-
Chương 39: Ngông cuồng càn rỡ
Chỉ vài ngày trước, thân tín của phản tặc Tào Thịnh sa lưới ở Ích châu, trong lúc dùng nghiêm hình tra tấn thì thẩm vấn ra chút chuyện quan trọng.
Ngoài quân cơ ở Bắc địa, chuyện khẩn yếu nhất chính là chuyện kẻ trước đây nghĩ cách cứu viện Tào Thịnh chính là một quý nhân trong kinh thành.
Gã cũng là vô tình thấy được bóng lưng của người kia. Mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng khi đó người kia thay quần áo, từ bên hông cởi xuống một ngọc bội như ý buộc lụa vàng, khiến cho người ta vô cùng ấn tượng.
Sau đó người kia che mặt chỉ huy thân tín cùng thuộc hạ của Tào Thịnh, dẫn người đến làm loạn, mới giúp cho Tào Thịnh biến nguy thành an, nhưng người kia hình như đã bị trọng thương, Tào Thịnh sau đó còn chọn mua thuốc bổ đưa cho người kia.
Về phần người này là ai, thân tín kia cũng không biết, nhưng Tào Thịnh tựa hồ cùng người này tương giao tâm đầu ý hợp, hơn nữa trước đó chuyện điều hành quân lương của phản quân, bao gồm cả việc bổ sung quân lương cho ngày đông đều dựa vào sự giúp đỡ của người này, mới thuận lợi giải quyết.
Thẩm vấn đến đây, trán lục Hoàng tử toát một tầng mồ hôi lạnh.
Năm đó Đại Ngụy chiến bại, vứt bỏ hai mươi châu, mặc dù triều đình nghị hòa, nhưng phái chủ chiến trên dưới đều không ngừng kêu gọi chiến đấu thu phục vùng đất đã mất.
Tiên đế vì giang sơn vững chắc, dĩ nhiên đã cực lực áp chế phái chủ chiến, khi đó mới đổi lấy được mấy chục năm yên ổn cho Đại Ngụy.
Nếu như tặc tử này nói thật, có nghĩa là có người trong triều đang âm thầm nâng đỡ phản tặc Tào Thịnh, một khi thế lực Tào Thịnh lớn mạnh, nhất định sẽ làm rung chuyển nền móng của Đại Ngụy.
Việc này không thể chậm trễ, chỉ có tra ra nội gian nâng đỡ Tào Thịnh kia, mới có thể chặt đứt cánh tay phụ tá đắc lực của Tào Thịnh.
Đáng tiếc thân tín này không nhìn thấy mặt của quý nhân kia, để trả lời cho nghi vấn đó, chỉ có ngọc bội như ý buộc lụa vàng đó là mấu chốt!
Lúc quan sát nam nhân kia dựa vào ký ức vẽ ra bản thảo đại khái, lục Hoàng tử chợt lóe lên, lấy ra một bức để người kia phân biệt, quả thực giống với cái hắn ta đang cầm.
Bức đó là vào năm trước, vẽ cảnh đại thọ của phụ hoàng ban thưởng cho chúng thần tử thanh như ý để cầu phúc, đây chính là do Thái giám nội thị vẽ, dân gian căn bản chưa từng thấy!
Lúc ấy Bệ hạ hay nửa đêm gặp ác mộng, tâm thần bất an, được một cao tăng lỗi lạc, dùng lụa vàng và ngọc bội, giải quyết chấp niệm của Bệ hạ, do chư vị thần tử đeo, lấy dương khí của quần chúng để hóa giải.
Loại huyền học này không phải ai cũng tin, nhưng đạo lý phân ưu thay Bệ hạ người người đều hiểu, từ đó về sau trong một năm, những vương hầu thần tử sở hữu thứ này đều ngày ngày đeo, không dễ dàng rời khỏi người.
Lục Hoàng tử quyết định thật nhanh, sai người lấy danh sách ra, đầu tiên là lọc ra được danh sách những người được vua cho ngọc bội, rồi tra trong số những người ngày, có ai trong lúc bị Tào Thịnh cướp không ở kinh thành.
Sau khi lần lượt tra cứu danh sách theo cách này, lại bỏ qua những lão giả già nua, còn lại những tráng niên có thể gây án.
Sau hôm đó, hắn liền mời những người trong danh sách tới, lấy cớ tắm rửa để bọn hắn lộ bả vai, kiểm tra xem có vết sẹo hay không.
Chỉ là hôm đó một bọn đệ tử không ra gì ở kinh thành dẫn theo hoa khôi ca cơ vui vẻ du hồ ở cách dó không xa, bọn hắn đều nằm trong danh sách, đến mức suối nước nóng hôm nay có vẻ hơi không đủ dùng.
Lục Hoàng tử hỏi thân tín bên người: "Nhìn qua hết chưa? Có bờ vai nào có vết thương mới không?"
Thân tín kia nhỏ giọng nói: "Có hai vị tướng quân trên vai có vài vết sẹo, nhưng có thể nói đều là vết thương cũ."
Lục Hoàng tử nhíu mày nói: "Những người trong danh sách đó đều đến đông đủ cả chứ?"
Thân tín lập tức trả lời: "Còn có vài người không tới. Vĩnh An Vương phủ Quách Thế tử té gãy chân, hiện tại không thể xuống giường. Lư tướng quân công tử Lư Khang cùng Bắc Trấn Thế tử đêm qua uống rượu say ở hồ Yến Tử, sáng nay tiểu nhân đã phái người đến tìm bọn họ, theo tình hình, hai người bọn họ cũng sẽ đến sớm thôi."
Hàn Thẩm Chi vốn dĩ còn nhiều hy vọng trong lòng, nhưng khi nghe nói chỉ còn ba kẻ vớ va vớ vẩn này chưa tới, sự thất vọng lập tức ập đến.
Ba kẻ này, dù có có quấn vào nhau cũng không thể nào lập được kế hoạch cướp ngục... Chẳng lẽ danh sách của hắn ta không chu toàn, còn bỏ sót người nào sao?
Nhưng dù có thế nào, vẫn phải đợi Lư Khang cùng Hàn Lâm Phong đến đây, cởϊ qυầи áo của bọn hắn ra để kiểm tra.
Lục Hoàng tử nghĩ đến đây, hít sâu một hơi, mắt nhìn xuống suối nước nóng "sủi cảo" dưới đài cao, trong lòng nghĩ: Quý nhân trợ giúp Tào Thịnh, rốt cuộc là tên khốn nào?
Lại nói Tô Lạc Vân, sau khi các quý phụ kia đi về, được Hương Thảo nâng đỡ, quay lại con đường, trở về miếu Văn Phúc xếp hàng xin bùa.
Nhưng nàng mới vừa đi một đoạn thì đụng phải Hàn Lâm Phong cùng Lư công tử khoan thai tới muộn.
Bởi vì gần đây quan hệ giữa hai vị hàng xóm có chút trở nên xa lánh, mà ở trước mặt người ngoài, Tô Lạc Vân không thể chạy đi, sau khi nghe Hương Thảo nhỏ giọng nhắc nhở, nàng chỉ nghiêng người nhường đường.
Hàn Lâm Phong cũng không nói gì, hắn chỉ đẩy Lư Khang tiếp tục nhanh chân đi về phía trước – kẻ này đột nhiên trông thấy mỹ nhân trong núi, nhất thời con mắt đăm đăm, có chút không đi nổi.
Lúc bước qua người Tô Lạc Vân, Hàn Lâm Phong cố ý thả chậm bước chân, bất động thanh sắc nhìn nữ tử đang cúi đầu, trầm giọng hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Lúc hắn nói chuyện, mùi rượu cùng son phấn hỗn tạp ập tới.
Tô Lạc Vân nhịn không được hắt hơi một cái: Thuận tiện nhỏ giọng nói nguyên do mình tới đây.
Thấy cái mũi nhỏ bé của Tô Lạc Vân sụt sịt, Hàn Lâm Phong lập tức nhận ra, là mùi hương trên người mình ập tới chỗ nàng, liền dừng chân nói: "Tiệc rượu hôm qua gió lớn, không mở cửa sổ, mùi trên người ta không dễ ngửi vậy sao?"
Mặc dù biết rõ không nên trêu chọc nàng, nàng cũng không có ý định leo lên chỗ quyền quý, nhưng bỗng nhiên vô tình gặp, Hàn Lâm Phong vẫn không nhịn được nói chuyện với nàng.
Tô Lạc Vân trong lòng biết tối hôm qua hắn hẳn đã chơi rất vui vẻ, nhớ lại mấy phụ nhân cao quý kia nói Hàn Thế tử hẳn phải ăn nhiều thận chó, chỉ mỉm cười: "Suối nước nóng phía sau núi rất nổi tiếng, chút nữa Thế tử không ngại hãy ngâm mình trong đó, vừa hay mệt mỏi tan biến."
Nói xong, nàng liền vịn Hương Thảo chuẩn bị rời đi.
Nhưng Hàn Lâm Phong sau lưng nàng chỉ vừa tiến lên phía trước mấy bước, đã từ từ ngừng lại.
Lúc hai người bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, Lư Khang đã đi được rất xa, lúc nhìn lại, phát hiện Hàn Lâm Phong đang quay đầu nhìn bóng lưng nữ tử mỹ mạo kia.
Lư Khang nhìn không được hô: "Thế tử, ngươi quên chúng ta còn phải tham gia yến hội của Hằng Sơn Vương rồi sao!"
Hàn Lâm Phong quay đầu nói với Lư công tử: "Huynh đài mời đi trước một bước..."
Lư công tử nhìn bóng lưng của mỹ nhân kia, lại nhìn rừng cây u tĩnh xung quanh mình, bất giác giật mình.
Xem ra Thế tử gia thật sự có nhã hứng, hắn tính ở chỗ này đùa giỡn với nữ tử kia, làm một đôi uyên ương hoang dã sao?
Nghĩ đến đây, hắn ta hiểu ý cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Thế tử gia kiềm chế một chút, Hằng Sơn Vương bên kia đừng đến quá trễ."
Nói xong, hắn ta liền dẫn tôi tớ vừa cười vừa đi.
Hàn Lâm Phong đợi hắn ta đi xa, mới đuổi theo Tô Lạc Vân, đồng thời nói với một thị vệ: "Ngươi dẫn thị nữ của Tô tiểu thư đi múc chút nước suối để nấu, Tô tiểu thư khát!"
Thị vệ kia nghe xong, không đợi Hương Thảo cự tuyệt, bế tiểu nha đầu đi đến chỗ khác.
Đợi xung quanh không còn người ngoài, hắn mới hỏi câu "ngâm mình" đó là ý gì.
Tô Lạc Vân không biết vì sao hắn phải đuổi Hương Thảo đi để hỏi, liền nói lại lời của Vương phi vô tình nghe được, cuối cùng hỏi lại: "Sao vậy, có gì không ổn sao?"
Có lẽ người bên ngoài nghe cũng sẽ không cảm thấy có việc gì, chỉ là mấy quý nhân tụ hội, lúc uống đến vui vẻ, c0i đồ xuống vẫy vùng thôi.
Nhưng Hằng Sơn Vương lại không phải là Quách Yển, Lư Khang, hắn ta thân là một Hoàng tử, một lòng muốn có được ngôi vị Thái tử, luôn luôn thận trọng từ lời nói đến hành động, không thích ăn cơm mời.
Nhưng hôm nay đột nhiên mở yến hội, từ sáng hắn đã nhận được lời mời, lúc ấy nói thác là say rượu không muốn tham gia, nhưng người đưa tin lại nói rằng Hằng Sơn Vương yêu cầu chư vị nhất định phải đến, đừng khước từ, song sáng sớm lại không nói lên núi để tắm rửa.
Nếu như lời Lạc Vân nói là thật... Hằng Sơn Vương đột nhiên tâm huyết dâng trào, buổi tiệc rượu và tắm suối nước nóng được an bài này rất có vấn đề...
Hàn Lâm Phong đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ đến mật báo của Viên Tích.
Hiện tại phụ trách việc bình định phương Bắc, chính là lục Hoàng tử, có lẽ hắn ta đã tra ra được gì đó từ thân tín bị nhốt trong ngục kia.
Người kia e rằng không chịu được tra tấn, đã tiết lộ điều không nên nói. Hiện tại, nghe Tô Lạc Vân nói những người tham gia yến hội kia, trước khi khai tiệc thì được lục Hoàng tử dẫn đi tắm suối nước nóng, trực giác của Hàn Lâm Phong cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lúc trước khi hắn nói chuyện phiếm với lục Hoàng tử trên yến tiệc của Công chúa, lục Hoàng tử hình như có nói đến vết thương trên vai của thích khách...
Hàn Lâm Phong lập tức nhận ra, lục Hoàng tử ý không nằm trong lời.
Ngọn núi này... hắn không thể trèo lên được!
Một khi lên núi, hắn nhất định phải c0i đồ theo, khi đó vết sẹo trên bả vai sẽ bị lộ ra rành rành, lục Hoàng tử sẽ nhận ra nội ứng cho Tào Thịnh chính là hắn.
Tô Lạc Vân mặc dù không nhìn thấy thần sắc của Hàn Lâm Phong trở nên nghiêm trọng, nhưng thấy hắn một mực trầm mặc không nói lời nào, cũng nhận ra tình thế không ổn.
Nàng mím môi một cái, thử dò xét hỏi: "Thế tử, thế nào?"
Hàn Lâm Phong nói khẽ: "Tiểu thư có thể đã nghĩ tới, tắm suối cần thoát y."
Tô Lạc Vân tập trung suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ đến, thử thăm dò: "Ngài... Trên người ngài có phải có thứ gì không thể để lộ ra?"
Cho tới bây giờ, Hàn Lâm Phong cũng không giấu giếm nàng nữa, liền nói lục Hoàng tử có lẽ đang tìm một người trên bả vai có vết sẹo, mà không may trên vai hắn lại có một vết.
Tô Lạc Vân hít vào một hơi lạnh, nàng đương nhiên biết vết thương kia là từ đâu tới, cũng hiểu rõ nếu lúc này Hàn Lâm Phong lên núi, chỉ sợ một chân sẽ bước vào Quỷ môn quan.
Nàng vội vàng nói: "Thế tử, ngọn núi này, ngài không được lên!"
Hàn Lâm Phong sắc mặt nghiêm trọng: "... Nếu bây giờ ta không tìm được cớ để không lên, cũng không thoát khỏi liên quan. Hằng Sơn Vương đã tìm ra điểm này, sẽ không để lọt một ai."
Hàn Lâm Phong hiểu rõ, kiếp nạn này khó qua, hắn muốn suy nghĩ lại.
Nếu không có cách nào, hắn chỉ có thể chạy trốn đến Bắc địa, nhưng như vậy nhất định sẽ liên lụy đến trên dưới Vương phủ. Cho nên nếu hắn không còn cách nào khác, đành phải ở lại, tự mình gánh chịu tội danh...
Ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, Hàn Lâm Phong chậm rãi giơ tay lên, vươn về phía hai má của nàng, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi buông xuống.
Cuối cùng, hắn chỉ thản nhiên nói: "Nơi này không có chuyện của ngươi... Trở về đi."
Tô Lạc Vân yên lặng hành lễ, mơ hồ nhận ra, có lẽ đây là lần cuối cùng mình nói chuyện với Hàn Lâm Phong.
Chuyến đi này của hắn, có lẽ sẽ là đường cụt.
Nàng đi về phía trước mấy bước, nhưng lại không đành lòng.
Trước đây mình nợ hắn quá nhiều, vậy mà kiếp này không có cơ hội trả lại... Đêm khuya hôm đó, cảnh hắn kéo lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt núi non sông ngòi hai mươi châu Bắc địa lần nữa hiện lên trong tâm trí Tô Lạc Vân.
Đại Ngụy có một hoàng tộc thẳng thắn cương nghị như thế, chẳng lẽ cũng muốn đày một tráng niên như hắn vào ngõ cụt sao? Nếu trên người hắn không có vết sẹo kia...
Nghĩ đến đây, Tô Lạc Vân đột nhiên dừng chân...
Trong giây lát, trong đầu nàng xẹt qua một suy nghĩ, nếu như Thế tử bị thương lần nữa, vừa vặn có thể che được vết sẹo kia.
Nhưng hắn là một công tử chơi bời lêu lổng, nếu nói ở dưới chân núi đột nhiên bị tập kích bị thương thì không thể khiến người ta tin phục.
Dù sao đây cũng là dưới chân thiên tử, lại là ngày khách hành hương tụ tập, dù sơn phỉ có to gan đến đâu, cũng sẽ không chọn lúc này để gây án, đến lúc đó càng che càng lộ, giấu đầu lòi đuôi.
Đúng lúc này, trong đầu Tô Lạc Vân lại xuất hiện một suy nghĩ. Nhưng rất nhanh, nàng lại gạt ý nghĩ này đi. Dù sao cách này cũng không phải cách hay, mình phải hy sinh quá nhiều.
Nàng mím môi, tiếp tục tăng tốc bước chân.
Lúc nàng đi đến bên thị vệ Khánh Dương, Khánh Dương đột nhiên mở miệng nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Thế tử ngài ấy... đối với ngươi rất tốt, trước đó đã từng giúp ngươi mấy lần, ngay cả cái tên Quách Yển kia có ý đồ xấu với ngươi, cũng là Thế tử xuất thủ khiến hắn ngã ngựa..."
Khánh Dương đột nhiên nói lời này cũng là có lý do. Vừa rồi hắn ta nghe rõ ràng, đương nhiên cũng nhìn thấy động tác vừa rồi của Thế tử - lúc tạm biệt Tô gia tiểu thư, Thế tử giơ tay lên, tựa hồ muốn vuốt ve khuôn mặt Tô tiểu thư, nhưng rốt cuộc lại dừng lại.
Khánh Dương cho đến lúc này mới giật mình – cuối cùng vẫn là động tâm, chỉ là Thế tử gánh vác quá nhiều, không có cách nào tùy tâm sở dục, thậm chí vất vả lắm mới tìm được người động tâm, nhưng lại sắp phải giam mình trong lao ngục.
Lòng của hắn ta chua xót, nhịn không được muốn thay Thế tử gọi lại chút ký ức trong lòng Tô tiểu thư.
"Khánh Dương..." Hàn Lâm Phong tựa hồ không muốn Khánh Dương nhiều lời, lập tức mở miệng quát bảo ngưng lại.
Nhưng trong lòng Lạc Vân lại có chút hồi hộp.
Nàng đương nhiên nhớ rõ Quách Yển, chỉ là lúc trước tưởng rằng Phò mã đại triển thần uy, Quách Yển kia vì mệt mỏi nên mới bị thương, không ngờ trong chuyện này vốn có dấu vết của Hàn Lâm Phong.
Hóa ra sự giúp đỡ của hắn còn nhiều hơn những gì nàng nghĩ...
Nghĩ đến đây, bước chân tiến lên phía trước của Lạc Vân dừng lại, nàng muốn quay người lại nhưng vẫn có chút do dự, cuối cùng nàng cắn răng, chậm rãi mở miệng nói: "Thế tử, kỳ thật ta có một cách... Chỉ là cách này..."
Không đợi nàng nói xong, Hàn Lâm Phong cũng đã mở miệng nói: "Chỉ là cách này gây tổn hại quá lớn đến danh tiết của ngươi."
Tô Lạc Vân lại đột nhiên cười, ra là hắn cũng đã sớm nghĩ đến, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không mở miệng, hay là hắn đang chờ nàng mở miệng?
Người này, mặc dù tâm nhãn quỷ đạo, nhưng hắn vẫn là quân tử không ỷ mạnh đẩy người khác vào chỗ khó, càng khiến Tô Lạc Vân hạ quyết tâm.
"Thế tử đã nghĩ kỹ rồi, không ngại thử một lần đi. Ta vẫn luôn nợ ân tình của Thế tử, bây giờ cùng nhau trả, cũng cảm thấy thoải mái."
Liên quan tới chuyện này, Hàn Lâm Phong một sáng đã nghĩ tới, hắn nhìn chằm chằm nàng nói: "Nếu không còn cách nào khác, chỉ cần ngươi nguyện ý, chuyện danh tiết ta sẽ chịu trách nhiệm..."
Tô Lạc Vân không nhịn được muốn ôm đầu, hắn đây khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể làm, lại đang nói bậy bạ gì vậy?
Nhưng Hàn Lâm Phong lại nắm lấy cổ tay của nàng, từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Nàng nhất định phải nhớ cho kỹ, nếu đã rơi trúng vào ta, nàng có muốn vùng vẫy thoát khỏi, cũng không thể nào thoát được..."
Hắn dường như có thâm ý khác, nhưng Tô Lạc Vân nghe, đơn giản hiểu rằng hắn sợ nàng nghĩ không chu toàn, sẽ đổi ý.
Lạc Vân không khỏi cười khổ, sao nàng không biết Hàn Lâm Phong là một ngôi sao xấu? Nhưng tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, nếu như nàng thấy hắn chịu chết mà mặc kệ, chỉ sợ nửa đời sau lương tâm khó có thể bình an.
*Tích thủy chi ân, dũng truyền tương báo: Sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Tô gia trước đó tội danh ngập trời, nhờ Thế tử mà tẩy thoát, hiện tại trả lại, cũng là bổn phận nên làm.
Đúng lúc này, cách đó không xa trên đường hình như có một người hô to: "Hàn Thế tử đang ở đâu? Còn thiếu một mình ngài, Hằng Sơn Vương mời ngài mau mau đến chung vui!"
Tô Lạc Vân rõ ràng, từng tiếng hô to kia quả thực là thứ yêu nghiệt đòi mạng!
Nhưng đó không chỉ riêng tính mạng trên dưới phủ Hàn Lâm Phong, mà còn có của nàng.
Dù sao lúc trước Hàn Lâm Phong đã trốn trên thuyền của nàng, một khi bí mật của hắn bị bại lộ, tất nhiên từ đó sẽ truy ra hắn từng được che giấu trên thuyền của Tô phủ, nàng biết chuyện mà không báo.
Từ khi biết bí mật của hắn, nàng với hắn đã ở cùng trên một chiếc thuyền hỏng bị ngập nước. Mà thực tế nàng lại nợ hắn quá nhiều...
Khách quan mà nhìn, danh tiết bị tổn hại cũng không tính là chuyện lớn, dù sao... nàng cũng không có ý định lấy chồng!
Giữa những người thông minh, có đôi lúc không cần phải dùng lời, hắn và nàng thời khắc này đang ngầm hiểu lẫn nhau...
Ngay khi tiếng hô hoán kia dần dần tới gần, Tô Lạc Vân đưa tay gỡ trâm cài tóc của mình xuống, hít sâu một hơi hỏi: "Ngài làm, hay là ta làm?"
Hàn Lâm Phong nhận lấy cây trâm từ tay nàng, không chút do dự rạch lên đầu vai của mình...
Ngày đó, phía sau rừng núi xanh thẳm thập phần náo nhiệt.
Tiệc rượu mà lục Hoàng tử chuẩn bị tỉ mỉ, cũng không thể ăn được yên ổn.
Bởi vì, Bắc Trấn Thế tử Hàn Lâm Phong kia, say rượu không biết giữ đức độ, giữa núi trông thấy một nữ mù đi lạc, nhất thời nổi lên sắc tâm, để thị vệ điều thị nữ của nàng đi, sau đó kéo lấy nữ mù vào rừng cây.
Nhưng nữ mù kia tính tình cương liệt, liều chết giãy dụa, cuối cùng rút lấy trâm cài tóc của mình, đâm về phía Hàn Lâm Phong đang uy hϊếp.
Hai thị vệ của Hoàng tử đang tìm kiếm bọn họ nghe thấy động tĩnh trong bụi cây, lúc rút kiếm tiến vào, đều bị cảnh tượng thê thảm kia làm cho sợ ngây người.
Thế tử gia ngày thường tiêu sái thanh thản đang một thân chật vật, vạt áo gấm thêu đầy hoa mẫu đơn nhuốm đầy máu tươi.
Bả vai, cánh tay, còn cả ngực, tất cả đều mang những vết thương hở.
Nữ tử bị hắn đè lên kia tóc tán loạn, hai mắt mờ mịt không nhìn thấy ai, một tay nắm chặt trâm gài tóc, liều mạng vùng vẫy, trong khoảnh khắc, ngay trên khuôn mặt tuấn tú của Thế tử gia xuất hiện thêm một vết cắt.
Lúc Hằng Sơn Vương nghe thấy thị vệ đến báo, quả thực tức giận đến mức ngả người ra sau, suýt nữa thì ngã xuống dòng suối sau lưng.
Phụ hoàng rất coi trong đạo đức cá nhân của trữ quân. Trên đỉnh đầu hắn ta có mấy Hoàng tử bởi vì dính phải phong lưu chi tình mà bị phụ hoàng chán ghét mà vứt bỏ.
Hằng Sơn Vương muốn thành trữ quân, xưa nay ngày thường luôn khiêm tốn, không sa vào rượu thịt.
Lần này bởi vì loại bỏ phản đảng, hắn ta mới hạ ra ván này, không ngờ lại dính phải kiện cáo một tên quỷ háo sức trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ ngay trên đường núi.
Nghe nói nữ tử kia cao giọng kêu cứu cũng thu hút không ít khách lên núi thắp hương xin bùa, tất cả mọi người đều đang bàn tán có một quý nhân thiết yến, uống rượu thất đức chà đạp nữ tử dân thường.
Người xem nhất thời bàn tán xôn xao, thậm chí có người còn nhắc tới tên tuổi những vị khách đến yến tiệc của lục Hoàng tử, nói trông thấy Hằng Sơn Vương phi dẫn người đến thắp hương, phía sau núi nhất định là Hằng Sơn Vương cùng một đám quyền quý.
Lục Hoàng tử nhất định sẽ thiên vị cho người quyền quý khia, nữ tử kia thật không may, có lẽ khó giữ được sự trong sạch, hơn nữa còn bị đánh rớt răng mà vẫn phải nuốt máu nhịn nhục.
Thanh danh trong sạch mà lục Hoàng tử cẩn thận duy trì, xem như bị tiểu tử Hàn Lâm Phong kia hủy sạch!
Dù cho hắn ta có quay đầu nói với phụ hoàng, bản thân tới đây làm việc đứng đắn, phụ hoàng cũng sẽ không thật sự tin tưởng!
Đương nhiên, lúc nghe nói Hàn Lâm Phong bị thương, Hàn Thẩm Chi cũng nghĩ tới, cảm thấy quá mức trùng hợp.
Tuy nhiên lần này hắn ta thăm dò bí ẩn, ngoại trừ chính mình, không hề nói với người bên ngoài, những vị khách đến đây cũng không biết sẽ lên núi tắm rửa.
Hàn Lâm Phong kia cũng là sáng nay từ hồ Yến Tử vừa trở về, chỉ biết Hằng Sơn Vương mời khách uống rượu, không thể biết tình hình trên núi được.
Nếu như hắn có thể an bài một màn kịch này, cũng là quá thần kỳ!
Mà Lư Khang cùng hắn đi đến cũng chắc nịch nói, quả thật là có gặp nữ tử kia trên đường núi, tiểu thư kia hình như đi xin bùa cho đệ đệ ở nhà. Một tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược mặc dù mắt mù, song mỹ mạo tựa như thiên tiên, lúc ấy Hàn Thế tử cũng có chút không đi nổi.
Lư Khang cũng không ngờ tới sẽ náo nhiệt thành ra thế này, sớm biết nữ tử kia cương liệt như thế, hắn ta sẽ ở lại hỗ trợ, không để Hàn Lâm Phong huyên náo khác người như vậy.
Lúc lục Hoàng tử xuống núi tự mình xem xét, thị vệ của Hàn Lâm Phong đang bôi thuốc băng bó cho hắn, nhưng Thế tử lại sợ đau, ai u không cho thị vệ rắc bột thuộc, nghẹn ngào trừng mắt quát mắng.
Về phần nữ tử kia, nghe nói đã bị thị vệ Hàn Lâm Phong áp giải xuống núi, chuẩn bị nhốt trong phủ Thế tử.
Thị vệ của lục Hoàng tử vẫn luôn canh giữ ở nơi đó, nghe nói nữ tử kia cảm thấy mất mặt, nhanh chóng giật lấy khăn tay che lại diện mạo của mình, trước khi những vị khách hành hương vây lại, đã nghẹn ngào kêu khóc được người ta đỡ đi.
Lục Hoàng tử lúc này không quan tâm đến vụ án kia, chỉ khom lưng nhìn kỹ vết thương lộ ra ngoài của Hàn Lâm Phong.
Nữ tử kia nghe nói vô cùng nhỏ yếu, vậy mà ra tay ác thật, không chỉ đầu vai, còn có cánh tay, ngực, đều bị thương rất sâu, máu đẫm một mảnh, bê bết, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình, không quan tâm đến vóc người Thế tử đẹp hay xấu.
Nhưng những vết thương chằng chịt đó đều mới, căn bản không thể nhìn ra còn có vết thương cũ nào không.
Hàn Thế tử đáng thương cả người toàn là máu, khuôn mặt bê bết máu không cần phấn cũng tái nhợt, trông thấy lục Hoàng tử, hắn hét lên để Hoàng tử giúp hắn hả giận.
Thê thảm đến mức khiến không một ai có thể nhìn lâu.
Hàn Thẩm Chi định mắng chửi hắn dừng lại, nhưng nghe tiếng kêu khóc đau đớn của Hàn Lâm Phong thì lắc đầu, đành dứt khoát gọi người khiêng hắn hồi phủ, thật không thể chịu nổi!
Một tên bù nhìn như thế, ngay cả một nữ nhân bị mù yếu ớt cũng đè không được, lại để nàng làm bị thương thành bộ dạng này, làm sao có khả năng dẫn người tập kích ngàn dặm, phạm phải đại án cướp ngục?
Tuy nhiên những chuyện phát sinh trên yến hội hắn ta lại không thể hỏi, thế là liền phái ma ma thϊếp thân của Vương phi đi đến phủ thượng Thế tử, hỏi lai lịch của nữ tử kia.
Ma ma kia nhận lệnh, biết lục Hoàng tử phái mình đi cũng là vì muốn lắng lại chuyện xấu, cho nên khi gặp nữ tử kia, bà ta dỗ dành nàng kể lại chuyện đã xảy ra.
Kết quả một lần náo loạn này, ra là nữ tử này ở sát vách Hàn Thế tử, một sáng đã bị Hàn Thế tử lôi kéo.
Vị tiểu thư này tránh dây dưa với Thế tử cũng vô cùng vất vả, không ngờ hôm nay đi dâng hương cầu phúc cho đệ đệ, lại gặp Thế tử người đầy mùi rượu, bị hắn một mạch kéo vào rừng cây, miệng đầy hoa ngôn xảo ngữ dỗ dành cô nương, nàng liều chết kháng cự, mới bảo toàn được sự trong sạch.
Lần này nàng bị tên không ra gì đó chạy xộc vào trong phủ, nếu buộc nàng phải hạ mình làm thϊếp, nàng dù cho có treo cổ cũng tuyệt đối không để cho tên điên kia toại nguyện!
Ma ma phủ Hằng Sơn Vương cũng không muốn gây chết người, nhẹ lời khuyên nhủ một phen, rồi trở về phục mệnh lục Hoàng tử.
Lục Hoàng tử lúc này cũng đã phái người tra rõ thân phận của Tô Lạc Vân, là một nữ mù bán hương liệu ở kinh thành, một thương gia lương thiện và trung thực, không có chỗ nào đặc biệt.
----------------HẾT CHƯƠNG 39----------------
Ngoài quân cơ ở Bắc địa, chuyện khẩn yếu nhất chính là chuyện kẻ trước đây nghĩ cách cứu viện Tào Thịnh chính là một quý nhân trong kinh thành.
Gã cũng là vô tình thấy được bóng lưng của người kia. Mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng khi đó người kia thay quần áo, từ bên hông cởi xuống một ngọc bội như ý buộc lụa vàng, khiến cho người ta vô cùng ấn tượng.
Sau đó người kia che mặt chỉ huy thân tín cùng thuộc hạ của Tào Thịnh, dẫn người đến làm loạn, mới giúp cho Tào Thịnh biến nguy thành an, nhưng người kia hình như đã bị trọng thương, Tào Thịnh sau đó còn chọn mua thuốc bổ đưa cho người kia.
Về phần người này là ai, thân tín kia cũng không biết, nhưng Tào Thịnh tựa hồ cùng người này tương giao tâm đầu ý hợp, hơn nữa trước đó chuyện điều hành quân lương của phản quân, bao gồm cả việc bổ sung quân lương cho ngày đông đều dựa vào sự giúp đỡ của người này, mới thuận lợi giải quyết.
Thẩm vấn đến đây, trán lục Hoàng tử toát một tầng mồ hôi lạnh.
Năm đó Đại Ngụy chiến bại, vứt bỏ hai mươi châu, mặc dù triều đình nghị hòa, nhưng phái chủ chiến trên dưới đều không ngừng kêu gọi chiến đấu thu phục vùng đất đã mất.
Tiên đế vì giang sơn vững chắc, dĩ nhiên đã cực lực áp chế phái chủ chiến, khi đó mới đổi lấy được mấy chục năm yên ổn cho Đại Ngụy.
Nếu như tặc tử này nói thật, có nghĩa là có người trong triều đang âm thầm nâng đỡ phản tặc Tào Thịnh, một khi thế lực Tào Thịnh lớn mạnh, nhất định sẽ làm rung chuyển nền móng của Đại Ngụy.
Việc này không thể chậm trễ, chỉ có tra ra nội gian nâng đỡ Tào Thịnh kia, mới có thể chặt đứt cánh tay phụ tá đắc lực của Tào Thịnh.
Đáng tiếc thân tín này không nhìn thấy mặt của quý nhân kia, để trả lời cho nghi vấn đó, chỉ có ngọc bội như ý buộc lụa vàng đó là mấu chốt!
Lúc quan sát nam nhân kia dựa vào ký ức vẽ ra bản thảo đại khái, lục Hoàng tử chợt lóe lên, lấy ra một bức để người kia phân biệt, quả thực giống với cái hắn ta đang cầm.
Bức đó là vào năm trước, vẽ cảnh đại thọ của phụ hoàng ban thưởng cho chúng thần tử thanh như ý để cầu phúc, đây chính là do Thái giám nội thị vẽ, dân gian căn bản chưa từng thấy!
Lúc ấy Bệ hạ hay nửa đêm gặp ác mộng, tâm thần bất an, được một cao tăng lỗi lạc, dùng lụa vàng và ngọc bội, giải quyết chấp niệm của Bệ hạ, do chư vị thần tử đeo, lấy dương khí của quần chúng để hóa giải.
Loại huyền học này không phải ai cũng tin, nhưng đạo lý phân ưu thay Bệ hạ người người đều hiểu, từ đó về sau trong một năm, những vương hầu thần tử sở hữu thứ này đều ngày ngày đeo, không dễ dàng rời khỏi người.
Lục Hoàng tử quyết định thật nhanh, sai người lấy danh sách ra, đầu tiên là lọc ra được danh sách những người được vua cho ngọc bội, rồi tra trong số những người ngày, có ai trong lúc bị Tào Thịnh cướp không ở kinh thành.
Sau khi lần lượt tra cứu danh sách theo cách này, lại bỏ qua những lão giả già nua, còn lại những tráng niên có thể gây án.
Sau hôm đó, hắn liền mời những người trong danh sách tới, lấy cớ tắm rửa để bọn hắn lộ bả vai, kiểm tra xem có vết sẹo hay không.
Chỉ là hôm đó một bọn đệ tử không ra gì ở kinh thành dẫn theo hoa khôi ca cơ vui vẻ du hồ ở cách dó không xa, bọn hắn đều nằm trong danh sách, đến mức suối nước nóng hôm nay có vẻ hơi không đủ dùng.
Lục Hoàng tử hỏi thân tín bên người: "Nhìn qua hết chưa? Có bờ vai nào có vết thương mới không?"
Thân tín kia nhỏ giọng nói: "Có hai vị tướng quân trên vai có vài vết sẹo, nhưng có thể nói đều là vết thương cũ."
Lục Hoàng tử nhíu mày nói: "Những người trong danh sách đó đều đến đông đủ cả chứ?"
Thân tín lập tức trả lời: "Còn có vài người không tới. Vĩnh An Vương phủ Quách Thế tử té gãy chân, hiện tại không thể xuống giường. Lư tướng quân công tử Lư Khang cùng Bắc Trấn Thế tử đêm qua uống rượu say ở hồ Yến Tử, sáng nay tiểu nhân đã phái người đến tìm bọn họ, theo tình hình, hai người bọn họ cũng sẽ đến sớm thôi."
Hàn Thẩm Chi vốn dĩ còn nhiều hy vọng trong lòng, nhưng khi nghe nói chỉ còn ba kẻ vớ va vớ vẩn này chưa tới, sự thất vọng lập tức ập đến.
Ba kẻ này, dù có có quấn vào nhau cũng không thể nào lập được kế hoạch cướp ngục... Chẳng lẽ danh sách của hắn ta không chu toàn, còn bỏ sót người nào sao?
Nhưng dù có thế nào, vẫn phải đợi Lư Khang cùng Hàn Lâm Phong đến đây, cởϊ qυầи áo của bọn hắn ra để kiểm tra.
Lục Hoàng tử nghĩ đến đây, hít sâu một hơi, mắt nhìn xuống suối nước nóng "sủi cảo" dưới đài cao, trong lòng nghĩ: Quý nhân trợ giúp Tào Thịnh, rốt cuộc là tên khốn nào?
Lại nói Tô Lạc Vân, sau khi các quý phụ kia đi về, được Hương Thảo nâng đỡ, quay lại con đường, trở về miếu Văn Phúc xếp hàng xin bùa.
Nhưng nàng mới vừa đi một đoạn thì đụng phải Hàn Lâm Phong cùng Lư công tử khoan thai tới muộn.
Bởi vì gần đây quan hệ giữa hai vị hàng xóm có chút trở nên xa lánh, mà ở trước mặt người ngoài, Tô Lạc Vân không thể chạy đi, sau khi nghe Hương Thảo nhỏ giọng nhắc nhở, nàng chỉ nghiêng người nhường đường.
Hàn Lâm Phong cũng không nói gì, hắn chỉ đẩy Lư Khang tiếp tục nhanh chân đi về phía trước – kẻ này đột nhiên trông thấy mỹ nhân trong núi, nhất thời con mắt đăm đăm, có chút không đi nổi.
Lúc bước qua người Tô Lạc Vân, Hàn Lâm Phong cố ý thả chậm bước chân, bất động thanh sắc nhìn nữ tử đang cúi đầu, trầm giọng hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Lúc hắn nói chuyện, mùi rượu cùng son phấn hỗn tạp ập tới.
Tô Lạc Vân nhịn không được hắt hơi một cái: Thuận tiện nhỏ giọng nói nguyên do mình tới đây.
Thấy cái mũi nhỏ bé của Tô Lạc Vân sụt sịt, Hàn Lâm Phong lập tức nhận ra, là mùi hương trên người mình ập tới chỗ nàng, liền dừng chân nói: "Tiệc rượu hôm qua gió lớn, không mở cửa sổ, mùi trên người ta không dễ ngửi vậy sao?"
Mặc dù biết rõ không nên trêu chọc nàng, nàng cũng không có ý định leo lên chỗ quyền quý, nhưng bỗng nhiên vô tình gặp, Hàn Lâm Phong vẫn không nhịn được nói chuyện với nàng.
Tô Lạc Vân trong lòng biết tối hôm qua hắn hẳn đã chơi rất vui vẻ, nhớ lại mấy phụ nhân cao quý kia nói Hàn Thế tử hẳn phải ăn nhiều thận chó, chỉ mỉm cười: "Suối nước nóng phía sau núi rất nổi tiếng, chút nữa Thế tử không ngại hãy ngâm mình trong đó, vừa hay mệt mỏi tan biến."
Nói xong, nàng liền vịn Hương Thảo chuẩn bị rời đi.
Nhưng Hàn Lâm Phong sau lưng nàng chỉ vừa tiến lên phía trước mấy bước, đã từ từ ngừng lại.
Lúc hai người bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, Lư Khang đã đi được rất xa, lúc nhìn lại, phát hiện Hàn Lâm Phong đang quay đầu nhìn bóng lưng nữ tử mỹ mạo kia.
Lư Khang nhìn không được hô: "Thế tử, ngươi quên chúng ta còn phải tham gia yến hội của Hằng Sơn Vương rồi sao!"
Hàn Lâm Phong quay đầu nói với Lư công tử: "Huynh đài mời đi trước một bước..."
Lư công tử nhìn bóng lưng của mỹ nhân kia, lại nhìn rừng cây u tĩnh xung quanh mình, bất giác giật mình.
Xem ra Thế tử gia thật sự có nhã hứng, hắn tính ở chỗ này đùa giỡn với nữ tử kia, làm một đôi uyên ương hoang dã sao?
Nghĩ đến đây, hắn ta hiểu ý cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Thế tử gia kiềm chế một chút, Hằng Sơn Vương bên kia đừng đến quá trễ."
Nói xong, hắn ta liền dẫn tôi tớ vừa cười vừa đi.
Hàn Lâm Phong đợi hắn ta đi xa, mới đuổi theo Tô Lạc Vân, đồng thời nói với một thị vệ: "Ngươi dẫn thị nữ của Tô tiểu thư đi múc chút nước suối để nấu, Tô tiểu thư khát!"
Thị vệ kia nghe xong, không đợi Hương Thảo cự tuyệt, bế tiểu nha đầu đi đến chỗ khác.
Đợi xung quanh không còn người ngoài, hắn mới hỏi câu "ngâm mình" đó là ý gì.
Tô Lạc Vân không biết vì sao hắn phải đuổi Hương Thảo đi để hỏi, liền nói lại lời của Vương phi vô tình nghe được, cuối cùng hỏi lại: "Sao vậy, có gì không ổn sao?"
Có lẽ người bên ngoài nghe cũng sẽ không cảm thấy có việc gì, chỉ là mấy quý nhân tụ hội, lúc uống đến vui vẻ, c0i đồ xuống vẫy vùng thôi.
Nhưng Hằng Sơn Vương lại không phải là Quách Yển, Lư Khang, hắn ta thân là một Hoàng tử, một lòng muốn có được ngôi vị Thái tử, luôn luôn thận trọng từ lời nói đến hành động, không thích ăn cơm mời.
Nhưng hôm nay đột nhiên mở yến hội, từ sáng hắn đã nhận được lời mời, lúc ấy nói thác là say rượu không muốn tham gia, nhưng người đưa tin lại nói rằng Hằng Sơn Vương yêu cầu chư vị nhất định phải đến, đừng khước từ, song sáng sớm lại không nói lên núi để tắm rửa.
Nếu như lời Lạc Vân nói là thật... Hằng Sơn Vương đột nhiên tâm huyết dâng trào, buổi tiệc rượu và tắm suối nước nóng được an bài này rất có vấn đề...
Hàn Lâm Phong đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ đến mật báo của Viên Tích.
Hiện tại phụ trách việc bình định phương Bắc, chính là lục Hoàng tử, có lẽ hắn ta đã tra ra được gì đó từ thân tín bị nhốt trong ngục kia.
Người kia e rằng không chịu được tra tấn, đã tiết lộ điều không nên nói. Hiện tại, nghe Tô Lạc Vân nói những người tham gia yến hội kia, trước khi khai tiệc thì được lục Hoàng tử dẫn đi tắm suối nước nóng, trực giác của Hàn Lâm Phong cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lúc trước khi hắn nói chuyện phiếm với lục Hoàng tử trên yến tiệc của Công chúa, lục Hoàng tử hình như có nói đến vết thương trên vai của thích khách...
Hàn Lâm Phong lập tức nhận ra, lục Hoàng tử ý không nằm trong lời.
Ngọn núi này... hắn không thể trèo lên được!
Một khi lên núi, hắn nhất định phải c0i đồ theo, khi đó vết sẹo trên bả vai sẽ bị lộ ra rành rành, lục Hoàng tử sẽ nhận ra nội ứng cho Tào Thịnh chính là hắn.
Tô Lạc Vân mặc dù không nhìn thấy thần sắc của Hàn Lâm Phong trở nên nghiêm trọng, nhưng thấy hắn một mực trầm mặc không nói lời nào, cũng nhận ra tình thế không ổn.
Nàng mím môi một cái, thử dò xét hỏi: "Thế tử, thế nào?"
Hàn Lâm Phong nói khẽ: "Tiểu thư có thể đã nghĩ tới, tắm suối cần thoát y."
Tô Lạc Vân tập trung suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ đến, thử thăm dò: "Ngài... Trên người ngài có phải có thứ gì không thể để lộ ra?"
Cho tới bây giờ, Hàn Lâm Phong cũng không giấu giếm nàng nữa, liền nói lục Hoàng tử có lẽ đang tìm một người trên bả vai có vết sẹo, mà không may trên vai hắn lại có một vết.
Tô Lạc Vân hít vào một hơi lạnh, nàng đương nhiên biết vết thương kia là từ đâu tới, cũng hiểu rõ nếu lúc này Hàn Lâm Phong lên núi, chỉ sợ một chân sẽ bước vào Quỷ môn quan.
Nàng vội vàng nói: "Thế tử, ngọn núi này, ngài không được lên!"
Hàn Lâm Phong sắc mặt nghiêm trọng: "... Nếu bây giờ ta không tìm được cớ để không lên, cũng không thoát khỏi liên quan. Hằng Sơn Vương đã tìm ra điểm này, sẽ không để lọt một ai."
Hàn Lâm Phong hiểu rõ, kiếp nạn này khó qua, hắn muốn suy nghĩ lại.
Nếu không có cách nào, hắn chỉ có thể chạy trốn đến Bắc địa, nhưng như vậy nhất định sẽ liên lụy đến trên dưới Vương phủ. Cho nên nếu hắn không còn cách nào khác, đành phải ở lại, tự mình gánh chịu tội danh...
Ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, Hàn Lâm Phong chậm rãi giơ tay lên, vươn về phía hai má của nàng, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi buông xuống.
Cuối cùng, hắn chỉ thản nhiên nói: "Nơi này không có chuyện của ngươi... Trở về đi."
Tô Lạc Vân yên lặng hành lễ, mơ hồ nhận ra, có lẽ đây là lần cuối cùng mình nói chuyện với Hàn Lâm Phong.
Chuyến đi này của hắn, có lẽ sẽ là đường cụt.
Nàng đi về phía trước mấy bước, nhưng lại không đành lòng.
Trước đây mình nợ hắn quá nhiều, vậy mà kiếp này không có cơ hội trả lại... Đêm khuya hôm đó, cảnh hắn kéo lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt núi non sông ngòi hai mươi châu Bắc địa lần nữa hiện lên trong tâm trí Tô Lạc Vân.
Đại Ngụy có một hoàng tộc thẳng thắn cương nghị như thế, chẳng lẽ cũng muốn đày một tráng niên như hắn vào ngõ cụt sao? Nếu trên người hắn không có vết sẹo kia...
Nghĩ đến đây, Tô Lạc Vân đột nhiên dừng chân...
Trong giây lát, trong đầu nàng xẹt qua một suy nghĩ, nếu như Thế tử bị thương lần nữa, vừa vặn có thể che được vết sẹo kia.
Nhưng hắn là một công tử chơi bời lêu lổng, nếu nói ở dưới chân núi đột nhiên bị tập kích bị thương thì không thể khiến người ta tin phục.
Dù sao đây cũng là dưới chân thiên tử, lại là ngày khách hành hương tụ tập, dù sơn phỉ có to gan đến đâu, cũng sẽ không chọn lúc này để gây án, đến lúc đó càng che càng lộ, giấu đầu lòi đuôi.
Đúng lúc này, trong đầu Tô Lạc Vân lại xuất hiện một suy nghĩ. Nhưng rất nhanh, nàng lại gạt ý nghĩ này đi. Dù sao cách này cũng không phải cách hay, mình phải hy sinh quá nhiều.
Nàng mím môi, tiếp tục tăng tốc bước chân.
Lúc nàng đi đến bên thị vệ Khánh Dương, Khánh Dương đột nhiên mở miệng nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Thế tử ngài ấy... đối với ngươi rất tốt, trước đó đã từng giúp ngươi mấy lần, ngay cả cái tên Quách Yển kia có ý đồ xấu với ngươi, cũng là Thế tử xuất thủ khiến hắn ngã ngựa..."
Khánh Dương đột nhiên nói lời này cũng là có lý do. Vừa rồi hắn ta nghe rõ ràng, đương nhiên cũng nhìn thấy động tác vừa rồi của Thế tử - lúc tạm biệt Tô gia tiểu thư, Thế tử giơ tay lên, tựa hồ muốn vuốt ve khuôn mặt Tô tiểu thư, nhưng rốt cuộc lại dừng lại.
Khánh Dương cho đến lúc này mới giật mình – cuối cùng vẫn là động tâm, chỉ là Thế tử gánh vác quá nhiều, không có cách nào tùy tâm sở dục, thậm chí vất vả lắm mới tìm được người động tâm, nhưng lại sắp phải giam mình trong lao ngục.
Lòng của hắn ta chua xót, nhịn không được muốn thay Thế tử gọi lại chút ký ức trong lòng Tô tiểu thư.
"Khánh Dương..." Hàn Lâm Phong tựa hồ không muốn Khánh Dương nhiều lời, lập tức mở miệng quát bảo ngưng lại.
Nhưng trong lòng Lạc Vân lại có chút hồi hộp.
Nàng đương nhiên nhớ rõ Quách Yển, chỉ là lúc trước tưởng rằng Phò mã đại triển thần uy, Quách Yển kia vì mệt mỏi nên mới bị thương, không ngờ trong chuyện này vốn có dấu vết của Hàn Lâm Phong.
Hóa ra sự giúp đỡ của hắn còn nhiều hơn những gì nàng nghĩ...
Nghĩ đến đây, bước chân tiến lên phía trước của Lạc Vân dừng lại, nàng muốn quay người lại nhưng vẫn có chút do dự, cuối cùng nàng cắn răng, chậm rãi mở miệng nói: "Thế tử, kỳ thật ta có một cách... Chỉ là cách này..."
Không đợi nàng nói xong, Hàn Lâm Phong cũng đã mở miệng nói: "Chỉ là cách này gây tổn hại quá lớn đến danh tiết của ngươi."
Tô Lạc Vân lại đột nhiên cười, ra là hắn cũng đã sớm nghĩ đến, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không mở miệng, hay là hắn đang chờ nàng mở miệng?
Người này, mặc dù tâm nhãn quỷ đạo, nhưng hắn vẫn là quân tử không ỷ mạnh đẩy người khác vào chỗ khó, càng khiến Tô Lạc Vân hạ quyết tâm.
"Thế tử đã nghĩ kỹ rồi, không ngại thử một lần đi. Ta vẫn luôn nợ ân tình của Thế tử, bây giờ cùng nhau trả, cũng cảm thấy thoải mái."
Liên quan tới chuyện này, Hàn Lâm Phong một sáng đã nghĩ tới, hắn nhìn chằm chằm nàng nói: "Nếu không còn cách nào khác, chỉ cần ngươi nguyện ý, chuyện danh tiết ta sẽ chịu trách nhiệm..."
Tô Lạc Vân không nhịn được muốn ôm đầu, hắn đây khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể làm, lại đang nói bậy bạ gì vậy?
Nhưng Hàn Lâm Phong lại nắm lấy cổ tay của nàng, từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Nàng nhất định phải nhớ cho kỹ, nếu đã rơi trúng vào ta, nàng có muốn vùng vẫy thoát khỏi, cũng không thể nào thoát được..."
Hắn dường như có thâm ý khác, nhưng Tô Lạc Vân nghe, đơn giản hiểu rằng hắn sợ nàng nghĩ không chu toàn, sẽ đổi ý.
Lạc Vân không khỏi cười khổ, sao nàng không biết Hàn Lâm Phong là một ngôi sao xấu? Nhưng tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, nếu như nàng thấy hắn chịu chết mà mặc kệ, chỉ sợ nửa đời sau lương tâm khó có thể bình an.
*Tích thủy chi ân, dũng truyền tương báo: Sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Tô gia trước đó tội danh ngập trời, nhờ Thế tử mà tẩy thoát, hiện tại trả lại, cũng là bổn phận nên làm.
Đúng lúc này, cách đó không xa trên đường hình như có một người hô to: "Hàn Thế tử đang ở đâu? Còn thiếu một mình ngài, Hằng Sơn Vương mời ngài mau mau đến chung vui!"
Tô Lạc Vân rõ ràng, từng tiếng hô to kia quả thực là thứ yêu nghiệt đòi mạng!
Nhưng đó không chỉ riêng tính mạng trên dưới phủ Hàn Lâm Phong, mà còn có của nàng.
Dù sao lúc trước Hàn Lâm Phong đã trốn trên thuyền của nàng, một khi bí mật của hắn bị bại lộ, tất nhiên từ đó sẽ truy ra hắn từng được che giấu trên thuyền của Tô phủ, nàng biết chuyện mà không báo.
Từ khi biết bí mật của hắn, nàng với hắn đã ở cùng trên một chiếc thuyền hỏng bị ngập nước. Mà thực tế nàng lại nợ hắn quá nhiều...
Khách quan mà nhìn, danh tiết bị tổn hại cũng không tính là chuyện lớn, dù sao... nàng cũng không có ý định lấy chồng!
Giữa những người thông minh, có đôi lúc không cần phải dùng lời, hắn và nàng thời khắc này đang ngầm hiểu lẫn nhau...
Ngay khi tiếng hô hoán kia dần dần tới gần, Tô Lạc Vân đưa tay gỡ trâm cài tóc của mình xuống, hít sâu một hơi hỏi: "Ngài làm, hay là ta làm?"
Hàn Lâm Phong nhận lấy cây trâm từ tay nàng, không chút do dự rạch lên đầu vai của mình...
Ngày đó, phía sau rừng núi xanh thẳm thập phần náo nhiệt.
Tiệc rượu mà lục Hoàng tử chuẩn bị tỉ mỉ, cũng không thể ăn được yên ổn.
Bởi vì, Bắc Trấn Thế tử Hàn Lâm Phong kia, say rượu không biết giữ đức độ, giữa núi trông thấy một nữ mù đi lạc, nhất thời nổi lên sắc tâm, để thị vệ điều thị nữ của nàng đi, sau đó kéo lấy nữ mù vào rừng cây.
Nhưng nữ mù kia tính tình cương liệt, liều chết giãy dụa, cuối cùng rút lấy trâm cài tóc của mình, đâm về phía Hàn Lâm Phong đang uy hϊếp.
Hai thị vệ của Hoàng tử đang tìm kiếm bọn họ nghe thấy động tĩnh trong bụi cây, lúc rút kiếm tiến vào, đều bị cảnh tượng thê thảm kia làm cho sợ ngây người.
Thế tử gia ngày thường tiêu sái thanh thản đang một thân chật vật, vạt áo gấm thêu đầy hoa mẫu đơn nhuốm đầy máu tươi.
Bả vai, cánh tay, còn cả ngực, tất cả đều mang những vết thương hở.
Nữ tử bị hắn đè lên kia tóc tán loạn, hai mắt mờ mịt không nhìn thấy ai, một tay nắm chặt trâm gài tóc, liều mạng vùng vẫy, trong khoảnh khắc, ngay trên khuôn mặt tuấn tú của Thế tử gia xuất hiện thêm một vết cắt.
Lúc Hằng Sơn Vương nghe thấy thị vệ đến báo, quả thực tức giận đến mức ngả người ra sau, suýt nữa thì ngã xuống dòng suối sau lưng.
Phụ hoàng rất coi trong đạo đức cá nhân của trữ quân. Trên đỉnh đầu hắn ta có mấy Hoàng tử bởi vì dính phải phong lưu chi tình mà bị phụ hoàng chán ghét mà vứt bỏ.
Hằng Sơn Vương muốn thành trữ quân, xưa nay ngày thường luôn khiêm tốn, không sa vào rượu thịt.
Lần này bởi vì loại bỏ phản đảng, hắn ta mới hạ ra ván này, không ngờ lại dính phải kiện cáo một tên quỷ háo sức trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ ngay trên đường núi.
Nghe nói nữ tử kia cao giọng kêu cứu cũng thu hút không ít khách lên núi thắp hương xin bùa, tất cả mọi người đều đang bàn tán có một quý nhân thiết yến, uống rượu thất đức chà đạp nữ tử dân thường.
Người xem nhất thời bàn tán xôn xao, thậm chí có người còn nhắc tới tên tuổi những vị khách đến yến tiệc của lục Hoàng tử, nói trông thấy Hằng Sơn Vương phi dẫn người đến thắp hương, phía sau núi nhất định là Hằng Sơn Vương cùng một đám quyền quý.
Lục Hoàng tử nhất định sẽ thiên vị cho người quyền quý khia, nữ tử kia thật không may, có lẽ khó giữ được sự trong sạch, hơn nữa còn bị đánh rớt răng mà vẫn phải nuốt máu nhịn nhục.
Thanh danh trong sạch mà lục Hoàng tử cẩn thận duy trì, xem như bị tiểu tử Hàn Lâm Phong kia hủy sạch!
Dù cho hắn ta có quay đầu nói với phụ hoàng, bản thân tới đây làm việc đứng đắn, phụ hoàng cũng sẽ không thật sự tin tưởng!
Đương nhiên, lúc nghe nói Hàn Lâm Phong bị thương, Hàn Thẩm Chi cũng nghĩ tới, cảm thấy quá mức trùng hợp.
Tuy nhiên lần này hắn ta thăm dò bí ẩn, ngoại trừ chính mình, không hề nói với người bên ngoài, những vị khách đến đây cũng không biết sẽ lên núi tắm rửa.
Hàn Lâm Phong kia cũng là sáng nay từ hồ Yến Tử vừa trở về, chỉ biết Hằng Sơn Vương mời khách uống rượu, không thể biết tình hình trên núi được.
Nếu như hắn có thể an bài một màn kịch này, cũng là quá thần kỳ!
Mà Lư Khang cùng hắn đi đến cũng chắc nịch nói, quả thật là có gặp nữ tử kia trên đường núi, tiểu thư kia hình như đi xin bùa cho đệ đệ ở nhà. Một tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược mặc dù mắt mù, song mỹ mạo tựa như thiên tiên, lúc ấy Hàn Thế tử cũng có chút không đi nổi.
Lư Khang cũng không ngờ tới sẽ náo nhiệt thành ra thế này, sớm biết nữ tử kia cương liệt như thế, hắn ta sẽ ở lại hỗ trợ, không để Hàn Lâm Phong huyên náo khác người như vậy.
Lúc lục Hoàng tử xuống núi tự mình xem xét, thị vệ của Hàn Lâm Phong đang bôi thuốc băng bó cho hắn, nhưng Thế tử lại sợ đau, ai u không cho thị vệ rắc bột thuộc, nghẹn ngào trừng mắt quát mắng.
Về phần nữ tử kia, nghe nói đã bị thị vệ Hàn Lâm Phong áp giải xuống núi, chuẩn bị nhốt trong phủ Thế tử.
Thị vệ của lục Hoàng tử vẫn luôn canh giữ ở nơi đó, nghe nói nữ tử kia cảm thấy mất mặt, nhanh chóng giật lấy khăn tay che lại diện mạo của mình, trước khi những vị khách hành hương vây lại, đã nghẹn ngào kêu khóc được người ta đỡ đi.
Lục Hoàng tử lúc này không quan tâm đến vụ án kia, chỉ khom lưng nhìn kỹ vết thương lộ ra ngoài của Hàn Lâm Phong.
Nữ tử kia nghe nói vô cùng nhỏ yếu, vậy mà ra tay ác thật, không chỉ đầu vai, còn có cánh tay, ngực, đều bị thương rất sâu, máu đẫm một mảnh, bê bết, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình, không quan tâm đến vóc người Thế tử đẹp hay xấu.
Nhưng những vết thương chằng chịt đó đều mới, căn bản không thể nhìn ra còn có vết thương cũ nào không.
Hàn Thế tử đáng thương cả người toàn là máu, khuôn mặt bê bết máu không cần phấn cũng tái nhợt, trông thấy lục Hoàng tử, hắn hét lên để Hoàng tử giúp hắn hả giận.
Thê thảm đến mức khiến không một ai có thể nhìn lâu.
Hàn Thẩm Chi định mắng chửi hắn dừng lại, nhưng nghe tiếng kêu khóc đau đớn của Hàn Lâm Phong thì lắc đầu, đành dứt khoát gọi người khiêng hắn hồi phủ, thật không thể chịu nổi!
Một tên bù nhìn như thế, ngay cả một nữ nhân bị mù yếu ớt cũng đè không được, lại để nàng làm bị thương thành bộ dạng này, làm sao có khả năng dẫn người tập kích ngàn dặm, phạm phải đại án cướp ngục?
Tuy nhiên những chuyện phát sinh trên yến hội hắn ta lại không thể hỏi, thế là liền phái ma ma thϊếp thân của Vương phi đi đến phủ thượng Thế tử, hỏi lai lịch của nữ tử kia.
Ma ma kia nhận lệnh, biết lục Hoàng tử phái mình đi cũng là vì muốn lắng lại chuyện xấu, cho nên khi gặp nữ tử kia, bà ta dỗ dành nàng kể lại chuyện đã xảy ra.
Kết quả một lần náo loạn này, ra là nữ tử này ở sát vách Hàn Thế tử, một sáng đã bị Hàn Thế tử lôi kéo.
Vị tiểu thư này tránh dây dưa với Thế tử cũng vô cùng vất vả, không ngờ hôm nay đi dâng hương cầu phúc cho đệ đệ, lại gặp Thế tử người đầy mùi rượu, bị hắn một mạch kéo vào rừng cây, miệng đầy hoa ngôn xảo ngữ dỗ dành cô nương, nàng liều chết kháng cự, mới bảo toàn được sự trong sạch.
Lần này nàng bị tên không ra gì đó chạy xộc vào trong phủ, nếu buộc nàng phải hạ mình làm thϊếp, nàng dù cho có treo cổ cũng tuyệt đối không để cho tên điên kia toại nguyện!
Ma ma phủ Hằng Sơn Vương cũng không muốn gây chết người, nhẹ lời khuyên nhủ một phen, rồi trở về phục mệnh lục Hoàng tử.
Lục Hoàng tử lúc này cũng đã phái người tra rõ thân phận của Tô Lạc Vân, là một nữ mù bán hương liệu ở kinh thành, một thương gia lương thiện và trung thực, không có chỗ nào đặc biệt.
----------------HẾT CHƯƠNG 39----------------