-
Chương 40: Mưu sự tại nhân
Hơn nữa người của lục Hoàng tử cũng thăm dò được Hàn Lâm Phong đúng là đã sớm coi trọng nữ tử này, trước đó tặng nhũ hương cho nàng để lấy lòng, nghe nói còn đến nha môn để cứu người.
Vậy ra là công tử phong lưu này thèm nhỏ dãi người ta đã lâu, cầu mà không được, nên lúc này mới gây ra bê bối náo động đến thế.
Cũng không biết Bắc Trấn Vương ở Lương châu mà biết, có tức giận đến mức vào kinh trong đêm, đánh chết tươi nhi tử bất tài này hay không.
Nếu đổi là người ngoài, lục Hoàng tử có thể xem xét kỹ một phen. Đáng tiếc đây lại là Hàn Lâm Phong, hắn ta nửa con mắt cũng không thèm để ý, tự động chắc chắn hắn không liên quan đến chuyện bắt cóc Tào Thịnh.
Ngoài ra sự việc này thật đáng hổ thẹn, hiện tại điều mà lục Hoàng tử sợ nhất chính là trong tiệc rượu của hắn ta có dân nữ bị vấy bẩn truyền đến tai phụ hoàng, nếu thật sự xảy ra, mới là cực kỳ cực kỳ hỏng bét!
Hàn Lâm Phong đáng chết! Mặt hàng thế này, vậy mà tiểu di tử còn khóc lóc đòi gả!
Đã đến lúc đưa Phương Cẩm Thư đến, nhìn thật kĩ dáng vẻ chật vật người đầy vết máu của ý trung nhân của nàng ta!
Lục Hoàng tử hiện tại chỉ muốn làm thế nào đó để lắng lại tình thế, bảo vệ thanh danh của mình. Nếu lúc ấy không gây ầm ĩ tới khách hành hương, vốn có thể nhờ thích khách xử trí nữ tử kia.
Nhưng bây giờ toán khách hành hương đã nghe được phong thanh, đều đang bàn luận nói nữ nhân kia là một người mù, phái một tên sát thủ đến, đúng là làm trò hề cho thiên hạ, tháng Sáu có tuyết bay như lông ngỗng. Lại nói, lau cái mông bẩn thối thay Hàn Lâm Phong, hắn ta cảm thấy bẩn tay!
Nghĩ đến đây, lục Hoàng tử hằn học nói: "Đi, nói cho rõ với tên khốn đó, để hắn tỉnh rượu lại. Chuyện này ầm ĩ quá lớn, làm không tốt sẽ khiến dân chúng phẫn nộ. Hắn cho nữ tử kia thêm chút bạc cũng được, nạp nàng ta làm thϊếp cũng tốt, tóm lại là phải bịt miệng người nhà nàng ta lại! Nếu lại dám sai sót, lấy mạng nhà lành, đừng trách ta trở mặt bắt hắn vào Hình Tư thẩm vấn!"
Lại nói đến Tô Lạc Vân, sau khi bị ma ma lục Hoàng tử phái tới thẩm vấn trong phủ Thế tử, vở kịch này mới tính là kết thúc.
Nàng theo sự chỉ dẫn của Hương Thảo, tắm rửa rồi thay quần áo, ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, ổn định tâm thần. Tô Lạc Vân không muốn tắm rửa. Nhưng vừa rồi Hàn Lâm Phong hạ thủ quá tàn nhẫn, máu bắn tung tóe lên mặt nàng.
Nghe Hương Thảo nói, y phục của nàng đều loang lổ vết máu.
Nàng không muốn chút nữa trở về sẽ hù dọa đệ đệ, cho nên lúc thị nữ phủ Thế tử đem nước nóng đến, nàng liền bảo Hương Thảo mời bọn hạ nhân phủ Thế tử ra ngoài, sau đó đóng cửa lại vội vàng lau rửa.
Cánh tay Hương Thảo cử động theo thói quen, nhưng đầu óc lại ngơ ngơ ngác ngác, cả thấy cả hơn nửa ngày giống như đang nằm mơ.
Nàng ta chỉ bị thị vệ lôi đến bên ven đường một lát thôi, sao Thế tử gia kia lại đột nhiên bộc phát thú tính, bổ nhào vào tiểu thư đang ở một mình với hắn?
Lúc Hương Thảo đi tới, cũng bị những vết máu nhỏ kia dọa đến mức chân run lẩy bẩy, không khỏi hét lớn.
Mà Khánh Dương kia còn cùng nàng ta hét, hét cái gì mà Thế tử gia coi trọng tiểu thư nhà ngươi, là cho nhà ngươi thể diện rất lớn, vậy mà kẻ nhận được thể diện lại nói mấy lời láo xược.
Hai người thi nhau hét lên, đến mức thu hút không ít người tới.
Hương Thảo cực kỳ hối hận, cảm thấy mình lúc đó không nên hét lên. May mắn, cô nương đã che mặt lại, kịp thời xuống núi, mới không bị ai trông thấy, nếu không chẳng phải thanh danh sẽ bị hủy hết sao?
Sau đó, Khánh Dương lại dẫn người áp tải mình và tiểu thư... Cái này... Đây là muốn trị tội tiểu thư sao?
Hương Thảo lại nhìn Tô Lạc Vân dáng vẻ vẫn bình tĩnh như cũ, rõ ràng thanh danh đã bị tổn hại, thế giới giống như sụp đổ, tê tái chết lặng.
"Đại cô nương, người... vẫn ổn chứ?"
Tô Lạc Vân ừ một tiếng, sau đó chậm rãi giơ tay lên...
Hương Thảo giật mình, lần nữa trừng mắt gào thét: "Đại cô nương! Người phải nghĩ thoáng chút, tuyệt đối không được làm những chuyện ngu ngốc!"
Lạc Vân cảm thấy vừa rồi chải đầu cài trâm quá chặt, da đầu bị siết lại, cho nên muốn xê dịch một chút. Nhưng ai ngờ nàng vừa đưa tay lên cây trâm, Hương Thảo liền nghẹn ngào kêu khóc nhào tới, giữ cổ tay nàng lại.
Sau khi nàng ta kêu khóc, Tô Lạc Vân có chút dở khóc dở cười, hóa ra Hương Thảo nghi ngờ mình muốn lấy cây trâm đâm cổ tự sát, nên mới khóc điên cuồng như thế.
Nha đầu này sức lực cũng đủ lớn, Lạc Vân nhất thời không thoát được, đành mở miệng dỗ dành: "Được rồi Hương Thảo, ta không muốn chết, ngươi mau buông tay ra đi!"
Ngay lúc chủ tớ đang hiểu lầm chồng chất, bị vướng vào một chỗ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Lạc Vân đẩy Hương Thảo ra, nói: "Ta thật sự sẽ không tự đâm mình đâu, đau lắm! Nhanh đi mở cửa đi!"
Lúc Hương Thảo lau nước mắt mở cửa, tròng mắt lập tức trừng lên đầy phẫn nộ.
Ra là Hàn Lâm Phong đã được băng bó vết thương kỹ càng, đổi một thân trường bào nhạt khói, đang đứng trước cửa như một con chó.
Nếu không nói ra, ai nhìn vào hàng lông mày rậm và đôi mắt sáng, nam tử vân thanh phong nhã trước mắt, có đánh chết cũng không nghĩ một dung mạo thần tiên này lại làm ra loại chuyện cầm thú kia...
Không đợi Hương Thảo mở miệng, Lạc Vân liền giành nói: "Là Thế tử tới, ngươi đi ra ngoài một lúc, ta có vài lời muốn nói với Thế tử."
Hương Thảo mặc dù không yên lòng, nhưng Lạc Vân vẫn kiên trì hết lần này đến lần khác, nàng ta cũng đành phải nghe theo lệnh, đi theo Khánh Dương canh giữ ở ngoài cửa, mắt to trừng mắt nhỏ.
Đợi sau khi Hàn Lâm Phong đóng kỹ cửa phòng, Lạc Vân ngửi thấy mùi thuốc bay đến gần, nhẹ giọng hỏi: "Vết thương của Thế tử có nghiêm trọng không?"
Nàng đã sớm biết vẻ bất cần đời của hắn chỉ là ngụy trang, thế nhưng không ngờ rằng, hắn xuống tay với chính mình lại tàn nhẫn như vậy, có lẽ vết thương trên người hẳn là rất nặng.
Hàn Lâm Phong ngồi đối diện Lạc Vân, thay nàng rót một chén trà rồi nói: "Ta tự có chừng mực, dù sao cũng chỉ là những vết thương da thịt, qua mấy ngày sẽ khép lại và kết vảy. Đệ đệ của nàng bên kia, ta chỉ bảo với nó, lúc nàng lên núi bị đau chân, được ta đưa xuống chữa trị, lang trung không cho nàng đi lại, cần ở lại phủ thượng ta điều dưỡng. Nếu nó tới thăm nàng, ta sẽ bảo thị vệ không cho vào, ước chừng sáng mai sau khi ta vào cung mới có thể để nàng trở về."
Lông mày nhỏ nhắn của Lạc Vân khẽ nhíu lại, không hiểu vì sao sau khi hắn vào cung mới chịu thả người.
Lúc ấy tình thế cấp bách, nàng không thể nghĩ nhiều, chỉ có thể trước mắt giải quyết tình thế tắm rửa khó xử của lục Hoàng tử rồi tính.
Nhưng sau khi nàng xuống núi tỉnh táo lại, cảm thấy biện pháp này để lại hậu hoạn vô tận. Một trong số đó chính là, nàng đã "đả thương" hoàng tự, nên giải quyết thế nào đây?
Nếu dựa theo vương pháp, dĩ nhiên kẻ "khi nhục" dân nữ, Hàn Thế tử sẽ lãnh phạt.
Nhưng hoàng gia cần mặt mũi, huống hồ gì sự việc xảy ra ngay trên tiệc rượu của lục Hoàng tử, đây đều sẽ làm chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không còn gì cả.
Suy nghĩ theo hướng này, biện pháp tồi tệ nhất chính là kiện nàng hành thích Thế tử, từ đó, tống nàng vào ngục hỏi tội, che đậy chuyện xấu...
Khi Tô Lạc Vân nghĩ đến điểm ấy, trong lòng thực sự giật mình, không biết Hàn Lâm Phong có nhớ đến tình nghĩa, đặt nàng đã "trượng nghĩa" cứu giúp lên trên tình cảm, chừa cho nàng một còn đường sống hay không.
Lúc nàng đang định thăm dò, Hàn Lâm Phong đã sớm nghĩ đến chuyện này, chậm rãi mở miệng nói: "Nàng đừng quá lo lắng. Ta đã sớm nói sẽ lo cho thanh danh của tiểu thư, bây giờ cũng chỉ có thể để nàng vào phủ, hai mái nhà mới có thể bình an."
Tô Lạc Vân ngây ngẩn cả người, nàng không ngờ Hàn Lâm Phong lại đề cập tới việc này, không khỏi có chút bật cười: "Thế tử, khó khăn của ngài tạm thời đã qua rồi, sao lại còn nói lời này?"
Chưa nói đến những câu này, chỉ nhìn Hàn Lâm Phong, cũng cảm thấy không phải là nam tử đáng để phó thác cả đời.
Hắn lòng dạ thâm trầm, không biết sau lưng hắn còn có những chuyện kiêng kỵ gì nữa, loại nam tử này, sau khi báo ân, đương nhiên phải cách xa chút mới tốt.
Nàng tự thấy thân phận không xứng. Về phần hắn nói vào phủ, có lẽ cũng có ý nạp mình làm thϊếp.
Hắn đúng là muốn bảo vệ thanh danh của nàng.
Nhưng chuyện tổn hại danh tiết, nàng thật sự không quan tâm! Luật pháp Đại Ngụy không nói thân quyến của nữ tử thất tiết không thể làm quan! Càng không nói nữ tử mất danh tiết không thể mở cửa hàng kiếm tiền.
Nếu phong ba quá lớn, nàng không thể kinh doanh ở kinh thành được nữa, cùng lắm thì đến Lâm huyện mở cửa hàng, thanh danh bị tổn hại thì sao? Nàng không nhìn thấy sắc mặt khinh bỉ của người ta, và nàng cũng không thể trì hoãn việc ăn uống!
Về phần thanh danh nhi nữ Tô gia, sau nhiều lần trải qua sự giày vò của Đinh thị, cũng chẳng còn lại gì cả. Muội muội Thải Tiên hẳn đã trở nên đủ kiên cường để tiếp nhận một đợt sóng đáng sợ khác.
Bản thân nàng muốn khi mình dần dần già đi, hưởng thụ để phù hoa chốn hồng trần, sẽ mang theo số ngân lượng đã kiếm đủ, lên núi dựng một căn phòng, trồng một vườn hoa, nghe chim hót trong núi, chạm tuyết rơi hoa bay, theo sư thái ăn chay lễ Phật, theo đuổi thanh tịnh trong lòng.
Nghĩ như vậy, lời đề nghị của Thế tử thật sự không cần thiết.
Sau khi nghe Tô Lạc Vân nhã nhặn từ chối, Hàn Lâm Phong cũng không nói gì, chỉ thản nhiên đáp: "Nàng không phải không nghĩ thông suốt, nhưng việc này nếu không làm tốt, sẽ liên quan càng nhiều đến nàng, cho dù nàng có thể xua đuổi khỏi suy nghĩ của mình, nhưng những người nhà của nàng vẫn sẽ phải hao tâm tổn trí để giải quyết. Hơn nữa vào phủ Thế tử, có gì không tốt?"
Hắn không đợi Lạc Vân mở miệng, lại nói tiếp: "Sau khi nàng vào phủ, mọi chuyện đều như thường lệ, ta sẽ không quản thúc nàng. Ta ở kinh thành cũng không giả ngốc được quá lâu, cùng lắm thêm một hai năm rồi sẽ quay lại Lương châu, đến lúc đó nếu nàng không thích Lương châu hoang vắng, ta cũng có thể không dẫn nàng theo về Lương châu..."
Nếu nàng thích nơi phồn hoa, hắn có thể không mang nàng về Lương châu, tìm một nơi phồn hoa lập phủ.
Lạc Vân nghe điều này, cảm thấy đã nghe rõ được ý tứ của Thế tử.
Tội danh làm vấy bẩn dân nữ quá mất mặt, nếu hắn nạp nàng, hai bên đều có thể bớt lo nghĩ về thanh danh, nàng cũng đỡ phải ứng phó với phụ thân.
Sau khi sóng gió qua đi, lúc hắn trở về Lương châu, sẽ thả nàng xuất phủ, dù sao cũng chỉ là một tiểu thϊếp, thả người thậm chí không cần theo trình tự rườm rà.
Đường đường là một Thế tử gia, một người thϊếp mắt mù vĩnh viễn không xứng.
Nhưng cho dù chỉ là kế tạm thời, nàng vẫn cảm thấy không cần phiền phức như thế.
Lúc nàng đang muốn mở lời, Hàn Lâm Phong lại nói: "Ta biết nàng độc lập không thích dựa vào người khác, ta cũng không phải là người tốt để nàng có thể dựa vào, nhưng ta vẫn hy vọng tiểu thư hiểu rõ, ta và nàng cùng đi một đoạn đường này, dù sao cũng tốt hơn là nàng một mình đi tiếp... Nàng không lấy chồng, từ đầu đến cuối nàng vẫn không thể thoát khỏi những chuyện xấu của Tô gia. Ít ra, ta sẽ không để nàng và đệ đệ nàng bị liên lụy bởi Tô gia."
Lạc Vân trầm mặc, một câu "một mình đi tiếp" kia quả nhiên chỉ có tri kỷ mới có thể nói ra.
Điều Thế tử nói với nàng không phải về tình yêu, mà là về hiện thực lãnh khốc. Kỳ thật nàng không biết lời nói của người khác đáng sợ đến thế nào, có lẽ là vượt qua sức tưởng tượng hiện tại của nàng.
Nếu nàng không lấy chồng, nàng sẽ mãi nằm trong sự kiểm soát của phụ thân.
Có thể gả một lần, dù chỉ làm thϊếp cho người ta, nếu chuyện "làm ăn" với Thế tử suôn sẻ, hợp tác vui vẻ, hắn chịu cho mình một lối thoát, nàng vẫn có thể tìm được tự do tự tại cho mình...
Vị Thế tử này nói chuyện hòa hoãn, giọng nói đầy cuốn hút, rất có sức thuyết phục.
Cho dù Lạc Vân trong lòng đã có cảnh giác, nhưng cũng gần như bị hắn thuyết phục.
Nàng không muốn đưa ra quyết định quá nhanh, thế là chỉ nhẹ nhàng nói: "Để ta suy nghĩ thêm..."
Đôi mắt Hàn Lâm Phong liếc nhìn gò má trắng như tuyết của nàng, nàng lúc này đang khẽ cắn răng, rõ ràng đã lâm vào tình thế khó xử.
Hắn không nói gì nữa, sau khi để Tô Lạc Vân nghỉ ngơi một lúc, liền quay người rời khỏi viện tử.
Đúng lúc này, sau khi hắn vào thư phòng, có người đến để mật báo: "Thế tử, có tin. Người kia đang bị giam ở Hình Tư."
Hàn Lâm Phong cầm lấy tờ giấy, cọ cọ bút, chậm rãi nói: "Người đã không còn quan trọng nữa, phải lấy được lời khai của hắn, xem hắn đã thú nhận những gì. Hơn nữa hắn đã biết quá nhiều, lại không chịu được cực hình, không giữ lại được, hành động bí mật chút, đi đi..."
Chỉ vài ba câu, hắn đã định đoạt sinh tử của một người. Hình Tư dù nghiêm ngặt, nhưng nếu muốn gϊếŧ người diệt khẩu cũng có rất nhiều lỗ hổng. Hắn ở kinh thành ăn chơi nhiều năm, kết giao không phải tất cả đều là những tay ăn chơi hay ca cơ.
Sau khi phân phó xong, hắn đưa bức thư đã viết xong giao cho Khánh Dương ở bên: "Đi, đem cái này đưa đến phủ thượng Lỗ Quốc công."
Khánh Dương cúi đầu liếc nhìn, là thư viết cho Phương nhị tiểu thư.
Hắn ta cẩn thận nhắc nhở: "Thế tử, gửi thư lúc sáng thế này, chỉ sợ không đến được tay Phương nhị tiểu thư?"
Hiện tại phủ Lỗ Quốc công đang phòng bị Thế tử, chẳng khác gì đang phòng bị một con chuột trộm kho, sợ gặm mất hòn ngọc quý trên tay nhà ông ta.
Nếu không dùng chút thủ đoạn, bức thư này e rằng sẽ bị người ta giữ lại từ cánh cửa đầu tiên.
Nhưng Hàn Lâm Phong chỉ xua xua tay, yêu cầu hắn ta nhất định phải đưa thư cho người gác cổng, còn lại, không cần phải để ý đến.
Hôm nay là mười bốn giữa tháng, theo lệ cũ, Hoàng hậu sẽ triệu tập vài phu nhân quen biết cùng ăn cơm trưa.
Đưa thư trước buổi trưa mới tốt...
Tiếp đến, hắn lại lấy ra một tờ giấy, lưu loát viết tên của vài món ăn, bảo gã sai vặt đưa đến phòng bếp.
Hắn luôn tản bộ dưới bức tường hậu hoa viên, cũng giống như con mèo A Vinh của hắn, hắn hiểu rất rõ thực đơn của tiểu viện tử Tô gia, cho nên món ăn phân phó cho đầu bếp đi làm cũng đều là những món Lạc Vân thích ăn.
Nàng đã mệt mỏi một trận như thế, tóm lại nên ăn nhiều để điều dưỡng.
Về phần còn lại... Hàn Lâm Phong nhắm mắt nằm trên giường êm, hắn phải ngẫm nghĩ lại xem còn bỏ sót chỗ nào không, dù sao cơ hội tốt như vậy, đúng là cơ hội trời cho!
Hắn đã nói với nàng, nếu đã dính vào hắn, muốn thoát cũng không được. Câu nói này, không phải là hắn tùy tiện nói ra...
Lại nói đến Lạc Vân, người trong núi đóng vai một liệt nữ, đúng là có chút mệt mỏi, cho nên mặc dù đổi chỗ, nhưng vẫn nằm trên giường chợp mắt được một lúc.
Lúc ăn cơm tối, phòng bếp bưng tới đồ ăn Thế tử phân phó – tương măng đông không có gừng băm, cá chưng đậu, còn có sườn xào chua ngọt, xương được thay bằng củ khoai.
Lạc Vân từ sau khi bị bệnh về mắt thì không thích gặm xương nữa, vì không nhìn thấy, ăn loại thức ăn này sẽ cảm thấy chật vật.
Điền ma ma thầm biết nàng thích ăn món này, cố ý đổi xương trong thịt thành củ khoai, không cần gặm ăn hay gỡ thịt, có thể ăn nguyên cả một miếng.
Măng mùa đông cùng cá chưng kia miễn cưỡng có thể cho rằng đầu bếp có cùng khẩu vị, nhưng loại đồ ăn đặc thù như xương sườn này, không thể nói là ngẫu nhiên được.
Lạc Vân khó khăn nuốt xuống một miếng xương sườn, đột nhiên cảm thấy hàng xóm của nàng không biết từ lúc nào đã nắm rõ áo cơm sinh hoạt thường ngày của mình.
Nếu như đổi thành Phương nhị tiểu thư, có lẽ sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng Lạc Vân thì lại có chút hoảng hốt.
Một nữ mù không có gì quan trọng như nàng, nam nhân kia lại có thể quan sát cẩn thận đến như vậy, nắm vô cùng chắc chắn, lòng dạ tâm cơ thế này, thật sự đáng sợ!
Nếu nói Lục gia là một tòa lầu cao, thì Hàn Lâm Phong chính là vực sâu không thấy đáy.
Tô Lạc Vân ăn xong xương sườn mỹ vị mà Thế tử tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng, cũng hạ quyết tâm: Nàng ý thức không thể trông cậy vào nam nhân này, dù sao cái thuyền hỏng của Thế tử cũng không biết sẽ lái về nơi nào, nàng có bị đánh chết cũng sẽ không gả cho hắn làm thϊếp.
Đợi ăn tối xong, Tô Lạc Vân liền muốn tìm tới Hàn Lâm Phong, khéo léo biểu đạt không muốn làm phiền Thế tử, trời thì đã tối, nàng cũng không muốn qua đêm ở phủ Thế tử.
Nhưng quản sự lại nói, trước cơm tối, Bệ hạ đã gọi Thế tử vào cung rồi.
Lạc Vân đành chờ đợi, chờ đến khi trời đầy sao, cửa cung hẳn đã đóng lại, vẫn không thấy Thế tử trở về.
Rõ ràng, hắn đây đã qua đêm trong cung.
Lạc Vân không đợi được nữa, muốn trở về. Vừa ra khỏi cửa phòng thì bị thị vệ ngăn cản, chỉ nói Thế tử đã bàn giao, không có lệnh của hắn, không thể để tiểu thư trở về.
Tô Lạc Vân bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục đợi Hàn Lâm Phong. Nhưng qua cả một đêm, người vẫn chưa trở về.
Tô Lạc Vân mặc dù không hiểu môn đạo triều đình, nhưng trong lòng không khỏi có chút hồi hộp.
Qua đêm trong cung, hẳn là dữ nhiều lành ít rồi?
Qua đêm đầu tiên, cho đến buổi trưa ngày thứ hai, Hàn Lâm Phong mới được Khánh Dương dìu trở về phủ.
Ra là Hàn Lâm Phong đã phải quỳ một đêm ở đại điện, cho đến khi hôm nay Hoàng đế hạ triều mới nhớ có người là hắn đến, mới sai người thả hắn xuất cung.
Hàn Lâm Phong mặc dù võ nghệ cao cường, nhưng dưới gối không có cái đệm nào, trên phiến đá cứng rắn trải qua một đêm, ngay cả một hán tử ương ngạnh cũng cảm thấy đau khổ một lần.
Lúc Tô Lạc Vân đến thư phòng gặp hắn, nha hoàn đang dùng khăn nóng chườm lên đầu gối phát sưng của Hàn Lâm Phong.
Đợi khi nha hoàn bưng chậu rời khỏi, Tô Lạc Vân liền nói ra ý định của mình.
Có lẽ vì nhận được sự yêu mến của Thế tử, nàng mới vượt qua được mấy phần gian nan. Nàng là một người trọng ân tình, cho nên chuyện hôm đó coi như là hồi báo ân nhân.
Về phần danh tiết, không chỉ có thể dùng danh phận là cứu được, bạc cũng cứu được.
Thế tử gia có thể tuyên bố với bên ngoài, đã cho nữ tử kia đầy đủ bạc, đã chặn được miệng của nàng.
Hàm Lâm Phong tựa hồ đã sớm dự liệu được phản ứng của nàng, sau khi vô cùng kiên nhẫn lắng nghe lý do thoái thác của nàng, không hề áy náy mà thản nhiên nói: "Thật sự xin lỗi tiểu thư, hôm qua Bệ hạ đã hạ chỉ, để cho ta nhanh chóng cưới nàng vào phủ... Về phần bồi thường bạc, nếu nàng chưa tính đến, vậy sính lễ muốn chuẩn bị bao nhiêu?"
Đây thật là một tia sét đánh giữa trời quang, Tô Lạc Vân há miệng, không biết Thế tử đang nói nhảm gì vậy.
Hàn Lâm Phong nói đó là sự thật.
Lục Hoàng tử sợ phụ hoàng từ người khác biết được chuyện này, ảnh hưởng xấu đến danh dự của mình, cho nên hôm qua đã sớm vào cung, nói cho Bệ hạ biết chuyện .
Bởi vì chưa có đầu mối của nội gian kia, nên nói ra chỉ chứng tỏ mình vô năng.
Vì thế, lục Hoàng tử đã giấu chuyện truy tìm nội gian, chỉ nói mình mở tiệc chiêu đãi khách khứa bạn bè, nhưng không ngờ Hàn Lâm Phong đã uống rượu ở chỗ khác, chưa tới yến hội đã ngay giữa sườn núi làm chuyện điên loạn.
Nhưng hắn ta vừa mở miệng, Bệ hạ lại nói đã biết. Ra là Tiêu phi nương nương lúc dẫn theo cửu Hoàng tử đến thương nghị hôn sự của Hoàng tử, thuận tiện nói ra chuyện nóng đã nghe được từ phu nhân khác.
Lục Hoàng tử trong lòng thầm mắng Tiêu phi gian xảo kia, dám chạy trước hắn ta cáo trạng!
Ngụy Huệ đế hai lần liên tiếp nghe chuyện quấy phá của Hàn Lâm Phong, nhíu mày mấy lần.
Nếu là hoàng tông khác, Bệ hạ có lẽ sẽ nhớ đến tình nghĩa dòng họ, thay tử tôn bất hiếu che đậy chút chuyện xấu.
Nhưng người phạm phải việc này lại là Hàn Lâm Phong, Bệ hạ giống như lục Hoàng tử, chẳng muốn thay hắn lau dọn.
Loại chuyện khốn nạn này, cũng đáng để nói với ông ta sao? Bệ hạ để cho lục Hoàng tử tự mình xem xét xử lý.
Sau khi Bệ hạ không mặn không nhạt nhắc nhở lục Hoàng tử nhất định phải chú ý phong thanh, thì Hoàng hậu tới Ngự thư phòng gặp Bệ hạ.
Hóa ra Hàn Lâm Phong đã gây ra họa lớn như thế, vậy mà vẫn còn có tâm trạng nhàn rỗi viết thư cho Phương gia nhị tiểu thư, trong thư đều là những lời dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt nữ tử của một tên khốn.
Ý tứ đại khái là bản thân nhất thời không quan sát, dây dưa với nữ tử thương hộ, hắn vốn muốn chỉ nạp nàng làm thϊếp cho xong việc. Không ngờ nữ tử thương hộ kia khẩu vị quá lớn, không muốn làm thϊếp. Hiện tại lục Hoàng tử cũng ép hắn phải nghe theo tâm ý của nữ tử kia, không thể làm lớn chuyện. Hắn đến tận bây giờ đã cảm thấy hối hận, không bằng sớm cưới Phương nhị tiểu thư, cứ như vậy, chuyện của hậu trạch, có thể để Phương nhị tiểu thư xử lý, hắn tránh đi cho thanh nhàn. Mong rằng tiểu thư rộng lượng, cho hắn cơ hội kết thành uyên ương.
Vài ngày trước, tiểu nha đầu nhà Lỗ Quốc công liền buộc mẫu thân của nàng ta đến chỗ Hoàng hậu để cầu xin, nói mấy lời khùng điên như kiếp này ngoại trừ Hàn Lâm Phong, ai cũng không gả.
Lúc trước vì Ngư Dương Công chúa, Hoàng hậu mắng cũng đã mắng, phạt cũng đã phạt, nhưng cũng không làm nên chuyện. Trừ phi ác độc quyết tâm coi như chưa từng sinh ra nữ nhi này, không thì bậc làm phụ mẫu phải làm thế nào đây?
Đến tận bây giờ, Hoàng hậu vẫn âu sầu trong lòng, rất đồng cảm với phu nhân Lỗ Quốc công.
Lỗ Quốc công phu nhân vốn còn có thể lấy cớ Hàn Lâm Phong không thích Phương Cẩm Thư, phản bác lời nói khùng điên của nữ nhi.
Thật không ngờ, Hàn Lâm Phong kia sau khi gây ra một vụ bê bối, thế mà còn vụиɠ ŧяộʍ viết thư cho Phương Cẩm Thư, vọng tưởng muốn Phương gia đến thay hắn dọn dẹp, quả thực vô sỉ cực kỳ!
Lỗ Quốc công phu nhân sau khi chặn được bức thư này liền vội vàng tiến cung, bà ta trong lúc âm thầm nói cho Hoàng hậu nghe, tức giận đến toàn thân phát run, nước mắt không ngừng rơi.
Hoàng hậu trấn an Lỗ Quốc công phu nhân, nói sẽ báo chuyện này với Bệ hạ, Bệ hạ nhất định sẽ suy nghĩ thay cho phu phụ Quốc công.
Hoàng hậu không phải là người chỉ trấn an suông, chỉ là trước khi bà ta nhắc chuyện Phương Cẩm Thư với Hoàng đế thì đã bị Ngụy Huệ đế phủ định.
Lỗ Quốc công là bậc lão thành của triều đình, quyền cao chức trọng, lúc trước ông ta để lục Hoàng tử cưới nữ nhi nhà Lỗ Quốc công, cũng là bởi vì Lỗ gia là sống lưng hộ quốc.
Nếu đem một người quyền quý gán cho một Vương tộc đã suy thoái thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Ngụy Huệ đế lúc ấy nghe được liền nhíu mày khoát tay.
Hoàng hậu lại nói, nhị nha đầu Phương gia kia giống như bị Ngư Dương nhập, nhìn là biết muốn liều chết gả cho Hàn Lâm Phong. Nếu Bệ hạ không giúp đỡ, Phương nhị kia nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ khiến cho phu phụ Lỗ Quốc công có khúc mắc trong lòng.
Cho nên mối hôn sự này mặc dù không ổn, nhưng Bệ hạ cũng không nên cự tuyệt, chỉ cần giữ lại chút thể diện thôi.
Đại Ngụy bây giờ bình định được nửa giang sơn là dựa vào sự giúp đỡ của các thế gia*.
*Thế gia: gia tộc có nhiều đời vinh hiển.
Nhớ ngày đó Ngụy Tuyên đế Hàn Úc có thể chiếm được hoàng vị của hoàng chất nhi, cũng chính là nhờ vào những đại thế gia này toàn lực nâng đỡ.
Khi đó, Thánh Đức Hoàng đế thích việc lớn hám công to, không để ý chúng thần phản đối mà ra sức chủ chiến, không được lòng thế gia.
Chiến đấu với Kim Phất, vốn hao người tốn của, hết lần này đến lần khác Thánh Đức Ngụy Tông đế làm ra chuyện lấy ruộng sung công, muốn thế gia tạm tiếp ứng, kết quả một chuyến viễn chinh, liền ném đi hoàng vị, làm hại con cháu mình cho tới bây giờ vẫn ở Lương châu cạp đất.
Thánh Đức đế bị phế, có thế nói là do không nhìn rõ thế sự, tự mình tìm tai họa.
Ngụy Huệ đế biết quá trình lúc trước phụ hoàng phế đế, đương nhiên rõ ràng thế gia chiếm vị trí hết sức quan trọng, lời của Hoàng hậu cũng có lý, không thể không suy tính.
Cũng may Hàn Lâm Phong kia cũng chỉ là một tên bù nhìn, sớm lên tiếng chướng mắt Phương nhị. Bệ hạ vẫn có thể lấy cớ thương cảm cho tôn bối của tiên đế, không thể làm loạn uyên ương.
Nhưng bây giờ, tên khốn Hàn Lâm Phong vừa gây ra đại họa, tự biết không thể nào kết thúc, còn muốn thông đồng với Phương Cẩm Thư, trông cậy vào phủ Lỗ Quốc công sẽ bảo vệ hắn!
Bức thư cầu cứu phong tình rả rích kia cứ như vậy khiến Hoàng đế trằn trọc.
Hoàng hậu không biết xử trí thế nào, nhưng Bệ hạ lại nhìn tờ giấy đầy ngôn từ hoang đường mà cười – đây đúng là muốn ngủ gật liền có người đưa gối cho, quá trùng hợp!
------------HẾT CHƯƠNG 40------------
Vậy ra là công tử phong lưu này thèm nhỏ dãi người ta đã lâu, cầu mà không được, nên lúc này mới gây ra bê bối náo động đến thế.
Cũng không biết Bắc Trấn Vương ở Lương châu mà biết, có tức giận đến mức vào kinh trong đêm, đánh chết tươi nhi tử bất tài này hay không.
Nếu đổi là người ngoài, lục Hoàng tử có thể xem xét kỹ một phen. Đáng tiếc đây lại là Hàn Lâm Phong, hắn ta nửa con mắt cũng không thèm để ý, tự động chắc chắn hắn không liên quan đến chuyện bắt cóc Tào Thịnh.
Ngoài ra sự việc này thật đáng hổ thẹn, hiện tại điều mà lục Hoàng tử sợ nhất chính là trong tiệc rượu của hắn ta có dân nữ bị vấy bẩn truyền đến tai phụ hoàng, nếu thật sự xảy ra, mới là cực kỳ cực kỳ hỏng bét!
Hàn Lâm Phong đáng chết! Mặt hàng thế này, vậy mà tiểu di tử còn khóc lóc đòi gả!
Đã đến lúc đưa Phương Cẩm Thư đến, nhìn thật kĩ dáng vẻ chật vật người đầy vết máu của ý trung nhân của nàng ta!
Lục Hoàng tử hiện tại chỉ muốn làm thế nào đó để lắng lại tình thế, bảo vệ thanh danh của mình. Nếu lúc ấy không gây ầm ĩ tới khách hành hương, vốn có thể nhờ thích khách xử trí nữ tử kia.
Nhưng bây giờ toán khách hành hương đã nghe được phong thanh, đều đang bàn luận nói nữ nhân kia là một người mù, phái một tên sát thủ đến, đúng là làm trò hề cho thiên hạ, tháng Sáu có tuyết bay như lông ngỗng. Lại nói, lau cái mông bẩn thối thay Hàn Lâm Phong, hắn ta cảm thấy bẩn tay!
Nghĩ đến đây, lục Hoàng tử hằn học nói: "Đi, nói cho rõ với tên khốn đó, để hắn tỉnh rượu lại. Chuyện này ầm ĩ quá lớn, làm không tốt sẽ khiến dân chúng phẫn nộ. Hắn cho nữ tử kia thêm chút bạc cũng được, nạp nàng ta làm thϊếp cũng tốt, tóm lại là phải bịt miệng người nhà nàng ta lại! Nếu lại dám sai sót, lấy mạng nhà lành, đừng trách ta trở mặt bắt hắn vào Hình Tư thẩm vấn!"
Lại nói đến Tô Lạc Vân, sau khi bị ma ma lục Hoàng tử phái tới thẩm vấn trong phủ Thế tử, vở kịch này mới tính là kết thúc.
Nàng theo sự chỉ dẫn của Hương Thảo, tắm rửa rồi thay quần áo, ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, ổn định tâm thần. Tô Lạc Vân không muốn tắm rửa. Nhưng vừa rồi Hàn Lâm Phong hạ thủ quá tàn nhẫn, máu bắn tung tóe lên mặt nàng.
Nghe Hương Thảo nói, y phục của nàng đều loang lổ vết máu.
Nàng không muốn chút nữa trở về sẽ hù dọa đệ đệ, cho nên lúc thị nữ phủ Thế tử đem nước nóng đến, nàng liền bảo Hương Thảo mời bọn hạ nhân phủ Thế tử ra ngoài, sau đó đóng cửa lại vội vàng lau rửa.
Cánh tay Hương Thảo cử động theo thói quen, nhưng đầu óc lại ngơ ngơ ngác ngác, cả thấy cả hơn nửa ngày giống như đang nằm mơ.
Nàng ta chỉ bị thị vệ lôi đến bên ven đường một lát thôi, sao Thế tử gia kia lại đột nhiên bộc phát thú tính, bổ nhào vào tiểu thư đang ở một mình với hắn?
Lúc Hương Thảo đi tới, cũng bị những vết máu nhỏ kia dọa đến mức chân run lẩy bẩy, không khỏi hét lớn.
Mà Khánh Dương kia còn cùng nàng ta hét, hét cái gì mà Thế tử gia coi trọng tiểu thư nhà ngươi, là cho nhà ngươi thể diện rất lớn, vậy mà kẻ nhận được thể diện lại nói mấy lời láo xược.
Hai người thi nhau hét lên, đến mức thu hút không ít người tới.
Hương Thảo cực kỳ hối hận, cảm thấy mình lúc đó không nên hét lên. May mắn, cô nương đã che mặt lại, kịp thời xuống núi, mới không bị ai trông thấy, nếu không chẳng phải thanh danh sẽ bị hủy hết sao?
Sau đó, Khánh Dương lại dẫn người áp tải mình và tiểu thư... Cái này... Đây là muốn trị tội tiểu thư sao?
Hương Thảo lại nhìn Tô Lạc Vân dáng vẻ vẫn bình tĩnh như cũ, rõ ràng thanh danh đã bị tổn hại, thế giới giống như sụp đổ, tê tái chết lặng.
"Đại cô nương, người... vẫn ổn chứ?"
Tô Lạc Vân ừ một tiếng, sau đó chậm rãi giơ tay lên...
Hương Thảo giật mình, lần nữa trừng mắt gào thét: "Đại cô nương! Người phải nghĩ thoáng chút, tuyệt đối không được làm những chuyện ngu ngốc!"
Lạc Vân cảm thấy vừa rồi chải đầu cài trâm quá chặt, da đầu bị siết lại, cho nên muốn xê dịch một chút. Nhưng ai ngờ nàng vừa đưa tay lên cây trâm, Hương Thảo liền nghẹn ngào kêu khóc nhào tới, giữ cổ tay nàng lại.
Sau khi nàng ta kêu khóc, Tô Lạc Vân có chút dở khóc dở cười, hóa ra Hương Thảo nghi ngờ mình muốn lấy cây trâm đâm cổ tự sát, nên mới khóc điên cuồng như thế.
Nha đầu này sức lực cũng đủ lớn, Lạc Vân nhất thời không thoát được, đành mở miệng dỗ dành: "Được rồi Hương Thảo, ta không muốn chết, ngươi mau buông tay ra đi!"
Ngay lúc chủ tớ đang hiểu lầm chồng chất, bị vướng vào một chỗ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Lạc Vân đẩy Hương Thảo ra, nói: "Ta thật sự sẽ không tự đâm mình đâu, đau lắm! Nhanh đi mở cửa đi!"
Lúc Hương Thảo lau nước mắt mở cửa, tròng mắt lập tức trừng lên đầy phẫn nộ.
Ra là Hàn Lâm Phong đã được băng bó vết thương kỹ càng, đổi một thân trường bào nhạt khói, đang đứng trước cửa như một con chó.
Nếu không nói ra, ai nhìn vào hàng lông mày rậm và đôi mắt sáng, nam tử vân thanh phong nhã trước mắt, có đánh chết cũng không nghĩ một dung mạo thần tiên này lại làm ra loại chuyện cầm thú kia...
Không đợi Hương Thảo mở miệng, Lạc Vân liền giành nói: "Là Thế tử tới, ngươi đi ra ngoài một lúc, ta có vài lời muốn nói với Thế tử."
Hương Thảo mặc dù không yên lòng, nhưng Lạc Vân vẫn kiên trì hết lần này đến lần khác, nàng ta cũng đành phải nghe theo lệnh, đi theo Khánh Dương canh giữ ở ngoài cửa, mắt to trừng mắt nhỏ.
Đợi sau khi Hàn Lâm Phong đóng kỹ cửa phòng, Lạc Vân ngửi thấy mùi thuốc bay đến gần, nhẹ giọng hỏi: "Vết thương của Thế tử có nghiêm trọng không?"
Nàng đã sớm biết vẻ bất cần đời của hắn chỉ là ngụy trang, thế nhưng không ngờ rằng, hắn xuống tay với chính mình lại tàn nhẫn như vậy, có lẽ vết thương trên người hẳn là rất nặng.
Hàn Lâm Phong ngồi đối diện Lạc Vân, thay nàng rót một chén trà rồi nói: "Ta tự có chừng mực, dù sao cũng chỉ là những vết thương da thịt, qua mấy ngày sẽ khép lại và kết vảy. Đệ đệ của nàng bên kia, ta chỉ bảo với nó, lúc nàng lên núi bị đau chân, được ta đưa xuống chữa trị, lang trung không cho nàng đi lại, cần ở lại phủ thượng ta điều dưỡng. Nếu nó tới thăm nàng, ta sẽ bảo thị vệ không cho vào, ước chừng sáng mai sau khi ta vào cung mới có thể để nàng trở về."
Lông mày nhỏ nhắn của Lạc Vân khẽ nhíu lại, không hiểu vì sao sau khi hắn vào cung mới chịu thả người.
Lúc ấy tình thế cấp bách, nàng không thể nghĩ nhiều, chỉ có thể trước mắt giải quyết tình thế tắm rửa khó xử của lục Hoàng tử rồi tính.
Nhưng sau khi nàng xuống núi tỉnh táo lại, cảm thấy biện pháp này để lại hậu hoạn vô tận. Một trong số đó chính là, nàng đã "đả thương" hoàng tự, nên giải quyết thế nào đây?
Nếu dựa theo vương pháp, dĩ nhiên kẻ "khi nhục" dân nữ, Hàn Thế tử sẽ lãnh phạt.
Nhưng hoàng gia cần mặt mũi, huống hồ gì sự việc xảy ra ngay trên tiệc rượu của lục Hoàng tử, đây đều sẽ làm chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không còn gì cả.
Suy nghĩ theo hướng này, biện pháp tồi tệ nhất chính là kiện nàng hành thích Thế tử, từ đó, tống nàng vào ngục hỏi tội, che đậy chuyện xấu...
Khi Tô Lạc Vân nghĩ đến điểm ấy, trong lòng thực sự giật mình, không biết Hàn Lâm Phong có nhớ đến tình nghĩa, đặt nàng đã "trượng nghĩa" cứu giúp lên trên tình cảm, chừa cho nàng một còn đường sống hay không.
Lúc nàng đang định thăm dò, Hàn Lâm Phong đã sớm nghĩ đến chuyện này, chậm rãi mở miệng nói: "Nàng đừng quá lo lắng. Ta đã sớm nói sẽ lo cho thanh danh của tiểu thư, bây giờ cũng chỉ có thể để nàng vào phủ, hai mái nhà mới có thể bình an."
Tô Lạc Vân ngây ngẩn cả người, nàng không ngờ Hàn Lâm Phong lại đề cập tới việc này, không khỏi có chút bật cười: "Thế tử, khó khăn của ngài tạm thời đã qua rồi, sao lại còn nói lời này?"
Chưa nói đến những câu này, chỉ nhìn Hàn Lâm Phong, cũng cảm thấy không phải là nam tử đáng để phó thác cả đời.
Hắn lòng dạ thâm trầm, không biết sau lưng hắn còn có những chuyện kiêng kỵ gì nữa, loại nam tử này, sau khi báo ân, đương nhiên phải cách xa chút mới tốt.
Nàng tự thấy thân phận không xứng. Về phần hắn nói vào phủ, có lẽ cũng có ý nạp mình làm thϊếp.
Hắn đúng là muốn bảo vệ thanh danh của nàng.
Nhưng chuyện tổn hại danh tiết, nàng thật sự không quan tâm! Luật pháp Đại Ngụy không nói thân quyến của nữ tử thất tiết không thể làm quan! Càng không nói nữ tử mất danh tiết không thể mở cửa hàng kiếm tiền.
Nếu phong ba quá lớn, nàng không thể kinh doanh ở kinh thành được nữa, cùng lắm thì đến Lâm huyện mở cửa hàng, thanh danh bị tổn hại thì sao? Nàng không nhìn thấy sắc mặt khinh bỉ của người ta, và nàng cũng không thể trì hoãn việc ăn uống!
Về phần thanh danh nhi nữ Tô gia, sau nhiều lần trải qua sự giày vò của Đinh thị, cũng chẳng còn lại gì cả. Muội muội Thải Tiên hẳn đã trở nên đủ kiên cường để tiếp nhận một đợt sóng đáng sợ khác.
Bản thân nàng muốn khi mình dần dần già đi, hưởng thụ để phù hoa chốn hồng trần, sẽ mang theo số ngân lượng đã kiếm đủ, lên núi dựng một căn phòng, trồng một vườn hoa, nghe chim hót trong núi, chạm tuyết rơi hoa bay, theo sư thái ăn chay lễ Phật, theo đuổi thanh tịnh trong lòng.
Nghĩ như vậy, lời đề nghị của Thế tử thật sự không cần thiết.
Sau khi nghe Tô Lạc Vân nhã nhặn từ chối, Hàn Lâm Phong cũng không nói gì, chỉ thản nhiên đáp: "Nàng không phải không nghĩ thông suốt, nhưng việc này nếu không làm tốt, sẽ liên quan càng nhiều đến nàng, cho dù nàng có thể xua đuổi khỏi suy nghĩ của mình, nhưng những người nhà của nàng vẫn sẽ phải hao tâm tổn trí để giải quyết. Hơn nữa vào phủ Thế tử, có gì không tốt?"
Hắn không đợi Lạc Vân mở miệng, lại nói tiếp: "Sau khi nàng vào phủ, mọi chuyện đều như thường lệ, ta sẽ không quản thúc nàng. Ta ở kinh thành cũng không giả ngốc được quá lâu, cùng lắm thêm một hai năm rồi sẽ quay lại Lương châu, đến lúc đó nếu nàng không thích Lương châu hoang vắng, ta cũng có thể không dẫn nàng theo về Lương châu..."
Nếu nàng thích nơi phồn hoa, hắn có thể không mang nàng về Lương châu, tìm một nơi phồn hoa lập phủ.
Lạc Vân nghe điều này, cảm thấy đã nghe rõ được ý tứ của Thế tử.
Tội danh làm vấy bẩn dân nữ quá mất mặt, nếu hắn nạp nàng, hai bên đều có thể bớt lo nghĩ về thanh danh, nàng cũng đỡ phải ứng phó với phụ thân.
Sau khi sóng gió qua đi, lúc hắn trở về Lương châu, sẽ thả nàng xuất phủ, dù sao cũng chỉ là một tiểu thϊếp, thả người thậm chí không cần theo trình tự rườm rà.
Đường đường là một Thế tử gia, một người thϊếp mắt mù vĩnh viễn không xứng.
Nhưng cho dù chỉ là kế tạm thời, nàng vẫn cảm thấy không cần phiền phức như thế.
Lúc nàng đang muốn mở lời, Hàn Lâm Phong lại nói: "Ta biết nàng độc lập không thích dựa vào người khác, ta cũng không phải là người tốt để nàng có thể dựa vào, nhưng ta vẫn hy vọng tiểu thư hiểu rõ, ta và nàng cùng đi một đoạn đường này, dù sao cũng tốt hơn là nàng một mình đi tiếp... Nàng không lấy chồng, từ đầu đến cuối nàng vẫn không thể thoát khỏi những chuyện xấu của Tô gia. Ít ra, ta sẽ không để nàng và đệ đệ nàng bị liên lụy bởi Tô gia."
Lạc Vân trầm mặc, một câu "một mình đi tiếp" kia quả nhiên chỉ có tri kỷ mới có thể nói ra.
Điều Thế tử nói với nàng không phải về tình yêu, mà là về hiện thực lãnh khốc. Kỳ thật nàng không biết lời nói của người khác đáng sợ đến thế nào, có lẽ là vượt qua sức tưởng tượng hiện tại của nàng.
Nếu nàng không lấy chồng, nàng sẽ mãi nằm trong sự kiểm soát của phụ thân.
Có thể gả một lần, dù chỉ làm thϊếp cho người ta, nếu chuyện "làm ăn" với Thế tử suôn sẻ, hợp tác vui vẻ, hắn chịu cho mình một lối thoát, nàng vẫn có thể tìm được tự do tự tại cho mình...
Vị Thế tử này nói chuyện hòa hoãn, giọng nói đầy cuốn hút, rất có sức thuyết phục.
Cho dù Lạc Vân trong lòng đã có cảnh giác, nhưng cũng gần như bị hắn thuyết phục.
Nàng không muốn đưa ra quyết định quá nhanh, thế là chỉ nhẹ nhàng nói: "Để ta suy nghĩ thêm..."
Đôi mắt Hàn Lâm Phong liếc nhìn gò má trắng như tuyết của nàng, nàng lúc này đang khẽ cắn răng, rõ ràng đã lâm vào tình thế khó xử.
Hắn không nói gì nữa, sau khi để Tô Lạc Vân nghỉ ngơi một lúc, liền quay người rời khỏi viện tử.
Đúng lúc này, sau khi hắn vào thư phòng, có người đến để mật báo: "Thế tử, có tin. Người kia đang bị giam ở Hình Tư."
Hàn Lâm Phong cầm lấy tờ giấy, cọ cọ bút, chậm rãi nói: "Người đã không còn quan trọng nữa, phải lấy được lời khai của hắn, xem hắn đã thú nhận những gì. Hơn nữa hắn đã biết quá nhiều, lại không chịu được cực hình, không giữ lại được, hành động bí mật chút, đi đi..."
Chỉ vài ba câu, hắn đã định đoạt sinh tử của một người. Hình Tư dù nghiêm ngặt, nhưng nếu muốn gϊếŧ người diệt khẩu cũng có rất nhiều lỗ hổng. Hắn ở kinh thành ăn chơi nhiều năm, kết giao không phải tất cả đều là những tay ăn chơi hay ca cơ.
Sau khi phân phó xong, hắn đưa bức thư đã viết xong giao cho Khánh Dương ở bên: "Đi, đem cái này đưa đến phủ thượng Lỗ Quốc công."
Khánh Dương cúi đầu liếc nhìn, là thư viết cho Phương nhị tiểu thư.
Hắn ta cẩn thận nhắc nhở: "Thế tử, gửi thư lúc sáng thế này, chỉ sợ không đến được tay Phương nhị tiểu thư?"
Hiện tại phủ Lỗ Quốc công đang phòng bị Thế tử, chẳng khác gì đang phòng bị một con chuột trộm kho, sợ gặm mất hòn ngọc quý trên tay nhà ông ta.
Nếu không dùng chút thủ đoạn, bức thư này e rằng sẽ bị người ta giữ lại từ cánh cửa đầu tiên.
Nhưng Hàn Lâm Phong chỉ xua xua tay, yêu cầu hắn ta nhất định phải đưa thư cho người gác cổng, còn lại, không cần phải để ý đến.
Hôm nay là mười bốn giữa tháng, theo lệ cũ, Hoàng hậu sẽ triệu tập vài phu nhân quen biết cùng ăn cơm trưa.
Đưa thư trước buổi trưa mới tốt...
Tiếp đến, hắn lại lấy ra một tờ giấy, lưu loát viết tên của vài món ăn, bảo gã sai vặt đưa đến phòng bếp.
Hắn luôn tản bộ dưới bức tường hậu hoa viên, cũng giống như con mèo A Vinh của hắn, hắn hiểu rất rõ thực đơn của tiểu viện tử Tô gia, cho nên món ăn phân phó cho đầu bếp đi làm cũng đều là những món Lạc Vân thích ăn.
Nàng đã mệt mỏi một trận như thế, tóm lại nên ăn nhiều để điều dưỡng.
Về phần còn lại... Hàn Lâm Phong nhắm mắt nằm trên giường êm, hắn phải ngẫm nghĩ lại xem còn bỏ sót chỗ nào không, dù sao cơ hội tốt như vậy, đúng là cơ hội trời cho!
Hắn đã nói với nàng, nếu đã dính vào hắn, muốn thoát cũng không được. Câu nói này, không phải là hắn tùy tiện nói ra...
Lại nói đến Lạc Vân, người trong núi đóng vai một liệt nữ, đúng là có chút mệt mỏi, cho nên mặc dù đổi chỗ, nhưng vẫn nằm trên giường chợp mắt được một lúc.
Lúc ăn cơm tối, phòng bếp bưng tới đồ ăn Thế tử phân phó – tương măng đông không có gừng băm, cá chưng đậu, còn có sườn xào chua ngọt, xương được thay bằng củ khoai.
Lạc Vân từ sau khi bị bệnh về mắt thì không thích gặm xương nữa, vì không nhìn thấy, ăn loại thức ăn này sẽ cảm thấy chật vật.
Điền ma ma thầm biết nàng thích ăn món này, cố ý đổi xương trong thịt thành củ khoai, không cần gặm ăn hay gỡ thịt, có thể ăn nguyên cả một miếng.
Măng mùa đông cùng cá chưng kia miễn cưỡng có thể cho rằng đầu bếp có cùng khẩu vị, nhưng loại đồ ăn đặc thù như xương sườn này, không thể nói là ngẫu nhiên được.
Lạc Vân khó khăn nuốt xuống một miếng xương sườn, đột nhiên cảm thấy hàng xóm của nàng không biết từ lúc nào đã nắm rõ áo cơm sinh hoạt thường ngày của mình.
Nếu như đổi thành Phương nhị tiểu thư, có lẽ sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng Lạc Vân thì lại có chút hoảng hốt.
Một nữ mù không có gì quan trọng như nàng, nam nhân kia lại có thể quan sát cẩn thận đến như vậy, nắm vô cùng chắc chắn, lòng dạ tâm cơ thế này, thật sự đáng sợ!
Nếu nói Lục gia là một tòa lầu cao, thì Hàn Lâm Phong chính là vực sâu không thấy đáy.
Tô Lạc Vân ăn xong xương sườn mỹ vị mà Thế tử tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng, cũng hạ quyết tâm: Nàng ý thức không thể trông cậy vào nam nhân này, dù sao cái thuyền hỏng của Thế tử cũng không biết sẽ lái về nơi nào, nàng có bị đánh chết cũng sẽ không gả cho hắn làm thϊếp.
Đợi ăn tối xong, Tô Lạc Vân liền muốn tìm tới Hàn Lâm Phong, khéo léo biểu đạt không muốn làm phiền Thế tử, trời thì đã tối, nàng cũng không muốn qua đêm ở phủ Thế tử.
Nhưng quản sự lại nói, trước cơm tối, Bệ hạ đã gọi Thế tử vào cung rồi.
Lạc Vân đành chờ đợi, chờ đến khi trời đầy sao, cửa cung hẳn đã đóng lại, vẫn không thấy Thế tử trở về.
Rõ ràng, hắn đây đã qua đêm trong cung.
Lạc Vân không đợi được nữa, muốn trở về. Vừa ra khỏi cửa phòng thì bị thị vệ ngăn cản, chỉ nói Thế tử đã bàn giao, không có lệnh của hắn, không thể để tiểu thư trở về.
Tô Lạc Vân bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục đợi Hàn Lâm Phong. Nhưng qua cả một đêm, người vẫn chưa trở về.
Tô Lạc Vân mặc dù không hiểu môn đạo triều đình, nhưng trong lòng không khỏi có chút hồi hộp.
Qua đêm trong cung, hẳn là dữ nhiều lành ít rồi?
Qua đêm đầu tiên, cho đến buổi trưa ngày thứ hai, Hàn Lâm Phong mới được Khánh Dương dìu trở về phủ.
Ra là Hàn Lâm Phong đã phải quỳ một đêm ở đại điện, cho đến khi hôm nay Hoàng đế hạ triều mới nhớ có người là hắn đến, mới sai người thả hắn xuất cung.
Hàn Lâm Phong mặc dù võ nghệ cao cường, nhưng dưới gối không có cái đệm nào, trên phiến đá cứng rắn trải qua một đêm, ngay cả một hán tử ương ngạnh cũng cảm thấy đau khổ một lần.
Lúc Tô Lạc Vân đến thư phòng gặp hắn, nha hoàn đang dùng khăn nóng chườm lên đầu gối phát sưng của Hàn Lâm Phong.
Đợi khi nha hoàn bưng chậu rời khỏi, Tô Lạc Vân liền nói ra ý định của mình.
Có lẽ vì nhận được sự yêu mến của Thế tử, nàng mới vượt qua được mấy phần gian nan. Nàng là một người trọng ân tình, cho nên chuyện hôm đó coi như là hồi báo ân nhân.
Về phần danh tiết, không chỉ có thể dùng danh phận là cứu được, bạc cũng cứu được.
Thế tử gia có thể tuyên bố với bên ngoài, đã cho nữ tử kia đầy đủ bạc, đã chặn được miệng của nàng.
Hàm Lâm Phong tựa hồ đã sớm dự liệu được phản ứng của nàng, sau khi vô cùng kiên nhẫn lắng nghe lý do thoái thác của nàng, không hề áy náy mà thản nhiên nói: "Thật sự xin lỗi tiểu thư, hôm qua Bệ hạ đã hạ chỉ, để cho ta nhanh chóng cưới nàng vào phủ... Về phần bồi thường bạc, nếu nàng chưa tính đến, vậy sính lễ muốn chuẩn bị bao nhiêu?"
Đây thật là một tia sét đánh giữa trời quang, Tô Lạc Vân há miệng, không biết Thế tử đang nói nhảm gì vậy.
Hàn Lâm Phong nói đó là sự thật.
Lục Hoàng tử sợ phụ hoàng từ người khác biết được chuyện này, ảnh hưởng xấu đến danh dự của mình, cho nên hôm qua đã sớm vào cung, nói cho Bệ hạ biết chuyện .
Bởi vì chưa có đầu mối của nội gian kia, nên nói ra chỉ chứng tỏ mình vô năng.
Vì thế, lục Hoàng tử đã giấu chuyện truy tìm nội gian, chỉ nói mình mở tiệc chiêu đãi khách khứa bạn bè, nhưng không ngờ Hàn Lâm Phong đã uống rượu ở chỗ khác, chưa tới yến hội đã ngay giữa sườn núi làm chuyện điên loạn.
Nhưng hắn ta vừa mở miệng, Bệ hạ lại nói đã biết. Ra là Tiêu phi nương nương lúc dẫn theo cửu Hoàng tử đến thương nghị hôn sự của Hoàng tử, thuận tiện nói ra chuyện nóng đã nghe được từ phu nhân khác.
Lục Hoàng tử trong lòng thầm mắng Tiêu phi gian xảo kia, dám chạy trước hắn ta cáo trạng!
Ngụy Huệ đế hai lần liên tiếp nghe chuyện quấy phá của Hàn Lâm Phong, nhíu mày mấy lần.
Nếu là hoàng tông khác, Bệ hạ có lẽ sẽ nhớ đến tình nghĩa dòng họ, thay tử tôn bất hiếu che đậy chút chuyện xấu.
Nhưng người phạm phải việc này lại là Hàn Lâm Phong, Bệ hạ giống như lục Hoàng tử, chẳng muốn thay hắn lau dọn.
Loại chuyện khốn nạn này, cũng đáng để nói với ông ta sao? Bệ hạ để cho lục Hoàng tử tự mình xem xét xử lý.
Sau khi Bệ hạ không mặn không nhạt nhắc nhở lục Hoàng tử nhất định phải chú ý phong thanh, thì Hoàng hậu tới Ngự thư phòng gặp Bệ hạ.
Hóa ra Hàn Lâm Phong đã gây ra họa lớn như thế, vậy mà vẫn còn có tâm trạng nhàn rỗi viết thư cho Phương gia nhị tiểu thư, trong thư đều là những lời dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt nữ tử của một tên khốn.
Ý tứ đại khái là bản thân nhất thời không quan sát, dây dưa với nữ tử thương hộ, hắn vốn muốn chỉ nạp nàng làm thϊếp cho xong việc. Không ngờ nữ tử thương hộ kia khẩu vị quá lớn, không muốn làm thϊếp. Hiện tại lục Hoàng tử cũng ép hắn phải nghe theo tâm ý của nữ tử kia, không thể làm lớn chuyện. Hắn đến tận bây giờ đã cảm thấy hối hận, không bằng sớm cưới Phương nhị tiểu thư, cứ như vậy, chuyện của hậu trạch, có thể để Phương nhị tiểu thư xử lý, hắn tránh đi cho thanh nhàn. Mong rằng tiểu thư rộng lượng, cho hắn cơ hội kết thành uyên ương.
Vài ngày trước, tiểu nha đầu nhà Lỗ Quốc công liền buộc mẫu thân của nàng ta đến chỗ Hoàng hậu để cầu xin, nói mấy lời khùng điên như kiếp này ngoại trừ Hàn Lâm Phong, ai cũng không gả.
Lúc trước vì Ngư Dương Công chúa, Hoàng hậu mắng cũng đã mắng, phạt cũng đã phạt, nhưng cũng không làm nên chuyện. Trừ phi ác độc quyết tâm coi như chưa từng sinh ra nữ nhi này, không thì bậc làm phụ mẫu phải làm thế nào đây?
Đến tận bây giờ, Hoàng hậu vẫn âu sầu trong lòng, rất đồng cảm với phu nhân Lỗ Quốc công.
Lỗ Quốc công phu nhân vốn còn có thể lấy cớ Hàn Lâm Phong không thích Phương Cẩm Thư, phản bác lời nói khùng điên của nữ nhi.
Thật không ngờ, Hàn Lâm Phong kia sau khi gây ra một vụ bê bối, thế mà còn vụиɠ ŧяộʍ viết thư cho Phương Cẩm Thư, vọng tưởng muốn Phương gia đến thay hắn dọn dẹp, quả thực vô sỉ cực kỳ!
Lỗ Quốc công phu nhân sau khi chặn được bức thư này liền vội vàng tiến cung, bà ta trong lúc âm thầm nói cho Hoàng hậu nghe, tức giận đến toàn thân phát run, nước mắt không ngừng rơi.
Hoàng hậu trấn an Lỗ Quốc công phu nhân, nói sẽ báo chuyện này với Bệ hạ, Bệ hạ nhất định sẽ suy nghĩ thay cho phu phụ Quốc công.
Hoàng hậu không phải là người chỉ trấn an suông, chỉ là trước khi bà ta nhắc chuyện Phương Cẩm Thư với Hoàng đế thì đã bị Ngụy Huệ đế phủ định.
Lỗ Quốc công là bậc lão thành của triều đình, quyền cao chức trọng, lúc trước ông ta để lục Hoàng tử cưới nữ nhi nhà Lỗ Quốc công, cũng là bởi vì Lỗ gia là sống lưng hộ quốc.
Nếu đem một người quyền quý gán cho một Vương tộc đã suy thoái thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Ngụy Huệ đế lúc ấy nghe được liền nhíu mày khoát tay.
Hoàng hậu lại nói, nhị nha đầu Phương gia kia giống như bị Ngư Dương nhập, nhìn là biết muốn liều chết gả cho Hàn Lâm Phong. Nếu Bệ hạ không giúp đỡ, Phương nhị kia nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ khiến cho phu phụ Lỗ Quốc công có khúc mắc trong lòng.
Cho nên mối hôn sự này mặc dù không ổn, nhưng Bệ hạ cũng không nên cự tuyệt, chỉ cần giữ lại chút thể diện thôi.
Đại Ngụy bây giờ bình định được nửa giang sơn là dựa vào sự giúp đỡ của các thế gia*.
*Thế gia: gia tộc có nhiều đời vinh hiển.
Nhớ ngày đó Ngụy Tuyên đế Hàn Úc có thể chiếm được hoàng vị của hoàng chất nhi, cũng chính là nhờ vào những đại thế gia này toàn lực nâng đỡ.
Khi đó, Thánh Đức Hoàng đế thích việc lớn hám công to, không để ý chúng thần phản đối mà ra sức chủ chiến, không được lòng thế gia.
Chiến đấu với Kim Phất, vốn hao người tốn của, hết lần này đến lần khác Thánh Đức Ngụy Tông đế làm ra chuyện lấy ruộng sung công, muốn thế gia tạm tiếp ứng, kết quả một chuyến viễn chinh, liền ném đi hoàng vị, làm hại con cháu mình cho tới bây giờ vẫn ở Lương châu cạp đất.
Thánh Đức đế bị phế, có thế nói là do không nhìn rõ thế sự, tự mình tìm tai họa.
Ngụy Huệ đế biết quá trình lúc trước phụ hoàng phế đế, đương nhiên rõ ràng thế gia chiếm vị trí hết sức quan trọng, lời của Hoàng hậu cũng có lý, không thể không suy tính.
Cũng may Hàn Lâm Phong kia cũng chỉ là một tên bù nhìn, sớm lên tiếng chướng mắt Phương nhị. Bệ hạ vẫn có thể lấy cớ thương cảm cho tôn bối của tiên đế, không thể làm loạn uyên ương.
Nhưng bây giờ, tên khốn Hàn Lâm Phong vừa gây ra đại họa, tự biết không thể nào kết thúc, còn muốn thông đồng với Phương Cẩm Thư, trông cậy vào phủ Lỗ Quốc công sẽ bảo vệ hắn!
Bức thư cầu cứu phong tình rả rích kia cứ như vậy khiến Hoàng đế trằn trọc.
Hoàng hậu không biết xử trí thế nào, nhưng Bệ hạ lại nhìn tờ giấy đầy ngôn từ hoang đường mà cười – đây đúng là muốn ngủ gật liền có người đưa gối cho, quá trùng hợp!
------------HẾT CHƯƠNG 40------------