-
Chương 105: 105: Ngày Đầu Tiên Sống Chung
Chu Cầm nhận lời đề nghị của công ty Khoa Duy, làm việc ở bộ phận nghiên cứu của công ty.
Từ xưa đến nay anh vẫn luôn đi nhanh hơn bạn cùng trang lứa, nếu không phải bị Kỳ Tiêu chặn kín con đường phía trước hồi cấp hai thì có lẽ anh đã lên đại học trước tuổi rồi.
Lúc học đại học, ưu thế về chỉ số thông minh của anh biểu hiện ra vô cùng rõ rệt, bỏ xa đám bạn xung quanh.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà một sinh viên đại học như anh có thể trúng tuyển vào “Kế hoạch hàng triệu sinh viên tài năng” của Khoa Duy.
Mà Hạ Tang thì dựa vào thành tích xuất sắc suốt bốn năm đại học để giành được suất học nghiên cứu của trường, thuận lợi lên học nghiên cứu sinh.
Nếu Chu Cầm lựa chọn đi làm thì cô tiếp tục đào tạo chuyên sâu, đương nhiên những thứ mà cô học được cũng có có thể giải quyết được vấn đề xuất hiện trong công việc thực tế của Chu Cầm.
Chỉ cần bọn họ cùng nhau nỗ lực, tương lai sẽ gần ngay trước mắt.
Vào tháng tám, giữa mùa hè khô nóng, Hạ Tang và Chu Cầm đi gặp chủ nhà LOFT mà lúc trước thuê ngắn hạn để kí hợp đồng thuê dài hạn.
LOFT ở gần đường tới trường học, tuy rằng khá xa công ty Khoa Duy nhưng lại tiện cho Hạ Tang đến trường hằng ngày.
Sau đó, hai người lại đi siêu thị nội thất, mua không ít đồ điện gia dụng, còn lắp đặt cả bồn tắm, cải tạo lại chung cư một phen, trở nên càng ấm áp thoải mái hơn.
Hạ Tang cảm thấy thấp thỏm lại chờ mong, bởi vì từ hôm nay trở đi, cuộc sống mới tốt đẹp của bọn họ đã vén màn.
Buổi tối, Hạ Tang kéo tay Chu Cầm, đi tới quán bar yên tĩnh ở khu đi bộ để uống một chén, chúc mừng bọn họ hoàn toàn có khởi đầu mới.
Trước đây, Chu Cầm không cho Hạ Tang uống rượu, nhưng sau này trưởng thành hơn một chút, trái lại, anh cũng không quản cô nghiêm khắc như vậy nữa.
Nếu cô vui thì cứ kệ cô đi.
Cô người yêu này trông có vẻ ngoan ngoãn nghe lời nhưng thật ra lại là cô bé ma men.
Các cặp khác có chuyện gì vui thì hẹn hò chúc mừng bằng cách đi ăn cơm xem phim, nhưng Hạ Tang mở miệng chính là ——
“Anh Cầm ơi, đi thôi đi thôi, đi uống rượu thôi!”
Ở khu vườn nhỏ ngoài trời của quán bar yên tĩnh, Chu Cầm nhìn đôi mắt đen láy có vẻ hơi say say, gương mặt trắng nõn hơi hơi ửng đỏ của Hạ Tang.
“Chưa từng gặp ai thích uống rượu như vậy.” Anh nói xong, gắp một miếng bò kho đặt vào cái đĩa nhỏ của cô: “Ăn một ít trước đi.”
“Anh yêu ơi, em chỉ thích uống rượu với anh thôi.” Hạ Tang với chén rượu Mojito, giơ tay cụng ly với Chu Cầm: “Rất thú vị.”
“Vì sao?”
“Bởi vì sau khi em uống say, anh sẽ rất thương em, còn cõng em về nhà nữa.”
Khóe miệng của Chu Cầm nở nụ cười nhạt: “Giỏi lắm, lần sau anh vứt em ở trên đường luôn.”
“Anh sẽ không nỡ đâu.” Hạ Tang ngồi vào bên cạnh anh, thân mật giơ tay ôm lấy cổ anh, dán mặt vào ngực anh, làm nũng: “A Đằng, ôm một cái.”
Chu Cầm dùng một tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, một cái tay khác đang cầm thuốc hơi hơi dịch ra, tránh làm cô sặc.
Anh rất ít khi hút thuốc, càng không hút ở trong phòng, chỉ có điều, khi áp lực công việc nặng nề hoặc là khi vô cùng thả lỏng, thỉnh thoảng anh sẽ hút một hai điếu, Hạ Tang cũng mặc kệ anh.
Cô bẻ ngón tay của anh ra, cầm lấy nửa điếu thuốc trong tay anh.
Chu Cầm cho rằng cô muốn dập tắt giúp anh nên đưa luôn cho cô, không ngờ cô gái nhỏ lại đưa lên môi mình, cắn một cái.
Đôi môi đỏ mọng mịn màng của cô gái nhỏ ngậm ở đầu thuốc, cũng làm ra vẻ hút một hơi.
Chu Cầm biết cô sẽ không hút thật, cùng lắm là ngậm chơi chơi ở trong miệng mà thôi, trước đây, cô vẫn luôn thích như vậy, cố ý chơi xấu để chòng ghẹo anh.
Đáy mắt anh chứa ý cười, nhìn cô gái nhỏ phun khói trắng lượn lờ vào mặt mình, đáy mắt cô long lanh ánh nước, vô cùng gợi cảm.
Chu Cầm giật mẩu thuốc ra khỏi đầu ngón tay cô, sau đó cúi đầu gặm môi cô, hung ác đè ép ức hiếp cô, nuốt chửng hô hấp vị bạc hà của cô.
Vốn dĩ đầu óc Hạ Tang đã mơ màng hồ đồ, anh hôn một cái, càng khiến cô điên đảo thần hồn hơn, tựa như rơi xuống từ trên trời.
“Ưm…” Cô nhỏ giọng rên một tiếng.
Chu Cầm càng hôn nồng nhiệt hơn, há miệng, quấy lấy cái lưỡi mềm mại ướt át của cô, quấn quýt triền miên.
Hạ Tang đã sắp không thở nổi, chống cự dịch sang bên cạnh, anh cho cô vài giây để thở rồi lại muốn hôn tiếp.
Hạ Tang vội vàng ngửa ra sau, đương nhiên là anh hôn vào cổ cô, anh không tha cho bất kì một tấc da tấc thịt nào, mãi cho đến khi không thể tấn công xuống nữa thì mới dừng lại.
Trong ánh sáng yếu ớt mập mờ, tay Hạ Tang nắm chặt lấy cổ áo của anh, động tình nhìn anh, hô hấp cũng trở nên dồn dập: “A Đằng, về nhà đi.”
“Vội cái gì?” Đáy mắt của Chu Cầm ẩn chứa ý cười xấu xa, chậm rãi rót thêm cho mình một chén rượu, sau đó cụng ly với cô: “Bây giờ vừa mới đến thôi mà.”
Hạ Tang biết anh đang cố ý chơi xấu, định khiến cô thấy khó chịu.
Cô bưng chén rượu lên, thờ ơ uống một hớp: “Không vội.”
Chu Cầm dùng mũi cọ cọ vào tai cô, hô hấp ướt nóng phả vào bên tai cô, cố ý dùng giọng gợi cảm để chòng ghẹo cô: “Thế à?”
Hạ Tang nghiến răng nghiến lợi đẩy anh ra, ngồi xuống chỗ đối diện anh: “Anh phiền muốn chết.”
Anh cười nghiền ngẫm, gắp cho cô hai cục đá: “Hạ nhiệt đi.”
“Chờ đi, đêm nay sẽ bắt anh quỳ cả đêm.”
“Em nỡ sao?”
“Anh xem em có nỡ không nhé!
Đúng lúc này, di động của Hạ Tang rung lên, cô nhìn thấy thông tin của cuộc gọi video thì giật nảy mình: “Là mẹ em!”
Chu Cầm ra sức xoa mặt cô, khiến men say trên mặt cô dịu đi: “Ra ngoài nghe đi, đừng uống say rồi nổi khùng.”
Hạ Tang cảm giác cơn say đã sớm bay biến gần hết, cầm di động rồi thấp thỏm ra khỏi quán bar.
Bây giờ, bà Đàm tựa như lựu đạn được cài giờ nổ, lần nào bà gọi điện hoặc là gọi video thì cũng đều có thể khiến Hạ Tang giật mình đến mức da đầu tê rần rần.
Cô châm chọc một câu sau đó hít sâu, chấp nhận cuộc gọi video: “Alo, mẹ ạ?”
Đàm Cận ngồi trên ghế trong phòng sách, đằng sau là kệ sách sát đất cao tới nửa bức tường ở nhà.
Như như bà đang phê duyệt công văn, di động được đặt ở trên bàn: “Đang làm gì thế?”
Giọng điệu thản nhiên hờ hững, chắc chỉ là “hỏi thăm” bình thường chứ không phải là điều tra.
Hạ Tang bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Con đang đi chơi, không phải đang nghỉ hè à?”
“Sao nghỉ hè mà không về nhà?”
“Không phải mẹ bảo cô chuẩn bị thi cử à?” Cô lắp bắp nói, không nói rõ là thi cái gì.
Nhưng hiển nhiên Đàm Cận không phải là người dễ bị qua mặt như vậy, hỏi: “Chuẩn bị thi GRE* à?”
*GRE là viết tắt của The Graduate Record Examination.
Đây là bài kiểm tra tiêu chuẩn được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học sau đại học (Master hoặc PhD).
Cô “à” một tiếng, vẫn nói chuyện lắp bắp như cũ.
Đàm Cận đập công văn trong tay xuống mặt bàn, lạnh nhạt nói: “Còn định lừa mẹ tới khi nào?”
Tim Hạ Tang đập thình thịch, cúi đầu nhìn giày, buồn bực nói: “Mẹ đã nói từ lâu rồi, ngành này của con không cần ra nước ngoài, đại học Đông Hải đã là trường tốt nhất rồi.”
“Mẹ không có hứng với ngành học của con, nhưng chuyện đàn violin của con thì không thể dừng bước tại đây được.” Đàm Cận nói: “Cô Hàn Hi đã liên hệ với Học viên âm nhạc hoàng gia của nước Anh cho con rồi.
Tháng mười có một bài phỏng vấn qua mạng, thầy cô bên kia muốn nghe con đàn, bây giờ con phải chuẩn bị đàng hoàng cho mẹ.”
“Con sẽ không đi đâu!” Hạ Tang vội vàng nói: “Đàn violin là con làm theo yêu cầu của mẹ, chứng nhận nên thi thì thi hết rồi, mẹ còn muốn con phải làm thế nào nữa!”
“Ở trong nước, trình độ của con là hạng nhất, cho nên mẹ mới bảo con ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Vẫn còn sớm lắm, Hạ Tang, đừng bỏ phí thiên phú của mình.”
“Nhưng con thật sự không muốn đi.” Mắt Hạ Tang hơi hơi đỏ lên: “Mẹ có thể đừng ép con không?”
“Nếu bây giờ mẹ không ép con thì sau này con có hối hận thì cũng muộn rồi.” Đàm Cận tận tình khuyên bảo: “Ngày xưa con đã từng nói, con muốn trở thành người giỏi nhất.Thế nào? Bây giờ yêu vào, ý chí cũng bị mài mòn gần hết rồi à?”
“Mẹ, hiện tại con thật sự rất hạnh phúc, chẳng lẽ mẹ không hi vọng con được hạnh phúc sao?”
“Lúc này mới đâu vào đâu chứ.” Trong mắt Đàm Cận toàn là sự thê lương, cười lạnh nói: “Con có từng nghĩ tới sau khi kết hôn, khi tình cảm mãnh liệt thời thanh xuân cạn kiệt, con dựa vào cái gì để vượt qua cả đời bình thường dài đằng đẵng này? Dựa vào hồi ức, hay là dựa vào con cái…”
“Dựa vào con cái à?”
Hạ Tang mượn men rượu, lắc đầu một cái, run giọng nói: “Mẹ, con sẽ không trở thành người thứ hai giống như mẹ, gửi gắm toàn bộ cuộc đời vào trên người con cái, định khống chế cả đời con cái, chỉ để sửa đổi lựa chọn sai lầm ngày xưa của mẹ.
Tóm lại, con sẽ không sinh con…”
“Con… con nói cái gì?” Đàm Cận nhìn cô đầy khiếp sợ.
Hạ Tang cắn răng, mang theo cảm xúc muốn trả thù, gằn từng chữ một: “Con trịnh trọng nói cho mẹ biết, con sẽ không sinh con, cũng sẽ không kết hôn, bất kể là Chu Cầm hay là ai khác! Hết thảy những điều này đều do mẹ và bố ban tặng cho đấy.”
Nói lời này xong, cô không chờ Đàm Cận phản ứng lại, tắt bụp video trò chuyện đi.
Mấy phút sau, Hạ Tang hơi hơi bình tĩnh lại, xoay người quay lại, nhưng lại nhìn thấy bóng người cao gầy của thiếu niên tựa vào bên cạnh bồn hoa ở hành lang, ánh đèn yếu ớt ở hành lang rọi vào gương mặt sa sầm của anh, đầu ngón tay anh kẹp một mẩu thuốc đã cháy gần hết——
“Đùa giỡn anh à?”
Có cơn gió lùa qua, Hạ Tang rùng mình một cái.
Không ngờ, gió mùa hè cũng có lúc lạnh như vậy.
“Chu Cầm…”
Tim cô bỗng trở nên trống vắng, còn chưa kịp nói gì, Chu Cầm đã ra sức dí điếu thuốc trong tay vào bùn đất trong chậu hoa, rồi xoay người rời đi.
……
Rìa đường dành riêng cho người đi bộ ầm ĩ náo nhiệt, Hạ Tang đuổi theo Chu Cầm, thử nắm lấy tay anh.
Tay anh lạnh như băng, anh để mặc cho cô nắm, nhưng không nắm tay lại cô, chỉ mềm nhũn vô lực như vậy.
“Chu Cầm, anh có muốn nghe em giải thích không?”
“Không cần giải thích, chỉ cần nói cho anh biết, những lời lúc nãy là thật hay giả?”
“...”
Cô im lặng thì anh đã hiểu rồi.
Suốt dọc đường đi, hai người không nói một lời nào, Hạ Tang vẫn cố chấp nắm lấy tay anh, dường như chỉ cần buông ra là anh sẽ rời đi ngay.
Chu Cầm cũng không hất ra, im lặng đi vào một cửa hàng bánh ngọt, mua bữa sáng mai cho cô, cũng không hỏi cô thích bánh gì.
Lúc thanh toán, Chu Cầm không còn tay để quét mã, vì thế, anh kéo tay cô ra, lấy di động ra khỏi túi, quét mã tính tiền.
Hạ Tang không cầm tay anh nữa, chỉ đi phía sau cách anh mấy mét, chăm chú nhìn bóng lưng anh.
Đi về nhà cỡ một cây số, Chu Cầm không quay đầu lại nhìn cô một lần nào, phảng phất như cô có đi theo anh hay không, anh cũng chẳng quan tâm.
Chu Cầm nhập mật mã, mở cửa nhà ra.
Hạ Tang vẫn đứng ở cửa, rề rà không đi vào, tay nắm chặt dây của túi đeo chéo, không biết có phải vì đã uống rượu hay không mà cảm xúc của cô có chút nặng nề.
Chu Cầm không để ý tới cô, sau khi vào nhà thì bật ti-vi lên.
Mấy phút sau, anh vừa tựa vào cạnh ghế sofa vừa nghiêng đầu liếc cô một cái.
Cô nhóc này vẫn đứng ở cửa tối om om như trước, giống như một pho tượng cố chấp.
Cuối cùng, anh đi dép đến cạnh cửa, thò tay ra kéo cô gái nhỏ vào phòng một cách thô lỗ, lẩm bẩm nói: “Tính tình của em còn rất ghê gớm nhỉ.”
“Anh đừng để ý tới em.”
Hạ Tang ra sức tránh né anh, đẩy anh một cái rất mạnh, xoay người chạy về phía thang máy.
Chu Cầm nheo mắt, kìm chế cơn giận đang bốc lên hừng hực trong lòng mình, hét lên với bóng lưng cô: “Anh sẽ không đuổi theo em đâu, chạy đi, đêm nay đừng về nữa.”
Hạ Tang kìm nén nước mắt, trợn mắt lườm anh một cái, sau đó bấm nút thang máy.
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào, bấm cật lực vào nút đóng cửa.
Nhưng vào khoảnh khắc cửa thang máy từ từ đóng lại, vẫn có một đôi tay thò vào, ngăn cửa đóng lại.
Chu Cầm lạnh mặt, túm cổ áo cô một cách thô lỗ, xách cô về cứ như thể đang xách cổ một con khỉ nhỏ không chịu nghe lời, sau đó đóng rầm cửa lại.
Hạ Tang đứng trên tấm thảm ngoài cửa, dựa lưng vào tường, cúi đầu, vẫn còn đang giận dỗi.
Thấy cô không chịu thay giày, Chu Cầm đành ngồi xổm xuống, cởi dây giày của cô, sau đó tháo giày ra: “Em còn giận à?”
“Anh đừng để ý tới em.”
Chu Cầm lạnh nhạt nói: “Một người con gái không muốn kết hôn với mình, anh còn để ý làm gì.”
Hạ Tang đá bay một chiếc dép, tức muốn hộc máu đi vào trong phòng khách: “Được, vậy từ giờ trở đi, đừng nói gì nữa.”
“Ai nói trước thì người đó là chó.”
Chu Cầm ném bừa một chiếc dép bông hình con thỏ trắng nhỏ còn lại tới trước mặt cô, sau đó đi phòng tắm để tắm rửa.
Hạ Tang mệt mỏi ngồi lên ghế sofa mềm mại, vừa giận dỗi vừa đổi kênh phim truyền hình.
Ti-vi rất chán, cô đi đến chiếu tatami kiểu Nhật ở bên cửa sổ rồi nằm lướt Weibo.
Trong lòng cô cực kì bực bội.
Chẳng bao lâu sau, Chu Cầm tắm xong thì ra ngoài, cũng đi tới cạnh chiếu tatami, tiện tay lấy một quyển sách ở trên giá xuống, ngồi khoanh chân đọc sách.
Mùi chanh thơm mát sau khi tắm xong bay xung quanh hô hấp của cô.
Hạ Tang đặt điện thoại xuống, liếc mắt nhìn về phía anh.
Người đàn ông mặc quần áo ở nhà màu trắng đục của gạo, mái tóc ngắn tũn vẫn còn hơi ướt, đường nét bên sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hình dáng yết hầu sắc nét xinh đẹp.
Trong tim cô trào dâng mấy phần cảm xúc khác thường, hơi ngưa ngứa, cô dứt khoát cầm hương bồ tới để gối đầu, tiếp tục lướt Weibo để phân tán sự chú ý.
Mấy phút sau, chân người nào đó duỗi tới đây, đá đá vào mông cô: “Đi tắm đi.”
“Chó!”
Quả nhiên Chu Cầm ngậm miệng luôn, anh đứng dậy đi tới tủ quần áo tìm áo ngủ cho cô, sau đó xách cô vào phòng tắm.
Hạ Tang đánh cuộc giận dỗi thì cứ như thể mất đi khả năng sinh hoạt, không thay giày không rửa mặt, chỉ ngẩn người một mình, chìm vào trạng thái đứt phim.
Về cơ bản, Chu Cầm cứ như đang hầu hạ Thái Hậu lão Phật gia vậy, đợi cô tắm xong ra ngoài, anh lại sáy tóc, đắp mặt nạ, bôi kem dưỡng mặt, thậm chí còn kiên nhẫn đánh móng chân cho cô.
Làm xong hàng loạt việc này, anh mệt nhoài nằm xuống giường, tắt đèn, nhưng cô nhóc này lại đứng ở mép giường, nhìn anh như ma.
Chu Cầm: “…”
Anh quyết tâm trở nên độc ác, ép mình phải nhắm mắt lại.
Trong bóng đêm, có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô gái nhỏ và cả của anh, xen lẫn vào nhau.
Hạ Tang cố chấp đứng nửa tiếng ở trước giường, thấy anh như thể đã ngủ rồi, lúc này mới từ từ lén lút trèo lên giường, chui vào ổ chăn mềm mại.
Giường rất rộng, cô quay lưng về phía anh, ngang ngạnh cuộn tròn ở ngoài rìa.
Mấy phút sau, Chu Cầm giả bộ xoay người rồi ôm lấy cô từ phía sau, ôm trộn cả người cô vào trong lồng ngực ấm áp nóng bỏng của mình.
“Không phải đang giận em à?” Tiếng nói của cô gái nhỏ mang theo mấy phần ấm ức.
“Anh vẫn còn đang giận.”
Cô thử né tránh khỏi cái ôm của anh, nhưng anh lại ôm cô càng chặt hơn, tay còn cởi cúc cổ áo của cô ——
“Cho nên em phải nghĩ cách dỗ anh đi.”
--------------------
------oOo------
Từ xưa đến nay anh vẫn luôn đi nhanh hơn bạn cùng trang lứa, nếu không phải bị Kỳ Tiêu chặn kín con đường phía trước hồi cấp hai thì có lẽ anh đã lên đại học trước tuổi rồi.
Lúc học đại học, ưu thế về chỉ số thông minh của anh biểu hiện ra vô cùng rõ rệt, bỏ xa đám bạn xung quanh.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà một sinh viên đại học như anh có thể trúng tuyển vào “Kế hoạch hàng triệu sinh viên tài năng” của Khoa Duy.
Mà Hạ Tang thì dựa vào thành tích xuất sắc suốt bốn năm đại học để giành được suất học nghiên cứu của trường, thuận lợi lên học nghiên cứu sinh.
Nếu Chu Cầm lựa chọn đi làm thì cô tiếp tục đào tạo chuyên sâu, đương nhiên những thứ mà cô học được cũng có có thể giải quyết được vấn đề xuất hiện trong công việc thực tế của Chu Cầm.
Chỉ cần bọn họ cùng nhau nỗ lực, tương lai sẽ gần ngay trước mắt.
Vào tháng tám, giữa mùa hè khô nóng, Hạ Tang và Chu Cầm đi gặp chủ nhà LOFT mà lúc trước thuê ngắn hạn để kí hợp đồng thuê dài hạn.
LOFT ở gần đường tới trường học, tuy rằng khá xa công ty Khoa Duy nhưng lại tiện cho Hạ Tang đến trường hằng ngày.
Sau đó, hai người lại đi siêu thị nội thất, mua không ít đồ điện gia dụng, còn lắp đặt cả bồn tắm, cải tạo lại chung cư một phen, trở nên càng ấm áp thoải mái hơn.
Hạ Tang cảm thấy thấp thỏm lại chờ mong, bởi vì từ hôm nay trở đi, cuộc sống mới tốt đẹp của bọn họ đã vén màn.
Buổi tối, Hạ Tang kéo tay Chu Cầm, đi tới quán bar yên tĩnh ở khu đi bộ để uống một chén, chúc mừng bọn họ hoàn toàn có khởi đầu mới.
Trước đây, Chu Cầm không cho Hạ Tang uống rượu, nhưng sau này trưởng thành hơn một chút, trái lại, anh cũng không quản cô nghiêm khắc như vậy nữa.
Nếu cô vui thì cứ kệ cô đi.
Cô người yêu này trông có vẻ ngoan ngoãn nghe lời nhưng thật ra lại là cô bé ma men.
Các cặp khác có chuyện gì vui thì hẹn hò chúc mừng bằng cách đi ăn cơm xem phim, nhưng Hạ Tang mở miệng chính là ——
“Anh Cầm ơi, đi thôi đi thôi, đi uống rượu thôi!”
Ở khu vườn nhỏ ngoài trời của quán bar yên tĩnh, Chu Cầm nhìn đôi mắt đen láy có vẻ hơi say say, gương mặt trắng nõn hơi hơi ửng đỏ của Hạ Tang.
“Chưa từng gặp ai thích uống rượu như vậy.” Anh nói xong, gắp một miếng bò kho đặt vào cái đĩa nhỏ của cô: “Ăn một ít trước đi.”
“Anh yêu ơi, em chỉ thích uống rượu với anh thôi.” Hạ Tang với chén rượu Mojito, giơ tay cụng ly với Chu Cầm: “Rất thú vị.”
“Vì sao?”
“Bởi vì sau khi em uống say, anh sẽ rất thương em, còn cõng em về nhà nữa.”
Khóe miệng của Chu Cầm nở nụ cười nhạt: “Giỏi lắm, lần sau anh vứt em ở trên đường luôn.”
“Anh sẽ không nỡ đâu.” Hạ Tang ngồi vào bên cạnh anh, thân mật giơ tay ôm lấy cổ anh, dán mặt vào ngực anh, làm nũng: “A Đằng, ôm một cái.”
Chu Cầm dùng một tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, một cái tay khác đang cầm thuốc hơi hơi dịch ra, tránh làm cô sặc.
Anh rất ít khi hút thuốc, càng không hút ở trong phòng, chỉ có điều, khi áp lực công việc nặng nề hoặc là khi vô cùng thả lỏng, thỉnh thoảng anh sẽ hút một hai điếu, Hạ Tang cũng mặc kệ anh.
Cô bẻ ngón tay của anh ra, cầm lấy nửa điếu thuốc trong tay anh.
Chu Cầm cho rằng cô muốn dập tắt giúp anh nên đưa luôn cho cô, không ngờ cô gái nhỏ lại đưa lên môi mình, cắn một cái.
Đôi môi đỏ mọng mịn màng của cô gái nhỏ ngậm ở đầu thuốc, cũng làm ra vẻ hút một hơi.
Chu Cầm biết cô sẽ không hút thật, cùng lắm là ngậm chơi chơi ở trong miệng mà thôi, trước đây, cô vẫn luôn thích như vậy, cố ý chơi xấu để chòng ghẹo anh.
Đáy mắt anh chứa ý cười, nhìn cô gái nhỏ phun khói trắng lượn lờ vào mặt mình, đáy mắt cô long lanh ánh nước, vô cùng gợi cảm.
Chu Cầm giật mẩu thuốc ra khỏi đầu ngón tay cô, sau đó cúi đầu gặm môi cô, hung ác đè ép ức hiếp cô, nuốt chửng hô hấp vị bạc hà của cô.
Vốn dĩ đầu óc Hạ Tang đã mơ màng hồ đồ, anh hôn một cái, càng khiến cô điên đảo thần hồn hơn, tựa như rơi xuống từ trên trời.
“Ưm…” Cô nhỏ giọng rên một tiếng.
Chu Cầm càng hôn nồng nhiệt hơn, há miệng, quấy lấy cái lưỡi mềm mại ướt át của cô, quấn quýt triền miên.
Hạ Tang đã sắp không thở nổi, chống cự dịch sang bên cạnh, anh cho cô vài giây để thở rồi lại muốn hôn tiếp.
Hạ Tang vội vàng ngửa ra sau, đương nhiên là anh hôn vào cổ cô, anh không tha cho bất kì một tấc da tấc thịt nào, mãi cho đến khi không thể tấn công xuống nữa thì mới dừng lại.
Trong ánh sáng yếu ớt mập mờ, tay Hạ Tang nắm chặt lấy cổ áo của anh, động tình nhìn anh, hô hấp cũng trở nên dồn dập: “A Đằng, về nhà đi.”
“Vội cái gì?” Đáy mắt của Chu Cầm ẩn chứa ý cười xấu xa, chậm rãi rót thêm cho mình một chén rượu, sau đó cụng ly với cô: “Bây giờ vừa mới đến thôi mà.”
Hạ Tang biết anh đang cố ý chơi xấu, định khiến cô thấy khó chịu.
Cô bưng chén rượu lên, thờ ơ uống một hớp: “Không vội.”
Chu Cầm dùng mũi cọ cọ vào tai cô, hô hấp ướt nóng phả vào bên tai cô, cố ý dùng giọng gợi cảm để chòng ghẹo cô: “Thế à?”
Hạ Tang nghiến răng nghiến lợi đẩy anh ra, ngồi xuống chỗ đối diện anh: “Anh phiền muốn chết.”
Anh cười nghiền ngẫm, gắp cho cô hai cục đá: “Hạ nhiệt đi.”
“Chờ đi, đêm nay sẽ bắt anh quỳ cả đêm.”
“Em nỡ sao?”
“Anh xem em có nỡ không nhé!
Đúng lúc này, di động của Hạ Tang rung lên, cô nhìn thấy thông tin của cuộc gọi video thì giật nảy mình: “Là mẹ em!”
Chu Cầm ra sức xoa mặt cô, khiến men say trên mặt cô dịu đi: “Ra ngoài nghe đi, đừng uống say rồi nổi khùng.”
Hạ Tang cảm giác cơn say đã sớm bay biến gần hết, cầm di động rồi thấp thỏm ra khỏi quán bar.
Bây giờ, bà Đàm tựa như lựu đạn được cài giờ nổ, lần nào bà gọi điện hoặc là gọi video thì cũng đều có thể khiến Hạ Tang giật mình đến mức da đầu tê rần rần.
Cô châm chọc một câu sau đó hít sâu, chấp nhận cuộc gọi video: “Alo, mẹ ạ?”
Đàm Cận ngồi trên ghế trong phòng sách, đằng sau là kệ sách sát đất cao tới nửa bức tường ở nhà.
Như như bà đang phê duyệt công văn, di động được đặt ở trên bàn: “Đang làm gì thế?”
Giọng điệu thản nhiên hờ hững, chắc chỉ là “hỏi thăm” bình thường chứ không phải là điều tra.
Hạ Tang bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Con đang đi chơi, không phải đang nghỉ hè à?”
“Sao nghỉ hè mà không về nhà?”
“Không phải mẹ bảo cô chuẩn bị thi cử à?” Cô lắp bắp nói, không nói rõ là thi cái gì.
Nhưng hiển nhiên Đàm Cận không phải là người dễ bị qua mặt như vậy, hỏi: “Chuẩn bị thi GRE* à?”
*GRE là viết tắt của The Graduate Record Examination.
Đây là bài kiểm tra tiêu chuẩn được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học sau đại học (Master hoặc PhD).
Cô “à” một tiếng, vẫn nói chuyện lắp bắp như cũ.
Đàm Cận đập công văn trong tay xuống mặt bàn, lạnh nhạt nói: “Còn định lừa mẹ tới khi nào?”
Tim Hạ Tang đập thình thịch, cúi đầu nhìn giày, buồn bực nói: “Mẹ đã nói từ lâu rồi, ngành này của con không cần ra nước ngoài, đại học Đông Hải đã là trường tốt nhất rồi.”
“Mẹ không có hứng với ngành học của con, nhưng chuyện đàn violin của con thì không thể dừng bước tại đây được.” Đàm Cận nói: “Cô Hàn Hi đã liên hệ với Học viên âm nhạc hoàng gia của nước Anh cho con rồi.
Tháng mười có một bài phỏng vấn qua mạng, thầy cô bên kia muốn nghe con đàn, bây giờ con phải chuẩn bị đàng hoàng cho mẹ.”
“Con sẽ không đi đâu!” Hạ Tang vội vàng nói: “Đàn violin là con làm theo yêu cầu của mẹ, chứng nhận nên thi thì thi hết rồi, mẹ còn muốn con phải làm thế nào nữa!”
“Ở trong nước, trình độ của con là hạng nhất, cho nên mẹ mới bảo con ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Vẫn còn sớm lắm, Hạ Tang, đừng bỏ phí thiên phú của mình.”
“Nhưng con thật sự không muốn đi.” Mắt Hạ Tang hơi hơi đỏ lên: “Mẹ có thể đừng ép con không?”
“Nếu bây giờ mẹ không ép con thì sau này con có hối hận thì cũng muộn rồi.” Đàm Cận tận tình khuyên bảo: “Ngày xưa con đã từng nói, con muốn trở thành người giỏi nhất.Thế nào? Bây giờ yêu vào, ý chí cũng bị mài mòn gần hết rồi à?”
“Mẹ, hiện tại con thật sự rất hạnh phúc, chẳng lẽ mẹ không hi vọng con được hạnh phúc sao?”
“Lúc này mới đâu vào đâu chứ.” Trong mắt Đàm Cận toàn là sự thê lương, cười lạnh nói: “Con có từng nghĩ tới sau khi kết hôn, khi tình cảm mãnh liệt thời thanh xuân cạn kiệt, con dựa vào cái gì để vượt qua cả đời bình thường dài đằng đẵng này? Dựa vào hồi ức, hay là dựa vào con cái…”
“Dựa vào con cái à?”
Hạ Tang mượn men rượu, lắc đầu một cái, run giọng nói: “Mẹ, con sẽ không trở thành người thứ hai giống như mẹ, gửi gắm toàn bộ cuộc đời vào trên người con cái, định khống chế cả đời con cái, chỉ để sửa đổi lựa chọn sai lầm ngày xưa của mẹ.
Tóm lại, con sẽ không sinh con…”
“Con… con nói cái gì?” Đàm Cận nhìn cô đầy khiếp sợ.
Hạ Tang cắn răng, mang theo cảm xúc muốn trả thù, gằn từng chữ một: “Con trịnh trọng nói cho mẹ biết, con sẽ không sinh con, cũng sẽ không kết hôn, bất kể là Chu Cầm hay là ai khác! Hết thảy những điều này đều do mẹ và bố ban tặng cho đấy.”
Nói lời này xong, cô không chờ Đàm Cận phản ứng lại, tắt bụp video trò chuyện đi.
Mấy phút sau, Hạ Tang hơi hơi bình tĩnh lại, xoay người quay lại, nhưng lại nhìn thấy bóng người cao gầy của thiếu niên tựa vào bên cạnh bồn hoa ở hành lang, ánh đèn yếu ớt ở hành lang rọi vào gương mặt sa sầm của anh, đầu ngón tay anh kẹp một mẩu thuốc đã cháy gần hết——
“Đùa giỡn anh à?”
Có cơn gió lùa qua, Hạ Tang rùng mình một cái.
Không ngờ, gió mùa hè cũng có lúc lạnh như vậy.
“Chu Cầm…”
Tim cô bỗng trở nên trống vắng, còn chưa kịp nói gì, Chu Cầm đã ra sức dí điếu thuốc trong tay vào bùn đất trong chậu hoa, rồi xoay người rời đi.
……
Rìa đường dành riêng cho người đi bộ ầm ĩ náo nhiệt, Hạ Tang đuổi theo Chu Cầm, thử nắm lấy tay anh.
Tay anh lạnh như băng, anh để mặc cho cô nắm, nhưng không nắm tay lại cô, chỉ mềm nhũn vô lực như vậy.
“Chu Cầm, anh có muốn nghe em giải thích không?”
“Không cần giải thích, chỉ cần nói cho anh biết, những lời lúc nãy là thật hay giả?”
“...”
Cô im lặng thì anh đã hiểu rồi.
Suốt dọc đường đi, hai người không nói một lời nào, Hạ Tang vẫn cố chấp nắm lấy tay anh, dường như chỉ cần buông ra là anh sẽ rời đi ngay.
Chu Cầm cũng không hất ra, im lặng đi vào một cửa hàng bánh ngọt, mua bữa sáng mai cho cô, cũng không hỏi cô thích bánh gì.
Lúc thanh toán, Chu Cầm không còn tay để quét mã, vì thế, anh kéo tay cô ra, lấy di động ra khỏi túi, quét mã tính tiền.
Hạ Tang không cầm tay anh nữa, chỉ đi phía sau cách anh mấy mét, chăm chú nhìn bóng lưng anh.
Đi về nhà cỡ một cây số, Chu Cầm không quay đầu lại nhìn cô một lần nào, phảng phất như cô có đi theo anh hay không, anh cũng chẳng quan tâm.
Chu Cầm nhập mật mã, mở cửa nhà ra.
Hạ Tang vẫn đứng ở cửa, rề rà không đi vào, tay nắm chặt dây của túi đeo chéo, không biết có phải vì đã uống rượu hay không mà cảm xúc của cô có chút nặng nề.
Chu Cầm không để ý tới cô, sau khi vào nhà thì bật ti-vi lên.
Mấy phút sau, anh vừa tựa vào cạnh ghế sofa vừa nghiêng đầu liếc cô một cái.
Cô nhóc này vẫn đứng ở cửa tối om om như trước, giống như một pho tượng cố chấp.
Cuối cùng, anh đi dép đến cạnh cửa, thò tay ra kéo cô gái nhỏ vào phòng một cách thô lỗ, lẩm bẩm nói: “Tính tình của em còn rất ghê gớm nhỉ.”
“Anh đừng để ý tới em.”
Hạ Tang ra sức tránh né anh, đẩy anh một cái rất mạnh, xoay người chạy về phía thang máy.
Chu Cầm nheo mắt, kìm chế cơn giận đang bốc lên hừng hực trong lòng mình, hét lên với bóng lưng cô: “Anh sẽ không đuổi theo em đâu, chạy đi, đêm nay đừng về nữa.”
Hạ Tang kìm nén nước mắt, trợn mắt lườm anh một cái, sau đó bấm nút thang máy.
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào, bấm cật lực vào nút đóng cửa.
Nhưng vào khoảnh khắc cửa thang máy từ từ đóng lại, vẫn có một đôi tay thò vào, ngăn cửa đóng lại.
Chu Cầm lạnh mặt, túm cổ áo cô một cách thô lỗ, xách cô về cứ như thể đang xách cổ một con khỉ nhỏ không chịu nghe lời, sau đó đóng rầm cửa lại.
Hạ Tang đứng trên tấm thảm ngoài cửa, dựa lưng vào tường, cúi đầu, vẫn còn đang giận dỗi.
Thấy cô không chịu thay giày, Chu Cầm đành ngồi xổm xuống, cởi dây giày của cô, sau đó tháo giày ra: “Em còn giận à?”
“Anh đừng để ý tới em.”
Chu Cầm lạnh nhạt nói: “Một người con gái không muốn kết hôn với mình, anh còn để ý làm gì.”
Hạ Tang đá bay một chiếc dép, tức muốn hộc máu đi vào trong phòng khách: “Được, vậy từ giờ trở đi, đừng nói gì nữa.”
“Ai nói trước thì người đó là chó.”
Chu Cầm ném bừa một chiếc dép bông hình con thỏ trắng nhỏ còn lại tới trước mặt cô, sau đó đi phòng tắm để tắm rửa.
Hạ Tang mệt mỏi ngồi lên ghế sofa mềm mại, vừa giận dỗi vừa đổi kênh phim truyền hình.
Ti-vi rất chán, cô đi đến chiếu tatami kiểu Nhật ở bên cửa sổ rồi nằm lướt Weibo.
Trong lòng cô cực kì bực bội.
Chẳng bao lâu sau, Chu Cầm tắm xong thì ra ngoài, cũng đi tới cạnh chiếu tatami, tiện tay lấy một quyển sách ở trên giá xuống, ngồi khoanh chân đọc sách.
Mùi chanh thơm mát sau khi tắm xong bay xung quanh hô hấp của cô.
Hạ Tang đặt điện thoại xuống, liếc mắt nhìn về phía anh.
Người đàn ông mặc quần áo ở nhà màu trắng đục của gạo, mái tóc ngắn tũn vẫn còn hơi ướt, đường nét bên sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hình dáng yết hầu sắc nét xinh đẹp.
Trong tim cô trào dâng mấy phần cảm xúc khác thường, hơi ngưa ngứa, cô dứt khoát cầm hương bồ tới để gối đầu, tiếp tục lướt Weibo để phân tán sự chú ý.
Mấy phút sau, chân người nào đó duỗi tới đây, đá đá vào mông cô: “Đi tắm đi.”
“Chó!”
Quả nhiên Chu Cầm ngậm miệng luôn, anh đứng dậy đi tới tủ quần áo tìm áo ngủ cho cô, sau đó xách cô vào phòng tắm.
Hạ Tang đánh cuộc giận dỗi thì cứ như thể mất đi khả năng sinh hoạt, không thay giày không rửa mặt, chỉ ngẩn người một mình, chìm vào trạng thái đứt phim.
Về cơ bản, Chu Cầm cứ như đang hầu hạ Thái Hậu lão Phật gia vậy, đợi cô tắm xong ra ngoài, anh lại sáy tóc, đắp mặt nạ, bôi kem dưỡng mặt, thậm chí còn kiên nhẫn đánh móng chân cho cô.
Làm xong hàng loạt việc này, anh mệt nhoài nằm xuống giường, tắt đèn, nhưng cô nhóc này lại đứng ở mép giường, nhìn anh như ma.
Chu Cầm: “…”
Anh quyết tâm trở nên độc ác, ép mình phải nhắm mắt lại.
Trong bóng đêm, có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô gái nhỏ và cả của anh, xen lẫn vào nhau.
Hạ Tang cố chấp đứng nửa tiếng ở trước giường, thấy anh như thể đã ngủ rồi, lúc này mới từ từ lén lút trèo lên giường, chui vào ổ chăn mềm mại.
Giường rất rộng, cô quay lưng về phía anh, ngang ngạnh cuộn tròn ở ngoài rìa.
Mấy phút sau, Chu Cầm giả bộ xoay người rồi ôm lấy cô từ phía sau, ôm trộn cả người cô vào trong lồng ngực ấm áp nóng bỏng của mình.
“Không phải đang giận em à?” Tiếng nói của cô gái nhỏ mang theo mấy phần ấm ức.
“Anh vẫn còn đang giận.”
Cô thử né tránh khỏi cái ôm của anh, nhưng anh lại ôm cô càng chặt hơn, tay còn cởi cúc cổ áo của cô ——
“Cho nên em phải nghĩ cách dỗ anh đi.”
--------------------
------oOo------