Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
Lộc U không nhớ đến chuyện gặp được thư sinh trong chùa, sau khi cùng mẫu thân Lương thị trở về Lộc phủ, nàng vẫn như cũ hàng ngày chỉ chơi cùng Lộc Trạch.
Lương thị thấy hai tỷ muội cả ngày ở bên nhau, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy không ổn. Dứt khoát tống cổ các cô nương khác trong nhà đi quấn lấy Lộc U, tìm việc cho Lộc U làm.
Hợp lý xa lánh Lộc Trạch.
Lương phu nhân vốn tưởng rằng loại hành vi quang minh chính đại ám chỉ người khác xa lánh một thứ nữ vất vả tốn bao công sức để leo lên đích nữ trong nhà của chính mình, sẽ khiến Lão phu nhân từ trước đến nay vốn thiên vị Lộc Trạch muốn tính sổ với nàng.
Không nghĩ tới Lão phu nhân lại mở một mắt nhắm một mắt, cũng không để ý việc Lộc U bị một đám thứ nữ vây quanh lấy lòng, trong khi Lộc Trạch lại bị cô lập.
Có chút kỳ quái.
Nhưng mà Lương thị không có nghĩ nhiều.
Hiện tại bởi vì chuyện nữ nhi thất trinh, nàng sốt ruột đến nóng trong cả người, sốt ruột tìm một vị rể hiền thích hợp với nữ nhi, không dám nhắc đến chuyện nữ nhi thất trinh. Nàng không rảnh để ý tới đôi tỷ muội tình thâm Lộc U và Lộc Trạch.
Chỉ có thể làm chút chuyện ngáng chân.
Hôn kỳ của Trần công tử và Mai Nhị tiểu thư đều đã định ra, khiến Lộc U bên này bị làm thấp đi, làm cho Lương thị rất không phục.
Mà dưới sự quan tâm của Lương phu nhân, thực sự có một ngày, nàng nhìn trúng một vị rể hiền.
Ngày ấy Lương phu nhân vốn chỉ như bình thường tới thư phòng trượng phu lấy một quyển sách.
Lương thị cùng trượng phu của mình là liên hôn gia tộc, tính tình hai bên bất hòa, hơn nữa bởi các loại thiếp thất ở giữa, hai người này đã phân phòng mười mấy năm, căn bản không còn cảm tình gì.
Lúc này Lương thị tới thư phòng của Lộc lão gia, chẳng qua là để đối phó, giữ mặt mũi lẫn nhau.
Mà đúng là ở thư phòng, Lương thị gặp một vị thư sinh trẻ tuổi tới học hỏi phu quân nàng.
Mặt mày thư sinh thanh tuấn, quần áo đơn giản, thái độ lại kính cẩn tự nhiên, nhìn thấy nữ quyến trong nhà, liền vội vàng nghiêng người né tránh.
Lương thị kinh ngạc Lộc lão gia chịu gặp một vị thư sinh nghèo như vậy.
Bởi Lộc lão gia là loại người không có lợi thì không dậy sớm, một thư sinh bình thường, tất nhiên là Lộc lão gia không có hứng thú gặp mặt.
Lương thị vì nữ nhi của chính mình, chịu đựng ghê tởm hỏi thăm Lộc lão gia tình huống của thư sinh này.
Lộc lão gia rất tán thưởng thư sinh, nói bằng tài học của thư sinh, ngày sau tất sẽ thi cao trung đạt Trạng Nguyên, tự nhiên lúc này muốn sớm kết bạn.
Lương phu nhân nháy mắt tâm động.
Lúc đó thịnh, lúc này suy*, hơn nữa lại có ơn tri ngộ*, ngày sau thư sinh tất nhiên sẽ đối xử tốt với Lộc U. Đây chẳng phải là nhân duyên tốt khó cầu mà Lương thị đã tìm kiếm nhiều ngày vì Lộc U sao?
(*lúc đó thịnh, lúc này suy: ý là khi đã đỗ đạt là “thịnh”, có quan tước, của cải, thành công nhưng lúc này là “suy”, không có gì trong người, chỉ là thư sinh nghèo túng cần giúp đỡ)
(*ơn tri ngộ: có ơn nhận ra giá trị của một người, ra tay nâng đỡ, giúp đỡ thuở ban đầu)
Lương phu nhân kiến nghị với Lộc lão gia: “Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết*. Nếu muốn đưa than ngày tuyết, không bằng đưa hẳn cái lớn. Hay là Lão gia đính hôn U U cho hắn, thể hiện lòng xem trọng hắn.”
(*dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết: có thể hiểu như một miếng khi đói bằng một gói khi no, giúp đỡ khi người khó khăn thì hơn là khi người đủ đầy)
Lộc lão gia đánh giá phu nhân của mình, cười lạnh hai tiếng ha hả: “Loại người không có lợi thì không dậy sớm như ngươi, lại bỏ được gả nữ nhi cho một người hiện tại không xem trọng? Chẳng lẽ là ngươi muốn ở bên trong ngáng chân, chuẩn bị lừa ta một vố?”
Lương thị cười lạnh: “Ta muốn hố ngươi, ngày thường đưa đi một chén thuốc diệt chuột, ngươi có thể nhận ra sao? Nếu không phải vì U U, ngươi cho rằng ta sẽ nhịn ngươi nhiều năm như thế?”
Lộc lão gia nghe vậy giận dữ, tức giận đứng lên: “Nếu không phải vì U U, ngươi cho rằng ta sẽ nhịn đồ độc phụ nhà ngươi nhiều năm như vậy?”
Hai người này lại cãi nhau một hồi.
Tan rã trong không vui.
Cuối cùng vì nữ nhi, Lương thị không thể không chịu đựng đi xin lỗi. Lộc lão gia hết sức đắc ý, bởi lần đầu tiên trong nhiều năm qua lão bà của mình khó được một lần cúi đầu.
Lộc lão gia dào dạt đắc ý cho Lương phu nhân mặt mũi, thu thư sinh làm đệ tử của chính mình, còn nói trước kỳ thi kinh, thư sinh có thể ở lại Lộc gia để thuận tiện học tập.
Thư sinh tự nhiên cảm kích ơn tri ngộ của Lộc lão gia.
Đặc biệt là ngày ấy sau lần đầu gặp gỡ trong chùa, thư sinh đã hỏi thăm được ngày đó nữ quyến Lộc gia từng đi qua ngôi chùa kia. Ý trung nhân của hắn, hẳn là tiểu thư Lộc gia.
Hiện giờ ở nhờ Lộc gia, chỉ cách người trong lòng mấy bức tường, sao có thể không khiến người động tâm?
—
Lộc U cùng một đám tiểu cô nương ngồi trong đình hóng gió, nghe các nàng châm chọc mỉa mai, ríu rít.
Trong tai Lộc U giống như có mười vạn con vịt đang ca hát.
Lộc U đau đầu.
Tuy rằng nàng là một đại tiểu thư thích náo nhiệt.
Nhưng mà thế này cũng khó tránh khỏi quá náo nhiệt.
Cách đám tiểu cô nương quần áo tươi đẹp, Lộc U nhìn thất tiểu thư Lộc Trạch ngồi ở cách đó không xa đang lẳng lặng uống rượu.
Thất tiểu thư là cô nương duy nhất của Lộc gia thích uống rượu.
Lúc này đuôi mắt Lộc Trạch như bôi phấn mặt, tô một chút phấn vàng. Hắn lại mặc một kiện áo váy màu hồng nhạt, da thịt trong suốt dưới ánh nắng sum suê vô cùng sáng trong.
Một tiểu cô nương kiều diễm phấn nộn, mặt mày hơi mị, phá lệ tươi đẹp.
Lộc U: “…”
Nhưng mà hắn là nam!
Vì cái gì hắn giả nữ trang càng ngày càng thuận buồm xuôi gió chứ!
Thất tiểu thư Lộc Trạch phấn phấn nộn nộn* này ở Lộc gia không quá được yêu thích, trước kia là bởi vì Lộc Trạch làm ra vẻ, đã nhiều tâm nhãn lại còn hẹp hòi, hiện tại là bởi vì Lộc Trạch lạnh như băng sương, càng ngày càng đi theo phong cách “Không coi ai ra gì”.
(*phấn nộn: trắng mịn, trắng nõn, non nớt)
Dù sao nơi này không có người chủ động đi phản ứng Thất tiểu thư Lộc Trạch đang ngồi uống rượu một mình, các tiểu cô nương đều chủ động vây quanh Lộc U, mỗi người đều có tư tâm đấu tới đấu đi, còn muốn nỗ lực kéo Đại tiểu thư Lộc U xuống ngựa, cùng các nàng đấu võ mồm.
Mà ở trong mắt Lộc U, nàng cảm thấy Lộc Trạch không bị người quấy rầy, thoải mái đến mức sắp nhếch chân lên bắt chéo.
Lúc này, có ma ma lại đây, hạ mành xuống, làm các tiểu thư lảng tránh một chút.
Lão ma ma nói: “Thiếu gia trong phủ ta đưa một vị Nguyên công tử đi ngang qua bên này, sợ đường đột các tiểu thư.”
Kỳ thật là Lương phu nhân cố ý sắp xếp người đi qua nơi này, chỉ vì làm nữ nhi bảo bối Lộc U của mình nhìn một cái.
Ở trong lòng Lương phu nhân, vị thư sinh tên là Nguyên Hoài An này mặt mày thanh tuấn, dịu dàng có lễ, dễ dàng khiến loại tiểu cô nương chưa gặp được mấy người nam nhân như Lộc U động tâm nhất.
Lương phu nhân ước gì nữ nhi và Nguyên Hoài An vừa gặp đã nảy sinh cốt truyện “Tây sương”.
Lương phu nhân tính sót, khả năng chính là bạn trai thật của Lộc đại tiểu thư, là Bồ Sĩ Trạch.
Ưu điểm ít ỏi của Bồ tiên sinh, chính là khuôn mặt, Lộc đại tiểu thư chưa từng gặp ai thắng được hắn.
Vì thế hiện tại, một đám tiểu thư hoảng loạn né tránh, sợ thấy ngoại nam*. Lại cũng có vài thứ nữ thân phận không cao, nổi lên tâm tư.
(*ngoại nam: nam nhân bên ngoài, không phải người trong gia đình)
Thứ nữ này biết rõ trong nhà chủ mẫu Lương phu nhân chỉ quan tâm hôn sự nữ nhi Lộc U của nàng, hôn sự của các nữ nhi khác, tất nhiên là Lương phu nhân không để bụng, phỏng chừng liền tùy tiện tìm một người. Mà vị thư sinh họ Nguyên này là đệ tử Lộc lão gia mới nhận, ngày sau đỗ cao trung, tiền đồ không thể đo được.
Lão ma ma Lương phu nhân phái tới thấy các tiểu cô nương trong đình hóng gió đều yên tĩnh lại.
Lão ma ma không đổi sắc mặt quan sát tâm tư các cô nương.
Thấy hoàn toàn vô tâm tư chính là Lộc gia Thất tiểu thư, Thất tiểu thư đưa lưng về phía thư sinh kia sắp đi qua, đầu cũng không thèm quay lại một tẹo, hiển nhiên không có chút hứng thú nào.
Trong lòng lão ma ma khen ngợi một tiếng phẩm hạnh của Thất tiểu thư.
Lão ma ma lại nhìn Đại tiểu thư.
Thấy Lộc U nâng má, cách mành nhìn mấy nam tử sắp đi qua.
Đôi mắt Lộc U như nước trong, tràn ngập tò mò, nhưng mà… Cũng chỉ có tò mò.
Lão ma ma tức khắc sầu: Phu nhân thiết kế “Lần đầu gặp gỡ”, Đại tiểu thư lại không có chút hứng thú nào, thế này thì phải tiến hành bước tiếp theo như thế nào?
Lão ma ma quả thực tưởng đẩy Lộc U đứng lên đi hai bước, đứng ở bên mành vén rèm, nhìn ra phía ngoài xem thư sinh Nguyên Hoài An một cái.
Một cái liếc mắt này, mới là bắt đầu câu chuyện tài tử giai nhân!
Nhưng mà Lộc U bất động.
Nàng bỗng nhiên đứng lên.
Ánh mắt lão ma ma sáng ngời nhìn chằm chằm Lộc U.
Lại thấy Lộc U chỉ là ngồi mệt, đứng lên thay đổi một cái dáng ngồi, lại ngồi trở lại.
Vậy mà nàng lại ngồi trở lại…
Lão ma ma thất vọng.
May mắn Lộc đại tiểu thư như khối đầu gỗ, các tiểu thư Lộc gia khác lại mỗi người đều tâm tư nhiều như tổ ong vò vẽ.
Tỷ như Tam tiểu thư Lộc gia liền không đổi sắc mặt mà đứng ở bên mành, nói chuyện phiếm cùng Ngũ tiểu thư, sau đó Tam tiểu thư giả vờ bị Ngũ tiểu thư đẩy ra ngoài, lảo đảo đâm về hướng mành.
Để duy trì cân bằng, Tam tiểu thư túm chặt mành, kéo mành xuống dưới.
Các tiểu thư khác đều kêu lên sợ hãi, sôi nổi né tránh. Tam tiểu thư đỏ mặt lên, bất an mà nhìn về phía ngoài mành.
Dưới hành lang dài, quả nhiên là huynh trưởng các nàng dẫn theo một vị lang quân nhẹ nhàng đi tới.
Nghe được động tĩnh, Nguyên Hoài An nhìn về hướng bên này.
Liếc mắt một cái vừa lúc đối diện với ánh mắt của Đại tiểu thư Lộc gia Lộc U đang ngồi đối diện hắn.
Lộc U đang ăn điểm tâm, trong miệng nhét đến tràn đầy, trăm triệu không nghĩ tới muội muội nào đó không bớt lo của chính mình kéo mành ra, dáng vẻ nàng ăn đến khóe miệng dính vụn, bị huynh trưởng cùng nam tử xa lạ nhìn đến rõ ràng.
Nguyên Hoài An: “…”
Lộc U: “…”
Lão ma ma đứng ở bên cạnh Lộc U cảm khái: … Cho nên mới nói duyên phận là không thể ngăn được mà.
Lão ma ma sợ đầu gỗ Lộc U lại lần nữa tránh thoát nhân duyên từ trên trời rơi xuống này, liền véo một cái sau thắt lưng Lộc U.
Lộc U: “Ai da!”
Lộc Trạch nhìn về hướng nàng, trong mắt là hỏi thăm.
Lão ma ma mới không để bụng ánh mắt chăm chú của Thất tiểu thư, lão ma ma nhẹ giọng ở bên tai Lộc U: “Đại tiểu thư, chú ý lễ nghĩa.”
Lộc U nỗ lực nuốt xuống điểm tâm ngậm đầy trong miệng, đứng lên cười doanh doanh, tự nhiên hào phóng hành một cái lễ đối với bên ngoài.
Nguyên Hoài An nhìn đến bật cười, vì vị tiểu thư này vừa lỗ mãng lại bình tĩnh.
Rõ ràng là một tiểu cô nương đáng yêu linh động, lại càng muốn đi con đường phóng khoáng.
Nguyên Hoài An đáp lại một lễ, khi đang muốn tránh ra, lại thấy giữa các tiểu thư Lộc gia, một cô nương đưa lưng về phía hắn bỗng dưng quay đầu lại, nhìn hắn —
Mỹ nhân băng tuyết, vô cùng lãnh diễm.
Là cô nương trong chùa ngày ấy!
Nguyên Hoài An nháy mắt đỏ mặt, đôi mắt lại sáng. Khi hắn hành lễ, lại nhiều hơn một câu: “Tại hạ Nguyên Hoài An, gặp qua chư vị tiểu thư.”
Không đề cập tới chư vị tiểu thư hoảng loạn đáp lễ như thế nào, Nguyên Hoài An sợ đường đột giai nhân, tuy rằng cực muốn nhiều xem giai nhân vài lần, lại vẫn bức chính mình nghiêng người đi, cáo từ.
Chỉ là bước chân rời đi hơi hoảng loạn.
—
Lộc Trạch thấy nguyên Hoài An rời đi, đôi mắt nhíu lại một cái, quay đầu lại nhìn Lộc U.
Lộc U nhìn chằm chằm phương hướng Nguyên Hoài An rời đi, trong mắt mênh mang, như suy tư gì, cảm thấy rất quen thuộc.
Lúc nàng vắt hết óc rồi, rốt cuộc cũng nghĩ tới —
Nguyên Hoài An, vốn lần đầu gặp mặt Đại tiểu thư Lộc gia ở trong chùa. Trời mưa, Đại tiểu thư ở trong chùa cầu nguyện nhân duyên, mà ra khỏi miếu thờ, liền nhìn đến nhân duyên trời định của nàng, Nguyên Hoài An.
Lại gặp lại ở Lộc gia, nhìn thấy Nguyên Hoài An tới trong nhà đọc sách, Đại tiểu thư Lộc gia trằn trọc, tim đập rối loạn.
Lúc sau gặp lén, đính ước, thành hôn, sinh con, thay đổi hoàng quyền… Xác thật là phong cách nhân duyên của nữ chủ trong truyện trạch đấu không có quá nhiều gợn sóng.
Thời điểm Lộc U đọc quyển trạch đấu này ngáp liền mấy cái.
Biểu muội của nàng viết kịch bản một quyển truyện trạch đấu, trong mắt người không có hứng thú đối với kịch bản trạch đấu như Lộc U, quyển sách này không có ý tứ gì.
Nhưng mà hiện tại, Lộc U nhận ra Nguyên Hoài An.
—
Lộc U kinh ngạc: Vì sao ánh mắt Nguyên Hoài An nhìn ta vừa rồi lại sáng lên?
Hắn nhị kiến chung tình* với ta sao?
(*nhị kiến chung tình: lấy từ nhất kiến chung tình, lần thứ hai gặp mặt đã yêu)
Này… phát triển thật là nhanh quá mà.
Nàng chột dạ nhìn Lộc Trạch.
Lộc Trạch mỉm cười với nàng một cái.
Lộc U bình tĩnh dời ánh mắt sang một bên.
Mà này đó, xem ở trong mắt lão ma ma giám sát Lộc U, lão ma ma thực vừa lòng: Ánh mắt Đại tiểu thư né tránh, quả nhiên là tâm động.
Tâm động là được.
Tâm động mới có thể tiến hành bước thứ hai.
Lão ma ma nói với Lộc Trạch: “Thất tiểu thư, phu nhân muốn gặp ngươi.”
Lộc U cùng Lộc Trạch song song kinh ngạc, không nghĩ tới Lương phu nhân muốn gặp là Lộc Trạch, chứ không phải Lộc U.
Lộc Trạch không thể trốn.
Dù cho chỉ là giấc mộng, hắn cũng không dám có ý kiến với nhạc mẫu. Nhạc mẫu muốn gặp hắn, hắn đương nhiên phải nghe lời đi gặp.
—
Lương phu nhân đang phân phó công việc cho bà tử.
Một bên uống trà, một bên tính sổ sách.
Lão ma ma mang theo Thất tiểu thư Lộc Trạch tới, Lương phu nhân liền hiểu rõ trong lòng, biết bên kia Nguyên Hoài An đã giật dây được với Lộc bảo, sợi nhân duyên này, không có gì bất ngờ xảy ra, ổn.
Biến số có lẽ chính là Lộc Trạch.
Lương phu nhân cười hết sức hiền lành, sai tất cả mọi người đi xuống, nàng mời Lộc Trạch ngồi xuống uống trà.
Lương phu nhân nói: “Nghe nói ngươi thích uống rượu?”
Lộc Trạch một hơi nghẹn ở trong cổ họng.
Không phải hắn thích uống rượu.
Mà là nhàm chán không có việc gì làm, hắn mới coi rượu nơi này như đồ uống giải khát.
Bởi vì với hắn mà nói truyện trạch đấu quá nhàm chán, cả ngày ở trong một dãy nhà, hắn lười qua lại với một đám tiểu cô nương, cũng không có hứng thú ăn quà vặt với lão bà của hắn, liền tự rót tự uống thôi.
Rượu trong viện này đều là cho tiểu cô nương uống, căn bản không có số độ gì, Lộc Trạch uống cũng không có một chút áp lực nào.
Lộc Trạch châm chước, nói: “Chỉ là thể hàn, mượn rượu ấm dạ dày mà thôi.”
Lương phu nhân cười nói: “Ta trước nay đều cảm thấy Thất nha đầu không giống các tiểu thư khác trong phủ, khó trách Lão phu nhân chỉ thiên vị một mình ngươi. Nếu là Thất nha đầu thích rượu, ta đoạt được mấy đàn Nữ nhi hồng từ chỗ lão gia, đưa qua cho ngươi là được. Chỉ là uống rượu hại người, ngươi chớ có uống nhiều, càng không cần… Khụ khụ, rủ U U cùng uống.”
Mặt Lộc Trạch đỏ lên.
Đứng ngồi không yên nói cảm ơn.
Lão bà hắn kỳ thật cũng là người có thể uống rượu.
Chỉ là Lương phu nhân trong mộng này không biết mà thôi.
Hy vọng đến thời điểm Lương phu nhân biết Lộc U thích uống rượu, không nên đổ trách nhiệm lên người hắn.
Đối với chuyện khác hắn không vô tội, nhưng đối với chuyện này lại là hoàn toàn vô tội.
Lương phu nhân lại lôi kéo Lộc Trạch nói chút chuyện nhà, nói đến mức Lộc Trạch càng ngày càng không được tự nhiên, Lương phu nhân mới chuyển sang mục đích chân chính của mình:
“Ngươi cảm thấy vị Nguyên công tử hôm nay gặp như thế nào?”
Lộc Trạch châm chước nói: “Tạm được.”
Lương phu nhân thấy mặt hắn cũng không hồng chút nào, trong lòng thả lỏng. Bởi nàng sợ Lộc Trạch đoạt Nguyên Hoài An với nữ nhi của nàng, chỉ bằng gương mặt này của Lộc Trạch, Lộc U khả năng không tranh nổi…
Lương phu nhân cười nói: “Ngươi là một cô nương thông minh, lại như hình với bóng cùng U U cả ngày. Ta cũng không gạt ngươi, Nguyên công tử là đối tượng ta tìm cho U U. Ta muốn kết nhân duyên cho U U và Nguyên công tử.”
Lộc Trạch: “…”
Lương phu nhân nhìn chằm chằm Lộc Trạch.
Sau một lúc lâu, Lộc Trạch mới có chút gian nan nói: “Đại tỷ tỷ còn nhỏ tuổi, có lẽ không cần gấp như vậy…”
Lương phu nhân không cho là đúng: “Tiểu cô nương các ngươi biết cái gì? Nhân duyên tốt sẽ chờ các ngươi sao? Ta gọi ngươi tới, là muốn ngươi khuyên U U, giúp U U cùng Nguyên công tử thành sự.”
“Đại tỷ tỷ đối với ngươi tốt như vậy, ngươi cũng nên giúp Đại tỷ tỷ của ngươi làm chuyện tốt gì đó chứ?”
Lộc Trạch: “…”
Lương phu nhân lạnh giọng: “Nếu là làm hỏng việc này, ta chỉ biết hỏi đến ngươi. Mặc kệ Lão phu nhân thiên hướng ngươi thế nào, ta đều sẽ không lại lưu ngươi.”
Lương phu nhân lãnh khốc vô tình: “Ngươi và U U quan hệ quá thân cận, ta xác thật bất mãn. Nếu muốn ta đồng ý quan hệ giữa ngươi và U U tiếp tục như trước, ngươi cần phải làm tốt việc này, chứng minh ngươi là muội muội tốt của U U.”
Lộc Trạch: “…”
—
Lộc Trạch trở lại chỗ Lộc U.
Lộc U vội vàng tới nói cho hắn chuyện Nguyên Hoài An, Lộc U khác với thường ngày lại ngượng ngùng nói: “… Cốt truyện chính là như vậy. Ta hoài nghi Nguyên Hoài An kia nhất kiến chung tình với ta.”
Lộc U ngượng ngùng lại vui sướng: “Thì ra mị lực của ta lớn đến vậy! Bàn tay vàng của nữ chủ giỏi quá!”
Lộc Trạch không để ý tới nàng, hắn ngồi xuống, tay chống trán.
Đau đầu.
Nhạc mẫu muốn hắn giúp lão bà của hắn đi tìm tình duyên, đến Hồng Nương* cũng đều chuẩn bị ổn thỏa.
(*Hồng Nương cũng như Nguyệt Lão: bà mối – ở đây chính là Lộc Trạch)
Sầu.
Con đường phải diễn quá rộng khó lựa chọn.
Hắn phải làm bạch liên hoa muội muội khiến nhạc mẫu yên tâm, hay là làm tiểu trà xanh muội muội đoạt nhân duyên của đích tỷ đây?
(*Bạch liên hoa: hoa sen trắng, Bạch liên hoa nghĩa bóng ám chỉ những cô gái luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội.
Trà xanh: Hán Việt là Lục trà biểu là nghĩa bóng ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và đầy toan tính.)
Lương thị thấy hai tỷ muội cả ngày ở bên nhau, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy không ổn. Dứt khoát tống cổ các cô nương khác trong nhà đi quấn lấy Lộc U, tìm việc cho Lộc U làm.
Hợp lý xa lánh Lộc Trạch.
Lương phu nhân vốn tưởng rằng loại hành vi quang minh chính đại ám chỉ người khác xa lánh một thứ nữ vất vả tốn bao công sức để leo lên đích nữ trong nhà của chính mình, sẽ khiến Lão phu nhân từ trước đến nay vốn thiên vị Lộc Trạch muốn tính sổ với nàng.
Không nghĩ tới Lão phu nhân lại mở một mắt nhắm một mắt, cũng không để ý việc Lộc U bị một đám thứ nữ vây quanh lấy lòng, trong khi Lộc Trạch lại bị cô lập.
Có chút kỳ quái.
Nhưng mà Lương thị không có nghĩ nhiều.
Hiện tại bởi vì chuyện nữ nhi thất trinh, nàng sốt ruột đến nóng trong cả người, sốt ruột tìm một vị rể hiền thích hợp với nữ nhi, không dám nhắc đến chuyện nữ nhi thất trinh. Nàng không rảnh để ý tới đôi tỷ muội tình thâm Lộc U và Lộc Trạch.
Chỉ có thể làm chút chuyện ngáng chân.
Hôn kỳ của Trần công tử và Mai Nhị tiểu thư đều đã định ra, khiến Lộc U bên này bị làm thấp đi, làm cho Lương thị rất không phục.
Mà dưới sự quan tâm của Lương phu nhân, thực sự có một ngày, nàng nhìn trúng một vị rể hiền.
Ngày ấy Lương phu nhân vốn chỉ như bình thường tới thư phòng trượng phu lấy một quyển sách.
Lương thị cùng trượng phu của mình là liên hôn gia tộc, tính tình hai bên bất hòa, hơn nữa bởi các loại thiếp thất ở giữa, hai người này đã phân phòng mười mấy năm, căn bản không còn cảm tình gì.
Lúc này Lương thị tới thư phòng của Lộc lão gia, chẳng qua là để đối phó, giữ mặt mũi lẫn nhau.
Mà đúng là ở thư phòng, Lương thị gặp một vị thư sinh trẻ tuổi tới học hỏi phu quân nàng.
Mặt mày thư sinh thanh tuấn, quần áo đơn giản, thái độ lại kính cẩn tự nhiên, nhìn thấy nữ quyến trong nhà, liền vội vàng nghiêng người né tránh.
Lương thị kinh ngạc Lộc lão gia chịu gặp một vị thư sinh nghèo như vậy.
Bởi Lộc lão gia là loại người không có lợi thì không dậy sớm, một thư sinh bình thường, tất nhiên là Lộc lão gia không có hứng thú gặp mặt.
Lương thị vì nữ nhi của chính mình, chịu đựng ghê tởm hỏi thăm Lộc lão gia tình huống của thư sinh này.
Lộc lão gia rất tán thưởng thư sinh, nói bằng tài học của thư sinh, ngày sau tất sẽ thi cao trung đạt Trạng Nguyên, tự nhiên lúc này muốn sớm kết bạn.
Lương phu nhân nháy mắt tâm động.
Lúc đó thịnh, lúc này suy*, hơn nữa lại có ơn tri ngộ*, ngày sau thư sinh tất nhiên sẽ đối xử tốt với Lộc U. Đây chẳng phải là nhân duyên tốt khó cầu mà Lương thị đã tìm kiếm nhiều ngày vì Lộc U sao?
(*lúc đó thịnh, lúc này suy: ý là khi đã đỗ đạt là “thịnh”, có quan tước, của cải, thành công nhưng lúc này là “suy”, không có gì trong người, chỉ là thư sinh nghèo túng cần giúp đỡ)
(*ơn tri ngộ: có ơn nhận ra giá trị của một người, ra tay nâng đỡ, giúp đỡ thuở ban đầu)
Lương phu nhân kiến nghị với Lộc lão gia: “Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết*. Nếu muốn đưa than ngày tuyết, không bằng đưa hẳn cái lớn. Hay là Lão gia đính hôn U U cho hắn, thể hiện lòng xem trọng hắn.”
(*dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết: có thể hiểu như một miếng khi đói bằng một gói khi no, giúp đỡ khi người khó khăn thì hơn là khi người đủ đầy)
Lộc lão gia đánh giá phu nhân của mình, cười lạnh hai tiếng ha hả: “Loại người không có lợi thì không dậy sớm như ngươi, lại bỏ được gả nữ nhi cho một người hiện tại không xem trọng? Chẳng lẽ là ngươi muốn ở bên trong ngáng chân, chuẩn bị lừa ta một vố?”
Lương thị cười lạnh: “Ta muốn hố ngươi, ngày thường đưa đi một chén thuốc diệt chuột, ngươi có thể nhận ra sao? Nếu không phải vì U U, ngươi cho rằng ta sẽ nhịn ngươi nhiều năm như thế?”
Lộc lão gia nghe vậy giận dữ, tức giận đứng lên: “Nếu không phải vì U U, ngươi cho rằng ta sẽ nhịn đồ độc phụ nhà ngươi nhiều năm như vậy?”
Hai người này lại cãi nhau một hồi.
Tan rã trong không vui.
Cuối cùng vì nữ nhi, Lương thị không thể không chịu đựng đi xin lỗi. Lộc lão gia hết sức đắc ý, bởi lần đầu tiên trong nhiều năm qua lão bà của mình khó được một lần cúi đầu.
Lộc lão gia dào dạt đắc ý cho Lương phu nhân mặt mũi, thu thư sinh làm đệ tử của chính mình, còn nói trước kỳ thi kinh, thư sinh có thể ở lại Lộc gia để thuận tiện học tập.
Thư sinh tự nhiên cảm kích ơn tri ngộ của Lộc lão gia.
Đặc biệt là ngày ấy sau lần đầu gặp gỡ trong chùa, thư sinh đã hỏi thăm được ngày đó nữ quyến Lộc gia từng đi qua ngôi chùa kia. Ý trung nhân của hắn, hẳn là tiểu thư Lộc gia.
Hiện giờ ở nhờ Lộc gia, chỉ cách người trong lòng mấy bức tường, sao có thể không khiến người động tâm?
—
Lộc U cùng một đám tiểu cô nương ngồi trong đình hóng gió, nghe các nàng châm chọc mỉa mai, ríu rít.
Trong tai Lộc U giống như có mười vạn con vịt đang ca hát.
Lộc U đau đầu.
Tuy rằng nàng là một đại tiểu thư thích náo nhiệt.
Nhưng mà thế này cũng khó tránh khỏi quá náo nhiệt.
Cách đám tiểu cô nương quần áo tươi đẹp, Lộc U nhìn thất tiểu thư Lộc Trạch ngồi ở cách đó không xa đang lẳng lặng uống rượu.
Thất tiểu thư là cô nương duy nhất của Lộc gia thích uống rượu.
Lúc này đuôi mắt Lộc Trạch như bôi phấn mặt, tô một chút phấn vàng. Hắn lại mặc một kiện áo váy màu hồng nhạt, da thịt trong suốt dưới ánh nắng sum suê vô cùng sáng trong.
Một tiểu cô nương kiều diễm phấn nộn, mặt mày hơi mị, phá lệ tươi đẹp.
Lộc U: “…”
Nhưng mà hắn là nam!
Vì cái gì hắn giả nữ trang càng ngày càng thuận buồm xuôi gió chứ!
Thất tiểu thư Lộc Trạch phấn phấn nộn nộn* này ở Lộc gia không quá được yêu thích, trước kia là bởi vì Lộc Trạch làm ra vẻ, đã nhiều tâm nhãn lại còn hẹp hòi, hiện tại là bởi vì Lộc Trạch lạnh như băng sương, càng ngày càng đi theo phong cách “Không coi ai ra gì”.
(*phấn nộn: trắng mịn, trắng nõn, non nớt)
Dù sao nơi này không có người chủ động đi phản ứng Thất tiểu thư Lộc Trạch đang ngồi uống rượu một mình, các tiểu cô nương đều chủ động vây quanh Lộc U, mỗi người đều có tư tâm đấu tới đấu đi, còn muốn nỗ lực kéo Đại tiểu thư Lộc U xuống ngựa, cùng các nàng đấu võ mồm.
Mà ở trong mắt Lộc U, nàng cảm thấy Lộc Trạch không bị người quấy rầy, thoải mái đến mức sắp nhếch chân lên bắt chéo.
Lúc này, có ma ma lại đây, hạ mành xuống, làm các tiểu thư lảng tránh một chút.
Lão ma ma nói: “Thiếu gia trong phủ ta đưa một vị Nguyên công tử đi ngang qua bên này, sợ đường đột các tiểu thư.”
Kỳ thật là Lương phu nhân cố ý sắp xếp người đi qua nơi này, chỉ vì làm nữ nhi bảo bối Lộc U của mình nhìn một cái.
Ở trong lòng Lương phu nhân, vị thư sinh tên là Nguyên Hoài An này mặt mày thanh tuấn, dịu dàng có lễ, dễ dàng khiến loại tiểu cô nương chưa gặp được mấy người nam nhân như Lộc U động tâm nhất.
Lương phu nhân ước gì nữ nhi và Nguyên Hoài An vừa gặp đã nảy sinh cốt truyện “Tây sương”.
Lương phu nhân tính sót, khả năng chính là bạn trai thật của Lộc đại tiểu thư, là Bồ Sĩ Trạch.
Ưu điểm ít ỏi của Bồ tiên sinh, chính là khuôn mặt, Lộc đại tiểu thư chưa từng gặp ai thắng được hắn.
Vì thế hiện tại, một đám tiểu thư hoảng loạn né tránh, sợ thấy ngoại nam*. Lại cũng có vài thứ nữ thân phận không cao, nổi lên tâm tư.
(*ngoại nam: nam nhân bên ngoài, không phải người trong gia đình)
Thứ nữ này biết rõ trong nhà chủ mẫu Lương phu nhân chỉ quan tâm hôn sự nữ nhi Lộc U của nàng, hôn sự của các nữ nhi khác, tất nhiên là Lương phu nhân không để bụng, phỏng chừng liền tùy tiện tìm một người. Mà vị thư sinh họ Nguyên này là đệ tử Lộc lão gia mới nhận, ngày sau đỗ cao trung, tiền đồ không thể đo được.
Lão ma ma Lương phu nhân phái tới thấy các tiểu cô nương trong đình hóng gió đều yên tĩnh lại.
Lão ma ma không đổi sắc mặt quan sát tâm tư các cô nương.
Thấy hoàn toàn vô tâm tư chính là Lộc gia Thất tiểu thư, Thất tiểu thư đưa lưng về phía thư sinh kia sắp đi qua, đầu cũng không thèm quay lại một tẹo, hiển nhiên không có chút hứng thú nào.
Trong lòng lão ma ma khen ngợi một tiếng phẩm hạnh của Thất tiểu thư.
Lão ma ma lại nhìn Đại tiểu thư.
Thấy Lộc U nâng má, cách mành nhìn mấy nam tử sắp đi qua.
Đôi mắt Lộc U như nước trong, tràn ngập tò mò, nhưng mà… Cũng chỉ có tò mò.
Lão ma ma tức khắc sầu: Phu nhân thiết kế “Lần đầu gặp gỡ”, Đại tiểu thư lại không có chút hứng thú nào, thế này thì phải tiến hành bước tiếp theo như thế nào?
Lão ma ma quả thực tưởng đẩy Lộc U đứng lên đi hai bước, đứng ở bên mành vén rèm, nhìn ra phía ngoài xem thư sinh Nguyên Hoài An một cái.
Một cái liếc mắt này, mới là bắt đầu câu chuyện tài tử giai nhân!
Nhưng mà Lộc U bất động.
Nàng bỗng nhiên đứng lên.
Ánh mắt lão ma ma sáng ngời nhìn chằm chằm Lộc U.
Lại thấy Lộc U chỉ là ngồi mệt, đứng lên thay đổi một cái dáng ngồi, lại ngồi trở lại.
Vậy mà nàng lại ngồi trở lại…
Lão ma ma thất vọng.
May mắn Lộc đại tiểu thư như khối đầu gỗ, các tiểu thư Lộc gia khác lại mỗi người đều tâm tư nhiều như tổ ong vò vẽ.
Tỷ như Tam tiểu thư Lộc gia liền không đổi sắc mặt mà đứng ở bên mành, nói chuyện phiếm cùng Ngũ tiểu thư, sau đó Tam tiểu thư giả vờ bị Ngũ tiểu thư đẩy ra ngoài, lảo đảo đâm về hướng mành.
Để duy trì cân bằng, Tam tiểu thư túm chặt mành, kéo mành xuống dưới.
Các tiểu thư khác đều kêu lên sợ hãi, sôi nổi né tránh. Tam tiểu thư đỏ mặt lên, bất an mà nhìn về phía ngoài mành.
Dưới hành lang dài, quả nhiên là huynh trưởng các nàng dẫn theo một vị lang quân nhẹ nhàng đi tới.
Nghe được động tĩnh, Nguyên Hoài An nhìn về hướng bên này.
Liếc mắt một cái vừa lúc đối diện với ánh mắt của Đại tiểu thư Lộc gia Lộc U đang ngồi đối diện hắn.
Lộc U đang ăn điểm tâm, trong miệng nhét đến tràn đầy, trăm triệu không nghĩ tới muội muội nào đó không bớt lo của chính mình kéo mành ra, dáng vẻ nàng ăn đến khóe miệng dính vụn, bị huynh trưởng cùng nam tử xa lạ nhìn đến rõ ràng.
Nguyên Hoài An: “…”
Lộc U: “…”
Lão ma ma đứng ở bên cạnh Lộc U cảm khái: … Cho nên mới nói duyên phận là không thể ngăn được mà.
Lão ma ma sợ đầu gỗ Lộc U lại lần nữa tránh thoát nhân duyên từ trên trời rơi xuống này, liền véo một cái sau thắt lưng Lộc U.
Lộc U: “Ai da!”
Lộc Trạch nhìn về hướng nàng, trong mắt là hỏi thăm.
Lão ma ma mới không để bụng ánh mắt chăm chú của Thất tiểu thư, lão ma ma nhẹ giọng ở bên tai Lộc U: “Đại tiểu thư, chú ý lễ nghĩa.”
Lộc U nỗ lực nuốt xuống điểm tâm ngậm đầy trong miệng, đứng lên cười doanh doanh, tự nhiên hào phóng hành một cái lễ đối với bên ngoài.
Nguyên Hoài An nhìn đến bật cười, vì vị tiểu thư này vừa lỗ mãng lại bình tĩnh.
Rõ ràng là một tiểu cô nương đáng yêu linh động, lại càng muốn đi con đường phóng khoáng.
Nguyên Hoài An đáp lại một lễ, khi đang muốn tránh ra, lại thấy giữa các tiểu thư Lộc gia, một cô nương đưa lưng về phía hắn bỗng dưng quay đầu lại, nhìn hắn —
Mỹ nhân băng tuyết, vô cùng lãnh diễm.
Là cô nương trong chùa ngày ấy!
Nguyên Hoài An nháy mắt đỏ mặt, đôi mắt lại sáng. Khi hắn hành lễ, lại nhiều hơn một câu: “Tại hạ Nguyên Hoài An, gặp qua chư vị tiểu thư.”
Không đề cập tới chư vị tiểu thư hoảng loạn đáp lễ như thế nào, Nguyên Hoài An sợ đường đột giai nhân, tuy rằng cực muốn nhiều xem giai nhân vài lần, lại vẫn bức chính mình nghiêng người đi, cáo từ.
Chỉ là bước chân rời đi hơi hoảng loạn.
—
Lộc Trạch thấy nguyên Hoài An rời đi, đôi mắt nhíu lại một cái, quay đầu lại nhìn Lộc U.
Lộc U nhìn chằm chằm phương hướng Nguyên Hoài An rời đi, trong mắt mênh mang, như suy tư gì, cảm thấy rất quen thuộc.
Lúc nàng vắt hết óc rồi, rốt cuộc cũng nghĩ tới —
Nguyên Hoài An, vốn lần đầu gặp mặt Đại tiểu thư Lộc gia ở trong chùa. Trời mưa, Đại tiểu thư ở trong chùa cầu nguyện nhân duyên, mà ra khỏi miếu thờ, liền nhìn đến nhân duyên trời định của nàng, Nguyên Hoài An.
Lại gặp lại ở Lộc gia, nhìn thấy Nguyên Hoài An tới trong nhà đọc sách, Đại tiểu thư Lộc gia trằn trọc, tim đập rối loạn.
Lúc sau gặp lén, đính ước, thành hôn, sinh con, thay đổi hoàng quyền… Xác thật là phong cách nhân duyên của nữ chủ trong truyện trạch đấu không có quá nhiều gợn sóng.
Thời điểm Lộc U đọc quyển trạch đấu này ngáp liền mấy cái.
Biểu muội của nàng viết kịch bản một quyển truyện trạch đấu, trong mắt người không có hứng thú đối với kịch bản trạch đấu như Lộc U, quyển sách này không có ý tứ gì.
Nhưng mà hiện tại, Lộc U nhận ra Nguyên Hoài An.
—
Lộc U kinh ngạc: Vì sao ánh mắt Nguyên Hoài An nhìn ta vừa rồi lại sáng lên?
Hắn nhị kiến chung tình* với ta sao?
(*nhị kiến chung tình: lấy từ nhất kiến chung tình, lần thứ hai gặp mặt đã yêu)
Này… phát triển thật là nhanh quá mà.
Nàng chột dạ nhìn Lộc Trạch.
Lộc Trạch mỉm cười với nàng một cái.
Lộc U bình tĩnh dời ánh mắt sang một bên.
Mà này đó, xem ở trong mắt lão ma ma giám sát Lộc U, lão ma ma thực vừa lòng: Ánh mắt Đại tiểu thư né tránh, quả nhiên là tâm động.
Tâm động là được.
Tâm động mới có thể tiến hành bước thứ hai.
Lão ma ma nói với Lộc Trạch: “Thất tiểu thư, phu nhân muốn gặp ngươi.”
Lộc U cùng Lộc Trạch song song kinh ngạc, không nghĩ tới Lương phu nhân muốn gặp là Lộc Trạch, chứ không phải Lộc U.
Lộc Trạch không thể trốn.
Dù cho chỉ là giấc mộng, hắn cũng không dám có ý kiến với nhạc mẫu. Nhạc mẫu muốn gặp hắn, hắn đương nhiên phải nghe lời đi gặp.
—
Lương phu nhân đang phân phó công việc cho bà tử.
Một bên uống trà, một bên tính sổ sách.
Lão ma ma mang theo Thất tiểu thư Lộc Trạch tới, Lương phu nhân liền hiểu rõ trong lòng, biết bên kia Nguyên Hoài An đã giật dây được với Lộc bảo, sợi nhân duyên này, không có gì bất ngờ xảy ra, ổn.
Biến số có lẽ chính là Lộc Trạch.
Lương phu nhân cười hết sức hiền lành, sai tất cả mọi người đi xuống, nàng mời Lộc Trạch ngồi xuống uống trà.
Lương phu nhân nói: “Nghe nói ngươi thích uống rượu?”
Lộc Trạch một hơi nghẹn ở trong cổ họng.
Không phải hắn thích uống rượu.
Mà là nhàm chán không có việc gì làm, hắn mới coi rượu nơi này như đồ uống giải khát.
Bởi vì với hắn mà nói truyện trạch đấu quá nhàm chán, cả ngày ở trong một dãy nhà, hắn lười qua lại với một đám tiểu cô nương, cũng không có hứng thú ăn quà vặt với lão bà của hắn, liền tự rót tự uống thôi.
Rượu trong viện này đều là cho tiểu cô nương uống, căn bản không có số độ gì, Lộc Trạch uống cũng không có một chút áp lực nào.
Lộc Trạch châm chước, nói: “Chỉ là thể hàn, mượn rượu ấm dạ dày mà thôi.”
Lương phu nhân cười nói: “Ta trước nay đều cảm thấy Thất nha đầu không giống các tiểu thư khác trong phủ, khó trách Lão phu nhân chỉ thiên vị một mình ngươi. Nếu là Thất nha đầu thích rượu, ta đoạt được mấy đàn Nữ nhi hồng từ chỗ lão gia, đưa qua cho ngươi là được. Chỉ là uống rượu hại người, ngươi chớ có uống nhiều, càng không cần… Khụ khụ, rủ U U cùng uống.”
Mặt Lộc Trạch đỏ lên.
Đứng ngồi không yên nói cảm ơn.
Lão bà hắn kỳ thật cũng là người có thể uống rượu.
Chỉ là Lương phu nhân trong mộng này không biết mà thôi.
Hy vọng đến thời điểm Lương phu nhân biết Lộc U thích uống rượu, không nên đổ trách nhiệm lên người hắn.
Đối với chuyện khác hắn không vô tội, nhưng đối với chuyện này lại là hoàn toàn vô tội.
Lương phu nhân lại lôi kéo Lộc Trạch nói chút chuyện nhà, nói đến mức Lộc Trạch càng ngày càng không được tự nhiên, Lương phu nhân mới chuyển sang mục đích chân chính của mình:
“Ngươi cảm thấy vị Nguyên công tử hôm nay gặp như thế nào?”
Lộc Trạch châm chước nói: “Tạm được.”
Lương phu nhân thấy mặt hắn cũng không hồng chút nào, trong lòng thả lỏng. Bởi nàng sợ Lộc Trạch đoạt Nguyên Hoài An với nữ nhi của nàng, chỉ bằng gương mặt này của Lộc Trạch, Lộc U khả năng không tranh nổi…
Lương phu nhân cười nói: “Ngươi là một cô nương thông minh, lại như hình với bóng cùng U U cả ngày. Ta cũng không gạt ngươi, Nguyên công tử là đối tượng ta tìm cho U U. Ta muốn kết nhân duyên cho U U và Nguyên công tử.”
Lộc Trạch: “…”
Lương phu nhân nhìn chằm chằm Lộc Trạch.
Sau một lúc lâu, Lộc Trạch mới có chút gian nan nói: “Đại tỷ tỷ còn nhỏ tuổi, có lẽ không cần gấp như vậy…”
Lương phu nhân không cho là đúng: “Tiểu cô nương các ngươi biết cái gì? Nhân duyên tốt sẽ chờ các ngươi sao? Ta gọi ngươi tới, là muốn ngươi khuyên U U, giúp U U cùng Nguyên công tử thành sự.”
“Đại tỷ tỷ đối với ngươi tốt như vậy, ngươi cũng nên giúp Đại tỷ tỷ của ngươi làm chuyện tốt gì đó chứ?”
Lộc Trạch: “…”
Lương phu nhân lạnh giọng: “Nếu là làm hỏng việc này, ta chỉ biết hỏi đến ngươi. Mặc kệ Lão phu nhân thiên hướng ngươi thế nào, ta đều sẽ không lại lưu ngươi.”
Lương phu nhân lãnh khốc vô tình: “Ngươi và U U quan hệ quá thân cận, ta xác thật bất mãn. Nếu muốn ta đồng ý quan hệ giữa ngươi và U U tiếp tục như trước, ngươi cần phải làm tốt việc này, chứng minh ngươi là muội muội tốt của U U.”
Lộc Trạch: “…”
—
Lộc Trạch trở lại chỗ Lộc U.
Lộc U vội vàng tới nói cho hắn chuyện Nguyên Hoài An, Lộc U khác với thường ngày lại ngượng ngùng nói: “… Cốt truyện chính là như vậy. Ta hoài nghi Nguyên Hoài An kia nhất kiến chung tình với ta.”
Lộc U ngượng ngùng lại vui sướng: “Thì ra mị lực của ta lớn đến vậy! Bàn tay vàng của nữ chủ giỏi quá!”
Lộc Trạch không để ý tới nàng, hắn ngồi xuống, tay chống trán.
Đau đầu.
Nhạc mẫu muốn hắn giúp lão bà của hắn đi tìm tình duyên, đến Hồng Nương* cũng đều chuẩn bị ổn thỏa.
(*Hồng Nương cũng như Nguyệt Lão: bà mối – ở đây chính là Lộc Trạch)
Sầu.
Con đường phải diễn quá rộng khó lựa chọn.
Hắn phải làm bạch liên hoa muội muội khiến nhạc mẫu yên tâm, hay là làm tiểu trà xanh muội muội đoạt nhân duyên của đích tỷ đây?
(*Bạch liên hoa: hoa sen trắng, Bạch liên hoa nghĩa bóng ám chỉ những cô gái luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội.
Trà xanh: Hán Việt là Lục trà biểu là nghĩa bóng ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và đầy toan tính.)