-
Chương 12: Yến hội tương phùng
Tô Hồng Mông đã có được loại hương mới để ứng phó với Ngư Dương Công chúa nên yên tâm hơn rất nhiều, tự cảm thấy không cần phải cẩn thận dỗ dành tiểu tổ tông nữa.
Ông ta bởi vì chuyện đại nữ nhi giấu tâm nhãn, đang lúc nổi nóng, nghe Đinh thị đề nghị thì cười lạnh nói: "Đúng là cho chó ăn bánh bao, chỉ đổi lại được cái ngoắc ngoắc đuôi. Nó đúng là một con sói mắt trắng! Còn biết chơi ta! Không có! Tự nó dùng tiền của hồi môn của nương nó đi sửa nhà đi!"
Đinh thị vòng vo nửa ngày, lấy lui làm tiến, chỉ để nghe Tô Hồng Mông nói như vậy. Khóe miệng bà ta mỉm cười, sau khi an ủi Tô Hồng Mông vài câu, lại liền nhắc tới chuyện chọn của hồi môn cho nữ nhi.
Tô Hồng Mông không còn đủ kiên nhẫn, để Đinh thị tự mình xử lý. Ông ta gần đây được thăng chức, bao nhiêu nhiệt huyết trong người đều dùng trên hoạn lộ, đối với chuyện gả nữ nhi, thêm một chuyện mừng còn hơn là bớt một chuyện.
Của hồi môn thể hiện cho sĩ diện của Tô gia, không thể để Lục gia coi thường. Đinh thị làm cho vinh quang một chút, một đại nhân như ông ta cũng nở này nở mặt.
Tuy nhiên, việc ông ta đối xử lạnh nhạt với đại nữ nhi cũng không kéo dài bao lâu.
Qua mấy ngày, Ngư Dương Công chúa từ miệng của quản sự nghe nói, hương cao này thật ra được điều phối bởi một nữ tử hai mắt bị mù, nàng ta tấm tắc lấy làm kỳ lạ, liền bảo quản sự truyền lời, gọi Tô Lạc Vân đến, vừa hay giúp nàng ta thưởng thức số hương liệu mới.
Loại vinh hạnh đặc biệt này khiến Tô Hồng Mông kích động một trận, nhất thời quên mất tiền bạc trong nhà "khẩn trương", còn cố ý mời vị ma ma từ trong cung ra, đến ngõ Điềm Thủy bù chút lễ nghi cung đình cho Tô Lạc Vân, tránh để thất lễ trước mặt Công chúa.
Về phần trang phục khi nàng vào phủ Phò mã, cũng là Tô Hồng Mông tự mình phân phó người đi chuẩn bị.
Tô Thải Tiên thấy nóng mắt, lại khó mà nói mấy lời chua chát, chẳng qua mấy tháng nữa nàng ta phải nạp lễ, vốn dĩ nên là tiêu điểm vây quanh trên dưới Tô gia, làm sao tỷ tỷ vừa về đến, lại thành giọng khách át giọng chủ rồi?
Đinh thị vốn cho rằng bà ta đã chèn ép được kế nữ của mình rồi, không ngờ rằng Tô Lạc Vân vậy mà lại âm thầm dựa vào Lục Linh Tú mà trèo lên được cành cao quý của Công chúa, trên mặt mặc dù mỉm cười, nhưng trong lòng lại biến sắc vài phần.
Nha đầu đáng chết, vậy mà không biết tránh hiềm nghi với Lục gia tiểu thư! Có lẽ là nàng đã hối hận, chuẩn bị đào tường nhà Thải Tiên đây mà!
Thế là ngay trong đêm, bà ta thì thầm to nhỏ với Tô Hồng Mông, muốn để Lạc Vân cáo ốm, đừng đi phủ Phò mã làm loạn.
Đáng tiếc Tô lão gia mê quyền chức, chuyện liên quan đến hoạn lộ, tất thảy đều phải làm cho được!
Ngày Tô Lạc Vân vào phủ, Tô đại gia cố ý đến tận ngõ Điềm Thủy từ sáng sớm, tận tình chỉ bảo, nhờ Lạc Vân trước mặt Công chúa nói thêm về ông ta, thay ông ta nói tốt vài câu.
Lạc Vân nghe nhưng không nói lời nào, chỉ cảm thấy phụ thân suy nghĩ quá nhiều.
Nàng chỉ là một thương nữ nhỏ bé đến gặp Công chúa, đơn giản chỉ là quý nhân nhất thời hứng khởi, cũng không phải là khách nhân trọng yếu gì đó, về phần phụ thân muốn nhờ dính dáng vào đó để cao thăng, đúng là có chút mơ mộng hão huyền.
Tô Hồng Mông nghe nữ nhi nói mấy lời mất hứng như thế, có chút tức giận: "Sao con lại không tỉnh táo gì vậy? Chưa từng nghe nói chuyện là do người hay sao? Người nhanh mồm nhanh miệng đòi tiền ta quản ngày thường đâu rồi? Đi gặp quý nhân, đừng phát cáu, miệng ngọt chút cho ta! Đáng tiếc đáng tiếc, sao Công chúa không cho ta đi, nếu ta có thể đi, chắc chắn sẽ không lãng phí cơ hội này..."
Tô Lạc Vân không thích nghe Tô Hồng Mông lải nhải, lấy cớ sợ đến trễ, nhanh chóng rời khỏi ngõ Điềm Thủy.
Khi Tô Lạc Vân theo phân phó của quản sự ngồi xe ngựa đi vào phủ Công chúa, bởi vì tới quá sớm, nàng một mực chờ ở cánh phòng, xem Công chúa có thể tới gặp mình say buổi trà yến hay không.
Từ sau khi hai mắt bị mù, Tô Lạc Vân thật sự không thích đến một nơi xa lạ.
Trước mắt bị màn đen bao phủ, mùi hương trong hơi thở cũng lạ lẫm, một một viên gạch dưới chân cũng không biết dẫn đến lối nào. Những điểm này cộng lại, khiến nàng có loại cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Nàng cố gắng đè nén khó chịu trong lòng lại, nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười của chúng phụ nhân vọng tới từ hoa viên cách đó không xa, ước chừng là Công chúa và các vị khách được mời đến yến hội đang vui vẻ uống rượu...
Hương Thảo hầu hạ bên cạnh nàng, nhìn thấy cô nương ngồi lưng thẳng tắp, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương ngồi có mệt không? Nói không chừng là Công chúa đã quên mất chuyện muốn gặp người rồi, người có muốn nô tỳ đi tìm quản sự không?"
Tô Lạc Vân lắc đầu. Ngư Dương Công chúa muốn gặp nàng, vốn dĩ cũng hẳn là vì để tiểu khiến trong lúc nhàm chán mà thôi. Nàng đã ngồi được một lúc rồi, sao lại nhờ người khác đi nhắc nhở Công chúa quý nhân quên mất chuyện này được?
Đúng lúc đó, quản sự phủ Phò mã lại đột nhiên mời Tô gia đại cô nương tới.
Tô Lạc Vân được Hương Thảo nâng đỡ, theo con đường nhỏ lát đá xanh đi tới noãn các ở hậu hoa viên.
Vừa vào trong noãn các, khứu giác nhạy bén của Lạc Vân suýt chút nữa bị hương khí xộc vào mũi nồng nặc đến hắt xì.
Trong sảnh này nhất định có vô số quý nhân, tất cả các loại hương đều được hun lấy, được hơi ấm của địa long làm nóng lên, tạo thành một mùi hương lộn xộn nức mũi.
Nàng tự biết mình không được thất lễ, trước khi hắt hơi ra đã tự mình hung nhắc nhéo cánh tay một cái, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhịn được. Đáng tiếc nàng dùng sức quá mạnh, đau đến mức khóe mắt ngập ngụa nước mắt...
Nàng không biết, trong tiếng cười đùa kia, có một đôi mắt ngay thời khắc nàng vào cửa đã nhìn chằm chằm nàng.
Đương nhiên, động tác nhỏ của nàng, còn có vành mắt đo đỏ long lanh nước đang cố kìm nén giống như một con thỏ cũng được người kia bất động thanh sắc thu hết vào mắt.
Trong sảnh những người khác không hề chú ý tới Tô Lạc Vân, lúc nàng đang ngượng ngùng đứng ở cửa, chỉ nghe thấy có giọng nam uể oải nói: "Cô tổ mẫu, hình như khách mới người mời tới."
Giọng nói đầy cuốn hút đó khiến Ngư Dương Công chúa phải dừng cuộc nói chuyện xoay đầu lại, thấy Tô Lạc Vân đang đứng ở cửa.
"Ngươi chính là cao thủ điều hương, Tô gia tiểu thư?" Ngư Dương Công chúa tuổi đã gần bốn mươi cười hỏi.
Tô Lạc Vân vội vàng dựa theo quy củ, đi lên phía trước mấy bước, hướng về phía giọng nữ cúi người thỉnh an.
Ngư Dương Công chúa không ngờ một nữ hài tử xuất thân thương gia này, vậy mà lại có vẻ ngoài xuất chúng đến mức này, lại nghĩ tới mắt nàng không thể nhìn thấy, không khỏi cảm thấy thương hại.
"Ta vốn cho rằng mình đã nhìn thấy tất cả tuyệt sắc trong kinh thành, không ngờ nhân gian còn ẩn giấu một mỹ nhân như ngươi... Người đâu, ban ghế ngồi!"
Tô Lạc Vân sau khi đa tạ Công chúa, ngồi nghiêm chỉnh, cung kính trả lời các câu hỏi của Công chúa.
Hóa ra Công chúa muốn nhân ngày sinh thần của Phò mã gia, tặng ông ta một loại hương đặc biệt. Nàng ta có một khối Long Tiên hương thượng đẳng, nhưng nô bộc quản kho lại nói hương này đã hỏng mất rồi, cho nên nàng ta mới nhớ đến Tô gia tiểu thư, muốn nàng xem lại chất lượng.
Tô Lạc Vân nhận lấy hương, cẩn thận lấy một miếng nhỏ, đưa đến trước mũi cẩn thận ngửi, có một mùi hôi thối xộc đến trước mặt, không thể dùng được.
Tô Lạc Vân giãn mày: "Công chúa, cái này đích xác là loại hương thượng đẳng. Nhưng hương này rất dễ hỏng, nếu như có biện pháp xử lý đặc thù, sẽ bị ẩm ngay. Cách khắc phục cũng đơn giản, chỉ cần dùng giấy vàng quét vôi bọc lại, bỏ vào rương đựng hương liệu để hút ẩm, dùng cọ lông mịn quét sạch tạp chất trên bề mặt hương liệu, để cho khi người ta dùng tay thưởng thức, sẽ giống như đang thưởng thức ngọc khí, bỏ hương liệu vào dầu, có thể giữ lâu dài."
Ngư Dương Công chúa nghe rất cao hứng, dứt khoát đem hương này giao cho Tô Lạc Vân, lệnh nàng khắc phục lại, sau đó sẽ dùng lại, nếu điều ra mùi hương thích hợp, nàng ta còn muốn dâng lên cho Hoàng hậu sử dụng.
Không ít quý nữ ngồi đó cũng góp vui, nghe nói đây là thiên kim của Thủ Vị Trai, cũng nhao nhao đề nghị mua Đạm Lê hương cao mà Công chúa đã đề cập đến.
Hương mà gần đây Công chúa dùng quá xuất sắc, khiến nhiều người cũng không nhịn được mà muốn có nó.
Tô Lạc Vân sau khi ghi lại yêu cầu của các quý nhân, liền quỳ xuống đa tạ Công chúa.
Dù sao đây cũng là dịp các quý nhân giao tế với nhau, nàng dù gì cũng chỉ là tiểu tiết được thêm vào cuộc vui thôi.
Song lúc nàng chuẩn bị rời noãn các để trở về, sau lưng vang lên một giọng nam tử lười nhác: "Cô nương, tạm dừng bước!"
Thanh âm này, chính là giọng nam tử vừa mới nhắc nhở Ngư Dương Công chúa chú ý đến Tô Lạc Vân.
Tô Lạc Vân không nhìn thấy, chỉ có thể mơ hồ quay đầu, quản sự phủ Phò mã bên cạnh nàng lên tiếng: "Tô tiểu thư, Thế tử gia của Bắc Trấn Vương phủ hình như có lời muốn nói với người."
Tô Lạc Vân thấy trong lòng có chút hồi hộp, Thế tử của Bắc Trấn Vương phủ? Không phải chính là vị quý nhân hàng xóm ồn ào của nàng sao? Hắn sao lại... chẳng lẽ hắn muốn điều tra nghe ngóng nguồn gốc của bức thư trên cổ con mèo ư?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng đành hướng về phía giọng nam tử vừa mới cất lên kia cúi đầu vấn an, xem động chủ của Bàn Tơ động có lời gì muốn nói.
Cơ hồ không nghe thấy tiếng bước chân, song giọng nam tử lười biếc lại ở trên đỉnh đầu nhẹ nhàng nói: "Tô cô nương sắp chế hương, ta cũng muốn xin cô nương điều chế một phần hương cho ta."
Cùng với giọng nói, xộc vào mũi chính là mùi hương trên cơ thể hắn, có lẽ Thế tử gia ở trong sảnh quá lâu, trên thân nhiễm đủ các loại tạp hương. Hắn đứng quá gần, mùi hương tạp nham kia nồng nặc xông vào mũi, mà bên trong mùi hương kia, hình như còn pha tạp một chút mùi thuốc...
Lần này Lạc Vân không có phòng bị, mũi ngứa ngày khó khăn lắm mới nâng được ống tay áo lên che lại miệng mũi, thoải mái mà hắt hơi liên tiếp ba cái.
Lạc Vân tự biết mình thất lễ, vừa hắt xì xong liền vội vàng quỳ xuống trước Thế tử gia chịu tội.
Nàng cúi đầu không dám ngẩng dậy, một lát sau mới nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng cười cười: "Cô nương thích chế hương, nhưng hình như lại không thích mùi hương, là vì mùi hương trên người ta khiến cô nương khó chịu sao?"
Lạc Vân nào dám thừa nhận, vội vàng nói: "Thế tử gia suy nghĩ nhiều, dân nữ gần đây bị cảm lạnh, thật sự đã thất lễ, xin Thế tử đừng trách..."
Hàn Lâm Phong khom lưng nhìn nữ tử trên mặt đất một chút, mặc dù nàng cúi nửa đầu, nhưng bên gò má có một vệt đỏ như nắng chiều, nhìn qua xấu hổ có thừa, hoảng sợ thì không đủ.
Trông có vẻ như... nàng thật sự không nhận ra mình là người đã từng kề dao vào cổ nàng.
Trong lòng nghĩ là vậy, nhưng Hàn Lâm Phong lại ung dung mở miệng nói: "Nghe nói chỗ cô nương ở cách ngõ Thanh Ngư không xa, ngược lại là láng giềng của ta, phủ thượng của ta thường xuyên mở yến tiệc, ta tặng ngươi tơ Trúc Nhã, vô cùng đáng giá, cũng mong cô nương sau này đến dự, đến phủ thượng ta uống một chén rượu!"
Tô Lạc Vân thầm nghĩ: Đa tạ, đêm nào ta cũng hải nghe tiếng đàn tam huyền* của phủ thượng ngài cả! Lại nói, một cô nương chưa gả, sao lại phải đến phủ thượng Thế tử làm khách để mang cái thanh danh bừa bãi?
*Đàn tam huyền (tam huyền cầm) 三弦: một loại đàn ba dây xuất xứ từ Trung Quốc.
Xem ra vị Hàn Lâm Phong này đích thật là một tên khốn ngả ngớn càn rỡ!
Nhưng nàng không muốn đắc tội với người ta, chỉ thấp giọng nói: "Dân nữ mới nhận vài tờ đơn của mấy vị quý nhân, chỉ sợ nhất thời bận rộn đến mức không xoay sở được. Lại nói dân nữ chỉ là một nữ tử nhà thương nhân, không thông âm luật, chỉ sợ đi đến phủ thượng của Thế tử, cũng là đốt đàn nấu hạc*, uổng cho nhã âm của nhạc công..."
*Đốt đàn nấu hạc: át mất cảnh vui.
Gương mặt anh tuấn của Hàn Lâm Phong không biểu lộ quá mức, hắn chỉ gõ gõ quạt giấy vào lòng bàn tay, đôi mắt than tiếc: "Đáng tiếc... Khanh khanh tuyệt sắc, nhưng lại là tục nhân, không thích hưởng lạc..."
------------HẾT CHƯƠNG 12------------
Ông ta bởi vì chuyện đại nữ nhi giấu tâm nhãn, đang lúc nổi nóng, nghe Đinh thị đề nghị thì cười lạnh nói: "Đúng là cho chó ăn bánh bao, chỉ đổi lại được cái ngoắc ngoắc đuôi. Nó đúng là một con sói mắt trắng! Còn biết chơi ta! Không có! Tự nó dùng tiền của hồi môn của nương nó đi sửa nhà đi!"
Đinh thị vòng vo nửa ngày, lấy lui làm tiến, chỉ để nghe Tô Hồng Mông nói như vậy. Khóe miệng bà ta mỉm cười, sau khi an ủi Tô Hồng Mông vài câu, lại liền nhắc tới chuyện chọn của hồi môn cho nữ nhi.
Tô Hồng Mông không còn đủ kiên nhẫn, để Đinh thị tự mình xử lý. Ông ta gần đây được thăng chức, bao nhiêu nhiệt huyết trong người đều dùng trên hoạn lộ, đối với chuyện gả nữ nhi, thêm một chuyện mừng còn hơn là bớt một chuyện.
Của hồi môn thể hiện cho sĩ diện của Tô gia, không thể để Lục gia coi thường. Đinh thị làm cho vinh quang một chút, một đại nhân như ông ta cũng nở này nở mặt.
Tuy nhiên, việc ông ta đối xử lạnh nhạt với đại nữ nhi cũng không kéo dài bao lâu.
Qua mấy ngày, Ngư Dương Công chúa từ miệng của quản sự nghe nói, hương cao này thật ra được điều phối bởi một nữ tử hai mắt bị mù, nàng ta tấm tắc lấy làm kỳ lạ, liền bảo quản sự truyền lời, gọi Tô Lạc Vân đến, vừa hay giúp nàng ta thưởng thức số hương liệu mới.
Loại vinh hạnh đặc biệt này khiến Tô Hồng Mông kích động một trận, nhất thời quên mất tiền bạc trong nhà "khẩn trương", còn cố ý mời vị ma ma từ trong cung ra, đến ngõ Điềm Thủy bù chút lễ nghi cung đình cho Tô Lạc Vân, tránh để thất lễ trước mặt Công chúa.
Về phần trang phục khi nàng vào phủ Phò mã, cũng là Tô Hồng Mông tự mình phân phó người đi chuẩn bị.
Tô Thải Tiên thấy nóng mắt, lại khó mà nói mấy lời chua chát, chẳng qua mấy tháng nữa nàng ta phải nạp lễ, vốn dĩ nên là tiêu điểm vây quanh trên dưới Tô gia, làm sao tỷ tỷ vừa về đến, lại thành giọng khách át giọng chủ rồi?
Đinh thị vốn cho rằng bà ta đã chèn ép được kế nữ của mình rồi, không ngờ rằng Tô Lạc Vân vậy mà lại âm thầm dựa vào Lục Linh Tú mà trèo lên được cành cao quý của Công chúa, trên mặt mặc dù mỉm cười, nhưng trong lòng lại biến sắc vài phần.
Nha đầu đáng chết, vậy mà không biết tránh hiềm nghi với Lục gia tiểu thư! Có lẽ là nàng đã hối hận, chuẩn bị đào tường nhà Thải Tiên đây mà!
Thế là ngay trong đêm, bà ta thì thầm to nhỏ với Tô Hồng Mông, muốn để Lạc Vân cáo ốm, đừng đi phủ Phò mã làm loạn.
Đáng tiếc Tô lão gia mê quyền chức, chuyện liên quan đến hoạn lộ, tất thảy đều phải làm cho được!
Ngày Tô Lạc Vân vào phủ, Tô đại gia cố ý đến tận ngõ Điềm Thủy từ sáng sớm, tận tình chỉ bảo, nhờ Lạc Vân trước mặt Công chúa nói thêm về ông ta, thay ông ta nói tốt vài câu.
Lạc Vân nghe nhưng không nói lời nào, chỉ cảm thấy phụ thân suy nghĩ quá nhiều.
Nàng chỉ là một thương nữ nhỏ bé đến gặp Công chúa, đơn giản chỉ là quý nhân nhất thời hứng khởi, cũng không phải là khách nhân trọng yếu gì đó, về phần phụ thân muốn nhờ dính dáng vào đó để cao thăng, đúng là có chút mơ mộng hão huyền.
Tô Hồng Mông nghe nữ nhi nói mấy lời mất hứng như thế, có chút tức giận: "Sao con lại không tỉnh táo gì vậy? Chưa từng nghe nói chuyện là do người hay sao? Người nhanh mồm nhanh miệng đòi tiền ta quản ngày thường đâu rồi? Đi gặp quý nhân, đừng phát cáu, miệng ngọt chút cho ta! Đáng tiếc đáng tiếc, sao Công chúa không cho ta đi, nếu ta có thể đi, chắc chắn sẽ không lãng phí cơ hội này..."
Tô Lạc Vân không thích nghe Tô Hồng Mông lải nhải, lấy cớ sợ đến trễ, nhanh chóng rời khỏi ngõ Điềm Thủy.
Khi Tô Lạc Vân theo phân phó của quản sự ngồi xe ngựa đi vào phủ Công chúa, bởi vì tới quá sớm, nàng một mực chờ ở cánh phòng, xem Công chúa có thể tới gặp mình say buổi trà yến hay không.
Từ sau khi hai mắt bị mù, Tô Lạc Vân thật sự không thích đến một nơi xa lạ.
Trước mắt bị màn đen bao phủ, mùi hương trong hơi thở cũng lạ lẫm, một một viên gạch dưới chân cũng không biết dẫn đến lối nào. Những điểm này cộng lại, khiến nàng có loại cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Nàng cố gắng đè nén khó chịu trong lòng lại, nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười của chúng phụ nhân vọng tới từ hoa viên cách đó không xa, ước chừng là Công chúa và các vị khách được mời đến yến hội đang vui vẻ uống rượu...
Hương Thảo hầu hạ bên cạnh nàng, nhìn thấy cô nương ngồi lưng thẳng tắp, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương ngồi có mệt không? Nói không chừng là Công chúa đã quên mất chuyện muốn gặp người rồi, người có muốn nô tỳ đi tìm quản sự không?"
Tô Lạc Vân lắc đầu. Ngư Dương Công chúa muốn gặp nàng, vốn dĩ cũng hẳn là vì để tiểu khiến trong lúc nhàm chán mà thôi. Nàng đã ngồi được một lúc rồi, sao lại nhờ người khác đi nhắc nhở Công chúa quý nhân quên mất chuyện này được?
Đúng lúc đó, quản sự phủ Phò mã lại đột nhiên mời Tô gia đại cô nương tới.
Tô Lạc Vân được Hương Thảo nâng đỡ, theo con đường nhỏ lát đá xanh đi tới noãn các ở hậu hoa viên.
Vừa vào trong noãn các, khứu giác nhạy bén của Lạc Vân suýt chút nữa bị hương khí xộc vào mũi nồng nặc đến hắt xì.
Trong sảnh này nhất định có vô số quý nhân, tất cả các loại hương đều được hun lấy, được hơi ấm của địa long làm nóng lên, tạo thành một mùi hương lộn xộn nức mũi.
Nàng tự biết mình không được thất lễ, trước khi hắt hơi ra đã tự mình hung nhắc nhéo cánh tay một cái, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhịn được. Đáng tiếc nàng dùng sức quá mạnh, đau đến mức khóe mắt ngập ngụa nước mắt...
Nàng không biết, trong tiếng cười đùa kia, có một đôi mắt ngay thời khắc nàng vào cửa đã nhìn chằm chằm nàng.
Đương nhiên, động tác nhỏ của nàng, còn có vành mắt đo đỏ long lanh nước đang cố kìm nén giống như một con thỏ cũng được người kia bất động thanh sắc thu hết vào mắt.
Trong sảnh những người khác không hề chú ý tới Tô Lạc Vân, lúc nàng đang ngượng ngùng đứng ở cửa, chỉ nghe thấy có giọng nam uể oải nói: "Cô tổ mẫu, hình như khách mới người mời tới."
Giọng nói đầy cuốn hút đó khiến Ngư Dương Công chúa phải dừng cuộc nói chuyện xoay đầu lại, thấy Tô Lạc Vân đang đứng ở cửa.
"Ngươi chính là cao thủ điều hương, Tô gia tiểu thư?" Ngư Dương Công chúa tuổi đã gần bốn mươi cười hỏi.
Tô Lạc Vân vội vàng dựa theo quy củ, đi lên phía trước mấy bước, hướng về phía giọng nữ cúi người thỉnh an.
Ngư Dương Công chúa không ngờ một nữ hài tử xuất thân thương gia này, vậy mà lại có vẻ ngoài xuất chúng đến mức này, lại nghĩ tới mắt nàng không thể nhìn thấy, không khỏi cảm thấy thương hại.
"Ta vốn cho rằng mình đã nhìn thấy tất cả tuyệt sắc trong kinh thành, không ngờ nhân gian còn ẩn giấu một mỹ nhân như ngươi... Người đâu, ban ghế ngồi!"
Tô Lạc Vân sau khi đa tạ Công chúa, ngồi nghiêm chỉnh, cung kính trả lời các câu hỏi của Công chúa.
Hóa ra Công chúa muốn nhân ngày sinh thần của Phò mã gia, tặng ông ta một loại hương đặc biệt. Nàng ta có một khối Long Tiên hương thượng đẳng, nhưng nô bộc quản kho lại nói hương này đã hỏng mất rồi, cho nên nàng ta mới nhớ đến Tô gia tiểu thư, muốn nàng xem lại chất lượng.
Tô Lạc Vân nhận lấy hương, cẩn thận lấy một miếng nhỏ, đưa đến trước mũi cẩn thận ngửi, có một mùi hôi thối xộc đến trước mặt, không thể dùng được.
Tô Lạc Vân giãn mày: "Công chúa, cái này đích xác là loại hương thượng đẳng. Nhưng hương này rất dễ hỏng, nếu như có biện pháp xử lý đặc thù, sẽ bị ẩm ngay. Cách khắc phục cũng đơn giản, chỉ cần dùng giấy vàng quét vôi bọc lại, bỏ vào rương đựng hương liệu để hút ẩm, dùng cọ lông mịn quét sạch tạp chất trên bề mặt hương liệu, để cho khi người ta dùng tay thưởng thức, sẽ giống như đang thưởng thức ngọc khí, bỏ hương liệu vào dầu, có thể giữ lâu dài."
Ngư Dương Công chúa nghe rất cao hứng, dứt khoát đem hương này giao cho Tô Lạc Vân, lệnh nàng khắc phục lại, sau đó sẽ dùng lại, nếu điều ra mùi hương thích hợp, nàng ta còn muốn dâng lên cho Hoàng hậu sử dụng.
Không ít quý nữ ngồi đó cũng góp vui, nghe nói đây là thiên kim của Thủ Vị Trai, cũng nhao nhao đề nghị mua Đạm Lê hương cao mà Công chúa đã đề cập đến.
Hương mà gần đây Công chúa dùng quá xuất sắc, khiến nhiều người cũng không nhịn được mà muốn có nó.
Tô Lạc Vân sau khi ghi lại yêu cầu của các quý nhân, liền quỳ xuống đa tạ Công chúa.
Dù sao đây cũng là dịp các quý nhân giao tế với nhau, nàng dù gì cũng chỉ là tiểu tiết được thêm vào cuộc vui thôi.
Song lúc nàng chuẩn bị rời noãn các để trở về, sau lưng vang lên một giọng nam tử lười nhác: "Cô nương, tạm dừng bước!"
Thanh âm này, chính là giọng nam tử vừa mới nhắc nhở Ngư Dương Công chúa chú ý đến Tô Lạc Vân.
Tô Lạc Vân không nhìn thấy, chỉ có thể mơ hồ quay đầu, quản sự phủ Phò mã bên cạnh nàng lên tiếng: "Tô tiểu thư, Thế tử gia của Bắc Trấn Vương phủ hình như có lời muốn nói với người."
Tô Lạc Vân thấy trong lòng có chút hồi hộp, Thế tử của Bắc Trấn Vương phủ? Không phải chính là vị quý nhân hàng xóm ồn ào của nàng sao? Hắn sao lại... chẳng lẽ hắn muốn điều tra nghe ngóng nguồn gốc của bức thư trên cổ con mèo ư?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng đành hướng về phía giọng nam tử vừa mới cất lên kia cúi đầu vấn an, xem động chủ của Bàn Tơ động có lời gì muốn nói.
Cơ hồ không nghe thấy tiếng bước chân, song giọng nam tử lười biếc lại ở trên đỉnh đầu nhẹ nhàng nói: "Tô cô nương sắp chế hương, ta cũng muốn xin cô nương điều chế một phần hương cho ta."
Cùng với giọng nói, xộc vào mũi chính là mùi hương trên cơ thể hắn, có lẽ Thế tử gia ở trong sảnh quá lâu, trên thân nhiễm đủ các loại tạp hương. Hắn đứng quá gần, mùi hương tạp nham kia nồng nặc xông vào mũi, mà bên trong mùi hương kia, hình như còn pha tạp một chút mùi thuốc...
Lần này Lạc Vân không có phòng bị, mũi ngứa ngày khó khăn lắm mới nâng được ống tay áo lên che lại miệng mũi, thoải mái mà hắt hơi liên tiếp ba cái.
Lạc Vân tự biết mình thất lễ, vừa hắt xì xong liền vội vàng quỳ xuống trước Thế tử gia chịu tội.
Nàng cúi đầu không dám ngẩng dậy, một lát sau mới nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng cười cười: "Cô nương thích chế hương, nhưng hình như lại không thích mùi hương, là vì mùi hương trên người ta khiến cô nương khó chịu sao?"
Lạc Vân nào dám thừa nhận, vội vàng nói: "Thế tử gia suy nghĩ nhiều, dân nữ gần đây bị cảm lạnh, thật sự đã thất lễ, xin Thế tử đừng trách..."
Hàn Lâm Phong khom lưng nhìn nữ tử trên mặt đất một chút, mặc dù nàng cúi nửa đầu, nhưng bên gò má có một vệt đỏ như nắng chiều, nhìn qua xấu hổ có thừa, hoảng sợ thì không đủ.
Trông có vẻ như... nàng thật sự không nhận ra mình là người đã từng kề dao vào cổ nàng.
Trong lòng nghĩ là vậy, nhưng Hàn Lâm Phong lại ung dung mở miệng nói: "Nghe nói chỗ cô nương ở cách ngõ Thanh Ngư không xa, ngược lại là láng giềng của ta, phủ thượng của ta thường xuyên mở yến tiệc, ta tặng ngươi tơ Trúc Nhã, vô cùng đáng giá, cũng mong cô nương sau này đến dự, đến phủ thượng ta uống một chén rượu!"
Tô Lạc Vân thầm nghĩ: Đa tạ, đêm nào ta cũng hải nghe tiếng đàn tam huyền* của phủ thượng ngài cả! Lại nói, một cô nương chưa gả, sao lại phải đến phủ thượng Thế tử làm khách để mang cái thanh danh bừa bãi?
*Đàn tam huyền (tam huyền cầm) 三弦: một loại đàn ba dây xuất xứ từ Trung Quốc.
Xem ra vị Hàn Lâm Phong này đích thật là một tên khốn ngả ngớn càn rỡ!
Nhưng nàng không muốn đắc tội với người ta, chỉ thấp giọng nói: "Dân nữ mới nhận vài tờ đơn của mấy vị quý nhân, chỉ sợ nhất thời bận rộn đến mức không xoay sở được. Lại nói dân nữ chỉ là một nữ tử nhà thương nhân, không thông âm luật, chỉ sợ đi đến phủ thượng của Thế tử, cũng là đốt đàn nấu hạc*, uổng cho nhã âm của nhạc công..."
*Đốt đàn nấu hạc: át mất cảnh vui.
Gương mặt anh tuấn của Hàn Lâm Phong không biểu lộ quá mức, hắn chỉ gõ gõ quạt giấy vào lòng bàn tay, đôi mắt than tiếc: "Đáng tiếc... Khanh khanh tuyệt sắc, nhưng lại là tục nhân, không thích hưởng lạc..."
------------HẾT CHƯƠNG 12------------