-
CHƯƠNG 36: Món quà
Dương Miên Miên nhận món quà, mang rửa dưới vòi nước, lấy tay xoa xoa một chút cho khô, cắn cái rột: “(⊙o⊙) Ngọt quá!”
Kinh Sở vốn dĩ đang muốn đi tìm dao để gọt vỏ, đúng lúc này chỉ còn cách nhìn cô cười cười.
Dương Miên Miên một bên gặm táo, một bên làm bài tập, ăn hết quả táo, bài tập cũng làm xong, vui vẻ cất vở vào balo, ngồi bên cạnh anh xem tivi.
Trong căn nhà nhỏ bé rất chật chội, Kinh Sở ngồi ở một góc, chân cũng không thể duỗi thẳng nhưng khắp người anh dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Không thể nào diễn tả được: một không gian ấm áp, cùng yên bình.
10 giờ rưỡi, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, Kinh Sở chào tạm biệt, không quên hỏi cô: “Tết Nguyên Đán cũng được nghỉ chứ?”
“Tất nhiên, ngày quốc lễ mà, đương nhiên được nghỉ.”
“Vậy vào lúc đó, tôi sẽ khảo sát thể năng của em trước, để nghiên cứu xem nên dạy em loại nào.”
Lời đã nói ra, Kinh Sở không có ý định quỵt nợ. Dương Miên Miên đứng đó nghe xong hai mắt sáng rỡ.
Giáng Sinh qua đi, Tết Nguyên Đán cũng gần kề, về trường học thêm mấy ngày sẽ được nghỉ, đám học sinh tâm trí đều lơ là, ai cũng không chịu tập trung. Bất chấp giáo viên tung chiêu nào là bài tập, nào là bài kiểm tra cuối khóa liên tục.
Ngay cả Dương Miên Miên mà cũng mất trên một hai tiếng làm bài huống chi các bạn khác, quả thực là chìm trong đống sách vở. Không những thế, Dương Miên Miên còn được thày Trương chiếu cố tặng thêm cho cô quyển sách luyện tập dày cộm, giọng nhẹ như tơ: “Ráng thi qua vòng hai sang năm, cố gắng lên!”
Vòng sơ khảo tổ chức thi tại trường, khi ấy Dương Miên Miên còn đang dồn toàn bộ tâm trí lên tên Hồ Dật Lâm, không học tiết học phụ đạo nào. Do đó, hôm mở bài thi cũng giống các bạn khác, khá hồi hộp, nhưng cảm giác ấy rồi cũng qua đi thay vào tâm trạng mừng mừng rỡ rỡ, viết hết câu trả lời, trong lòng còn tự nhủ: Chơi rất vui!
Cô đạt điểm tối đa, vì lẽ đó, đương nhiên vòng hai thày Trương rất tin tưởng gửi gắm niềm hi vọng lên cô.
Dương Miên Miên: “…”
Đúng là tự đào hố chôn mình, có điều vì tiền thưởng, phải nhịn, không được tức, là vài ngàn đồng đó〒▽〒
Chỉ là ngày cô đến nhà Kinh Sở, vẫn không quên nửa phàn nàn, nửa làm nũng nói với anh: “Chưa gì đã được nghỉ đông, tôi rất ghét nghỉ đông. Tết, không cửa hàng nào, ngày nào cũng ăn mì, cũng không nơi nào cần người làm. Thế nhưng nghĩ xem, vừa vào học là phải đóng tiền học phí, anh thấy trời có chiều lòng người không?”
Tết đến là ngày đoàn viên, nhưng Dương Miên Miên lại ghét nhất ngày này, phải ăn mì mấy ngày liên tục, sống không bằng chết.
“Trước tiên qua bên máy chạy bộ bên kia!”, nhà Kinh Sở là một căn hộ rộng khoảng 300-400 met vuông, nhưng một nửa diện tích được dùng làm phòng tập, bên trong chứa đầy dụng cụ thể thao. Lúc này trên tay anh đang cầm bảng số liệu để có thể khảo sát thể trạng của cô.
Đầu tiên là chạy bộ, rồi đến đứng lên ngồi xuống, hít đất, nâng tạ, Dương Miên Miên thở hổn hển.
Kinh Sở đưa cô chai nước, tay không ngừng viết viết trên tờ ghi chú: “Thể lực của em tốt hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi, có điều vẫn chưa biết cách điều tiết. Em nghỉ ngơi một chút, sau đó tôi sẽ thử đánh với em vài chiêu.”
Dương Miên Miên chu miệng nhỏ, tu chai nước, thành thật nói: “Em chỉ đánh được thôi, không được xem là có nghề.”
Cái cô gọi là đánh được chính là tự vệ trước mấy tên côn đồ cắc ké, hoặc mấy tên đánh lén, bám đuôi. Nhưng đường đường chính chính thì cô thua chắc, đến thời khắc nguy hiểm cô dựa vào khả năng linh hoạt cùng nhạy bén, dĩ nhiên, cũng phải có hiểu biết một chút để ra đòn mạnh tay.
Lúc cô giao đấu với tên Chu Chí Đại, tất thảy chỉ dựa vào sự nhanh nhẹn để thắng, nếu Chu Chí Đại biết võ, vậy khả năng cô thua là chắc như bắp.
Kinh Sở không có ý kiến: “Trước tiên thử xem em có khả năng công kích tôi không đã!”
Vừa dứt lời,Dương Miên Miên ném thẳng chai nước lên trán anh, anh ung dung bắt được, tốc độ phản ứng này của cô khiến anh tán thưởng: “Rất tốt, tiếp đi!”
Dương Miên Miên lần nữa cảm thấy thất bại, cô phát hiện mình hoàn toàn đấu không lại Kinh Sở, phản ứng cùng sức mạnh của anh đều ở mức hoàn hảo. Anh vật cô ngã xuống đất không chút nương tay, đau muốn bể nát cặp mông〒▽〒!
Có điều lần nào cô cũng ngồi dậy, rất dũng cảm, lúc thắng lúc bại. Thêm một lần nữa Dương Miên Miên lại bị Kinh Sở vật ngã xuống sàn, cô liền nảy ra ý định chơi xấu, nhảy trên lưng anh, hai chân hai tay quấn chặt người anh. Kinh Sở cười cười: “Dương Miên Miên! Cái này gọi là vô lại biết không?”
“Thích! Miễn sao tôi không bị anh vật xuống tức là chưa thua, nhiều nhất là hòa thôi.” Cô cực kỳ đắc chí.
Kinh Sở bắt đầu dùng sức: “Em thật sự nghĩ như vậy tôi không có thể làm gì được em đúng không?”, anh đưa tay cạy cổ tay của cô, muốn vật cô xuống lần nữa, nhưng Dương Miên Miên thà chết không buông, cùng anh ra đòn.
“Có xuống không?”
“Không!”
Kinh Sở hù cô: “Vậy thì lát nữa đừng kêu gào tôi bắt nạt em!”
Dương Miên Miên xem thường: “Thua là thua, không bao giờ lèo nhèo!”
Kinh Sở có 180 cách để “gỡ” cô ra, cách đơn giản nhất chính là nằm xuống, cô không muốn bị đè lên, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nhảy xuống, hoặc nếu không cũng có thể kéo mắt cá chân, rồi kéo cô xuống đất.
Nhưng anh lại chọn cách ngu ngốc nhất … túm cánh tay của cô, kéo cô, Dương Miên Miên lại càng ra sức, như con bạch tuộc bám chặt không buông.
Hai người giằng co qua lại. Kinh Sở khóc dở mếu dở, nhưng bên ngoài anh vẫn im lặng, coi như mình đã ngụy trang rất khéo, thế nhưng khi vừa nhìn lên tấm kiếng, toàn thân anh cứng đờ.
Anh cho rằng gương mặt mình lúc này là rất nghiêm khắc, nhưng không, ánh mắt của anh tràn ý cười, khóe miệng nhếch thành một đường, tâm trạng vui vẻ không thể che giấu.
Còn Dương Miên Miên ở trên lưng anh, cười rất thỏa mãn, giống như mèo ăn vụng cá.
Trống ngực đập thình thịch, sau đó anh buộc dùng lực thật mạnh, kéo cánh tay của cô, Dương Miên Miên không cách nào đành phải buông tay, cả người muốn ngã xuống. Có điều cô khá có bãn lĩnh, hai chân quặt chặt vào eo anh, không nhúc nhích, nửa người cô vòng ra phía trước mặt Kinh Sở, dùng tay đẩy một cái, lúc này mới nới lỏng đôi chân, hai người lộn một vòng đẹp mắt.
Kinh Sở xụ mặt: “Cả gan làm loạn, cho rằng không ai đấu lại em đúng không?”, cô nhóc con này, tùy tùy tiện tiện nằm xoài lên người đàn ông mà không biết cảnh giác gì hết.
“Đùa một chút thôi mà, đâu cần tức giận như thế làm gì?”, Dương Miên Miên không hiểu sao anh lại đột nhiên phát hỏa, trong lòng cô cũng chẳng còn vui thú, không thèm nói chuyện với anh, xoay người vào phòng vệ sinh, đóng mạnh cánh cửa.
Kinh Sở đứng một mình trong phòng tập một lúc lâu, cuối cùng nói ra một câu: “Mình thật sự là bị điên mất rồi!”
Máy chạy bộ: “… Trâu già gặm cỏ non, không biết xấu hổ!”
Tạ tay: “…Trọng trách thì nặng mà đường thì còn xa!”
Bao cát: “… Thật cầm thú!”
Máy gập bụng: “… lầu 1”
Cánh cửa: “Vậy tôi đi lấy giấy căn cước!”
Dương Miên Miên hoàn toàn không hiểu vì sao Kinh Sở lại tức giận. Cô tắm rửa thay quần áo, rồi ngồi trước bàn ăn im im không nói tiếng nào. Kinh Sở vừa chuẩn bị ngồi xuống thì nhận được điện thoại.
Là điện thoại của Thường Nhạn: “Bọn tớ đang cùng nhau tham gia Bữa tiệc Countdown, cậu tới không?”
Ngày hôm nay là giao thừa, nhà Kinh Sở cách Quảng trường thành phố Nam Thành không xa, từ cửa sổ phòng khách có thể nhìn thấy chiếc đồng hồ rất to đang đếm ngược từng giờ, có người còn nói đúng 12 giờ sẽ bắn pháo hoa.
“Không đi!”, anh trả lời, “Tớ còn chút việc.”
Thường Nhạn khá thất vọng: “Cậu có hẹn với bạn gái sao?”
“… Không, chỉ muốn xem lại mấy vụ án cũ.”, Kinh Sở không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại bịa ra cái lý do đó.
Thường Nhạn ừ một tiếng: “Vậy cũng được, không quấy rầy cậu. Chú ý sức khỏe, đừng làm việc khuya quá!”
Điện thoại nhổ nước miếng, líu ríu: “Anh ấy có bận bịu gì đâu, đang tiếp cô bé nhỏ ăn cơm đây. Bởi tôi nói rồi, cô nên bỏ ý nghĩ đó đi. Kinh Sở thật sự không thích cô đâu. Mọi người bọn tôi chỉ thích Dương Miên Miên.”
“Đúng đấy! Đúng đấy!”
Dương Miên Miên: “Sặc!”
Bọn em nhiều chuyện như vậy có nghĩ đến tâm trạng của chị đây hay không?
Sau khi cúp điện thoại, Kinh Sở quay về bàn: “Là điện thoại của đồng nghiệp, không có chuyện gì.”
Dương Miên Miên: “…”, tôi có hỏi đâu, anh giải thích làm gì?
Hai người ăn bữa tối trong im lặng, mọi chú ý của Dương Miên Miên dồn lên màn hình tivi. Chương trình đón chào năm mới thật hay, vừa nhìn thấy một ngôi sao nữ xuất hiện, cô tự đắc: “Còn không đẹp bằng tôi a!”
Kinh Sở không nhịn được nói một câu: “Sàn sàn như nhau!”
“Anh cho rằng, gương mặt trét đầy son phấn và gương mặt thuần khiết này là sàn sàn như nhau?”, Dương Miên Miên hung hăng, tiến đến sát mặt anh, ngửa đầu lên, chỉ vào gò má của mình, “Mở to mắt nhìn cho rõ đi!”
Kinh Sở ngửa đầu ra sau, cố gắng giữ khoảng cách với gương mặt của Miên Miên, có chút lúng túng: “Em đẹp, em rất đẹp, được chưa?”
Dương Miên Miên cười gằn: “Nhìn cho kỹ vào, nhìn thật rõ ràng gương mặt của tôi xem!”
Một cô gái, 17 tuổi, tuổi xuân phới phới, lại còn xinh đẹp, Dương Miên Miên mọi tố chất đều hội đủ, gương mặt đến lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, da mặt trơn nhẵn như trứng gà bóc, đôi mắt đen láy to tròn, đôi môi mọng đỏ, thực sự không chút tì vết.
Kinh Sở đầu hàng, chân thành nói: “Em rất đẹp!”
“Mới nói rồi!”
Cơm tối xong, Dương Miên Miên cất sách vở vào balo: “Tôi về đây!”
“Tôi đưa em về!”
“Không cần, hôm nay trời đẹp, tôi tự về được!”
Kinh Sở cau mày: “Nhưng trễ lắm rồi …”
“Anh bị nóng đầu à, bây giờ mới 8 giờ thôi, tàu điện ngầm còn đầy ắp người”, Dương Miên Miên bắt bẻ, đi giày vẫy tay chào anh: “Về nhé! Cám ơn bữa cơm!”
Bằng không cái đêm giao thừa năm nay, cô vẫn một mình ở nhà ăn mì, đối với cô, mì dù sao cũng là một bữa tiệc lớn.
“Chờ chút!”, Kinh Sở gọi cô, đưa ra một cái túi, “Quà năm mới!”
Quà năm mới là một đôi giày boot rất đẹp, cao gót, Dương Miên Miên cầm món quà sửng sốt hơn nửa ngày, Kinh Sở vỗ vỗ đầu cô: “Thay đôi giày vải của em đi, bên ngoài trời tuyết, đường rất trơn.”
Dương Miên Miên đứng ở cửa, ngồi xuống thay giày, đôi giày boot thật đẹp, rất ấm, mang vào chân cực kỳ thoải mái, Dương Miên Miên không giấu vẻ mừng rỡ: “A, o(≧v≦)o~~ đã quá!”
Kinh Sở ngồi xổm xuống hỏi cô: “Có thích không, vừa không?”
“Vừa khít!”, cô gật gù, vui vẻ ra mặt, “Rất ấm nữa.”
Đôi giày da cũng hướng cô chào hỏi: “Miên Miên, sau này chiếu cố em nhiều một chút~o(* ̄▽ ̄*)o~
“Thích là được rồi!”
Dương Miên Miên liền tỉnh táo trở lại: “Tôi lại không chuẩn bị quà cho anh.”. Cô làm gì có tiền mà mua quà?
“Đây là món quà cho kỳ thi cuối kỳ của em, thưởng sớm, nhớ phải đứng đầu đó!”
“Nhận nhiều đồ của anh lắm rồi, thật ngại.” Bao nhiêu lần ăn cơm chùa đã không biết xấu hổ, giờ còn nhận thêm món quà này, cô không khỏi băn khoăn, “Qua đây chút!”.
Cô ngoắc ngoắc tay ra hiệu với anh.
Kinh Sở nghĩ cô muốn nói gì đó, nên cũng phối hợp cúi đầu xuống.
Dương Miên Miên “chụt” lên má anh một cái.
“Tê!”
“Mẹ ơi!”
“Ôi thánh thần!”
“Ôi! Chà chà chà!”
“Aizza, còn con nít, như vậy không được!”
Kinh Sở cũng hoàn toàn bối rối, Dương Miên Miên trái lại cực kỳ bình tĩnh: “Quà năm mới, được một cô bé thân thiết như vậy anh sẽ có số đào hoa cả năm!”
“…”
“Đi nhé! Năm mới vui vẻ! Bye bye!”
Cho đến khi cô khuất bóng Kinh Sở vẫn đờ người ngồi ở đó, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Có phải mình điên rồi không?”
Nếu không tại sao bây giờ tim anh lại đập nhanh như thế này?
Last edited: