Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Thời Gian Dạy Học
Trình Lê không ngất đi hoàn toàn, nhưng lại cảm thấy mơ màng giống như đang nằm mơ, cô vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, chỉ là toàn thân cô không còn chút sức lực nào.
Trong lúc hoảng hốt thì cô đã bị người kéo lên xe, hắn để cô nằm ở ghế sau rồi lái xe đến một nơi nào đó, khi đến nơi thì cô bị hắn lôi vào một căn phòng.
Sau đó hắn liền rời đi.
Đến khi ý thức cô trở lại, mọi thứ trước mắt từ hình dạng vặn vẹo dần dần khôi phục lại hình dạng bình thường.
Đây là một phòng ngủ, có đầy đủ đồ dùng cần thiết, nhưng cô không biết đây rốt cuộc là nơi nào.
Trình Lê muốn lấy điện thoại, nhưng cô chợt phát hiện cổ tay cô đã bị trói, Trình Lê cố gắng cúi người xuống để cảm nhận, điện thoại trong túi cô đã biến mất.
Cũng may khi chân cô không bị trói, Trình Lê đứng dậy đi tới cửa, cô dùng khuỷa tay đè vào tay nắm cửa một cách khó nhọc, nhưng lại không thể đè xuống được, có vẻ cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Cửa sổ cũng bị khóa, nhìn từ cửa sổ ra ngoài thấy có mấy căn biệt thự, nhưng không thấy có nhiều nhà cao tầng xung quanh, xem ra đây là một khu biệt thự ở ngoại ô.
Bên ngoài có tiếng người đang mở khóa, Trình Lê nhanh chóng chạy lại giường, nằm trên giường giả bộ đang hôn mê.
Bước chân đi tới cạnh giường.
"Đừng giả vờ, đứng lên đi.
Tác dụng của thuốc đã hết lâu rồi."
Là giọng của Phó Hải Tu.
Trình Lê đành phải mở mắt.
Phó Hải Tu đứng ở trước giường, cúi đầu nhìn Trình Lê, vẻ mặt u ám, một tay của hắn bị quấn một lớp băng gạc dày.
Phỏng chừng vừa rồi hắn rời đi là để xử lý vết thương trên tay hắn.
"Úc Tinh đột ngột muốn chia tay với tôi, đều là do cô xúi giục đúng không?" Phó Hải Tu nói.
Trình Lê cười lạnh một tiếng.
"Do tôi xúi giục? Loại người như anh, một người bình thường còn không thể ở cạnh anh trong ba phút, nhưng còn Úc Tinh, cô ấy đã chịu đựng anh suốt một thời gian dài như thế, có lẽ đã sớm không chịu nổi, không phải sao?"
Phó Hải Tu sững sờ, nhưng lại không nói gì.
Trình Lê nhớ lại lời Triển Quyển đã nói, cô phải học cách (*)cáo mượn oai hùm.
(*)狐假虎威 (hồ giả hổ uy): cáo mượn oai hùm: ý nói việc dựa vào vị thế của ai đó để thị uy, dọa người khác.
"Hơn nữa, khi anh bắt tôi tới đây, anh không sợ Kỳ Thức sẽ làm gì anh sao?"
Phó Hải Tu trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt, hắn cười nhạo một tiếng: "Nếu tôi bắt cô đi, chỉ cần để cô sống không thấy người, chết không thấy thi thể, hắn làm sao biết là do tôi làm?"
"Dù sao, cô cũng chỉ là một trợ lý quèn đã bò được lên giường hắn, vậy mà thật sự coi bản thân là vợ của người giàu nhất sao? Hắn muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được, không phải sao? Sau vài ngày thấy hết mới mẻ, hắn sẽ quên thôi."
Phó Hải Tu lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại.
Trình Lê nhìn thoáng qua đã biết đó là điện thoại của cô, hóa ra là bị hắn lấy mất.
Điện thoại không có khóa, Phó Hải Tu xem qua một chút đã tìm thấy số của Úc Tinh, hắn gọi qua.
Úc Tinh lập tức nhận điện thoại.
Khóe miệng Phó Hải Tu vặn vẹo một chút: "Không nhận điện thoại của tôi, nhưng lại rất nhanh nhận điện thoại của cô ta."
Úc Tinh ở đổi diện nghe thấy giọng nói của hắn: "Phó Hải Tu?"
Phó Hải Tu cười lạnh một tiếng: "Úc Tinh, tôi đang ở cùng người bạn mới của em.
Em ngạc nhiên không?"
Úc Tinh lập tức nóng nảy: "Trình Lê, chị không sao chứ? Phó Hải Tu, anh có bệnh sao?"
"Đúng vậy, tôi có bệnh." Phó Hải Tu trả lời, hẳn mở loa ngoài rồi đưa điện thoại đến trước mặt Trình Lê: "Nói một câu với Úc Tinh không?"
Trình Lê im lặng.
"Không nói?" Phó Hải Tu nhếch môi: "Không sao, tôi có rất nhiều biện pháp giúp cho cô lên tiếng."
Phó Hải Tu ném điện thoại lên giường, tiện tay kéo cà vạt, ném nó sang bên cạnh, cởi nút áo trước ngực.
Hắn vừa nhìn Trình Lê với ánh mắt chuẩn bị thưởng thức con mồi, vừa chậm rãi nói: "Úc Tinh, nếu như em không muốn trở về bên tôi, cũng không sao, tôi có bạn em ở đây, cũng là giống nhau."
Giọng Úc Tinh thay đổi, cô nói với giọng run rẩy: "Phó Hải Tu, anh ở đâu?.......Có phải đang ở nhà anh không? Tôi cầu xin anh........xin anh hãy buông tha cho cô ấy, là lỗi của tôi khi lại muốn chia tay với anh, tôi lập tức sẽ quay lại bên anh...."
Phó Hải Tu dùng bàn tay không quấn băng còn lại đi véo má Trình Lê, hắn bước một chân lên giường rồi cúi người xuống.
Hắn cười một tiếng: "Úc Tinh, em nghe kỹ cho tôi."
Trình Lê bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói rõ ràng và bình tĩnh: "Úc Tinh, em đừng sợ hắn ta, chỉ cần nghe."
Cùng lúc đó, Trình Lê bất ngờ vung chân lên.
Một cước bay ra.
Phó Hải Tu kêu lên một cách đau đớn, lảo đảo lui về phía sau vài bước, cong lưng che lại chỗ trọng yếu vừa bị đá trúng.
Tư thế vừa rồi của hắn giống hệt như tư thế ngày đó khi Kỳ Thức đè Trình Lê ở trên bàn.
Thiên thời địa lợi, bách phát bách trúng.
Trình Lê làm theo phương pháp mà Kỳ Thức đã dạy, nhắm vào bộ phận trọng yếu, hành động lưu loát, nhanh nhưng tàn nhẫn, khiến đối thủ không có thời gian để phản ứng.
Trình Lê không đợi đến lúc hắn đứng vững, cô xoay người lại, đá thêm một cú vào mặt hắn ta khiến hắn ngã mạnh xuống đất.
Tuy nhiên, dù sao thì Phó Hải Tu cũng là một người đàn ông, còn là một người đàn ông tàn bạo, hắn nhanh chóng đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng của mình, nhếch miệng cười lạnh với Trình Lê.
Trình Lê lại đá thêm một cước.
Việc hai tay bị trói khiến cô gặp khó khăn trong việc di chuyển, lần này hắn ta đã có đề phòng, dễ dàng tránh né được cú đã của cô.
Trình Lê chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng lên dây cót chiến đấu với hắn.
Nhưng chỉ không lâu sau đó, cửa phòng bất ngờ bật mở.
Là Kỳ Thức.
Lần này Kỳ Thức đến rất nhanh, Trình Lê quả thực bội phục.
Có lẽ bởi vì không tìm thấy Trình Lê nên anh dùng định vị tra tìm vị trí của cô.
Khi Kỳ Thức tiến vào, liếc mắt một cái đã hiểu rõ tình hình của Trình Lê và Phó Hải Tu, anh đứng lại ở ngưỡng cửa, cũng không hề đi vào.
Khi Phó Hải Tu thấy anh đến, hắn biết rằng những thủ hạ bên ngoài đều đã bị xử lý, thế nhưng khi thấy Kỳ Thức chỉ đứng ở cửa mà không đi vào, hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Tuy nhiên hiện tại hắn đang bị Trình Lê tấn công, cũng không kịp nghĩ ngợi, chỉ có thể lo đối phó với Trình Lê trước tiên.
Khi Kỳ Thức đến, trái tim của Trình Lê cũng ổn định lại, chuyên tâm đối phó với Phó Hải Tu.
Phó Hải Tu như một tay chiến đấu ngoài đường phố, mặc dù không sử dụng một đấu pháp cụ thể nào, nhưng hắn lại có kinh nghiệm thực chiến phong phú, xuống tay vừa độc lại vừa chuẩn với một cỗ sức mạnh chết người, quả thực rất khó đối phó.
Kỳ Thức đã quan sát một lúc, anh đột nhiên nói: "Trình Lê, không đánh như thế, nhìn tôi."
Giọng điệu của anh bình tĩnh, điềm đạm, nhưng không hiểu vì sao, nó lại khiến Phó Hải Tu rùng cả mình.
Còn chưa kịp hết run, hắn đã được lãnh một cú đá mạnh vào thắt lưng, Kỳ Thức thực hiện động tác gần giống với Trình Lê, nhưng lại mạnh và dã man hơn nhiều.
Phó Hải Tu hoàn toàn không thể né tránh, lập tức quỳ trên mặt đất, đau đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, không thể nào đứng dậy.
Kỳ Thức cởi trói cho Trình Lê.
"Em làm thử đi." Kỳ Thức giống như một người thầy giáo kiên nhẫn dạy học sinh của minh.
"Được." Trình Lê gật đầu đáp ứng.
Cả đời Phó Hải Tu chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như vậy, hắn cắn răng đứng lên, lập tức bị Trình Lê đá vào vị trí hồi nãy đã bị Kỳ Thức đá trúng.
Trong lòng Trình Lê biết rõ: không phải nhờ sự hướng dẫn của Kỳ Thức mà cô có thể tiến bộ nhanh như vậy mà là bởi trước đó, Phó Hải Tu đã phải chịu một đòn của Kỳ Thức, điều đó đã làm cho sức chiến đấu của hắn giảm đi ít nhất một nửa.
Kỳ Thức thản nhiên nói: "Em xem, kỳ thật cũng có thể làm như vầy."
Rồi lại đá thêm một cước vào vùng xương sườn của Phó Hải Tu.
Trình Lê cũng học theo, lại bổ thêm một cú đá.
Phó Hải Tu đau đến thấu tim, không thể nào đứng dậy nổi.
"Hiện tại hắn ta không đứng dậy nổi, khi hắn ở vị trí này em có thể bịt mắt hắn." Kỳ Thức nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Phó Hải Tu bỗng nhiên thấy hoa mắt, cả người hắn bất ngờ bị hất lên, đập thẳng vào cái tủ ở cạnh giường.
Trình Lê thấy hắn vịn tủ cố gắng đứng dậy, đột nhiên hắn lại mở ngăn kéo, từ bên trong hắn lấy ra thứ gì đó và nhắm ngay về phía Kỳ Thức.
Thế mà lại là một khẩu súng.
Không ngờ hắn ta lại mang theo loại vũ khí như vậy.
Phó Hải Tu cầm trong tay thanh súng Glock màu đen, trong mắt hắn ngập tràn tơ máu, đằng đằng sát khí, hắn bóp cò không chút do dự.
Thế nhưng khẩu súng lại bị kẹt.
Kỳ Thức thờ ơ nhìn hắn: "Bị kẹt rồi sao? Thử lần nữa đi."
Trình Lê sốt ruột: nếu anh kích thích hắn ta như thế thì hắn ta sẽ thực sự nổ súng một lần nữa đó.
Quả nhiên, Phó Hải Tu lại bóp cò súng một lần nữa.
Khẩu súng này thường ngày đều được bảo dưỡng, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng hiện tại nó lại không có phản ứng gì.
Phó Hải Tu đỏ mắt, cắn chặt răng thử lại một lần nữa.
Vẫn không có gì xảy ra.
Kỳ Thức đã sớm bước đến gần hắn ta.
Phó Hải Tu cái gì cũng không thấy rõ, trong tay hắn giờ đây đã trống rỗng.
Khẩu súng bây giờ nằm trong tay Kỳ Thức, anh dí họng súng vào huyệt thái dương của Phó Hải Tu: "Không bắn được sao? Vậy để tôi."
Giọng điệu Kỳ Thức rất bình tĩnh, nhưng Phó Hải Tu có thể cảm nhận được hàn ý thấu xương ở trong lời nói đó, đó là thanh âm của những người nào mà đã quen với việc giết người mới có thể có.
Một tiếng súng vang lên.
Sắc mặt Phó Hải Tu xám xịt, trên trán đều là mồ hôi lạnh, khoảng chừng sau mười mấy giây hắn mới có thể định thần lại.
Khi Kỳ Thức nổ súng, họng súng đã hơi chệch một chút, viên đạn bắn vào cái tủ cạnh giường.
Phó Hải Tu đã tìm được đường sống từ cõi chết, giờ đây hắn hoàn toàn không thể đứng dậy nổi.
Sau khi tiếng súng vang lên, cánh cửa mở ra, một nam sinh trẻ tuổi có vẻ mặt nghiêm túc thò người vào, cậu gọi một tiếng: "Kỳ tổng?"
Kỳ Thức ném khẩu súng trong tay qua cho cậu.
Trình Lê ngay lập tức đoán ra cậu chàng trẻ tuổi xa lạ này là ai.
Kỳ Thức có hai người trợ lý, một người là Triển Quyển, người còn lại là Lệ Phong, mấy ngày trước vì có việc nên cậu ấy đã vắng mặt, hôm nay là lần đầu tiên Trình Lê nhìn thấy cậu ta.
Kỳ Thức không còn để ý đến Phó Hải Tu, anh đưa tay kéo Trình Lê ra ngoài.
Trình Lê thả lỏng hơn nhiều: "Thật khiến tôi sợ chết khiếp, nhưng tôi đoán anh sẽ không thật sự giết hắn."
Kỳ Thức thản nhiên đáp: "Tôi sẽ không."
Phó Hải Tu vừa đi qua một vòng sinh tử, hắn nằm tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng hắn biết rõ: vào khoảnh khắc nổ súng kia, khi hắn nhìn vào ánh mắt của Kỳ Thức, không nghi ngờ gì nữa, Kỳ Thức, hắn ta thực sự có ý định giết hắn.
Khi lên xe, Kỳ Thức mới nói: "Để hắn ta chết sao, sao tôi có thể dễ dàng để hắn chết như vậy, đối với hắn như thế là quá nhẹ nhàng."
Trình Lê nhìn phương hướng xe đang chạy đến: "Anh không đưa tôi về ký túc xá sao?"
"Còn muốn trở về ký túc xá?" Kỳ Thức liếc nhìn cô một cái, "Đêm nay hãy trở về Bravo đi, còn nếu muốn đề phòng tôi thì tôi sẽ giúp em lắp khóa phòng ngủ cho khách."
Trình Lê nghĩ thầm: có lẽ do văn phòng Nguyệt Lão đặc thù nên không thể tìm người ngoài đến lắp khóa cửa, đêm nay tạm thời ở trong phòng ngủ của khách cũng là một chủ ý không tồi.
Kỳ Thức nói được làm được, vừa trở về đã tìm người lắp khóa, chỉ dẫn Trình Lê đem chăn đệm dọn vào phòng ngủ cho khách, chính mình thì ở trong văn phòng Nguyệt Lão.
Chuyện ngày hôm nay thật kỳ lạ.
Tại sao Phó Hải Tu lại theo dõi Trình Lê?
Lật Sổ Nhân Duyên, những dòng ghi chú về Phó Hải Tu cũng không có gì thay đổi, sau khi đường nhân duyên bị cắt đứt thì cũng không xuất hiện nội dung gì mới.
Kỳ Thức có chút nôn nóng.
Nghe Trình Lê kể lại, quả thực khi đó Phó Hải Tu đã tính toán muốn làm gì đó với cô ấy.
Nhưng làm thế nào mà hai người họ lại có quan hệ với nhau?
Kỳ Thức lại nhìn tên của Phó Hải Tu, ánh mắt anh dừng lại ở sợi tơ hồng mới được sinh ra.
Nhìn dọc theo tơ hồng, đầu còn lại giờ đang nối với Tiểu Mộc Côn được treo đầy tơ hồng kia.
Kỳ Thức bước nhanh về phía đó.
Tiểu Mộc Côn được bao phủ bởi những sợi tơ hồng dày đặc, chúng rối tung và gần như không thể tháo gỡ, tạo thành một khối tròn lớn.
Từng sợi ở đây đều là do Kỳ Thức tự tay quấn lên trong mấy năm nay.
Kỳ Thức nhìn chằm chằm Tiểu Mộc Côn trong vài giây, anh cúi người cầm lấy nó, bắt đầu gạt từng lớp tơ hồng đang quấn quanh.
Tơ hồng thật sự có quá nhiều, phải mất kha khá sức lực mới có thể tạo được một khe hở, từ đó mới có thể nhìn thấy một chút dáng vẻ bên trong.
Dường như có một mảnh giấy nhỏ bị dính vào cây gậy.
Kỳ Thức nghĩ lại về nguồn gốc của cây gậy này.
Hình như là từ rất nhiều năm về trước, Tiểu Mộc Côn này đã được kẹp vào Sổ Nhân Duyên, Kỳ Thức tiện tay lấy nó ra, dùng nó để quấn tơ hồng.
Vào lúc đó, liệu trang giấy của Sổ Nhân Duyên có bị dính vào Tiểu Mộc côn hay không, hay lúc lấy Tiểu Mộc Côn ra có vô tình xe xuống trang giấy nào hay không, Kỳ Thức đã không còn nhớ rõ.
Kỳ Thức căn bản sẽ không quan tâm đến cái vấn đề tầm thường như việc xé rách Sổ Nhân Duyên.
Anh dùng một tay gạt tơ hồng trên Tiểu Mộc Côn, **tay còn lại búng nhẹ cây gậy bằng thủ pháp Sổ Nhân Duyên.
**Emm không hiểu vế này lắm nên không edit chính xác được, đây là convert của vế này ạ: một tay kia dùng đạn Sổ Nhân Duyên thủ pháp búng búng gậy gỗ.
còn đây là raw: 另一手用弹姻缘簿的手法弹了弹木棍。
Nếu mn có biết thì có thể comment cho emm, emm sẽ sửa lại:">
Trên mảnh giấy bị dính vào gậy gỗ, từng chữ lần lượt được hiện lên.
Qua khe hở chỉ có thể nhìn thấy được một chút.
(**) Một chữ "Hòa" ở đầu, bên phải lộ ra nửa chữ "Khẩu", rất rõ ràng, đó là "Trình" trong "Trình Lê."
(**) Raw: 是一个"禾"字的头,右边露出小半个"口",很明显,是个"程梨"的"程"。.
Trong lúc hoảng hốt thì cô đã bị người kéo lên xe, hắn để cô nằm ở ghế sau rồi lái xe đến một nơi nào đó, khi đến nơi thì cô bị hắn lôi vào một căn phòng.
Sau đó hắn liền rời đi.
Đến khi ý thức cô trở lại, mọi thứ trước mắt từ hình dạng vặn vẹo dần dần khôi phục lại hình dạng bình thường.
Đây là một phòng ngủ, có đầy đủ đồ dùng cần thiết, nhưng cô không biết đây rốt cuộc là nơi nào.
Trình Lê muốn lấy điện thoại, nhưng cô chợt phát hiện cổ tay cô đã bị trói, Trình Lê cố gắng cúi người xuống để cảm nhận, điện thoại trong túi cô đã biến mất.
Cũng may khi chân cô không bị trói, Trình Lê đứng dậy đi tới cửa, cô dùng khuỷa tay đè vào tay nắm cửa một cách khó nhọc, nhưng lại không thể đè xuống được, có vẻ cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Cửa sổ cũng bị khóa, nhìn từ cửa sổ ra ngoài thấy có mấy căn biệt thự, nhưng không thấy có nhiều nhà cao tầng xung quanh, xem ra đây là một khu biệt thự ở ngoại ô.
Bên ngoài có tiếng người đang mở khóa, Trình Lê nhanh chóng chạy lại giường, nằm trên giường giả bộ đang hôn mê.
Bước chân đi tới cạnh giường.
"Đừng giả vờ, đứng lên đi.
Tác dụng của thuốc đã hết lâu rồi."
Là giọng của Phó Hải Tu.
Trình Lê đành phải mở mắt.
Phó Hải Tu đứng ở trước giường, cúi đầu nhìn Trình Lê, vẻ mặt u ám, một tay của hắn bị quấn một lớp băng gạc dày.
Phỏng chừng vừa rồi hắn rời đi là để xử lý vết thương trên tay hắn.
"Úc Tinh đột ngột muốn chia tay với tôi, đều là do cô xúi giục đúng không?" Phó Hải Tu nói.
Trình Lê cười lạnh một tiếng.
"Do tôi xúi giục? Loại người như anh, một người bình thường còn không thể ở cạnh anh trong ba phút, nhưng còn Úc Tinh, cô ấy đã chịu đựng anh suốt một thời gian dài như thế, có lẽ đã sớm không chịu nổi, không phải sao?"
Phó Hải Tu sững sờ, nhưng lại không nói gì.
Trình Lê nhớ lại lời Triển Quyển đã nói, cô phải học cách (*)cáo mượn oai hùm.
(*)狐假虎威 (hồ giả hổ uy): cáo mượn oai hùm: ý nói việc dựa vào vị thế của ai đó để thị uy, dọa người khác.
"Hơn nữa, khi anh bắt tôi tới đây, anh không sợ Kỳ Thức sẽ làm gì anh sao?"
Phó Hải Tu trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt, hắn cười nhạo một tiếng: "Nếu tôi bắt cô đi, chỉ cần để cô sống không thấy người, chết không thấy thi thể, hắn làm sao biết là do tôi làm?"
"Dù sao, cô cũng chỉ là một trợ lý quèn đã bò được lên giường hắn, vậy mà thật sự coi bản thân là vợ của người giàu nhất sao? Hắn muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được, không phải sao? Sau vài ngày thấy hết mới mẻ, hắn sẽ quên thôi."
Phó Hải Tu lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại.
Trình Lê nhìn thoáng qua đã biết đó là điện thoại của cô, hóa ra là bị hắn lấy mất.
Điện thoại không có khóa, Phó Hải Tu xem qua một chút đã tìm thấy số của Úc Tinh, hắn gọi qua.
Úc Tinh lập tức nhận điện thoại.
Khóe miệng Phó Hải Tu vặn vẹo một chút: "Không nhận điện thoại của tôi, nhưng lại rất nhanh nhận điện thoại của cô ta."
Úc Tinh ở đổi diện nghe thấy giọng nói của hắn: "Phó Hải Tu?"
Phó Hải Tu cười lạnh một tiếng: "Úc Tinh, tôi đang ở cùng người bạn mới của em.
Em ngạc nhiên không?"
Úc Tinh lập tức nóng nảy: "Trình Lê, chị không sao chứ? Phó Hải Tu, anh có bệnh sao?"
"Đúng vậy, tôi có bệnh." Phó Hải Tu trả lời, hẳn mở loa ngoài rồi đưa điện thoại đến trước mặt Trình Lê: "Nói một câu với Úc Tinh không?"
Trình Lê im lặng.
"Không nói?" Phó Hải Tu nhếch môi: "Không sao, tôi có rất nhiều biện pháp giúp cho cô lên tiếng."
Phó Hải Tu ném điện thoại lên giường, tiện tay kéo cà vạt, ném nó sang bên cạnh, cởi nút áo trước ngực.
Hắn vừa nhìn Trình Lê với ánh mắt chuẩn bị thưởng thức con mồi, vừa chậm rãi nói: "Úc Tinh, nếu như em không muốn trở về bên tôi, cũng không sao, tôi có bạn em ở đây, cũng là giống nhau."
Giọng Úc Tinh thay đổi, cô nói với giọng run rẩy: "Phó Hải Tu, anh ở đâu?.......Có phải đang ở nhà anh không? Tôi cầu xin anh........xin anh hãy buông tha cho cô ấy, là lỗi của tôi khi lại muốn chia tay với anh, tôi lập tức sẽ quay lại bên anh...."
Phó Hải Tu dùng bàn tay không quấn băng còn lại đi véo má Trình Lê, hắn bước một chân lên giường rồi cúi người xuống.
Hắn cười một tiếng: "Úc Tinh, em nghe kỹ cho tôi."
Trình Lê bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói rõ ràng và bình tĩnh: "Úc Tinh, em đừng sợ hắn ta, chỉ cần nghe."
Cùng lúc đó, Trình Lê bất ngờ vung chân lên.
Một cước bay ra.
Phó Hải Tu kêu lên một cách đau đớn, lảo đảo lui về phía sau vài bước, cong lưng che lại chỗ trọng yếu vừa bị đá trúng.
Tư thế vừa rồi của hắn giống hệt như tư thế ngày đó khi Kỳ Thức đè Trình Lê ở trên bàn.
Thiên thời địa lợi, bách phát bách trúng.
Trình Lê làm theo phương pháp mà Kỳ Thức đã dạy, nhắm vào bộ phận trọng yếu, hành động lưu loát, nhanh nhưng tàn nhẫn, khiến đối thủ không có thời gian để phản ứng.
Trình Lê không đợi đến lúc hắn đứng vững, cô xoay người lại, đá thêm một cú vào mặt hắn ta khiến hắn ngã mạnh xuống đất.
Tuy nhiên, dù sao thì Phó Hải Tu cũng là một người đàn ông, còn là một người đàn ông tàn bạo, hắn nhanh chóng đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng của mình, nhếch miệng cười lạnh với Trình Lê.
Trình Lê lại đá thêm một cước.
Việc hai tay bị trói khiến cô gặp khó khăn trong việc di chuyển, lần này hắn ta đã có đề phòng, dễ dàng tránh né được cú đã của cô.
Trình Lê chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng lên dây cót chiến đấu với hắn.
Nhưng chỉ không lâu sau đó, cửa phòng bất ngờ bật mở.
Là Kỳ Thức.
Lần này Kỳ Thức đến rất nhanh, Trình Lê quả thực bội phục.
Có lẽ bởi vì không tìm thấy Trình Lê nên anh dùng định vị tra tìm vị trí của cô.
Khi Kỳ Thức tiến vào, liếc mắt một cái đã hiểu rõ tình hình của Trình Lê và Phó Hải Tu, anh đứng lại ở ngưỡng cửa, cũng không hề đi vào.
Khi Phó Hải Tu thấy anh đến, hắn biết rằng những thủ hạ bên ngoài đều đã bị xử lý, thế nhưng khi thấy Kỳ Thức chỉ đứng ở cửa mà không đi vào, hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Tuy nhiên hiện tại hắn đang bị Trình Lê tấn công, cũng không kịp nghĩ ngợi, chỉ có thể lo đối phó với Trình Lê trước tiên.
Khi Kỳ Thức đến, trái tim của Trình Lê cũng ổn định lại, chuyên tâm đối phó với Phó Hải Tu.
Phó Hải Tu như một tay chiến đấu ngoài đường phố, mặc dù không sử dụng một đấu pháp cụ thể nào, nhưng hắn lại có kinh nghiệm thực chiến phong phú, xuống tay vừa độc lại vừa chuẩn với một cỗ sức mạnh chết người, quả thực rất khó đối phó.
Kỳ Thức đã quan sát một lúc, anh đột nhiên nói: "Trình Lê, không đánh như thế, nhìn tôi."
Giọng điệu của anh bình tĩnh, điềm đạm, nhưng không hiểu vì sao, nó lại khiến Phó Hải Tu rùng cả mình.
Còn chưa kịp hết run, hắn đã được lãnh một cú đá mạnh vào thắt lưng, Kỳ Thức thực hiện động tác gần giống với Trình Lê, nhưng lại mạnh và dã man hơn nhiều.
Phó Hải Tu hoàn toàn không thể né tránh, lập tức quỳ trên mặt đất, đau đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, không thể nào đứng dậy.
Kỳ Thức cởi trói cho Trình Lê.
"Em làm thử đi." Kỳ Thức giống như một người thầy giáo kiên nhẫn dạy học sinh của minh.
"Được." Trình Lê gật đầu đáp ứng.
Cả đời Phó Hải Tu chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như vậy, hắn cắn răng đứng lên, lập tức bị Trình Lê đá vào vị trí hồi nãy đã bị Kỳ Thức đá trúng.
Trong lòng Trình Lê biết rõ: không phải nhờ sự hướng dẫn của Kỳ Thức mà cô có thể tiến bộ nhanh như vậy mà là bởi trước đó, Phó Hải Tu đã phải chịu một đòn của Kỳ Thức, điều đó đã làm cho sức chiến đấu của hắn giảm đi ít nhất một nửa.
Kỳ Thức thản nhiên nói: "Em xem, kỳ thật cũng có thể làm như vầy."
Rồi lại đá thêm một cước vào vùng xương sườn của Phó Hải Tu.
Trình Lê cũng học theo, lại bổ thêm một cú đá.
Phó Hải Tu đau đến thấu tim, không thể nào đứng dậy nổi.
"Hiện tại hắn ta không đứng dậy nổi, khi hắn ở vị trí này em có thể bịt mắt hắn." Kỳ Thức nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Phó Hải Tu bỗng nhiên thấy hoa mắt, cả người hắn bất ngờ bị hất lên, đập thẳng vào cái tủ ở cạnh giường.
Trình Lê thấy hắn vịn tủ cố gắng đứng dậy, đột nhiên hắn lại mở ngăn kéo, từ bên trong hắn lấy ra thứ gì đó và nhắm ngay về phía Kỳ Thức.
Thế mà lại là một khẩu súng.
Không ngờ hắn ta lại mang theo loại vũ khí như vậy.
Phó Hải Tu cầm trong tay thanh súng Glock màu đen, trong mắt hắn ngập tràn tơ máu, đằng đằng sát khí, hắn bóp cò không chút do dự.
Thế nhưng khẩu súng lại bị kẹt.
Kỳ Thức thờ ơ nhìn hắn: "Bị kẹt rồi sao? Thử lần nữa đi."
Trình Lê sốt ruột: nếu anh kích thích hắn ta như thế thì hắn ta sẽ thực sự nổ súng một lần nữa đó.
Quả nhiên, Phó Hải Tu lại bóp cò súng một lần nữa.
Khẩu súng này thường ngày đều được bảo dưỡng, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng hiện tại nó lại không có phản ứng gì.
Phó Hải Tu đỏ mắt, cắn chặt răng thử lại một lần nữa.
Vẫn không có gì xảy ra.
Kỳ Thức đã sớm bước đến gần hắn ta.
Phó Hải Tu cái gì cũng không thấy rõ, trong tay hắn giờ đây đã trống rỗng.
Khẩu súng bây giờ nằm trong tay Kỳ Thức, anh dí họng súng vào huyệt thái dương của Phó Hải Tu: "Không bắn được sao? Vậy để tôi."
Giọng điệu Kỳ Thức rất bình tĩnh, nhưng Phó Hải Tu có thể cảm nhận được hàn ý thấu xương ở trong lời nói đó, đó là thanh âm của những người nào mà đã quen với việc giết người mới có thể có.
Một tiếng súng vang lên.
Sắc mặt Phó Hải Tu xám xịt, trên trán đều là mồ hôi lạnh, khoảng chừng sau mười mấy giây hắn mới có thể định thần lại.
Khi Kỳ Thức nổ súng, họng súng đã hơi chệch một chút, viên đạn bắn vào cái tủ cạnh giường.
Phó Hải Tu đã tìm được đường sống từ cõi chết, giờ đây hắn hoàn toàn không thể đứng dậy nổi.
Sau khi tiếng súng vang lên, cánh cửa mở ra, một nam sinh trẻ tuổi có vẻ mặt nghiêm túc thò người vào, cậu gọi một tiếng: "Kỳ tổng?"
Kỳ Thức ném khẩu súng trong tay qua cho cậu.
Trình Lê ngay lập tức đoán ra cậu chàng trẻ tuổi xa lạ này là ai.
Kỳ Thức có hai người trợ lý, một người là Triển Quyển, người còn lại là Lệ Phong, mấy ngày trước vì có việc nên cậu ấy đã vắng mặt, hôm nay là lần đầu tiên Trình Lê nhìn thấy cậu ta.
Kỳ Thức không còn để ý đến Phó Hải Tu, anh đưa tay kéo Trình Lê ra ngoài.
Trình Lê thả lỏng hơn nhiều: "Thật khiến tôi sợ chết khiếp, nhưng tôi đoán anh sẽ không thật sự giết hắn."
Kỳ Thức thản nhiên đáp: "Tôi sẽ không."
Phó Hải Tu vừa đi qua một vòng sinh tử, hắn nằm tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng hắn biết rõ: vào khoảnh khắc nổ súng kia, khi hắn nhìn vào ánh mắt của Kỳ Thức, không nghi ngờ gì nữa, Kỳ Thức, hắn ta thực sự có ý định giết hắn.
Khi lên xe, Kỳ Thức mới nói: "Để hắn ta chết sao, sao tôi có thể dễ dàng để hắn chết như vậy, đối với hắn như thế là quá nhẹ nhàng."
Trình Lê nhìn phương hướng xe đang chạy đến: "Anh không đưa tôi về ký túc xá sao?"
"Còn muốn trở về ký túc xá?" Kỳ Thức liếc nhìn cô một cái, "Đêm nay hãy trở về Bravo đi, còn nếu muốn đề phòng tôi thì tôi sẽ giúp em lắp khóa phòng ngủ cho khách."
Trình Lê nghĩ thầm: có lẽ do văn phòng Nguyệt Lão đặc thù nên không thể tìm người ngoài đến lắp khóa cửa, đêm nay tạm thời ở trong phòng ngủ của khách cũng là một chủ ý không tồi.
Kỳ Thức nói được làm được, vừa trở về đã tìm người lắp khóa, chỉ dẫn Trình Lê đem chăn đệm dọn vào phòng ngủ cho khách, chính mình thì ở trong văn phòng Nguyệt Lão.
Chuyện ngày hôm nay thật kỳ lạ.
Tại sao Phó Hải Tu lại theo dõi Trình Lê?
Lật Sổ Nhân Duyên, những dòng ghi chú về Phó Hải Tu cũng không có gì thay đổi, sau khi đường nhân duyên bị cắt đứt thì cũng không xuất hiện nội dung gì mới.
Kỳ Thức có chút nôn nóng.
Nghe Trình Lê kể lại, quả thực khi đó Phó Hải Tu đã tính toán muốn làm gì đó với cô ấy.
Nhưng làm thế nào mà hai người họ lại có quan hệ với nhau?
Kỳ Thức lại nhìn tên của Phó Hải Tu, ánh mắt anh dừng lại ở sợi tơ hồng mới được sinh ra.
Nhìn dọc theo tơ hồng, đầu còn lại giờ đang nối với Tiểu Mộc Côn được treo đầy tơ hồng kia.
Kỳ Thức bước nhanh về phía đó.
Tiểu Mộc Côn được bao phủ bởi những sợi tơ hồng dày đặc, chúng rối tung và gần như không thể tháo gỡ, tạo thành một khối tròn lớn.
Từng sợi ở đây đều là do Kỳ Thức tự tay quấn lên trong mấy năm nay.
Kỳ Thức nhìn chằm chằm Tiểu Mộc Côn trong vài giây, anh cúi người cầm lấy nó, bắt đầu gạt từng lớp tơ hồng đang quấn quanh.
Tơ hồng thật sự có quá nhiều, phải mất kha khá sức lực mới có thể tạo được một khe hở, từ đó mới có thể nhìn thấy một chút dáng vẻ bên trong.
Dường như có một mảnh giấy nhỏ bị dính vào cây gậy.
Kỳ Thức nghĩ lại về nguồn gốc của cây gậy này.
Hình như là từ rất nhiều năm về trước, Tiểu Mộc Côn này đã được kẹp vào Sổ Nhân Duyên, Kỳ Thức tiện tay lấy nó ra, dùng nó để quấn tơ hồng.
Vào lúc đó, liệu trang giấy của Sổ Nhân Duyên có bị dính vào Tiểu Mộc côn hay không, hay lúc lấy Tiểu Mộc Côn ra có vô tình xe xuống trang giấy nào hay không, Kỳ Thức đã không còn nhớ rõ.
Kỳ Thức căn bản sẽ không quan tâm đến cái vấn đề tầm thường như việc xé rách Sổ Nhân Duyên.
Anh dùng một tay gạt tơ hồng trên Tiểu Mộc Côn, **tay còn lại búng nhẹ cây gậy bằng thủ pháp Sổ Nhân Duyên.
**Emm không hiểu vế này lắm nên không edit chính xác được, đây là convert của vế này ạ: một tay kia dùng đạn Sổ Nhân Duyên thủ pháp búng búng gậy gỗ.
còn đây là raw: 另一手用弹姻缘簿的手法弹了弹木棍。
Nếu mn có biết thì có thể comment cho emm, emm sẽ sửa lại:">
Trên mảnh giấy bị dính vào gậy gỗ, từng chữ lần lượt được hiện lên.
Qua khe hở chỉ có thể nhìn thấy được một chút.
(**) Một chữ "Hòa" ở đầu, bên phải lộ ra nửa chữ "Khẩu", rất rõ ràng, đó là "Trình" trong "Trình Lê."
(**) Raw: 是一个"禾"字的头,右边露出小半个"口",很明显,是个"程梨"的"程"。.