Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95: Hoàn thành phần 1
Giang Thuật lỡ mất cơ hội tốt được debut trong nhóm chỉ vì chênh lệch 40 nghìn vote.
Có tiếc nuối không?
Người khác nhất định sẽ thấy tiếc nuối cho Giang Thuật.
Số này bao gồm fan của Giang Thuật, và cả hội Uông Hữu Vi, tổng giám đốc Lạc, lẫn Tiết Dịch nữa.
Nhưng…
Bản thân Giang Thuật thì chả nuối tiếc gì ráo.
Nếu cuối cùng Giang Thuật vào nhóm nhờ ưu thế 40 nghìn vote, thì anh chàng mới thấy tiếc nuối ấy.
Nhưng giờ thì không.
Giang Thuật vui còn chẳng kịp.
Bởi vì đây đúng là kết quả mà anh chàng mong muốn.
Nếu giành được slot trong boy group, hãng phim Cánh Cụt nhất định sẽ cho Giang Thuật một lượng tài nguyên nhất định.
Đế Quốc Cánh Cụt là doanh nghiệp đứng đầu trong ngành công nghiệp mạng tại Hoa Quốc.
Nếu hãng phim Cánh Cụt muốn đưa Giang Thuật lên đời, thì dù Giang Thuật có muốn flop cũng chẳng flop nổi.
Nhưng nếu không theo group, thì may đủ trăm đằng, tất cả tài nguyên của hãng phim Cánh Cụt đều chẳng liên quan gì đến Giang Thuật cả.
Giang Thuật có thể quay về công ty giải trí Phiếm Chu, tiếp tục giữ địa bàn của mình.
Tại trường quay.
Buổi live stream đã bước vào đoạn kết.
Khi tiếng nhạc của “Mùa Hè Rực Rỡ” vang lên, cơn mưa vàng trút xuống trường quay.
Ấy, từ từ đã, “Mùa Hè Rực Rỡ” hả!
Giang Thuật nghe tiếng ca vô cùng quen thuộc vang vọng khắp sân vận động, bất giác giật giật khóe môi.
Không thể nào, kìa sir, em đã bị loại rồi, còn bật nhạc của em lên để PR nữa là nhẽ làm sao?
Em thật sự… không muốn nổi tiếng đâu mà!
…
Hai ngày sau.
Giang Thuật quay lại trụ sở của công ty giải trí Phiếm Chu để báo tin.
Trương Tử Phàm không về chung với Giang Thuật.
Bởi vì dựa vào điều khoản trong hợp đồng với tổ chương trình, Trương Tử Phàm sẽ ký hợp đồng với hãng phim Cánh Cụt, trở thành nghệ sĩ dưới trướng hãng này.
Đợi đến khi nhóm nhạc tan rã vào hai năm nữa, Trương Tử Phàm mới có thể quay về công ty giải trí Phiếm Chu.
Đương nhiên, số tiền mà Trương Tử Phàm kiếm được trong mấy năm ấy cũng được chia một phần cho công ty.
Chẳng thế, thì các công ty quản lý ngu gì mà đưa gà nhà vào chương trình “Ngôi Sao Tương Lai” này.
Trong văn phòng.
Uông Hữu Vi đưa Giang Thuật tới gặp tổng giám đốc Lạc.
Tổng giám đốc Lạc thấy Giang Thuật đi vào thì đứng dậy ngay khỏi ghế làm việc, thân thiết đến gần bắt tay với Giang Thuật.
Bắt tay xong, tổng giám đốc Lạc vỗ thật mạnh lên vai Giang Thuật.
“Nhóc con, không tồi, tôi biết ngay, cậu nhất định sẽ vào vòng chung kết cuối cùng mà.” Tổng giám đốc Lạc cười đến tận mang tai.
Ba tháng trước chú có nói vậy đâu chú ơi.
Giang Thuật thầm cà khịa một câu trong lòng, khách sáo mở miệng, “Cũng nhờ tổng giám đốc Lạc dạy dỗ chí phải ạ.”
“Ha ha, thật ra tôi cũng nghĩ vậy đấy.” Không ngờ ông chú trung niên này lại nhận lời khen ngay chẳng chút sượng sùng nào, cuối cùng còn bổ sung một câu, “Mấy nữa sẽ có một cuộc họp toàn thể nghệ sĩ trong công ty. Hôm đấy các sếp lớn cũng tới, nếu sếp lớn có hỏi thì cậu cứ trả lời như vậy nhé.”
Giang Thuật: “…”
Lão này trơ tráo thật!
Tổng giám đốc Lạc kéo Giang Thuật đến chiếc sofa ở góc phòng để tâm sự.
“Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc quá.” Tổng giám đốc Lạc nhấp một ngụm trà, chép chép miệng, “40 nghìn vote, chỉ cần thêm 40 nghìn vote thôi là cậu đã có thể vào nhóm như Tử Phàm rồi.”
Bây giờ tổng giám đốc Lạc lấy làm hối hận lắm.
Thật sự hối hận!
Nếu biết trước fan của Giang Thuật khỏe như thế, chi bằng lúc ấy ông ta chia 90% vote cho Trương Tử Phàm, để lại 10% cho Giang Thuật.
Nếu vậy, đội hình 5 người debut đã có 2 người thuộc công ty giải trí Phiếm Chu rồi.
Sếp lớn mà vui, chẳng phải ông ta sẽ được nhẹ nhàng thăng chức tăng lương sao.
Nhưng, trên đời làm gì có “giá như”.
Lúc trước tổng giám đốc Lạc chỉ muốn chơi an toàn, nên không đánh lô tô, đương nhiên sẽ không có chuyện xe đạp lên xe máy, vợ người thành vợ mình được rồi!
Đương nhiên, tổng giám đốc Lạc của bây giờ, ngoài hối hận, thì còn thấy áy náy với Giang Thuật.
Tại ông ta võ đoán nhất thời, nên mới huỷ hoại tương lai tốt đẹp của Giang Thuật.
Nếu không, giờ Giang Thuật đã được vào TF (THE F1VE). Bằng cái tài sáng tác này, cậu ta chắc chắn sẽ có tiền đồ vô cùng xán lạn.
‘Mình nhất định phải bồi thường tử tế cho cậu ta.’
Tổng giám đốc Lạc mang trong lòng nỗi niềm áy náy với Giang Thuật, trầm ngâm vài giây rồi lên tiếng, “Giang Thuật, nếu cậu đã quay về, thì công ty mình sẽ không bạc đãi cậu đâu.
“Cho nên, kế hoạch tiếp theo mà tôi xây dựng cho cậu là thế này. Không phải cậu từng viết mấy ca khúc gốc trong “Ngôi Sao Tương Lai” rồi sao, một thời gian nữa tôi sẽ giúp cậu mua mấy bài hát ngon lành từ nhạc sĩ trong giới, sản xuất một album. Công ty sẽ đầu tư 1 triệu tệ để tuyên truyền cho cậu, đến lúc đấy chắc bán 2-3 triệu bản cũng chẳng thành vấn đề.
“Trong thời gian này, công ty sẽ nhận mấy deal quảng cáo của các thương hiệu quốc dân cho cậu để tăng mức độ nổi tiếng của cậu lên chút nữa. Mặt khác, công ty mình sẽ cho cậu lên các show giải trí hàng đầu. Nghe nói mùa thứ 5 của chương trình “Tôi là vua ca hát” sắp lên sóng rồi, để tôi xem thử có giành được một suất cho cậu không.”
Những tài nguyên mà tổng giám đốc Lạc hứa hẹn cho Giang Thuật không thể nói là ít được.
Mua bài hát để ra album, quảng cáo cho các nhãn hiệu, lên show giải trí hàng đầu.
Đây là những đãi ngộ gần như tương đương với các sao hạng 2, hạng 3.
Cho… cho gì lắm thế!
Công ty tư bản như mấy chú chẳng phải nên tận tình áp bức đám nghệ sĩ tụi tôi, bắt chúng tôi ăn cỏ rồi đè chúng tôi ra vắt sữa mới đúng chứ!
Sao đột nhiên lại đối xử tốt với tôi vậy!
Giang Thuật đau trứng vô cùng.
Tổng giám đốc Lạc đối xử với anh chàng tốt quá, còn cho anh chàng quá nhiều tài nguyên, khiến Giang Thuật không thể chấp nhận hết tất cả ngay được.
Bởi vì, đống tài nguyên này mà nện xuống, dù Giang Thuật có làm ăn không ra cái hồn gì chăng nữa, thì việc tăng trưởng 1-2 triệu fan vẫn không thành vấn đề.
Giang Thuật đau đầu chau mày.
Tổng giám đốc Lạc thấy động tác này của anh chàng thì cất lời, “Cậu chê tôi cho cậu ít quá à, cái này thì cậu đừng lo, nếu sau này cậu làm ăn khá, rồi các tài nguyên khác sẽ nhanh chóng có đủ thôi. Chỉ cần cậu chịu nỗ lực, biết đâu cậu còn có khả năng trở thành gà cưng số một của công ty giải trí Phiếm Chu nhà mình ấy chứ.”
Giang Thuật: “…”
Không phải tôi chê ít quá đâu chú, mà tôi đang thấy nó nhiều quá ấy!
Giang Thuật im lặng vài giây, “Tổng giám đốc Lạc, cháu định nghỉ ngơi mấy ngày, những chuyện sau này, đợi một thời gian nữa hẵng bàn được không ạ.”
“Nghỉ ngơi một thời gian à…” Tổng giám đốc Lạc trầm ngâm hồi lâu, sau đó cười ha hả, “Cũng đúng, vậy tôi cho cậu nghỉ nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, cậu phải nghỉ ngơi tử tế vào nhé. Nửa tháng sau, chúng ta lại bàn tiếp xem cậu nên ra album trước, hay nên lên gameshow trước.”
Câu này của tổng giám đốc Lạc khiến Giang Thuật thở phào, “Cảm ơn tổng giám đốc Lạc ạ.”
Tổng giám đốc Lạc xua tay, “Kìa, cảm ơn cảm huệ nỗi gì, giờ cậu đã là tuyển thủ hạt giống của công ty mình, cho cậu những thứ ấy cũng là chuyện chúng tôi nên làm. À, đúng rồi, đừng quên trong cuộc họp nghệ sĩ cả công ty sắp tổ chức, nhỡ sếp lớn có hỏi, thì cậu phải trả lời thế nào nhé.”
“…” Giang Thuật cạn lời mất một lúc lâu, rồi mới giật giật khóe môi, “Cháu hiểu, cháu hiểu rồi ạ.”
Có sự phê chuẩn của tổng giám đốc Lạc.
Giang Thuật giành được cơ hội nghỉ ngơi nửa tháng hiếm có khó tìm.
Trong khoảng thời gian này, Giang Thuật sẽ rất ít xuất hiện trước người ngoài, có thể ngăn chặn xu thế tăng fan một chút.
Về phần tiếp theo nên làm gì, Giang Thuật chỉ có thể đi một bước tính một bước.
…
[HẾT PHẦN 1: NGÔI SAO TƯƠNG LAI]
Có tiếc nuối không?
Người khác nhất định sẽ thấy tiếc nuối cho Giang Thuật.
Số này bao gồm fan của Giang Thuật, và cả hội Uông Hữu Vi, tổng giám đốc Lạc, lẫn Tiết Dịch nữa.
Nhưng…
Bản thân Giang Thuật thì chả nuối tiếc gì ráo.
Nếu cuối cùng Giang Thuật vào nhóm nhờ ưu thế 40 nghìn vote, thì anh chàng mới thấy tiếc nuối ấy.
Nhưng giờ thì không.
Giang Thuật vui còn chẳng kịp.
Bởi vì đây đúng là kết quả mà anh chàng mong muốn.
Nếu giành được slot trong boy group, hãng phim Cánh Cụt nhất định sẽ cho Giang Thuật một lượng tài nguyên nhất định.
Đế Quốc Cánh Cụt là doanh nghiệp đứng đầu trong ngành công nghiệp mạng tại Hoa Quốc.
Nếu hãng phim Cánh Cụt muốn đưa Giang Thuật lên đời, thì dù Giang Thuật có muốn flop cũng chẳng flop nổi.
Nhưng nếu không theo group, thì may đủ trăm đằng, tất cả tài nguyên của hãng phim Cánh Cụt đều chẳng liên quan gì đến Giang Thuật cả.
Giang Thuật có thể quay về công ty giải trí Phiếm Chu, tiếp tục giữ địa bàn của mình.
Tại trường quay.
Buổi live stream đã bước vào đoạn kết.
Khi tiếng nhạc của “Mùa Hè Rực Rỡ” vang lên, cơn mưa vàng trút xuống trường quay.
Ấy, từ từ đã, “Mùa Hè Rực Rỡ” hả!
Giang Thuật nghe tiếng ca vô cùng quen thuộc vang vọng khắp sân vận động, bất giác giật giật khóe môi.
Không thể nào, kìa sir, em đã bị loại rồi, còn bật nhạc của em lên để PR nữa là nhẽ làm sao?
Em thật sự… không muốn nổi tiếng đâu mà!
…
Hai ngày sau.
Giang Thuật quay lại trụ sở của công ty giải trí Phiếm Chu để báo tin.
Trương Tử Phàm không về chung với Giang Thuật.
Bởi vì dựa vào điều khoản trong hợp đồng với tổ chương trình, Trương Tử Phàm sẽ ký hợp đồng với hãng phim Cánh Cụt, trở thành nghệ sĩ dưới trướng hãng này.
Đợi đến khi nhóm nhạc tan rã vào hai năm nữa, Trương Tử Phàm mới có thể quay về công ty giải trí Phiếm Chu.
Đương nhiên, số tiền mà Trương Tử Phàm kiếm được trong mấy năm ấy cũng được chia một phần cho công ty.
Chẳng thế, thì các công ty quản lý ngu gì mà đưa gà nhà vào chương trình “Ngôi Sao Tương Lai” này.
Trong văn phòng.
Uông Hữu Vi đưa Giang Thuật tới gặp tổng giám đốc Lạc.
Tổng giám đốc Lạc thấy Giang Thuật đi vào thì đứng dậy ngay khỏi ghế làm việc, thân thiết đến gần bắt tay với Giang Thuật.
Bắt tay xong, tổng giám đốc Lạc vỗ thật mạnh lên vai Giang Thuật.
“Nhóc con, không tồi, tôi biết ngay, cậu nhất định sẽ vào vòng chung kết cuối cùng mà.” Tổng giám đốc Lạc cười đến tận mang tai.
Ba tháng trước chú có nói vậy đâu chú ơi.
Giang Thuật thầm cà khịa một câu trong lòng, khách sáo mở miệng, “Cũng nhờ tổng giám đốc Lạc dạy dỗ chí phải ạ.”
“Ha ha, thật ra tôi cũng nghĩ vậy đấy.” Không ngờ ông chú trung niên này lại nhận lời khen ngay chẳng chút sượng sùng nào, cuối cùng còn bổ sung một câu, “Mấy nữa sẽ có một cuộc họp toàn thể nghệ sĩ trong công ty. Hôm đấy các sếp lớn cũng tới, nếu sếp lớn có hỏi thì cậu cứ trả lời như vậy nhé.”
Giang Thuật: “…”
Lão này trơ tráo thật!
Tổng giám đốc Lạc kéo Giang Thuật đến chiếc sofa ở góc phòng để tâm sự.
“Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc quá.” Tổng giám đốc Lạc nhấp một ngụm trà, chép chép miệng, “40 nghìn vote, chỉ cần thêm 40 nghìn vote thôi là cậu đã có thể vào nhóm như Tử Phàm rồi.”
Bây giờ tổng giám đốc Lạc lấy làm hối hận lắm.
Thật sự hối hận!
Nếu biết trước fan của Giang Thuật khỏe như thế, chi bằng lúc ấy ông ta chia 90% vote cho Trương Tử Phàm, để lại 10% cho Giang Thuật.
Nếu vậy, đội hình 5 người debut đã có 2 người thuộc công ty giải trí Phiếm Chu rồi.
Sếp lớn mà vui, chẳng phải ông ta sẽ được nhẹ nhàng thăng chức tăng lương sao.
Nhưng, trên đời làm gì có “giá như”.
Lúc trước tổng giám đốc Lạc chỉ muốn chơi an toàn, nên không đánh lô tô, đương nhiên sẽ không có chuyện xe đạp lên xe máy, vợ người thành vợ mình được rồi!
Đương nhiên, tổng giám đốc Lạc của bây giờ, ngoài hối hận, thì còn thấy áy náy với Giang Thuật.
Tại ông ta võ đoán nhất thời, nên mới huỷ hoại tương lai tốt đẹp của Giang Thuật.
Nếu không, giờ Giang Thuật đã được vào TF (THE F1VE). Bằng cái tài sáng tác này, cậu ta chắc chắn sẽ có tiền đồ vô cùng xán lạn.
‘Mình nhất định phải bồi thường tử tế cho cậu ta.’
Tổng giám đốc Lạc mang trong lòng nỗi niềm áy náy với Giang Thuật, trầm ngâm vài giây rồi lên tiếng, “Giang Thuật, nếu cậu đã quay về, thì công ty mình sẽ không bạc đãi cậu đâu.
“Cho nên, kế hoạch tiếp theo mà tôi xây dựng cho cậu là thế này. Không phải cậu từng viết mấy ca khúc gốc trong “Ngôi Sao Tương Lai” rồi sao, một thời gian nữa tôi sẽ giúp cậu mua mấy bài hát ngon lành từ nhạc sĩ trong giới, sản xuất một album. Công ty sẽ đầu tư 1 triệu tệ để tuyên truyền cho cậu, đến lúc đấy chắc bán 2-3 triệu bản cũng chẳng thành vấn đề.
“Trong thời gian này, công ty sẽ nhận mấy deal quảng cáo của các thương hiệu quốc dân cho cậu để tăng mức độ nổi tiếng của cậu lên chút nữa. Mặt khác, công ty mình sẽ cho cậu lên các show giải trí hàng đầu. Nghe nói mùa thứ 5 của chương trình “Tôi là vua ca hát” sắp lên sóng rồi, để tôi xem thử có giành được một suất cho cậu không.”
Những tài nguyên mà tổng giám đốc Lạc hứa hẹn cho Giang Thuật không thể nói là ít được.
Mua bài hát để ra album, quảng cáo cho các nhãn hiệu, lên show giải trí hàng đầu.
Đây là những đãi ngộ gần như tương đương với các sao hạng 2, hạng 3.
Cho… cho gì lắm thế!
Công ty tư bản như mấy chú chẳng phải nên tận tình áp bức đám nghệ sĩ tụi tôi, bắt chúng tôi ăn cỏ rồi đè chúng tôi ra vắt sữa mới đúng chứ!
Sao đột nhiên lại đối xử tốt với tôi vậy!
Giang Thuật đau trứng vô cùng.
Tổng giám đốc Lạc đối xử với anh chàng tốt quá, còn cho anh chàng quá nhiều tài nguyên, khiến Giang Thuật không thể chấp nhận hết tất cả ngay được.
Bởi vì, đống tài nguyên này mà nện xuống, dù Giang Thuật có làm ăn không ra cái hồn gì chăng nữa, thì việc tăng trưởng 1-2 triệu fan vẫn không thành vấn đề.
Giang Thuật đau đầu chau mày.
Tổng giám đốc Lạc thấy động tác này của anh chàng thì cất lời, “Cậu chê tôi cho cậu ít quá à, cái này thì cậu đừng lo, nếu sau này cậu làm ăn khá, rồi các tài nguyên khác sẽ nhanh chóng có đủ thôi. Chỉ cần cậu chịu nỗ lực, biết đâu cậu còn có khả năng trở thành gà cưng số một của công ty giải trí Phiếm Chu nhà mình ấy chứ.”
Giang Thuật: “…”
Không phải tôi chê ít quá đâu chú, mà tôi đang thấy nó nhiều quá ấy!
Giang Thuật im lặng vài giây, “Tổng giám đốc Lạc, cháu định nghỉ ngơi mấy ngày, những chuyện sau này, đợi một thời gian nữa hẵng bàn được không ạ.”
“Nghỉ ngơi một thời gian à…” Tổng giám đốc Lạc trầm ngâm hồi lâu, sau đó cười ha hả, “Cũng đúng, vậy tôi cho cậu nghỉ nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, cậu phải nghỉ ngơi tử tế vào nhé. Nửa tháng sau, chúng ta lại bàn tiếp xem cậu nên ra album trước, hay nên lên gameshow trước.”
Câu này của tổng giám đốc Lạc khiến Giang Thuật thở phào, “Cảm ơn tổng giám đốc Lạc ạ.”
Tổng giám đốc Lạc xua tay, “Kìa, cảm ơn cảm huệ nỗi gì, giờ cậu đã là tuyển thủ hạt giống của công ty mình, cho cậu những thứ ấy cũng là chuyện chúng tôi nên làm. À, đúng rồi, đừng quên trong cuộc họp nghệ sĩ cả công ty sắp tổ chức, nhỡ sếp lớn có hỏi, thì cậu phải trả lời thế nào nhé.”
“…” Giang Thuật cạn lời mất một lúc lâu, rồi mới giật giật khóe môi, “Cháu hiểu, cháu hiểu rồi ạ.”
Có sự phê chuẩn của tổng giám đốc Lạc.
Giang Thuật giành được cơ hội nghỉ ngơi nửa tháng hiếm có khó tìm.
Trong khoảng thời gian này, Giang Thuật sẽ rất ít xuất hiện trước người ngoài, có thể ngăn chặn xu thế tăng fan một chút.
Về phần tiếp theo nên làm gì, Giang Thuật chỉ có thể đi một bước tính một bước.
…
[HẾT PHẦN 1: NGÔI SAO TƯƠNG LAI]