-
Chương 70: Dị vực phong tình
Lạc Vân mỉm cười: "Chẳng phải ngài cũng chưa ăn sao? Thϊếp muốn đợi ngài..."
Hàn Lâm Phong cười cười, gọi chủ quán đổi một bát mới.
Dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, cùng với vầng trăng cô độc phía chân trời, có hai ba người đi đường, hai người ở riêng một góc đường ăn bát mỳ nóng của mình, phảng phất như một đôi phu thê bình thường.
Bọn họ ăn xong liền đi bộ trở về Vương phủ.
Trở về phòng, lúc chỉ còn mỗi hai người, Hàn Lâm Phong mới nói cho nàng biết chuyện Tào Thịnh sinh bệnh.
Nếu đổi là người ngoài, quá khứ bí mật giữa Hàn Lâm Phong và nghĩa quân dĩ nhiên sẽ không dễ dàng tiết lộ cho người khác, nhưng Tô Lạc Vân đã sớm biết bí mật của hắn, mới thành được mối nhân duyên giữa hai người họ.
Ở trước mặt nàng, Hàn Lâm Phong có thể kể hết mọi chuyện.
Tô Lạc Vân chau mày nghe, nhất thời cũng lo lắng cho Tào Thịnh.
Tào thống lĩnh là vị anh hào cữu cữu sùng bái nhất, bây giờ vậy mà bệnh tật quấn thân, tình hình thật đáng lo ngại!
"Tào thống lĩnh rất coi trọng người tên Cầu Chấn đó sao? Vậy mà còn định gả nữ nhi cho hắn? Cầu Chấn này mấy lần xúi giục Tào Thịnh tự xưng vương, tuyệt đối không phải người lương thiện."
Hàn Lâm Phong hiện giờ cũng không rõ lắm nội tình phía nghĩa quân, hắn và Viên Tích thường đi mua lương thảo khắp nơi cho nghĩa quân đã lâu không liên lạc.
Lần trước lúc quyên góp lương thực cho huyện Ngạn, Hàn Lâm Phong kỳ thật cũng đã chuẩn bị thay cho Tào Thịnh một chút, lúc ấy đã giao vào tay Viên Tích.
Thấy Tô Lạc Vân lo lắng, hắn xoa xoa đầu nàng, cảm khái nói: "Nếu nàng là nữ nhi của Tào Thịnh, có lẽ ta cũng không cần quá lo lắng cho Tào đại ca. Ít ra, tâm nhãn của họ Cầu kia, không bằng nàng..."
Tô Lạc Vân cười khúc khích: "Thôi đi, ngài mới nên đi đầu thai thành nữ nhi của Tào gia. Nếu là ngài, chỉ sợ họ Cầu kia sẽ bị ngài bán đi mất tiêu, thϊếp muốn giúp ngài đếm tiền cơ!"
Hàn Lâm Phong biết, nàng lại đang ám chỉ chuyện mình bị hắn lừa vào đại môn Hàn gia, cười kéo tay nàng, lại nói: "Lúc trước ta cũng có nhắc nhở Tào Thịnh chú ý tên Cầu Chấn này, đáng tiếc huynh ấy quá quý trọng người tài nên không để tâm. Bây giờ Cầu Chấn một mình làm lớn, nhìn tư thế kia, mấy châu huyện ở Bắc địa này căn bản không thể thỏa mãn được khẩu vị của hắn. Trường Khê Vương gia đúng là mắt chuột, vậy mà lại bỏ một nơi địa thế trọng yếu như Gia Dũng châu! Một khi Cầu Chấn thật sự công chiếm Gia Dũng châu, thì tiến có thể công, lui có thể thủ, các châu huyện gần đó của Bắc địa, thậm chí cả Lương châu có muốn cũng khó giữ được... Đến lúc đó, Vương gia muốn tiến đánh lại, cũng khó như lên trời!"
Tô Lạc Vân không hiểu mấy chuyện quân lược công chiếm, nhưng sau khi nghe Hàn Lâm Phong phân tích, nàng cũng mơ hồ hiểu rằng một thảm họa sắp xảy ra.
Song hết lần này tới lần khác mọi người đều say, đám bè lũ xu nịnh thì lại đang tính toán. Còn những kẻ tỉnh táo thì sắp bị hãm hại đưa lên tế đàn...
Sau khi hai người rửa mặt xong xuôi, Tô Lạc Vân nằm trong lòng ngực của hắn thì thầm: "Cùng lắm thì không cần chức quan này nữa. Ngài cũng tìm lý do bị người ta đánh gãy chân, cáo ốm từ quan là được..."
Hàn Lâm Phong bị nàng chọc cười, cố ý nghiêm mặt nói: "Sau vậy? Không đau lòng cho nam nhân của nàng sao? Nếu chân ta bị gãy đến tàn tật, chẳng phải là cho nàng lấy cớ để hòa ly sao?"
Tô Lạc Vân đưa tay sờ lấy mặt hắn, ngược lại rất thành khẩn, thì thầm: "Không sao hết, dù cho ngài có biến thành bộ dạng gì, thϊếp vẫn nuôi ngài được..."
Hàn Lâm Phong nghe vậy trong lòng ấm áp, nhỏ giọng nói: "Cơm chùa nghe có vẻ ngon đấy. Nhưng ta vẫn phải tận tực cố gắng một chút, để không phải đến cái ngày nàng phải nuôi ta... Mà ta thấy ở kinh thành có mấy quả phụ giàu có nuôi nam nhân, có người nuôi, không cần lo lắng áo cơm, nhưng phải tốn sức ở trên giường... Hay là, ta trả tiền ăn ngủ trước vậy!"
Nói xong, hắn mạnh mạnh mẽ mẽ đè lê thân thể mềm mại của Lạc Vân.
Tô Lạc Vân đang đau buồn cho gia quốc của mình, lo lắng cho tiền đồ của Hàn Lâm Phong. Không ngờ rằng, hắn nói một hồi lại rẽ hướng, thốt ra mấy lời tiền ăn ngủ hổ sói này!
Nhất thời, nàng tức giận đến dở khóc dở cười: "Hàn Lâm Phong! Ngài đúng là miệng lưỡi trơn tru!"
Hàn Lâm Phong cúi đầu sát chóp mũi của nàng nói: "Vậy nàng có muốn nếm thử, xem xem có phải có trơn tru hay không..."
Dứt lời hắn liền cúi đầu, quấn lấy môi lưỡi của nàng.
Bây giờ ở trên giường hai người rất ăn ý, càng thêm hòa thuận. Nghĩ đến việc từ ngày mai trở đi, hắn sẽ phải ở Tây lương thảo doanh, Hàn Lâm Phong càng không nỡ rời xa.
Khoản tiền ăn ở này chắc chắn sẽ phải trả đi trở lại, để giữ lại chút tương tư triền miên trong đó.
Kết quả họ làm loạn đến nửa đêm, đến ngày hôm sau trời sáng lên, Tô Lạc Vân giật mình ngủ quên, không thể đi đưa tiễn Hàn Lâm Phong.
Tông Vương phi không hài lòng lắm với con dâu không có quy củ.
Bà ta mặc dù không thèm để ý đến thê tử của đại nhi, nhưng cũng không để nàng phá hỏng những quy củ trong phủ.
Sáng sớm thức dậy, Vương phi và Vương gia, còn có nữ nhi Hàn Dao lúc đang ăn sáng, gọi Lạc Vân tới bên cạnh bàn cơm nghe răn dạy.
"Ta nghe nói, lúc con ở trong kinh thành, ỷ được Thế tử sủng ái, thường hay chạy đến thư phòng của Thế tử. Nhưng hiện giờ trượng phu đi quân doanh xử lý công vụ, con vẫn có thể không coi ai ra gì mà dậy trễ, thật đúng là không có quy củ!"
Lạc Vân cảm thấy sáng nay mình không dậy đúng là mình không đúng, Tông Vương phi làm trưởng bối nên giáo huấn là phải, cho nên nàng tất nhiên kính cẩn lắng nghe.
Nàng cũng coi như được nữ ma đầu kinh thành Phương nhị rèn dũa, chút răn dạy này cũng không tính là gì.
Ngược lại Bắc Trấn Vương đang an tọa ở một bên mở miệng ân cần nói: "Người trẻ tuổi thường hay tham ngủ. Trước kia nó ở phủ trạch ở kinh thành không có trưởng bối để thỉnh an, nhàn rỗi đã quen, về sau chú ý là được rồi."
Lạc Vân thấy công công đã cất nhắc, vội vàng kính cẩn nói: "Lời mẫu thân nói con đều nhớ kỹ, về sau nhất định sẽ chú ý, thỉnh an phụ vương và mẫu thân đúng giờ."
Tông Vương phi lãnh đạm nói: "Con xuất thân không tốt, ta nghĩ từ nhỏ cũng không được học quy củ gì, trước kia lúc Hề ma ma dạy dỗ con, nghe nói con rất ít học, cũng không biết đến trước mặt ta có lỗ mãng như thế không..."
Lần này, Hàn Dao đang uống cháo nghe không nổi nữa, nhỏ giọng thì thầm nói: "Hề ma ma thì biết cái gì, con nghe lời bà ta, ở trên yến tiệc làm ra chuyện cực kỳ ngu xuẩn! Ngư Dương Công chúa người ta còn khen tẩu tử con tiến lui thỏa đáng, trà nghệ điều hương đều xuất chúng..."
Tông Vương phi khẽ trừng mắt: "Con ở kinh thành thật đúng là có tiền đồ, học được cách mạnh miệng với trưởng bối rồi? Có phải ở trước mặt Tuấn Quốc công phu nhân cũng không biết lớn nhỏ như thế, người ta mới ngại gặp phải không?"
Thấy mẫu thân trừng mắt, Hàn Dao lập tức im miệng. Lần này nàng ta không thể xuất giá, chính là có tội, Tông Vương phi cứ ba câu là nhắc tới chuyện hôn kỳ bị hoãn, cơn giận kéo dài, không biết lúc nào sẽ bộc phát ra ngoài.
Bắc Trấn Vương nhìn Tô Lạc Vân vẫn đứng trước bàn cơm nghe răn dạy, ngắt lời khiển trách của Tông Vương phi đúng lúc: "Ngồi xuống cùng ăn cơm đi. Vương phủ chúng ta chưa bao giờ lập quy củ gia phong cho tức tử*. Con về sau chớ chọc mẫu thân con, bà ấy là người mạnh miệng mà mềm lòng, rất tốt."
*Tức tử: con dâu.
Tông Vương phi không hài lòng lắm khi Bắc Trấn Vương phá hủy cái bàn của bà ta, nhưng Vương gia đã đội cái mũ lương thiện cho bà ta, bà ta cũng chỉ có thể đón lấy, khinh thường cụp mắt chậm rãi ăn cơm.
Chờ khi ăn sáng xong, Hàn Dao dẫn tẩu tẩu làm quen với vườn hoa Vương phủ, vừa đi vừa nói: "Tẩu tẩu, phụ vương ta có vẻ rất tốt với tỷ. Bình thường lúc mẫu thân mắng ta, cũng không thấy phụ thân bênh vực ta. Hôm nay ăn cơm, ông ấy lại năm lần bảy lượt giải vây cho tỷ. Kỳ lạ thật, tỷ vừa vào đã mạnh miệng với ông ấy, sao ông ấy không buồn tỷ nhỉ?"
Lạc Vân mỉm cười, nàng mặc dù nhìn không thấy, nhưng trước kia nàng đã từng nghe Thế tử nói chuyện thường ngày với phụ thân hắn, nói là Vương gia không yêu thương trưởng tử, nhưng lại giống một phụ thân nghiêm khắc không thể hiện tình yêu cho nhi tử của mình.
Ít nhất, mỗi tháng Vương gia đều viết thư cho Hàn Lâm Phong. Mặc dù bên trong phần lớn đều là mấy lời khiển trách giáo huấn nghiêm khắc, nhưng có thể kiên trì tự tay viết thư nhà thì quả thật là người có tình cảm sâu sắc, không thể giả tạo.
Nàng mặc dù ngăn cản phụ thân đánh nhi tử, trông có vẻ như đã chọc giận đến Vương gia, nhưng thực ra là một bước hạ mình của Vương gia.
Nếu ông ta thật sự muốn đánh chết nhi tử, thì chỉ với mấy lời của nàng là có thể dừng tay?
Chút thấp thỏm trước khi đến Lương châu của nàng, bây giờ gặp cha mẹ chồng trong lòng lại cảm thấy an tâm.
Hàn Lâm Phong không phải nhi tử Tông phi thân sinh, cho nên Vương phi mặc dù phê bình nàng, nhưng cũng là do nàng không tuân thủ quy củ của Vương phủ, khiến chủ mẫu chưởng gia mất mặt, mới buông lời khiển trách.
Những lời đó, nếu thay một tiểu cô nương có lẽ sẽ để trong lòng.
Nhưng Tô Lạc Vân từ trước đến nay không quan tâm những thứ này, Vương phi có khiển trách nàng, nàng cũng coi như tiếng ruồi vo ve bên tai, hoàn toàn giữ vững nụ cười trên mặt, không một lời chống đối.
Ngoài những lúc Tông Vương phi sẽ bày ra vẻ của bà bà ra, cả ngày của Tô Lạc Vân so với khi ở kinh thành thanh nhàn hơn nhiều.
Trước kia lúc nàng ở kinh thành, không chỉ phải lo liệu mười mấy cửa hàng mình mở, còn phải nhanh chóng quản lý mấy việc vặt ở phủ Thế tử.
Mặc dù trong phủ có quản sự và tiên sinh ghi chép, nhưng trong phủ có rất nhiều chuyện cần nữ chỉ nhân quyết định.
Nhưng đến Lương châu, nữ chủ nhân của Vương phủ dĩ nhiên là Tông Vương phi. Một tức phụ của đại nhi như Lạc Vân chỉ cần đến giờ thì ăn là được.
Tiểu thúc tử Hàn Tiêu đang ở thư viện Huệ thành đọc sách, nghe nói tiểu công tử hoàn toàn khác biệt với Thế tử bị nuôi phế đi. Tuổi còn nhỏ nhưng văn thải nổi bật, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, lần nào cũng có thể cho Vương phi đủ mặt đủ mũi.
Khiến một đám phu nhân lúc nào cũng âm thầm tán dương: "Đúng là do Vương phi thân sinh, thiên tư thông minh, người bình thường đúng là không có cách nào so!"
Mấy lời này không phải tất cả đều là lấy lòng, vì Hàn Lâm Phong được thị thϊếp sinh ra ở độ tuổi của đệ đệ Hàn Tiêu còn đang trêu mèo chọc chó, thậm chí bởi vì không muốn học, bị tiên sinh ở thư viện trả về Vương phủ, sau đó được Vương gia đưa đến nơi khác để đọc sách, qua nhiều năm mất tích mới quay trở lại Vương phủ.
Chênh lệch rõ ràng như vậy, chỉ có thể chứng tỏ nhi tử Vương phi thân sinh đứng đắn hơn.
Nhân duyên giữa Tông Vương phi và Vương gia, vốn là từ lời của một bà mối, sau khi thành hôn cuộc sống cũng không như bà ta mong muốn, những ngọt ngào trong hôn nhân ngắn ngủi đến mức không đủ để nhớ lại.
Cho nên mọi tâm tư Vương phi có đều đặt trên người con trai, giống như chỉ có nuôi ra một nhi tử không tì vết như bạch ngọc mới có thể bù đắp đủ loại thất vọng của bà.
Hiện tại mỗi tháng, Vương phi đều sẽ tự mình đến Huệ thành thăm hỏi nhi tử, còn lại sẽ cùng các phu nhân quanh phủ chơi chút bài hoa.
Người làm bà bà như bà ta cũng rất bận, không có quá nhiều thời gian cho tức tử vô học.
Như lời Hàn Lâm Phong nói, Tông Vương phi tính tình có chút lạnh lùng, ngoại trừ mấy ngày đầu tiên Lạc Vân phải thỉnh an bà bà từ sớm, còn lại mấy quy củ như lúc ăn cơm phải đứng ở bên cạnh, về sau cũng đều được Tông Vương phi cho miễn."
Lý lẽ của bà ta là: "Nếu con là con cái tốt, dĩ nhiên sẽ phụ thị cha mẹ chồng, tận hiếu đạo. Nhưng con có bệnh mắt, nếu ta tha cho người hầu thị nữ mà dùng đến con, thì có vẻ ta xấu xa quá. Nếu không có gì thì con cũng không cần ngày ngày đến thỉnh an, chỉ cần đến vào ngày mùng một và mười lăm là được rồi."
Tô Lạc Vân nghe xong, ồ, đây là chê ta chướng mắt!
Thế là nàng dĩ nhiên nhu thuận nghe lời, ngoại trừ mùng một và mười lăm, còn lại không đến viện tử của bà bà.
Ý tứ của Tông Vương phi rất rõ ràng, bà ta không thèm để ý đến tân nương tử, thì tân nương tử cũng không nên cứ đung đưa trước mắt, cản trở tầm mắt của bà ta.
Lương châu mặc dù là nơi khá nhỏ, nhưng trà yến cùng các phu nhân tổng binh, quan viên địa phương vẫn có.
Vương phi mời người vào Vương phủ đánh bài hoa, tiền sảnh náo nhiệt như thế, cũng không thấy Vương phi gọi tức phụ của đại nhi ra gặp khách.
Cuối cùng, tiểu Quận chúa Hàn Dao cảm thấy không ổn, nhỏ giọng hỏi mẫu thân không gọi tẩu tử ra gặp khách, có phải có chút không hay không?
Tông Vương phi nghe nữ nhi nói vậy, không nói lời nào, chỉ cầm cái thìa nhỏ bọc chỉ vàng uống từng ngụm canh củ sen thơm dẻo.
Thay vào đó Hề ma ma phục thị ở một bên mở miệng: "Tiểu Quận chúa, người sao vậy? Chẳng lẽ người sợ mấy phu nhân kia cười nhạo phía sau Vương phủ chúng ta còn chưa đủ hay sao? Nhớ năm đó, sau khi nữ nhi của Vương Kinh Lược từ hôn với Thế tử, trong vùng có biết bao nữ nhi thích hợp đến dò ý, muốn kết thân với Vương phủ chúng ta. Người không biết lúc đó Vương phi bỏ ra bao nhiêu tâm tư, vất vả lắm mới chọn ra hai người thích hợp, đang chuẩn bị để Vương gia chọn người phù hợp nhất. Kết quả lại nghe thấy mối hôn sự đó ở kinh thành. Lúc nghe nói Thế tử cưới một nữ mù thương hộ, không ít phủ trạch lớn nhỏ ở Lương châu này lén lút cười nhạo chúng ta! May thay lúc Vương phi đủ bình tĩnh để trải qua chuyện đó, nếu đổi lại người bình thường, chắc chắn sẽ không muốn ra khỏi cửa phủ!"
Nếu là trước đây, Hàn Dao nghe lời này, dĩ nhiên cũng cảm thấy có ý, là tẩu tử mới không ra gì.
Nhưng bây giờ, nàng ta cũng đã nhìn thấy nhiều thứ ở kinh thành, nghe mấy lời Hề ma ma chế nhạo tẩu tử, thật sự khó chịu.
"Tẩu tử mặc dù mắt có tật, nhưng dáng vẻ dung mạo đều xuất sắc, tâm tư còn sáng tỏ hơn so với kẻ có mắt! Lại nói, tỷ ấy ở trong kinh thành, phủ Công chú, Quốc công phủ gì đó đều là chỗ khách quen, ngay cả trung cung của Hoàng hậu nương nương cũng đã từng tới, làm sao khi đến Lương châu lại không nhận người?"
Nghe nữ nhi mở miệng phản bác, Tông Vương phi lần này trừng mắt: "Dao nhi, ở bên cạnh tẩu tử con lại học mấy lời mạnh miệng thế này sao? Nếu nó tài giỏi như vậy, sao mỗi chuyện chung thân của con thôi cũng an bài khôn gtốt, còn làm cho Tuấn Quốc công phủ kia trì hoãn hôn ước?"
Nói cho cùng, điều Tông Vương phi bất mãn nhất, chính là phu phụ Hàn Lâm Phong không xử lý triệt để hôn sự của nữ nhi Hàn Dao.
Từ điểm này có thể thấy, sự thông minh của Tô Lạc Vân tất cả chỉ là mọc ở trên đầu lưỡi!
Tông Vương phi không muốn nữ nhi học cái xấu từ loại tẩu tử miệng lưỡi bén nhọn đó, trừng mắt nói: "Lời Hề ma ma nói, chẳng lẽ không có đạo lý?"
Mẫu thân vừa mở miệng, Hàn Dao lập tức không dám mạnh miệng nữa, chỉ có thể cụp mi thuận mắt, nghe lời dạy bảo lạnh lùng của mẫu thân.
Đã không thể lấy chồng ngay thì đành phải chịu nghe Quan Âm niệm chú siết vòng kim cô trên đầu.
Nói đến Lạc Vân, nàng đương nhiên biết mình bị bà bà lạnh nhạt. Đôi lúc nghe thấy náo nhiệt ở tiền sinh, Hương Thảo và Ký Thu đều khổ sở thay cho Thế tử phi.
Kiểu cố tình bỏ bê này thực sự khiến người ta khó chịu.
Xem ra bà bà không hổ là chủ tử Hề ma ma phụ tá, dung mạo lẫn phong cách đều giống nhau.
Nhưng đối với Lạc Vân mà nói, loại nhàn rỗi này thật sự hiếm có trong cuộc đời nàng, dường như chỉ có hai năm ở nông thôn kia mới được thanh tịnh như thế.
Nếu ở kinh thành, chỉ sợ nàng sẽ bận rộn trong ngoài nhà như conn thoi, như việc đến phủ Công chúa làm khách ăn cơm, không thể không đến, phải xã giao đến mệt mỏi.
Còn cả chuyện kinh doanh ở cửa hàng, nàng cũng phải xử lý.
Hiện tại nàng tới Lương châu, cách xa Hoàng đế, chuyện kinh doanh của cửa hàng đều giao cho các chưởng quỹ tự mình định đoạt, đến cuối năm nàng chỉ cần thu bạc là được.
Bây giờ rảnh rỗi, nàng có thể luyện đàn cổ đã lâu không chơi, khi không có việc gì làm, có thể viết thư cho đệ đệ.
Trước khi nàng rời kinh, Hàn Lâm Phong đã sắp xếp cho đệ đệ nàng đến huyện Mậu Lâm cách xa kinh thành làm quan huyện. Nơi đó cách thủy binh doanh của cữu cữu không tính là quá xa, cũng coi như có người chăm sóc.
Mậu Lâm tuy có chút nghèo khó, nhưng dân phong thuần phác, có thể để đệ đệ lịch luyện, Lý đại nhân cũng hết lòng làm mai cho vị môn sinh nhỏ tuổi này của mình, muốn gả nữ nhi thân sinh của nhị muội mình là Tiền Hiểu Ngọc cho Tô Quy Nhạn.
Nhị muội của ông ta lúc trước gả cho Hoài Sơn Thứ sử Tiền Bá Ung, mặc dù Tiền Bá Ung xuất thân nghèo khó, nhưng đến thế hệ của y cũng là nhân gia quan lại đàng hoàng, vị Tiền tiểu thư này mới mười lăm cái xuân xanh, cùng Quy Nhạn tuổi tác cũng tương đương.
Tiểu cô nương có trí thức lại hiểu lễ nghĩa, mười tuổi đã đọc kinh sử, nhưng nghe nói dung mạo cũng bình thường, không phải tư sắc thanh tú gì. Khi Lý đại nhân ngỏ lời kết giao giữa hai nhà, vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì.
Dù sao hoạn lộ của Tiền gia cũng coi như vượng, nói không chừng sẽ muốn tìm một môn hộ môn đăng hộ đối cho nữ nhi. Điều kiện của Tô Quy Nhạn, cũng không phải quá xuất sắc.
Chỉ là ông ta đang mang ơn cứu mạng của Hàn Lâm Phong, cũng nên tìm cho tiểu cữu tử của Hàn Lâm Phong một môn hộ tốt.
Về phần có được hay không, cũng không phải là thứ mà một ông mối như ông ta định đoạt, dùng hết tâm ý là được rồi.
Lúc Hàn Lâm Phong nói chuyện này cho Tô Lạc Vân, Lạc Vân lòng đầy lo lắng, sợ đệ đệ dung mạo tuấn tú, không thích nữ tử nhan sắc bình thường. Lại sợ hắn tuổi nhỏ thẳng thắn, không biết cách từ chối khéo léo, nhỡ nhanh mồm nhanh miệng nói ra lời gì đắc tội với ân sư Lý đại nhân.
Không ngờ khi Quy Nhạn xem bức chân dung của Tiền tiểu thư, lại còn muốn đọc những bài thơ Tiền tiểu thư viết. Sau khi đọc qua hai bài, vậy mà lại đi quanh một chỗ vài vòng, liên thanh tán thưởng, cuối cùng trịnh trọng khom người trước ý đại nhân, bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với nữ tử kinh thư đầy bung như vậy, nếu có được lương phối này, chính là phúc đức từ kiếp trước, xin ân sư cũng đêm văn chương thi từ của mình, cộng thêm chân dung đưa cho Tiền tiểu thư xem.
Loại chân tình ý thiết này, thưởng thức từ trong ra ngoài, đối với Lý Quy Điền, vừa cảm thấy nở mày nở mặt với tài hoa của cháu gái mình, cũng cảm thấy tiểu tử này có mắt nhìn!
Thế là cuộc nói chuyện vốn chỉ chiếu lệ đột nhiên trở nên trịnh trọng, Lý đại nhân tâm tư cũng nghiêm túc thêm bảy phần.
Kết quả là phản ứng ngay lúc đó của Tô Quy Nhạn được truyền nguyên vẹn đến tai vị Tiền tiểu thư kia, lại nhìn thiếu niên dung mạo tuấn tú trên bức họa, nàng ta cảm thấy thiếu niên này không lấy dung mạo của người khác mà đánh giá, càng cảm thấy công tử đây chính là tri âm ngàn dặm của mình, là lương phối cao sơn lưu thủy.,
Như vậy, Tô Quy Nhạn xuất thân từ thương gia, gia đạo hỗn loạn, ngoại gia có tỷ phu thanh danh bê bối, tất cả đều không thành vấn đề.
Tiền tiểu thư cũng đã bày tỏ với phụ thân trong lòng vẫn còn kiêng dè rằng, đời này không phải người đó thì không gả!
Cuối cùng, mối nhân duyên không quá xứng đôi này sét đánh chưa kịp bịt tai đã thành.
Lúc Lạc Vân nhận được thư đệ đệ nói đã trao hôn thư cho nhau, cũng hơi xúc động, nhưng vẫn chưa yên tâm hỏi đệ đệ, người còn chưa gặp, nếu sau khi cưới không thích, thì phải làm sao?
Trong thư Tô Quy Nhạn thú thật với tỷ tỷ, việc xấu ở Tô gia quá nhiều, muốn giấu cũng giấu không hết. Tiền tiểu thư biết rất rõ, nhưng vẫn nguyện ý gả, hắn có tư cách gì mà đắc tội người ta?
Hơn nữa nàng ta chữ viết xinh đẹp, thơ văn tinh tế tỉ mỉ, đủ để thấy tính tình hiền thục.
Mỹ lệ đến đâu cũng chỉ là dung mạo, nếu không có phẩm chất xứng đôi, cũng sẽ khiến cho người ta phiền chán. Trước đây hắn chịu quá nhiều chèn ép từ kế mẫu Đinh thị, cho nên đối với loại nữ tử dựa vào dung mạo ỷ sủng mà kiêu, nông cạn cay nghiệt, một khắc cũng không chịu được. Nguyện bắt chước Gia Cát Khổng Minh, cưới một sửu nữ hiền phụ.
Lạc Vân trước giờ vẫn luôn cảm thấy đệ đệ không hiểu chuyện. Nhưng qua việc lựa chọn hôn nhân này, đủ để thấy đệ đệ còn hiểu chuyện hơn nàng nhiều.
Đã vậy, Tô Lạc Vân cũng yên lòng, chỉ cần đợi hai năm nữa là có thể để đệ đệ cưới tức phụ vào cửa.
Lạc Vân giờ đây lấy việc nhận thư từ đệ đệ làm vui. Đương nhiên, thư của đệ đệ thiên kim khó cầu, mỗi tháng mới nhận được một bức.
Nhưng những bức thư từ đại doanh lương thảo lại đến rất thường xuyên.
Hiện giờ Hàn Lâm Phong không thể về nhà, cho nên hai người mỗi ngày đều sai gã sai vặt truyền thư cho nhau báo những chuyện thường ngày.
Bỏ đi bộ dạng cà lơ phất phơ che giấu mắt người của Hàn Lâm Phong trong kinh thành, thì tích cách của hắn thực sự rất trầm ổn và nội tâm.
Nhưng khi ở riêng với Lạc Vân, lại thường nói mấy câu trêu chọc đến nối Lạc Vân đỏ ửng từ đầu đến chân.
Cho nên mấy bức thư này mặc dù văn thải tài hoa, cũng không khỏi mang theo văn phong tao nhã của bằng hữu Quách Yển ngày xưa.
Lạc Vân mắt nhìn không thấy, bình thường sẽ nhờ thị nữ bên người đọc thư hộ.
Nhưng những bức thư này hiển nhiên không nên đọc to ra, Hàn Lâm Phong nghĩ ra cách nghiền cát cho mịn rồi trộn với mực, lúc viết lên giấy, dùng đầu ngón tay chạm vào là có thể cảm nhận được dấu vết của mực.
Như vậy, Tô Lạc Vân có thể tự mình dùng tay để "đọc".
Mỗi lần đọc thư, Lạc Vân sờ mội hồi liền phù một tiếng bật cười, sau đó liền ném thư sang một bên, đợi một chút lại "đọc" tiếp.
Những mỗi ngày đều nhàn rỗi trong phủ cũng nhàm chán, cho nên mười lăm hàng tháng, ngoài việc thỉnh an bà bà theo lệ, Lạc Vân còn được cho phép ra ngoài đi dạo.
Mười lăm hàng tháng, khắp phố xá sẽ tổ chức các phiên chợ lớn. Nơi này khí hậu hoàn toàn khác biệt với kinh thành. Ngồi ở trong kiệu, có thể ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của món bánh lưỡi bò độc đáo ở Bắc địa, còn có tiếng trả giá hỗn tạp khẩu âm.
Lạc Vân muốn đến cửa hàng bán hương liệu. Lần trước nàng đến, phát hiện nơi này có một loại dược rất tốt. Loại nhựa cây chỉ có ở Phất Kim này chỉ thấy ở triều đình.
Ngoài tác dụng chế hương, loại nhựa thơm này còn chữa thấp khớp, đau nhức xương cốt rất tốt. Vừa hay lão Thôi nấu ăn bị thấp khớp, Lạc Vân tìm được một phương thuốc cổ, chuẩn bị điều hương.
Lần này đi ra ngoài mặc dù ngồi xe ngựa, nhưng vì vòng ra Vương phủ quá lâu, cho nên vừa đến cửa phủ nàng liền xuống xe, đội một chiếc khăn chùm đầu dài dạo quanh con phố.
Đường phố mùi thơm ngào ngạt, Lạc Vân mang theo người hầu vừa đi vừa nghỉ, đoán xem quầy hàng bán món gì, cũng có chút thú vị.
Lúc đang đi dạo, đột nhiên có vài người cưỡi ngựa bất ngờ lao tới, phi nước đại cả đường đi, người đi đường nhao nhao né tránh.
Hương Thảo nhìn người trên lưng ngựa, nhỏ giọng nói: "Đại cô nương, người đó vóc dáng giống Thế tử!"
Lạc Vân nghe được thì sững sờ, nhưng Hương Thảo lại cảm thấy lời mình nói cũng không quá chuẩn xác, lại nói thêm: "Không phải, lông mày, đôi mắt và sống mũi của người cưỡi ngựa vừa rồi kia giống với Thế tử chúng ta, nhưng lại mang theo chút dị vực phong tình!"
Hàn Lâm Phong cười cười, gọi chủ quán đổi một bát mới.
Dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, cùng với vầng trăng cô độc phía chân trời, có hai ba người đi đường, hai người ở riêng một góc đường ăn bát mỳ nóng của mình, phảng phất như một đôi phu thê bình thường.
Bọn họ ăn xong liền đi bộ trở về Vương phủ.
Trở về phòng, lúc chỉ còn mỗi hai người, Hàn Lâm Phong mới nói cho nàng biết chuyện Tào Thịnh sinh bệnh.
Nếu đổi là người ngoài, quá khứ bí mật giữa Hàn Lâm Phong và nghĩa quân dĩ nhiên sẽ không dễ dàng tiết lộ cho người khác, nhưng Tô Lạc Vân đã sớm biết bí mật của hắn, mới thành được mối nhân duyên giữa hai người họ.
Ở trước mặt nàng, Hàn Lâm Phong có thể kể hết mọi chuyện.
Tô Lạc Vân chau mày nghe, nhất thời cũng lo lắng cho Tào Thịnh.
Tào thống lĩnh là vị anh hào cữu cữu sùng bái nhất, bây giờ vậy mà bệnh tật quấn thân, tình hình thật đáng lo ngại!
"Tào thống lĩnh rất coi trọng người tên Cầu Chấn đó sao? Vậy mà còn định gả nữ nhi cho hắn? Cầu Chấn này mấy lần xúi giục Tào Thịnh tự xưng vương, tuyệt đối không phải người lương thiện."
Hàn Lâm Phong hiện giờ cũng không rõ lắm nội tình phía nghĩa quân, hắn và Viên Tích thường đi mua lương thảo khắp nơi cho nghĩa quân đã lâu không liên lạc.
Lần trước lúc quyên góp lương thực cho huyện Ngạn, Hàn Lâm Phong kỳ thật cũng đã chuẩn bị thay cho Tào Thịnh một chút, lúc ấy đã giao vào tay Viên Tích.
Thấy Tô Lạc Vân lo lắng, hắn xoa xoa đầu nàng, cảm khái nói: "Nếu nàng là nữ nhi của Tào Thịnh, có lẽ ta cũng không cần quá lo lắng cho Tào đại ca. Ít ra, tâm nhãn của họ Cầu kia, không bằng nàng..."
Tô Lạc Vân cười khúc khích: "Thôi đi, ngài mới nên đi đầu thai thành nữ nhi của Tào gia. Nếu là ngài, chỉ sợ họ Cầu kia sẽ bị ngài bán đi mất tiêu, thϊếp muốn giúp ngài đếm tiền cơ!"
Hàn Lâm Phong biết, nàng lại đang ám chỉ chuyện mình bị hắn lừa vào đại môn Hàn gia, cười kéo tay nàng, lại nói: "Lúc trước ta cũng có nhắc nhở Tào Thịnh chú ý tên Cầu Chấn này, đáng tiếc huynh ấy quá quý trọng người tài nên không để tâm. Bây giờ Cầu Chấn một mình làm lớn, nhìn tư thế kia, mấy châu huyện ở Bắc địa này căn bản không thể thỏa mãn được khẩu vị của hắn. Trường Khê Vương gia đúng là mắt chuột, vậy mà lại bỏ một nơi địa thế trọng yếu như Gia Dũng châu! Một khi Cầu Chấn thật sự công chiếm Gia Dũng châu, thì tiến có thể công, lui có thể thủ, các châu huyện gần đó của Bắc địa, thậm chí cả Lương châu có muốn cũng khó giữ được... Đến lúc đó, Vương gia muốn tiến đánh lại, cũng khó như lên trời!"
Tô Lạc Vân không hiểu mấy chuyện quân lược công chiếm, nhưng sau khi nghe Hàn Lâm Phong phân tích, nàng cũng mơ hồ hiểu rằng một thảm họa sắp xảy ra.
Song hết lần này tới lần khác mọi người đều say, đám bè lũ xu nịnh thì lại đang tính toán. Còn những kẻ tỉnh táo thì sắp bị hãm hại đưa lên tế đàn...
Sau khi hai người rửa mặt xong xuôi, Tô Lạc Vân nằm trong lòng ngực của hắn thì thầm: "Cùng lắm thì không cần chức quan này nữa. Ngài cũng tìm lý do bị người ta đánh gãy chân, cáo ốm từ quan là được..."
Hàn Lâm Phong bị nàng chọc cười, cố ý nghiêm mặt nói: "Sau vậy? Không đau lòng cho nam nhân của nàng sao? Nếu chân ta bị gãy đến tàn tật, chẳng phải là cho nàng lấy cớ để hòa ly sao?"
Tô Lạc Vân đưa tay sờ lấy mặt hắn, ngược lại rất thành khẩn, thì thầm: "Không sao hết, dù cho ngài có biến thành bộ dạng gì, thϊếp vẫn nuôi ngài được..."
Hàn Lâm Phong nghe vậy trong lòng ấm áp, nhỏ giọng nói: "Cơm chùa nghe có vẻ ngon đấy. Nhưng ta vẫn phải tận tực cố gắng một chút, để không phải đến cái ngày nàng phải nuôi ta... Mà ta thấy ở kinh thành có mấy quả phụ giàu có nuôi nam nhân, có người nuôi, không cần lo lắng áo cơm, nhưng phải tốn sức ở trên giường... Hay là, ta trả tiền ăn ngủ trước vậy!"
Nói xong, hắn mạnh mạnh mẽ mẽ đè lê thân thể mềm mại của Lạc Vân.
Tô Lạc Vân đang đau buồn cho gia quốc của mình, lo lắng cho tiền đồ của Hàn Lâm Phong. Không ngờ rằng, hắn nói một hồi lại rẽ hướng, thốt ra mấy lời tiền ăn ngủ hổ sói này!
Nhất thời, nàng tức giận đến dở khóc dở cười: "Hàn Lâm Phong! Ngài đúng là miệng lưỡi trơn tru!"
Hàn Lâm Phong cúi đầu sát chóp mũi của nàng nói: "Vậy nàng có muốn nếm thử, xem xem có phải có trơn tru hay không..."
Dứt lời hắn liền cúi đầu, quấn lấy môi lưỡi của nàng.
Bây giờ ở trên giường hai người rất ăn ý, càng thêm hòa thuận. Nghĩ đến việc từ ngày mai trở đi, hắn sẽ phải ở Tây lương thảo doanh, Hàn Lâm Phong càng không nỡ rời xa.
Khoản tiền ăn ở này chắc chắn sẽ phải trả đi trở lại, để giữ lại chút tương tư triền miên trong đó.
Kết quả họ làm loạn đến nửa đêm, đến ngày hôm sau trời sáng lên, Tô Lạc Vân giật mình ngủ quên, không thể đi đưa tiễn Hàn Lâm Phong.
Tông Vương phi không hài lòng lắm với con dâu không có quy củ.
Bà ta mặc dù không thèm để ý đến thê tử của đại nhi, nhưng cũng không để nàng phá hỏng những quy củ trong phủ.
Sáng sớm thức dậy, Vương phi và Vương gia, còn có nữ nhi Hàn Dao lúc đang ăn sáng, gọi Lạc Vân tới bên cạnh bàn cơm nghe răn dạy.
"Ta nghe nói, lúc con ở trong kinh thành, ỷ được Thế tử sủng ái, thường hay chạy đến thư phòng của Thế tử. Nhưng hiện giờ trượng phu đi quân doanh xử lý công vụ, con vẫn có thể không coi ai ra gì mà dậy trễ, thật đúng là không có quy củ!"
Lạc Vân cảm thấy sáng nay mình không dậy đúng là mình không đúng, Tông Vương phi làm trưởng bối nên giáo huấn là phải, cho nên nàng tất nhiên kính cẩn lắng nghe.
Nàng cũng coi như được nữ ma đầu kinh thành Phương nhị rèn dũa, chút răn dạy này cũng không tính là gì.
Ngược lại Bắc Trấn Vương đang an tọa ở một bên mở miệng ân cần nói: "Người trẻ tuổi thường hay tham ngủ. Trước kia nó ở phủ trạch ở kinh thành không có trưởng bối để thỉnh an, nhàn rỗi đã quen, về sau chú ý là được rồi."
Lạc Vân thấy công công đã cất nhắc, vội vàng kính cẩn nói: "Lời mẫu thân nói con đều nhớ kỹ, về sau nhất định sẽ chú ý, thỉnh an phụ vương và mẫu thân đúng giờ."
Tông Vương phi lãnh đạm nói: "Con xuất thân không tốt, ta nghĩ từ nhỏ cũng không được học quy củ gì, trước kia lúc Hề ma ma dạy dỗ con, nghe nói con rất ít học, cũng không biết đến trước mặt ta có lỗ mãng như thế không..."
Lần này, Hàn Dao đang uống cháo nghe không nổi nữa, nhỏ giọng thì thầm nói: "Hề ma ma thì biết cái gì, con nghe lời bà ta, ở trên yến tiệc làm ra chuyện cực kỳ ngu xuẩn! Ngư Dương Công chúa người ta còn khen tẩu tử con tiến lui thỏa đáng, trà nghệ điều hương đều xuất chúng..."
Tông Vương phi khẽ trừng mắt: "Con ở kinh thành thật đúng là có tiền đồ, học được cách mạnh miệng với trưởng bối rồi? Có phải ở trước mặt Tuấn Quốc công phu nhân cũng không biết lớn nhỏ như thế, người ta mới ngại gặp phải không?"
Thấy mẫu thân trừng mắt, Hàn Dao lập tức im miệng. Lần này nàng ta không thể xuất giá, chính là có tội, Tông Vương phi cứ ba câu là nhắc tới chuyện hôn kỳ bị hoãn, cơn giận kéo dài, không biết lúc nào sẽ bộc phát ra ngoài.
Bắc Trấn Vương nhìn Tô Lạc Vân vẫn đứng trước bàn cơm nghe răn dạy, ngắt lời khiển trách của Tông Vương phi đúng lúc: "Ngồi xuống cùng ăn cơm đi. Vương phủ chúng ta chưa bao giờ lập quy củ gia phong cho tức tử*. Con về sau chớ chọc mẫu thân con, bà ấy là người mạnh miệng mà mềm lòng, rất tốt."
*Tức tử: con dâu.
Tông Vương phi không hài lòng lắm khi Bắc Trấn Vương phá hủy cái bàn của bà ta, nhưng Vương gia đã đội cái mũ lương thiện cho bà ta, bà ta cũng chỉ có thể đón lấy, khinh thường cụp mắt chậm rãi ăn cơm.
Chờ khi ăn sáng xong, Hàn Dao dẫn tẩu tẩu làm quen với vườn hoa Vương phủ, vừa đi vừa nói: "Tẩu tẩu, phụ vương ta có vẻ rất tốt với tỷ. Bình thường lúc mẫu thân mắng ta, cũng không thấy phụ thân bênh vực ta. Hôm nay ăn cơm, ông ấy lại năm lần bảy lượt giải vây cho tỷ. Kỳ lạ thật, tỷ vừa vào đã mạnh miệng với ông ấy, sao ông ấy không buồn tỷ nhỉ?"
Lạc Vân mỉm cười, nàng mặc dù nhìn không thấy, nhưng trước kia nàng đã từng nghe Thế tử nói chuyện thường ngày với phụ thân hắn, nói là Vương gia không yêu thương trưởng tử, nhưng lại giống một phụ thân nghiêm khắc không thể hiện tình yêu cho nhi tử của mình.
Ít nhất, mỗi tháng Vương gia đều viết thư cho Hàn Lâm Phong. Mặc dù bên trong phần lớn đều là mấy lời khiển trách giáo huấn nghiêm khắc, nhưng có thể kiên trì tự tay viết thư nhà thì quả thật là người có tình cảm sâu sắc, không thể giả tạo.
Nàng mặc dù ngăn cản phụ thân đánh nhi tử, trông có vẻ như đã chọc giận đến Vương gia, nhưng thực ra là một bước hạ mình của Vương gia.
Nếu ông ta thật sự muốn đánh chết nhi tử, thì chỉ với mấy lời của nàng là có thể dừng tay?
Chút thấp thỏm trước khi đến Lương châu của nàng, bây giờ gặp cha mẹ chồng trong lòng lại cảm thấy an tâm.
Hàn Lâm Phong không phải nhi tử Tông phi thân sinh, cho nên Vương phi mặc dù phê bình nàng, nhưng cũng là do nàng không tuân thủ quy củ của Vương phủ, khiến chủ mẫu chưởng gia mất mặt, mới buông lời khiển trách.
Những lời đó, nếu thay một tiểu cô nương có lẽ sẽ để trong lòng.
Nhưng Tô Lạc Vân từ trước đến nay không quan tâm những thứ này, Vương phi có khiển trách nàng, nàng cũng coi như tiếng ruồi vo ve bên tai, hoàn toàn giữ vững nụ cười trên mặt, không một lời chống đối.
Ngoài những lúc Tông Vương phi sẽ bày ra vẻ của bà bà ra, cả ngày của Tô Lạc Vân so với khi ở kinh thành thanh nhàn hơn nhiều.
Trước kia lúc nàng ở kinh thành, không chỉ phải lo liệu mười mấy cửa hàng mình mở, còn phải nhanh chóng quản lý mấy việc vặt ở phủ Thế tử.
Mặc dù trong phủ có quản sự và tiên sinh ghi chép, nhưng trong phủ có rất nhiều chuyện cần nữ chỉ nhân quyết định.
Nhưng đến Lương châu, nữ chủ nhân của Vương phủ dĩ nhiên là Tông Vương phi. Một tức phụ của đại nhi như Lạc Vân chỉ cần đến giờ thì ăn là được.
Tiểu thúc tử Hàn Tiêu đang ở thư viện Huệ thành đọc sách, nghe nói tiểu công tử hoàn toàn khác biệt với Thế tử bị nuôi phế đi. Tuổi còn nhỏ nhưng văn thải nổi bật, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, lần nào cũng có thể cho Vương phi đủ mặt đủ mũi.
Khiến một đám phu nhân lúc nào cũng âm thầm tán dương: "Đúng là do Vương phi thân sinh, thiên tư thông minh, người bình thường đúng là không có cách nào so!"
Mấy lời này không phải tất cả đều là lấy lòng, vì Hàn Lâm Phong được thị thϊếp sinh ra ở độ tuổi của đệ đệ Hàn Tiêu còn đang trêu mèo chọc chó, thậm chí bởi vì không muốn học, bị tiên sinh ở thư viện trả về Vương phủ, sau đó được Vương gia đưa đến nơi khác để đọc sách, qua nhiều năm mất tích mới quay trở lại Vương phủ.
Chênh lệch rõ ràng như vậy, chỉ có thể chứng tỏ nhi tử Vương phi thân sinh đứng đắn hơn.
Nhân duyên giữa Tông Vương phi và Vương gia, vốn là từ lời của một bà mối, sau khi thành hôn cuộc sống cũng không như bà ta mong muốn, những ngọt ngào trong hôn nhân ngắn ngủi đến mức không đủ để nhớ lại.
Cho nên mọi tâm tư Vương phi có đều đặt trên người con trai, giống như chỉ có nuôi ra một nhi tử không tì vết như bạch ngọc mới có thể bù đắp đủ loại thất vọng của bà.
Hiện tại mỗi tháng, Vương phi đều sẽ tự mình đến Huệ thành thăm hỏi nhi tử, còn lại sẽ cùng các phu nhân quanh phủ chơi chút bài hoa.
Người làm bà bà như bà ta cũng rất bận, không có quá nhiều thời gian cho tức tử vô học.
Như lời Hàn Lâm Phong nói, Tông Vương phi tính tình có chút lạnh lùng, ngoại trừ mấy ngày đầu tiên Lạc Vân phải thỉnh an bà bà từ sớm, còn lại mấy quy củ như lúc ăn cơm phải đứng ở bên cạnh, về sau cũng đều được Tông Vương phi cho miễn."
Lý lẽ của bà ta là: "Nếu con là con cái tốt, dĩ nhiên sẽ phụ thị cha mẹ chồng, tận hiếu đạo. Nhưng con có bệnh mắt, nếu ta tha cho người hầu thị nữ mà dùng đến con, thì có vẻ ta xấu xa quá. Nếu không có gì thì con cũng không cần ngày ngày đến thỉnh an, chỉ cần đến vào ngày mùng một và mười lăm là được rồi."
Tô Lạc Vân nghe xong, ồ, đây là chê ta chướng mắt!
Thế là nàng dĩ nhiên nhu thuận nghe lời, ngoại trừ mùng một và mười lăm, còn lại không đến viện tử của bà bà.
Ý tứ của Tông Vương phi rất rõ ràng, bà ta không thèm để ý đến tân nương tử, thì tân nương tử cũng không nên cứ đung đưa trước mắt, cản trở tầm mắt của bà ta.
Lương châu mặc dù là nơi khá nhỏ, nhưng trà yến cùng các phu nhân tổng binh, quan viên địa phương vẫn có.
Vương phi mời người vào Vương phủ đánh bài hoa, tiền sảnh náo nhiệt như thế, cũng không thấy Vương phi gọi tức phụ của đại nhi ra gặp khách.
Cuối cùng, tiểu Quận chúa Hàn Dao cảm thấy không ổn, nhỏ giọng hỏi mẫu thân không gọi tẩu tử ra gặp khách, có phải có chút không hay không?
Tông Vương phi nghe nữ nhi nói vậy, không nói lời nào, chỉ cầm cái thìa nhỏ bọc chỉ vàng uống từng ngụm canh củ sen thơm dẻo.
Thay vào đó Hề ma ma phục thị ở một bên mở miệng: "Tiểu Quận chúa, người sao vậy? Chẳng lẽ người sợ mấy phu nhân kia cười nhạo phía sau Vương phủ chúng ta còn chưa đủ hay sao? Nhớ năm đó, sau khi nữ nhi của Vương Kinh Lược từ hôn với Thế tử, trong vùng có biết bao nữ nhi thích hợp đến dò ý, muốn kết thân với Vương phủ chúng ta. Người không biết lúc đó Vương phi bỏ ra bao nhiêu tâm tư, vất vả lắm mới chọn ra hai người thích hợp, đang chuẩn bị để Vương gia chọn người phù hợp nhất. Kết quả lại nghe thấy mối hôn sự đó ở kinh thành. Lúc nghe nói Thế tử cưới một nữ mù thương hộ, không ít phủ trạch lớn nhỏ ở Lương châu này lén lút cười nhạo chúng ta! May thay lúc Vương phi đủ bình tĩnh để trải qua chuyện đó, nếu đổi lại người bình thường, chắc chắn sẽ không muốn ra khỏi cửa phủ!"
Nếu là trước đây, Hàn Dao nghe lời này, dĩ nhiên cũng cảm thấy có ý, là tẩu tử mới không ra gì.
Nhưng bây giờ, nàng ta cũng đã nhìn thấy nhiều thứ ở kinh thành, nghe mấy lời Hề ma ma chế nhạo tẩu tử, thật sự khó chịu.
"Tẩu tử mặc dù mắt có tật, nhưng dáng vẻ dung mạo đều xuất sắc, tâm tư còn sáng tỏ hơn so với kẻ có mắt! Lại nói, tỷ ấy ở trong kinh thành, phủ Công chú, Quốc công phủ gì đó đều là chỗ khách quen, ngay cả trung cung của Hoàng hậu nương nương cũng đã từng tới, làm sao khi đến Lương châu lại không nhận người?"
Nghe nữ nhi mở miệng phản bác, Tông Vương phi lần này trừng mắt: "Dao nhi, ở bên cạnh tẩu tử con lại học mấy lời mạnh miệng thế này sao? Nếu nó tài giỏi như vậy, sao mỗi chuyện chung thân của con thôi cũng an bài khôn gtốt, còn làm cho Tuấn Quốc công phủ kia trì hoãn hôn ước?"
Nói cho cùng, điều Tông Vương phi bất mãn nhất, chính là phu phụ Hàn Lâm Phong không xử lý triệt để hôn sự của nữ nhi Hàn Dao.
Từ điểm này có thể thấy, sự thông minh của Tô Lạc Vân tất cả chỉ là mọc ở trên đầu lưỡi!
Tông Vương phi không muốn nữ nhi học cái xấu từ loại tẩu tử miệng lưỡi bén nhọn đó, trừng mắt nói: "Lời Hề ma ma nói, chẳng lẽ không có đạo lý?"
Mẫu thân vừa mở miệng, Hàn Dao lập tức không dám mạnh miệng nữa, chỉ có thể cụp mi thuận mắt, nghe lời dạy bảo lạnh lùng của mẫu thân.
Đã không thể lấy chồng ngay thì đành phải chịu nghe Quan Âm niệm chú siết vòng kim cô trên đầu.
Nói đến Lạc Vân, nàng đương nhiên biết mình bị bà bà lạnh nhạt. Đôi lúc nghe thấy náo nhiệt ở tiền sinh, Hương Thảo và Ký Thu đều khổ sở thay cho Thế tử phi.
Kiểu cố tình bỏ bê này thực sự khiến người ta khó chịu.
Xem ra bà bà không hổ là chủ tử Hề ma ma phụ tá, dung mạo lẫn phong cách đều giống nhau.
Nhưng đối với Lạc Vân mà nói, loại nhàn rỗi này thật sự hiếm có trong cuộc đời nàng, dường như chỉ có hai năm ở nông thôn kia mới được thanh tịnh như thế.
Nếu ở kinh thành, chỉ sợ nàng sẽ bận rộn trong ngoài nhà như conn thoi, như việc đến phủ Công chúa làm khách ăn cơm, không thể không đến, phải xã giao đến mệt mỏi.
Còn cả chuyện kinh doanh ở cửa hàng, nàng cũng phải xử lý.
Hiện tại nàng tới Lương châu, cách xa Hoàng đế, chuyện kinh doanh của cửa hàng đều giao cho các chưởng quỹ tự mình định đoạt, đến cuối năm nàng chỉ cần thu bạc là được.
Bây giờ rảnh rỗi, nàng có thể luyện đàn cổ đã lâu không chơi, khi không có việc gì làm, có thể viết thư cho đệ đệ.
Trước khi nàng rời kinh, Hàn Lâm Phong đã sắp xếp cho đệ đệ nàng đến huyện Mậu Lâm cách xa kinh thành làm quan huyện. Nơi đó cách thủy binh doanh của cữu cữu không tính là quá xa, cũng coi như có người chăm sóc.
Mậu Lâm tuy có chút nghèo khó, nhưng dân phong thuần phác, có thể để đệ đệ lịch luyện, Lý đại nhân cũng hết lòng làm mai cho vị môn sinh nhỏ tuổi này của mình, muốn gả nữ nhi thân sinh của nhị muội mình là Tiền Hiểu Ngọc cho Tô Quy Nhạn.
Nhị muội của ông ta lúc trước gả cho Hoài Sơn Thứ sử Tiền Bá Ung, mặc dù Tiền Bá Ung xuất thân nghèo khó, nhưng đến thế hệ của y cũng là nhân gia quan lại đàng hoàng, vị Tiền tiểu thư này mới mười lăm cái xuân xanh, cùng Quy Nhạn tuổi tác cũng tương đương.
Tiểu cô nương có trí thức lại hiểu lễ nghĩa, mười tuổi đã đọc kinh sử, nhưng nghe nói dung mạo cũng bình thường, không phải tư sắc thanh tú gì. Khi Lý đại nhân ngỏ lời kết giao giữa hai nhà, vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì.
Dù sao hoạn lộ của Tiền gia cũng coi như vượng, nói không chừng sẽ muốn tìm một môn hộ môn đăng hộ đối cho nữ nhi. Điều kiện của Tô Quy Nhạn, cũng không phải quá xuất sắc.
Chỉ là ông ta đang mang ơn cứu mạng của Hàn Lâm Phong, cũng nên tìm cho tiểu cữu tử của Hàn Lâm Phong một môn hộ tốt.
Về phần có được hay không, cũng không phải là thứ mà một ông mối như ông ta định đoạt, dùng hết tâm ý là được rồi.
Lúc Hàn Lâm Phong nói chuyện này cho Tô Lạc Vân, Lạc Vân lòng đầy lo lắng, sợ đệ đệ dung mạo tuấn tú, không thích nữ tử nhan sắc bình thường. Lại sợ hắn tuổi nhỏ thẳng thắn, không biết cách từ chối khéo léo, nhỡ nhanh mồm nhanh miệng nói ra lời gì đắc tội với ân sư Lý đại nhân.
Không ngờ khi Quy Nhạn xem bức chân dung của Tiền tiểu thư, lại còn muốn đọc những bài thơ Tiền tiểu thư viết. Sau khi đọc qua hai bài, vậy mà lại đi quanh một chỗ vài vòng, liên thanh tán thưởng, cuối cùng trịnh trọng khom người trước ý đại nhân, bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với nữ tử kinh thư đầy bung như vậy, nếu có được lương phối này, chính là phúc đức từ kiếp trước, xin ân sư cũng đêm văn chương thi từ của mình, cộng thêm chân dung đưa cho Tiền tiểu thư xem.
Loại chân tình ý thiết này, thưởng thức từ trong ra ngoài, đối với Lý Quy Điền, vừa cảm thấy nở mày nở mặt với tài hoa của cháu gái mình, cũng cảm thấy tiểu tử này có mắt nhìn!
Thế là cuộc nói chuyện vốn chỉ chiếu lệ đột nhiên trở nên trịnh trọng, Lý đại nhân tâm tư cũng nghiêm túc thêm bảy phần.
Kết quả là phản ứng ngay lúc đó của Tô Quy Nhạn được truyền nguyên vẹn đến tai vị Tiền tiểu thư kia, lại nhìn thiếu niên dung mạo tuấn tú trên bức họa, nàng ta cảm thấy thiếu niên này không lấy dung mạo của người khác mà đánh giá, càng cảm thấy công tử đây chính là tri âm ngàn dặm của mình, là lương phối cao sơn lưu thủy.,
Như vậy, Tô Quy Nhạn xuất thân từ thương gia, gia đạo hỗn loạn, ngoại gia có tỷ phu thanh danh bê bối, tất cả đều không thành vấn đề.
Tiền tiểu thư cũng đã bày tỏ với phụ thân trong lòng vẫn còn kiêng dè rằng, đời này không phải người đó thì không gả!
Cuối cùng, mối nhân duyên không quá xứng đôi này sét đánh chưa kịp bịt tai đã thành.
Lúc Lạc Vân nhận được thư đệ đệ nói đã trao hôn thư cho nhau, cũng hơi xúc động, nhưng vẫn chưa yên tâm hỏi đệ đệ, người còn chưa gặp, nếu sau khi cưới không thích, thì phải làm sao?
Trong thư Tô Quy Nhạn thú thật với tỷ tỷ, việc xấu ở Tô gia quá nhiều, muốn giấu cũng giấu không hết. Tiền tiểu thư biết rất rõ, nhưng vẫn nguyện ý gả, hắn có tư cách gì mà đắc tội người ta?
Hơn nữa nàng ta chữ viết xinh đẹp, thơ văn tinh tế tỉ mỉ, đủ để thấy tính tình hiền thục.
Mỹ lệ đến đâu cũng chỉ là dung mạo, nếu không có phẩm chất xứng đôi, cũng sẽ khiến cho người ta phiền chán. Trước đây hắn chịu quá nhiều chèn ép từ kế mẫu Đinh thị, cho nên đối với loại nữ tử dựa vào dung mạo ỷ sủng mà kiêu, nông cạn cay nghiệt, một khắc cũng không chịu được. Nguyện bắt chước Gia Cát Khổng Minh, cưới một sửu nữ hiền phụ.
Lạc Vân trước giờ vẫn luôn cảm thấy đệ đệ không hiểu chuyện. Nhưng qua việc lựa chọn hôn nhân này, đủ để thấy đệ đệ còn hiểu chuyện hơn nàng nhiều.
Đã vậy, Tô Lạc Vân cũng yên lòng, chỉ cần đợi hai năm nữa là có thể để đệ đệ cưới tức phụ vào cửa.
Lạc Vân giờ đây lấy việc nhận thư từ đệ đệ làm vui. Đương nhiên, thư của đệ đệ thiên kim khó cầu, mỗi tháng mới nhận được một bức.
Nhưng những bức thư từ đại doanh lương thảo lại đến rất thường xuyên.
Hiện giờ Hàn Lâm Phong không thể về nhà, cho nên hai người mỗi ngày đều sai gã sai vặt truyền thư cho nhau báo những chuyện thường ngày.
Bỏ đi bộ dạng cà lơ phất phơ che giấu mắt người của Hàn Lâm Phong trong kinh thành, thì tích cách của hắn thực sự rất trầm ổn và nội tâm.
Nhưng khi ở riêng với Lạc Vân, lại thường nói mấy câu trêu chọc đến nối Lạc Vân đỏ ửng từ đầu đến chân.
Cho nên mấy bức thư này mặc dù văn thải tài hoa, cũng không khỏi mang theo văn phong tao nhã của bằng hữu Quách Yển ngày xưa.
Lạc Vân mắt nhìn không thấy, bình thường sẽ nhờ thị nữ bên người đọc thư hộ.
Nhưng những bức thư này hiển nhiên không nên đọc to ra, Hàn Lâm Phong nghĩ ra cách nghiền cát cho mịn rồi trộn với mực, lúc viết lên giấy, dùng đầu ngón tay chạm vào là có thể cảm nhận được dấu vết của mực.
Như vậy, Tô Lạc Vân có thể tự mình dùng tay để "đọc".
Mỗi lần đọc thư, Lạc Vân sờ mội hồi liền phù một tiếng bật cười, sau đó liền ném thư sang một bên, đợi một chút lại "đọc" tiếp.
Những mỗi ngày đều nhàn rỗi trong phủ cũng nhàm chán, cho nên mười lăm hàng tháng, ngoài việc thỉnh an bà bà theo lệ, Lạc Vân còn được cho phép ra ngoài đi dạo.
Mười lăm hàng tháng, khắp phố xá sẽ tổ chức các phiên chợ lớn. Nơi này khí hậu hoàn toàn khác biệt với kinh thành. Ngồi ở trong kiệu, có thể ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của món bánh lưỡi bò độc đáo ở Bắc địa, còn có tiếng trả giá hỗn tạp khẩu âm.
Lạc Vân muốn đến cửa hàng bán hương liệu. Lần trước nàng đến, phát hiện nơi này có một loại dược rất tốt. Loại nhựa cây chỉ có ở Phất Kim này chỉ thấy ở triều đình.
Ngoài tác dụng chế hương, loại nhựa thơm này còn chữa thấp khớp, đau nhức xương cốt rất tốt. Vừa hay lão Thôi nấu ăn bị thấp khớp, Lạc Vân tìm được một phương thuốc cổ, chuẩn bị điều hương.
Lần này đi ra ngoài mặc dù ngồi xe ngựa, nhưng vì vòng ra Vương phủ quá lâu, cho nên vừa đến cửa phủ nàng liền xuống xe, đội một chiếc khăn chùm đầu dài dạo quanh con phố.
Đường phố mùi thơm ngào ngạt, Lạc Vân mang theo người hầu vừa đi vừa nghỉ, đoán xem quầy hàng bán món gì, cũng có chút thú vị.
Lúc đang đi dạo, đột nhiên có vài người cưỡi ngựa bất ngờ lao tới, phi nước đại cả đường đi, người đi đường nhao nhao né tránh.
Hương Thảo nhìn người trên lưng ngựa, nhỏ giọng nói: "Đại cô nương, người đó vóc dáng giống Thế tử!"
Lạc Vân nghe được thì sững sờ, nhưng Hương Thảo lại cảm thấy lời mình nói cũng không quá chuẩn xác, lại nói thêm: "Không phải, lông mày, đôi mắt và sống mũi của người cưỡi ngựa vừa rồi kia giống với Thế tử chúng ta, nhưng lại mang theo chút dị vực phong tình!"