-
Chương 63: Tâm cơ bại lộ
Hàn Lâm Phong cúi đầu thấy nàng cắn môi không nói lời nào, biết mình thất ngôn, quả thực đáng bị đánh, chỉ đành ôm chặt lấy Lạc Vân, tham lam ngửi mùi hương thơm ngát trên người nàng, nói khẽ: "Đều là lỗi của ta, lúc trước không nên lừa gạt nàng, để nàng mơ mơ hồ hồ gả cho ta. Nhưng, đã gả cho ta rồi, ta ắt sẽ bảo vệ nàng chu toàn, chỉ là kinh thành đang lâm nguy, khiến cho ta phải suy nghĩ lại một chút..."
Trong cung ám đấu ngày càng gay gắt, Phương Cẩm Thư kia từ đầu đến cuối xem Lạc Vân là cái gai trong mặt. Lạc Vân mặc dù lần này nhạy bén, thoát được một kiếp, song khó tránh khỏi lần sau không bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu nàng khác.
Cho nên hành động sáng suốt nhất lúc này, chính là rời khỏi kinh thành. Tính toán hắn cũng đã ở kinh thành hơn ba năm, cũng nên rời đi rồi.
Nhưng muốn rời khỏi kinh thành, cũng nên có cái cớ hợp lý, hắn cần viết một bức thư cho phụ thân, sớm thu xếp một chút.
Nhưng mà... nàng sẽ nguyện ý đi cùng hắn chứ?
Trong lòng Hàn Lâm Phong có chút thấp thỏm, lần trước trước khi thành hôn, dáng vẻ nữ tử này gõ bàn tính bày kế hoạch hòa ly với mình, hắn vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Sau khi thành hôn, hắn đã kiềm chế bản thân từng bước một đi cùng nàng, nhưng hiện tại mặc dù nàng đối xử tốt với mình, cũng chỉ là vì hắn đã đối xử tốt với Quy Nhạn, cũng đối xử tốt với nàng, cho nên trong lòng nàng là cảm kích, không phải là ái mộ mình.
Điểm này, chính Hàn Lâm Phong cũng rõ ràng. Nếu trở về Lương châu, nàng cảm thấy không thoải mái, có khi đầu óc liền nghĩ đến việc hòa ly với mình.
Nghĩ đến đây, Hàn Lâm Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút bí bách, không muốn nghĩ tiếp nữa, nếu không lại đá ghế.
Vì hắn chưa suy nghĩ rõ ràng, cho nên hắn không mở miệng nói với Lạc Vân dự định rời kinh của mình.
Nhưng hôm đó, thái độ của Lạc Vân ngược lại có chút hòa hoãn, có lẽ là sợ hạ nhân trong phủ đàm tiếu, Lạc Vân cuối cùng cũng cho phép Hàn Lâm Phong trở về phòng an giấc.
Làm thê tử, nếu sự tôn trọng đối với phu quân mất đi, thì địa vị của Thế tử trong khuê phòng cũng ngày càng lụn bại.
Mặc dù Thế tử có thể trở về phòng ngủ, nhưng cả người lại bị đuổi trở lại giường nhỏ.
Mà chiếm vị trí nam chủ của cái giường lớn, vẫn chính là hai con mèo con mềm như tuyết trắng.
Hàn Lâm Phong tóc xõa dài, cổ áo rộng khẽ buông lỏng, lấy tay gối đầu, nằm nghiêng trên giường nhỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái giường của mình ngày xưa bị mèo con chiếm cứ.
Mèo con A Vinh thích ý lộn một vòng, chớp chớp đôi mắt uyên ương, nhìn nam chủ đối diện lẻ loi trơ trọ một mình thì phát ra một tiếng kêu meo lười biến, giống như "Ngươi qua đây đi"...
Hàn Lâm Phong mặt không cảm xúc, thuận tay lấy một hạt đậu phòng từ mâm trái cây trên bàn bắn về phía cái mông của A Vinh.
A Vinh bị bắn đau điếng, meo một tiếng nhảy xuống giường.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của A Vinh, Lạc Vân không hiểu chuyện gì, duỗi tay lần mò thì mò thấy hạt đậu phộng kia, lập tức hiểu ra: "Thế tử... Ngài cũng quá..."
Hàn Lâm Phong lạnh lùng nói: "Trên giường của ta không thể có nam nhân..."
A Vinh là mèo đực, hắn chỉ bắn một hạt đậu phong đã là rất khách khí rồi. Lạc Vân vốn định nói hắn quá trẻ con, nhưng nghe hắn nói lời này, liền trợn mắt không còn sức lực, chỉ ôm A Tuyết đang cuộn tròn thày một quả bóng, buông rèm, xoay người nằm xuống.
Không biết từ lúc nào, Lạc Vân rốt cuộc cũng nhắm mắt ngủ thϊếp đi, đang ngủ, đột nhiên cảm thấy mình được một cái chăn lớn bao trùm, nhất thời ấm áp cực kỳ.
Ngủ đến nửa đêm, duỗi tay lần mò mới phát hiện, nam nhân kia không biết từ lúc nào đã trở về giường của mình, mèo yêu A Tuyết không thấy bóng dáng đâu, không biết có phải bị hắn ném ra ngoài phòng rồi không.
Đối với việc mình trèo lên giường, nam nhân kia chỉ thản nhiên giải thích: "Đêm qua lạnh như vậy, ta thấy nàng cũng cuộn tròn thành một quả bóng, đương nhiên phải qua đây sưởi ấm cho nàng. Nếu nàng không ngốc, thì sẽ biết ôm ta ấm hơn so với ôm mèo chứ?"
Lạc Vân vừa định mở miệng phản bác thì bị hắn ôm lấy: "Ta vẫn là nam chủ của phủ thượng này, mà ngay cả mèo cũng không bằng? A Vân, lá gan của nàng càng lúc càng lớn, không thèm sợ ta nữa..."
Ngay lúc Lạc Vân đang nén cơn tức giận, muốn cùng nam chủ phủ thượng uy phong lẫm liệt làm chuyện không phải, hắn lại đột nhiên cọ nguậy, miệng nói: "Nhìn xem, lông mày nhỏ nhướn một cái, là muốn nói mấy lời giận dỗi rồi, để xem nàng còn nói được hay không!"
Lạc Vân sợ nhất là bị nhột, nhất thời chỉ có thể chặn tay hắn, cuối cùng nhịn không nổi cười khanh khách.
Cái thủ đoạn này! Ngay cả một đứa con nít cũng nghĩ không ra!
Nàng nhất thời nước mắt đều chảy ra, vừa khó chịu cười, vừa la lên: "Hàn... Hàn Lâm Phong, lại dám dùng thủ đoạn này, ngài... ngài đúng là đồ con nít chưa lớn!"
Nói hắn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa? Hàn Lâm Phong nhíu mày cười, cúi đầu hôn lấy môi nàng – đã như vậy, thì phải để nàng nhìn xem, hắn đã lớn chưa!
Sau một thời gian, hai người nhiều ngày xa cách cuối cùng lại dính lại với nhau.
Chưa được mấy hiệp, Tô Lạc Vân bị hắn quấn lấy không chống đỡ nổi. Cuối cùng, nàng cắn lung tung lên mặt của hắn, muốn dùng sức, lại có chút không nỡ.
Cuối cùng hắn cũng làm được, bổ sung bào ngư hải sâm bổ dưỡng mấy ngày nay phải nhịn, cứ nhào tới giống như không cần tiền, bồi bổ triệt triệt để để.
Chờ đến lúc mây gió ngừng lại, Hàn Lâm Phong hài lòng xoay người để nàng ghé vào người hắn, để nàng lẳng lặng lắng nghe nhịp tim nhẹ nhàng chậm rãi của hắn, sau đó ôn tồn nói: "Còn nhớ ta đã từng trốn tránh nàng không?"
Lạc Vân không nói gì, chỉ nghe bên tai l*иg ngực trầm ổn của hắn đập mạnh: "Bởi vì khi đó ta phát hiện mình hình như đã động tâm với nàng, nhưng nàng không thèm để ý đến ta, trong lòng của nàng, ta chỉ là một kẻ thối tha người đầy son phấn, không có nổi một hình dạng. Không giống vị Lục công tử kia, ít ra trong trí nhớ của nàng, có hình bóng của hắn, nhớ rõ hắn là một công tử văn nhã."
Cái này... Lạc Vân không có lời nào để nói, bởi vì hắn nói đúng, trong đầu nàng mặc dù vẽ ra vô số bộ dáng của hắn, nhưng hoàn toàn không giống bộ dáng thật sự của Hàn Lâm Phong.
Nàng thực sự không biết, nam nhân nàng gả dung mạo ra sa.
Khi màn đêm buông xuống, Hàn Lâm Phong trong một khoảnh khắc hiếm hoi mở lòng, nói ra lời từ đáy lòng mình: "Ta đã từng cố gắng tránh mặt nàng, nghĩ đến cuộc sống riêng của nàng và ta, nhưng nàng vẫn cứ xuất hiện trước mắt ta... Chờ đến khi ta phát hiện, có cơ hội có thể nhốt chặt nàng bên cạnh, ta có chút mừng rỡ, liền không do dự nữa, chỉ muốn vững vàng bảo vệ nàng... Cho dù nàng có trách móc ta tính toán tinh thống, nhưng có thể lấy được nàng, chính là điều ta không bao giờ hối hận trong cuộc đời này..."
Những ngày rời xa hắn này, nhiều chuyện đã xảy ra, khiến Lạc Vân không có thời gian suy nghĩ chu toàn về lần chiến tranh lạnh với Hàn Lâm Phong này.
Nhưng giờ khắc này, đột nhiên nghe được hắn đã từng uống ừng ực giấm chua của Lục Thệ, lại nghĩ tới đoạn thời gian gian hắn đối với mình lúc lạnh lúc nóng kia, cơn tức giận của Tô Lạc Vân đột nhiên tiêu tan.
Một nam nhân khôn ngoan như Hàn Lâm Phong, lúc trước tránh xa mình, là bởi vì phát hiện nàng không có ý gì với hắn. Hắn hẳn cũng đã nghĩ đến, cưới một loại nữ tử như mình, sẽ bị người ngoài chế nhạo, còn có rất nhiều điều bất tiện.
Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn tự mình chủ động thúc đẩy mối nhân duyên không xứng này.
Kỳ thật so với nàng, hắn cần nhiều dũng khí hơn cả...
Nghĩ đến đây, nàng đưa tay, chậm rãi tìm kiếm bàn tay của hắn, ngón tay nhỏ nhắn cùng ngón tay dài của hắn đan vào nhau, thấp giọng nói: "Đã hao tâm tổn trí gạt người ta như thế, sau này ngài có được phong hầu bái tướng thì đừng thấy hối hận vì tìm phải người không xứng với mình..."
Hàn Lâm Phong cười, cũng siết chặt lấy bàn tay đang đan xen, xoay người đem nữ tử kiều diễm thơm nức đặt ở dưới thân, thấp giọng nói: "Tiểu tử thối, nàng cũng biết chọc giận ta..."
Tiếng hai người vui đùa ầm ĩ thỉnh thoảng truyền ra ngoài cửa phòng. Bọn thị nữ ngoài phòng đều mỉm cười thở dài một ơi – Thế tử phi cuối cùng cũng chịu cho Thế tử bộ mặt tốt, hai vị chủ tử hòa thuận như thế, các nàng cũng có thể yên lòng.
Nhưng tin tức hai người hòa thuận vẫn chưa truyền đến tiểu viện Tô gia.
Ngày hôm sau, Lạc Vân dẫn theo Hương Thảo đến thăm muội muội ở sát vách Tô Thải Tiên.
Thải Tiên đang bảo nha hoàn của nàng ta, Hỉ Thước, rửa mận cho mình ăn, thấy Tô Lạc Vân tới, nàng ta liền lấy một trái đưa cho tỷ tỷ.
Lạc Vân cắn một cái, hương vị chua cực kỳ, nhưng lại nghe thấy Thải Tiên ở bên ăn đến say sưa ngon lành, hiển nhiên ăn rất hợp khẩu vị.
Theo Thải Tiên thấy, tỷ tỷ hôm nay vô cùng hòa ái, dường như cũng nguyện ý nói chuyện với mình, nàng ta có chút thoải mái, thế là cũng nhiệt tình nói chuyện phiếm với tỷ tỷ, lại cẩn thận thăm dò nàng và tỷ phu có hòa thuận với nhau không, Thế tử gia có phải đang ở thư phòng hay không.
Lạc Vân không trả lời, chỉ mỉm cười hỏi nàng ta mấy tháng trước được phụ thân dẫn đi chơi ở những nơi nào.
Giọng Thải Tiên đột nhiên trầm xuống một chút, không mấy tình nguyện nói: "Chỉ quanh quẩn trong nhà, không được đi đâu cả."
Tiểu nha hoàn Minh Thiên đang bưng một mâm hạt dưa đến nghe vậy, còn tưởng rằng nhị cô nương trí nhớ kém, thuận miệng nói: "Nhị cô nương đã quên rồi sao, hai tháng trước phu nhân bệnh, người lo lắng không chịu nổi, không phải đã đến Đinh gia thăm phu nhân ư?"
Nàng ta vội vàng nói ra, nha hoàn Hỉ Thước và Tô Thải Tiên ở một bên đồng thời chen vào, cùng nhau gay gắt nói: "Ngươi nói nhiều quá!"
Hương Thảo sửng sốt trước tình huống này, không biết chủ tớ này bị trúng cơn gió gì. Minh Thiền cũng bị mắng nhanh chóng đặt mâm xuống, cúi đầu ra khỏi phòng.
Lạc Vân cụp mắt xuống, sau khi ăn từng miếng mận chua, hàn huyên một hồi, Lạc Vân đứng lên nói: "Ta phải về chút nữa đến phủ Công chúa dự tiệc, không thể cùng muội nói chuyện phiếm nữa rồi."
Dứt lời, nàng rời khỏi tiểu viện Tô gia.
Ra khỏi tiểu viện, Hương Thảo buồn bực nói: "Hôm nay người có yến tiệc sao? Sao nô tỳ không biết?"
Tô Lạc Vân vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng nói: "Đi, về phủ Thế tử từ cửa sau."
Thế là các nàng vòng một vòng, lặng yên không một tiếng động trở về phủ Thế tử.
Hôm nay vốn dĩ Hàn Lâm Phong sẽ ở trong phủ nghỉ ngơi, nhưng Lý đại nhân tìm hắn có việc, hắn đã ra ngoài từ sớm.
Sau khi hắn đi, Lạc Vân đã phân phó người gác cổng, nên nói chuyện Thế tử đã ra ngoài cho người đó như thế nào.
Lúc này Lạc Vân trở về, chỉ ngồi trong phòng tính sổ sách, chốc lát người gác cổng đến báo: "Tô gia nhị tiểu thư nói muốn gửi đồ thêu cho tiểu Quận chúa nên đã tới phủ Thế tử. Tiểu nhân theo sự phân phó trước đó của người đã để nàng đi vào."
Lạc Vân nghĩ nghĩ, thấp giọng phân phó Hương Thảo: "Bảo bọn họ đừng quan tâm đến nàng ta, cứ từ xa quan sát, xem nàng ta muốn làm gì."
Trong chốc lát, Hương Thảo lại tới báo, chỉ là lần này nàng ta còn chưa mở miệng nói chuyện, đã tức giận đến hai con mắt đỏ hoe: "Sau khi nhị tiểu thư từ trong viện tiểu Quận chúa đi ra, lấy cớ đau bụng, hất hạ nhân trong phủ ra, tự mình dẫn theo nha hoàn Hỉ Thước chạy vào trong thư phòng của Thế tử... Nàng ta... Nàng ta muốn làm gì vậy!"
Lạc Vân cụp mắt xuống – hôm nay Thế tử đi rất gấp, ngay cả tiểu cô cũng không biết hắn ra ngoài.
Theo lẽ thường trước đây, thời gian này Thế tử sẽ ở trong thư phòng làm gì đó một hồi.
Thải Tiên đời này chưa từng dùng đầu óc nhiều đến như vậy, cố ý nhân lúc tỷ tỷ không ở trong phủ, trăm phương ngàn kế muốn cùng với tỷ phu vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Lạc Vân đứng dậy ra lệnh: "Gọi mấy bà tử kín miệng vào thư phòng một lát."
Hôm đó lúc Lạc Vân bất ngờ đẩy cửa xuất hiện ở thư phòng, thật sự đã dọa Thải Tiên đến hồn phi phách tán.
Hương Thảo lúc ấy cảm thấy may mắn vì đại cô nương nhà mình không nhìn thấy, nếu không chẳng phải sẽ bị bẩn mắt sao?
Chỉ thấy Thải Tiên kia một thân áo mỏng, tư thế kɧıêυ ҡɧí©ɧ nằm trên chiếc ghế dài êm ái của Thế tử, bị tỷ tỷ đột nhiên xông tới, còn có mấy bà tử cao lớn thô kệch dọa đến thét lên, không ngừng lấy quần áo che chắn mình lại.
Mấy bà tử đen mặt tiến đến, ném Thải Tiên xuống ghế trói lại.
Lúc này, nha hoàn Hỉ Thước đang canh chừng ở bên ngoài cũng cuống quít tiến đến, gặp tình huống này, vội vội vàng vàng nói: "Nhị tiểu thư bị lạc ở trong phủ, đi mệt nên đến đây nghỉ ngơi một chút, sao các ngươi dám vô lễ, còn trói người như thế?"
Tô Lạc Vân đến là có chuẩn bị, nơi nào cho phép nha hoàn Hỉ Thước giả bộ ngớ ngẩn?
Điền ma ma dẫn một lão mụ tử khác nhảy tới hai bước, đẩy Hỉ Thước đang cản trở ra, ấn nhị cô nương tiếp tục ngồi lại trên ghế, sau đó buông rèm nội sảnh xuống, chỉ để lộ từ trong rèm ra một cái tay của nàng ta.
Sau đó, một lang trung đi tới. Lão nhân gia đã quen thấy mấy trò xiếc của viện cao cổng lớn, không nhìn không hỏi không nói gì nhiều.
Ông ta cách rèm, đặt ngón tay lên cổ tay bị lão bà tử gắt gào đè lại, trầm tư một chút, lập tức hành lễ với Thế tử phi, nói: "Người đoán không sai, xem ra đã hơn một tháng..."
Tô Lạc Vân mặc dù một sáng liền đoán được sẽ là như vậy, nhưng vẫn nhắm mắt hít một hơi lạnh.
Nàng lấy lại bình tĩnh, phân phó Điền ma ma: "Đi, gọi gã sai vặt đến tiểu viện Tô gia trói nha đầu Minh Thiền kia lại, miệng cũng phải bịt, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được nói chuyện với bọn họ."
Sau khi Hỉ Thước bị trói chặt kéo đi, Lạc Vân được Hương Thảo đỡ lấy, chậm rãi ngồi xuống trước mặt muội muội.
Thải Tiên lúc này cũng bị trói, bị bà tử đặt ngồi trên ghế, không nhúc nhích, nhìn thái độ này của tỷ tỷ cũng bị dọa đến bờ môi phát run: "Tỷ tỷ... tỷ, tỷ rốt cuộc muốn làm gì?"
Sau khi người ngoài lui xuống, trong phòng chỉ còn lại thân tín, Lạc Vân lạnh lùng nói: "Muội muội tốt, lời này phải để ta hỏi muội mới đúng, muội giấu việc mình mang thai hơn một tháng, nhất định phải đòi phụ thân đem muội đưa đến trước mặt ta bằng được, rốt cuộc là có rắp tâm gì?"
Thải Tiên không muốn nghĩ làm thế nào tỷ tỷ nhìn ra được sơ hở của mình, phá vỡ kế hoạch của mình.
Nghe tỷ tỷ nói toạc ra chuyện mình mang thai, nàng ta oa một tiếng, khóc rống nói: "Tỷ... Tỷ ngậm máu phun người, ta muốn về, không muốn ở đây để bị tỷ chọc tức!"
Đúng vào lúc này, Điền ma ma trở lại Tô gia tiểu viện tử, lấy rương y phục của Tô Thải Tiên ra.
Sau khi mở ra xem xét, Điền ma ma thẹn đến mở mắt không nổi, dưới đáy rương là số nội y mỏng như cánh ve, màu đào đỏ xanh liễu, cùng với bộ dạng nàng ta bây giờ, là người mới tuyển của Câu Lan viện à?
Lúc Điền ma ma đem số y phục kiểu dáng quyến rũ kia ném trước mặt Thải Tiên, Thải Tiên không còn chút sức lực nào để mạnh miệng, tránh thoát bà tử, tay khoát sau lưng bò đến bên chân Lạc Vân nghẹn ngào khóc rống: "Tỷ tỷ, van xin tỷ hãy cứu muội, đây đều là mẫu thân muội hại muội khổ ra thế này!"
Nửa tháng trước, Đinh Bội kia đích thật bệnh một trận.
Định thị từ khi về nhà huynh trưởng, bà ta không còn được sống một cuộc sống nô bộc vờn quanh như ở phú hộ Tô gia trước kia, cảm thấy rất khó chịu.
Trưởng tẩu của bà ta cũng là người hẹp hòi, mắt thấy cô em chồng thất thế, trước đó lại không chiếm được chút gì của Tô gia, hại tướng công nhi tử của mình chịu đánh gây, trong lòng chứa một bụng tà hỏa.
Tẩu tử muốn moi thêm tiền từ trong tay Đinh Bội. Nếu Đinh Bội không thuận theo, lập tức chỉ cây dâu để mắng cây hòe, mắng chửi chó mèo trong nhà chỉ biết ăn, đến cả con chuột chạy vào trong nhà cũng không biết.
Một tới hai đi, Đinh Bội tức giận đến ngã bệnh.
Bà ta không nỡ tiêu tiền của mình để xem bệnh uống thuốc, thế là liền đưa tin cho nữ nhi, nhờ nàng ta lấy chút tiền từ Tô gia ra mua chén thuốc.
Thải Tiên nếu chỉ đưa tiền cho người ta đem đến giúp thì không nói, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy phụ thân bạc tình bạc nghĩa, nhớ nhung mẫu thân, liền vụиɠ ŧяộʍ dẫn theo Hỉ Thước, mướn xe lừa đến thăm mẫu thân.
Đáng tiếc nàng ta hoàn toàn quên mất đức hạnh khốn nạn của biểu ca nhà cậu mình.
Nàng ta thăm bệnh xong phải trở về ngay, nhưng đại biểu ca kia nhất định ép nàng ta phải ở lại ăn cơm, sau đó đẩy Hỉ Thước đi sắc thuốc cho Đinh thị. Thừa dịp Thải Tiên lạc đàn, rót mấy ly rượu trắng cho Thải Tiên.
Hỉ Thước cũng cảm thấy không ổn, đốt lửa rồi vội vàng đứng dậy bước vào trong phòng, nhưng lại trông thấy đại súc sinh Đinh gia Đinh Cố Tài hài lòng kéo quần lên rồi ra ngoài.
Hỉ Thước bị dọa đến hồn bày phách lạc, vội vàng chạy vào trong phòng, lúc vén rèm lên, thấy dáng vẻ bị hủy hoại của Thải Tiên, tức giận hét lên.
Đinh thị bị bệnh đến mơ mơ màng màng, khi nghe thấy có động tĩnh ở tây phòng thì đã quá muộn.
Nhìn thấy nữ nhi của mình bị hủy hoại, bà ta cũng tức giận muốn cùng Đinh Cố Tài liều mạng, nhưng súc sinh kia quá mạnh, thẹn quá hóa giận, trở tay đánh Đinh thị đến mặt mũi bầm dập.
Khi Thải Tiên tỉnh rượu, cảm thấy không ổn, lại nghe Hỉ Thước thút thít khóc lóc kể lại, nàng ta đầu óc u ám, đứng giấu muốn nhảy xuống giếng viện tử.
Đinh thị đau khổ níu tay nàng ta lại, không cho nàng ta làm chuyện điên rồ.
Ca ca Đinh Bội cùng tẩu tử từ trong trấn trở về, cũng biết bê bối xảy ra trong căn nhà này, nhưng đôi cẩu phu phụ này lại đắc chí, cảm thấy nếu là như vậy, Tô Hồng Mông chẳng phải sẽ không thể không gả nữ nhi của mình cho Đinh gia?
Mặc dù trước đó Đinh gia có đề cập đến việc cầu hôn, nhưng khi đó là muốn cưới phú nha đầu Tô Lạc Vân. Nhưng bây giờ nếu như nhi tử có thể cưới Tô Thải Tiên cũng rất tốt.
Đến lúc đó, Tô gia cùng Đinh gia chẳng phải lại kết thông gia hay sao.
Thế nhưng Đinh Bội lại hung hăng nhổ nước bọt vào hai phu phụ kia: "Các người nghĩ thì hay lắm, chẳng lẽ còn không rõ cái đức hạnh trở mặt không quen biết kia của Tô Hồng Mông hay sao? Nếu để cho lão ta biết, chỉ sợ lão ta sẽ đưa Thải Tiên đến am miếu cạo tóc cũng không muốn làm lợi cho các người. Ta thà tin vào nữ nhi của mình có thể thay đổi, chứ không thèm phối cho con chó con của các người! Nếu dám ép ta, xem ta có dám cáo quan tất cả các người vì đã chà đạp nữ tử trong trắng, sung quân lưu vong không!"
Nhờ sự liều mạng của Đinh thị mới ngăn cản được lòng tham không đáy của đám người Đinh gia.
Bà ta cũng tha thiết khuyên bảo Thải Tiên hãy xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, về nhà rồi hẵng nói.
Nhưng ai có thể ngờ, một lần đó, Thải Tiên lại mang thai nghiệt chủng!
Chuyện kế tiếp, Thải Tiên cảm thấy xấu hổ khi mở miệng, nhưng Tô Lạc Vân đã đoán được.
"Mẫu thân muội trông cậy muội trèo lên đại hộ, cho nên liền đánh chủ ý lên Thế tử, bảo muội nài nỉ phụ thân đưa muội đến đây, sau đó muội tìm cơ hội câu dẫn Thế tử, đổ cái thai trong bụng này lên người ngài ấy?"
Lạc Vân nhớ tới Hàn Dao trước đó có nói, Thải Tiên hay khéo léo hỏi thói quen hằng ngày của Thế tử từ miệng Quận chúa – đây là dự định nhân lúc người ta không để ý, chạy tới vườn hoa gặp gỡ Thế tử, sau đó dùng mấy thủ đoạn câu dẫn người ta!
Dù sao Hàn Lâm Phong nổi tiếng bên ngoài là một tay ăn chơi hoang đường, nếu không giữ mình được, qua lại với Thải Tiên, Thải Tiên kia có thể danh chính ngôn thuận vu oan, nhập phủ làm thϊếp.
Loại con đường này, cũng chỉ có Đinh thị mới có thể nghĩ ra được. Dù sao lúc nàng nàng cũng rơi vào tình huống tuyệt vọng như vậy mà từng bước một trèo cao.
Chỉ là có một điều mà Đinh thị không nghĩ tới, đó là bà ta không phải mẫu thân Hồ thị của nàng, nếu mẹ con bà ta không trêu chọc nàng, nàng có thể miễn cưỡng duy trì hòa khí giữa tỷ muội.
Nhưng bây giờ tất cả số nước bẩn thỉu này đều hất vào viện tử này mình, nàng không có lý gì chỉ ngồi nhìn không thôi được.
Tô Lạc Vân lúc này gọi người chuẩn bị xe ngay lập tức, trục xuất mấy chủ tớ này về Tô gia.
Chuyện bực mình này, vẫn nên ở đại trạch Tô gia giải quyết mới ổn. Tô Hồng Mông ở bên kia, hai ngày sau cũng bị Tô Lạc Vân cho tìm về.
Thời điểm ông ta trở về, mới phát hiện bên trong sảnh đường không chỉ có chủ tở Thải Tiên, còn có cả Đinh thị, phu phụ Đinh gia, và đại điệt nhi cũng bị Lạc Vân phái người trói tới.
Tô Hồng Mông không biết chuyện gì, sau khi nghe đại nữ nhi kể lại đàng hoàng, nhất thời tức giận, trợn ngược hai mắt, ngả ngửa ra đằng sau.
Tạ nương tử theo sau trở về, vội vàng thay người lấy thuốc trợ tim cho lão gia, rồi rót nước trà để ông ta tỉnh tao.
Đợi Tô Hồng Mông tỉnh lại, ông ta tức giận tay run run chĩa thẳng vào đại nhi tử Đinh Cố Tài của Đinh gia kia: "Đồ súc sinh! Người đâu, tống hắn ta đến quan phủ!"
Tạ thị nghe vậy, vội vàng kéo Tô Hồng Mông lại. Bà ta mới gả vào Tô gia, trong bụng vừa có hài nhi lại phải gặp chuyện bực mình thế này.
Cái gọi là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, bà ta cũng không hy vọng tương lai của con cái mình lại bởi vì nhị tỷ trong nhà mà không ngóc đầu lên được.
Nghe Tạ nhị nhỏ giọng khuyên giả, Tô Hồng Mông cố gắng kiềm chế cơn tức giận, quay đầu hỏi Tô Lạc Vân nên giải quyết chuyện này như thế nào?
Tô Lạc Vân lạnh lùng nói: "Đinh Cố Tài nhân lúc Thải Tiên say rượu, làm chuyện súc sinh. Dựa theo luật pháp Đại Ngụy, làm bẩn nữ tử chưa lập gia thất, để giữ gìn thanh danh của nữ nhi, sẽ bí mật thẩm vấn, phạt năm mươi trượng, sung vào quân biên cương hai mươi năm khổ dịch. Chuyện ác thế này, dĩ nhiên phải báo quan."
Tẩu tử Đinh gia nghe xong, lập tức la lên với Đinh thị: "Đều là người trong nhà, Cố Tài và Thải Tiên đều là hai đứa trẻ vô tư, biểu huynh muội thanh mai trúc mã lớn lên, trước kia hai nhà chúng ta không phải cũng đã thương nghị thân càng thêm thân sao? Dù gì cũng chỉ là trẻ con uống say phạm phải chuyện hồ đồ, cần gì phải báo quan? Con ta nếu như xảy ra chuyện, Đinh gia ta tuyệt đối sẽ không nhận ngươi làm biểu muội!"
Đinh gia đại cữu tử cũng cười theo nói: "Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, đây không phải chuyện rất tốt sao? Con ta không xứng có một người vợ hiền lương, chúc mừng Tô đại gia sắp được làm ngoại tổ phụ."
Trong cung ám đấu ngày càng gay gắt, Phương Cẩm Thư kia từ đầu đến cuối xem Lạc Vân là cái gai trong mặt. Lạc Vân mặc dù lần này nhạy bén, thoát được một kiếp, song khó tránh khỏi lần sau không bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu nàng khác.
Cho nên hành động sáng suốt nhất lúc này, chính là rời khỏi kinh thành. Tính toán hắn cũng đã ở kinh thành hơn ba năm, cũng nên rời đi rồi.
Nhưng muốn rời khỏi kinh thành, cũng nên có cái cớ hợp lý, hắn cần viết một bức thư cho phụ thân, sớm thu xếp một chút.
Nhưng mà... nàng sẽ nguyện ý đi cùng hắn chứ?
Trong lòng Hàn Lâm Phong có chút thấp thỏm, lần trước trước khi thành hôn, dáng vẻ nữ tử này gõ bàn tính bày kế hoạch hòa ly với mình, hắn vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Sau khi thành hôn, hắn đã kiềm chế bản thân từng bước một đi cùng nàng, nhưng hiện tại mặc dù nàng đối xử tốt với mình, cũng chỉ là vì hắn đã đối xử tốt với Quy Nhạn, cũng đối xử tốt với nàng, cho nên trong lòng nàng là cảm kích, không phải là ái mộ mình.
Điểm này, chính Hàn Lâm Phong cũng rõ ràng. Nếu trở về Lương châu, nàng cảm thấy không thoải mái, có khi đầu óc liền nghĩ đến việc hòa ly với mình.
Nghĩ đến đây, Hàn Lâm Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút bí bách, không muốn nghĩ tiếp nữa, nếu không lại đá ghế.
Vì hắn chưa suy nghĩ rõ ràng, cho nên hắn không mở miệng nói với Lạc Vân dự định rời kinh của mình.
Nhưng hôm đó, thái độ của Lạc Vân ngược lại có chút hòa hoãn, có lẽ là sợ hạ nhân trong phủ đàm tiếu, Lạc Vân cuối cùng cũng cho phép Hàn Lâm Phong trở về phòng an giấc.
Làm thê tử, nếu sự tôn trọng đối với phu quân mất đi, thì địa vị của Thế tử trong khuê phòng cũng ngày càng lụn bại.
Mặc dù Thế tử có thể trở về phòng ngủ, nhưng cả người lại bị đuổi trở lại giường nhỏ.
Mà chiếm vị trí nam chủ của cái giường lớn, vẫn chính là hai con mèo con mềm như tuyết trắng.
Hàn Lâm Phong tóc xõa dài, cổ áo rộng khẽ buông lỏng, lấy tay gối đầu, nằm nghiêng trên giường nhỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái giường của mình ngày xưa bị mèo con chiếm cứ.
Mèo con A Vinh thích ý lộn một vòng, chớp chớp đôi mắt uyên ương, nhìn nam chủ đối diện lẻ loi trơ trọ một mình thì phát ra một tiếng kêu meo lười biến, giống như "Ngươi qua đây đi"...
Hàn Lâm Phong mặt không cảm xúc, thuận tay lấy một hạt đậu phòng từ mâm trái cây trên bàn bắn về phía cái mông của A Vinh.
A Vinh bị bắn đau điếng, meo một tiếng nhảy xuống giường.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của A Vinh, Lạc Vân không hiểu chuyện gì, duỗi tay lần mò thì mò thấy hạt đậu phộng kia, lập tức hiểu ra: "Thế tử... Ngài cũng quá..."
Hàn Lâm Phong lạnh lùng nói: "Trên giường của ta không thể có nam nhân..."
A Vinh là mèo đực, hắn chỉ bắn một hạt đậu phong đã là rất khách khí rồi. Lạc Vân vốn định nói hắn quá trẻ con, nhưng nghe hắn nói lời này, liền trợn mắt không còn sức lực, chỉ ôm A Tuyết đang cuộn tròn thày một quả bóng, buông rèm, xoay người nằm xuống.
Không biết từ lúc nào, Lạc Vân rốt cuộc cũng nhắm mắt ngủ thϊếp đi, đang ngủ, đột nhiên cảm thấy mình được một cái chăn lớn bao trùm, nhất thời ấm áp cực kỳ.
Ngủ đến nửa đêm, duỗi tay lần mò mới phát hiện, nam nhân kia không biết từ lúc nào đã trở về giường của mình, mèo yêu A Tuyết không thấy bóng dáng đâu, không biết có phải bị hắn ném ra ngoài phòng rồi không.
Đối với việc mình trèo lên giường, nam nhân kia chỉ thản nhiên giải thích: "Đêm qua lạnh như vậy, ta thấy nàng cũng cuộn tròn thành một quả bóng, đương nhiên phải qua đây sưởi ấm cho nàng. Nếu nàng không ngốc, thì sẽ biết ôm ta ấm hơn so với ôm mèo chứ?"
Lạc Vân vừa định mở miệng phản bác thì bị hắn ôm lấy: "Ta vẫn là nam chủ của phủ thượng này, mà ngay cả mèo cũng không bằng? A Vân, lá gan của nàng càng lúc càng lớn, không thèm sợ ta nữa..."
Ngay lúc Lạc Vân đang nén cơn tức giận, muốn cùng nam chủ phủ thượng uy phong lẫm liệt làm chuyện không phải, hắn lại đột nhiên cọ nguậy, miệng nói: "Nhìn xem, lông mày nhỏ nhướn một cái, là muốn nói mấy lời giận dỗi rồi, để xem nàng còn nói được hay không!"
Lạc Vân sợ nhất là bị nhột, nhất thời chỉ có thể chặn tay hắn, cuối cùng nhịn không nổi cười khanh khách.
Cái thủ đoạn này! Ngay cả một đứa con nít cũng nghĩ không ra!
Nàng nhất thời nước mắt đều chảy ra, vừa khó chịu cười, vừa la lên: "Hàn... Hàn Lâm Phong, lại dám dùng thủ đoạn này, ngài... ngài đúng là đồ con nít chưa lớn!"
Nói hắn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa? Hàn Lâm Phong nhíu mày cười, cúi đầu hôn lấy môi nàng – đã như vậy, thì phải để nàng nhìn xem, hắn đã lớn chưa!
Sau một thời gian, hai người nhiều ngày xa cách cuối cùng lại dính lại với nhau.
Chưa được mấy hiệp, Tô Lạc Vân bị hắn quấn lấy không chống đỡ nổi. Cuối cùng, nàng cắn lung tung lên mặt của hắn, muốn dùng sức, lại có chút không nỡ.
Cuối cùng hắn cũng làm được, bổ sung bào ngư hải sâm bổ dưỡng mấy ngày nay phải nhịn, cứ nhào tới giống như không cần tiền, bồi bổ triệt triệt để để.
Chờ đến lúc mây gió ngừng lại, Hàn Lâm Phong hài lòng xoay người để nàng ghé vào người hắn, để nàng lẳng lặng lắng nghe nhịp tim nhẹ nhàng chậm rãi của hắn, sau đó ôn tồn nói: "Còn nhớ ta đã từng trốn tránh nàng không?"
Lạc Vân không nói gì, chỉ nghe bên tai l*иg ngực trầm ổn của hắn đập mạnh: "Bởi vì khi đó ta phát hiện mình hình như đã động tâm với nàng, nhưng nàng không thèm để ý đến ta, trong lòng của nàng, ta chỉ là một kẻ thối tha người đầy son phấn, không có nổi một hình dạng. Không giống vị Lục công tử kia, ít ra trong trí nhớ của nàng, có hình bóng của hắn, nhớ rõ hắn là một công tử văn nhã."
Cái này... Lạc Vân không có lời nào để nói, bởi vì hắn nói đúng, trong đầu nàng mặc dù vẽ ra vô số bộ dáng của hắn, nhưng hoàn toàn không giống bộ dáng thật sự của Hàn Lâm Phong.
Nàng thực sự không biết, nam nhân nàng gả dung mạo ra sa.
Khi màn đêm buông xuống, Hàn Lâm Phong trong một khoảnh khắc hiếm hoi mở lòng, nói ra lời từ đáy lòng mình: "Ta đã từng cố gắng tránh mặt nàng, nghĩ đến cuộc sống riêng của nàng và ta, nhưng nàng vẫn cứ xuất hiện trước mắt ta... Chờ đến khi ta phát hiện, có cơ hội có thể nhốt chặt nàng bên cạnh, ta có chút mừng rỡ, liền không do dự nữa, chỉ muốn vững vàng bảo vệ nàng... Cho dù nàng có trách móc ta tính toán tinh thống, nhưng có thể lấy được nàng, chính là điều ta không bao giờ hối hận trong cuộc đời này..."
Những ngày rời xa hắn này, nhiều chuyện đã xảy ra, khiến Lạc Vân không có thời gian suy nghĩ chu toàn về lần chiến tranh lạnh với Hàn Lâm Phong này.
Nhưng giờ khắc này, đột nhiên nghe được hắn đã từng uống ừng ực giấm chua của Lục Thệ, lại nghĩ tới đoạn thời gian gian hắn đối với mình lúc lạnh lúc nóng kia, cơn tức giận của Tô Lạc Vân đột nhiên tiêu tan.
Một nam nhân khôn ngoan như Hàn Lâm Phong, lúc trước tránh xa mình, là bởi vì phát hiện nàng không có ý gì với hắn. Hắn hẳn cũng đã nghĩ đến, cưới một loại nữ tử như mình, sẽ bị người ngoài chế nhạo, còn có rất nhiều điều bất tiện.
Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn tự mình chủ động thúc đẩy mối nhân duyên không xứng này.
Kỳ thật so với nàng, hắn cần nhiều dũng khí hơn cả...
Nghĩ đến đây, nàng đưa tay, chậm rãi tìm kiếm bàn tay của hắn, ngón tay nhỏ nhắn cùng ngón tay dài của hắn đan vào nhau, thấp giọng nói: "Đã hao tâm tổn trí gạt người ta như thế, sau này ngài có được phong hầu bái tướng thì đừng thấy hối hận vì tìm phải người không xứng với mình..."
Hàn Lâm Phong cười, cũng siết chặt lấy bàn tay đang đan xen, xoay người đem nữ tử kiều diễm thơm nức đặt ở dưới thân, thấp giọng nói: "Tiểu tử thối, nàng cũng biết chọc giận ta..."
Tiếng hai người vui đùa ầm ĩ thỉnh thoảng truyền ra ngoài cửa phòng. Bọn thị nữ ngoài phòng đều mỉm cười thở dài một ơi – Thế tử phi cuối cùng cũng chịu cho Thế tử bộ mặt tốt, hai vị chủ tử hòa thuận như thế, các nàng cũng có thể yên lòng.
Nhưng tin tức hai người hòa thuận vẫn chưa truyền đến tiểu viện Tô gia.
Ngày hôm sau, Lạc Vân dẫn theo Hương Thảo đến thăm muội muội ở sát vách Tô Thải Tiên.
Thải Tiên đang bảo nha hoàn của nàng ta, Hỉ Thước, rửa mận cho mình ăn, thấy Tô Lạc Vân tới, nàng ta liền lấy một trái đưa cho tỷ tỷ.
Lạc Vân cắn một cái, hương vị chua cực kỳ, nhưng lại nghe thấy Thải Tiên ở bên ăn đến say sưa ngon lành, hiển nhiên ăn rất hợp khẩu vị.
Theo Thải Tiên thấy, tỷ tỷ hôm nay vô cùng hòa ái, dường như cũng nguyện ý nói chuyện với mình, nàng ta có chút thoải mái, thế là cũng nhiệt tình nói chuyện phiếm với tỷ tỷ, lại cẩn thận thăm dò nàng và tỷ phu có hòa thuận với nhau không, Thế tử gia có phải đang ở thư phòng hay không.
Lạc Vân không trả lời, chỉ mỉm cười hỏi nàng ta mấy tháng trước được phụ thân dẫn đi chơi ở những nơi nào.
Giọng Thải Tiên đột nhiên trầm xuống một chút, không mấy tình nguyện nói: "Chỉ quanh quẩn trong nhà, không được đi đâu cả."
Tiểu nha hoàn Minh Thiên đang bưng một mâm hạt dưa đến nghe vậy, còn tưởng rằng nhị cô nương trí nhớ kém, thuận miệng nói: "Nhị cô nương đã quên rồi sao, hai tháng trước phu nhân bệnh, người lo lắng không chịu nổi, không phải đã đến Đinh gia thăm phu nhân ư?"
Nàng ta vội vàng nói ra, nha hoàn Hỉ Thước và Tô Thải Tiên ở một bên đồng thời chen vào, cùng nhau gay gắt nói: "Ngươi nói nhiều quá!"
Hương Thảo sửng sốt trước tình huống này, không biết chủ tớ này bị trúng cơn gió gì. Minh Thiền cũng bị mắng nhanh chóng đặt mâm xuống, cúi đầu ra khỏi phòng.
Lạc Vân cụp mắt xuống, sau khi ăn từng miếng mận chua, hàn huyên một hồi, Lạc Vân đứng lên nói: "Ta phải về chút nữa đến phủ Công chúa dự tiệc, không thể cùng muội nói chuyện phiếm nữa rồi."
Dứt lời, nàng rời khỏi tiểu viện Tô gia.
Ra khỏi tiểu viện, Hương Thảo buồn bực nói: "Hôm nay người có yến tiệc sao? Sao nô tỳ không biết?"
Tô Lạc Vân vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng nói: "Đi, về phủ Thế tử từ cửa sau."
Thế là các nàng vòng một vòng, lặng yên không một tiếng động trở về phủ Thế tử.
Hôm nay vốn dĩ Hàn Lâm Phong sẽ ở trong phủ nghỉ ngơi, nhưng Lý đại nhân tìm hắn có việc, hắn đã ra ngoài từ sớm.
Sau khi hắn đi, Lạc Vân đã phân phó người gác cổng, nên nói chuyện Thế tử đã ra ngoài cho người đó như thế nào.
Lúc này Lạc Vân trở về, chỉ ngồi trong phòng tính sổ sách, chốc lát người gác cổng đến báo: "Tô gia nhị tiểu thư nói muốn gửi đồ thêu cho tiểu Quận chúa nên đã tới phủ Thế tử. Tiểu nhân theo sự phân phó trước đó của người đã để nàng đi vào."
Lạc Vân nghĩ nghĩ, thấp giọng phân phó Hương Thảo: "Bảo bọn họ đừng quan tâm đến nàng ta, cứ từ xa quan sát, xem nàng ta muốn làm gì."
Trong chốc lát, Hương Thảo lại tới báo, chỉ là lần này nàng ta còn chưa mở miệng nói chuyện, đã tức giận đến hai con mắt đỏ hoe: "Sau khi nhị tiểu thư từ trong viện tiểu Quận chúa đi ra, lấy cớ đau bụng, hất hạ nhân trong phủ ra, tự mình dẫn theo nha hoàn Hỉ Thước chạy vào trong thư phòng của Thế tử... Nàng ta... Nàng ta muốn làm gì vậy!"
Lạc Vân cụp mắt xuống – hôm nay Thế tử đi rất gấp, ngay cả tiểu cô cũng không biết hắn ra ngoài.
Theo lẽ thường trước đây, thời gian này Thế tử sẽ ở trong thư phòng làm gì đó một hồi.
Thải Tiên đời này chưa từng dùng đầu óc nhiều đến như vậy, cố ý nhân lúc tỷ tỷ không ở trong phủ, trăm phương ngàn kế muốn cùng với tỷ phu vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Lạc Vân đứng dậy ra lệnh: "Gọi mấy bà tử kín miệng vào thư phòng một lát."
Hôm đó lúc Lạc Vân bất ngờ đẩy cửa xuất hiện ở thư phòng, thật sự đã dọa Thải Tiên đến hồn phi phách tán.
Hương Thảo lúc ấy cảm thấy may mắn vì đại cô nương nhà mình không nhìn thấy, nếu không chẳng phải sẽ bị bẩn mắt sao?
Chỉ thấy Thải Tiên kia một thân áo mỏng, tư thế kɧıêυ ҡɧí©ɧ nằm trên chiếc ghế dài êm ái của Thế tử, bị tỷ tỷ đột nhiên xông tới, còn có mấy bà tử cao lớn thô kệch dọa đến thét lên, không ngừng lấy quần áo che chắn mình lại.
Mấy bà tử đen mặt tiến đến, ném Thải Tiên xuống ghế trói lại.
Lúc này, nha hoàn Hỉ Thước đang canh chừng ở bên ngoài cũng cuống quít tiến đến, gặp tình huống này, vội vội vàng vàng nói: "Nhị tiểu thư bị lạc ở trong phủ, đi mệt nên đến đây nghỉ ngơi một chút, sao các ngươi dám vô lễ, còn trói người như thế?"
Tô Lạc Vân đến là có chuẩn bị, nơi nào cho phép nha hoàn Hỉ Thước giả bộ ngớ ngẩn?
Điền ma ma dẫn một lão mụ tử khác nhảy tới hai bước, đẩy Hỉ Thước đang cản trở ra, ấn nhị cô nương tiếp tục ngồi lại trên ghế, sau đó buông rèm nội sảnh xuống, chỉ để lộ từ trong rèm ra một cái tay của nàng ta.
Sau đó, một lang trung đi tới. Lão nhân gia đã quen thấy mấy trò xiếc của viện cao cổng lớn, không nhìn không hỏi không nói gì nhiều.
Ông ta cách rèm, đặt ngón tay lên cổ tay bị lão bà tử gắt gào đè lại, trầm tư một chút, lập tức hành lễ với Thế tử phi, nói: "Người đoán không sai, xem ra đã hơn một tháng..."
Tô Lạc Vân mặc dù một sáng liền đoán được sẽ là như vậy, nhưng vẫn nhắm mắt hít một hơi lạnh.
Nàng lấy lại bình tĩnh, phân phó Điền ma ma: "Đi, gọi gã sai vặt đến tiểu viện Tô gia trói nha đầu Minh Thiền kia lại, miệng cũng phải bịt, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được nói chuyện với bọn họ."
Sau khi Hỉ Thước bị trói chặt kéo đi, Lạc Vân được Hương Thảo đỡ lấy, chậm rãi ngồi xuống trước mặt muội muội.
Thải Tiên lúc này cũng bị trói, bị bà tử đặt ngồi trên ghế, không nhúc nhích, nhìn thái độ này của tỷ tỷ cũng bị dọa đến bờ môi phát run: "Tỷ tỷ... tỷ, tỷ rốt cuộc muốn làm gì?"
Sau khi người ngoài lui xuống, trong phòng chỉ còn lại thân tín, Lạc Vân lạnh lùng nói: "Muội muội tốt, lời này phải để ta hỏi muội mới đúng, muội giấu việc mình mang thai hơn một tháng, nhất định phải đòi phụ thân đem muội đưa đến trước mặt ta bằng được, rốt cuộc là có rắp tâm gì?"
Thải Tiên không muốn nghĩ làm thế nào tỷ tỷ nhìn ra được sơ hở của mình, phá vỡ kế hoạch của mình.
Nghe tỷ tỷ nói toạc ra chuyện mình mang thai, nàng ta oa một tiếng, khóc rống nói: "Tỷ... Tỷ ngậm máu phun người, ta muốn về, không muốn ở đây để bị tỷ chọc tức!"
Đúng vào lúc này, Điền ma ma trở lại Tô gia tiểu viện tử, lấy rương y phục của Tô Thải Tiên ra.
Sau khi mở ra xem xét, Điền ma ma thẹn đến mở mắt không nổi, dưới đáy rương là số nội y mỏng như cánh ve, màu đào đỏ xanh liễu, cùng với bộ dạng nàng ta bây giờ, là người mới tuyển của Câu Lan viện à?
Lúc Điền ma ma đem số y phục kiểu dáng quyến rũ kia ném trước mặt Thải Tiên, Thải Tiên không còn chút sức lực nào để mạnh miệng, tránh thoát bà tử, tay khoát sau lưng bò đến bên chân Lạc Vân nghẹn ngào khóc rống: "Tỷ tỷ, van xin tỷ hãy cứu muội, đây đều là mẫu thân muội hại muội khổ ra thế này!"
Nửa tháng trước, Đinh Bội kia đích thật bệnh một trận.
Định thị từ khi về nhà huynh trưởng, bà ta không còn được sống một cuộc sống nô bộc vờn quanh như ở phú hộ Tô gia trước kia, cảm thấy rất khó chịu.
Trưởng tẩu của bà ta cũng là người hẹp hòi, mắt thấy cô em chồng thất thế, trước đó lại không chiếm được chút gì của Tô gia, hại tướng công nhi tử của mình chịu đánh gây, trong lòng chứa một bụng tà hỏa.
Tẩu tử muốn moi thêm tiền từ trong tay Đinh Bội. Nếu Đinh Bội không thuận theo, lập tức chỉ cây dâu để mắng cây hòe, mắng chửi chó mèo trong nhà chỉ biết ăn, đến cả con chuột chạy vào trong nhà cũng không biết.
Một tới hai đi, Đinh Bội tức giận đến ngã bệnh.
Bà ta không nỡ tiêu tiền của mình để xem bệnh uống thuốc, thế là liền đưa tin cho nữ nhi, nhờ nàng ta lấy chút tiền từ Tô gia ra mua chén thuốc.
Thải Tiên nếu chỉ đưa tiền cho người ta đem đến giúp thì không nói, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy phụ thân bạc tình bạc nghĩa, nhớ nhung mẫu thân, liền vụиɠ ŧяộʍ dẫn theo Hỉ Thước, mướn xe lừa đến thăm mẫu thân.
Đáng tiếc nàng ta hoàn toàn quên mất đức hạnh khốn nạn của biểu ca nhà cậu mình.
Nàng ta thăm bệnh xong phải trở về ngay, nhưng đại biểu ca kia nhất định ép nàng ta phải ở lại ăn cơm, sau đó đẩy Hỉ Thước đi sắc thuốc cho Đinh thị. Thừa dịp Thải Tiên lạc đàn, rót mấy ly rượu trắng cho Thải Tiên.
Hỉ Thước cũng cảm thấy không ổn, đốt lửa rồi vội vàng đứng dậy bước vào trong phòng, nhưng lại trông thấy đại súc sinh Đinh gia Đinh Cố Tài hài lòng kéo quần lên rồi ra ngoài.
Hỉ Thước bị dọa đến hồn bày phách lạc, vội vàng chạy vào trong phòng, lúc vén rèm lên, thấy dáng vẻ bị hủy hoại của Thải Tiên, tức giận hét lên.
Đinh thị bị bệnh đến mơ mơ màng màng, khi nghe thấy có động tĩnh ở tây phòng thì đã quá muộn.
Nhìn thấy nữ nhi của mình bị hủy hoại, bà ta cũng tức giận muốn cùng Đinh Cố Tài liều mạng, nhưng súc sinh kia quá mạnh, thẹn quá hóa giận, trở tay đánh Đinh thị đến mặt mũi bầm dập.
Khi Thải Tiên tỉnh rượu, cảm thấy không ổn, lại nghe Hỉ Thước thút thít khóc lóc kể lại, nàng ta đầu óc u ám, đứng giấu muốn nhảy xuống giếng viện tử.
Đinh thị đau khổ níu tay nàng ta lại, không cho nàng ta làm chuyện điên rồ.
Ca ca Đinh Bội cùng tẩu tử từ trong trấn trở về, cũng biết bê bối xảy ra trong căn nhà này, nhưng đôi cẩu phu phụ này lại đắc chí, cảm thấy nếu là như vậy, Tô Hồng Mông chẳng phải sẽ không thể không gả nữ nhi của mình cho Đinh gia?
Mặc dù trước đó Đinh gia có đề cập đến việc cầu hôn, nhưng khi đó là muốn cưới phú nha đầu Tô Lạc Vân. Nhưng bây giờ nếu như nhi tử có thể cưới Tô Thải Tiên cũng rất tốt.
Đến lúc đó, Tô gia cùng Đinh gia chẳng phải lại kết thông gia hay sao.
Thế nhưng Đinh Bội lại hung hăng nhổ nước bọt vào hai phu phụ kia: "Các người nghĩ thì hay lắm, chẳng lẽ còn không rõ cái đức hạnh trở mặt không quen biết kia của Tô Hồng Mông hay sao? Nếu để cho lão ta biết, chỉ sợ lão ta sẽ đưa Thải Tiên đến am miếu cạo tóc cũng không muốn làm lợi cho các người. Ta thà tin vào nữ nhi của mình có thể thay đổi, chứ không thèm phối cho con chó con của các người! Nếu dám ép ta, xem ta có dám cáo quan tất cả các người vì đã chà đạp nữ tử trong trắng, sung quân lưu vong không!"
Nhờ sự liều mạng của Đinh thị mới ngăn cản được lòng tham không đáy của đám người Đinh gia.
Bà ta cũng tha thiết khuyên bảo Thải Tiên hãy xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, về nhà rồi hẵng nói.
Nhưng ai có thể ngờ, một lần đó, Thải Tiên lại mang thai nghiệt chủng!
Chuyện kế tiếp, Thải Tiên cảm thấy xấu hổ khi mở miệng, nhưng Tô Lạc Vân đã đoán được.
"Mẫu thân muội trông cậy muội trèo lên đại hộ, cho nên liền đánh chủ ý lên Thế tử, bảo muội nài nỉ phụ thân đưa muội đến đây, sau đó muội tìm cơ hội câu dẫn Thế tử, đổ cái thai trong bụng này lên người ngài ấy?"
Lạc Vân nhớ tới Hàn Dao trước đó có nói, Thải Tiên hay khéo léo hỏi thói quen hằng ngày của Thế tử từ miệng Quận chúa – đây là dự định nhân lúc người ta không để ý, chạy tới vườn hoa gặp gỡ Thế tử, sau đó dùng mấy thủ đoạn câu dẫn người ta!
Dù sao Hàn Lâm Phong nổi tiếng bên ngoài là một tay ăn chơi hoang đường, nếu không giữ mình được, qua lại với Thải Tiên, Thải Tiên kia có thể danh chính ngôn thuận vu oan, nhập phủ làm thϊếp.
Loại con đường này, cũng chỉ có Đinh thị mới có thể nghĩ ra được. Dù sao lúc nàng nàng cũng rơi vào tình huống tuyệt vọng như vậy mà từng bước một trèo cao.
Chỉ là có một điều mà Đinh thị không nghĩ tới, đó là bà ta không phải mẫu thân Hồ thị của nàng, nếu mẹ con bà ta không trêu chọc nàng, nàng có thể miễn cưỡng duy trì hòa khí giữa tỷ muội.
Nhưng bây giờ tất cả số nước bẩn thỉu này đều hất vào viện tử này mình, nàng không có lý gì chỉ ngồi nhìn không thôi được.
Tô Lạc Vân lúc này gọi người chuẩn bị xe ngay lập tức, trục xuất mấy chủ tớ này về Tô gia.
Chuyện bực mình này, vẫn nên ở đại trạch Tô gia giải quyết mới ổn. Tô Hồng Mông ở bên kia, hai ngày sau cũng bị Tô Lạc Vân cho tìm về.
Thời điểm ông ta trở về, mới phát hiện bên trong sảnh đường không chỉ có chủ tở Thải Tiên, còn có cả Đinh thị, phu phụ Đinh gia, và đại điệt nhi cũng bị Lạc Vân phái người trói tới.
Tô Hồng Mông không biết chuyện gì, sau khi nghe đại nữ nhi kể lại đàng hoàng, nhất thời tức giận, trợn ngược hai mắt, ngả ngửa ra đằng sau.
Tạ nương tử theo sau trở về, vội vàng thay người lấy thuốc trợ tim cho lão gia, rồi rót nước trà để ông ta tỉnh tao.
Đợi Tô Hồng Mông tỉnh lại, ông ta tức giận tay run run chĩa thẳng vào đại nhi tử Đinh Cố Tài của Đinh gia kia: "Đồ súc sinh! Người đâu, tống hắn ta đến quan phủ!"
Tạ thị nghe vậy, vội vàng kéo Tô Hồng Mông lại. Bà ta mới gả vào Tô gia, trong bụng vừa có hài nhi lại phải gặp chuyện bực mình thế này.
Cái gọi là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, bà ta cũng không hy vọng tương lai của con cái mình lại bởi vì nhị tỷ trong nhà mà không ngóc đầu lên được.
Nghe Tạ nhị nhỏ giọng khuyên giả, Tô Hồng Mông cố gắng kiềm chế cơn tức giận, quay đầu hỏi Tô Lạc Vân nên giải quyết chuyện này như thế nào?
Tô Lạc Vân lạnh lùng nói: "Đinh Cố Tài nhân lúc Thải Tiên say rượu, làm chuyện súc sinh. Dựa theo luật pháp Đại Ngụy, làm bẩn nữ tử chưa lập gia thất, để giữ gìn thanh danh của nữ nhi, sẽ bí mật thẩm vấn, phạt năm mươi trượng, sung vào quân biên cương hai mươi năm khổ dịch. Chuyện ác thế này, dĩ nhiên phải báo quan."
Tẩu tử Đinh gia nghe xong, lập tức la lên với Đinh thị: "Đều là người trong nhà, Cố Tài và Thải Tiên đều là hai đứa trẻ vô tư, biểu huynh muội thanh mai trúc mã lớn lên, trước kia hai nhà chúng ta không phải cũng đã thương nghị thân càng thêm thân sao? Dù gì cũng chỉ là trẻ con uống say phạm phải chuyện hồ đồ, cần gì phải báo quan? Con ta nếu như xảy ra chuyện, Đinh gia ta tuyệt đối sẽ không nhận ngươi làm biểu muội!"
Đinh gia đại cữu tử cũng cười theo nói: "Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, đây không phải chuyện rất tốt sao? Con ta không xứng có một người vợ hiền lương, chúc mừng Tô đại gia sắp được làm ngoại tổ phụ."