Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Editor: Siro
Bạch Ngọc tức nghiến răng nghiến lợi, thậm chí cắn nát môi.
Nhưng cô ta có thể nói gì được?
Chẳng lẽ cô ta phải nói thật ra mình không sợ chó, những gì cô ta nói vừa nãy toàn là nói bừa à?
Do cô ta tự biên nên bây giờ cô ta hoàn toàn không thể tự vả vào mặt mình để phủ nhận những gì mình vừa nói được!
Tuy cô ta không thông minh nhưng chắc chắn không ngu ngốc.
Về phần trở mặt?
Cô ta chưa biết Hạ Vân Trù có trả thù mình không, và càng không thể trở mặt với những khách mời khác được.
Vì vậy, Bạch Ngọc hít sâu một hơi rồi cố mỉm cười: “Thành thật xin lỗi... Là vấn đề của em, Chi Chi giật mình vì em, em sẽ xin nó tha thứ. Em sẽ tự dọn ra ngoài, đợi đến khi Chi Chi đón nhận em thì em sẽ dọn về lại.”
Hay cho ý định khéo hiểu lòng người, hay cho mong muốn cầu xin được tha thứ, hay cho việc tự dọn ra ngoài!
Cam Vũ Quyên nhếch môi, nở nụ cười giả dối, nhưng trong lòng đang thầm trợn trắng mắt, không đáp lại.
Dạo này, mấy người trẻ tuổi của giới giải trí quả nhiên không tầm thường chút nào.
Cô ta chủ động dọn đi, hạ mình xuống, chẳng những sẽ được fan thương xót mà không chừng có thể làm Hạ Vân Trù mềm lòng và mở lòng khoan dung.
Còn “cầu được tha thứ” tương đương với mượn cớ sẽ tới đây lượn lờ mỗi ngày để chứng minh sự tồn tại. Chuyện đó có khác gì với không dọn ra ngoài đâu?
Quả là không đơn giản.
Cam Vũ Quyên lại cảm thán.
-
Hạ Vân Trù ôm chó lên lầu. Trợ lý Cao vừa đi theo phía sau, vừa tắt máy quay.
Đây là chương trình của Hoa Minh, bởi vậy dù không tắt máy cũng không sao. Tuy nhiên, là trợ lý, anh ta lại là người cẩn thận nên sẽ không để lại bất kì điểm yếu nào.
Đợi đến khi tắt hết máy quay, anh ta mới phẫn nộ nói: “Bạch Ngọc đó thật sự quá đáng! Ai không nhìn ra cô ta đang cố ý chứ? Tính lợi dụng Chi Chi à, không phải cô ta ỷ Chi Chi không biết nói sao? Đúng là chán sống rồi!”
Mạc Linh Chi thò đầu ra, thở dài thườn thượt.
Cũng đúng, cô ta ỷ cô không nói được nên mới bắt nạt cô!
Ban nãy lúc nổi xung, cô chỉ muốn biến thành người cãi tay đôi với cô ta, nhưng cô luôn nhớ lời dặn của cây tùng già...
Rằng không bao giờ được biến hình trước mặt con người.
Cho dù là người tốt thế nào thì bài trừ và phân biệt luôn là thiên tính của họ. Nếu cô biến hình trước mặt con người, vậy cô chắc chắn sẽ chịu một số mệnh bi thảm.
Mạc Linh Chi luôn luôn ghi nhớ.
Chỉ có điều...
Cô nhìn Hạ Vân Trù với ánh mắt chần chừ.
Cô cũng không thể yên tâm dù người nhận nuôi tốt nhường này sao?
Thấy ban nãy cô còn than thở, bây giờ lại nhìn mình, Hạ Vân Trù nhướng môi, tay khẽ khàng xoa đầu cô và cất giọng nhẹ nhàng, nhưng sự sắc bén trong mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng:
“Nhóc yên tâm, không ai dám ức hiếp nhóc đâu.”
Anh đặt cô lên giường, hỏi nhỏ: “Nhóc ở trong phòng chơi một lát nhé, lát nữa anh mang đồ ăn sáng tới cho nhóc, được không?”
Mạc Linh Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Vân Trù ra ngoài. Trợ lý Cao hiểu ý theo sát đằng sau.
Khép cửa lại, hai người đứng ngoài hành lang.
Chi Chi có thể hiểu tiếng người nên anh không muốn nói những điều không hay trước mặt cô.
Mắt Hạ Vân Trù ánh lên vẻ lạnh giá, có lẽ gần đây anh tỏ ra lương thiện quá nên họ mới nghĩ... anh rất dễ nói chuyện nhỉ.
“Báo cho tất cả bộ phận hỗ trợ nghệ sĩ Hoa Minh cắt hết tài nguyên của Bạch Ngọc.”
Hạ Vân Trù nhìn trợ lý Cao: “Thông báo cho Trương Diệu Vi rằng tôi sẽ cho cô ta cơ hội làm việc lại, bảo cô ta chuẩn bị tham gia show ‘Ngôi sao nổi tiếng’ số thứ năm, cọ độ hot của Chi Chi. Cái giá là... không cho Bạch Ngọc đường sống.”
Đến nay anh chưa bao giờ là người tốt, thậm chí có thể nói anh là một người lòng dạ độc ác.
Ngực Trợ lý Cao căng thẳng: “Dạ!”
Sau khi đồng ý, anh ta không kịp giúp thu dọn đồ đạc, mà vội vã đi sắp xếp.
Lúc anh ta xuống lầu, vừa khéo gặp Bạch Ngọc đang xách hộp đồ ăn đi lên.
Trợ lý Cao không nhìn cô ta, mà bỏ đi ngay.
Ngón tay Bạch Ngọc căng cứng.
Hít sâu một hơi, cô ta tiếp tục cất bước lên lầu.
-
Lúc này, Hạ Vân Trù vừa kéo cửa ra chuẩn bị về phòng.
“Hạ tổng ~ đây là đồ ăn sáng của ngài và Chi Chi. Em thấy đầu bếp định đưa lên nên đã vội lấy giúp ạ.” Cô ta vươn tay vén tóc ra sau tai để lộ gò má xinh đẹp.
Hạ Vân Trù lạnh lùng nhìn cô ta.
Bạch Ngọc: “...” Người đàn ông này thật không biết đong đưa mà!
Cô ta khẽ cắn môi, trong phút chốc mắt đỏ lên: “Hạ tổng, em xin lỗi, thật sự em không cố ý đâu, trợ lý của em đã thu dọn đồ đạc rồi, em sẽ lập tức dời đến biệt thự kế bên. Em cũng sẽ xin Chi Chi tha thứ, hôm nay chỉ vì quá sợ nên em mới...”
“Bạch Ngọc.” Giọng Hạ Vân Trù lạnh lùng cực hạn.
Bạch Ngọc bị anh nhìn đăm đăm, chợt thấy tim như thắt lại. Cảm giác lạnh lẽo sởn tóc gáy đó lại ập tới.
Hạ Vân Trù đang định nói tiếp...
“Áu!” Trong phòng, một quả cầu tròn với hai màu đen trắng vọt ra kèm theo đôi mắt hung hãn.
Anh sửng sốt.
Mạc Linh Chi tức chết mất.
Cô mới xa người nhận nuôi một lát thôi, mà cô này lại xuất hiện rồi, còn đứng gần người nhận nuôi nữa.
Cô bỗng chốc nhớ lại những gì Trương Diệu Vi nói, đừng bao giờ cho cô này cơ hội, không thì cô ta sẽ sống chung với người nhận nuôi mất.
Sau này, cô ta sẽ vào nhà của người nhận nuôi, ngủ trên giường của người nhận nuôi và đánh cả gấu trúc của người nhận nuôi nữa.
Quốc bảo sẽ không cho cô ta cơ hội đó đâu!
Tiếng gào rú đầy tức giận của cô thu hút được sự chú ý của hai người kia.
Nuốt lại những gì mình vừa định nói, Hạ Vân Trù cúi xuống nhìn cô.
Bé thú tròn trịa trừng to mắt, cắn ống quần Hạ Vân Trù và cố hết sức kéo anh vào phòng, trên gương mặt thể hiện rõ... anh mau về cho tôi!
Hạ Vân Trù: “...”
Những cảm xúc tiêu cực lại được cô xoa dịu.
Anh nhướng môi, rồi vào phòng nương theo lực kéo của cô, vừa cười xem cô định làm gì.
Ngay khi Hạ Vân Trù vào phòng, Mạc Linh Chi lại chạy ra ngoài, nhìn Bạch Ngọc và rú lên: “Áu...”
Bạch Ngọc: “???” Chẳng hiểu mô tê gì cả.
Súc sinh này muốn gì?
Mạc Linh Chi thấy cô ta không hiểu, bèn nhìn chằm chằm cô ta, rồi giơ bàn chân đen ngòm ra khều nhẹ hộp đồ ăn.
Bạch Ngọc: “...” Theo bản năng, cô ta đặt hộp đồ ăn xuống đất.
Mạc Linh Chi bước lên vài bước, chống hai chân trước lên hộp đồ ăn, rồi đi bằng hai chân sau đẩy hộp đồ ăn vào phòng.
“Rầm!” Cô dùng đầu vịn cửa rồi đóng cửa phòng lại.
Bị nhốt ở ngoài, Bạch Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong phòng, Mạc Linh Chi đăm đăm nhìn Hạ Vân Trù, mắt hơi hung dữ.
“Áu...” Anh không được ở cùng với cô ta!
Hạ Vân Trù: “...”
Anh nhướng môi, nắm tay thành quyền và giơ lên che miệng: “Ghét cô ta vậy à?”
“Áu!” Rất rất rất ghét!
Hạ Vân Trù ngồi xổm xuống, giơ tay xoa đầu cô, không khỏi cảm thán:
“Đôi khi anh thật sự cảm thấy nhóc giống như một con người, có thể hiểu được anh đang nói gì, có đủ mọi loại cảm xúc phức tạp và có thể biểu đạt suy nghĩ của mình... biết tủi thân khóc lóc như con người và cũng biết ghét người khác.”
Những hành động lạ thường này của cô không phải là lần đầu tiên.
Lúc vừa được anh đưa về nhà, cô từng khóc một lần, lúc ấy anh không hiểu, sau này quan tâm hơn đến cô anh mới biết “tủi thân bật khóc” không có ở loài chó.
Mỗi tuần bác sĩ thú ý sẽ đến kiểm tra cơ thể cho cô một lần, dù có rất nhiều biểu hiện lạ thường nhưng cô biết khóc, biết quậy, biết ăn vặt, biết ăn cay mặn...
Nhưng quả thật cô rất khỏe mạnh, không có bất kỳ vấn đề gì về cơ thể.
Tất cả những điều dị thường này chỉ có thể do... cô quá thông minh.
Thỉnh thoảng, anh cứ nghĩ mình đang đối diện với người chứ không phải là chó. Một con người đơn giản luôn dựa dẫm và tin tưởng anh.
Nếu cô là người...
Hạ Vân Trù thầm nghĩ, đăm chiêu nhìn vào đôi mắt đen láy của cô.
“Áu!” Trong đôi mắt đen ấy không có bất cứ phản ứng khác lạ nào.
Hạ Vân Trù thở dài một hơi, không rõ là thất vọng hay thả lỏng.
“Á áu ~” Cô đói bụng rồi.
Mạc Linh Chi đẩy hộp đồ ăn tới hòng nhắc nhở anh.
Hạ Vân Trù xách hộp đồ ăn lên, dẫn theo cô tới bàn làm việc.
Mạc Linh Chi không hề chột dạ.
Dĩ nhiên cô không phải là người.
Cô là linh.
Linh có hình dáng con người.
-
Ăn sáng xong, chương trình vẫn đang được ghi hình.
Nếu đã ra ngoài chơi, Hạ Vân Trù cũng không muốn chuyện xấu ảnh hưởng đến tâm trạng của Chi Chi.
Thế nhưng, cô nhóc này khá mau quên, vừa mới tức giận nhưng lúc này ăn no lại thoải mái nằm trên tatami ở ban công phơi nắng, thậm chí rên “ư ử” thành tiếng.
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi: “Chi Chi, có muốn ra biển chơi không?”
“Áu!” Chó con đang nằm tư thế con cá, chợt nhảy cẫng lên một cách linh hoạt vượt khỏi sức tưởng tượng của Hạ Vân Trù. Vẻ mặt cô hưng phấn, tai dựng lên, đuôi điên cuồng ngoe nguẩy.
Hạ Vân Trù duỗi tay bế thốc cô lên.
Cô lại vắt vẻo trên cánh tay anh, ngẩng đầu ưỡn ngực với nét mặt phấn khởi.
Lúc một người một thú xuống lầu, lầu một đã không còn ai nữa.
Cam Vũ Quyên và bạn trai trẻ của cô ấy đưa theo camera man đi “tình tứ”. Trương Dương Triết cũng dẫn con trai ra ngoài. Tô Ức thì không biết đã đi đâu.
Lầu một chỉ còn lại Bạch Ngọc đang kéo vali.
Giờ phút này, người đại diện của Bạch Ngọc đang nài nỉ đạo diễn Chương: “Đạo diễn Chương... chúng ta cũng hợp tác chân thành với nhau, xin ông hãy giơ cao đánh khẽ, nương tay với Bạch Ngọc đi ạ. Cô ấy không hiểu chuyện, ông đừng so đo với cô ấy, xóa đoạn buổi sáng đi nhé.”
Anh Trương nhận được tin thì ngựa không ngừng vó chạy tới. Sau khi hỏi thăm tình hình, anh ta lập tức đưa ra quyết định... nhờ đạo diễn Chương xoá bỏ.
Bạch Ngọc một mực nghĩ mình rất tủi thân vì bị chèn ép, nhưng anh Trương lại biết nếu vài đoạn thành phẩm được công chiếu sẽ chỉ khiến Bạch Ngọc càng bị khán giả ghét thêm mà thôi!
Hơn nữa, chính cô ta đã quên mất rằng trong một chương trình thực tế rất lâu trước đây cô ta từng nói mình rất thích những con thú nhỏ. Và rằng cô ta từng nuôi một chú chó khi còn bé, sau này con chó đó chết thì cô ta đã khóc rất lâu.
Mấy câu đó nhằm để thiết lập hình tượng cá nhân, thông thường những gì các ngôi sao nói chẳng có bao nhiêu là thật. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy thôi. Vì nói quá nhiều nên chính cô ta cũng quên khuấy mất.
Văn đó do anh Trương nghĩ cho Bạch Ngọc, bởi vậy cô ta nói xong là quên ngay, nhưng anh Trương thì chưa đâu!
Đây là lật xe nghiêm trọng đấy!
Đạo diễn Chương hơi mất kiên nhẫn: “Đây là show thực tế, nghĩa là quay sinh hoạt thường nhật thôi. Cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ không biên tập ác ý phần Bạch Ngọc đâu.”
Anh Trương nghẹn họng.
Cần biên tập ác ý cơ à, chỉ cần phát sóng là có vấn đề rồi đấy!
Anh Trương định nói thêm, nhưng đạo diễn Chương thấy một người một chó thì mắt sáng rỡ: “Hạ tổng, Chi Chi, hai người chuẩn bị ra ngoài hả!”
“Ừ.” Hạ Vân Trù gật đầu.
“Hạ tổng...” Bạch Ngọc nũng nịu gọi.
Hạ Vân Trù không đoái hoài đến cô ta, đưa chó con đang vắt vẻo trên cánh tay ra ngoài.
Đang sửa soạn chào hỏi, anh Trương thấy vậy thì mặt tái mét.
Đạo diễn Chương ngoắc tay với Phương Hải và Tôn Mai Ngọc: “Đi, chúng ta đi quay Chi Chi nào.”
Vừa dứt lời, ông ta hào hứng theo sau.
Trong phòng còn lại Bạch Ngọc đang rầu rĩ vì lại bị ngó lơ và... người đại diện đang không thể kiềm nén cơn thịnh nộ.
-
Trời xanh mây trắng.
Rõ là ở thành phố Bắc Kinh còn tuyết, nhưng ở đây chỉ cần mặc áo tay ngắn thì khá ấm áp.
Được phơi nắng, Mạc Linh Chi thoải mái duỗi lưng.
Hạ Vân Trù nhìn cô đầy yêu chiều, tay khác giơ lên véo lỗ tai đen của cô.
“Chi Chi!” Tô Ức đột nhiên xông ra.
Anh ta đưa theo người quay phim của mình bước tới: “Hạ tổng, Chi Chi, hai người cũng định đi dạo biển hả?”
“Ừ.” Hạ Vân Trù hờ hững đáp lại.
Mạc Linh Chi tò mò nhìn anh ta.
Tô Ức cầm rất nhiều đồ, vừa có phao vừa có trang bị dưới nước.
Thấy cô nhìn những thứ này, Tô Ức cười nói: “Chi Chi thích hả? Chỗ anh còn một con vịt nhỏ, vừa lúc thích hợp cho nhóc. Lát nữa nhóc cứ ngồi lên đây trôi bồng bềnh trên nước nè nha.”
Mắt Mạc Linh Chi sáng rực: “Áu?” Thật hả?
Tô Ức nhướng mắt hoa đào, mỉm cười: “Tin anh đi, anh rất biết nghịch nước nhé, lát nữa anh sẽ dẫn nhóc đi chơi nha!”
“Áu...” Mạc Linh Chi đồng ý.
“Vậy nhóc có thể cho anh xoa đầu không nè?” Tô Ức dè dặt hỏi.
Mạc Linh Chi không do dự, thò đầu ra.
Nè xoa đi.
Loài người này không tồi, trước đây anh ta từng nói đỡ cho cô, vả lại ngoại hình cũng đẹp. Anh cũng không ghét mùi hương toả ra từ cô, huống hồ còn muốn tặng quà cho cô nữa!
Tô Ức tháo tất cả trang sức trên tay xuống, bàn tay đẹp đẽ chầm chậm đặt lên đầu cô rồi nhẹ nhàng xoa.
Ưm...
Đúng là xúc cảm hệt như trong tưởng tượng.
Hạ Vân Trù lạnh lùng quan sát. Chẳng hiểu sao khi nhìn cái tay kia, anh đột nhiên thấy cực kì gai mắt.
Trong lúc không chú ý, sắc mặt anh bỗng chốc sa sầm.
- -------------------
Bạch Ngọc tức nghiến răng nghiến lợi, thậm chí cắn nát môi.
Nhưng cô ta có thể nói gì được?
Chẳng lẽ cô ta phải nói thật ra mình không sợ chó, những gì cô ta nói vừa nãy toàn là nói bừa à?
Do cô ta tự biên nên bây giờ cô ta hoàn toàn không thể tự vả vào mặt mình để phủ nhận những gì mình vừa nói được!
Tuy cô ta không thông minh nhưng chắc chắn không ngu ngốc.
Về phần trở mặt?
Cô ta chưa biết Hạ Vân Trù có trả thù mình không, và càng không thể trở mặt với những khách mời khác được.
Vì vậy, Bạch Ngọc hít sâu một hơi rồi cố mỉm cười: “Thành thật xin lỗi... Là vấn đề của em, Chi Chi giật mình vì em, em sẽ xin nó tha thứ. Em sẽ tự dọn ra ngoài, đợi đến khi Chi Chi đón nhận em thì em sẽ dọn về lại.”
Hay cho ý định khéo hiểu lòng người, hay cho mong muốn cầu xin được tha thứ, hay cho việc tự dọn ra ngoài!
Cam Vũ Quyên nhếch môi, nở nụ cười giả dối, nhưng trong lòng đang thầm trợn trắng mắt, không đáp lại.
Dạo này, mấy người trẻ tuổi của giới giải trí quả nhiên không tầm thường chút nào.
Cô ta chủ động dọn đi, hạ mình xuống, chẳng những sẽ được fan thương xót mà không chừng có thể làm Hạ Vân Trù mềm lòng và mở lòng khoan dung.
Còn “cầu được tha thứ” tương đương với mượn cớ sẽ tới đây lượn lờ mỗi ngày để chứng minh sự tồn tại. Chuyện đó có khác gì với không dọn ra ngoài đâu?
Quả là không đơn giản.
Cam Vũ Quyên lại cảm thán.
-
Hạ Vân Trù ôm chó lên lầu. Trợ lý Cao vừa đi theo phía sau, vừa tắt máy quay.
Đây là chương trình của Hoa Minh, bởi vậy dù không tắt máy cũng không sao. Tuy nhiên, là trợ lý, anh ta lại là người cẩn thận nên sẽ không để lại bất kì điểm yếu nào.
Đợi đến khi tắt hết máy quay, anh ta mới phẫn nộ nói: “Bạch Ngọc đó thật sự quá đáng! Ai không nhìn ra cô ta đang cố ý chứ? Tính lợi dụng Chi Chi à, không phải cô ta ỷ Chi Chi không biết nói sao? Đúng là chán sống rồi!”
Mạc Linh Chi thò đầu ra, thở dài thườn thượt.
Cũng đúng, cô ta ỷ cô không nói được nên mới bắt nạt cô!
Ban nãy lúc nổi xung, cô chỉ muốn biến thành người cãi tay đôi với cô ta, nhưng cô luôn nhớ lời dặn của cây tùng già...
Rằng không bao giờ được biến hình trước mặt con người.
Cho dù là người tốt thế nào thì bài trừ và phân biệt luôn là thiên tính của họ. Nếu cô biến hình trước mặt con người, vậy cô chắc chắn sẽ chịu một số mệnh bi thảm.
Mạc Linh Chi luôn luôn ghi nhớ.
Chỉ có điều...
Cô nhìn Hạ Vân Trù với ánh mắt chần chừ.
Cô cũng không thể yên tâm dù người nhận nuôi tốt nhường này sao?
Thấy ban nãy cô còn than thở, bây giờ lại nhìn mình, Hạ Vân Trù nhướng môi, tay khẽ khàng xoa đầu cô và cất giọng nhẹ nhàng, nhưng sự sắc bén trong mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng:
“Nhóc yên tâm, không ai dám ức hiếp nhóc đâu.”
Anh đặt cô lên giường, hỏi nhỏ: “Nhóc ở trong phòng chơi một lát nhé, lát nữa anh mang đồ ăn sáng tới cho nhóc, được không?”
Mạc Linh Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Vân Trù ra ngoài. Trợ lý Cao hiểu ý theo sát đằng sau.
Khép cửa lại, hai người đứng ngoài hành lang.
Chi Chi có thể hiểu tiếng người nên anh không muốn nói những điều không hay trước mặt cô.
Mắt Hạ Vân Trù ánh lên vẻ lạnh giá, có lẽ gần đây anh tỏ ra lương thiện quá nên họ mới nghĩ... anh rất dễ nói chuyện nhỉ.
“Báo cho tất cả bộ phận hỗ trợ nghệ sĩ Hoa Minh cắt hết tài nguyên của Bạch Ngọc.”
Hạ Vân Trù nhìn trợ lý Cao: “Thông báo cho Trương Diệu Vi rằng tôi sẽ cho cô ta cơ hội làm việc lại, bảo cô ta chuẩn bị tham gia show ‘Ngôi sao nổi tiếng’ số thứ năm, cọ độ hot của Chi Chi. Cái giá là... không cho Bạch Ngọc đường sống.”
Đến nay anh chưa bao giờ là người tốt, thậm chí có thể nói anh là một người lòng dạ độc ác.
Ngực Trợ lý Cao căng thẳng: “Dạ!”
Sau khi đồng ý, anh ta không kịp giúp thu dọn đồ đạc, mà vội vã đi sắp xếp.
Lúc anh ta xuống lầu, vừa khéo gặp Bạch Ngọc đang xách hộp đồ ăn đi lên.
Trợ lý Cao không nhìn cô ta, mà bỏ đi ngay.
Ngón tay Bạch Ngọc căng cứng.
Hít sâu một hơi, cô ta tiếp tục cất bước lên lầu.
-
Lúc này, Hạ Vân Trù vừa kéo cửa ra chuẩn bị về phòng.
“Hạ tổng ~ đây là đồ ăn sáng của ngài và Chi Chi. Em thấy đầu bếp định đưa lên nên đã vội lấy giúp ạ.” Cô ta vươn tay vén tóc ra sau tai để lộ gò má xinh đẹp.
Hạ Vân Trù lạnh lùng nhìn cô ta.
Bạch Ngọc: “...” Người đàn ông này thật không biết đong đưa mà!
Cô ta khẽ cắn môi, trong phút chốc mắt đỏ lên: “Hạ tổng, em xin lỗi, thật sự em không cố ý đâu, trợ lý của em đã thu dọn đồ đạc rồi, em sẽ lập tức dời đến biệt thự kế bên. Em cũng sẽ xin Chi Chi tha thứ, hôm nay chỉ vì quá sợ nên em mới...”
“Bạch Ngọc.” Giọng Hạ Vân Trù lạnh lùng cực hạn.
Bạch Ngọc bị anh nhìn đăm đăm, chợt thấy tim như thắt lại. Cảm giác lạnh lẽo sởn tóc gáy đó lại ập tới.
Hạ Vân Trù đang định nói tiếp...
“Áu!” Trong phòng, một quả cầu tròn với hai màu đen trắng vọt ra kèm theo đôi mắt hung hãn.
Anh sửng sốt.
Mạc Linh Chi tức chết mất.
Cô mới xa người nhận nuôi một lát thôi, mà cô này lại xuất hiện rồi, còn đứng gần người nhận nuôi nữa.
Cô bỗng chốc nhớ lại những gì Trương Diệu Vi nói, đừng bao giờ cho cô này cơ hội, không thì cô ta sẽ sống chung với người nhận nuôi mất.
Sau này, cô ta sẽ vào nhà của người nhận nuôi, ngủ trên giường của người nhận nuôi và đánh cả gấu trúc của người nhận nuôi nữa.
Quốc bảo sẽ không cho cô ta cơ hội đó đâu!
Tiếng gào rú đầy tức giận của cô thu hút được sự chú ý của hai người kia.
Nuốt lại những gì mình vừa định nói, Hạ Vân Trù cúi xuống nhìn cô.
Bé thú tròn trịa trừng to mắt, cắn ống quần Hạ Vân Trù và cố hết sức kéo anh vào phòng, trên gương mặt thể hiện rõ... anh mau về cho tôi!
Hạ Vân Trù: “...”
Những cảm xúc tiêu cực lại được cô xoa dịu.
Anh nhướng môi, rồi vào phòng nương theo lực kéo của cô, vừa cười xem cô định làm gì.
Ngay khi Hạ Vân Trù vào phòng, Mạc Linh Chi lại chạy ra ngoài, nhìn Bạch Ngọc và rú lên: “Áu...”
Bạch Ngọc: “???” Chẳng hiểu mô tê gì cả.
Súc sinh này muốn gì?
Mạc Linh Chi thấy cô ta không hiểu, bèn nhìn chằm chằm cô ta, rồi giơ bàn chân đen ngòm ra khều nhẹ hộp đồ ăn.
Bạch Ngọc: “...” Theo bản năng, cô ta đặt hộp đồ ăn xuống đất.
Mạc Linh Chi bước lên vài bước, chống hai chân trước lên hộp đồ ăn, rồi đi bằng hai chân sau đẩy hộp đồ ăn vào phòng.
“Rầm!” Cô dùng đầu vịn cửa rồi đóng cửa phòng lại.
Bị nhốt ở ngoài, Bạch Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong phòng, Mạc Linh Chi đăm đăm nhìn Hạ Vân Trù, mắt hơi hung dữ.
“Áu...” Anh không được ở cùng với cô ta!
Hạ Vân Trù: “...”
Anh nhướng môi, nắm tay thành quyền và giơ lên che miệng: “Ghét cô ta vậy à?”
“Áu!” Rất rất rất ghét!
Hạ Vân Trù ngồi xổm xuống, giơ tay xoa đầu cô, không khỏi cảm thán:
“Đôi khi anh thật sự cảm thấy nhóc giống như một con người, có thể hiểu được anh đang nói gì, có đủ mọi loại cảm xúc phức tạp và có thể biểu đạt suy nghĩ của mình... biết tủi thân khóc lóc như con người và cũng biết ghét người khác.”
Những hành động lạ thường này của cô không phải là lần đầu tiên.
Lúc vừa được anh đưa về nhà, cô từng khóc một lần, lúc ấy anh không hiểu, sau này quan tâm hơn đến cô anh mới biết “tủi thân bật khóc” không có ở loài chó.
Mỗi tuần bác sĩ thú ý sẽ đến kiểm tra cơ thể cho cô một lần, dù có rất nhiều biểu hiện lạ thường nhưng cô biết khóc, biết quậy, biết ăn vặt, biết ăn cay mặn...
Nhưng quả thật cô rất khỏe mạnh, không có bất kỳ vấn đề gì về cơ thể.
Tất cả những điều dị thường này chỉ có thể do... cô quá thông minh.
Thỉnh thoảng, anh cứ nghĩ mình đang đối diện với người chứ không phải là chó. Một con người đơn giản luôn dựa dẫm và tin tưởng anh.
Nếu cô là người...
Hạ Vân Trù thầm nghĩ, đăm chiêu nhìn vào đôi mắt đen láy của cô.
“Áu!” Trong đôi mắt đen ấy không có bất cứ phản ứng khác lạ nào.
Hạ Vân Trù thở dài một hơi, không rõ là thất vọng hay thả lỏng.
“Á áu ~” Cô đói bụng rồi.
Mạc Linh Chi đẩy hộp đồ ăn tới hòng nhắc nhở anh.
Hạ Vân Trù xách hộp đồ ăn lên, dẫn theo cô tới bàn làm việc.
Mạc Linh Chi không hề chột dạ.
Dĩ nhiên cô không phải là người.
Cô là linh.
Linh có hình dáng con người.
-
Ăn sáng xong, chương trình vẫn đang được ghi hình.
Nếu đã ra ngoài chơi, Hạ Vân Trù cũng không muốn chuyện xấu ảnh hưởng đến tâm trạng của Chi Chi.
Thế nhưng, cô nhóc này khá mau quên, vừa mới tức giận nhưng lúc này ăn no lại thoải mái nằm trên tatami ở ban công phơi nắng, thậm chí rên “ư ử” thành tiếng.
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi: “Chi Chi, có muốn ra biển chơi không?”
“Áu!” Chó con đang nằm tư thế con cá, chợt nhảy cẫng lên một cách linh hoạt vượt khỏi sức tưởng tượng của Hạ Vân Trù. Vẻ mặt cô hưng phấn, tai dựng lên, đuôi điên cuồng ngoe nguẩy.
Hạ Vân Trù duỗi tay bế thốc cô lên.
Cô lại vắt vẻo trên cánh tay anh, ngẩng đầu ưỡn ngực với nét mặt phấn khởi.
Lúc một người một thú xuống lầu, lầu một đã không còn ai nữa.
Cam Vũ Quyên và bạn trai trẻ của cô ấy đưa theo camera man đi “tình tứ”. Trương Dương Triết cũng dẫn con trai ra ngoài. Tô Ức thì không biết đã đi đâu.
Lầu một chỉ còn lại Bạch Ngọc đang kéo vali.
Giờ phút này, người đại diện của Bạch Ngọc đang nài nỉ đạo diễn Chương: “Đạo diễn Chương... chúng ta cũng hợp tác chân thành với nhau, xin ông hãy giơ cao đánh khẽ, nương tay với Bạch Ngọc đi ạ. Cô ấy không hiểu chuyện, ông đừng so đo với cô ấy, xóa đoạn buổi sáng đi nhé.”
Anh Trương nhận được tin thì ngựa không ngừng vó chạy tới. Sau khi hỏi thăm tình hình, anh ta lập tức đưa ra quyết định... nhờ đạo diễn Chương xoá bỏ.
Bạch Ngọc một mực nghĩ mình rất tủi thân vì bị chèn ép, nhưng anh Trương lại biết nếu vài đoạn thành phẩm được công chiếu sẽ chỉ khiến Bạch Ngọc càng bị khán giả ghét thêm mà thôi!
Hơn nữa, chính cô ta đã quên mất rằng trong một chương trình thực tế rất lâu trước đây cô ta từng nói mình rất thích những con thú nhỏ. Và rằng cô ta từng nuôi một chú chó khi còn bé, sau này con chó đó chết thì cô ta đã khóc rất lâu.
Mấy câu đó nhằm để thiết lập hình tượng cá nhân, thông thường những gì các ngôi sao nói chẳng có bao nhiêu là thật. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy thôi. Vì nói quá nhiều nên chính cô ta cũng quên khuấy mất.
Văn đó do anh Trương nghĩ cho Bạch Ngọc, bởi vậy cô ta nói xong là quên ngay, nhưng anh Trương thì chưa đâu!
Đây là lật xe nghiêm trọng đấy!
Đạo diễn Chương hơi mất kiên nhẫn: “Đây là show thực tế, nghĩa là quay sinh hoạt thường nhật thôi. Cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ không biên tập ác ý phần Bạch Ngọc đâu.”
Anh Trương nghẹn họng.
Cần biên tập ác ý cơ à, chỉ cần phát sóng là có vấn đề rồi đấy!
Anh Trương định nói thêm, nhưng đạo diễn Chương thấy một người một chó thì mắt sáng rỡ: “Hạ tổng, Chi Chi, hai người chuẩn bị ra ngoài hả!”
“Ừ.” Hạ Vân Trù gật đầu.
“Hạ tổng...” Bạch Ngọc nũng nịu gọi.
Hạ Vân Trù không đoái hoài đến cô ta, đưa chó con đang vắt vẻo trên cánh tay ra ngoài.
Đang sửa soạn chào hỏi, anh Trương thấy vậy thì mặt tái mét.
Đạo diễn Chương ngoắc tay với Phương Hải và Tôn Mai Ngọc: “Đi, chúng ta đi quay Chi Chi nào.”
Vừa dứt lời, ông ta hào hứng theo sau.
Trong phòng còn lại Bạch Ngọc đang rầu rĩ vì lại bị ngó lơ và... người đại diện đang không thể kiềm nén cơn thịnh nộ.
-
Trời xanh mây trắng.
Rõ là ở thành phố Bắc Kinh còn tuyết, nhưng ở đây chỉ cần mặc áo tay ngắn thì khá ấm áp.
Được phơi nắng, Mạc Linh Chi thoải mái duỗi lưng.
Hạ Vân Trù nhìn cô đầy yêu chiều, tay khác giơ lên véo lỗ tai đen của cô.
“Chi Chi!” Tô Ức đột nhiên xông ra.
Anh ta đưa theo người quay phim của mình bước tới: “Hạ tổng, Chi Chi, hai người cũng định đi dạo biển hả?”
“Ừ.” Hạ Vân Trù hờ hững đáp lại.
Mạc Linh Chi tò mò nhìn anh ta.
Tô Ức cầm rất nhiều đồ, vừa có phao vừa có trang bị dưới nước.
Thấy cô nhìn những thứ này, Tô Ức cười nói: “Chi Chi thích hả? Chỗ anh còn một con vịt nhỏ, vừa lúc thích hợp cho nhóc. Lát nữa nhóc cứ ngồi lên đây trôi bồng bềnh trên nước nè nha.”
Mắt Mạc Linh Chi sáng rực: “Áu?” Thật hả?
Tô Ức nhướng mắt hoa đào, mỉm cười: “Tin anh đi, anh rất biết nghịch nước nhé, lát nữa anh sẽ dẫn nhóc đi chơi nha!”
“Áu...” Mạc Linh Chi đồng ý.
“Vậy nhóc có thể cho anh xoa đầu không nè?” Tô Ức dè dặt hỏi.
Mạc Linh Chi không do dự, thò đầu ra.
Nè xoa đi.
Loài người này không tồi, trước đây anh ta từng nói đỡ cho cô, vả lại ngoại hình cũng đẹp. Anh cũng không ghét mùi hương toả ra từ cô, huống hồ còn muốn tặng quà cho cô nữa!
Tô Ức tháo tất cả trang sức trên tay xuống, bàn tay đẹp đẽ chầm chậm đặt lên đầu cô rồi nhẹ nhàng xoa.
Ưm...
Đúng là xúc cảm hệt như trong tưởng tượng.
Hạ Vân Trù lạnh lùng quan sát. Chẳng hiểu sao khi nhìn cái tay kia, anh đột nhiên thấy cực kì gai mắt.
Trong lúc không chú ý, sắc mặt anh bỗng chốc sa sầm.
- -------------------