-
Chương 76: 76: Duy Nhất
Sau khi Chu Cầm bị thương, đây là lần đầu tiên Hạ Tang nhìn thấy anh.
Gió tháng tư nhẹ nhàng thổi bay rèm cửa màu trắng tinh kia.
Ánh sáng chiếu vào phòng bệnh, Hạ Tang đứng cạnh giường anh, tủi thân nắm lấy góc áo anh: “A Đằng, mấy ngày nay anh không gặp em…”
Ngón tay Chu Cầm lau nhẹ khóe mắt của Hạ Tang: “Tang Tang, trước tiên đừng khóc đã, chúng ta nói chuyện một chút.”
Cô gật đầu, dùng tay áo ra sức mà lau mắt: “Không khóc, sau này em sẽ không bao giờ khóc với anh nữa, đều nghe lời anh.”
“Ngồi trước đi.”
Hạ Tang ngồi ở chiếc ghế cạnh giường, anh vẫn chưa mở miệng nhưng cô đã chủ động ngồi ở cạnh giường bệnh của anh, đưa lưng về phía anh, cùng dựa lưng vào nhau.
“Em còn nhớ rõ lúc chúng ta ở thành phố Đông Hải không?” Cô quay đầu, mạnh mẽ kéo khóe môi, dù đang cười nhưng còn khó coi hơn khóc, trong lòng vô cùng áy náy và hối lỗi: “Lý Quyết nói đúng, sau khi gặp em, anh luôn bị thương.
Đầu tiên là tai nạn xe, đầu gối bị thương, em đoán đều do Kỳ Tiêu làm.”
“Mấy chuyện đó đều không phải vấn đề của em, ân oán của anh và Kỳ Tiêu đã rất nhiều năm rồi.”
“Lần này… Cũng không liên quan đến em sao?”
“Không liên quan.” Chu Cầm nói.
“Kế hoạch này là do anh dày công chuẩn bị rất lâu rồi.”
“Không tin.”
Anh cố gắng chạy đến tương lai như thế, Hạ Tang tuyệt đối không tin anh sẽ là một ngôi sao sáng trên bầu trời nhưng vào lúc chạng vạng tối thế này, lại quyết định lựa chọn trầm luân cùng đêm tối.
Anh vì cô mà quét dọn mọi chướng ngại phía cuối con đường…
Chu Cầm không muốn để cô cõng sự áy náy này trên lưng mãi như thế, nên bình tĩnh nhìn cô, khóe môi cong lên: “Hạ Tang, em hiểu lầm rồi, người nguyện đặt cược nguyện chịu thua không phải anh, mà chính là em.”
Hạ Tang kinh ngạc quay sang nhìn anh, anh hất cằm, ngả ngớn nhìn cô: “Tôi đã sớm dụ dỗ em, tôi gọi em là Tang Tang, tôi đóng vai thành Joker, gắp búp bê tặng cho em… Đều là vì muốn thắng.”
“Đều vì muốn thắng, là ý gì chứ?”
“Em thông minh như thế, sao lại không hiểu chuyện này chứ.”
Giọng Chu Cầm mang theo ý cười: “Lần đó ở quán Bảy Đêm Tra Án, em và nhóm người Kỳ Tiêu đến chơi mật thất.
Tôi thấy tên em trên đơn ký tên đảm bảo an toàn, cũng bắt đầu từ khi đó một kế hoạch báo thù độc ác đã xuất hiện, em chính là lợi thế để tôi thắng được hắn ta.”
Hô hấp của Hạ Tang cũng dần ngưng lại, huyệt thái dương cũng nhảy lên liên hồi, muốn cười nhưng lại không cười được: “A Đằng, anh đang nói cái gì thế?”
“Nguyện đánh cược chấp nhận chịu thua, tôi chưa bao giờ thất bại.”
Đáy mắt Chu Cầm có chứa chút vui sướng khi báo thù thành công, sau đó lại cố gắng mang trái tim của cô giẫm đạp lên mặt đất: “Ở chỗ em, Chu Cầm như ánh sáng mặt trời, Chu Cầm cố gắng cũng đều là dáng vẻ tôi giả vờ để dụ dỗ em.
Nhiều năm như thế rồi, báo thù mới chính là nguyện vọng duy nhất của tôi…”
“A Đằng, anh nói như thế chỉ vì muốn khiến em sống thoải mái một chút, đúng không?”
“Nếu như em cảm thấy tôi như thế, vậy thì em thật sự đã thua hoàn toàn rồi đấy.”
Hạ Tang nắm lấy tay anh, lạnh như băng vì thế cô dùng lòng tay ấm áo của mình vuốt lên lưng anh, khiến anh cảm thấy ấm áp: “Được, thua thì thua, chẳng có gì đặc biệt cả, em sớm đã thất bại trước anh rồi.”
Chu Cầm nhìn thấy dáng vẻ sườn mặt của cô, dịu dàng ngoan ngoãn như thế, lòng bàn tay của cô cũng rất mềm mại, làm tan rả ý chí và quyết tâm của anh.
Chu Cầm chịu đựng nỗi đau thấu thương đang đè nén trong lòng ngực mình, đẩy lòng bàn tay đang phủ lên tay anh: “Em cứ như thế thích tôi? Thích đến mức chẳng phân biệt rõ phải trái đúng sai, không rõ thị phu luôn à?”
“Anh tốt như thế, nên em… thật sự rất thích anh.”
“Tôi nói, đó đều do tôi giả vờ.”
“Không tin.”
“Tùy cô, dù sao sau này cũng như thế, tôi phải rời đi rồi.”
Trong lòng Hạ Tang bỗng trống rỗng: “Đi chỗ nào thế?”
“Mấy ngày trước, mẹ tôi quay về đây.”
“Mẹ anh sao?”
“Cuộc sống bây giờ của bà ấy rất tốt, cũng sẵn lòng để cho tôi ở cạnh bà ấy.” Khóe môi Chu Cầm cong lên, hiện ra ý cười chua sót: “Hoàn thành xong chuyện báo thù này, chắc là… Tôi sẽ có một cuộc đời mới hoàn toàn khác xưa.”
“Như thế tốt lắm mà.” Hạ Tang nỗ lực khiến cho mình có dáng vẻ vui vẻ: “Chờ khi anh dưỡng thương tốt rồi, thi vào một trường đại học, cùng lắm thì lại ôn tập một năm đi thi lại, đều có thể được mà! Em rất vui vẻ thay anh!”
“Cô thật sự rất vui vẻ à?”
Một giọt nước mắt từ trong hốc mắt cô lăn ra, rơi vào mu bàn tay Chu Cầm.
“Vui vẻ mà, đương nhiên em…”
Hạ Tang giả vờ tốt thế là do bà Đàm “rèn luyện” ra hết.
Lời nói dối đến miệng của cô lại rất tự nhiên.
Nhưng khi khoảnh khắc này đến, cô thật sự không giả vờ được, tim đau đến không thể nào thở được.
Dáng vẻ vừa khóc vừa cười thế này, không biết có bao nhiêu đáng sợ với khó coi nữa…
Chu Cầm có thể nhìn ra sự đấu tranh và giãy dụa trong mắt cô gái nhỏ, vốn dĩ anh đã mất tận mấy ngày để làm tốt công tác tư tưởng, không thể để quân lính tan vỡ được.
“Em thật ngu ngốc.” Anh đẩy cô một cái, thô bạo đẩy cô xuống đứng bên cạnh giường: “Ông đây lừa em thành như thế này, mà em còn thích tôi… Có phải bị ngốc rồi hay không thế.”
Hạ Tang dần ổn định thân thể, cởi bỏ hai nút áo trên cổ áo sơ mi hiệu JK, lộ ra xương quai xanh đep.
Cô xoay người lại đối mặt với anh.
Ánh mặt trời chiếu xuống, sợi dây chuyền màu bạc chiếu rọi làm nổi bật đường nét xương quai xanh của cô, bông hồng nhỏ xinh đẹp, cứ như thế mà âm thầm lộ ra trên phần cổ trắng nõn của cô, soi sáng rực rỡ.
“Anh tặng em phần quà sinh nhật mắc thế này, em vẫn luôn đeo nó.”
“Bỏ mấy đồng tiền lẻ mua hàng ở vỉa hè, còn có thể trở thành bảo bối.”
“Đúng thế, nó là bảo bối của em, anh cũng thế.”
Hô hấp Chu Cầm run lên, nhìn thấy quần áo và da thịt trắng nõn của cô, anh ra vẻ bất cần đời: “Cởi thêm hai cái nữa.”
“A Đằng!”
Mắt phượng dài hẹp của anh cong cong, nở nụ cười chế giễu nói: “Tôi không phải bảo bối của em sao, lại cởi thêm hai cái nữa cho tôi nhìn thử bảo bối của em đi.”
Hạ Tang lúng túng nắm chặt tay lại: “A Đằng, có thể đừng như thế…”
“Tôi lưu manh thế đấy.” Chu Cầm ngẩng đầu, ngả ngớn nói: “Em cũng không phải không biết.”
Lời anh còn chưa nói xong, tay của Hạ Tang run rẩy, vừa run rẩy vừa ung dung cởi bỏ thêm ba nút nữa.
Đầu óc của Chu Cầm muốn nổ tung, anh lập tức dời mắt đi, nhìn về phía ánh sáng ngoài cửa sổ, đón gió từ cửa sổ thổi vào.
“Vậy anh xem đi!” Cô nổi giận nói: “Cho anh xem, anh lại chẳng dám!”
“…”
Hô hấp Chu Cầm dần dồn dập, bởi vì có ánh sáng lướt ngang qua, vì thế anh quay đầu rời khỏi cửa sổ: “Hạ Tang, mặc vào.”
Hạ Tang càng không nghe theo, đi đến trước mặt anh.
Chu Cầm chỉ có thể nhắm hai mắt lại, để cho trái tim đang đập thình thịch của mình dần bình tĩnh xuống.
Mùi hương ngọt ngào, tươi mát của cô xuyên qua không gian cuốn lấy hơi thở của anh, yết hầu của anh lăn lên lộn xuống, giọng nói cũng căng lên, giọng vô cùng áp lực: “Đừng làm chuyện hạ thấp mình như thế.”
“Không biết có hạ thấp không, nhưng em thích anh nên có thể mặc kệ đang ở đâu, đang có chuyện gì.”
Bàn tay đang giấu trong chăn của Chu Cầm dùng sức nắm chặt lại, miệng anh lại nói ra lời sắc nhọn: “Đi, thế thì đến đây, để cho tôi hôn một chút.”
Chuyện đã đến mức này, dù sao Hạ Tang cũng phải đánh gục anh bằng mọi giá.
Cô kiên trì đi đến trước mặt anh, cúi người xuống.
Chu Cầm mở mắt ra, chỉ nhìn vòng cổ hình hoa hồng nhỏ trên xương quai xanh của cô, không dám nhìn xuống nữa, giọng run rẩy mà uy hiếp nói: “Ông đây thật sự hôn đấy.”
“Ai không hôn… thì là chó.”
“…”
Chu Cầm rất kiên trì, nhẹ nhàng hôn lên vòng cổ hoa hồng nhỏ kia.
Người cô run lên một chút, đồng thời cũng cuối đầu hôn lên hai má anh: “Chu Cầm, em không tin anh không thích em.”
Chu Cầm lắc lắc đầu, từng nút từng nút được ngón tay thon dài của anh dịu dàng cài lại: “Thế xem như lừa gạt em, nhưng ở chung lâu như thế, em lại ngoan như thế, sau có thể không chút động lòng nào chứ.”
Cô cúi đầu, nước mặt lại sắp rơi ra, rơi vào trong áo trắng của cô, vô cùng ẩm ướt.
“… Còn gạt em.”
Anh thay cô chỉnh lại quần áo, dịu dàng nói: “Còn hai tháng cuối cùng, ôn tập cho tốt, thi vào một trường đại học top đầu, đây là những hy vọng mà mẹ em mong muốn, muốn em trở thành người như thế này.”
“Sau này, anh sẽ đến tìm em sao?”
“Không biết, xem tâm tình.”
“Có thể liên lạc với nhau không?”
“Không liên lạc.”
Hạ Tang ôm lấy bả vai anh, nước mắt lại dâng lên, từng hạt từng hạt chảy xuống.
“Em nên đi rồi.”
Cô dùng sức lắc đầu, vô cùng vô cùng không muốn, cúi người hôn lên vầng trán anh tuấn của anh, hôn lên đôi mắt nhỏ xinh đẹp, sóng mũi cao ngất, chỉ là đến bên môi, cô không dám chỉ dừng lại nơi khóe môi.
Trên mặt Chu Cầm bị cô hôn cho đầy nước mắt, trong lòng anh cũng bị cô làm cho vô cùng ngại ngùng và đau thấu tâm can.
Anh không chịu được đẩy cô ra, chỉ nói một câu: “Còn chưa hôn đủ.”
“Chu Cầm, đồng ý với em.” Cô hướng về phía đôi môi mỏng của anh, khóc đến không thể nói thành lời: “Sau này nhất định phải đến tìm em, em là bạn gái duy nhất của anh, được không…”
“Mơ mộng cái gì, mau cút đi.”
Trái tim Hạ Tang đều nát hết cả, khóc lớn, từ từ rời đi.
Trái tim Chu Cầm đột nhiên bị khoét trống rỗng, trống đến nỗi gió có thể thổi quét hết tất cả, giống như có vô số lưỡi dao đâm mạnh vào lòng ngực anh.
“Hạ Tang.”
Lúc cô khóc sướt mướt ra khỏi phòng bệnh, cuối cùng thì anh cũng mềm lòng: “Anh không chắc chắn mình có thể đến tìm em, nhưng em có thể là người duy nhất đối với anh…”
Anh dừng lại vài giây, cố nén đau lòng mà lộ ra ý cười tan vỡ: “Chỉ có duy nhất Tang Tang.”
…
Hạ Tang không phải kiểu người cầm lên được bỏ xuống không được.
Chu Cầm phải đi, cô cũng không giữ được, cũng sẽ không giữ.
Một khi bắt đầu sẽ là nỗi đau thấu tâm can, là đêm dài mất ngủ, khóc ướt gối đầu.
Nhưng dù sao Hạ Tang cũng chẳng phải kiểu người đặt tình cảm lên hàng đầu, không phải là kiểu cô gái rơi vào bi thương không thể thoát ra.
Cô lợi dụng tiết thanh minh, tự cho mình thời gian nghỉ ngơi một ngày, một mình đi xem phim, một mình đến nhà ăn tìm kiếm đồ ăn ngon, một mình ngồi xe buýt đến trạm cuối cùng, đi công viên ở phía Nam ngồi vào vòng quay chọc trời…
Lần trước lúc cùng Chu Cầm đến đây, nơi này còn chưa có mở, vừa lạnh lùng vừa yên tĩnh.
Nhưng mùa xuân năm nay, công viên này đã mở rồi, có rất nhiều gia đình đưa theo con mình đến đây vui chơi, trong công viên trò chơi khắp nơi đều là tiếng hoan hô, vui mừng, vòng quay chọc trời cũng đã mở cửa.
Hạ Tang lấy di động ra, tìm trong bộ mã hóa hình ảnh, tìm lại ảnh chụp chung của hai người, Hạ Tang thừa dịp anh không chú ý, cười hôn anh.
Còn vấn đề vì sao lại xóa đi tấm ảnh chụp này, đó là do hai người còn ầm ĩ mấy ngày chưa trở lại bình thường.
Bọn họ quen biết nhau chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, cũng đã có nhiều ký ức đáng trân quý như thế!
Cô ngồi trên vòng quay cao chọc trời đấy, nhìn thấy mặt hồ và đồng cỏ xanh ngoài xa kia, xa xa hơn thì những tòa nhà cao chọc trời trong buổi xế chiều, nước mắt lại lần nữa đọng trong khóe mắt, cô dùng sức lau đi.
Cô suy nghĩ cẩn thận, bây giờ cô không có năng lực để bảo vệ bất cứ đồ gì cả, cho dù là người cô rất thích.
Cô dần dần hiểu được những lời mẹ mình nói: Mặc giáp sắt, vượt qua mọi chông gai, giống hệt như dũng sĩ cô độc.
Trước kia Hạ Tang không hiểu rõ, trở thành dũng sĩ có ý nghĩa gì cho nên cô không muốn như thế, vì như thế phải chịu sự cô độc.
Nhưng bây giờ, cô hiểu được rồi.
Trở thành một loại người tốt nhất, tốt nhất trên đời này, không vì cái gì khác mà chỉ vì, trong sinh mệnh của tương lai sẽ thấy được khát vọng gì đó, nắm chắc dũng khí giữ lại, có năng lực bảo vệ nó!
Cô của bây giờ, vừa nhỏ yếu vừa bất lực, bất lực đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ dần đi xa của anh… Không thể mở miệng giữ anh lại.
Lúc ra khỏi vòng quay chọc trời kia, lòng Hạ Tang đã dần kiên quyết hơn.
Đưa người kia, vào trong ký ức như một hình ảnh đã qua, giấu nó đi.
Từ nay về sau, cô sẽ không rơi một giọt nước mắt vào nữa.
…
Đối với lý do của Chu Cầm đưa ra là vì muốn trả thù Kỳ Tiêu mới dụ dỗ cô, Hạ Tang không tin tưởng được dù chỉ một chữ.
Nhưng Hứa Thiến lại cảm thấy rất có thể trở về như thế.
Khoảng thởi gian này, cô ấy tính toán cùng Hạ Tang làm hết các đề toán, cùng các công thức toán học, làm như thật nói: “Đàn ông này… Thật thâm sâu! Chỉ mệt cho cậu còn cất giữ cậu ta, sợ Kỳ Tiêu biết lại giận chó đánh mèo cậu ta, cậu ta chắc chắn là như thế! Dùng cậu để dạy dỗ Kỳ Tiêu!”
Hạ Tang biết, nếu cô nghĩ như thế trong lòng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Đại khái chắc Chu Cầm cũng nghĩ như thế.
Cô lắc đầu, nhìn Hứa Thiến nói: “Tớ thà rằng để đoạn ký ức về mối tình đầu này vỡ nát, xem như tình đầu thất bại, cũng không muốn để nó trở thành một âm mưu đã được lên kế hoạch tỉ mỉ.”
“Chỉ là cậu không biết mọi chuyện đều rất đúng lúc sao?” Hứa Thiến phân tích giúp cô: “Lần đầu tiên chúng ta đến chơi mật thất, gặp Chu Cầm, cậu ta biết Kỳ Tiêu có ý với cậu, xuất phát từ tâm ý trả thù mà tiếp cận cậu.
Sau đó lại vào ngày Haloween cố ý hóa trang thành cp chung với cậu, lúc gắp búp bê, cậu và cậu ta diễn một cảnh thân mật, ân ân ái ái trước mặt Kỳ Tiêu, thế lại làm Kỳ Tiêu tức giận.
Bây giờ tớ nhớ lại ánh mắt của cậu ta vào lúc đó, quả thật là ánh mắt đắc ý đấy! Cậu ta tuyệt đối là vì muốn trả thì đấy!”
Hạ Tang cầm bút dần chặt hơn, trong lòng có chút không thoải mái: “Là do tớ không xinh đẹp hay là không gợi cảm, để cho anh ấy lần đầu tiên nhìn thấy tớ lại không phải do bị hấp dẫn, mà là lợi dụng tớ trả thù người đàn ông khác.”
Hứa Thiến thấy hình như Hạ Tang quả thực có chút tức giận, cợt nhã vỗ vỗ vai cô: “Đừng để ý, tớ chỉ là đứng ở vị trí khách quan phân tích thôi.
Bây giờ tóc cậu ngắn thế này, còn rất gợi cảm.
Nhưng trước kia, cậu… quả thật giống hệt cái đầu gỗ, dáng vẻ cứng nhắc lại không có chút tình thú nào, ngoại trừ có chút ngoan, thì chẳng có gì.
Nói thật, thì ngay từ đầu cậu ta thấy chắc là thích tớ nhiều hơn thích cậu đấy.”
Hạ Tang nở nụ cười, dùng sức đánh Hứa Thiến: “Cậu là bạn thân gì chứ! Thật đáng ghét! Tránh ra!”
“Tớ tuyệt đối nói lời thật lòng đấy! Khi đó Kỳ Tiêu thích cậu không phải nhìn cậu giống với suy nghĩ của hắn sao, cậu xem cậu ta vì sao không thích tớ.” Hứa Thiến như thật, nói thêm: “Nhưng mà ý, Hạ Tang, mấy tháng ngắn ngủi này, cậu thay đổi nhiều thật.”
Cô lấy ra một bài thi đã được chỉnh sửa, làm lại những câu sai trong đề thi một lần nữa, lặng lẽ tao nhã nghĩ: “Phải không?”
Hứa Thiến đánh giá cô gái với khuôn mặt xinh đẹp này, cùng đôi mắt trong trẻo không nhiễm chút bụi trần kia: “Khuôn mặt chẳng thay đổi gì, nhưng cậu bây giờ, so với trước kia hài hước hơn, gợi cảm hơn, cũng có chút ý vị nữ nhi hơn.”
“Cậu đây chính là đánh người ta xong lại cho người ta một viên kẹo à?”
“Tớ cho đến bây giờ đều nói lời thật lòng thôi đấy.” Hứa Thiến nhìn thấy những nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp dưới ngòi bút của cô gái xinh đẹp: “Ngay cả chữ cũng đẹp hơn trước kia.”
Tay đang viết của Hạ Tang bỗng nhiên ngưng lại.
Cô biết, tất cả những thay đổi của cô… Đều có quan hệ với người mà cô đã im lặng cất giấu trong ký ức.
Mỗi một cái mỉm cười, mỗi một ánh mắt, đều nhiễm theo bóng dáng của anh.
Bởi vì anh, cô biến mình thành dáng vẻ mình thích nhất.
------oOo------
Gió tháng tư nhẹ nhàng thổi bay rèm cửa màu trắng tinh kia.
Ánh sáng chiếu vào phòng bệnh, Hạ Tang đứng cạnh giường anh, tủi thân nắm lấy góc áo anh: “A Đằng, mấy ngày nay anh không gặp em…”
Ngón tay Chu Cầm lau nhẹ khóe mắt của Hạ Tang: “Tang Tang, trước tiên đừng khóc đã, chúng ta nói chuyện một chút.”
Cô gật đầu, dùng tay áo ra sức mà lau mắt: “Không khóc, sau này em sẽ không bao giờ khóc với anh nữa, đều nghe lời anh.”
“Ngồi trước đi.”
Hạ Tang ngồi ở chiếc ghế cạnh giường, anh vẫn chưa mở miệng nhưng cô đã chủ động ngồi ở cạnh giường bệnh của anh, đưa lưng về phía anh, cùng dựa lưng vào nhau.
“Em còn nhớ rõ lúc chúng ta ở thành phố Đông Hải không?” Cô quay đầu, mạnh mẽ kéo khóe môi, dù đang cười nhưng còn khó coi hơn khóc, trong lòng vô cùng áy náy và hối lỗi: “Lý Quyết nói đúng, sau khi gặp em, anh luôn bị thương.
Đầu tiên là tai nạn xe, đầu gối bị thương, em đoán đều do Kỳ Tiêu làm.”
“Mấy chuyện đó đều không phải vấn đề của em, ân oán của anh và Kỳ Tiêu đã rất nhiều năm rồi.”
“Lần này… Cũng không liên quan đến em sao?”
“Không liên quan.” Chu Cầm nói.
“Kế hoạch này là do anh dày công chuẩn bị rất lâu rồi.”
“Không tin.”
Anh cố gắng chạy đến tương lai như thế, Hạ Tang tuyệt đối không tin anh sẽ là một ngôi sao sáng trên bầu trời nhưng vào lúc chạng vạng tối thế này, lại quyết định lựa chọn trầm luân cùng đêm tối.
Anh vì cô mà quét dọn mọi chướng ngại phía cuối con đường…
Chu Cầm không muốn để cô cõng sự áy náy này trên lưng mãi như thế, nên bình tĩnh nhìn cô, khóe môi cong lên: “Hạ Tang, em hiểu lầm rồi, người nguyện đặt cược nguyện chịu thua không phải anh, mà chính là em.”
Hạ Tang kinh ngạc quay sang nhìn anh, anh hất cằm, ngả ngớn nhìn cô: “Tôi đã sớm dụ dỗ em, tôi gọi em là Tang Tang, tôi đóng vai thành Joker, gắp búp bê tặng cho em… Đều là vì muốn thắng.”
“Đều vì muốn thắng, là ý gì chứ?”
“Em thông minh như thế, sao lại không hiểu chuyện này chứ.”
Giọng Chu Cầm mang theo ý cười: “Lần đó ở quán Bảy Đêm Tra Án, em và nhóm người Kỳ Tiêu đến chơi mật thất.
Tôi thấy tên em trên đơn ký tên đảm bảo an toàn, cũng bắt đầu từ khi đó một kế hoạch báo thù độc ác đã xuất hiện, em chính là lợi thế để tôi thắng được hắn ta.”
Hô hấp của Hạ Tang cũng dần ngưng lại, huyệt thái dương cũng nhảy lên liên hồi, muốn cười nhưng lại không cười được: “A Đằng, anh đang nói cái gì thế?”
“Nguyện đánh cược chấp nhận chịu thua, tôi chưa bao giờ thất bại.”
Đáy mắt Chu Cầm có chứa chút vui sướng khi báo thù thành công, sau đó lại cố gắng mang trái tim của cô giẫm đạp lên mặt đất: “Ở chỗ em, Chu Cầm như ánh sáng mặt trời, Chu Cầm cố gắng cũng đều là dáng vẻ tôi giả vờ để dụ dỗ em.
Nhiều năm như thế rồi, báo thù mới chính là nguyện vọng duy nhất của tôi…”
“A Đằng, anh nói như thế chỉ vì muốn khiến em sống thoải mái một chút, đúng không?”
“Nếu như em cảm thấy tôi như thế, vậy thì em thật sự đã thua hoàn toàn rồi đấy.”
Hạ Tang nắm lấy tay anh, lạnh như băng vì thế cô dùng lòng tay ấm áo của mình vuốt lên lưng anh, khiến anh cảm thấy ấm áp: “Được, thua thì thua, chẳng có gì đặc biệt cả, em sớm đã thất bại trước anh rồi.”
Chu Cầm nhìn thấy dáng vẻ sườn mặt của cô, dịu dàng ngoan ngoãn như thế, lòng bàn tay của cô cũng rất mềm mại, làm tan rả ý chí và quyết tâm của anh.
Chu Cầm chịu đựng nỗi đau thấu thương đang đè nén trong lòng ngực mình, đẩy lòng bàn tay đang phủ lên tay anh: “Em cứ như thế thích tôi? Thích đến mức chẳng phân biệt rõ phải trái đúng sai, không rõ thị phu luôn à?”
“Anh tốt như thế, nên em… thật sự rất thích anh.”
“Tôi nói, đó đều do tôi giả vờ.”
“Không tin.”
“Tùy cô, dù sao sau này cũng như thế, tôi phải rời đi rồi.”
Trong lòng Hạ Tang bỗng trống rỗng: “Đi chỗ nào thế?”
“Mấy ngày trước, mẹ tôi quay về đây.”
“Mẹ anh sao?”
“Cuộc sống bây giờ của bà ấy rất tốt, cũng sẵn lòng để cho tôi ở cạnh bà ấy.” Khóe môi Chu Cầm cong lên, hiện ra ý cười chua sót: “Hoàn thành xong chuyện báo thù này, chắc là… Tôi sẽ có một cuộc đời mới hoàn toàn khác xưa.”
“Như thế tốt lắm mà.” Hạ Tang nỗ lực khiến cho mình có dáng vẻ vui vẻ: “Chờ khi anh dưỡng thương tốt rồi, thi vào một trường đại học, cùng lắm thì lại ôn tập một năm đi thi lại, đều có thể được mà! Em rất vui vẻ thay anh!”
“Cô thật sự rất vui vẻ à?”
Một giọt nước mắt từ trong hốc mắt cô lăn ra, rơi vào mu bàn tay Chu Cầm.
“Vui vẻ mà, đương nhiên em…”
Hạ Tang giả vờ tốt thế là do bà Đàm “rèn luyện” ra hết.
Lời nói dối đến miệng của cô lại rất tự nhiên.
Nhưng khi khoảnh khắc này đến, cô thật sự không giả vờ được, tim đau đến không thể nào thở được.
Dáng vẻ vừa khóc vừa cười thế này, không biết có bao nhiêu đáng sợ với khó coi nữa…
Chu Cầm có thể nhìn ra sự đấu tranh và giãy dụa trong mắt cô gái nhỏ, vốn dĩ anh đã mất tận mấy ngày để làm tốt công tác tư tưởng, không thể để quân lính tan vỡ được.
“Em thật ngu ngốc.” Anh đẩy cô một cái, thô bạo đẩy cô xuống đứng bên cạnh giường: “Ông đây lừa em thành như thế này, mà em còn thích tôi… Có phải bị ngốc rồi hay không thế.”
Hạ Tang dần ổn định thân thể, cởi bỏ hai nút áo trên cổ áo sơ mi hiệu JK, lộ ra xương quai xanh đep.
Cô xoay người lại đối mặt với anh.
Ánh mặt trời chiếu xuống, sợi dây chuyền màu bạc chiếu rọi làm nổi bật đường nét xương quai xanh của cô, bông hồng nhỏ xinh đẹp, cứ như thế mà âm thầm lộ ra trên phần cổ trắng nõn của cô, soi sáng rực rỡ.
“Anh tặng em phần quà sinh nhật mắc thế này, em vẫn luôn đeo nó.”
“Bỏ mấy đồng tiền lẻ mua hàng ở vỉa hè, còn có thể trở thành bảo bối.”
“Đúng thế, nó là bảo bối của em, anh cũng thế.”
Hô hấp Chu Cầm run lên, nhìn thấy quần áo và da thịt trắng nõn của cô, anh ra vẻ bất cần đời: “Cởi thêm hai cái nữa.”
“A Đằng!”
Mắt phượng dài hẹp của anh cong cong, nở nụ cười chế giễu nói: “Tôi không phải bảo bối của em sao, lại cởi thêm hai cái nữa cho tôi nhìn thử bảo bối của em đi.”
Hạ Tang lúng túng nắm chặt tay lại: “A Đằng, có thể đừng như thế…”
“Tôi lưu manh thế đấy.” Chu Cầm ngẩng đầu, ngả ngớn nói: “Em cũng không phải không biết.”
Lời anh còn chưa nói xong, tay của Hạ Tang run rẩy, vừa run rẩy vừa ung dung cởi bỏ thêm ba nút nữa.
Đầu óc của Chu Cầm muốn nổ tung, anh lập tức dời mắt đi, nhìn về phía ánh sáng ngoài cửa sổ, đón gió từ cửa sổ thổi vào.
“Vậy anh xem đi!” Cô nổi giận nói: “Cho anh xem, anh lại chẳng dám!”
“…”
Hô hấp Chu Cầm dần dồn dập, bởi vì có ánh sáng lướt ngang qua, vì thế anh quay đầu rời khỏi cửa sổ: “Hạ Tang, mặc vào.”
Hạ Tang càng không nghe theo, đi đến trước mặt anh.
Chu Cầm chỉ có thể nhắm hai mắt lại, để cho trái tim đang đập thình thịch của mình dần bình tĩnh xuống.
Mùi hương ngọt ngào, tươi mát của cô xuyên qua không gian cuốn lấy hơi thở của anh, yết hầu của anh lăn lên lộn xuống, giọng nói cũng căng lên, giọng vô cùng áp lực: “Đừng làm chuyện hạ thấp mình như thế.”
“Không biết có hạ thấp không, nhưng em thích anh nên có thể mặc kệ đang ở đâu, đang có chuyện gì.”
Bàn tay đang giấu trong chăn của Chu Cầm dùng sức nắm chặt lại, miệng anh lại nói ra lời sắc nhọn: “Đi, thế thì đến đây, để cho tôi hôn một chút.”
Chuyện đã đến mức này, dù sao Hạ Tang cũng phải đánh gục anh bằng mọi giá.
Cô kiên trì đi đến trước mặt anh, cúi người xuống.
Chu Cầm mở mắt ra, chỉ nhìn vòng cổ hình hoa hồng nhỏ trên xương quai xanh của cô, không dám nhìn xuống nữa, giọng run rẩy mà uy hiếp nói: “Ông đây thật sự hôn đấy.”
“Ai không hôn… thì là chó.”
“…”
Chu Cầm rất kiên trì, nhẹ nhàng hôn lên vòng cổ hoa hồng nhỏ kia.
Người cô run lên một chút, đồng thời cũng cuối đầu hôn lên hai má anh: “Chu Cầm, em không tin anh không thích em.”
Chu Cầm lắc lắc đầu, từng nút từng nút được ngón tay thon dài của anh dịu dàng cài lại: “Thế xem như lừa gạt em, nhưng ở chung lâu như thế, em lại ngoan như thế, sau có thể không chút động lòng nào chứ.”
Cô cúi đầu, nước mặt lại sắp rơi ra, rơi vào trong áo trắng của cô, vô cùng ẩm ướt.
“… Còn gạt em.”
Anh thay cô chỉnh lại quần áo, dịu dàng nói: “Còn hai tháng cuối cùng, ôn tập cho tốt, thi vào một trường đại học top đầu, đây là những hy vọng mà mẹ em mong muốn, muốn em trở thành người như thế này.”
“Sau này, anh sẽ đến tìm em sao?”
“Không biết, xem tâm tình.”
“Có thể liên lạc với nhau không?”
“Không liên lạc.”
Hạ Tang ôm lấy bả vai anh, nước mắt lại dâng lên, từng hạt từng hạt chảy xuống.
“Em nên đi rồi.”
Cô dùng sức lắc đầu, vô cùng vô cùng không muốn, cúi người hôn lên vầng trán anh tuấn của anh, hôn lên đôi mắt nhỏ xinh đẹp, sóng mũi cao ngất, chỉ là đến bên môi, cô không dám chỉ dừng lại nơi khóe môi.
Trên mặt Chu Cầm bị cô hôn cho đầy nước mắt, trong lòng anh cũng bị cô làm cho vô cùng ngại ngùng và đau thấu tâm can.
Anh không chịu được đẩy cô ra, chỉ nói một câu: “Còn chưa hôn đủ.”
“Chu Cầm, đồng ý với em.” Cô hướng về phía đôi môi mỏng của anh, khóc đến không thể nói thành lời: “Sau này nhất định phải đến tìm em, em là bạn gái duy nhất của anh, được không…”
“Mơ mộng cái gì, mau cút đi.”
Trái tim Hạ Tang đều nát hết cả, khóc lớn, từ từ rời đi.
Trái tim Chu Cầm đột nhiên bị khoét trống rỗng, trống đến nỗi gió có thể thổi quét hết tất cả, giống như có vô số lưỡi dao đâm mạnh vào lòng ngực anh.
“Hạ Tang.”
Lúc cô khóc sướt mướt ra khỏi phòng bệnh, cuối cùng thì anh cũng mềm lòng: “Anh không chắc chắn mình có thể đến tìm em, nhưng em có thể là người duy nhất đối với anh…”
Anh dừng lại vài giây, cố nén đau lòng mà lộ ra ý cười tan vỡ: “Chỉ có duy nhất Tang Tang.”
…
Hạ Tang không phải kiểu người cầm lên được bỏ xuống không được.
Chu Cầm phải đi, cô cũng không giữ được, cũng sẽ không giữ.
Một khi bắt đầu sẽ là nỗi đau thấu tâm can, là đêm dài mất ngủ, khóc ướt gối đầu.
Nhưng dù sao Hạ Tang cũng chẳng phải kiểu người đặt tình cảm lên hàng đầu, không phải là kiểu cô gái rơi vào bi thương không thể thoát ra.
Cô lợi dụng tiết thanh minh, tự cho mình thời gian nghỉ ngơi một ngày, một mình đi xem phim, một mình đến nhà ăn tìm kiếm đồ ăn ngon, một mình ngồi xe buýt đến trạm cuối cùng, đi công viên ở phía Nam ngồi vào vòng quay chọc trời…
Lần trước lúc cùng Chu Cầm đến đây, nơi này còn chưa có mở, vừa lạnh lùng vừa yên tĩnh.
Nhưng mùa xuân năm nay, công viên này đã mở rồi, có rất nhiều gia đình đưa theo con mình đến đây vui chơi, trong công viên trò chơi khắp nơi đều là tiếng hoan hô, vui mừng, vòng quay chọc trời cũng đã mở cửa.
Hạ Tang lấy di động ra, tìm trong bộ mã hóa hình ảnh, tìm lại ảnh chụp chung của hai người, Hạ Tang thừa dịp anh không chú ý, cười hôn anh.
Còn vấn đề vì sao lại xóa đi tấm ảnh chụp này, đó là do hai người còn ầm ĩ mấy ngày chưa trở lại bình thường.
Bọn họ quen biết nhau chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, cũng đã có nhiều ký ức đáng trân quý như thế!
Cô ngồi trên vòng quay cao chọc trời đấy, nhìn thấy mặt hồ và đồng cỏ xanh ngoài xa kia, xa xa hơn thì những tòa nhà cao chọc trời trong buổi xế chiều, nước mắt lại lần nữa đọng trong khóe mắt, cô dùng sức lau đi.
Cô suy nghĩ cẩn thận, bây giờ cô không có năng lực để bảo vệ bất cứ đồ gì cả, cho dù là người cô rất thích.
Cô dần dần hiểu được những lời mẹ mình nói: Mặc giáp sắt, vượt qua mọi chông gai, giống hệt như dũng sĩ cô độc.
Trước kia Hạ Tang không hiểu rõ, trở thành dũng sĩ có ý nghĩa gì cho nên cô không muốn như thế, vì như thế phải chịu sự cô độc.
Nhưng bây giờ, cô hiểu được rồi.
Trở thành một loại người tốt nhất, tốt nhất trên đời này, không vì cái gì khác mà chỉ vì, trong sinh mệnh của tương lai sẽ thấy được khát vọng gì đó, nắm chắc dũng khí giữ lại, có năng lực bảo vệ nó!
Cô của bây giờ, vừa nhỏ yếu vừa bất lực, bất lực đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ dần đi xa của anh… Không thể mở miệng giữ anh lại.
Lúc ra khỏi vòng quay chọc trời kia, lòng Hạ Tang đã dần kiên quyết hơn.
Đưa người kia, vào trong ký ức như một hình ảnh đã qua, giấu nó đi.
Từ nay về sau, cô sẽ không rơi một giọt nước mắt vào nữa.
…
Đối với lý do của Chu Cầm đưa ra là vì muốn trả thù Kỳ Tiêu mới dụ dỗ cô, Hạ Tang không tin tưởng được dù chỉ một chữ.
Nhưng Hứa Thiến lại cảm thấy rất có thể trở về như thế.
Khoảng thởi gian này, cô ấy tính toán cùng Hạ Tang làm hết các đề toán, cùng các công thức toán học, làm như thật nói: “Đàn ông này… Thật thâm sâu! Chỉ mệt cho cậu còn cất giữ cậu ta, sợ Kỳ Tiêu biết lại giận chó đánh mèo cậu ta, cậu ta chắc chắn là như thế! Dùng cậu để dạy dỗ Kỳ Tiêu!”
Hạ Tang biết, nếu cô nghĩ như thế trong lòng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Đại khái chắc Chu Cầm cũng nghĩ như thế.
Cô lắc đầu, nhìn Hứa Thiến nói: “Tớ thà rằng để đoạn ký ức về mối tình đầu này vỡ nát, xem như tình đầu thất bại, cũng không muốn để nó trở thành một âm mưu đã được lên kế hoạch tỉ mỉ.”
“Chỉ là cậu không biết mọi chuyện đều rất đúng lúc sao?” Hứa Thiến phân tích giúp cô: “Lần đầu tiên chúng ta đến chơi mật thất, gặp Chu Cầm, cậu ta biết Kỳ Tiêu có ý với cậu, xuất phát từ tâm ý trả thù mà tiếp cận cậu.
Sau đó lại vào ngày Haloween cố ý hóa trang thành cp chung với cậu, lúc gắp búp bê, cậu và cậu ta diễn một cảnh thân mật, ân ân ái ái trước mặt Kỳ Tiêu, thế lại làm Kỳ Tiêu tức giận.
Bây giờ tớ nhớ lại ánh mắt của cậu ta vào lúc đó, quả thật là ánh mắt đắc ý đấy! Cậu ta tuyệt đối là vì muốn trả thì đấy!”
Hạ Tang cầm bút dần chặt hơn, trong lòng có chút không thoải mái: “Là do tớ không xinh đẹp hay là không gợi cảm, để cho anh ấy lần đầu tiên nhìn thấy tớ lại không phải do bị hấp dẫn, mà là lợi dụng tớ trả thù người đàn ông khác.”
Hứa Thiến thấy hình như Hạ Tang quả thực có chút tức giận, cợt nhã vỗ vỗ vai cô: “Đừng để ý, tớ chỉ là đứng ở vị trí khách quan phân tích thôi.
Bây giờ tóc cậu ngắn thế này, còn rất gợi cảm.
Nhưng trước kia, cậu… quả thật giống hệt cái đầu gỗ, dáng vẻ cứng nhắc lại không có chút tình thú nào, ngoại trừ có chút ngoan, thì chẳng có gì.
Nói thật, thì ngay từ đầu cậu ta thấy chắc là thích tớ nhiều hơn thích cậu đấy.”
Hạ Tang nở nụ cười, dùng sức đánh Hứa Thiến: “Cậu là bạn thân gì chứ! Thật đáng ghét! Tránh ra!”
“Tớ tuyệt đối nói lời thật lòng đấy! Khi đó Kỳ Tiêu thích cậu không phải nhìn cậu giống với suy nghĩ của hắn sao, cậu xem cậu ta vì sao không thích tớ.” Hứa Thiến như thật, nói thêm: “Nhưng mà ý, Hạ Tang, mấy tháng ngắn ngủi này, cậu thay đổi nhiều thật.”
Cô lấy ra một bài thi đã được chỉnh sửa, làm lại những câu sai trong đề thi một lần nữa, lặng lẽ tao nhã nghĩ: “Phải không?”
Hứa Thiến đánh giá cô gái với khuôn mặt xinh đẹp này, cùng đôi mắt trong trẻo không nhiễm chút bụi trần kia: “Khuôn mặt chẳng thay đổi gì, nhưng cậu bây giờ, so với trước kia hài hước hơn, gợi cảm hơn, cũng có chút ý vị nữ nhi hơn.”
“Cậu đây chính là đánh người ta xong lại cho người ta một viên kẹo à?”
“Tớ cho đến bây giờ đều nói lời thật lòng thôi đấy.” Hứa Thiến nhìn thấy những nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp dưới ngòi bút của cô gái xinh đẹp: “Ngay cả chữ cũng đẹp hơn trước kia.”
Tay đang viết của Hạ Tang bỗng nhiên ngưng lại.
Cô biết, tất cả những thay đổi của cô… Đều có quan hệ với người mà cô đã im lặng cất giấu trong ký ức.
Mỗi một cái mỉm cười, mỗi một ánh mắt, đều nhiễm theo bóng dáng của anh.
Bởi vì anh, cô biến mình thành dáng vẻ mình thích nhất.
------oOo------