Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Ninh Lộc nghĩ thầm, trước mắt trừ bỏ dựa vào tình cảm của Quốc sư đối với ca ca nàng, cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Cho nên tuy rằng Quốc sư lấy nguyên nhân tuổi tác từ chối nàng, trong lòng Ninh Lộc cũng không cho là đúng.
Quốc sư rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Không ai biết.
Loại người giống máng xối thông này đặt ở nơi nào đều khiến cho mọi người kính ngưỡng, nhưng mà Quốc sư thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, mọi người coi như hắn mới hai mươi mấy tuổi.
Sau khi Ninh Lộc nghĩ kỹ, vẫn như cũ ôm đùi Quốc sư không bỏ.
Nàng ngẩng mặt, nhu nhược đáng thương, đầy mắt ai oán. Các loại cảm xúc không tha đảo quanh trong hốc mắt, cộng thêm khuôn mặt tuyết trắng của nàng, xác thật dễ làm người khác sinh ra đồng tình.
Ninh Lộc nói: “Tuổi không phải là vấn đề. Sao tình yêu lại bị tuổi tác gây trở ngại? Ta chỉ hâm mộ bản thân Quốc sư mà thôi, còn lại ta cũng không để ý.”
Quốc sư rũ mắt nhìn nàng, hắn bị nàng kéo túm tay xuống, tay bị bắt vỗ trên gò má nàng, lúc này nghe xong lời này của nàng, hắn giật mình một chút, không khỏi hơi hơi động dung —
Tiểu công chúa thật sự khó chơi.
Hiện tại hắn nói chính mình không thích nam, chỉ thích nữ, còn kịp không?
Quốc sư vừa nghĩ như vậy, đã lập tức xoá bỏ ý nghĩ của chính mình. Tiểu công chúa hiện tại là nữ giả nam trang, mặc kệ dáng vẻ của nàng là gì, mục đích của nàng đều là cuốn lấy mình. Nếu hắn nói kỳ thật hắn thích nữ, vậy không phải là đưa cơ hội tới trước mắt tiểu công chúa sao?
Tiểu công chúa vốn dĩ chính là nữ mà.
Nếu nàng biết chính mình thích nữ, vị tiểu công chúa vì đạt tới mục đích không từ thủ đoạn này, nói không chừng sẽ càng ra nhiều chiêu, khiến mình phải mệt mỏi đối phó. Chính mình chỉ là một Quốc sư ốm yếu, đáng thương, phải tĩnh dưỡng mà thôi, nơi nào chịu được tiểu công chúa càn quấy?
Hiện tại tiểu công chúa đóng giả ca ca nàng, một hai phải cùng chính mình nam nam yêu nhau, so sánh một chút, vẫn còn tốt chán. Bởi vì dù sao Ninh Lộc cũng là nữ hài tử, liền tính nàng giả nam, nàng cũng sẽ không quá phận.
Tính đến tính đi, nếu Quốc sư không nghĩ hoàn toàn mặc kệ Ninh Lộc, hắn xác thật phải bóp mũi nhận lấy giả thiết nam nam yêu nhau này.
Dù sao cũng quen biết tổ phụ nàng, nàng chỉ là một tiểu cô nương sống trong loạn thế, Quốc sư tâm sinh thương hại, xác thật không thể mặc kệ nàng.
Vì thế sau khi Quốc sư nghĩ tới nghĩ lui, tỏ ra động dung: “Tình cảm ngươi ta, cảm động đất trời.”
Ninh Lộc kinh hỉ: “Quốc sư nguyện ý thu lưu ta sao?”
Trong lòng tiếp tục nói xin lỗi với ca ca – dùng mặt ca ca, thực xin lỗi. Nhưng mà ai làm Quốc sư thích ca ca chứ, nếu Quốc sư thích nàng, nàng đã sớm lên rồi.
—
Nhưng mà tình cảm giữa nam với nam là một bầu không khí như thế nào?
Thật sự làm người hoang mang lại xa lạ.
Quốc sư cùng Ninh Lộc mới lạ biểu đạt quan tâm cùng yêu quý đối với đối phương.
Quốc sư làm người dâng trà cho Ninh Lộc, khi Ninh Lộc sợ hãi không dám nhận, Quốc sư trấn an vỗ vỗ hai cái trên mu bàn tay nàng.
Ninh Lộc: “…”
Ninh Lộc ngồi ở đối diện Quốc sư, ngó trái ngó phải, nàng thấy Quốc sư ở đối diện nâng lên một quyển sách nhìn rất nghiêm túc. Ninh Lộc suy nghĩ một chút, bưng trà của nàng, bước nhỏ cọ qua, dựa vào cánh tay Quốc sư, cùng hắn ngồi dựa sát vào nhau. Ngồi đến gần như vậy, nơi nào là lễ nghĩa của người bình thường?
Quốc sư nghiêng mặt nhìn nàng.
Ánh mắt Ninh Lộc tràn ngập tình yêu, làm hắn nháy mắt quay đầu không nhìn nữa.
Quốc sư nhẫn cười, nghĩ thầm tiểu công chúa thật là nhẫn nhục phụ trọng*.
(*nhẫn nhục phụ trọng: chịu đựng sự xúc phạm, thiệt thòi vì chuyện quan trọng hơn)
Ninh Lộc hớp một ngụm trà xanh, thăm dò nhìn quyển sách trong tay Quốc sư: “Ngươi đang xem cái gì thế?”
Quốc sư nói: “Ái từ tâm sinh, không cần thiết làm như vậy.”
Ninh Lộc: “…”
Ninh Lộc căng da đầu, đấm một chút ở trên cánh tay hắn, nàng làm nũng: “Chán ghét… Á!”
Nàng còn chưa làm nũng xong, Quốc sư liền kêu lên một tiếng, che lại chỗ cánh tay bị nàng đánh, sau khi ăn đau, hắn nghiêng đầu ẩn nhẫn nhìn nàng.
Ninh Lộc: “…”
Hắn cũng quá yếu ớt đi? Nàng mới nhẹ nhàng vỗ cánh tay hắn một cái, căn bản không dùng lực mà.
Quốc sư rũ mắt, lông mi hơi kiều, hắn nhẹ giọng: “Ngươi làm như vậy có tính là bao lực gia đình không?”
Ninh Lộc nhỏ giọng: “… Cũng không cần thiết thượng cương thượng tuyến* như vậy đi?”
(*thượng cương thượng tuyến: đưa lên cương lĩnh, đưa vào đường lối, ý trong truyện cũng như kiểu nhập diễn quá sâu, vào vai quá nhanh)
Quốc sư hừ một tiếng rất nhỏ.
—
Hai người liền cứ như vậy ở cùng một phòng với nhau, cọ xát.
Hai người đều phải biểu hiện tình yêu đối với đối phương, nhưng đều biểu hiện thật sự miễn cưỡng. Đã hy vọng đối phương tiếp thu, lại không hy vọng đối phương quá tiếp thu.
Chuyện biểu đạt tình yêu này liền trở nên hàm hàm hồ hồ, ấp a ấp úng, nhưng mà Ninh Lộc ngồi dựa gần Quốc sư, người ngoài nhìn qua, chỉ cảm thấy hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Các đệ tử của Quốc sư ở bên ngoài lặng lẽ nói thầm.
Bọn họ chưa từng nghe thấy Quốc sư cùng Thất hoàng tử có giao tình gì, nhưng mà sự tình đột nhiên phát triển trở thành như vậy, ai cũng không làm chủ được. Các đệ tử có chút đờ đẫn, đến đêm đã khuya, mắt thấy đã tới thời gian Quốc sư đi ngủ, một đệ tử liền gõ cửa đi vào nói chuyện.
Nghe được Quốc sư nên đi ngủ, Ninh Lộc thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm tiết mục thâm tình dày vò cả đêm này rốt cuộc cũng sắp kết thúc.
Ai ngờ nàng vừa đứng lên, vị đệ tử đang cúi đầu thuận theo kia liền ngẩng đầu vội nhìn nàng một cái, lại quay ra hỏi Quốc sư: “Tiên sinh và Thất hoàng tử trò chuyện với nhau thật vui, tối nay là muốn ngủ chung một giường với Thất hoàng tử sao?”
Quốc sư: “…?”
Ninh Lộc: “…?”
Quốc sư nghĩ thầm cái này sao được.
Ánh mắt tìm kiếm của hắn nhìn về phía Ninh Lộc, hy vọng tiểu công chúa từ chối, biết khó mà lui.
Nhưng mà Ninh Lộc và Quốc sư thật sự là quá không ăn ý.
Cái liếc mắt nhẹ hẫng này của Quốc sư, ngược lại khiến trong lòng Ninh Lộc rùng mình. Nghĩ có phải hắn đang thử ta hay không? Thử ta có phải thật sự thích hắn hay không? Nếu không phải ta thật sự thích hắn, chỉ là muốn lợi dụng hắn để vào thành ra thành, có phải hắn sẽ không giúp ta nữa không?
Việc đã đến nước này, chỉ là ngủ chung một cái giường mà thôi.
Ninh Lộc cười rất khoan dung: “Ta vẫn còn có rất nhiều lời thân mật chưa nói cho Quốc sư, tự nhiên nguyện ý ngủ chung một giường cùng Quốc sư. Không biết Quốc sư có bằng lòng hay không?”
Da mặt Quốc sư hơi cứng lại.
Một tiểu cô nương như nàng còn không lo lắng, hắn lo lắng cái gì?
Quốc sư bật cười, vẫy vẫy tay, sủng ái nói: “Tùy ngươi.”
Đệ tử lui ra, nghĩ thầm quả nhiên Quốc sư và Thất hoàng tử có một chân.
—
Đêm đã khuya, dưới sự sắp xếp của đệ tử, Ninh Lộc đi tới thùng gỗ sau bình phong tắm rửa trước.
Nàng đứng ở trước thùng gỗ đang bốc hơi, cắn môi do dự.
Dù sao nàng vẫn là tiểu cô nương, ở trong phòng một người nam nhân tắm rửa, sao có thể tự tại?
Ninh Lộc ghé vào trên bình phong, quan sát Quốc sư ở bên ngoài. Bóng dáng thanh niên đưa lưng về phía bên này, tay cầm một quyển sách, hết sức nghiêm túc nhìn, hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài.
Ninh Lộc thử hắn: “Quốc sư, ta có một tật xấu, khi tắm rửa không muốn những người khác tiến vào hầu hạ.”
Lưng Quốc sư cứng lại.
Tay nắm quyển sách hơi dùng sức.
Tai hắn đỏ lên.
Ước chừng hiểu ý tứ đề phòng hắn của tiểu công chúa.
Quốc sư đứng dậy, cầm quyển sách đi ra phía ngoài, lẩm bẩm: “Có bài tập quên chưa ra, phải đi xem mới được. Đệ tử nhiều như vậy, thế nào cũng phải nửa canh giờ mới có thể về được.”
Hắn đẩy cửa mà ra.
Trong phòng Ninh Lộc nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ sợ Quốc sư quá mơ ước thân thể ca ca nàng, muốn vào đây tắm cùng ca ca nàng.
Còn may Quốc sư là chính nhân quân tử.
—
Quốc sư cầm một quyển sách, chỉ đạo đệ tử thuật luyện đan ở bên ngoài. Thân thể hắn không tốt, đoạn đường chỉ ngắn ngủn vài bước, thổi nửa ngày giữa gió lạnh, liền đánh vài cái hắt xì. Các đệ tử vô cùng quan tâm đưa lên áo khoác cho Quốc sư mặc, cầm lò sưởi đưa cho Quốc sư.
Mọi người khuyên Quốc sư trở về nghỉ ngơi.
Quốc sư thà rằng bị gió lạnh thổi cũng không muốn quay về, hắn thở dài nói: “Dạy các ngươi rất nhiều năm, kết quả vẫn cứ như thế. Ngày sau ta không còn nữa, các ngươi phải làm sao bây giờ?”
Các đệ tử đồng thời quỳ xuống, sợ hãi nói: “Sao tiên sinh có thể không còn nữa? Chúng ta thề sống chết đi theo tiên sinh.”
—
Lúc này ở vương cung Lê Quốc, Vệ Vương đã vào cung, toàn bộ vương hầu Lê Quốc đều bị trói lên, đưa tới trước mặt hắn.
Vệ Vương lật xem quyển sách, hỏi: “Tất cả mọi người ở chỗ này?”
Cấp dưới trả lời: “Có một đôi song bào thai chạy thoát, chúng ta đã phái người đuổi theo.”
Vệ Vương gật đầu.
Lại có cấp dưới báo: “Vương quân, phía dưới báo lên, Quốc sư Lê Quốc thấy vận mệnh quốc gia đã hết, nên đã rời khỏi vương đô, không biết muốn đi du lịch phương nào.”
Đôi mắt Vệ Vương Triệu Minh Tuyên tuổi trẻ anh tuấn hơi hơi sáng ngời.
Quốc sư!
Thời đại này, nước nào không thờ phụng một vị Quốc sư? Chính tình thế của Lê Quốc này, có thể kéo được lâu như vậy, Vệ Vương cảm thấy nói không chừng đều là do Quốc sư giúp đỡ Lê Quốc.
Vệ Vương: “Quốc sư Lê Quốc kia đi nơi nào? Quả nhân tự mình đánh xe đi mời hắn!”
Thuộc hạ vội vàng chỉ đường.
Vệ Vương Triệu Minh Tuyên chỉ kịp phân phó quản lý chặt chẽ đám vương hầu Lê Quốc, lại lần nữa ra khỏi cung, nhân lúc ban đêm liền lên đường. Trước khi đi, Triệu Minh Tuyên nghĩ đến thiếu niên gặp qua lúc ban ngày kia, lại tâm sinh tiếc nuối.
Chỉ biết hắn tên là Thu Sĩ Trạch, lại không biết hắn đi nơi nào.
Hiện giờ loạn thế, muốn gặp lại, không biết đến bao giờ.
Thôi thôi, cuối cùng là duyên phận không đến. Chính mình vẫn nên đi trước mời Đại Quốc sư Lê Quốc, mời hắn đến Vệ Quốc thường trú đi.
—
Lúc này, Thất hoàng tử Ninh Nghiệp cũng đã đi theo các bá tánh, rời khỏi thành. Bởi vì trạm kiểm soát ở các nơi cực nghiêm ngặt, muốn vào thành khác không dễ dàng.
Ninh Nghiệp liền cùng một đám bá tánh tầm thường, ban đêm ở trong rừng cây cùng dựa vào nhau ngủ.
Ninh Nghiệp liền tính đóng giả muội muội mình, nhưng khí độ hắn dưỡng đã nhiều năm, vô cùng ưu nhã, bất đồng với tất cả mọi người chung quanh. Đóng giả nữ hài tử, thuận tiện cũng có bất tiện, có người sẽ bởi vì hắn là nữ tử mà đồng tình, giúp hắn, có người lại sẽ mơ ước mỹ mạo của muội muội hắn.
Ninh Nghiệp đã giải quyết vài lần đăng đồ tử* muốn nhân lúc đêm hôm trộm hương.
(*đăng đồ tử: dê xồm)
Ninh Nghiệp suy nghĩa sau này nên làm gì.
Lê Quốc không còn, trong tay hắn lại không có binh lực để báo thù. Không bằng đi hướng Trung Nguyên, tiến vào Lạc Ấp* xin Chu thiên tử giúp đỡ? Để Chu thiên tử cho hắn mượn binh phục quốc? Vậy phải tìm lý do cho tốt.
(*Lạc Ấp là tên gọi từ thời Xuân Thu giờ là Lạc Dương)
Dù sao phương nam chinh chiến, từ trước đến nay là ai nắm tay lớn thì nghe người ấy. Chu thiên tử không nhất định sẽ để ý đến.
—
Màn đêm buông xuống, mọi người đều có phiền não của chính mình.
—
Ninh Lộc nhân nửa canh giờ Quốc sư để lại cho mình, vội vàng tắm gội, sau đó tóc dài cũng không kịp chà lau sạch sẽ đã mặc vội quần áo trèo lên giường, tính toán đi ngủ trước Quốc sư. Chờ sau khi Quốc sư trở về, nàng đã ngủ rồi, sẽ không cần lại nói chuyện với hắn.
Hoàn mỹ.
Nhưng mà Ninh Lộc nằm ở trên giường, nhìn đến đệ tử sắp xếp cho bọn họ hai cái gối ngọc cũng ở cạnh nhau, nàng nhanh chóng quyết định, dịch cái gối đầu bên ngoài kia rời xa phía chính mình một ít. Chờ nàng nằm trở về, quan sát khoảng cách giữa hai cái gối đầu, cảm thấy đều có thể nằm thêm một người, Ninh Lộc mới vừa lòng gật đầu, nhắm mắt lại ngủ say.
Kỳ thật cũng không ngủ được.
Chủ yếu là cảnh giác bên ngoài có phản ứng dị thường gì không.
Qua thời gian rất lâu, Ninh Lộc nghe được cửa “kẽo kẹt” mở ra, có người chậm rãi tiến vào. Người nọ nện bước cực chậm, nhưng khi đi lại trung khí không đủ, thỉnh thoảng lại như thiếu hơi ở yết hầu lên tiếng ho khan rất nhỏ, vừa nghe liền biết là Quốc sư đã trở lại.
Thân mình Ninh Lộc căng chặt.
Cảm thấy Quốc sư xốc màn lên, đứng ở mép giường nhìn nàng trong chốc lát, sau đó hắn mới chậm rì rì đi mất. Lúc sau lại nghe được tiếng đệ tử ra vào đổi nước cực kỳ nhẹ, lại là cửa phòng đóng lại, tiếng nước róc rách, Ninh Lộc biết là Quốc sư đi tắm rửa.
Lại không biết qua bao lâu, khi Ninh Lộc đang vô cùng căng thẳng đề phòng, nam nhân kia rốt cuộc về đến trước giường.
Thân thể Ninh Lộc một lần nữa căng thẳng, chờ xem hắn muốn làm gì.
—
Quốc sư mặc một bộ trung y (
áo trong), tóc dài khoác trên vai, ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn tiểu công chúa.
Tiểu công chúa hết sức cảnh giác, sau khi nàng tắm rửa lại lần nữa hoá trang cho chính mình, đến tóc dài cũng nửa buộc chặt một lần nữa. Tuy là trung y, nhưng lại cực kỳ kín mít, một chút cơ hội cũng không cho người.
Quốc sư mỉm cười.
Nghĩ đến trước kia khi ở vương cung Lê Quốc chính mình ngẫu nhiên nhìn đến dáng vẻ của tiểu công chúa. Nàng linh khí bức người, thông tuệ linh mẫn, khi thì lại có hành động lớn mật, làm người ngoài ý muốn.
Quốc sư thấy khoảng cách giữa gối đầu của hai người rất xa, hắn ước chừng cũng hiểu ý tứ của Ninh Lộc. Nhưng mà Quốc sư nhìn nhìn, vẫn cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá gần. Cái giường này lớn như vậy, nàng hoàn toàn có thể dịch vào phía trong một đoạn nữa. Vạn nhất khi ngủ không cẩn thận đụng phải đối phương, vậy quá không tốt.
Quốc sư trầm ngâm một lát, liền cúi người, muốn ôm công chúa dậy, dọn nàng về hướng giường trong, dịch xa hơn một khoảng nữa.
—
Mà với Ninh Lộc, thời gian này quá dài lâu.
Nàng nhắm hai mắt, tròng mắt rung động giữa hốc mắt, cảm thấy Quốc sư đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhất định là bị mỹ mạo của ca ca nàng chấn động.
Quốc sư này lại nổi sắc tâm!
Đầu năm nay, ra cửa bên ngoài, thật quá gian nan!
Ninh Lộc kiềm chế bất động, trong lòng rối rắm, nghĩ nếu là hắn thật sự nảy lòng tham đối với ca ca ta, khi nào ta nên đón ý nói hùa, khi nào nên phản kháng, khi nào nên không đổi sắc mặt mà từ chối? Ta không thể làm bẩn sự trong sạch của ca ca, nhưng mà nếu ta hoàn toàn cự tuyệt, Quốc sư không giúp ta nữa thì phải làm sao bây giờ?
Được.
Quyết định.
Nếu hắn muốn ngủ ca ca ta, ta liền giả vờ mộng du, dậy đánh ngất hắn luôn.
Nếu hắn chỉ tưởng hôn ca ca ta… Ta liền, liền miễn cưỡng nhẫn nhẫn đi.
Ninh Lộc cảm giác được Quốc sư cúi người xuống, thân mình nàng căng chặt, trái tim phanh phanh phanh, nhảy đến càng lúc càng nhanh. Tay hắn ôm cổ nàng, một tay kia nâng eo nàng —
Này có ý tứ gì?
Chính là có ý mơ ước sắc đẹp của ca ca nàng!
—
Quốc sư tưởng bế lên tiểu công chúa dịch vào trong, chỉ là hắn mới cúi người xuống, tay đáp ở trên eo nàng, liền cảm giác đầu có chút choáng, thân thể không khoẻ.
Này với hắn là chuyện bình thường.
Quốc sư cũng không vội vã.
Hắn chờ cảm giác choáng váng lúc ấy đi qua, lại ôm tiểu công chúa.
Chỉ là chờ cảm giác choáng váng này đi qua, lực chú ý của Quốc sư về tới trên người Ninh Lộc, lại thấy lông mi nàng nhẹ nhàng run rẩy, run đến cực nhanh. Quốc sư giật mình một chút, như suy tư gì.
Mà hắn dừng lại như vậy, nửa vời, là dày vò biết mấy với Ninh Lộc!
Ngươi muốn lên thì lên đi, muốn lui thì lui đi, nửa vời mà treo, là sợ hãi nhất, ai biết đồ đăng đồ tử nhà ngươi có tâm tư gì?
Ninh Lộc nhịn không được, nàng nâng cánh tay giấu trong tay áo, làm bộ làm tịch mà ngáp một cái, mở bừng mắt.
Đôi mắt tiểu cô nương trong sáng, đối diện con ngươi trầm tĩnh của Quốc sư.
Quốc sư: “…”
Tư thế này.
Bầu không khí này.
Khoảng cách giữa một tấc vuông này.
Ninh Lộc nằm thẳng trên giường, nhìn đến bóng dáng hắn chụp xuống, tóc dài của hắn cũng tràn ra trên đệm, lộ ra chút hơi nước mát lạnh. Hai người liền không chớp mắt mà nhìn nhau, Ninh Lộc nhẹ giọng: “Quốc sư, ngươi muốn hôn ta sao?”
Quốc sư: “…”
Hắn cũng không thể nói là hắn ngại nàng nằm gần hắn quá, tưởng ném nàng vào bên trong giường đi?
Quốc sư: “Ừ…”
Chính là một khắc do dự, Ninh Lộc nhoẻn miệng cười. Thong thả ung dung, nàng giống như tiểu yêu tinh vũ mị động lòng người, dưới ánh đèn như phát ra ánh sáng.
Ninh Lộc giang hai cánh tay, ôm lấy cổ hắn, kéo hắn xuống dưới, dán lên môi hắn.
Quốc sư: “…”
Tóc dài cùng nàng giao triền một chỗ, mặt mày nàng rõ ràng linh động, hơi thở đồng bộ cùng hắn. Giống như sau khi du lịch nhân gian, gặp lại nơi phong nguyệt, sơn thủy mênh mông. Nhưng mà…
Đây là nên hôn hay là không nên hôn?
Nhưng mà hắn còn chưa kịp nghĩ kỹ, mơ hồ, cũng đã hôn lên rồi.
—
Hắn vốn là muốn làm cái gì?
Ừ…?
… Ừ.
Cho nên tuy rằng Quốc sư lấy nguyên nhân tuổi tác từ chối nàng, trong lòng Ninh Lộc cũng không cho là đúng.
Quốc sư rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Không ai biết.
Loại người giống máng xối thông này đặt ở nơi nào đều khiến cho mọi người kính ngưỡng, nhưng mà Quốc sư thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, mọi người coi như hắn mới hai mươi mấy tuổi.
Sau khi Ninh Lộc nghĩ kỹ, vẫn như cũ ôm đùi Quốc sư không bỏ.
Nàng ngẩng mặt, nhu nhược đáng thương, đầy mắt ai oán. Các loại cảm xúc không tha đảo quanh trong hốc mắt, cộng thêm khuôn mặt tuyết trắng của nàng, xác thật dễ làm người khác sinh ra đồng tình.
Ninh Lộc nói: “Tuổi không phải là vấn đề. Sao tình yêu lại bị tuổi tác gây trở ngại? Ta chỉ hâm mộ bản thân Quốc sư mà thôi, còn lại ta cũng không để ý.”
Quốc sư rũ mắt nhìn nàng, hắn bị nàng kéo túm tay xuống, tay bị bắt vỗ trên gò má nàng, lúc này nghe xong lời này của nàng, hắn giật mình một chút, không khỏi hơi hơi động dung —
Tiểu công chúa thật sự khó chơi.
Hiện tại hắn nói chính mình không thích nam, chỉ thích nữ, còn kịp không?
Quốc sư vừa nghĩ như vậy, đã lập tức xoá bỏ ý nghĩ của chính mình. Tiểu công chúa hiện tại là nữ giả nam trang, mặc kệ dáng vẻ của nàng là gì, mục đích của nàng đều là cuốn lấy mình. Nếu hắn nói kỳ thật hắn thích nữ, vậy không phải là đưa cơ hội tới trước mắt tiểu công chúa sao?
Tiểu công chúa vốn dĩ chính là nữ mà.
Nếu nàng biết chính mình thích nữ, vị tiểu công chúa vì đạt tới mục đích không từ thủ đoạn này, nói không chừng sẽ càng ra nhiều chiêu, khiến mình phải mệt mỏi đối phó. Chính mình chỉ là một Quốc sư ốm yếu, đáng thương, phải tĩnh dưỡng mà thôi, nơi nào chịu được tiểu công chúa càn quấy?
Hiện tại tiểu công chúa đóng giả ca ca nàng, một hai phải cùng chính mình nam nam yêu nhau, so sánh một chút, vẫn còn tốt chán. Bởi vì dù sao Ninh Lộc cũng là nữ hài tử, liền tính nàng giả nam, nàng cũng sẽ không quá phận.
Tính đến tính đi, nếu Quốc sư không nghĩ hoàn toàn mặc kệ Ninh Lộc, hắn xác thật phải bóp mũi nhận lấy giả thiết nam nam yêu nhau này.
Dù sao cũng quen biết tổ phụ nàng, nàng chỉ là một tiểu cô nương sống trong loạn thế, Quốc sư tâm sinh thương hại, xác thật không thể mặc kệ nàng.
Vì thế sau khi Quốc sư nghĩ tới nghĩ lui, tỏ ra động dung: “Tình cảm ngươi ta, cảm động đất trời.”
Ninh Lộc kinh hỉ: “Quốc sư nguyện ý thu lưu ta sao?”
Trong lòng tiếp tục nói xin lỗi với ca ca – dùng mặt ca ca, thực xin lỗi. Nhưng mà ai làm Quốc sư thích ca ca chứ, nếu Quốc sư thích nàng, nàng đã sớm lên rồi.
—
Nhưng mà tình cảm giữa nam với nam là một bầu không khí như thế nào?
Thật sự làm người hoang mang lại xa lạ.
Quốc sư cùng Ninh Lộc mới lạ biểu đạt quan tâm cùng yêu quý đối với đối phương.
Quốc sư làm người dâng trà cho Ninh Lộc, khi Ninh Lộc sợ hãi không dám nhận, Quốc sư trấn an vỗ vỗ hai cái trên mu bàn tay nàng.
Ninh Lộc: “…”
Ninh Lộc ngồi ở đối diện Quốc sư, ngó trái ngó phải, nàng thấy Quốc sư ở đối diện nâng lên một quyển sách nhìn rất nghiêm túc. Ninh Lộc suy nghĩ một chút, bưng trà của nàng, bước nhỏ cọ qua, dựa vào cánh tay Quốc sư, cùng hắn ngồi dựa sát vào nhau. Ngồi đến gần như vậy, nơi nào là lễ nghĩa của người bình thường?
Quốc sư nghiêng mặt nhìn nàng.
Ánh mắt Ninh Lộc tràn ngập tình yêu, làm hắn nháy mắt quay đầu không nhìn nữa.
Quốc sư nhẫn cười, nghĩ thầm tiểu công chúa thật là nhẫn nhục phụ trọng*.
(*nhẫn nhục phụ trọng: chịu đựng sự xúc phạm, thiệt thòi vì chuyện quan trọng hơn)
Ninh Lộc hớp một ngụm trà xanh, thăm dò nhìn quyển sách trong tay Quốc sư: “Ngươi đang xem cái gì thế?”
Quốc sư nói: “Ái từ tâm sinh, không cần thiết làm như vậy.”
Ninh Lộc: “…”
Ninh Lộc căng da đầu, đấm một chút ở trên cánh tay hắn, nàng làm nũng: “Chán ghét… Á!”
Nàng còn chưa làm nũng xong, Quốc sư liền kêu lên một tiếng, che lại chỗ cánh tay bị nàng đánh, sau khi ăn đau, hắn nghiêng đầu ẩn nhẫn nhìn nàng.
Ninh Lộc: “…”
Hắn cũng quá yếu ớt đi? Nàng mới nhẹ nhàng vỗ cánh tay hắn một cái, căn bản không dùng lực mà.
Quốc sư rũ mắt, lông mi hơi kiều, hắn nhẹ giọng: “Ngươi làm như vậy có tính là bao lực gia đình không?”
Ninh Lộc nhỏ giọng: “… Cũng không cần thiết thượng cương thượng tuyến* như vậy đi?”
(*thượng cương thượng tuyến: đưa lên cương lĩnh, đưa vào đường lối, ý trong truyện cũng như kiểu nhập diễn quá sâu, vào vai quá nhanh)
Quốc sư hừ một tiếng rất nhỏ.
—
Hai người liền cứ như vậy ở cùng một phòng với nhau, cọ xát.
Hai người đều phải biểu hiện tình yêu đối với đối phương, nhưng đều biểu hiện thật sự miễn cưỡng. Đã hy vọng đối phương tiếp thu, lại không hy vọng đối phương quá tiếp thu.
Chuyện biểu đạt tình yêu này liền trở nên hàm hàm hồ hồ, ấp a ấp úng, nhưng mà Ninh Lộc ngồi dựa gần Quốc sư, người ngoài nhìn qua, chỉ cảm thấy hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Các đệ tử của Quốc sư ở bên ngoài lặng lẽ nói thầm.
Bọn họ chưa từng nghe thấy Quốc sư cùng Thất hoàng tử có giao tình gì, nhưng mà sự tình đột nhiên phát triển trở thành như vậy, ai cũng không làm chủ được. Các đệ tử có chút đờ đẫn, đến đêm đã khuya, mắt thấy đã tới thời gian Quốc sư đi ngủ, một đệ tử liền gõ cửa đi vào nói chuyện.
Nghe được Quốc sư nên đi ngủ, Ninh Lộc thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm tiết mục thâm tình dày vò cả đêm này rốt cuộc cũng sắp kết thúc.
Ai ngờ nàng vừa đứng lên, vị đệ tử đang cúi đầu thuận theo kia liền ngẩng đầu vội nhìn nàng một cái, lại quay ra hỏi Quốc sư: “Tiên sinh và Thất hoàng tử trò chuyện với nhau thật vui, tối nay là muốn ngủ chung một giường với Thất hoàng tử sao?”
Quốc sư: “…?”
Ninh Lộc: “…?”
Quốc sư nghĩ thầm cái này sao được.
Ánh mắt tìm kiếm của hắn nhìn về phía Ninh Lộc, hy vọng tiểu công chúa từ chối, biết khó mà lui.
Nhưng mà Ninh Lộc và Quốc sư thật sự là quá không ăn ý.
Cái liếc mắt nhẹ hẫng này của Quốc sư, ngược lại khiến trong lòng Ninh Lộc rùng mình. Nghĩ có phải hắn đang thử ta hay không? Thử ta có phải thật sự thích hắn hay không? Nếu không phải ta thật sự thích hắn, chỉ là muốn lợi dụng hắn để vào thành ra thành, có phải hắn sẽ không giúp ta nữa không?
Việc đã đến nước này, chỉ là ngủ chung một cái giường mà thôi.
Ninh Lộc cười rất khoan dung: “Ta vẫn còn có rất nhiều lời thân mật chưa nói cho Quốc sư, tự nhiên nguyện ý ngủ chung một giường cùng Quốc sư. Không biết Quốc sư có bằng lòng hay không?”
Da mặt Quốc sư hơi cứng lại.
Một tiểu cô nương như nàng còn không lo lắng, hắn lo lắng cái gì?
Quốc sư bật cười, vẫy vẫy tay, sủng ái nói: “Tùy ngươi.”
Đệ tử lui ra, nghĩ thầm quả nhiên Quốc sư và Thất hoàng tử có một chân.
—
Đêm đã khuya, dưới sự sắp xếp của đệ tử, Ninh Lộc đi tới thùng gỗ sau bình phong tắm rửa trước.
Nàng đứng ở trước thùng gỗ đang bốc hơi, cắn môi do dự.
Dù sao nàng vẫn là tiểu cô nương, ở trong phòng một người nam nhân tắm rửa, sao có thể tự tại?
Ninh Lộc ghé vào trên bình phong, quan sát Quốc sư ở bên ngoài. Bóng dáng thanh niên đưa lưng về phía bên này, tay cầm một quyển sách, hết sức nghiêm túc nhìn, hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài.
Ninh Lộc thử hắn: “Quốc sư, ta có một tật xấu, khi tắm rửa không muốn những người khác tiến vào hầu hạ.”
Lưng Quốc sư cứng lại.
Tay nắm quyển sách hơi dùng sức.
Tai hắn đỏ lên.
Ước chừng hiểu ý tứ đề phòng hắn của tiểu công chúa.
Quốc sư đứng dậy, cầm quyển sách đi ra phía ngoài, lẩm bẩm: “Có bài tập quên chưa ra, phải đi xem mới được. Đệ tử nhiều như vậy, thế nào cũng phải nửa canh giờ mới có thể về được.”
Hắn đẩy cửa mà ra.
Trong phòng Ninh Lộc nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ sợ Quốc sư quá mơ ước thân thể ca ca nàng, muốn vào đây tắm cùng ca ca nàng.
Còn may Quốc sư là chính nhân quân tử.
—
Quốc sư cầm một quyển sách, chỉ đạo đệ tử thuật luyện đan ở bên ngoài. Thân thể hắn không tốt, đoạn đường chỉ ngắn ngủn vài bước, thổi nửa ngày giữa gió lạnh, liền đánh vài cái hắt xì. Các đệ tử vô cùng quan tâm đưa lên áo khoác cho Quốc sư mặc, cầm lò sưởi đưa cho Quốc sư.
Mọi người khuyên Quốc sư trở về nghỉ ngơi.
Quốc sư thà rằng bị gió lạnh thổi cũng không muốn quay về, hắn thở dài nói: “Dạy các ngươi rất nhiều năm, kết quả vẫn cứ như thế. Ngày sau ta không còn nữa, các ngươi phải làm sao bây giờ?”
Các đệ tử đồng thời quỳ xuống, sợ hãi nói: “Sao tiên sinh có thể không còn nữa? Chúng ta thề sống chết đi theo tiên sinh.”
—
Lúc này ở vương cung Lê Quốc, Vệ Vương đã vào cung, toàn bộ vương hầu Lê Quốc đều bị trói lên, đưa tới trước mặt hắn.
Vệ Vương lật xem quyển sách, hỏi: “Tất cả mọi người ở chỗ này?”
Cấp dưới trả lời: “Có một đôi song bào thai chạy thoát, chúng ta đã phái người đuổi theo.”
Vệ Vương gật đầu.
Lại có cấp dưới báo: “Vương quân, phía dưới báo lên, Quốc sư Lê Quốc thấy vận mệnh quốc gia đã hết, nên đã rời khỏi vương đô, không biết muốn đi du lịch phương nào.”
Đôi mắt Vệ Vương Triệu Minh Tuyên tuổi trẻ anh tuấn hơi hơi sáng ngời.
Quốc sư!
Thời đại này, nước nào không thờ phụng một vị Quốc sư? Chính tình thế của Lê Quốc này, có thể kéo được lâu như vậy, Vệ Vương cảm thấy nói không chừng đều là do Quốc sư giúp đỡ Lê Quốc.
Vệ Vương: “Quốc sư Lê Quốc kia đi nơi nào? Quả nhân tự mình đánh xe đi mời hắn!”
Thuộc hạ vội vàng chỉ đường.
Vệ Vương Triệu Minh Tuyên chỉ kịp phân phó quản lý chặt chẽ đám vương hầu Lê Quốc, lại lần nữa ra khỏi cung, nhân lúc ban đêm liền lên đường. Trước khi đi, Triệu Minh Tuyên nghĩ đến thiếu niên gặp qua lúc ban ngày kia, lại tâm sinh tiếc nuối.
Chỉ biết hắn tên là Thu Sĩ Trạch, lại không biết hắn đi nơi nào.
Hiện giờ loạn thế, muốn gặp lại, không biết đến bao giờ.
Thôi thôi, cuối cùng là duyên phận không đến. Chính mình vẫn nên đi trước mời Đại Quốc sư Lê Quốc, mời hắn đến Vệ Quốc thường trú đi.
—
Lúc này, Thất hoàng tử Ninh Nghiệp cũng đã đi theo các bá tánh, rời khỏi thành. Bởi vì trạm kiểm soát ở các nơi cực nghiêm ngặt, muốn vào thành khác không dễ dàng.
Ninh Nghiệp liền cùng một đám bá tánh tầm thường, ban đêm ở trong rừng cây cùng dựa vào nhau ngủ.
Ninh Nghiệp liền tính đóng giả muội muội mình, nhưng khí độ hắn dưỡng đã nhiều năm, vô cùng ưu nhã, bất đồng với tất cả mọi người chung quanh. Đóng giả nữ hài tử, thuận tiện cũng có bất tiện, có người sẽ bởi vì hắn là nữ tử mà đồng tình, giúp hắn, có người lại sẽ mơ ước mỹ mạo của muội muội hắn.
Ninh Nghiệp đã giải quyết vài lần đăng đồ tử* muốn nhân lúc đêm hôm trộm hương.
(*đăng đồ tử: dê xồm)
Ninh Nghiệp suy nghĩa sau này nên làm gì.
Lê Quốc không còn, trong tay hắn lại không có binh lực để báo thù. Không bằng đi hướng Trung Nguyên, tiến vào Lạc Ấp* xin Chu thiên tử giúp đỡ? Để Chu thiên tử cho hắn mượn binh phục quốc? Vậy phải tìm lý do cho tốt.
(*Lạc Ấp là tên gọi từ thời Xuân Thu giờ là Lạc Dương)
Dù sao phương nam chinh chiến, từ trước đến nay là ai nắm tay lớn thì nghe người ấy. Chu thiên tử không nhất định sẽ để ý đến.
—
Màn đêm buông xuống, mọi người đều có phiền não của chính mình.
—
Ninh Lộc nhân nửa canh giờ Quốc sư để lại cho mình, vội vàng tắm gội, sau đó tóc dài cũng không kịp chà lau sạch sẽ đã mặc vội quần áo trèo lên giường, tính toán đi ngủ trước Quốc sư. Chờ sau khi Quốc sư trở về, nàng đã ngủ rồi, sẽ không cần lại nói chuyện với hắn.
Hoàn mỹ.
Nhưng mà Ninh Lộc nằm ở trên giường, nhìn đến đệ tử sắp xếp cho bọn họ hai cái gối ngọc cũng ở cạnh nhau, nàng nhanh chóng quyết định, dịch cái gối đầu bên ngoài kia rời xa phía chính mình một ít. Chờ nàng nằm trở về, quan sát khoảng cách giữa hai cái gối đầu, cảm thấy đều có thể nằm thêm một người, Ninh Lộc mới vừa lòng gật đầu, nhắm mắt lại ngủ say.
Kỳ thật cũng không ngủ được.
Chủ yếu là cảnh giác bên ngoài có phản ứng dị thường gì không.
Qua thời gian rất lâu, Ninh Lộc nghe được cửa “kẽo kẹt” mở ra, có người chậm rãi tiến vào. Người nọ nện bước cực chậm, nhưng khi đi lại trung khí không đủ, thỉnh thoảng lại như thiếu hơi ở yết hầu lên tiếng ho khan rất nhỏ, vừa nghe liền biết là Quốc sư đã trở lại.
Thân mình Ninh Lộc căng chặt.
Cảm thấy Quốc sư xốc màn lên, đứng ở mép giường nhìn nàng trong chốc lát, sau đó hắn mới chậm rì rì đi mất. Lúc sau lại nghe được tiếng đệ tử ra vào đổi nước cực kỳ nhẹ, lại là cửa phòng đóng lại, tiếng nước róc rách, Ninh Lộc biết là Quốc sư đi tắm rửa.
Lại không biết qua bao lâu, khi Ninh Lộc đang vô cùng căng thẳng đề phòng, nam nhân kia rốt cuộc về đến trước giường.
Thân thể Ninh Lộc một lần nữa căng thẳng, chờ xem hắn muốn làm gì.
—
Quốc sư mặc một bộ trung y (
áo trong), tóc dài khoác trên vai, ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn tiểu công chúa.
Tiểu công chúa hết sức cảnh giác, sau khi nàng tắm rửa lại lần nữa hoá trang cho chính mình, đến tóc dài cũng nửa buộc chặt một lần nữa. Tuy là trung y, nhưng lại cực kỳ kín mít, một chút cơ hội cũng không cho người.
Quốc sư mỉm cười.
Nghĩ đến trước kia khi ở vương cung Lê Quốc chính mình ngẫu nhiên nhìn đến dáng vẻ của tiểu công chúa. Nàng linh khí bức người, thông tuệ linh mẫn, khi thì lại có hành động lớn mật, làm người ngoài ý muốn.
Quốc sư thấy khoảng cách giữa gối đầu của hai người rất xa, hắn ước chừng cũng hiểu ý tứ của Ninh Lộc. Nhưng mà Quốc sư nhìn nhìn, vẫn cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá gần. Cái giường này lớn như vậy, nàng hoàn toàn có thể dịch vào phía trong một đoạn nữa. Vạn nhất khi ngủ không cẩn thận đụng phải đối phương, vậy quá không tốt.
Quốc sư trầm ngâm một lát, liền cúi người, muốn ôm công chúa dậy, dọn nàng về hướng giường trong, dịch xa hơn một khoảng nữa.
—
Mà với Ninh Lộc, thời gian này quá dài lâu.
Nàng nhắm hai mắt, tròng mắt rung động giữa hốc mắt, cảm thấy Quốc sư đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhất định là bị mỹ mạo của ca ca nàng chấn động.
Quốc sư này lại nổi sắc tâm!
Đầu năm nay, ra cửa bên ngoài, thật quá gian nan!
Ninh Lộc kiềm chế bất động, trong lòng rối rắm, nghĩ nếu là hắn thật sự nảy lòng tham đối với ca ca ta, khi nào ta nên đón ý nói hùa, khi nào nên phản kháng, khi nào nên không đổi sắc mặt mà từ chối? Ta không thể làm bẩn sự trong sạch của ca ca, nhưng mà nếu ta hoàn toàn cự tuyệt, Quốc sư không giúp ta nữa thì phải làm sao bây giờ?
Được.
Quyết định.
Nếu hắn muốn ngủ ca ca ta, ta liền giả vờ mộng du, dậy đánh ngất hắn luôn.
Nếu hắn chỉ tưởng hôn ca ca ta… Ta liền, liền miễn cưỡng nhẫn nhẫn đi.
Ninh Lộc cảm giác được Quốc sư cúi người xuống, thân mình nàng căng chặt, trái tim phanh phanh phanh, nhảy đến càng lúc càng nhanh. Tay hắn ôm cổ nàng, một tay kia nâng eo nàng —
Này có ý tứ gì?
Chính là có ý mơ ước sắc đẹp của ca ca nàng!
—
Quốc sư tưởng bế lên tiểu công chúa dịch vào trong, chỉ là hắn mới cúi người xuống, tay đáp ở trên eo nàng, liền cảm giác đầu có chút choáng, thân thể không khoẻ.
Này với hắn là chuyện bình thường.
Quốc sư cũng không vội vã.
Hắn chờ cảm giác choáng váng lúc ấy đi qua, lại ôm tiểu công chúa.
Chỉ là chờ cảm giác choáng váng này đi qua, lực chú ý của Quốc sư về tới trên người Ninh Lộc, lại thấy lông mi nàng nhẹ nhàng run rẩy, run đến cực nhanh. Quốc sư giật mình một chút, như suy tư gì.
Mà hắn dừng lại như vậy, nửa vời, là dày vò biết mấy với Ninh Lộc!
Ngươi muốn lên thì lên đi, muốn lui thì lui đi, nửa vời mà treo, là sợ hãi nhất, ai biết đồ đăng đồ tử nhà ngươi có tâm tư gì?
Ninh Lộc nhịn không được, nàng nâng cánh tay giấu trong tay áo, làm bộ làm tịch mà ngáp một cái, mở bừng mắt.
Đôi mắt tiểu cô nương trong sáng, đối diện con ngươi trầm tĩnh của Quốc sư.
Quốc sư: “…”
Tư thế này.
Bầu không khí này.
Khoảng cách giữa một tấc vuông này.
Ninh Lộc nằm thẳng trên giường, nhìn đến bóng dáng hắn chụp xuống, tóc dài của hắn cũng tràn ra trên đệm, lộ ra chút hơi nước mát lạnh. Hai người liền không chớp mắt mà nhìn nhau, Ninh Lộc nhẹ giọng: “Quốc sư, ngươi muốn hôn ta sao?”
Quốc sư: “…”
Hắn cũng không thể nói là hắn ngại nàng nằm gần hắn quá, tưởng ném nàng vào bên trong giường đi?
Quốc sư: “Ừ…”
Chính là một khắc do dự, Ninh Lộc nhoẻn miệng cười. Thong thả ung dung, nàng giống như tiểu yêu tinh vũ mị động lòng người, dưới ánh đèn như phát ra ánh sáng.
Ninh Lộc giang hai cánh tay, ôm lấy cổ hắn, kéo hắn xuống dưới, dán lên môi hắn.
Quốc sư: “…”
Tóc dài cùng nàng giao triền một chỗ, mặt mày nàng rõ ràng linh động, hơi thở đồng bộ cùng hắn. Giống như sau khi du lịch nhân gian, gặp lại nơi phong nguyệt, sơn thủy mênh mông. Nhưng mà…
Đây là nên hôn hay là không nên hôn?
Nhưng mà hắn còn chưa kịp nghĩ kỹ, mơ hồ, cũng đã hôn lên rồi.
—
Hắn vốn là muốn làm cái gì?
Ừ…?
… Ừ.