Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Soạn nhạc: Giang Thuật
“Giang Thuật là học viên nào?” Staff của tổ chương trình thò đầu vào trong hỏi.
Giang Thuật ngơ ngác đứng lên, dự cảm bất an càng thêm mãnh liệt, “Em đây ạ.”
“Mời bạn đi theo tôi.” Staff cười vẫy tay với Giang Thuật.
“Có chuyện gì thế ạ?” Giang Thuật mở miệng hỏi.
“Yên tâm, là chuyện tốt.” Staff cười nói.
Giang Thuật bất giác lui về đằng sau một bước.
Staff bảo đấy là chuyện tối.
Nhưng với Giang Thuật mà nói, thì chưa chắc đã tốt thật đâu!
Nhưng thôi, trước khi rõ hết ngọn ngành, Giang Thuật vẫn phải đi theo nhân viên này.
Ra khỏi phòng tập.
Staff đưa Giang Thuật lên thẳng một căn phòng họp ở tầng trên.
Mở cửa phòng họp ra.
Giang Thuật ồ lên kinh ngạc.
Bởi vì đang có rất nhiều người ngồi trong phòng họp, không chỉ đầy đủ 4 mentor, mà còn có đạo diễn chương trình, biên đạo, sản xuất, cả giáo viên thanh nhạc vừa dạy Giang Thuật hát ca khúc chủ đề cũng ở trong ấy.
Tụ tập đông đủ thế này…
Giang Thuật có dự cảm chuyện gì đấy không ổn sắp xảy ra thật rồi.
“Không biết các thầy cô tìm em có chuyện gì ạ?” Giang Thuật gắng gượng cất câu hỏi.
Tiết Dịch dịch ghế, ngước mặt về phía Giang Thuật, đi thẳng vào vấn đề, “Giang Thuật, đây chắc hẳn là lần đầu em tiếp xúc với ca khúc “Tôi tin” đúng không.”
Chẳng lẽ thân phận Lư XX của mình bị phát hiện rồi ư?
Nhưng sao lại thế được!
Tim Giang Thuật đột nhiên nảy đánh thịch, nhưng anh chàng vẫn bình tĩnh gật đầu, “Dạ!”
Tiết Dịch cười nhẹ, “Vậy giai điệu ban đầu em hát, cũng là freestyle à?”
Bấy giờ, Giang Thuật cuối cùng cũng hiểu dự cảm bất an này là gì.
Giang Thuật nghiêng đầu, giả ngu giả ngơ, “Giai điệu, giai điệu gì ạ?”
Thấy Giang Thuật không thừa nhận, Tiết Dịch cũng chẳng cáu gắt, mà móc luôn di động ra, bấm nút phát một đoạn ghi âm.
Khi nghe thấy giọng mình vang lên từ loa, Giang Thuật sốc toàn tập thấy ông bà ông vải luôn.
Ông thầy cố vấn tên Tiết Dịch này rốt cuộc rảnh háng tới mức nào, mà còn trích riêng giọng mình ra giữa dàn học viên, rồi ghép lại thành một bản thế này?
Quả nhiên, đám người sáng tác nghệ thuật rặt một lũ biến thái vê lù!
Khi đoạn nhạc này vang lên, Giang Thuật đã chẳng còn ôm chút hi vọng nào nữa.
Bài nhạc mấy phút đã phát xong, Tiết Dịch mỉm cười nhìn Giang Thuật, “Giọng hát này là của em đúng không?”
Giang Thuật tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, gật đầu, “Của em ạ.”
Bấy giờ, Lê Thiên Vương vẫn ngồi im một bên không nói năng gì đột nhiên mở miệng hỏi, “Tại sao em lại lựa chọn hát như vậy?”
Vì bài gốc nó hát như thế chứ sao!
Giang Thuật thầm cà khịa một câu, nhưng vẫn thoải mái đáp, “Em thấy hát vậy thuận miệng hơn ạ.”
Lê Thiên Vương nhíu mày, tiếp tục hỏi gặng, “Có thể nói kỹ càng tỉ mỉ hơn không?”
Giang Thuật nghẹn mãi mới thốt ra được một câu, “Cứ theo dòng cảm xúc thôi ạ…”
Lê Thiên Vương: “…”
Thấy Giang Thuật không giải thích được lý do, Lê Thiên Vương không gặng thêm nữa.
Lần đầu nghe một bài hát mà đã có thể sáng tác ra khúc nhạc xuất sắc như thế, ngoài tài năng thiên bẩm ra, thì Lê Thiên Vương cũng không thể tìm được cách giải thích nào khác.
Đây là một hạt giống tốt đấy!
Hiếm lắm Lê Thiên Vương mới nảy sinh tấm lòng yêu mến tài năng với Giang Thuật.
“Giang Thuật, em có biết ban nãy các thầy đang bàn luận về việc gì không?”
Giang Thuật lắc đầu.
“Các thầy đang bàn nhau, có nên thay phần nhạc đệm của ca khúc chủ đề không, nhưng mới nãy, các thầy đã có kết quả thảo luận rồi. Các thầy quyết định đổi phần nhạc của ca khúc chủ đề thành phiên bản do em sáng tác! Giang Thuật, chúc mừng em!” Lê Thiên Vương thông báo tin tốt này cho Giang Thuật.
Giang Thuật nghe thế thì đầu váng mắt hoa, suýt xỉu ngang tại trận.
Mình?
Mình thành người soạn nhạc của ca khúc chủ đề!
Thế này là thế đ*o nào!
Một nụ cười còn xấu hơn cả khóc nở trên gương mặt Giang Thuật, “Thầy Lê, làm thế… làm thế không hay đâu ạ. Em cảm thấy bản của thầy Hoa Trung Thiên vẫn hợp với bài hát này hơn mà.”
Lê Thiên Vương xua tay, giọng điệu vô cùng khí phách, “Có gì mà không hay, các thầy chỉ quan tâm tác phẩm, không để tâm đến người làm. Bản nhạc em sáng tác hay hơn của Hoa Trung Thiên, nên các thầy dùng bản của em. Còn bên Hoa Trung Thiên, thầy sẽ tự giải thích sau. Bản hay hơn không xuất hiện thì thôi, nhưng nếu đã có bản tốt hơn rồi, tại sao lại không lấy kia chứ.”
Trái tim Giang Thuật như tro tàn.
Giờ anh chàng chỉ muốn đào một cái hố chôn mình xuống.
Lúc này, đạo diễn cũng đứng ra, vỗ bả vai Giang Thuật, “Cậu em Giang này, tổ chương trình bọn anh mà đã quyết dùng nhạc của cậu, thì chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu đâu.
“Tổ chương trình bọn anh sẽ mua bài nhạc này của cậu với giá 50 nghìn tệ, coi như thù lao của cậu. Còn nữa, chẳng phải sắp tới sẽ có bài kiểm tra ca khúc chủ đề sao? Anh và bốn cố vấn đã bàn nhau rồi, tụi anh sẽ cho cậu vào lớp A trong phần thi này. Thân là người viết nhạc cho ca khúc chủ đề, chỉ riêng vậy là cậu đã có đủ tư cách vào lớp A rồi.”
“Chính xác!” Lê Thiên Vương ngồi cạnh nói chêm vào, “Giang Thuật, nếu phần hát nhảy của em trong bài thi ca khúc chủ đề cũng ổn thỏa, thì thầy thậm chí còn có thể cho em làm Center MV ca khúc chủ đề luôn!”
Ha ha… Hay lắm…
Giang Thuật giật nhẹ khóe miệng.
Ưu thế mà giai đoạn trước vất vả lắm mới tạo ra được, đã bị Giang Thuật đưa hết về mo.
【 sống không còn gì luyến tiếc.JPG 】
Trong vòng thi xếp hạng ban đầu, anh chàng đã phải phí bao công sức thì mới được xếp vào lớp F.
Nhưng bây giờ đạo diễn lại nói với anh chàng rằng.
Dù vòng tới anh chàng có trình diễn tệ lậu đến đâu, thì vẫn chắc suất trong lớp A.
Thậm chí còn có cơ hội tranh chức Center.
Vào khoảnh khắc ấy, lòng Giang Thuật ngập tràn tuyệt vọng.
Khúc cua này… khác hẳn suy nghĩ của mình rồi!
“Sao lại thành ra thế này!”
Giang Thuật ngửa mặt lên trời rống to trong lòng.
Mưa, cũng to như cái ngày Nhị Nguyệt Hồng đi xin thuốc vậy.
(Mưa, cũng to như cái ngày xx vậy đó: là một cụm từ rất nổi trên internet bên Tàu, bắt nguồn từ việc mấy phim kinh điển suốt ngày có cảnh nhân vật chính đang buồn thì trời đổ mưa rõ to. Câu gốc là từ phim “Tân dòng sông ly biệt”: “Mưa to quá, cũng to như cái này Y Bình đến đòi tiền của ba mình vậy.” Các phiên bản mở rộng trên mạng gồm có: Mưa to quá, như cái ngày Sam Thái rời xa Đạo Minh Tự (Vườn Sao Băng), như ngày Giang Trực Thụ ăn trộm xe điện (Thơ Ngây), như ngày Kỳ Quý nhân chạy trong mưa chửi Chân Hoàn là con đĩ rồi bị đánh chết (Hậu Cung Chân Hoàn truyện), như ngày Nhị Nguyệt Hồng đi xin thuốc (Lão Cửu Môn), như ngày Nhược Khê bị phạt quỳ trong Ngự Hoa Viên (Bộ Bộ Kinh Tâm), v.v.)
…
Dù Giang Thuật có đồng ý hay không, cuối cùng chuyện vẫn thành ra như thế đấy.
Ca khúc chủ đề “Tôi tin” của Ngôi Sao Tương Lai season 4, sử dụng phần nhạc do Giang Thuật sáng tác.
Vì thế.
Vào buổi chiều, khi các học viên nhận được nhạc phổ hoàn toàn mới, nội dung trên nhạc phổ đã biến thành:
【
TÔI TIN
Viết lời: Lư XX
Soạn nhạc: Giang Thuật
Muốn bay lên trời cao, kề vai với vầng thái dương
…】
Giang Thuật nhìn tên hai người viết lời soạn nhạc của bài hát này, cạn lời một lúc lâu.
Vỗn lài thật…
Đúng là đậu xanh rau má.
Sao kết quả lại thành ra thế này.
Bài hát này vẫn bị mình bê qua thế giới này từ đầu đến đít!
Giang Thuật không biết nên nói duyên này tuyệt quá không thể tả.
Hay là phải bảo, vận mệnh quả thật rất vãi nồi!
Lúc này.
Khá nhiều học viên trong phòng tập cũng phát hiện phần nhạc đệm đã có sự thay đổi.
Học viên các lớp các có khi không biết người soạn nhạc Giang Thuật này là ai.
Nhưng học viên lớp F rõ ràng đã thấy, lúc ấy staff đã gọi Giang Thuật ra ngoài mà.
Sau đó, khi Giang Thuật quay lại, phần nhạc đệm của ca khúc chủ đề đã thay đổi rồi.
Vốn dĩ.
Mọi người những tưởng Giang Thuật chỉ là tay mơ như họ.
Đến giờ họ mới chợt nhận ra.
Hóa ra anh này là anh trùm.
Vì thế.
Cả đám chạy đến trước mặt Giang Thuật xin ra mắt với anh trùm.
“Anh trùm, anh viết nhạc cho bài này thật hả, bá quá anh ơi!”
“Đại ca, em sờ mông anh được không!”
“Sếp ơi, xin che chở em với!”
“Quái thú à, xin lấy ấy* che chở cho em!”
Giang Thuật: “…”
…
*Chú thích của tác giả: “Ấy” này nghĩa là đằng ấy nha. Mọi người đừng hiểu lầm.
[HẾT CHƯƠNG 33]
Giang Thuật ngơ ngác đứng lên, dự cảm bất an càng thêm mãnh liệt, “Em đây ạ.”
“Mời bạn đi theo tôi.” Staff cười vẫy tay với Giang Thuật.
“Có chuyện gì thế ạ?” Giang Thuật mở miệng hỏi.
“Yên tâm, là chuyện tốt.” Staff cười nói.
Giang Thuật bất giác lui về đằng sau một bước.
Staff bảo đấy là chuyện tối.
Nhưng với Giang Thuật mà nói, thì chưa chắc đã tốt thật đâu!
Nhưng thôi, trước khi rõ hết ngọn ngành, Giang Thuật vẫn phải đi theo nhân viên này.
Ra khỏi phòng tập.
Staff đưa Giang Thuật lên thẳng một căn phòng họp ở tầng trên.
Mở cửa phòng họp ra.
Giang Thuật ồ lên kinh ngạc.
Bởi vì đang có rất nhiều người ngồi trong phòng họp, không chỉ đầy đủ 4 mentor, mà còn có đạo diễn chương trình, biên đạo, sản xuất, cả giáo viên thanh nhạc vừa dạy Giang Thuật hát ca khúc chủ đề cũng ở trong ấy.
Tụ tập đông đủ thế này…
Giang Thuật có dự cảm chuyện gì đấy không ổn sắp xảy ra thật rồi.
“Không biết các thầy cô tìm em có chuyện gì ạ?” Giang Thuật gắng gượng cất câu hỏi.
Tiết Dịch dịch ghế, ngước mặt về phía Giang Thuật, đi thẳng vào vấn đề, “Giang Thuật, đây chắc hẳn là lần đầu em tiếp xúc với ca khúc “Tôi tin” đúng không.”
Chẳng lẽ thân phận Lư XX của mình bị phát hiện rồi ư?
Nhưng sao lại thế được!
Tim Giang Thuật đột nhiên nảy đánh thịch, nhưng anh chàng vẫn bình tĩnh gật đầu, “Dạ!”
Tiết Dịch cười nhẹ, “Vậy giai điệu ban đầu em hát, cũng là freestyle à?”
Bấy giờ, Giang Thuật cuối cùng cũng hiểu dự cảm bất an này là gì.
Giang Thuật nghiêng đầu, giả ngu giả ngơ, “Giai điệu, giai điệu gì ạ?”
Thấy Giang Thuật không thừa nhận, Tiết Dịch cũng chẳng cáu gắt, mà móc luôn di động ra, bấm nút phát một đoạn ghi âm.
Khi nghe thấy giọng mình vang lên từ loa, Giang Thuật sốc toàn tập thấy ông bà ông vải luôn.
Ông thầy cố vấn tên Tiết Dịch này rốt cuộc rảnh háng tới mức nào, mà còn trích riêng giọng mình ra giữa dàn học viên, rồi ghép lại thành một bản thế này?
Quả nhiên, đám người sáng tác nghệ thuật rặt một lũ biến thái vê lù!
Khi đoạn nhạc này vang lên, Giang Thuật đã chẳng còn ôm chút hi vọng nào nữa.
Bài nhạc mấy phút đã phát xong, Tiết Dịch mỉm cười nhìn Giang Thuật, “Giọng hát này là của em đúng không?”
Giang Thuật tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, gật đầu, “Của em ạ.”
Bấy giờ, Lê Thiên Vương vẫn ngồi im một bên không nói năng gì đột nhiên mở miệng hỏi, “Tại sao em lại lựa chọn hát như vậy?”
Vì bài gốc nó hát như thế chứ sao!
Giang Thuật thầm cà khịa một câu, nhưng vẫn thoải mái đáp, “Em thấy hát vậy thuận miệng hơn ạ.”
Lê Thiên Vương nhíu mày, tiếp tục hỏi gặng, “Có thể nói kỹ càng tỉ mỉ hơn không?”
Giang Thuật nghẹn mãi mới thốt ra được một câu, “Cứ theo dòng cảm xúc thôi ạ…”
Lê Thiên Vương: “…”
Thấy Giang Thuật không giải thích được lý do, Lê Thiên Vương không gặng thêm nữa.
Lần đầu nghe một bài hát mà đã có thể sáng tác ra khúc nhạc xuất sắc như thế, ngoài tài năng thiên bẩm ra, thì Lê Thiên Vương cũng không thể tìm được cách giải thích nào khác.
Đây là một hạt giống tốt đấy!
Hiếm lắm Lê Thiên Vương mới nảy sinh tấm lòng yêu mến tài năng với Giang Thuật.
“Giang Thuật, em có biết ban nãy các thầy đang bàn luận về việc gì không?”
Giang Thuật lắc đầu.
“Các thầy đang bàn nhau, có nên thay phần nhạc đệm của ca khúc chủ đề không, nhưng mới nãy, các thầy đã có kết quả thảo luận rồi. Các thầy quyết định đổi phần nhạc của ca khúc chủ đề thành phiên bản do em sáng tác! Giang Thuật, chúc mừng em!” Lê Thiên Vương thông báo tin tốt này cho Giang Thuật.
Giang Thuật nghe thế thì đầu váng mắt hoa, suýt xỉu ngang tại trận.
Mình?
Mình thành người soạn nhạc của ca khúc chủ đề!
Thế này là thế đ*o nào!
Một nụ cười còn xấu hơn cả khóc nở trên gương mặt Giang Thuật, “Thầy Lê, làm thế… làm thế không hay đâu ạ. Em cảm thấy bản của thầy Hoa Trung Thiên vẫn hợp với bài hát này hơn mà.”
Lê Thiên Vương xua tay, giọng điệu vô cùng khí phách, “Có gì mà không hay, các thầy chỉ quan tâm tác phẩm, không để tâm đến người làm. Bản nhạc em sáng tác hay hơn của Hoa Trung Thiên, nên các thầy dùng bản của em. Còn bên Hoa Trung Thiên, thầy sẽ tự giải thích sau. Bản hay hơn không xuất hiện thì thôi, nhưng nếu đã có bản tốt hơn rồi, tại sao lại không lấy kia chứ.”
Trái tim Giang Thuật như tro tàn.
Giờ anh chàng chỉ muốn đào một cái hố chôn mình xuống.
Lúc này, đạo diễn cũng đứng ra, vỗ bả vai Giang Thuật, “Cậu em Giang này, tổ chương trình bọn anh mà đã quyết dùng nhạc của cậu, thì chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu đâu.
“Tổ chương trình bọn anh sẽ mua bài nhạc này của cậu với giá 50 nghìn tệ, coi như thù lao của cậu. Còn nữa, chẳng phải sắp tới sẽ có bài kiểm tra ca khúc chủ đề sao? Anh và bốn cố vấn đã bàn nhau rồi, tụi anh sẽ cho cậu vào lớp A trong phần thi này. Thân là người viết nhạc cho ca khúc chủ đề, chỉ riêng vậy là cậu đã có đủ tư cách vào lớp A rồi.”
“Chính xác!” Lê Thiên Vương ngồi cạnh nói chêm vào, “Giang Thuật, nếu phần hát nhảy của em trong bài thi ca khúc chủ đề cũng ổn thỏa, thì thầy thậm chí còn có thể cho em làm Center MV ca khúc chủ đề luôn!”
Ha ha… Hay lắm…
Giang Thuật giật nhẹ khóe miệng.
Ưu thế mà giai đoạn trước vất vả lắm mới tạo ra được, đã bị Giang Thuật đưa hết về mo.
【 sống không còn gì luyến tiếc.JPG 】
Trong vòng thi xếp hạng ban đầu, anh chàng đã phải phí bao công sức thì mới được xếp vào lớp F.
Nhưng bây giờ đạo diễn lại nói với anh chàng rằng.
Dù vòng tới anh chàng có trình diễn tệ lậu đến đâu, thì vẫn chắc suất trong lớp A.
Thậm chí còn có cơ hội tranh chức Center.
Vào khoảnh khắc ấy, lòng Giang Thuật ngập tràn tuyệt vọng.
Khúc cua này… khác hẳn suy nghĩ của mình rồi!
“Sao lại thành ra thế này!”
Giang Thuật ngửa mặt lên trời rống to trong lòng.
Mưa, cũng to như cái ngày Nhị Nguyệt Hồng đi xin thuốc vậy.
(Mưa, cũng to như cái ngày xx vậy đó: là một cụm từ rất nổi trên internet bên Tàu, bắt nguồn từ việc mấy phim kinh điển suốt ngày có cảnh nhân vật chính đang buồn thì trời đổ mưa rõ to. Câu gốc là từ phim “Tân dòng sông ly biệt”: “Mưa to quá, cũng to như cái này Y Bình đến đòi tiền của ba mình vậy.” Các phiên bản mở rộng trên mạng gồm có: Mưa to quá, như cái ngày Sam Thái rời xa Đạo Minh Tự (Vườn Sao Băng), như ngày Giang Trực Thụ ăn trộm xe điện (Thơ Ngây), như ngày Kỳ Quý nhân chạy trong mưa chửi Chân Hoàn là con đĩ rồi bị đánh chết (Hậu Cung Chân Hoàn truyện), như ngày Nhị Nguyệt Hồng đi xin thuốc (Lão Cửu Môn), như ngày Nhược Khê bị phạt quỳ trong Ngự Hoa Viên (Bộ Bộ Kinh Tâm), v.v.)
…
Dù Giang Thuật có đồng ý hay không, cuối cùng chuyện vẫn thành ra như thế đấy.
Ca khúc chủ đề “Tôi tin” của Ngôi Sao Tương Lai season 4, sử dụng phần nhạc do Giang Thuật sáng tác.
Vì thế.
Vào buổi chiều, khi các học viên nhận được nhạc phổ hoàn toàn mới, nội dung trên nhạc phổ đã biến thành:
【
TÔI TIN
Viết lời: Lư XX
Soạn nhạc: Giang Thuật
Muốn bay lên trời cao, kề vai với vầng thái dương
…】
Giang Thuật nhìn tên hai người viết lời soạn nhạc của bài hát này, cạn lời một lúc lâu.
Vỗn lài thật…
Đúng là đậu xanh rau má.
Sao kết quả lại thành ra thế này.
Bài hát này vẫn bị mình bê qua thế giới này từ đầu đến đít!
Giang Thuật không biết nên nói duyên này tuyệt quá không thể tả.
Hay là phải bảo, vận mệnh quả thật rất vãi nồi!
Lúc này.
Khá nhiều học viên trong phòng tập cũng phát hiện phần nhạc đệm đã có sự thay đổi.
Học viên các lớp các có khi không biết người soạn nhạc Giang Thuật này là ai.
Nhưng học viên lớp F rõ ràng đã thấy, lúc ấy staff đã gọi Giang Thuật ra ngoài mà.
Sau đó, khi Giang Thuật quay lại, phần nhạc đệm của ca khúc chủ đề đã thay đổi rồi.
Vốn dĩ.
Mọi người những tưởng Giang Thuật chỉ là tay mơ như họ.
Đến giờ họ mới chợt nhận ra.
Hóa ra anh này là anh trùm.
Vì thế.
Cả đám chạy đến trước mặt Giang Thuật xin ra mắt với anh trùm.
“Anh trùm, anh viết nhạc cho bài này thật hả, bá quá anh ơi!”
“Đại ca, em sờ mông anh được không!”
“Sếp ơi, xin che chở em với!”
“Quái thú à, xin lấy ấy* che chở cho em!”
Giang Thuật: “…”
…
*Chú thích của tác giả: “Ấy” này nghĩa là đằng ấy nha. Mọi người đừng hiểu lầm.
[HẾT CHƯƠNG 33]