minh rất được, đi mua một ít cổ phiếu thôi.”
…
Trong một thời gian, Hạ Vân Trù và Hoa Minh được đánh giá rất tốt.
Mấy thành phần gây rối đã không còn làm được tích sự gì nữa, căn bản chẳng có ai tin bọn họ nữa.
Trên mạng đã bị đảo ngược mấy lần, mà mấy người Hạ Vân Trù vẫn không hề hay biết, lúc này, bọn họ đã lên núi rồi.
Mạc Linh Chi đang giao lưu cùng Đen…
Mạc Linh Chi: [...Tình hình chính là như vậy, cậu muốn sống ở đâu?]
Đen do dự, vẻ mặt bối rối, nhìn quản lý sở thú tỉnh S, rồi lại nhìn quản lý sở thú Bắc Kinh, biểu cảm vô cùng khó xử.
Người của hai sở thú bị nó làm cho căng thẳng theo, thấp thỏm nhìn nó.
Mạc Linh Chi vỗ một cái lên đầu nó, bực mình nói: [Chọn nhanh lên, nhà bao việc!]
Mọi người: “...”
Ổn thôi, bọn họ đã quá quen với việc một con chó đánh một con gấu to lớn rồi.
Đen: [...Tôi muốn ở gần cô hơn, cô và loài người đó còn đến gặp tôi, tôi còn rất nhớ cái ôm của mấy loài người đó khi lần đầu gặp mặt, bọn họ đều rất tốt…]
Được rồi, Mạc Linh Chi đã rõ.
Cô nhìn Hạ Vân Trù: “Áu”
Cô chỉ người quản lý sở thú tỉnh S, đối phương còn chưa kịp vui mừng, chân nhỏ của cô đã chuyển hướng qua người quản lý sở thú Bắc Kinh.
Hạ Vân Trù hoang mang, sau một lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Nhóc nói Đen muốn sống ở Bắc Kinh, cùng với người của sở thú tỉnh S?”
“Chít!” Mạc Linh Chi gật đầu.
Sở thú tỉnh S: “???”
Ức hiếp ai vậy?
Không những không đến chỗ chúng tôi, mà còn muốn cướp người của chúng tôi sao!!
Ông ta trợn mắt.
Người của cục Lâm nghiệp lại vui mừng: “Được, vậy cứ quyết định vậy đi, quay về hỏi ý kiến nhân viên, nếu họ đồng ý thì điều họ tới sở thú Bắc Kinh làm việc!”
Người quản lý sở thú Bắc Kinh kéo căng khóe miệng, cười đến không khép miệng lại được.
Ánh mắt khiêu khích nhìn người quản lý sở thú tỉnh S, gương mặt già nua cười lộ ra mấy nếp nhăn.
Sở thú tỉnh S: “...”
Quay lưng lại với gấu đen, thở phì phò.
Quá đáng, quá đáng lắm rồi!!
Mạc Linh Chi bước lên trước, đến bên chân người quản lý sở thú tỉnh S, đưa chân nhỏ kéo vạt áo ông ta.
Người quản lý sở thú tỉnh S: “...Tôi rất khó chịu!” Ông ta vẫn rất tức giận.
Mạc Linh Chi: “Áu!” Đừng tức giận, tôi bồi thường cho ông cái khác!
Người quản lý sở thú tỉnh S: “???” Nó đang nói gì…
Hạ Vân Trù cũng vô cùng bất ngờ.
Mạc Linh Chi nhìn Hạ Vân Trù, giơ chân nhỏ lên với ông ấy, sau đó quay người chạy vào trong núi.
“Chi Chi!” Mọi người kinh ngạc hét lên.
Đặc biệt là người của bộ Lâm nghiệp, gấp gáp muốn đuổi theo.
Sao đột nhiên lại chạy vào núi chứ?!
Hạ Vân Trù: “...”
Anh hoang mang giải thích: “Chi Chi muốn chúng ta đợi một lát, nhóc đi… làm chút việc, làm xong sẽ quay lại.”
Đợi cái gì?
Làm việc gì?
Mọi người hoang mang.
_
Hơn nữa, còn cần cô quyết định một chuyện lớn!
Vừa nghĩ đến đây, Mạc Linh Chi vô thức ngẩng cao đầu, mở lớn đôi mắt to đen, đuôi và tai dựng đứng, cả người đều trở nên khác lạ!
Khán giả: “...” Phụt!
Bọn họ nhịn cười.
Vừa nãy quản lý của sở thú Bắc Kinh và sở thú tỉnh S đều cảm thấy khó chịu khi để một con chó quyết định một việc lớn như vậy, giờ khắc này đều mỉm cười, khóe miệng cong lên, vẻ mặt bất đắc dĩ.
— Được thôi, đây thực sự là một chú chó khiến người khác không thể không cười.
Lúc đối mặt với cô, mọi người luôn dễ dàng để lộ nụ cười yêu thích.
Hai quản lý sở thú, cùng với những nhân viên sở thú khác ở đang ngồi phía sau, tất cả đều dồn ánh mắt lên người cô.
“Chi Chi, để Đen đến sở thú của chúng tôi nhé, nhóc không muốn thường xuyên gặp nó hay sao?”
“Chi Chi, để Đen đến sở thú của chúng tôi đi, nhóc muốn gặp nó, chúng tôi sẽ mua vé cho nhóc!”
“Chi Chi Chi Chi, nhóc xem, đây là điều kiện môi trường chỗ chúng tôi!”
“Chi Chi…”
…
Bọn họ vô cùng thích Mạc Linh Chi, hơn nữa, bọn họ đều hy vọng cô không phải là chó, mà là gấu trúc.
Bởi vì, nếu cô là gấu trúc, vậy thì mấy cái sở thú của bọn họ sẽ có cơ hội có được cô rồi!
Đáng tiếc, cô thực sự là chó, thuộc sở hữu của Hạ Vân Trù.
Mạc Linh Chi bị gọi muốn nổ não, mạnh mẽ lùi về sau mấy bước, trốn phía sau Hạ Vân Trù.
Nhưng mà lúc này Hạ Vân Trù cũng không cứu cô, mà còn nói: “Chi Chi, nhóc quyết định giúp Đen đi.”
Đây là lần đầu tiên Mạc Linh Chi nhậm chức, nghĩ một lát, biểu cảm ngây ngất của cô trở nên nghiêm túc hơn, bộ dáng chính trực: “Áu!”
Mọi người: “???” Nó nói gì?
Hạ Vân Trù dịch lại: “Nhóc nói nhóc phải hỏi ý kiến đương sự gấu rồi mới ra quyết định.”
Đương sự gấu…
Mọi người: …
Cư dân mạng xem livestream…
“Ha ha ha!!!”
“Cười muốn điên luôn, nhà ngoại giao Chi Chi này, nếu không có nhà phiên dịch Hạ Vân Trù thì cũng không dễ làm nha!”
“Đúng rồi, tôi thực sự bái phục Hạ Vân Trù, thế mà có thể lĩnh hội được ý của Chi Chi,”
“Tình cảm hai người thật tốt mà, Hạ Vân Trù đối với Chi Chi, đó thực sự không phải tình nghĩa bình thường.”
“Chi Chi cũng rất nghiêm túc với công việc đó, cũng không biết sau này nhóc thể làm gì với công việc này!”
“Làm gì? Đây là một cái danh hão mà thôi…”
…
Cả thế giới đều biết “nhà ngoại giao động vật” chỉ là một cái danh hão, nhưng Mạc Linh Chi không biết.
Cô chỉ biết rằng bản thân làm “quan” rồi, có công việc rồi, cô nhất định phải giống như Hạ Vân Trù, làm việc thật tốt, không phụ sự tin tưởng của loài người!
Hơn nữa…
Cô nhất định phải nhanh chóng thể hiện thực lực!
Nhưng mà, cho đến hiện tại, bọn họ vẫn chưa đề cập gì đến đãi ngộ lương thưởng.
Có thể là vẫn đang quan sát cô phải không?
Nghĩ đến đây, biểu tình của Mạc Linh Chi lại càng thêm trang trọng, vẻ mặt nghiêm túc.
Cô nhất định phải phô diễn năng lực của bản thân, để loài người cho cô một mức lương xứng đáng.
Nhưng mà…
Giống loài khác nhau, cô nghiêm túc như vậy, thái độ chính trực như thế, mà người bên cạnh chỉ muốn cười.
Ai biểu một cục bông tròn vo đen trắng, còn muốn bày ra thái độ nghiêm túc làm chi?
Bọn người Mạc Linh Chi và Hạ Vân Trù chuẩn bị lên núi.
Gấu đen sẽ được vận chuyển trực tiếp từ trên núi bằng đường hàng không, bộ Lâm nghiệp đã cử đến một chiếc trực thăng, dưới sự quan sát của toàn thế giới, thái độ của bộ Lâm nghiệp vô cùng hào phóng.
Thực sự có hơi khó khăn khi đưa Đen ra khỏi núi, chỉ có trực thăng mới có thể trực tiếp hạ cánh trên đỉnh núi.
Một con gấu đen to cứ như vậy ngây ngốc trên núi hai ngày đợi loài người tới, bọn họ sao có thể nhẫn tâm không mang nó đi chứ?
Mạc Linh Chi và Hạ Vân Trù cũng rời khỏi bằng trực thăng, vậy nên bây giờ đang chào tạm biệt người dân trong thôn.
Lưu Mậu đứng cạnh Mạc Linh Chi, hai mắt rưng rưng.
Lão Lưu nắm tay anh, gương mặt đầy nếp nhăn mỉm cười: “Chi Chi, Hạ tiên sinh, cảm ơn mọi người, ba mẹ Lưu Mậu đều xem tivi rồi, tụi nó đợi tới lúc thằng bé nghỉ hè sẽ xin nghỉ phép về thăm thằng bé.”
Người làm công đều không dễ dàng gì, đặc biệt là dân nghèo, vé xe đường dài cũng là một khoản chi phí không hề nhỏ, không thể muốn về lúc nào cũng được.
Hạ Vân Trù lắc đầu: “Cũng rất cảm ơn sự chăm sóc của mọi người mấy ngày nay.”
Nụ cười lão Lưu càng sáng lạn: “Không không, vẫn là nên cám ơn mọi người, đây là một ít đặc sản mà tôi chuẩn bị, không có gì đáng giá cả, Hạ tiên sinh cậu đừng chê cười, cầm lấy đi.”
Hạ Vân Trù muốn từ chối, lão Lưu trực tiếp nhét cho anh: “Sau này thôn của chúng tôi có thể nuôi gà rồi, chúng tôi cũng sẽ có thu nhập, một chút đặc sản mà thôi, không thể nào so được với sự giúp đỡ của mọi người dành cho chúng tôi.”
Hạ Vân Trù nghĩ một lát, nhận lấy, chỉ nói một câu: “Đợi thôn phát triển hơn, có thể kêu cha mẹ Lưu Mậu quay về, mọi người mở một quán ăn, một già một nhỏ vẫn nên có người trẻ tuổi ở bên cạnh mới tốt.”
Lão Lưu vẫy vẫy tay, không quá để ý.
Đi ra ngoài mở quán ăn thì quá tốn kém, mà mở quán ăn trong thôn Tuyết Sơn thì lại không có khách.
Mấy người này đi rồi, thôn Tuyết Sơn lại quay về dáng vẻ yên bình vốn có của trước đây.
Đừng nói là mở quán cơm, một ít đặc sản còn không thể bán được.
Trưởng thôn cũng bước lên, nhét cho Hạ Vân Trù một túi đầy đặc sản, anh vẫn từ chối.
Trưởng thôn: “Đây không phải là cho cậu, là cho Chi Chi đó, cảm ơn Chi Chi đã quảng cáo gà ta bản địa của thôn Tuyết Sơn, năm mươi triệu chúng tôi không có, nhưng sau này nếu Chi Chi muốn ăn gà, chúng tôi sẽ tặng Chi Chi!”
Ngừng một lúc, ông ta bổ sung thêm một câu: “Ầy, chỉ là đường quá xa, không thể tặng gà sống được.”
Cho Chi Chi…
Như vậy khiến Hạ Vân Trù không có cách nào từ chối nữa.
Trên thực tế, Hạ Vân Trù không thể từ chối những người thôn dân chất phác này.
Bọn họ tìm đủ mọi lý do để nhét đặc sản vào tay Hạ Vân Trù, có nấm rừng khô, có thịt khô, có trứng gà, có sợi củ cải, thậm chí còn có đông trùng hạ thảo… Lý do khiến người ta không thể từ chối, có người không tìm được lý do, nhét đồ cho anh xong liền chạy mất.
Hạ Vân Trù: “...”
Vì thế, đợi đến lúc lên núi, xung quanh đều là đặc sản của thôn dân tặng Hạ Vân Trù và Chi Chi, đầy một vali lớn.
Ê-kip sẽ giúp họ mang về Bắc Kinh.
Hạ Vân Trù ôm Mạc Linh Chi, cùng với đạo diễn Chương, nhân viên công tác, người của các sở thú với bộ Lâm nghiệp, và các khách mời đi lên núi.
Các khách mời không rời đi bằng trực thăng, nhưng họ muốn xem Đen!
Một con gấu trúc luôn khao khát được loài người nuôi, sao có thể khiến người ta không hiếu kỳ cho được?
Hơn nữa cũng đã đến rồi, lên hình nhiều hơn không tốt sao?
Một đám đông rầm rầm rộ rộ kéo nhau đi lên núi.
Đây là lần cuối cùng livestream, dù là mới sáng sớm, nhưng vẫn có rất nhiều khán giả đang theo dõi.
“Trời ơi, mấy người thôn dân này thật là chất phác mà!!”
“Thật sự rất tốt, rõ ràng đã nghèo như vậy rồi, mà còn cho đồ Hạ Vân Trù và Chi Chi.”
“...Nói thật, có phải là Hạ Vân Trù có hơi “làm giàu bất nhân” không? Anh ta và Chi Chi mỗi bữa đều là món ngon vật lạ, sao không cho người trong thôn ít tiền chứ?
“Người phía trên là đang áp đặt đạo đức à?”
“Sao lại nói là áp đặt đạo đức? Người dân trong thôn đối với anh ta tốt như vậy, anh ta giàu có lẽ nào lại không nên giúp đỡ bọn họ sao?”
“Sao lại không giúp đỡ? Quảng cáo miễn phí của Chi Chi đó mấy người mù hết rồi hả?”
"He he, cái quảng cáo trị giá năm mươi triệu đó không phải là rất tốt cho người dân sao? Chính là tìm cho người dân một con đường nuôi gà, nhưng mà bọn họ nuôi rồi, lại không chắc bán được đâu!”
“Đồng ý, thôn Tuyết Sơn quá hẻo lánh, còn chưa có đường, nuôi gà cũng chưa chắc sẽ bán được!”
“Chúa tôi, sao mọi người lại cứ muốn Hạ Vân Trù bắt buộc phải quyên góp tiền cho thôn dân vậy, còn nói một cách đương nhiên như vậy nữa?”
…
Trên livestream đang không ngừng tranh luận về đề tài tại sao Hạ Vân Trù lại không quyên góp tiền bạc cho người dân thôn Tuyết Sơn, thậm chí còn cãi lên tới hotsearch, độ hot đứng thứ hai, chỉ đứng sau vị trí thứ nhất là #Nhà ngoại giao Chi Chi#.
Rất nhiều người cảm thấy bọn người Hạ Vân Trù không có nghĩa vụ phải quyên góp tiền bạc cho thôn Tuyết Sơn, mà quảng cáo năm mươi triệu của Mạc Linh Chi lại thành công cốc rồi, còn dẫn đến rất nhiều người hâm mộ, tạo ra nguồn thu nhập cho họ.
Đương nhiên, bọn họ cảm thấy có khả năng Hạ Vân Trù chưa nghĩ tới, đợi bọn họ quay lại Bắc Kinh sẽ sắp xếp quyên góp sau.
Nhưng mà, anh cũng không quan tâm đến năm mươi triệu.
Lại có rất nhiều người cảm thấy Hạ Vân Trù là kẻ gian thương, có chứng cứ xác thực.
“Hạ Vân Trù thật sự không có đạo đức! Lúc bắt đầu lần đầu tiên gặp thôn dân, anh ta đã tính kê lão Lưu, để lão Lưu nấu cơm rồi lại cho đồ ăn! Quảng cáo năm mươi triệu của Chi Chi, vốn dĩ không hề có ích lợi gì với thôn dân, bọn họ không cần cái quảng cáo năm mươi triệu đó! Các người sẽ chạy tới thôn Tuyết Sơn chỉ để mua một con gà sao? Nếu không thể, giá trị quảng cáo kia vốn dĩ không lớn!”
“Hạ Vân Trù thực sự rất gian thương, lão Lưu nghèo như vậy, cũng đã có nhiều đồ như vậy mà anh ta không cho người ta cái gì cả! Đề nghị mở quán ăn? Ha ha, mở quán ăn ở thôn Tuyết Sơn, vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được! Chó của Hạ Vân Trù ăn ngon như vậy, lấy tiền mua đồ ăn cho chó một ngày ra cho lão Lưu không được sao?!”
“Hạ Vân Trù, rác rưởi, không phải chỉ là nuôi một con chó đỉnh lưu thôi sao? Đề nghị mọi người đừng cấp nhiệt cho anh ta nữa! Dù anh ta kiếm được tiền thì cũng đều không được sử dụng đúng chỗ!!”
Những lời này vừa phát ra, lập tức có vô số người đồng tình, cũng có vô số người phản đối.
Nhưng không còn nghi ngờ gì, về vấn đề liên quan đến nhân phẩm của Hạ Vân Trù, cho dù những người nói đỡ cho anh, cũng sẽ cảm thấy kỳ thực lần này có chút không đúng, dù sao cũng nên… quyên góp chút tiền cho người dân trong thôn chứ?”
Lẽ nào anh thực sự quên mất?
Lúc cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi, người phụ trách bên phía Hoa Minh đăng một tin tức…
[Xét thấy có người hiểu lầm Hạ tổng, Hoa Minh bắt buộc phải thanh minh lại một lần nữa, Hạ tổng tuyệt đối không phải gian thương, Hạ tổng lập ra một quỹ từ thiện do nhân viên chuyên môn quản lý, ngân sách hằng năm quỹ từ thiện sử dụng để hỗ trợ trẻ em nghèo và các gia đình bị sa thải thất nghiệp đã lên tới sáu mươi triệu.]
[Đối với thôn Tuyết Sơn, bản dự thảo về “kế hoạch thi công khu nghỉ dưỡng Tuyết Sơn” đã được hoàn thành vào tối hôm qua, cho dù Hạ tổng đề nghị “mở quán ăn” hay “nuôi gà” đều không phải là lời nói suông, cho người ta con cá không bằng cho họ cần câu, Hạ tổng của chúng tôi tuyệt đối không phải là kẻ trục lợi như mọi người nhắc tới!]
Sửa đường, xây dựng khu nghỉ dưỡng, hồi sinh cả thôn Tuyết Sơn, thôn dân sao có thể không kiếm được tiền chứ?
Từ việc sửa đường cho đến việc xây dựng, người dân trong thôn đều có thể tìm được việc làm.
Sau khi xây dựng xong, thôn Tuyết Sơn trở thành khu nghỉ dưỡng, bọn họ sẽ có thêm nhiều nguồn thu nhập, con người chính là tiền bạc.
Mà Hạ Vân Trù đã sớm nghĩ xong từ lúc bắt đầu rồi.
Đề nghị lão Lưu mở quán ăn, ngày đầu tiên đã đề cập tới rồi!
Cư dân mạng kinh ngạc.
“Đậu xanh rau má, xin lỗi, tôi xin lỗi Hạ Vân Trù, anh ta làm như vậy còn tốn nhiều tiền hơn là quyên góp đó! Chắc chắn là một khoản đầu tư lớn nha!!”
“Đồng ý, hơn nữa cái này còn tốt cho thôn dân hơn là quyên góp tiền bạc!!”
“Chỉ cần làm một con đường, đã đủ để cuộc sống trong thôn trở nên tốt hơn rồi.”
“Ôi mẹ ơi, đợi khu nghỉ dưỡng Tuyết Sơn xây xong, tôi nhất định phải đến đó chơi!!”
“Tôi cũng vậy!! Tôi vô cùng thích cái suối nước nóng đó!”
“Chắc chắn là Hạ Vân Trù muốn kiếm tiền từ hạng mục này!”
“Đương nhiên là phải kiếm tiền rồi, anh ấy kiếm được tiền, thôn Tuyết Sơn trở nên tốt hơn, có gì không tốt? Khiến anh ấy phá sản rồi, tổ chức từ thiện của anh ấy sao hỗ trợ người khác được nữa? Người dân thôn Tuyết Sơn sao giàu lên được?”
“Đồng ý!! Thương nhân đều giống như Hạ Vân Trù, tôi rất vui vẻ khi anh ta kiếm được tiền!!”
“Cái gì cũng không nói nữa, tôi thấy Hoa Minh rất được, đi mua một ít cổ phiếu thôi.”
…
Trong một thời gian, Hạ Vân Trù và Hoa Minh được đánh giá rất tốt.
Mấy thành phần gây rối đã không còn làm được tích sự gì nữa, căn bản chẳng có ai tin bọn họ nữa.
Trên mạng đã bị đảo ngược mấy lần, mà mấy người Hạ Vân Trù vẫn không hề hay biết, lúc này, bọn họ đã lên núi rồi.
Mạc Linh Chi đang giao lưu cùng Đen…
Mạc Linh Chi: [...Tình hình chính là như vậy, cậu muốn sống ở đâu?]
Đen do dự, vẻ mặt bối rối, nhìn quản lý sở thú tỉnh S, rồi lại nhìn quản lý sở thú Bắc Kinh, biểu cảm vô cùng khó xử.
Người của hai sở thú bị nó làm cho căng thẳng theo, thấp thỏm nhìn nó.
Mạc Linh Chi vỗ một cái lên đầu nó, bực mình nói: [Chọn nhanh lên, nhà bao việc!]
Mọi người: “...”
Ổn thôi, bọn họ đã quá quen với việc một con chó đánh một con gấu to lớn rồi.
Đen: [...Tôi muốn ở gần cô hơn, cô và loài người đó còn đến gặp tôi, tôi còn rất nhớ cái ôm của mấy loài người đó khi lần đầu gặp mặt, bọn họ đều rất tốt…]
Được rồi, Mạc Linh Chi đã rõ.
Cô nhìn Hạ Vân Trù: “Áu”
Cô chỉ người quản lý sở thú tỉnh S, đối phương còn chưa kịp vui mừng, chân nhỏ của cô đã chuyển hướng qua người quản lý sở thú Bắc Kinh.
Hạ Vân Trù hoang mang, sau một lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Nhóc nói Đen muốn sống ở Bắc Kinh, cùng với người của sở thú tỉnh S?”
“Chít!” Mạc Linh Chi gật đầu.
Sở thú tỉnh S: “???”
Ức hiếp ai vậy?
Không những không đến chỗ chúng tôi, mà còn muốn cướp người của chúng tôi sao!!
Ông ta trợn mắt.
Người của cục Lâm nghiệp lại vui mừng: “Được, vậy cứ quyết định vậy đi, quay về hỏi ý kiến nhân viên, nếu họ đồng ý thì điều họ tới sở thú Bắc Kinh làm việc!”
Người quản lý sở thú Bắc Kinh kéo căng khóe miệng, cười đến không khép miệng lại được.
Ánh mắt khiêu khích nhìn người quản lý sở thú tỉnh S, gương mặt già nua cười lộ ra mấy nếp nhăn.
Sở thú tỉnh S: “...”
Quay lưng lại với gấu đen, thở phì phò.
Quá đáng, quá đáng lắm rồi!!
Mạc Linh Chi bước lên trước, đến bên chân người quản lý sở thú tỉnh S, đưa chân nhỏ kéo vạt áo ông ta.
Người quản lý sở thú tỉnh S: “...Tôi rất khó chịu!” Ông ta vẫn rất tức giận.
Mạc Linh Chi: “Áu!” Đừng tức giận, tôi bồi thường cho ông cái khác!
Người quản lý sở thú tỉnh S: “???” Nó đang nói gì…
Hạ Vân Trù cũng vô cùng bất ngờ.
Mạc Linh Chi nhìn Hạ Vân Trù, giơ chân nhỏ lên với ông ấy, sau đó quay người chạy vào trong núi.
“Chi Chi!” Mọi người kinh ngạc hét lên.
Đặc biệt là người của bộ Lâm nghiệp, gấp gáp muốn đuổi theo.
Sao đột nhiên lại chạy vào núi chứ?!
Hạ Vân Trù: “...”
Anh hoang mang giải thích: “Chi Chi muốn chúng ta đợi một lát, nhóc đi… làm chút việc, làm xong sẽ quay lại.”
Đợi cái gì?
Làm việc gì?
Mọi người hoang mang.
_