Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Triệu Thanh Xuyên?!
Tim tôi đập mạnh, một lúc sau mới hỏi lại: “Có chuyện gì?”
Giọng nói của Thủy Tuyền đột nhiên trở nên nghẹn ngào: “Công ty nhà anh ấy phá sản. Chú Triệu và dì Triệu đẩy số nợ hơn 300 triệu lên người anh ấy, sau đó… nhảy lầu tự sát.”
Đùng một tiếng, có gì đó trong đầu tôi sụp đổ. Những tình tiết bị chôn sâu vào giờ phút này đã trở nên rõ ràng.
Tôi mở điện thoại, hotsearch trên Weibo nổ tung, người người đều đang bàn tán về món nợ mà bố mẹ Triệu Thanh Xuyên đẩy lên người anh ta.
Fan hâm mộ, người hóng chuyện, vô số người ùa vào Weibo của Triệu Thanh Xuyên, muốn đòi anh ta một chân tướng, hoặc những thứ gì khác.
Trong sự hỗn loạn, chỉ có Triệu Thanh Xuyên vẫn một mực im lặng.
Tôi không làm phiền anh ta, xem tin tức trên Weibo, cảm thấy quá hỗn độn, thật giả đan xen, không có gì rõ ràng cả.
Thẩm Lang nghiêng người sang, nhẹ giỏng hỏi tôi: “Sao vậy?”
Tôi kể chuyện cho anh nghe, Thẩm Lang suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Có phải nhà Triệu Thanh Xuyên buôn bán bất động sản không!?”
“… Sao thế?”
“Lúc trước anh điều tra, em còn nhớ khu bỏ hoang giam giữ anh không? Nơi ấy được xây lại một nửa thì công trình đã bỏ ngang, không có động tĩnh gì nữa, em biết tại sao không?”
Tôi lắc đầu.
“Bởi vì, khi thi công có ba công nhân đã chết, thời gian làm việc quá dài dẫn đến mệt mỏi quá độ, ngã từ giàn giáo xuống, sắt thép xuyên qua não. Bố của Triệu Thanh Xuyên đưa cho mỗi người 5 vạn, nhưng đối phương không chịu, qua đó gây rối, ông ta mới tạm thời ngừng thi công, tìm người ép chuyện này xuống.”
Lời của Thẩm Lang khiến thẳm sâu trong đáy lòng tôi chợt lạnh lẽo, mỗi một góc đều lạnh đến tê dại.
Tòa nhà bỏ hoang kia chính là tài sản tư hữu dưới danh Triệu gia.
Như vậy trước đây Thẩm Lang bị giam ở nơi đó, khiến thân xác của Tô Vân Y bị chôn trong biển lửa. Trong chuyện này, Triệu gia đóng vai trò gì?
Tôi nhớ lại ngày hôm ấy chất vấn Triệu Thanh Xuyên: “Đêm hôm đó, tại sao anh biết Tô Vân Y ở chỗ nào?”
Lúc ấy anh ta đã trả lời tôi ra sao?
“Hạ Quy Tuyết, Hạ Quy Tuyết.”
Thẩm Lang khẽ gọi tôi, giọng nói không che giấu được sự lo lắng.
Tôi lấy lại tinh thần, quay qua nhìn Thẩm Lang, khẽ gật đầu với anh: “Em không sao, chỉ đang nghĩ đến Triệu Thanh Xuyên…”
“Lưu Nhất.” Tôi vẫn chưa nói hết câu thì Quách thiếu đột nhiên cắt ngang lời tôi.
Tôi nhìn qua, cậu ta đã điều chỉnh tâm trạng, lau khô nước mắt nhìn tôi, con ngươi đen láy lạnh đi: “Không có gì phải nghĩ cả, có một số việc, đã có gan làm thì phải có gan gánh chịu hậu quả. Triệu gia làm nhiều chuyện ác như vậy, rơi vào kết cục hôm nay cũng đáng.”
Nói đến đoạn sau, giọng nói cậu ra sắc bén che đậy đi sự bình tĩnh bên ngoài, cho thấy nỗi hận khắc cốt ghi xương.
Tôi lập tức hiểu ra.
Trong một đêm Triệu gia ngã xuống, chắc chắn, chắc chắn liên quan đến Quách thiếu.
Sau khi cứu tôi ra khỏi đám cháy, dường như Quách thiếu trở nên vội vàng, thỉnh thoảng đến thăm tôi mấy lần, chưa nói được mấy câu đã vội vã rời đi. Thẩm Lang cũng từng khéo léo nói với tôi, Quách thiếu bận điều tra chuyện trước đây.
Cậu ta đang báo thù cho Tô Vân Y.
Linh hồn không biết tự lúc nào tan biến, chỉ còn lại thể xác bị ngọn lửa ôm lấy ngay trước mắt cậu ta. Đối với Quách thiếu, đây là cảm giác mất mát cả đời này không quên được.
“Lưu Nhất, tôi biết, cô và Triệu Thanh Xuyên miễn cưỡng coi là bạn bè!” Quách thiếu nói với tôi: “Cô đừng trách tôi, trong chuyện này, cùng lắm Triệu Thanh Xuyên chỉ được xem là người biết chuyện, nên tôi sẽ không chĩa mũi nhọn vào cậu ta. Tôi chỉ giao những chứng cứ tôi điều tra được cho người nên giao, những chuyện còn lại, do trời không do tôi.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không trách cậu.”
“Được. Về quỹ từ thiện, tôi sẽ tìm nhân viên chuyên nghiệp viết rõ ràng kế hoạch, sẽ nói rõ tiến độ cho cô. Tôi đi trước.”
Cậu ta cầm tờ kế hoạch thấm đẫm nước mắt lên để vào trong túi rồi quay người đi mất.
Quách thiếu đi rồi, tôi quay sang nhíu mày nhìn Thẩm Lang.
Anh sờ đầu tôi, hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Nhà Triệu Thanh Xuyên đột nhiên phá sản, sau một đêm anh ta trở nên sa sút. Thẩm Lang, đây chính là tình tiết phía sau sao?” Tôi cố gắng sắp xếp lại mọi chuyện, hoang mang nói với Thẩm Lang: “Không phải Triệu Thanh Xuyên là nam phụ sao? Nếu như vậy, tiếp theo đây tình tiết sẽ diễn ra thế nào đây?”
Tôi và Thẩm Lang đều chưa đọc nửa sau của truyện, nên bây giờ hoàn toàn không biết gì hết, là một thế giới mới tinh.
Tôi chỉ có thể dự đoán tình tiết đằng sau dựa theo những gì đã xảy ra ở nửa trước, có lẽ tác giả muốn biến Triệu Thanh Xuyên thành nam phụ khiến người ta bồi hồi thương xót.
Thủy Tuyền có cảm giác bị theo dõi, rốt cuộc chỉ là ảo giác, hay chuyện này có liên quan đến Triệu Thanh Xuyên?
Nửa tiếng sau, cuối cùng tôi cũng liên lạc được cho Thủy Tuyền. Giọng nói cô ấy vẫn nghẹn ngào, nói tình hình của Triệu Thanh Xuyên bây giờ không tốt lắm, sau khi cúp điện thoại, ngay đến cô ấy cũng không liên lạc được.
Tôi hỏi cô ấy: “Không phải sản nghiệp của Triệu gia rất lớn ư? Sao lại đột nhiên phá sản?”
“Tiểu Nhất, tớ không rõ chuyện phá sản này lắm. Chỉ nghe Mộ Dung Linh nói, nhà anh Thanh Xuyên có rất nhiều tài sản, ngay từ đầu đã dùng những thủ đoạn không nên làm gây dựng lên, trước đây vẫn ẩn trong mây, nên mới tạm thời được an toàn. Nhưng bây giờ gió nổi lên rồi, không thể may mắn tồn tại được nữa.”
Cô ấy dừng lại một lúc, nói tiếp: “Hơn nữa, chuyện chị Tô mất ầm ĩ quá. Nhà anh Thanh Xuyên không tránh được liên lụy, nên không bỏ qua được.”
Trong truyện gốc, Thủy Tuyền là nhân vật được thiết lập tính cách ngây ngô hồn nhiên, vì vậy những chuyện cô ấy nói đa phần là Mộ Dung Linh nói cho cô ấy biết. Mà theo gia thế khủng của nhà Mộ Dung Linh, có lẽ đây chính là sự thật.
Mấy ngày tiếp theo, trên mạng thường có những tin tức mới liên quan đến Triệu Thanh Xuyên.
Ví dụ như xử lý hậu sự của bố mẹ anh ta, anh ta khiêm tốn đứng ở nghĩa trang, trông rất tiều tụy. Ví dụ như vì biến cố đột ngột ập đến, mấy công ty quảng cáo và dự án phim cùng lên tiếng hủy hợp đồng, mà Triệu Thanh Xuyên còn phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng. Ví dụ như anh ta đã dùng hết số tiền mấy năm kiếm được, thậm chí bán sạch số bất động sản đứng tên mình và chiếc xe Ferrari phiên bản giới hạn kia, thay bố mẹ trả phần lớn số nợ.
Cuối cùng vẫn thiếu 10 triệu, Triệu Thanh Xuyên đứng trước mặt truyền thông, gằn từng chữ nói: “Tôi sẽ tiếp tục làm việc kiếm tiền cho đến khi trả được hết nợ.”
Phóng viên ác ý nói: “Anh Triệu, xin hỏi anh nói làm việc là việc gì? Theo tôi được biết, những nhãn hàng trước hợp tác và đoàn phim đều đã hủy hợp đồng với anh rồi, chẳng lẽ anh sẽ đến một công ty bình thường làm việc ư? Nói như vậy, anh tính đến bao giờ mới trả được hết nợ nần?”
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm của Triệu Thanh Xuyên bên người buông lỏng, khàn giọng nói: “Chuyện này không cần anh bận tâm.”
Phóng viên đó không cam tâm, vẫn muốn hỏi thêm, chị Tĩnh xông lên trước đẩy tay phóng viên ra, bảo vệ Triệu Thanh Xuyên sau người, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Buổi phỏng vấn hôm nay đến đây kết thúc, nghệ sĩ của chúng tôi còn chuyện khác phải làm, không thể tiếp tục trả lời nữa.”
Bởi vì Triệu Thanh Xuyên ngã xuống, mấy ngày nay, những chuyện của Triệu Thanh Xuyên trước đây đều bị đào lên, trong đó lưu truyền rộng rãi nhất chính là chuyện anh ta đả thương nhà đầu tư Lưu Hoành.
Chuyện này được bàn luận hăng say, có rất nhiều phiên bản, dư luận dần dậy sóng.
Triệu Thanh Xuyên không làm sáng tỏ, chỉ cúi đầu nhận hết tất cả tội danh.
Tôi nghĩ cái tội này Triệu Thanh Xuyên gánh thay tôi và Thẩm Lang, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Vậy nên, tôi dùng hết tất cả thù lao từ trước khi ra mắt, lại tìm bố dượng của Thủy Tuyền mượn chút tiền, giúp Triệu Thanh Xuyên trả số nợ còn lại, trước khi định đi vay thì Thủy Tuyền lập tức nói: “Cậu không cần vay tiền chú Tề Dương, số tiền còn lại, tớ trả.”
Đến lúc chia lợi nhuận bán EP, kể cả tiền quay mấy quảng cáo trước đây, góp với gần 1 triệu của Thủy Tuyền đã đủ rồi.
Tôi gom tiền với Thủy Tuyền, sau đó nhào qua dựa vào Thẩm Lang cọ cọ: “Tiểu Thẩm, dì Hạ sạt nghiệp rồi, trước khi Triệu Thanh Xuyên trả dì tiền thì dì Hạ phải nhờ con nuôi đấy.”
Thẩm Lang đang viết code bất đắc dĩ quay sang, giả vờ gian ác nâng cằm tôi lên, diễn theo tôi: “Nói như vậy, có phải Tiểu Hạ phải thể hiện thành ý trước không?”
Tôi ôm vai anh, hôn chụt lên mặt anh một cái: “Thành ý này đủ không?”
“Không đủ.” Thẩm Lang tiện tay đẩy bàn phím máy tính sang một bên, xoay người đẩy tôi ngã lên giường, dành cho tôi một nụ hôn thật dài, sau đó sâu thẳm nhìn tôi, thấp giọng nói: “Thế này mới đủ.”
Vài ngày sau, Thẩm Lang và Quách thiếu phải bay đến thành phố khác bàn một thương vụ làm ăn lớn, còn tôi nhận được thông báo của chị Tĩnh, ba ngày sau có một buổi tiệc tối, chị ấy sẽ nhận giúp tôi, ở giữa sẽ có tiết mục âm nhạc.
Tôi vui vẻ đồng ý, bắt đầu chăm chỉ luyện tập.
Chưa đàn được hai nốt, chuông cửa đã vang lên.
Sau khi mở cửa, tôi thấy Triệu Thanh Xuyên tiều tụy đứng bên ngoài.
Anh ta gầy rộc đi, vẫn mặc bộ quần áo cũ trước đây, trông có vẻ trống rỗng. Còn đôi mắt sóng gợn lăn tăn, giống như chứa tình lúc trước đã biến mất trong bóng tối ảm đạm, biến thành đôi mắt yếu đuối như ngọc lưu ly.
“Triệu Thanh Xuyên?”
Tôi ngẩn người, sau đó bị kéo vào một lồng ngực ấm áp. Không đợi tôi đẩy ra, thanh âm trầm thấp khàn khàn của Triệu Thanh Xuyên đã vang lên bên tai.
“Lưu Nhất, tôi có lời muốn nói với em.”
Tim tôi đập mạnh, một lúc sau mới hỏi lại: “Có chuyện gì?”
Giọng nói của Thủy Tuyền đột nhiên trở nên nghẹn ngào: “Công ty nhà anh ấy phá sản. Chú Triệu và dì Triệu đẩy số nợ hơn 300 triệu lên người anh ấy, sau đó… nhảy lầu tự sát.”
Đùng một tiếng, có gì đó trong đầu tôi sụp đổ. Những tình tiết bị chôn sâu vào giờ phút này đã trở nên rõ ràng.
Tôi mở điện thoại, hotsearch trên Weibo nổ tung, người người đều đang bàn tán về món nợ mà bố mẹ Triệu Thanh Xuyên đẩy lên người anh ta.
Fan hâm mộ, người hóng chuyện, vô số người ùa vào Weibo của Triệu Thanh Xuyên, muốn đòi anh ta một chân tướng, hoặc những thứ gì khác.
Trong sự hỗn loạn, chỉ có Triệu Thanh Xuyên vẫn một mực im lặng.
Tôi không làm phiền anh ta, xem tin tức trên Weibo, cảm thấy quá hỗn độn, thật giả đan xen, không có gì rõ ràng cả.
Thẩm Lang nghiêng người sang, nhẹ giỏng hỏi tôi: “Sao vậy?”
Tôi kể chuyện cho anh nghe, Thẩm Lang suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Có phải nhà Triệu Thanh Xuyên buôn bán bất động sản không!?”
“… Sao thế?”
“Lúc trước anh điều tra, em còn nhớ khu bỏ hoang giam giữ anh không? Nơi ấy được xây lại một nửa thì công trình đã bỏ ngang, không có động tĩnh gì nữa, em biết tại sao không?”
Tôi lắc đầu.
“Bởi vì, khi thi công có ba công nhân đã chết, thời gian làm việc quá dài dẫn đến mệt mỏi quá độ, ngã từ giàn giáo xuống, sắt thép xuyên qua não. Bố của Triệu Thanh Xuyên đưa cho mỗi người 5 vạn, nhưng đối phương không chịu, qua đó gây rối, ông ta mới tạm thời ngừng thi công, tìm người ép chuyện này xuống.”
Lời của Thẩm Lang khiến thẳm sâu trong đáy lòng tôi chợt lạnh lẽo, mỗi một góc đều lạnh đến tê dại.
Tòa nhà bỏ hoang kia chính là tài sản tư hữu dưới danh Triệu gia.
Như vậy trước đây Thẩm Lang bị giam ở nơi đó, khiến thân xác của Tô Vân Y bị chôn trong biển lửa. Trong chuyện này, Triệu gia đóng vai trò gì?
Tôi nhớ lại ngày hôm ấy chất vấn Triệu Thanh Xuyên: “Đêm hôm đó, tại sao anh biết Tô Vân Y ở chỗ nào?”
Lúc ấy anh ta đã trả lời tôi ra sao?
“Hạ Quy Tuyết, Hạ Quy Tuyết.”
Thẩm Lang khẽ gọi tôi, giọng nói không che giấu được sự lo lắng.
Tôi lấy lại tinh thần, quay qua nhìn Thẩm Lang, khẽ gật đầu với anh: “Em không sao, chỉ đang nghĩ đến Triệu Thanh Xuyên…”
“Lưu Nhất.” Tôi vẫn chưa nói hết câu thì Quách thiếu đột nhiên cắt ngang lời tôi.
Tôi nhìn qua, cậu ta đã điều chỉnh tâm trạng, lau khô nước mắt nhìn tôi, con ngươi đen láy lạnh đi: “Không có gì phải nghĩ cả, có một số việc, đã có gan làm thì phải có gan gánh chịu hậu quả. Triệu gia làm nhiều chuyện ác như vậy, rơi vào kết cục hôm nay cũng đáng.”
Nói đến đoạn sau, giọng nói cậu ra sắc bén che đậy đi sự bình tĩnh bên ngoài, cho thấy nỗi hận khắc cốt ghi xương.
Tôi lập tức hiểu ra.
Trong một đêm Triệu gia ngã xuống, chắc chắn, chắc chắn liên quan đến Quách thiếu.
Sau khi cứu tôi ra khỏi đám cháy, dường như Quách thiếu trở nên vội vàng, thỉnh thoảng đến thăm tôi mấy lần, chưa nói được mấy câu đã vội vã rời đi. Thẩm Lang cũng từng khéo léo nói với tôi, Quách thiếu bận điều tra chuyện trước đây.
Cậu ta đang báo thù cho Tô Vân Y.
Linh hồn không biết tự lúc nào tan biến, chỉ còn lại thể xác bị ngọn lửa ôm lấy ngay trước mắt cậu ta. Đối với Quách thiếu, đây là cảm giác mất mát cả đời này không quên được.
“Lưu Nhất, tôi biết, cô và Triệu Thanh Xuyên miễn cưỡng coi là bạn bè!” Quách thiếu nói với tôi: “Cô đừng trách tôi, trong chuyện này, cùng lắm Triệu Thanh Xuyên chỉ được xem là người biết chuyện, nên tôi sẽ không chĩa mũi nhọn vào cậu ta. Tôi chỉ giao những chứng cứ tôi điều tra được cho người nên giao, những chuyện còn lại, do trời không do tôi.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không trách cậu.”
“Được. Về quỹ từ thiện, tôi sẽ tìm nhân viên chuyên nghiệp viết rõ ràng kế hoạch, sẽ nói rõ tiến độ cho cô. Tôi đi trước.”
Cậu ta cầm tờ kế hoạch thấm đẫm nước mắt lên để vào trong túi rồi quay người đi mất.
Quách thiếu đi rồi, tôi quay sang nhíu mày nhìn Thẩm Lang.
Anh sờ đầu tôi, hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Nhà Triệu Thanh Xuyên đột nhiên phá sản, sau một đêm anh ta trở nên sa sút. Thẩm Lang, đây chính là tình tiết phía sau sao?” Tôi cố gắng sắp xếp lại mọi chuyện, hoang mang nói với Thẩm Lang: “Không phải Triệu Thanh Xuyên là nam phụ sao? Nếu như vậy, tiếp theo đây tình tiết sẽ diễn ra thế nào đây?”
Tôi và Thẩm Lang đều chưa đọc nửa sau của truyện, nên bây giờ hoàn toàn không biết gì hết, là một thế giới mới tinh.
Tôi chỉ có thể dự đoán tình tiết đằng sau dựa theo những gì đã xảy ra ở nửa trước, có lẽ tác giả muốn biến Triệu Thanh Xuyên thành nam phụ khiến người ta bồi hồi thương xót.
Thủy Tuyền có cảm giác bị theo dõi, rốt cuộc chỉ là ảo giác, hay chuyện này có liên quan đến Triệu Thanh Xuyên?
Nửa tiếng sau, cuối cùng tôi cũng liên lạc được cho Thủy Tuyền. Giọng nói cô ấy vẫn nghẹn ngào, nói tình hình của Triệu Thanh Xuyên bây giờ không tốt lắm, sau khi cúp điện thoại, ngay đến cô ấy cũng không liên lạc được.
Tôi hỏi cô ấy: “Không phải sản nghiệp của Triệu gia rất lớn ư? Sao lại đột nhiên phá sản?”
“Tiểu Nhất, tớ không rõ chuyện phá sản này lắm. Chỉ nghe Mộ Dung Linh nói, nhà anh Thanh Xuyên có rất nhiều tài sản, ngay từ đầu đã dùng những thủ đoạn không nên làm gây dựng lên, trước đây vẫn ẩn trong mây, nên mới tạm thời được an toàn. Nhưng bây giờ gió nổi lên rồi, không thể may mắn tồn tại được nữa.”
Cô ấy dừng lại một lúc, nói tiếp: “Hơn nữa, chuyện chị Tô mất ầm ĩ quá. Nhà anh Thanh Xuyên không tránh được liên lụy, nên không bỏ qua được.”
Trong truyện gốc, Thủy Tuyền là nhân vật được thiết lập tính cách ngây ngô hồn nhiên, vì vậy những chuyện cô ấy nói đa phần là Mộ Dung Linh nói cho cô ấy biết. Mà theo gia thế khủng của nhà Mộ Dung Linh, có lẽ đây chính là sự thật.
Mấy ngày tiếp theo, trên mạng thường có những tin tức mới liên quan đến Triệu Thanh Xuyên.
Ví dụ như xử lý hậu sự của bố mẹ anh ta, anh ta khiêm tốn đứng ở nghĩa trang, trông rất tiều tụy. Ví dụ như vì biến cố đột ngột ập đến, mấy công ty quảng cáo và dự án phim cùng lên tiếng hủy hợp đồng, mà Triệu Thanh Xuyên còn phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng. Ví dụ như anh ta đã dùng hết số tiền mấy năm kiếm được, thậm chí bán sạch số bất động sản đứng tên mình và chiếc xe Ferrari phiên bản giới hạn kia, thay bố mẹ trả phần lớn số nợ.
Cuối cùng vẫn thiếu 10 triệu, Triệu Thanh Xuyên đứng trước mặt truyền thông, gằn từng chữ nói: “Tôi sẽ tiếp tục làm việc kiếm tiền cho đến khi trả được hết nợ.”
Phóng viên ác ý nói: “Anh Triệu, xin hỏi anh nói làm việc là việc gì? Theo tôi được biết, những nhãn hàng trước hợp tác và đoàn phim đều đã hủy hợp đồng với anh rồi, chẳng lẽ anh sẽ đến một công ty bình thường làm việc ư? Nói như vậy, anh tính đến bao giờ mới trả được hết nợ nần?”
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm của Triệu Thanh Xuyên bên người buông lỏng, khàn giọng nói: “Chuyện này không cần anh bận tâm.”
Phóng viên đó không cam tâm, vẫn muốn hỏi thêm, chị Tĩnh xông lên trước đẩy tay phóng viên ra, bảo vệ Triệu Thanh Xuyên sau người, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Buổi phỏng vấn hôm nay đến đây kết thúc, nghệ sĩ của chúng tôi còn chuyện khác phải làm, không thể tiếp tục trả lời nữa.”
Bởi vì Triệu Thanh Xuyên ngã xuống, mấy ngày nay, những chuyện của Triệu Thanh Xuyên trước đây đều bị đào lên, trong đó lưu truyền rộng rãi nhất chính là chuyện anh ta đả thương nhà đầu tư Lưu Hoành.
Chuyện này được bàn luận hăng say, có rất nhiều phiên bản, dư luận dần dậy sóng.
Triệu Thanh Xuyên không làm sáng tỏ, chỉ cúi đầu nhận hết tất cả tội danh.
Tôi nghĩ cái tội này Triệu Thanh Xuyên gánh thay tôi và Thẩm Lang, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Vậy nên, tôi dùng hết tất cả thù lao từ trước khi ra mắt, lại tìm bố dượng của Thủy Tuyền mượn chút tiền, giúp Triệu Thanh Xuyên trả số nợ còn lại, trước khi định đi vay thì Thủy Tuyền lập tức nói: “Cậu không cần vay tiền chú Tề Dương, số tiền còn lại, tớ trả.”
Đến lúc chia lợi nhuận bán EP, kể cả tiền quay mấy quảng cáo trước đây, góp với gần 1 triệu của Thủy Tuyền đã đủ rồi.
Tôi gom tiền với Thủy Tuyền, sau đó nhào qua dựa vào Thẩm Lang cọ cọ: “Tiểu Thẩm, dì Hạ sạt nghiệp rồi, trước khi Triệu Thanh Xuyên trả dì tiền thì dì Hạ phải nhờ con nuôi đấy.”
Thẩm Lang đang viết code bất đắc dĩ quay sang, giả vờ gian ác nâng cằm tôi lên, diễn theo tôi: “Nói như vậy, có phải Tiểu Hạ phải thể hiện thành ý trước không?”
Tôi ôm vai anh, hôn chụt lên mặt anh một cái: “Thành ý này đủ không?”
“Không đủ.” Thẩm Lang tiện tay đẩy bàn phím máy tính sang một bên, xoay người đẩy tôi ngã lên giường, dành cho tôi một nụ hôn thật dài, sau đó sâu thẳm nhìn tôi, thấp giọng nói: “Thế này mới đủ.”
Vài ngày sau, Thẩm Lang và Quách thiếu phải bay đến thành phố khác bàn một thương vụ làm ăn lớn, còn tôi nhận được thông báo của chị Tĩnh, ba ngày sau có một buổi tiệc tối, chị ấy sẽ nhận giúp tôi, ở giữa sẽ có tiết mục âm nhạc.
Tôi vui vẻ đồng ý, bắt đầu chăm chỉ luyện tập.
Chưa đàn được hai nốt, chuông cửa đã vang lên.
Sau khi mở cửa, tôi thấy Triệu Thanh Xuyên tiều tụy đứng bên ngoài.
Anh ta gầy rộc đi, vẫn mặc bộ quần áo cũ trước đây, trông có vẻ trống rỗng. Còn đôi mắt sóng gợn lăn tăn, giống như chứa tình lúc trước đã biến mất trong bóng tối ảm đạm, biến thành đôi mắt yếu đuối như ngọc lưu ly.
“Triệu Thanh Xuyên?”
Tôi ngẩn người, sau đó bị kéo vào một lồng ngực ấm áp. Không đợi tôi đẩy ra, thanh âm trầm thấp khàn khàn của Triệu Thanh Xuyên đã vang lên bên tai.
“Lưu Nhất, tôi có lời muốn nói với em.”