-
Chương 79: 79: Vở Nhạc Kịch
Các cô gái trong đội cổ vũ đang hết sức tất bật chuẩn bị cho buổi biểu diễn vào ngày 4 tháng 5.
Hạ Tang sẽ thêm phần diễn tấu violin của mình vào phần nhạc nền, giúp đỡ các cô gái cùng nhau dàn dựng thật tốt sân khấu nhạc kịch này.
Bởi vì thời gian có hạn, lại lo lắng giáo viên vũ đạo phát hiện ra quá nhiều thay đổi nên phần đầu của vở diễn vẫn theo kịch bản đã chuẩn bị từ trước.
Có điều, Hạ Tang đã cải biên lại phần giữa của kịch bản, lồng ghép sân khấu biểu dương học sinh dân quốc vào ngày 4 tháng 5 với “tư niệm riêng” của bọn họ một cách hoàn hảo nhất.
Để cảm ơn các cô gái trong đội cổ vũ, Hạ Tang đã đưa kho báu của mình là cuốn sổ ghi chép kiến thức, sao chép cho mỗi người một bản, ngoài ra còn toàn tâm toàn ý giúp đỡ bọn họ trong việc học.
Với những kiến thức trọng tâm của đại thần Hạ Tang, vào kỳ thi cuối tháng 4, điểm số của các cô gái đều cải thiện trông thấy.
Thực ra bọn họ không ngốc, chỉ là thường ngày không dành nhiều thời gian cho việc học.
Nhưng vì chơi với Hạ Tang, bọn họ ít nhiều cũng bị lây tính chăm chỉ của cô.
Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là bảo bối mà Hạ Tang đưa cho bọn họ.
Trường Trung học Nam Khê có thể nổi danh như vậy, đều vì mỗi học sinh đều nỗ lực hết mình, che giấu tài liệu và phương pháp học tập riêng thật chặt, sợ những người khác thấy được sẽ học theo.
Hạ Tang đã hào phóng đối đã như vậy, tất nhiên bọn họ không thể phụ lòng cô, nói không ngoa chính là bán mạng tập luyện cho sân khấu nhạc kịch.
…
Ngày 4 tháng 5, khuôn viên trường Trung học Nam Khê mở cửa, các lớp 10 và 11 đều mở gian hàng bày bán.
Học sinh thi nhau thể hiện tài năng của mình, nào là biểu diễn văn nghệ, viết thư pháp, đàn guitar và khiêu vũ, vân vân.
Tám tiên vượt biển, mỗi người đều phát huy hết tài năng đặc biệt của mình.
Cấp cao của Bộ Giáo dục và các cựu học sinh trở về trường, đến thăm gian hàng của từng lớp, trông thấy các bạn học sinh tràn đầy năng lượng, trên mặt cũng hiện ra ý cười mãn nguyện.
Trước đó bởi vì chuyện của Kỳ Tiêu, mà lãnh đạo trường Trung học số 1 Nam Khê vô cùng thất vọng.
Lần này trong ngày lễ mở cửa chào đón và biểu dương thanh niên, bọn họ quyết tâm loại bỏ tất cả những ảnh hưởng xấu từ việc của Kỳ Tiêu và để lại cho các nhà cấp cao ấn tượng tốt.
Hạ Tang và các cô gái trong đội cổ vũ đang trang điểm và thay quần áo ở hậu trường, chuẩn bị cho sân khấu nhạc kịch lát nữa.
“Tiểu Tan, tớ thấy hội trường xuất hiện rất nhiều phóng viên.” Hứa Thiến chạy tới, hưng phấn nói: “Lần này chúng ta nhất định sẽ thành công!”
Hạ Tang đi theo cô ấy ra sau bức màn, nhìn xuống khán đài.
Quả thật, có rất nhiều lãnh đạo và cựu học sinh xuất sắc đã tới tham gia, phía sau còn đặt một dãy máy quay của phóng viên.
“Đó đều là phóng viên lãnh đạo trường mời tới, chuẩn bị tái tạo lại hình tượng xã hội của trường ta.”
“Hừ, nếu bọn họ giải quyết thoả đáng chuyện của Kỳ Tiêu, không trốn tránh, không bao che, làm một tấm gương tốt đúng nghĩa, thì còn sợ sẽ không có hình tượng xã hội sao?” Hứa Thiến chế nhạo: “Hôm nay chúng ta nhất định phải cho bọn họ toại nguyện!”
Hạ Tang nắm tay Hứa Thiến: “Hứa Thiến, cậu sợ không?”
“Thành thật mà nói, có chút.”
Hứa Thiên cũng nắm chặt tay Hạ Tang: “Tay cậu lạnh như xác chết vậy, cậu cũng rất căng thẳng phải không?”
Hạ Tang gật đầu.
Thành thật mà nói, không thể nào không sợ.
“Nhiều lắm, nhiều lắm thì bị kỷ luật thôi mà!” Giọng Hứa Thiến hơi run lên, lấy hết can đảm nói: “Hừ, tớ không tin nhà trường dám đuổi học chúng ta trong giờ phút mấu chốt này, chắc chắn bọn họ sẽ không làm lớn chuyện hơn đâu.”
“Cảm ơn cậu, Hứa Thiến!”
“Cậu không cần cảm ơn tớ, tớ đang đấu tranh đòi công bằng cho chính mình.
Lần trước bị Kỳ Tiêu tát, giờ nghĩ vẫn còn tức đây, bố mẹ tớ còn chưa bao giờ động vào một ngọn tóc của tớ.”
…
Buổi diễn sắp bắt đầu, Hạ Tang vào phòng thay đồ, thay đồng phục màu xanh nhạt của học sinh dân quốc.
Hứa Thiến đứng bên gương trang điểm, nhìn mái tóc ngắn của cô và bộ đồng phục dân quốc đơn giản mà tao nhã này, thật giống một con gió mùa hè, trong trẻo tươi mát.
“Hạ Tang, tớ phát hiện cậu càng ngày càng xinh đẹp hơn.
So với năm đầu thì thay đổi rất nhiều!”
Hạ Tang ngượng ngùng cười: “Năm đầu mới bao tuổi cơ chứ, chắc chắn là thay đổi nhiều rồi.”
Hứa Thiên cầm điện thoại chụp ảnh cô, tuỳ ý nói: “Nếu như Chu Cầm mà nhìn thấy bộ dạng này của cậu, chắc chắn sẽ kinh ngạc lắm cho xem.
Hai từ Chu Cầm vừa thốt ra, ánh mắt của Hạ Tang đã trầm xuống không ít.
Hứa Thiến dường như cũng nhận thức được bản thân nhắc đến chủ đề không phải, vì thế vội haha tiếng, dẫn các cô gái chuẩn bị lên sân khấu.
Trước khi lên sân khấu, Hạ Tang rút từ trong cổ áo ra sợi dây chuyền tán cây, đặt lên môi rồi hôn một cái---
“A Đằng, đừng sợ…”
Cô lướt qua khán đài bên dưới, chỗ ngồi đều chật ních người, mẹ cô Đàm Cận cũng ngồi ở vị trí lãnh đạo hàng đầu.
Hạ Tang thu tầm mắt, cẩn thận cất dây chuyền vào trong cổ áo, run giọng nói: “Lần này, đến lượt em bảo vệ anh.
…
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, các học sinh trong trang phục dân quốc lần lượt bước lên sân khấu.
Trong tiếng nhạc rộn ràng, họ mang theo quốc kỳ chạy lên sân, thể hiện tinh thần không chịu khuất phục của những thanh niên 4 tháng 5, vì danh dự và ô nhục của Tổ quốc mà hết lòng ủng hộ phong trào lao động, bất chấp cả an nguy của bản thân.
Các cô gái biểu diễn hết mình với những bản giao hưởng nồng nàn, khán giả cũng đắm chìm trong vở nhạc kịch đầy ý nghĩa này.
Tuy nhiên, ngay khi màn biểu diễn đạt đến cao trào, một bản độc tấu violin dài và trống đột nhiên vang lên.
Trong giai điệu du dương của violin, dường như thời gian trôi rất chậm.
Mười năm, năm mươi năm, một trăm năm…
Dòng chảy lịch sử đang cuộn trào trở về ngày hôm nay.
Âm nhạc cuồng nhiệt vang lên, các cô gái cởi bỏ bộ đồng phục dân quốc màu xanh, bên trong là đồng phục mùa hè của nhà trường.
Bức nền phía sau sân khấu cũng đã thay đổi từ thời dân quốc sang khuôn viên trường Trung học số 1 Nam Khê.
Các lãnh đạo và học sinh bên dưới khán đài nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Vào thời khắc này, Hạ Tang đơn độc bước ra giữa sân khấu.
Một tia sáng đuổi chiếu trên đỉnh đầu của cô, mà đằng sau cô… xuất hiện một bóng đen ma quái.
Hình ảnh bóng qua kia là từ giấc mơ của Hạ Tang mà có, giấc mơ này đều bắt nguồn từ nỗi lo sợ của cô với Kỳ Tiêu.
Đương nhiên, trang phục đều là mượn từ quán Bảy Đêm Tra Án.
Trên sân khấu, Hạ Tang và bóng ma kia bắt đầu một màn giằng co múa rối.
Cô đơn độc, liều mạng chống cự nhưng bất lực vùng vẫy.
Bóng ma bám riết lấy cô từ trong cơn ác mộng đến ngoài đời thực, mặc cho cô đã đấu tranh để thoát khỏi nó, nhưng vẫn là thất bại hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, cô bắt đầu nhảy múa một mình như một con rối, bóng ma điều khiển cô từ phía sau, không tài nào thoát khỏi.
Cảm xúc của vở nhạc kịch được đẩy lên đến đỉnh điểm, cảm giác tuyệt vọng vô cùng.
Những khán giả bên dưới sân khấu, bao gồm cả bộ phận lãnh đạo, giống như đều nhập tâm vào trong, trái tim vô thức quặn thắt.
Hứa Thiến và các cô gái đóng vai thành những bạn học xung quanh, dửng dưng nhìn Hạ Tang đau khổ và vật vã.
Họ không dám đưa tay ra giúp đỡ, bởi vì họ cũng là những kẻ hèn nhát và bất lực đang trốn chạy hiện thực.
Nhất cử nhất động trong màn biểu diễn của Hạ Tang bao trùm lên cảm giác tuyệt vọng và nghẹt thở của từng khán giả, diễn biến xúc động và vô cùng căng thẳng của màn biểu diễn truyền thẳng đến trái tim họ.
Sau đó, sân khấu không chỉ có Hạ Tang và bóng ma đó nữa, Hứa Thiến cũng gia nhập.
Cảnh bạo hành bỗng hiện ra, đó là khung cảnh Kỳ Tiêu đánh người không biết bao lần trên sân bóng rổ…
Các bạn học sinh nhìn thấy cảnh này, đột nhiên bừng tỉnh, hiểu ra bọn họ rốt cục đang diễn thứ gì.
Một bạn học sinh đứng lên, kinh hoàng nói: “Là Kỳ Tiêu! Bóng ma đó là Kỳ Tiêu!”
“Không sai, là cậu ta! Chính là cậu ta!”
“Kỳ Tiêu đánh người! Tôi đã từng chứng kiến rồi!”
Lãnh đạo trường hoảng hốt, thầy hiệu phó lập tức gọi đội bảo vệ tới, ra hiệu kéo tấm màn xuống để kết thúc vở diễn náo loạn này.
“Được! Tôi đi ngay!”
“Đứng lại!”
Người ra lệnh ngăn cản, không ai khác chính là Đàm Cận.
Bà dõi về hướng sân khấu, nhìn cô gái nhỏ đứng giữa, trái tim tựa hồ rơi xuống vực thẳm.
Bối cảnh sân khấu chuyển sang cầu thang của một khu chung cư nọ, bóng đen cầm kéo tiến lại gần Hạ Tang.
Hạ Tang hoảng loạn lui về phía sau, dựa lưng vào tường, không còn đường nào để đi.
Cô kinh hãi nhìn bóng đen đang tiến lại gần, nét mặt lộ ra vẻ sợ hãi tột cùng.
Nếu không phải người từng trải, tuyệt đối không thể diễn ra được cảm xúc đó!
Cô đang đóng vai chính mình.
Nước mắt Đàm Cận rơi xuống, đau khổ ôm ngực, khóc không thành tiếng: “Tang Tang, mẹ có lỗi với con… Đều là lỗi của mẹ…”
Vốn dĩ ban đầu, lúc diễn tập chỉ là động tác giả vờ cắt tóc.
Nhưng Hạ Tang nhìn xuống thần sắc căng thẳng bên dưới của khán giả, cảm nhận được cây kéo sắp đến gần, bỗng thấp giọng nói một tiếng: “Cắt!”
“Cái… cái gì?” Cô gái trong trang phục bóng ma giật mình: “Ý cậu là gì?”
“Cắt thật đi, mau cắt!”
Chỉ khi cắt thật, mới có thể phục chế sự chân thực và chạm đến trái tim của khán giả.
Đó là lần bạo hành lần đầu tiên cô phải trải qua! Không hề giả dối, không hề biểu diễn.
“Nhưng tóc cậu đã…”
“Cắt!”
Cuối cùng, bóng đen cầm kéo cắt phăng mái tóc ngắn vốn có của Hạ Tang.
Mái tóc màu đen của cô, đã ngắn hay còn ngắn hơn.
Những khung cảnh tiếp theo, đều tái hiện từng người bị bắt nạt.
Từ bố cục đến diễn xuất, đều chân thật đến đau đớn.
Đàm Cận bật khóc không ngừng.
Thân thể và mái tóc của con cái, cũng tựa như sinh mạng cha mẹ ban cho.
Làm sao bà có thể ngờ rằng, chỉ vì sự yếu đuối của mình, mà con gái mình bị đối xử một cách khủng khiếp và tàn nhẫn đến thế.
Bà không biết được, con gái đã một mình trải qua bao đêm cô độc và sợ hãi.
Trái tim bà như vỡ vụn thành trăm mảnh.
Một số cấp cao của Bộ Giáo dục đứng lên, thần sắc thập phần nghiêm nghị.
Phó hiệu trưởng cũng thu mình trên ghế, không dám xem tiếp màn biểu diễn nữa.
Cảnh cắt tóc vẫn chưa phải cao trào, trước khi kết thúc màn biểu diễn, sân khấu còn tái hiện cảnh bóng ma giết người bằng dao, điều này mang tính ẩn dụ vô cùng lớn
Các học sinh kích động hét lớn---
“Không sai! Đó chính là Kỳ Tiêu!”
“Đó là những việc cậu ta đã làm, tất cả đều là thật!”
“Chính là cậu ta! Là Kỳ Tiêu!”
…
Âm nhạc kết thúc, màn biểu diễn cũng vậy.
Tuy nhiên, không một ai rời đi.
Hạ Tang đứng trên sân khấu với mái tóc chuột gặm của mình, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Trái tim của khán giả cũng bị cô làm cho đau đớn, nhìn về phía cô với ánh mắt đầy xót xa.
Đôi mắt đen của cô hiện lên một tia kiên quyết, nói với mọi người: “Tôi sẽ không bao giờ cúi đầu trước bạo lực, mong mọi người đừng chùn bước sợ hãi.
Không ai có thể một tay che trời, bóng tối sẽ có lúc bị xua tan.”
Bên dưới khán đài, các bạn học sinh lập tức nhiệt tình phản ứng, đứng lên hò hét---
“Không bao giờ cúi đầu trước bạo lực!”
“Không bao giờ cúi đầu trước bạo lực!”
“Không bao giờ cúi đầu trước bạo lực!”
Lãnh đạo nhà trường hốt hoảng, cố gắng xoa dịu hiện trường: “Trật tự, mau trật tự ngay! Hò hét cái gì!”
“Kỳ Tiêu bạo lực học đường! Bắt nạt rất nhiều người!”
“Cậu ta phá hỏng quả bóng rổ của tôi! Chỉ bởi vì tôi thắng cậu ta một lần! Còn suýt nữa ra tay đánh tôi!”
“Tôi cũng vậy… tôi yêu cầu cậu ta giao bài tập ngữ văn, cậu ta không giao, còn đẩy tôi ngã xuống đất.”
Đám phóng viên ngửi thấy mùi dưa thơm, lần lượt xông xuống khán đài và phỏng vấn xung quanh.
Các bạn học sinh tâm tình dâng trào, thấy tất cả đều đang lật tẩy, cũng thu hết can đảm nói ra những điều thường ngày không dám nói.
Hạ Tang kích động nhìn sang Hứa Thiến.
Hứa Thiến nghiêng đầu, trên môi nở nụ cười rạng rỡ nhưng khoé mắt lại chảy xuống một giọt lệ.
“Hạ Tang, chúng ta thắng rồi…”
------oOo------
Hạ Tang sẽ thêm phần diễn tấu violin của mình vào phần nhạc nền, giúp đỡ các cô gái cùng nhau dàn dựng thật tốt sân khấu nhạc kịch này.
Bởi vì thời gian có hạn, lại lo lắng giáo viên vũ đạo phát hiện ra quá nhiều thay đổi nên phần đầu của vở diễn vẫn theo kịch bản đã chuẩn bị từ trước.
Có điều, Hạ Tang đã cải biên lại phần giữa của kịch bản, lồng ghép sân khấu biểu dương học sinh dân quốc vào ngày 4 tháng 5 với “tư niệm riêng” của bọn họ một cách hoàn hảo nhất.
Để cảm ơn các cô gái trong đội cổ vũ, Hạ Tang đã đưa kho báu của mình là cuốn sổ ghi chép kiến thức, sao chép cho mỗi người một bản, ngoài ra còn toàn tâm toàn ý giúp đỡ bọn họ trong việc học.
Với những kiến thức trọng tâm của đại thần Hạ Tang, vào kỳ thi cuối tháng 4, điểm số của các cô gái đều cải thiện trông thấy.
Thực ra bọn họ không ngốc, chỉ là thường ngày không dành nhiều thời gian cho việc học.
Nhưng vì chơi với Hạ Tang, bọn họ ít nhiều cũng bị lây tính chăm chỉ của cô.
Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là bảo bối mà Hạ Tang đưa cho bọn họ.
Trường Trung học Nam Khê có thể nổi danh như vậy, đều vì mỗi học sinh đều nỗ lực hết mình, che giấu tài liệu và phương pháp học tập riêng thật chặt, sợ những người khác thấy được sẽ học theo.
Hạ Tang đã hào phóng đối đã như vậy, tất nhiên bọn họ không thể phụ lòng cô, nói không ngoa chính là bán mạng tập luyện cho sân khấu nhạc kịch.
…
Ngày 4 tháng 5, khuôn viên trường Trung học Nam Khê mở cửa, các lớp 10 và 11 đều mở gian hàng bày bán.
Học sinh thi nhau thể hiện tài năng của mình, nào là biểu diễn văn nghệ, viết thư pháp, đàn guitar và khiêu vũ, vân vân.
Tám tiên vượt biển, mỗi người đều phát huy hết tài năng đặc biệt của mình.
Cấp cao của Bộ Giáo dục và các cựu học sinh trở về trường, đến thăm gian hàng của từng lớp, trông thấy các bạn học sinh tràn đầy năng lượng, trên mặt cũng hiện ra ý cười mãn nguyện.
Trước đó bởi vì chuyện của Kỳ Tiêu, mà lãnh đạo trường Trung học số 1 Nam Khê vô cùng thất vọng.
Lần này trong ngày lễ mở cửa chào đón và biểu dương thanh niên, bọn họ quyết tâm loại bỏ tất cả những ảnh hưởng xấu từ việc của Kỳ Tiêu và để lại cho các nhà cấp cao ấn tượng tốt.
Hạ Tang và các cô gái trong đội cổ vũ đang trang điểm và thay quần áo ở hậu trường, chuẩn bị cho sân khấu nhạc kịch lát nữa.
“Tiểu Tan, tớ thấy hội trường xuất hiện rất nhiều phóng viên.” Hứa Thiến chạy tới, hưng phấn nói: “Lần này chúng ta nhất định sẽ thành công!”
Hạ Tang đi theo cô ấy ra sau bức màn, nhìn xuống khán đài.
Quả thật, có rất nhiều lãnh đạo và cựu học sinh xuất sắc đã tới tham gia, phía sau còn đặt một dãy máy quay của phóng viên.
“Đó đều là phóng viên lãnh đạo trường mời tới, chuẩn bị tái tạo lại hình tượng xã hội của trường ta.”
“Hừ, nếu bọn họ giải quyết thoả đáng chuyện của Kỳ Tiêu, không trốn tránh, không bao che, làm một tấm gương tốt đúng nghĩa, thì còn sợ sẽ không có hình tượng xã hội sao?” Hứa Thiến chế nhạo: “Hôm nay chúng ta nhất định phải cho bọn họ toại nguyện!”
Hạ Tang nắm tay Hứa Thiến: “Hứa Thiến, cậu sợ không?”
“Thành thật mà nói, có chút.”
Hứa Thiên cũng nắm chặt tay Hạ Tang: “Tay cậu lạnh như xác chết vậy, cậu cũng rất căng thẳng phải không?”
Hạ Tang gật đầu.
Thành thật mà nói, không thể nào không sợ.
“Nhiều lắm, nhiều lắm thì bị kỷ luật thôi mà!” Giọng Hứa Thiến hơi run lên, lấy hết can đảm nói: “Hừ, tớ không tin nhà trường dám đuổi học chúng ta trong giờ phút mấu chốt này, chắc chắn bọn họ sẽ không làm lớn chuyện hơn đâu.”
“Cảm ơn cậu, Hứa Thiến!”
“Cậu không cần cảm ơn tớ, tớ đang đấu tranh đòi công bằng cho chính mình.
Lần trước bị Kỳ Tiêu tát, giờ nghĩ vẫn còn tức đây, bố mẹ tớ còn chưa bao giờ động vào một ngọn tóc của tớ.”
…
Buổi diễn sắp bắt đầu, Hạ Tang vào phòng thay đồ, thay đồng phục màu xanh nhạt của học sinh dân quốc.
Hứa Thiến đứng bên gương trang điểm, nhìn mái tóc ngắn của cô và bộ đồng phục dân quốc đơn giản mà tao nhã này, thật giống một con gió mùa hè, trong trẻo tươi mát.
“Hạ Tang, tớ phát hiện cậu càng ngày càng xinh đẹp hơn.
So với năm đầu thì thay đổi rất nhiều!”
Hạ Tang ngượng ngùng cười: “Năm đầu mới bao tuổi cơ chứ, chắc chắn là thay đổi nhiều rồi.”
Hứa Thiên cầm điện thoại chụp ảnh cô, tuỳ ý nói: “Nếu như Chu Cầm mà nhìn thấy bộ dạng này của cậu, chắc chắn sẽ kinh ngạc lắm cho xem.
Hai từ Chu Cầm vừa thốt ra, ánh mắt của Hạ Tang đã trầm xuống không ít.
Hứa Thiến dường như cũng nhận thức được bản thân nhắc đến chủ đề không phải, vì thế vội haha tiếng, dẫn các cô gái chuẩn bị lên sân khấu.
Trước khi lên sân khấu, Hạ Tang rút từ trong cổ áo ra sợi dây chuyền tán cây, đặt lên môi rồi hôn một cái---
“A Đằng, đừng sợ…”
Cô lướt qua khán đài bên dưới, chỗ ngồi đều chật ních người, mẹ cô Đàm Cận cũng ngồi ở vị trí lãnh đạo hàng đầu.
Hạ Tang thu tầm mắt, cẩn thận cất dây chuyền vào trong cổ áo, run giọng nói: “Lần này, đến lượt em bảo vệ anh.
…
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, các học sinh trong trang phục dân quốc lần lượt bước lên sân khấu.
Trong tiếng nhạc rộn ràng, họ mang theo quốc kỳ chạy lên sân, thể hiện tinh thần không chịu khuất phục của những thanh niên 4 tháng 5, vì danh dự và ô nhục của Tổ quốc mà hết lòng ủng hộ phong trào lao động, bất chấp cả an nguy của bản thân.
Các cô gái biểu diễn hết mình với những bản giao hưởng nồng nàn, khán giả cũng đắm chìm trong vở nhạc kịch đầy ý nghĩa này.
Tuy nhiên, ngay khi màn biểu diễn đạt đến cao trào, một bản độc tấu violin dài và trống đột nhiên vang lên.
Trong giai điệu du dương của violin, dường như thời gian trôi rất chậm.
Mười năm, năm mươi năm, một trăm năm…
Dòng chảy lịch sử đang cuộn trào trở về ngày hôm nay.
Âm nhạc cuồng nhiệt vang lên, các cô gái cởi bỏ bộ đồng phục dân quốc màu xanh, bên trong là đồng phục mùa hè của nhà trường.
Bức nền phía sau sân khấu cũng đã thay đổi từ thời dân quốc sang khuôn viên trường Trung học số 1 Nam Khê.
Các lãnh đạo và học sinh bên dưới khán đài nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Vào thời khắc này, Hạ Tang đơn độc bước ra giữa sân khấu.
Một tia sáng đuổi chiếu trên đỉnh đầu của cô, mà đằng sau cô… xuất hiện một bóng đen ma quái.
Hình ảnh bóng qua kia là từ giấc mơ của Hạ Tang mà có, giấc mơ này đều bắt nguồn từ nỗi lo sợ của cô với Kỳ Tiêu.
Đương nhiên, trang phục đều là mượn từ quán Bảy Đêm Tra Án.
Trên sân khấu, Hạ Tang và bóng ma kia bắt đầu một màn giằng co múa rối.
Cô đơn độc, liều mạng chống cự nhưng bất lực vùng vẫy.
Bóng ma bám riết lấy cô từ trong cơn ác mộng đến ngoài đời thực, mặc cho cô đã đấu tranh để thoát khỏi nó, nhưng vẫn là thất bại hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, cô bắt đầu nhảy múa một mình như một con rối, bóng ma điều khiển cô từ phía sau, không tài nào thoát khỏi.
Cảm xúc của vở nhạc kịch được đẩy lên đến đỉnh điểm, cảm giác tuyệt vọng vô cùng.
Những khán giả bên dưới sân khấu, bao gồm cả bộ phận lãnh đạo, giống như đều nhập tâm vào trong, trái tim vô thức quặn thắt.
Hứa Thiến và các cô gái đóng vai thành những bạn học xung quanh, dửng dưng nhìn Hạ Tang đau khổ và vật vã.
Họ không dám đưa tay ra giúp đỡ, bởi vì họ cũng là những kẻ hèn nhát và bất lực đang trốn chạy hiện thực.
Nhất cử nhất động trong màn biểu diễn của Hạ Tang bao trùm lên cảm giác tuyệt vọng và nghẹt thở của từng khán giả, diễn biến xúc động và vô cùng căng thẳng của màn biểu diễn truyền thẳng đến trái tim họ.
Sau đó, sân khấu không chỉ có Hạ Tang và bóng ma đó nữa, Hứa Thiến cũng gia nhập.
Cảnh bạo hành bỗng hiện ra, đó là khung cảnh Kỳ Tiêu đánh người không biết bao lần trên sân bóng rổ…
Các bạn học sinh nhìn thấy cảnh này, đột nhiên bừng tỉnh, hiểu ra bọn họ rốt cục đang diễn thứ gì.
Một bạn học sinh đứng lên, kinh hoàng nói: “Là Kỳ Tiêu! Bóng ma đó là Kỳ Tiêu!”
“Không sai, là cậu ta! Chính là cậu ta!”
“Kỳ Tiêu đánh người! Tôi đã từng chứng kiến rồi!”
Lãnh đạo trường hoảng hốt, thầy hiệu phó lập tức gọi đội bảo vệ tới, ra hiệu kéo tấm màn xuống để kết thúc vở diễn náo loạn này.
“Được! Tôi đi ngay!”
“Đứng lại!”
Người ra lệnh ngăn cản, không ai khác chính là Đàm Cận.
Bà dõi về hướng sân khấu, nhìn cô gái nhỏ đứng giữa, trái tim tựa hồ rơi xuống vực thẳm.
Bối cảnh sân khấu chuyển sang cầu thang của một khu chung cư nọ, bóng đen cầm kéo tiến lại gần Hạ Tang.
Hạ Tang hoảng loạn lui về phía sau, dựa lưng vào tường, không còn đường nào để đi.
Cô kinh hãi nhìn bóng đen đang tiến lại gần, nét mặt lộ ra vẻ sợ hãi tột cùng.
Nếu không phải người từng trải, tuyệt đối không thể diễn ra được cảm xúc đó!
Cô đang đóng vai chính mình.
Nước mắt Đàm Cận rơi xuống, đau khổ ôm ngực, khóc không thành tiếng: “Tang Tang, mẹ có lỗi với con… Đều là lỗi của mẹ…”
Vốn dĩ ban đầu, lúc diễn tập chỉ là động tác giả vờ cắt tóc.
Nhưng Hạ Tang nhìn xuống thần sắc căng thẳng bên dưới của khán giả, cảm nhận được cây kéo sắp đến gần, bỗng thấp giọng nói một tiếng: “Cắt!”
“Cái… cái gì?” Cô gái trong trang phục bóng ma giật mình: “Ý cậu là gì?”
“Cắt thật đi, mau cắt!”
Chỉ khi cắt thật, mới có thể phục chế sự chân thực và chạm đến trái tim của khán giả.
Đó là lần bạo hành lần đầu tiên cô phải trải qua! Không hề giả dối, không hề biểu diễn.
“Nhưng tóc cậu đã…”
“Cắt!”
Cuối cùng, bóng đen cầm kéo cắt phăng mái tóc ngắn vốn có của Hạ Tang.
Mái tóc màu đen của cô, đã ngắn hay còn ngắn hơn.
Những khung cảnh tiếp theo, đều tái hiện từng người bị bắt nạt.
Từ bố cục đến diễn xuất, đều chân thật đến đau đớn.
Đàm Cận bật khóc không ngừng.
Thân thể và mái tóc của con cái, cũng tựa như sinh mạng cha mẹ ban cho.
Làm sao bà có thể ngờ rằng, chỉ vì sự yếu đuối của mình, mà con gái mình bị đối xử một cách khủng khiếp và tàn nhẫn đến thế.
Bà không biết được, con gái đã một mình trải qua bao đêm cô độc và sợ hãi.
Trái tim bà như vỡ vụn thành trăm mảnh.
Một số cấp cao của Bộ Giáo dục đứng lên, thần sắc thập phần nghiêm nghị.
Phó hiệu trưởng cũng thu mình trên ghế, không dám xem tiếp màn biểu diễn nữa.
Cảnh cắt tóc vẫn chưa phải cao trào, trước khi kết thúc màn biểu diễn, sân khấu còn tái hiện cảnh bóng ma giết người bằng dao, điều này mang tính ẩn dụ vô cùng lớn
Các học sinh kích động hét lớn---
“Không sai! Đó chính là Kỳ Tiêu!”
“Đó là những việc cậu ta đã làm, tất cả đều là thật!”
“Chính là cậu ta! Là Kỳ Tiêu!”
…
Âm nhạc kết thúc, màn biểu diễn cũng vậy.
Tuy nhiên, không một ai rời đi.
Hạ Tang đứng trên sân khấu với mái tóc chuột gặm của mình, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Trái tim của khán giả cũng bị cô làm cho đau đớn, nhìn về phía cô với ánh mắt đầy xót xa.
Đôi mắt đen của cô hiện lên một tia kiên quyết, nói với mọi người: “Tôi sẽ không bao giờ cúi đầu trước bạo lực, mong mọi người đừng chùn bước sợ hãi.
Không ai có thể một tay che trời, bóng tối sẽ có lúc bị xua tan.”
Bên dưới khán đài, các bạn học sinh lập tức nhiệt tình phản ứng, đứng lên hò hét---
“Không bao giờ cúi đầu trước bạo lực!”
“Không bao giờ cúi đầu trước bạo lực!”
“Không bao giờ cúi đầu trước bạo lực!”
Lãnh đạo nhà trường hốt hoảng, cố gắng xoa dịu hiện trường: “Trật tự, mau trật tự ngay! Hò hét cái gì!”
“Kỳ Tiêu bạo lực học đường! Bắt nạt rất nhiều người!”
“Cậu ta phá hỏng quả bóng rổ của tôi! Chỉ bởi vì tôi thắng cậu ta một lần! Còn suýt nữa ra tay đánh tôi!”
“Tôi cũng vậy… tôi yêu cầu cậu ta giao bài tập ngữ văn, cậu ta không giao, còn đẩy tôi ngã xuống đất.”
Đám phóng viên ngửi thấy mùi dưa thơm, lần lượt xông xuống khán đài và phỏng vấn xung quanh.
Các bạn học sinh tâm tình dâng trào, thấy tất cả đều đang lật tẩy, cũng thu hết can đảm nói ra những điều thường ngày không dám nói.
Hạ Tang kích động nhìn sang Hứa Thiến.
Hứa Thiến nghiêng đầu, trên môi nở nụ cười rạng rỡ nhưng khoé mắt lại chảy xuống một giọt lệ.
“Hạ Tang, chúng ta thắng rồi…”
------oOo------